Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 730: Chương 730



Tuyết rơi ngày một dày hơn.

Tống Thời Hạ mới tới cửa nhà hàng đã thấy Quý Duy Thanh bước ra, cùng đi là một đám học giả trung niên, họ đang từ biệt nhau.

Tống Thời Hạ mở cửa xe bước xuống, các giáo sư tò mò ghé mắt nhìn qua.

“Chiếc ô tô kia đẹp thật.”

“Ừ, đẹp thật, hình như tôi đã thấy nó bên trường đại học Trung y dược thì phải.”

“Trông có vẻ không rẻ đâu, ô tô màu trắng hiếm lắm.”

Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn theo bản năng, vừa đúng lúc chạm ngay ánh mắt của Tống Thời Hạ.

Anh quay sang nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp: “Tôi xin phép đi trước, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”

“Giáo sư Quý à, cậu không ra trạm xe buýt chờ xe với chúng tôi sao?”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Người nhà tới đón tôi rồi ạ.”

Anh lễ phép gật đầu chào rồi bước nhanh ra xe vì không muốn để Tống Thời Hạ dính tuyết.

Các vị giáo sư luống tuổi trố mắt nhìn giáo sư Quý bước về phía chiếc xe xinh đẹp kia, xòe tay che đầu cho cô gái trẻ đang đứng cạnh đó rồi mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe, bước sang bên ghế phụ.

Nhớ lại trong bữa tiệc, giáo sư Quý có nói vợ mình làm kinh doanh, mọi người đều hiểu ra, chậc chậc, giáo sư Quý may mắn thật đó.

Tô Ái Dân đi công tác về, nghe người ta xôn xao bàn tán về vợ chồng giáo sư Quý, nhưng lại không có phản ứng gì nhiều.

Đám người này có khi còn không biết lá trà, rượu thuốc mà họ hay dùng đều do vợ giáo sư Quý bào chế ra đâu nhỉ.

Thôi thôi, vì tình đoàn kết, hòa thuận giữa đồng nghiệp với nhau, để bầu không khí nơi làm việc không quá ‘ô nhiễm ghen tị’, chuyện này vẫn nên giấu kỹ một chút.

Bằng không, đám bạn già này sẽ hâm mộ đến c.h.ế.t mất.

“Em căn giờ chuẩn quá nhỉ, vừa tới nơi thì anh cũng đi ra.”

Quý Duy Thanh thắt dây an toàn.

“Trời đang có tuyết, đường trơn lắm, lần sau không cần đi đón anh đâu.”

Tống Thời Hạ lườm anh một cái:

“Thì biết đường trơn nên mới phải đi đón anh đó. Anh mà đi xe buýt về thì phải mất mấy tiếng, em với bọn nhỏ ở nhà lại phải lo cho anh.”

Quý Duy Thanh thấy thế, phải vội vàng xin lỗi, cô mới bỏ qua chuyện này.

Tống Thời Hạ khởi động xe, trong lúc vô tình liếc thấy một chiếc xe jeep màu đen.

Chiếc xe này trông thật oách, thân xe đen bóng, dưới ánh đèn đường, lớp sơn loang loáng sáng lên bắt mắt, chỉ nhìn một lần là đã thấy có sự khác biệt hẳn so với những chiếc xe dân dụng bình thường.

DTV

Chủ xe này hẳn có mắt thẩm mỹ tốt lắm, mà gia tài cũng thuộc dạng dồi dào.

Tài xế bước xuống xe, người trông rất cao lớn lực lưỡng, nhưng dáng đi dường như hơi bất thường.

Khác biệt rất nhỏ thôi, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra được, tình cờ Tống Thời Hạ lại đang chú ý nên nhận ra.

Thấy Tống Thời Hạ ngồi yên một lúc, không lái xe đi, Quý Duy Thanh tò mò nhìn theo tầm mắt của cô.

“Em đang nhìn gì thế?”

“Chiếc xe kia trông ngầu quá đi, giá mà em có mang theo máy ảnh, chụp lại rồi bảo anh em mua một chiếc như thế.”

“Đây là xe chuyên dụng của tư nhân, chắc là phải đặt làm ở nước ngoài đấy.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc hỏi: “Anh biết chủ xe à?”

“Ừ, đây là xe của viện phó Lương do bên trên cung cấp, tài xế chính là chồng viện phó Lương đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 731: Chương 731



Tống Thời Hạ còn tưởng mình nghe lầm.

“Viện phó viện khoa học ư? Mà chồng viện phó làm tài xế?”

Quý Duy Thanh biết không nhiều, chỉ nói vắn tắt:

“Anh ấy là cựu quân nhân, thuộc dạng rất xuất sắc, bị thương nên xuất ngũ về quê kết hôn với viện phó Lương.”

Tống Thời Hạ cảm khái:

“Xem ra nhân phẩm người này hẳn rất tốt, chịu làm tài xế cho vợ mà không bất mãn gì.”

“Anh ấy bị thương nên mới xuất ngũ thôi, trước từng tài giỏi đến mức dù bị thương nhưng vẫn luôn được giữ lại.

DTV

Nghe nói anh ấy rất có tài trong phương diện quân sự, cho nên bên trên đặc biệt cắt cứ anh ấy bảo vệ an toàn cho viện phó Lương.”

Tống Thời Hạ bắt đầu hoài nghi, loại chuyện cơ mật cỡ này không biết có phải là chuyện mình có thể nghe được hay không.

“Dừng dừng, anh nói thêm nữa lại thành tiết lộ bí mật quốc gia bây giờ.”

Quý Duy Thanh cười cười.

“Viện phó Lương từng lên tivi mà, tin tức về cô ấy không phải bí mật.”

Khi đang trò chuyện, Tống Thời Hạ đã trông thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc vấn cao, cử chỉ mạnh mẽ lưu loát đang bước nhanh tới bên cạnh người cựu quân nhân kia.

Cô ấy cầm tay chồng, đưa lên má mình như muốn ủ ấm, hai người nhìn nhau cười cười.

Người quân nhân kia quàng khăn cho viện phó Lương rồi mới mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào ghế sau.

Trước khi vòng sang ghế lái còn liếc mắt về phía xe Tống Thời Hạ một cái, khiến Tống Thời Hạ chột dạ, vội dời mắt đi nơi khác.

Quả là cựu quân nhân xuất sắc, ánh mắt thật đáng sợ.

“Chồng của viện phó Lương đáng sợ quá, bị thương xuất ngũ rồi nhưng tính cảnh giác vẫn cao thật.”

“Ba mình có quen anh ấy, nếu em thấy có hứng thú thì cứ hỏi ba.”

Tống Thời Hạ vội lắc đầu:

“Thôi thôi, em không có hứng thú với người đàn ông khác, chỉ đơn thuần cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng nhà viện phó rất khăng khít thôi.”

Lương Hảo ngồi vào xe, bỏ kính ra.

“Bên kia có gì à?”

Cô ấy chưa bao giờ hoài nghi năng lực chuyên môn của chồng, cũng giống như chồng cô ấy từ trước đến nay luôn tin tưởng và ủng hộ sự nghiệp của cô ấy.

“Bên kia có chiếc ô tô màu trắng, ngồi ở ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ, nãy giờ vẫn quan sát chúng ta.”

Lương Hảo yên tâm: “Đấy là giáo sư Quý ở đơn vị em và vợ cậu ấy, hôm nay có tuyết rơi, vợ cậu ấy lái xe tới đón.”

Văn Nham gật đầu, thời này mà phụ nữ biết lái xe, hẳn gia cảnh không bình thường.

Lương Hảo đột nhiên nổi hứng thú:

“Anh hai với anh ba đều đang làm kinh doanh, anh có từng nghe đến cái tên Tống Thời Hạ bao giờ chưa?”

“Chưa từng nghe nói. Họ Tống hả? Họ Tống thì có một cái tên là Tống Thu Sinh, làm bên địa ốc, cưới con gái của một đại gia bên thành phố G.”

Lương Hảo không có hứng thú với điều này, lại bảo:

“Anh hỏi giúp em đi, bình thường anh rảnh mà. Vợ của giáo sư Quý xây cho cậu ấy một phòng thí nghiệm tư nhân xịn lắm, em trông mà thèm đã lâu.”

Nếu là người đàn ông khác, nghe vợ mình nói thế, có lẽ đã cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Nhưng Văn Nham thì khác, anh ấy biết vợ mình trước nay luôn thích nói thẳng, không quanh co lòng vòng, nhưng cô ấy chưa bao giờ có ý xúc phạm ai.

“Anh sẽ thử xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 732: Chương 732



Đời trước Văn Nham chưa từng nghe nói đến cái tên Tống Thời Hạ, phỏng chừng công ty đó chỉ là một công ty nhỏ, hoạt động được vài năm là phá sản.

Nhưng đời trước Tống Thu Sinh không kết hôn với con gái đại gia thành phố G sớm như thế, chưa biết chừng, sau khi mình sống lại, một vài sự việc đã bị ảnh hưởng.

“Em biết là anh tốt với em nhất mà.”

“Em muốn có phòng thí nghiệm riêng à? Chẳng phải bên viện đã để riêng cho em một tầng làm khu vực làm việc hay sao?”

“Không giống thế, phòng thí nghiệm mà viện khoa học dành riêng cho em thì cũng là của họ thôi.

Còn giáo sư Quý, cậu ấy không chỉ có phòng thí nghiệm riêng ở trường đại học với viện khoa học mà còn có một phòng thí nghiệm thuộc về riêng cậu ấy, có thể đưa học sinh của mình tới đó làm nghiên cứu nữa.

Nếu không phải tại chức vị của em cao hơn cậu ấy, em cũng muốn làm học sinh của cậu ấy để dùng nhờ phòng thí nghiệm, bên đó nghe nói xịn lắm.”

Văn Nham gật đầu:

DTV

“Anh biết rồi, thế em thích bầu không khí trường nào, để anh đầu tư xây phòng thí nghiệm cho em ở đó.”

Lương Hảo ôm má: “Nhà mình không có đủ điều kiện kinh tế làm thế đâu, anh không cần cố quá.”

Văn Nham: …



Trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ chợt nhớ mình còn một vấn đề phiền toái chưa giải quyết được.

“Hà Kiến Quân lại muốn tặng chiếc điện thoại cầm tay mà cậu ấy chế tác cho em, em không muốn nhận thành quả lao động của người khác, thứ này để ở phòng thí nghiệm bọn anh hẳn sẽ có nhiều tác dụng hơn.”

Quý Duy Thanh lại nói:

“Nếu thằng bé đã thành tâm tặng em thì em cứ nhận lấy đi, phòng thí nghiệm đủ tài chính, nó có thể làm lại cái khác.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:

“Vấn đề là, em có lấy thì cũng không dùng được mà, nhỡ đâu không cẩn thận làm lộ bí mật thì sao.”

Điện thoại cầm tay này tương tự như điện thoại di động trong tương lai, kiểu dáng như điện thoại di động đời đầu, rất dày nặng, có lẽ cục pin đã chiếm phần lớn trọng lượng.

Quý Duy Thanh tủm tỉm cười:

“Điện thoại vô tuyến thì không đến mức coi là bí mật lớn. Kiến Quân là người có lòng tự trọng mạnh mẽ.

Em cho thằng bé vay tiền chữa bệnh cho cha, nó sẽ coi rằng mình nợ em không chỉ một khoản tiền mà còn nợ một ơn huệ lớn.

Lúc này, đây là thứ duy nhất có giá trị mà nó có thể tặng em coi như trả một phần ơn huệ ấy.”

Năm nay Hà Kiến Quân đã trả xong khoản tiền thuốc men cho Tống Thời Hạ, bèn muốn tặng cô một món quà có giá trị để tạ ơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chiếc điện thoại này là thứ có giá nhất, bèn ngỏ ý tặng nó cho cô.

Hiện giờ cha cậu đã có thể đi lại làm chút việc nhà, mặc dù thể lực không được như người ta nhưng đã khỏe mạnh lên nhiều, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn vui vẻ, không còn bộ dạng đờ đẫn chán chường như trước.

Mẹ cậu cũng được yên tâm về cha, bèn lên thị trấn tìm việc làm thêm, cuộc sống dần trở nên đầy đủ hơn.

Ngày còn nằm liệt, cha cậu vì không muốn làm khổ mẹ con cậu nên lòng luôn mang ý định c.h.ế.t đi cho rảnh, nếu không nhờ cô Tống cho vay tiền đi chữa bệnh, có lẽ lúc này cậu đã mồ côi cha.

Với một người không thân không quen, ai sẽ sẵn lòng lấy ra cả nghìn đồng cho vay cơ chứ?

Chỉ có cô Tống mới có thể làm được điều đó thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 733: Chương 733



Chiếc điện thoại vô tuyến mà cậu đưa cho cô Tống là tâm huyết lớn nhất của cậu cho tới nay, cũng là thứ đáng giá nhất mà cậu có.

Khi cậu lâm vào tình thế quẫn bách nhất, cô Tống đã chìa tay giúp đỡ vô tư mà không đòi hỏi gì, còn bảo giáo sư Quý tặng cho đám học trò nghèo như cậu những bộ quần áo mới và nói rằng đó là đồng phục làm việc, bảo vệ và gìn giữ lòng tự trọng đầy mẫn cảm của bọn họ.

Hà Kiến Quân chưa từng thấy có đơn vị nào lại cung cấp quần áo lao động là quần áo bông và giày bông cả.

Ân tình này, cậu không thể không trả lại, nếu tảng lờ đi, mặc định là điều hiển nhiên thì cậu và đám vong ân phụ nghĩa có khác gì nhau.

Tống Thời Hạ cũng hiểu được tấm lòng Hà Kiến Quân, nhưng nhận thứ này, cô thật tình thấy hổ thẹn.

Cho mượn 1000 đồng, đổi lấy thành quả nghiên cứu của người ta.

Mà thành quả này, nếu Hà Kiến Quân đào sâu nghiên cứu hơn nữa, có lẽ sẽ thật sự cho ra đời thế hệ điện thoại di động đầu tiên đấy.

Trong không gian của cô có mấy chục chiếc điện thoại di động các đời

Vì trước đây cô có đam mê sưu tập, những hãng nổi bật trong nước và Apple cứ ra sản phẩm mới là cô sẽ mua hết, chiếc nào cũng có cấu hình cao nhất, laptop và máy tính bảng cũng có đến mấy chiếc.

Cô không lấy ra dùng là vì còn không rõ trình độ phát triển của nền khoa học kỹ thuật ở thế giới này, nhưng sống cùng Quý Duy Thanh lâu ngày, cô cũng đã có đôi chút tin tức mới nhất.

Hiện giờ ở nước ngoài đã bắt đầu xuất hiện điện thoại di động cục gạch Motorola, hệ thống điện thoại của Nokia đã ra mắt hình thức đầu tiên.

Sang năm, nếu không có gì bất ngờ thì Motorola sẽ bắt đầu thời kì phổ biến ở quốc nội.

Trước đó rất lâu, anh trai cô còn huênh hoang nói sẽ mua máy nhắn tin cho cô, Tống Thời Hạ xem thử kiểu dáng, lập tức từ chối món quà này.

Thật khó tưởng tượng cái thứ thô kệch và to bằng bàn tay này đeo vào ngang eo, mà nhắn tin cũng phiền nữa chứ.

Motorola ở nước ngoài bán với giá 4000 đô một chiếc, hiện tại tỉ giá hối đoái là 1 đô ngang 25 đồng, một chiếc Motorola có giá ngang một chiếc ô tô rồi.

Tống Thời Hạ kiên định không muốn dùng kiểu điện thoại to ngang cục gạch này.

Trong phim ảnh, đúng là chiếc điện thoại Motorola trông rất đặc biệt, rất mang dáng dấp thời đại.

Nhưng Tống Thời Hạ vẫn không thể chấp nhận hình ảnh mình cầm ‘cục gạch’ kề tai nghe gọi.

Tống Thời Hạ đang tính lấy chiếc điện thoại Iphone đời thứ nhất ra, kích cỡ của nó cũng ngang tầm chiếc điện thoại vô tuyến của Hà Kiến Quân, nhưng độ dày chỉ bằng 1/3.

Nhưng chỉ mình mình có điện thoại di động cũng chẳng ích gì, không liên lạc được với ai.

Mà thời đại này cũng không có internet cho cô lướt web.

Có điều, trước kia cô đã tải về điện thoại khá nhiều tiểu thuyết và thực đơn, có thể đọc giải trí cũng được.

Đã rất lâu rồi cô không chơi di động, vì mỗi lần vào không gian đều sẽ phải vội vàng ra ngay, sợ không cẩn thận để bảo mẫu trông thấy mình biến mất trong hư không hoặc đột nhiên xuất hiện.

Ngày mai, trong nhà chỉ có mình với A Thanh, hay là tìm cơ hội giao điện thoại cho anh ấy đi, để anh ấy cùng đám học trò nghiên cứu.

Hiện giờ A Thanh cũng đang chỉ đạo Hà Kiến Quân nghiên cứu đề tài này mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 734: Chương 734



Cơn buồn ngủ ập đến, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng nắm chặt di động rồi chìm vào giấc ngủ, cô không hề nhận ra, mình đã lấy điện thoại di động ra khỏi không gian.

Quý Duy Thanh ngủ đến nửa đêm thì bị vật gì cứng ngắc cấn vào eo đánh bay cơn buồn ngủ.

Anh thò tay lần tìm đầu sỏ gây tội, giơ lên nhìn.

Đó là một khối kim loại hình chữ nhật nho nhỏ, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Quý Duy Thanh nhìn sang phía vợ mình, cô đang say ngủ, vậy thì thứ này không thể là ‘kiệt tác’ của cô ấy được.

Quý Duy Thanh nhìn một lát rồi đặt vật kia lên tủ đầu giường, quay sang ôm vợ tiếp tục ngủ.

Tống Thời Hạ lơ mơ tỉnh giấc, cảm thấy dường như mình mới quên mất cái gì rất quan trọng, cho đến khi Quý Duy Thanh tỉnh ngủ, hỏi một câu thế này:

“Nửa đêm hôm qua, trên giường đột nhiên có thêm một khối kim loại hình chữ nhật, có phải đám nhóc nhà mình hôm qua vào đây ngủ trưa không?”

Bấy giờ Tống Thời Hạ mới biết trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Cô lí nhí nói: “Em đang nghĩ sao tìm mãi không thấy, anh cất giùm em rồi à?”

Quý Duy Thanh còn chưa mở mắt, chỉ vươn tay lên tủ đầu giường, lấy chiếc điện thoại đưa cho cô:

“Sao có khi thông minh nhanh nhạy, có khi lại vụng về ngốc nghếch thế nhỉ.”

Tống Thời Hạ thấy anh không hề để ý đến vật này, bèn nằm luôn lên n.g.ự.c anh, mở di động chơi.

Trong lúc mơ màng ngủ tiếp, Quý Duy Thanh cứ nghe thấy những âm thanh lách tách kì quái, anh cố nhấc hai mí mắt lên xem.

“Đừng nghịch nữa, hôm qua anh bị miếng kim loại này của em đánh thức, mãi đến 3 giờ sáng mới ngủ lại được đấy.”

Tống Thời Hạ tiếp tục hăng say chơi Anipop: “Anh không tò mò cái này là cái gì sao?”

Quý Duy Thanh đặt một tay lên eo cô: “Anh đoán là gương tay.”

Tống Thời Hạ nảy ra một ý xấu, mở camera rồi tựa đầu lại gần mặt anh, chụp một tấm hình.

“Đoán đúng một nửa, anh ngủ tiếp đi.”

Quý Duy Thanh ngủ đến 9 giờ mới dậy, trong lúc đánh răng, anh chợt nhận ra có điều không bình thường.

DTV

Nếu là gương, vì sao nó lại phát ra âm thanh kì quái như thế?

Bảo mẫu làm bữa sáng cho gia đình xong, đã đi chợ mua thức ăn, Tống Thời Hạ đang thảnh thơi ăn sáng dưới nhà.

Quý Duy Thanh đi xuống, hồ nghi hỏi cô: “Thứ hôm qua anh nhặt được là gương thật à?”

Tống Thời Hạ nuốt ngụm sữa đậu rồi nói:

“Rốt cuộc anh cũng thấy bất thường rồi hả, em còn tưởng anh không định hỏi em cơ.”

Tống Thời Hạ mở điện thoại đưa cho anh.

“Anh xem đi, rồi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”

Quý Duy Thanh cắm cúi thử các chức năng của chiếc điện thoại trong tay, chăm chú kiểm tra các chức năng như thể học sinh đang nghiên cứu bài tập.

“Sáng nay em đã chơi cái này sao?”

“Em chơi Anipop, cái biểu tượng sặc sỡ nhất đó.”

Quý Duy Thanh vô tình mở album ra, thấy bức hình chụp chung của hai người sáng nay.

Trong tấm hình, anh nhắm chặt mắt, còn cô ấy cười tươi như hoa.

Tống Thời Hạ vội cướp lại di động, chậc chậc, sơ suất quá, quên mất còn có ảnh chụp trong này.

“Tấm hình đó chụp quá khó coi, sao em không gọi anh dậy?”

“Ai bảo anh cứ ngủ li bì, em gọi anh mấy lần không thèm mở mắt ra.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 735: Chương 735



Cơn buồn ngủ ập đến, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng nắm chặt di động rồi chìm vào giấc ngủ, cô không hề nhận ra, mình đã lấy điện thoại di động ra khỏi không gian.

Quý Duy Thanh ngủ đến nửa đêm thì bị vật gì cứng ngắc cấn vào eo đánh bay cơn buồn ngủ.

Anh thò tay lần tìm đầu sỏ gây tội, giơ lên nhìn.

Đó là một khối kim loại hình chữ nhật nho nhỏ, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Quý Duy Thanh nhìn sang phía vợ mình, cô đang say ngủ, vậy thì thứ này không thể là ‘kiệt tác’ của cô ấy được.

Quý Duy Thanh nhìn một lát rồi đặt vật kia lên tủ đầu giường, quay sang ôm vợ tiếp tục ngủ.

Tống Thời Hạ lơ mơ tỉnh giấc, cảm thấy dường như mình mới quên mất cái gì rất quan trọng, cho đến khi Quý Duy Thanh tỉnh ngủ, hỏi một câu thế này:

“Nửa đêm hôm qua, trên giường đột nhiên có thêm một khối kim loại hình chữ nhật, có phải đám nhóc nhà mình hôm qua vào đây ngủ trưa không?”

Bấy giờ Tống Thời Hạ mới biết trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Cô lí nhí nói: “Em đang nghĩ sao tìm mãi không thấy, anh cất giùm em rồi à?”

Quý Duy Thanh còn chưa mở mắt, chỉ vươn tay lên tủ đầu giường, lấy chiếc điện thoại đưa cho cô:

“Sao có khi thông minh nhanh nhạy, có khi lại vụng về ngốc nghếch thế nhỉ.”

DTV

Tống Thời Hạ thấy anh không hề để ý đến vật này, bèn nằm luôn lên n.g.ự.c anh, mở di động chơi.

Trong lúc mơ màng ngủ tiếp, Quý Duy Thanh cứ nghe thấy những âm thanh lách tách kì quái, anh cố nhấc hai mí mắt lên xem.

“Đừng nghịch nữa, hôm qua anh bị miếng kim loại này của em đánh thức, mãi đến 3 giờ sáng mới ngủ lại được đấy.”

Tống Thời Hạ tiếp tục hăng say chơi Anipop: “Anh không tò mò cái này là cái gì sao?”

Quý Duy Thanh đặt một tay lên eo cô: “Anh đoán là gương tay.”

Tống Thời Hạ nảy ra một ý xấu, mở camera rồi tựa đầu lại gần mặt anh, chụp một tấm hình.

“Đoán đúng một nửa, anh ngủ tiếp đi.”

Quý Duy Thanh ngủ đến 9 giờ mới dậy, trong lúc đánh răng, anh chợt nhận ra có điều không bình thường.

Nếu là gương, vì sao nó lại phát ra âm thanh kì quái như thế?

Bảo mẫu làm bữa sáng cho gia đình xong, đã đi chợ mua thức ăn, Tống Thời Hạ đang thảnh thơi ăn sáng dưới nhà.

Quý Duy Thanh đi xuống, hồ nghi hỏi cô: “Thứ hôm qua anh nhặt được là gương thật à?”

Tống Thời Hạ nuốt ngụm sữa đậu rồi nói:

“Rốt cuộc anh cũng thấy bất thường rồi hả, em còn tưởng anh không định hỏi em cơ.”

Tống Thời Hạ mở điện thoại đưa cho anh.

“Anh xem đi, rồi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”

Quý Duy Thanh cắm cúi thử các chức năng của chiếc điện thoại trong tay, chăm chú kiểm tra các chức năng như thể học sinh đang nghiên cứu bài tập.

“Sáng nay em đã chơi cái này sao?”

“Em chơi Anipop, cái biểu tượng sặc sỡ nhất đó.”

Quý Duy Thanh vô tình mở album ra, thấy bức hình chụp chung của hai người sáng nay.

Trong tấm hình, anh nhắm chặt mắt, còn cô ấy cười tươi như hoa.

Tống Thời Hạ vội cướp lại di động, chậc chậc, sơ suất quá, quên mất còn có ảnh chụp trong này.

“Tấm hình đó chụp quá khó coi, sao em không gọi anh dậy?”

“Ai bảo anh cứ ngủ li bì, em gọi anh mấy lần không thèm mở mắt ra.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 736: Chương 736



Quý Duy Thanh thật không biết phải nói gì với vợ nữa, nếu không phải do thứ này cộm người làm nửa đêm anh không ngủ được thì sao anh lại ngủ nướng đến tận 9 giờ sao?

Tống Thời Hạ chột dạ nghịch ngón tay: “Tận dụng thời cơ đi, anh chỉ có một cơ hội này thôi đó.”

Quý Duy Thanh đặt ‘vật thể lạ’ xuống bàn, Tống Thời Hạ lập tức ngồi ngay ngắn như học sinh cấp 1 chờ giáo viên đặt câu hỏi.

“Mỗi người đều có bí mật riêng, anh biết càng nhiều, em càng dễ gặp nguy hiểm, nếu bí mật đó quá lớn, nhất định em không được nói cho người thứ hai, kể cả anh.”

Mắt Tống Thời Hạ lấp lánh sáng lên, cô không ngờ phản ứng đầu tiên của anh lại là nhắc cô phải tự bảo vệ bản thân chu đáo.

DTV

Cô nhích lại gần anh, thỏ thẻ:

“Bí mật của em đúng là có hơi lớn quá, nhưng em cảm thấy số em may lắm, trừ khi bổ đầu giải phẫu não em may ra mới tìm được manh mối. Nhưng thật ra, em dám chắc bên trong sẽ chẳng có gì đâu, đây là bí mật của em.”

Nếu không gian nằm trong óc thì khi cô xuyên qua thời không tới nơi này, nó không thể đi theo cô, vì thể xác của cô không theo đến cùng.

Thứ từ xã hội hiện đại tới đây chỉ có linh hồn cô mà không phải thể xác.

Nhưng điều này thật quá mơ hồ, khả năng nó có liên quan đến năng lượng sống và không gian học.

Bằng vào thực lực trước mắt của Quý Duy Thanh, chỉ e anh chưa thể khám phá ra được.

Là người bên cô ngày ngày đêm đêm, đương nhiên Quý Duy Thanh cũng đã ít nhiều nhận ra sự khác lạ của cô, nhưng anh luôn tin vào những điều mình mắt thấy tai nghe.

Bất kể cô ấy là ai, anh dám chắc, người ở bên anh từ khi kết hôn đến giờ luôn là cô ấy, không phải ‘tráo đổi giữa chừng’.

Quý Duy Thanh đưa lại điện thoại cho cô.

“Em cất đi, thứ này đã vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, để lộ ra có khả năng sẽ mang đến phiền toái cho em.”

Tống Thời Hạ chống nạnh khoe khoang:

“Trình độ kỹ thuật của chiếc di động này bình thường mà thôi, ngoài chip là thứ mà kỹ thuật của chúng ta 30 năm sau cũng không theo kịp thì các linh kiện khác đều có thể sử dụng sản phẩm trong nước để thay thế.”

Thấy bộ dạng không sợ trời không sợ đất của cô, Quý Duy Thanh thở dài, vẻ nhức đầu.

“Ngoan, nghe anh, cất đi.”

Tống Thời Hạ lại giảo hoạt cười cười:

“Em còn có máy tính của 40 năm sau, anh có muốn xem thử không?”

Quý Duy Thanh do dự thật lâu.

Tống Thời Hạ lại tiếp tục dụ dỗ:

“Phòng thí nghiệm của anh, ngoài anh với học trò của anh ra thì đâu có người ngoài nào vào được, chẳng lẽ anh không muốn lấy ra nghiên cứu thử xem thế nào sao?”

Nghĩ đến những lập trình cao cấp có thể viễn trình điều khiển hoặc trí năng hóa lập trình, Quý Duy Thanh có thể lờ mờ suy đoán trình độ khoa học của 40 năm sau sẽ phát triển cỡ nào, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.

“Cho anh xem thử.”

Tống Thời Hạ âm thầm mừng rơn.

Để A Thanh nhà cô sớm nghiên cứu nguyên lý của máy tính, vậy có phải thời đại internet sẽ đến sớm hơn một chút không nhỉ?

Nghiên cứu xong chiếc máy tính đời mới nhất này, Quý Duy Thanh đứng dậy, vào phòng sách lấy luận văn của mình ra.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 737: Chương 737



Tống Thời Hạ thấy anh chẳng hề tò mò, bèn ôm cổ anh, ghé sát tai lải nhải:

“Anh thật sự không muốn biết ư?”

Quý Duy Thanh đáp mà không ngẩng đầu:

“Muốn biết, nhưng anh hi vọng em có thể bảo vệ được bí mật đó hơn, anh không muốn bất kì ai biết đến nó, kể cả anh.”

Tống Thời Hạ tựa đầu vào vai anh: “Vậy cũng được, đợi khi nào anh muốn biết thì cứ hỏi nhé.”

Một đời dài như vậy mà.



Hà Kiến Quân tới tặng quà, có nhắc đến nguyện vọng muốn hợp tác với bạn học để mở công ty sau khi tốt nghiệp.

Tống Thời Hạ mới nhân tiện hỏi một câu, cô khá tò mò về xu hướng dựng nghiệp của người trẻ hiện nay.

“Chúng em đang chuẩn bị tới thôn Trung Quan thuê nhà làm văn phòng, chỗ đó hẻo lánh nên tiền thuê thấp, em còn có một người bạn cấp ba từ nơi khác tới.

Cậu ấy nói có đầu mối mua được nguyên liệu chế tác thiết bị điện tử giá rẻ hơn thị trường, chúng em sẽ xem xem nên đầu tư vào sản phẩm gì trước tiên để nhanh chóng tích lũy tài chính.

Mục tiêu cuối cùng của bọn em là tạo dựng một nhãn hiệu công nghệ cao thuộc về chính mình, đuổi kịp và vượt qua được trình độ kỹ thuật của nước ngoài.”

Tống Thời Hạ hỏi Hà Kiến Quân tính làm về mảng sản phẩm nào.

Hà Kiến Quân đáp rằng sẽ không giới hạn một hai loại mà muốn làm rộng cả các mảng thiết bị di động, máy tính, thiết bị trí tuệ nhân tạo…

Tống Thời Hạ trầm mặc.

Tuy Hà Kiến Quân không trùng tên họ với nhà sáng lập công ty khoa học kỹ thuật hàng đầu trong tương lai nhưng những mảng sản phẩm do cậu ấy thiết tưởng lại đều sẽ thực sự xuất hiện, hơn nữa, tên công ty lại giống như đúc.

Tống Thời Hạ nhớ ra, đây là thế giới song song, vậy tức là rất có khả năng cô đã vô tình quen biết với một nhân vật truyền kỳ của đời sau rồi.

Cô hào hứng hỏi kĩ thêm:

“Bên công ty em có cần thêm đầu tư không? Cô cảm thấy rất có hứng thú với mảng kỹ thuật công nghệ cao mà em vừa nói, nhưng cô không phải người trong ngành, đang muốn tìm mấy công ty có tiềm lực để đầu tư.”

Hà Kiến Quân vui mừng khôn xiết, có thể kiếm thêm người đầu tư cho công ty thì còn gì bằng.

Cậu hưng phấn nói ngay:

“Cần chứ ạ, chúng em đang thực sự gặp khó khăn trong phương diện tài chính. Nếu cô chịu đầu tư thì đây chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào đâu ạ.”

Tống Thời Hạ cũng vui vẻ: “Vậy đợi khi làm xong thủ tục thành lập công ty thì tới gặp cô, cô chờ tin của bọn em nhé.”

Hà Kiến Quân gật đầu thật mạnh, mặt không che giấu vẻ kích động.

Chỉ cần có thể giải quyết khó khăn về tài chính thì mọi việc còn lại đều không có gì khó nữa.

Sau khi tốt nghiệp, Hà Kiến Quân còn dự định học tiếp lên cao hơn, nhưng điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu.

Cậu không cần lo hết mọi việc trong công ty vì đã có một số người bạn bên ngành máy tính và lập trình cùng tham gia rồi.

Một năm sau, Tống Thời Hạ gặp lại Hà Kiến Quân một lần nữa trong dịp cắt băng khánh thành công ty.

Hà Kiến Quân cùng những người hợp tác đã thuê nguyên một tầng ở thôn Trung Quan.

Tám phòng thuộc tầng này là các phòng ban thuộc trụ sở của công ty, tòa nhà này cũng có khá nhiều công ty khoa học kỹ thuật khác nữa.

Quanh thôn Trung Quan đều là đất hoang, trước mắt chưa được đưa vào khai thác.

Không ai có thể ngờ, nơi này trong tương lai sẽ trở thành nơi tấc đất tấc vàng, giá cao tới hơn trăm nghìn một mét vuông.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 738: Chương 738



Hà Kiến Quân vui vẻ tiếp đãi Tống Thời Hạ:

“Chúng em chỉ thuê có một tầng cho tiết kiệm, sau này phát triển đi lên sẽ học công ty cô, xây riêng một tòa nhà làm trụ sở công ty luôn.”

Tống Thời Hạ cổ vũ: “Vậy phải cố lên, cô tin rằng với thực lực của bọn em, chắc chắn ngày ấy sẽ sớm đến thôi.”

Trước mắt, các sản phẩm của công ty điện tử quanh đây chỉ mới dừng lại ở mức độ phỏng theo những thiết bị điện tử đã có trên thị trường, nhân tiện bán linh kiện.

Không có mấy nơi có ý tưởng tự nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, hoặc cải tiến dựa trên sản phẩm đã có.

Chủ yếu là do nghiên cứu rất tốn kém, tài chính không đủ, không lo được.

Nhóm Hà Kiến Quân toàn đám sinh viên không xu dính túi, ban đầu cũng tính nhận đơn đặt hàng kiếm vốn trước.

Nhưng nay đã có Tống Thời Hạ rót vốn đầu tư, bọn họ có thể đi ngay vào nghiên cứu phát minh sản phẩm mới.

DTV

Tống Thời Hạ lấy danh nghĩa tư nhân để đầu tư vào công ty này, nhận 30% cổ phần.

Công ty mới thành lập, xung quanh không mấy người để mắt, chỉ cần không phải đối thủ cạnh tranh thì người ta sẽ không quá đề phòng.

Người bên ngoài lại càng không để ý đến công ty nho nhỏ ở thôn Trung Quan này.

Bởi đối với họ, ý tưởng của đám sinh viên mới tốt nghiệp kia thật quá lý tưởng hóa, quá xa vời, thiếu thực tế.

Làm sao có thể chế tạo ra robot nghe hiểu tiếng người, biết tự quét dọn, biết hướng dẫn trẻ nhỏ học bài, còn có thể đưa ra kiến nghị cho người lớn?

Công nghệ cao ư?

Người nước ngoài còn chưa làm ra được, thì mấy công ty nho nhỏ này có thể làm được gì?

Tống Thời Hạ là người hiện đại mà cũng cảm thấy tư duy của đám trẻ này thật sự đã vượt xa thời đại, càng đừng nói các nhà đầu tư của thời đại này.

Dù là những ông chủ từng trải thì cũng không dám ảo tưởng về một tương lai sử dụng trí tuệ nhân tạo.

Từng bước mà đi, trước mắt thì Hà Kiến Quân cùng đồng nghiệp đang đặt trọng tâm nghiên cứu vào công cụ thông tin, tổng đài điện thoại dành cho người dùng.

Trên thị trường đã có điện thoại, máy nhắn tin, cùng với hệ thống điện thoại di động Motorola nhưng chưa du nhập vào thị trường trong nước.

Thực ra còn có một thứ là bộ đàm, cũng từng được lưu hành một thời, nhưng khuyết điểm quá rõ, không có thị trường phát triển.

Tín hiệu của máy bộ đàm không ổn định, nếu có số đông người đồng thời sử dụng thì rất dễ nhiễu tín hiệu, cho nên bộ đàm chưa kịp phát triển l*n đ*nh cao thì đã bị đào thải.

Điện thoại và máy nhắn tin thì có phí tổn quá cao, không phải ai cũng có điều kiện sử dụng, mặc dù là doanh nghiệp công ty cũng khó có thể chi trả được phí điện thoại cao ngất ngưởng.

Tổng đài điện thoại dành cho người dùng chính là hình thức phát triển mạng lưới điện thoại cho các công ty, kết hợp mạng lưới điện thoại với máy tính thành một thể.

Họ có ý tưởng rằng, ban đầu sẽ xây dựng mạng lưới điện thoại cho công ty, sau đó tự mình sẽ xây dựng một mạng lưới lớn hơn, phủ sóng rộng rãi.

Mục đích cuối cùng là trợ giúp các doanh nghiệp tăng khả năng trao đổi thông tin, tăng hiệu suất liên lạc giữa các hệ thống, hạ thấp phí tổn kinh doanh.

Tống Thời Hạ chỉ phụ trách đầu tư vốn, không nhúng tay vào đường lối phát triển hay các công việc khác của công ty, chỉ chờ hạt giống gieo xuống sẽ sớm ngày lớn mạnh, bản thân được hưởng bóng mát.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 739: Chương 739



Sau khi cắt băng khánh thành, Tống Thời Hạ cùng Hà Kiến Quân đi dạo một vòng quanh khu vực Trung Quan này.

Dưới sự chỉ bảo trường kỳ của giáo sư Quý, cô đã có thể dễ dàng nhận ra khả năng phát triển trong tương lai của những công ty quanh đây.

Trong số mấy công ty này, có một công ty khiến cô đặc biệt chú ý.

Hà Kiến Quân nói đầy hâm mộ:

“Công ty này chuyên nghiên cứu máy tính, đã thành lập được hai năm, là công ty khoa học kỹ thuật mạnh nhất và có tương lai nhất khu vực này, hơn nữa, đằng sau còn được viện khoa học máy tính bỏ vốn đầu tư.”

Tống Thời Hạ trầm ngâm hồi lâu.

Nếu cô không nhầm thì công ty này chính là đầu tàu tương lai của ngành máy tính trong nước, nhưng danh tiếng của nó trong dân gian lại phân hai thái cực rõ ràng.

Nó phát triển và làm giàu dựa trên vốn đầu tư của viện khoa học, sau lại biến thành công ty tư nhân, thậm chí công ty còn lập trụ sở chính ở nước ngoài, tự xưng là công ty toàn cầu.

Hành vi này không khác gì một gã cặn bã nghèo khó, trong những năm gian nan nhất, được người vợ cần cù chịu khó nuôi dưỡng.

Đợi khi gã giàu lên thì lại lập tức trở mặt, đá bay người vợ tào khang, cưới một cô nàng trẻ trung giàu có, cực lực chứng minh mình xuất thân bần hàn, tự lực đi lên.

Tống Thời Hạ không có cảm tình gì với công ty này.

Mặc dù nó thực sự có tương lai rộng mở, lại được niêm yết trên sàn chứng khoán ở thủ đô một nước phát triển.

Nhưng hành vi phủi sạch quan hệ với quê hương khiến cô cảm thấy nó chẳng khác gì thứ vong ân bội nghĩa, cô không muốn hợp tác với hạng người này.

Nếu là cô của ngày trước thì có lẽ sẽ chẳng làm được gì, nhưng nay cô đang có sẵn cơ hội trước mắt, cùng với một người chồng đang làm ở viện khoa học, Tống Thời Hạ quyết định nhúng tay vào ngành này.

Cô vừa đi vừa nói:

“Cô cảm thấy nếu cho bọn em hai năm, chắc chắn sẽ có thể vượt qua họ, không cần tiết kiệm tiền cho cô đâu, cứ thoải mái làm đi.”

Hà Kiến Quân thấy lòng thật ấm áp, cậu không ngờ cô Tống lại đánh giá cao mình đến như thế.

Vì vậy, cậu âm thầm hứa với lòng, nhất định phải nỗ lực hết sức để làm việc, không phụ sự chờ mong của cô Tống.



Tống Thời Hạ về nhà tìm Quý Duy Thanh, dò hỏi anh về chuyện viện khoa học đầu tư nghiên cứu.

“Loại đầu tư này nhiều lắm, cái em hỏi anh có thể là vụ đầu tư trước khi anh vào viện làm việc.”

Tống Thời Hạ lập tức nghĩ đến một chuyện: “Vậy viện phó Lương của bên anh về viện khoa học từ hồi nào thế?”

Quý Duy Thanh đáp: “Anh nghe nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã được khắp nơi săn đón, cô ấy giỏi lắm.”

Tống Thời Hạ suy tư hồi lâu, hỏi:

“Nếu em thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu sản xuất mảng máy tính thì anh thấy sao?”

DTV

Quý Duy Thanh ngạc nhiên: “Chẳng phải em đã đầu tư cho công ty của Kiến Quân đó sao?”

Tống Thời Hạ đáp: “Thì còn tiền, cứ để đó cũng phí, chi bằng lại đầu tư tiếp.”

“Em có ý tưởng gì thì cứ thử xem.”

Tống Thời Hạ níu tay anh: “Nhưng em thiếu người, tiền thì không thiếu nhưng không có nhân tài thì làm ăn được gì chứ.”

“Để anh hỏi giúp em xem sao.”
 
Back
Top Bottom