Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 410: Chương 410



Quý Học Nhai pha trà xong, rót cho mỗi ông bạn già một ly.

Ông giơ tay lên mời, “Mọi người thử đi.”

Mọi người cũng không biết ông định bày trò gì, dù sao hôm nay bọn họ chỉ muốn uống rượu thuốc của ông thôi.

Nhưng uống xong ly trà, mọi người tự nhiên lại cảm thấy lâng lâng.

Bọn họ chưa từng uống loại trà nào như thế này.

Quý Học Nhai đắc ý nói: “Đây là bánh trà, mặc dù chưa để lâu năm, nhưng cũng ngon lắm đúng không?”

Mấy ông bạn của ông lập tức hỏi: “Ông mua được bánh trà này ở đâu thế? Sao đồ ngon toàn được ông tìm được thế!”

“Đây là bánh trà Tiểu Tống tự mình làm, tôi không nỡ uống chỉ chờ tới hôm nay đấy.”

Lúc trước ông đã mở hộp ra, ngửi thấy mùi thơm không giống bình thường, cũng xác định đây không phải trà thường

Thế nên ông cứ giấu trên giá sách không nỡ uống, hôm nay rốt cục nhịn không được mà muốn khoe khoang.

“Con dâu của ông giỏi thế, rượu thuốc con bé ngâm có thể chữa khỏi bệnh vặt của chúng tôi tới bảy tám phần.

Tuy không đến mức uống vào là khỏi ngay, nhưng ít nhất mấy lúc phát bệnh cũng không tới mức khó chịu.

Bây giờ ông lại nói cô bé đó còn biết chế trà, con trai ông tìm đâu ra bảo bối này thế!”

Ai mà không muốn có cô con dâu như thế chứ?

Ngày nào nằm mơ cũng có thể cười tỉnh ấy chứ.

Cái ông này lúc còn trẻ cưới được hoa khôi bệnh viện, không ngờ già rồi còn có được cô con dâu đa tài đa nghệ, đúng là tốt số mà.

“Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, chờ tới lúc các ông về tôi sẽ chia cho mỗi người một miếng được chưa?

Chỉ có thể chia một miếng nhỏ thôi, nhiều hơn thì không có, tôi cũng không thể giơ tay ra đòi của con dâu được.”

Mọi người đều cười xòa, trong lòng thầm nghĩ phải vét hết của ông mới được.

Con dâu ông giỏi như thế, kiểu gì cũng sẽ làm lại thêm lần nữa cho ba chồng uống thôi.

DTV

Tống Thời Hạ cầm tiền lì xì đến mỏi tay.

Cô cũng quên béng mất chuyện tặng bánh trà cho ba chồng, cũng không biết kho riêng của ba chồng sắp bị mấy ông bạn già “cướp sạch”.

Cô nhận tiền lì xì xong, cảm thấy có thể làm thêm một món ngọt cho mọi người tráng miệng, bèn hỏi mẹ chồng là muốn dùng trứng gà trong bếp.

Hơn nữa cô còn nhấn mạnh là có thể sẽ hơi tốn trứng gà với sữa.

“Không sao hết, con cứ dùng thoải mái, mẹ biết con nhất định sẽ không lãng phí thức ăn đâu.”

Quý Nhiễm cũng vào bếp giúp đỡ, đầu tiên là hỏi thăm cô nghỉ đông có làm bài tập hay không, sau đó lại hỏi thăm tình hình gia đình cô.

Biết tin nhà cô sắp mở trại chăn nuôi, Quý Nhiễm cũng mừng thay cho cô.

“Thế thì tốt quá, nhà em mở trang trại chăn nuôi, thôn các em lại bán rau củ quả, mọi người cùng nhau làm giàu, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.”

Tống Thời Hạ thì không có mục tiêu to lớn như thế.

Nguyên thân và trong đại đội không có mâu thuẫn gì, thậm chí bởi vì Tống gia thôn chỉ toàn họ hàng nên cũng dễ dàng tha thứ và thông cảm cho nhau hơn.

Ví dụ như chuyện cô bỏ trốn khiến cả thôn đi tìm, nên cũng không ngại để cho mọi người được ăn ké theo.

Thay vì một mình nhà mình làm giàu, sau này lại bị ăn vạ với vay tiền này nọ, chi bằng tiện tay giúp đỡ mọi người cùng nhau kiếm tiền, vậy thì sẽ không ai ghen tị với ai nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 411: Chương 411



Món tráng miệng Tống Thời Hạ làm là bánh trứng.

Nhận tiền lì xì của người ta rồi, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với bạn bè thân thích chứ.

Mẻ bánh trứng đầu tiên được cho vào lò nướng, mùi trứng và sữa thơm lừng bay thẳng tới phòng khách.

“Mùi gì thế? Sao thơm vậy.”

Quý Dương giơ tay trả lời: “Là bánh trứng ạ!”

Một cụ ông bế cậu bé lên: “Dương Dương ăn thử rồi à, bánh trứng là cái gì?”

Quý Dương cố gắng nhớ lại:

“Trong bánh trứng có trứng gà với sữa, thơm ngon lắm luôn, cắn một cái thì mềm tan, như trứng gà hấp ấy ạ.”

Khách của nhà họ Quý toàn là mấy người có tiền có quyền, không thiếu trứng gà, đương nhiên cũng không thiếu sữa.

Nhưng rất ít người biết dùng trứng gà với sữa để làm bánh trứng.

“Bánh trứng hình như là thứ mà mấy người nước ngoài tóc vàng ở đại sứ quán thích ăn, nghe nói là bánh tây.”

“Nghe quen thế, là cái loại lớn cỡ lòng bàn tay thôi đúng không, đắt đỏ lắm.”

“Là bánh bông lan à?”

“Không phải bánh bông lan, còn mềm hơn cả bánh bông lan, dùng trứng gà với sữa thôi chứ không thêm bột mì.”

Mọi người đều nhìn về phía Hàn Dung:

“Con dâu của bà đúng là hào phóng, đừng nói là lát nữa chúng tôi đi hết thì bà sẽ phê bình con bé đấy nhé?”

Hàn Dung tức giận nói:

“Tiểu Tống đã hỏi ý tôi trước rồi, tôi bảo con bé cứ làm thoải mái. Bây giờ các người nói mát thì tí nữa đừng ăn nhé.”

“Ôi, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi sợ bà tiếc thôi.”

“Trứng gà thì đáng mấy đồng đâu! Bà sui nhà tôi cho con trai tôi 1000 đồng quà gặp mặt đấy, kiếm đâu ra được người như thế chứ!”

Lúc này thì mọi người đều giật mình.

1000 đồng không phải thứ mà một gia đình bình thường có thể lấy ra đâu.

DTV

Dù là gia đình bọn họ cũng không có nhiều tiền mặt như thế, hoặc nên nói là ở đây có vài người dành dụm cả đời cũng không có tới 1000 đồng.

1000 đồng là khái niệm gì đây?

Hai vợ chồng đều là cán bộ, tiền lương một tháng cộng lại cũng chỉ có hai ba trăm đồng.

Nông dân làm nông ở dưới quê có thể tặng 1000 đồng cho con rể làm quà gặp mặt, đúng là thâm tàng bất lộ mà!

Hàn Dung vốn không định khoe khoang, nhưng bà không chịu được khi nghe người ta nói xấu con dâu mình dù chỉ là một câu thôi.

“Anh trai Tiểu Tống làm ăn, ba mẹ con bé thì mở trại chăn nuôi, đừng xem thường người ta ở nông thôn.

Tiểu Tống đúng là con nhà nông đó, lúc trước bà con nhân dân dưới quê đã đóng góp biết bao nhiêu cho chiến thắng của quốc gia.”

Có người bắt lấy điểm mù: “Trại chăn nuôi? Chính là thịt heo thịt gà mình ăn hôm nay đấy à?”

Hàn Dung cũng không hề giấu giếm:

“Đúng vậy, toàn là ba mẹ Tiểu Tống tự mình nuôi, mọi người cũng ăn thử rồi đấy, có phải ngon hơn ngoài chợ bán nhiều đúng không!”

Quý Duy Thanh đang nói chuyện với thầy đột nhiên quay đầu lại:

“Người mổ heo cũng nói heo nhà ba mẹ vợ con nuôi nửa năm đã to béo ngang với nhà người ta nuôi cả năm rồi, ba mẹ vợ con nuôi heo giỏi lắm.”

Những lời này của anh đã trực tiếp xác nhận những gì mẹ mình vừa nói.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 412: Chương 412



Không ít khách khứa bắt đầu nảy số.

Thịt heo đâu phải ăn không nổi, xa xỉ một tí thì một tuần có thể ăn hai lần, nhưng sống khổ quen rồi nên hai ba tháng ăn một lần cũng được.

Lúc trước họ không có cảm giác gì với chuyện thịt heo, chỉ cảm thấy làm xong vẫn hôi, ăn không ngon, lại còn tốn củi nấu, chủ yếu là thịt nạc không đủ béo.

DTV

Nhưng hôm nay ăn mới thấy thịt heo này ngon hơn, thơm hơn tất cả những loại thịt họ từng ăn.

Bọn họ khó mà diễn tả cảm giác kia, nhưng cảm giác chênh lệch rất rõ ràng.

Có người nói:

“Đồng chí Hàn Dung à, sui gia nhà bà mở trại chăn nuôi, chuyện lớn như thế sao bà không nói sớm chứ, nếu biết trước thì năm nay cũng nhờ bà mua thịt giúp rồi.”

Hàn Dung dở khóc dở cười:

“Nhà người ta mổ heo ăn tết, thấy ai cũng thích nên mới định mở rộng quy mô chăn nuôi, nếu các ông các bà muốn ăn thì phải chờ thêm nửa năm nữa.

Nhưng gà với vịt muốn mua lúc nào cũng được, thứ này chỉ cần nuôi lớn một tí, mua về nhà tự nuôi tiếp cũng được.”

Quý Duy Thanh lại đột nhiên bổ sung:

“Anh trai của Hạ Hạ đang định hợp tác với căn tin trường, có thể thịt theo sẽ đưa thẳng tới căn tin của đại học Yên Kinh đấy ạ.”

Hiệu trưởng Hồ vui vẻ ra mặt:

“Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Tôi thay bọn họ đồng ý chuyện hợp tác, gà vịt thịt gì đó cứ việc đưa tới.”

Trương Uyển Thanh là vui mừng nhất.

Con gái mang thai phải bồi bổ nhiều, đúng lúc bà đỡ mắc công đi chợ mua gà vịt, gà vịt nhà Tiểu Tống nuôi thì bà yên tâm rồi.

Lại có người không hài lòng.

“Lão Hồ à, ông không thể độc chiếm như thế được, phải chia một phần cho chúng tôi chứ!”

Hiệu trưởng Hồ không cam tâm tình nguyện cho lắm:

“Đồng chí Tống muốn hợp tác với căn tin trường tôi, tôi là hiệu trưởng, tôi tuyên bố đồng ý. Các ông các bà mua lẻ tẻ quá, người ta cũng khó bán!”

Hiệu trưởng Hồ cười không khép được miệng, mọi người không giành lại ông ây, chỉ có thể nhờ Quý Học Nhai và Hàn Dung ra mặt.

Hàn Dung chỉ thuận miệng quảng cáo giúp mà thôi.

Không ngờ đồng nghiệp, họ hàng với bạn bè lại muốn mua thịt với gà vịt nhà Tiểu Tống bán như thế.

Viện trưởng Thẩm hạ giọng: “Cậu giữ lại mấy con gà cho tôi nhé, cả thịt heo nữa.”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ, “Ít nhất phải chờ nửa năm nữa mới mua được thầy ạ.”

Ông phất tay không thèm để ý: “Tôi biết mà, tôi đặt hàng trước cho chắc thôi.”

Tống Thời Hạ bắt đầu hoài nghi quy mô của trại chăn nuôi nhà mình liệu có đủ bán hay không.

Chỉ riêng cảnh tranh mua ở đây, phỏng chừng nhà cô phải mở rộng quy mô mới được.

Cô nghĩ chờ khách về hết thì sẽ gọi điện thoại về nhà, bảo anh trai mua thêm gà vịt về.

Heo con thì vẫn mua mười con, mua nhiều quá không chăm nổi.

Nếu như gà vịt ăn thức ăn được tưới bằng nước giếng thì chừng ba tháng có thể xuất chuồng đi bán rồi.

Tầm đó mỗi con đại khái nặng cỡ ba bốn cân gì đó, lớn hơn chút nữa có thể lên tới năm cân.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 413: Chương 413



Tống Thu Sinh theo ba mình đi chọn địa điểm xong.

Trại chăn nuôi sẽ xây ở sau nhà, sau nhà tựa núi, có thể đỡ xây một mặt tường, chỉ cần kéo lưới sắt là được.

Tới lúc đó lại nuôi thêm hai con ch.ó để canh gác.

Gà vịt với heo ban ngày sẽ nuôi thả, tối sẽ lùa vào chuồng.

Em gái nói nuôi thả thì thịt sẽ ngon hơn nuôi nhốt nhiều.

Em gái là người có học vấn cao nhất nhà, còn lấy anh chồng giáo sư đại học, cô nói gì Tống Thu Sinh cũng tin.

Bà chủ tiệm tạp hóa đon đả tới thăm:

“Thu Sinh à, em gái cậu gọi điện cho cậu đấy, con bé có để số lại, chờ cậu gọi lại kìa.”

Bà chủ cũng là một trong những thành viên hóng hớt ngay cửa thôn hồi tết.

Hôm nay nhận được điện thoại của Tống Thời Hạ, bà lại càng thêm xác nhận cô ấy đã lấy được anh chồng giàu có.

Nhà người bình thường làm gì có điện thoại chứ!

Tống Thu Sinh làm việc xong thì chạy tới tiệm tạp hóa trả lời điện thoại.

Biết tin em gái bảo anh tăng số lượng gà vịt lên 200 con, anh ngơ ngác hỏi lại.

“Mỗi thứ 200 con? Cộng lại cũng phải 400 con đấy, lỡ như bán không được thì làm sao bây giờ?”

Trong điện thoại, giọng Tống Thời Hạ bị bóp đi nên nghe cứ ồm ồm:

“Anh à, anh cứ tin em, dù không bán được thì đại học Yên Kinh cũng sẽ mua hết.

Em đã nói với hiệu trưởng Hồ rồi, anh cứ yên tâm mà nuôi, mình bán bao nhiêu họ sẽ thu hết bấy nhiêu.”

Cúp máy xong, Tống Thu Sinh vẫn còn chưa hoàn hồn, anh lại hết hồn trước độ may mắn của em gái mình.

Ở nhà, ba mẹ vừa mới chọn chỗ xây chuồng dựng trại thôi, còn chưa kịp mua gia cầm về nuôi nữa mà đã có người đặt trước rồi.

Nghe em gái nói mấy ông to bà lớn kia đều xếp hàng tranh nhau mua, hiệu trưởng Hồ còn hứa là sẽ lấy hết, còn tốt hơn những gì anh mong muốn nữa.

Anh ấy hưng phấn vô cùng, nếu em gái đã tìm được đầu ra nhanh như thế, tiếp theo cần có ba mẹ và bác hai cùng chung tay ổn định hậu phương rồi.

Tống Thu Sinh đang định rời đi, bà chủ tiệm tạp hóa đã gọi anh ấy lại: “Thu Sinh à, nhà dì có đứa cháu gái...”

Anh ấy giả ngu, cười tươi ngắt lời bà:

“Thím à, cháu có người yêu rồi, quen nhau hai năm rồi ấy, sang năm cháu sẽ đưa cô ấy về gặp ba mẹ cháu.”

Nhìn bóng lưng cao lớn của Tống Thu Sinh, bà chủ tiệm tạp hóa tức tối giậm chân.

DTV

Bà chỉ lớn hơn anh ấy có 10 tuổi thôi, thế mà lại gọi bà là thím rồi!

Tống Thu Sinh về nhà, chia sẻ tin tức tốt kia cho ba mẹ nghe, ai ngờ ba mẹ anh ấy lại hoảng sợ.

“Thế thì nhiều quá, lỡ như nuôi không tốt thì sao đây, không được đâu.”

“Đúng đó Thu Sinh, mẹ với ba con làm sao mà chăm được hết, nhà mình còn phải làm ruộng nữa.”

Tống Thu Sinh chỉ có thể cố gắng k*ch th*ch ba mẹ:

“Con nghe nói ba của em rể là quân nhân xuất ngũ, người ta từng chỉ huy chiến tranh, chức vị cũng không hề thấp.

Khách của nhà cậu ấy không giàu thì cũng là chức sắc, em gái đã hứa với người ta rồi, nếu chúng ta không làm được thì chẳng phải đã hại con bé rồi à.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 414: Chương 414



Bà Tống mặt ủ mày chau:

“Sao họ lại thích gà vịt nhà mình như thế chứ, mẹ với ba con nuôi 100 con còn được, nhưng nếu một lần nuôi cả 400 con như thế...”

Tống Thu Sinh tận tình khuyên bảo:

“Mẹ à, 100 con với 400 con cũng không khác gì nhau, chẳng qua là bận hơn một chút thôi.

Chẳng phải họ hàng nhà mình cũng muốn tìm việc làm à, cứ thuê hai ba người làm giúp rồi trả lương cho họ là được mà.”

Bà Tống vẫn chần chừ:

“Làm vậy có được không, chẳng phải thành nhà tư bản rồi à, lỡ như bị người ta đấu tố thì làm sao bây giờ?”

“Chính sách quy định thuê quá năm nhân viên mới là bóc lột dân chúng, mình toàn thuê họ hàng, trả ít tiền xem như phí chạy việc, đâu phải thuê nhân viên đâu.”

Bà Tống bị anh ấy tẩy não.

Đúng là họ hàng bên nhà bà cũng hỏi thăm chuyện tìm việc.

Nhà đông con cháu, cuộc sống cũng khó khăn, nếu bà giúp được bọn họ thì tốt quá.

“Để mẹ đi bàn lại với ba của con một tiếng.”

Tống Thu Sinh biết rõ việc này xem như đâu đã vào đấy, lại đi tới đại đội tìm nhà bác hai.

“Sao tự nhiên cháu lại định xây nhà?”

“Cháu muốn xây thêm lầu, ba mẹ cháu ở trên lầu có thể theo dõi tình hình trong xưởng vào ban đêm.”

Đội trưởng cầm một điếu thuốc rít một hơi:

“Đang tết nhất thế này chắc là khó tìm được người lắm, qua 15 bác sẽ hỏi thăm giúp cho.”

Giải quyết xong chuyện sửa nhà, Tống Thu Sinh mới nhớ tới bạn gái.

Không biết lần này Diêu Tuyết về nhà có bị ba của cô ấy bắt đi xem mắt không nữa, anh ấy phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn mới được.

Diêu Tuyết bị phụ huynh lải nhải đau hết cả đầu, bèn nói thẳng.

“Ba à, ba đừng có tụng kinh mãi như thế nữa, con có người yêu rồi, chính là cái tên nhà nghèo bị ba chê đấy.”

Ông Diêu tức đến dựng râu trừng mắt: “Sao con lại đi quen thằng đó nữa!”

Diêu Tuyết không hề sợ ông: “Sao nào, lần này ba lại định tới thủ đô hại người ta à!”

Ông Diêu đảo mắt trốn tránh: “Con nói cái gì đấy, ba là người như thế à!”

Diêu Tuyết cười lạnh nói:

“Con lại chẳng rành tính ba quá, ba đương nhiên sẽ không tự mình làm, toàn là bạn bè ba làm giúp thôi nhỉ.”

Ông Diêu cãi chày cãi cối: “...Ba... Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con.”

“Ba không phải con, sao ba biết là làm vậy tốt cho con.”

“Cậu ta chỉ là thằng nhà quê nghèo mạt rệp, nhà lại đông anh chị em, cậu ta còn là con trai lớn, cậu ta quen con là vì tiền bạc của nhà mình, tới cái này mà con cũng không hiểu à!”

“Ba à, bây giờ con thật sự hoài nghi ánh mắt của ba đấy, rốt cuộc làm sao mà ba làm giàu được hay thế?

Đến việc nhìn người còn không rõ mà còn cảm thấy là vì tốt cho con. Mấy người ba giới thiệu cho con, có ai mà không cặp kè cả đống cô?

Trong đó có hai người đã có cả con rơi con rớt rồi, ba muốn con đi làm mẹ kế cho nhà người ta à?”

Ông Diêu vẫn cãi:

“Đó là vì người ta xuất sắc, đàn ông tài giỏi ai mà chẳng có lắm phụ nữ vây quanh?

Ba đã nói chuyện với người lớn của nhà họ rồi, con lấy người ta thì sẽ là chính thất, đám gái gú bên ngoài sẽ không thể uy h.i.ế.p được tới địa vị vợ cả của con đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 415: Chương 415



Diêu Tuyết cảm thấy buồn cười vô cùng:

“Đã tới thời nào rồi mà ba còn giữ cái tư tưởng cổ hủ đó nữa. Ba không biết chế độ một vợ một chồng à?

Lại còn vợ cả, nhà mình thiếu tiền tới mức đó à? Chẳng trách mẹ con lại u uất mà chết, toàn là bị đám gái gú bồ bịch của ba làm cho tức c.h.ế.t đấy!”

Ông Diêu giơ tay lên.

Diêu Tuyết vô thức nhắm mắt lại, nhưng cuối cùng ông cũng không hạ tay xuống.

Diêu Tuyết rưng rưng nước mắt, ông Diêu thì đau đớn bi thương.

“Con có thể chê ba phiền, nhưng đừng có hở ra lại nhắc tới mẹ con, để bà ấy được yên th*n d*** suối vàng đi.

Ba biết con không ưng những người kia, nhưng con lấy một thằng nhóc nhà nghèo thì làm sao có tương lai?”

Diêu Tuyết rưng rưng, tận tình khuyên bảo:

“Ba à, chính bản thân ba có thành kiến nên mới không nhìn thấy ưu điểm của anh ấy.

Đúng là điều kiện gia đình của anh ấy không tốt, nhưng anh ấy có lòng cầu tiến, Tống Thu Sinh không hề thua kém gì ai.

Con dám đảm bảo với ba, nếu hai năm sau anh ấy không kiếm được bằng một nửa tài sản của nhà mình, con sẽ chia tay với anh ấy.”

Ông Diêu lau mặt một cái, bán tín bán nghi:

“Không phải hai năm nữa con sẽ ôm bụng bầu về ép ba nhận con rể đấy chứ?”

Diêu Tuyết bật cười:

“Con có phải đồ ngốc đâu, con thích anh ấy là vì bị thu hút bởi lòng cầu tiến của anh ấy, vì ý chí phấn đấu của anh ấy, con đâu có ý giúp đỡ người nghèo chứ.”

“Mặc kệ con có tin hay không, chuyện kia ba không hề nhúng tay vào, là cái tên cùng thôn của bọn họ dính tới chú Vương của con, sau này ba mới biết tin.”

Ông say rượu nên trút hết cơn bực ra với bạn bè, ai ngờ ông Vương lại tự tiện ra tay giúp ông xả giận.

Ván đã đóng thuyền, ông cũng mừng thầm vì con gái đã chia tay với người ta, nên cũng nói mấy lời hơi chói tai nhưng lại là sự thật với thằng nhóc nhà nghèo kia.

Thái độ của ba đã dịu xuống như thế, Diêu Tuyết vội hỏi:

“Vậy là ba đồng ý rồi đúng không? Chúng ta có thể ký giấy thỏa thuận.

Nếu như sau này con vác bụng bầu ép ba nhận con rể thì tất cả tài sản của ba sẽ thuộc về người khác, con không lấy một xu nào hết.”

Ông Diêu bất đắc dĩ thỏa hiệp:

“Con đã nói tới mức này rồi, ba cãi với con còn có ý nghĩa gì nữa. Cãi thắng, sang năm chỉ có một mình ba ăn tết, cãi thua thì cha con cách lòng.

Giấy thỏa thuận thì khỏi cần, con gái do ba nuôi lớn, ba tin con, mảnh đất con lấy được ở thủ đô khá lắm.”

Diêu Tuyết nắm tay ba mình:

“Nếu đã nói thẳng ra rồi, con cũng xin nói thật cho ba biết, mảnh đất đó là Tống Thu Sinh chọn giúp con đấy.”

DTV

Diêu Tuyết nhíu mày không đồng ý: “Con để cậu ta xen vào việc làm ăn của mình à?”

“Không phải vậy, ba nghe con giải thích đi đã, bên nhà thầu chú Vương giới thiệu cho con là lừa đảo.

Nhờ có Tống Thu Sinh giúp đỡ vạch trần âm mưu của kẻ đó, lúc đó bọn con có hiểu lầm nên chưa quay lại với nhau.

Con giao công trình cho anh ấy vì con tưởng ba hại anh ấy mất hết tiền vốn, muốn đền bù tổn thất cho anh ấy... Ba à, con xin lỗi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 416: Chương 416



Sau đó cô ấy lại vội vàng bổ sung:

“Bản thân anh ấy có mục tiêu riêng, sau khi hạng mục kia kết thúc thì anh ấy đã có vốn riêng, không nhúng tay vào việc làm ăn của nhà mình nữa.”

Tâm trạng của ông Diêu rối như tơ vò:

“Tự con biết là được rồi, mảnh đất kia thật sự không tệ, con lấy được nó ba cũng bất ngờ đấy, còn tưởng là con được di truyền đầu óc kinh doanh của ba nữa chứ.”

“Tính ra cũng là nhờ em gái của Tống Thu Sinh cả, em ấy giỏi lắm, chứ con làm sao lấy được mảnh đất đó.

Có điều em gái của anh ấy quen lãnh đạo địa phương, người ta mới nể mặt mà chừa phần cho.”

“Tống Thu Sinh là dân quê, em gái của cậu ta có thể quen được lãnh đạo à?”

“Em gái của anh ấy thú vị lắm, không phải kiểu dân quê như tưởng tượng của ba đâu.

Người ta bỏ học lâu năm, giờ thi lại một cái cũng hơn 600 điểm, chồng là giáo sư đại học, đừng có xem thường người ta.”

Diêu Tuyết cầm hộp quà lên:

“Đây là quà tết Tống Thu Sinh chuẩn bị cho ba đó, bao bì có vẻ đơn giản, ba đừng có chê.

Rượu thuốc này là em gái của anh ấy tự mình ngâm, trà cũng là trà hiếm mà em gái anh ấy mua được, trên thị trường không có đâu.”

Ông Diêu nhìn bao bì cũng không thấy hứng thú gì, nhưng lại không thể chống đỡ nổi ánh mắt chờ mong của con gái.

“Được rồi, xem như ba nể mặt con.”

Diêu Tuyết cho rằng chuyến này về nhà sẽ lại cãi nhau với ba.

Hai cha con năm nào cũng cãi nhau vì chuyện hôn nhân của cô ấy.

Dù sao cô ấy cũng đã 25 tuổi rồi, cũng chẳng để ý chuyện 25 hay 30 mới kết hôn.

Có thể tranh thủ được một cơ hội cho Tống Thu Sinh như thế thật sự nằm ngoài dự kiến của cô ấy.

Hy vọng anh ấy có thể cố gắng hơn, để ba của cô ấy nhìn thấy sự cố gắng và tiềm lực của anh ấy.

Cô ấy thật lòng cảm thấy Tống Thu Sinh có thể gầy dựng được sự nghiệp.

Lúc trước anh ấy mềm lòng, giúp đỡ người cùng thôn nên mới để kẻ xấu có cơ hội phá mình.

“Rượu ngon, đây là dùng rượu Mao Đài ngâm à?” Ông Diêu chỉ thử một hớp đã nhận ra là mùi rượu Mao Đài.

Sau này Tống Thời Hạ ngâm rượu toàn dùng rượu đế bình thường.

Nhưng vì là tặng cho ba vợ tương lai của anh trai nên mới đặc biệt dùng Mao Đài ngâm rượu thuốc.

Diêu Tuyết cũng kinh ngạc, em gái Tiểu Tống đúng là chu đáo mà.

“Bây giờ ba đã biết người ta có thành ý thế nào chưa, quà tuy ít nhưng nhiều tâm ý.”

Ông Diêu lắc đầu: “Quà này không ít đâu, em gái của Tống Thu Sinh không tệ chút nào.”

Diêu Tuyết nhân cơ hội thổi gió bên tai:

“Cái thằng Hoàng gì đó, ba bảo chú Vương đuổi nó đi, loại người có thể phản bội bạn bè, sau này nhất định sẽ phản cả chủ nữa.

Ba nhìn đi, đến nhà thầu chú Vương giới thiệu cho con cũng là lừa đảo, chú Vương nhìn người tệ quá.”

Ông Diêu đang thử rượu, cũng hơi xây xẩm mặt mày:

“Con nói đúng, để ba gọi điện cho ông Vương, không thể bạ đứa nào cũng thuê được.”

Diêu Tuyết giúp bạn trai xả giận xong, xem như song hỷ lâm môn, vui vẻ khỏi phải nói.

...
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 417: Chương 417



Rằm tháng giêng ăn bánh trôi, Tống Thời Hạ ở nhà làm bánh trôi hoa quả, được mọi người khen không dứt miệng.

Nhất là hai đứa nhỏ ủng hộ vô cùng nhiệt liệt, ăn căng tròn bụng rồi mà vẫn đòi cô chiên bánh trôi thừa lên để ăn vặt.

Trẻ con không thể ăn quá nhiều gạo nếp, Tống Thời Hạ chỉ cho hai đứa mỗi đứa hai viên bánh trôi, lần đầu tiên đổi lấy ánh mắt bất mãn và lên án của hai đứa nhỏ.

Qua tết nguyên tiêu, Tống Thu Sinh lại tới trường học tặng đồ.

Trước khi anh ấy đi, mẹ còn nhét hết gia cầm chưa làm thịt trong nhà cho anh mang theo.

Chỗ anh không nuôi được, bèn đưa tới hết cho em gái giữ lại từ từ ăn, nhà em gái sân rộng, nuôi hai mươi con gà cũng không sao.

Lúc đi, anh còn ghé ngang qua thị trấn thăm nhà chị cả:

“Chị gái cảm thấy ở thị trấn làm ăn được thì hè này đi thuê một cửa hàng mặt tiền ở cạnh nhà ga.

Dù sao cũng chung một đường với xưởng t.h.u.ố.c lá và xưởng phân bón, lỡ như hôm nào đó nhà ga thông xe thì cũng tiện hơn.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi:

“Chị cả nghĩ thoáng ra là được rồi, không nhất định phải lên thành phố, có thể chờ Mao Đản thi đậu cấp 3 rồi tính tiếp.

Lúc trước chị ấy còn ít tiền dành dụm, tiền thuê nhà với giá cả trong thành phố nhất định sẽ đắt hơn dưới thị trấn nhiều.”

Tống Thu Sinh cũng nghĩ vậy.

Anh ấy sợ chị cả lên thành phố, lạ nước lạ cái, mở cửa hàng sẽ bị người ta bắt nạt.

Tống Thời Hạ cảm thấy thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của con trẻ kiểu gì cũng nên có cha mẹ ở bên cạnh.

Để con cái ở lại quê, không có người dạy dỗ rất dễ bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu.

Còn mấy năm nữa Mao Đản mới tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa chưa chắc đã đậu ngay được.

Ở thị trấn còn thi không đậu, lên thành phố tranh giành vỡ đầu mới có thể xin vào học được.

Chỉ mong em trai và Mao Đản có thể cố gắng một chút.

“À đúng rồi, Đông Đông nói muốn em làm thẻ lý lịch cho nó đấy.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Thẻ lý lịch?”

“Ý nó là cái thẻ viết tên gia đình, địa chỉ với số điện thoại mà em làm cho mấy đứa nhỏ đó, nó cũng muốn có một cái.”

Tống Thời Hạ lập tức hiểu ra, cô dở khóc dở cười:

“Nó muốn cái này làm gì, em sợ bọn nhỏ đi lạc, không biết tìm đường về nhà nên mới làm cho bọn nhỏ thôi.

DTV

Tống Đông Đông hai năm nữa là có thể làm thẻ căn cước rồi, nó lấy cái này làm gì chứ.”

Tống Thu Sinh nhún vai:

“Thì em cứ làm cho nó một cái đi, bằng không nó lại ăn vạ làm cả nhà đau hết cả đầu, lại bảo em thiên vị cho mà xem.”

“Được rồi, để em tranh thủ làm một cái.”

Anh ấy lại kể chuyện muốn sửa lại nhà thành nhà ba tầng.

“Không phải anh định mua nhà à, sao còn sửa nhà nữa?”

“Nhà mình càng lúc càng đông người, nhất định không đủ chỗ ở đâu, đầu xuân tiện thể sửa luôn.

Dù sao trong thôn cũng biết anh kiếm được tiền, nếu không sửa lại nhà cửa cho khang trang thì lảm sao để ba mẹ nở mày nở mặt được.”

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì.

Nhà ở dưới quê thật sự không đủ phòng ở rồi, sửa lại cũng tốt, sau này tết nhất về quê cả nhà cũng chẳng cần chen chúc nữa.

Nhưng chuyện nở mày nở mặt này, lái ô tô với chở cả xe tải quà tết về còn chưa đủ à?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 418: Chương 418



Nhắc tới chuyện mua nhà, đúng lúc hôm nay anh cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.

“Đi thôi, nhân lúc Diêu Tuyết còn chưa trở lại, anh em mình đi xem tứ hợp viện đi.”

Tống Thời Hạ đang nghĩ không muốn viết văn, cũng không có tài liệu sống, thế là cầm túi xách, cầm theo hai con gà đi theo anh trai ra ngoài.

“Gà để tạm ở chỗ anh nhé, lát nữa tiện đường mang qua cho mẹ chồng em luôn.”

Tống Thu Sinh lại trêu chọc cô: “Em đối xử với mẹ chồng không khác gì mẹ ruột nhỉ.”

“Anh à, bánh ít qua thì bánh quy lại, nếu không nhờ có mẹ chồng quảng cáo giúp em thì nhà mình làm sao có nguồn tiêu thụ tốt như thế chứ.”

Tống Thu Sinh gật đầu đồng ý: “Gia đình mẹ chồng của em thật sự rất tốt, toàn là người nhiệt tình cả.”

Tan làm, giáo sư Quý đón bọn nhỏ về nhà, chỉ thấy cơm chiên trứng đang hâm nóng trên bếp và một tờ giấy nhắn trên bàn cơm.

Quý Nguyên nhón chân lên vẫn không đọc được tờ giấy trên tay ba mình, bèn nói: “Anh ơi, anh đọc cho em với.”

Quý Dương nghiêng đầu nhìn từ dưới lên: “Ra ngoài, tối nay về, đừng mong nhớ.”

Quý Nguyên chu môi: “Mẹ lại bỏ mình ở nhà để ra ngoài chơi rồi.”

Muốn mua tứ hợp viện thật sự không dễ dàng gì.

Môi giới bất động sản vừa nổi lên, cũng không biết có đáng tin hay không.

Bình thường mua bán bất động sản toàn là người quen giới thiệu giúp mà thôi.

Cũng may Tống Thời Hạ quen Mạnh Như.

Cô không biết gia cảnh nhà cô Mạnh như thế nào, nhưng biết cô Mạnh ở tứ hợp viện.

Tống Thu Sinh phục hoàn toàn:

“Anh cũng phải nể các mối quan hệ của em đấy, đến cả người quen mua tứ hợp viện em cũng biết.”

Tống Thời Hạ nhún vai: “Em cũng không biết tại sao người em quen biết đều giỏi như thế đấy.”

Đúng là khác hẳn kiếp trước.

Cô cảm giác như mình tới thế giới này xong, không chỉ may mắn hơn mà duyên quen biết người khác cũng tốt hơn, bên cạnh hoàn toàn không có người xấu nào luôn.

Mạnh Như vừa nghe Tống Thời Hạ nói muốn mua tứ hợp viện thì lập tức đề cử nhà của hàng xóm ở bên cạnh mình.

“Hàng xóm nhà chị sắp phải di dân, hay là em đi xem thử nhé?”

Tống Thời Hạ vội vàng giải thích rõ ràng: “Bọn em đi mua nhà tân hôn cho anh trai em chứ không phải em mua.”

Mạnh Như vẫn kiên nhẫn trả lời:

“Nhà đó rộng rãi, làm nhà tân hôn không thành vấn đề, em tới thăm cũng có chỗ ngủ lại.”

Tống Thời Hạ quay sang hỏi ý kiến anh trai, Tống Thu Sinh gật đầu.

“Đi xem đi.”

Tứ hợp viện này thật sự rất rộng lớn, nhà cũng không cần sửa chữa gì nhiều.

Tống Thời Hạ cảm thấy khuyết điểm duy nhất chính là quá lớn, nghe nói là nhà của quan viên mấy phẩm gì đó.

Không ngờ anh trai cô cũng rất hài lòng: “Chị dâu của em nhất định sẽ thích căn nhà rộng lớn thế này.”

Tống Thời Hạ bán tín bán nghi:

DTV

“Từ cửa chính đi vào tới nhà chính cách một khoảng xa như vậy, chị dâu thật sự sẽ thích à?”

Tống Thu Sinh lơ đễnh:

“Cô ấy yếu ớt như thế, tới lúc đó sửa lại cửa chính, lái xe từ cổng vào luôn là được.”

Nếu anh trai đã vừa lòng, vậy thì cô không có ý kiến gì nữa:

“Được rồi, nếu anh thích thì cứ bàn lại với người ta, em chỉ phụ trách giúp anh tìm nhà thôi, anh còn muốn xem chỗ khác không?”

Tống Thu Sinh do dự một hồi: “Đi xem thử đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 419: Chương 419



Mấy chỗ còn lại không lớn bằng chỗ này, nhưng có một căn khá hợp ý Tống Thời Hạ.

“Em thích căn này.”

Căn này chỉ là một căn nhà bình thường, không lớn lắm, chủ yếu là nó có một vườn hoa khá lớn, thích hợp cho một nhà mấy người ở.

Tống Thu Sinh cảm thấy căn tứ hợp viện này không khác gì mấy căn nhà bình thường.

“Vậy thì mua thôi, nhưng em có ở đâu, mua xong đừng bỏ phí nhé.”

Tống Thời Hạ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Em mua, ai nói em không mua!”

Anh trai không hiểu gì hết, căn tứ hợp viện này có vị trí rất tuyệt, sau này người khác chi một tỷ cô cũng không bán.

Mạnh Như không ngờ Tống Thời Hạ cũng nhìn trúng một căn, cô ấy cười trêu, “Ở đây đi đâu cũng không thuận tiện, sao em lại định mua ở đây?”

DTV

Tống Thời Hạ đáp: “Mỗi năm tiện dắt đám nhỏ tới đây xem nghi thức kéo cờ ạ.”

Mạnh Như kinh ngạc bật cười:

“Đúng là tiện thật, đi chưa đến 5 phút là tới quảng trường xem nghi thức kéo cờ rồi.”

Cuối cùng hỏi thăm giá cả, căm tứ hợp viện mà Tống Thời Hạ thích 50 ngàn đồng, căn Tống Thu Sinh thích thì hơn 200 ngàn.

Hai anh em đồng ý không chút do dự, tiếc là không trả giá được, nhưng có thể trả góp theo từng kỳ, không lấy lãi.

Căn nhà mà Tống Thu Sinh thích thì gia chủ đang lo liệu giấy tờ xuất ngoại, chỉ còn người già và trẻ con có thể ở trong nước chờ tới cuối tháng 6.

Tống Thu Sinh bàn bạc với người ta là sẽ đặt cọc 20 ngàn trước, 180 ngàn còn lại chỉ cần thanh toán trước khi họ xuất ngoại là được.

Trên đường về nhà, Tống Thời Hạ lại hơi hối hận, “Có phải hai anh em mình xốc nổi quá không.”

Tống Thu Sinh chỉ thấy hơi hối hận lúc biết giá cả mà thôi, cảm thấy mình xốc nổi quá.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Diêu Tuyết thích ở nhà lớn, anh ấy lại không muốn để cô ấy chịu thiệt thòi ở nhà nhỏ.

May mà đã để lại tiền cho ba mẹ từ trước rồi, bây giờ trên người anh chỉ còn mấy ngàn, còn phải trả lương cho nhân viên nữa.

Anh ấy cắn môi:

“Đúng vậy, xem như động lực để anh em mình cố gắng kiếm tiền. Em xem, hiện tại tứ hợp viện một căn có thể bán được hơn 200 ngàn, mấy năm nữa nói không chừng sẽ hơn cả triệu đấy.”

Anh ấy cũng hiểu ra, em gái lấy giáo sư xong đúng là mở rộng tầm mắt.

Anh ấy còn không ngờ tứ hợp viện sẽ đắt như thế.

Trước khi ra ngoài anh ấy chỉ cảm thấy chắc chừng hơn 100 ngàn là cùng, nhưng tòa nhà lớn kia thật sự quá hấp dẫn.

Tống Thời Hạ cũng tự an ủi mình và anh trai.

“Mua cũng mua rồi, giờ có hối hận cũng vô dụng, hiện tại em không còn xu nào luôn, toàn phải tiêu tiền của giáo sư Quý, xem ra phải ngâm rượu thuốc tiếp rồi.”

Cô hơi chột dạ, chuyện mua nhà tuy cô đã đánh tiếng với giáo sư Quý rồi, nhưng cô không nói cho anh ấy biết một căn nhà đến mấy chục ngàn.

Cô tự tin mình có thể kiếm lại chỗ này trong vòng nửa năm.

Nhưng chưa bàn bạc với anh ấy đã ký hợp đồng như thế, trong lòng cô vẫn thấy hơi bất an.

“Em ngâm rượu thuốc thì mệt tới đâu được? Kiếm tiền dễ thế còn gì!

Anh mà là em, ngày nào cũng sẽ ở trong nhà chăm chỉ ngâm rượu thuốc với xao trà, kiếm tiền đã tay luôn.

Ngày mai anh đi kết toán tiền bán sách, em cũng sẽ có thêm ít tiền để xoay sở tạm.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back