Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 430: Chương 430



Nhà và khu nhà xưởng của nhà họ Tống vừa mới xây xong.

Tống gia thôn lại đón một lứa khách không ai chào đón.

Mắt của bốn người đứng ở cửa thôn sáng rực lên.

“Thằng Hoàng lười? Sao bây lại về thế? Mẹ bây đâu?”

Hoàng lười chính là kẻ từng hại Tống Thu Sinh, về sau đi ôm chân ông chủ lớn khác.

DTV

Vốn dĩ gã còn tưởng là sau này mình sẽ phát tài, ăn ngon uống sướng, nở mày nở mặt.

Ai ngờ ông chủ mất đồ, điều tra ra là gã lấy, còn lôi ra được từ dưới gầm giường của gã.

Gã phải móc hết toàn bộ tiền bạc trên người ra mới được yên thân.

Ông chủ thường tiện tay ném đồ gì đó thưởng cho đám đàn em, gã cũng nhờ vậy mà thỉnh thoảng lấy ít hoa quả hoặc điểm tâm ở nhà ông chủ.

Gã cũng từng trộm báo với áo sơ mi của ông chủ, lúc trước không làm sao hết, nào ngờ lần này lại xui xẻo bị bắt quả tang.

Hoàng lười tức giận nói, “Mẹ tôi đi ở đằng sau, tôi về nhà trước.”

Mấy bà thím nhìn nhau, không phải thằng Hoàng lười này phát tài rồi à, còn đón bà Hoàng lên thành phố?

Nói là lên đó hưởng phúc cơ mà, nhà cửa dưới quê cũng bán từ đời nào rồi, bây giờ về rồi ở đâu?

Hoàng lười về đến cửa nhà mới nhớ gã đã bán đổ bán tháo căn nhà ở quê.

Lúc đó gã ghét bỏ căn nhà này dột nát quá rồi nên bán luôn với giá 50 đồng.

Ruộng đồng thì giao cho người trong thôn nhận thầu.

Bà Hoàng tập tễnh đi theo ở phía sau, thằng con cố ý đi nhanh, không chờ bà ta.

Bà ta cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại thành ra như thế.

Lúc trước ở trong thành phố còn có người làm nấu cơm dọn dẹp cho.

Ai ngờ có cả đám người kéo tới nói con trai bà ta trộm gì đó, đòi xét nhà, tìm ra quần áo và giày da của ông chủ.

Hai mẹ con bị đuổi cổ ra đường, ngay cả tiền ngồi xe về nhà cũng là con trai đi mượn.

Hưởng phúc chưa được một năm đã phải ngoe nguẩy dắt díu nhau về quê.

Bà Hoàng vẫn quen thói mỉm cười, trông cứ như đại gia về quê chào hỏi bà con ấy, trông vừa buồn cười lại đáng thương.

Nhà cửa không còn nữa, bà Hoàng lại tới nhà trưởng thôn ăn vạ.

Bà ta khóc lóc nói hai người mẹ góa con côi lên thành phố làm việc, nào ngờ quay về quê thì đến cái nhà cũng không có.

Trưởng thôn chịu không nổi, bèn móc tờ giấy cam kết ngày xưa ra.

“Nhà cửa là hai mẹ con bà tự nguyện bán đi, tiền cũng lấy rồi, bây giờ muốn đòi lại nhà cũng phải xem gia chủ hiện tại có đồng ý hay không, hai bên tự đi mà trao đổi với nhau.

Nhà bà lấy tiền rồi, đâu thể nào khóc than vài câu rồi nói đòi lại là đòi lại được, làm vậy sau này ai còn dám tìm cán bộ thôn như chúng tôi ký giấy đảm bảo nữa.”

Bà Hoàng thấy ăn vạ không được thì về ăn vạ trước cửa nhà cũ, khóc lóc chửi bới khiến người mua nhà không được yên tĩnh.

Có thanh niên trong thôn không ưa, đứng ra chỉ trích chuyện lúc trước Hoàng lười đã phản bội Tống Thu Sinh nên mới được lòng ông chủ lớn.

Nếu không tại Hoàng lười thì việc làm ăn của bọn họ sẽ không gặp vấn đề.

Bọn họ bị Hoàng lười bán đứng, mất hết vốn liếng, lại còn gặp hỏa hoạn mất hết hàng hóa, sau này phải đi phụ hồ nửa năm mới có tiền về quê.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 431: Chương 431



Hai mẹ con nhà họ Hoàng này gần như người người đều lên án chỉ trích.

Không biết Hoàng lười lấy đâu ra tiền, đắp tạm hai gian phòng ở chân núi, suốt ngày hằm hằm nhìn chằm chằm căn nhà lầu của nhà họ Tống.

Nếu như hỏi hiện tại ở Tống gia thôn, ai sống sung sướng thoải mái nhất thì nhất định là nhà họ Tống rồi.

Người trong thôn rảnh rỗi ngồi buôn chuyện đều nói tới nhà họ Tống.

DTV

Nói Tống Thu Sinh kiếm được tiền, không chỉ mua đồ điện cho ba mẹ, còn xây hẳn một căn nhà ba tầng nữa.

Lúc trước Tống Thu Sinh đi làm thuê, có về xây lại nhà, từ nhà đất lên nhà gạch, nhưng chỉ là nhà cấp 4 bình thường.

Nhưng lần này lại xây ba tầng, điều này nói rõ Tống Thu Sinh kiếm được rất nhiều tiền ở thủ đô nên mới làm được như thế.

Quan trọng nhất chính là nhà họ Tống còn xây cả một nhà xưởng, nghe nói là muốn nuôi gia cầm.

Không ít người đều hâm mộ hai vợ chồng nhà họ Tống sinh được mấy đứa con tài giỏi.

Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, nhưng chẳng có mấy người nói này nói nọ, dù sao mọi người cũng muốn làm thân với nhà họ Tống để còn kiếm tiền mà.

Người dân trong Tống gia thôn đều có nhiệm vụ riêng, đó chính là trồng trọt.

Lứa rau đầu tiên sắp thu hoạch được rồi, nếu để lâu thêm nữa thì sẽ già hết.

Nhà họ Tống mỗi ngày đều đông như trẩy hội.

Tất cả bà con xóm giềng đều đến hỏi thăm xem khi nào thì Tống Thu Sinh trở về.

Vợ chồng ông bà Tống ban đầu còn nơm nớp lo sợ, bây giờ đã có thể bình tĩnh đối diện với họ rồi.

Dù là ai tới hỏi thăm, ông Tống đều đáp lại đúng một câu:

“Thu Sinh nói là sắp rồi, bà con đừng giục nữa, nếu thật sự không được thì tạm thời cứ để ở nhà ăn trước đi, hụt vài cân cũng chẳng quan trọng đâu.”

“Ông anh ơi, mấy cân cũng là tiền mà. Có thể bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chúng tôi cũng là muốn kiếm thêm vài đồng thôi!”

Gần như mỗi nhà đều nghĩ như thế, bọn họ có thể bớt ăn bớt mặc, nhưng nhất định phải bán được rau đi.

Dù sao ở dưới quê, muốn ăn rau củ quả thì dễ quá, trong vườn có trồng sẵn đấy thôi.

“Chú em à, mọi người ai cũng sợ rau già quá bán không được, vậy thì có thể hái mớ không được non lắm để ăn trước à.

Mấy hôm nay Thu Sinh nó đang kết toán tiền lương, nó phải có tiền thì mới trả tiền cho bà con được, bà con nói xem có đúng không?”

Mọi người bị ông Tống nói bừa vài câu hù dọa.

Nhưng ông Tống cũng không hề nói dối, hạng mục mà Tống Thu Sinh phụ trách rốt cuộc cũng nghiệm thu rồi.

Diêu Tuyết bịn rịn, không nỡ mất đi anh bạn trai đa năng hỗ trợ như thế:

“Có anh ở đây, em chỉ cần ký tên là được, không cần sợ hạng mục sẽ có vấn đề gì, bớt được bao nhiêu là việc.”

Tống Thu Sinh vờ như không hiểu ám hiệu của bạn gái:

“Em phải học cách tự mình giải quyết đi chứ, anh chỉ có thể giúp em một lần thôi.

Từ nay về sau anh sẽ không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của em nữa, mắc công ba em tức giận.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 432: Chương 432



Diêu Tuyết nghịch móng tay sơn đỏ của mình:

“Bây giờ ba em không còn thành kiến gì với anh nữa rồi, ông tôn trọng lựa chọn của em, anh phải cố gắng lên nhé.”

“Đương nhiên rồi, lần này về quê thu mua rau củ vào thành phố bán, cũng là để cho bà con dưới quê yên lòng, thuận tiện sau này dắt theo cả thôn làm giàu luôn.”

Diêu Tuyết lại hớn hở hỏi anh:

“Em không hiểu nhé, tại sao anh lại muốn dẫn dắt cả thôn làm giàu thế, tự mình kiếm tiền không phải nhanh hơn à? Vì đại đội của anh đều họ Tống à?”

Tống Thu Sinh xấu hổ giải thích:

“Không hẳn là thế, có thể là em ở thành phố nên không hiểu, ở dưới quê nhé, nếu nhà em giàu tới mức độ nhất định thì sẽ bị người ta dòm ngó, nói không chừng sẽ làm ra chuyện hại người hại mình gì đó.

Ba mẹ anh nhất định sẽ không chịu lên thành phố ở đâu, anh dẫn dắt những người chăm chỉ.

Muốn kiếm tiền cùng nhau làm giàu xem như quanh co dẫn dắt, như vậy thì mọi người sẽ không còn để ý tới nhà anh nữa.”

Diêu Tuyết trêu chọc anh, “Hóa ra là thế, em còn tưởng anh là người đàn ông lương thiện chứ.”

Tống Thu Sinh thấp giọng giải thích:

“Không hẳn là thế, em gái anh nói nhìn việc chứ không nhìn người, mặc kệ anh nghĩ gì, nhưng ít nhất khi anh dẫn dắt bọn họ cùng kiếm tiền thì anh cũng không phải người xấu.”

Diêu Tuyết bật cười:

“Đúng vậy đúng vậy, anh là người tốt. Hay là em đổi màu sơn móng tay mới nhỉ, màu nổi như thế có làm ba mẹ anh sợ không?”

Cô ấy nghe nói các cụ già ở nông thôn không thích mấy cô gái ăn diện xinh đẹp, hay là cô ấy đi mua mấy bộ quần áo bình thường một chút nhỉ.

Tống Thu Sinh xua tay nói:

“Không cần đâu, ba mẹ anh nhất định sẽ thích em, em có sơn móng tay màu đen thì họ cũng không để ý đâu, cùng lắm là cảm thấy em bị bệnh thôi.”

Diêu Tuyết bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Tống Thời Hạ hỏi thăm thử.

Nghe tin anh trai muốn đưa chị Diêu Tuyết về nhà ra mắt ba mẹ, Tống Thời Hạ còn kích động hơn cả bọn họ.

“Ba mẹ em sẽ không để ý đâu, chỉ là người trong thôn có thể sẽ lắm mồm nói này nói nọ.

Có điều em chưa bao giờ để ý những gì họ nói, bản thân được vui vẻ là quan trọng nhất mà.”

“Vậy chị sẽ không thay đổi gì hết, ba mẹ em thích cái gì thế, cả Đông Đông nữa…”

Diêu Tuyết hỏi Tống Thời Hạ một đống vấn đề, đều là quay xung quanh sở thích của người nhà họ Tống.

Tống Thời Hạ càng tiếp xúc sâu hơn thì lại càng thích người chị dâu này.

Người chân thành dù đi đến đâu cũng sẽ được chào đón và yêu quý.

“Tiếc là em phải học, bằng không em nhất định sẽ theo hai anh chị về quê một chuyến.”

Diêu Tuyết ở trong điện thoại cười nói, “Đúng vậy, có em đi cùng, chị nhất định sẽ không thấy căng thẳng gì nữa.”

Tống Thời Hạ trước đây đã nói gia đình bảo người trong thôn trồng hoa quả, rau dưa sản lượng thấp.

Hiện tại kỹ thuật trồng cây trong nhà kính còn chưa được phổ cập, đến mùa đông sẽ tiếp tục rơi vào tình trạng không có thu hoạch.

Hoa quả thì lại khác, có một số loại hoa quả phải đến mùa đông mới có.

Tỷ như táo hoặc quýt mùa đông vậy, đây mới là ưu thế của người trong thôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 433: Chương 433



Tống Thời Hạ đã hỏi rõ, lần này anh trai về quê vẫn sẽ lái xe tải nhỏ.

Nhân lúc trong nhà không có ai, cô dời mấy gốc cây ăn quả ra ngoài, nhờ anh trai mang về cho ba mẹ trồng trong sân.

Tống Thu Sinh đi vòng quanh mấy cái cây ăn quả kia, chậc chậc nói:

“Em lấy đâu ra mấy cây này thế, anh còn chưa tìm được mối để mua đây.” Anh ấy cũng có mục đích này, nhưng không tìm được nông hộ phù hợp.

“Anh cứ kệ đi, đừng hỏi nhiều làm gì, nhớ mang về trồng trong sân nhà mình nhé.

Quả táo lần trước anh ăn mọc ra từ cây này đấy, mối quan hệ của em mà anh còn không tin à?”

Vừa nghe nói là loại táo lần trước đã ăn, Tống Thu Sinh lập tức ứa nước miếng.

“Cây táo này khi nào mới có quả nhỉ?!”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Em cũng không biết, người ta không nói, em đoán năm nay là có quả ăn rồi, nhưng sản lượng chắc là không nhiều lắm, phải qua năm sau mới có nhiều được.”

Diêu Tuyết tò mò nhìn Tống Thu Sinh: “Ngon tới vậy ạ?”

DTV

“Anh ăn nhiều loại táo rồi, nhưng táo của nhà này giòn ngọt mọng nước, xưa nay anh chưa từng ăn quả táo nào ngon như thế, tóm lại anh không biết phải diễn tả mùi vị đó thế nào nữa.”

Tống Thời Hạ bưng một đĩa hoa quả từ dưới bếp lên.

“Người ta tặng cam với táo cho em này, chị dâu ăn thử đi.”

Diêu Tuyết không thích ăn táo lắm, cô ấy cầm một quả cam vàng ươm lên.

Tống Thu Sinh lập tức nhận lấy quả cam, ngoan ngoãn bóc vỏ cho cô ấy.

“Em ăn thử đi.”

Nhìn vẻ chờ mong háo hức của anh ấy, không biết còn tưởng là cam do anh ấy trồng ấy chứ.

Diêu Tuyết cắn một múi cam.

Thịt quả mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt, đúng là ngon hơn mớ cam vừa đắt vừa chua bán ngoài thị trường nhiều.

Hai mắt của Diêu Tuyết sáng rực lên.

Tống Thu Sinh biết ngay là cô ấy thích ăn, thế là bóc thêm một quả cho cô ấy.

“Ngon thế! Em mua ở đâu thế? Chị cũng muốn mua một ít.”

Tống Thời Hạ bịa đại một cái cớ:

“Em cũng chẳng biết người bán ở đâu nữa, lần nào bên đó lên thành phố đưa hàng mới liên hệ với em, em thường mua của người đó, nên họ cũng biết em.”

Diêu Tuyết tiếc nuối nói:

“Tiếc thật, hoa quả ngon thế này, nếu đưa tới chỗ chị thì nhất định có thể bán được với giá cao.

Em không biết tết nhất chỗ chị mua trái cây khó tới cỡ nào đâu, đã thế còn mắc gấp đôi lúc bình thường nữa.”

Nhà cô ấy cũng chẳng thiếu ít tiền ấy, đắt thì đắt thôi, nhưng được ăn trái cây vừa ngon vừa rẻ rồi.

Giờ lại đi mua mấy thứ vừa dở vừa đắt thì chẳng phải xem tiền như rác à.

Tống Thu Sinh thấy được mối làm ăn nên sẵn tiện quảng cáo:

“Chờ thôn bọn mình trồng cây ăn quả số lượng lớn thì cứ mua ở thôn bọn mình, mọi người đều là người một nhà, hoa quả ở thôn bọn mình tuyệt đối vừa rẻ vừa ngon.”

Diêu Tuyết tức giận liếc anh ấy một cái, cũng không bác bỏ những gì anh ấy nói.

Tống Thời Hạ bảo anh trai mang mấy gốc cây ăn quả về, nửa đùa nửa thật nhận mối buôn hoa quả cho nhà chị dâu.

Sau này “người bán” kia đưa hoa quả tới thì sẽ giữ riêng một phần cho chị dâu, nếu thấy ngon thì tính tiếp.

Có thể hợp tác thì đôi bên cùng vui vẻ, không thể hợp tác thì cũng có thể tiêu thụ đường khác.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 434: Chương 434



Đến ngày trường học công bố thứ tự thi, Tống Thời Hạ không đến trường xem thành tích.

Lúc cô Mạnh gọi tới thì cô đang ăn sáng, trong nhà không có ai quản lý nên có thể ngủ tới lúc nào dậy cũng được.

Cô Mạnh cực kỳ kích động.

“Em Tống Thời Hạ, em giành được hạng nhất kỳ thi thử liên trường này đấy!”

Tống Thời Hạ cũng không bất ngờ cho lắm, nhưng thành tích đúng là tốt hơn dự đoán của mình rất nhiều.

Tống Thời Hạ nhếch môi mỉm cười, quấy bánh trôi trong chén cơm rượu nóng hổi:

“Giáo viên dạy kèm cho em cũng là giáo sư, nếu không thi được điểm cao thì đúng là không còn mặt mũi nào gặp họ luôn.”

Cô Mạnh khen không ngớt miệng:

DTV

“Giáo viên giỏi hơn nữa cũng một phần nhờ thiên phú và sự cố gắng của em, em là học sinh giỏi nhất chị từng dạy.

Chị tin em nhất định có thể thi đậu vào đại học Yên Kinh, nói không chừng còn giành được danh hiệu trạng nguyên đấy!”

Tống Thời Hạ không dám nói trước, sợ bước không qua.

“Cô à, mọi chuyện còn chưa ngả ngũ, nói không chừng sẽ có nhân tài nào đó đột nhiên xuất hiện thì sao.”

Cô Mạnh có bộ lọc cực mạnh với Tống Thời Hạ, giỏi cỡ nào cũng không thể giỏi bằng học sinh của cô ấy được.

Tống Thời Hạ muốn chia sẻ tin vui này với Quý Duy Thanh

Tiếc là không thể liên lạc với anh được, mỗi lần anh đi công tác đều là nhiệm vụ cần bảo mật cả.

Không bao lâu sau, mẹ chồng lại gọi điện thoại tới, chắc là bà nghe được tin từ phía chị cả đây mà.

“Con dâu mẹ giỏi quá, lại thi được hạng nhất tám trường như thế, nghe nói Yên Nhiên chỉ nằm trong tốp 200 thôi.”

“Mẹ à, tám trường cùng thi, lọt vào được tốp 200 đã là giỏi lắm rồi ạ.”

Hàn Dung vô cùng tự hào: “Con được hạng nhất, còn giỏi hơn cả Yên Nhiên nữa.”

Tống Thời Hạ cũng chào thua.

Nếu như Yên Nhiên nghe thấy câu này của mẹ chồng, không chừng sẽ buồn lắm đây.

Con gái tuổi mới lớn lúc nào cũng nhạy cảm mà.

“Mẹ à, hay là mẹ bảo Yên Nhiên tới đây học cùng với con đi, con có thể dạy kèm cho em ấy.

Hàng xóm cách vách của con là giáo sư Tạ dạy ngữ văn với lịch sử, còn cả trưởng khoa Thẩm thầy của giáo sư Quý dạy kèm nữa.

Yên Nhiên qua đây học với con sẽ học được nhiều hơn ở trường đấy.”

Hàn Dung vô cùng cảm động.

“Để mẹ tới trường học hỏi Yên Nhiên cái đã, con bé ở lại trường, hoàn cảnh ở đó không tốt.

Chẳng qua là muốn có thêm thời gian học nên mới bấm bụng mà ở lại, nếu có thể tới nhà con, hai chị em giúp đỡ nhau thì tốt quá.”

Tống Thời Hạ nghĩ dù sao trong nhà cũng chỉ có cô và hai đứa nhỏ, Yên Nhiên tới cũng sẽ không bị làm phiền.

Cô ấy học hành vất vả như thế mà chỉ thi được trong top 200, nói không chừng là yếu kém ở môn nào đó nên mới như vậy, tranh thủ thời gian kiểm tra và bổ sung lại thì hơn.

Quý Yên Nhiên biết mình không đủ thông minh.

Cô ấy đã cố gắng, mong cần cù bù thông minh, nhưng sau khi thấy thành tích của mình thì vẫn hụt hẫng vô cùng.

Rõ ràng cô ấy cảm thấy mình làm bài rất khá, nhưng thứ hạng trong kỳ thi thử này thật sự thấp hơn mong muốn của cô ấy quá nhiều.

Tại sao mình lại ngốc như thế chứ!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 435: Chương 435



Mấy bạn ngồi bàn trước đang nói chuyện phiếm với nhau.

Quý Yên Nhiên thầm nghĩ giáo viên làm ơn tới mau để còn giảng bài đi, cô ấy muốn xem thử mình mất điểm ở chỗ nào.

Nhưng điều khiến cô ấy không thể ngờ chính là nghe thấy tên của chị dâu ở trong miệng của các bạn học khác.

Cô ấy vội vàng ngoáy lỗ tai, rướn cổ lên lắng nghe cho kỹ.

“Nghe nói người đứng đầu kỳ thi thử lần này là học sinh chuyển trường, xếp tạm vào lớp đấy, chỉ đi học có một tháng đã nghỉ ở nhà tự học rồi, hình như tên Tống Hạ thì phải?”

“Bà đi hóng hớt mà cũng sai nữa, người ta tên Tống Thời Hạ nhé, tui cũng nghe nói nè.”

“Đúng rồi, tui chỉ nhớ họ Tống, tên có một chữ Hạ thôi, lại còn là nữ nữa, lần này đám con gái chúng mình xem như được nở mày nở mặt rồi!”

Quý Yên Nhiên đột nhiên sáp tới: “Hai bà đang nói gì vậy?”

Mấy người bạn học kia đều kinh ngạc khi thấy Quý Yên Nhiên tham gia buôn dưa lê như thế.

“Bà không xem lại bài thi của mình nữa à?”

“Bà mà cũng đi buôn dưa lê ấy hả, bà có đúng là Quý Yên Nhiên mà tụi tui biết không thế?”

Quý Yên Nhiên xấu hổ cười gượng: “Tui quen người mà mấy bà nói đó, mấy bà đang nói cái gì thế?”

Mấy bạn học kia cười nhau, sau đó lập tức cười to:

“Tụi tui nói về cô bạn tên Tống Thời Hạ đứng đầu kỳ thi thử liên trường lần này, bạn đó đâu phải học sinh trường mình, sao bà lại biết được?”

Không thể trách vì sao các học sinh kia lại phản ứng như thế.

Bình thường ngoại trừ cắm đầu học hành ra thì Quý Yên Nhiên chỉ ra sân thể dục để chơi bóng hoặc chạy bộ với đám con trai.

Mọi người cảm thấy cô ấy nhất định là không thích chơi với đám con gái.

Bao buồn bực trong lòng Quý Yên Nhiên lập tức tan biến, vẻ mặt cũng hưng phấn vô cùng:

“Tui quen chị ấy thật mà! Chị ấy là chị... họ hàng của chị dâu tui, tui gọi chị ấy là chị họ!”

Cô ấy nhớ rõ chuyện không thể để lộ tin tức chị dâu là chị dâu của cô ấy.

Mọi người đều không dám tin.

“Là chị họ của bà thật à?”

Nếu Quý Yên Nhiên có họ hàng giỏi giang như thế, tại sao thành tích lại trồi sụt lúc cao lúc thấp được?

Có lúc thì đứng nhất lớp, có lúc chỉ nằm trong top 10, cũng như lần này vậy, thi chỉ được top 200, tụt dốc không phanh luôn.

Vốn dĩ mọi người còn cho rằng Quý Yên Nhiên kiểu gì cũng phải lọt vào top 100, không ngờ cô ấy lại thi kém như thế.

“Tui có quen thật mà, chị cả của tui dạy học ở trường mà chị họ theo học đó, chị ấy chỉ học một tháng là về nhà tự học luôn.”

Mọi người lập tức vây quanh Quý Yên Nhiên:

“Tại sao chị họ của bà giỏi quá vậy? Bà có biết chị ấy học hành kiểu gì không?”

DTV

Quý Yên Nhiên ngơ ngác lắc đầu, nhưng lại lập tức nhớ ra cái gì đó.

“Anh của tui là giáo viên đại học, chị ấy thường nhờ anh ấy ra đề cho mình làm.

Mớ đề kia lần nào tui lấy làm thử cũng sai tè le luôn, làm tui nhụt chí dễ sợ, sau này không dám làm nữa.

Nhưng lần nào chị tui cũng làm đúng hết, nên anh tui vẫn thường xuyên ra đề cho chị ấy làm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 436: Chương 436



Mọi người đều cảm giác cứ như đang nghe kể chuyện thần thoại vậy.

Hóa ra đây là nguyên nhân người ta giỏi như thế.

Nói không chừng người ta đã tự học luôn cả kiến thức đại học rồi, nên kỳ thi thử lần này với người ta chỉ đơn giản như đang giỡn thôi.

“Xem ra chị họ của bà thông minh sẵn rồi, cách học của chị ấy bọn mình không thể dùng được.”

Không biết là ai lại hỏi một câu:

“Chị cả với anh trai của bà đều là giáo viên, tại sao thành tích của bà cứ trồi sụt lúc cao lúc thấp thế?”

Quý Yên Nhiên cũng buồn bực không thôi, “Có thể là vì mấy anh em có đứa giỏi thì sẽ có đứa ngốc để bù trừ đó.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên an ủi Quý Yên Nhiên thế nào nữa.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học, là chủ nhiệm lớp mới đổi: “Quý Yên Nhiên, em đi ra đây một lát đi.”

Quý Yên Nhiên còn tưởng là giáo viên muốn tìm cô ấy nói về vấn đề phát huy không tốt trong kỳ thi lần này, thế là ủ rũ đi ra khỏi lớp.

Chủ nhiệm cười tươi như hoa:

“Em Yên Nhiên, mẹ của em tới trường, đang ngồi trong phòng làm việc của cô đấy.”

Chủ nhiệm không thể tin nổi học sinh hạng nhất trong kỳ thi thử lần này lại là chị dâu của Quý Yên Nhiên.

Nếu như không phải thân phận của đồng chí Hàn rành rành ra đó, kiểu gì cô ta cũng sẽ cho là đồng chí Hàn đang nói đùa với mình.

Quý Yên Nhiên cảm thấy khó hiểu, lúc này mẹ tới trường tìm cô ấy làm gì chứ?

Hàn Dung nhìn thấy con gái gầy sọp đi trông thấy thì lại xót.

“Mau thu dọn đồ đạc đi, mẹ đưa con về nhà.”

Quý Yên Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt:

“Mẹ à, mẹ định làm gì thế? Chẳng lẽ vì con thi không tốt nên mẹ định bắt con nghỉ học, không cho con đi học nữa ư?”

Hàn Dung trừng mắt lườm con gái:

“Cái con nhóc này, sao con lại nghĩ xấu cho mẹ thế hả! Là chị dâu con nghe nói thành tích của con lần này không tốt, bảo mẹ đưa con tới chỗ con bé để hai chị em cùng tự học với nhau.”

Quý Yên Nhiên vô thức nhìn sang giáo viên của mình, chủ nhiệm cũng gật đầu như giã tỏi.

“Em Yên Nhiên à, còn gần hai tháng nữa là tới kỳ thi đại học, kỳ thật thời gian này đa phần là để củng cố kiến thức học tập.

Em học ở nhà cũng thế, huống hồ gì còn có bạn Tống Thời Hạ giúp đỡ kèm cặp em, nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc so với học ở trường cho mà xem.”

Chủ nhiệm rất khó hiểu, tại sao lúc trước chị dâu của Quý Yên Nhiên lại không tới trường của bọn họ chứ?

Không thì họ đã có thể nhờ bạn học Tống Thời Hạ chia sẻ tâm đắc học hành rồi.

Để Quý Yên Nhiên quay về nhà học, chủ nhiệm lớp cũng tán thành từ tận đáy lòng.

Các giáo viên đều nhìn thấy rõ sự cố gắng và chăm chỉ của Quý Yên Nhiên.

Nhưng giai đoạn học hành căng thẳng thế này, các giáo viên không thể quan tâm tới từng học sinh được.

DTV

Nếu có người tài giỏi hơn phụ đạo, nhất định sẽ tốt hơn ở trường học nhiều.

Quý Yên Nhiên hơi do dự, không phải cô ấy sợ chị dâu không dạy được cho mình, mà là sợ mình về nhà xong sẽ lười biếng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 437: Chương 437



“Yên Nhiên à, chị dâu con đã đồng ý rồi. Hơn nữa hàng xóm nhà con bé là giáo sư dạy văn, có thêm ông Thẩm dạy kèm toán lý hóa cho con.

Cho dù con không tin khả năng của chị dâu con thì cũng phải tin giáo sư với viện sĩ chứ?”

Chủ nhiệm nghe vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô ấy biết học sinh trong lớp có thể có vài người là con ông cháu cha, nhưng thật không ngờ điều kiện gia đình của Quý Yên Nhiên lại tốt như vậy.

Hàng xóm có cả giáo sư với viện sĩ, đây là kiểu gia đình gì thế này?

Quý Yên Nhiên nhắm mắt lại, hạ quyết tâm:

“Mẹ à, không phải con không tin chị dâu, mà là con sợ mình ở nhà học thì sẽ lười biếng.

Ở trường có giáo viên quản lý đốc thúc, con mới có thể tập trung học hành được.”

Hàn Dung cũng bất đắc dĩ:

“Mẹ còn tưởng cái gì, chị dâu con chắc chắn sẽ không để con lười đâu.

Dương Dương với Nguyên Nguyên chiều nào cũng theo chị dâu con tới thư viện, học kỳ sau mấy đứa nhỏ đã lên lớp 1 rồi, chẳng lẽ con còn thua cả cháu à.”

Quý Yên Nhiên nghe nói chị dâu sẽ không mặc kệ thì yên tâm, cô ấy lại nhìn chủ nhiệm.

DTV

Chủ nhiệm thở phào một hơi.

Có người đứng đầu tự mình dạy kèm, tin rằng thành tích của Quý Yên Nhiên trong kỳ thi thử thứ hai nhất định sẽ tốt hơn.

“Cô ơi, em muốn xin được nghỉ ở nhà tự học ạ.”

Quý Yên Nhiên quay về lớp, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.

Hàn Dung cũng qua giúp dọn đồ.

Các bạn học trong lớp đều vô cùng tò mò, còn hai tháng nữa là thi đại học rồi, Quý Yên Nhiên định đi đâu đây?

Tiếng chuông vào học vang lên, Quý Yên Nhiên ôm đồ rời đi.

Giáo viên bộ môn đi vào lớp, đám bạn cùng lớp tò mò dò hỏi.

“Người nhà của Quý Yên Nhiên tự mình đến trường đón bạn ấy đi rồi, chắc là không đi học nữa đúng không ạ?”

Giáo viên đặt giáo án xuống bàn:

“Bậy quá, tuy lần này em ấy phát huy không tốt, nhưng vẫn nằm trong top 200, thi đậu đại học nhất định không thành vấn đề, tan học cô đi nói chuyện với chủ nhiệm lớp các em.”

Đồ của Quý Yên Nhiên không nhiều lắm, đệm chăn và phích nước đều để lại cho bạn cùng lớp.

Trên đường về nhà, Quý Yên Nhiên tựa lên vai mẹ mình, cứ như đang nằm mơ vậy.

“Mẹ à, chị dâu con thật sự thi được hạng nhất ạ?”

Hàn Dung cười tươi nói:

“Đúng vậy, chị cả của con đã gọi điện về báo tin vui này cho mẹ biết, mẹ cũng gọi điện nói chuyện thứ hạng của con với chị dâu con.

Chị dâu con mới bảo mẹ đưa con về để học cùng con bé, anh trai con không có ở nhà, con qua đó cũng sẽ được thoải mái thôi.”

Quý Yên Nhiên cười hì hì.

“Anh trai có ở nhà con cũng không sợ, chỉ có chị dâu không chê con ngốc thôi.

Tại sao con lại không được thông minh như anh trai chứ? Chia một ít IQ của anh ấy cho con cũng được mà!”

Hàn Dung trêu ghẹo:

“Nghe nói phụ nữ lớn tuổi sinh con thường bị khiếm khuyết, có thể là mẹ sinh con muộn quá.”

Quý Yên Nhiên ôm lấy cánh tay của mẹ:

“Không muộn đâu ạ, con út mới được cả nhà thương chứ. Người thông minh như anh trai con, trên đời này không có nhiều đâu, tại anh ấy giỏi quá nên trông mới giống con hơi đần thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 438: Chương 438



Sau khi Quý Yên Nhiên chào đời, đúng lúc ba mẹ của cô ấy đang bàn giao công việc, có thời gian ở bên cạnh con gái.

Từ nhỏ đến lớn không phải chịu khổ gì, còn được anh chị yêu thương, so với các bạn cùng trang lứa thì đúng là như sinh ra trong bình mật luôn.

Hàn Dung bật cười lắc đầu.

“Tới nhà chị dâu con nhớ chăm chỉ một chút, nếu không biết nấu ăn thì tích cực dọn dẹp rửa bát nhé.

Tay của chị dâu con vừa trắng vừa mềm, rửa chén bát nhiều thì hỏng hết tay.”

Quý Yên Nhiên cố ý làm nũng với mẹ.

DTV

“Mẹ chỉ thương chị dâu thôi, tay con không trắng không mềm à?”

Hàn Dung tức giận:

“Cái tay đen đúa của con thì tiếc cái gì? Làm thân với chị dâu con, chờ tốt nghiệp cấp 3 xong thì nhờ con bé giúp con dưỡng da cho trắng ra, con cái con lứa có ai như con không, như con khỉ ấy.”

Quý Yên Nhiên rụt tay lại, tay cô ấy gầy tong teo, lại còn dài nữa, đúng là như cái móng vuốt thật.

“Con ngoan, nhớ nghe lời, đừng để chị dâu nấu ăn hầu hạ con, con bé chăm hai đứa nhỏ, tự học ở nhà mà vẫn có thể giành được hạng nhất, con để con bé hầu hạ thì coi sao được chứ?”

“Con biết rồi, con nhất định sẽ không lười nhác, hết ăn lại nằm đâu.”

Quý Yên Nhiên không phải lần đầu tới nha anh trai, nhưng không hiểu sao lần này cô lại thấy căng thẳng.

“Con sợ cái gì chứ?”

“Chị dâu sắp thành giáo viên rồi, con không căng thẳng sao được chứ?”

Hàn Dung thở dài: “Coi con kìa, chị dâu con có ăn thịt con đâu.”

Tống Thời Hạ đang ngồi trong đình hóng gió ở trong sân làm bài, trên chiếc bàn đá tròn chất đầy toàn các đề thi.

“Yên Nhiên tới rồi đấy à, em có mang bài thi theo không?”

Quý Yên Nhiên vội lục balo, Hàn Dung thấy vậy thì không làm phiền hai chị em nữa.

“Mẹ đi trải đệm chăn cho Yên Nhiên.”

Quý Yên Nhiên thấp thỏm đứng bên cạnh, giống như học sinh đang chờ giáo viên sửa bài tập.

“Lần thi này em gặp vấn đề ở đâu à?”

Cô ấy thành thật lắc đầu, đáp:

“Em cảm giác mình thi không tệ, còn tưởng là có thể lọt vào top 100, không ngờ lại tệ như thế.”

Tống Thời Hạ kiểm tra bài thi của cô ấy một lượt.

“Đáp án trên giấy nháp của em có giống đáp án trên bài thi không?”

“Có ạ, em không có thay đổi gì.”

Tống Thời Hạ giơ một tay lên ôm trán: “Hoặc là em viết sai, hoặc là đánh dấu sai đáp án rồi.”

Quý Yên Nhiên ngẩn người, “Không... không phải chứ?”

Sao cô ấy lại có thể phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế chứ.

“Em tự xem đi, thật ra tỉ lệ chính xác trong giấy nháp của em rất cao, nếu em không sửa đáp án thì điểm toán của em phải hơn 90 điểm.

Giáo viên chấm thi không thể chấm em 40 điểm được, như thế là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng còn gì.”

Quý Yên Nhiên cầm bài thi của chị dâu qua để đối chiếu với bài thi của mình.

Bài thi toán lý hóa của chị dâu đều điểm tối đa, còn chuẩn hơn cả so với đáp án tham khảo nữa.

Cô ấy cúi đầu tự trách.

Trước khi tới đây, cô ấy không thể nào nghĩ tới chuyện nguyên nhân mình mất điểm lại là điền sai kết quả một cách ngốc nghếch như thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 439: Chương 439



Giọng nói êm ái của Tống Thời Hạ lại vang lên:

“Không sao hết, ai cũng có lúc sơ suất chủ quan mà, bây giờ em lỡ phạm sai lần, lúc thi đại học không tái phạm là được mà.”

Quý Yên Nhiên vẫn cảm thấy mình rất ngu ngốc:

“Nếu em không điền sai kết quả thì có phải đã lọt vào top 200 rồi không?”

“Chưa hẳn đâu, nếu cộng điểm bài nháp của em thì hẳn là chừng top 100 đấy.”

Quý Yên Nhiên nắm chặt tay, “Là tại em không đủ xuất sắc, chị dâu, em muốn cùng học với chị.”

Tống Thời Hạ đưa bài thi của mình cho cô ấy:

“Em ngồi xuống làm thử đi, có câu nào không biết thì tạm để đó, cứ làm những câu em biết trước đi.”

Quý Yên Nhiên cầm lấy tờ đề.

Vừa nhìn vào đã thấy rất đơn giản, không ngờ tới lúc chính thức làm lại khá tốn thời gian, viết xong cũng tốn 2 tiếng đồng hồ, còn để trống hai câu hỏi nữa.

“Sau này nội dung ôn tập của chúng ta đều khó cỡ này đấy, em có thể làm nổi không?”

Quý Yên Nhiên gật đầu: “Được ạ, chị làm được thì em cũng thế.”

“Cố gắng lên! Đề nào em không biết thì cứ hỏi chị, đừng sợ làm phiền chị, vì giảng bài cho em cũng là một cơ hội để chị ôn tập mà.”

“Em hiểu rồi ạ!”

Trong lòng Quý Yên Nhiên lại dấy lên hy vọng.

Thím Phùng hấp một nồi bánh ngô, Tống Thời Hạ bèn xào một đĩa dưa muối, cho thêm ít cọng tỏi non xào lên, vừa ngon vừa bắt cơm.

“Đây là bữa tối của chúng ta, ăn nhẹ một chút rồi đi học thôi.”

Ban đầu Quý Yên Nhiên còn chưa quen lắm, cảm giác đề rất khó, thời gian học tập lại sít sao, không hề nhẹ nhàng hơn ở trường là bao.

Trên trường còn có giờ nghỉ, chị dâu thì vừa mới thức dậy đã bắt đầu học rồi.

Nhưng điều khiến cô ấy vui nhất chính là cô ấy đã đánh giá thấp khả năng tự chủ của mình.

Chỉ cần nhìn chị dâu học hành, cô sẽ bất giác bị cuốn theo nhịp học của chị dâu, không có cơ hội phân tâm.

Hiệu suất còn cao hơn cả nghe giáo viên giảng bài trên lớp nữa.

Thế là nhóm học thêm ở thư viện lại có thêm một thành viên.

Trần Kiều thấy Tống Thời Hạ và em gái chồng hòa thuận như thế thì vô cùng hâm mộ.

Nếu như cô ta có thể được như Tống Thời Hạ thì tốt biết mấy, có thể thân thiết với tất cả mọi người, dường như tất cả mọi người đều yêu quý cô.

Khi vừa đi học cùng chị dâu, Quý Yên Nhiên rất vật vã.

Ngày nào cũng mất ngủ vào ban đêm, ban ngày không làm được bài thì vò đầu bứt tai, cô ấy cảm thấy rất hoảng loạn.

Cảm giác hoang mang vật vã này là do cô ấy luôn nghi ngờ khả năng của bản thân.

Tại sao chị dâu chỉ mất vài phút đã làm xong bài này, còn mình lại toàn làm sai chứ?

Rõ ràng mình cũng giải theo công thức trên sách giáo khoa mà.

Nhưng chưa tới một tuần, chị dâu đã tìm ra toàn bộ sở đoản của Quý Yên Nhiên.

Lúc này cô ấy mới phát hiện chị dâu nhà mình đúng là thâm tàng bất lộ, còn giỏi hơn cả giáo viên trên trường.

Cái giỏi này không phải ý chỉ các giáo viên dạy yếu kém, mà là chị dâu có thể tìm ra khuyết điểm của cô ấy rồi tiến hành bù đắp, tăng cường điểm mạnh của cô ấy, khiến cô ấy tự tin hơn hẳn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back