Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO_dnT0e1yBe6e42o3TYthl-VDxchFja_aIfJI343ANWLCgP2don3RdwDYVVhn3QG6vrzAZngYcSS1YKsuHifSDYv2XNzEueZE-su68WQuMzpIpkYXWbHmTlFKfLKxTWz_A5ClfqhvmoJUY7b06-UG5=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Tác giả: Điềm Cao Miêu Miêu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Trọng Sinh, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tống Thời Hạ xuyên sách rồi.

Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết "Tống Thời Hạ" của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự.

Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng.

Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn.

Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai.​
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 1: Chương 1



Tống Thời Hạ xuyên sách rồi.

Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự.

Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng.

Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn.

Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai.

Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi.

Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ.

Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý.

Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái.

Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần Kiều là một cô gái được sống lại vào quá khứ.

Trước khi sống lại, Trần Kiều là một cô gái nhà quê, gả cho một người đàn ông cùng thôn, sinh con dưỡng cái, mệt nhọc cả đời, mà lại không được c.h.ế.t yên lành.

Sau khi sống lại, Trần Kiều đấu cực phẩm, làm cho cô em họ hại cô ta phải gả cho chồng trước của cô ta, mà cô ta thì chọn một người đàn ông đã qua một đời vợ.

Vợ cũ của đối phương là thanh niên trí thức xuống nông thôn, đã bỏ chồng con trở về thành phố.

Sau này kỳ thi đại học được khôi phục, người đàn ông ấy sẽ thi lên đại học, được giữ lại trường làm giảng viên.

Tương lai người đàn ông ấy sẽ trở thành giáo sư, mà con của anh ta thì một đứa trở thành danh ca có tiếng, đứa khác thì thành đại gia giới bất động sản.

Mà Tống Thời Hạ lại là mẹ kế nhóm đối chiếu.

Từ nhỏ nguyên thân đã sống thoải mái trong nhà, trên có anh chị cưng chiều, dưới có em trai gánh tội thay, nên đã nuôi ra cái tính nói như rồng leo, làm như mèo mửa, và tham phú phụ bần.

Đám con gái trong thôn vốn hay kết hôn sớm, mà cô ấy tới tận hai mươi tuổi còn chưa ai lấy, chính là vì cô ấy chê đám đàn ông con trai trong thôn.

Nguyên thân vốn xinh đẹp nổi tiếng làng trên xóm dưới, mặt xinh dáng đẹp, là tình nhân trong mộng của không ít các anh con trai.

Cô ấy không cam lòng ở lại thôn lấy chồng làm ruộng, nên lén lút chạy tới thủ đô sống nương nhờ họ hàng xa.

Đúng lúc gặp người tìm mẹ kế cho con mình, thế là cô ấy tự đề cử bản thân, rằng mình biết nấu ăn nuôi con, nhưng không muốn đi làm.

Hai bên bắt nhịp, quyết định kết hôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 2: Chương 2



Tống Thời Hạ tiếp nhận ký ức của nguyên thân, biết nguyên thân gặp may nhặt được “hệ thống nữ phụ phản kích”, có thể nói là thay đổi được cuộc đời nhân vật phụ.

Thế là nguyên thân vui vẻ rạo rực đi tới thế giới của cô, làm phú bà ngoài tiền ra chẳng có gì khác.

Tống Thời Hạ lúc này đang ngồi trên chiếc xe khách xóc nảy, say xe váng vất như muốn c.h.ế.t đi sống lại, tay siết chặt vạt áo.

Cô chỉ suy nghĩ ba giây rồi quyết định thuận theo tự nhiên.

Về thôn thì phải làm ruộng, mà bây giờ cô chỉ muốn sống đời nhàn nhã, nên chuyện bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì bỏ, cô chỉ muốn nằm ườn thôi.

Trong cốt truyện thì suất diễn của Tống Thời Hạ không nhiều, lần nào ra sân cũng là để làm nền cho nữ chính, hệt như tên hề nhảy nhót khắp nơi.

Về mặt nuôi dạy con cái, hai đứa con riêng của nữ chính liên tục đứng đầu cấp học, mà con riêng của Tống Thời Hạ thì đếm ngược thứ nhất.

DTV

Gia đình nữ chính hòa thuận, chồng quan tâm chăm sóc vợ, còn chồng của Tống Thời Hạ thì đi công tác quanh năm, làm cô ấy chẳng khác gì ở góa.

Mỗi lần bị thua là Tống Thời Hạ lại trút lên đầu đứa trẻ, cuối cùng chạm tới giới hạn của chồng, bị ném cho đơn ly hôn.

Cuối cùng cô ấy phải quay về thôn, trở thành trò cười cho cả thôn, còn bị người ta giới thiệu cho tên lưu manh.

Tống Thời Hạ lặng lẽ quan sát ông chồng hờ ngồi bên cạnh.

Đối phương mặc áo sơ mi trắng với quần vải màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, cổ tay áo được xắn lên tới chỗ khuỷu tay, để lộ đường cong cơ bắp gầy nhưng đầy mạnh mẽ.

Đây thật sự là cơ thể của một giảng viên đại học ư?

Tống Thời Hạ chẳng suy nghĩ sâu xa gì, bởi đời này cô chỉ muốn nằm ườn hưởng thụ cuộc sống mà thôi.

Kệ cho nữ chính thích giày vò phấn đấu thế nào thì tùy, dù sao cô không thích cạnh tranh vớ vẩn với người ta.

Chân lý của sinh mệnh chính là nằm im hưởng thụ, sao phải đấu đá làm gì?

Quê của Tống Thời Hạ nằm ở vùng nông thôn của tỉnh bên cạnh.

Nguyên thân chạy tới thủ đô, chó ngáp phải ruồi sao mà xem mắt hợp ý người chồng hờ này.

Người đàn ông này có vẻ bề ngoài xuất sắc, còn có nhà đơn vị cấp cho, nhìn thế nào cũng thấy là Tống Thời Hạ quá hời.

Chỉ là sao còn di truyền cái tật say xe này chứ!

Lúc này đường của vùng ngoại ô đều là đường đất nguyên thủy, xe khách đi trên con đường này cứ xóc lên xóc xuống, cô như đang ngồi trên con thuyền lênh đênh giữa muôn trùng khơi, không tìm thấy bến đỗ.

Quan trọng là lái xe cứ động tí là dừng xe, mà còn không biết ai ăn bánh bao rau hẹ, với mùi chân thối từ phía trước bay tới, cảm giác này thật sự khiến người ta khó mà chịu được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 3: Chương 3



Sau khi giàu rồi cô không ngồi xe sang giá dưới triệu tệ, đi máy bay đều ngồi khoang hạng nhất, chưa trải nghiệm cảm giác say xe bao giờ, cứ như bị tra tấn nửa c.h.ế.t nửa sống, muốn c.h.ế.t không xong.

Tống Thời Hạ hệt như trái cà tím bị sương giá tấn công, ủ rũ bẹp dí, cuối cùng là đầu váng chân nhũn được ông chồng hờ dìu xuống xe.

Cô quyết định trước kia đường cao tốc và quốc lộ chưa xây sửa xong thì sẽ không bao giờ đi xa nhà.

May cô thích ở lì trong nhà, chờ vài năm nữa bắt đầu kiến thiết nền móng, đến lúc đó sẽ lưu truyền câu kinh điển “Muốn giàu có thì phải làm đường trước”.

“Có sao không?” Người đàn ông bên cạnh cuối cùng đã chịu hé miệng, không thì Tống Thời Hạ còn tưởng anh ta bị câm điếc.

Người này giọng điệu lạnh nhạt, lại nói ít, giống khí chất xa cách trên người anh ta, trông thì đúng kiểu có tính cách không gần gũi bình dị chút nào.

Nếu không phải anh ta đẹp trai mê hoặc Tống Thời Hạ, không thì cô còn lâu chịu chắp vá.

Đương nhiên không nói nhiều cũng có lợi, như vậy sẽ không khiến anh ta phát hiện cơ thể này đã đổi linh hồn.

DTV

Theo trí nhớ thì đây là lần thứ hai Tống Thời Hạ gặp ông chồng hờ này. Lần đầu là xem mắt tiện thể làm báo cáo kết hôn, lần thứ hai là dẫn anh ta về nhà lấy hộ khẩu tuyên bố kết hôn.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình rụng mất nửa cái mạng rồi: “Em cần nghỉ ngơi, tạm thời không ngồi ô tô được nữa.”

Quý Duy Thanh nhướng mày, không hiểu thế nào là lịch thiệp và săn sóc: “Cách khu người nhà còn xa lắm.”

Tống Thời Hạ che miệng xua tay: “Em không ngồi xe đâu, không thì anh cứ về trước, em từ từ đi bộ về vậy.”

Có nói thế nào cô cũng không muốn ngồi xe công cộng nữa, ngửi thấy mùi ô tô là đã buồn nôn rồi.

Quý Duy Thanh cau mày, anh chỉ xin nghỉ một tuần, đi về thôi đã mất năm ngày rồi: “Vậy đi đăng ký kết hôn đi, chỗ này cách cục Dân chính không xa.”

Tống Thời Hạ mệt mỏi đáp: “Được, anh dẫn đường đi.” Chỉ cần không ngồi xe là được.

Cái không xa ấy chính là đi bộ gần ba cây số.

Tống Thời Hạ hít thở không khí trong lành mới có thể gượng tinh thần được.

Cầm tờ giấy hôn thú mới ra lò, cô có hơi hoảng hốt.

Trước kia cô chẳng có lòng dạ nào yêu đương cả.

Không phải là không ai theo đuổi, mà cô cảm thấy những người đó yêu từ cái nhìn đầu tiên thực sự quá l* m*ng, không phải vì tiền cũng là vì sắc.

Cô một lòng một dạ theo đuổi sự nghiệp, không rảnh lãng phí thời gian đi tìm hiểu một người, cũng không muốn tình yêu kiểu đồ ăn nhanh.

Đời này lại tăng tốc đi đăng ký kết hôn, hệt như đang nằm mơ vậy, bởi cô còn chưa được nắm tay người khác giới bao giờ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 4: Chương 4



Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng không hề hối hận.

Ở lại trong thôn sẽ bị bố mẹ ép duyên, mà dù có chọn thế nào thì cũng không tránh được việc hầu hạ mẹ chồng và làm ruộng đồng.

Nếu vớ được ông chồng nào chỉ biết nghe lời mẹ, hoặc cần con trai nối dõi tông đường, gần như ăn đủ combo rồi.

Chí ít ông chồng mà nguyên thân lựa chọn này có điều kiện không kém.

Không phải sống cùng bố mẹ chồng, mà chồng thường xuyên đi công tác, trong nhà không có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế.

Quan trọng nhất là cô mê trai đẹp và giọng hay, và bề ngoài lẫn giọng nói của người đàn ông này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn kén chồng của cô.

Chồng hờ nói: “Tiền lương của anh sẽ giao cho em giữ, nhưng những điều kiện em đồng ý với anh thì em phải làm được, trong vòng năm năm không sinh con, chăm sóc tốt cho... con của anh.”

Tống Thời Hạ cố nén sự sung sướng, tỏ vẻ như thấu hiểu: “Chắc chắn em sẽ giữ lời, con của anh chính là con của em.”

Chỉ cần cô không nuôi hỏng con trai của anh ta, có khi sau năm năm nữa cũng chẳng cần đẻ.

Mang thai sinh con tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể nữ giới, nên cô không muốn sinh đẻ cho lắm.

Sau khi xác nhận lại thỏa thuận một lần nữa, sắc mặt Quý Duy Thanh mới dịu đi.

Mắt thấy sắp tới trạm xe buýt, Tống Thời Hạ định tìm cơ hội uống ít nước linh tuyền để bớt say xe, nào ngờ chẳng có cơ hội nào cả.

Cô không muốn đi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng thời này làm sao sánh được với tương lai, vào đó rồi mà không nôn còn là chuyện tốt ấy chứ.

Cũng may ông chồng hờ biết mua cho cô một chai nước ngọt có ga.

“Nước ngọt mới làm giảm được cảm giác ghê họng buồn nôn, em uống tạm, đây là tuyến xe cuối cùng của hôm nay rồi.”

Tống Thời Hạ ngơ ngác gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ, nguyên thân một lòng một dạ muốn gả cho người thành phố, kết quả lại sống ở vùng ngoại ô, không biết là có cảm giác gì.

Vé xe công là do anh ta trả, tiền đăng ký kết hôn cũng là anh ta chủ động chi, có lẽ là do mặt tiền bạc đã làm nguyên thân cảm động nhỉ.

Trong lúc Tống Thời Hạ miên man suy nghĩ, xe công cộng tới nơi.

Cô đứng dậy xuống xe: “Tới nhanh vậy ư?”

Quý Duy Thanh lời ít ý nhiều: “Có người tới đón.”

A ha, xe con tự lái tới đón, chẳng lẽ thân phận của anh ta sẽ là đại lão ngầm nào sao.

Tống Thời Hạ không có ý nghĩ dò la sự riêng tư của người khác, cô chào lái xe một tiếng rồi nhanh chóng chợp mắt.

Quý Duy Thanh rất thưởng thức điều này ở cô.

Anh chọn cô là vì thấy gia đình cô đơn giản, tính cách độc lập tự chủ, không gây phiền toái rắc rối cho công việc của anh, rất phù hợp làm mẹ của đứa bé.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 5: Chương 5



Lái xe Tiểu Lý thì cứ thấy thấp thỏm, rốt cuộc thì anh ta có nên chủ động bắt chuyện không?

Vị nữ đồng chí này là người vợ mới cưới của giáo sư Quý, nhưng trông dáng vẻ hai người thì hoàn toàn không giống một đôi chút nào.

Anh ta từng nghe kể không ít chuyện về giáo sư Quý.

Giáo sư Quý là du học sinh được nhà nước cử đi, mới về nước chưa được mấy năm, còn trẻ mà đã học hai bằng tiến sĩ ở nước ngoài, còn bồi dưỡng chuyên ngành công trình hàng không vũ trụ, cực kỳ được trường học coi trọng.

Nhưng tính cách của anh nổi tiếng là lạnh nhạt, chuyện đại sự cuộc đời của anh cũng khiến người ta đau đầu nhất.

Nghe nói giáo sư Quý được hiệu trưởng giới thiệu cho bao nhiêu đối tượng, mà chẳng nên đôi được với ai, thậm chí còn làm con gái nhà người ta òa khóc.

Thế là có người ngầm nói giáo sư Quý có tính cách kiêu căng bất lịch sự, học toàn thói xấu của người nước ngoài.

Anh ta tiếp xúc với giáo sư Quý vài lần, nhưng lại cảm thấy giáo sư Quý không thích nói chuyện, chứ không hề cảm thấy giáo sư Quý kiêu căng ngạo mạn chút nào.

Trong lòng anh ta liên tục bồn chồn: “Chị dâu là người nơi nào?”

Tống Thời Hạ tỉnh dậy “đúng lúc”.

“Ừm? Đang hỏi tôi ạ?”

Tiểu Lý cảm động rưng rưng nước mắt, cuối cùng đã có người chịu để ý tới anh ta rồi.

“Tôi đang hỏi chị dâu là người ở đâu, giáo sư Quý xin nghỉ một tuần là đã về rồi.”

Không thể không nói rằng chị dâu thật sự xinh đẹp, anh ta lái xe cho lãnh đạo nhiều năm rồi, mà chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn chị dâu.

“Nhà tôi ở tỉnh H, một vùng nông thôn xa xôi.”

Tống Thời Hạ không cảm thấy xuất thân nông thôn là chuyện xấu hổ gì.

Tiểu Lý thì phản ứng khá kích động: “Tôi cũng tới từ tỉnh H này, chúng ta là đồng hương rồi. Tôi là người của thành phố S, còn chị dâu thì sao?”

Trùng hợp ghê, Tống Thời Hạ cười đáp: “Tôi cũng tới từ thành phố S.”

Người đàn ông vừa lên xe đã nhắm mắt nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu trà không nhìn ra cảm xúc gì.

“Lái xe thì tập trung nhìn đường.”

DTV

Tiểu Lý lập tức im bặt, Tống Thời Hạ tiếp tục nhắm mắt.

Quý Duy Thanh, không nhận ra mình phá hỏng bầu không khí, chỉ cảm thấy quái lạ.

Anh chỉ nhắc Tiểu Lý lái xe thì nhìn đường, mà sao cứ như là anh làm kẻ ác vậy?

Trong lòng Tống Thời Hạ không có cảm giác gì, cô nói chuyện với Tiểu Lý chỉ là xã giao khách sáo mà thôi, không cần tiếp tục nói chuyện nữa là quá hợp ý cô.

Về phần ý tưởng của Quý Duy Thanh ư? Lại càng không quan trọng.

Chờ anh ta bận việc, trong nhà cũng chỉ còn cô còn đứa bé, trẻ con còn phải tới trường đi học, lúc đó chỉ còn mình cô ở nhà, không phải là quá tuyệt vời ư.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 6: Chương 6



Đến nơi rồi, Tống Thời Hạ cảm thấy chỗ này hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng.

Đại học và khu người nhà tựa lưng vào một ngọn núi.

Tiếc là dọc đường tới đây không thấy trạm xe buýt nào, không thì cô hẳn là có thể đoán được đây là chỗ nào.

Quý Duy Thanh không làm hũ nút nữa.

“Đây là khu người nhà của đại học Yên Kinh, hiện giờ anh đang làm giáo sư của đại học này.”

Đại học Yên Kinh? Đây chẳng phải là trường đại học đứng đầu toàn quốc sau này ư?

Thân phận ông chồng hờ của nguyên thân này cao thế, tuổi còn trẻ mà đã có chức vị giáo sư.

Lý lịch này nhìn thế nào cũng là đãi ngộ mà nhân tài trọng điểm, du học sinh về nước mới có được.

Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ trở thành nhân vật được đưa vào sách giáo khoa mai sau.

Vậy chẳng phải cuộc sống nằm ườn của cô sẽ tan vỡ rồi ư?

Thôi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nghĩ nhiều như vậy làm gì!

Chỉ cần không khiến cô tổn hao tinh thần, cho dù anh ta có làm nghề gì, cô cũng sẽ sống theo cách thoải mái nhất.

Tống Thời Hạ vờ như mình bị lừa: “Lúc trước anh đâu có nói mình là giáo sư đại học, chỉ bảo mình là thầy giáo.”

“Xin lỗi, là anh dùng từ chưa đúng, có điều nhiệm vụ của giáo viên và giáo sư đều là dạy dỗ giáo dục người, cho nên không có gì khác biệt.”

Tống Thời Hạ nhìn mặt anh ta trông cực kỳ nghiêm túc, bèn nói: “Em thấy anh nói cũng đúng.”

Hai người lại chìm vào sự im lặng kỳ dị.

Ô tô đi qua từng trạm kiểm soát, kiểm tra đủ thủ tục rồi cuối cùng mới dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng.

Kiến trúc hai bên đường phố hoàn toàn khác biệt.

Bên phải là một dãy những ngôi nhà tầng sơn màu bạc xây giống nhau, mang phong cách biệt thự vùng quê của ba mươi năm sau.

Sân rất rộng, nhà tách riêng nên rất có tính bảo mật.

DTV

Phía đối diện là ký túc xá của giáo chức bình thường.

Xuyên qua lớp quần áo phơi ngoài cửa sổ là có thể thấy những căn hộ được phân phối theo số nhân khẩu trong nhà.

Mỗi tầng của ký túc xá công nhân viên chức đều dùng chung một nhà vệ sinh với phòng tắm.

Hàng hiên là nửa cái nhà bếp, ngày nào cứ sáng sớm tối muộn là đều cực kỳ náo nhiệt.

Giữa đường phố có dải cây xanh với lưới sắt phân cách, chỉ có thể loáng thoáng thấy được người qua lại hai bên.

Tống Thời Hạ thở phào một hơi, may là cô ở nhà đơn.

Nếu ở phía đối diện, cô không cách nào chịu được việc ngày ngày phải đi xếp hàng chờ tắm rửa và đi vệ sinh.

Và cả chuyện ngồi trong nhà nói chuyện to một chút thôi là sẽ bị hàng xóm nghe thấy, lại còn phải duy trì quan hệ hàng xóm láng giềng mà cô vốn chẳng muốn có.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 7: Chương 7



Có lẽ anh là du học sinh do nhà nước cử đi, đoán chừng còn có thân phận khác nên mới được bố trí cho loại nhà đơn như thế này.

Tống Thời Hạ theo anh ta bước vào, từ cổng cho tới con đường nhỏ rải đá cuội dưới mái hiên.

Hai bên sân trống không chẳng trồng gì cả, chỉ có đám cỏ tươi tốt sắc xuân.

Vào phòng khách, đập vào mắt là một bộ trang hoàng mang phong cách cực kỳ thập niên 80.

Sàn nhà là gạch màu với các hoa văn khác biệt.

Gạch lát sàn này có hoa văn đá rạn, bốn góc mang hình mây xanh đối xứng, vòng tròn chính giữa tạo hoa văn cánh hoa màu cam đỏ kết hợp với lá xanh.

Toàn bộ đều mang màu nhạt, không có mảng nào phối màu sặc sỡ xanh đỏ quê mùa, thiên về phong cách nhẹ nhàng và lãng mạn hơn so với gạch lát sàn bình thường.

Tống Thời Hạ rất hài lòng gạch lát này, sau này trải thảm đổi giày ngay khi vào cửa, thế là khỏi phải lau nhà hàng ngày.

Cầu thang đối diện với cửa, bên trái là nhà ăn và bếp.

Nhà ăn là bàn ăn bằng gỗ cứng hình chữ nhật với sáu chiếc ghế dựa.

Góc tường có để một chiếc tủ lạnh và tủ đựng đồ, trên tường thì treo tranh hoa quả và đồ ăn.

Trong nhà bếp có lò đất, lò than và khí than, thớt để dựa vào tường, tủ đựng bát sạch sẽ khô ráo.

Trên tường phòng khách có treo đồng hồ báo giờ và tranh trang trí, chiếc sô pha màu nâu lá cọ phối với bàn trà cùng màu và tủ ngăn kéo, bên trên có đặt một chiếc đài radio kiểu cũ và khung tranh.

Phía sau ghế sô pha là cửa sổ, kéo rèm thì có thể nhìn ra ngoài sân.

Buồng vệ sinh nằm ở dưới cầu thang, thấy có bồn cầu tự hoại và vòi nước, Tống Thời Hạ thở phào một hơi.

Vấn đề tắm rửa mà cô lo nhất đã được giải quyết, không còn gì phải lo nữa.

Giọng Quý Duy Thanh vang lên:

“Tầng hai có ba phòng ngủ và một phòng làm việc, trong đó có một phòng ngủ phụ có để mấy rương sách, đừng động vào, tầng ba là gác xép.”

Cô theo Quý Duy Thanh lên tầng cất hành lý.

DTV

Nếu đã đăng ký kết hôn rồi thì phải đối mặt với một số sự thực, ví dụ như vợ chồng chung chăn chung gối.

Tống Thời Hạ khá hài lòng, dù sao thì được anh chồng đẹp trai như vậy, cô không hề lỗ.

Còn chuyện chưa có tình cảm, thì cứ từ từ vun đắp là được.

Không nói tới yêu nhau mãnh liệt yêu tới sống c.h.ế.t bên nhau, chí ít cũng phải hòa hợp tính cách để còn sống những ngày tháng sau này.

Tình yêu dù có mãnh liệt đến mấy rồi cũng dần biến thành tình thân, chọn đối tượng đẹp trai thì ít nhất lúc ăn còn thấy ngon miệng oánh thêm chén nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 8: Chương 8



Tống Thời Hạ không hề cảm thấy khúc mắc trong tâm lý chút nào, cô tới đây là thử đổi một cách sống khác.

Chẳng mấy khi gặp được người mà cô có thiện cảm, sao không thử một lần chứ.

Bước qua cửa phòng ngủ chính thì bên tay trái là tủ quần áo có gương và tủ đựng đồ.

Phòng ngủ đúng kiểu giường hai người kiểu cũ, bên phải đầu giường có để bàn học và đèn bàn, bên trái là tủ đầu giường và đèn bàn.

Bên cửa sổ có bày một chiếc ghế sô pha đơn và bàn trà nhỏ, đối diện giường là tủ TV kiểu cũ với TV, ngăn tủ có thể khóa tivi lại.

DTV

Tống Thời Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

Sân nhà trụi lủi chỉ có mảng cỏ xanh, mà sân nhà hàng xóm thì chia làm vài luống, có thể thấy được họ trồng rau hẹ, hành tây và vài loại rau xanh khác.

Quý Duy Thanh đưa lưng về phía cô cởi cúc áo sơ mi: “Tủ quần áo thì em cứ dùng tự nhiên, quần áo của anh không nhiều lắm.”

Tống Thời Hạ xoay người, không chút đề phòng nhìn thấy anh đang c** đ*, cô thầm huýt sáo trong lòng, ôi dáng này không tệ.

Có lẽ Quý Duy Thanh không ngờ cô sẽ quay đầu:

“Xin lỗi, anh đi tắm.”

Anh cầm quần áo, gần như là chạy trối c.h.ế.t vào phòng tắm.

Lúc này Tống Thời Hạ mới phát hiện tầng hai còn có phòng vệ sinh, cô lại càng hài lòng hơn.

Nhân lúc Quý Duy Thanh đi tắm, cô lấy quần áo ra khỏi túi vải bạt.

Dọc đường đi đều nhờ anh ta xách hộ quần áo, cô mới biết đây là đồ của mình.

Cô mở túi vải bạt ra, bên trong có quần áo, đồ dùng hàng ngày, còn có bốn món chăn ga uyên ương hí thủy, bình thủy, cốc tráng men và mấy thứ linh tinh khác.

Đây hẳn là đồ cưới của cô nhỉ?

Tống Thời Hạ lấy đồ lần lượt bày ra, bốn món uyên ương hí thủy thì đặt lên trên giường.

Một gói đồ nhỏ rơi ra từ trong gối, cô bèn cầm lên mở ra.

Trong gói vải là mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm.

Cô không có trí nhớ, nên đây hẳn là tiền bố mẹ nguyên thân lặng lẽ nhét vào.

Bọn họ không ngăn cản được con gái c.h.ế.t sống cũng phải lập gia đình, lại còn lấy chồng xa như thế, nên chỉ có thể nhét cho cô ấy ít tiền phòng thân.

Tròn bốn mươi đồng, chính là tiền lương hai tháng của trụ cột gia đình rồi.

Tống Thời Hạ cất tiền lại mà lòng phức tạp, chờ lúc nào rảnh gửi lại cho người nhà vậy.

Mặc dù cô ghét quần áo sặc sỡ, nhưng vẫn không vứt đi, mấy thứ này có thể làm đồ ngủ được.

Cô ghé sát vào ngửi, quần áo thoang thoảng mùi bột giặt, lúc này cô mới yên tâm treo quần áo vào tủ, đặt một bên riêng với đồ của Quý Duy Thanh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 9: Chương 9



Cô nhận ra Quý Duy Thanh có hai chiếc áo sơ mi giống nhau như đúng, và ba chiếc áo gi lê len khác biệt kiểu dáng, còn ba chiếc áo len và áo khoác.

Đồ mùa đông không đặt trong tủ treo quần áo, quần được gấp gọn gàng.

Cô không đếm, nhưng đoán là ba cái.

Quý Duy Thanh tắm rất nhanh, lúc ra ngoài tóc anh vẫn còn nhỏ nước.

“Lát nữa anh phải đi họp, em cầm thẻ của anh đi căng tin mà ăn. Không tìm thấy căng tin giáo viên thì đi căng tin học sinh cũng được, cứ đi theo đám sinh viên ấy.

Lần sau anh dẫn em đi. Chuyện còn lại chờ anh về rồi nói, tiền lương anh để ở ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc.”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Vâng, có cần em để cơm hoặc mang cơm cho anh không?”

Quý Duy Thanh cài cúc áo tới tận cái trên cùng: “Lúc họp thường có cung cấp cơm.”

Nhưng không ngờ lần này anh tính sai.

Chờ khi anh ta đi rồi, Tống Thời Hạ mới nhớ là cô quên hỏi đứa bé đâu, có cần đón về nhà không.

Nhưng anh ta không nói, hẳn là đang ở nhà họ hàng.

Cô đi dạo quanh nhà một vòng kiểm tra xem còn thiếu gì không.

Trong nhà chưa có máy giặt, đây là thứ cần phải có.

Không biết lương mỗi tháng của anh ta là bao nhiêu, còn phải nuôi hai đứa bé, sẽ phải chi tiêu khá nhiều.

Nếu thật sự không được thì cuốc sân vườn trồng rau, cô sẽ lặng lẽ tưới cho ít nước linh tuyền thúc trưởng thành, từ đó giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình vậy.

Tống Thời Hạ ra khóa cổng, rồi lên tầng vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn làm việc ra xem xét tiền lương của Quý Duy Thanh.

Không nhìn không biết, trong ngăn kéo là vô số tờ đại đoàn kết đếm không hết.

Cô thấy phiếu lương được gấp lại, bèn rút từ phía dưới ra.

Quý Duy Thanh, giáo sư bậc một, tiền lương 327 đồng, trợ cấp 100 đồng.

Tống Thời Hạ lặng lẽ đặt phiếu lương về chỗ cũ.

Cô không cần tiết kiệm ăn mặc để mua máy giặt rồi, mà còn có thể mua thêm một cái máy may nữa.

Cô cảm thấy phòng tắm ở tầng một rất hợp để đặt máy giặt, mà máy may thì có thể để trong phòng ngủ phụ.

Phòng tắm ở tầng hai không lớn, nhưng có thể tắm rửa giải quyết ba cái gấp, với cô thì đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Phòng ngủ bên cạnh có giường trẻ con, hai cái để hai bên tường, trước cửa sổ có bàn học.

Trong một gian phòng ngủ phụ khác, trên giường, trên bàn và dưới sàn nhà đều là những rương gỗ đựng đầy sách.

Phòng làm việc thì cô không vào xem, tránh việc nhìn thấy tài liệu quan trọng nào.

Trên gác xép không có gì cả, mà không gian còn to hơn cô tưởng, có thể để một chiếc giường và một cái bàn, còn có thể mở cửa sổ mái nhà.

DTV

Cô quyết định biến nơi đây thành căn cứ bí mật dùng để đọc sách và nghỉ trưa.
 
Back
Top Bottom