Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 750: Chương 750



Tống Thời Hạ có thai, biến thành quốc bảo, cả nhà ai cũng không dám lớn tiếng, đi lại cũng rón rén, khiến cô cảm thấy rất áp lực.

“Không cần cẩn thận như vậy đâu, em chỉ mang thai thôi mà, có phải ôm vàng trong bụng đâu.”

Hàn Dung đẩy con trai ra:

“Đứa nhỏ trong bụng con còn quý giá hơn vàng đấy.”

Nói đoạn, bà định xắn tay áo, Tống Thời Hạ vội vàng né đi:

“Mẹ, con tự rửa chân được, có thai thôi, không đến mức tàn phế mà.”

Hàn Dung cũng nhận ra mình đang nhiệt tình hơi quá, bèn đẩy con trai tới.

“Còn đứng ngây ra đó, không biết đi rửa chân cho vợ con đi, năm đó mẹ mang bầu mấy đứa, ba con cũng toàn rửa chân cho mẹ, còn mát xa cho mẹ nữa đấy, con đừng có mà làm biếng.”

Quý Duy Thanh xắn tay áo, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ, nắm bàn chân cô.

Tống Thời Hạ cảm thấy không được tự nhiên.

Ngày thường, mỗi lần anh cầm chân cô đều là để làm những chuyện không tiện miêu tả, nay đột nhiên nắm lấy để rửa chân cho cô, khiến cho bàn chân cũng nóng rực lên rồi.

Có điều, để chồng rửa chân cho đúng là sảng khoái thật.

Quý Duy Thanh nói được thì làm được, từ sau khi biết Tống Thời Hạ mang thai, cứ tan tầm là anh lập tức về nhà bầu bạn với vợ, nấu cơm dọn dẹp giao cho bảo mẫu, Tống Thời Hạ chỉ cần dưỡng thai.

Gần đây, Tống Thời Hạ lại phát hiện Quý Duy Thanh dường như đang làm gì lén lút, thỉnh thoảng lại chui vào phòng sách, đóng chặt cửa một lúc, không biết có chuyện gì.

Tỷ như chủ nhật này, Quý Duy Thanh dậy từ rất sớm, đi đâu đó mà không nói với ai.

Từ sau khi cô mang thai, anh không còn làm việc thêm giờ vào chủ nhật nữa, nếu hôm nào thật sự bận không dứt ra được thì sẽ báo với cô mấy giờ về nhà.

Nhưng hôm nay, anh lại lén đi làm.

Tống Thời Hạ cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng không vì thế mà bực bội, thậm chí Quý Duy Thanh vắng nhà còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng được tự động tay động chân một lát, không bị theo dõi sát sao từng chút, ăn uống gì cũng dâng tận miệng như kẻ tàn phế.

Làm quốc bảo thì sướng thật, nhưng cũng thật không dễ dàng, mới chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy tứ chi mình như sắp thoái hóa hết rồi.

Khi có Quý Duy Thanh ở nhà, cô đứng lên đi vệ sinh thôi mà anh cũng phải canh ngoài cửa, sợ cô trượt chân ngã, khiến Tống Thời Hạ lúc nào cũng cảm thấy có áp lực thật lớn.

Quý Duy Thanh đi một mạch từ sáng tới chiều mới về.

Khi về, sắc mặt anh dường như hơi nhợt nhạt, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm.

“Anh sao thế?”

Quý Duy Thanh lắc đầu:

“Không có gì, anh lên phòng nghỉ một lát đã.”

Tống Thời Hạ cảm thấy anh rất lạ, bước đi trông cũng không được bình thường, hay là bị xe tông?

Cô bèn đi theo anh lên phòng.

“Rốt cuộc anh bị làm sao? Dạo này em thấy anh cứ lén lút đi đâu, không thấy bóng dáng, hôm nay ra ngoài cả ngày cũng không báo với nhà một tiếng, về đến nhà lại bơ phờ như thế, làm em hơi lo đấy.”

Quý Duy Thanh đã nằm vật ra giường, uể oải mệt mỏi, nghe cô nói mới gắng gượng nhấc tay vẫy cô tới gần.

“Qua đây nằm với anh một lát.”

Tống Thời Hạ chui vào trong chăn với anh, đưa tay kiểm tra trán xem anh có sốt không.

“Hơi nóng, hay anh ốm rồi? Thấy anh đi đứng cũng không bình thường, rốt cuộc hôm nay anh đi đâu?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 751: Chương 751



Quý Duy Thanh nhấc tay che mắt, nói: “Anh đến bệnh viện làm một phẫu thuật nhỏ, nghỉ một tuần là khỏi thôi.”

Tống Thời Hạ chợt có một dự đoán: “Giấy tờ đâu rồi?”

“Em không cần xem, anh đi thắt ống dẫn tinh.”

Tống Thời Hạ sửng sốt cả người, vừa khó chịu lại vừa thương anh.

“Anh bị ngốc à, sao không bàn với em đã đi làm phẫu thuật.”

“Anh sợ em bị kích động, vốn không định nói cho em đâu, nhưng kỹ thuật ở bệnh viện xoàng quá, làm em nhận ra rồi, không nói lại sợ em lo lắng. Anh không làm ở bệnh viện quân khu, thắt ống dẫn tinh có lợi cho cả hai ta, em đừng buồn.”

Tống Thời Hạ hiểu vì sao anh không tới bệnh viện quân khu làm phẫu thuật, bởi vì tới đó, mẹ chồng cô sẽ biết chuyện.

Đối với người thuộc lớp người trước, thắt ống dẫn tinh là một sự kiêng kị, mặc dù bà ấy làm việc ở bệnh viện cả đời nhưng cũng sẽ không cho phép con trai mình ‘triệt sản’.

Mà bệnh viện uy tín và hiện đại nhất, tập trung nhiều bác sĩ giỏi nhất thủ đô, lại chính là bệnh viện quân khu.

Vậy là mấy ngày trước, Quý Duy Thanh đã lén lút tập luyện, tuy đây không phải một phẫu thuật lớn nhưng ảnh hưởng thế nào còn phải xem tay nghề của bác sĩ.

Nếu đến bệnh viện tốt nhất, có lẽ anh đã qua mắt được tất cả, không một ai nhận ra.

Tống Thời Hạ vừa cảm động lại vừa thương anh, giờ này trông anh tiều tụy quá.

“Chuyện lớn như thế mà anh không chịu bàn trước với em, em giận rồi đấy.”

Quý Duy Thanh nắm tay cô: “Xin lỗi, chuyện này anh làm chưa được chu đáo.”

Tống Thời Hạ giận dỗi ôm anh:

“Chúng ta là vợ chồng mà anh còn giấu em, không chịu bàn với em như thế. Mặc dù là tiểu phẫu cũng sẽ khiến em lo lắng chứ.”

Thấy tình trạng sức khỏe của anh không được tốt, cô lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh.

Cô không biết nguyên lý của tiểu phẫu này, nhưng có thể đoán được sẽ động d.a.o kéo.

Tống Thời Hạ ngồi dậy: “Em đi pha cho anh tách trà, nhanh thôi.”

“Không cần đâu, em nằm với anh một lát là được.”

DTV

Thoạt trông anh có vẻ yếu mệt lắm, đương nhiên Tống Thời Hạ không chịu nghe theo anh.

Cô xuống nhà, lấy đồ bổ từ trong không gian ra, sản phẩm ấy không thuộc thời đại này, nhưng cô không sợ bị anh phát hiện.

Để có tác dụng lớn nhất, Tống Thời Hạ còn cho thêm cả nước linh tuyền vào tách, rồi mới bưng lên cho anh.

“Không nóng đâu, anh uống đi, nó sẽ giúp giảm đau và hạ nhiệt cho anh.”

Quý Duy Thanh đang sốt, hẳn do vết mổ có dấu hiệu nhiễm trùng, Tống Thời Hạ rất tò mò, nhưng cũng biết phẫu thuật này đối với nam giới có hơi mẫn cảm, cho nên không nói thẳng vào chủ đề.

Quý Duy Thanh không muốn ăn uống gì vào lúc này, nhìn tách nước đen tuyền lại càng bài xích, nhưng dưới ánh mắt chờ mong của vợ, anh đành bịt mũi nuốt hết.

Không rõ là do tách nước kì quái thực sự có tác dụng hạ nhiệt hay do ảnh hưởng từ tâm lý, Quý Duy Thanh cảm thấy vết mổ dường như không đau như trước nữa.

“Anh đỡ hơn nhiều rồi, giờ muốn ngủ một lát, bữa tối không cần gọi anh dậy ăn đâu.”

“Ừm, anh ngủ đi, đợi khi nào ngủ dậy hẳn sẽ không khó chịu như giờ nữa.”

Tống Thời Hạ đắp chăn cho anh rồi ngồi bên cạnh nhìn anh chìm vào giấc ngủ.

Tầm mắt cô dường như mờ đi, Quý Duy Thanh thật sự vì cô mà tự triệt khả năng con cái về sau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 752: Chương 752



Triệt sản nam dễ hơn nữ, vì thao tác đơn giản hơn, nguy cơ cũng nhỏ hơn, khôi phục hậu phẫu cũng nhanh.

Nhưng trong xã hội hiện nay, nam giới chiếm vị trí chủ đạo, số lượng đàn ông tình nguyện triệt sản rất nhỏ, đại bộ phận nếu không muốn có con đều sẽ yêu cầu nữ giới triệt sản.

Cho nên, Quý Duy Thanh nguyện vì cô mà làm phẫu thuật là điều khiến Tống Thời Hạ vô cùng bất ngờ.

Hơn 10 giờ tối, Quý Duy Thanh mới tỉnh dậy, Tống Thời Hạ đang chuẩn bị đi ngủ, xốc chăn lên đã thấy anh đang mở mắt nhìn mình.

“Anh thấy sao rồi?”

Quý Duy Thanh vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn đang ngơ ngác.

Ngẫm nghĩ một lát, anh mới đáp: “Vết mổ không còn đau, bác sĩ nói một tuần là hồi phục như cũ.”

Tỉnh táo lại, anh mới hỏi: “Có phải đây là tác dụng của thứ em cho anh dùng không?”

Tách nước đen tuyền đó nhìn không bắt mắt nhưng hương vị lại ngọt lành.

Tống Thời Hạ thoải mái thừa nhận: “Tuy trông hơi ghê nhưng đó là đồ bổ, hẳn cũng có hiệu quả nhất định.”

Lần này Quý Duy Thanh lại làm cô thất vọng thêm một lần nữa.

Bởi vì tuy cô đã nói ra như thế, anh vẫn không hỏi tỉ mỉ hơn, chỉ gật đầu cảm ơn, anh ấy thật sự không tò mò gì sao?

Chuyện Quý Duy Thanh đi làm phẫu thuật không thể giấu được lâu, bởi vì thân phận của anh không bình thường.

Hàn Dung nổi giận đùng đùng, tới tận nhà vặn hỏi.

Bà không hiểu vì sao con mình lại có quyết định như thế, không thể mua thêm ít đồ tránh thai mà dùng sao?

Sao cứ nhất quyết phải động d.a.o kéo?

Quý Duy Thanh đã hồi phục hoàn toàn, bình thản đối mặt với thái độ bực tức của mẹ mình.

“Mẹ, chúng con chỉ cần một đứa con này nữa thôi, nam hay nữ đều được. Nếu đã quyết định không sinh thêm nữa thì sao không thể triệt luôn?”

“Nhưng đấy là thân thể con, sao con lại không biết yêu thương thân thể mình như thế.”

Quý Duy Thanh nói: “Chuyện con yêu thương thân thể của mình với chuyện đi triệt sản đâu có xung đột gì.”

Hàn Dung nói không lại con mình, cơn giận không có chỗ phát tiết, đành tự tắt dần, nhưng vẫn lạnh mặt với con.

“Việc này mẹ không nói với ba con, con cũng đừng có đi nói với ai khác, coi như chỉ ba mẹ con ta biết với nhau thôi.”

“Thắt ống dẫn tinh không phải chuyện gì ghê gớm, mẹ cũng đã làm việc ở bệnh viện bao năm rồi, vì sao vẫn tức giận như thế?”

Hàn Dung tính nói bà cảm thấy mất mặt, nhưng con trai bà chưa bao giờ để ý mấy thứ thể diện này, nói với nó cũng uổng công.

“Con chỉ giỏi làm mẹ tức c.h.ế.t thôi.”

DTV

Tháng sáu năm sau, Tống Thời Hạ sinh một bé gái nặng 3kg.

Khi mang thai tới tháng thứ 8 cũng là lúc cô bước vào giai đoạn bảo vệ luận văn tốt nghiệp, năm vị giảng viên tham gia đánh giá luận văn của cô đều là người quen.

Trong quá trình bảo vệ luận văn, mỗi khi đặt câu hỏi, cả năm giảng viên đều kinh hồn táng đảm, sợ làm k*ch th*ch thai phụ.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì hoàn thành việc học một bên thì đã có thêm một nhiệm vụ là nuôi trẻ.

Xem ra nguyện vọng nằm dài hưởng thụ phải đẩy lùi lại mấy năm, cố gắng phấn đấu dạy con đến khi lên tiểu học biết độc lập tự chủ là được ‘giải thoát’ rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 753: Chương 753



Quý Duy Thanh cũng rất biết giữ chữ tín với vợ, trong suốt quá trình cô mang thai, anh luôn ở bên giúp đỡ, chỉ đi công tác đúng một tuần ngắn ngủi.

Hiệu trưởng Hồ biết rõ chuyện nhà Quý Duy Thanh nên nếu việc có thể giao cho người khác là sẽ giao hết đi, hoặc là để Hàn Quyên thay thế, không bắt vợ chồng trẻ phải xa nhau nhiều.

Tống Thời Hạ vừa mới ở cữ xong thì cũng đã tới ngày kết hôn của Quý Yên Nhiên.

Quý Yên Nhiên và Chu Việt đã yêu đương trong suốt mấy năm đại học, ra trường lại mất ba năm phấn đấu vì sự nghiệp nữa, hiện giờ công việc đã ổn định mới bàn đến chuyện hôn nhân.

Chu Việt hơn Quý Yên Nhiên đến 6 tuổi, đợi cô ấy cũng hơn 6 năm, đương nhiên cũng đã rất muốn kết hôn rồi.

Quý Yên Nhiên tốt nghiệp xong, mục tiêu duy nhất khi đó chính là trở thành người dẫn chương trình.

Hiện giờ cuối cùng cũng đã thực hiện được ước mơ làm chủ trì tiết mục, mặc dù chỉ là tiết mục dành cho thiếu nhi, nhưng cô ấy cũng đã rất hài lòng.

Sự nghiệp đã được như nguyện, giờ là lúc quan tâm đến vấn đề hôn nhân.

Quý Yên Nhiên bất ngờ cầu hôn Chu Việt.

Cô ấy biết, đàn ông ngoài 30 tuổi còn chưa kết hôn sẽ bị người ta nói xấu sau lưng, nhưng Chu Việt trước nay chưa từng hối thúc cô ấy.

Chu Việt còn trẻ đã là sĩ quan có cấp bậc không thấp, ngày sau nếu không có gì bất ngờ thì sẽ còn phát triển lên cao hơn nữa.

Quý Yên Nhiên không muốn sống dựa vào bóng anh ấy, cho nên mới ưu tiên phát triển sự nghiệp trước.

Quý Yên Nhiên gánh đủ áp lực nặng nề để đầu nhập hoàn toàn vào sự nghiệp nên mới có ngày nay, cô ấy biết rõ mình đã để Chu Việt thiệt thòi nhiều, cho nên muốn bù đắp cho anh ấy.

Anh ấy tình nguyện chờ cô, nên Quý Yên Nhiên mới có thể gạt bỏ ngại ngùng chủ động cầu hôn.

Bên nữ chủ động cầu hôn là một hành vi rất lớn mật, có lẽ còn bị người khác chỉ trỏ bàn tán không hay.

Quý Yên Nhiên từng hỏi ý chị dâu, chị dâu ủng hộ ý tưởng của cô ấy, điều này khiến cô ấy tự tin hơn một chút.

Hôm Quý Yên Nhiên cầu hôn, Tống Thời Hạ đang chờ sinh.

Quý Dương thuật lại cảnh tượng khi đó cho mẹ nghe, nói rằng chú Chu đã kích động đến nỗi ôm chầm cô Yên Nhiên, quay mấy vòng mới dừng.



Thừa dịp không ai chú ý, Tống Thời Hạ khóa trái cửa phòng, vào không gian tắm nước nóng.

Cả người sạch sẽ sảng khoái, cô thở nhẹ một hơi.

Quy tắc ở cữ thật khiến người ta phát điên, rốt cuộc là ai đã phát minh ra nhận định ‘sản phụ không thể ra gió không thể đụng vào nước’?

DTV

Tống Thời Hạ lần này sinh thường, gần như chưa hề chịu khổ thì đã sinh xong rồi, cô nghĩ, hẳn do trước đó mình đã uống khá nhiều nước linh tuyền.

Mỗi lần đi bệnh viện khám thai, cô sợ nhất là bác sĩ sẽ đột ngột nói một câu ngôi thai ngược, điều đó có nghĩa là phải sinh mổ.

Mặc dù sinh thường có thể khiến người ta đau đến mất trí nhưng chỉ cần chịu đựng một chốc, cố gắng sinh bé ra là được rồi, chứ nếu rơi vào trường hợp ngôi thai bất thường thì khổ lắm.

Cô quên mất một điều, sinh xong nhưng chưa phải hết khổ ngay, còn phải ở cữ nữa.

Yêu cầu ở cữ chủ yếu là ngoan ngoãn nằm yên trên giường một tháng, mặc dù ước mơ của cô cũng là nằm yên hưởng thụ, nhưng nó không phải thế này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 754: Chương 754



Nguyên một tháng trời, ngày ngày nằm yên trên giường không được làm gì, ăn uống đã có bảo mẫu và mẹ chồng cùng chồng lo, đầu tóc thì bẩn thỉu đầy dầu, Tống Thời Hạ cảm thấy mình sắp phát điên mất thôi.

Được tắm sạch sẽ, cô thay bộ đồ mới, ngắm mình trong gương, chà, trông có vẻ xa lạ quá.

Cằm hơi đầy đặn, toàn thân tản ra một phong thái từ mẫu hiền hòa êm ái, ăn uống thanh đạm nên dáng cô khôi phục lại như trước rất nhanh, không để lại di chứng.

Đương nhiên không thể thiếu công của nước linh tuyền bổ sung hàng ngày như nước uống.

Tống Thời Hạ buộc cao tóc, sửa sang lại áo quần trước gương rồi ra mở cửa.

Quý Duy Thanh đang kiểm tra cặp sách cho hai con, hai nhóc chuẩn bị sang nhà ông bà nội ở mấy hôm.

Tống Thời Hạ thò đầu vào phòng: “Xong chưa?”

Quý Nguyên lon ton chạy ra: “Mẹ, bụng mẹ còn đau không?”

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu: “Hết rồi.”

Quý Duy Thanh nhíu mày nhìn vợ: “Em đi tắm à?”

Tống Thời Hạ chột dạ ngó sang nơi khác.

“Em tắm nước ấm, với cả hôm nay cũng xong tháng ở cữ rồi, em đã có quyền tự do tắm rửa.”

Quý Duy Thanh tỏ vẻ không tán đồng:

“Hẳn nên hỏi bác sĩ trước đã, nhỡ có ảnh hưởng không tốt về sau thì sao?”

Tống Thời Hạ chớp chớp mắt vẻ vô tội:

“Hỏi rồi, bác sĩ Tống nói được phép tắm.”

Quý Nguyên bật cười khanh khách, mẹ chính là bác sĩ Tống mà.

Quý Dương nhẹ nhàng chọc chọc em gái trong nôi, mặt em gái mềm thật, còn biết phun bong bóng nữa cơ.

Tống Thời Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, hỏi:

“Con có thích em không?”

Quý Dương giật mình, chột dạ rụt tay về giấu sau lưng.

“Thích ạ, em gái bé xíu à, sau này con sẽ bảo vệ các em.”

Tống Thời Hạ mỉm cười khen cậu: “Mẹ tin Đại Bảo.”

Gia đình nhỏ sửa soạn xong liền ra xe đến nhà ông bà nội, tối nay họ sẽ ở lại đó, ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ cho Quý Yên Nhiên.

DTV

Hôm nay hàng xóm láng giềng đều đã sang chơi và giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ, trong nhà ồn ào tiếng nói cười, hạt dưa trà bánh đưa lên liên tục.

Thấy nhà Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh trở về, đám đông lại nhao nhao kéo họ tới hỏi thăm chúc mừng.

Lễ phép chào hỏi xong, Tống Thời Hạ bế con lên phòng, con Quý Duy Thanh đã bị giữ lại phòng khách với ông Quý, ngồi làm linh vật.

Quý Nhiễm và bà Quý tất bật xem xét mọi khâu chuẩn bị, hai cha con Quý Duy Thanh ngồi tiếp chuyện hàng xóm một lát thì có đợt khách mới, là các chiến hữu cũ của ông Quý, Quý Duy Thanh lại bị kéo đi hầu trà nước.

Vu Phương nhà bên nghe nói Tống Thời Hạ chỉ sinh được một cô con gái, sắc mặt thoáng lóe lên vẻ khinh thường.

Cô ta tái hôn, sinh được một đứa con trai, lập tức khiến hai đứa con của vợ trước đánh mất vị trí trong lòng cha chúng.

Từ đó về sau, ba mẹ con nhà bên đó không dễ tiếp tục vòi tiền bên này, Vu Phương cũng ổn định được vị trí của mình ở nhà chồng.

Vu Phương chợt nhớ đến một tin mình nghe được, nếu Quý Dương và Quý Nguyên biết chúng không phải con ruột của Quý Duy Thanh, liệu chúng có còn coi Tống Thời Hạ như mẹ đẻ nữa không?

Cô ta đẩy con gái một cái, ra lệnh:

“Đi gọi hai thằng ranh kia qua đây, mày với chúng nó là bạn mà đúng không, gọi qua đây chơi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 755: Chương 755



Từ sau khi tái hôn, cô ta vứt đứa con gái này cho cha mẹ mình nuôi.

Với cô ta, nuôi con gái là nuôi cho người ta, con trai mới có thể nối dõi tông đường.

Cô gái nhỏ xanh xao vàng vọt, thấp bé hơn đám bạn cùng tuổi rất nhiều, bị mẹ ấn đầu cũng không dám phản kháng, chỉ lùi lũi đi sang nhà hàng xóm gọi Quý Dương và Quý Nguyên ra.

“Mẹ chị bảo chị gọi hai đứa qua chơi, chị dặn trước này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành đâu, hai đứa chú ý một tí nhé.”

Quý Nguyên chìa cho cô bé miếng chocolate mình mới lấy được: “Chị ăn đi này.”

Cô bé không từ chối, lần gần đây nhất được ăn chocolate là hôm tết sang nhà bà Hàn chơi, bà Hàn đã nhét cho cô bé đầy một túi kẹo chocolate.

Vu Phương trông thấy hai cậu nhóc bèn nở nụ cười, cố ra vẻ hiền hòa: “Dương Dương, Nguyên Nguyên, năm nay các cháu đã 13 tuổi rồi nhỉ?”

Quý Dương ngoan ngoãn thưa vâng, đợi Vu Phương đi vào vấn đề chính.

“Mấy hôm trước cô nghe người ta nói đến một chuyện có liên quan đến hai đứa, cô sợ hai đứa có khi đến tuổi dựng vợ gả chồng cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nên mới gọi hai đứa qua đây.”

Quý Dương bình tĩnh nói: “Cô ạ, ba mẹ cháu đang ở bên nhà mà.”

“Thằng bé ngốc này, đấy không phải cha mẹ ruột của cháu, các cháu bị lừa rồi.”

Quý Dương siết chặt nắm tay, Vu Phương trông thấy phản ứng của cậu bé thì rất hài lòng.

“Bây giờ Tống Thời Hạ đã có con đẻ của mình, sau này sẽ chẳng còn ai quan tâm các cháu nữa, có khi lớn lên đủ tuổi là bị đá khỏi nhà. Mẹ kế ấy mà, làm gì có ai tốt với con người khác, đúng không nào?”

Quý Nguyên tức giận đẩy Vu Phương một cái:

“Không cho phép cô nói xấu mẹ cháu, cháu với anh cháu đều thương em gái, sau này lớn lên sẽ bảo vệ em gái, mẹ cháu sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng cháu cả.”

Vu Phương lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

“Chuyện này nhiều người đều biết cả rồi mà, không tin thì các cháu về hỏi người lớn thử xem. Ba mẹ các cháu hiện giờ không phải ba mẹ ruột, ngay cả quan hệ huyết thống cũng không có, ai mà chẳng biết.”

Thấy ánh mắt hai anh em ngày càng tối lại, Vu Phương nói xong liền vội vàng bỏ đi.

Quý Nguyên túm áo anh, lắp bắp: “Anh ơi, chúng ta…”

Cậu bé vẫn chưa quên những ký ức khi còn nhỏ, ngày ấy, thường xuyên có người mắng hai anh em cậu là thứ ‘con hoang’, thì ra là thật ư?

Quý Dương nắm tay em mình, giọng kiên định:

“Anh không tin cô ta, chúng ta chính là con của ba mẹ, không thể sai được, ba mẹ thương mình như thế cơ mà.”

DTV

Quý Nguyên ngơ ngác nhìn anh trai, giọt nước mắt nấn ná chưa rơi đã dần được giữ lại nơi khóe mắt: “Em cũng không tin.”

Cô Vu đó không phải người tử tế gì, đến cả con ruột của mình còn không thể đối xử tốt thì làm sao có lòng tốt với con người khác, lời nói của cô đó, đến cái dấu chấm cũng không đáng tin.

Quý Học Nhai trò chuyện cùng các chiến hữu cũ.

Trong cuộc trò chuyện, ai đó vô tình nhắc tới đứa con lớn đã hi sinh của ông, đây là vết thương sâu sắc nhất trong tim ông ấy, vừa nhớ tới lại quặn thắt từng cơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 756: Chương 756



Chiến hữu nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “Ông xem, sao miệng tôi nó thối thế chứ, đáng ăn vài cái vả.”

Quý Học Nhai gượng cười, an ủi chiến hữu: “Mọi chuyện qua cả rồi, chưa biết chừng vài năm nữa cha con còn có thể gặp nhau ở dưới ấy.”

Người chiến hữu phản đối: “Ông nói linh tinh gì đấy, trông ông khỏe khoắn lắm, chắc chắn là người đi sau cùng của cả đám chúng ta.”

Quý Học Nhai vỗ đầu gối cười to:

“Đời này tôi đã sống đủ rồi, có cháu trai cháu gái, được chính mắt thấy con gái nhà tôi trưởng thành. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà con bé đã thành con người ta rồi.”

Chiến hữu cũng cảm thán: “Đám già chúng tôi ai mà không hâm mộ ông đâu.”

Có mẹ chồng trông con giùm, Tống Thời Hạ bị Quý Yên Nhiên kéo đi chọn váy cưới.

Mấy năm nay, tình hình kinh tế đi lên, cuộc sống được cải thiện, những nhà nào có điều kiện thì khi tổ chức đám cưới đều thích mặc váy cưới, thích quấc tóc lên rồi cài hoa tươi, hoa bách hợp và hoa hồng đỏ.

Quý Yên Nhiên vui vẻ nói:

“Năm đó chị Diêu kết hôn, hoa cài tóc không dùng hết đều cho em cả, lúc ấy em đã nghĩ, khi nào đến lượt mình, em cũng sẽ mặc váy cưới, cài hoa tươi.”

Tống Thời Hạ đẩy cô ấy vào phòng thử đồ.

“Đi thử đi, may mà em kết hôn vào mùa hè, chứ nếu vào mùa đông thì mặc váy cưới lại run bần bật nhé.”

Quý Yên Nhiên thè lưỡi tinh nghịch, ôm chiếc váy trắng vào phòng thử đồ.

Cùng lúc đó, tại một vùng ngoại ô thủ đô, có một chiếc xe không biển số đang đi vào.

Lái xe là một người đàn ông râu tóc xồm xoàm, trên mặt còn có một vết sẹo dài.

Tuy đường nét khuôn mặt cực kì tuấn tú nhưng cũng không che lấp được vẻ nghiêm khắc đến lạnh lùng của người đó.

Ô tô đi thẳng vào trong đơn vị của Chu Việt, suốt dọc đường chưa từng bị ngăn lại, mà nơi này lại là một trong những nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Xe dừng, người đàn ông kia bước xuống, lập tức nhận được sự tiếp đón cấp bậc cao nhất.

“Vất vả cho đồng chí, ẩn náu bao năm, rốt cuộc đã trở lại rồi.”

Quý Uyên hơi kéo khóe môi, coi như đáp lại đối phương.

Lãnh đạo vỗ vỗ vai anh ấy.

“Tiếp sau đây còn cần cậu phối hợp hoàn thành vài chuyện, nhưng hôm nay cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn cả.

Ngày mau em gái cậu kết hôn, mau đi sửa soạn lại bản thân về nhà đi, mấy năm nay tôi thậm chí còn chẳng dám gặp ba cậu lần nào.”

Cuối cùng, trên gương mặt Quý Uyên cũng có một chút cảm xúc.

Môi anh ấy giật nhẹ, định nói gì đó, lãnh đạo đã đẩy anh ấy một cái.

“Đi đi, đợi xong việc nhà rồi quay về báo cáo.”

Quý Uyên bước ra, vừa lúc ngang qua Chu Việt.

Lãnh đạo nghe nói chuyện này, chỉ biết lắc đầu cười cười, nói với Chu Việt: “Cậu vừa mới bỏ lỡ cơ hội chào hỏi một người rất quan trọng đấy.”

Chu Việt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi: “Là người do bên trên phái xuống ạ?”

Lãnh đạo úp mở: “Không phải, ngày mai cậu sẽ biết thôi.”



Quý Yên Nhiên bước lên xe, chợt vô tình liếc thấy một bóng người quen thuộc, bèn buồn bực hỏi Tống Thời Hạ: “Chị à, dạo này anh em vẫn ở nhà viết bài đấy chứ?”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Ừ, sao thế?”

“Em vừa trông thấy một người rất giống anh em, nhưng râu ria xồm xoàm nhếch nhác lắm, em nhớ rõ anh em không thích để râu mà, kêu là để râu lôi thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 757: Chương 757



Tống Thời Hạ bật cười: “Chắc em nhìn nhầm thật đấy, anh em ngày nào cũng cạo râu cả mà.”

Quý Yên Nhiên không ngoái nhìn theo nữa, cô ấy mở cửa xe ngồi vào.

“May mà không phải, em đã bảo anh em chắc chắn không thể nào lôi thôi thế được mà.”

Sự trở về của Quý Uyên có thể nói là một sự bất ngờ không thể tưởng tượng của tất cả mọi người.

Quý Yên Nhiên thậm chí còn muốn hoãn đám cưới, cha mẹ cô phải khuyên bảo mãi mới chịu tiếp tục cử hành.

Quý Uyên đứng trong phòng khách, mắt dính chặt lấy hai cậu thiếu niên đang có mặt ở đây.

Anh ấy còn nhớ, trước khi mình nhận nhiệm vụ thì em trai đang du học ở nước ngoài.

“Cháu tôi đã lớn thế này cơ à.”

Quý Nhiễm mấp máy môi định nói rồi lại thôi, Hàn Dung nhanh nhẹn ngắt lời: “Con còn một cháu gái nữa, vừa mới đầy tháng, tên ở nhà là bé Kẹo.”

Quý Uyên nhìn sang phía em dâu.

DTV

“Chào em, lần đầu gặp mặt anh chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau sẽ bổ sung quà mừng cho em.”

Tống Thời Hạ cũng mỉm cười: “Anh hai có thể bình yên trở về đã là món quà lớn nhất rồi ạ.”

Hàn Dung lau nước mắt, Quý Học Nhai từ phòng sách đi ra, khóe mắt đã ửng đỏ, ban nãy ông ấy trốn vào trong đó là vì không muốn con cháu trông thấy mình khóc.

“Về được là tốt rồi, ngày mai Yên Nhiên kết hôn, con về vừa kịp lúc cõng con bé lên xe hoa thay ba.”

Quý Uyên gật đầu thưa vâng.

Hàn Dung còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn đến vết sẹo dài trên mặt con trai, cuối cùng lại không hỏi ra miệng.

Con trai bà thời trẻ khôi ngô tuấn tú có tiếng, các cô bé trong đoàn văn công đều thích nó.

Nhưng hiện giờ, cả người trông mới tối tăm lạnh lẽo làm sao, mặt còn có vết chém, chắc hẳn mấy năm qua nó đã khổ cực vô cùng.

Quý Uyên thấy người nhà đã lấy lại bình tĩnh, mới dò hỏi: “Mẹ, Tuệ Phương đâu?”

Hàn Dung sửng sốt, Quý Nhiễm không đành lòng tiếp tục giấu em mình, bèn nói:

“Khi trước, nhà nhận được tin báo tử của em, Tuệ Phương kích động dẫn tới sinh non, trong lúc sinh sản lại bị băng huyết, không cứu được.”

Quý Uyên ngơ ngẩn đứng giữa nhà.

Từ lúc trở về không thấy vợ đâu, anh ấy đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chủ yếu đều là Tuệ Phương đã tái giá.

Nay nghe tin vợ qua đời, anh ấy như c.h.ế.t lặng, ngoài mặt lại vẫn không một gợn sóng, nhiều năm qua, anh ấy đã quen với việc từ chối mọi cảm xúc rồi.

“Con có lỗi với cô ấy, ba mẹ vợ con có ở nhà không ạ? Con phải tới tận nơi tạ lỗi với họ.”

Hàn Dung lấy lại tinh thần, nói:

“Ông bà thông gia đã về quê rồi, đúng là con nên tự mình tới đó tạ lỗi với ông bà ấy.”

Đứa con tưởng như đã hi sinh, nay đột ngột trở lại, nhưng bầu không khí trong nhà dường như trở nên nặng nề hơn.



Sau khi biết hai cháu trai lại là con ruột của mình, Quý Uyên phấn chấn hẳn lên, cả người như tỏa ra sinh sơ, mặt mày cũng dịu đi rất nhiều.

Hàn Dung không biết nói ra sự thật cho con mình là đúng hay sai.

Nhưng là một người mẹ, nhìn con trai ‘hi sinh’ nhiều năm đột nhiên trở về, cả người lại cứ như đã chết, muốn về nhà từ biệt lần cuối, bà lại không nỡ giấu.

Tốt xấu gì cũng nên cho nó một tia hi vọng sống sót, đúng không?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 758: Chương 758



Quý Uyên những năm rồi đã trải qua rất nhiều cùng cực, nay anh ấy đã không còn biết phải sống bình thường thế nào.

Vốn định lần này về thăm nhà một chuyến rồi chuyển hẳn vào trong quân sống tiếp quãng đời còn lại, nhưng khi biết mình có hai đứa con ruột, lòng anh ấy lại dấy lên một luồng động lực sống sót.

Nhưng chỉ chốc lát, anh ấy đã nhận ra điều khác thường: “Mẹ, hai đứa nó không biết con là ai.”

Hàn Dung giải thích:

“Lúc trước chúng nó vừa sinh ra đã không có cha mẹ, em con không muốn hai đứa chịu thiệt thòi nên khăng khăng muốn điền tên nó vào giấy khai sinh của hai đứa.

Như thế thì cùng lắm hai đứa cũng chỉ là mồ côi mẹ thôi, mặc dù thế, mấy năm em con chưa lấy vợ, hai đứa nhỏ cũng bị người ta bắt nạt khinh khi rất nhiều.”

Quý Uyên hoảng loạn bối rối: “Thế em dâu có biết chuyện này không ạ?”

Đứa em trai lạnh nhạt thờ ơ chịu vì con anh ấy mà mang tiếng gia đình đơn thân khi chưa từng kết hôn, anh ấy rất hổ thẹn với em mình, đồng thời cũng rất biết ơn.

“Đương nhiên biết chứ, lúc trước khi xem mắt cho em con, ba mẹ đều nói rõ với người ta là em con có hai đứa nhỏ, nhưng mọi người đều tưởng đó là con riêng của em con sinh ra ở nước ngoài.

Sự thật chỉ người nhà ta với nhà Tuệ Phương biết. Nhưng Tiểu Tống thì khác, cho nên ba mẹ và A Thanh đều đã nói sự thật cho con bé.”

Quý Uyên nhìn hai người con trai hoạt bát chạy nhảy trong sân, lâm vào rối rắm.

Em trai và em dâu mình đã chăm sóc và nuôi dạy hai đứa trẻ như con đẻ, người cha ruột như anh ấy không bằng một góc.

Hàn Dung tiếp tục nói:

“Con đã bỏ lỡ nhiều năm, chưa từng có mặt trong quá trình trưởng thành của chúng nó, giờ có nhận về, hai đứa cũng sẽ không thân cận với con được.

Nghe mẹ, nhân lúc còn trẻ, mau chóng kiếm một người làm bạn, hai đứa nhỏ vẫn sẽ coi con là người nhà mà.”

Vợ chồng A Thanh đã vì con của anh trai mà từng nghĩ đến chuyện không sinh con của chính mình, dành hết mọi sự quan tâm săn sóc cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, nếu nay lại muốn hai đứa chúng nó trả con về cho anh trai thì thật quá tệ bạc.

Một điều quan trọng nữa là, hai đứa nhỏ sẽ phải tiếp nhận một sự thật rằng mẹ ruột chúng đã qua đời.

DTV

Con trẻ nào phải đồ vật, sao có thể nói đòi là đòi được?

Bà biết mấy năm nay thằng hai nhà bà đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng không thể vì thế mà đổ những tổn thương kia lên đầu hai đứa nhỏ và vợ chồng thằng ba.

Quý Uyên lập tức gật đầu, nhưng anh ấy từ chối tái hôn.

“Chuyện tái hôn thì con sẽ không suy xét, con không muốn lại làm hại đời một người khác.”

Hàn Dung ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Nếu con thật sự không có ý định tái hôn thì để mẹ bàn với nhà A Thanh, nói nó để con nhận Dương Dương về trên danh nghĩa, sau này lớn tuổi có Dương Dương chăm sóc con.”

“Cảm ơn mẹ, nhưng không cần đâu, con không phải một người chồng tốt, càng chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ người cha, về sau, cứ để con là bác chúng nó là được rồi.”

Điều duy nhất anh ấy có thể làm cho con mình là để các con có một cuộc sống tốt hơn.

Mà trong tình thế này, chỉ cần anh ấy không phá vỡ hiện trạng, đám trẻ sẽ vĩnh viễn không biết sự thật, chúng sẽ mãi mãi có một gia đình êm ấm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 759: Chương 759



Mặc dù Tống Thời Hạ đã biết trước chuyện anh hai sẽ trở về, nhưng tới ngày này, cô vẫn lo lắng không yên, nếu anh ấy thật muốn nhận lại con thì phải làm sao?

Quý Duy Thanh an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ sẽ không để anh hai đòi lại con đâu.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn anh:

“Vì sao? Chẳng phải mẹ càng nên thúc đẩy chuyện đó sao? Cha ruột của hai đứa về rồi, hai ta có thể xem như tu hú chiếm tổ, nên trả lại chứ?”

Quý Duy Thanh bật cười:

“Sao em lại hình dung kiểu đó được? Mẹ chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ sâu xa hơn chúng ta, đừng sợ.”

Tống Thời Hạ biết mẹ chồng mình rộng lượng, nhưng cô lại nhớ tới bộ dạng như thể chẳng còn gì lưu luyến cõi đời này của anh chồng.

Anh ấy cũng khổ quá rồi, vợ chết, con thì không biết cha, người như thế, liệu còn gì trên thế gian có thể giữ chân anh ấy?

“Hay là ta đi hỏi đám nhỏ coi có đứa nào chịu nhận bác hai làm cha trên danh nghĩa không, chỉ là chuyển tên sang hộ khẩu anh ấy thôi, còn thường ngày vẫn sống với chúng ta.”

Tống Thời Hạ đi hỏi ý kiến hai đứa nhỏ, Quý Dương lập tức đồng ý.

Cậu bình tĩnh nhìn mẹ mình:

“Con biết, mặc dù hộ khẩu của con chuyển tới chỗ bác hai, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà.”

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu: “Chúng ta mãi mãi là người một nhà.”

Quý Nguyên lẻn vào phòng anh trai, nghiêng đầu đầy tò mò.

“Anh, vì sao anh phải đồng ý chứ? Mẹ chỉ hỏi chúng mình có muốn hay không thôi mà, anh bảo anh không muốn là được mà.”

Quý Dương vẫy tay bảo em trai ngồi lại gần.

“Bác chúng ta đáng thương lắm, lúc bác ấy về, cả nhà đều khóc. Em có thấy vết sẹo rõ dài trên mặt bác không?

Đấy là vết thương bị kẻ xấu c.h.é.m đấy. Bác ấy là một quân nhân rất tài giỏi, nhưng cũng rất khổ.”

Quý Nguyên vẫn không hiểu vì sao anh trai lại đồng ý làm con của bác.

Quý Dương thì đang nghĩ đến những điều sâu xa hơn.

Bác hai là quân nhân, về sau nghỉ đông nghỉ hè mình sẽ sang ở nhà bác, chưa biết chừng bác sẽ đồng ý dẫn mình vào quân ngũ rèn luyện thêm.

Cậu rất muốn trở thành một người lợi hại, có thể bảo vệ cả nhà.

Cậu đáp lời em:

“Mặc dù anh trở thành con trai bác, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, sống bên nhau chính là người một nhà, hộ khẩu ở đâu không quan trọng.”

Quý Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Đúng, sống cùng nhau chính là người một nhà.”

Quý Uyên nhìn em trai, tâm tình hết sức phức tạp.

Khi còn nhỏ, anh ấy luôn tìm cơ hội trêu cợt em mình, nhưng lần nào em trai cũng thản nhiên ứng phó, dù bị anh ấy ném sâu vào người cũng chỉ gẩy đi rồi tiếp tục đọc sách.

Anh ấy vẫn luôn cho rằng, tính em trai mình lạnh nhạt xa cách như thế, lại không biết cách ứng xử, sau này lớn lên sẽ rất khó điều tiết các mối quan hệ, thật không ngờ thằng bé chỉ lạnh nhạt bên ngoài, bên trong luôn rất ấm áp.

“Anh, bọn em đã thống nhất với đám nhỏ rồi, Đại Bảo sẽ chuyển khẩu qua bên anh, về sau anh với thằng bé là cha con trên giấy tờ.”

Quý Uyên cười khổ.

“Hai em có lòng, anh xin nhận, nhưng anh tự biết mình không thể làm một người cha tốt được.”

“Không ai ngay từ đầu đã có thể làm một người cha tốt, Đại Bảo đã đồng ý rồi, từ hôm nay trở đi, anh có thể cố gắng đền bù những gì đã bỏ lỡ mười mấy năm qua.”

Quý Duy Thanh nói xong liền quay đầu đi luôn, anh không có ý định trưng cầu ý kiến của anh trai mình mà chỉ tới thông báo một tiếng.

Đối với anh, hai đứa nhỏ nhà mình chỉ vừa có thêm một người lớn yêu thương chúng, cha hay bác chỉ là một kiểu xưng hô, không có gì quan trọng.

Quý Uyên nhìn theo bóng em mình, đứng lặng thật lâu, mãi sau mới mỉm cười: “Thằng nhóc này vẫn cứ ngông nghênh như xưa.”

TOÀN VĂN HOÀN
 
Back
Top Bottom