Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 420: Chương 420



Tống Thời Hạ tính thử, ngày mai cô có thể lấy được chừng hai ngàn.

Lúc cô với anh trai đi ngang qua sạp báo đã thấy hàng giả giá rẻ rồi, chắc chừng hai tháng nữa mối này sẽ không kiếm được tiền nữa.

Nhưng hai anh em kiếm được một mớ để ăn tết đã đủ rồi, chờ hết tết phải nghĩ ra cái gì mới mẻ để kiếm thêm một mớ mới được.

Hai anh em ký hợp đồng xong thì ai lo việc nấy, Tống Thời Hạ tới chỗ anh trai cầm gà mẹ đưa cho để mang đến biếu mẹ chồng.

Học kỳ này Quý Yên Nhiên cũng phải thi đại học, hy vọng cô ấy có thể một lần thi đậu vào trường đại học mà mình thích.

Cô chột dạ đẩy cửa phòng khách ra, giáo sư Quý đang ở phòng khách chơi với bọn trẻ.

Hai đứa nhỏ ngồi dưới thảm chơi xe ô tô, Quý Duy Thanh thì xem tin thời sự.

Tống Thời Hạ cảm giác như mình cực kỳ giống học sinh cấp 3 trốn học đi tiệm net, về nhà bị phụ huynh bắt ngay tại trận.

Cô dè dặt hỏi thăm: “Mấy cha con đã ăn cơm chưa?”

Quý Nguyên thấy cô thì mừng rỡ reo lên: “Ăn rồi ạ, cơm chiên trứng có tôm nữa, ngon lắm luôn!”

Tống Thời Hạ gần như lệ nóng doanh tròng, nhìn phản ứng của hổ con thì chắc hôm nay không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ.

“Vậy thì tốt, mẹ cũng ăn rồi, mẹ lên lầu thay quần áo đây.”

Nói xong, cô xiết chặt túi xách muốn đi lên lầu.

Nhưng giọng nói lạnh lùng của giáo sư Quý lại vang lên: “Tiện thể mang cả tập làm văn của em xuống nhé.”

Tống Thời Hạ từ từ quay đầu lại:

“Anh đâu phải giáo viên ngữ văn đâu, để em mang qua cho giáo sư Tạ xem.”

Lát nữa cô phải sang nhà thím Phùng làm bù mới được.

“Anh xem cũng vậy thôi.”

Rõ ràng anh đã phát hiện chuyện cô chưa làm bài xong, Tống Thời Hạ không thèm giả vờ nữa.

“Đề bài này em không có tư liệu, lại còn đi ra ngoài với anh trai em, tiện thể mang hai con gà qua cho mẹ để Yên Nhiên bồi bổ, hy vọng em ấy có thể thi đậu vào đại học mà mình thích.”

Quý Duy Thanh đã biết đầu óc của cô nảy số nhanh, không ngờ cô lại có thể kéo chủ đề đi xa như thế, anh bất đắc dĩ xoa trán.

“Viết được bao nhiêu?”

“Ba trăm chữ.” Tống Thời Hạ nắm dây túi xách, cúi đầu giống như học sinh quên làm bài bị giáo viên phát hiện.

“Viết xong rồi mang xuống đây lần nữa.”

Tống Thời Hạ biết mình đã thoát được một kiếp, cô nhân lúc tâm trạng của giáo sư Quý không tệ, chạy thật nhanh tới ngồi xuống bên cạnh anh.

DTV

Cô ôm cánh tay anh: “Hôm nay em đã làm một chuyện lớn đấy.”

Quý Duy Thanh giật giật cánh tay, không rút ra được.

Anh thật sự hết cách với cô: “Nói cho xong đi, em làm chuyện gì?”

“Em nói ra anh đừng giận nhé, hôm nay em đi xem nhà với anh trai, anh ấy muốn chọn một căn nhà lớn để cưới chị dâu.”

Tống Thời Hạ quan sát vẻ mặt của anh: “Sau đó em cũng ưng một căn nhà, thế là ký giấy mua luôn.”

Quý Duy Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Tứ hợp viện à?”

Tống Thời Hạ mở to hai mắt: “Sao anh biết?”

“Anh đoán thôi, anh trai em muốn mua nhà lớn, thủ đô hiện tại muốn mua nhà lớn thì chỉ có tứ hợp viện mà thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 421: Chương 421



Tống Thời Hạ vỗ trán một cái.

Sao cô ngốc thế chứ, hiện tại còn chưa thịnh hành mốt nhà kiểu biệt thự.

Cô cúi đầu, chột dạ nói nhỏ.

“Đúng vậy, em mua tứ hợp viện, giá cũng không rẻ chút nào.”

Quý Duy Thanh dịu giọng hỏi, “Em không đủ tiền à?”

Cô lại lí nhí nói, “Không đủ.”

Giáo sư Quý nghĩ đến tiền lì xì mà mình đang định cất giữ, xem ra không giữ được rồi.

“Còn thiếu bao nhiêu nữa?”

Tống Thời Hạ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh, “Em không đủ tiền nên mượn một ít trong sổ tiết kiệm của anh.”

Quý Duy Thanh vươn tay búng nhẹ lên trán cô, “Anh đã giao cho em thì em có quyền dùng tùy ý, cứ lấy mà dùng.”

Tống Thời Hạ thử hỏi: “Tiền mồ hôi xương m.á.u của anh bị em lấy đi mua nhà rồi, anh không giận à?”

Quý Duy Thanh nhoẻn môi cười: “Em mua nhà không cho anh vào ở à?”

Cô lập tức đáp: “Đương nhiên là không phải rồi!”

Tống Thời Hạ đang ở nhà buồn bực vì không biết nên giải quyết gà vịt nhiều như vậy bằng cách nào, thì ngày hôm sau đã có người đến hỏi mua vịt.

Trương Uyển Thanh khá xấu hổ khi đến nhà Tống Thời Hạ.

Nhưng con gái bà ấy khó khăn lắm mới mang thai được, bác sĩ nói phụ nữ bỏ lỡ độ tuổi sinh sản tốt nhất thì phải có đủ dinh dưỡng để đứa trẻ được khỏe mạnh.

Trương Uyển Thanh về nhà, lại nghĩ đến gà nhà đồng chí Tiểu Hạ rất được yêu thích.

Tống Thời Hạ đang lo không có cách nào giải quyết, vì thế đã bán cho Trương Uyển Thanh hai con gà mái và hai con vịt, lại bán cho bà ấy ít hoa quả khô, như táo đỏ ngân nhĩ, long nhãn…

Đây đều là những thứ quý giá cô lấy từ trong kho riêng ra, mấy thứ này cho dù chỉ ngâm nước uống thôi cũng rất tốt cho cơ thể.

“Mẹ cháu muốn bồi bổ cho cháu nên lấy một ít từ nhà họ hàng, cháu cũng không có nhiều, chỉ có thể cho dì một nửa thôi.”

Trương Uyển Thanh vui mừng khôn xiết.

“Đồ của nhà cháu thì dì yên tâm lắm, dì phải cảm ơn cháu đã bán cho dì, dì không chê ít đâu.”

Trương Uyển Thanh còn đang suy nghĩ, mẹ của đồng chí Tiểu Hạ muốn cô bồi bổ thân thể chắc là chuẩn bị mang thai, nên mới lấy hoa quả khô, đồ bổ dưỡng khí huyết gì đó, lại để bà ấy được hưởng sái.

Bà ấy nghĩ mình đã biết rõ nên không nói gì, vừa mang vịt gà về nhà vừa vui sướng ngâm nga bài hát nào đó.

Vài ngày sau khi khai giảng, Tống Thời Hạ nhận được tin tức xấu.

Quý Duy Thanh sắp đi công tác.

Cô suýt chút nữa quên mất rằng anh là người thường xuyên đi công tác trong nguyên tác.

Sau tết trung thu năm ngoái trở về thì anh không đi công tác gì nữa.

“Anh đã nói với giáo viên, mỗi tuần anh ta sẽ giúp em chấm bài tập, đừng lo lắng.”

Đôi mắt của Tống Thời Hạ đầy ai oán, nỗi buồn ly biệt đang ấp ủ bị một câu nói hồn nhiên của anh phá hỏng.

DTV

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ quan tâm đến chuyện học tập của em mà không quan tâm em sao.”

Anh dịu dàng xoa đầu cô, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh.

“Em đừng ra ngoài một mình, nếu có việc gì thì nhờ Tiểu Lý chở em ra ngoài.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 422: Chương 422



Tống Thời Hạ nhân cơ hội kéo tay anh.

“Không cần, không phải phiền phức thế, em ra ngoài thì đi cùng anh trai em hoặc thím Phùng là được.”

Giáo sư Quý nắm tay cô: “Nghe lời đi, em đừng khiến anh lo lắng.”

Anh thông báo quá nhanh, Tống Thời Hạ không có thời gian chuẩn bị rượu thuốc cho anh, cho nên chỉ bỏ cồn khử trùng vào trong hành lý.

“Chắc chắn anh cần uống trà cho nên em bỏ hai hộp trà mới cho anh, đừng thường xuyên thức khuya, cũng không được uống nhiều trà để tỉnh táo đâu đấy.”

Anh từ tốn đáp: “Anh sẽ cố gắng.”

Tống Thời Hạ biết các nhà nghiên cứu khoa học thường bận chẳng màng ngày đêm.

Hộp trà này có thể giúp hạ huyết áp, không gây áp lực cho tim, tránh nguy cơ đột tử vì thức khuya trong thời gian dài.

Cô không biết bọn họ thức khuya nhiều như thế nào, chỉ có thể đưa anh hộp trà mới để đề phòng.

Sắc mặt giáo sư Quý có vẻ do dự: “Trà này có thể bị người khác giành mua không?”

Anh lại lo trà bị các chú các bác tranh giành như lần trước.

Tống Thời Hạ cười tươi với anh:

“Vì vậy em đã gói hai hộp cho anh. Trong một hộp có hai lon, anh giữ một hộp cho mình, hộp còn lại anh tự chia nhé, lần này hẳn là tiền bối của anh nhỉ?”

Cô không ngại dùng lá trà để đổi lấy quan hệ với các chú bác, bọn họ là bảo vật quốc gia đó.

“Ừ, chỉ có anh và giáo sư Tô là còn trẻ thôi, còn lại đều là tiền bối cả.”

Tống Thời Hạ hơi đăm chiêu:

“Giáo sư Tô quảng giao, có anh ấy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề phân chia không đều, anh đỡ phải giao tiếp.”

Giáo sư Tô là Tô Ái Dân, nói không chừng sau này đi công tác cả hai sẽ thường xuyên đi cùng ấy chứ.

Quý Duy Thanh muốn giải thích rằng anh không còn cắm đầu vào làm thí nghiệm nữa.

Các tiền bối cũng sẽ dẫn anh đi xem một số tài liệu mật để tạo điều kiện cho anh viết luận văn, rất coi trọng và tạo điều kiện cho anh.

Nhưng không thể nhắc đến chuyện này được, nên anh chỉ âm thầm nuốt xuống.

Giáo sư Quý đi cũng công tác cũng có tin vui, cô có thể ở nhà ngâm rượu thuốc bổ m.á.u mà không kiêng dè gì.

Cô chi 50 ngàn mua một căn tứ hợp viện, nên phải bù lại, nếu không cô sẽ cảm thấy không an toàn.

Đây gọi là gì nhỉ, là khả năng chống rủi ro.

Mặc dù có thể đến bệnh viện biên chế khám bệnh không tốn tiền, nhưng lỡ như sau này gặp được căn nhà mà mình yêu thích, lại không có tiền thì chỉ có thể từ bỏ mà thôi.

Cô không có đam mê gì nhiều về nhà cửa.

Đã sống trong biệt thự cao cấp rộng vài nghìn mét vuông rồi, nhưng cô lại thích căn nhà cô sống bây giờ hơn.

Không quá rộng rãi, nhưng cô cảm thấy như thế này mới là nhà.

Đối với cô, không phải nhà càng lớn mới càng hạnh phúc, mà là có gia đình ở bên cạnh thì mua nhà mới có ý nghĩa.

Cô dự định mua hai ba căn nhà cho mình, mua mấy căn ở những chỗ sau này Quý Duy Thanh sẽ làm việc.

Đợi tới khi con cái lớn lên một chút thì hàng năm sẽ mua nhà làm quà sinh nhật cho bọn trẻ.

Nhân lúc bọn trẻ đi học, Tống Thời Hạ chất đống dược liệu và hoa quả khô trong nhà, đây đều là hàng tồn kho được lấy ra từ trong không gian.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 423: Chương 423



Cô đột nhiên nảy ra một ý, vì sao không dùng không gian để trồng dược liệu chứ!

Nhâm sâm cô trồng đã có kích thước bằng ngón tay cái, cô có thể tự sản xuất và tự bán các loại thảo dược từ năm ngoái.

Nói là làm, cô thống kê lại số dược liệu cần trồng, đến lúc đó sẽ trực tiếp đi mua cây giống, sau này tự mình trồng.

Lần này cô ngâm đến mấy bình rượu thuốc lớn, cũng lấy mấy hộp bánh trà sống đắt tiền hơn, là cái loại cao cấp mà tặng cho ba chồng ông cũng không nỡ uống.

Vì muốn rượu thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn, cô trực tiếp đặt vào trong không gian, sau một tuần là có thể lấy ra mang đi bán.

Haiz, ai mà ngờ cô cũng có ngày thiếu tiền chứ.

Buổi tối bọn trẻ cầm ghế đến phòng cô rửa mặt.

“Các con sao thế?”

Quý Dương nhỏ giọng nói: “Ba không có ở nhà, một mình mẹ chắc chắn sẽ rất sợ nên bọn con đến với mẹ.”

Tống Thời Hạ bật cười: “Được rồi, cảm ơn các con đã bảo vệ mẹ nhé.”

DTV

Cô lấy kem đánh răng cho bọn trẻ.

Nhãn hiệu kem đánh răng là thỏ con, nghe rất đáng yêu.

Hồ Du về nhà dưỡng thai, mẹ cô ấy còn coi trọng và lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cô ấy hơn cả con gái.

“Mẹ đừng làm quá như vậy, con đã hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không biết chăm sóc tốt cho bản thân sao!”

Trương Uyển Thanh phản bác:

“Con lần đầu tiên làm mẹ, bây giờ không bồi bổ, coi chừng đứa bé sinh ra bị suy dinh dưỡng đấy.”

Hồ Du không tin.

“Không đến mức đó đâu.”

“Sao lại không, nếu không thì tại sao cặp song sinh nhà thằng hai lại vừa gầy vừa thấp như vậy.”

Trương Uyển Thanh học thêm rất nhiều kiến thức dưỡng thai.

Phụ nữ có thai phải bổ sung đủ dưỡng chất, còn phải thường xuyên vận động và đi bộ mới không bị khó sinh.

“Không phải mẹ làm quá, con đã lớn tuổi rồi mới mang thai, không dễ sinh nở, mẹ cũng vì lo lắng cho con thôi, ba với mẹ chỉ có một mình con, sao mẹ có thể yên tâm được.”

Thấy mắt mẹ rưng rưng, Hồ Du đành phải nói sang chuyện khác.

“Khi nào con mới được gặp đồng chí Tiểu Hạ nhà bên thế, nghe mẹ khen cô ấy nhiều như vậy, con cũng tò mò muốn c.h.ế.t đây.”

“Để sau đi, giáo sư Quý vừa đi công tác, nhà Tiểu Hà có rất nhiều việc, con bé còn phải thi đại học, đừng làm phiền người ta.”

Hồ Du nghe vậy thì hứng thú.

“Thi đại học à? Em trai Quý Nhiễm trâu già gặm cỏ non sao?”

Trương Uyển Thanh trừng mắt nhìn con gái.

“Đừng nói linh tinh, Tiểu Hạ đủ tuổi hợp pháp kết hôn rồi, trước kia gia đình không có điều kiện, hiện giờ có cơ hội rồi thì đương nhiên phải học bù chứ.”

Hồ Du cắn miếng táo:

“Cô gái này thông minh nhỉ, đã bỏ học lâu như vậy rồi mà vẫn theo kịp bài vở, nói không chừng đúng là mầm non học tập đấy.”

“Điều kiện nhà Tiểu Hạ không tốt, nhưng con bé và anh trai đều rất giỏi.”

Hồ Du càng ngày càng có hứng thú với Tống Thời Hạ, nếu gặp được một lần thì tốt quá.

Hai ngày nay Tống Thời Hạ ở trong sân luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng lại không biết là ai.

Cô nói việc này cho thím Phùng thì bà cười nói.

“Chắc là Hồ Du nhìn cháu đấy, con bé bị bí thư Trương nhốt trong nhà dưỡng thai, bí thư Trương không con bé làm phiền cháu học tập.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 424: Chương 424



Hóa ra là con gái của hiệu trưởng Hồ, nhưng tại sao cô ấy lại cứ nhìn chằm chằm cô làm gì?

Cô làm như không có gì mà mỉm cười: “Cháu còn tưởng mình đa nghi chứ.”

“Cháu đừng lo, Hồ Du nói chuyện hơi thẳng thắn thật, nhưng lòng dạ không xấu đâu.”

Tống Thời Hạ gật đầu, cô để bài tập về nhà của thím Phùng xuống.

“Thím ơi, trình độ của thím rất tốt, cháu nghĩ thím đi học được đấy, học lại cấp ba cũng không thành vấn đề đâu.”

Thím Phùng vội vàng từ chối:

“Thím không làm được đâu, thím chỉ biết sơ sơ thôi ấy mà, cháu đừng nghĩ thím giỏi lắm, đây đều là do lão Tạ dạy thím đấy.”

Tống Thời Hạ khẽ cười, không đề nghị thím Phùng đi học nữa.

“Tham gia cuộc thi đại học cho người lớn cũng không tệ, thêm được một con đường nữa cho bản thân.”

“Đúng vậy, cháu không biết đâu, thím giả vờ tính toán hóa đơn trước mặt họ, cả nhà kho đều nhìn thím với ánh mắt ngưỡng mộ.”

Thím Phùng càng nói càng hưng phấn.

Vốn dĩ bà chỉ muốn học cho biết chữ thôi, không ngờ lại học được, lão Tạ với bọn trẻ đều kiên nhẫn dạy thím ấy.

Rất lâu rồi bà không học hành gì nữa nên đã quên sạch kiến thức, toàn phải nhờ bọn trẻ dạy bù cho mình.

Lão Tạ không chê bà ngốc.

Khi nào có thời gian là ông sẽ giảng bài cho bà, giảng tất cả những loại thơ cổ có thể học.

Những bài văn từng xa lạ giờ bà cũng có thể dễ dàng dịch ra được.

“Cho nên mới nói việc học không có giới hạn, không bao giờ là quá muộn để học cả.

Trình độ học vấn của thím đã đạt đến trình độ học sinh cấp ba rồi, khi nào thím định đi học bổ túc?”

Thím Phùng hạ giọng nói.

“Lão Tạ bảo trường học có ý định mở một lớp học bổ túc để người nhà giáo viên đi học, theo nguyên tắc tự nguyện, không cần tốn thời gian ra ngoài nữa.”

Ra ngoài học rất bất tiện, nếu thím Phùng đi học lớp buổi tối thì chỉ có thể học vào chiều thứ sáu.

Chiều chủ nhật phải về nhà, hai ngày đó giáo sư Tạ sẽ chăm sóc bọn nhỏ.

“Thím lo lão Tạ ở nhà chăm bọn trẻ thì bản thân ông ấy sẽ quên cả giờ ăn cơm, bỏ đói bọn trẻ thì khổ.”

Phùng Liên đợi lớp học bổ túc của trường, mỗi tối đều đi học sẽ thuận tiện hơn nhiều.

“Cháu có đi không?”

Tống Thời Hạ hơi do dự: “Nếu cháu đi thì ở nhà chỉ có một mình bọn trẻ, cháu không yên tâm.”

Mấy đứa trẻ không biết gì, ở nhà vẫn cần người lớn trông coi.

“Có gì đâu, đưa bọn trẻ đến nhà thím để Ni Ni trông giúp cháu, hai đứa nhỏ nhà cháu chắc chắn sẽ không giận cháu đâu.”

Tống Thời Hạ cũng muốn xem lớp học bổ túc của trường như thế nào: “Có thời gian cháu sẽ đi học một buổi, nhưng chưa chắc có thể ngồi lâu đâu.”

“Không sao, không bắt buộc mà, lúc nào cũng đi được.”

Quý Duy Thanh không có ở nhà, cô thường nấu các món gọn nhẹ và nhanh.

DTV

Bữa tối hôm nay là khoai tây nghiền, màn thầu sữa với sữa bò yến mạch.

Bọn trẻ không kén ăn, chỉ cần ngon thì đều ủng hộ nhiệt tình.

Thấy bọn nhỏ ăn khoai tây nghiền ngoan lành như thế, Tống Thời Hạ chống má nhìn.

“Nếu mẹ đi học từ sáu giờ đến tám giờ tối thì các con có muốn đến nhà bà Phùng chơi không?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 425: Chương 425



Quý Dương cầm thìa ngẩng đầu lên: “Chúng con có thể đi theo không ạ?”

Mèo con Quý Nguyên cũng gật đầu theo.

“Chúng con cũng muốn đi!”

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không được, các con nghe không hiểu bài vở của người lớn đâu.”

DTV

Quý Nguyên không phục, “Được mà! Bọn con hiểu mà!”

Bọn nhỏ giỏi hơn anh họ, muốn đi học cùng mẹ.

Tống Thời Hạ không khuyên bảo được, xem ra không thể đi học bổ túc được, đưa trẻ con theo thì kỳ lắm.

Cô biết con nhà mình sẽ không nghịch ngợm ồn ào.

Nhưng lỡ như ai cũng giống cô, đưa con đi học theo thì sẽ ảnh hưởng đến người khác, cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng ồn ào nhốn nháo đó rồi.

Không bao lâu sau, lớp học bổ túc đã mở, Tống Thời Hạ không đi.

Thím Phùng háo hức vui vẻ đi học, chưa đến hai ngày đã ủ rũ buồn bã.

“Cháu biết không, lớp học như cái chợ vậy, hoàn toàn không thể nghe giáo viên nói gì.

Nhất là khi có chồng nhà ai đó lên giảng bài thì phía dưới rất ồn ào, vợ và con ngồi bên dưới cứ cỗ vũ reo hò, nhức hết cả đầu.”

Tống Thời Hạ cảm thấy may mắn.

“Trường học cũng có mục đích tốt, nhưng đáng tiếc lại đánh giá thấp đám trẻ con, cũng đánh giá thấp khả năng buôn chuyện của người lớn.

Ngoại trừ những giáo viên là người lạ thì mọi người mới không gây ồn ào trong lớp.”

Thím Phùng buồn bực nói:

“Cháu nói đúng, dù sao thím cũng nghĩ lại rồi, thím thà ở nhà tự học trong thư phòng của lão Tạ còn hơn.”

Tống Thời Hạ nghĩ ra một ý tưởng.

“Hay là mỗi ngày chúng ta đến thư viện học hai giờ vào buổi tối, từ sáu giờ đến tám giờ, cơm nước xong thì đi tự học.”

Thím Phùng cũng muốn, nhưng vẫn hơi do dự.

“Năm nay cháu sẽ thi đại học, lão Tạ bảo thím đừng làm phiền cháu.”

Tống Thời Hạ cũng không để ý:

“Thím học kiến thức cấp ba, cháu dạy kèm cho thím cũng là củng cố kiến thức cho mình, không làm phiền gì đâu.”

“Làm phiền cháu quá, lúc chúng ta học thì cứ để bọn trẻ ở nhà thím.”

“Không cần đâu thím, bọn trẻ sẽ đi theo cháu đến thư viện, hai đứa nhỏ đều thích học tập, cho bọn nhỏ đi theo chúng ta đọc sách thiếu nhi cũng được.”

“Con nhà cháu sau này chắc chắn sẽ rất có tương lai, nhỏ như vậy đã thích học hành rồi.”

Tống Thời Hạ nghĩ, thay vì để hai thằng nhóc kia sang nhà bên cạnh chơi, hẳn là bọn nhỏ sẽ thích đi theo bên cạnh cô hơn, đúng lúc bồi dưỡng cho chúng quen với việc học hành.

Quả nhiên, khi cô nhắc đến việc muốn đến thư viện học thì hai đứa nhóc đều nói muốn đi cùng cô.

“Các con phải nhớ kỹ, không thể nói lớn tiếng ở thư viện, chỉ được nói nhỏ thôi, nhưng mẹ mong các con không quấy rầy người khác đọc sách học hành, biết chưa hả?”

Hai đứa nhóc đồng thanh đáp: “Vâng ạ! Bọn con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Tống Thời Hạ đến thư viện cũng là muốn cho mình một thời gian học tập cụ thể, như vậy ban ngày cô có thể yên tâm làm những chuyện khác mà lại không làm lỡ việc học.

Cô thật sự không thể nghĩ ra được mình còn thiếu sót mặt nào, chỉ có thể đợi trưởng khoa Thẩm và giáo sư Tạ giao bài tập về nhà cho cô mà thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 426: Chương 426



Cô còn chưa thi vào đại học đã làm tới bài tập mà giáo sư đại học giao rồi, đãi ngộ này cũng chỉ có cô được hưởng mà thôi.

Đã hẹn đến thư viện học, ban ngày cô hấp một nồi màn thầu lớn, đến tối về nhà nếu bọn trẻ đói thì có thể cho vào lò vi sóng hâm nóng cho bọn trẻ ăn.

Thư viện cách khu gia quyến cũng không xa, đi bộ chỉ mất mười phút.

Nhưng Tống Thời Hạ không ngờ còn có thêm một người.

Trần Kiều có vẻ ngượng ngùng: “Tống Thời Hạ, chào cô.”

Tống Thời Hạ chào lại cô ta.

“Cô cũng đến thư viện học sao?”

Trần Kiều xấu hổ gật đầu, thím Phùng giải thích thay cô ta.

“Lớp học bổ túc ồn ào quá, Hoắc Khải lại là giáo viên, anh ta vừa lên bục giảng thì người bên dưới đã nhao nhao lên, Trần Kiều muốn tự học cùng chúng ta, sẽ không quấy rầy tới cháu đâu.”

Bà nghĩ mình có thể giúp Trần Kiều làm bài tập, như vậy sẽ không làm phiền Tiểu Tống.

Tống Thời Hạ không để ý chuyện có quấy rầy hay không, cô chỉ tò mò là từ khi nào mà thím Phùng với Trần Kiều đã thân thiết với nhau như vậy.

“Không sao đâu ạ, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”

DTV

Thím Phùng cầm theo túi vải đi ra ngoài, Tiểu Ngư chạy theo ra.

“Mẹ ơi, con cũng muốn đến thư viện đọc sách.”

Đến cuối năm nay Tiểu Ngư đã tròn năm tuổi, vẫn kiệm lời ít nói như trước, cậu bé muốn đi khiến cho thím Phùng do dự.

“Chị con ở nhà trông các con, con đi theo làm gì?”

Tạ Ngọc lấy hết can đảm nói: “Con muốn học.”

Tống Thời Hạ cười nói: “Thằng bé muốn đi theo thì cho nó đi đi, cháu cũng dẫn theo trẻ con mà.”

Quý Dương và Quý Nguyên đeo bình nước nhỏ trên lưng, ngoài ra không mang theo gì nữa.

Thím Phùng chào thua, đành phải thỏa hiệp:

“Đi theo không được nói gì đấy biết chưa, nếu không lần sau mẹ không đưa con theo nữa đâu.”

Tạ Ngọc lập tức cam đoan sẽ không nói lớn tiếng.

Dọc đường đi, Phùng Liên gặp không ít người quen nhiệt tình chào hỏi, Trần Kiều cũng không hay nói nhiều.

Tống Thời Hạ không thể tưởng tượng được tại sao hai người này lại quen biết nhau.

Nhân lúc cởi ba lô ra, thím Phùng hạ thấp giọng nói.

“Trần Kiều hay bị người ta nói này nói nọ, nghe nói giáo viên của lớp bổ túc được trả thêm lương.

Cô ấy nghe thím bảo muốn đến thư viện học nên cũng muốn đi theo. Cháu yên tâm đi, thím có dạy cô ấy học, không làm phiền cháu đâu.”

Bọn họ tự học ở thư viện một tuần, cảm thấy như thế rất tốt, chỉ cần ngồi xuống là có thể hòa nhập vào bầu không khí học tập.

Trên đường đi cô còn ghé ngang văn phòng của trưởng khoa Thẩm lấy bài tập nữa.

Cô nghĩ bài tập về nhà sẽ là đề thi.

Nhưng cô không ngờ trưởng khoa Thẩm lại đưa cho cô hơn mười tờ đề ôn tập, bảo cô về nhà nhớ làm cho xong.

Xem ra dù Quý Duy Thanh không ở nhà thì cô cũng không thể lười biếng được.

Bọn nhóc rất ngoan, bọn nhỏ vừa bắt đầu học chữ.

Cô chọn một cuốn truyện cổ tích cho bọn nhỏ và mượn thêm một cuốn từ điển, nếu không tra được từ trong từ điển thì mới hỏi cô.

Hai cậu nhóc coi việc tra từ điển thành một trò chơi, khiến cô vô cùng vui mừng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 427: Chương 427



Vương Mỹ Linh thu hồi ánh mắt với tâm trạng phức tạp.

Nửa năm không gặp, cô ta nghe nói vợ của giáo sư Quý chuẩn bị thi đại học.

Trước đây các đồng nghiệp khuyến khích cô ta đi tỏ tình với giáo sư Quý, ai ngờ lúc ấy giáo sư đã kết hôn rồi.

DTV

Sau đó anh lại tặng kẹo cưới bù cho các giáo viên ở trường, mọi người mới biết giáo sư Quý là hoa đã có chủ.

Ban đầu cô ta gặp đồng chí Tồng, thấy vẻ ngoài rất xinh đẹp, nghe nói cô là dân quê.

Lúc ấy các đồng nghiệp đều bàn tán giáo sư Quý với đồng chí Tống không ở bên nhau được bao lâu.

Giáo sư Quý bảo thủ kết hôn với một cô gái quê, thậm chí còn không có bằng cấp ba.

Hai người không có chủ đề và lý tưởng chung, sớm muộn gì cuộc hôn nhân của họ cũng sẽ tan vỡ mà thôi.

Lúc đó trong lòng cô ta còn ảo tưởng rằng nếu giáo sư Quý thật sự ly hôn, cô ta chắc chắn sẽ tranh thủ nắm lấy cơ hội.

Nhưng dần dà, cô ta phát hiện ra rằng giáo sư Quý từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại thỉnh thoảng đùa giỡn với mọi người.

Là phụ nữ nên cô ta biết rõ, nhất định là do trong lòng có tình yêu nên tính cách của anh mới trở nên bình dị gần gũi hơn.

Anh rất yêu cô vợ nông thôn kia.

Trước đây Vương Mỹ Linh cảm thấy giáo sư Quý xa tận chân trời, hiện giờ cô ta lại càng tò mò về người vợ của giáo sư Quý hơn.

Rốt cuộc là cô gái như thế nào mới làm giáo sư Quý thay đổi như thế chứ.

Cô ta vừa thấy đồng chí Tống mượn mấy cuốn sách, tất cả đều là sách thiếu nhi.

Hai đứa trẻ nhìn đồng chí Tống với ánh mắt chan chứa tình cảm, còn cô thì khẽ mỉm cười với bọn nhỏ.

Quản lý thư viện vô tình tiết lộ, đồng chí Tống đã đi học với hai đứa con và bạn ở thư viện được một tháng rồi, tối nào cũng kiên trì học hai tiếng để chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học.

Trong lòng Vương Mỹ Linh vô cùng chua xót.

Một cô gái lương thiện có vẻ ngoài xinh đẹp, lại có lòng cầu tiến không ngừng thì ai lại không thích cho được.

Cô ta thua tâm phục khẩu phục.

Còn hai tháng nữa là đến ngày thi đại học, trưởng khoa Thẩm giao cho cô ít đề thi hơn, chỉ có vài dạng câu hỏi.

Đáng lẽ phải cho cô ôn tập nhiều hơn mới đúng, dù sao kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường sẽ không vượt quá tiêu chuẩn.

Dù câu hỏi có khó đến đâu thì đều nằm trong kiến thức của sách giáo khoa, mà cùng lắm chỉ dùng mấy câu hỏi mẹo mà thôi.

Tống Thời Hạ về trường tham gia kỳ thi thử đầu tiên.

Nghe nói là một số trường học đã kết hợp lại để làm một bộ đề thi, cũng sẽ có xếp hạng.

Cô đến trường học, đi thẳng vào phòng thi, không gặp mấy học sinh cá biệt kia nữa, dựa theo thành tích của bọn họ thì sẽ xếp ở phòng thi cuối cùng.

Nhưng bạn cùng bàn trước đây thấy cô đến thi thì khá bất ngờ.

Lúc ra khỏi phòng thi, Tống Thời Hạ cảm thấy mấy đề thi này không khó lắm, đơn giản hơn những câu hỏi của trưởng khoa Thẩm nhiều.

Dù sao ông ấy cũng đã già, thường ra các câu hỏi hóc búa, là kiểu giáo viên ra đề mà học sinh sợ nhất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 428: Chương 428



“Tống Thời Hạ! Đợi tôi với.”

Bạn cùng bàn trước đây đuổi theo Tống Thời Hạ, cô ấy chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.

“Tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết địa chỉ nhà cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”

DTV

“Sao cậu lại muốn cảm ơn tôi? Hiện giờ thành tích của cậu tiến bộ nhanh thật nhỉ, đã vào top 50 của trường rồi.”

Lưu Chiêu Đệ lắc đầu:

“Không phải, học kỳ trước tôi gặp may, những đề cậu chỉ tôi vô tình lại giống những câu hỏi trong cuộc thi.

Tôi áp dụng công thức vào, lần đầu tiên điểm toán của tôi được 90 điểm, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Đây là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến tôi, cậu hãy tiếp tục cố lên.

Tôi sửa bài cho cậu là để cậu tự bù đắp sai lầm, vì vậy không cần cảm ơn tôi đâu.”

Lưu Chiêu Đệ lại nhất quyết cho rằng là Tống Thời Hạ giúp cô ấy.

Tống Thời Hạ bị tâng bốc lâng lâng, lại nhận nhiệm vụ giúp cô ấy sửa bài tập.

“Có lẽ phải chờ một hai tuần sau mới đưa cho cậu được.”

Lưu Chiếc Đệ lắc đầu nguầy nguậy:

“Cậu đồng ý giúp tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi, tôi không vội đâu! Đúng rồi, bạn Bạch lớp chúng ta hỏi thăm tôi về cậu đó, tôi nói tôi không thân với cậu, không nói gì với cậu ta cả.”

Sắc mặt Tống Thời Hạ không hề thay đổi:

“Tôi không quen cậu ta, cứ kệ đi, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ tìm chủ nhiệm lớp chúng ta, cô Mạnh biết địa chỉ nhà tôi.”

Trịnh Thắng Lợi không ngờ mình đi vệ sinh lại nghe thấy giọng nói của học sinh chuyển trường, còn nghe được một tin tức quan trọng nữa.

Bạch Thu Thụy vẫn chưa hết hy vọng với Tống Thời Hạ.

Cuối cùng cậu ta cũng biết hóa ra cô có quen biết cô Mạnh, ba chồng của cô Mạnh có chức vị ngang với ba cậu ta, xem ra có thể ra tay từ chỗ cô Mạnh.

Nhóm học sinh hư bốn người tựa vào ban công nhìn Tống Thời Hạ rời khỏi trường.

Trịnh Thắng Lợi khó hiểu nói:

“Anh Bạch, sao anh lại thích cô ấy như vậy, ngoại trừ khuôn mặt ra thì có gì tốt đâu.”

Bạch Thu Thụy cũng không nói rõ được cảm giác này.

Cậu ta đã cố quen vài cô gái khác, nhưng chẳng có hứng thú gì với bọn họ, ngược lại còn thấy rất phiền phức ồn ào.

Học sinh chuyển trường không thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không thể quên cảnh hôm đó cô mặc áo khoác trắng vừa cười vừa nói với người kia.

Trong lòng cậu ta lập tức có cảm giác rất khó tả, từ đó trong lòng cậu ta không thể chứa được người khác nữa.

Lý Kiến An từng thích học sinh chuyển trường từ cái nhìn đầu tiên nên có thể hiểu cảm giác của anh Bạch.

Nhưng cậu ta không dám nói, dù sao đó cũng là cô gái mà anh Bạch thích.

Cậu ta nhún vai:

“Có thể anh Bạch thích kiểu như vậy, mấy em gái trường chuyên nhiều như thế mà không tìm được người thứ hai có khí chất giống cô ấy.”

Trịnh Thắng Lợi không hiểu nổi, hoa thơm có ở khắp nơi, sao phải đơn phương một bông hoa làm gì.

Tống Thời Hạ không về nhà ngay sau khi thi, mấy ngày trước cô đã hẹn với Diêu Tuyết, hôm nay thi xong sẽ ăn cơm cùng cô ấy.

Diêu Tuyết chọn một khách sạn quốc tế, chuyên tiếp khách nước ngoài, người dân địa phương không thể vào được, trừ khi ăn mặc trang trọng thì mới được vào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 429: Chương 429



Tống Thời Hạ vừa ngồi xuống, Diêu Tuyết lập tức gọi cho cô một tách cà phê.

“Em gái, chị yêu em c.h.ế.t mất thôi.”

Tống Thời Hạ vừa uống một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra.

Người của thời đại này rất bảo thủ, cách thể hiện tình cảm rất khiêm tốn, sẽ không nói thẳng ra là yêu.

Đã lâu rồi cô không nghe thấy lời biểu đạt tình cảm thẳng thừng như vậy.

Cô bình tĩnh lại: “Sao thế chị dâu?”

Cô hỏi thẳng, hy vọng chị dâu sẽ bình thường lại, đừng để anh trai cô nghe thấy.

“Ba chị rất thích rượu thuốc và trà em tặng hồi tết, hiện giờ ông ấy lại muốn mua thêm một ít, em có thể chia lại một ít không?”

Tống Thời Hạ đang lo không biết mở miệng nói muốn bán rượu thuốc với mẹ chồng thế nào thì mối làm ăn đã đến rồi.

“Được ạ, chị muốn bao nhiêu?”

Sắc mặt Diêu Tuyết ngại ngùng:

“Càng nhiều càng tốt, em cũng biết ba chị đang kinh doanh, các đối tác của ông ấy đều muốn mua.

Ông ấy lại thích khoe khoang, kết quả là phần ở nhà đã bị bạn bè tranh hết sạch rồi, ông ấy gọi điện thoại đường dài cho chị than thở ghê lắm.”

Cô ấy kể lại hơi quá, Tống Thời Hạ tưởng tượng mấy giây thì lập tức bỏ cuộc.

“Không đến mức đấy chứ, thương bác thế.”

Diêu Tuyết bất đắc dĩ:

“Ông ấy thích khóc lóc kể khổ như vậy đấy, chị quen rồi. Em có bao nhiêu thì bán bấy nhiêu đi.

Giá cả chắc chắn sẽ làm em hài lòng, những người đó không thiếu tiền.

Con người của chị thích bao che người nhà, sẽ không để em chịu thiệt đâu, nếu số lượng ít quá thì để ông ấy tự xử lý.”

Tống Thời Hạ cười tươi như hoa.

“Tiền bạc gì chứ, chị khách sáo quá. Em vừa ngâm không ít, em toàn dùng những loại dược liệu tốt nhất trên thị trường, bảo đảm hiệu quả không thua gì loại dùng rượu Mao Đài ngâm ra đâu.”

Không ngờ giá cả mà Diêu Tuyết đưa ra lại ổn áp như thế, một chai rượu 500ml giá gần gấp đôi rượu Mao Đài luôn.

Diêu Tuyết cũng bảo đảm:

“Em cứ yên tâm, nếu phản hồi không tệ thì chị sẽ tăng giá thêm cho em, đây chỉ là giá bán thử của chị em mình thôi.”

Tống Thời Hạ lâng lâng như đang nằm mơ.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng phải nhờ khách quen tiêu thụ mớ rượu thuốc kia.

Kết quả tiền bạc đến quá nhanh, cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã phải về may túi ba gang mang theo đựng tiền rồi.

Cô sợ Diêu Tuyết định giá quá cao, hai bên sẽ khó xử: “Giá cả cao như thế có ổn không ạ?”

Diêu Tuyết không thèm để ý:

“Sợ cái gì chứ, bán rẻ bọn họ còn không chịu uống ấy chứ, em phải đi theo con đường cao cấp thì bọn họ mới chịu mua.”

Được rồi, rốt cuộc cô cũng gặp được khách hàng ngốc nghếch lắm tiền rồi.

Rượu thuốc trong nhà đã bị Diêu Tuyết bao thầu hết, đặt cọc 10 ngàn.

Cụ thể có thể bán được bao nhiêu tiền thì phải chờ xem sau, hơn nữa còn có thêm vài hộp bánh trà quý giá.

Tống Thời Hạ cũng không sợ mấy thứ này bị ăn chặn, người có thể trả luôn cả 10 ngàn tiền đặt cọc, sẽ không làm chuyện lấy gốc bỏ ngọn như thế.

Tạm thời bổ sung khoản thiếu hụt trước đó, Tống Thời Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cô thầm nghĩ đúng là phải nghĩ ra cách kiếm tiền thêm mới được, bằng không ngày nào đó cần tiến gấp lại phiền to.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back