Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 460: Chương 460



Tống Thu Sinh giúp cô xếp gọn lại như một bà mẹ già.

“Anh có đánh dấu cho em cả rồi, em cứ nhìn dấu mà tìm. Rốt cuộc hai đứa mình ai giống người chưa từng đi học hơn hả? Sao em lại không chịu nhìn kỹ chứ.”

Diêu Tuyết bỏ dép lê ra, mang tất đứng trên thảm lông.

“Lúc ấy em sốt ruột tìm hồ sơ mà, làm sao còn tâm trạng nhìn dấu nữa.”

Hai anh em, một người ở dưới bếp nấu ăn, một người chăm chỉ dọn dẹp bàn cho Diêu Tuyết, cũng xếp gọn quần áo vứt lung tung trên sô pha lại.

“Sao em không gấp quần áo sạch lại?”

“Vừa giặt xong, chưa kịp xếp, hôm nay em đi muộn, nếu còn chờ xếp quần áo nữa, hai người phải chờ em tới lúc nào chứ.”

DTV

Tống Thu Sinh chào thua, nói kiểu gì cũng là bạn gái có lý hết.

“Còn mấy thứ này em xếp đi nhé.”

Diêu Tuyết vô thức nhìn sang, phát hiện là đồ lót của mình thì lập tức đỏ mặt.

Món Quảng chú trọng mùi vị tươi ngon thanh đạm, làm cũng rất dễ.

Tống Thời Hạ bắt ngồi canh lên rồi đi ra khỏi bếp, đúng lúc nhìn thấy chị dâu đỏ mặt chạy lên lầu.

“Anh, anh vừa làm gì thế?”

Lúc trước toàn là Tống Thu Sinh trêu chọc cô, làn này cuối cùng cũng tới lượt cô báo thù rồi.

Tống Thu Sinh cười gượng: “Chị dâu em dễ xấu hổ, bị anh nói vài câu đã ngượng ấy mà.”

“Anh tém tém lại đi nhé, chị dâu em dễ xấu hổ, anh đừng có chọc giận chị ấy.”

Tống Thời Hạ nhàn nhã quan sát nhà của chị dâu, quả nhiên, người có gu thẩm mỹ nên nhà khác hẳn.

Mặc dù hơi bừa bộn, nhưng cách bày trí trong phòng khách rất trang nhã, bắt mắt.

Trên vách tường có khắc hoa văn tinh xảo, sát nền ốp gạch men màu đỏ thẩm, trần nhà treo đèn chùm bằng thủy tinh.

Sô pha màu vàng nhạt phủ thảm lông trắng tinh, bộ bàn ghế ăn cơm có màu trắng sữa kiểu Tây, chỉ có sàn nhà lát gỗ khác hẳn mà thôi.

Căn nhà này, dù đến 30 năm sau cũng không hề lỗi thời, rất nhiều khu nhà ở đều bày trí kiểu này.

“Sao em lại ra thế? Mới đó đã nấu xong rồi à?”

“Hôm nay chúng ta ăn nhẹ nhàng thôi, không phải hấp thì là nấu đấy.”

Tống Thu Sinh xoa cằm: “Có phải em nấu mấy món ở quê Diêu Tuyết không?”

“Đúng vậy, nhưng em chưa từng tới đó, có thể mùi vị sẽ không chuẩn lắm.”

“Không sao hết, anh còn tưởng hôm nay em sẽ làm vài món cay cay chứ. Không hổ là em gái anh, chu đáo thật đấy.”

Diêu Tuyết xấu hổ vài phút thì cũng bình tĩnh lại, cô ấy nhớ là ở nhà có gửi đồ tới cho mình, bèn nhét quần áo vào tủ rồi qua phòng để đồ lục lọi.

Mặc kệ bụi bặm bám đầy người, cô ôm một cái thùng lớn xuống lầu.

“Đỡ phụ em với.”

Tống Thu Sinh chạy nhanh tới, “Em hay nhỉ, sao không gọi anh lên xách xuống cho em.”

“Em quên mất, mau mở ra xem thử đi, quà ba em gửi tới lâu lắm rồi đấy!”

Mặc dù trong nhà không có người giúp việc, nhưng cô có mang theo hai cô bảo vệ, bình thường họ sẽ chạy việc vặt giúp cô.

Nhưng trách nhiệm của người ta không bao gồm cả làm việc nhà, nên trong nhà mới bừa bộn như thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 461: Chương 461



Tống Thu Sinh không mở ra ngay, “Đây là cái gì thế? Không phải là thứ anh không thể nhìn đấy chứ?”

“Mở ra đi, trừ khi là thư phòng của ba em, không cho ai vào thì không có cái gì anh không được xem cả.”

Tống Thu Sinh vui vẻ mở hộp ra.

DTV

Diêu Tuyết không chắc lắm, “Đây là đồ cho em à?”

Tống Thu Sinh cũng không dám chắc:

“Chắc không phải đâu nhỉ? Lý nào lại là ba của em cảm thấy em còn con nít quá nên muốn đền bù tổn thất tuổi thơ cho em?”

Diêu Tuyết đạp anh một cái, “Đàng hoàng đi nào!”

Trong thùng có một bức thư, Diêu Tuyết xem xong thì lập tức có đáp án.

“Đây là đồ chơi tặng cho mấy đứa nhỏ nhà em gái anh, không ngờ ba em cũng có ngày tinh ý như thế.”

Tống Thu Sinh lại càng khó hiểu hơn, “Sao ba em lại tốt với em gái anh thế?”

“Điều này nói rõ ba em có việc cần nhờ tới em ấy, khỏi đoán cũng biết là rượu thuốc bán rất đắt hàng, hoặc có thể là ba em rất thích mớ trà kia.”

Cụ thể thế nào phải chờ gọi điện thoại mới biết được.

Nhưng chỉ với thái độ này của ba cô, còn biết nghĩ tới hai đứa nhỏ nhà Tiểu Tống, xem ra là ông muốn nhờ vả hơi nhiều rồi.

Tống Thu Sinh không hiểu gì hết, “Không phải chứ, rượu thuốc kia tốt như vậy à?”

Diêu Tuyết đặt thư xuống, “Chứ anh nghĩ sao? Không phải là tới bây giờ anh còn chưa từng uống thử đấy chứ?”

Tống Thu Sinh cố nhớ kỹ lại: “Có uống, hôm đó anh ngủ ngon lắm, qua hôm sau thì khỏe như vâm luôn.”

“Thế thì đúng rồi, anh uống xong còn có hiệu quả tốt như thế, ba em uống xong cũng thế, anh nói xem thái độ của ông ấy không niềm nở hơn được à?”

Tống Thu Sinh cười hì hì.

“Anh còn tưởng là mình thanh niên sức trâu, không liên tưởng tới rượu thuốc luôn.”

Diêu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh đúng là qua loa mà. Anh không quan tâm Tiểu Tống gì cả.”

Tống Thu Sinh vội vàng giải thích,

“Anh có quan tâm con bé nhé, em gái anh còn có chủ kiến hơn cả anh, toàn là con bé chỉ đạo anh làm việc thôi, anh còn sợ mình thêm phiền cho con bé đấy.”

“Bây giờ anh đã biết em gái mình giỏi tới cỡ nào chưa? Em ấy không chỉ thông minh, đến bản lĩnh ngâm rượu thuốc này cũng không ai học được.

Hồi tết em không nói rõ với anh, ban đầu ba em không đồng ý chuyện bọn mình đâu.

Nhưng uống trà em gái tặng hai ngày thì lại đổi giọng, nói là để em với anh thử xem sao, dù sao ba cũng muốn em sinh một người nối nghiệp cho ông ấy mà.”

Tống Thu Sinh vội cầm lấy tay cô, “Em không đồng ý đấy chứ!”

“Đương nhiên là em không đồng ý rồi. Em vẫn muốn cho anh thêm hai năm thử thách.

Ý của ba em là kết hôn xong vẫn có thể ly hôn, nhưng em cảm thấy kết hôn quá sớm không tốt cho cả em lẫn anh.

Người khác sẽ cho rằng anh bám váy nhà vợ, dù tình cảm tốt đến đâu đi nữa, cứ như thế mãi cũng sẽ hục hặc thôi.”

Tống Thu Sinh hoàn toàn yên tâm:

“Anh không để ý chuyện người khác nói anh bám váy, anh sợ người ta cười nhạo em lấy một thằng nhóc nhà nghèo thôi.

Em chờ anh, tối đa hai năm, anh nhất định sẽ để em được nở mày nở mặt kết hôn với anh.”

Tống Thời Hạ bưng bát canh đứng ở cửa bếp, tiến thoái lưỡng nan.

Hình như mình đã tình cờ nghe thấy bí mật nào đó rồi thì phải.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 462: Chương 462



Ăn cơm xong, Tống Thu Sinh dọn bàn ăn, nhân tiện để bát đũa bẩn vào bồn rửa.

Trước khi ăn cơm, Diêu Tuyết đã nhờ người thuê người giúp việc dọn dẹp theo giờ.

Công việc bao gồm quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, rửa bát, phơi đồ, mỗi ngày chỉ cần đến dọn dẹp trong hai giờ.

DTV

Cô ấy cho rằng như vậy không phải là xem người khác là nô lệ, cho dù người khác có ý kiến về Diêu Tuyết thì cũng không thể lấy đây là cái cớ công kích cô ấy được.

Tay nghề nấu ăn của Tống Thời Hạ đến cả chị dâu cũng phải khen không ngớt miệng.

“Anh trai em nói đúng thật, em là một trong những người nấu ăn ngon nhất chị từng gặp đấy!”

Tống Thời Hạ mỉm cười nhìn cô ấy,

“Từ nhỏ em đã nấu cơm rồi, nhưng mấy món địa phương không nấu ra vị chuẩn được.”

Diêu Tuyết vội vàng khen ngợi:

“Không, chuẩn vị hay không không quan trọng, ngon mới là quan trọng nhất, chị cảm thấy đồ em nấu ngon lắm luôn.”

Cô ấy vốn tưởng rằng bác Tống đã nấu cơm ngon lắm rồi, kết quả là em gái Tiểu Tống còn nấu ngon hơn, làm chứng chán ăn của cô ấy từ khi đến phương Bắc khá hơn hẳn.

Diêu Tuyết nói đùa:

“Với tay nghề này của em, chị không nỡ để em về chút nào, chị muốn sống cùng em quá đi mất.”

Tống Thời Hạ nhiệt tình mời cô ấy: “Nếu chị thích đồ ăn em nấu thì đợi em thi đại học xong, chị hãy đến nhà em chơi mấy ngày đi.”

Mặt mày Diêu Tuyết hớn hở: “Cũng được, em nói rồi đấy, đến lúc đó chị sẽ đưa em đi kiếm tiền.”

Tống Thu Sinh từ trong bếp đi ra, Tống Thời Hạ cười tủm tỉm nhìn anh ấy.

“Em lười lắm, em còn đang đợi anh trai em kiếm được nhiều tiền để nuôi em đấy.”

Tống Thu Sinh đùa theo:

“Yên tâm đi, tiền em cho anh đầu tư cổ phiếu đầu tư đều tính phần, cuối năm anh chia hoa hồng cho, chắc chắn sẽ không ít đâu.”

Diêu Tuyết biết lúc trước em gái Tiểu Tống dùng cách đầu tư cổ phiếu để giúp đỡ anh trai nên cứ luôn tò mò.

“Chị cảm thấy em mà làm kinh doanh thì chắc chắn sẽ giỏi hơn anh trai em cho mà xem, sao em lại lười vậy chứ.”

Tống Thời Hạ nói thẳng:

“Kiếm tiền phiền lắm, còn phải quan hệ xã giao phức tạp nữa, em thích cuộc sống bình thường đơn giản như thế này hơn.”

Diêu Tuyết chỗ hiểu chỗ không:

“Đúng là cuộc sống hiện tại của em rất ổn định, cũng không thiếu thốn gì, nhưng kinh tế phát triển rất nhanh, đến lúc đó giá cả hàng hóa tăng cao có thể khiến em thiếu tiền đấy.”

Tống Thời Hạ hiểu đạo lý này, thậm chí cô còn biết hướng đi tương lai của ngành bất động sản.

Cho dù không biết cụ thể là công ty nào, kiếp trước cô cũng có chút hiểu biết về tiền thân của một số công ty viễn thông.

Dù tệ đến đâu thì cũng biết từng khu tấc đất tấc vàng tương lai của thủ đô là ở đâu.

Cô có đủ cách để kiếm tiền, nhưng vừa nghĩ đến việc khôi quay về trạng thái như kiếp trước thì lập tức không còn động lực kiếm tiền nữa.

Diêu Tuyết chân thành suy nghĩ cho cô, Tống Thời Hạ cũng thành thật đáp.

“Những chuyện đó em đều nghĩ tới rồi, có lẽ do tính cách của em khá thẳng thắn, không thể học được kiểu a dua nịnh nọt người khác trong việc kinh doanh làm ăn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 463: Chương 463



Kiếp trước làm nữ doanh nhân thì sao, không có quyền thế, gặp phải ông chủ lớn cũng phải khúm núm cúi đầu, có khả năng tự do tài chính thì sao chứ?

Diêm vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi.

Mỗi năm chỉ riêng tiền hối lộ biếu xén cũng mất một khoản kha khá.

Cho dù tài chính không thiếu khoản tiền đó, nhưng cảm giác tồi tệ khi biến thành kiểu người mà mình ghét thật sự rất khó chịu.

Cô muốn trở mặt huỵch toẹt luông, nhưng phía dưới còn mấy trăm nhân viên đợi cơm ăn, cả khu xóa đói giảm nghèo đang đợi cô tài trợ.

Bốn chữ “tâm sức cạn kiệt” đều là tâm huyết hòa lẫn với nước mắt cả.

Diêu Tuyết im lặng một lúc:

“Hóa ra em lo lắng điều này, có chị với anh trai em rồi thì còn sợ cái gì chứ? Cũng không phải chúng ta không có điều kiện, không cần cầu xin người khác.”

Ba của Diêu Tuyết đã quyên tặng rất nhiều máy móc để bày tỏ lòng trung thành.

Hơn nữa tất cả đều dùng danh nghĩa của công ty mua từ nước ngoài về, sau đó lặng lẽ tặng cho nhà máy quốc doanh.

Cho nên Diêu Tuyết muốn kinh doanh ở thủ đô thật sự rất thuận lợi, nếu gặp phải khó khăn thì chắc chắn là tặng máy móc không đủ, cứ quyên góp thêm là được.

“Ba chị đã ký hợp đồng với hai dây chuyền sản xuất thiết bị y tế ở nước ngoài để quyên tặng cho Bệnh viện Quân đội thủ đô.

Có chị làm chỗ dựa, ai dám bắt em kính trà chúc rượu chứ? Mặc dù chị còn trẻ, nhưng vẫn có tiếng nói lắm đấy.”

Tống Thời Hạ lập tức ngẩn ra, cô chưa từng nghĩ mình sẽ choáng ngợp trước một cô gái, lại còn là chị dâu tương lai của cô nữa.

“Cảm ơn chị dâu! Đợi em về nhà suy nghĩ cẩn thận lại đã.”

Nếu không có nỗi lo về sau thì cô có thể yên tâm kiếm tiền, không cần phải khúm núm, cũng như bài xích việc kinh doanh như vậy nữa.

Diêu Tuyết kéo tay cô:

“Chị thật sự cảm thấy em rất có tài kinh doanh, em sinh ra là để làm mảng này, em giỏi hơn anh trai em nhiều. Anh trai em là nhanh trí, nhưng em lại thật sự thông minh.”

“Hơn nữa, em cũng không phải lo nghĩ xem nên kinh doanh cái gì. Em cứ đăng ký thương hiệu thôi, cho bán rượu thuốc và trà thôi cũng có thể kiếm được khối tiền đấy.”

Diêu Tuyết nói xong thì bảo Tống Thu Sinh lấy chiếc ô tô nhỏ trong hộp ra:

DTV

“Đây là đồ chơi mà ba chị mua cho hai cậu con trai nhà em. Em đừng vội từ chối, chắc chắn là do rượu thuốc bán được nên ông ấy mới tặng quà cảm ơn em, ông ấy không thiếu tiền nên em cứ thoải mái nhận lấy đi.”

Tống Thời Hạ rất muốn nói đây mà là ô tô nhỏ sao?

Chị dâu có hiểu lầm gì về ô tô sao, đây chẳng khác gì một chiếc BMW trong mắt trẻ con đâu!

Chiếc xe nhỏ mà Diêu Tuyết nói là loại xe dành cho trẻ em chơi trò xe đụng rất thịnh hành trong công viên giải trí sau này.

Trẻ con có thể tự cầm vô lăng và lái, cho dù va phải thứ gì cũng không bị thương.

Món đồ chơi cao cấp này chắc chắn trong nước còn chưa có.

Trong lòng cô vô cùng vui mừng:

“Cảm ơn chị dâu, hai thằng nhóc nhà em chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem, làm gì có đứa trẻ nào không thích ô tô chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 464: Chương 464



Mới chỉ là xe đua đồ chơi bằng nhựa mà hai nhóc con kia đã thích muốn chết, ô tô lớn như vậy thì chắc bọn trẻ sẽ sướng phát điên mất!

“Thích là được rồi, mấy ngày nữa ba chị sẽ gửi tiền, cho dù không gửi thì cũng sẽ để chị giúp ông ấy thanh toán cho em thôi.”

Không phải Diêu Tuyết ích kỷ muốn Tống Thu Sinh kết hôn với cô ấy sớm nên mới rủ Tống Thời Hạ kinh doanh, mà là thật lòng cảm thấy em gái Tiểu Tống rất xứng đáng để cô ấy lôi kéo và giúp đỡ.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Không cần vội, gần đây nhà em cũng không có nhu cầu cần dùng tiền gấp, em tin nhân cách của chị dâu mà.”

Diêu Tuyết véo mặt cô: “Em dưỡng da tốt thật, mềm mịn khiến chị chỉ muốn cắn một cái, đáng yêu quá.”

Tống Thời Hạ ngượng ngùng tránh đi:

“Lần sau em làm ít rượu trái cây cho chị, rượu dâu tằm rất tốt cho phụ nữ chúng ta, có hiệu quả trắng da đấy.”

DTV

Diêu Tuyết vô cùng mong chờ:

“Chị rất yên tâm với tay nghề ngâm rượu của em, rượu không mạnh lắm, buổi tối trước khi đi ngủ uống một ly cũng không say xỉn gì.”

Tống Thu Sinh đưa em gái về nhà.

Ở ghế sau xe có một hộp các tông lớn, trong đó để các loại đồ chơi linh tinh và ô tô đồ chơi cho trẻ con.

Tống Thời Hạ nói đùa với anh trai: “Quà chị dâu tặng em quý giá quá, em áp lực ghê, anh à, anh phải cố gắng lên nha.”

Tống Thu Sinh hiếm khi ngông nghênh một lần: “Em sợ cái gì, cô ấy tặng thì em cứ nhận, sớm muộn gì cũng là người một nhà mà.”

Tống Thời Hạ thả lỏng dựa vào lưng ghế:

“Hôm nay em nghe hai người trò chuyện, em thấy anh trai em rất đàn ông, cố gắng phấn đấu, tranh thủ sớm ngày được sống hạnh phúc với chị dâu của em nhé.”

Tống Thu Sinh trêu chọc cô: “Hiện giờ em sống không hạnh phúc à?”

“Không giống nhau mà, em đang nói về những ngày có xe hơi đưa đón, mỗi ngày đều đau đầu không biết chọn chiếc xe nào trong gara, kiểu như thế đấy.”

Tống Thu Sinh đánh tay lái, nhìn không chớp mắt: “Không phải nhà em có tài xế sao? Em còn hâm mộ cuộc sống của chính mình à.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ buông tay:

“Đó là tài xế của nhà nước, xe hơi cũng là của nhà nước, có liên quan gì đến em đâu? Bình thường em ngồi còn thấy ngại đấy.”

“Được rồi, ai bảo em là em gái anh, cứ để áp lực cho anh trai gánh, em chờ hưởng phúc là được.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Em đang tạo động lực cho anh đó, cho anh biết rằng không phải anh đang phấn đấu một mình.”

Tống Thu Sinh hùa theo cô:

“Phải phải phải, không phải có một mình anh, trên đầu anh còn gánh hai người nữa.”

...

Chuyến tàu đến thủ đô tạm thời dừng lại tại nhà ga ở tỉnh H, đài phát thanh thông báo năm phút sau sẽ khởi hành.

Trên xe, Quý Duy Thanh và Tô Ái Dân nằm ở giường trên giường dưới.

Một toa giường nằm có bốn giường, nhưng chỉ có hai người nằm, còn lại thì để trống.

Tô Ái Dân dựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, thích thú nói:

“Lần này chúng ta trở về lại có cả kinh phí mua vé tàu, còn là vé giường nằm, tôi mới chỉ đi xe giường nằm có ba lần thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 465: Chương 465



Quý Duy Thanh đang viết gì đó trên chiếc bàn nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn người đến người đi ngoài cửa xe: “Đây là lần đầu tiên tôi đi giường nằm.”

Tô Ái Dân thò đầu ra: “Cậu nói xem có phải hưởng ké từ cậu không?”

Vẻ mặt Quý Duy Thanh hoang mang: “Sao anh lại nói vậy?”

Tô Ái Dân bỏ sách xuống, nhoài ra mép giường.

“Cậu xem, lần này trà cậu mang đi đều bị các tiền bối xin hết, không phải bọn họ nể mặt trà của cậu nên mới cho chúng ta đi giường nằm đấy chứ?”

Thật ra, với thân phận của họ cũng có thể mua vé giường nằm, nhưng đi đường đều có quân nhân hộ tống, ngồi ghế nào trở về cũng do cấp trên quyết định.

Quý Duy Thanh vốn định nói không thể nào, nhưng anh nghĩ lại mình chỉ uống được nửa hộp trà, số còn lại đều chia cho các tiền bối thì lập tức do dự.

“Cậu thấy không, đến cậu cũng không dám chắc. Trà của đồng chí Tống rất ngon, cậu xem khi nào mang giúp tôi một ít được không, tôi chi tiền mua!”

Quý Duy Thanh không lập tức đồng ý: “Tôi cũng không biết còn không nữa.”

DTV

Tô Ái Dân thản nhiên nói: “Không sao, cậu cứ hỏi hộ tôi là được, có thì chừa lại một ít cho tôi, không có cũng không sao.”

“Vâng.”

Hàng lang vang lên giọng nói của tiếp viên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Đồng chí, hai bác đi nhầm rồi, hai người mua vé đứng, không phải ở khoang xe này.”

“Vé này xem thế nào? Chúng tôi không biết chữ, người ta nói là khoang này nên chúng tôi thấy cửa mở là vào.”

“Hai bác đi lên phía trước rồi đi năm khoang nữa.”

“Cảm ơn đồng chí, chúng tôi chưa đến thủ đô bao giờ, cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa nên mới thế.”

“Không sao ạ, để tôi đưa hai bác qua đó.”

Tô Ái Dân định trêu chọc mấy câu, nhưng không ngờ Quý Duy Thanh ở tầng dưới lại đứng lên mang giày chạy ra ngoài.

Quý Duy Thanh mở cửa đi ra, đúng lúc thấy đôi vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ, trên lưng còn đeo ba lô.

“Mẹ?”

Ông ba Tống đang đi ở đằng trước, cũng không ý thức được đằng sau có người gọi mình.

Quý Duy Thanh bước nhanh về phía trước, cuối cùng đến phía sau hai người ở trong đám đông.

“Ba, mẹ, hai người muốn đến thủ đô sao?”

Bà Tống hoàn toàn không ngờ sẽ gặp con rể ở trên tàu.

“Tiểu Quý? Sao còn lại ở trên tàu?”

Trên xe có người ra người vào, lúc này họ dừng lại đã cản đường người khác, Quý Duy Thanh chủ động xách hành lý trên tay bà Tống.

“Đúng lúc hôm nay con vừa đi công tác về nhà, vừa rồi con ở trong xe, nghe thấy giọng nói quen tai nên ra nhìn thử.”

Bà Tống vội vàng muốn lấy túi hành lý về.

“Con xách túi này làm gì! Không nặng đâu, để mẹ cầm là được.”

Con rể là người có thể diện, nếu bị đồng nghiệp thấy đứng cùng bọn họ thì sẽ rất mất mặt.

Quý Duy Thanh không buông tay ra: “Đến khoang tàu của con đi, khoang tàu còn hai giường trống nữa.”

Bà Tống muốn từ chối nhưng hành khách phía sau bắt đầu làm ầm ĩ.

“Mấy người có đi hay không, đợi mấy người nửa ngày rồi đấy!”

Ông Tống vội vàng nhận lỗi, Quý Duy Thanh đưa hai vợ chồng đến khoang tàu của mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 466: Chương 466



Tô Ái Dân nhổm dậy hỏi: “Đây là?”

“Đây là ba mẹ vợ của tôi, tôi đi đổi vé giường nằm giúp họ.”

Tô Ái Dân vội vàng xuống dưới mang giày vào

“Cậu đi đi, để tôi tiếp đón bọn họ cho.”

Bà Tống vội vàng khuyên bảo:

“Tiểu Quý à, không cần phiền phức vậy đâu, ngồi tàu hỏa có bốn tiếng, không cần mua giường nằm đâu.”

Tô Ái Dân mỉm cười rót nước cho họ: “Cô chú, giáo sư Quý đang báo hiếu cho hai người, cô chú đừng cản cậu ta làm gì.”

Bà Tống nhìn chồng, ngay cả ghế cứng mà bọn họ còn thấy đắt, giường nằm phải tốn bao nhiêu tiền chứ.

Ông bà Tống đứng luống cuống chân tay, ngại ngùng ngồi xuống giường.

“Mời cô chú ngồi ạ, giường đối diện không có ai, đồng chí Quý cũng mua thêm vé cho hai cô chú rồi, đây là chỗ ngồi của hai người rồi.”

DTV

Tô Ái Dân giúp họ cất hành lý xuống gầm giường và gầm bàn.

Anh ta rất tò mò, duyên phận đúng là điều tuyệt vời khó tả, thế mà giáo sư Quý lại gặp được ba mẹ vợ trên tàu hỏa!

Dường như đây là lần đầu tiên hai ông bà vào thành phố, đúng là rất trùng hợp!

Quý Duy Thanh cầm giấy chứng nhận tìm nhân viên đổi lại vé.

“Ba mẹ, vé tàu đã mua xong rồi, ba mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi ạ.”

Bà Tống vội vàng nói cảm ơn.

“Làm phiền con quá, mẹ với ba con nghĩ ngồi xe bốn tiếng một lát là xong nên không muốn mua giường nằm.”

Hai vợ chồng luôn tiết kiệm, ở nhà đều tiếc, không nỡ tiêu tiền.

Huống chi chỉ ngồi có bốn tiếng nên không cần phải mua vé giường nằm làm gì.

Nếu biết trước sẽ gặp con rể với đồng nghiệp của anh, dù thế nào bọn họ cũng phải mua vé nằm để không làm cho người ta khinh thường nhà mẹ đẻ của con gái mình.

Nước Tô Ái Dân vừa rót không ấm nên anh ta lại ra ngoài lấy nước ấm về.

“Cô chú uống nước đi ạ, cháu là đồng nghiệp giáo sư Quý.”

Bà Tống đang cầm cốc rồi nói tiếng cảm ơn, từ trước đến nay tính cách của ông Tống rất khô khan, nói cảm ơn xong thì không nói thêm gfi nữa.

Qua một lúc lâu, ông mới nói một câu: “Con đi công tác bao lâu? Nghe nói năm sau con cũng phải đi công tác à?”

Quý Duy Thanh thành thật trả lời, “Hai tháng ạ.”

Tô Ái Dân bổ sung thêm: “Một năm chúng cháu đi hai ba lần, xong việc rồi sẽ ổn thôi ạ.”

Ông Tống gật đầu: “Vậy cũng được, hồi tết thấy mặt con còn có tí thịt, bây giờ đã gầy đi rồi.”

Tô Ái Dân hâm mộ không thôi, anh ta còn tưởng rằng ba mẹ vợ của giáo sư Quý nghĩ anh đi công tác dài ngày không thể chăm sóc gia đình, không ngờ lại quan tâm anh đến vậy.

Anh ta không biết, bởi vì anh trai Tống Thời Hạ đang làm ăn ở thủ đô nên ý nghĩ của ông bà Tống rất đơn giản.

Quý Duy Thanh đi công tác là việc lớn, hai anh em Tống Thu Sinh với Tống Thời Hạ có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Vả lại để ý thì có ích gì, cũng không thể không cho Tiểu Quý đi làm được, một mình con gái ở nhà cũng vẫn vui vẻ như thường còn gì.

Suốt dọc đường, Quý Duy Thanh đi theo làm tùy tùng chăm sóc cho ba mẹ vợ rất chu đáo, còn gọi hai phần cơm trên tàu lửa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 467: Chương 467



Tô Ái Dân cảm thấy mình mới biết anh ngày đầu vậy.

Đây chính là giáo sư Quý không biết giao tiếp, tạo quan hệ với người khác sao? Đ

ối xử với ba mẹ vợ chẳng khác nào ba mẹ ruột cả.

Nhưng điều này cũng chứng minh rằng tính cách của giáo sư Quý rất tốt, bề ngoài lạnh lùng làm người ta cảm thấy xa cách nhưng thật ra lại âm thầm quan tâm, hiếu thảo với người lớn.

Anh ta lại thêm vài điểm vào phần đánh giá với Quý Duy Thanh.

Bà Tống lấy ra hai quả táo lớn màu đỏ từ trong túi.

“Đồng chí Tô đừng chê nhé, đây là táo ở quê chúng tôi, ngọt lắm.”

Tô Ái Dân bất ngờ khi được quan tâm: “Cô cứ giữ lại ăn đi ạ, cháu đã ăn cơm rồi.”

Bà Tống nhất quyết nhét quả táo vào lồng n.g.ự.c Tô Ái Dân.

“Cháu đừng ngại, hai quả táo này hái từ cây ở nhà, tiếc là không có nhiều, người ta bảo sang năm mới ra quả, năm nay có quả ăn là may mắn lắm luôn.”

Vừa nghe là quả trồng ở nhà thì Tô Ái Dân không còn áp lực nữa.

Anh ta lau quả táo: “Táo đỏ như thế này chắc sẽ ngon lắm đây.”

Quý Duy Thanh không lấy táo, bà Tống biết rõ đạo lý không để lộ của cải, cũng không dám để lộ mấy thứ ở trong túi ra.

Cái túi dưới gầm giường còn để mấy con gà vịt còn sống, có lẽ do ngồi xe lâu quá nên chúng nó ỉu xìu, chỉ còn thoi thóp mà thôi.

Lần này hai vợ chồng đi đã mang theo tất cả những gì có thể mang từ nhà đến.

Hái gần hết hẹ và đủ loại rau dưa khác ở trong vườn.

Ngoại trừ Tô Ái Dân, hai người đàn ông còn lại đều không hay nói chuyện, cả toa xe giường nằm chỉ có anh ta trò chuyện với bà Tống mà thôi.

Ngay khi vừa xuống tàu đã có tài xế đến đón, bây gờ bà Tống mới biết con gái đã đến nhà chồng ở.

May mắn là gặp con rể trên tàu, nếu không hôm nay lại đi một chuyến tay không rồi.

Nhìn Tiểu Quý và tài xế quen thuộc như vậy, lại nghĩ đến cô bạn gái con trai đang quen, bà kìm nén tò mò trong lòng mà không hỏi gì nhiều.

Con cháu đều có phúc phận riêng, bà Tống thầm cười khổ, con trai và con gái đều có chủ kiến riêng, tìm đối tượng cũng không cho người nhà nhúng tay vào.

Nếu bà ấy không đến thành phố thì cũng không biết nhà Tiểu Quý có điều kiện như vậy, còn có cả tài xế riêng nữa.

Lần đầu tiên ông bà Tống đến thành phố lớn, đi đường thấy cái gì cũng kinh ngạc.

Ở thủ đô chỗ nào cũng có công nhân đạp xe đạp, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua, cũng có nhiều xe hơi, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt.

Nhớ tới chuyện mình đang trên đường đến nhà con rể thì trong lòng hai vợ chồng lại thấy lo lắng.

May là họ có mang một ít đồ đến biếu nhà thông gia, chứ nếu đi tay không thì bất lịch sự quá.

Người thành phố để ý nhiều thứ, không biết có chê thân phận nông dân của bọn họ hay không nữa.

...

Tống Thời Hạ không biết ba mẹ mình đang trên đường đến đây.

Gần đây cô và Quý Yên Nhiên luôn ở nhà mẹ chồng.

Gà vịt trong nhà cũng nhờ thím Phùng chăm hộ, các loại rau trong vườn cũng để thím Phùng toàn quyền giải quyết.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 468: Chương 468



Mẹ chồng cảm thấy cô sắp thi vào đại học rồi, cứ lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà sẽ dễ phân tâm, nên đã xin nghỉ dài hạn cho hai cậu nhóc.

Học kỳ sau hai đứa bé sẽ lên lớp một, học mẫu giáo cũng chẳng có gì, nên nghỉ lâu một chút cũng không sao.

Nhưng nếu nhà có nhiều trẻ con thì sẽ rất đau đầu, dù bọn nhỏ rất nghe lời, nhưng cả ngày cứ cười nói nô đùa cũng sẽ rất ồn ào.

DTV

Trẻ con lái ô tô trông mới đáng yêu làm sao!

Hàn Dung chưa từng thấy ô tô cho trẻ con bao giờ.

Bọn trẻ hàng xóm cũng chưa từng thấy, mới chỉ thấy một lần mà cả ngày đã có cả đống trẻ con đến nhà tìm Quý Dương với Quý Nguyên, nhà họ sắp thành cái nhà trẻ rồi.

“Tin tin tin, mẹ mau tránh ra nào, bà nội tránh đường với, ô tô nhỏ sắp đến rồi đây.”

Quý Nguyên lái ô tô trong phòng khách, may mà nhà đủ rộng mới không đụng phải ai.

“Nguyên Nguyên, ra ngoài chơi với anh đi, coi chừng đ.â.m trúng mẹ cháu đó.”

Quý Nguyên dừng xe lại:

“Nhưng cháu không muốn cho các bạn mượn xe đâu, các bạn ai cũng muốn chơi ô tô của cháu hết.”

Hàn Dung muốn khuyên bọn trẻ nên rộng lượng, chia sẻ đồ chơi với bạn bè thì mọi người có thể cùng vui vẻ.

Tống Thời Hạ cũng cười nói:

“Nếu không muốn cho các bạn chơi cùng thì con cứ mạnh dạn từ chối, con chỉ để cho bạn thân chơi thôi, bạn nào con không thích thì cứ từ chối thoải mái.”

Hàn Dung gật đầu theo, đúng vậy, bà dịu dàng cười nói:

“Cháu hãy học theo anh trai cháu ấy, cháu xem Dương Dương từ chối bạn thế nào kìa, bây giờ cũng chưa có ai dám mượn ô tô của anh trai cháu cả.”

Quý Nguyên vắn hết óc để học cũng không học được thái độ từ chối của anh trai.

Anh trai chỉ đứng đó, đám trẻ con cũng không dám mượn cái gì của anh cả.

Quý Dương nghiêm mặt, cậu bé lái ô tô tuần tra trên đoạn đường trước cửa nhà, một chiếc xe hơi lái về phía cậu bé.

Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, đánh tay lái lái ô tô nhỏ đi vào nhà.

Người trên xe cũng thấy cậu bé.

Bà Tống dựa sát vào cửa kính xe nhìn ra.

“Là Đại Bảo phải không, thằng nhóc lái cái gì vậy?”

Ông Tống cũng không thể rời mắt được: “Là ô tô, thằng bé lái một chiếc xe.”

Bà Tống thầm líu lưỡi, trẻ con ở thành phố mới bây lớn đã có thể lái ô tô rồi.

Quý Dương mở cửa ô tô ra đi vào nhà: “Ba về rồi ạ!”

Tống Thời Hạ và mẹ chồng vội đi ra cửa: “Dương Dương, con không nhìn lầm đấy chứ?”

Quý Dương nhảy xuống khỏi chiếc xe: “Con không nhìn nhầm, là chú Lý lái xe ạ!”

Cậu bé vừa nói xong, xe đã dừng trước cửa nhà.

Tống Thời Hạ nhìn thấy người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong xách theo hành lý bước xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm chứa chan, hai người nhìn nhau cười.

Cô vừa mới bước lên vài bước đã thấy ba mẹ đi xuống từ ghế sau xe.

Cô do dự hỏi: “Mẹ? Ba? Con không nằm mơ đấy chứ?”

Bọn họ đến thành phố cũng không báo trước cho cô biết, sao anh lại về cùng với ba mẹ cô chứ?

Hàn Dung cũng khó hiểu vì có người lạ đến, nghe thấy con dâu gọi như thế, bà vội vàng lấy lại tinh thần, thân thiết tiến lên chào hỏi:

“Anh chị sui ạ? Mau mau vào nhà ngồi đi, hai anh chị lên thành phố sao không nói trước một tiếng, để tôi mua đồ ăn chiêu đãi hai người!”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 469: Chương 469



Dọc đường đi, nhìn những căn biệt thư như cung điện kia, trong lòng bà Tống vô cùng lo lắng.

Ông chồng đứng bên cạnh cũng căng thẳng không khác gì bà.

Nhìn thấy bà thông gia nhiệt tình như vậy, cuối cùng bà Tống cũng thở phào một hơi, chủ yếu là mình luống cuống tay chân quá sẽ khiến con gái xấu hổ.

“Chào... chị sui, tôi là mẹ Thời Hạ, đây là ba của con bé.”

Hàn Dung nhiệt tình kéo bà vào nhà.

“Tôi lớn tuổi hơn bà, chúng ta cứ coi nhau là chị em nhé, bà đừng căng thẳng, bà nuôi được cô con gái giỏi giang xinh xắn quá, tôi thương con bé không khác gì con ruột.”

Bà Tống khẽ thở phào nhẹ nhõm, sui gia có vẻ tốt bụng nhiệt tình.

Tống Thời Hạ đi theo phía sau giúp chuyển đồ đạc.

Cô chào hỏi ba mình, sau đó thấp giọng hỏi thăm Quý Duy Thanh: “Sao anh lại trở về cùng ba mẹ em vậy?”

Quý Duy Thanh giải thích đầu đuôi cho cô nghe.

“Trùng hợp quá, ba mẹ em lần đầu ngồi tàu hỏa lại may mắn như thế, nếu không gặp được các anh thì e rằng đã đi một chuyến tay không rồi, nói không chừng ba mẹ chỉ có thể để đồ ở đó rồi rời đi ấy chứ.”

Giọng điệu của Quý Duy Thanh nhẹ nhàng chậm rãi: “Không đâu, anh định về nhà cất hành lý trước rồi mới đến gặp em.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà.

Mẹ cô đang bối rối ngồi trên sô pha, ba thì để hai tay lên đầu gối, ngồi ngay đơ như cây cơ.

Mẹ chồng thì đang ở trong bếp rửa hoa quả.

Bà Tống thấy con gái thì vẫy tay:

“Mẹ mang đến mấy con gà cho các con, xem có nơi nào tiện để thả ra không, đừng để nó c.h.ế.t ngạt.”

Quý Duy Thanh vác bao tải đi vào, nói: “Sân sau có lồng sắt ạ.”

Bà Tống đi theo đến sân sau, lúc này cuối cùng cũng có cảm giác quen thuộc thoải mái, sân sau là nơi trồng rau, nuôi gà vịt.

Phía trước là vườn hoa, ngoài cổng còn đậu một chiếc xe kiểu nước ngoài, khiến bà thấy mình thua kém, lòng dạ rối bời.

Sân sâu là đất trồng rau, còn có chuồng gà, cảm giác giống như nhà mình vậy, khiến bà ấy không còn xa lạ với nhà sui gia nữa.

Mặc dù là người thành phố, nhưng người ta cũng nuôi gà ở nhà để ăn, khoảng cách giữa hai bên lập tức được kéo gần không ít.

Quý Duy Thanh bỏ gà vịt vào lồng sắt.

“Đây là để cho con bồi bổ thân thể, mẹ với ba con thấy con sắp thi đại học nên vội vàng chọn mấy con gà vịt béo nhất trong nhà mang lên thành phố, định cho con bổ não, Đông Đông nói học hành tốn tế bào não lắm.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười.

“Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi thử thứ ba của con, còn lâu mới đến kỳ thi đại học mà.”

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra với kỳ thi thử thứ hai, cô vẫn sẽ giành hạng nhất.

Lần này còn là mười trường thi chung với nhau, điểm của cô sẽ thấp hơn lần thi đầu tiên 20 điểm.

Giáo viên cũng có ý nhắc nhở và răn đe, để cho cô không tự mãn mà mắc sai lầm trong kỳ thi đại học.

Mẹ cô vẫn dặn dò:

“Mẹ biết chứ, không phải nên bổ não và thân thể trước sao, khỏe mạnh thì mới thi tốt được chứ.”
 
Back
Top