Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 260: Chương 260



Quý Dương ngủ ngay ngắn hơn, tay đặt trên bụng, chân cũng không đá lung tung.

Tống Thời Hạ không định đánh thức lũ nhỏ, chỉ xoa má rồi thơm mỗi đứa một cái.

Cô nói nhỏ với Quý Duy Thanh: “Không cần gọi con dậy, mình lấy sách ra trước đã.”

Sách cô vơ vét được còn ở trong túi.

Dưới nhà, Hàn Dung mở túi nilon, tay run run nhấc cây nhân sâm ra, căng thẳng đến suýt thì cầm không chắc.

Nhân sâm hoang dã to như thế, phải bán được bao nhiêu tiền nhỉ?

Bà bắt đầu hoài nghi, liệu bệnh viện có đủ tiền mua không?

Cây nhân sâm này nặng thế, tối thiểu cũng phải vài chục nghìn.

May mà đây là nhân sâm do con dâu bà đào được, bà có thể báo trước cho bệnh viện để họ chuẩn bị tiền.

Quý Học Nhai từ nhà hàng xóm về, thấy cửa phòng bếp đang mở, vợ mình ngồi xổm ngay đó, không biết đang mày mò cái gì.

Ông tò mò ngó qua:

“Em làm gì đó?”

“Con trai với con dâu nhà ta về rồi, có tin tốt này anh có muốn nghe không?”

“Tin tốt gì? Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Tống nhà ta có thai rồi?”

Hàn Dung trừng mắt với ông một cái:

“Chỉ có đám đàn ông các anh mới coi mang thai là tin tốt, không cần biết đến phụ nữ có thai thì khó chịu khổ sở thế nào.”

Quý Học Nhai mất hứng:

“Em bây giờ cả ngày chỉ tìm cách mắng anh, trách anh thời trẻ gieo giống nhanh, chuyện đó tự anh khống chế được chắc? Chính em nói có tin tốt, anh mới nghĩ đến chuyện đó mà.”

Hàn Dung xấu hổ dậm chân: “Già đầu rồi còn ăn nói không biết kiêng dè, mất mặt c.h.ế.t được. Nhìn xem đây là cái gì?”

Quý Học Nhai vươn cổ, suýt thì sái cả cổ: “Em đào đâu ra cái này?”

“Tiểu Tống đào được trong núi, nhân sâm hoang dã chính hiệu, to thế này mà đào được thì đúng là vận hạnh cực lớn đó.”

Dù hai vợ chồng bà cũng coi như từng trải và biết rộng hiểu nhiều thì cũng chưa từng thấy cây nhân sâm nào to như thế.

Tay Quý Học Nhai đã run lên: “Cái này phải đáng giá bao nhiêu nhỉ?”

“Anh cứ chuẩn bị tâm lý chu đáo đi, nhân sâm không rẻ đâu, mà củ này ít nhất cũng phải sáu lạng.”

Quý Học Nhai bình tĩnh lại, nói:

“Gọi cho bệnh viện bên em đi, thứ này quá quý hiếm, tốt nhất có thể giữ lại ở nơi cần, nếu bệnh viện quân khu không đủ năng lực mua, có khi sẽ bị tư nhân mua mất.”

Bất luận thế nào, ông cũng không muốn một dược liệu quan trọng như thế rơi vào tay thương nhân.

Thương nhân có tiền phần lớn đều là người nước ngoài, không thể để người nước ngoài chiếm được đồ quý hiếm của nước nhà.

“Còn cần anh nhắc chắc, nãy em đã gọi cho bệnh viện bảo họ mau chóng dồn tiền mang qua.”

Tuy đó là bệnh viện quân khu nhưng ngày thường không cần dùng đến số tiền lớn như vậy, ai biết sẽ có một ngày đột nhiên có cây nhân sâm ước chừng trăm tuổi xuất hiện trong tầm tay họ.

Quý Học Nhai lại nhìn quanh: “Sao bảo chúng nó về rồi, con đi đâu rồi?”

“Lên phòng, hai đứa mới đi đường xa về đã vội vã muốn lên thăm con, con bé Tiểu Tống này tâm tính thiện lương, chẳng trách vận may lại tốt đến thế.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 261: Chương 261



Quý Học Nhai cũng gật gù đồng ý:

“Quan trọng nữa là nấu ăn còn ngon, lão Vu cứ muốn sang nhà ta uống chực trà với rượu của anh, giờ anh không muốn chơi cờ với ổng nữa.”

Hàn Dung vui vẻ trêu chọc ông: “Anh keo kiệt bủn xỉn như thế, mấy năm nữa chẳng ai thèm chơi cùng đâu.”

“Hừ, nói thế không đúng nhé, lão Vu kia giảo hoạt c.h.ế.t đi được, chơi cờ còn tạm được, những cái khác không mê được, suốt ngày chỉ chực chờ ăn hôi của nhà người khác.

Bạn bè anh nhiều lắm, hồi em còn trẻ cứ chê người ta thô lỗ nên anh mới không giới thiệu hết bạn cho em thôi.

Lãnh đạo mới cho xây một khu nhà hưu trí cho cán bộ, bạn anh đều viết thư bảo anh qua ở đó, đừng ở nhà, con cái nó chướng mắt.”

Bạn bè của Quý Học Nhai toàn là những chiến hữu cũ, những người thân thiết gắn bó trên chiến trường.

Lúc trước nói là về quê, thực chất đều có chức vị cả, phân phối chức vị theo chiến công nên vị trí đều không thấp.

Hiện giờ đều đến tuổi nghỉ ngơi dưỡng lão, có chính sách ưu đãi liền nhớ ngay tới đám bạn già, muốn tụ tập một chỗ với nhau.

Hàn Dung ngượng ngùng đỏ cả tai:

“Em chưa bao giờ chê họ nhé. Em chỉ chê anh ở bẩn, tự anh suy ra là em chê người ta thô lỗ.”

Quý Học Nhai xua tay:

“Giỡn với em thôi, tin thật đấy à? Đấy là tại bọn họ cứ luôn mồm khen em đẹp, anh hơi khó chịu.”

Giờ đều đã già, cơn ghen ngày còn trai tráng mới dần biến mất.

Hàn Dung biết ngay người này không thể nói được lời nào tử tế đâu.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh xuống nhà, Quý Học Nhai trông thấy bèn vui vẻ vẫy tay gọi Tống Thời Hạ lại.

“Bánh trung thu con làm ngon lắm, năm sau ăn tết trung thu ở đây đi.”

Hàn Dung bảo:

“Ăn tết trung thu ở đâu mà chẳng như nhau? Tiểu Tống lâu lâu mới có dịp về nhà, anh còn định cướp đoạt quyền lợi của con bé hả?”

Quý Học Nhai vội thanh minh: “Anh không có ý đó, anh chỉ định bảo bánh trung thu ngon thôi, em đừng có xuyên tạc ý anh.”

DTV

“Em cũng chỉ đùa chút thôi mà, sao anh nghe không hiểu nhỉ.”

Hàn Dung nhìn con dâu, khen ngợi:

“Bánh trung thu con làm đúng là rất ngon, rõ ràng thơm mềm ngọt xốp mà lượng đường lại không cao, không biết làm thế nào?

Ba con không thể ăn những thứ nhiều đường nhiều muối nhiều dầu mỡ, lúc đấy ông ấy ăn một hơi mấy cái, mẹ sợ hết hồn, đưa đi bệnh viện kiểm tra, bệnh viện lại bảo không sao.”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Đây là do sức khỏe của ba con tốt, có nền tảng vững, chắc là mỗi ngày đều chịu khó rèn luyện, thỉnh thoảng ăn ngọt sẽ không sao, chỉ cần đừng ăn hàng ngày là được.”

“Bác sĩ cũng nói thế, nhưng ổng ăn liền một lèo 5 cái bánh, trong đó có cả hai cái nhân đậu đỏ nhuyễn đặc biệt ngọt, đại đa số bánh trung thu trong nhà đều vào bụng ổng hết đấy.

Lần sau con dạy cho mẹ, để mẹ làm thử mấy thứ ngọt nhưng hàm lượng đường lại không cao cho ông ấy ăn.”

Cái này thì lại hơi khó, bởi khi ấy Tống Thời Hạ nhào bột bằng nước linh tuyền pha loãng, cho nên đồ ngọt mặc dù toàn đường cũng sẽ không khiến cha chồng cô gặp vấn đề về sức khỏe.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 262: Chương 262



Quý Duy Thanh đột nhiên chen vào:

“Nếu bác sĩ đã bảo ba phải ăn ít đường thôi thì tốt nhất là không cần thường xuyên làm đồ ngọt cho ba ăn.”

Hàn Dung nghe thấy cũng có lý.

“Thôi, vậy mẹ không học, không thì không cẩn thận bị ba con dỗ ngọt mấy câu lại làm bánh trái cho ổng ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe.”

Quý Học Nhai còn chưa kịp vui mừng thì quyền tự do ăn đồ ngọt đã bị con trai c.h.é.m rớt.

Bệnh viện quân khu gọi điện tới, muốn xác nhận lại trọng lượng của nhân sâm hoang dã.

Tống Thời Hạ hết sức kinh ngạc: “Chúng ta cứ ở nhà chờ là được ạ?”

Hàn Dung kéo tay cô, bảo:

“Mình chờ ở nhà là được, nếu bệnh viện mẹ không mua nổi thì chỉ có thể bán cho các thương nhân thôi.”

Tống Thời Hạ nghe nói thế, lòng đã không muốn, bán cho họ chẳng bằng tự mình giữ lại tiếp tục trồng, về sau từ từ tìm chỗ bán.

Thương nhân giỏi nhất là ép giá, mua vào với giá thấp nhất, sau đó bán đi với giá cao nhất, ví dụ như đưa đi đấu giá, cô không muốn làm lợi cho họ.

Hàn Dung sang nhà hàng xong mượn cân, cân thử nhân sâm hoang dã, 7 lạng.

Bên phía bệnh viện quân khu tổ chức họp gấp, cuối cùng quyết định mua lại cây nhân sâm hoang dã nặng 7 lạng của Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ biết nhân sâm đắt tiền nhưng không ngờ ở những năm này cũng đắt như thế.

Mấy vị lãnh đạo bệnh viện tới tận nơi xem, còn đưa theo cả bậc thầy trung y, tài xế đi cùng xách chiếc rương da màu đen.

Những lãnh đạo này đều là đồng nghiệp của Hàn Dung.

Phó viện trưởng bệnh viện cũng tới, ông vừa vào nhà đã nói với Hàn Dung:

“Giá cả thị trường hiện nay đang là 200-300 đồng một gam, chúng tôi tính với giá 300 đồng một gam nhé.”

Hàn Dung mỉm cười mời họ ngồi xuống uống trà: “Mọi người uống chén nước trước đã rồi chúng ta bàn sau.”

Tống Thời Hạ bị mẹ chồng gọi riêng ra sân sau.

DTV

“Giá đó con thấy thế nào? Không hài lòng thì có thể nâng lên, cây nhân sâm của con có chất lượng thuộc hàng cao nhất, có thể bán với giá cao hơn bình thường.”

Biết được hạn mức cao nhất còn có thể thêm 50 đồng nữa cũng được, Tống Thời Hạ từ chối:

“Giá này là được rồi ạ.”

300 đồng với 350 đồng đối với cô không có gì khác nhau lắm, các vị lãnh đạo này đều là chỗ quen biết nhiều năm của mẹ chồng, coi như lấy giá người trong nhà đi.

“Con không cần nể mặt mẹ mà bán rẻ, anh em trong nhà còn phải tính toán rõ ràng, huống chi là người con không quen biết.”

Hàn Dung nói thế nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vẻ.

Tống Thời Hạ chỉ cười nhẹ:

“Con biết, nhưng giá này đã vượt ngoài mong đợi của con rồi nên không cần thêm đâu ạ.”

Vị thầy thuốc trung y kia đích thân kiểm tra chất lượng nhân sâm, thầm cảm thấy giá này mua vào chẳng khác nào nhặt của hời.

Tống Thời Hạ lại nghĩ, một cây nhân sâm hoang dã đã có thể bán với giá này, biết thế đời trước mình chịu khó trồng nhân sâm với dược liệu có hơn không.

Tiền được trao ngay tại đó, Hàn Dung và bên bệnh viện, mỗi bên đưa ra bốn người đếm tiền, mất hai tiếng đồng hồ mới xong việc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 263: Chương 263



Tống Thời Hạ lên phòng lại bị đám nhỏ quấn lấy, Quý Nguyên ôm chặt đùi cô không chịu buông tay.

“Lần sau mẹ mang hai đứa đi cùng, thế được không nào?”

Quý Nguyên ngửa đầu: “Ngoắc tay.”

Quý Dương cũng nhích lại: “Con cũng ngoắc nữa.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, ngoắc tay với từng đứa nhỏ.

“Để bù đắp mấy ngày không chơi cùng các con, mẹ mua truyện tranh liên hoàn cho các con nhé?”

Ngày đó nghe Tống Đông Đông nói bạn cùng lớp thích xem truyện tranh liên hoàn nên mới nghĩ sẽ mua thứ này cho đám nhỏ nhà mình.

Giá của một bộ tranh liên hoàn không nhỏ, nhưng cô nói sao cũng có thể coi là người có tiền rồi.

Những niềm vui nên có trong thời thơ ấu của lũ trẻ, cô muốn thay cha mẹ chúng bổ sung toàn bộ.

Hai đứa nhóc tò mò hỏi cô truyện tranh liên hoàn là gì, Tống Thời Hạ mới nhớ, đến cả phim hoạt hình hai nhóc cũng rất ít được xem.

Cô bèn nghiêm túc giải thích:

“Truyện tranh liên hoàn là truyện có vẽ hình minh họa ở đó, về sau các con đọc sách không cần ba mẹ đọc cho cũng có thể hiểu được.”

Hai anh em nghe nói thế lại có vẻ không vui, còn bĩu môi.

Tống Thời Hạ hiểu ngay được ý của đám nhóc:

“Nhưng ba mẹ vẫn sẽ kể chuyện cho các con nghe trước khi ngủ, còn truyện tranh liên hoàn ta để dành những lúc các con không thích chơi xếp gỗ nữa mà ba mẹ lại bận thì các con có thể tự đọc.”

Thế là hai nhóc vui mừng hớn hở, hưng phấn ôm chầm lấy Tống Thời Hạ.

Quý Duy Thanh gõ cửa, nói vọng vào: “Khách đã về rồi.”

Tống Thời Hạ ôm hai cậu nhóc, thơm mỗi đứa một cái, dặn: “Các con ở trong này chơi xếp gỗ nhé, mẹ xuống nhà đã.”

Quý Nguyên lại nhảy ra xỏ giày: “Con cũng muốn xuống.”

Quý Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.

Tống Thời Hạ đành phải thỏa hiệp: “Ừ, thôi chúng ta cùng đi.”

Gia đình nhỏ xuống nhà, Hàn Dung ngồi trong phòng khách đang cười híp mắt, làm xong một chuyện có lợi đôi bên, bà rất vui vẻ.

“Trong này là 100 nghìn đồng, con xem lúc nào rảnh thì ra ngân hàng gửi vào, để ở nhà không an toàn lắm.”

Tống Thời Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề mất lý trí vì đột nhiên có được một số tiền lớn: “Vậy mẹ đi cùng con nhé, con đi một mình thấy hơi sợ.”

DTV

“Chắc chắn rồi, mẹ sẽ gọi cho cảnh vệ của ba con đi cùng, số tiền lớn thế này, không sơ suất được.”

Hai nhóc con cũng muốn đi theo, nhưng đã bị ông nội xách về phòng.

“Ba mẹ các con với bà nội sẽ về ngay thôi, trẻ con đừng đòi đi theo, làm phiền người lớn.”

Quý Nguyên kéo tay anh trai, thì thào:

“Anh, em muốn biến thành người lớn quá, trẻ con lúc nào cũng không được ra khỏi nhà.”

Quý Dương siết chặt nắm tay mũm mĩm: “Đợi khi nào chúng ta lớn là có thể tự mình đi, không cần ai đưa đi.”

Quý Nguyên lại rầu rĩ: “Vậy mình phải chờ bao lâu mới đủ lớn?”

Quý Dương an ủi em trai: “Sắp rồi, khi nào mình cao cỡ như anh họ là coi như trưởng thành.”

Quý Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Vậy là còn chừng một cái đầu với bả vai nữa là đủ lớn rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 264: Chương 264



Dọc đường đi, Hàn Dung chợt nhớ ra một chuyện.

“À đúng rồi, hai hôm trước Tiền Tú Chi có tới đây để cảm ơn các con, nhưng không gặp được, cô ấy có gọi điện cho chị dâu con, hỏi xin số điện thoại của hai đứa.”

Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Chuyện lần trước cũng đã cảm ơn rồi mà?”

Cô phải nói mãi, mẹ chồng mới giúp gửi trả lại tiền, chỉ giữ lại rượu biếu.

DTV

“À, chuyện này nói ra nghe cũng trùng hợp, cô ấy tới cảm ơn là vì A Thanh, chồng Tiền Tú Chi là Tô Ái Dân cũng là đồng nghiệp của A Thanh.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Đồng chí Tô Ái Dân chẳng phải đang giảng dạy ở đại học quốc lập sao?”

Quý Duy Thanh nãy giờ vẫn im lặng, nay chợt lên tiếng giải thích:

“Lần trước đi công tác cùng nhau, sơn động bị lún, anh ấy bị thương ở đầu, anh mới lấy rượu thuốc để tiêu độc cho anh ấy.”

Hàn Dung và Tống Thời Hạ đều giật mình.

Hàn Dung cất cao giọng: “Sao sơn động lại bị lún? Con có sao không?”

Tống Thời Hạ bấu chặt lấy tay anh.

Khi anh về, cô không thấy anh có vết thương nào trên người, nhưng mấy ngày sau đó không thấy anh dậy sớm tập thể dục, chưa biết chừng là đã bị tổn thương bên trong.

Quý Duy Thanh nắm lại tay cô, thong thả trả lời mẹ:

“Con thì không sao, khi đó con đang ở bên ngoài căn cứ để làm thực nghiệm lấy số liệu, không ở trong sơn động.”

Bấy giờ mẹ chồng nàng dâu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Dung vẫn chưa hết sợ hãi:

“Mẹ còn tưởng bọn con đi công tác là đi hỗ trợ tính toán gì thôi, ai ngờ đi đến nơi nguy hiểm như thế, loại nhiệm vụ này, lần sau có thể không nhận được không?”

Quý Duy Thanh cụp mắt, tỏ rõ thái độ từ chối, Tống Thời Hạ giải thích thay anh:

“Mẹ, A Thanh được chọn đi là vì anh ấy thuộc dạng nhân tài xuất sắc bậc nhất. Bị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không ai lường trước được việc như thế.

Lãnh đạo bên trên cũng sẽ lo cho an toàn của họ như chúng ta thôi, chúng ta là người nhà, hẳn nên ủng hộ công việc của anh ấy.”

Đương nhiên Hàn Dung cũng biết nên làm như thế, chồng bà là quân nhân, từng tham gia vô số chiến dịch, trên người cũng để lại vô số ‘huy chương’.

Mỗi lần cãi nhau hay giận dỗi, bà lại nhớ đến những vết đạn vết d.a.o trên người ông, thế là lại mềm lòng nhượng bộ.

Hàn Dung là vợ lính, tất nhiên sẽ có giác ngộ tư tưởng cao hơn người thường, nhưng bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường.

Bà đã mất đi một đứa con, cho nên gần như đã dồn hết tình thương cho đứa con út này.

Ngày trước, anh đã gần 30 vẫn chưa chịu kết hôn, bà không hề ép buộc hay thúc giục nửa lời.

Hiện giờ công việc của con út cũng thuộc dạng có nguy hiểm không nhỏ, làm sao bà có thể không lo lắng cho được?

Quý Duy Thanh nhìn vợ đầy cảm kích vì cô đã nói đỡ cho anh.

“Sơn động bị lún là vì địa chất nơi đó có vấn đề thôi mẹ ạ, đó cũng là lần đi công tác duy nhất phải vào sơn đồng, sau này sẽ không thế nữa đâu.”

Mặc dù không tin nhưng Hàn Dung cũng không nói gì thêm nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 265: Chương 265



Tống Thời Hạ biết mẹ chồng lo lắng, vì thế mới chủ động điều tiết bầu không khí.

“Mẹ à, tính tình A Thanh thế nào, mẹ còn không biết sao? Trước nay anh ấy đều luôn thẳng thắn, có gì nói nấy, anh ấy không lừa mẹ đâu.”

Hàn Dung gắng gượng cười cười:

“Tính mẹ thế đấy, cứ quan tâm quá là không nghĩ được gì, con nói phải, A Thanh trước nay chưa bao giờ nói dối, chắc tại chuyện kia làm mẹ sợ quá, đầu óc không nghĩ ra được.”

Nói là nói thế, nhưng vẻ lo lắng trên gương mặt bà vẫn chưa thể biến mất.

Tống Thời Hạ biết mẹ chồng cần thêm thời gian từ từ bình tâm lại.

Giờ có khuyên thêm cũng chẳng ích gì, chuyện này cần bà ấy phải tự nghĩ thông và vượt qua mới được.

Nhưng điều khiến cô rất bất ngờ là Quý Duy Thanh và Tô Ái Dân lại là đồng nghiệp với nhau.

Anh còn giúp người kia, còn mình thì từng giúp Tiền Tú Chi, nhà họ với hai vợ chồng đó quả là có duyên.

Tuy cô an ủi mẹ chồng nhưng chính bản thân cô cũng sợ hãi không kém.

“May mà có rượu thuốc đó, độ cồn của nó lên tới hơn 50 độ lận, mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn tiêu độc là cồn 75% nhưng chí ít thì nó cũng có tác dụng nhất định.”

Hàn Dung cũng phụ họa:

“Đúng đấy, ở điều kiện gian khổ như thế, bọn nó có được một lọ cồn tiêu độc là tốt lắm rồi.

Nhưng mẹ thấy rượu thuốc của con mà bôi ngoài miệng vết thương thôi thì phí lắm, mẹ cảm giác nếu để Tô Ái Dân uống vào có khi càng hiệu quả hơn.”

Bà đã từng uống rượu thuốc đó hai lần, mỗi khi trời sắp mưa thì uống, sau đó sẽ có cảm giác đầu gối không đau như trước nữa.

Tống Thời Hạ không nói cho bà rằng phỏng đoán của bà hoàn toàn chính xác.

Rượu thuốc của cô lấy nước linh tuyền ngâm, thừa sức chữa khỏi vết thương ngoài da, nếu uống thì càng có hiệu quả cao hơn là bôi.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết, thực ra Tô Ái Dân chỉ bôi tiêu độc có hai lần, sau đó đã uống hết chỗ rượu thuốc còn lại vì thèm.

Thật đúng là người ngốc cũng có may mắn của người ngốc.

Tống Thời Hạ dựa theo thân phận Quý Duy Thanh để suy đoán.

Quý Duy Thanh là tiến sĩ hai ngành từ nước ngoài trở về, người làm đồng nghiệp với anh hẳn sẽ có bằng cấp không thấp.

Hơn nữa, người kia còn lớn hơn Quý Duy Thanh mười mấy tuổi, vậy có nghĩa là người đó thuộc cấp bậc đàn anh trong nghề so với Quý Duy Thanh.

Nhưng điều này không liên quan gì nhiều đến cô, cũng không liên quan tới Quý Duy Thanh.

Anh chỉ tiện tay giúp một người đàn anh, hai người lại dạy học ở hai trường khác nhau, ngoài nhiệm vụ lần đó thì chẳng có gì liên quan cả.

Nếu nghĩ theo hướng tiêu cực thì còn có thể cho rằng hai người đang ở thế cạnh tranh trong nghề, mong rằng sẽ không gây bất kì phiền toái nào cho công việc về sau.

Sau khi gửi tiền vào ngân hàng, Tống Thời Hạ cầm cuốn sổ tiết kiệm, cảm động muốn khóc.

Hiện giờ cô đã thành nhà giàu có tài sản trăm ngàn rồi, nếu trong nước có bảng xếp hạng người giàu có, chắc cô cũng lọt được vào top 100 rồi nhỉ?

Quả nhiên, chỉ cần đến đúng thời đại thì có thể bớt được mấy chục năm phấn đấu ngược xuôi
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 266: Chương 266



Nằm không cũng biến thành nhà giàu hàng top, cảm giác này thật không chân thực.

So với đấu c.h.ế.t đi sống lại, lục đục ngày đêm còn phải đề phòng bị người hãm hại, nhân sinh như thế này mới gọi là nhân sinh.

Tống Thời Hạ mua cho đám trẻ mấy bộ truyện tranh liên hoàn, ngốn hết hơn 200 đồng.

Bộ rẻ nhất là ‘Đại náo thiên cung’ một quyển cũng đã 5 hào, mua trọn bộ hết hơn 20 đồng rồi.

Cô lật giở xem thử.

Những câu chuyện trong này đều có tư tưởng chính trực đường hoàng, ý nghĩa cao cả, có thể thông qua hứng thú đọc truyện của lũ trẻ để giáo dục vỡ lòng, giá trị cao như thế, cô không cảm thấy nó đắt.

Hàn Dung mua thức ăn quay về, thấy con dâu đã mua một chồng sách cao.

“Đúng là người một nhà nhỉ, A Thanh từ nhỏ đã thích đọc sách rồi, hiện giờ con có tiền, chuyện thứ nhất nghĩ đến là mua sách, nếu thích đọc sách như thế, hay là quay về trường tiếp tục đi học?”

Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:

“Đây là truyện tranh liên hoàn con mua cho đám nhỏ, con thấy nội dung trong này khá hay, có thể dùng để dạy vỡ lòng cho lũ trẻ.”

Hàn Dung cảm động lắm.

“Con đó, có tiền thì chịu khó mua mấy thứ tốt cho bản thân đã. Trong bách hóa có bán đồ trang điểm và trang phục mới rồi đấy, đều là những kiểu dáng mà mấy cô gái trẻ như con thích.

Đơn vị mẹ có cô hộ sĩ mua phấn trân châu, dùng xong, cả ngày đều thơm phưng phức.

Đám trẻ còn nhỏ, ba nó kiếm được tiền thì dùng tiền đó nuôi chúng nó là được, con đừng tiêu tiền riêng của mình vào đấy.”

Tống Thời Hạ nhìn về phía Quý Duy Thanh theo bản năng, nhưng người vừa bị mẹ mình coi là công cụ kiếm tiền kia lại không tỏ thái độ gì.

“Không sao đâu mẹ, tụi nhỏ đều đã gọi con là mẹ cơ mà, làm mẹ thì tiêu tiền mua đồ cho con mình có gì mà lãng phí.”

Tiền cũng từng là chấp niệm của cô, nhưng sau này, khi có được tài sản khổng lồ, điều khiến cô hoài niệm nhất lại là những ngày êm đềm sống bên bà nội.

Hiện giờ đột nhiên trời cho một số tiền lớn, nhưng trong lòng lại dường như không còn khao khát với tiền như xưa.

Hình như điều cô sợ hơn cả là cô đơn chứ không phải là không có tiền.

Mặc dù mình không phải mẹ ruột của đám nhỏ nhưng hai đứa nhỏ này cũng thực tình yêu cô.

Đồng thời chúng cũng khiến lòng cô ấm áp hơn, rất có giá trị cung cấp cảm xúc tốt, cho nên cô cũng vui lòng đối xử tốt với bọn nhỏ.

Hàn Dung nghe con dâu nói, lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, cô bé này thật sự quá tốt.

Quý Duy Thanh nói với Tống Thời Hạ: “Sổ tiết kiệm của anh đưa cho em, em không dùng vào à?”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Nhà mình có dùng gì đến tiền đâu, ngoài tiền học phí cho hai con, chi tiêu cơ bản vẫn ổn định mà.

Lương tháng của anh cao thế, hàng tháng chẳng tiêu hết đâu, em dùng đến tiền tiết kiệm làm gì.”

DTV

Cô đã tới ngân hàng tra soát thử số dư trong tài khoản của anh, có đến hơn 200 nghìn đồng tiền tiết kiệm, ngoại hối cũng có 50 nghìn đô la.

Mà trước mắt, tỉ giá hối đoái là 2 đồng 8 một đô.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 267: Chương 267



Quý Duy Thanh giải thích đó là tiền anh bán phát minh độc quyền ở nước ngoài, không tiêu gì đến nên vẫn tồn trong ngân hàng thôi.

Tống Thời Hạ tò mò hỏi anh, nhưng anh dùng toàn ngôn ngữ chuyên môn để giải thích nên cô không hiểu lắm.

Chỉ biết đại khái là liên quan đến máy tính, cứ coi như là lập trình viên kiếm thêm thu nhập ngoài cũng được.

Vốn định tối nay sẽ về nhà nhưng mẹ chồng cô quá nhiệt tình giữ lại.

“Con mang nhiều đồ về như thế, tối nay ở đây ăn cơm, để mẹ trổ tài nấu ăn cho mấy đứa thử.”

Tống Thời Hạ mang về rất nhiều loại đặc sản núi rừng, nấm hương, măng khô, mộc nhĩ, măng tây, ớt cay, …

Hàn Dung thịt một con gà, làm món gà hầm măng tây và canh gà nấu mộc nhĩ nấm hương.

Quý Yên Nhiên cùng bạn tới thư viện học bài, trước giờ cơm tối mới về, vì mải chơi, cố tình để dành bài tập tới ngày cuối kì nghỉ nên hôm nay cô bé rất bận.

Hàn Dung bận rộn làm cơm trong bếp nhưng vẫn không quên trò chuyện tán gẫu:

“May nhờ có trà hoa con làm, hiện giờ Yên Nhiên không còn hay đau bụng như trước, tới kì sẽ pha bình trà uống cho dễ chịu.”

Cái này, Tống Thời Hạ không khiêm tốn, cô nói:

“Trà hoa đó có cả táo đỏ, long nhãn với hoa hồng, có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, nếu uống lâu dài sẽ có hiệu quả nhất định.”

Quý Yên Nhiên đã sớm thay đổi cái nhìn về chị dâu, chẳng qua vẫn còn hơi xấu hổ nên chưa tự nói ra lời cảm ơn mà thôi.

Bởi trước đó cô ấy từng tỏ vẻ bất bình thay cho Vu Phương, sợ rằng anh mình đã nói chuyện này với chị dâu rồi nên mỗi lần gặp đều thấy rất hổ thẹn.

Trước kia, mỗi lần về nhà, Vu Phương đều sẽ sang chơi với cô ấy, người ta ân cần chu đáo với cô ấy, Quý Yên Nhiên cảm thấy không nể mặt thì không hay.

Thế nên hiện giờ, cô ấy tránh mặt Vu Phương nhưng cũng không dám thân thiết với chị dâu.

Bởi vì dù chơi với ai, Quý Yên Nhiên cũng sẽ cảm thấy mình là đồ phản bội.

Quý Yên Nhiên mở ngăn kéo lấy một chiếc bút máy màu vàng.

Đây là bút máy của nước ngoài, anh rể nhờ người mua về cho cô ấy làm quà sinh nhật, cô ấy còn chưa nỡ dùng đâu.

Chị dâu tặng trà hoa giúp cô ấy giảm bớt đau bụng khó chịu mỗi khi đến kỳ sinh lý.

Lần này tuy kỳ sinh lý rớt trúng đợt thi nhưng cô ấy cũng không bị ảnh hưởng, thành tích thi hàng tháng chắc chắn sẽ lọt vào Top 20 của khối.

Mặc dù tiếc lắm nhưng cô ấy cảm thấy có mỗi thứ này là đáng giá nhất.

Quý Yên Nhiên tránh mặt Vu Phương nhưng lại không dám hoàn toàn ngó lơ người ta, càng ngày càng thấy mệt mỏi.

Vu Phương chỉ có mình cô ấy là người bạn tâm giao, nếu mình không chơi với Vu Phương nữa, có lẽ người ta sẽ đáng thương lắm.

Tết trung thu qua rồi, trong nhà vẫn làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Hàn Dung đặt đĩa thức ăn cuối cùng vào bàn.

“Hôm nay không phải ngày lễ ngày tết gì, nhưng chẳng mấy khi nhà mình đông đủ nên làm nhiều một chút.”

Các món ăn trên bàn đều lấy nguyên liệu từ những thứ Tống Thời Hạ mang ở quê ra.

Đặc biệt là những thứ hàng khô, sau khi ninh đủ lâu, hương vị rất tuyệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 268: Chương 268



Hàn Dung liên tục gắp đồ ăn, bát của Tống Thời Hạ chẳng mấy chốc đã chất cao có ngọn.

“Ba mẹ con chọn đồ khéo mà sơ chế cũng khéo, mấy thứ này thơm ngon thật đấy.”

Tống Thời Hạ che bát: “Mẹ cũng ăn đi, đừng gắp cho con mãi thế.”

Hàn Dung lại dặn cô: “Con phải chịu khó bồi bổ vào, gầy như thế kia không được đâu, sau này đi học càng vất vả.”

Quý Yên Nhiên cắn đũa: “Chị dâu cũng định đi học tiếp ạ?”

“Chị dâu con tính quay lại trường học để tham gia thi đại học, chưa biết chừng sang năm hai chị em con lại thi cùng với nhau đấy.”

Quý Yên Nhiên hưng phấn: “Vậy chẳng phải con có thể thành bạn học với chị dâu ạ?”

“Con nghĩ hơi xa rồi, chị dâu con không học cùng trường với con được, học tịch của chị dâu con đã gửi vào trường chị cả con rồi.”

Quý Yên Nhiên đang học ở trường trung học số 1 của thành phố, còn chị cả đang dạy ở trường trung học số 9.

Thất vọng, Quý Yên Nhiên hơi bĩu môi, cô ấy có cảm giác mình bị đẩy ra bên ngoài rồi.

“Chị dâu, cái này tặng chị.”

Ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên đột nhiên chạy tới giúi một thứ vào tay Tống Thời Hạ rồi lại chạy đi, Tống Thời Hạ không kịp từ chối cũng không kịp kéo cô ấy lại.

Cô tới chỗ Quý Duy Thanh, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ:

“Em gái anh tặng em một cây bút máy, em cảm thấy cái này không rẻ.”

Quý Duy Thanh ngẩng đầu nhìn lướt qua:

“Đây là quà sinh nhật năm 15 tuổi của nó.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Vậy con bé tặng em làm gì?”

Thứ có ý nghĩa tượng trưng như thế mà lại tặng cô?

Cô không nhớ là mình với cô em chồng này thân thiết như vậy từ bao giờ.

“Để anh gọi con bé, hỏi thử xem sao.”

Quý Duy Thanh vừa nói vừa nhổm người đứng lên, Tống Thời Hạ vội vàng ôm cổ anh, ấn xuống.

“Thôi đừng, anh cứ thế đi hỏi con bé, em nó xấu hổ thì sao, con gái vốn đã hay thẹn thùng.”

Quý Duy Thanh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt sâu thẳm.

“Em gái anh có phải là kiểu trong lòng thì thích ngoài ngoài miệng cứ ra sức từ chối không?” Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ, hỏi.

Anh nhẹ nhàng nhéo phần thịt mềm sau cổ cô: “Yên Nhiên cũng là em gái em, con bé rất ngây thơ, có lẽ là hơi thiện lương quá mức.”

Tống Thời Hạ sợ nhột, vội vàng rúc vào lòng anh trốn: “Như thế rất đáng yêu mà.”

Cọ qua cọ lại một lúc, chợt nhận ra anh đã có phản ứng, Tống Thời Hạ làm bộ như không phát hiện, còn ngửa đầu gặm cằm anh.

Quý Duy Thanh muốn buông cô ra, nhưng Tống Thời Hạ lại quấn chặt lấy anh như bạch tuộc.

Anh bất đắc dĩ nhấc eo cô lên: “Đây là phòng đọc sách.”

Tống Thời Hạ hôn chụt lên miệng anh một cái, ánh mắt sáng quắc nhìn anh chằm chằm: “Ừ, phòng đọc sách, anh không muốn thử à?”

Quý Duy Thanh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Ngay khi Tống Thời Hạ cho rằng anh đã đồng ý thì Quý Duy Thanh đã bế cô đứng lên.

“Ôm chặt lấy, đừng để ngã.”

Tống Thời Hạ sợ tới mức vội vàng quặp chân quanh eo anh, hét ầm lên:

“Anh thật quá đáng, em không thèm để ý đến anh nữa, không đồng ý còn cố tình làm em sợ.”

Quý Duy Thanh cười cười: “Anh định ra khóa cửa thôi mà.”

Tống Thời Hạ vội vùi đầu vào n.g.ự.c anh, hừ, không thể nói một lần hết câu sao?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 269: Chương 269



Tiếng khóa cửa được vặn lại cùng với nụ hôn say đắm đặt lên vành tai, Tống Thời Hạ bị nhột, bật cười khanh khách.

Đôi môi lành lạnh kia cạy môi cô ra, nhẹ nhàng l.i.ế.m cắn, thăm dò từng ngóc ngách.

Đôi cánh tay mảnh khảnh nõn nà quấn lên cổ anh, không chừa đường lui, nhiệt tình đáp lại.

Phòng đọc sách biến thành một chốn hỗn loạn, đồ để trên bàn bị gạt hết xuống sàn, sô pha và màn che hỗn độn, căn phòng như vừa bị cơn bão nào đó quét qua.

Tống Thời Hạ chuồn về phòng tắm rửa, không sử dụng biện pháp an toàn thì phải rửa sạch thật cẩn thận.

Trước kia cô có đọc tin tức, có nhiều khi không vào trong cũng có tỉ lệ mang thai nhất định, hơn nữa còn có khả năng dính thai ngoài t* c*ng, cho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Quý Duy Thanh ở lại dọn dẹp chiến trường.

DTV

Anh mở tung các cửa sổ, sô pha với bàn sách là đối tượng lau dọn trọng điểm.

Sàn cạnh cửa sổ lớn không nhìn ra dấu vết, nhưng làm loại sự tình này ở đây luôn khiến người ta thấy chột dạ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ đá chăn của mình ra, rúc vào chăn anh.

“Anh có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”

Trong bóng đêm, Quý Duy Thanh không thấy rõ sắc mặt cô lúc này.

Ánh mắt anh dịu dàng như nước hồ thu, giọng cũng dịu nhẹ như đang tủm tỉm cười: “Không, sao thế?”

Tống Thời Hạ nghiêm túc thảo luận với anh:

“Chẳng phải người ta nói đàn ông lớn tuổi sẽ giảm thể lực sao? Sang năm anh 30 rồi đó, nếu thân thể thấy có chỗ nào không ổn thì phải bảo em.”

Các cụ nói đàn ông qua 30 là thể lực sẽ xuống dốc, vậy cô phải chịu khó bồi bổ cho anh mới được.

Trước mắt thì các công năng phần cứng vẫn không thành vấn đề, Tống Thời Hạ rất hài lòng.

Nụ cười trên môi Quý Duy Thanh cứng lại, anh nhíu mày:

“Đối với một người đàn ông mà nói, lời vừa rồi của em có ý nghĩa tương đương với việc em hoài nghi tôn nghiêm của anh đấy.”

Tống Thời Hạ nghịch nút áo của anh:

“Em đang nghiêm túc thảo luận với anh mà, chúng ta là vợ chồng, có gì phải ngượng ngùng.”

Có đôi khi Quý Duy Thanh rất tò mò, không biết vì sao cô vợ nhỏ của anh có thể dùng giọng điệu hết sức bình thản thoải mái để nói ra những lời giật gân khiến người ta xấu hổ, như thể cô không hề biết thẹn thùng là gì.

Anh tóm bàn tay đang nghịch của cô: “Không phải lo vớ vẩn tận đâu đâu, em ngủ đi.”

Tống Thời Hạ tựa đầu vào n.g.ự.c anh, từ từ chìm vào giấc mộng, trong lúc mơ màng, cô vô thức thò tay vào trong áo anh.

Quý Nhiễm xách theo hai hộp đồ to tới nhà đúng lúc Tống Thời Hạ và thím Phùng đang làm đồ chua.

Đây không phải là rau dưa muối kiểu phương Bắc mà là đồ chua kiểu vùng Xuyên.

Tuy sau này người ta thường gọi kim chi là đồ chua nhưng hương vị chính gốc nhất vẫn phải là đồ chua kiểu Xuyên của tỉnh S.

Hai món này khác nhau ở đâu ư?

Kim chi thì không cần nước, cứ cho muối và ớt vào bóp ngấm là được, tương tự như làm dưa muối.

Còn đồ chua thì khâu quan trọng nhất là ngâm nước, cần bịt kín một thời gian để lên men.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back