Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 440: Chương 440



Tống Thời Hạ lại không để cô ấy được lơ là:

“Tuy mấy đề kia rất khó, nhưng em phải biết người ra đề thi mỗi năm một khác.

Năm ngoái đề đơn giản, có khả năng năm nay sẽ rất khó, nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.

Em không thể bỏ trống câu hỏi nhiều điểm nhất của môn toán mãi như thế được.”

Quý Yên Nhiên muốn nói năng lực của mình có hạn, đã quen bỏ trống câu cuối cùng trong môn toán rồi.

Cô ấy thà làm thêm vài câu hỏi nhỏ để tăng điểm cho mình còn hơn là cắm đầu suy nghĩ về câu cuối.

Tống Thời Hạ cảm thấy môn toán của Quý Yên Nhiên không hề kém, chẳng qua là đầu óc đơn giản quá, lần nào cũng bị một kiểu đề làm khó.

“Em nhìn cái này đi, đây là bài sửa chị sửa giúp cho bạn ngồi cùng bàn đấy, hiện tại cô ấy đứng top 50 toàn trường, top 400 trong kỳ thi liên trường hôm trước.

Em nhìn lỗi sai của cô ấy đi, xem thử cô ấy làm sao từ đội sổ tiến vào hàng trung bình của môn toán nhé.”

Không phải Tống Thời Hạ nhất quyết muốn Quý Yên Nhiên phải tăng điểm toán học lên.

Tổng điểm của Quý Yên Nhiên đều đạt chuẩn cả, nhưng bởi vì thế nên mới càng phải nâng điểm toán lên.

Nếu bài thi điểm tối đa là 120 thì chỉ cần thi được 72 điểm là đạt chuẩn, thi đến 95 là xuất sắc, đây là có sẵn 20 điểm rồi.

Quý Yên Nhiên liếc nhìn bài sửa, thế là lại càng khâm phục chủ nhân của bài làm này hơn.

Từ trước đó có thể nhìn ra đến đề toán đơn giản nhất Lưu Chiêu Đệ cũng không biết, gần như toàn bộ đề toán học đều sai cả.

Quý Yên Nhiên thầm ước chừng thành tích môn toán của đối phương đại khái chừng 4-50 điểm.

Nhưng xem đến phần sau, mấy đề cùng loại rất ít khi làm sai, trình độ cũng xêm xêm mình bây giờ.

Quý Yên Nhiên xấu hổ nói: “Chị dâu, bạn cùng bàn của chị giỏi thế.”

Tống Thời Hạ thản nhiên giải thích:

“Cô ấy học lại đấy, năm nay thi không đậu thì sẽ bị người nhà ép đi lấy chồng, nên cô ấy nhất định phải liều mạng học tập, cố gắng thay đổi vận mệnh của mình.”

Quý Yên Nhiên liên tưởng tới bản thân.

Nguồn gốc áp lực duy nhất của cô ấy chính là các anh các chị đều rất thông minh, nếu mình thi không đậu thì sẽ trở thành trò cười trong mắt họ hàng thân thích.

Mục tiêu của cô ấy chính là thi đậu đại học, còn thi vào trường nào thì cô ấy chưa từng nghĩ tới.

Xưa nay cô ấy chưa bao giờ đặc biệt liều mạng hay cố gắng phấn đấu vì chuyện gì đó.

Quý Yên Nhiên thầm hạ quyết định, mặc kệ đề toán khó cỡ nào, cô ấy cũng sẽ không trốn tránh nữa.

Tống Thời Hạ sợ Quý Yên Nhiên áp lực quá lớn, nên chuẩn bị hoa quả đồ ngon liên tục.

Mỗi ngày trước khi ngủ còn để Quý Yên Nhiên uống một ly sữa mật ong giúp an thần dễ ngủ.

Cô biết trước khi ngủ Quý Yên Nhiên sẽ đọc cổ văn và công thức toán, hy vọng mật ong trong không gian có thể giúp đề cao trí nhớ của cô ấy.

...

DTV

Hai vợ chồng nhà họ Tống đứng ở cửa thôn, mặc quần áo mới mà con gái mua cho.

Ở nông thôn lại tự nhiên ăn mặc trang trọng như vậy, nhất định là sắp có khách quan trọng tới thăm nhà rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 441: Chương 441



Bà Tống căng thẳng túm lấy cánh tay chồng.

“Mình dọn nhà sạch sẽ hết chưa, chuồng heo có bị bốc mùi không? Trong sân chắc không có mùi hôi gì đâu nhỉ?”

Ông Tống cũng thấy lo âu, nhưng không để lộ ra mặt.

Bàn tay giấu dưới ống tay áo Tôn Trung Sơn run lẩy bẩy, không móc nổi gói t.h.u.ố.c lá ra.

“Sáng sớm đã dọn sạch rồi, trong sân còn sạch hơn mặt mình đấy.”

Bà Tống sợ cô gái thành phố kia ngửi thấy mùi phân gia cầm trong nhà, nên đêm qua đã tất bật dọn dẹp trong sân và trại chăn nuôi rồi.

Mặc dù bà và chồng không ngửi thấy mùi gì, trại chăn nuôi cũng không gần nhà.

Nhưng con gái thành phố mũi thính, Thu Sinh vất vả lắm mới tìm được cô gái mình thích, đừng để con gái người ta chê cha mẹ nhà trai ở dơ thì hơn.

Xe hơi chạy tới thị trấn thì Diêu Tuyết cũng bắt đầu lo lắng.

“Nếu như, em nói là nếu như nhé, nếu như ba mẹ anh không thích em thì làm sao bây giờ?”

Tống Thu Sinh tập trung lái xe, không hề chớp mắt:

“Không đâu, em là thiên kim tiểu thư ai gặp cũng khen, phải tự tin vào bản thân chứ.

Em gái anh bình thường lãnh đạm như thế mà còn tỏ vẻ rất thích em, em còn sợ cái gì nữa?”

Diêu Tuyết bị phân tán sự chú ý: “Nhìn không ra em gái lãnh đạm đâu đấy.”

“Lúc trước em gái anh không phải như thế đâu, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.

Bây giờ gặp ai cũng cười tùm tỉm, không biết chừng lại có một bụng âm mưu luôn.

Người có thể khiến con bé bày tỏ sự yêu thích, xem như người một nhà cũng không nhiều đâu.”

“Em nhìn không ra đấy, em cảm thấy em gái anh rất chân thành, đôi lúc còn ngốc nghếch đến đáng yêu nữa.”

Cô ấy làm ăn đã gặp đủ loại người, nhưng khi tiếp xúc với Tống Thời Hạ lại cực kỳ thoải mái, tự do.

Tống Thu Sinh mỉm cười đánh tay lái, xe hơi đã chạy tới cửa thông.

“Chứng tỏ con bé xem em là người nhà, tiếp xúc lâu dần em sẽ biết.”

Nhìn thấy xe hơi chạy tới từ xa, ông bà Tống vội chạy lên đón.

Hai mắt của đám người đứng hóng ở cửa thôn đều sáng rực lên.

Tống Thu Sinh đã về rồi, rốt cuộc rau củ quả trong thôn cũng bán đi được rồi!

Chẳng trách từ sáng sớm hai ông bà nhà họ Tống đã ra cửa thôn đứng chờ, bình thường bọn họ không bao giờ ra cửa thôn tụ tập buôn dưa lê bao giờ.

Tống Thu Sinh dừng xe lại, hạ kính xe xuống, “Ba mẹ đứng ở đây làm gì, lên xe đi!”

Bà Tống bối rối xua tay: “Không cần đâu, mẹ với ba con đi bộ về là được rồi.”

DTV

Diêu Tuyết muốn hạ kính xe xuống chào hỏi, Tống Thu Sinh lại bảo cô chờ về nhà rồi tính tiếp.

Ở đây người qua kẻ lại, kiểu gì cũng sẽ nói này nói nọ cô.

Cô ấy nhất định sẽ không thích bị người ta vây quanh chỉ trỏ như con khỉ đâu.

Tống Thu Sinh lái xe về nhà, người ở cửa thôn nhìn xe chạy đi rồi thì bắt đầu nhao nhao bàn tán.

“Thu Sinh mang theo nhiều đồ về thế nhỉ, sao còn có cả cây ăn quả thế kia?”

“Nghe nói Tống gia thôn muốn trồng cây ăn quả, không tới phiên Trần gia thôn bọn mình đâu.”

“Tại sao chứ! Tống gia thôn và Trần gia thôn không phải đều là Tống gia thôn à!”

“Thì tại vì người ta họ Tống, không phục thì lên đại đội mà cãi, để bọn này cũng được hưởng ké với.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 442: Chương 442



Có người cảm thấy bất công, tại sao Tống gia thôn vừa bán rau lại mở vườn trái cây, Trần gia thôn chỉ có thể bán rau chứ.

Đám thanh niên Tống gia thôn không phục mà phản bác:

“Trần gia thôn các người đừng có được voi đòi tiên, sao đại đội mấy người không đi ra ngoài làm ăn rồi kéo theo các người cùng kiếm tiền đi, toàn muốn ăn ké của thôn bọn này.”

Bản thân hai hôn quan hệ không tốt, sau khi xác nhập thì cãi cọ mâu thuẫn liên tục.

Hiện tại Tống Thu Sinh dẫn dắt cả Tống gia thôn trồng cây ăn quả, mở vườn trái cây, khiến mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm.

Nhưng người Tống gia thôn nói không sai, người của Trần gia thôn đúng là được voi đòi tiên mà.

Tống Thu Sinh lái xe vào sân nhà.

Nhà anh ấy xây lại xong đã thay cổng sắt lớn, sau này về nhà có thể đậu xe trong sân luôn, tối ngủ không cần sợ bị người ta đ.â.m thủng lốp xe.

Bà Tống bị tò mò xua tan hết lo lắng.

“Con mang nhiều cây ăn quả như thế về làm gì?”

“Em gái bảo con mang về trồng đấy, mình để trồng trong sân đi, chờ có quả rồi thì ba mẹ ăn thử xem mùi vị thế nào.”

Ông Tống khó hiểu: “Sao bày vẽ ra như thế làm sao, không mua luôn bên ngoài cho rồi?”

Tống Thu Sinh dừng xe xong, mở cửa xe ra nhảy xuống.

“Mấy loại hoa quả này khác loại bên ngoài bán nhiều lắm, mùi vị ngon hơn nhiều.”

Ba mẹ chưa từng ăn thử nên cảm thấy hoa quả nào cũng như nhau, chỉ có người thường xuyên ăn trái cây mới nếm ra được mùi vị khác biệt thôi.

Diêu Tuyết được Tống Thu Sinh dắt xuống xe, sàn xe rất cao, cô ấy mang giày cao gót nên không thể nhảy xuống được.

“Cháu chào hai bác, cháu tên Diêu Tuyết ạ.”

Diêu Tuyết mặc một bộ váy dài.

Chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài tôn lên chiếc váy đen ôm sát bên trong, dây chuyền kim cương đã đổi thành dây chuyền trân châu rồi.

Bà Tống đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng vẫn không ngờ cô gái thành phố này lại xinh đẹp như thế, ăn mặc trang điểm cứ như tiên nữ ấy.

Bà ngẩn ra vài giây rồi vội vàng mời vào nhà, “Mau vào nhà đi cháu, đi đường có mệt hay không?”

Diêu Tuyết ngoan ngoãn đáp:

“Không mệt ạ, Thu Sinh còn mệt hơn ấy, anh ấy lái xe cả chặng đường mà.”

“Nó là đàn ông con trai mà, mệt một tí thì có gì đâu, cháu mau ngồi nghỉ một lát đi, để bác đi nấu cơm cho hai đứa.”

Tống Thu Sinh chi tiền xây nhà, gia cụ các thứ đều không đặt mua sẵn, anh ấy định dùng tạm đồ cũ ít ngày.

Mnh ấy định mua nguyên bộ giường nệm và tủ luôn, Diêu Tuyết không quen ngủ giường cứng.

Ai ngờ ba mẹ đã tìm thợ mộc đặt sẵn gia cụ mới rồi, anh bắt đầu thấy đau đầu.

Bà Tống còn bổ sung: “Bàn với ghế đều là đồ mới cả, không sợ dơ váy đâu cháu.”

Diêu Tuyết cũng ngồi xuống.

“Quần áo bẩn thì giặt là được ạ, cháu không đỏng đảnh như thế đâu, dì không cần làm vậy đâu ạ.”

“Ở dưới quê bụi bẩn nhiều, áo quần màu trắng bị bẩn thì tiếc lắm.”

DTV

Bà Tống chưa từng thấy quần áo bằng chất liệu này bao giờ, nhưng nhìn nó cứ lấp la lấp lánh, chắc là không rẻ lắm đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 443: Chương 443



Lòng bà nặng trĩu, rốt cuộc Thu Sinh tìm cô người yêu có gia cảnh kiểu gì thế này?

Nhìn kiểu gì cũng giống cô gái được nuông chiều từ bé, cứ như là... cứ như từ nhỏ tới giờ chưa phải chịu khổ bao giờ ấy.

Ông Tống chỉ chào hỏi con dâu tương lai một câu rồi đi ra bắt một con gà.

Ông đếm hai lần, xác định thiếu mất hai con gà.

Ông im lặng xách gà đi ra ngoài cổng làm thịt nhổ lông, sau đó đi vào bếp nói chuyện này cho vợ hay.

Bà Tống kinh ngạc nói: “Sao tự nhiên lại thiếu hai con? Có phải ông đếm sai rồi không?”

Ông Tống bực mình vặc lại: “Tôi đếm hai lần rồi, nhưng vẫn thiếu hai con.”

Hai vợ chồng đứng trong bếp hai mặt nhìn nhau, đang yên đang lành sao lại thiếu gà chứ?

Tống Thu Sinh thảnh thơi uống trà:

“Em nhìn đi, ba mẹ anh đâu có đáng sợ đâu, ba mẹ anh thành thật lắm, anh còn sợ sau này họ ở lại trong thôn sẽ bị ức h.i.ế.p ấy chứ, may mà đội trưởng là ông hai của anh.”

Diêu Tuyết bưng cốc uống trà:

DTV

“Bây giờ em không còn căng thẳng như ban nãy nữa rồi, hai bác trông còn căng thẳng hơn cả em.

Mẹ anh xem trọng em quá rồi, bộ váy này thì đáng mấy đồng đâu mà còn đổi bàn ghế mới nữa, trà này là em gái anh mua đúng không?”

Tống Thu Sinh nhướng mày:

“Em tinh thế, thế mà cũng nếm ra được? Trà trong nhà đều là em gái anh mang về, con bé quen biết rộng, luôn có cách mua được đồ tốt.

Chiếc áo khoác này của em bằng ba tháng tiền lương của người bình thường đấy, bộ bàn ghế nhà anh đúng là không đắt bằng áo của em đâu.”

“Đây là bộ rẻ nhất của em rồi đấy, huống hồ gì em đâu có đỏng đảnh như thế.

Anh nói hai bác lần sau đừng làm như thế, phiền hai bác em ngại lắm, hơn nữa...”

Mặt Diêu Tuyết đỏ ửng.

Tống Thu Sinh không hiểu phong tình, “Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa hai bác khách sáo như thế khiến em có cảm giác hai bác xem em như người ngoài ấy, nếu xem em là người nhà chắc chắn sẽ không trịnh trọng như đãi khách như thế.”

Tống Thu Sinh cảm thấy buồn cười:

“Lần đầu em đến nhà anh, nếu hời hợt quá có khi em lại càng khó chịu hơn. Đây là lần đầu gặp thôi mà, em đừng vội.”

Diêu Tuyết giơ chân đá anh một cái.

“Ai vội chứ!”

Tống Thu Sinh nhe răng nhếch miệng: “Quân tử động khẩu không động thủ, em coi chừng đau chân bây giờ!”

Diêu Tuyết tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh điêu vừa thôi, em đá có mạnh đâu.”

Tống Thu Sinh đi vào bếp giúp đỡ, nghe ba mẹ nói nhà mình mất gà.

“Không phải nói là nuôi hai con ch.ó à, sao lại còn mất gà nữa?”

Bà Tống chẳng buồn ngẩng đầu lên:

“Nuôi chó không phải muốn là tìm được đâu. Thôn mình ít người nuôi chó, tháng sau mới có chó sinh con cơ. Lạ thật, sao tự nhiên lại mất gà như thế chứ.”

Diêu Tuyết chưa từng ăn cơm Tống Thời Hạ nấu bao giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy ăn cơm ở nhà họ Tống.

Trên bàn có một nồi gà om xì dầu lớn khiến cô ấy không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Cô ấy thầm phỉ nhổ bản thân, hai ngày không ăn thịt sao lại thành ra tham ăn như vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 444: Chương 444



Trên bàn tổng cộng có năm món, ba món thịt, hai món rau và một bát canh.

Gà om xì dầu, thịt xào tỏi, trứng đúc thịt, mộc nhĩ xào với rau luộc.

Vốn dĩ chỉ định nấu hai món thịt, một món rau và canh tảo tía, đủ cho bốn người ăn rồi.

Nhưng thấy Diêu Tuyết hình như không phải cô gái thành phố bình thường nên bà Tống không quan tâm đến việc tiếc thức ăn mà làm thêm một món thịt một món rau.

DTV

Diêu Tuyết được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.

Lần đầu tiên cô đến nhà mà hai bác đã làm gà vịt tiếp đón rồi, một bàn đầy đồ ăn, các món nóng hổi thơm ngon.

Một bàn thức ăn nếu ở ngoài quán phải mất đến 30 đồng là ít.

Từ đầu cô ấy đã biết gia cảnh nhà Tống Thu Sinh, trước đây chưa bao giờ cô ấy chê anh ấy vì nghèo, hiện giờ vẫn vậy.

Trước khi đến cô ấy đã chuẩn bị tâm lý, cho dù điều kiện ăn ở có tệ đến đâu thì cô ấy vẫn phải vui vẻ, không thể để hai bác thấy cô ấy đỏng đảnh yếu ớt được.

Tống Thu Sinh từng nói sẽ mua nhà ở thành phố sau, vì vậy cô ấy đã định sẵn sàng sống tạm trong điều kiện gian khổ ở dưới quê rồi.

Nhưng hiện thực lại không giống những gì cô ấy nghĩ.

Cho dù nhà họ Tống ở nông thôn nhưng lại là căn nhà lớn ba tầng, hai bác còn sắm đồ nội thất mới.

Một bàn đồ ăn này càng làm cô ấy mở rộng tầm mắt.

Thành kiến của ba cô ấy với nông thôn quá lớn, vậy mà cô ấy còn ngốc nghếch hồ đồ tin lời ba nói rằng ở dưới quê chỉ lễ tết mới ăn thịt, vậy đây là cái gì?

Diêu Tuyết đứng dậy bước nhanh đến chỗ hành lý, lấy máy ảnh của mình ra.

“Cháu muốn chụp lại bàn đồ ăn này cho ba cháu xem ạ.”

Bà Tống lo lắng căng thẳng xoa hai tay vào nhau.

“Đây đều là mấy món bình dân cả, nhìn không ngon đâu.”

Ngoài mùi vị ra thì bàn đồ ăn này không đẹp mắt như ở nhà hàng, người ta đều dùng đĩa để bày thức ăn.

Còn bà ấy nấu cơm bận rộn, đều dùng bát tráng men đựng thức ăn.

Diêu Tuyết không hề để ý mà chụp “tách” một cái.

“Bác khiêm tốn quá, các món bác nấu đều thơm ngon cả, mới ngửi thôi cháu đã thèm lắm rồi.”

Lúc này bà Tống mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bác nào có giỏi như vậy, là do gà vịt nuôi thịt ngon, tay nghề bác sao so được với đầu bếp chứ.”

Tống Thu Sinh tiện tay nhận lấy máy ảnh của Diêu Tuyết đặt lên ghế, bà Tống thấy vậy thì hết hồn.

“Thu Sinh à, con để máy ảnh lên kia đi lỡ rơi hỏng thì sao.”

Tống Thu Sinh cầm đũa lên gắp rau.

“Nhà chúng ta không ai đến, không động vào sẽ không rơi đâu.”

Bà Tống ăn cơm mà lòng cứ thấp thỏm không yên, bà ấy sợ máy ảnh rơi xuống đất nhưng lại không dám động vào.

Diêu Tuyết nếm thử một miếng thịt gà, không ngờ hương vị còn ngon hơn gà hầm trong nhà hàng quốc doanh nữa.

Cô ấy giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Bác nấu gà om xì dầu đỉnh lắm ạ! Vừa thơm vừa ngon!”

Bà Tống cười: “Cháu thích thì ăn nhiều một chút, cháu gầy quá.”

Tống Thu Sinh gắp hai cái chân gà vào bát nhỏ trước mặt cô ấy, bà Tống phật ý.

“Sao con lại gắp chân gà cho Tiểu Tuyết, chân gà làm gì có thịt chứ!”

Diêu Tuyết ngẩng đầu lên cười giải thích.

“Cháu không thích ăn chân gà mà thích gặm xương ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 445: Chương 445



Trong lòng bà Tống buồn bực, sao còn có người không thích ăn thịt gà chứ?

Tống Thu Sinh biết tại sao, từ nhỏ đến lớn Diêu Tuyết đã ăn chán thịt rồi cho nên không thích ăn thịt nữa, lời này sẽ không nói với ba mẹ, sợ dọa bọn họ.

Trên bàn ăn, mọi người lại nói đến chuyện nuôi chó.

“Không phải năm mới đến thăm nhà họ hàng sao, mẹ thấy con ch.ó nhà cô ấy to bụng, bây giờ chắc sắp sinh chó con rồi.”

“Hay là ăn cơm xong bảo ba con đi xem, nếu có thì bắt hai con về nuôi.”

Diêu Tuyết vừa ăn vừa tò mò nghe bọn họ nói chuyện.

“Nuôi chó để trông nhà ạ?”

Tống Thu Sinh nhíu mày nhưng không có nhiều cảm xúc lắm: “Ừ, ba mẹ anh phát hiện nhà thiếu hai con gà, không biết bị mất từ khi nào.”

“Có phải bay đi rồi không? Không phải gà biết bay sao?”

Bà Tống cười khanh khách giải thích: “Gà vịt ăn no sẽ không bay đi, nó quen nhà rồi.”

Diêu Tuyết không giúp được gì, cô im lặng ăn cơm, sao ngay cả rau luộc mà cũng ngon thế?

Cô ấy là người phía nam, đầu bếp nhà hàng cũng thường làm món rau luộc.

Lúc trước thấy rau xanh trên bàn cô ấy còn ngạc nhiên, mặc dù không phải chính tông nhưng cũng rất ngon.

Bà Tống thấy cô thích ăn: “Thu Sinh nói cháu thích ăn mấy món thanh đạm, rau này mới hái trong vườn hồi sáng đó.”

Diêu Tuyết ăn cơm chỉ ăn no tám phần, hôm nay lại ăn đến no căng bụng.

“Bác ơi, tay nghề của bác siêu quá, còn giỏi hơn đầu bếp nhà... ba cháu nhiều.” Cô ấy thật lòng khen ngợi.

Bà Tống cười tít mắt lại.

“Nếu cháu thích thì sau này thường xuyên đến đây, cứ xem nơi này như nhà mình.”

Diêu Tuyết hiếm khi ngượng ngùng mà gật đầu.

Ăn cơm xong cô muốn giúp đỡ dọn dẹp nhưng bà Tống bảo cô ấy cứ nghỉ ngơi đi.

Tống Thu Sinh ở cùng phòng với em trai ở tầng một, phụ nữ trong nhà thì ở tầng hai, một nửa tầng ba là nơi để đồ.

“Tiểu Tuyết ngủ trên tầng đi, chị cả thằng bé không thường về đây, chăn đệm đã giặt sạch rồi, năm sau mới mua chăn đệm mới.”

Tống Thu Sinh giúp Diêu Tuyết xách hành lý lên, cô ấy mang theo ba vali hành lý đến, đều là quần áo và phụ kiện đi cùng với đồ dùng sinh hoạt của cô ấy.

Bà Tống sửng sốt nhưng không nói gì, đồ của người ta muốn mang bao nhiêu mà chẳng được.

Bà ấy nhìn máy ảnh tùy tiện để một chỗ, bà Tống hốt hoảng cầm lên rồi đặt lên bàn vuông.

“Con bé này thật là, chiếc máy ảnh này rất đắt tiền, phải cẩn thận kẻo hỏng chứ.”

Diêu Tuyết cởi giày cao gót ra, thay đôi giày bệt vào.

“Mẹ anh nhiệt tình quá, nấu cơm cũng ngon, chúng ta ở đây thêm mấy ngày đi.”

Dù sao dự án cũng đã kết thúc nên cô ấy không vội quay về.

DTV

Tống Thu Sinh giúp cô ấy mở vali đựng giày ra, xếp những đôi giày ra dưới gầm giường.

“Khi nào em muốn về thì lúc đó anh về, anh nghe em cả. Em còn chưa ăn cơm em gái anh nấu.

Dịp tết nguyên đán mẹ anh mới cải thiện tay nghề đấy, tất cả đều do em gái anh dạy bà ấy.”

Diêu Tuyết ngồi bên giường ôm mặt: “Thật sao? Lần sau em có thể đến nhà em gái anh ăn cơm không?”

Nếu cô ấy biết trước thì hôm đó đã không từ chối, cô ấy lo sẽ làm phiền em gái ôn tập nên không ở lại lâu.

“Được chứ, em ấy còn muốn mời em ăn bữa cơm nữa mà. Em muốn trồng cây không?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 446: Chương 446



Diêu Tuyết thay một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng mua từ nước ngoài về.

Cô ấy tháo dây chuyền ra, buộc mái tóc xoăn gợn sóng thành đuôi ngựa, chân đi giày thể thao.

“Bác ơi, cháu với Thu Sinh trồng hộ cây ăn quả nhé.”

Ông Tống yên lặng đi sang một bên, để lại nơi này cho bọn trẻ.

Bà Tống nhìn người trong sân, Tiểu Tuyết thay bộ quần áo mà như biến thành một người khác vậy.

Trong sân nhà họ Tống vang lên tiếng cười đùa nói chuyện, Hoàng lười đứng sau hàng rào của trại chăn nuôi với vẻ mặt thù hằn.

Từ nhỏ gã đã ghen ghét với kiểu con nhà người ta như Tống Thu Sinh, chăm chỉ chịu khó còn biết giúp người lớn chăm sóc em trai em gái, chưa bao giờ khóc lóc hay gây chuyện.

Sau khi lớn lên thì nhân duyên cũng tốt hơn anh ta, người trẻ trong thôn đều do Tống Thu Sinh dẫn đầu.

DTV

Cho nên khi có cơ hội được thăng tiến thì gã không hề do dự mà phản bội Tống Thu Sinh.

Cũng bởi vậy mà gã biết được một bí mật, hóa ra Tống Thu Sinh đang yêu tiểu thư nhà giàu.

Ông chủ muốn đối phó với Tống Thu Sinh vì xem thường thân phận của anh ấy.

Hoàng lười thầm phỉ nhổ Tống Thu Sinh mơ mộng hão huyền, một thằng nhóc nhà quê mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem mình có xứng không.

Ai ngờ trong nháy mắt, mọi thứ đã đảo lộn, Tống Thu Sinh bị đánh như chó rơi xuống nước còn quay trở lại được, dựa vào cái gì mà anh ấy lại tốt số như vậy chứ!

Gã muốn bỏ độc vào giếng nước nhà họ Tống, thuốc c.h.ế.t toàn bộ gia cầm nhà anh ấy nuôi.

Gã đổ hai bình thuốc trừ sâu và thuốc chuột vào máng lớn nhưng không có gì xảy ra.

Lần đầu tiên gã đầu độc, nên không biết liều lượng quá thấp hay do mua phải thuốc giả mà nhà họ Tống thoát được kiếp nạn.

Hai con gà bị mất của nhà họ Tống đã rơi vào bụng gã và mẹ.

Vị thịt gà thơm ngon đến mức khiến gã thay đổi ý định.

Gã quyết định sau này sẽ trộm gà nhà họ Tống bán đi, đây đều là do Tống Thu Sinh hại gã cả.

Cây ăn quả được trồng xung quanh nhà dựa vào tường, sau đó Tống Thu Sinh đặt xẻng xuống.

“Đợi mùa thu về xem có ăn được hoa quả không.”

Diêu Tuyết cảm thấy đầy thành tựu: “Đây là cây mà em trồng đó, đến khi đó anh nhớ lại phải để lại một ít cho em.”

Người của đại đội đến hỏi thăm Tống Thu Sinh việc bán rau củ, vô tình thấy Diêu Tuyết.

“Đây là bạn gái cậu sao?”

“Đúng vậy, cháu đưa về gặp ba mẹ.”

“Thằng nhóc này giỏi quá, tìm được cô gái xinh đẹp như thế này, làm ở đoàn văn công à?”

Diêu Tuyết không trang điểm, chỉ tô son vẽ lông mày nhưng khí chất của cô ấy khác hẳn với cô gái bình thường.

“Không phải, cô ấy không thích nhảy múa ca hát.”

Tống Thu Sinh không có ý định giới thiệu Diêu Tuyết, người hỏi cũng hiểu ý không hỏi nữa.

Diêu Tuyết không thích giao tiếp với người xa lạ, lúc trước Tống Thu Sinh đã nói sẽ không để cô phải tiếp xúc với người trong thôn để tránh cô ấy xấu hổ.

...

Cửa ký túc xá của Quý Duy Thanh bị gõ lần nữa, hầu như vào mỗi buổi tối cũng có người đến gõ cửa, hơn nữa đều là người già.

Vừa rồi có người ở viện vật lý đến, bây giờ lại là một người ở viện kỹ thuật.

Mỗi người đến ký túc xá của anh đều là tiền bối mà anh không từ chối được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 447: Chương 447



Vẫn trò chuyện một lúc như cũ, sau đó mới nói đến chuyện chính.

“Cậu còn trà không?”

Quý Duy Thanh xoay người về ký túc xá, lấy hộp trà trong ngăn kéo ra, hộp trà đầu tiên của anh gần hết rồi, vẫn còn lâu mới đến ngày về nhà.

Viện sĩ kia hơi ngại ngùng.

“Tôi lớn tuổi rồi khó ngủ, không hiểu sao trà này của cậu lại có tác dụng an thần rất tốt.”

Quý Duy Thanh nhớ có một viện sĩ họ Tôn cũng nói trà có tác dụng nâng cao tinh thần rất tốt.

Đúng là làm khó các tiền bối phải nghĩ ra nhiều lý do cho một loại trà như vậy.

Tô Ái Dân tắm rửa xong thì trở về, anh ta ôm chậu rửa mặt trong lòng, khăn mặt vắt trên cổ, anh ta ở ngay đối diện với Quý Duy Thanh.

“Cậu lại bị cướp à?”

Quý Duy Thanh giơ cái hộp lên với anh ta.

“Đàn anh có muốn không?”

“Được được, đợi tôi tìm cái cốc.”

Tô Ái Dân vội vàng quay về ký túc xá cất chậu rồi đi tìm cốc trà.

Anh ta không phải chưa từng uống trà ngon.

Lúc trước tham gia hội nghị học thuật có giáo sư nước ngoài, ban tổ chức chuẩn bị trà Thiết Quan Âm, sau đó còn có trà Phổ Nhĩ, anh ta đã uống ít nhất ba loại trà nổi tiếng.

Nhưng cho dù là loại trà nổi tiếng nào thì cũng không ngon bằng trà của Quý Duy Thanh.

Trà để trong hộp đựng bánh bích quy, nhìn như loại trà bình thường nhưng sau khi uống thử mới biết nó khiến tinh thần sảng khoái tỉnh táo, có tác dụng làm tỉnh táo, tràn đầy năng lượng.

Tô Ái Dân cầm chén đi vào, thấy quân nhân ở nơi dừng chân đang nói chuyện với Quý Duy Thanh.

Anh ta đợi trong phòng một lát, sau đó hình như nghe thấy “đứng nhất trong kỳ thi thử đại học”.

Sau khi tiếng nói chuyện kết thúc thì anh ta mới ra ngoài chúc mừng.

“Chúc mừng cậu nhé, em gái cậu đứng nhất kỳ thi thử đại học à?”

Mặt mày Quý Duy Thanh giãn ra.

“Là Hạ Hạ, cô ấy đứng nhất trong kỳ thi thử đại học.”

Tô Ái Dân cảm thấy mừng thay cho anh.

“Đồng chí Tống giỏi thật, chắc chắn là do cậu dạy tốt rồi.”

Quý Duy Thanh mỉm cười, chậm rãi nói.

“Không phải tôi mà là cô ấy có thông minh giỏi giang thôi.”

Ánh mắt Tô Ái Dân sáng lên.

“Vậy chẳng phải giới học thuật có thêm một cặp đôi nữa sao!”

Nghĩ đến việc mỗi ngày cô thức dậy đều nằm lười ra nhăn nhó, Quý Duy Thanh cảm thấy điều đó không có khả năng, có lẽ cô chỉ muốn lấy bằng đại học thôi.

“Học thuật rất buồn chán, với tính cách của cô ấy có lẽ sẽ không thích đâu.”

Tô Ái Dân nhíu mày lại: “Có cậu thì sao mà chán được.”

DTV

Quý Duy Thanh thoáng mỉm cười.

“Cô ấy chỉ cần làm những gì cô ấy muốn là được.”

Tô Ái Dân thấy anh khoe khoang như thế, anh ta cũng thấy nhớ vợ con ở nhà.

Ngày hôm sau, các tiền bối trong căn cứ đều biết người vợ trẻ của Quý Duy Thanh tham gia kỳ thi thử đại học, hơn nữa kết quả cũng rất tốt.

Từ trước đến nay Quý Duy Thanh luôn khiêm tốn, cũng không hay nhắc đến vợ nhưng tên của Tống Thời Hạ rất nổi tiếng với các tiền bối.

Nguyên nhân là vì đồng chí Tiểu Tống chuẩn bị rượu thuốc với trà cho giáo sư Quý, bọn họ cũng được hưởng ké.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 448: Chương 448



Quý Duy Thanh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm đã bị viện sĩ Văn Nhân giữ lại.

“Nữ đồng chí nhà cậu định thi vào ngành nào? Vật lý à? Hay là toán học?”

Quý Duy Thanh nghĩ đến cô lười làm đề thi, có lẽ cô không có hứng thú với vật lý và toán học đâu.

“Cô ấy sẽ thi ngành mình thích ạ.”

Viện sĩ Văn Nhân vỗ vai Quý Duy Thanh.

“Cậu nhớ bảo cô ấy thi toán học, vật lý cũng được, đến lúc đó hai người sẽ cùng căn cứ, chúng tôi cũng được gặp mặt cảm ơn cô ấy.”

Áp lực trên người Quý Duy Thanh lại càng lớn hơn.

Tống Thời Hạ nhờ quan hệ mua được một chiếc máy hát, Quý Yên Nhiên vô cùng kinh ngạc.

“Không phải ở nhà có radio à, sao chị lại còn mua máy hát nữa?”

Tống Thời Hạ loay hoay lắp máy hát, cảm thấy đặt ở góc kế bên sô pha cũng không tệ:

“Thế này thuận tiện, học hành mệt mỏi nghe nhạc thư giãn một chút cũng tốt, để đầu óc đỡ căng thẳng mỗi ngày.”

Quý Yên Nhiên hiện giờ đã tiến bộ hơn trước rất lớn.

Kỳ thi thử thứ hai sắp tới, áp lực lớn trong thời gian dài rất dễ khiến cô ấy phạm sai lầm.

Quý Yên Nhiên cái hiểu cái không, cô ấy châm chước suy nghĩ rồi nói: “Chị dâu, em muốn về nhà lấy ít quần áo với mấy quyển sách bài tập ạ.”

Tống Thời Hạ đồng ý ngay.

“Được rồi, hôm nay chị cho em nghỉ, không cần về ngay đâu, em có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy tới.”

Quý Yên Nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, đều là rau quả và thịt kho chị dâu bảo cô mang về nhà ăn.

Cô ấy vừa về tới nhà đã gặp Vu Phương đang đứng nói chuyện với một ông chú ở trong sân.

Cô ấy vô thức chào hỏi, sau đó lại hối hận vì cái thói lanh mồm lanh miệng của mình.

Vu Phương dịu dàng nói, “Đây là em gái hàng xóm của tôi, thân với tôi lắm.”

Người đàn ông kia không cao lắm, tóc húi cua, hơi phát tướng một chút, gương mặt vuông hình chữ quốc, nhìn khí thế thì giống một lãnh đạo nào đó.

“Xin chào.”

Quý Yên Nhiên cũng lúng túng chào hỏi ông ta: “Chào chú ạ.”

Hình như Vu Phương không muốn nói chuyện với đối phương nữa, cứ kéo tay Quý Yên Nhiên ân cần hỏi han.

“Sắp tới lúc thi đại học rồi, em có tự tin hay không?”

Nghĩ đến việc thời gian này chị dâu đã giúp mình bù đắp các mặt yếu kém, Quý Yên Nhiên tự tin gật đầu.

“Không thành vấn đề, có thể thi đậu đại học.”

Không phải cô ấy nói khoác, chị dâu nói cô ấy có thể thi đậu thì nhất định sẽ được thôi.

Người đàn ông kia cảm thấy hứng thú với Vu Phương, đương nhiên cũng cực kỳ quan tâm bạn của đối phương.

“Thi đại học à? Giỏi thế, cô bé đúng là không phải dạng vừa mà.”

Vu Phương cười nói:

“Chị dâu của em ấy còn giỏi hơn, nghe nói thi được hạng nhất trong kỳ thi liên trường đấy, nói không chừng sẽ thành nữ trạng nguyên năm nay ấy chứ.”

Ai ngờ người đàn ông kia không nói tiếp lời Vu Phương, mà là đột nhiên hứng thú hỏi: “Hạng nhất kỳ thi liên trường? Có phải cô gái tên Tống Thời Hạ không?”

Quý Yên Nhiên vốn đang định đánh bài chuồn, nghe thấy chị dâu nổi tiếng như thế thì cô lại không muốn đi nữa.

“Chú biết chị dâu của cháu ạ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 449: Chương 449



Sắc mặt Vu Phương lập tức trở nên méo mó.

Quý Yên Nhiên gọi cô ta là chị, lại gọi đối tượng xem mắt của cô ta là chú, anh ta già tới vậy ư?

Người đàn ông kia không quan tâm mấy cái xưng hô, còn cười tươi nói:

“Tên tuổi của Tống Thời Hạ chúng tôi đều có nghe nói tới, mầm non nổi bật của năm nay, không ngờ lại trùng hợp như thế, cô ấy cũng ở đây à?”

Quý Yên Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chị dâu cháu ở khu gia quyến của đại học Yên Kinh ạ.”

Người đàn ông kia gật đầu, sau đó Vu Phương nói chuyện với ông ta, ông ta cũng thường xuyên hỏi tới Tống Thời Hạ.

Nếu không phải vì biết ông ta chưa từng gặp Tống Thời Hạ, cũng như nể thân phận trưởng phòng của ông ta, Vu Phương đã cãi nhau với ông ta từ lâu rồi.

Quý Yên Nhiên về đến nhà, mẹ cô ấy đang dọn cỏ ở sân sau.

“Mẹ ơi, người đứng nói chuyện với Vu Phương ngoài sân là ai thế ạ?”

Hàn Dung không ngẩng đầu lên: “Đối tượng xem mắt của Vu Phương đấy, hai người đó nói chuyện thế nào rồi?”

Quý Yên Nhiên thè lưỡi, “Chuyện này sao mẹ lại hỏi trẻ con như con chứ, con làm sao biết được!”

Hàn Dung cũng không ngẩng đầu lên: “Lươn khươn nhỉ, nói mau đi.”

DTV

Quý Yên Nhiên bèn kể chi tiết ra: “Lúc con đi chú kia còn đang khen chị dâu của con đấy.”

Hàn Dung cười nói:

“Không biết tính con giống ai nữa, nói con ngốc thì con cũng xem như thông minh. Nói con không ngốc, thì con lại đ.â.m vào nỗi đau của Vu Phương như thế.”

Quý Yên Nhiên giật mình, cô ấy vội nói, “Con có làm gì đâu!”

Hàn Dung bất đắc dĩ lắc đầu:

“Con gọi Vu Phương là chị, lại đi gọi đối tượng xem mắt của người ta là chú, con nói xem Vu Phương có bực hay không?”

Quý Yên Nhiên chột dạ, nhỏ giọng lí nhí:

“Thì đó là chú thật mà, bảo con gọi anh thì con gọi không được, người trẻ tuổi cỡ anh trai thì con mới gọi anh được.”

Hàn Dung không biết nên khóc hay cười nữa:

“Thôi bỏ đi, ít nhất con cũng biết chào hỏi người ta, Vu Phương khó chịu thì kệ, sau này kiểu gì cũng có lúc cô ấy khó chịu tiếp thôi.”

Quý Yên Nhiên ngồi xổm xuống nhổ cỏ giúp Hàn Dung: “Tại sao ạ?”

“Vu Phương hay ganh đua so sánh, lại còn nhạy cảm, lấy bừa một người như thế thì không khó chịu sao được?

Con riêng của đồng chí mà cô ấy đang quen này đã lên cấp 2 rồi, nghe nói còn phải nuôi cả nhà vợ trước nữa.

Chẳng qua là chức vị nghe cũng được, nhưng tiền lương đó làm sao đủ nuôi ba gia đình chứ.”

Quý Yên Nhiên giật mình:

“Thế giới của người lớn phiền phức thật, hôn nhân đại sự mà cũng có thể tìm bừa vớ đại như thế.”

“Con đừng có mà học theo cô ấy, phụ nữ phải có tự tôn, biết tự ái, tốt với bản thân mình là ưu tiên hàng đầu, đừng có dễ dàng vớ đại, nhà mình dư sức nuôi con.”

Quý Yên Nhiên gật đầu như giã tỏi, còn lâu mới tới lúc tính chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy.

Cô ấy không giấu được bí mật nào, vừa nhổ cỏ xong đã muốn gọi điện cho chị dâu để buôn dưa lê rồi.

Hàn Dung thấy vậy thì buồn cười, “Mới xa chị dâu con có hai tiếng mà đã nhớ rồi à?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back