Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 870



Kiều Triều phẩy tay: "Xong việc thì về phủ đi."

A Sơ lặng lẽ lui ra. Về đến phủ, Khanh Thơ ra đón, thấy hắn nhíu mày suy nghĩ liền hỏi: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Thiếp mới nghe phủ Tấn Vương có chuyện."

A Sơ đáp: "Việc nhỏ thôi."

Khanh Thơ ngạc nhiên: "Thế sao điện hạ vẫn trông lo lắng?"

A Sơ cười gượng: "Phụ hoàng giao việc cho ta, ta hơi lo lắng, chắc tới đây không ở bên cạnh nàng được nhiều."

Khanh Thơ mỉm cười nhẹ nhõm: "Điện hạ được phụ hoàng tín nhiệm, đó là chuyện tốt. Điện hạ cứ yên tâm làm việc, thiếp có người chăm sóc rồi."

A Sơ gật đầu: "Ta hứa sẽ ở cạnh nàng mà."

Nhìn canh giờ, A Sơ dịu dàng: "Có muốn ăn gì không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Khanh Thơ nghĩ một lát: "Hoành thánh."

"Được, ta cho người làm, cùng nàng ăn một chút rồi đi."

Sau khi ăn xong, A Sơ rời phủ. Nhìn bóng dáng A Sơ xa dần, Khanh Thơ đặt tay lên bụng, khẽ cười: "Thái tử điện hạ thật tốt với ta." Nàng ấy thầm cảm ơn người trước từng từ bỏ A Sơ, để nàng ấy có cơ hội này.

A Sơ sau đó đến phủ Phủ Doãn, cầm theo thánh chỉ. Toàn phủ lập tức bị vây kín, chẳng mấy chốc Phủ Doãn đại nhân bị áp giải đi.

Tin phủ doãn đại nhân bị bắt nhanh chóng lan ra khắp An Bình phủ, ai nấy đều xôn xao bàn tán. Mọi người đều thắc mắc: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà một quan lớn lại bị bắt như vậy? Cả thành chìm trong lo âu, nhất là những người từng có quan hệ gần gũi với phủ doãn đại nhân.

Nhiều người nghĩ có lẽ đây là bước đầu của tân hoàng, dùng biện pháp mạnh để "giết gà dọa khỉ", giống như các đời vua trước đó khi mới lên ngôi thường có hành động trấn áp để thiết lập trật tự, khiến ai nấy phải tuân thủ luật lệ.

Sau vài ngày, phủ doãn đại nhân được thả ra nhưng bị giáng chức từ quan tam phẩm xuống lục phẩm, và bị điều về một vùng xa xôi. Phủ đệ của hắn ta chìm trong tiếng khóc thương của gia đình. Lúc này, những quan viên từng thân thiết với phủ doãn đại nhân mới hiểu được tình hình thực sự.

Hóa ra, phủ doãn đã lên kế hoạch đưa nữ nhi của thiếp thất bên ngoài của mình vào phủ Tấn Vương, dùng nàng ta để quyến rũ Tấn Vương nhằm tạo mối quan hệ thân thích. Định bụng sau này sẽ nhận lại nữ nhi, khiến hắn ta trở thành người thân của Tấn Vương để mưu cầu địa vị cho gia đình. Vốn nghĩ nam nhân đều dễ bị sắc đẹp cám dỗ, nên cho rằng Tấn Vương sẽ lặng lẽ chấp nhận nàng ta mà không truy cứu. Ngờ đâu, việc này lại khiến phủ doãn bị liên lụy, bởi Hoàng Thượng đã nắm rõ mọi chuyện.

Trong cơn tức giận, nhiều người oán trách: "Hoàng Thượng còn không cần phi tử, ngươi dám động đến chuyện riêng của Tấn Vương sao?"

"Ta nào có ngờ Hoàng Thượng lại xen vào việc hậu viện của đệ đệ mình. Chỉ là một nữ nhân thôi, giữ hay không chẳng phải do Tấn Vương quyết sao?"

"Chẳng phải ngươi đã để lộ tin tức cho Hoàng Hậu sao? Chuyện này truyền đến tai Hoàng Hậu, ai cũng biết Hoàng Thượng rất sủng Hoàng Hậu. Ngươi còn dám mưu tính với hoàng tộc, không trách Hoàng Thượng nhân cơ hội này cảnh cáo chúng ta."

"Ngươi chẳng khác gì đám cung nữ từng toan quyến rũ Hoàng Thượng mà bị xử như gián điệp! Thật hồ đồ!"

Phủ doãn biết hối hận lúc này cũng đã muộn, chỉ còn may mắn là giữ được mạng, không phải chịu tội chết.

Trong cung, khi nghe tin xử lý phủ doãn đại nhân, Chân Nguyệt chỉ cười nhạt, không quá bận tâm. Việc này vốn chẳng liên quan gì đến nàng.

Đồng thời, công tác dời đô cũng đang chuẩn bị, và kỳ khảo hạch cuối cùng cho các cung nữ sắp đến. Chân Nguyệt dặn Xuân Tú: "Ngươi đi hỏi một lượt, ai không muốn đến kinh đô thì lập danh sách để ta sắp xếp cho ổn thỏa."

Xuân Tú tuân lệnh, nhanh chóng đến các cung điện. Lúc đầu, nhiều cung nữ không rõ ý nên không dám trả lời, chỉ khi nghe đây là an bài của Hoàng Hậu, mới có người lên tiếng và xác nhận lại ý nguyện của mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 871



Liễu Tuyết hỏi Phù Mộng: "Tỷ có định ở lại An Bình không?"

Phù Mộng lắc đầu: "Không, ta sẽ đến kinh đô."

"Vậy ta cũng sẽ đi."

Xuân Tú nhanh chóng hoàn tất danh sách và quay lại báo cáo với Chân Nguyệt.

"Khảo hạch định vào ngày nào?" Chân Nguyệt hỏi.

"Còn hai ngày nữa, nương nương," Xuân Tú đáp.

"Hai ngày tới ta sẽ đến xem."

Đúng ngày khảo hạch, một nhóm cung nữ đứng tập trung trong viện, các ma ma dặn dò: "Hoàng Hậu sẽ đến, các ngươi phải chú ý, đừng để sai sót trong lễ nghi."

"Vâng, ma ma."

Khi tiếng hô "Hoàng Hậu nương nương giá lâm!" vang lên, đoàn kiệu tiến vào, mọi người lập tức quỳ xuống, đầu cúi sát đất, đồng thanh: "Tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Giọng Chân Nguyệt vang lên ôn hòa: "Bình thân."

Mọi người đứng dậy, nhưng các cung nữ dự khảo hạch không ai dám ngẩng đầu lên. Chân Nguyệt tiến vào đại sảnh và ngồi xuống, có người dâng trà và điểm tâm.

Chân Nguyệt ra lệnh: "Bắt đầu đi."

Cuộc khảo hạch diễn ra đến giữa trưa thì thái giám tổng quản chạy tới bẩm báo: "Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng nói đã chuẩn bị cơm đợi ngài."

Chân Nguyệt nhận ra đã đến giờ trưa, đứng dậy: "Các ngươi cứ tiếp tục. Sau khi xong hãy báo kết quả cho ta."

Phù Mộng không khỏi nghĩ đến mẫu kế mình, vốn thường đeo đầy trang sức vàng ngọc, hào nhoáng nhưng kém xa khí chất của Hoàng Hậu. Nàng ấy cúi đầu, lòng suy nghĩ m.ô.n.g lung.

Khi Chân Nguyệt về đến Càn Khôn Cung, thấy Kiều Triều ngồi đợi, liền hỏi: "Chàng ngồi đây làm gì?"

"Ta tưởng nàng ra ngoài cung rồi," Kiều Triều nói, rõ ràng nhẹ nhõm hơn. Đêm trước, Chân Nguyệt từng nói nếu có thể sẽ ra ngoài cung ở một thời gian, nên khi không thấy nàng, Kiều Triều lo nàng đã đi thật.

Chân Nguyệt cười: "Nhiều việc thế này, ta ra cung làm gì? Thôi, ăn cơm a."

Kỳ khảo hạch kết thúc, Chân Nguyệt chọn vài cung nữ vào cung của mình để Xuân Tú và Hạ Nùng dạy dỗ. Số còn lại thì giao cho người đã được huấn luyện trước.

Dự định dời đô sắp cận kề, cả trong lẫn ngoài cung đều bận rộn. Các đại thần tranh thủ thu xếp để an cư tại kinh đô. Những quan chức cao cấp thì được phân nhà, còn quan cấp thấp phải tự lo chỗ ở.

Có ý kiến đề nghị nên đi trước để ổn định. Kiều Triều quyết định cho một số người đi trước.

Chân Nguyệt đề nghị: "Để ta đi trước lo thu xếp, chàng đi sau?"

Kiều Triều gạt đi: "Không cần, để nhi tử và Thái tử phi đi trước, hoàng tức đang mang thai nên đi chậm một chút. Nhi tử thì đi trước lo liệu, nhị đệ và tam đệ cũng đi trước chuẩn bị, ta và nàng đi cùng."

Chân Nguyệt bật cười: "Chàng nỡ để nhi tử và hoàng tức đi trước?"

"Chỉ cần thêm người hộ tống cho Thái Tử phi là được, hoặc để nhị đệ muội và tam đệ muội đi cùng. Ta không rời nàng."

Chân Nguyệt: "... Tính, chàng quyết định đi." Chỉ hy vọng tức phụ không nên trách là được.

Khanh Thơ đương nhiên không oán trách, nàng ấy hiểu rõ đây là dấu hiệu Kiều Triều rất coi trọng điện hạ, nên mới giao việc quan trọng cho thái tử xử lý.

Chân Nguyệt nếu là biết tâm tư nàng ấy nhất định nói nàng ấy nghĩ sai rồi, chỉ là Kiều Triều nhìn không được nhi tử nhà mình nhàn rỗi hơn hắn mà thôi.

Buổi tối, khi Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt liền hỏi: "Khi nào chúng ta sẽ đi kinh đô?"

Kiều Triều đáp: "Nửa tháng nữa. Hiện tại, ta đã sắp xếp cho quan viên và gia đình họ lần lượt tiến vào kinh đô trước rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy được, để ta cho một số người của mình đi trước chuẩn bị."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 872



Lúc này ở phủ An Bình, Chân Nguyệt dò hỏi người bên cạnh,"Nhóm Thái Tử hẳn là đã sớm tới nơi rồi đi?"

Hạ Nùng: "Hẳn là đã sớm tới rồi, nhóm Thái Tử Phi hẳn là cũng tới rồi." Thời gian lâu như vậy. Thái tử phi được Tấn vương phi và Tần vương phi ở bên cạnh bầu bạn trong lúc di chuyển, thái tử đi đến trước sắp xếp mọi việc.

Chân Nguyệt gật gật đầu,"Nơi này đã sắp xếp ổn thảo chưa?"

Hạ Nùng: "Thu dọn xong rồi ạ."

"Vậy là tốt rồi."

Buổi tối, Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt mới hỏi hắn: "Chúng ta khi nào đi kinh đô?"

Kiều Triều: "Nửa tháng sau, trước mắt đã an bài một số quan viên còn có người nhà quan viên vào kinh."

Chân Nguyệt gật gật đầu,"Được, ta cũng để một ít người của ta đi trước một chút."

Kiều Triều nhẹ nhàng dặn: "Được, nhưng nhớ để lại đủ người hầu hạ nàng."

Thời gian trôi nhanh, nửa tháng sau đã đến ngày dời đô. Hoàng cung chọn ngày lành, thời tiết quang đãng. Khi Kiều Triều và Chân Nguyệt rời An Bình phủ, dọc hai bên đường, dân chúng chen chúc tiễn biệt, cả phủ như đắm chìm trong không khí tiễn biệt long trọng. Đội xe ngựa dài nối đuôi nhau rời đi, xung quanh được quân đội bảo vệ chặt chẽ.

"Cung tiễn Hoàng Thượng!" mọi người đồng thanh hô vang.

Kiều Triều vén rèm xe, nắm tay Chân Nguyệt, nói: "Kinh đô lạnh hơn An Bình nhiều, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, ta cũng không thấy lạnh lẽo gì."

Đời hoàng đế thường cô độc, nhưng có Chân Nguyệt bên cạnh, Kiều Triều không còn cảm thấy sự cô đơn đó.

Chân Nguyệt chưa hiểu hết ý của , chỉ khẽ cười: "Đến mùa đông, chàng chắc chắn sẽ ấm hơn ta nhiều. Huống chi chàng là Hoàng đế, chẳng ai để chàng chịu lạnh đâu. Đừng lo lắng."

Kiều Triều nhìn nàng, mỉm cười: "Nàng nói rất có lý."

Dọc đường đi, đoàn di chuyển không quá nhanh nhưng cũng không chậm, gặp lúc trời mưa thì phải tạm nghỉ lại. Một ngày mưa, khi họ đến một trấn nhỏ, khách đ**m lớn nhất ở đó được dành ra để tiếp đãi. Chủ quán run rẩy trước sự hiện diện của các nhân vật cao quý.

Các cung nữ, thái giám sắp xếp phòng ốc trang hoàng, trải thảm, đặt đệm lông, treo đèn lồng cung đình, biến căn phòng giản dị trở nên lộng lẫy hẳn. Đứng bên cửa sổ, Chân Nguyệt cảm thán: "Làm người quyền quý quả là tốt."

Vừa nói xong, nàng chợt thấy từ cửa sổ một lão nhân và tôn tử đang chạy vội dưới mưa. Hài tử trượt ngã, những trái táo rơi lăn xuống đất. Lão nhân kia chạy trở lại đỡ cháu, cả hai tìm nơi trú dưới mái hiên, quần áo ướt đẫm.

Kiều Triều bước đến bên cạnh, hỏi: "Nàng đang nhìn gì vậy?"

Chân Nguyệt chỉ về phía hai người họ, nói: "Xem chuyện thế gian ấy mà. Xuân Tú!" nàng gọi.

Xuân Tú tiến vào, cung kính hỏi: "Nương nương có gì căn dặn?"

Chân Nguyệt nói: "Mang hai trái táo và một chiếc dù ra cho đôi gia gia và tôn tử bên kia."

Xuân Tú không hỏi thêm, cầm dù và táo ra trao cho họ. Hai người họ đang loay hoay không biết làm sao về nhà thì bất ngờ thấy một nữ tử thanh lịch đến tặng dù và táo. Hài tử tròn xoe mắt, không còn khóc nữa, nhìn chăm chú.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xuân Tú nhẹ nhàng nói: "Đây là chủ nhân ta ban cho các người."

Lão nhân kính cẩn cảm tạ: "Cảm ơn cô nương, cảm ơn ân đức của chủ nhân ngài. Đại ân đại đức suốt đời không quên."

Xuân Tú gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi. Hài tử kia nhìn chiếc dù trong tay, ghi nhớ bóng dáng của Xuân Tú. Mười năm sau, khi lên kinh thành thi khoa cử, hài tử năm nào giờ đã là thiếu niên, bất ngờ nhận ra Xuân Tú, rồi mới biết chiếc dù và hai quả táo khi xưa là do Hoàng Hậu nương nương ban tặng.

Chuyện nhỏ này, Chân Nguyệt chẳng mấy để tâm, chỉ là một kỷ niệm trên đường đi. Khi trời tạnh, đoàn người lại tiếp tục hành trình. Trên đường, thỉnh thoảng Kiều Triều còn đưa nàng cưỡi ngựa dạo quanh, nhưng sau khi gặp một lần ám sát, họ đành từ bỏ thú vui này vì lý do an toàn.

Khi đoàn xe đi ngang qua một khu rừng vắng, đột nhiên không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Thủ lĩnh cấm vệ nghe thấy động tĩnh nhỏ, lập tức hô lớn: "Có địch tập! Bảo vệ Hoàng Thượng và nương nương!"

Lập tức, cấm vệ quân xếp thành vòng bảo vệ quanh xe ngựa, ngay lúc đó hàng loạt hắc y nhân từ rừng lao ra, nhắm vào xe ngựa lớn nhất. Kiều Triều và Chân Nguyệt vẫn bình tĩnh bên trong. Kiều Triều rót trà đưa cho Chân Nguyệt, nói điềm tĩnh: "Uống đi, chút nữa mọi chuyện sẽ xong thôi."

Chân Nguyệt vén rèm nhìn ra ngoài, vừa thấy hai binh lính hạ gục một hắc y nhân. Mặt đất xanh tươi thoáng chốc nhuốm m.á.u đỏ. Nàng kéo rèm lại, nhấp một ngụm trà: "Lại là đám tàn quân nào vậy?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 873



Kiều Triều đáp: "Có lẽ là tàn quân của Trấn Bắc vương."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Trấn Bắc vương đã mất từ lâu, vậy mà bọn họ vẫn chưa từ bỏ?"

Kiều Triều gật đầu: "Lòng trung thành là thế. Dù chủ nhân không còn, họ vẫn muốn báo thù."

Chân Nguyệt đáp khẽ: "Lòng trung ấy thật đáng quý."

Chỉ sau khoảng mười lăm phút, thống lĩnh Tô Triển tiến lên, dâng lệnh bài: "Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, đã dẹp yên kẻ địch."

Kiều Triều nhìn lệnh bài, quả nhiên là tín vật của Trấn Bắc vương."Không sao. Dọn dẹp sạch sẽ rồi tiếp tục lên đường."

Đoàn xe lại tiếp tục hành trình. Khi đến các thành phủ, quan lại địa phương đều dẫn người quỳ bên đường chào đón, đợi đoàn xe đi qua mới dám đứng dậy.

Sau một tháng di chuyển, họ cuối cùng cũng đến kinh đô. Trong hoàng cung, mọi thứ đã sẵn sàng. Chân Nguyệt bước vào phòng liền ngả người lên giường. Tuy dọc đường luôn được sắp xếp chu đáo nhưng hành trình vẫn thật mệt mỏi.

Xuân Tú và các cung nữ muốn vào mát xa cho Chân Nguyệt, nhưng nàng khoát tay: "Các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Đường đi cũng không dễ dàng gì, cứ để những người khác lo liệu, mai còn có nhiều việc phải làm."

Xuân Tú cùng các cung nữ lui ra, gọi một nhóm cung nữ khác vào: "Các ngươi vào giúp Hoàng Hậu nương nương mát xa, nhớ nhẹ tay, không được làm phiền nương nương."

"Vâng!" Được phục vụ Hoàng Hậu là điều ai cũng mong muốn, nếu được nàng để mắt thì sau này địa vị sẽ khác hẳn. Hiện trong hậu cung của Hoàng Thượng chỉ có Hoàng Hậu, ai ở gần nương nương cũng đều được người nể trọng, đến cả tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng Thượng cũng không dám to tiếng với các cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu.

Về phần Kiều Triều, hắn không thể nghỉ ngơi. Vừa đến cung, Tần vương, Tấn Vương, và Thái Tử đều đến báo cáo tình hình kinh đô. Đến khi mọi việc xong, trời đã khuya, Kiều Triều mệt mỏi trở về. Chân Nguyệt vừa tỉnh, thấy dáng vẻ tiều tụy của trượng phu, hỏi: "Chàng vẫn ổn chứ?"

Kiều Triều chống đầu, thở dài: "Cũng không tốt lắm."

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Khoa cử khi nào bắt đầu? Chàng nên giao việc này cho bên dưới làm, rồi lập thêm một bộ phận giám sát để ngăn ngừa gian lận. Nếu lo ngại bộ phận giám sát bị mua chuộc, thì tạo thêm một nhóm giám sát ngầm để theo dõi."

Kiều Triều ngạc nhiên: "Có phải cung của nàng cũng tổ chức nghiêm ngặt như thế không?"

Chân Nguyệt ngẩn ra: "Cung nào? Ý chàng là các cung nữ của ta sao?"

Kiều Triều cười lắc đầu: "Không, chỉ là thấy cách nàng rất hợp lý. Tháng sau khoa cử bắt đầu, ta sẽ làm như nàng nói."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt gật đầu: "Thế thì ổn rồi."

Trong tháng tiếp theo, Chân Nguyệt bận rộn sắp xếp công việc sau khi dời đô, tổ chức nhân sự và gặp nhóm cung nữ đã qua kỳ khảo hạch.

Nàng hỏi Xuân Tú: "Đã dạy dỗ các cung nữ thế nào rồi?"

Xuân Tú đáp: "Không sai lệch nhiều, thưa nương nương."

"Được, để ta xem qua."

Phù Mộng cùng các cung nữ sau khi đỗ kỳ khảo hạch đều nghĩ sẽ được phân công ngay, không ngờ vẫn tiếp tục học tập. Có người học cách băng bó, nhận biết dược liệu; có người học tính toán, buôn bán; vài người khác học văn chương, thậm chí viết văn rất hay.

Khi biết Hoàng Hậu muốn gặp, ai nấy vừa hồi hộp vừa vui mừng. Chân Nguyệt ngồi tựa bàn, có chút lười biếng nhưng ánh mắt nghiêm nghị: "Có ai biết vẽ tranh không?"

Xuân Tú thấy không ai đứng ra liền bước đến lớn tiếng: "Hoàng Hậu nương nương hỏi có ai biết vẽ tranh, mau đứng ra!"

Phù Mộng e dè đứng dậy: "Bẩm nương nương, nô tỳ biết vẽ."

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua: "Còn ai nữa không?"

Thêm hai người nữa đứng lên, Xuân Tú không hài lòng, lớn tiếng: "Ai biết thì phải nói ngay, đừng chần chừ, quên phép tắc đã học thì ra ngoài!"

Mọi người lập tức quỳ xuống, Chân Nguyệt chỉ vào ba người vừa đứng lên: "Để các nàng ở lại, ta có chút việc giao. Còn những người học băng bó, dược liệu đâu?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 874



Một cung nữ đáp: "Bẩm nương nương, có mười người ạ."

"Được, giao họ cho Đông Nguyệt, để họ đến nữ y quán hỗ trợ."

"Dạ."

"Những ai biết tính sổ sách?"

"Có mấy người bên này."

"Lấy hai người cho nữ y quán, số còn lại phân vào xưởng dệt và xưởng chế biến."

Đột nhiên, Chân Nguyệt hỏi: "Có ai học mổ heo không?"

Hạ Nùng đáp: "Có một người ạ." Ban đầu khi dạy kỹ năng này, không ai dám nhận, chỉ có một nữ tử tên Lục Liên miễn cưỡng đứng ra, vì nhà nàng ấy vốn làm nghề mổ heo, nhưng sau đó phụ thân qua đời, nàng ấy đành vào cung để nuôi mẫu thân và đệ đệ nhỏ.

Chân Nguyệt khẽ gật đầu: "Dũng cảm lắm, cho nàng ấy vào xưởng nuôi heo."

Khi đã phân công xong, Chân Nguyệt đứng dậy đến một phòng làm việc bên cạnh, bảo Xuân Tú: "Cho ba người biết vẽ tranh vào đây."

Phù Mộng và hai cung nữ nữa bước vào, tim đập mạnh. Chân Nguyệt ngồi tựa vào bàn, khẽ hỏi: "Các ngươi đã đến kỳ nguyệt sự chưa?"

Ba người đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu.

Chân Nguyệt mỉm cười: "Tốt. Các ngươi có biết đến kỳ nguyệt sự thì phải làm gì không? Hãy nói thử ta nghe."

Phù Mộng bước lên, cung kính đáp: "Bẩm nương nương, khi tới kỳ nguyệt sự, nếu đau bụng không chịu nổi thì cần nghỉ ngơi, còn nếu đỡ hơn thì vẫn có thể làm việc nhẹ. Sử dụng khăn vải để thấm, cần thay thường xuyên để giữ vệ sinh."

Chân Nguyệt quay sang Xuân Tú: "Đã dạy các nàng những kiến thức cơ bản về sức khỏe nữ giới chưa?"

Xuân Tú đáp: "Thưa nương nương, ban đầu đã truyền đạt những kiến thức căn bản, có ý sàng lọc để giữ lại những người có tố chất giỏi về y học."

"Ba người này thế nào?"

Xuân Tú nhìn ba cung nữ, rồi chỉ vào Phù Mộng: "Phù Mộng là người giỏi nhất, Ngô Đào và Triệu Khải cũng rất khá."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, để Phù Mộng dẫn đầu, giúp ta vẽ vài hình minh họa." Nàng lấy ra một cuốn sách nhỏ,"Vẽ lại hướng dẫn trong này, ghi chú chi tiết về những gì nữ nhân cần làm khi đến kỳ nguyệt sự."

Chân Nguyệt luôn muốn nâng cao nhận thức về sức khỏe cho nữ nhân trong cung. Nàng không thể thay đổi toàn bộ xã hội, nhưng ít nhất cũng có thể giúp đỡ phần nào những người ở bên mình. Từng chứng kiến nhiều cảnh đáng thương của nữ nhân phải chịu đau đớn mà không được ai thấu hiểu, nàng quyết tâm làm điều này.

Chân Nguyệt chìm trong suy tư mà không hay Kiều Triều đã bước vào. Một thái giám định lớn tiếng thông báo nhưng Kiều Triều ngăn lại, hạ giọng hỏi: "Nương nương đang làm gì?"

"Nương nương đang gặp mấy cung nữ mới vào cung," thái giám đáp.

Kiều Triều bước vào, thấy Chân Nguyệt ngồi suy tư trước án thư. Các cung nữ trong phòng lập tức quỳ xuống hành lễ, đồng thanh: "Hoàng Thượng vạn tuế!"

Phù Mộng và hai cung nữ khác cúi đầu sát đất, không dám nhìn lên. Xuân Tú từng nói nếu có ý câu dẫn Hoàng Thượng thì tốt nhất là tự rời cung, nên họ không dám nhìn thẳng vào ngài.

Chân Nguyệt nghe thấy tiếng liền ngẩng lên, thấy Kiều Triều, nàng khẽ cười: "Chàng đến lúc nào vậy mà không nói trước?"

Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh nàng: "Vừa đến thôi. Thu Vệ, đưa bọn họ xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị chỗ ở thật chu đáo. Khi tranh vẽ xong, ngươi mang đến cho ta xem."

Thu Vệ cúi đầu tuân lệnh, dẫn nhóm cung nữ ra ngoài. Khi rời đi, Phù Mộng liếc thấy Hoàng Thượng ân cần rót trà cho Hoàng Hậu, lòng thầm nghĩ, người đời nói Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu quả nhiên không sai.

Đợi đám cung nữ đi hết, Chân Nguyệt khẽ thở dài, quay lại nói với Kiều Triều: "Ta từng nói với chàng về việc mở nữ y quán đúng không?"

"Ta đã chuẩn y rồi. Những người vừa nãy là để đào tạo cho việc đó à?"

"Cũng không hẳn. Ta chỉ muốn các nàng vẽ một số tranh hướng dẫn mà thôi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 875



"Ta có thể xem không?"

"Được, khi xong sẽ cho chàng xem."

Sau đó, kinh đô xuất hiện hai tòa nữ y quán, chỉ dành cho nữ giới và toàn bộ y sĩ đều là nữ. Ban đầu, mọi người chỉ tò mò nhưng một phu nhân đến khám bệnh, chỉ vào vết sưng trên trán và hỏi: "Cái này chữa được không?"

Người tiếp đón đáp: "Xin đợi chút, để ta mời đại phu." Phu nhân đi vào rồi chẳng bao lâu sau vui vẻ bước ra. Ngày hôm sau, bà cầm theo một con gà để cảm tạ: "Hứa đại phu thật giỏi, vết sưng trên trán ta chữa mãi không khỏi mà giờ đã đỡ ngay chỉ sau một thang thuốc."

Người tiếp đón cười nói: "Hứa đại phu thích lễ vật đặc biệt. Để ta chỉ bà một cách cảm tạ."

Chẳng mấy chốc, phu nhân mang đến một lá cờ lớn, đích thân trao tặng nữ y quán: "Hứa đại phu quả là thần y!"

Tiếng tăm nữ y quán lan rộng, nhiều nữ nhân cũng tìm đến đây vì yên tâm khi được nữ đại phu chữa trị. Những căn bệnh khó nói thường làm họ ngại ngần khi gặp đại phu nam giới nay cũng dễ dàng chia sẻ hơn.

Sau khi các bản vẽ được hoàn tất, Chân Nguyệt xem qua rồi dặn: "In nhiều bản, để tại y quán, ai đến khám cũng được xem miễn phí. Nếu muốn mua thì bán với giá một lượng bạc."

Định xong giá, nàng thầm nghĩ đến việc cải tiến kỹ thuật in ấn và giấy, chờ khi Kiều Triều rảnh sẽ bàn bạc để phát triển thêm.

Thời gian trôi nhanh, khoa cử sắp bắt đầu, kinh đô nhộn nhịp đón nhân tài từ khắp nơi về thi.

Một ngày, thấy trong cung có chút buồn chán, Chân Nguyệt nghĩ đến hoàng tức Mộ Khanh Thơ bụng đã lớn, nên quyết định sang thăm nàng ấy: "Báo cho Hoàng Thượng biết ta qua phủ Thái Tử, trưa nay ta không về cung."

Khi thái giám mang tin đến tai Kiều Triều, Chân Nguyệt đã rời cung từ lâu. Nàng chỉ mang theo hai nha hoàn là Xuân Tú và Hạ Nùng cùng hai thị vệ. Lần này, nàng mặc trang phục giản dị, tóc cài trâm gỗ, đơn giản như khi còn là thôn phụ ngày trước. Chiếc trâm gỗ ấy do chính tay Kiều Triều làm tặng nàng năm xưa.

Mộ Khanh Thơ đang dựa vào sập đọc sách, có người đang bóc nho, người khác mát xa chân. Đột nhiên, một tiểu thái giám bước vào nhanh chóng báo: "Thái Tử Phi, Hoàng Hậu nương nương đến thăm!"

Mộ Khanh Thơ ngạc nhiên, bật dậy: "Mẫu hậu rời cung sao? Mau chuẩn bị y phục cho ta, bảo mẫu hậu đợi một lát, ta sẽ ra ngay."

"Không cần, con cứ nghỉ ngơi đi."

Chân Nguyệt bước vào, thấy Mộ Khanh Thơ định đứng dậy hành lễ, nàng vội đưa tay ngăn lại: "Con cứ ngồi nghỉ, không cần hành lễ gì cả. Tiếp tục làm những gì đang làm, đừng để ý đến ta. Ta chỉ đến xem con thế nào thôi. Bụng dạo này có ổn không? Hài tử có quậy nhiều không?"

Mộ Khanh Thơ đang định xỏ giày vào nhưng nghe thế liền rụt chân lại, đáp: "Dạ, gần đây hài tử đạp mạnh hơn trước nhiều."

Chân Nguyệt nhìn quanh rồi hỏi: "Thái tử đâu? Hắn không ở nhà à?"

Mộ Khanh Thơ mỉm cười đáp: "Điện hạ đang ở trong cung, chắc sắp hạ triều rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy cũng được. Ta qua thăm chút thôi. Con cứ nghỉ ngơi, cần gì thì bảo người hầu mang đến cho."

Nói rồi, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, khiến Mộ Khanh Thơ cùng mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng. Một thái giám bước tới cung kính nói: "Hoàng Hậu nương nương có để lại cho Thái Tử Phi một ít dược liệu và sách."

Mộ Khanh Thơ khẽ gật đầu: "Dược liệu cất vào nhà kho, sách thì mang đến cho ta."

Một lúc sau, khi nàng giở sách ra xem thì thấy đó là cuốn sách hướng dẫn cách phục hồi sức khỏe sau sinh, cùng các điều cần kiêng kỵ. Nàng thầm nghĩ, quả thật đây là một món quà rất hữu ích.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 876



Không lâu sau, A Sơ trở về phủ Thái Tử, vui vẻ hỏi: "Ta về rồi. Hôm nay hài nhi thế nào? Có quậy không?"

Mộ Khanh Thơ lắc đầu, rồi nói: "Điện hạ, vừa rồi mẫu hậu ghé qua."

A Sơ ngạc nhiên: "Mẫu hậu sao? Hẳn là người đến thăm tôn tử."

Mộ Khanh Thơ nhíu mày, nói tiếp: "Nhưng mẫu hậu ăn mặc rất giản dị, trông như một người bình thường, không mang theo nhiều người."

Một thái giám bên cạnh lên tiếng: "Hoàng Hậu nương nương chỉ mang theo bốn người thôi ạ. Nếu không nhờ lệnh bài, chúng thần cũng không nhận ra."

A Sơ kinh ngạc: "Chỉ bốn người? Ta đoán chắc mẫu hậu 'lén' trốn cung đi dạo rồi!"

"Không được, ta phải ra ngoài tìm người. Kinh đô lúc này người lui tới phức tạp, lỡ ai mạo phạm mẫu hậu thì sao?" A Sơ nói xong liền định ra ngoài ngay.

Mộ Khanh Thơ nghe vậy cũng lo lắng, định ngồi dậy: "Vậy huynh đi nhanh đi."

A Sơ nhẹ nhàng ấn nàng ấy nằm xuống: "Đừng lo, nương rất thông minh và không phải kẻ ngốc. Ta sẽ đi tìm người và cho nàng biết ngay khi có tin."

Bên kia, Kiều Triều đang hạ triều thì nhận được tin Chân Nguyệt rời cung mà chỉ mang theo vài người. Lập tức, hắn ra lệnh: "Gọi Tống Giản, thống lĩnh cấm quân, đến ngay."

Không lâu sau, Kiều Triều mặc thường phục, mang theo vài cận vệ rời cung tìm người. Bên ngoài chỉ có vài người theo nhưng trong bóng tối còn có nhiều lính bảo vệ.

Lúc này, Chân Nguyệt đang ngồi ở một tửu lầu trong đại sảnh thưởng thức bữa ăn. Xuân Tú muốn gọi phòng riêng nhưng tửu lầu đã hết phòng, nàng không ngại, ngồi ở đại sảnh cũng thấy thú vị. Sau những món ăn cầu kỳ trong cung, thì bữa cơm dân dã này lại khiến nàng cảm thấy mới lạ.

Trong lúc Chân Nguyệt đang ăn, nàng chợt nghe người ngồi bàn bên cạnh nói: "Đây là khoa cử đầu tiên kể từ khi bình định thiên hạ. Ta nghe nói năm nay sẽ chọn rất nhiều người, phải cố gắng hết sức!"

"Nghe nói kỳ thi này có thêm vài thay đổi. Ngoài các đề truyền thống, toán học sẽ được thi riêng."

"Đúng vậy, sau khoa cử còn có các bài kiểm tra của lục bộ nữa."

"Lục bộ? Ý là sao?"

"Nghĩa là nếu muốn vào Hộ Bộ thì phải thi kiểm tra của Hộ Bộ, muốn vào Binh Bộ, Công Bộ thì cũng phải qua bài kiểm tra của các bộ đó."

"Ta tưởng Hoàng Thượng sẽ trực tiếp bổ nhiệm chứ. Không biết ngài thích kiểu người thế nào nhỉ?"

"Dù là người thế nào thì chắc chắn là người học thức cao."

Một người khác nói: "Không hẳn, như thời tiền triều, Chu Tông Đế từng vì một công tử thế gia có dáng vẻ xuất chúng mà trực tiếp phong làm Trạng Nguyên, mặc dù quan lại thấy hắn ta không xứng đáng."

Chân Nguyệt đang nghe mọi người bàn tán bỗng chưởng quầy tửu lầu lớn tiếng: "Các vị khách quan, hôm nay lão bản có một đề tài muốn nhờ các vị tham khảo, ai trả lời thuyết phục sẽ được thưởng trăm lượng vàng!"

Lời này vừa nói ra, đại sảnh lẫn các phòng trên lầu đều xôn xao.

"Đề tài gì thế? Nói mau!"

Chưởng quầy nhã nhặn đáp: "Xin đợi một lát, lão bản sẽ công bố ngay."

Đúng lúc ấy, Kiều Triều và A Sơ bước vào, thấy Chân Nguyệt thì cùng thở phào, đi đến ngồi cạnh nàng. Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Sao hai người lại tới đây?"

Kiều Triều đáp: "Tìm nàng."

A Sơ cũng nói: "Mẫu ... Nương, sao người lén ra ngoài mà chỉ mang theo ít người thế?"

Chân Nguyệt: "Ta có lén đâu, đã bảo người báo với phụ thân con rồi."

Kiều Triều thở dài: "Báo lúc ta đang hạ triều thì ai mà biết ngay được."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ muốn đi dạo chút thôi, sợ chàng lại đòi theo. Chàng nhiều việc như thế, để ta đi thoáng gió một chút cũng có sao đâu?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 877



Kiều Triều giả bộ thương tâm: "... Lén đi ra ngoài hóng gió nhàn nhã mà không cho ta đi cùng à?"

Chân Nguyệt bật cười: "Được được..." Đang định an ủi hắn thì ngay lúc ấy, chưởng quầy mang ra một cuộn giấy lớn, trên đó ghi: "Văn trị hay võ công, để thiên hạ yên ổn, nên trọng văn hay trọng võ?"

Câu hỏi làm cả đại sảnh xôn xao, mọi người lần lượt đưa ra ý kiến.

"Tại hạ là Tiết Ngũ ở Vĩnh Khánh, thỉnh các vị chỉ giáo. Hiện giờ thiên hạ bình phục, ngô cho rằng võ nên giảm đi, nhưng văn thì nên tăng thêm, nếu trọng võ nhưng lại không có chiến sự, việc đo chỉ làm lãng phí tiền tài lương thảo, hiện giờ thiên hạ cần lấy quan văn với sĩ nông công thương thượng..."

Nghe xong một đoạn lời nói, Chân Nguyệt chỉ biết ý khách quan này chính là cần nhiều quan văn ở nông nghiệp, công nghiệp, thương nghiệp chờ thống trị.

Chân Nguyệt dùng khuỷu tay chạm chạm Kiều Triều,"Tửu lầu nhà này không biết là ai? Xem như trước tiên giúp chàng khảo thí? Vị tiểu ca kia nói vẫn là rất không tồi, lớn lên cũng rất tuấn tú, ta nghe nói tiền triều kia..."

Kiều Triều nắm lấy tay nàng,"Tuấn tú?" Hắn đánh giá người kia một chút,"Không cảm thấy."

A Sơ bên cạnh cũng đánh giá một chút,"Nương, hắn cùng con so thì ai càng tuấn tú hơn?"

Chân Nguyệt:...

Nàng không còn lời nào để nói đỡ trán một lúc,"Ta nói các ngươi... Ấu trĩ hay không?"

Cái người Tiết Ngũ kia vừa mới nói xong lại có người nhảy ra,"Ngô đối với quan điểm trên không cho là đúng, ta cho rằng thiên hạ Sơ An, nhưng thế lực lúc trước vẫn còn tàn quân ở trong khắp nơi..."

Chân Nguyệt nhích lại gần Kiều Triều, thì thầm: "Vì sao không thể trọng cả văn lẫn võ nhỉ?"

A Sơ ngồi cạnh thấy vậy liền tò mò: "Nương và phụ thân đang bàn nhỏ điều gì thế?"

Kiều Triều: "Con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, ta và mẫu thân con có nói nhỏ đâu."

A Sơ:...

Chân Nguyệt bật cười, liếc Kiều Triều một cái rồi quay sang A Sơ: "Ta chỉ muốn nói là hoàn toàn có thể xem trọng cả văn lẫn võ, tại sao phải thiên lệch chỉ một bên? Văn nhân và võ tướng đều là người cả, miễn là vì dân mà tận tâm, thì điều đáng quý nhất là phẩm cách của họ, không phải chức vụ họ đảm nhiệm."

Nàng vừa dứt lời thì một người bên cạnh đột ngột đứng dậy, giọng đầy khinh miệt: "Ngươi chỉ là một phụ nhân mà lại nói nhăng nói cuội! Văn nhân và võ tướng có vai trò khác nhau, dựa theo lời ngươi thì tất cả đều là văn nhân thì ai bảo vệ bờ cõi?"

Người này không sai về lý, nhưng ánh mắt coi thường của hắn ta như đang ngầm ý rằng nữ nhân không có quyền tham gia vào những chuyện hệ trọng của quốc gia. Lời lẽ ấy khiến người nghe phải tức giận.

A Sơ lập tức đứng bật dậy, khí thế uy nghi khiến người kia có chút sợ hãi.

"Ngươi muốn làm gì?" người đó lúng túng.

Chân Nguyệt vội ngăn nhi tử lại: "A Sơ, đừng xúc động, ngồi xuống."

A Sơ giận giữ nghiến răng, đành hậm hực ngồi xuống.

Chân Nguyệt nhìn nam tử kia, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng văn nhân thì không thể học võ, và võ tướng thì không biết chữ sao? Một người tài giỏi hẳn phải là người biết cả văn lẫn võ chứ?"

Người kia định đáp trả, nhưng Chân Nguyệt nói tiếp: "Đương kim Hoàng Thượng lập nghiệp từ võ công, nhưng ngài cũng nổi danh với thư pháp đầy khí phách và tài vẽ tranh điêu luyện. Thái tử cũng theo Hoàng Thượng đánh trận, nhưng từ nhỏ đã được đại nho giáo huấn. Người đời khen ngợi ngài là văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, anh kiệt của thời đại."

"Là con dân của Thánh Thượng, chẳng lẽ không nên lấy ngài làm gương, phấn đấu để trở thành một người văn võ toàn diện, vừa giúp đỡ quốc gia vừa giữ gìn biên cương yên ổn sao? Đó chính là điều ta muốn nói."

Chân Nguyệt vừa dứt lời, Kiều Triều và A Sơ ngồi cạnh đều cố nén nụ cười hài lòng, nhưng khóe miệng không giấu được vẻ tự hào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 878



Tuy vậy, nam tử kia không ngờ Chân Nguyệt lại có thể đối đáp sắc sảo đến vậy, đành ngập ngừng," Ngươi ngươi... Lời nói của phụ nhân"

Vẻ mặt Chân Nguyệt không thay đổi,"Ta là phụ nhân, nhưng ta cũng là dân, đương kim Thánh Thượng cũng không có cấm nữ nhân không thể nói đi?"

Kiều Triều: "Đương nhiên không có." Thời điểm lúc trước vẫn chưa thống nhất, hắn từng hạ mệnh lệnh không kể là nam hay nữ, nếu có tài trong trồng trọt, kỹ thuật dệt, ý tưởng nghiên cứu vũ khí linh tinh đều có thể đến các nơi trong nha môn nói, nếu thật sự tốt còn có thể đạt được khen thưởng, khen thưởng có lớn có bé, lúc ấy còn rất náo nhiệt.

Người nọ không đối đáp được, chỉ bỏ lại một : "Nữ tử cùng tiểu nhân khó có thể nuôi ! Ta không chấp nhặt với các người nữa!"

A Sơ khẽ thì thầm: "Nương, hắn ta không thể nói lý lẽ nên chỉ biết kiếm cớ."

Chân Nguyệt: "Không cần chấp hắn ta, ta nghĩ với thái độ như thế này, thì hắn ta cũng khó mà đỗ cao trong thi đình."

Đúng lúc ấy, một nam tử ngồi gần đó vỗ tay, khen ngợi: "Ý kiến của phu nhân thật tuyệt vời! Ta có thể ngồi cùng bàn được không?"

Chân Nguyệt không phản đối, quay sang hỏi Kiều Triều: "Chàng thấy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Người khách chắp tay cúi chào rồi tự giới thiệu: "Tại hạ là Trương Thiếu Xuyên, người Lạc Châu. Lần này lên kinh để dự kỳ thi."

Kiều Triều cũng gật đầu đáp lễ: "Ta họ Lâm, đây là phu nhân và nhi tử Lâm Sơ."

Trương Thiếu Xuyên nhìn đôi phụ tử, trong lòng thắc mắc không biết có phải cả hai người họ cùng lên kinh đi thi không, nên hỏi: "Thật là kỳ ngộ! Vậy hai vị cũng là thí sinh lên kinh sao?"

Kiều Triều mỉm cười: "Cũng có liên quan đến khoa cử." Không đi thi, chỉ làm giám khảo.

Trương Thiếu Xuyên quay sang Chân Nguyệt, nói tiếp: "Vừa rồi nghe phu nhân phát biểu thật tâm đắc, ta rất tán đồng. Cuối cùng việc trọng văn hay trọng võ đều là tùy vào ý chỉ của Thánh Thượng, người hẳn là hiểu rõ nhất điều quốc gia cần."

Chân Nguyệt cười đáp: "Ta cũng nghĩ thế. Đương kim Hoàng Thượng là vị quân vương ưu tú, chắc chắn ngài biết cách cân nhắc phải trái để giữ thiên hạ bình an, đúng không?" Nói xong, nàng nhìn Kiều Triều đầy ẩn ý.

Kiều Triều cố giữ vẻ nghiêm trang nhưng không giấu được nụ cười mãn nguyện, khẽ gật đầu đáp: "Phu nhân nói rất đúng."

Bên cạnh, A Sơ bỗng hỏi Trương Thiếu Xuyên: "Kỳ thi năm nay có chút thay đổi, sau khi thi đỗ còn phải qua bài kiểm tra riêng của từng bộ phận. Nếu đỗ đạt, huynh muốn làm ở đâu?"

Trương Thiếu Xuyên suy nghĩ rồi đáp: "Ta mong muốn được vào Hàn Lâm Viện. Nơi đó sẽ giúp ta có cơ hội gần Thánh Thượng, cũng dễ dàng thăng tiến hơn. Nếu không được, thì ta muốn vào Hộ Bộ."

A Sơ hỏi tiếp: "Không muốn ra ngoài kinh thành làm quan sao?"

Trương Thiếu Xuyên cười đáp: "Ta mong muốn được ở lại kinh thành. Còn huynh thì sao?"

A Sơ đáp: "Ta cũng muốn ở lại kinh đô. Mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây."

"Đa tạ huynh, hy vọng được như lời huynh nói."

Khi ấy, chưởng quầy lại lớn tiếng: "Chủ nhân của tiểu đ**m rất cảm kích các vị đã cùng nhau tranh luận, xin tặng mỗi người một gói trà. Quý vị nào thiên về văn thì đặt gói trà vào rương bên trái, nếu trọng võ thì đặt vào rương bên phải. Chủ nhân muốn xem hướng đi nào được nhiều người ủng hộ hơn."

Mỗi bàn đều nhận được một gói trà. Khi Chân Nguyệt cũng nhận được, nàng mỉm cười nhìn Kiều Triều, đưa gói trà cho chàng: "Chàng bỏ giúp ta."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 879



Kiều Triều cầm gói trà, nhưng sau đó buông xuống: "Không bỏ vào."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Vì sao vậy?"

Kiều Triều mỉm cười nhìn nàng: "Nàng vừa nói văn võ song toàn là tốt nhất. Vì vậy ta không chọn bên nào cả."

Nghe vậy, Trương Thiếu Xuyên cũng hưởng ứng: "Ta cũng không bỏ vào. Quan điểm của phu nhân thật đúng đắn."

Mặc dù không bỏ vào, nhưng phần lớn các bàn khác đều có người chọn. Kết quả cuối cùng, người chọn văn vẫn chiếm phần đông. Đa số người cho rằng trị quốc là việc của văn nhân, còn võ chỉ là để bảo vệ quốc gia trong thời chiến.

Chân Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong khoa cử trước nay vẫn ưu tiên văn thí, chưa có võ cử, nên không khó để hiểu tại sao đa số vẫn nghiêng về văn. Hiện nay, các võ tướng đều là những người từng xông pha chiến trường cùng Kiều Triều, người thì đã già, người thì cũng dày dạn kinh nghiệm, họ là những nhân tài sống sót qua nhiều trận mạc.

Chân Nguyệt quay sang hỏi Kiều Triều: "Nhìn kết quả thế này, chàng có suy nghĩ gì không?"

Kiều Triều gật đầu: "Có chứ, nhưng để về nhà rồi nói rõ hơn."

Sau khi ăn uống xong, Chân Nguyệt và Kiều Triều đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trương Thiếu Xuyên cũng đến chào từ biệt, nói: "Hy vọng kỳ thi tới có thể gặp lại mọi người."

"Đi thi cử thấy" Kiều Triều trả lời, chỉ là có thể vào đến vòng thi đình hay không.

A Sơ cũng vỗ vai Trương Thiếu Xuyên: "Mong rằng ta sẽ thấy huynh trên đại điện."

Khi họ rời đi, Trương Thiếu Xuyên chợt nhận ra rằng xung quanh hai bàn gần đó đều có người của đoàn hộ vệ theo sau ba người. Đến lúc này, hắn mới ngờ rằng gia đình này chắc chắn là dòng dõi cao quý, có người hộ vệ đi cùng như thế.

Trên đường đi dạo phố, Chân Nguyệt bỗng hỏi: "Chàng có biết chủ nhân tửu lầu đó là ai không? Sao lại đột nhiên tổ chức cuộc tranh luận với đề tài như thế?"

Kiều Triều mỉm cười giải thích: "Hiện nay nhiều tửu lầu đều làm thế để thu hút khách, tăng danh tiếng. Có nơi còn tổ chức đấu thơ, tranh luận, tạo cơ hội cho người tài nổi bật. Thậm chí có kẻ đặt cược ai sẽ đỗ đạt cao nhất trong khoa cử, hoặc có người chuẩn bị sẵn bảng phong thần, chọn trước vài thí sinh để sau này có cớ nhờ vả."

"Thì ra là vậy!" Chân Nguyệt cười,"Không ngờ một bữa ăn lại có thêm phần thú vị như thế."

Kiều Triều cười nhẹ: "Đúng vậy, một số người đến để kết giao, nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ sau này nếu không đỗ đạt cao trong kỳ thi. Dù thế nào, đó cũng là cách để họ có người quen trong triều."

Chân Nguyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Trên đường đi dạo phố, nàng vừa ngắm nhìn vừa mua vài món đồ nhỏ làm quà. Thấy một quầy hàng bán đồ cho hài tử, nàng mua hai cái mũ đầu hổ, rồi đưa cho A Sơ: "Con mang về cho tiểu Tiếu Tiếu giúp ta nhé."

A Sơ cười đáp: "Cảm ơn nương."

Chân Nguyệt xua tay, nói: "Được rồi, con về đi. Ta và phụ thân con cùng nhau đi dạo, con nên về với nương tử."

Kiều Triều cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, ở đây có ta rồi. Con về bầu bạn với nương tử con đi."

A Sơ đành gật đầu, dù hơi phật ý vì bị "đuổi khéo" nhưng cũng hiểu ý, nên dẫn người rời đi.

Ngay khi đó, một người bất ngờ chạy về phía họ, sau lưng có người đuổi theo, vừa đuổi vừa la lớn: "Bắt trộm! Giúp ta chặn hắn lại!"

Nhưng mọi người xung quanh đều tránh xa để không bị liên lụy. Lúc ấy, Chân Nguyệt đang đứng xem một nghệ nhân vẽ tranh bằng kẹo đường, trên tay còn cầm một quả táo vừa mua. Thấy tên trộm sắp chạy qua, nàng nhắm chuẩn, ném quả táo trúng đầu hắn ta.
 
Back
Top Bottom