Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 110: Chương 110



Tống Thời Hạ ăn canh gà xong thì lại ăn thêm hai cái bánh ngô nữa, bánh đậm vị bắp ngô cực kỳ ngon.

Quý Duy Thanh tự giác thu dọn bát đũa đi vào bếp rửa.

Tống Thời Hạ thỏa mãn xoa bụng, đây chính là cuộc sống sung sướng mà cô thích.

“Anh dẫn em đi dạo.”

Tống Thời Hạ vươn tay ra với anh, Quý Duy Thanh cẩn thận đỡ cô dậy.

Mặc dù không nhìn ra thay đổi cảm xúc nào trên mặt anh, nhưng mà Tống Thời Hạ có thể cảm nhận được anh không bài xích chuyện hai người thân mật với nhau.

Quý Duy Thanh dẫn cô đến con đường rợp bóng cây ở trường học.

Tống Thời Hạ cảm nhận được bầu không khí học thuật của ngôi trường đại học hàng đầu này, cảm giác như trong không khí thoang cũng thoảng mùi sách vở.

Cô nhớ trước khi bỏ học cấp ba thì đã được trao một khoản trợ cấp và học bổng.

Ngoại trừ được miễn học phí thì cô còn nhận được trợ cấp từ trường học, không cần bà nội tốn một đồng nào.

Sau này cô quá nghèo, người thân duy nhất sống nương tựa vào đã qua đời.

Đứng trước cảnh khốn khổ không đóng nổi học phí như thế, đối với một cô gái 15 tuổi, tương lai chỉ đầy tăm tối và tuyệt vọng.

Cô nóng lòng muốn kiếm được tiền, nếu có tiền thì bệnh của bà nội cũng không kéo dài lâu như vậy.

Đều tại không có tiền.

Sau khi không gian linh tuyền xuất hiện thì cô đã quyết định nghỉ học.

Thật ra trong lòng cô hơi tiếc nuối vì mình không tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cũng không được trải nghiệm cuộc sống đại học.

Học lại cấp ba thì thôi, sáng nào cũng 5 giờ dậy, tối muộn mới tan học, còn vất vả hơn cả đi làm.

Nếu có cơ hội, cô cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống đại học một lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể thi đỗ đại học.

Mặc dù cô thuê gia sự dạy mấy thứ ngoại ngữ cho mình vì chuyện làm ăn, nhưng đã quên sạch toán lý hóa rồi.

Để một đề hình học đơn giản ở trước mặt e rằng cô cũng không làm được.

Quý Duy Thanh vốn hay kiệm lời ít nói, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm việc anh ít nói.

Hai người sóng vai bước đi, Tống Thời Hạ giữ một khoảng cách nhất định với anh, không thân mật khi ở trong sân trường.

Bọn họ đi dạo một vòng thì đến tòa nhà dạy học.

Hai hôm nay Quý Duy Thanh được nghỉ, nhưng sinh viên ở trường vẫn đi học.

Không ít sinh viên nhìn thấy giáo sư Quý thì chủ động chào hỏi, tất cả đều tò mò nhìn lén Tống Thời Hạ bên cạnh anh.

Trông Tống Thời Hạ cũng không lớn hơn bọn họ là bao, các sinh viên đoán có thể cô là sinh viên ngành khác hoặc là giáo viên mới.

Không có người nào nghĩ cô là vợ của giáo sư Quý.

Trong lòng các học sinh, kiểu người giáo sư Quý thích chắc là dạng cẩn thận chỉn chu.

Quý Duy Thanh thấy cô rất được chào đón, còn có sinh viên nam đến bắt chuyện thì cố ý rút gần khoảng cách lại.

“Em có muốn đến thư viện không?”

Tống Thời Hạ cầu còn không được: “Được ạ, thư viện có cho mượn sách về không?”

Quý Duy Thanh lấy một thứ trong túi ra.

“Có thể dùng thẻ giáo viên hoặc thẻ sinh viên để mượn sách.”

Tống Thời Hạ cười với anh: “Em muốn dùng thẻ của anh mượn mấy cuốn sách để đọc.”

Quý Duy Thanh đưa thẻ cho cô: “Em cứ giữ của anh đi, sau này em muốn thì có thể mượn bất cứ lúc nào.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 111: Chương 111



Nói đến đây, Quý Duy Thanh bỗng nhớ đến lời răn dạy của mẹ vào sáng nay.

“Ở nhà hết tiền rồi à?”

Tống Thời Hạ thấy khó hiểu: “Không ạ, sao anh lại hỏi vậy?”

“Không có gì, nếu như không đủ tiền thì cứ nhắc anh.”

DTV

Tống Thời Hạ nói đùa với anh:

“Không phải tiền lương của anh đều nằm trong ngăn kéo sao? Nếu tiêu hết rồi thì anh lấy tiền ở đâu ra?”

Quý Duy Thanh nói: “Ngăn kéo là tiền lương, anh còn một sổ tiết kiệm gửi tiền thưởng.”

Đây là lời phát biểu của người giàu sao!

Trong phòng học có tiếng mấy giáo viên đang vui đùa.

“Cô Vương, tôi nghe nói giáo sư Quý mới đi công tác về, cô không đến thăm sao?”

Vương Mỹ Linh đỏ bừng mặt.

“Mọi người đừng trêu tôi nữa, tôi với giáo sư Quý chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”

“Sao nhắc đến đồng nghiệp mà cô lại đỏ mặt vậy? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô không muốn chinh phục giáo sư Quý sao?”

Vương Mỹ Linh xấu hổ vô cùng.

“Ôi, mọi người đừng nói nữa! Đến con giá nhà ngoại giao mà giáo sư Quý còn không thích, mọi người cần gì cười nhạo tôi như thế!”

Không biết ai nói một câu: “Biết đâu giáo sư Quý từ chối vì cô thì sao?”

Có người hùa theo:

“Đúng đó, bên cạnh giáo sư Quý không có cô gái nào khác, hai người cũng từng làm việc với nhau, cô ở gần anh ấy thì sẽ có ưu thế hơn chứ.”

Vương Mỹ Linh có ý với giáo sư Quý.

Thấy hiệu trưởng giới thiệu nhiều cô gái ưu tú như vậy cho giáo sư Quý, mà cô ta chỉ là một giáo viên dạy văn bình thường, điều duy nhất có thể làm cho anh là làm thơ, cô ta tự ti nên không dám chủ động.

Nghe các đồng nghiệp khuyến khích như vậy, tro tàn lại cháy lên trong lòng cô ta.

Trong văn phòng, có người nhìn thấy giáo sư Quý đến thư viện với một cô gái xa lạ.

“Mau nhìn đi, có một người phụ nữ bên cạnh giáo sư Quý kìa.”

Vương Mỹ Linh vội chen lên trước cửa sổ.

Bên cạnh giáo sư Quý đúng là có một cô gái, đồng thời hai người cũng rất thân thiết.

Từ góc nhìn của các cô thì trông đối phương như chim non nép vào người anh vậy.

“Cô gái này là ai vậy? Họ hàng nhà giáo sư Quý à.”

“Trông còn rất trẻ, chắc là họ hàng hoặc em gái của giáo sư Quý.”

“Cũng có thể là học sinh, lớp chúng tôi có vài em sinh viên thường dùng thẻ thư viện của tôi để mượn sách.”

Lúc này, Vương Mỹ Linh mới thấy yên lòng phần nào.

“Tôi đi chào hỏi giáo sư Quý.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hiểu ý, Vương Mỹ Linh đây là muốn theo đuổi giáo sư Quý.

Đợi Vương Mỹ Linh đi rồi, người trong phòng làm việc tụ tập lại một chỗ.

“Các cô cảm thấy cô ta có làm được không?”

“Bề ngoài của Vương Mỹ Linh bình thường, còn không xinh bằng cháu gái của hiệu trưởng.”

“Giáo sư Quý không nhìn vẻ ngoài, biết đâu anh ấy lại thích kiểu như Vương Mỹ Linh thì sao.”

Vương Mỹ Linh chỉnh lại b.í.m tóc, vuốt lại những nếp nhăn trên áo.

Cô ta tưởng tượng xem đầu tiên nên nói gì khi gặp giáo sư Quý, câu nói đầu tiên chắc là nên hỏi anh đi công tác có mệt không.

Cách từ xa, Tống Thời Hạ đã nhìn thấy Vương Mỹ Linh chạy về phía này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 112: Chương 112



Cô hất cằm ra hiệu với Quý Duy Thanh.

“Người kia đến tìm anh sao?”

Quý Duy Thanh thản nhiên đáp: “Giáo viên trong tổ bộ môn, có một lần anh nhờ cô ấy giúp đỡ.”

Tống Thời Hạ ôm tâm lý hóng hớt không ngại to chuyện, nhất định phải đứng đợi ở cửa chờ người ta đến.

Vương Mỹ Linh chạy thẳng đến đây, cô ta thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Duy Thanh, cười tươi nói.

“Giáo sư Quý, cuối cùng anh cũng về rồi, lần này anh đi công tác có mệt không?”

Quý Duy Thanh nhìn về phía Tống Thời Hạ, thấy cô đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác, vui vẻ chờ xem trò hay.

“Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm, vợ tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho tôi mang đi.”

Tống Thời Hạ không ngờ anh ấy lại nói chuyện thẳng thắng như vậy.

Hỏi một đằng đáp một nẻo, vừa mở miệng đã chặn họng người ta, khiến đối phương không còn cười nổi.

Cô chỉ đành phải nói đỡ cho anh: “Chào cô Vương, tôi là vợ của anh Quý.”

Vương Mỹ Linh không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô ta luôn có cảm giác tự ti và thua kém khi đối mặt với những người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp.

Lòng can đảm mà cô ta ấp ủ hoàn toàn bị phá hủy, nên chỉ đành cười gượng.

“Chào cô Quý, hai người định đến thư viện hả?”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Cô Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tống là được rồi, chúng tôi đang định đến thư viện mượn mấy quyển sách.”

Vương Mỹ Linh ngẩng đầu lên nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi chỉ đến để chào hỏi cả hai thôi.”

“Vâng, tôi và anh Quý kết hôn vội quá không có chuẩn bị kẹo mừng, để hôm nào rảnh chúng tôi sẽ bù lại cho mọi người nhé.”

Vương Mỹ Linh gần như bỏ chạy trối chết.

Tống Thời Hạ oán giận liếc anh: “Anh không nói chuyện ý tứ một chút được hả?”

Quý Duy Thanh khó hiểu.

“Em không thích cách giải quyết của anh à?”

Cũng không phải là không thích.

“Anh nói chuyện thẳng thắng quá, chẳng để ý đến mặt mũi và lòng tự tôn của đối phương gì hết.

Dù sao người ta cũng là phụ nữ, nếu bị anh chọc khóc trước mặt bàn dân thiên hạ thì phải làm sao bây giờ?”

“Đều là đồng nghiệp trong trường, tuy chẳng làm chung, nhưng cũng không nên khiến cho mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau trở nên khó xử như vậy.”

Cảm giác đối với các mối quan hệ xã giao của Quý Duy Thanh gần như bằng không.

Tống Thời Hạ xem như đã nhận ra.

Đạo đức và lối sống của anh đều bình thường, nhưng hình như tư duy xã giao của Quý Duy Thanh hơi lạnh nhạt và cứng ngắc.

Nói trắng ra là EQ thấp.

“Còn nữa, em cũng không nói dối cô giáo Vương về chuyện kẹo mừng, anh đừng quên những người làm chung với mình và cả những đồng nghiệp khác nữa đấy.”

Với cái tính cách im ỉm của Quý Duy Thanh, muốn anh chủ động thông báo mình đã kết hôn còn khó hơn lên trời.

Chủ động phát kẹo mừng cũng có thể kéo gần mối quan hệ đồng nghiệp.

Tống Thời Hạ mượn hai cuốn “Bá tước Monte Cristo” và “Kiêu hãnh và định kiến” trong thư viện.

Quý Duy Thanh ngó bìa sách hỏi: “Em thích những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài à?”

Tống Thời Hạ đưa sách cho anh, đáp:

DTV

“Em chưa đọc nên đương nhiên tò mò rồi, không như ai kia kể chuyện kể một nửa, em đành phải tìm bản dịch đọc thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 113: Chương 113



Quý Duy Thanh nhớ đến việc mình chưa kể xong cuốn “Anna Karenina” trước khi đi công tác.

“Xin lỗi, em có muốn nghe nửa phần còn lại không?”

Tống Thời Hạ đã đọc xong nửa phần còn lại từ lâu rồi, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chắc do mình chưa đủ tuổi.

Cô ghẹo anh: “Nếu anh tự mình dịch cho em thì em rất sẵn lòng, còn mượn sách trong thư viện thì thôi bỏ đi.”

Quý Duy Thanh chọn cái đầu tiên, có lẽ do đã làm chuyện thân mật nhất nên có kể truyện 18+ cũng không còn xấu hổ như lúc trước nữa.

Tống Thời Hạ mua một bịch kẹo dẻo vị quýt và một bịch kẹo sữa ở hợp tác xã mua bán làm kẹo mừng.

“Anh cầm hai bịch kẹo này đi, đợi đông đủ thì phát cho những đồng nghiệp có quan hệ tốt mỗi người mấy viên. Nếu còn dư thì anh chia cho ai cũng được.”

Quý Duy Thanh ngoan ngoãn nhận lấy.

Hợp tác xã mua bán không có nguyên liệu để ngâm rượu thuốc, cần phải đến nhà thuốc đông y để mua.

Kỷ tử và táo đỏ khô mà Tống Thời Hạ có cũng có thể dùng để ngâm, để xem đến lúc đó Quý Duy Thanh có mua được nguyên liệu về hay không.

DTV

Cơ thể này của cô bị đau bụng kinh, nên ngâm chút táo đỏ và kỷ tử làm thuốc bôi ở tai khi đến kỳ kinh nguyệt để giảm đau.

Cơn đau bụng kinh của cô ở kiếp trước đã được giải quyết nhờ rượu ngâm táo đỏ và kỷ tử.

Càng về sau, cơ thể cũng được điều trị ngày càng khỏe hơn, gần như không có chuyện đau bụng kinh nữa.

Vậy nên, rượu thuốc có tác dụng tốt hơn trà rất nhiều.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh về nhà, song mẹ chồng vẫn chưa về.

Có điều hôm nay trong nhà lại có một vị khách không ngờ tới đến.

Công an đến nhà, nhưng chẳng những cầm cờ thưởng mà họ còn mang theo cả tiền thưởng.

“Chính là nơi này, mấy anh có chắc muốn tìm đồng chí Tống Thời Hạ không?”

“Không sai đâu, đồng chí Tống Thời Hạ - người nhà giáo sư đại học Yên Kinh.

Lúc đó đồng chí Tống thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ. Nếu không có cô ấy ngăn cản thì có lẽ tên tội phạm bị truy nã kia đã chạy thoát rồi.”

Công an bỗng nhiên đến trường khiến cho lãnh đạo nhà trường giật mình.

Bọn họ tự mình đi ra đón tiếp mới biết được, công an tới để tìm người nhà của một giáo sư.

Khi biết tên của người này, ban đầu họ còn không biết trong trường có người nào tên Tống Thời Hạ hay không, sau này mau mà được bảo vệ cổng nhắc.

Bảo vệ cổng quen thím Phùng, nên từng nghe thấy tên đồng chí Tống từ miệng bà, cũng đã nghe kể về chuyện cô thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ.

Gần đây, ông còn quen thêm một người nữa là anh trai đồng chí Tiểu Tống.

Đoàn người đang đi trên con đường rộn thênh thang trong sân trường.

Còn Tống Thời Hạ lại đang gõ gõ đập đập lò nướng trong sân.

Sau vài ngày dầm mưa dãi nắng thì nó đã khô rang, có thể dùng làm lò nướng được rồi.

Tống Thời Hạ muốn làm bánh bông lan cuộn, vừa hay trong nhà có Quý Duy Thanh đánh trứng giúp cô.

Cách làm bánh bông lan cuộn rất đơn giản, chỉ cần trứng gà, sữa, đường cát, mà trong nhà lại không thiếu mấy thứ này.

Nhưng thứ thiếu nhất vẫn là người đánh lòng trắng trứng.

Không có máy đánh trứng, nên chỉ có thể tìm một người thay công cụ thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 114: Chương 114



Tống Thời Hạ đã nhờ vả như thế, Quý Duy Thanh đành thả cuốn sách vừa mở ra xuống, nhưng thực ra anh vẫn chưa đọc được chữ nào hết.

Anh cứ không kiềm được muốn xem thử Tống Thời Hạ đang làm gì, sao cô lại có thể dào dạt sức sống đến thế.

Cô có vẻ thích thú với tất cả mọi thứ, y như một đứa trẻ luôn tò mò.

DTV

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh cùng nhau đưa bánh bông lan vào chiếc “Lò nướng” giản dị, bỗng dưng lại có người đẩy cổng đi vào.

Ba đồng chí mặc đồng phục công an cùng hai lãnh đạo trường và hai vợ chồng lập tức chạm mặt nhau trong sân.

Tống Thời Hạ thoáng chốc nhận ra đồng chí công an kia.

Lẽ nào là tới đưa tiền thưởng ư?

“Đồng chí Tống, hôm nay chúng tôi đến để đưa cờ thi đua và tiền thưởng cho cô, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ, khiến chúng tôi bắt được tên tội phạm hung hãn đó.”

Tống Thời Hạ lau tay lên tạp dề.

“Mời các đồng chí vào nhà, để tôi rót cho mọi người ly nước.”

Đồng chí công an tuân thủ kỷ luật không muốn vào nhà, Tống Thời Hạ đành bảo Quý Duy Thanh bưng mấy cái ghế ra đặt trong sân.

Ngoài chòi nghỉ mát vừa hay có một cái bàn tròn.

Tống Thời Hạ mời mọi người ngồi xuống: “Các đồng chí cứ ngồi xuống rồi nói.”

Quý Duy Thanh nghi hoặc, lúc anh không ở nhà, cô còn thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ nữa ư?

Tống Thời Hạ châm trà nói: “Đây là lá trà dại ở quê tôi.”

Đồng chí công an đưa cờ thưởng cho cô.

“Đây là cờ thưởng do chúng tôi tìm người làm, cảm ơn hành động dũng cảm của cô.”

Tống Thời Hạ nhận lấy lá cờ, nói: “Cảm ơn đồng chí.”

Đồng chí công an lại móc ra một thứ được gói bằng báo, có thể nhận ra đó là một cọc tiền mặt.

“Đây là tiền thưởng bắt tội phạm, cô đếm thử xem có đủ không?”

Ban đầu còn đang sợ bị tên cướp bắt làm con tin, dù sao tên kia cũng chạy về phía mình nên sao cô không lo cho được.

Ai ngờ lại may mắn kiếm được 2000 đồng.

Bắt được kẻ tội phạm nguy hiểm như thế cũng giúp ích cho an ninh xã hội, Tống Thời Hạ cũng lấy làm tự hào.

“Xin hỏi, kẻ cô ấy đã bắt là tên tội phạm bị truy nã khi nào thế?”

Quý Duy Thanh bỗng ngắt lời.

Anh thấy cọc tiền dày như vậy mới hiểu được cô đã trải qua cái gì.

Đây hoàn toàn không phải một chuyện đùa, với số tiền nhiều thế thì chắc chắn tên kia không phải hạng xoàng đâu.

Đồng chí công an cười trả lời anh:

“Anh chính là chồng của đồng chí Tống đúng không? Lần trước, cô ấy đã ngăn cản tội phạm cướp giật túi sách trên đường.

Chúng tôi áp giải về thì phát hiện gã lại là tội phạm bị truy nã, từng phạm rất nhiều tội, cũng như đã lẩn trốn đến nhiều thành phố.”

Quý Duy Thanh nghĩ mà sợ, cô gầy yếu như vậy, sao lại dám ngăn cản ăn cướp trên đường cơ chứ.

Anh lo lắng hỏi: “Gã bị phán mấy năm tù?”

“Số tội gã phạm phải đủ để tử hình, không cần phải lo đối phương ra tù sẽ đến trả thù đâu.”

Quý Duy Thanh thở phào một hơi.

Đợi đến khí công an rời khỏi, Tống Thời Hạ mới phát hiện tâm trạng của anh có vẻ không tốt cho lắm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 115: Chương 115



“Sao thế? Có phải nghe xong anh thấy sợ không? Thực ra không đáng sợ như lời công an nói đâu.

Lúc ấy gã chạy về phía em và thím Phùng, hai người bọn em đứng giữa đường, không có chỗ trốn, lỡ như gã bắt em làm con tin thì sao bây giờ?”

Quý Duy Thanh dặn dò cô:

“Lần sau gặp chuyện như vậy thì cứ tìm nơi an toàn trốn đi, một cô gái yếu đuối như em lại dám ngăn cản ăn cướp. Em nên cảm thấy may mắn gã không cầm vũ khí trong tay đi.”

Tống Thời Hạ ngửi được mùi thơm của bánh bèn xoay người rời đi.

“Không có lần sau đâu, em chắc chắn sẽ không đưa bản thân vào nguy hiểm. Em còn sợ c.h.ế.t hơn anh tưởng nhiều.”

“Em có tự tin nên mới ngăn gã lại, ra ngoài lúc nào em cũng có cầm theo nước ớt tự chế, nó cũng là vũ khí có lực sát thương lớn đấy.”

Cô kể lể một hồi, Quý Duy Thanh im lặng nghe không đáp, Tống Thời Hạ bước vội đến cạnh lò nướng.

DTV

“Thế mà cũng làm được bánh bông lan, mình đúng là thiên tài mà.”

Quý Duy Thanh xoa cổ tay, vì đánh lòng trắng trứng cho cô mà giờ tay anh vẫn còn run đây.

Tống Thời Hạ phết một lớp trái cây và kem bơ rồi cuộn lại, dùng d.a.o cắt đôi, bánh bông lan cuộn trái cây đã ra lò.

Trong nhà chỉ có hai người, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh bèn ngồi trong đình thưởng thức buổi trà chiều.

Vương Mỹ Linh trở về văn phòng, cô ta cảm thấy lòng tin của mình đã vụn vỡ.

Đồng nghiệp ngó vào hóng hớt, trong lòng tò mò muốn chết.

“Mỹ Linh, cô gái bên cạnh giáo sư Quý là ai thế?”

Vương Mỹ Linh cười khổ nói: “Đó là vợ anh ấy, chúng ta đoán sai hết rồi.”

Mọi người trong văn phòng lập tức ồ lên.

“Giáo sư Quý kết hôn rồi á?”

Bọn họ không biết việc này.

“Hay là cô bị lừa, chúng tôi không nghe ai nói giáo sư Quý kết hôn bao giờ luôn mà.”

Vương Mỹ Linh lắc đầu:

“Đồng chí Tống kia đã chính miệng nói. Vả lại, giáo sư Quý còn đứng cạnh, cô ấy cần gì phải lừa tôi chứ.”

“Tiếc ghê, rõ ràng cô và giáo sư Quý xứng đôi như vậy, tự dưng lại có người chen vào giành mất chứ.” Đồng nghiệp tức giận nói.

Ai không biết còn tưởng rằng giáo sư Quý phụ rẫy cô ta ấy chứ.

Vương Mỹ Linh lắc đầu mở giáo án ra, trong lòng cô ta đang rất khó chịu, nhưng lại sợ bị đồng nghiệp nhận ra.

“Đừng nói như vậy nữa, giáo sư Quý đã kết hôn rồi, tôi và anh ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Cô ta có tệ đến mức nào cũng sẽ không chen chân vào gia đình người khác.

Đồng nghiệp lén bĩu môi, cảm thấy Vương Mỹ Linh đúng là không biết điều gì cả.

Những dược liệu Tống Thời Hạ cần chẳng mấy chốc đã gom đủ.

Cô ngâm ba bình rượu, chúng phải được đạt ở nơi râm mát, nên chỉ có thể bỏ trong thư phòng của Quý Duy Thanh.

Ba bình rượu lần lượt là rượu sâm táo đỏ kỷ tử, rượu sâm hà thủ ô và rượu ngâm đủ loại thuốc bắc.

Bình đầu tiên dùng cho chứng cung hàn, đau bụng kinh của phụ nữ, dị ứng cồn thì có thể bôi lên lỗ tai.

Hà thủ ô có liên quan đến mọc tóc, còn có tác dụng hay không thì phải xem vận may.

Hơn nữa, bình này chữa được, nhưng không đại biểu bình tiếp theo có thể trị rụng tóc.

Còn bình rượu thuốc đủ vị thì chứa rất nhiều dược liệu quý giá, chắc hiệu quả sẽ không đến nỗi nào
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 116: Chương 116



Em rể đi công tác về nhà, Tống Thu Sinh cũng ngại tiếp tục ở lại nhà em gái.

Ngày nào anh ấy cũng ra ngoài tìm việc, mong tìm được một công việc có thể đi khắp nơi, cuối cùng nhận lời làm tài xế xe ba gác chở khách.

Công ty sẽ cho thuê xa ba gác, nhưng phải nộp mười đồng tiền thế chấp, công ty cũng bao ăn ở.

Anh ấy chọn công việc tạm thời này để vừa kiếm tiền vừa xem tình hình ở thủ đô, đợi đến khi phát hiện mối làm ăn sẽ từ chức để khởi nghiệp lại.

Trước đó, Tống Thu Sinh đã tin nhầm kẻ xấu, có bài học lúc trước, nên anh ấy tràn ngập lòng tin với việc buôn bán.

Anh ấy vừa tìm được việc thì lập tức vào làm, thay đồng phục thống nhất vào rồi tới nhà ga tìm khách.

Nhà ga tấp nập người đến người đi, một người giàu có đến từ nơi khác được bảo vệ vây quanh trông cực kỳ nổi bật đứng ở cửa ra.

Tống Thu Sinh vừa nhìn đã thấy được người phụ nữ bắt mắt được cả đám người vây quanh kia.

Đó là bạn gái trước của anh ấy.

Kho riêng của Tống Thời Hạ có thêm 2000 đồng, cộng thêm 200 đồng tiền bán trái cây, bây giờ cũng xem như có ít của cải.

Tống Thu Sinh tìm được việc làm nên muốn dọn vào ký túc xá của nhân viên, cô dẫn theo Quý Duy Thanh đi hỗ trợ.

Ở chung với nhau lâu, cô phát hiện hoạt động hằng ngày của Quý Duy Thanh là đọc sách hoặc là viết luận văn trong thư phòng.

Mới đầu cô còn nghĩ anh đang tăng ca, nhưng sau một thời gian dài lại cảm thấy nghi hoặc, giáo sư đại học đều bận rộn vậy sao?

Cô chưa từng thấy anh nhàn rỗi ngày nào.

Mãi đến khi Quý Duy Thanh bị mẹ ruột đuổi xuống lầu cùng trồng hoa hồng với cô trong sân, cô mới biết người này bí mật làm việc với đồng nghiệp sau lưng cô.

Sao chuyện lén lút như này có thể xuất hiện trong nhà được!

Tống Thời Hạ lập tức nhớ nỗi sợ trong những ngày bị tư bản chi phối khi xưa.

Cô là một người bình thường không có chỗ dựa, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ông chủ lớn nào vào cửa hàng cô đều đích thân tiếp đón.

Bởi vì bí mật không gian, nên sau khi đóng cửa cô đều tự mình đến nhà kho bổ sung hàng hóa.

Có đôi khi làm suốt đêm, còn chưa ngủ được bao lâu thì quản lý đã gọi điện thoại, nói với cô có khách quý đến, cô chỉ có thể cố gắng lên tỉnh táo đến cửa hàng chờ.

Lâu dần, cô càng ngày càng uể oải, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Nhưng giá trị con người của bản thân cũng ngày càng cao, không có được giây phút nào rảnh rỗi.

Tống Thời Hạ tận tình khuyên bảo và tẩy não anh.

“Những ngày nghỉ theo quy định được dùng để nghỉ ngơi thư giãn, điều chỉnh trạng thái cơ thể của anh, ngày nào anh cũng đọc sách, viết luận văn như thế, anh không thấy mệt sao?”

DTV

Lỡ như dùng bộ não quá độ, chưa già đã hói đầu sớm thì sao?

Nếu là trước đây, Quý Duy Thanh sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí là thích thú, đây là niềm yêu thích lớn nhất trong đời của anh.

Nhưng gần đây anh lại hay phân tâm, anh cũng không hiểu rõ bản thân thế nào nữa.

Anh nói trái với lòng: “Anh cũng thấy hơi mệt một chút.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 117: Chương 117



Tống Thời Hạ rót chén trà hoa nhài cho anh, giúp anh đ.ấ.m bóp vai.

“Cho nên chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công việc cứ để đi làm hãy động tới, anh cảm thấy thế nào?”

Sở dĩ cô thích thời đại này, là bởi vì mọi người dân đều hăng hái phấn chấn, mọi người đều phấn đấu vì tương lai tốt đẹp hơn.

Nỗ lực phấn đấu này không phải kiểu làm việc hùng hực nhưng máy móc trong tương lai.

DTV

Cho dù vật chất thiếu thốn, nhưng tư tưởng và tinh thần của mọi người đều dồi dào.

Kiếm được nhiều tiền tiêu không hết, nhưng tinh thần kiệt quệ, muốn sống thoải mái tự tại nhưng hoàn toàn không biết nên làm gì mới có thể thật sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Quý Duy Thanh nghe lọt tai những gì cô nói, thế là anh nhận nhiệm vụ đào đất.

Tống Thời Hạ rất hài lòng, hai người phối hợp làm việc không biết mệt, mẹ chồng tốt quá đi.

Cô vốn định giúp anh trai mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng không ngờ Tống Thu Sinh đã tự mua rồi.

Tống Thu Sinh cười nhạo cô.

“Nếu đợi em mua, sợ là anh còn phải tự mình đi mua lại một lượt nữa, nên em không cần bận tâm đâu.”

Tống Thời Hạ vặc lại: “Đúng là không biết tốt xấu, không biết ý tốt của người ta.”

Tống Thu Sinh nghĩ cô ngốc chắc, rõ ràng là sợ cô dùng tiền của chồng mua nên mới mua trước.

Quý Duy Thanh giống như cái cọc gỗ, anh không nói xen vào được, chỉ có thể im lặng đứng nhìn, kiêm chức bảo tiêu cho cô mà thôi

Nhưng Tống Thời Hạ cũng không ngại, dù sao đưa được anh ra ngoài đi dạo đã là tiến bộ lắm rồi.

Tống Thời Hạ đi qua đi lại trong ký túc xá của Tống Thu Sinh xem thử.

Đây là phòng đôi, hiện giờ chỉ có một mình Tống Thu Sinh ở.

Phải làm sao để tìm cơ hội nhét lại 30 đồng cho Tống Thu Sinh đây?

Tiền cô gửi về nhà đều bị Tống Thu Sinh lặng lẽ nhét vào dưới đệm của sofa, mẹ chồng phát hiện ra và đưa cho cô.

Tống Thu Sinh thúc giục cô: “Có phải em nên đi rồi không, chỗ đàn ông ở thì có gì hay đâu mà xem chứ.”

Tống Thời Hạ không phục, cô ngồi xuống chiếc giường khác.

“Em muốn uống nước, đạo đãi khách của anh chính là không rót nước cho người ta sao!”

Tống Thu Sinh tự thấy đuối lý, chủ yếu là do em rể cũng theo đến, không rót nước cho người ta đúng là tại anh ấy thiếu chu đáo.

“Được rồi, anh đi đun nước cho em, để em khỏi c.h.ế.t khát.”

Phòng bếp dùng chung, không ở trong khu ký túc xá.

Nơi này nhiều người qua lại, anh ấy phải rời đi một lúc, may mà có em rể ở chung với em gái.

Tống Thu Sinh đi đun nước, Tống Thời Hạ vội vàng kéo Quý Duy Thanh đến bên cạnh như ăn trộm.

Cô liếc nhìn anh trai đã đi rồi, nhỏ giọng nói: “Anh xem giúp em có chỗ nào để giấu đồ không?”

Quý Duy Thanh khó hiểu.

“Em muốn giấu cái gì?”

Tống Thời Hạ kể lại chuyện người nhà gửi tiền cho cô, còn đặc biệt nói cô không lấy tiền của anh.

“Anh biết hiện giờ em có hơn 2000 đồng tiền riêng mà, em muốn giúp anh trai em một chút, dù sao em cũng không cần tiền trong nhà, ai giữ cũng thế cả.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 118: Chương 118



Quý Duy Thanh nhíu mày: “Sao phải rạch ròi như vậy chứ, anh đưa hết tiền lương cho em rồi mà.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Không, tiền của anh và tiền của em là hai khái niệm khác nhau.

Tiền của em có thể đưa cho ba mẹ em, cho anh chị em của em, nhưng em không thể đưa tiền lương của anh cho họ được, đây là vấn đề về nguyên tắc.”

Quý Duy Thanh không hài lòng với câu trả lời của cô.

Đều là người một nhà cả, tại sao phải phân rõ ranh giới về tiền bạc với anh như vậy.

Anh vừa định nói, Tống Thời Hạ đã cắt ngang: “Tối nay về nhà hãy nói, bây giờ anh mau giúp em tìm chỗ giấu đi.”

Quý Duy Thanh chỉ vào gối.

“Giấu vào gối.”

“Sao em lại không nghĩ đến nhỉ, đợi anh ấy đi ngủ mới phát hiện gối có vấn đề.”

Tống Thời Hạ vừa nhét đồ vào gối thì ngoài cửa vang lên giọng nói nghi hoặc của phụ nữ.

“Cô đang làm gì vậy?”

Tống Thời Hạ giật mình run tay, cô lập tức trừng mắt liếc Quý Duy Thanh.

Có người đến mà cũng không biết nhắc nhở cô một câu, may là cô đã nhét tiền vào rồi.

Quý Duy Thanh hoàn toàn không có khái niệm canh gác, anh không thấy có gì phải chột dạ vì việc này.

Anh đang quan sát động tác của cô, trong lòng vẫn không hiểu tại sao cô lại phân chia rạch ròi với anh như vậy.

Cô gái đứng ở cửa khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc xoăn thời thượng, tô son đỏ chót, mặc một chiếc váy chấm bi đỏ và khoác khăn quàng nhỏ màu đen.

Đây tuyệt đối là kiểu con gái thời thượng dẫn đầu xu hướng rồi.

Vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, chị gái này ổn áp ghê!

Chắc hẳn hành động giấu tiền của cô không bị nhìn thấy, thế là cô bèn lấy cớ nói sang chuyện khác: “Tôi… tôi chỉnh giúp chăn gối thôi, cô tìm Tống Thu Sinh sao?”

Tống Thời Hạ len lén nhìn chị gái xinh đẹp kia như hai lúa mới lên thành phố.

Đối phương không khớp với hình ảnh ảnh hậu hay ca hậu trong trí nhớ của cô, với nhan sắc này thì dư sức ra mắt ở thành phố G.

Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh trai cô?

Không thể nào, ngoài cao lớn, mặt mày cũng khá ưa nhìn thì anh của cô có chỗ nào thu hút được chị gái xinh đẹp như thế này chứ?

Cô gái kia cười tủm tỉm đứng tựa vào khung cửa.

“Cô là đối tượng kết hôn ở quê của Tống Thu Sinh sao? Chị cho cô lời khuyên, không thể lấy loại đàn ông không từ mà biệt như thế đâu.”

Tống Thời Hạ: …

Được lắm, đồ tồi tệ Tống Thu Sinh này, thế mà lại phụ lòng chị gái xinh đẹp như thế.

Tống Thời Hạ trở mặt ngay tại chỗ:

“Chào chị, em là em gái của Tống Thu Sinh, đây là chồng em, bọn em đến đây giúp anh trai chuyển ký túc xá.”

Diêu Tuyết lập tức xấu hổ.

Vất vả lắm cô ấy mới nghe ngóng được đơn vị của Tống Thu Sinh, muốn đến chất vấn anh ấy tại sao lại không từ mà biệt.

Thấy trong phòng anh ấy có một cô gái xinh đẹp, vì không kìm được xúc động mà chế nhạo một câu, kết quả đó lại là em gái ruột của người ta.

Thái độ của cô gái kia rất tốt, dù cô ấy tức giận cách mấy cũng không thể giận cá c.h.é.m thớt lên người ta được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 119: Chương 119



“Xin lỗi em gái, anh trai em đi đâu rồi? Chị với anh ấy có việc riêng cần giải quyết.”

Tống Thời Hạ không chút do dự mà bán đứng anh trai ruột.

“Anh ấy đi xuống căn tin lấy nước sôi rồi, chắc là đang canh bếp lò, em đi với chị.”

Cô như vừa phát hiện tin động trời, trong đôi mắt viết thẳng hai chữ “hóng hớt”.

DTV

Diêu Tuyết thấy thái độ của cô với mình quá nhiệt tình thì lập tức khó hiểu.

“Em biết chị sao?”

Tống Thời Hạ suy nghĩ một hồi: “Em không biết, nhưng người đẹp luôn dễ thông cảm với nhau mà.”

Diêu Tuyết cười nói: “Em đúng là thú vị, khác hẳn ông anh trai khốn kiếp kia của em.”

Chà, Tống Thu Sinh là tên khốn kiếp, nếu anh ấy mà làm chuyện gì tồi tệ thì cô sẽ viết thư về nhà tố cáo.

Tống Thời Hạ âm thầm hóng hớt:

“Chị tên là gì thế? Nếu anh trai em làm gì có lỗi với chị thì cứ nói cho em biết, em viết thư cho mẹ em, bà ấy chắc chắn sẽ vào thành phố dạy dỗ anh trai em một trận.”

Đừng tưởng cô không biết, Tống Thu Sinh không muốn về nhà là do bị thúc giục kết hôn.

Ở nông thôn, đàn ông trạc tuổi anh ấy đã có mấy đứa con, có khi còn cái đều biết đi mua nước tương cả rồi ấy chứ.

Diêu Tuyết không biết có nên kể hay không.

Nói ra lại xấu hổ, cô chủ nhà giàu như cô ấy lại đi theo đuổi đàn ông.

Nếu ba cô ấy biết cô ấy lén đến thủ đô tìm Tống Thu Sinh, không chừng sẽ tức c.h.ế.t mất.

“Không có gì, chị tìm anh ấy là muốn hỏi một đáp án mà thôi.”

Tống Thời Hạ lấy làm tiếc nuối.

Cũng không biết Tống Thu Sinh gặp vận may gì, quen biết chị gái xinh đẹp như vậy mà cũng không biết trân trọng.

Cô dẫn cô ấy đến căn tin, đúng lúc Tống Thu Sinh cầm bình nước ra khỏi căn tin, nhìn thấy em gái và Diêu Tuyết đứng cạnh nhau thì nhíu mày

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đúng là em gái ruột của anh.”

Tống Thời Hạ vội kéo Quý Duy Thanh chạy trốn.

“Anh, bọn em không uống nữa, lần sau quay lại thăm anh sau nhé.”

Tống Thu Sinh: …

Hiện giờ đánh c.h.ế.t em gái còn kịp không?

Tống Thời Hạ kéo theo Quý Duy Thanh vội vàng chạy đi, sau đó dừng lại ở cửa, chống đầu gối th* d*c.

Cô nghiêng đầu cười: “Anh có thấy ánh mắt của anh trai em như muốn đánh c.h.ế.t em không.”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Em trêu chọc anh ấy làm gì? Không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Tống Thời Hạ đúng lý hợp tình nói:

“Tại vì quan hệ tốt nên mới chọc anh ấy đó, em không thể để người đẹp chịu ấm ức được. Hơn nữa nếu anh ấy có cơ hội thì cũng sẽ chơi xỏ em thôi.”

Quý Duy Thanh không phản bác được.

Về đến nhà thì thấy Hàn Dung vừa ngâm nga bài hát vừa đạp máy may.

Tống Thời Hạ phát hiện có mẹ chồng giúp đỡ cũng không tệ.

Cô chỉ cần há mồm ăn cơm, thỉnh thoảng phụ một tay.

Mẹ chồng đã ôm đồm hết việc nhà, còn cô thì dắt hai đứa trẻ đi chơi khắp nơi.

Chuyện này khiến cô có cảm giác như bà muốn dùng viên đạn bọc đường giữ cô lại, sợ cô ở nhà chịu ấm ức sẽ bỏ đi.

Tống Thời Hạ chỉ nghĩ đến trước đây Quý Duy Thanh không chịu kết hôn đã để lại bóng ma tâm lý cho bà ấy.
 
Back
Top Bottom