Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 580: Chương 580



Các nữ sinh khác đều tỏ vẻ hâm mộ: “Ôi, nhà cậu ở trong trường à, cậu là con giáo viên trường mình à?”

Tống Thời Hạ không phủ nhận: “Ừm, rất vui được làm bạn cùng phòng với các cậu.”

Các nữ sinh bỏ sách xuống, đi tới chỗ Tống Thời Hạ.

“Cậu học chuyên ngành gì thế?”

Tống Thời Hạ đáp: “Ngành Dược học.”

Nghe tới Dược học, mọi người đều tỏ thái độ khác lạ, chủ yếu là ngạc nhiên.

“Ngành cậu ít người lắm đúng không?”

“Cũng tạm, có hơn 20 người.”

Có người cười bảo:

“20 là ít quá rồi, thầy cô lên lớp liếc một cái là biết ngay ai không đến lớp, không trốn được.”

“Ít người cũng tốt mà, ngành tôi tổng cộng có tới 90 người, lên lớp những môn chuyên ngành là phải tranh chỗ, 20 người thì muốn ngồi đâu cũng được.”

Tống Thời Hạ hỏi: “Thế cậu học ngành nào?”

Cô bạn tóc ngắn thoải mái đáp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Giai Giai, chuyên ngành tiếng Trung.”

Các nữ sinh khác cũng lần lượt tự giới thiệu, một phòng sáu người mà thực sự không ai cùng chuyên ngành với ai.

Nữ sinh tóc ngắn tên Đinh Giai Giai là người bản địa, học chuyên ngành tiếng Trung.

Nữ sinh gò má ửng đỏ kia là Hách Quế Hoa, học Kinh tế, Trịnh Linh Linh là cô nàng thấp bé học Luật.

Cô nàng Đông Bắc cao nhất phòng tên Quách Thiên Lan học chuyên ngành công nghệ.

Người cuối cùng là Sài Thiện Tĩnh, một cô gái kiệm lời đeo kính, học Toán ứng dụng.

Khi mọi người biết người có điểm cao nhất phòng chính là Tống Thời Hạ thì đều tỏ ý tiếc thay cho cô.

“Điểm của cậu ở trường ta có thể đăng kí học bất kì ngành nào cũng được mà, vì sao lại chọn ngành hẻo lánh đến thế?”

“Đúng đấy, không phải tôi chê ngành ít được chú ý là không tốt đâu, nhưng ngành Dược học đó tôi cứ có cảm giác học xong chẳng được ích gì.

Nếu cậu với Sài Thiện Tĩnh cùng một chuyên ngành, hoặc là học công nghệ thông tin, học vật lý gì đó, sau này cống hiến cho tổ quốc thì tốt biết bao.”

Tống Thời Hạ cười cười giải thích:

“Ngành nào cũng có điểm mạnh của nó mà. Điểm chỉ là ngạch cửa đầu vào, nếu mọi người mà biết phương pháp học tập thi cử của tôi thì sẽ không cảm thấy tôi có thiên phú đâu, tôi đây là kiểu học chỉ để thi đó, không phải vì tri thức.”

Thấy các bạn có vẻ không hiểu ý Tống Thời Hạ, Sài Thiện Tĩnh chỉ ngay ra vấn đề:

“Tôi hiểu ý cậu, nhưng tôi cảm thấy nỗ lực cũng không thể thiếu thiên phú, nếu cậu không có thiên phú thì dù nỗ lực hơn người cũng không thể đạt kết quả cao như thế.”

Tống Thời Hạ hết sức bất đắc dĩ.

Không ai biết đời trước cô cũng đã có nền tảng tốt, thành tích ưu việt, sau khi tới nơi này lại gặp kì thi không khó bằng một nửa ngày trước, như vậy đương nhiên chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể thi được điểm cao rồi.

Đinh Giai Giai lại nói:

“Tôi cảm thấy nghề nào mình thích mới là quan trọng nhất, bất cứ nghề nào, chỉ cần học tập cho tốt thì đều có thể đền đáp tổ quốc, không nhất định cứ phải học những ngành như toán học hay vật lý.”

Mọi người sôi nổi gật đầu tán thành.

Cách thức đơn giản nhất để tạo dựng mối quan hệ trong ký túc xá chính là cùng nhau ăn một bữa cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 581: Chương 581



“Chiều nay mọi người có tiết không? Nếu không thì chúng ta đi căn tin ăn một bữa với nhau đi.”

Mọi người cùng lắc đầu: “Sáng nay họp lớp xong chỉ phát thời khóa biểu, không thấy báo chiều phải học ngay.”

Giao lưu với bạn cùng phòng mấy câu, Tống Thời Hạ không thấy ai có vấn đề gì về nhân phẩm.

Càng tiếp xúc thêm, cô càng thấy những cô gái trẻ này đều thiện lương chất phác, đa phần đều đến từ các vùng trung tâm của tỉnh ngoài

Điều này không khó hiểu.

Ở thời đại tài nguyên giáo dục còn thiếu thốn thế này, các khu vực trung tâm tỉnh thành bao giờ cũng có điều kiện giáo dục tốt hơn các vùng xa.

Những khu vực xa xôi hơn, ví dụ như ở quê cô, thì có được một giáo viên tốt nghiệp từ trường cao đẳng sư phạm cũng đã đủ tiếng tăm để lấy ra tuyên truyền cho trường chiêu sinh rồi.

Các nữ sinh cùng đến căn tin, Đinh Giai Giai ghé sát vào Tống Thời Hạ, nói:

“Cậu xinh thật đó, nhưng tôi cứ có cảm giác tôi đã nghe thấy tên cậu ở đâu rồi, cậu học cấp ba ở trường nào?”

“Trường trung học số 9, còn cậu?”

DTV

“Tôi ở trường trung học số 2.”

Điền Giai Giai chợt dừng lại.

“Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thí sinh đột nhiên nhảy vọt lên bảng thành tích của đợt thi thử đó.”

Quách Thiên Lan quay lại nhìn hai người: “Đang nói gì thế?”

Điền Giai Giai giải thích lại một lần, mọi người lại nhìn Tống Thời Hạ bằng ánh mắt sùng bái không hề che giấu.

Điền Giai Giai nói, giọng nhuốm đầy tiếc nuối: “Hiện giờ tôi cũng bắt đầu thấy tiếc khi cậu lại đi chọn Dược học.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Thi đại học là thì quá khứ rồi, kết quả đó không thể đại biểu cho khả năng phát triển ngày sau.

Chưa biết chừng sau này các cậu đều sẽ thành những người đứng đầu ngành, còn tôi chỉ là một dược sĩ nhỏ nhoi vô danh.”

Trịnh Linh Linh trịnh trọng nói:

“Không đâu, là ngọc quý thì nhất định sẽ có lúc sáng lên, huống chi cậu đã sáng lên rồi, về sau sẽ chỉ càng sáng hơn nữa.”

Mấy cô gái đua nhau khích lệ Tống Thời Hạ, bầu không khí giữa các bạn cùng phòng trở nên thân thiết hơn.

Tới căn tin, các cô các dì đứng chia thức ăn không ai là không biết Tống Thời Hạ, đều gật đầu mỉm cười với cô.

Tống Thời Hạ nhìn quanh, không thấy thím Phùng và Trần Kiều đâu.

“Tiểu Tống à, hôm nay có thịt bò nạm hầm cà chua đấy, cháu lấy một suất không?”

Mấy cô gái cùng phòng đứng sau lưng Tống Thời Hạ đều ngạc nhiên, các cô chia thức ăn ở căn tin nhiệt tình vậy sao?

“Thím Vương, thím Phùng với Trần Kiều đâu ạ?”

“Hai cô cháu đó hôm nay không tới, nói là đi làm tóc, ngày mai còn đi đăng kí nhập học.”

Tống Thời Hạ gật đầu tỏ ý đã biết.

“Cho cháu mỗi món một phần ăn đi ạ, cháu lấy khay to.”

Mấy cô gái đứng sau Tống Thời Hạ vội vàng kéo cô ra.

“Đừng đừng, tự bọn tôi bỏ tiền, có phiếu cơm mà.”

Tống Thời Hạ cười cười, bảo: “Mọi người mới tới, hôm nay coi như tôi mời, đừng khách sáo với tôi làm gì.”

Không ngăn được Tống Thời Hạ, mọi người đành phụ giúp cô bưng khay đồ ăn với năm phần món mặn ra bàn.

Tống Thời Hạ còn nói cà chua xào trứng với ớt ngọt xào trứng là món chay.

“Này mới có ba món mặn, hai món chay, hai món trứng kia đâu có thể coi là thức ăn mặn được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 582: Chương 582



Điền Giai Giai cắn đũa, bảo:

“Có trứng mà, sao có thể coi là thức ăn chay, ở nhà tôi, muốn được ăn trứng luộc là phải được 100 điểm mới có.”

Mấy cô gái thường ngày đâu có được ăn nhiều món ăn mặn như thế, ngày lễ ngày tết có thịt có cá cũng chưa chắc đã được thịnh soạn đến vậy.

Tống Thời Hạ gắp cho mỗi người một miếng thịt bò, bấy giờ mọi người mới dám nhấc đũa.

Tống Thời Hạ còn nhắc nhở: “Ăn nhiệt tình nhé, ăn không hết phải bỏ đi là lãng phí thức ăn đấy.”

Nghĩ đến những đồ ăn ngon thế này bị lãng phí, mấy cô gái vội vàng mau chóng ăn.

Hách Quế Hoa bưng bát, nói:

“Không được lãng phí, bao nhiêu thịt như vậy mà, nước canh cũng trộn cơm ăn được đấy.”

Ăn xong, Tống Thời Hạ dẫn các cô gái đi dạo quanh sân trường một vòng.

“Thường ngày tôi không ở bên này nhiều, chủ yếu là ở trường với ở bên thư viện ôn tập thôi, cho nên cũng không thông thạo đường trong này lắm.”

Điền Giai Giai kéo tay Tống Thời Hạ.

“Chẳng trách thành tích học tập của cậu tốt như thế, thì ra là luôn được sống trong bầu không khí học tập của đại học, muốn làm biếng cũng khó nhỉ.”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ, cái này thì chưa chắc nhé.

Cô còn nhớ trước kia từng có tin tức nói rằng hai vợ chồng là tiến sĩ mà con họ chỉ được có 20/100 điểm môn toán.

Ở trong khu trí thức cao, gần trường học, ngày ngày đắm mình trong không khí học tập cao cấp nhất nhưng học không vào thì vẫn cứ là học không vào thôi.

Từ biệt các bạn cùng phòng, Tống Thời Hạ đi tới tiệm cắt tóc gần trường, tìm thấy thím Phùng và Trần Kiều.

Vừa trông thấy hai người, Tống Thời Hạ cả kinh trố mắt.

Thím Phùng và Trần Kiều đều uốn tóc, uốn xoăn lọn nhỏ kiểu đang thịnh hành, môi tô son đỏ, diện bộ đồ thời thượng.

Trông chẳng khác nào những người phụ nữ sành điệu bậc nhất ở xứ Cảng Thơm.

“Hai người thống nhất với nhau rồi mới đi làm tóc à?”

Thím Phùng còn chưa gỡ những kẹp tóc trên đầu xuống, ngồi trên ghế chờ, tay còn đang cầm sách tranh thủ đọc.

Vừa thấy Tống Thời Hạ tới, mắt thím ấy lập tức sáng lên.

“Tiểu Tống, sao lại tới đây, có muốn uốn tóc luôn không?”

Tống Thời Hạ vội vàng từ chối: “Dạ thôi, cháu thích để tóc thẳng hơn, tóc quăn hơi khó xử lí.”

Cô thợ cắt tóc nhìn thử tóc Tống Thời Hạ:

“Ừm, chất tóc cháu đúng là không nên uốn, phí lắm, nếu sau này có bán tóc thì nhớ tới bán cho cô.”

Thím Phùng đặt sách xuống, giỡn với bà chủ tiệm.

“Tóc người ta tốt nên là không nên uốn à, thế vì sao chị còn khuyến khích chúng tôi uốn?”

“Chị nhìn Trần Kiều xem, uốn tóc nhìn trẻ ra bao nhiêu.”

Thím Phùng bị thuyết phục nhanh chóng:

“Thôi, đằng nào cũng uốn rồi, có hại cho tóc hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa.”

Trần Kiều ngắm nhìn mình trong gương.

Đời trước lần đầu cô ta đi uốn tóc hẳn là vào tầm tuổi thím Phùng lúc này, tiệm uốn tóc ở đầu thôn lấy 30 đồng, khi ấy cô ta còn nhuộm nữa.

DTV

Cô gái trong gương mới ngoài 20, tóc xoăn thời thượng như nữ minh tinh trên poster, thì ra mình cũng có thể xinh đẹp như thế.

Tống Thời Hạ đứng sau lưng Trần Kiều, khen một câu: “Đẹp đấy chứ, đúng không?”

Trần Kiều do dự giây lát, gật đầu: “Tôi chỉ không ngờ tôi cũng có thể trở nên xinh đẹp và thời thượng như thế.”

Tống Thời Hạ hiểu được những khúc mắc trong lòng cô ta, cô nói:

“Cô gái nào cũng có quyền yêu cái đẹp, dù đã là một người mẹ cũng vậy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 583: Chương 583



Năm nhất đại học khá bận, Tống Thời Hạ tất bật hai đầu.

Cũng may, trong nhà có mẹ chồng giúp đỡ chăm sóc lũ nhỏ, lại có bảo mẫu làm việc nhà, cho nên cô chỉ cần đầu tư vào việc học.

DTV

Sau giờ học, Tống Thời Hạ rảnh rỗi, bèn tới chỗ Diêu Tuyết bàn chuyện mở công ty.

Diêu Tuyết quay quay chiếc bút trên tay: “Em làm việc nhanh thế, còn tưởng em suy xét lâu lắm rồi cơ.”

Tống Thời Hạ cười đầy tinh nghịch: “Thì cũng vì đang thiếu tiền quá mà.”

“Thôi đi, em mà còn thiếu tiền? Mấy hôm nữa thôi là ba chị sẽ bán được mấy thứ kia cho em, lúc đó lại chẳng thu được cả đống tiền ấy chứ.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhún vai: “Tại trong nhà em còn có một vị giáo sư mà, nuôi giáo sư tốn kém lắm.”

Diêu Tuyết chỉ cho rằng cô em chồng tương lai đang khoe khoang:

“Rồi rồi, biết nhà em có một vị giáo sư phải chăm nuôi, nếu em lập xong kế hoạch thì cứ tới tìm chị.”

Tống Thời Hạ lấy ra một tờ giấy.

“Em tính xong cả rồi, em cảm thấy chúng ta mở một công ty mỹ phẩm dưỡng da là hợp lý nhất, chị thấy sao?”

Diêu Tuyết nửa tin nửa ngờ cầm lấy tờ giấy.

“Công ty mỹ phẩm dưỡng da à? Mặt hàng này có thể phát triển trong thị trường hiện nay được không?

Nếu em tính kinh doanh rượu thuốc thì chị còn cảm thấy có tương lai hơn.

Thủ đô có được bao người sẵn sàng bỏ tiền mua mỹ phẩm dưỡng da chứ, đến cả kem bảo vệ da rẻ thế còn chẳng mấy ai mua.”

Tống Thời Hạ thong dong giải thích:

“Chẳng phải còn có thị trường hải ngoại đó sao? Huống hồ, mỹ phẩm của chúng ta cũng sẽ phân loại bình dân và cao cấp.

Loại cao cấp em tính dùng dược trang, chị cứ tin em, chắc chắn có thể bán cháy hàng.”

Diêu Tuyết hạ giọng:

“Có gì tốt không?”

Tống Thời Hạ tiết lộ trước cho cô ấy:

“Em gái chồng em chắc chị gặp rồi đúng không, hồi cấp ba đi nắng nhiều lại không chịu che chắn bảo vệ da, da đen cháy.

Nhưng chỉ một kì nghỉ hè đã dưỡng da trắng hẳn ra rồi, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng phụ nào.”

Diêu Tuyết sờ lên mặt theo bản năng.

Da cô ấy không trắng lắm, từ hồi gặp Tống Thời Hạ, thường xuyên uống trà dưỡng nhan để bài độc, lại thỉnh thoảng uống rượu thuốc bồi bổ, gần đây mới phát hiện ra da mình trắng lên một tông rồi.

“Chị hiểu rồi, có phải em tìm được công thức bí mật nào bên rượu thuốc à?”

Tống Thời Hạ ậm ừ cho qua:

“Có thể nói là như vậy, đại khái cũng giống nhau cả, nhưng có thể điều chế thực phẩm chức năng hay mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều có hiệu dụng của nó.”

“Nhưng quy trình đăng kí thực phẩm chức năng phức tạp quá, còn phải xin đánh giá chất lượng rất lâu, không đơn giản như làm mỹ phẩm.”

Diêu Tuyết nhíu mày: “Đều là tiền đấy, em còn chê kiếm tiền phiền toái ư.”

Tống Thời Hạ bổ sung một câu: “Em chỉ muốn kiếm tiền một cách đơn giản nhất.”

“Lười c.h.ế.t đi, nhưng em học đại học cũng chọn chuyên ngành Dược nhỉ? Thì tới nhờ các thầy cô trong trường hỗ trợ ấn cái dấu chắc không phiền toái chứ?”

Tống Thời Hạ thở dài:

“Phiền thì không phiền, nhưng lại sẽ nợ người ta một lần, nợ tình nghĩa không dễ trả hết đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 584: Chương 584



“Cũng phải, trước cứ tạm thời lập danh sách mỹ phẩm dưỡng da đi đã, rồi chúng ta mời chuyên gia điều chế phối công thức mỹ phẩm với công thức bổ sung dược liệu bên em.”

Tống Thời Hạ ngăn lại: “Để em làm cho, công thức này đưa cho người khác em không tin được.”

“Em làm được không? Em cũng mới nhập học mấy ngày, bắt tay làm thực nghiệm có thạo được ngay không?”

“Thì cứ đợi em làm ra sản phẩm rồi đi kiểm tra chất lượng là biết, em có quen một vị Trung y nhiều năm kinh nghiệm, có thể mua dược liệu từ chỗ ông ấy.”

Tống Thời Hạ cảm thấy vẫn nên nắm nguồn dược liệu trong tay mình mới an toàn.

Nếu công thức được thông qua thì cần phải đi xem thử xem có vùng nào thích hợp gieo trồng dược liệu, rồi đánh dược liệu trong không gian ra trồng.

Nhân sâm hoang dã trong không gian đã có củ lớn bằng bàn tay trẻ con, tốc độ sinh trưởng quá mau.

Cô cảm thấy chừng một, hai năm nữa là có thể bán một lứa rồi.

Tống Thời Hạ về nhà, lên gác mái bắt đầu xử lí dược liệu của mình.

Trên gác mái, ngoài giường và bàn làm việc thì còn có một tủ dược liệu lớn, mỗi ngăn chứa một loại.

Vì cô thường ngâm rượu thuốc nên trong nhà không ai nghi ngờ khi cô thường mang dược liệu về nhà.

Trên bàn có một quyển sách cũ rích, rách chằng chịt, đây là một cuốn sách cổ mà cô vô tình tìm thấy trong hiệu sách ở thị trấn.

Trong này có ghi lại công thức chế tác nhiều loại viên dưỡng nhan của người xưa.

Tống Thời Hạ đã thử làm một ít, cảm thấy hiệu quả dưỡng nhan thực ra không cao, nhưng không có độc, có lẽ phải dùng trong thời gian dài mới thấy hiệu quả rõ rệt.

Xác định thành phần dược liệu thực sự có công hiệu dưỡng da, bảo vệ da, Tống Thời Hạ bắt tay chuẩn bị điều chỉnh công thức.

Hàn Dung lên tầng gọi con dâu xuống ăn cơm, thấy trên bàn bày đủ thứ chai lọ vại bình mới ngạc nhiên hỏi:

“Con đang điều rượu à?”

Theo thói quen, Hàn Dung cho rằng con dâu mình đang thử khẩu vị rượu thuốc mớ.

Rượu thuốc và rượu trái cây do Tiểu Tống chế tác rất được yêu thích, dù đều là giao dịch ngầm nhưng con dâu bà đã sớm có tên tuổi trong giới, bà cũng thấy vinh dự lây.

DTV

“Không ạ, mẹ, đây là mặt nạ bùn và tảo xanh con mới chế tác ra, mẹ có muốn thử không ạ?”

Hàn Dung nóng lòng muốn thử: “Mặt nạ dùng để làm gì?”

“Bôi lên mặt, để dưỡng da thôi mẹ, dùng thời gian dài có thể khiến da trắng lên, hoặc là mềm mại hơn vì nó bổ sung nước cho da, mặt nạ con đang cầm đây thì có thể giảm bớt thâm nám trên da mặt hoặc là những vết cháy nắng.”

Con dâu bà khéo tay và tài giỏi cỡ nào, Hàn Dung rất rõ, cho nên đồng ý ngay không hề do dự.

Tới bữa ăn, không thấy mẹ đâu, Quý Duy Thanh đang định đứng lên đi gọi bà thì thấy Hàn Dung từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên mặt bôi thứ gì đó đen tuyền như mực.

“Thế nào? Có hiệu quả không?”

Tống Thời Hạ bưng bát cơm, dở khóc dở cười:

“Mẹ, phải đợi 15 phút cho mặt nạ se lại rồi rửa sạch.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 585: Chương 585



Hàn Dung bèn không vội ăn cơm mà ngồi vào sô pha trò chuyện với con dâu.

“Thứ này thực sự có thể giảm thâm nám với đốm da à? Nhưng mấy đốm trên mặt mẹ có từ thời mẹ còn trẻ, toàn phải lấy phấn dặm lên mấy lần mới có thể che được.”

“Mẹ yên tâm, thâm nám không do bẩm sinh thì đương nhiên có thể làm mờ. Trị liệu thử một đợt xem có hiệu quả hay không là biết liền, lát mẹ rửa sạch mặt nạ xem xem có khá hơn không.”

Cơm trưa nay là khoai tây độn cơm.

Khoai tây lót dưới đáy nồi, hơi xém, thơm ngọt dìu dịu, hai nhóc con ăn rất hăng hái.

Trong nhà có người chuyên nấu cơm và tự mình nấu lấy là hai loại thể nghiệm khác nhau.

Người lớn nấu cơm có thói quen dùng củi, cơm nấu trên bếp củi và ủ than nóng thì luôn thơm dẻo hơn cơm nấu nồi điện, ăn cùng ngọt ngào hơn.

Từ khi mẹ chồng tới sống ở đây, Tống Thời Hạ bớt được bao việc.

Thấy bảo mẫu hái rau ngoài vườn, cô lại nhớ đến chuyện gieo trồng dược liệu.

“Em tính lấy một khoảnh vườn để trồng ít dược liệu.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến, hai nhóc con cũng không cảm thấy khu vực chơi đùa của mình bị mẹ chiếm mất, bởi vì hai nhóc đã là học sinh tiểu học rồi.

“Chúng con không phản đối, con có thể chăm sóc hoa cho mẹ nha.”

“Thế nếu mẹ nhổ mất hoa thì liệu các con có thấy buồn không?”

Hai nhóc đồng loạt lắc đầu.

“Không buồn, đợi khi nào chúng con lớn lên, mua cho mẹ hẳn một vườn hoa to, mẹ muốn trồng cái gì thì trồng nha.”

Tống Thời Hạ cười cười, mi mắt cong cong, lau đi hạt cơm bên khóe miệng Quý Dương.

“Ừ, mẹ nhớ rồi đó, sau này lớn lên Tiểu Bảo với anh hai phải nhớ thực hiện lời hứa này nha.”

Tống Thời Hạ chỉ đùa vui một câu như thế, nhưng lại khiến hai bé con ghi tạc trong lòng.

Sau khi trưởng thành, mỗi lần thấy khu nhà nào có hoa viên rộng và đẹp là sẽ mua lại và ghi tên mẹ mình.

Tống Thời Hạ không hề hay biết, mãi đến một lần nổi hứng kiểm kê tài sản thuộc danh nghĩa của mình mới phát hiện ở đâu nhảy ra mấy bộ biệt thự lớn.

Lễ Quốc Khánh được nghỉ mấy ngày, Tống Thời Hạ theo Diêu Tuyết chạy mấy nơi làm thủ tục.

Trình tự rườm rà đến độ cô cũng phải cảm thán, may mà mình có nhiều mối quen biết, nếu không, thủ tục phức tạp như thế chỉ sợ chạy 3 tháng cũng không xong.

Diêu Tuyết cảm thán:

DTV

“Không thể tưởng được em giỏi thế đấy, mạng giao thiệp còn rộng hơn cả chị, thế thì làm kinh doanh có gì phải sợ, chị mà có mạng lưới người quen như em, chị nhắm mắt cũng dám làm ăn đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Có một phần là người quen chỗ ba mẹ chồng em, nể mặt các cụ nên tạo thuận lợi thôi, mà những cái ơn này đều phải trả lại cả.

Nhưng thôi, thế cũng tốt lắm rồi, đỡ được bao nhiêu thời gian, sau này hồi đáp nhiều chút cũng không thiệt.”

Diêu Tuyết hết sức đồng cảm, đúng vậy, nhà có cây to được hưởng bóng mát mà.

“Nếu thế, em cứ biếu họ bình rượu thuốc thôi, chị không biết tình cảm giữa em và cha mẹ chồng thế nào, đưa rượu thuốc cảm ơn vẫn là an toàn nhất, không sợ bị nắm thóp.”

Tống Thời Hạ cũng tính như vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 586: Chương 586



Diêu Tuyết tiếp tục:

“Việc này cứ giao cho chị đi, bất kể bậc nào cũng cần tặng một bình, em cứ đánh giá rồi chuẩn bị sẵn đấy.”

Tống Thời Hạ hiểu ý cô ấy, cấp bậc càng cao thì rượu càng quý giá, cấp bậc thấp thì chỉ cần đưa tặng rượu thuốc bình thường thôi.

Lễ Quốc Khánh này, Lưu Chiêu Đệ không về nhà.

Hôm khai giảng, cha cô ấy cũng từng tới tận trường làm ầm ĩ một trận.

Nhưng đại học Chính pháp là nơi nào chứ?

Một sinh viên bất kì cũng có thể đứng ra kiện ông ta, cho nên ông Lưu không dám càn quấy, đành phải cúp đuôi ra về mà không làm gì được Lưu Chiêu Đệ.

Mẹ Lưu Chiêu Đệ biết cô ấy đã thi đỗ đại học thì cũng có liên lạc với cô ấy, không chỉ mua quần áo mới mà còn cho cả sinh hoạt phí.

Lưu Chiêu Đệ không tha thứ cho bà ta, nhưng phí nuôi dưỡng thì vẫn nhận.

Cô ấy không hề cảm thấy hành vi đó có gì phải hổ thẹn, người cần hổ thẹn áy náy là mẹ cô ấy mới đúng.

Khi con trẻ chưa thể độc lập sinh hoạt, chưa đến tuổi trưởng thành, cha mẹ ruột lại không cung cấp phí nuôi nấng thì hoàn toàn có thể kiện lên tòa.

Có lẽ mẹ cô ấy cũng nghe ngóng được điều này nên mới vội vàng gửi phí sinh hoạt cho Lưu Chiêu Đệ.

Lưu Chiêu Đệ vào đại học, cảm tưởng cuộc đời như sang trang mới:

“Hiện giờ tôi đã hiểu được, thì ra khi mình mạnh mẽ lên thì sài lang hổ báo gì cũng không dám bén mảng tới gần.”

Tống Thời Hạ cười hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Ba tôi với mẹ tôi vừa nghe nói sau này tôi sẽ thành luật sư liền sợ rúm người, hiện giờ chỉ ước gì mau chóng lấy lòng tôi cho tốt, vì sợ bị tôi kiện ra tòa đó mà.

Bạn học của tôi, rồi các anh chị khóa trên, các thầy cô trong trường đều là luật sư, đặc biệt thích trợ giúp pháp lý cho những quần thể yếu thế, cho nên nếu tôi mà muốn kiện họ thì có thể kiện bất cứ lúc nào.”

Lưu Chiêu Đệ không tính làm khó họ đến cùng, chỉ cần họ gửi phí sinh hoạt đúng hạn.

Cha cô ấy chịu cúp đuôi mà sống, đừng có hơi chút lại kêu gả cô cho người nọ người kia thì cô có thể bỏ qua chuyện cũ.

Tống Thời Hạ nhớ tới vẻ tuyệt vọng cùng đường của cô ấy trước khi thi đại học, mới hỏi: “Cô không trách họ sao?”

DTV

Lưu Chiêu Đệ cười nói:

“Ai bảo tôi lại là con của loại người ấy cơ chứ, dù tôi kiện họ thì cũng chỉ là trở mặt tạm thời, mối quan hệ này lại không thể cắt đứt vĩnh viễn.

Mà những người như họ, ép họ cùng đường sẽ khiến họ bí quá hóa liều, tôi chưa đủ mạnh để bảo vệ mình hoàn toàn.

Chi bằng tranh thủ lấy cái danh luật sư này kiềm chế họ, tranh thủ lấy đến lợi ích tốt nhất cho mình.”

Sao có thể không oán, không hận?

Nhưng nói đến cùng, đó vẫn là cha mẹ ruột của cô ấy, đáy lòng cô ấy vẫn còn giữ lại một tia thiện lương với họ.

Thiện ý lớn nhất cô ấy dành cho họ là ngày sau có gặp lại, hai bên coi như người xa lạ.

Tống Thời Hạ vỗ vai cô ấy.

“Vươn tay vén mây sẽ thấy trời quang trăng sáng, cô thấy không, người ta nói ‘tri thức thay đổi vận mệnh’ không hề sai, cũng may khi ấy cô chịu kiên trì bước tiếp.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 587: Chương 587



Khi đó, cảm xúc của Lưu Chiêu Đệ có vẻ khác thường, Tống Thời Hạ đã dặn mẹ mình hãy chú ý cô ấy một chút, chỉ sợ cô ấy nghĩ quẩn thì nguy.

May mắn thay, cuộc đời cô ấy cũng có thể nói là đã qua cơn bĩ cực, tới hồi thái lai.

“Cảm ơn cô, Tống Thời Hạ, nếu không có sự trợ giúp của cô thì đã không có tôi ngày hôm nay.”

DTV

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Cô hẳn nên cảm ơn chính bản thân mình, chính cô đã lựa chọn tự cứu lấy mình, tôi chỉ đi ngang qua, tiện tay chìa cho cô một cành cây, giúp cô lên bờ thôi.”

Cũng trong dịp lễ Quốc Khánh này, con gái hiệu trưởng Hồ là Hồ Du đã sinh một bé gái tại bệnh viện quân khu, như vậy là sinh sớm nửa tháng so với dự tính trước đó.

Hàn Dung dẫn Tống Thời Hạ tới bệnh viện thăm hai mẹ con.

Hồ Du là sản phụ lớn tuổi, ba mấy mới sinh con đầu lòng, may mà sức khỏe vẫn tốt, nền tảng ổn định nên quá trình sinh sản không phải chịu khổ quá nhiều.

Tống Thời Hạ ở nhà đang làm sủi cảo, lúc đi còn mang theo một bát.

Hàn Dung gật gù, cảm thấy con dâu chu đáo:

“Con suy xét chu toàn hơn mẹ rồi, đồ ăn con làm ngon như thế, Hồ Du chắc chắn sẽ thích, ăn được vào thì sớm có sữa, nghe nói con bé sinh xong nửa ngày còn chưa thấy sữa về.”

Tống Thời Hạ hơi ngạc nhiên:

“Tạm thời chưa có sữa thì có thể tìm v.ú em mà, ở bệnh viện hẳn không khó tìm sản phụ cũng mới sinh chứ?”

“Nhưng Trương Uyển Thanh làm sao chịu cho con cháu nhà mình uống sữa người khác? Hồ Du cũng không muốn, sợ không đảm bảo vệ sinh.”

Tống Thời Hạ thật không biết nói gì, nếu đã vậy thì chỉ còn một cách là chịu khó cho sản phụ ăn những đồ trợ sữa, hoặc là cho trẻ uống sữa bột.

Cô cảm thấy đứa trẻ cũng thật đáng thương: “Thế không có sữa cho bé ăn thì làm sao bây giờ? Cứ để bé nhịn đói vậy sao?”

“Tạm thời đang mớm sữa dê cho uống, Trương Uyển Thanh vào thôn đặt sữa dê.”

Sữa của bà mẹ khác không được, nhưng sữa dê lại được?

Tống Thời Hạ không biết phải đánh giá sao.

Cô và gia đình hiệu trưởng Hồ không tiếp xúc nhiều, cho nên bà Trương với Hồ Du có cho trẻ ăn cháo bột thay sữa thì cô cũng không tiện xen vào.

Tới bệnh viện, Hàn Dung chỉnh lại sắc mặt, hớn hở vui vẻ chúc mừng Trương Uyển Thanh.

“Lẽ ra hôm qua đã tới thăm rồi, nhưng tài xế không rảnh. Hôm nay vừa đúng hôm Tiểu Tống trống tiết, cháu nó làm sủi cảo.

Tay nghề của nó thế nào chắc cô cũng biết rồi, chúng tôi mang qua cho Hồ Du một bát thử xem.”

Trương Uyển Thanh vội vàng kéo tay Tống Thời Hạ, liên tục cảm ơn.

“Phiền cháu quá rồi, Tiểu Hạ, cháu phải lên lớp mà còn phải bỏ thời gian làm đồ ăn mang qua đây.”

Tống Thời Hạ cười cười đưa hộp đồ ăn ra.

“Không phiền đâu ạ, hôm nay cháu không có tiết học nên mới có rảnh làm ít sủi cảo, để chị Hồ Du ăn đi cho nóng ạ, bên dưới là canh, bên trên là sủi cảo, cháu tách riêng ra để khỏi bị dính.”

Trương Uyển Thanh nhận hộp đồ ăn, tiếp tục khen:

“Đúng là người trẻ tuổi nghĩ được nhiều biện pháp, sao cô lại không nghĩ ra cái này nhỉ.”

Tống Thời Hạ chỉ mỉm cười, đi theo mẹ chồng vào phòng sản phụ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 588: Chương 588



Hàn Dung càng cảm thấy con dâu nhà mình thông tuệ.

Trước kia bà chỉ cảm thấy con dâu còn trẻ, đầu óc nhanh nhẹn, nhưng nay mới nhận ra con bé đối nhân xử thế rất lão luyện.

DTV

Ngày thường con dâu không thích ra mặt, khiêm tốn cẩn trọng, bà cũng hiểu được.

Biết cách cư xử không có nghĩa là thích quảng giao, có lẽ vì đã xem đến thấu triệt nhân tình thế thái nên lười xã giao.

Hàn Dung dứt khỏi dòng suy tưởng, chỉ lẳng lặng cảm thán.

Không biết thằng nhóc nhà mình từ đâu lượm được vận may lớn như thế, kiếm được cô vợ tốt, nó cũng bớt được bao phiền lụy.

Tống Thời Hạ không biết mẹ chồng lại một lần nữa đánh giá cao cô hơn.

Cô vào phòng, trông thấy Hồ Du thì rất ngạc nhiên, Hồ Du không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.

Hai người từng gặp một lần, khi ấy Tống Thời Hạ cảm thấy Hồ Du rất hiền hòa dịu dàng, có lẽ là vì thai phụ thường như thế.

Sinh con xong, mặc dù sức khỏe chưa ổn định nhưng Hồ Du lại cho cô cảm giác như đang đối diện với một vị lãnh đạo.

Cô không biết công việc cụ thể của Hồ Du là gì, chỉ biết đi làm ở cơ quan nhà nước nào đó, hẳn chức vị cũng không thấp.

Nhưng một người phụ nữ thành đạt giỏi giang như thế, vì sao lại chê sữa mẹ của người khác?

Giây tiếp theo, Tống Thời Hạ đã có đáp án.

Hộ sĩ bế em bé vào phòng, Hồ Du lập tức hóa thành mẹ hiền, đón đứa nhỏ.

Trương Uyển Thanh dặn con gái phải cẩn thận, bế bé thế nào cho bé thoải mái, nhưng Hồ Du hoàn toàn không nghe vào tai, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn con gái mình, không rời một giây.

Khi trò chuyện với Tống Thời Hạ, Hồ Du cũng chỉ liếc qua đôi ba giây rồi lại nhìn về phía con mình.

Tống Thời Hạ thấy thế, lâp tức hiểu ngay, người này có tính chiếm hữu với con quá mạnh.

Ở sạch chỉ là cái cớ, Hồ Du ngoài 30 mới có con, trong lòng chỉ muốn đứa trẻ này thành của riêng mình, sao có thể đồng ý để con mình uống sữa của người khác.

Hồ Du ôm con một lúc lâu mới lưu luyến giao bé cho mẹ mình, quay sang trò chuyện với Tống Thời Hạ.

“Tiểu Tống, em học ngành Dược học, liệu bên đó có phương thức thúc sữa nào hiệu quả không?”

Tống Thời Hạ trầm ngâm một hồi mới đáp:

“Bên trường em vừa mới khai giảng, nội dung học tập hiện giờ còn đang ở phần học dược tính cơ sở, chưa tới trình độ phối dược.

Nhưng em nghe nói bên trường đại học Trung y dược có rất nhiều giáo sư là bác sĩ Trung y nổi danh, hẳn sẽ có người biết điều phối canh thúc sữa.”

Hàn Dung lắc đầu:

“Nếu bệnh viện mà có cách thì đã dùng rồi, các thầy cô bên trường con không nghiên cứu sâu về phụ khoa lắm.”

“Con nhớ là có thể dùng đồ ăn bổ sung sữa mẹ, hay thử một lần xem sao? Nếu có hiệu quả thì cứ dùng theo phương thuốc ấy, còn nếu không thì cũng có thể coi như canh dinh dưỡng, bồi bổ cơ thể sau sinh.”

Tống Thời Hạ nhớ tới cuốn sách cổ rách nát của mình, phần sau của sách là mục bồi bổ qua ẩm thực, hẳn sẽ có canh thúc sữa.

Hồ Du mong chờ nhìn Tống Thời Hạ như thể nhìn vị cứu tinh.

“Vậy cảm ơn em trước, Tiểu Tống, nếu không có em thì quả thật chị chẳng biết phải làm sao đây.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 589: Chương 589



“Em cũng không dám chắc là sẽ có hiệu quả, chỉ nhớ trong cuốn sách nào đó hình như có công thức nấu canh dinh dưỡng cho thai phụ bổ sung sữa mẹ, để em về xem lại xem.”

Trương Uyển Thanh chỉ ước gì lúc này đi theo Tiểu Tống về nhà làm canh ngay, Hàn Dung vội ngăn lại.

“Để tôi đi với cháu nó, chị ở lại đây chăm con gái với cháu đi, sản phụ và em bé đều cần có người để mắt.”

Chồng Hồ Du là Chu Diệp đang đi công tác xa.

Cha mẹ chồng lại là liệt sĩ, hai vợ chồng sau khi kết hôn hầu như đều ở bên này, cho nên hiện giờ đều do Trương Uyển Thanh lo ngược lo xuôi.

Thời gian sau khai giảng là thời gian bận rộn nhất của trường học, tân sinh viên nhập học, chuẩn bị học quân sự, đủ thứ việc gần như đến cùng lúc.

Trương Uyển Thanh đã bận tối mắt tối mũi với công việc ở trường.

May mà con gái bà trở dạ vào thời điểm nghỉ lễ Quốc Khánh, bằng không thật không thể lo xuể việc nhà việc trường.

Trên đường về, Hàn Dung cảm thán:

“Cậu Chu Diệp đó, chức vị cao thì cũng có ích gì? Vợ sinh con cũng không thể ở bên động viên chăm sóc.

Ông Hồ cũng bận tối ngày, mấy hôm nữa hết kì nghỉ, Trương Uyển Thanh phải về trường làm việc, chậc, rồi ai lo cho mẹ con nó. Tính ra vẫn như nhà ta là thoải mái nhất.”

Tống Thời Hạ gật đầu tán đồng.

Đúng vậy, còn may là cha mẹ chồng cô đến cuối năm nay sẽ chính thức về hưu, không cần cứ thỉnh thoảng lại phải về đơn vị làm việc.

Tuy còn đi làm thì lương cũng cao nhưng áp lực cũng nhiều, bận lên là không có thời gian nghỉ ngơi.

Tống Thời Hạ lơ đãng hỏi Hồ Du làm gì, Hàn Dung kinh ngạc nói: “Con không biết à? Chu Diệp ấy, nó là thị trưởng Yến Kinh mà.”

Cái này Tống Thời Hạ thật tình không biết, ai mà lường được gia đình sát vách nhà mình toàn người làm to như thế.

“Con có biết đâu, có ai nhắc tên thị trưởng với con đâu, con cũng không ngờ nhà hiệu trưởng Hồ nhìn bình dị gần gũi thế mà lại có ông con rể lợi hại như vậy.”

Hàn Dung cười cười:

“Có gì mà lợi hại? Hồi tết, nhà ta có nhiều khách tới chơi như thế, có khi con cũng không biết người ta làm gì đúng không?”

Tống Thời Hạ thành thật lắc đầu:

“Còn chỉ biết là người quen thì chào hỏi thôi, trông cũng toàn người hiền từ, đức độ, không phải người xấu thì con cũng sẽ không quá để ý.”

Hàn Dung bất đắc dĩ nhìn con dâu.

“Con đó, muốn lập công ty mà không biết tạo dựng một ít quan hệ cho dễ làm.

DTV

Người ta ra sức tìm cách móc nối quan hệ với nhà ta để công việc được suôn sẻ, con thì lại lén chạy đi khắp các đơn vị xin dấu nọ dấu kia.

Lại giấu ba mẹ, không biết ba con nói một câu là xong à, có cần gì phải phiền toái nhiều như thế.”

Tống Thời Hạ ngây ra hồi lâu, cố gắng tiêu hóa lời mẹ chồng, sau đó, cô tủm tỉm cười, níu tay bà.

“Con hợp tác làm kinh doanh với người ta, ai lại mặt dày đến nhờ ba đi móc nối hộ.

Với cả, hai chị em con đi làm thủ tục, người ta cũng tạo thuận lợi nhiều rồi, không thấy phiền toái gì cả.”

Hàn Dung không biết phải nói sao nữa, con dâu bà rất thông minh nhưng cũng rất hay giả ngu.
 
Back
Top Bottom