Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 470: Chương 470



Hàn Dung cầm hoa quả đi ra, phát hiện mọi người đều đang ở sân sau.

“Ôi, bà sui sao lại mang nhiều gà vịt đến thế? Tôi có lộc ăn rồi, thịt ông bà cho hồi tết tôi vẫn chưa ăn hết đây này.”

Bà Tống cười nói: “Nếu chị thích thì đợi chúng tôi về nhà sẽ gửi thêm cho chị.”

“Tôi cầu còn không được nữa là, bà không biết gà vịt nhà bà ngon thế nào đâu, nhất là hầm canh, bổ dưỡng khỏi bàn.

Tôi quen một người đang mang thai, không thích ăn thịt cá gì, nhưng lại thích ăn canh hầm bằng gà nhà bà lắm.”

Bà Tống cảm thấy sui gia nói hơi quá, cũng thấy ngượng ngùng khi bà sui khen mình như vậy.

Tống Thời Hạ ở bên cạnh cũng nói thêm vào.

“Thật đấy ạ, chị gái hàng xóm cạnh nhà con ngửi thấy mùi thịt đã buồn nôn, nhưng gà vịt nhà mình nuôi cực kỳ ngon, chị ấy ăn canh gà vịt nhà mình thì không làm sao cả.”

Lúc đầu Tống Thời Hạ cũng không tin, trước kia khách hàng của cô không có ai mang thai, cô tưởng là bí thư Trương muốn mua gà của cô.

Sau đó cô nghe thím Phùng nói mũi Hồ Du rất thính.

Canh gà vịt mua bên ngoài, còn chưa ăn cô ấy đã nhào tới trước bồn rửa nôn mửa rồi, nhưng lại ăn được canh nấu bằng gà vịt do nhà cô nuôi.

“Cô gái kia tội thế, gà vịt nhà mình dư, cứ chia cho cô ấy vài con đi.”

Mặc dù không nỡ, nhưng có vẻ như người kia khá thân với nhà sui gia.

Hàn Dung mỉm cười từ chối:

“Đây là tấm lòng của ông bà sui, phải để lại cho Tiểu Tống bồi bổ chứ. Tiểu Tống cũng nuôi mấy con, gần đây cũng không có thời gian chăm sóc.”

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì.

“Mớ gà vịt này mình để ở nhà ăn đi, con có nuôi mấy con ở nhà, nhưng không rảnh chăm chúng, nếu họ muốn mua thì cứ bảo sang nhà con bắt là được.”

Bí thư Trương trả tiền rất sòng phẳng, mỗi lần đều trả cao hơn giá thị trường, cô cũng không sợ bị thiệt thòi.

Bà Tống nghĩ thầm rằng người thành phố đúng là hào phóng thật, thảo nào con gái lại đổi tính, thì ra bên cạnh cô có nhiều người tốt như thế.

Tống Thời Hạ treo quần áo lên cho Quý Duy Thanh: “Lần này về, các anh được ở lại bao lâu?”

Quý Duy Thanh trầm ngâm một lát lâu:

“Không có thông báo gì cả, chắc là có thể ở lại với mấy mẹ con em tới khi khai giảng.”

Anh có thể về nhà, Tống Thời Hạ rất vui vẻ.

Rốt cuộc cũng có người đi mua bữa sáng cho cô rồi, tính ra anh đã đi công tác gần ba tháng trời rồi còn đâu.

Tống Thời Hạ khoe khoang với anh:

“Thành tích của Yên Nhiên tăng nhiều lắm đây, lần thi liên trường này em ấy được vào top 100, nhích thêm 10 hạng nữa là vào top 50 luôn đấy. Hơn nữa đề thi lần này còn khó hơn lần trước nhiều.”

Quý Duy Thanh vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai cô: “Em vất vả rồi.”

Tống Thời Hạ kéo tay anh, áp lên má mình: “Em không vất vả, dạy em ấy học cũng là giúp em củng cố kiến thức mà.”

DTV

“Em nói cho anh biết, thím Phùng học nhanh lắm, nếu thím ấy chịu đi học thì nhất định có thể đậu vào đại học sư phạm cho mà xem.

Trình độ của thím ấy hiện tại ít nhất cũng được trung cấp tháng chín này ghi danh học bổ tục, thi chính quy thì xem như sẽ lấy được bằng cao đẳng rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 471: Chương 471



Tống Thời Hạ kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt hàng ngày, giống như nói mãi cũng không hết chuyện.

Lúc trước một mình ở nhà trông con không thấy nhớ nhung gì, chỉ thỉnh thoảng nghĩ xem không biết anh có khỏe mạnh hay không.

Bây giờ anh về nhà, cô mới phát hiện thì ra bao nhiêu nhung nhớ đều bị mình lặng lẽ giấu ở tận đáy lòng.

Quý Duy Thanh im lặng lắng nghe, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng của cô mà thôi.

“Đúng rồi, em còn bù lại số tiền trong sổ tiết kiệm rồi đấy, tiền của em nằm ở trong tay anh trai nên không động tới được.

Sổ tiết kiệm của anh chính là nguồn tiền chính trong nhà, thiếu một xu em cũng thấy lo lắng thế nào ấy.”

Tống Thời Hạ đặc biệt bổ sung nửa câu sau, để anh cảm thấy không phải cô tính toán chi ly rạch ròi với anh, mà là xem tiền của anh thành tiền cứu cánh những lúc cần kíp.

Quý Duy Thanh im lặng nửa ngày mới móc một phong bì ra từ trong túi hành lý.

“Đây là phụ cấp đi công tác và tiền rượu thuốc mà các tiền bối cho đấy.”

Phong bì dày cộp, mắt thường cũng có thể thấy được trong đó có rất nhiều tiền.

Dù toàn là tờ 10 đồng thì ít nhất cũng phải có bốn năm trăm tờ.

Cô không thể tin nổi: “Nhiều như thế ư?”

“Phụ cấp đi công tác chiếm số nhiều, rượu thuốc thì tính theo giá rượu thuốc trên thị trường, các tiền bối cứ nhất quyết muốn trả tiền.”

Tống Thời Hạ cũng không định lấy tiền của các tiền bối.

Họ đều là rường cột nước nhà, bọn họ thích rượu thuốc và trà của cô như thế khiến cô vừa mừng vừa lo.

Bất kỳ một vị tiền bối nào trong số đó đi ra ngoài cũng là nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng cực lớn.

Thậm chí có người phải chờ tới khi về hưu mới có thể công bố danh tính, có thể thấy bọn họ quan trọng tới cỡ nào.

Sở dĩ Tống Thời Hạ biết rõ ràng như vậy là vì cô tình cờ biết được nơi Quý Duy Thanh đi công tác.

Nơi kia là địa điểm nghiên cứu, phát triển ra tên lửa sớm nhất, còn hiện tại đang nghiên cứu cái gì thì cô cũng không biết.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô đoán được thân phận của các tiền bối, nên cô tình nguyện tặng không rượu thuốc và trà cho các tiền bối tẩm bổ.

“Anh nhớ tên của các tiền bối lại nhé, lỡ như sau này họ còn cần tiếp thì em sẽ gửi thêm một ít qua.”

Quý Duy Thanh đang do dự xem nên mở miệng như thế nào thì Tống Thời Hạ cũng ngầm hiểu mà nói:

“Anh viết họ ra là được rồi, họ Vương thì anh cứ viết là thầy Vương, tự bản thân anh nhớ kỹ người đó là ai là được.”

Tống Thời Hạ tiếp tục giải thích:

“Anh đừng có nhìn em như thế, em biết công việc của các anh phải giữ bảo mật, không thể để lộ danh tính, vừa rồi em nói lỡ miệng mà thôi.”

DTV

Ánh mắt của Quý Duy Thanh dịu dàng như hồ nước, trong mắt là vẻ dịu dàng khó mà nhận ra, “Anh thay các thầy cảm ơn em nhé.”

Tống Thời Hạ nhướng mày với anh:

“Không cần cảm ơn em đâu, em chuẩn bị biến rượu thuốc với trà thành nghề tay trái, bán cho các tiền bối cũng tương đương với giúp em mở ra nguồn tiêu thụ mới mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 472: Chương 472



Các tiền bối không muốn chiếm của hời, vậy thì cô sẽ bán rẻ cho họ.

Mong là có thể khiến các “ngôi sao” ra sức cống hiến cho quốc gia này được khỏe mạnh.

Quý Duy Thanh không cảm thấy bất ngờ, cũng không ngăn cản dự định kiếm tiền của cô, “Em nghĩ kỹ chưa, có thể sẽ mệt lắm đấy.”

Tống Thời Hạ trịnh trọng gật đầu:

“Nghề tay trái cũng không cần dùng nhiều tâm huyết, dù sao trước đó cũng là em rảnh rỗi nên mày mò ra cho vui thôi, một mình em làm cũng chẳng được bao nhiêu, rất thích hợp để làm nghề tay trái.”

Về phần bán như thế nào, chị Diêu Tuyết còn tích cực hơn cả bản thân cô, chỉ mong cô có thể thi đại học xong ngay và luôn để còn đi kiếm tiền nữa.

Nghe nói giới thương nhân ở thành phố G ai cũng tranh nhau tìm mua rượu của cô ngâm.

Không biết ai đồn, nói là rượu thuốc kia bổ lắm, có thể khiến đàn ông lấy lại phong độ.

Thậm chí có một vị phú thương bị liệt dương vô sinh, uống vào xong lại có thể ấy ấy, khiến người ta mang thai.

Nếu như chỉ có một người khen thì không có sức thuyết phục, nhưng khi mỗi vị khách từng uống rượu thuốc đều khỏe như vâm thì chứng tỏ đây đúng là thứ tốt, là của quý rồi.

Thế là các phú thương này lại đẩy giá rượu thuốc lên cao.

Ông Diêu vốn giữ khá nhiều rượu, định chờ đẩy giá lên cao rồi mới bán ra.

Không ngờ còn chưa kịp đẩy giá thì giá rượu đã ngày một cao hơn, khiến ông cũng không dám bán vội.

Mấy ông bạn già biết ông có rượu thuốc thì ngày nào cũng mặt dày tới van nài xin mua, giá cả từ tám đồng một chai tăng lên đến 80 đồng.

Thậm chí có người còn trả luôn 200 đồng, thứ mà người giàu thừa mứa nhất chính là tiền đấy.

Lần đầu thử rượu với bánh trà xong, ông Diêu cũng biết đây là thứ tốt rồi, ai mà ngờ với mỗi người lại có một công dụng chữa bệnh khác nhau như thế.

Ông thầm cảm khái, Trung y đúng là bác đại tinh thâm mà, nhìn cũng biết rượu thuốc này được ngâm theo cách cổ rồi.

Ông mua may bán đắt, Diêu Tuyết và Tống Thời Hạ sẽ được nhiều tiền hơn.

Lúc trước ông Diêu đi bàn chuyện làm ăn với lãnh đạo địa phương còn phải cười nói rót trà bưng rượu cho người ta.

Bây giờ nghe tin ông có rượu, thế là cả đống người lập tức xách quà tới hỏi thăm, địa vị thay đổi 180 độ.

Đây đều là chuyện ông Diêu gửi thư tới kể lại, Diêu Tuyết cũng kể hết cho Tống Thời Hạ nghe.

Tống Thời Hạ bổ sung:

“Xe ô tô đồ chơi của bọn nhỏ là ba của chị Diêu Tuyết tặng, xem như cảm ơn đấy, anh yên tâm đi, cái này không phải mình nhận quà hối lộ đâu.”

Quý Duy Thanh cũng không hề nghĩ tới phương diện kia.

“Đây là chuyện làm ăn của em, không liên quan gì tới công việc của anh nên không thể xem là nhận quà hối lộ được, anh chỉ sợ em bị người ta bắt chẹt thôi.”

Tống Thời Hạ hiểu nỗi lo của anh, cô bèn mỉm cười nói: “Em không hợp tác với người ngoài mà là anh trai với chị Diêu Tuyết.”

“Em biết mình đang làm gì là được, nếu gặp khó khăn thì cứ nói với ba, mặc dù ba đã về hưu rồi, nhưng vẫn có tiếng nói lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 473: Chương 473



Tống Thời Hạ trêu chọc anh: “Anh không sợ em sẽ khiến danh dự của ba bị ảnh hưởng à?”

Quý Duy Thanh đáp chẳng hề do dự:

“Anh hiểu tính em mà, nếu thật sự có ngày đó, anh tin rằng không phải lỗi do em, nhất định là có nguyên nhân nào đó thôi.”

Trong lòng Tống Thời Hạ ngọt như ăn mật, có lẽ đây là cảm giác được tin tưởng vô điều kiện rồi.

Dưới lầu, bà Tống và Hàn Dung đang đứng trong bếp, vừa nấu ăn vừa trò chuyện với nhau.

“Bà sui à, bà cứ ngồi trong phòng khách xem tivi đi, bà tới nhà làm khách, sao tôi có thể để bà vào bếp giúp đỡ được chứ.”

Bà Tống cảm thấy ngồi trong phòng khách xem tivi, để mẹ của con rể nấu nướng một mình thì ngại lắm.

“Không sao đâu, tôi ngồi yên một chỗ không được, để tôi làm cái gì đó tôi lại thấy thoải mái hơn, chưa kể tivi nhà tôi còn là sính lễ của Tiểu Quý mua bù đấy!”

DTV

Bà cố ý nói ra để thăm dò, chủ yếu là để xem tính cách bà sui như thế nào.

Hàn Dung cười tít mắt:

“Nó ấy hả? Đấy là tôi nhéo tai bắt nó đi mua đấy! Đến cái hôn lễ ra dáng nó cũng không thèm tổ chức cho Tiểu Tống.

Tết nhất bạn bè họ hàng tới nhà chơi, nhìn thấy Tiểu Tống còn tưởng là con gái nhà ai nữa, lúc biết con bé là vợ của nó, ai cũng giật mình hết!”

Bà Tống lúc trước thường nghe con gái nói mẹ chồng là người lòng dạ rộng rãi và tốt bụng, đúng là, trăm nghe không bằng một thấy.

Bà xấu hổ nói:

“Làm nhà chị tốn kém quá, lấy vợ dưới quê nào để ý nhiều thứ như thế. Tôi với ba của Thời Hạ đều không muốn đòi hỏi quá đáng gì.

Chỉ cần đàng trai chăm chỉ thật thà, một lòng thương yêu, đối xử tốt với con gái mình, sính lễ cho có là được.

Lúc đó chúng tôi giận là vì hai đứa nhỏ tiền trảm hậu tấu, chưa gì hết đã kéo nhau đi đăng ký kết hôn, tôi còn tưởng là hai đứa nó ăn cơm trước kẻng, ôm bụng bầu cưới chạy nữa chứ.”

Lời này bà Tống không dám nói với ai, dù là con gái lớn cũng không tiện kể.

Lúc này đối mặt với sui gia, cuối cùng bà cũng có thể nói thật lòng.

Hàn Dung bật cười:

“Cũng tại tôi hết, A Thanh từ nhỏ đã có chính kiến, nên chúng tôi thường kệ nó, lớn tướng rồi, làm cái gì cũng chẳng thèm bàn với chúng tôi.

Ngay cả chuyện kết hôn, tôi với ba nó cũng biết tin sau cùng. Với thân phận của nó, muốn kết hôn thì phải nộp đơn xin phép lên tổ chức từ trước.

Nó thì giỏi rồi, đăng ký kết hôn xong mới đi xin bù, may mà người ta quen biết ba nó nên mới không phê bình nó.”

“Còn chuyện bọn trẻ đăng ký kết hôn ấy à, nhất định là A Thanh với Tiểu Tống ưng mắt nhau nên mới sốt ruột muốn đăng ký cho chắc ăn đấy mà.

Hai đứa nhỏ đều hấp ta hấp tấp, toàn để bậc cha mẹ như chúng ta phải lo lắng thôi.”

“Nhưng mà bà sui à, tôi cảm thấy có câu này bà nói không đúng. Lấy vợ không thể phân biệt là nông thôn hay thành phố được.

Trong lòng tôi, Tiểu Tống còn tuyệt vời hơn mấy cô gái thành phố nhiều. Ý tôi không phải con gái thành phố không tốt, mà là Tiểu Tống là cô gái tốt, bà đúng là sinh được cô con gái ngoan.

Tivi là tôi bảo nó mua, vốn dĩ còn định mua cả xe đạp cho bà nữa, nhưng tôi trộm nghĩ ở nông thôn mà sắm sửa nhiều quá lại bị người ta dòm ngó thì khổ, trong nhà có cái tivi, đóng cửa kín lại thì cũng có thể xem được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 474: Chương 474



Tâm trạng của bà Tống rối bời, lại vô cùng cảm động.

Chẳng trách con gái về nhà cứ khen mẹ chồng không ngớt, có người mẹ chồng hiền hòa thế này, còn sướng hơn lúc ở nhà nữa.

“Chị à, tôi xin gọi chị một tiếng chị, chị yêu thương con gái tôi như con ruột như thế, khiến người làm mẹ như tôi cũng phải thấy xấu hổ.”

Hàn Dung kéo tay bà Tống:

“Con gái bà cũng là con gái tôi, con trai tôi cũng là con trai bà. Chúng ta đã làm thông gia với nhau thì chính là người một nhà, đừng khách sáo như thế chứ.”

Trogn sân, ông Tống và Quý Học Nhai ngồi đánh cờ vây với nhau.

Ông Tống không giỏi ăn nói, nhưng đánh cờ thì lại rất chuyên nghiệp.

Hơn nữa, cứ nói đến chiến tranh thì lại có đầy chủ đề, nói mãi cũng không hết.

Ông Tống từng đi lính, Quý Học Nhai cũng đánh rất nhiều chiến dịch.

Mặc dù hai bên không liên quan gì tới nhau, nhưng ông Tống cũng xem như lính dưới trướng Quý Học Nhai.

Vốn còn tưởng là hai người đàn ông ngồi đó nhất định chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, không biết nói gì, ai mà ngờ hai ông nói chuyện còn khí thế hơn cả cánh phụ nữ trong nhà.

Sau khi mở rộng cửa lòng với nhau, bà Tống và sui gia hợp tác nấu ăn cũng ăn ý hơn hẳn.

Hàn Dung thì nhồi bột, bà Tống băm cải, trộn một thau nhân sủi cảo lớn.

Hôm nay người đông, thích hợp làm sủi cảo, cải này là cải tươi mới hái mang dưới quê lên.

“Em Tống à, tay nghề nấu ăn của con gái em là học từ em đấy à?”

Bà Tống xấu hổ nói:

“Em nấu ăn cũng bình thường thôi, tết năm nay con gái mới dạy em nấu vài món. Lúc nhỏ con bé toàn ở nhà trông em, hở ra là lại bày ra đủ thứ.

Em với ba nó sợ lãng phí thức ăn nên mắng nó mãi, không ngờ con bé lại luyện được tay nghề tốt như thế.

Tiếc là trong nhà không có điều kiện để con bé luyện tập, nếu không có khi đã đi làm đầu bếp rồi.”

Hàn Dung cũng cười nói:

DTV

“Nên mới nói ai có số nấy, tuy không làm đầu bếp quán ăn được, nhưng bây giờ con bé lại sắp thi đại học, giỏi giang hơn làm đầu bếp nhiều.”

Bà Tống cũng cảm khái theo:

“Đúng vậy, ai có số nấy, duyên phận sói số mệnh đều là nhân quả cả. Cả cái xe lửa dài như thế, ma xui quỷ khiến thế nào mà em với ba con bé lại đi nhầm ngay khoang xe của con rể, chị nói xem có trùng hợp hay không!”

Hàn Dung cười tươi tổng kết:

“Nên mới nói, cả nhà các em đều là người có phúc. Lúc trước khổ quá, bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”

Vu Phương nhón chân nghe ngóng cả buổi cũng chẳng thấy bên kia cãi nhau.

Không phải ba mẹ dưới quê của Tống Thời Hạ lên thành phố rồi ư, sao còn chưa cãi nhau nữa?

Hàn Dung vốn định để con dâu ở lại nhà tới khi thi đại học xong hãy về.

Nhưng bây giờ con trai đã về, ba mẹ của con dâu cũng lên thăm, bà mà giữ lại đây nữa thì mọi người đều ngại, sui gia lại càng ngại hơn.

Thế là cơm nước xong, bà cũng sảng khoái thả người về.

Bà bất đắc dĩ nhìn về phía con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, nói:

“Con cũng đi theo đi, chờ thi đại học xong rồi hãy về, việc học của con quan trọng hơn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 475: Chương 475



Quý Yên Nhiên vui vẻ reo lên, ôm lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ ạ, con nhất định sẽ không gây rắc rối cho chị dâu đâu!”

“Được rồi, mẹ biết con rất ngoan, nhưng con đừng có nhiệt tình rồi gây rối, lúc mọi người không cần con giúp gì thì cứ tập trung học hành, đừng có giúp đỡ rồi gây rối nhé.”

Quý Yên Nhiên nghịch ngợm thè lưỡi, “Con biết rồi ạ!”

Bà Tống thầm thở phào.

Sui gia tốt bụng, không có điểm nào để chê, lại còn chu đáo tinh ý.

Nhưng ở đây mãi thì bà cứ thấy tay chân co cóng, sui gia cứ sợ tiếp đãi bà với ông nhà không chu đáo, dù sao cũng là ba mẹ của con dâu mà.

Tống Thời Hạ dẫn mẹ đi vào phòng, “Mẹ, mẹ ngồi nghỉ ngơi đi, để con xếp quần áo vào vali đã.”

Bà Tống lặng lẽ quan sát căn phòng.

Tuy bà đã thấy nhà cửa trong thành phố lát gạch men, trong bếp có bếp gas, nhà vệ sinh còn có vòi nước, nhưng lúc đi vào phòng của con gái bà vẫn như được mở rộng tầm mắt.

“Dưới đất này lát gỗ à? Nhà mình có thể làm được không nhỉ? Dẫm chân đi trên này nghe cũng vui tai thế.”

Tống Thời Hạ suy nghĩ vài giây:

“Nhà mình có khi không được ạ, thu đông ẩm ướt, gỗ dễ bị ẩm lắm, hơn nữa mùa đông sưởi ấm cũng dễ cháy nữa.”

Bà Tống giật mình: “Ừ, con nói đúng, nhưng làm thế này thì nhìn sàn nhà nó sạch sẽ hơn hẳn.”

Tống Thời Hạ lấy hết quần áo của mình ra:

“Lầu hai nhà mình có thể lát gạch men, lầu một thường xuyên ra vào quét dọn không tiện, ra vào cứ đổi giày suốt, mẹ với ba con nhất định sẽ chịu không được.”

Bà Tống cảm thấy con gái nói có lý:

“Tới chừng đó hỏi anh trai con xem làm thế nào, lát gạch trên lầu hai, chờ con với Tiểu Quý về nhà ở cũng thoải mái hơn.”

Tống Thời Hạ đồng ý hai tay:

“Được ạ, tới lúc đó mình mua thêm mấy đôi dép lê sạch sẽ để đi trên lầu hai, trước khi vào nhà chỉ cần đổi giày, đỡ mất công quét dọn thường xuyên là được.”

Bà Tống cảm thấy ý kiến này không tệ.

“Nếu có điều kiện, ba mẹ sẽ sửa sang lầu hai lại thật đẹp cho mấy đứa.”

Bà cũng không muốn so sánh ganh đua với ai, mà là lúc trước bà còn tưởng nhà mình đã dọn dẹp sạch sẽ lắm rồi.

Bây giờ bà phát hiện nếu Tiểu Quý mà ưa sạch sẽ một chút nữa, phỏng chừng sẽ không chịu nổi điều kiện cơ sở vật chất ở nông thôn.

Người ta chăm sóc con gái mình đầy đủ, ăn mặc ở không cần lo cái gì, nhà cửa lại đẹp đẽ khang trang.

Lễ tết Tiểu Quý mới có thời gian tới nhà bà, không thể để thằng bé khó chịu được.

Quan trọng nhất là bà với bà sui đã hẹn nhau rồi, tết năm nay họ sẽ tới thăm bà, nên bà nhất định phải sửa sang nhà cửa lại, không thể để quá kém được.

Tống Thời Hạ không biết suy nghĩ trong đầu mẹ mình, nhưng cô rất ủng hộ trang hoàng lại cho nhà cửa.

Hiện tại anh trai và chị Diêu Tuyết chỉ mới quen nhau, lỡ như ngày nào đó chú Diêu đột nhiên tới thủ đô, muốn đi thăm nhà cô, kiểu gì cũng phải trang hoàng nhà cửa lại cho ra sáng ra hình, để anh trai được thêm điểm chứ.

Mặc dù anh trai đã mua tứ hợp viện rồi, nhưng lễ tết vẫn phải đưa chị Diêu Tuyết cùng về thôn sống với ba mẹ, nên nhà cửa không thể tạm bợ được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 476: Chương 476



Tống Thời Hạ nghiêm túc dặn dò mẹ mình:

“Mẹ đừng làm nhiều quá, mua ít gạch men lát sàn, đổi màu sơn tường thành màu trắng thì trông sạch sẽ sáng sủa hơn ngay.

Anh trai con định mua nhà ở thành phố, sau này chắc là sẽ định cư lâu dài ở thủ đô rồi.”

Tống Thời Hạ không tự tiện nói cho mẹ biết chuyện mua tứ hợp viện, chờ khi nào anh trai quyết định nói thì sẽ nói một lúc luôn.

Theo như người lớn thì chẳng cần mua nhà làm gì, bởi vì nhà mình đã lớn rồi, sao lại tốn tiền đi mua thêm nhà to như thế làm gì.

Quả nhiên, bà Tống lập tức dặn dò cô:

“Bảo anh con mua nhà đủ phòng cho hai người ở là được, đừng có mua lớn quá. Nhà mình rộng rãi, thừa đất như thế, tiền mua nhà mới dư sức xây cả căn ba tầng ở thôn mình.”

Bà Tống biết Diêu Tuyết là người thành phố, bà không phản đối chuyện con trai mua nhà.

Nhưng theo bà nghĩ, hai người không cần mua nhà to làm gì, ba phòng ngủ một phòng khách với bà đã là nhà cao cấp rồi.

Bà cho rằng mua nhà thì cứ mua mấy căn kiểu ký túc xá tập thể công xưởng phân cho công nhân là được.

Tống Thời Hạ bèn rào trước cho mẹ mình:

“Anh con làm ăn sẽ ngày một phát triển hơn, nói không chừng phải mua một căn thật lớn đấy, dù sao nhà cửa cũng không đắt, mua thì cứ mua thôi.”

Bà Tống muốn nói lại thôi, lại nghĩ bọn trẻ đã lớn cả rồi, cuối cùng đành nuốt hết những lời muốn nói về.

“Mấy đứa tự xem mà làm đi, mẹ với ba của bây cùng lắm chỉ lên thành phố ở với bây vài ngày thôi, ba mẹ không yên lòng bỏ nhà cửa với trại chăn nuôi ở nhà lâu quá.”

Tống Thời Hạ cũng đoán được từ trước, nên cũng chẳng bất ngờ với quyết định của mẹ mình.

“Chờ sau này giao thông phát triển hơn, nói không chừng sáng ngồi xe, giữa trưa đã tới rồi, mẹ với ba có thể thoải mái tới thủ đô thăm bọn con, bọn con về nhà cũng tiện hơn nữa.”

Bà Tống cũng ao ước:

“Nếu thật sự có ngày đó, mỗi tháng mẹ với ba bây đều có thể lên thành phố đưa đồ ăn cho bây, hai anh em cũng đỡ tốn cả mớ tiền.

Mà sao con mua nhiều váy thế? Con nhìn con đi, mới khen con trưởng thành thì lại tiêu tiền phung phí rồi, mẹ không biết nói con thế nào cho phải luôn.”

Tống Thời Hạ giơ tay, tỏ vẻ mình bị oan:

“Oan quá mẹ ơi, váy này toàn là mẹ chồng may cho con đấy, hôm nay được gặp người rồi, mẹ tin là con không lừa mẹ rồi chứ?”

Bà Tống nghĩ lại, đúng là chuyện mà chị sui có thể làm ra được.

DTV

Bà cười trêu:

“Con đó, lúc còn nhỏ đi trên đất bằng cũng có thể ngã chổng vó được, hóa ra là gom hết may mắn lại để dành dùng cho việc lấy chồng.”

Tống Thời Hạ xấu hổ, đi trên đất bằng cũng ngã chổng vó được, rốt cuộc phải đen đủi tới cỡ nào chứ.

“Cùng tắc thông, khi một người xui xẻo tới cùng cực thì sẽ dần trở nên tốt hơn thôi.”

“Đúng vậy, con xem lúc trước nhà mình xui xẻo bao nhiêu. Anh trai con làm ăn thì bị phá, em trai con đi học ngã gãy răng cửa, con cũng xui xẻo miết.

Hình như bắt đầu từ năm ngoái mới dần đỡ hơn, cũng như mẹ chồng con đã nói ấy, nhà mình rồi cũng sẽ khá hơn thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 477: Chương 477



Tống Thời Hạ mỉm cười, mẹ giúp cô xếp quần áo cho vào vali, cô thì xếp quần áo của Quý Duy Thanh.

Cô cho là phải ở nhiều ngày nên đã xếp hết quần áo sạch của anh vào.

Mẹ cô lại nghi hoặc hỏi: “Sao quần áo của Tiểu Quý ít thế hả con?”

Tống Thời Hạ cúi đầu xếp đồ, lơ đễnh đáp:

“Quần áo của anh ấy ít lắm, lúc hai chúng con vừa kết hôn, tủ quần áo của anh ấy toàn trống trơn, sau này váy áo của con nhiều hơn mới nhét đầy được tủ quần áo đấy.”

Bà Tống cạn lời:

“Con là vợ của thằng bé, thấy ít đồ thì phải mua thêm cho nó vài bộ chứ, nếu con quên cả thằng bé thì chính nó lại càng không thể nào nhớ được.

Người ta có mấy bộ đồ mặc tới mặc lui, con nhìn lại váy của con đi, mặc cũng không hết luôn.”

Tống Thời Hạ im lặng nghe mẹ dạy bảo: “Con biết rồi ạ, con sẽ mua thêm mấy bộ đồ mới cho anh ấy.”

Lúc cô mua quần áo cũng tiện thể mua cho anh ấy vài món, chỉ là so với đống váy áo của cô thì có vẻ đồ của anh quá ít mà thôi.

Quý Duy Thanh ngồi trong thư phòng sắp xếp lại hai bài luận văn về chuyến công tác lần này, hai bài luận văn cộng lại phải dày như quyển từ điển luôn.

Tống Thời Hạ dọn đồ đạc của anh xong thì đi tới gõ cửa thư phòng.

“Anh dọn xong chưa?”

Quý Duy Thanh thu dọn nhanh hơn: “Chờ một lát, anh bỏ đồ vào túi văn kiện đã.”

Tống Thời Hạ nhớ mỗi lần đi ra ngoài anh ấy đều dọn dẹp thư phòng sạch sẽ không một hạt bụi, ngoại trừ ống đặt bút ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác.

Bây giờ trên bàn lại có cả chồng giấy và vài túi văn kiện để lộn xộn, đây là kiệt tác của anh ấy lúc đi công tác.

Cô không khỏi tò mò: “Giáo sư các anh phải viết nhiều luận văn như thế à?”

Quý Duy Thanh không ngẩng đầu lên, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: “Không hẳn, nếu có đề tài thích hợp thì anh sẽ thử.”

Tống Thời Hạ cái hiểu cái không, “Vậy dù giáo sư không viết luận văn thì cũng sẽ không bị hạ bậc ạ?”

Sắc mặt của Quý Duy Thanh lập tức trở nên nghiêm túc: “Có chứ, nếu quá lâu không phát biểu luận văn, nặng nhất sẽ bị trường học bãi chức.”

Không ngờ làm giáo sư cũng vất vả như thế, cô còn tưởng là bát sắt cơ đấy, chẳng trách phải phát biểu 100 bài luận văn.

Nghĩ đến mấy giáo sư ba bốn mươi tuổi, vì không viết ra được luận văn mà bị đuổi việc, không hiểu sao cô lại thấy đồng tình.

“Anh cố lên, không cần tự mang áp lực tâm lý quá lớn, nếu thật sự không được thì em bán rượu thuốc nuôi anh.”

Quý Duy Thanh bật cười, anh ngẩng đầu lên, vành mắt cong cong: “Được thôi, có câu nói này của em, anh cũng tự tin hơn hẳn.”

Tống Thời Hạ biết là anh đang nói đùa với mình, cô cũng phối hợp vỗ ngực: “Anh cứ yên tâm mà làm, những thứ khác đã có em lo rồi.”

DTV

Mọi người dọn đồ xong, Hàn Dung lưu luyến tạm biệt bà sui.

“Em sui nhớ ở chơi lâu lâu, gần đây bệnh viện hơi bận, chờ làm xong chị sẽ đưa em đi dạo thủ đô.”

Tống Thời Hạ cũng nhớ ra đây là chuyện gì.

Mớ máy móc mà chị Diêu Tuyết quyên tặng đã đưa tới rồi, trùng hợp chính là mẹ chồng cũng làm ở bệnh viện quân khu thủ đô.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 478: Chương 478



Xe hơi không có chỗ để mấy chiếc ô tô nhỏ của đám nhóc, hai đứa nhóc lại muốn ở lại nhà ông bà nội.

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ hai đứa không muốn về nhà à?”

Quý Dương xưa nay luôn ngoan ngoãn chột dạ cúi đầu, cứ như giày bị dính luôn bên xe ô tô vậy.

Quý Nguyên thì chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình làm nũng.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thỏa hiệp,

“Được rồi, ngày mai mẹ sẽ nhờ chú Lý đến đón các con về nhà, thế đã được chưa?”

Thấy bọn nhỏ đòi ở lại vì xe ô tô, ông bà Tống ngồi trên xe lại thấy bứt rứt.

“Để ba mẹ vác đồ đi bộ qua đó là được, sao lại để hai đứa nhỏ ở lại chứ.”

Tống Thời Hạ thở dài:

“Mẹ à, mẹ với ba con đi bộ qua tới nơi thì phải tới mấy giờ chứ? Cách xa như thế.

Hai đứa nhỏ có xe ô tô xong thì không còn biết ba mẹ nữa rồi, cũng chỉ tách ra có một đêm thôi, ngày mai sẽ đón bọn nhỏ về.”

Hai anh em ôm xe ô tô không nỡ buông tay, nhưng không bao lâu sau thì hai đứa đã không vui nổi nữa.

Hai đứa nhỏ lái xe ô tô trong phòng khách, chỉ dám chạy chậm rì rì như ốc sên, không dám chạy nhanh.

Ông bà đã lớn tuổi rồi, không thể lái xe nhanh trong nhà được, nếu có mẹ với cô út ở nhà thì sẽ dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, đứng ở cửa trông chừng hai đứa.

Trong nhà chỉ có ông bà nội, hai anh em nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Mẹ nói là không thể làm phiền ông bà mãi được, ông bà già rồi, sức khỏe không tốt.

Hai đứa nhỏ chơi chưa tới nửa tiếng đã buồn bã leo xuống xe.

Quý Nguyên bĩu môi: “Em nhớ mẹ.”

Quý Dương cũng siết chặt nắm tay nhỏ:

“Hai đứa mình không nên vì ô tô mà ở lại, không chịu về nhà. Xe ô tô chơi lúc nào cũng được, còn có thể nhờ chú Lý chở về nhà giúp mình nữa.”

Quý Nguyên gật đầu theo.

“Mình ngốc quá, mẹ về nhà sẽ rửa mặt đi ngủ, nếu mình về cùng mẹ thì có thể ăn cả bánh dứa nữa, em muốn ăn bánh dứa.”

Quý Dương cũng ủ rũ: “Anh cũng muốn ăn, có phải hai đứa mình làm mẹ buồn rồi không.”

Cậu bé nghĩ xa hơn em trai, mẹ hỏi cậu bé có muốn về nhà hay không, cậu bé chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn xe ô tô.

Nhưng không có mẹ ở bên cạnh, xe ô tô chẳng còn thú vị nữa.

Cậu bé vô thức cho rằng ngày mai là được gặp lại mẹ thôi, nhưng lại quên mất là phải xa mẹ một đêm.

Quý Nguyên nghĩ gì thì muốn làm ngay: “Mình về nhà đi. Mình gọi điện cho ba, nhờ chú Lý tới đón mình.”

Quý Dương vẫn ỉu xìu:

“Không được, mẹ vừa nói chờ về tới nhà trời đã tối rồi. Trời tối lái xe không an toàn, chúng ta không thể gây thêm chuyện được.”

Quý Nguyên phịch m.ô.n.g ngồi xuống thảm:

“Em muốn về nhà, em muốn đánh răng bằng kem đánh răng thỏ con, em muốn nghe mẹ kể chuyện đi ngủ.”

Hàn Dung đi ra ngoài một lát, quay về đã thấy ánh mắt ai oán của hai đứa nhỏ.

“Hai đứa làm sao thế?”

Quý Dương và Quý Nguyên nhào lên ôm chân bà.

DTV

“Bà nội, bọn cháu muốn về nhà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 479: Chương 479



Bà Tống hoàn toàn không ngờ căn nhà kiểu tây này lại là nhà do trường học cấp cho con rể.

Bà không khỏi cảm khái, “Đãi ngộ của giáo viên trong trường này tốt thật đấy.”

Bà từng thấy ký túc xá tập thể của các giáo viên trường tiểu học trên thị trấn rồi.

Chỗ đó ngày xưa là căn tin công cộng, giường nằm là một tấm ván gỗ gác lên hai cái ghế, bên trên trải rơm rạ làm đệm.

Tống Thời Hạ đặc biệt giải thích cho mẹ mình hiểu:

“Bên cạnh là nhà hiệu trưởng, bên trái là giáo sư hệ văn học, các giáo viên bình thường ở đối diện đấy ạ.”

Lúc này bà Tống mới để ý tới đối diện có từng dãy nhà lầu chỉnh tề.

“Ở đối diện cũng tốt mà, toàn là nhà lầu cả.”

Tống Thời Hạ bèn nói ra những điểm khác nhau:

“Ký túc xá đối diện dùng chung nhà vệ sinh với phòng tắm, sáng ngủ dậy sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ đi vệ sinh, rửa mặt chung một chỗ, dậy trễ thì phải chờ lâu lắm.”

Bà Tống tưởng tượng tới cảnh kia, đúng là khó chịu thật.

Quý Duy Thanh và ba vợ cùng nhau bê đồ trên xe vào trong nhà.

Tống Thời Hạ thì đi ở phía sau giới thiệu bố cục trong nhà với mẹ mình.

Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh lắng nghe.

“Bên phải lúc trước có nuôi gà vịt, con bận học nên bán cho nhà hiệu trưởng ở bên cạnh.

Chờ trại chăn nuôi nhà mình đi vào ổn định thì con sẽ nhập thẳng từ nhà mình luôn, tự nuôi phiền phức quá.

Vườn rau này là hàng xóm chăm giúp con, bên trái là vườn hoa, con muốn trồng thêm mấy loại cây ăn quả khác nhau, vậy thì có thể tiết kiệm được cả mớ tiền.”

Bà Tống cũng gật gù đồng ý, con gái lấy chồng xong thì trưởng thành hơn hẳn, sắp xếp sân vườn gọn gàng hợp lý quá.

“Con dọn dẹp sân vườn khá lắm.”

Tống Thời Hạ dẫn mẹ đi vào phòng khách:

“Trong phòng khách có tivi, mẹ với ba rảnh rỗi thì cứ mở tivi lên xem, có cả radio nữa, ba mẹ thích thì cứ mở lên nghe kịch, con ít khi dùng tới lắm.”

Nói xong, cô lại dẫn mẹ đi vào bếp.

“Nấu cơm dùng cả bếp than với bếp gas, than đá chất ở bên ngoài đấy ạ. Bếp lò lớn phải dùng củi, dùng hết thì chỉ có thể chờ qua tháng sau mới tới căn tin mua được.”

Bà Tống chẹp miệng bình luận:

“Chẳng trách sống trong thành phố lại tốn tiền như thế, đến củi cũng phải mua.

Ở trong thôn mình củi gỗ ở khắp nơi, lần tới nếu anh trai con lái xe về, mẹ sẽ bảo nó kéo một xe củi cho con.”

Tống Thời Hạ vội vàng ngăn cản:

“Không cần nhiều thế đâu ạ, nửa xe là đủ rồi, nhiều quá nhà con cũng không có chỗ chứa.”

Bà Tống vẫn kiên quyết:

“Bảo ba con dựng một cái láng chứa củi ở ngoài sân là được, mỗi tháng đều phải mua củi dùng thì tốn bao nhiêu tiền chứ.”

Trong sân đúng là vẫn dư chỗ làm láng chứa củi, lúc trước cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

DTV

Tống Thời Hạ chần chừ đáp: “Thế cũng được ạ.”

“Đây là lò vi ba, bình thường bọn con sẽ cho thức ăn hoặc cơm vào đó để hâm nóng, chỉ cần vài phút là xong.”

“Đây là lò nướng, mấy món bánh ngọt con làm đều được nướng bằng lò này.

Trong sân còn có một cái lò nướng bánh nhỏ nữa, lúc trước chưa có lò nướng điện con toàn dùng cái kia, là anh trai làm cho con đấy.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back