Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 90: Chương 90



Hai đứa bé rất thích vịt con, cùng nhau đặt tên cho vịt con.

Tống Thời Hạ hơi lo lắng, một khi đặt tên cho gia súc gia cầm, chúng sẽ từ món ăn biến thành thú cưng, tới lúc đó muốn làm thịt ăn sẽ hơi khó một chút.

Nhìn đôi mắt trông mong của đám nhỏ, Tống Thời Hạ đành chiều theo ý chúng.

Chẳng qua là hai con vịt thôi, mấy đứa nhỏ vui là được rồi.

Tống Thu Sinh thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

“Bây giờ em dư thừa tình thương của mẹ như thế, có phải di chứng từ việc chăm sóc Đông Đông không?”

Tống Thời Hạ cố bẻ sang chuyện khác:

“Thành tích học hành của Đông Đông thế nào rồi? Có phải có hy vọng lên cấp 3 không?”

DTV

Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại đau hết cả đầu.

“Vốn dĩ em là đứa thông minh nhất nhà, kết quả em không thích đi học, Đông Đông thì toàn đội sổ, anh thấy nguy cơ cao lắm.”

Trong ký ức của Tống Thời Hạ, em trai rất thông minh cơ mà, sao lại đội sổ chứ?

“Không phải Đông Đông rất thông minh à, giáo viên có nói là tại sao lại thế không?”

Tống Thu Sinh thở dài: “Giáo viên nói thằng nhỏ không tập trung học hành, giáo viên không khuyên nổi.”

Được rồi, lại thêm một đứa bé cứng đầu.

Sau này hai đứa bé nhà cô kiểu gì cũng phải học xong cấp 3 mới được.

“Anh nói với nó, nếu kỳ thi này vẫn đội sổ, tết em về sẽ không mua quà cho nó đâu.”

“Chưa chắc nó đã nghe em nói đâu, từ sau khi nó về nhà, biết tin em lấy chồng đã cãi nhau với ba mẹ không biết bao nhiêu lần, nó không biết đầu cua tai nheo thế nào, nên cho là ba mẹ bán em.”

Tống Đông Đông lên cấp 2 xong thì ở trọ lại trường, mấy đứa nhỏ trong thôn lên cấp 2 toàn phải lên thị trấn học.

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười.

“Mọi người giải thích cho nó hiểu đi, nói là em tới tuổi nên mới lập gia đình, thời này rồi, nhà ai lại đi bán con cái nữa chứ?”

Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại ra vẻ hóng hớt.

“Có thật đấy.”

Tống Thời Hạ xách một cái ghế nhỏ ra, đưa khay trái cây qua cho anh trai mình.

Tống Thu Sinh thì chê: “Em lười thế, lại bắt anh gọt táo cho em.”

“Em mời anh ăn mà, đúng là tốt bụng mà không ai hiểu cho.”

Tống Thu Sinh xua tay từ chối:

“Anh không ăn táo, thôn mình có một người tên Trần Kiều ấy, em biết không? Không ở cùng một đại đội, lớn hơn em 2 tuổi.”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Em biết, cô ấy cũng ở đây. Anh thấy khu ký túc xá đối diện không, cô ấy ở đó đấy.”

Tống Thu Sinh xấu hổ không thôi: “Em cũng biết chuyện của cô ấy à?”

Tống Thời Hạ chỉ biết là Trần Kiều đấu với người nhà cực phẩm ở nông thôn mà thôi: “Em biết không nhiều lắm, chờ anh kể cho em nghe nè.”

“Bà chị dâu của cô ấy làm chủ, giới thiệu Triệu Đại Trụ thôn mình cho cô ấy.

Triệu Đại Trụ kia ngoài mặt có vẻ thành thật, nhưng sau lưng lại là kẻ gian manh xảo trá.

Vốn dĩ đã chọn ra ngày kết hôn với Trần Kiều rồi, kết quả lại chui bụi chuối với em họ của Trần Kiều, bị người ta phát hiện.”

Tống Thời Hạ biết anh trai mình đang nói giảm nói tránh.

Ở nông thôn, một nam một nữ chui bụi chuối có thể là chuyện nhỏ được sao?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 91: Chương 91



“Vậy sao cô ấy lại lập gia đình? Trần Kiều bây giờ cũng là người nhà của giảng viên rồi, cũng làm mẹ kế giống em luôn.”

“Vụ kia vừa xảy ra, chị dâu Trần Kiều muốn làm mai cô ấy cho em trai mình.

Tên kia hơn 30 tuổi vẫn còn ăn chơi lêu lỏng, còn suýt chút nữa đã làm chuyện đồi bại với Trần Kiều.

Trần Kiều làm rùm beng chuyện này lên, nổi tiếng khắp thôn, ai cũng biết anh trai và chị dâu của Trần Kiều không ra gì, cha mẹ thì thiên vị quá đáng.”

Nội dung cốt truyện mà Tống Thời Hạ tiếp thu chỉ là đại cương của quyển sách này, cũng không biết Trần Kiều đã trải qua cụ thể những chuyện gì lúc ở nông thôn.

Không ngờ lại nhiều chuyện phiền phức như thế.

“Đúng là rất đáng thương, nhưng lấy được chồng, rời xa nơi đó cũng xem như khổ tận cam lai.”

Tống Thu Sinh lắc đầu không tán thành:

“Hai đứa con riêng nhà Trần Kiều khó chiều lắm, ở trường thường xuyên bắt nạt bạn học, hai ông bà cụ nhà họ Hoắc thường xuyên bị mời lên trường xin lỗi đấy.”

Tống Thời Hạ đưa táo đá gọt xong cho anh trai mình:

“Nhưng vẫn tốt hơn cứ ở mãi trong thôn, trẻ con có thể từ từ dạy.

Ở lại trong thôn, chị dâu cô ấy không thích cô ấy, cha mẹ ruột thì ai nói gì nghe đó, hoàn cảnh của cô ấy chưa chắc đã tốt hơn được.”

“Em nói cũng đúng, anh không ngờ Hoắc Khải lại dạy học ở đại học Yên Kinh thế này.”

Tống Thời Hạ trêu chọc anh:

“Hoắc Khải lớn hơn anh 3 tuổi mà con cái đã có thể đi mua xì dầu rồi, anh à, anh có người yêu chưa?”

Anh trai cô đi ra ngoài làm ăn cũng là để tránh cha mẹ bắt anh đi xem mắt, trong thôn mà bằng tuổi anh, con cái đều biết đi cả rồi.

Tống Thu Sinh hậm hực cắn một miếng táo, “Kệ anh đi, anh trai em muốn tìm người yêu kiểu gì mà không có!”

Anh lại bất giác nghĩ tới cô gái mình tình cờ gặp ở thành phố G.

Tống Thời Hạ nhún vai: “Em nào dám, dù sao cũng có ba mẹ ở nhà hối thúc anh rồi.”

“Táo này ngọt thế, em mua ở đâu vậy?”

Cô bịa đại một cái cớ: “Chợ bên ngoài bán đấy ạ, một bà cụ ôm rổ táo đi bán, nói là cây nhà mình trồng.”

Tống Thu Sinh đành phải thôi: “Vậy thì thôi, nhà trồng chắc là không có nhiều, khéo bà ấy chỉ bán có một lần thôi.”

Tống Thời Hạ: “Nếu anh thích thì khi nào về nhớ mang một ít về, em mua hết cả rổ táo to của bà ấy luôn mà.”

“Chậc, may mà nhà này có một người biết kiếm tiền đấy, chứ với tốc độ tiêu tiền hoang phí của em, khéo cả nhà phải hít khí giời mất.”

Tống Thời Hạ vặc lại: “Khí giời thổi qua cửa nhà em cũng thơm hơn khí giời nhà người ta.”

Tống Thu Sinh không thèm cãi với cô nữa:

“Thế cơ à, tay nghề nấu ăn của em thế này mà không mở cửa hàng bán đồ ăn thì tiếc quá, mấy quán ăn anh ăn ở thành phố G đều không ngon bằng em.”

Tống Thời Hạ không có hứng thú với chuyện mở tiệm:

“Em không định đi bán đồ ăn, em chỉ muốn để bản thân được ăn ngon thôi, không muốn đi khởi nghiệp đâu.”

Tống Thu Sinh không khuyên nữa, em gái có thể sống tốt là anh đã yên lòng lắm rồi, không mong cô kiếm ra tiền.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 92: Chương 92



Hôm nay trời mưa, phải dựng đồ che mưa cho lò bánh mì.

Tống Thu Sinh vốn định vào thành phố dạo một vòng, để xem có thể tìm được việc làm ở đây hay không.

Ra ngoài làm ăn một thời gian, bây giờ quay về thôn trồng trọt, nghĩ kiểu gì anh ấy cũng thấy không cam lòng.

Trời mưa nên anh không thể đi đâu được, rảnh rỗi không có gì làm, anh bèn dọn dẹp sân giúp em gái.

Tống Thu Sinh ôm một bó rau muống vào nhà:

“Rau muống của em già hết rồi này, tranh thủ nấu đi, ăn không hết thì mang đi bán cũng được.”

Tống Thời Hạ cũng đau đầu:

“Có khi em là con cháu Thần Nông thật đấy, rau trong sân lớn nhanh quá, ăn không hết gì cả.”

Tống Thu Sinh cười trêu cô:

“Trông em tự hào chưa kìa, có mớ rau cũng trồng không nên thân thì uổng công em sinh ra là con nhà nông rồi.”

Anh trai không hề hoài nghi, Tống Thời Hạ không khỏi thở phào một hơi.

“Vậy hôm nay ăn rau muống nhé, thêm đĩa lá rau tiến vua, hôm nay không có tí món mặn nào hết, xem như ăn chay.”

Tống Thu Sinh không thèm để ý: “Anh thì ăn sao cũng được.”

Anh ấy đã hái hết mấy loại rau hơi già về.

“Em thật là, không biết trồng kiểu cuốn chiếu à? Trồng cùng một lúc như thế thì làm sao ăn kịp, vài ngày là nó già rồi sao ăn được nữa.”

Tống Thời Hạ chắp tay trước ngực:

“Sáng mai nhờ anh giúp em mang rau lên chợ bán, rau em trồng ngon thế này, nếu mang ra chợ bên ngoài bán chắc sẽ bán nhanh hơn.”

Không chờ Tống Thu Sinh dẫn cô ra chợ bên ngoài bán, thím Phùng đã tìm tới cô với vẻ mặt thần thần bí bí.

“Rau nhà cháu ngon quá, hay là cứ bán cho căn tin đi.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc nói: “Không phải căn tin toàn đặt mua ở bên ngoài ạ?”

“Tối hôm qua thím hái ít rau tiến vua nhà cháu về, đều là rau tiến vua như nhau, nhưng không hiểu sao rau nhà cháu ngon hơn hẳn?”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Chắc là do tác dụng tâm lý thôi ạ, cháu ở nhà mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc hai đứa bé ra thì chỉ có chăm vườn rau thôi.

Thím thấy cháu chăm bón kĩ nên nghĩ là nhất định sẽ ngon, thành ra mới có ảo giác như thế.”

Thím Phùng bán tín bán nghi:

“Chắc là thế thật, nhưng thật sự ngon hơn rau thím trồng mà. Căn tin mỗi ngày đều cần dùng rau, rau củ quả cháu trồng bảo đảm đạt chuẩn.”

“Thế cũng được ạ, nếu căn tin đồng ý, sáng mai cháu sẽ nói anh trai cháu hái rau mang tới cho mọi người.”

Thím Phùng đi rồi, Tống Thu Sinh xoa cằm trầm tư.

“Tự nhiên anh phát hiện tài vận của em không tệ, ngờ nghệch nên trời thương à?”

Tống Thời Hạ cầm chày cán bột dí anh:

“Anh mới ngờ nghệch! Em là nhờ thực lực nhé, đừng có cái gì cũng đổ cho may mắn như thế.”

Tống Thu Sinh nhân lúc trời mưa, đất xốp nên cuốc đất trong sân.

Vườn rau của em gái đã có thu nhập cố định, nhưng cứ nhất quyết muốn trồng hoa nguyệt quý ở bên này, hoa thì đáng mấy đồng chứ?

Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tống Thời Hạ nói được thì làm được, hôm nay chỉ ăn đồ chay, dù là đồ chay thì cô cũng không muốn nấu đại nấu đùa cho có.

Cải trắng xào giấm, cải xào, rau muống xào, lá rau tiến vua trộn tỏi, cả một bàn thức ăn toàn rau là rau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 93: Chương 93



Lúc tiếng gọi ăn cơm vọng ra từ trong nhà, Tống Thu Sinh rửa tay xong quay về phòng khách thì lập tức há hốc mồm, cả bàn rau xanh thế này là để nuôi bò hay gì?

Tống Thời Hạ nhe răng cười với anh: “Em nói được thì làm được, nay ăn chay nhé, không lừa anh đúng không?”

DTV

“Em giỏi lắm! Đúng là em gái ruột của anh!”

Tống Thu Sinh kéo ghế ngồi xuống.

Lúc đi làm phụ hồ, đến bánh hấp ngâm nước anh ấy cũng ăn rồi, đến ở với em gái có mấy ngày đã thành kiểu kén ăn.

Nhưng anh ấy ăn thử một đũa, phát hiện mùi vị cũng ngon không thua gì món mặn.

“Tay nghề của em khá thật! Anh tâm phục khẩu phục rồi!”

Hai đứa bé thấy cả bàn rau xanh cũng không hề tỏ thái độ ghét bỏ gì, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong lại xảy ra một sự kiện nho nhỏ.

Ăn cơm trưa xong, Quý Dương nghiêm túc đi tìm Tống Thời Hạ: “Có phải nhà mình không còn tiền mua thịt không ạ?”

Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc cậu bé:

“Sao thế? Nếu không còn tiền mua thịt thì làm sao bây giờ? Không biết lúc nào ba của con mới về, rất có thể sắp tới nhà mình phải ăn toàn rau đấy.”

Quý Dương lại đột nhiên chạy đi.

Tống Thời Hạ lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ cậu bé này lại đi lấy tiền riêng của mình à?

Sự thật chứng minh, Tống Thời Hạ đã quá ngây thơ rồi.

Sau khi xuống lầu, Quý Dương nhân lúc mọi người không chú ý mà gọi điện thoại cho bà nội.

Số điện thoại nhà ông bà nội có viết trên sổ danh bạ trên bàn.

“Bà nội ơi, bà có thể mang thịt đến thăm chúng cháu được không ạ?”

Hàn Dung còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Dương Dương à, cháu muốn gặp ông bà nội à?”

Quý Dương lặp lại lần nữa:

“Bà nội, nhà cháu không mua nổi thịt nữa rồi, bà có thể mang ít thịt đến đây được không ạ?”

Hàn Dung rơi vào trầm tư, thằng con của bà tiêu tiền vào đâu hết rồi, nhà nó đã nghèo tới mức này rồi ư?

“Được rồi, chờ bà nội rảnh thì sẽ tới thăm cháu. Ba của cháu có ở nhà không? Sao nhà cháu lại không mua nổi thịt nào?”

“Ba đi công tác rồi ạ, là d... là mẹ chăm sóc bọn cháu, nhà bọn cháu hết tiền mua thịt rồi.”

Lúc gọi “mẹ”, cậu bé còn nhỏ giọng, sợ bị người trong nhà nghe thấy.

Nhưng Hàn Dung lại nghe rõ ràng, bà bắt đầu hoang mang, chuyện gì thế này?

“Dương Dương à, cháu lấy đâu ra mẹ thế?”

Quý Dương kể rõ:

“Ba mới đưa mẹ về cho chúng cháu, mỗi ngày mẹ đều nấu món ngon cho bọn cháu ăn.

Cậu nói mẹ đến đây phải chịu ấm ức, nhất định là vì nhà cháu không mua nổi thịt rồi.”

Quý Dương kể lung ta lung tung, Hàn Dung lại hiểu sai ý của cậu bé.

Bà hoảng sợ suýt làm rơi cả điện thoại, lập tức nghĩ tới chuyện con trai mình lừa gạt con gái nhà lành.

Quý Dương không nghe bà trả lời thì hỏi: “Alo, alo? Bà nội ơi, bà nói gì đi, bà cúp máy rồi ạ?”

Hàn Dung cố lấy lại bình tĩnh:

“Dương Dương à, chiều nay bà với ông đến thăm các cháu nhé, cũng sẽ mang cả thịt đến luôn nhé? Tạm thời cháu đừng nói gì với mẹ nhé, có được không?”

Cuối cùng Quý Dương cũng yên tâm: “Cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ!”

Ba vắng nhà, cậu bé sẽ không để mẹ phải chịu ấm ức, đàn ông con trai phải bảo vệ bạn nữ và... cả mẹ nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 94: Chương 94



Nhiệm vụ tạm thời đã xong. Quý Duy Thanh và những người còn lại rời khỏi căn cứ.

Có rất nhiều viện sĩ tự mình đưa tiễn, nhắn nhủ anh đừng có quên lời nhờ vả của họ.

Khó khăn lắm mới lên được xe, trưởng khoa không quên trêu chọc anh:

“Lần này cậu xem như nổi tiếng nhé, cả đám viện sĩ đều chờ làm thân với cậu, muốn mua rượu trái cây nhà cậu kìa.”

Quý Duy Thanh mệt mỏi đáp:

“Cái đó em không quyết định được, rượu trái cây là do cô ấy làm, em chỉ nhắn giúp thôi, chưa chắc đã giúp họ được như ý muốn.”

Huống hồ gì, sao rượu trái cây lại liên quan tới chuyện cường thân kiện thể được?

Anh cảm thấy là vì có thêm Mao Đài, mọi người uống thấy ngon nên mới thần thánh hóa tác dụng của nó lên.

“Vợ chồng một thể, cậu cứ nói rõ đầu đuôi cho cô ấy biết, tôi cảm thấy vợ cậu nhất định sẽ đồng ý thôi.”

“Chờ về nhà rồi tính ạ, em không thể quyết định thay cô ấy được.”

Rời đi hơn nửa tháng, không biết cô với hai đứa nhỏ ở nhà thế nào nữa, trong lòng Quý Duy Thanh ẩn ẩn cảm thấy chờ mong.

Trưởng khoa thì bất đắc dĩ lắc đầu, cơm đưa đến bên miệng rồi mà cũng không biết ăn nữa.

...

Hàn Dung qua nhà hàng xóm tìm ông chồng đang ngồi đánh cờ.

“Đừng chơi nữa, anh theo em ra chợ mua ít thịt đi.”

Quý Học Nhai đang đánh cờ với ông bạn già, không muốn đứng dậy.

“Mua thịt làm gì, đâu phải lễ lạt gì đâu, cần gì mua thịt.”

Hàn Dung vỗ lưng ông một cái.

“Cháu nội bảo nhớ anh, mau đi mua thịt với em đi.”

Quý Học Nhai đành phải đứng dậy:

“Được rồi, hôm nay chơi tới đây thôi. Bà nó sắp đánh tôi tới nơi rồi, hôm nào chúng ta đánh tiếp, ông đừng có đụng tùm lum nhé.”

Hàng xóm ghét bỏ phất tay: “Ông tưởng ai cũng hay ăn gian như ông à, mau đi đi.”

Quý Học Nhai đi theo sau lưng vợ, cằn nhằn không dứt miệng.

“Em giục cái gì mà giục, không thể để anh chơi hết ván à.”

Hàn Dung tức giận trừng mắt nhìn ông:

“Anh tưởng chỉ là cháu nội nhớ anh thôi à? Con trai anh đã cưới một cô vợ rồi đấy, anh biết chưa?”

Quý Học Nhai không tin: “Em nói con ai cơ?”

“Con trai anh! Anh tưởng em nói đùa với anh đấy à?

Vừa rồi Dương Dương gọi điện thoại cho em, nói là nhà không mua nổi thịt nữa rồi.

Em nghi thằng con của anh làm chuyện bậy bạ gì ở bên ngoài, thế mà anh còn tâm trạng ngồi đánh cờ cho được à?”

Quý Học Nhai vội chạy về nhà.

“Đi chợ với em chứ, anh về nhà làm gì?”

“Anh đi thay quần, thay cái quần có đĩa để xỏ thắt lưng.”

Hàn Dung cũng không hề ngăn cản, nếu thằng ba thật sự làm chuyện sai trái thì phải đánh một trận mới được.

Cô con gái nhà đối diện mở cửa đi ra.

“Thím à, chú thím định đi thăm giáo sư Quý ạ? Cháu có làm mấy đôi lót giày, thím mang tới cho giáo sư Quý với mấy đứa nhỏ luôn nhé?”

Vẻ mặt của cô ta vô cùng chân thành, khiến tâm trạng Hàn Dung rối bời.

Vu Phương và con gái của bà bằng tuổi, là cô gái bà nhìn từ nhỏ tới lớn.

Năm ngoái Vu Phương ly dị, dắt theo con gái về nhà mẹ đẻ, bà từng có suy nghĩ tác hợp cho Vu Phương với thằng ba nhà mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 95: Chương 95



Vu Phương lúc trẻ từng theo đuổi thằng ba, Dương Dương với Nguyên Nguyên cũng không ghét Vu Phương.

Nhưng trong đầu thằng ba chỉ toàn cơ bắp, bà có ám chỉ cỡ nào cũng vô dụng.

Bà còn định chờ hai đứa bé thân thiết với con gái của Vu Phương hơn thì sẽ nói thẳng với thằng ba, nào ngờ thằng ba lại lén cả nhà kết hôn.

Hàn Dung cười gượng, nói:

“Ừ, Dương Dương nói hai anh em có mẹ mới, thím đi xem thử xem có phải thật hay không?”

Vu Phương ngẩn ra, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, “Chúc mừng thím, vậy thì thím không cần lo lắng nữa rồi.”

Hàn Dung không lấy đồ của Vu Phương đưa, bà cũng nói rõ ra cho cô ta biết.

Vu Phương là cô gái tốt, tiếc là không có duyên phận với thằng con nhà bà.

Hai vợ chồng đi chợ mua thịt xong thì bắt xe tới đại học Yên Kinh.

Tống Thời Hạ đang đạp máy may để may váy cho mình, cô còn chưa biết cha mẹ chồng đang mang theo cả đống thịt tới đây.

Quý Dương ngồi chơi xếp gỗ mà cứ thấp tha thấp thỏm, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quý Nguyên tò mò nhìn theo: “Anh ơi, anh nhìn cái gì thế ạ?”

Quý Dương che miệng em trai lại:

“Em nói nhỏ thôi, anh gọi điện thoại cho bà nội, bà nội nói hôm nay sẽ mang thịt đến cho nhà mình.”

Quý Nguyên khó hiểu: “Tại sao phải nói nhỏ ạ?”

Quý Dương nghiêm túc phân tích cho em trai hiểu:

“Trưa nay nhà mình ăn toàn rau, anh nghe cậu nói dì nuôi anh em mình tốn kém quá, ngày nào cũng nấu thịt cho mình ăn.

Nhà mình sắp không mua nổi thịt rồi. Ba còn chưa về, chỉ có thể xin bà nội mua thịt cho mình thôi.”

Quý Nguyên cũng xoa xoa bụng: “Rau không ngon bằng thịt.”

Quý Dương cũng đồng cảm: “Bạn thỏ mới ăn rau, mình là hổ, hổ thì phải ăn thịt mỗi ngày chứ.”

“Đúng! Mỗi ngày đều phải ăn thịt!”

Tống Thu Sinh đi ngang qua phòng khách, nghe hai đứa bé muốn ăn thịt thì khóe miệng co giật, không hổ là người một nhà.

Hàn Dung hăm hở suốt chặng đường, nhưng đi tới cửa thì đột nhiên luống cuống.

“Tự nhiên em thấy run quá, hay là anh gõ cửa đi.”

Cũng không biết con trai bà dùng cách gì mà lấy được vợ nữa, chỉ mong con trai không làm gì phạm pháp.

DTV

Quý Học Nhai mạnh miệng: “Em sợ cái gì chứ? Cứ gõ cửa thôi, trong đó cũng có mãnh thú hay hồng thủy đâu mà sợ.”

“Cục cục cục tác!”

Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng gà mái vọng ra từ bên trong, hai vợ chồng lại càng hoảng sợ.

Hàn Dung lùi lại một bước: “Mình không đi nhầm đấy chứ?”

“Không thể nào sai được, nhà hiệu trưởng Hồ ngay bên cạnh mà!”

Bà đang nằm mơ ư?

Quý Duy Thanh lại có thể cưới được vợ, còn nuôi gà trong nhà nữa?

Đây là con trai của bà ư?!

Tống Thu Sinh đứng tựa ở cửa, nói:

“Bữa tiệc chay hồi trưa của em đã khiến cho mọi người lên án rồi kìa, hai đứa nhỏ còn nói thỏ mới ăn rau, bọn nhỏ muốn ăn thịt.”

Tống Thời Hạ cũng không quay đầu lại: “Mỗi ngày đều ăn thịt như thế, không ngán sao?”

“Chậc, em làm người thành phố lâu rồi nên mất gốc à. Em về quê hỏi thử xem, nhà có điều kiện ai mà không muốn được ăn thịt mỗi ngày chứ?”

Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 96: Chương 96



Tống Thời Hạ đứng dậy: “Ai tới thế nhỉ?”

Tống Thu Sinh khoanh tay: “Sao anh biết được, em đi ra ngoài nhìn thử là biết ngay mà.”

Tống Thời Hạ đi ra ngoài mở cửa, đúng lúc thím Phùng cũng tan làm về nhà.

Nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà đồng chí Tiểu Tống, bà nghi hoặc đi tới, “Cho hỏi, hai người là cha mẹ của giáo sư Quý đúng không?”

“Đúng vậy, cô là vợ của giáo sư Tạ ở bên cạnh đúng không?”

Thím Phùng vội nói:

“Hai anh chị cứ gọi tôi là Tiểu Phùng là được, giáo sư Quý đi công tác rồi, hai người gõ cửa lớn tiếng một chút, đồng chí Tiểu Tống ở nhà, chắc là không nghe thấy.”

“Đồng chí Tiểu Tống, Tiểu Phùng cô cũng biết Tiểu Tống à?”

Rốt cuộc thím Phùng cũng biết sai sai ở đâu rồi.

Người biết chuyện giáo sư Quý kết hôn không nhiều lắm, không phải là giáo sư Quý không nói cho người nhà biết luôn đấy chứ!

“Đồng chí Tiểu Tống là cô gái tốt, nhất là tay nghề nấu nướng cực kỳ giỏi, hai người nhìn thấy cô ấy nhất định sẽ hài lòng lắm cho mà xem.”

Thím Phùng lắm miệng nói một câu:

“Mấy hôm nay anh ruột của đồng chí Tiểu Tống từ dưới quê lên thăm cô ấy, bây giờ chắc là đang ở trong nhà.”

Hàn Dung và chồng hai mặt nhìn nhau.

Cửa nhà mở ra một đường.

“Xin hỏi hai bác là...”

Phùng Liên nói lớn nhắc nhở cô:

“Đồng chí Tiểu Tống, cháu còn không mau mời cha mẹ chồng của cháu về, đây là cha mẹ của giáo sư Quý đấy.”

Tống Thời Hạ vội mở cửa ra, “Cháu mời hai bác vào ạ.”

Hàn Dung lặng lẽ nhìn cô vợ mới của thằng ba.

Cô bé xinh đẹp như thế, chẳng trách tự nhiên thằng ba lại chịu kết hôn.

Bà không nhịn được mà hỏi thăm: “Đồng chí Tiểu Tống, sao cháu với Quý Duy Thanh quen nhau thế?”

“Chào bác gái ạ, cháu tên Tống Thời Hạ, cháu với anh Quý gặp nhau trong một buổi xem mắt ạ.”

Hàn Dung cắn môi:

“Cháu gái à, bác hỏi cháu chuyện này, cháu đừng để bụng nhé, trước khi kết hôn với nó, cháu có biết nó có con không?”

Tống Thời Hạ c*n m** d***, giả vờ yếu đuối ngây thơ:

“Cháu biết ạ, ngay từ đầu anh ấy đã nói mình có hai cậu con trai, cháu cho rằng anh Quý là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, bác đừng sợ cháu bị lừa ạ.”

Hàn Dung thở phào một hơi, nhưng sao nhìn kiểu gì cũng thấy Tiểu Tống rất dễ lừa nhỉ?

May mà thằng ba nhà bà không phải người xấu.

Bà cực kỳ dễ đồng tình với mấy cô gái yếu đuối nhẹ nhàng:

“Con ngoan, hai đứa kết hôn, nó cũng chẳng thèm nói cho người nhà biết. Hôm nay cả nhà chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho con.

Chờ khi nào nó về, đưa con về nhà chào hỏi, hai bác... ba với mẹ sẽ tặng quà bù lại cho con nhé.”

Vốn dĩ còn định hôm nay tới đánh thằng con một trận, không ngờ chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Tống Thời Hạ tỏ vẻ mừng rỡ, điều này lại càng khiến Hàn Dung mến cô hơn.

“Mẹ nghe Tiểu Phùng nói anh trai con tới thăm con à.”

Vừa nói xong, Tống Thu Sinh đã đi ra.

“Sao mở có cái cửa thôi mà em lâu vậy?”

DTV

Tống Thời Hạ cao giọng nhắc nhở anh ấy: “Anh, đây là cha mẹ chồng của em ạ.”

Tống Thu Sinh vội nghiêm chỉnh lại, không cà lơ phất phơ nữa.

“Chào hai bác ạ, cháu là anh trai của Tống Thời Hạ, cháu tên Tống Thu Sinh.”

Hàn Dung cười nói: “Chào đồng chí Thu Sinh nhé.”

Tống Thời Hạ và anh trai giúp hai ông bà bê đồ vào nhà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 97: Chương 97



Hàn Dung và chồng vừa đi vừa nhìn sân nhà.

“Trong nhà thay đổi nhiều quá, có trồng rau nữa, Tiểu Tống cũng hiền lành dễ mến.

Cái đình kia chắc là anh trai của con bé dựng, anh nói xem bên kia là cái gì nhỉ?”

Quý Học Nhai không nói tiếng nào.

Hàn Dung đẩy ông một cái: “Em đang nói anh đấy, anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Anh đang nghĩ, chẳng lẽ lúc trước thằng con mình không chịu kết hôn là tại vì nó chỉ nhìn mặt à?”

“Thôi anh đi, có ai nói con mình như anh à? Chẳng lẽ anh không thích người đẹp?”

Quý Học Nhai gật đầu:

“Em nói cũng đúng, lúc trước anh tới bệnh viện, vừa nhìn thấy em hiên ngang hào sảng, anh đã nghĩ ngay tới nữ nguyên soái Mộc Quế Anh rồi.”

Hàn Dung không tập trung nghe ông nói, mà chỉ vào chuồng gà bên vách tường.

“Anh nhìn đi, còn nuôi gà với vịt nữa, Tiểu Tống đúng là cô bé giỏi giang đảm đang mà.”

Quý Học Nhai ậm ờ:

“Xem ra lúc trước em giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai nhiều như thế đều sai hướng cả rồi, thằng ba nó thích mấy cô gái xinh đẹp giỏi giang thế này đấy.”

“Sai thì sai, nó tự tìm được một người phù hợp với mình như thế cũng được.

Mắc công tìm một cô không hợp tính, sau này lại cãi nhau khiến gia đình xào xáo không yên.”

Nói xong, Hàn Dung sải bước đi nhanh hơn.

Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:

“Sao mẹ chồng em tới thăm nhà lại mang theo nhiều thịt thế? Cứ như sợ nhà em không có thịt ăn ấy.”

“Anh bớt nói đi, để người ta nghe thấy lại không hay.” Tống Thu Sinh cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Quý Dương và Quý Nguyên thì trông ngóng nhìn cậu và mẹ vào nhà.

Quý Nguyên bất ngờ òa lên: “Oa! Nhiều thịt quá!”

Quý Dương không nói gì, nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, chắc là cậu bé cũng kích động lắm.

“Có cần tới mức đó không? Chỉ có trưa nay mẹ không nấu thịt thôi mà hai đứa đã thèm tới mức đó à?”

Quý Nguyên đội mũ đầu hổ lên: “Con là hổ con, hổ thích ăn thịt ạ.”

Tống Thời Hạ xoa xoa cái mũ của cậu bé.

May mà mẹ cô làm mũ đầu hổ đội mùa hè cho trẻ con, không làm kiểu dày để đội mùa đông.

Bằng không mỗi ngày đều đội như thế, hai đứa bé sẽ nổi rôm sẩy mất.

Hàn Dung vừa vào nhà đã nghe thấy Quý Nguyên đòi ăn thịt, không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Anh nói xem, có phải thằng ba cưới Tiểu Tống xong không đưa tiền lương cho con bé không?”

Quý Học Nhai cũng hoài nghi: “Dám lắm đấy.”

“Hay là em ở lại mấy ngày nữa? Chờ thằng ba về rồi em về nhà, bằng không em sợ ba mẹ con ở nhà không có cơm ăn.

DTV

Anh nói xem, sao em lại sinh ra thằng con keo kiệt như thế chứ?”

Quý Học Nhai nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy em ở lại đỡ đần cho con bé đi, ngày mai anh về.”

Tống Thời Hạ không biết trong lòng cha mẹ chồng đã tưởng tượng cô và hai đứa bé thành người đáng thương, ăn bữa nay không có bữa mai.

Còn bị mẹ chồng hiểu lầm rằng tất cả đều tại Quý Duy Thanh.

Hàn Dung nhìn quanh phòng khách một lượt, tuy không khác gì ngày xưa, nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Bà lại càng hài lòng với con dâu hơn.

Vừa đẹp người lại đẹp nết, hai đứa bé đều thích cô, chứng tỏ nhân phẩm của cô cũng rất tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 98: Chương 98



Quý Dương chạy tới bên cạnh bà nội: “Ông nội bà nội, cháu nhờ ông bà quá.”

Quý Nguyên cũng xông tới như một quả đạn pháo nhỏ, lao thẳng vào lòng ông nội.

Hàn Dung trêu chọc bọn nhỏ: “Nhớ ông bà sao không về thăm ông bà hả?”

Quý Dương cúi đầu xoắn tay:

“Vậy thì trong nhà chỉ còn một mình mẹ thôi, mẹ nhát gan lắm, đi ngủ cũng phải có con với em trai ngủ cùng mới không sợ đấy.”

Quý Nguyên vạch trần: “Rõ ràng là mẹ nấu ăn ngon quá nên anh không nỡ đi thì có.”

DTV

Thấy hai đứa bé thân thiết với mẹ mới như thế, Hàn Dung và chồng cũng yên lòng.

Đây là lần thứ hai bà nghe nói cô con dâu mới này nấu ăn rất ngon, trong lòng lại càng tò mò hơn, rốt cuộc ngon tới cỡ nào chứ?

Tống Thời Hạ phân loại thức ăn ra xong thì cho vào tủ lạnh.

Thịt do mẹ chồng mua tới nhét đầy cả tủ lạnh, còn có hai con gà vừa mới làm thịt xong.

Tống Thu Sinh cầm ấm nước đi ra.

“Để cháu pha trà cho hai bác, em gái cháu trước kia thường xuyên chạy lên núi, thường mang mấy thứ linh tinh về, nhưng trà này đúng là ngon lắm ạ.”

Tống Thời Hạ ló đầu ra khỏi bếp:

“Cây trà bị người trong thôn bọn con chặt làm củi đốt rồi, con chỉ còn một chút này thôi.”

Tống Thu Sinh cười tươi mời người lớn, “Xem ra chúng ta chỉ được uống lần này nữa thôi.”

Quý Học Nhai cũng có nghiên cứu về trà, ông không nhìn ra trà này thuộc giống nào, nên cực kỳ hứng thú với nó.

Nước ấm đổ vào ly thủy tinh, lá trà bên dưới tản ra theo dòng nước ấm rót vào, hương trà thơm ngát thấm đẫm ruột gan cũng tỏa ra khắp nơi.

Quý Học Nhai chỉ ngửi mùi đã đắm mình vào đó: “Trà ngon!”

Hàn Dung không hiểu nhiều về trà, nhưng bà biết, các loại trà có thể được chồng mình khen như thế, bình thường đều không hề rẻ chút nào.

“Đây là trà Tiểu Tống hái, mấy đứa giữ lại tự uống là được rồi, còn dọn ra làm gì.”

Tống Thu Sinh đặt ấm nước xuống.

“Xem bác nói gì kìa, mình là người một nhà, còn chia ra của ai của ai làm gì.”

Hàn Dung cảm thấy Tống Thu Sinh nói chuyện rất thú vị, cũng thông minh giỏi ăn nói, nếu vẫn chưa có việc làm thì có thể tuyển vào đơn vị làm việc.

“Cháu đang làm việc gì thế?”

“Lúc cải cách vừa mở ra cháu có đi ra ngoài buôn bán, bây giờ thì về quê xem có công việc gì phù hợp với mình hay không.”

Hàn Dung không khỏi kinh ngạc: “Chà, xem ra cháu cũng từng tới thành phố lớn rồi nhỉ!”

Tống Thu Sinh gãi gãi đầu: “Có thể xem là thế ạ.”

Quý Học Nhai nhìn anh ấy một cái, quay sang nói với vợ:

“Chàng trai này có tương lai lắm, tuyển vào đơn vị của em thì thôi đi.

Người ta đã có gan dám ra ngoài xông xáo dựng nghiệp thì sẽ không nghĩ tới chuyện làm công chức đâu.”

Hàn Dung vẫn chưa định từ nhỏ ý định, bà nói thêm: “Đơn vị của bác định tuyển thêm một chân hậu cần, cháu có hứng thú không?”

“Cảm ơn bác đã đánh giá cao cháu như thế, nhưng cháu muốn tìm việc gì đó có tính thử thách hơn, sau này cháu vẫn muốn thử khởi nghiệp ạ.”

Quý Học Nhai từng làm lãnh đạo, thấy vậy cũng quen rồi.

“Thanh niên còn trẻ, dám tự tin dẫn đầu như thế, nói rõ thời đại đang phát triển, không phải ai cũng muốn kiếm bát sắt đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 99: Chương 99



Tống Thời Hạ từ dưới bếp đi lên.

“Ba mẹ, ba mẹ mang nhiều thịt quá, tủ lạnh trong nhà chứa không hết rồi.”

Hàn Dung cười nói:

“Ở đây các con mua thịt không tiện, muốn mua cũng chẳng được chọn, ba mẹ mua ở ngoài mang tới cũng được, con đỡ phải vào thành phố.”

Tống Thời Hạ thở dài, nhiều thịt như thế, phải ăn tới lúc nào đây chứ.

Quý Dương cầm táo tới đưa cho hai ông bà.

“Mời ông bà nội ăn táo ạ.”

Hàn Dung bế cậu bé lên: “Dương Dương ngoan thế, để bà nội gọt táo cho cháu nhé.”

“Cháu không ăn đâu, ngày nào cháu với em cũng được ăn táo hết.”

Quý Học Nhai không gọt vỏ, cầm quả táo cắn một cái.

“Táo này con mua ở đâu thế? Vừa giòn vừa ngọt thế này.”

Ông nghĩ tới dâu tây được ăn trước đó, sau này rốt cuộc không thể mua thêm được nữa.

Tống Thời Hạ lại lấy cái cớ nói với anh trai khi nãy ra dùng tiếp, Quý Học Nhai lấy làm tiếc nuối.

“Lần trước có một người tặng dâu tây cho mẹ con, dâu vừa tươi vừa ngọt, nhưng nghe nói người bán dâu tây là người vùng khác tới, người ta bán xong một lần thì đã về quê rồi.”

Không phải trùng hợp như thế đấy chứ?

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người kia là cô rồi, xem ra lần sau bán trái cây phải đi xa một chút mới được.

“Ba, nếu ba muốn ăn dâu thì để ngày mai con mua cho ba.”

Quý Học Nhai làm sao có thể mặt dày nhận đồ của con dâu được, nhất là khi nhà con trai còn không có tiền mua thịt như thế.

“Ba chỉ nói thế thôi, táo con mua cũng ngon lắm, ba ăn nhiều một chút để đền bù tiếc nuối của dâu tây cũng được.”

Quý Nguyên lại cầm táo đưa cho cậu.

“Mời cậu ăn táo ạ.”

Tống Thu Sinh rất bất ngờ, anh bế cậu bé lên, để cậu bé ngồi trong lòng mình, “Sao cháu lại đưa táo cho cậu thế?”

Quý Nguyên nghiêm túc đáp: “Mọi người đều có táo, chỉ có cậu không có thôi.”

Tống Thời Hạ cầm táo gọt vỏ cho mẹ chồng, Tống Thu Sinh ngồi bên này hai tay đều trống trơn.

Hàn Dung cười tủm tỉm: “Ai cũng bảo cháu trai thân với cậu, quan hệ của Nguyên Nguyên với cậu tốt thế.”

Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Trương Uyển Thanh ở bên cạnh cũng nghe thím Phùng nói chuyện cha mẹ của Quý Duy Thanh tới.

Trương Uyển Thanh vỗ đầu mình:

“Ôi nhìn trí nhớ của tôi kìa, sao lại quên mất chuyện này chứ. Lúc trước từng nói báo cho cha mẹ giáo sư Quý biết một tiếng mà quên mất, lão Hồ cũng thật là.”

Phùng Liên sợ Tống Thời Hạ nhất thời không biết đối xử với cha mẹ chồng thế nào.

“Thế làm phiền bí thư Trương qua bên kia xem thử nhé, tôi là người ngoài, không tiện qua đó.

Chị có quen biết với cha mẹ của giáo sư Quý, chúng ta cũng biết đồng chí Tiểu Tống là người thế nào, nhưng cha mẹ của giáo sư Quý lại không biết, tôi muốn nhờ chị nói đỡ vài lời cho đồng chí Tiểu Tống.”

Trương Uyển Thanh cười nói:

“Xem ra cô với Tiểu Hạ cũng thành bạn tốt của nhau rồi nhỉ. Nhưng cô cứ yên tâm, lão Hàn với lão Quý đều không phải người khó tính đâu.

Giáo sư Quý chịu lấy vợ, bọn họ vui còn không kịp nữa là, dù có tức giận thì cũng là tức giận với giáo sư Quý vì giấu chuyện kết hôn thôi, sẽ không tức giận với đồng chí Tiểu Hạ đâu.”
 
Back
Top Bottom