Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 450: Chương 450



Quý Yên Nhiên cười hì hì:

“Chị dâu con là tốt nhất, nấu ăn ngon, lại còn tốt bụng dịu dàng, may mà chị ấy làm chị dâu con.”

Cứ nhớ lại ngày xưa thì cô ấy lại muốn tự tát cho mình vài cái, bị Vu Phương dắt mũi đi lòng vòng, còn ngốc nghếch chất vấn anh trai mình tại sao lại không chịu cưới Vu Phương.

Nếu người vừa hẹp hòi lại nhạy cảm như Vu Phương mà thành chị dâu của cô ấy...

Nghĩ tới thôi cô ấy đã hoảng sợ rùng mình rồi.

Hàn Dung vỗ tay phủi bùn: “Được rồi, để mẹ đi nấu cơm cho con.”

Quý Yên Nhiên bấm điện thoại, trong lòng sắp xếp từ ngữ.

Nếu chị dâu biết Vu Phương đã từ bỏ anh trai rồi, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.

Nhưng chờ một hồi mà đầu dây bên kia vẫn bận, Quý Yên Nhiên lập tức nhụt chí, không được buôn dưa lê với chị dâu, buồn quá đi mất.

Tống Thời Hạ đang ở nhà làm bánh lá ngải, bên tai là tiếng nói chuyện rôm rả.

Sắp tới Thanh Minh rồi, đúng lúc cô có làm ít bánh lá ngải.

Tống Thời Hạ làm bánh lá ngải sớm là để bản thân và mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm, còn là để biếu cho thím Phùng, nhà hiệu trưởng Hồ ở bên cạnh, mẹ chồng, chị cả và các giáo viên đã dạy cô học nữa.

Tính ra số lượng cũng không ít.

Tự mình làm bánh lá ngải thích hợp tặng cho các giáo sư chuyên nghiên cứu học vấn hơn, cũng phù hợp hơn đi mua rượu hoặc t.h.u.ố.c lá ở hợp tác xã mua bán.

Nghe nói mấy vị ấy đều là giáo viên cũ của giáo sư Quý, bởi vậy nên quà cáp cũng phải có tâm hơn mới được.

Bên kia đầu dây điện thoại, Diêu Tuyết vẫn đang hưng phấn nói chuyện.

Cô nghe Diêu Tuyết nói với người ta là mình không thiếu tiền, gọi điện hơn 10 đồng cũng chẳng sao.

Điện thoại là để nói chuyện phiếm mà, chắc là nói với bà chủ tiệm tạp hóa rồi đây.

Tống Thời Hạ bèn hỏi: “Anh, chị dâu đang nói chuyện với ai thế?”

Giọng điệu của Tống Thu Sinh có vẻ gian manh:

“Ông chủ tiệm tạp hóa sợ bọn anh gọi điện thoại quá tiền, Diêu Tuyết đưa cho họ hai tờ 10 đồng luôn.”

Quả nhiên, đúng như cô đoán mà.

“Cây ăn quả đã trồng rồi nhé, anh cảm thấy sau này đại đội mình sẽ quy hoạch diện tích trồng vườn cây ăn quả rồi.

Anh thấy cây này kiểu gì cũng phải nửa năm nữa mới bén rễ, thế mà mới tưới nước vài cái đã tươi tốt y như cây trồng sẵn ở đây từ đầu ấy, không cần chăm bón kỹ nó cũng sống được.”

Tống Thời Hạ cũng chẳng vội.

“Anh à, bán hết rau củ trong thôn chưa, phải để bà con có tiền cầm mới được chứ.”

“Bán hết từ mấy ngày trước rồi, kéo lên tỉnh bán hết cả rồi.”

“Anh thống kê đại khái xem trong đại đội có bao nhiêu người muốn làm với mình, ai không chắc thì đừng cho họ theo, mắc công sau này lại hối hận.”

Tống Thu Sinh cũng ghi nhớ việc này.

“Được rồi, anh nghe ý em hết.”

DTV

Tống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, đã bắt được người mà mọi người nói chưa?”

Hai hôm trước cô nhận được điện thoại của gia đình, nói là gặp trộm, bị mất hai con gà, đến lần thứ ba thì bị anh trai cô bắt quả tang.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 451: Chương 451



Nhắc tới chuyện này thì Tống Thu Sinh lại buồn bực:

“Bắt được rồi, mẹ của nó ngày nào cũng tới cửa nhà mình ngồi than khóc kể lể, gà mình bán ba đồng một cân, hai con gà cộng lại ba cân, tương đương với trộm hết mười đồng, để nó ngồi tù là đúng tội rồi.”

Lúc Tống Thu Sinh nhìn thấy Hoàng lười trong thôn đã hoài nghi gã có liên quan tới chuyện nhà mình mất gà rồi.

Quả nhiên, nửa đêm anh ấy không ngủ ngồi canh, rốt cuộc cũng bắt quả tang ngay tại chỗ.

Hoàng lười không chạy tội được.

Đồng chí công an phát hiện xương gà ở sau tường nhà gã, nhà Hoàng lười lại không nuôi gà, trong thôn cũng không ai nhìn thấy gã mua gà về ăn bao giờ.

Huống hồ gì nghe nói lúc trước trên thị trấn cũng phát sinh mấy vụ trộm cắp, tất cả đều có liên quan tới Hoàng lười, gã trộm ít nhất cũng hơn 30 đồng.

Tống Thời Hạ cảm thấy may mắn:

“May mà anh với chị dâu về nhà, nếu như ba mẹ mà đụng phải người như thế thì làm sao xử lý được.”

Ba mẹ cô đều là nông dân chân đất, Hoàng lười thì có tiếng lưu manh, nếu ba mẹ đụng phải thì chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Lần đầu tiên Tống Thời Hạ thể hiện thái độ chán ghét người nào đó ra mặt như thế:

“Bà Hoàng kia nên ngồi tù chung với con trai của bà ta mới đúng, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”

Tống Thu Sinh vốn không định nói hết những chuyện Hoàng lười đã làm.

Mọi người đều nghĩ thôi thì đường ai nấy đi, Hoàng lười xem như tìm được chỗ dựa dẫm tốt hơn mà thôi.

Chuyện thế này không thể nói rõ đúng sai được, dù sao làm người cũng phải leo lên chỗ cao.

Nếu như bản thân Tống Thu Sinh anh ấy có được kỳ ngộ như thế, nói không chừng anh ấy cũng sẽ lựa chọn như thằng Hoàng lười mà thôi.

Nhưng hôm Hoàng lười đi nghiên cứu địa hình đã nhìn thấy Diêu Tuyết.

Gã từng gặp Diêu Tuyết, bèn cho rằng tất cả những gì Tống Thu Sinh có được bây giờ là nhờ quen Diêu Tuyết.

Hoàng lười lại cố ý tung tin đồn trong thôn, nói Tống Thu Sinh ăn bám, Diêu Tuyết là con của nhà tư bản độc ác...

Ban đầu người trong thôn không tin, mãi tới khi phát hiện Diêu Tuyết mỗi ngày mặc một bộ đồ khác nhau, bọn họ cũng tin hơn phân nửa.

Nửa đêm, Hoàng lười mò vào trộm gà bị Tống Thu Sinh trùm bao tải đánh cho một trận.

Sở dĩ gã có thể chạy thoát là vì nằm ễnh ra giả chết, nhân lúc Tống Thu Sinh không để ý mà chạy mất.

Ân oán giữa Tống Thu Sinh và Hoàng lười một lời khó nói hết, chủ yếu là không có chứng cứ chứng minh Hoàng lười đã làm ra những chuyện khốn nạn kia.

Hoàng lười còn cố ý nói Tống Thu Sinh làm ăn thất bại là vì Diêu Tuyết, muốn chia rẽ nội bộ của liên minh thanh niên đại đội họ Tống.

Diêu Tuyết không hề bị ảnh hưởng gì, từ khi người trong thôn kháo nhau rằng cô ấy là con gái nhà tư bản, cô ấy đã không thèm mặc mấy bộ đồ giản dị nữa.

DTV

Cô ấy muốn ăn diện lồng lộn vào, nếu mọi người đều biết thân phận của cô ấy rồi, cô ấy còn giả vờ làm gì nữa chứ.

Bao gồm cả chuyện gọi điện hôm nay, ban đầu bà chủ tiệm tạp hóa cứ léo nhéo, sợ cô ấy làm hỏng điện thoại.

Diêu Tuyết bèn đập hai tờ 10 đồng lên bàn, bà chủ tiệm tạp hóa lập tức đổi thái độ ngay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 452: Chương 452



Những lời này Tống Thu Sinh không tiện kể qua điện thoại, nhưng Tống Thời Hạ nghe giọng chị dâu thì cũng có thể tự tưởng tượng ra được, đúng là hả dạ mà.

“Nhà chị cả thế nào rồi ạ? Việc buôn bán có ổn không?”

“Em đừng lo cho ở nhà, việc học là quan trọng nhất. Anh rể nghỉ việc để đi bán cùng chị cả rồi, kiện thắng rồi, em yên tâm đi.”

Tống Thời Hạ lại hỏi thăm thêm một lúc nữa mới cúp máy, trong nhà hiện tại cũng đang phát triển theo chiều hướng ngày một tốt hơn.

Cô chuyển hai cây quýt ra khỏi không gian, chuẩn bị trồng ở cửa, tính tới tính lui, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ trồng trong sân, trồng bên ngoài sợ không còn quả nào để mà ăn mất.

Trồng quýt xong, thấy bên kia sân có vẻ trống trải quá, cô lại quy hoạch ra chỗ để trồng cây ăn quả.

Cô ôm không nổi, chỉ có thể chờ trụ cột gia đình về nhà.

Cô lại lấy mấy hạt sơn trà ra nhét vào bồn hoa nhỏ ngoài cửa, rót thêm ít nước linh tuyền, khi nào nó mọc thì phải xem may mắn của bản thân nữa.

Rau củ trong sân xanh tươi mơn mởn, mỗi ngày đều phải nhổ cả đống rau củ già ăn không kịp để cho gà vịt ăn.

Cà chua vẫn còn xanh, thật ra nên gọi nó là cà chua bi mới đúng, nhưng thím Phùng cho rằng đây là cà chua thì cô cũng gọi theo vậy.

Bánh lá ngải nóng hổi ra lò, cô chỉ làm nhân mè, đậu và chà bông trứng muối mà thôi.

Đám nhỏ về nhà thì rửa tay sạch sẽ, sau đó lập tức nhìn thấy mấy bé heo con đáng yêu trên đĩa.

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho hai đứa: “Đây là bánh lá ngải, mỗi đứa một cái thôi, không thể ăn nhiều đâu.”

Cô rảnh rỗi không có gì làm nên nặn hình bánh lá ngải cho đẹp.

Quý Nguyên không nỡ ăn: “Bé heo đáng yêu quá.”

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu bé: “Không sao hết, bé heo ăn cũng ngon lắm.”

Quý Dương cắn một miếng thật to, “Là nhân đậu nè.”

Hai mắt Quý Nguyên sáng rực lên, bé heo đáng yêu là cái gì, cậu bé hông biết, nhưng bánh đậu ngon lắm!

...

Bà Tống cẩn thận gõ cửa, “Mình nói chuyện một lát đi.”

“Dạ, vậy mình đi ra ngoài nói.”

Tống Thu Sinh dẫn mẹ mình đi ra trại chăn nuôi nói chuyện.

“Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, mẹ cứ yên tâm đi.”

Bà Tống lo lắng buồn rầu:

“Con chỉ nói Diêu Tuyết là người thành phố, không nói cho ba mẹ biết là điều kiện gia đình của con bé tốt như thế, quen con bé, con không thấy khó chịu à?”

“Con nói thật, lúc trước con từng thấy như thế, ba của cô ấy cũng tìm tới mặt nặng mày nhẹ với con, nên con mới quay về đấy.”

Tống Thu Sinh lại rơi vào hồi ức, anh ấy cũng không kể rõ nội dung mấy cuộc đối thoại kia ra, đã là chuyện cũ rồi còn đâu.

Anh ấy chỉ có thể cố gắng làm mẹ mình đừng lo lắng.

“Hiện tại con làm ăn cũng tàm tạm, thái độ của ba cô ấy đã dịu xuống rồi.”

Bà Tống lại không được lạc quan như thế, bà biết rõ tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.

“Haiz, không phải mẹ muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là điều kiện của hai đứa chênh lệch quá lớn, sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề mà thôi.

Lấy ví dụ đơn giản nhất đi, một bộ đồ của người ta đắt cỡ nào chứ? Chẳng lẽ con muốn con bé cùng sống kham khổ với con hay sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 453: Chương 453



Tống Thu Sinh lại nói lời thấm thía, khuyên nhủ bà.

“Mẹ à, mấy chuyện này con đã từng nghĩ tới rồi, mẹ đừng lo mà. Diêu Tuyết không ngốc.

Nếu cô ấy cảm thấy quen con sẽ chịu khổ thì đã chia tay với con từ lâu rồi, con cũng sẽ không làm hại con gái nhà người ta đâu.”

Bà Tống đành đổi chủ đề, “Em gái con có biết điều kiện gia đình nhà Diêu Tuyết không?”

“Con bé biết hết, cũng ủng hộ chuyện con làm ăn, con bé cũng rất thích Diêu Tuyết. Mẹ tiếp xúc với Diêu Tuyết bao nhiêu ngày như thế, chẳng lẽ không thích cô ấy ư?”

Diêu Tuyết đang bê đồ ăn vặt dừng bước lại, lặng lẽ lùi ra sau mấy bước.

“Thì tại mẹ thích con bé nên mới cảm thấy hai đứa không hợp. Con có biết chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ không?

Chức Nữ là tiên trên trời, tiên nữ lấy tên chăng trâu, còn phải nai lưng ra hầu hạ nhà trai, làm ruộng sinh con, con nói xem, người ta làm vậy thì được gì chứ?”

Tống Thu Sinh dở khóc dở cười.

“Mẹ đúng là mẹ ruột con, con còn tưởng là mẹ sợ con đi ở rể nhà người ta, không ngờ mẹ có ý chê con vô dụng, không xứng với người ta.”

Bà Tống thở dài.

“Mẹ sợ đủ thứ hết. Nói thật, Diêu Tuyết là cô gái tốt, con cũng là đứa giỏi giang. Nếu em gái con cũng biết rồi thì mẹ không nói nhiều nữa, mắc công con chê ba mẹ nhiều chuyện.

Con phải cố lên, người ta nói gì không quan trọng, bọn họ càng nghĩ như thế thì con lại càng phải cố gắng phấn đấu nhiều hơn. Không phải vì mặt mũi của ba mẹ con, mà là vì chính bản thân con.”

Lúc Hoàng lười bị gô cổ đi còn la lối làm cho cả thôn đều biết Tống Thu Sinh quen một cô tiểu thư nhà giàu.

Bối cảnh gia đình của Diêu Tuyết không thể xem là nhà tư bản, mà là xí nghiệp ái quốc.

Nhưng người trong thôn đâu có quan tâm mấy cái này, nhà giàu chính là nhà tư bản.

Diêu Tuyết không giải thích, Tống Thu Sinh cũng chẳng buồn đi thanh minh làm gì, cả thôn đều biết Tống Thu Sinh là “bám váy”.

Tống Thu Sinh ôm vai mẹ mình:

“Chỉ cần ba mẹ tin con là đủ rồi, con sẽ dùng hành động chứng minh, bên phía ba của Diêu Tuyết con cũng đã viết giấy bảo đảm rồi. Mẹ cứ yên tâm đi, dù thế nào đi nữa con cũng chừa một đường lui cho cô ấy mà.”

Bà Tống nghiêng đầu, giọng nói có vẻ lúng túng, “Ừ, mẹ đi một vòng coi thử, con về trước đi.”

Tống Thu Sinh vừa mới đi ra đã thấy Diêu Tuyết đang ngồi xổm đếm kiến, anh cười nói: “Em ngồi đây nghe lén bao lâu rồi?”

Diêu Tuyết cúi đầu: “Em không nghe thấy cái gì hết nha.”

Máy hát trong phòng khách phát ra tiếng nhạc êm dịu du dương, Tống Thời Hạ ngồi trên sô pha thưởng thức hai đứa nhỏ và một cô thiếu nữ nhảy múa.

Quý Yên Nhiên thở hồng hộc ngồi xuống, bưng cốc trà lên uống ừng ực.

“Chị dâu, máy hát đúng là tốt hơn radio nhiều, em cảm giác mình thoải mái hơn nhiều rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Em thoải mái là vì tiếng nhạc du dương thoải mái, hay là vì không cần cắm đầu ngồi làm bài thế.”

DTV

Quý Dương và em trai ôm nhau, vừa rồi hai đứa còn múa rất nhịp nhàng, kết quả lại giẫm lên chân nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 454: Chương 454



Cô lại hỏi ba người ăn một chút đi:

“Ăn một miếng lót dạ đi, cuối tuần này là đến kỳ thi thử thứ hai rồi, hai hôm nay mình không tới thư viện học nữa, em cứ tự đọc sách với xem mấy bài sửa là được.”

Quý Yên Nhiên há miệng cắn một miếng bánh su kem: “Chị dâu, chị làm cái gì cũng ngon hết, lần này em tự tin lắm, chị cứ yên tâm đi ạ!”

Quý Dương đột nhiên đặt tay lên gối cô út, “Cô út cố lên.”

Quý Nguyên học theo anh trai, đặt tay bên gối kia: “Thi đạt điểm tối đa sẽ được mẹ cháu làm món ngon cho ăn đấy ạ!”

Quý Yên Nhiên tự tin đáp: “Yên tâm, hai đứa cứ chờ đi theo cô út để được ăn ngon đi!”

Quý Nguyên ngơ ngác.

Lúc cô út không ở đây mẹ cũng nấu đồ ngon cho hai đứa ăn mà, cậu bé thấy mẹ làm động tác “suỵt” với mình, thế là ngoan ngoãn không hỏi ra miệng.

Một ngày trước khi thi, Tống Thời Hạ và Quý Yên Nhiên quay về nhà một chút.

Hàn Dung đã hẹn trước với Tiểu Lý là sáng ngày mai sẽ đưa hai người đi thi rồi.

Tống Thời Hạ cảm thấy không cần rầm rộ như vậy, mẹ chồng lại bảo cô cứ yên tâm thi là được.

Quý Yên Nhiên vui vẻ nói cho cô biết: “Chị dâu, lần này em được hưởng sái của chị đấy.”

Tống Thời Hạ xấu hổ ôm trán.

Nếu là người khác khéo đã giãy nãy lên ý kiến là mẹ ruột đối đãi với con dâu khác con gái, chỉ có người vô tâm như Yên Nhiên mới cảm thấy là mình được lợi thôi.

Sáng sớm hôm sau, cô gặp được bạn ngồi cùng bàn ở cổng trường, cùng với mấy học sinh hư khác không được thân cho lắm.

Cô đóng cửa xe chạy theo bạn cùng bàn.

Bạch Thu Thụy trơ mắt nhìn Tống Thời Hạ rời đi, dù không cam lòng, nhưng lại không thể làm được gì.

Cậu ta nghe ngóng thử mới biết bối cảnh gia đình chồng Tống Thời Hạ ngang ngửa với nhà cậu ta.

Cậu ta thật sự không thể giành lấy Tống Thời Hạ được, điều này khiến cậu ta cảm thấy chán nản vô cùng.

Từ nhỏ chưa có thứ gì mà cậu ta không chiếm được, sau khi lớn lên lại khiến cậu ta gặp được người vừa thấy đã yêu.

Nhưng dù dốc hết trăm phương ngàn kế cũng không thể giành lấy được.

Lý An ở bên cạnh khuyên bảo:

“Hay là bỏ đi anh ơi? Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, bối cảnh của cô ấy không phải dạng vừa đâu.”

Bạch Thu Thụy đá lên cột điện một cái, quay đầu lại thì đau đến xuýt xoa.

“Không có thứ tôi không giành được, chỉ có thứ tôi không thèm mà thôi.”

Không phải là nhà họ Quý thôi ư?

Cậu ta nghe nói nhà họ Quý không ai theo chính trị cả, chỉ có tiếng tăm của ông cụ Quý còn thừa lại mà thôi.

Cậu ta không tin ông cụ Quý có thể làm chỗ dựa cho họ mãi được.

Chồng của cô là giáo sư đại học, không phải Tống Thời Hạ thích người làm công tác văn hóa à, cậu ta cũng có thể thi vào đại học Yên Kinh mà.

“Mấy người cứ thi đại đi, tới lúc đó, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải thi vào đại học Yên Kinh?”

Ba người còn lại đều nghẹn họng nhìn trân trối.

DTV

“Đại học Yên Kinh? Bọn này có nằm mơ cũng không thể thi đậu đâu!”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 455: Chương 455



Bạch Thu Thụy vô cùng bực bội:

“Vậy thi đại học nào cũng được, cách tôi càng gần càng tốt. Chờ tốt nghiệp xong ba tôi sẽ lo việc làm cho cả bọn.”

Nghe vậy, ba người còn lại đều hưng phấn hẳn, nếu nói trước thì bọn họ nhất định sẽ chăm chỉ học hành.

Được nhà họ Bạch tìm việc cho, sau này có khi còn được làm sếp to ấy chứ.

Vào trường thi xong, Lưu Chiêu Đệ hết nhìn trái lại nhìn phải một vòng, cuối cùng mới hạ giọng nói nhỏ với Tống Thời Hạ.

“Mấy học sinh hư lớp mình không biết lại có âm mưu xấu xa gì nữa, bọn họ cứ tới tìm tôi để hỏi thăm tình hình của cậu, tôi nói là tôi với cậu không thân.”

Lưu Chiêu Đệ cảm thấy rất phiền.

Bọn họ chơi bời lêu lỏng thì thôi đi, còn muốn kéo học sinh giỏi cũng sa ngã theo mình, đúng là không có ý tốt gì cả, toàn ỷ vào gia đình để làm mưa làm gió thôi.

“Không sao đâu, bọn họ không nghe ngóng được gì đâu. Nhưng cậu sức yếu thế cô, đừng có chọc giận bọn họ, mắc công bọn họ lôi kéo cả lớp tẩy chay, cô lập cậu đấy.”

Lưu Chiêu Đệ cười lắc đầu.

“Tẩy chay thì tẩy chay thôi, cũng thi đại học tới nơi rồi, ai còn để ý mấy chuyện này nữa?”

“Cậu nghĩ được như thế thì tôi yên tâm rồi, chuyện riêng của tôi mà làm phiền cậu quá.”

Lưu Chiêu Đệ không hề thấy phiền:

“Có phiền gì đâu, hai chúng ta cũng xem như bạn bè mà. Cậu giúp tôi nhiều như thế, bọn họ muốn nghe ngóng tình hình gia đình của cậu, tôi chỉ nói vài câu thôi chứ có làm được gì đâu.”

Lần đầu tiên thi thử, Lưu Chiêu Đệ lọt vào top 50 toàn trường.

Mặc dù bị hào quang của Tống Thời Hạ lấn át, nhưng cũng là thí sinh xuất sắc vượt bậc.

Dù sao thành tích của cô ấy trước kia cũng chỉ bình thường, không có ai chú ý tới.

Cô ấy vốn là học sinh lưu ban học lại, toán lý hóa xưa nay đều không được tốt, nhưng mấy môn học thuộc bài cô ấy đều học rất khá.

Nên khi điểm toán lý hóa tăng lên, tổng điểm của cô ấy cũng tăng vọt như ngồi hỏa tiễn vậy.

Lúc này cả trường đều chúc mừng Tống Thời Hạ thi được hạng nhất liên trường, nhưng cô Mạnh chủ nhiệm lớp lại đặc biệt tới tìm Lưu Chiêu Đệ nói chuyện, cổ vũ cô ấy tiếp tục cố gắng hơn.

Trường thi xếp thứ tự theo thứ hạng.

Lưu Chiêu Đệ ngồi ở cuối cùng, nhìn bóng lưng Tống Thời Hạ, lòng thầm nghĩ mình nhất định phải cố gắng hơn nữa mới được.

Tống Thời Hạ phát hiện bài thi trong kỳ thi thử thứ hai này đơn giản hơn lần đầu nhiều, nhưng tới môn toán thì độ khó lại tăng cao.

Nếu như ngữ văn là mức dễ thì toán lý hóa lại cố ý gia tăng độ khó.

Cô bỗng thấy lo lắng, không biết Quý Yên Nhiên thi thế nào nữa, nhưng sau đó lại lắc đầu, tập trung làm bài.

Trong phòng thi có rất nhiều người lén liếc nhìn Tống Thời Hạ.

Thấy cô cầm bài thi xong lại lắc đầu, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

DTV

Đến cả Tống Thời Hạ cũng cảm thấy đề khó, xem ra điểm toán lần này sẽ không cao đâu.

Bài thi khó cũng có ưu điểm của nó, chính là điểm trung bình sẽ không cao, thi tệ cũng chẳng sao hết, bởi vì tất cả mọi người đều thi tệ mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 456: Chương 456



Quý Yên Nhiên vừa nhận bài thi thì lập tức có cảm giác rất quen thuộc, hình như toàn là kiểu đề cô ấy từng làm lúc ở nhà chị dâu.

Sau khi kiểm tra hai lần mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

DTV

Cô ấy không khỏi cảm thấy may mắn, may mà có chị dâu ân cần dạy bảo, luôn nhắc cô ấy phải đọc đề thật kỹ, bằng không cô ấy đã mất điểm nữa rồi.

Lưu Chiêu Đệ ủ rũ ra khỏi trường thi, Tống Thời Hạ đứng ở cổng đợi cô ấy.

“Lần này đề khó, phỏng chừng thi được 50 điểm đã là khá lắm rồi.”

Lưu Chiêu Đệ thở phào một hơi:

“Tôi còn tưởng là mình thụt lùi nữa chứ, tính kiểu gì cũng cảm thấy chưa đúng.

Vừa nhìn thì tưởng đơn giản lắm, nhưng đọc kỹ mới cảm thấy là đề có bẫy, tôi phát hiện mỗi đề mình chỉ có thể kiếm được phân nửa điểm thôi.”

Tống Thời Hạ an ủi cô ấy: “Như thế là khá lắm rồi, cậu đã tiến bộ vượt bậc rồi còn đâu.”

Sau lưng có người đi qua, cũng đang thảo luận về đề toán lần này.

“Đề toán lần này dễ thế, tôi làm hết bài vẫn còn dư thời gian kiểm tra lại đấy.”

“Đúng đó, tôi mới dùng một phương trình thôi đã giải được bài rồi.”

Tống Thời Hạ và Lưu Chiêu Đệ nhìn nhau mỉm cười, không nói sự thật cho bọn họ biết.

Trong lòng Tống Thời Hạ rất nghi hoặc.

Cô cứ có cảm giác đề này giống như nhằm vào mình, nhưng lại thấy chuyện này hơi hoang đường, thi đại học làm sao có chuyện nhằm vào ai đó được chứ.

Cô Mạnh kéo Tống Thời Hạ lại hỏi han vài câu, biết cô đã làm được hết thì mới yên tâm.

“Lần này có hai câu hỏi là giáo viên trường mình ra đề, là vì muốn thử thách em, để em khiêm tốn hơn trong kỳ thi đại học, đừng có tự mãn quá. Chị không nói sớm cho em biết là vì sợ em căng thẳng trước khi thi.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Lúc làm bài em cũng nghĩ là thi đại học sẽ không ra đề khó đến thế, nó không giống độ khó thi đại học chút nào.”

Trừ khi là thi chuyên trong tỉnh thì mới ra đề khó như thế được.

“Yên tâm đi, thi đại học không khó như thế đâu. Kỳ thi thử sắp tới sẽ dễ hơn, đó cũng là kỳ thi thử cuối cùng của các em trước khi thi đại học đấy.”

“Gần đây em ôn tập thế nào rồi? Đừng căng thẳng quá, nhớ học đi đôi với hành, nếu ở nhà ngột ngạt khó chịu quá thì có thể tới trường ngồi một lát.”

Tống Thời Hạ chỉ mỉm cười từ chối khéo.

“Em gần như không học hành gì, chỉ hoàn thành bài tập mà các giáo viên cho mỗi tuần, thuận tiện dạy kèm cho hàng xóm và em gái mà thôi.”

Cô Mạnh gật đầu tán thành:

“Thế cũng được, vừa dạy cho người ta, cũng có thể khiến em nhớ lâu hơn, lúc này cứ cắm đầu học mãi thì hiệu quả cũng không cao.”

Tống Thời Hạ tạm biệt bạn cùng bàn, để địa chỉ nhà mình lại cho cô ấy.

“Nhà tôi khá xa, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ mượn điện thoại của cô Mạnh gọi báo một tiếng là được, mắc công cậu đi một chuyến tay không nữa.”

Lưu Chiêu Đệ nhận lấy mảnh giấy nhỏ kia:

“Ừm, nhà tôi thì khỏi nói cho cậu biết nhé, chờ thi đại học xong tôi sẽ chuyển ra ngoài ở.”

Cô ấy không hề giấu hoàn cảnh gia đình, Tống Thời Hạ tỏ vẻ mình hiểu, cũng không hỏi tới.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 457: Chương 457



Thi thử xong, cô đến cửa hàng của anh trai, hai bên đã hẹn sẽ đi ăn cơm với nhau.

Anh trai và Diêu Tuyết đã từ dưới quê lên được một thời gian rồi, vì sợ làm phiền cô học hành nên không tới làm phiền cô.

Nhân dịp hôm nay thi thử xong, mọi người cùng ăn một bữa vậy, cô cũng rất tò mò muốn biết hai người tới đâu rồi.

Tống Thu Sinh đang chỉ huy công nhân vận chuyển thùng.

“Chị dâu em còn chưa tới nữa, cô ấy trang điểm ăn diện phải mất một lúc nữa mới xong, hay là anh với em đi chợ nhé?”

Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Đi chợ? Hôm nay ăn ở nhà ạ?”

Tống Thu Sinh ngại ngùng nói, “Diêu Tuyết muốn ăn đồ em nấu, hôm nay em cũng rảnh mà.”

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, nhưng vẫn cà khịa anh trai, “Thế sao anh không nói sớm một chút, còn chơi kiểu rào trước đón sau với em nữa.”

Tống Thu Sinh lúng túng vò đầu, “Tại anh sợ em nghĩ vẩn vơ, không biết phải nói thế nào với em thôi.”

Tống Thời Hạ tức giận:

“Em nhỏ mọn như thế à? chị Diêu Tuyết tặng em nhiều quà cáp như thế, em vốn còn định mời chị ấy ăn một bữa cơm để cảm ơn, ở nhà hay đi ăn ngoài cũng khác gì nhau đâu.”

Tống Thu Sinh thành thật nhận lỗi, “Xin lỗi, là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ nói sớm cho em biết.”

Nói xong, anh móc ra một xấp tiền trong túi, có chừng hơn 200 đồng, ““Cầm lấy, em muốn mua gì thì mua đi.”

Tống Thời Hạ không nhận, kinh ngạc nhìn anh, “Lần này anh phát tài thật đấy à?”

Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:

“Hề hề, kiếm được ít tiền ấy mà, trả hết phần còn lại của căn tứ hợp viện kia rồi. Nói chứ mua bán đồ hàng bông không tệ chút nào, giá cả rau củ rẻ như thế, không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy.”

Tống Thời Hạ thấy mừng thay cho anh.

“Chúc mừng anh nhé, chắc không tới hai năm nữa là có thể cưới được chị dâu về nhà rồi. Thành tích của Đông Đông thế nào rồi? Có thể thi đậu cấp 3 không?”

Tống Thu Sinh nhún vai:

“Chắc là được, bây giờ thành tích của nó cứ trồi sụt. Cả nhà định chờ xem nó thi được hạng mấy.”

DTV

Tống Thời Hạ không phản bác được gì, đây rõ ràng là muốn chờ xem may mắn mà.

“Em ấy nói thế nào? Chờ xem may mắn à?”

Tống Thu Sinh cũng chào thua em trai:

“Nó nói thi không đậu thì tết này sẽ không nhận tiền lì xì. Nhưng anh nghe Mao Đản nói thành tích của Đông Đông cứ trồi sụt lúc cao lúc thấp là vì nó đang bán hàng trong lớp, một tháng kiếm được 5 đồng đấy.”

Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Em ấy kiếm tiền làm gì? Ba mẹ có để em ấy thiếu ăn thiếu mặc đâu.”

“Anh cũng không biết nữa, thằng nhóc kia ngậm chặt miệng, nhất quyết không nói. Chờ khi nào nó thi rớt rồi tính sổ sau, phải ngã đau thì mới nhớ lâu được.”

Cô cũng không ngăn cản anh trai, Tống Đông Đông đúng là rất cứng đầu, không hiểu mấy đứa nhỏ đang độ dậy thì nghĩ gì trong đầu nữa.

Chỉ mong hai con hổ con trong nhà sau này sẽ không ương bướng, khó hiểu khó chiều như thế.

Diêu Tuyết cuối cùng cũng đến, còn mang theo quà cho Tống Thời Hạ.

“Đây là hoa tai phỉ thúy, nó hợp với em lắm, chị đeo thì có vẻ hơi già, em trắng như thế, đeo lên nhất định sẽ đẹp lắm cho mà xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 458: Chương 458



Ngoài ra, Tống Thời Hạ còn nhìn thấy túi xách hàng hiệu của thời đại này.

“Đây là hàng nhập khẩu, chị mua nhiều quá không dùng hết được nên mang một cái cho em.”

Nói thì nói như thế, nhưng Tống Thời Hạ nhìn ra được đây là một chiếc túi mới toanh, chỉ là đã xé tag đi rồi, chắc là Diêu Tuyết sợ cô nhìn thấy giá trên tag.

Cô cũng rụt rè nhận lấy, giả bộ như không biết giá của chiếc túi xách này.

“Đây là túi da thật ạ? có đắt lắm không chị?”

Diêu Tuyết lại trả lời nước đôi: “Không có, chị cũng không rõ lắm, hình như là da giả, chất liệu tương tự như giày da.”

DTV

Cô ấy lập tức nhét túi xách vào n.g.ự.c Tống Thời Hạ, không cho cô từ chối:

“Em đừng quan tâm chuyện giá cả, nó không đắt đâu, em đừng chê là đồ chị đã dùng rồi là được.”

Tống Thời Hạ rất thích, không nỡ buông tay.

“Đẹp lắm ạ, em rất thích chiếc túi xách này.”

Cô không theo đuổi hàng hiệu, túi xách hàng hiệu và túi tote trong mắt cô chính là cái nào tiện hơn thì dùng cái đó.

Nhưng ở thời đại này mà được nhận một chiếc túi xách hàng hiệu thì tức là nó cực kỳ đáng giá.

Cô ôm cánh tay Diêu Tuyết.

“Hôm nay mình tới nhà em ăn cơm đi, em tự mình xuống bếp, để chị dâu nếm thử tay nghề của em nhé.”

Diêu Tuyết mừng rỡ vô cùng:

“Chị còn ngại không biết nói với em thế nào đây, anh trai em nói là em nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng chị lại cảm thấy em vừa mới thi xong, phải để em nghỉ ngơi chứ, giờ mà đi làm phiền em thì không tốt lắm.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Anh trai nói với em rồi, anh ấy cứ rào trước đón sau cơ. Anh ấy tới nhà em chơi, toàn là em tự mình xuống bếp nấu ăn, cần gì phải xa lạ khách sáo với em như thế chứ.”

Diêu Tuyết hả hê nhìn về phía Tống Thu Sinh.

“Đúng đó, anh trai em đúng là cứng nhắc à.”

Trong tiệm của Tống Thu Sinh có người quản lý, anh giao hết việc lại cho nhân viên rồi chủ động làm tài xế cho hai cô gáo.

“Lần này em thi thế nào? Có nắm chắc không?”

Diêu Tuyết ngắt lời anh, “Ai lại đi hỏi như anh vậy hả, tự nhiên lại rước thêm áp lực cho em gái.”

Tống Thời Hạ thấy anh trai bị chèn ép cũng chẳng nói giúp anh, “Thi cũng được ạ, nhất định có thể thi đậu đại học.”

“Ha ha, anh tin con bé nên mới hỏi như thế. Thi đậu là được, thi đậu thì em sẽ là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn mình, tới lúc đó anh sẽ bảo ba mẹ bày vài bàn tiệc cho em được nở mày nở mặt.”

Tống Thời Hạ vội từ chối, “Đừng đi, bày tiệc thì lố quá, cả nhà mình ngồi lại cùng ăn một bữa cơm là được rồi ạ.”

“Không được, em phải nghe lời anh. Làm thế không chỉ vì em mà thôn mình cũng sẽ được thơm lây. Em chính là sinh viên hàng thật giá thật mà!”

Diêu Tuyết ở bên cạnh cũng khuyên:

“Đúng đó, thi đậu đại học là chuyện vinh dự biết bao, nhất định phải bày tiệc ăn mừng chứ.”

Tống Thời Hạ hỏi cô ấy: “Chị dâu, lúc chị thi đậu đại học cũng bày tiệc ăn mừng ạ?”

Diêu Tuyết cười nói:

“Chị chưa từng đi học, ba chị mời gia sư tới dạy cho chị, mặc dù chị có bằng tốt nghiệp đại học, nhưng chị chưa từng bước vào cổng trường bao giờ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 459: Chương 459



“Thật ra chị hâm mộ em lắm, bằng tốt nghiệp của chị là trường nữ sinh, nghe thì có vẻ như sẽ có nhiều cô bạn cùng lứa lắm, nếu được đi học, nói không chừng chị sẽ quen được vài người bạn ấy chứ.”

Tống Thời Hạ thấy chị dâu có vẻ hoài niệm thì đề nghị:

“Mấy tiết tự do ở đại học có thể tới dự thính đấy, nếu có thời gian thì chị có thể tới dự thính thử.”

Diêu Tuyết cũng nói:

“Nếu có dịp thì chị sẽ đi thử, nói không chừng còn được hưởng sái em, được bước vào cổng trường đại học đấy.”

Tống Thời Hạ cũng cười nói:

“Cũng được ạ, em cũng có người quen ở đại học công lập nữa, nếu chị muốn đi thử thì cứ gọi điện trước cho em.”

Tống Thu Sinh lái xe đến chợ:

“Hôm nay không đến nhà anh, cứ nấu đại vài món ở chỗ anh đi, mấy đứa nhỏ còn ở nhà mẹ chồng em đúng không.”

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, “Tùy ý anh thôi, em sao cũng được.”

Trên đường đi cô đã nghĩ ra sẽ nấu món nào rồi.

Chắc là chị dâu đã chán mấy món ăn phương Bắc rồi, bằng không thì nấu mấy món Quảng vậy, cô cũng không biết nhiều lắm.

Gà hấp muối với canh hầm nhất định không thể thiếu được, xá xíu, bánh cuốn với sủi cảo nhân tôm, mấy món này chắc là đủ rồi.

Mua đồ ăn xong, Diêu Tuyết chủ động đề nghị:

“Chỗ chị lớn hơn, trong bếp có bếp gas cũng tiện hơn nữa, trong nhà anh trai em chắc không có đủ gia vị đâu.”

Thế là đi chợ xong, mọi người lại vòng sang nhà Diêu Tuyết.

Lần đầu tiên Tống Thời Hạ tới đây, xe hơi dừng lại trước cổng một tòa nhà kiểu tây.

“Nhà này chị mới mua sau tết, sau này sẽ ở lại đây, hoan nghênh mọi người thường xuyên đến chơi.”

Từ sau khi nói thẳng với ba, Diêu Tuyết đã nhờ người quen làm giấy tờ tạm trú để mua nhà, sau này không cần ở khách sạn quốc doanh xập xệ nữa.

Tống Thời Hạ khen ngợi: “Căn nhà này đẹp quá, gu thẩm mỹ của chủ nhân trước đó không tệ chút nào.”

“Căn nhà này là do người nước ngoài để lại, chị cũng chọn lâu lắm mới được đó, điểm duy nhất không được hoàn mỹ là hơi nhỏ.”

Thật ra căn nhà này đã rất lớn rồi, nhưng nếu nhà chị dâu ở là biệt thự thì căn nhà này đúng là hơi nhỏ.

Đu tới cửa, Diêu Tuyết móc chìa khóa ra.

“Có thể trong nhà hơi bừa bộn, chị ở một mình, nghe nói bên này không thịnh hành thuê người giúp việc nên chị không thuê ai.”

Tống Thu Sinh thuần thục lấy dép lê trong tủ ra.

“Lần nào không phải anh dọn dẹp cho em, cần gì tìm người giúp việc nữa.”

Diêu Tuyết tức giận nói: “Em đâu thể sai sử anh như người giúp việc được chứ.”

Tống Thời Hạ lặng lẽ đi ở sau phía sau một bước, mắc công phải chứng kiến người ta khoe tình cảm.

Diêu Tuyết thay một bộ đồ thoải mái hơn, đi vào bếp hỏi có cần giúp gì hay không, Tống Thời Hạ hỏi xem gia vị để ở đâu, sau đó nói là không cần giúp.

“Hai người thì chộn rộn lắm, một mình em là đủ rồi.”

DTV

“Em cần giúp gì thì cứ gọi chị nhé, chị ra phòng khách xem hồ sơ một lát.”

Hồ sơ giấy tờ chất đống trên bàn trà, Tống Thu Sinh nhặt lên nhìn thoáng qua.

“Không phải anh vừa dọn cho em à, sao lại ném khắp nơi thế này?”

Diêu Tuyết đáp rất hiển nhiên: “Lúc tìm không thấy nên em xổ hết ra để tìm cho dễ.”
 
Back
Top