Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 480: Chương 480



Vẻ mặt của bà Tống dịu xuống:

“Rốt cuộc anh trai con cũng giúp đỡ được việc nhà, hai cái tủ sắt này đỉnh tới vậy à?”

“Đây là hàng nước ngoài, là bạn học ở nước ngoài của chồng con gửi về.”

Bà Tống hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ ở nhà con rể cũng nấu cơm à?”

“Những lúc con bận thì anh ấy sẽ nấu, hai thứ này chủ yếu là thuận tiện, vài phút là có thể hâm nóng cơm để ăn rồi.”

Bà Tống nhận xét: “Chẳng trách lại thuận tiện như thế, chắc cũng đắt lắm đúng không.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Tủ lạnh, máy giặt thì con không cần giới thiệu nữa nhé, nhà mình cũng có mà.

Trong nhà kho có một chiếc bếp sưởi con mới mua năm ngoái, để con dẫn mẹ đến phòng.”

Lầu hai có ba căn phòng ngủ, Yên Nhiên chỉ có thể ngủ chung với hai đứa nhỏ.

Quý Yên Nhiên cũng không để bụng, Tống Thời Hạ sợ hai đứa nhỏ ồn ào làm Quý Yên Nhiên mất ngủ mà thôi.

“Mẹ à, ba mẹ ở phòng này nhé, để con quét dọn gác xép sơ đã.”

Gác xép khá lớn, lúc Tống Thời Hạ vừa tới đã muốn chuyển nó thành kho riêng, sau này để chứa dược liệu.

Cô đi tìm Quý Duy Thanh:

“Gác xép dọn lại cho Yên Nhiên ở nhé, trên đó vừa yên tĩnh lại rộng rãi, còn có cả cửa sổ nữa.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến gì.

Hai vợ chồng chung tay dọn dẹp gác xếp, khiêng một cái giường đơn và bàn học lên, từ gác xép đi xuống một cái là đụng cửa nhà vệ sinh ngay.

Tống Thời Hạ lau mồ hôi, hai tay chống nạnh,

“Chờ Yên Nhiên về nhà, em sẽ biến nơi này thành phòng nghỉ trưa, ánh nắng chiếu vào cứ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.”

Quý Duy Thanh mỉm cười nhìn cô.

Tống Thời Hạ về đến nhà xong thì không ngơi tay lúc nào.

Quý Duy Thanh và ba mẹ cũng giúp cô dọn dẹp nhà cửa, mấy chỗ khuất khuất trong nhà toàn là bụi bặm.

Cô chống cây lau nhà:

“May mà hai đứa nhỏ không về cùng mình, bằng không chẳng có chỗ cho hai đứa nhỏ ngồi rồi.”

Bà Tống cũng cười nói: “Hai đứa nhỏ có thể lái ô tô nhỏ của mình chạy đi chơi mà.”

Vừa nói xong đã nghe thấy giọng của hai đứa vang lên ở cửa.

“Mẹ ơi, bọn con về rồi đây!”

Quý Nguyên chạy vèo tới, Quý Dương thì có vẻ chờ mong, nhưng chú tài xế đang bê xe ô tô giúp cậu bé.

Chờ hai chiếc xe ô tô nhỏ được đặt xuống đất hết rồi, cậu bé mới ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn chú ạ!”

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao hai đứa lại về rồi?”

Quý Nguyên chạy tới ôm chân cô, “Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ ạ.”

Tống Thời Hạ nhói hết cả lòng, ngồi xổm xuống ôm cậu bé:

“Mẹ cũng nhớ các con lắm, sao lại bám mẹ như thế chứ, cục keo nhỏ này.”

Quý Nguyên ôm chặt cổ cô, “Con muốn bám dính lấy mẹ luôn.”

Quý Dương thở hồng hộc chạy tới, bình tĩnh đi tới trước mặt cô.

Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Dương Dương cũng tới cho mẹ ôm một cái nào.”

Quý Dương cười tươi chạy tới, nhưng vẫn nhào vào lòng mẹ hết sức nhẹ nhàng, không làm cô chới với ngã ngửa ra sau.

DTV

Bà Tống thấy cảnh này thì mắt cay xè, Đại Bảo với Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 481: Chương 481



Quý Duy Thanh bưng thau đi xuống lầu, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha thì nhíu mày.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào ba ạ.”

Quý Duy Thanh dặn dò hai đứa: “Đừng có nghịch nhé, ba mẹ đang dọn dẹp nhà cửa.”

Quý Dương dè dặt hỏi: “Bọn con có thể đi ra ngoài lái xe ô tô không ạ?”

“Hai đứa đi đi, chạy ở trong sân với ngay cửa thôi nhé, đừng có ra khỏi chốt bảo vệ.”

Thím Phùng hớn hở ôm một rổ đồ đen thui tới.

“Nghe bên này có người về, thím đoán ra ngay là nhà cháu đã về rồi.”

Người đi ra đầu tiên là bà Tống, hai người đối mặt nhìn nhau.

Tống Thời Hạ thò đầu ra từ chỗ cửa sổ:

“Ba mẹ cháu tới thăm cháu nên cháu đưa ba mẹ về ở vài ngày, giáo sư Quý nhà cháu cũng về rồi đây.”

Thím Phùng lại cười nói: “Chào thím ạ, cháu tên Phùng Liên, nhà ở ngay bên cạnh.”

Bà Tống thầm nghĩ đây chắc là vợ của giáo sư dạy văn kia rồi, trông còn trẻ quá.

Bà nhiệt tình mời chào, “Mau vào nhà ngồi chơi.”

“Không được đâu ạ, cháu còn chưa nấu cơm nữa, cháu trai của cháu lên núi hái được nhiều dâu tằm dại quá, cháu ăn mấy quả, thấy chua ê răng luôn, nên mang qua cho Tiểu Tống ngâm rượu.”

Tống Thời Hạ đi từ trong nhà ra:

“Tốt quá, chờ ngâm xong cháu sẽ tặng thím một chai uống thử. Nhà cháu đang dọn vệ sinh, không thể giữ thím lại ngồi chơi được.”

“Có cần thím giúp cái gì không? Nấu cơm thì nhanh thôi, cháu đi bao nhiêu ngày rồi, không khéo bụi đã bám dày ba thước rồi ấy chứ.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Ba thước thì cả mét luôn rồi còn gì.”

Thím Phùng lúng túng đỏ mặt, “Nhìn đầu óc của thím này, lại nhớ nhầm rồi.”

Chờ thím Phùng đi rồi, bà Tống mới quay sang nói với con gái: “Hàng xóm của con thú vị thế.”

“Thím ấy là người rất nhiệt tình, lúc con vừa dọn tới, may nhờ có thím ấy dắt con tới căn tin mua thức ăn.

Thím ấy làm ở bộ hậu cần trong căn tin, phần lớn hạt giống trồng rau ngoài vườn đều là thím ấy cho con đấy.”

“Bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu người ta đã xem con là bạn bè thì con phải xởi lởi hào phóng vào, đừng vì mấy chuyện vụn vặt mà mích lòng nhau.”

“Con biết mà, mỗi lần nhà bọn con nấu món gì ngon cũng tặng một bát cho đối phương hết.”

Lúc này bà Tống mới yên tâm.

Bà đến thành phố cũng là muốn xem hoàn cảnh sống của con gái thế nào, kết quả hoàn toàn không cần bà lo lắng.

Dù là gia đình hay quan hệ xã giao con gái đều xử lý đâu ra đó, người làm mẹ ruột như bà cũng không thể giúp được gì.

Tống Thời Hạ rửa dâu tằm xong thì vô thức ném một quả vào miệng, sau đó lập tức nhăn nhúm mặt.

“A, chua quá.” Dâu tằm này màu đen bóng, quả căng mẩy, thế mà lại chua như thế.

Cô lập tức nảy ra ý xấu.

Quý Duy Thanh đang lau cửa sổ phòng ngủ, Tống Thời Hạ đánh lén từ sau lưng, ôm cổ của anh nhét một quả dâu tằm vào miệng anh.

Quý Duy Thanh không hề đề phòng, nước dâu tằm chua lè lan ra khắp khoang miệng, khiến anh đơ ra một hồi.

Tống Thời Hạ đứng ở phía sau lưng nên không thấy được phản ứng của anh, tò mò nhoài người lên xem thử.

Một giây sau đã bị anh kéo vào lòng, lại bị ép nếm thử vị dâu tằm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 482: Chương 482



Tống Thời Hạ nhe răng nhếch miệng đẩy anh ra, “Anh thù dai thế.”

Quý Duy Thanh cười khẽ:

“Em hiểu lầm rồi, anh đoán là em muốn để anh chia ngọt xẻ bùi với em mà.”

Cô cũng không thể thừa nhận là mình cố ý được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cô chớp chớp mắt, mắt lóe lên ý xấu: “Anh muốn ăn thêm nữa không?”

Quý Duy Thanh mỉm cười từ chối: “Anh không có phúc hưởng rồi, mời vợ yêu tự ăn đi ha.”

Dâu chua như thế mà mang đi ngâm rượu, Tống Thời Hạ hoài nghi không biết có bị hư hay không nữa.

Cô đã nghĩ ra cách khác rồi, chi bằng lấy mớ dâu tằm này đi làm bánh quy dâu vậy, rượu dâu tằm cứ lấy dâu trong không gian thì hơn.

Cả nhà đều đang tổng vệ sinh, Tống Thời Hạ lại đi vào bếp lấy bột mì ra nhào.

Bà Tống đứng ở cửa phòng bếp hỏi: “Mới giờ này con đã nấu cơm rồi à? Vừa mới ăn cơm xong thôi mà.”

Tống Thời Hạ đã nhồi xong bột mì:

“Đó là cơm trưa, còn cơm chiều với bữa khuya nữa. Con nít mau đói, bọn con bình thường đều ăn ít nhưng chia ra nhiều bữa.”

Bà Tống đã hiểu: “Mẹ nhớ rồi, ngày mai mẹ cũng sẽ nấu cơm theo lịch này.”

Mỗi lần làm bánh ngọt, mùi thơm ngọt ngào kia sẽ lan từ bếp ra tới cổng, thậm chí là xa hơn.

Quý Dương và Quý Nguyên về nhà lại vui vẻ lái xe ô tô đi dạo khắp nơi.

Bình An với Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng chạy theo sau lưng xe hơi với ánh mắt mong chờ.

Mấy đứa nhỏ thân với nhau, nên hai anh em cũng vui vẻ để hai bạn chơi cùng mình.

Tiểu Ngư nhát gan, chỉ dám đứng nhìn, nói kiểu gì cũng không lên xe.

Anh trai cậu bé thì bạo gan hơn, lái xe bẻ lái liên tục, cuối cùng còn tông trúng bồn hoa ven đường.

Quý Nguyên tiếc xe mới của mình, chỉ có thể ấm ức đứng nhìn.

Cũng may cậu bé thấy xe không bị hỏng, lần sau nhất định không thể cho anh Bình An chơi ké được.

Quý Dương lắc đầu, bảo Tiểu Ngư leo lên ngồi sau lưng mình.

“Để mình chở bạn.”

Tạ Ngọc bạo gan leo lên xe, xe ô tô là kiểu xe cho một bé ngồi, nhưng hai đứa nhỏ đều rất gầy nên có thể ngồi vừa.

Quý Dương chở cậu bé chạy vài vòng, Tiểu Ngư hưng phấn, mặt mày đỏ lựng lên.

“Vui quá!”

Quý Dương phóng khoáng nói: “Bạn có muốn tự lái không?”

Tạ Ngọc rụt cổ lại: “Mình không dám, thôi bỏ đi.”

Quý Dương tay cầm tay dạy cậu bé: “Đừng sợ, mình ngồi sau lưng cậu.”

Cuối cùng vẫn là tò mò chiến thắng lý trí, Tạ Ngọc vẫn thử lái ô tô.

Quý Nguyên hít hít mũi, ngửi thấy mùi bơ sữa thơm ngát quen thuộc.

Nhất định là mẹ đang làm bánh rồi!

“Anh Bình An, em muốn về nhà.”

Tạ Khang đánh lái chạy hết vòng này tới vòng khác, giống như không nghe thấy có người gọi mình vậy.

Quý Nguyên hít sâu một hơi, thơm quá đi, muốn về nhà ăn bánh liền quá à, thế là cậu bé chạy lon ton đi tìm anh trai.

Tạ Khang đang chơi hăng say, không thể nghe thấy tiếng gì khác.

Chờ tới khi cậu bé mệt lả, chơi chán rồi thì trên đường chỉ còn lại một mình cậu bé, khiến cậu bé trợn tròn mắt kinh ngạc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 483: Chương 483



Khi cỏ lau bay đầy trời biến mất, bọn nhỏ không cần đeo khẩu trang đề phòng cỏ lau bay vào mũi nữa, kỳ thi thử thứ ba đã tới.

Thành tích của kỳ thi thử lần này quyết định nhưng học sinh không đạt chuẩn sẽ bị chia tới lớp trung cấp và cao đẳng, không thể tham gia thi đại học.

Trong lớp chỉ còn lại một phần ba học sinh, nhưng những chuyện này cũng không liên quan gì tới Tống Thời Hạ cả.

Càng lúc càng tới gần kỳ thi đại học, cả trường học cũng không tiếp tục ôn tập cao độ nữa chỉ tự tìm ra điểm yếu của mình và khắc phục.

Các giáo viên cũng biết đại khái khả năng thi đậu của các học sinh.

Lưu Chiêu Đệ đi qua tìm Tống Thời Hạ.

Học lại hai lần nên cô ấy cũng không khỏi căng thẳng, nếu như lần này thi không đậu thì sẽ bị ba ép lấy một người đàn ông lớn hơn cô ấy 12 tuổi.

Cô ngồi trên sô pha ngẩng người, không còn tâm trạng đêu để mà quan sát nhà của bạn bè.

Tống Thời Hạ bưng bánh quy mặn mình đã làm lên cho cô ấy ăn thử.

“Ăn miếng bánh cho bớt áp lực đi, thành tích của cậu đã tăng lên rất nhiều rồi, không có vấn đề gì đâu.”

Tháng 5 thời tiết đã nóng hơn rồi.

Quần áo của Lưu Chiêu Đệ lại bó sát người, hoặc là mặc quá lâu nên đồ bị chật rồi, hoặc là mặc quần áo cũ của người khác cho.

Chiếc quần đen của cô ấy nhăn nhúm, giày cũng chà đến bạc màu.

Phần tiếp giáp giữa giày và đế giày có rất nhiều dấu nhựa cao su, chắc là do mang bị bung đế rồi dán lại rất nhiều lần.

Lưu Chiêu Đệ không ăn bánh quy, cô ấy chỉ đờ đẫn cầm ly nước:

“Gần đây ba tôi luôn nhìn tôi như nhìn một món hàng ấy, tôi cảm giác mình như con heo ông ấy nuôi trong chuồng, chờ ngày nào đó hết tiền sẽ bán tôi đi.”

Tống Thời Hạ an ủi cô ấy:

“Cậu đừng tự mình dọa mình, nếu cậu thật sự sợ quá thì cứ chuyển ra thuê tạm một căn phòng ở tới khi thi đại học xong là được.”

Ba của Lưu Chiêu Đệ không phải thứ tốt lành gì, nhưng hiện tại không phải lúc chửi hùa, mà là giúp cô ấy điều chỉnh tâm trạng lại, đừng để ảnh hưởng tới kỳ thi đại học.

Lưu Chiêu Đệ như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

“Tôi sợ lắm, mỗi ngày tôi đều phải chờ ông ấy ngủ say rồi mới dám về nhà, chỉ sợ ngày nào đó về nhà sẽ thấy một người đàn ông xa lạ bắt tôi đi.

Mẹ tôi đã sinh em bé cho chú kia, hai tháng rồi chưa cho tôi tiền sinh hoạt.”

Ba mẹ của Lưu Chiêu Đệ đã ly hôn.

Lúc trước ba mẹ cô ấy sống chung không rõ ràng, ai cũng nói ba của cô ấy cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Sau này mẹ cô ấy lấy thanh mai trúc mã cũ của mình, cô ấy được đi học là nhờ mẹ và chú kia đứng sau ủng hộ.

DTV

Mẹ cô ấy tái giá xong, năm nay sinh con nên cũng ít liên hệ với cô ấy.

Cô ấy có thể cảm nhận được, trong lòng mẹ thì đứa bé kia quan trọng hơn mình nhiều.

Lòng dạ Tống Thời Hạ rối bời:

“Tôi có một ngôi nhà có thể cho cậu thuê, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không sợ nhé.”

Lưu Chiêu Đệ vội gật đầu.

“Tôi không sợ, chỉ cần có thể che gió tránh mưa là được rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 484: Chương 484



Tống Thời Hạ bật cười:

“Không tới mức đó đâu, chỉ là căn nhà kia tương đối trống trải, không có đồ đạc gì, cũng chưa kéo điện, chỉ có một mình cậu ở thôi đấy.”

Lưu Chiêu Đệ vô cùng kiên quyết:

“Tôi không sợ, so với việc chịu cảnh nhìn ba mình ngày ngày muốn bán mình đi, dù có bảo tôi ở nghĩa địa cũng được, ít nhất ma quỷ cũng sẽ không làm hại tôi.”

“Được rồi, lát nữa tôi dắt cậu qua đó. Chuyện này tôi sẽ xem như mình không biết.

Một mình cậu sống ở đó nhớ phải chú ý an toàn. Xung quanh có hàng xóm, nhưng cậu phải cẩn thận ba cậu bám theo đấy.”

Lưu Chiêu Đệ đáp chắc nịch: “Tôi biết rồi, nếu có vấn đề gì, tôi cũng sẽ không làm liên lụy tới cậu đâu.”

Giọng điệu của Tống Thời Hạ dịu đi:

“Không tới mức đó đâu, cậu đừng bi quan quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu đừng có làm chuyện gì cực đoan nhé.”

Lưu Chiêu Đệ có vẻ tránh né.

Cô ấy từng nghĩ, nếu như ba thật sự ép cô phải lấy mấy ông già kia, cùng lắm thì cô ấy sẽ liều mạng với ông ấy.

Nhìn phản ứng của Lưu Chiêu Đệ, Tống Thời Hạ biết ngay trong lòng cô ấy đã có những suy nghĩ cực đoan rồi.

Tống Thời Hạ bèn nghĩ ra một câu an ủi:

“Đường đời này dài lắm, ông ấy chỉ là một chướng ngại vật trên chặng đường đời này của cậu thôi. Cậu sẽ có tiền đồ sáng sủa hơn, đừng có nghĩ quẫn.”

Hai mắt Lưu Chiêu Đệ rưng rưng, thành khẩn cảm ơn:

“Cảm ơn cậu nhé, thật ra lúc trước hai chúng ta chỉ xem như quen sơ sơ mà thôi, là tôi thấy thành tích của cậu cao nên mới bám riết lấy làm bạn với cậu, may mà cậu không chê tôi.”

Tống Thời Hạ cười khẽ: “Không sao hết, tôi thích làm bạn với người có ý chí phấn đấu như cậu lắm.”

Tống Thời Hạ tâm sự với bạn cùng bàn xong, mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha.

Trại chăn nuôi ở nhà có họ hàng trông nom giúp, nhưng không thể bỏ bê nhà cửa mãi được.

Ba cô ở lại chừng một tuần đã về, mẹ thì ở lại đây, chờ cô thi đại học xong mới trở về.

Bà Tống thò đầu ra từ dưới bếp:

“Về rồi đấy à? Mẹ có làm cơm hầm khoai tây đấy, con có muốn ăn không?”

Tống Thời Hạ lười biếng giơ tay lên: “Lát nữa đi ạ, con mệt quá đi.”

Bà Tống xoa tay lên tạp dề: “Không phải ngồi xe đi ra ngoài à?”

Cô thở dài một hơi: “Còn giúp cô ấy mua nhu yếu phẩm, thuận tiện còn đi tìm chợ ở gần đó nữa.”

“Con nghĩ chu đáo lắm, đến tìm xem chợ ở đâu con cũng nghĩ tới.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:

“Chịu thôi ạ, giúp được tới đâu hay tới đó, cũng là một cô gái đáng thương.”

Mẹ cô cũng ngồi xuống sô pha:

“Người nhà của cô gái kia nghĩ cái gì thế không biết? Có một sinh viên là vinh quang lớn cỡ nào, cứ muốn đẩy con gái vào hố lửa là sao.

Tính ra nhé, chờ con gái thi đậu đại học, quen đại một người bạn học nào đó cũng khá khẩm hơn lấy chồng già mà!”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Nhiều người ngộ lắm, tầm mắt hạn hẹp, chỉ biết tới lợi ích trước mắt thôi.

Để con lên lầu soạn ra mấy bộ đồ không mặc tới, có gì mẹ đưa qua giúp con nhé, con mang qua chắc cô ấy sẽ ngại lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 485: Chương 485



“Được rồi, căn nhà kia của con đấy hả?”

“Dạ, cô ấy cứ nhất quyết đòi ở trong cái phòng nhỏ dùng làm nhà kho, nói là phòng nhỏ mới có cảm giác an toàn.”

Tống Thời Hạ cũng hết cách, chỉ có thể giúp Lưu Chiêu Đệ mua chăn đệm dày một chút, sợ cô ấy bị cảm lạnh.

“Cô gái kia cũng là người mạnh mẽ, chắc là bị ép đến đường cùng mới đến nhờ con giúp đỡ như thế.”

Tống Thời Hạ cũng nghĩ như mẹ mình.

Lúc trước Lưu Chiêu Đệ chưa bao giờ làm phiền cô, mỗi lần nói chuyện với cô đều sợ làm phiền cô, thái độ dè dặt khiến cô hoài nghi có phải mình đáng sợ lắm hay không.

Lần này chắc là Lưu Chiêu Đệ đã nhận ra nguy cơ, lại không liên lạc được với bà mẹ trọng nam khinh nữ kia, nên mới đến nhờ cô giúp đỡ như thế.

Tống Thời Hạ nhắc nhở mẹ mình:

“Mẹ giúp con để ý tình hình của cô ấy với nhé, con thường bận linh tinh, sợ không để ý tới.”

““Yên tâm đi, con với Yên Nhiên cứ yên tâm ở nhà tập trung học hành, cách hai ngày mẹ sẽ qua đó một lần.”

Có mẹ giúp đỡ, Tống Thời Hạ cũng yên tâm hơn hẳn, mong rằng Lưu Chiêu Đệ đừng làm ra chuyện gì điên rồ.

Cô vươn vai một cái, đi xuống bếp ăn cơm.

...

Buổi tối trước khi ngủ, Tống Thời Hạ xoay người nhào vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh.

“Anh nói xem em nên học ngành gì đây?”

Quý Duy Thanh trầm ngâm một hồi, “Các tiền bối bảo anh đề nghị em đăng ký học vật lý hoặc toán.”

Tống Thời Hạ vội ngồi dậy: “Anh không đồng ý đấy chứ?”

Quý Duy Thanh kéo cô nằm xuống lại:

“Em chưa cho phép, anh làm sao dám đồng ý, anh sẽ không can thiệp vào nguyện vọng của em, em thích học cái gì thì cứ chọn cái đó.”

Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: “Nếu em chọn một ngành rất cùi bắp thì sao?”

Quý Duy Thanh cúi đầu nhìn cô: “Ngành gì mà cùi bắp?”

Tống Thời Hạ vắt óc suy nghĩ.

Hình như lúc này học ngành gì cũng có đất dụng võ hết, không giống sau này, có nhiều ngành tốt nghiệp ra xong thì không xin được việc.

Cô đảo mắt:

“Em nghĩ, nếu như em học ngành khảo cổ, lỡ như sau khi tốt nghiệp lại không tìm thấy ngôi mộ cổ nào, chẳng phải sẽ thành củi bắp à?”

Quý Duy Thanh vịn vai cô:

“Mỗi ngành nghề đều khan hiếm nhân tài, nhất định sẽ có chỗ cho em tỏa sáng thôi, không nhất định phải thi khảo cổ đâu.”

Tống Thời Hạ cảm thấy cũng đúng.

Nếu như mình đậu vào đại học Yên Kinh, sau khi tốt nghiệp, dù có đi làm việc gì cũng sẽ bị bao nhiêu người giành giật, hoàn toàn không có vụ khó tìm việc làm.

Haiz, cái thời đại bao việc làm sau khi tốt nghiệp này đúng là vừa tuyệt vời vừa khó nhằn, vậy cô phải chọn ngành gì đây?

Tống Thời Hạ ngẩng đầu lên hỏi anh: “Anh có đề nghị gì không?”

Quý Duy Thanh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa tung sau lưng cô: “Anh hy vọng em có thể trở thành đồng nghiệp của anh.”

Tống Thời Hạ vội lắc đầu nguầy nguậy:

“Không được không được, toán với lý em toàn học cho có thôi, em không thông minh như anh đâu.”

Quý Duy Thanh thấp giọng lặp lại: “Học cho có? Nói một cái là trúng ngay tim đen nhỉ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 486: Chương 486



Tống Thời Hạ lập tức che miệng lại:

“Thì đúng là học cho có mà, nếu như không phải vì thi đại học, đại đa số mọi người cả đời cũng chỉ dính tới nhân chia cộng trừ đơn giản thôi, chứ ai lại dùng đạo hàm tính tiền đi chợ chứ.”

Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười:

“Em nói đúng lắm, nếu em không thích thì anh cũng không ép buộc em, em cứ chọn thứ mình thích đi.”

Tống Thời Hạ vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh làm nũng:

“Em nghĩ không ra, hay là chừng đó nhắm mắt chọn đại nhé, em thấy chọn trúng cái gì cũng thú vị hết.”

Dù sao cũng không cần quan tâm chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, người nhà cũng không can thiệp vào chuyện nguyện vọng của cô có tương lai hay không, chỉ cần thi đậu đại học thì sẽ là niềm tự hào của cả nhà.

“Đừng lo nghĩ nhiều quá, còn hơn 10 ngày nữa mới tới lúc thi đại học mà, em cứ từ từ suy nghĩ đi.”

Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ vẫn nói liếng thoắng:

“Anh thấy học văn thì sao? Làm giáo viên đại học như giáo sư Tạ ở bên cạnh ấy, mỗi ngày nhàn nhã cầm cốc nước, dạy xong thì đi.

DTV

Ngành ngôn ngữ Anh cũng được, nói không chừng còn có thể vào bộ ngoại giao, làm phiên dịch cũng được...

Ngành máy tính cũng ổn nè, nhưng hơi mệt não thôi...”

Cô không nghe thấy anh đáp lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người ôm mình đã ngủ rồi.

Tống Thời Hạ nghịch ngợm thọt lét anh.

Đối phương lại không có bất kỳ phản ứng nào, cô đành phải chán nản nhắm mắt đi ngủ.

Mấy ngày trước kỳ thi đại học, cô Mạnh gọi điện cho Tống Thời Hạ, hỏi thăm việc điền nguyện vọng của cô thế nào rồi.

Tống Thời Hạ nghe máy, hai đứa nhỏ ở bên cạnh, một đứa bóp vai, một đứa đ.ấ.m chân cho cô.

Hai anh em biết mẹ sắp đi thi, hơn nữa còn là kỳ thi rất quan trọng, nên gần đây hai đứa không dám lái xe ô tô trong nhà nữa.

Đến đi đường hai đứa nó cũng bất giác nhẹ tay nhẹ chân hơn, còn thường xuyên hỏi han, quan tâm mẹ mình.

“Em vẫn ổn ạ, bây giờ Đại Bảo đang bóp vai cho em, Tiểu Bảo thì đ.ấ.m chân, địa vị của em ở nhà không khác gì Từ Hi thái hậu luôn.”

Cô Mạnh hâm mộ không thôi:

“Hai bé con nhà em ngoan quá đi mất, sau này chị sinh con, nhất định phải xin kinh nghiệm của em mới được.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Em làm gì có kinh nghiệm gì chứ.”

Thấy Tống Thời Hạ sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, cô Mạnh cũng nâng cô từ học trò lên thành bạn bè luôn.

Cô Mạnh trêu chọc:

“Không sao hết, nói không chừng khi ấy thời gian của hai chị em mình cũng xêm xêm nhau.”

Tống Thời Hạ ngẫm lại, có lẽ đúng là như thế thật.

Hai người lại nói đùa vài câu, nhưng không nói gì về chuyện thi đại học.

Quý Yên Nhiên điền nguyện vọng xong thì tự giam mình trong phòng cắm đầu học hành, cô ấy rất sợ mình thi không đủ điểm.

Gác xép này đúng là tuyệt vời, không nghe thấy động tĩnh ở bên dưới nên không sợ bị làm phiền, có thể tập trung đắm mình trong biển học vô bờ.

Nhưng cô ấy chưa được yên tĩnh bao lâu thì đã bị chị dâu kéo xuống khỏi gác xép.

“Đừng học nữa, bây giờ có học em cũng không nhớ được bao nhiêu đâu, chỉ căng thẳng hơn mà thôi, đi tập thể dục với chị đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 487: Chương 487



Quý Yên Nhiên vẫn muốn xem mấy bài sửa lỗi của mình.

“Em nghe lời chị đi, các học sinh ở trường cũng được cho về nhà, có học nữa cũng thế thôi, hai hôm nay em phải thả lỏng đầu óc, đừng có căng thẳng quá.”

Quý Yên Nhiên ôm chị dâu làm nũng.

“Nhưng em sợ lắm, lỡ như em thi không tốt, làm sai như hồi thi thử đầu tiên ấy?”

Tống Thời Hạ xoa đầu cô ấy:

“Em đừng sợ, ngã ở đâu gấp đôi ở đó, lần thứ hai với thứ ba em thi rất tốt, thi đại học nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng có tự mình dọa mình như vậy.”

“Bây giờ em đang bị lo âu quá độ đấy, nếu để em học bài tiếp, em sẽ càng lúc càng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình chưa chuẩn bị kỹ càng.

Chờ tới khi vào trường thi em sẽ phát hiện toàn là mấy câu hỏi quen thuộc mà thôi, nên hãy nghe lời chị, ra ngoài đi dạo với chị đi.”

Quý Yên Nhiên dần dần bình tĩnh lại, hình như cô ấy không còn sợ như ban nãy nữa rồi.

Buổi tối trước ngày thi đại học, Tống Thời Hạ còn chưa bắt đầu khẩn trương lo lắng thì điện thoại trong nhà đã reo lên liên tục.

Bạn bè thân thích gọi tới chúc cô thi tốt, anh trai cô thậm chí còn hứa sẽ mua cho cô một chiếc ô tô nếu thi đỗ.

Tống Thời Hạ vốn đang rất bình tĩnh tự tin, càng nghe người quen động viên lại càng lo lắng và cảm thấy có áp lực.

Đặc biệt là khi cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đầu bên kia nghe như một người lớn chừng trên 50 tuổi, áp lực trên vai dường như đã tăng lên đến đỉnh điểm.

Người kia không tự giới thiệu, chỉ nói mình là thầy giáo trường ABC nào đó, chúc cô thi đạt thành tích cao.

Tống Thời Hạ chưa từng nghe đến tên những thầy cô này, vậy nên cảm thấy rất kì quái khi họ gọi tới tận nhà chỉ để cổ vũ mình.

Cho đến khi họ nhiệt tình mời cô lựa chọn ngành vật lý hoặc toán học trường họ để theo học đại học, Tống Thời Hạ ngẩng đầu nhìn giáo sư Quý nhà mình theo bản năng.

Thấy sắc mặt anh lộ vẻ hoang mang, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, cô lập tức hiểu ra.

Tống Thời Hạ che ống nghe, mấp máy môi hỏi anh bằng khẩu hình: “Thầy anh à?”

Quý Duy Thanh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Tống Thời Hạ thật không biết phải nói sao.

Lần đầu nhận được điện thoại của các vị viện sĩ thuộc hàng quốc bảo, nhưng lại vì mục đích muốn lừa cô qua học vật lý.

Ban nãy, bà Tống bóng gió ý bảo hai vợ chồng ngủ riêng một đêm đi, Tống Thời Hạ cười cười, nói việc đó không cần thiết.

Gần tới ngày thi, cả hai đều rất biết khắc chế, chỉ ôm nhau ngủ bình thường.

Nếu Tống Thời Hạ không chủ động chòng ghẹo anh, giáo sư Quý gần như chưa bao giờ xằng bậy.

Tống Thời Hạ túm cổ áo ngủ của anh, kéo mạnh: “Anh không có ý định xúi em đi học vật lý đấy chứ?”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu, anh tôn trọng mọi lựa chọn của em.”

DTV

Tống Thời Hạ nửa tin nửa ngờ, nhỡ đâu anh ấy bị các thầy mình thuyết phục thì sao?

Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ còn đang mơ màng chưa tỉnh đã bị giáo sư Quý kéo khỏi ổ chăn ấm.

“Dậy thôi em.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 488: Chương 488



Tống Thời Hạ lơ mơ nhìn đồng hồ: “Anh đừng phá mà, 9 giờ mới thi, 7 giờ em dậy cũng được.”

Quý Duy Thanh không tiếp tục lay cô, chỉ lẳng lặng thay đồ cho cô, khi thay xong thì Tống Thời Hạ cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cô lại nằm vật ra giường trợn mắt, bực mình quá đi.

Quý Duy Thanh xuống nhà, Quý Yên Nhiên đã ngồi vào bàn ăn sáng.

“Chị ấy còn chưa dậy ạ?”

DTV

“Thay đồ xong rồi, nhưng còn đang tiếc giấc chưa chịu dậy.”

Quý Yên Nhiên cắn miếng bánh bao, chuyên tâm ăn sáng.

Bà Tống gắp hai chiếc bánh bao nhân chay, phàn nàn với Quý Duy Thanh: “Hạ Hạ cũng vô tư quá rồi, hôm nay thi đại học mà còn dám ngủ nướng.”

Quý Duy Thanh bưng đĩa bánh ra ngoài, đây là phần ăn sáng của Tống Thời Hạ.

“Tối qua 10 giờ cô ấy mới đi ngủ mà mẹ, cứ để cô ấy chợp mắt thêm chốc nữa.”

Bà Tống thở dài: “Chỉ có nhà con mới nuông chiều nó được như thế, chiều quá đ.â.m lười.”

Quý Duy Thanh bưng bữa sáng lên phòng ngủ, nhưng trong phòng không thấy bóng ai, chỉ nghe tiếng mở nước rửa mặt trong phòng vệ sinh vọng ra.

“Anh để bữa sáng trên bàn nhé, nhớ ăn ngay cho nóng.”

Tống Thời Hạ đang đánh răng, miệng ngậm đầy bọt kem đánh răng, dò đầu ra từ phòng vệ sinh, nói: “Giờ em đang rất tức giận.”

Quý Duy Thanh dở khóc dở cười.

6 giờ đúng là có hơi sớm, nhưng anh lo đường tắc khó đi nên mới muốn cô dậy sớm một chút, tới trường thi chờ cho chắc ăn.

Thấy vợ phụng phịu bĩu môi, anh đành tỏ ý hối lỗi:

“Anh xin lỗi, anh chưa từng tham gia thi đại học nên không biết, nhưng anh thấy Yên Nhiên dậy từ 5 giờ sáng nên tưởng là cần dậy sớm hơn ngày thường.”

“Anh lợi hại thế, không như bọn em, còn phải dậy sớm đi thi đại học.”

Tống Thời Hạ kiêu kì buông một câu, lái xe tới trường thi mất có nửa tiếng, 7 giờ dậy là vừa đẹp mà.

Ăn sáng xong, Quý Yên Nhiên cẩn thận nhích sang chỗ chị dâu.

“Chị dâu, hôm nay trông chị không vui lắm.”

Tống Thời Hạ bóp má cô em chồng: “Sao em dậy sớm thế chứ, 5 giờ đã dậy rồi.”

Quý Yên Nhiên vội vàng kêu lên:

“Vì sắp thi nên em hơi kích động, không nằm yên được, nhưng mà tối qua 8 giờ em đã đi ngủ rồi.”

Tống Thời Hạ càng tức giận, tính ra thì Yên Nhiên đã được ngủ đủ 10 tiếng, mình bị thiếu mất một tiếng đồng hồ rồi.

Dậy sớm mà thiếu giấc dễ làm tinh thần không tỉnh táo phấn chấn.

May thay, Tống Thời Hạ đã ngủ đủ nhiều, rửa mặt xong là tỉnh hẳn, tinh thần này đi thi chắc cũng không tệ đâu.

Tống Thời Hạ và Quý Yên Nhiên kiểm tra giấy bút cho nhau.

Quý Duy Thanh lại kiểm tra lần nữa cho cả hai, mỗi người đều phải mang hai cây bút phòng ngừa tình huống bất thường.

Hai nhóc con còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn đang mặc áo ngủ lờ đờ đi ra cửa tiễn mẹ.

Quý Nguyên dụi mắt: “Mẹ cố lên nhé, thi được 100 điểm.”

Quý Dương đính chính lời em mình:

“Thi được điểm tối đa, bài thi của người lớn không phải 100 điểm là cao nhất đâu, tận 120 điểm cơ.”

Quý Nguyên gật đầu thật mạnh: “Vậy mẹ hãy thi lấy điểm tối đa nha, mẹ con giỏi nhất.”

Tống Thời Hạ khom lưng áp mặt thơm má từng bé: “Hai con vào ngủ thêm đi, khi nào tỉnh ngủ thì mẹ cũng thi xong rồi đó.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 489: Chương 489



Quý Dương kiễng chân hôn má mẹ một cái, ngượng ngùng bảo:

“Bà nội nói con là em bé ôm phúc, con chia vận may cho mẹ đấy, mẹ là giỏi nhất.”

Quý Nguyên cũng chen đầu vào: “Con cũng muốn thơm mẹ, con cũng là em bé ôm phúc đấy.”

Tống Thời Hạ cảm động lắm.

Đó vốn chỉ là lời nói đùa của người lớn mà thôi, nhưng hai nhóc nhà cô lại ghi tạc trong lòng, rồi khờ dại ngây ngô muốn truyền lại vận may của mình cho cô.

Cô xoa đầu từng đứa, nói:

“Được, mẹ nhất định sẽ cố hết sức, thi lấy thành tích tốt nhất trở về để các con tự hào nhé.”

Quý Yên Nhiên nhìn ba mẹ con Tống Thời Hạ, lòng vô cùng hâm mộ.

Cô ấy cũng muốn làm em bé nhà chị dâu cơ, đồng thời càng thêm hâm mộ vì chị dâu với bọn nhỏ hòa thuận yêu thương đến thế.

Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Tống Thời Hạ và hai nhóc còn tình cảm hơn cả mẹ con ruột.

Tống Thời Hạ lên xe mà vẫn còn hậm hực.

Cô đang dỗi giáo sư Quý và cũng đang băn khoăn về cuộc điện thoại tối qua, cô sợ mình bị chuyển sang học viện vật lý.

Quý Yên Nhiên ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên.

Ngày thường chị dâu với anh trai cô ấy nói chuyện với nhau ngọt ngào đến phát ngấy lên, nhưng không hiểu vì sao hôm nay bầu không khí trong xe lại căng thẳng đến kì lạ.

Quý Yên Nhiên không biết vì sao chị dâu mình lại có vẻ không vui.

May mà dường như chị dâu chỉ có vấn đề với anh cô ấy thôi, thái độ đối với cô ấy vẫn rất dịu dàng.

Cho nên Quý Yên Nhiên rất thức thời, không nói đỡ cho anh trai tránh chọc chị dâu bực thêm.

Tới địa điểm thi là 7 giờ 50, ngoài trường thi đã có rất nhiều thí sinh đang đợi.

Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng, bầu không khí rất khẩn trương.

Quý Duy Thanh bảo hai chị em ngồi trong xe nghỉ tạm, ra ngoài có lẽ sẽ thêm lo lắng.

Ngoài kia, có thí sinh đứng quay mặt vào tường nhẩm bài, có người thì bồn chồn đi đi lại lại, có người đi cùng cha mẹ, tay lăm lăm sách vở tranh thủ ôn từng phút.

Quý Yên Nhiên nhìn một lúc rồi cụp mắt, cô ấy cảm thấy không khí căng thẳng bên ngoài đã ảnh hưởng tới tâm trạng rồi.

“Chị dâu, tay em run quá.”

DTV

“Đừng có tự làm mình sợ, hai chúng ta thi cùng một địa điểm, lại còn là tầng trên với tầng dưới của cùng tòa nhà.

Hơn nữa, đây còn là trường học của em, hẳn em phải thấy thoải mái tự tại chứ.

Đây chính là chiến trường quen thuộc của em nhà, coi kì thi này như kì thi thử lần thứ tư là được rồi.”

Quý Yên Nhiên thở phào một hơi:

“Mấy người ngoài kia nhìn nghiêm túc quá làm em hơi sợ, trước khi tới trường em vẫn đang rất tự tin mà, nhìn họ em mới thấy lo lắng đấy chứ.”

“Không cần để ý đến người khác. Em nằm trong Top 10 của khối thì hẳn nên để ý phản ứng của những người xếp trên em chứ không phải là thái độ của những người không bằng em, em nhìn chị này, chị có căng thẳng đâu.”

Tống Thời Hạ thật sự không cảm thấy căng thẳng hay khẩn trương, hơn nữa, cô còn đang giận dỗi với giáo sư Quý nên càng chẳng rảnh mà khẩn trương.

Điều duy nhất khiến cô có áp lực chính là những cuộc điện thoại cổ vũ động viên hôm qua.

Những lời chúc của họ lại khiến cô như mang một gánh nặng trên vai, không thể phụ lòng người khác.
 
Back
Top