Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 810



Nhận được thư, Chân Nguyệt nhanh chóng cho vận chuyển vũ khí và pháo đốt, đồng thời chuẩn bị vận chuyển lương thực tiếp viện.

"Con đi hỏi Tiền thẩm con cách làm bánh bột ngô đi," Chân Nguyệt giao nhiệm vụ cho Mộ Khanh Thi, bởi trước đó nàng đã nhờ Tiền thị hướng dẫn làm loại bánh bột ngô có thể bảo quản lâu đến hai, ba tháng.

"Vâng, tiểu nữ sẽ đi ngay."

Lúc này, Kiều Triều đã bàn xong kế sách. Trong đêm đen trên một ngọn đồi cao, quân của Kiều Triều bất ngờ bị tấn công, nhưng nhờ chuẩn bị kỹ càng từ sáng sớm, họ nhanh chóng phản công và tiêu diệt sạch quân của Trần Trung Vương. Sau khi thắng trận, họ liền mặc trang phục của quân Trần Trung Vương và tiếp tục hành quân về phía doanh trại của Nam Dương Vương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau một ngày một đêm di chuyển, đội quân cải trang trong bộ đồ của Trần Trung Vương đã tiến đến doanh trại của Nam Dương Vương. Đội quân này có lệnh bài của Trần Trung Vương, khiến Nam Dương Vương không hề nghi ngờ và ra lệnh cho người mở cửa cho vào. Tần Hoè, người phụ trách liên minh với quân Trần Trung Vương cũng cho rằng có chuyện khẩn cấp và lập tức cho phép họ vào trại.

Nhưng khi vừa bước vào, Tần Hoè nhìn kỹ nhóm người và đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là... Lôi Hổ!" Ngay lập tức, hắn bị g.i.ế.c gọn. Bên ngoài, pháo hiệu b.ắ.n đầy trời, doanh trại rơi vào hỗn loạn và chìm trong biển lửa.

Khi binh sĩ của Tần Hoè lao vào doanh trướng, họ phát hiện Tần Hoè đã chết, mà bên ngoài doanh trướng cũng vọng vào tiếng hò hét. Rõ ràng, doanh trại đã bị quân địch bao vây! Nam Dương Vương nhanh chóng nghĩ rằng quân của Trần Trung Vương đã phản bội mình và nổi loạn.

"Giết!"

Quân của Kiều Triều chiến đấu suốt đêm, sau khi đổi sang quân phục của Nam Dương Vương thì họ lại tiếp tục hành quân ngụy trang về phía Trần Trung Vương để đánh nghi binh.

Khi tin tức về trận đánh truyền đến tai Nam Dương Vương và Trần Trung Vương, cả hai bên đều nghĩ đối phương đã phản bội mình. Nam Dương Vương tức giận ném mạnh chiếc chăn, quát lớn: "Tên Trần Trung đáng chết! Ta đã không nên tin hắn ta! Người đâu, lập tức phát binh đánh chiếm Độ Châu!"

Độ Châu là lãnh thổ của Trần Trung Vương. Dù Trần Trung Vương ban đầu nghi ngờ đây là mưu kế của Kiều Triều, nhưng khi Nam Dương Vương thực sự phát quân tấn công Độ Châu, hắn ta buộc phải tin rằng Nam Dương Vương đã phản bội. Thế là liên minh giữa hai bên tan vỡ!

Thậm chí, Nam Dương Vương còn phái người tới đàm phán với Kiều Triều để chia nhau lãnh thổ của Trần Trung Vương. Kiều Triều đồng ý và lập tức cướp lại một nửa lãnh địa ở Trì Định.

Về phần A Sơ, sau vài trận chiến với quân Trần Trung Vương, quân Trần Trung Vương do phải đối mặt với nhiều mặt trận nên không thể chú ý đến khu vực Hàm Châu nữa. Quân của A Sơ vì vậy được dịp nghỉ ngơi. Khi biết Kiều Triều đã giành lại Trì Định, cả đội vô cùng phấn khởi.

Khi Trì Định đã ổn định, hôn sự của A Sơ cũng được tiến hành chuẩn bị, nhưng lúc này cũng là cuối năm. Chân Nguyệt chọn ngày tốt vào đầu năm sau cho lễ thành hôn. Dù Kiều Triều đã chiếm được Trì Định, nhiều nơi vẫn cần hắn trực tiếp quản lý, nên Kiều gia quyết định chuyển cả nhà đến Trì Định. Mộ Khanh Thi, thê tử sắp cưới của A Sơ cũng sẽ di chuyển từ phủ An Bình đến Trì Định trước lễ cưới.

Khi Kiều gia mang sính lễ đến nhưng A Sơ vẫn chưa kịp trở về, mọi việc đều do Chân Nguyệt sắp xếp, may mắn là gia đình Mộ Khanh Thi hiểu tình thế nên không có gì thắc mắc. Vì thời gian khá gấp rút, Chân Nguyệt phải dẫn đoàn người đến Trì Định trước, còn Kiều Trần thị và những người khác sẽ đến sau.

Tuy nhiên, không hiểu sao tin tức lại bị gián điệp rò rỉ, nên trên đường từ phủ An Bình đến Trì Định, chỉ với mười mấy người hộ tống, Chân Nguyệt đã hai lần gặp phục kích.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 811



Tại sao họ muốn ám sát nàng? Vì biết nàng đi cùng ít người và là người mà Kiều Triều yêu quý nhất. Có lời đồn ngoài kia rằng nàng là "cọp mẹ" không cho Kiều Triều nạp thiếp, nhưng cũng có tin rằng nàng là người quan trọng nhất đối với Kiều Triều. Chúng nghĩ rằng g.i.ế.c được nàng thì Kiều Triều sẽ suy sụp tinh thần, nhưng chúng đã đánh giá thấp khả năng của nàng.

Lúc bị phục kích, Chân Nguyệt nghĩ may mắn là Kiều Trần thị và những người còn lại có quân đội đi cùng nên sẽ an toàn hơn, bọn giặc chỉ nhắm vào nàng vì nàng chỉ dẫn theo ít người.

Sau khi đẩy lùi được kẻ địch, Chân Nguyệt trở lại xe ngựa, chỉ thị: "Tiếp tục đi!"

"Rõ!" Đoàn hộ vệ đi cùng càng thêm khâm phục phu nhân. Dù bọn họ đã qua nghe danh nàng dũng mãnh từ lâu, nhưng nay được tận mắt chứng kiến, họ mới thấy rõ sự mạnh mẽ của nàng.

Thực ra, Chân Nguyệt cũng không hẳn là phi thường, chẳng qua đám thích khách lại luôn chọn bụi cỏ ven đường để mai phục, nên nàng nhanh chóng tận dụng cây cỏ xung quanh để trói chúng lại và xử lý sạch sẽ.

Khi Kiều Triều biết tin Chân Nguyệt bị ám sát, hắn lập tức mang theo một đội quân đi đón nàng. Họ hành quân khẩn cấp, suýt chút nữa khiến ngựa kiệt sức mà chết. Cuối cùng, hai bên gặp nhau tại biên giới giữa Trì Định và Hàm Châu.

Nhìn thấy Chân Nguyệt an toàn, Kiều Triều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội xoay người xuống ngựa, chạy đến bên nàng và đưa tay ra. Chân Nguyệt mỉm cười, xuống ngựa và ôm lấy hắn: "Ta không sao."

Kiều Triều ôm chặt lấy nàng, thở phào: "May mà nàng bình an."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng đẩy ông ra: "Được rồi, còn nhiều người đang nhìn, chúng ta vào thành trước đã."

"Ừ."

Kiều Triều giao con ngựa của mình cho lính dắt đi, rồi cùng Chân Nguyệt cưỡi chung một ngựa vào thành.

Khi vào Trì Định, Chân Nguyệt nhìn xung quanh nơi đây thấy cảnh vật hoang tàn, ven đường có rất nhiều người ăn xin, khiến nàng không khỏi nhíu mày: "Tại sao mọi thứ lại tàn tạ như vậy?"

Kiều Triều: "Vì thành này mới bị chiếm, nên còn nhiều tổn thất."

Chân Nguyệt thở dài: "May mà ta đến sớm."

Trước tiên, Chân Nguyệt cho người dọn dẹp lại đại trạch trong thành để chuẩn bị cho lễ cưới, rồi sai người đi mua sắm vật dụng. Mọi thứ dần được trang hoàng cẩn thận.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Kiều Trần thị và những người thân trong gia đình cũng đến nơi, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết. A Sơ cũng vừa từ biên cương trở về. Phía nhà Mộ Khanh Thi đã chuẩn bị xong và sẽ đến Trì Định ngay sau đó. Sau vụ ám sát, Kiều Triều đã cho người hộ tống Mộ gia đến nơi an toàn.

Chẳng mấy chốc, ngày thành thân cũng tới. Người nhà Mộ gia đã đến Trì Định từ trước và ở trong một khách đ**m gần đó. Trước hôn lễ một ngày, hạ nhân Mộ gia khiêng 40 thùng của hồi môn đến Kiều phủ, khiến người dân dọc đường vô cùng ngưỡng mộ.

Ngày thành hôn, rất đông khách mời từ phủ An Bình đến, thậm chí cả Vĩnh Châu và Hàm Châu, đều đổ về dự lễ.

Đến ngày thành thân của A Sơ, Chân Nguyệt có phần hồi hộp. Lần đầu tiên làm bà bà khiến nàng không khỏi lo lắng.

Đứng ở cửa đón khách, Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều bên cạnh, thấy hắn vẫn điềm nhiên. Nàng liền hỏi: "Chàng có khẩn trương không?"

Kiều Triều nhún vai: "Khẩn trương? Sao lại phải khẩn trương?"

"Lần đầu làm chương phụ, không hồi hộp sao?"

Kiều Triều cười: "Ta chẳng có gì phải lo. Để phu thê bọn chúng tự giải quyết đi."

Chân Nguyệt gật đầu,"Chàng nói đúng, không nên can thiệp quá nhiều."

Kiều Triều nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không ngờ nàng lại khẩn trương vì chuyện này. Bao năm mưa gió trên chiến trường, ta chưa từng thấy nàng như vậy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 812



Chân Nguyệt cười: "Cũng có chút căng thẳng... À, ngài tốt, xin mời vào!" Đúng lúc đó, khách mời đến, nàng liền vui vẻ ra đón, Kiều Triều cũng cùng nàng tiến lại gần.

"Tướng quân, phu nhân, chúc mừng đại hỉ, đại hỉ!"

"Cùng vui cùng vui!"

Khi mọi người vào trong, Chân Nguyệt quay sang tiếp tục nói: "Chẳng phải người ta vẫn nói rằng mối quan hệ bà bà - tức phụ là khó khăn nhất sao?"

"Trước kia chẳng phải nàng nói rằng Mộ tiểu thư luôn theo sát để học quản lý công việc với nàng sao? Ta nghĩ hai người chắc hợp nhau." Nhờ thấy mối quan hệ hòa hợp giữa hai người, Kiều Triều mới ủng hộ hôn sự này. Nếu Mộ Khanh Thi không đủ tôn trọng Chân Nguyệt, thì hắn đã không đồng ý với hôn lễ này.

Kiều Triều tin rằng nếu A Sơ chọn cô nương này thì nhất định con bé có phẩm hạnh tốt.

Chân Nguyệt: "Đúng là con bé có nghiêm túc, năng lực cũng ổn, nhưng trước nay bọn ta chưa ở chung lâu dài, nên chưa biết chắc liệu mọi chuyện có thuận hòa không."

Đúng lúc đó, có thêm khách bước vào,"Ai da, chúc mừng tướng quân đại hỉ!"

"Cùng vui cùng vui, xin mời vào."

Kiều Triều trấn an: "Nàng có sống cùng tức phụ đâu mà phải lo về chuyện hòa hợp. Chúng ta vẫn ở chung, cần gì phải lo lắng? Nếu thấy không ổn thì bảo A Sơ dọn ra ở riêng."

Chân Nguyệt: "Chàng nỡ để nó dọn đi sao?"

Kiều Triều cười: "Sao lại không? Nó cũng lớn rồi, với thời cuộc này thì chúng ta cũng ít gặp được nhi tử hơn."

"Chỉ có huynh, chứ không phải ta."

Tiếng nói vừa dứt thì có tiếng reo vui ngoài cổng: "A Sơ đưa tân nương tử về rồi!"

Hai người nhanh chóng vào trong, ngồi vào vị trí chủ tọa. Chẳng bao lâu, đoàn rước dâu đã đến trước cửa, pháo nổ vang dội, A Sơ xuống ngựa, tân nương tử cũng được bà mối đỡ ra khỏi kiệu, tay cầm lụa đỏ nối với A Sơ, cùng nhau bước vào trong đại sảnh. Không khí vui tươi ngập tràn trong phủ được trang trí đầy lụa đỏ bay phấp phới, tiếng chúc tụng, tiếng pháo giòn giã, mọi thứ náo nhiệt khiến lòng Chân Nguyệt thoáng bồi hồi, như ngày nàng mới đến triều đại này với thân phận một thai phụ không quen biết ai.

Những ký ức ấy thoáng qua, hiện giờ nhìn A Sơ trưởng thành, yên bề gia thất, khiến lòng nàng ngập tràn cảm xúc về thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Nàng bất giác nắm lấy tay Kiều Triều bên cạnh, người về sau luôn bên cạnh mình có lẽ vẫn luôn là Kiều Triều, miễn là họ có thể sống an yên qua những năm tháng loạn lạc này.

Nhận thấy vẻ khác lạ trong mắt Chân Nguyệt, Kiều Triều nắm tay nàng chặt hơn, tưởng nàng khẩn trương.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

"Đưa vào động phòng!"

Chân Nguyệt vẫn giữ nụ cười tươi, đợi đến khi tân nương được đưa vào động phòng xong thì bắt đầu tiếp đãi khách khứa. A Sơ có A Trọng và các gia nhân bên cạnh giúp chắn rượu, nên nàng chỉ cần tiếp đón nữ quyến và khách đàng tân nương để thể hiện sự coi trọng của Kiều gia.

Kiều Triều bên kia cũng cùng mọi người uống rượu đến tận khuya, mãi đến khi A Sơ đã say khướt mới vào phòng nghỉ.

Cười nhiều đến mức cứng cả miệng, Chân Nguyệt về phòng liền nhờ người xoa bóp một lúc. Trong phòng sưởi ấm áp, nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng người nên rất nhanh đã buồn ngủ, nhưng nàng còn chưa kịp tắm đâu. Lúc Kiều Triều trở về, người hắn nồng nặc mùi rượu.

Hạ nhân vội vàng chuẩn bị nước ấm, Kiều Triều cũng có vẻ say, nhưng vừa uống một chén trà liền tỉnh táo lại, nhấp mấy ngụm, rồi quay qua nói: "Không được, ta đi thay quần áo."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 813



Khi Kiều Triều trở lại, nước đã chuẩn bị xong. Chân Nguyệt nằm một bên híp mắt lại nói: "Chàng tắm trước đi, ta mệt gẫy cả lưng rồi, để ta nghỉ thêm lát."

Kiều Triều không ép, hắn nhanh chóng cởi áo và tắm rửa, sau đó bảo người đổi nước. Lúc này Chân Nguyệt đã mệt đến không mở mắt nổi nhưng vẫn cố gắng dậy. Kiều Triều ngồi cạnh, dịu dàng nói: "Hay không tắm nữa?"

Chân Nguyệt lườm hắn: "Không được!" Cả ngày bận rộn, người còn vương mùi rượu, nàng không thích chút nào.

Kiều Triều chỉ đành ôm nàng ra bồn tắm, bảo gia nhân giúp đỡ. Chân Nguyệt tắm xong, đổi áo mới, Kiều Triều ngồi gần lò than giúp nàng hong khô tóc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, cả hai lên giường và ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống gối.

Ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng thì Chân Nguyệt đã mở mắt: "Có phải chúng ta phải dậy sớm để đón tân nhân đến thỉnh an không?"

Kiều Triều ôm nàng, trấn an: "Cứ ngủ thêm chút đi, ta đã bảo người nói lại là hôm qua mọi người đều mệt, cứ thong thả cũng không sao."

"Ừ, vậy cũng được." Nàng tiếp tục ngủ.

Phía bên kia, Mộ Khanh Thi gần như không ngủ cả đêm, nàng ấy dậy rất sớm, quay sang thấy A Sơ còn ngủ bèn nhẹ nhàng lay hắn: "Phu quân, chúng ta có phải nên dậy không? Còn phải thỉnh an phụ thân, mẫu thân, còn có tổ mẫu và tổ phụ nữa."

A Sơ kéo nàng ây nằm xuống, đáp: "Không sao đâu, mọi người sẽ không dậy sớm thế đâu, ngủ thêm một chút đi."

Mộ Khanh Thi hơi lo lắng, nhưng nhớ lại thời gian ở Kiều gia, quả thật không ai dậy quá sớm, nên nàng ấy thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi tỉnh dậy, nàng ấy hoảng hốt: "Không xong rồi, chắc muộn rồi!"

A Sơ vừa rời giường, trấn an: "Không sao, phụ thân vừa sai người nhắn lại, bảo chúng ta cứ thong thả."

"Thật vậy sao?"

"Ừ, không việc gì đâu."

Nghe vậy, Mộ Khanh Thi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn gọi hạ nhân vào chuẩn bị. Nàng ấy định giúp A Sơ mặc áo, nhưng hắn đã tự cầm lấy, mỉm cười: "Không cần đâu, muội cứ để người giúp mình là được. Nếu phụ thân biết, ta sẽ bị mắng mất."

Nghe thế, Mộ Khanh Thi cũng không dám làm trái, chỉ để hạ nhân giúp nàng ấy mặc trang phục và trang điểm.

Khi cả hai đã sẵn sàng, A Sơ dẫn nàng ấy ra đại sảnh. Lúc này chỉ có A Trọng và mấy người trẻ tuổi, Kiều Triều và Chân Nguyệt vẫn chưa tới. Mộ Khanh Thi thở phào, A Sơ: "Thấy chưa, lần sau chúng ta không cần dậy sớm thế."

"Đại ca, tẩu tẩu!" Mọi người vội chào hỏi.

Mộ Khanh Thi cũng cúi người đáp lễ, A Sơ gật đầu và dẫn nàng ấy ngồi vào chỗ, chẳng bao lâu sau, Tiền thị cùng Kiều Nhị cũng đến, Tiền thị còn ngáp dài vì buồn ngủ. Rồi Mạn Châu và Kiều Tam cũng tới, Mạn Châu vui vẻ nói: "Các con dậy sớm quá, đợi lâu chưa?"

A Sơ đáp: "Chúng con vừa tới thôi."

Tiếp theo, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đi vào, theo sau là Kiều Triều và Chân Nguyệt. Thấy phu thê A Sơ đã có mặt, Kiều Trần thị cười nói: "Sao hai con đến sớm thế? Ta bảo nghỉ ngơi thêm cũng được mà. Mệt lắm không?"

Lúc đầu, nghe Kiều Trần thị nói, Mộ Khanh Thi có phần căng thẳng, nghĩ rằng tổ mẫu đang trách mình. Nhưng nghe tới câu hỏi có mệt không, mặt nàng ấy lập tức đỏ bừng, hóa ra chỉ là nàng ấy quá nhạy cảm, tổ mẫu không hề có ý trách cứ.

"Dạ không mệt, thưa tổ mẫu."

Kiều Trần thị ngồi vào vị trí chủ tọa, nói: "Làm sao không mệt được, nào, nhanh ăn sáng thôi, mọi người chắc cũng đói rồi. Ăn xong sớm về nghỉ ngơi cho khỏe."

Chân Nguyệt ngồi cạnh gật đầu, khẽ ngáp một cái vì thực sự nàng đã rất mệt.

Ngay sau đó, hạ nhân dâng trà, A Sơ và Mộ Khanh Thi lần lượt kính trà cho Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị, sau đó là đến lượt Kiều Triều, Chân Nguyệt, Tiền thị và Kiều Nhị, Mạn Châu và Kiều Tam.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 814



Khi nhận chén trà từ Mộ Khanh Thi, Chân Nguyệt uống một hơi rồi trao cho nàng ấy một phong bao lì xì lớn, không nói thêm lời nào.

Tiếp đó, đến lượt các đệ đê muội muội kính trà đại tẩu. Mộ Khanh Thi cũng không quên tặng mỗi người một món quà nhỏ để đáp lễ.

Sau nghi lễ kính trà, mọi người ngồi xuống ăn sáng. Mộ Khanh Thi thoạt đầu còn ngại ngùng đứng chờ, mặc dù đã biết Kiều gia không có quá nhiều quy củ khắt khe, nhưng vì là ngày đầu tiên làm tân nương tử nên nàng ấy muốn thể hiện chút nghiêm túc. Thấy thế, Kiều Trần thị nói: "Không sao đâu, ngồi xuống ăn đi, ăn xong về nghỉ ngơi cho khỏe."

Mộ Khanh Thi nhẹ nhàng cảm ơn tổ mẫu, rồi kín đáo liếc nhìn sang bà bà nhà mình. Nàng ấy thấy Kiều Triều gắp cho Chân Nguyệt một cái bánh bao, nàng cắn thử rồi lắc đầu, thế là chương phụ đành ăn nốt phần còn lại.

Mộ Khanh Thi liếc mắt xung quanh, nhận ra cảnh thân mật này rất đỗi tự nhiên, ngay cả Tam thúc cũng giúp Tam thẩm chấm bánh bột ngô vào nước chấm rồi đưa qua cho nàng ấy. Đến khi thấy phu quân mình cũng gắp một chiếc bánh cho mình, còn dùng ánh mắt bảo nàng, mau ăn a?

Mộ Khanh Thi mặt hơi đỏ một chút, rất nhanh bắt đầu động đũa, Kiều gia quả thật rất tốt.

Ăn xong, không ai làm khó nàng ấy thêm, mọi người về phòng nghỉ ngơi. Chân Nguyệt bước nhanh về phòng vì nàng biết chỉ hôm nay mới được nghỉ ngơi, ngày mai lại phải tất bật với công việc.

A! May là A Sơ thành thân có không ít người hỗ trợ.

Hôm sau, tuy không cần thỉnh an, nhưng Mộ Khanh Thi ăn sáng xong vẫn đến viện của bà bà. Trên đường đi, nàng ấy tình cờ thấy công công và bà bà ôm nhau một lúc mới buông ra. Khi thấy nàng ấy, hắn chỉ khẽ gật đầu liền rời đi.

Mộ Khanh Thi vội hành lễ, sau khi Kiều Triều rời đi, nàng ấy bước đến hành lễ Chân Nguyệt: "Bà bà!" Qua mấy ngày quan sát, nàng ấy nhận ra rằng công công rất yêu thương bà bà, nên những lời đồn bên ngoài đều là vô căn cứ.

Chân Nguyệt hỏi: "Con ăn sáng chưa?"

"Dạ ăn rồi ạ," Mộ Khanh Thi đáp.

Chân Nguyệt dặn dò: "Tốt. Một lát nữa ta sẽ cử người đi cùng, con hãy dẫn họ kiểm kê số nhà xuống cấp ở khu phía Đông thành và đánh dấu lại. Làm xong về nghỉ sớm."

"Dạ vâng."

Không lâu sau, Tiền thị và Mạn Châu cũng đến, dẫn theo A Đóa, mọi người lần lượt chào Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt tiếp tục phân công: "Một lát nữa các ngươi đi cùng ta, ta sẽ sắp xếp công việc cho mọi người."

Trong khi đó, A Sơ cùng Kiều Triều đến quân doanh. Hắn cứ nghĩ mình vừa mới thành thân sẽ được ở lại Hàm Châu vài ngày, nhưng Kiều Triều dặn hắn tạm thời ở lại Trì Định: "Dạo này ta và Nam Dương Vương đang lên kế hoạch chiếm huyện Ngũ thuộc Chiêu Châu. Một trong các huyện này có mỏ sắt lớn."

Huyện Ngũ địa hình hiểm trở, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công. A Sơ hỏi: "Vậy còn bên Hàm Châu?"

Kiều Triều: "Ta sẽ cử người canh giữ. Con tạm thời đi cùng ta, mẫu thân con đã đồng ý rồi. Nương tử con sẽ ở lại phụ giúp mẫu thân con quản lý công việc ở Trì Định, chờ khi mọi việc ổn định thì gia gia nãi nãi con sẽ về phủ An Bình."

"Nếu muốn, con có thể đưa nương tử con theo, hoặc để nàng ấy ở lại tùy con quyết định."

A Sơ gật đầu: "Con đã hiểu." Để ổn định Trì Định chắc cũng cần ít nhất một năm, không vội.

Đại Chu hậu kỳ năm thứ mười ba, vào tháng ba, Kiều Triều dẫn quân tấn công huyện Ngũ. Hai bên giao tranh kéo dài hơn ba tháng, cuối cùng quân huyện Ngũ bị bao vây rất lâu nhưng vẫn không nhận được cứu viện nên đã đầu hàng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 815



Ở phía Trần Trung Vương, một huyện cũng bị Nam Dương Vương chiếm được. Liên tiếp thất bại khiến Trần Trung Vương cảm thấy tình hình nguy cấp nên muốn liên minh với Trấn Bắc Vương. Nhưng Trấn Bắc Vương bất ngờ tấn công thẳng vào lãnh thổ của Trần Trung Vương. Trong vòng nửa năm, ba trong năm châu phủ của Trần Trung Vương đã bị chiếm đóng, chỉ còn lại hai châu.

Khi thấy Trần Trung Vương gần như bị chia cắt hoàn toàn, nhiều thuộc hạ của Kiều Triều bắt đầu thúc giục hắn tổ chức lễ phong vương, bởi hiện tại trong ba vị vương chỉ còn Kiều Triều chưa được phong.

Kiều Triều nghe lời khuyên cũng chưa vội đồng ý, khi tối về liền hỏi ý Chân Nguyệt nhưng khi hắn về đến nhà thì nàng đã ngủ vì bận rộn cả ngày, Trì Định nghèo hơn Hàm Châu, thiên tai xảy ra thường xuyên, từ lũ lụt đến nạn châu chấu. Đất đai ở đây cằn cỗi, sản lượng lương thực chỉ bằng một nửa phủ An Bình.

Ngày mai Chân Nguyệt còn định đi tìm thêm tài nguyên trong vùng, chưa bao giờ nàng có suy nghĩ rằng không thể phát triển vùng đất này. Cùng lắm thì trồng khoai tây cũng được.

"Nương tử, A Nguyệt?"

"Gì thế?"

"Mọi người đang muốn ta tổ chức lễ phong vương, nàng thấy thế nào?"

"Cũng được, chàng thích thì làm thôi."

Kiều Triều trầm ngâm: "Nhưng nàng nghĩ ta nên xưng vương hiệu là gì? Ta không muốn kế tục danh hiệu Hoài Dương Vương."

Chân Nguyệt đáp: "Vậy gọi là Hoài Bắc Vương đi."

Kiều Triều: "..."

Hắn suy nghĩ một lát,"Hay là Kiều Định Vương, họ Kiều, 'Định' trong ổn định, bình định."

"Cũng được, mai chàng hỏi Hoàng Kha xem cái tên này có hợp không."

"Được."

Sáng hôm sau, Hoàng Kha được gọi đến gặp Kiều Triều liền thấy hơi hồi hộp vì chưa rõ tướng quân tìm mình có việc gì. Khi nghe hắn hỏi về tên "Kiều Định Vương," Hoàng Kha trầm ngâm tính toán, càng tính càng nhíu mày, nhưng sau đó gật đầu: "Tên này ổn, rất tốt."

"Thật tốt sao?"

Hoàng Kha: "Trước mắt vô cùng tốt" tuy rằng còn điều gì đó chưa rõ ràng nhưng hắn ta thấy tên này hợp với tình thế hiện tại. Kiều Triều: "Tốt là được, ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng."

Sau vài ngày chuẩn bị, Kiều Triều tuyên bố lễ phong vương, lấy danh hiệu "Kiều Định Vương." Lý do hắn chưa xưng đế là vì chưa thống nhất được cả vùng, các lãnh chúa khác cũng chỉ là "Vương," nên chỉ khi thống nhất thì mới xưng "Hoàng đế."

Phủ đệ cũng bắt đầu thay biển hiệu thành "Kiều Định Vương Phủ," còn Chân Nguyệt được phong làm Vương Phi, A Sơ là Thế tử, Mộ Khanh Thi thành Thế tử phi.

Các nha hoàn của Mộ Khanh Thi rất vui mừng: "Tiểu thư giờ là Thế tử phi, sau này nếu Vương gia kế thừa ngôi lớn, chẳng phải tiểu thư sẽ là Thái tử phi sao?"

Mộ Khanh Thi nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng nói bậy bạ." Dù là sự thật nhưng chưa có gì chắc chắn, nàng ấy cũng không muốn gia nhân bàn tán lung tung.

Dù bận rộn chuẩn bị lễ phong vương, Chân Nguyệt vẫn giao công việc sắp xếp trong phủ cho Mộ Khanh Thi: "Con chuẩn bị hết việc trong phủ đi."

Mộ Khanh Thi e dè: "Con sợ mình làm không tốt."

Chân Nguyệt: "Không sao, nếu không chắc chắn thì con cứ hỏi ta hoặc hỏi tổ mẫu. Tổ mẫu con giờ cũng rảnh rỗi hơn nhiều rồi."

"Vâng ạ."

Sau khi phân công công việc xong, Chân Nguyệt vẫn bận rộn không ngừng, cảm thấy như vậy thì không ổn chút nào. Trước đây nàng cố gắng cũng chỉ để mong bản thân sau này được nhàn rỗi thoải mái, nhưng sao giờ lại càng lúc càng vất vả thế này?

Thế là Chân Nguyệt quyết định tuyển thêm người, yêu cầu chọn ra một nhóm phụ nhân có khả năng để nàng chọn làm trợ thủ, khoảng mười người để giúp đỡ công việc hàng ngày, nhờ vậy nàng sẽ được rảnh rang hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 816



Nghe tin, một số gia đình có tiếng tăm nhanh chóng cử nữ nhi nhà mình đến, mong rằng Chân Nguyệt sẽ chọn họ để có cơ hội giúp việc cho Vương Phi, cũng coi như một cách để gia đình họ có thể bước chân vào phủ. Ban đầu, Chân Nguyệt chỉ muốn tuyển trợ thủ, nhưng không hiểu sao lời đồn lại lan truyền rằng nàng đang chọn thiếp cho nhi tử, lại còn muốn chọn hẳn hai người, với lý do là Thế tử phi đến giờ vẫn chưa có hài tử.

Người ta còn đồn rằng sở dĩ Vương Phi không chọn thêm thiếp cho Vương gia là vì nàng ghen tuông, muốn độc chiếm sự yêu thương của phu quân, nhưng lại không muốn nhi tử mình chỉ chung tình với một nữ tử. Khi lời đồn truyền đến tai, Chân Nguyệt hết chỗ nói: "Ai lại dựng chuyện nhảm nhí vậy chứ? Bắt lại đánh đòn cho chừa!" Còn không bảo nàng chính mình nạp thiếp đi.

Mộ phu nhân khi nghe tin này cũng rất lo lắng, liền đến Kiều phủ thăm nữ nhi. Lúc đến nơi, Mộ phu nhân lấy lý do đến thăm nữ nhi cho đỡ nhớ, không muốn để lộ mục đích thực sự.

Thấy vậy, Chân Nguyệt cũng không nghi ngờ gì, việc Mộ phu nhân thương nữ nhi nên thường đến thăm là có thể hiểu được, sau khi trò chuyện một lát nàng lại bận rộn liền rời đi.

Trong viện, Mộ phu nhân khẽ nắm tay Mộ Khanh Thi, đợi cho hạ nhân ra hết mới hỏi: "Nghe nói bà bà của con định chọn thiếp cho Thế tử phải không?"

Mộ Khanh Thi nghe vậy mặt đầy ngạc nhiên: "Không hề có chuyện đó đâu nương. Bà bà chưa từng nói gì đến chuyện này, hơn nữa bà bà cũng ít khi can thiệp vào việc của con và phu quân. Nương nghe ai nói thế? Bà bà hiện rất bận, làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện đó."

Trước khi gả vào Kiều gia, nàng ấy đã ở bên Chân Nguyệt một thời gian, giờ gả về đây thì nàng ấy mới thấy bà bà bận rộn hơn nàng ấy tưởng rất nhiều. Có những việc Vương gia không tiện giao cho ai khác ngoài thê tử và người trong gia đình, mà những người khác tuy có bận rộn cũng không làm nhiều đến mức như bà bà. Chân Nguyệt không chỉ lo việc nhà mà còn tham gia quyết định các chính sách lớn, từ việc chuẩn bị lương thực, vũ khí, đến lập xưởng sản xuất. Đánh trận cần nhiều chi phí, mà số tiền đó chủ yếu do nàng tự tay lo liệu.

Mộ phu nhân nghe nữ nhi giải thích cũng thở phào nhẹ nhõm: "Biết vậy mẫu thân cũng yên tâm hơn. Nhưng vẫn phải lo, con chưa mang thai, nên ta sợ bà bà con nóng lòng rồi lại nạp thiếp cho phu quân con, dù sao Thế tử cũng là nhi tử duy nhất của Vương gia."

"Vậy bà bà có nhắc nhở con chuyện này không?"

Mộ Khanh Thi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Bà bà chẳng hề nhắc đến. Thật ra, cả tổ phụ, tổ mẫu và công công đều không hề thúc giục gì chuyện này cả."

Thật ra, tổ phụ và tổ mẫu tuổi đã cao nên Chân Nguyệt cũng không để họ làm gì nặng nhọc, nhưng họ cũng không muốn ngồi yên, thỉnh thoảng lại ra đồng xem xét.

Chân Nguyệt tuy không thúc giục chuyện hài tử nhưng thường giao thêm việc cho nàng ấy phụ giúp, những việc đó đều là cần thiết chứ không phải làm khó dễ gì nàng ấy.

Chân Nguyệt bận rộn đến mức sắc mặt dạo gần đây có vẻ tiều tụy, nghĩ đến đây Mộ Khanh Thi quyết định sẽ dặn nhà bếp nấu thêm chút canh sâm cho bà bà bồi bổ.

Mộ phu nhân khẽ gật đầu: "Thế thì tốt, chỉ là ta lo lắng thôi. À, con nói là muốn đệ đệ con theo Thế tử học hỏi một chút, con có nói chuyện này với phu quân con chưa?"

Mộ Khanh Thi gật đầu: "Dạ con định tối nay sẽ bàn với phu quân. Nhưng con đã dặn trước, nếu đệ ấy theo phu quân thì không được dựa vào tình thân mà đòi hỏi, nếu không con cũng sẽ không chấp nhận."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 817



"Được rồi, chỉ muốn để nó rèn luyện thôi mà, để khỏi nhởn nhơ ở nhà gây bực mình cho mọi người."

"Dạ, con biết rồi. Thôi mâu thân về đi, con còn rất nhiều việc, bà bà vừa giao con chuẩn bị việc đại điển, nên con bận lắm."

Nghe đến việc nữ nhi được giao trọng trách lớn, Mộ phu nhân rất vui mừng, nghĩ thầm đây chẳng phải là minh chứng rằng Vương gia và Vương phi rất coi trọng nữ nhi nàng ấy sao. Vậy là nàng ấy vui vẻ ra về.

Đợi mẫu thân về rồi, Mộ Khanh Thi gọi hạ nhân vào: "Đi tìm xem là ai tung tin đồn nhảm về chuyện bà bà định nạp thiếp cho ta."

"Vâng ạ!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, nàng quay lại công việc."Người thợ may tới chưa? Ngày đại điển, mỗi người trong phủ đều cần mặc đồ mới, thời gian không còn nhiều, mau chóng hoàn thành sớm."

"Thưa tiểu thư, thợ may đang lấy số đo từng người."

"Tốt. Vậy còn thực đơn đã chuẩn bị xong chưa? Ta muốn xem trước."

"Hạ nhân đang hỏi thăm nhà bếp, sẽ báo ngay khi có tin."

"Cần phải chuẩn bị nguyên liệu trước để không bị thiếu vào ngày đó, có gì thiếu thì rất phiền."

"Dạ vâng."

Đến tối, sau một ngày bận rộn, Mộ Khanh Thi cũng trở về viện. Thấy nàng ấy mệt mỏi, A Sơ nhanh chóng tiến lại đón,"Muội về rồi à? Vất vả quá."

Mộ Khanh Thi ngồi xuống, A Sơ đưa cho nàng ấy ly nước ấm: "Uống chút nước cho đỡ khát nhé, hay muội có cần người đến xoa bóp không?"

Mộ Khanh Thi uống một ngụm nước ấm, thấy dễ chịu hơn hẳn. Nàng ấy thích nhất là cảm giác này, mỗi lần về nhà đều thấy phu quân tự tay rót nước cho mình, như thể đó là việc hết sức tự nhiên. Trong khi đó, nàng ấy từng thấy ở Mộ gia, thì mẫu thân nàng ấy lúc nào cũng phải hầu hạ phụ thân, chưa bao giờ thấy phụ thân nàng ấy giúp mẫu thân nàng ấy việc gì, dù là rót nước hay gắp thức ăn.

Uống xong nước, cảm giác khát khô trong cổ họng dịu đi, nàng ấy nói: "Đợi muội tắm rửa xong, rồi làm thêm chút mát xa cũng được, giờ để muội nghỉ một chút."

"Đói bụng rồi phải không? Để ta gọi người mang thức ăn lên nhé."

"Ừ, bưng lên đi."

Trong lúc ăn, Mộ Khanh Thơ đã cảm thấy thoải mái hơn, nên kể lại hết những chuyện xảy ra trong ngày: "Mẫu thân muội bảo ngoài kia có tin đồn bà bà định chọn thiếp cho chàng, muội đã bảo người đi dò la rồi."

A Sơ nghe thế bật cười: "Chuyện chọn thiếp à? Để ta kể muội nghe. Lúc trước khi trong nhà mới có chút tiền, ta đã nói với nàng rồi, nhị thúc và tam thúc có mở tiệm tạp hóa ở huyện thành, và khi ấy cũng có người để mắt đến nhị thúc. Nhị thẩm khi ấy nghe chuyện nạp thiếp cũng có vẻ buồn. Ta nhớ nương có nói riêng với nhị thẩm rằng nếu nhị thúc thực sự muốn nạp thiếp thì nhất định sẽ phế cái kia, biến thành thái giám, dù sao nhị thẩm đã có hài tử, nhị phòng nhất định là của nhị thẩm. Thế nên, việc nhị thúc có thiếp hay không cũng chẳng quan trọng lắm."

Mộ Khanh Thơ nghe xong mà bất ngờ, nuốt vội miếng cơm,"Bà bà thật là... thật là..."

A Sơ cười: "Lợi hại đúng không? Nương ta từ trước khi sinh ta đã cứng cỏi rồi. Nhà ta ngày xưa nghèo nhất làng, thường bị người khác khinh thường. Hồi ấy trong nhà chẳng ai dám phản kháng, chỉ có nương là không sợ gì cả, người ta đụng đến nhà ta là nương liền đứng ra cãi lý."

Mộ Khanh Thơ tròn mắt ngạc nhiên: "Ngày xưa trong nhà yếu đuối như thế sao? Cả công công nữa à?" Bởi từ lúc kết hôn, nàng ấy đã được nghe nhiều câu chuyện về công công mà tất cả đều nói Kiều Triều là người gan dạ, ra chiến trường chẳng bao giờ chớp mắt trước kẻ địch.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 818



A Sơ gật gù: "Ta cũng chỉ nghe kể thôi. Mọi người bảo rằng phụ thân khi đó chưa thực sự cứng rắn, không biết từ lúc nào ông mới trở nên kiên cường đến thế. Còn nương, thì ngày càng mạnh mẽ hơn, làm ruộng trong nhà cũng dần phát đạt."

"Lúc trước, tam thúc là người duy nhất trong nhà biết chữ, phụ mẫu ta đều học chữ từ tam thúc cả. Thời gian ấy chính là khi ta ra đời, không phải ai cũng ngờ rằng hiện giờ phụ mẫu ta lại thông thạo và giỏi giang hơn tam thúc nhiều như vậy."

Mộ Khanh Thơ gật gù đồng ý: "Bình thường ai biết chuyện đều nghĩ rằng bà bà, công công đã được học hành đầy đủ từ nhỏ, ai mà biết họ chỉ bắt đầu biết chữ từ năm mười mấy tuổi chứ."

A Sơ nói tiếp: "Sau đó, phụ thân ra trận và được thăng chức Thiên Phu trưởng. Rồi cũng có người đồn rằng ông sẽ nạp thiếp. Nghe tin ấy, ta buồn lắm, đã nghĩ là sẽ chẳng cần phụ thân nữa. Còn mẫu thân, bà rất rõ ràng: nếu thực sự có chuyện ấy xảy ra, bà sẽ rời khỏi Kiều gia. Dù không còn Kiều gia, bà vẫn sống tốt, vì hồi đó cả nhà đều dựa vào nương mà sống."

"Sau đó, phụ thân trở về và khẳng định rằng mình chưa từng nạp thiếp. Đến lúc ấy ta mới hiểu, chẳng có ai ngoài nương khiến phụ thân để mắt đến, và những người khác cũng chẳng so được với nương."

Bởi là nhi tử, A Sơ hiểu phụ thân mình hơn ai hết. Kiều Triều bên ngoài thì có vẻ nghiêm nghị nhưng thật ra lại rất tự tôn, nhiều lúc phụ thân nhìn người ta mà toát lên phong thái "thiên hạ chỉ có ta là lớn nhất". Trước kia, A Sơ còn từng nghe phụ thân chỉ trích hoàng đế cũ, cho rằng người đó chẳng xứng đáng sống. Thật ra, phụ thân chỉ dịu dàng nhất khi nhìn nương.

"Tóm lại, chuyện nạp tiếp sẽ không bao giờ do nương ta sắp xếp. Điều duy nhất người lo là nếu có thêm người thì phải tốn thêm gạo để nuôi ăn, nương ta trước nay vẫn luôn lo nhà chẳng đủ lương thực."

Mộ Khanh Thơ gật đầu: "Có lẽ vì trước kia nhà nghèo khó nên bà bà mới có phần lo lắng về chuyện lương thực nhỉ?"

A Sơ chỉ lắc đầu: "Có thể. Thôi, ăn đi nào."

"Ừ." Mộ Khanh Thơ vừa ăn vừa nhớ lại lời mẫu thân nàng ấy dặn, rồi ngập ngừng hỏi: "Mẫu thân muội có nói muốn cho đệ đệ muội đi theo chàng, để làm chân sai vặt và truyền tin, chàng thấy sao? Nếu không tiện cũng không sao đâu."

A Sơ đã từng gặp muội phu, năm nay mười bốn, tính cách lanh lợi. Hắn lắc đầu: "Chuyện này tạm thời bỏ qua đi."

Mộ Khanh Thơ có chút thất vọng, nhưng A Sơ nói tiếp: "Đi theo ta thì phải lên chiến trường, hay là để muội phu phụ giúp ở hậu cần hoặc chỗ nương ta an bài cũng được. Phụ thân ta vừa nói, sau lễ đại điển này khả năng sẽ lại có chiến sự."

Mộ Khanh Thơ gật đầu: "Vâng, vậy cũng được. Ngày mai muội sẽ báo với mẫu thân."

"Ừ."

Một tháng sau, đại điển phong vương chính thức diễn ra. Từ sáng sớm, Kiều Triều đã mặc trang phục lễ phục, Chân Nguyệt cũng trang trọng trong bộ y phục màu huyền, thêu hoa trên áo, đầu đội mũ ngọc xanh, toát lên vẻ đoan trang. Kiều Triều trong bộ lễ phục thêu mãng xà cũng rất uy nghiêm, cùng Chân Nguyệt bước đến tế đàn, xung quanh đều là các đại nhân đến chứng kiến.

Lễ quan bắt đầu nghi thức, Kiều Triều bước lên bậc thang trước, nhưng khi đi được một bước lại quay đầu đưa tay ra với Chân Nguyệt. Chân Nguyệt nhìn phu quân, mỉm cười rồi nắm lấy tay hắn, hai người sóng bước cùng tiến lên.

Lễ quan hơi ngạc nhiên vì đây không phải nghi thức thông thường, định lên tiếng thì bị Phạm đại nhân bên cạnh ngăn lại, ngầm nhắc rằng Kiều Triều không phải là vương gia có xuất thân chính thống, nên thích làm gì thì làm thôi. Đến khi cả hai đứng ở tế đàn, nghi thức tế bái được tiến hành. Mọi người có mặt đều quỳ xuống, bao gồm cả A Sơ, Mộ Khanh Thơ, Kiều Nhị, Kiều Tam cùng các quan khác.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 819



Tiếng hô vang "Bái kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" ngân vang đầy uy nghiêm. Kiều Triều nhìn khung cảnh trước mắt, lòng ngập tràn cảm xúc, quay sang Chân Nguyệt với biểu cảm không giấu nổi sự kích động. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng và dõng dạc tuyên bố: "Các khanh bình thân!"

Mọi người mới dám đứng dậy, rồi cả đoàn chuyển sang phủ vương gia mở tiệc mừng. Kiều Triều giơ cao ly rượu: "Hôm nay ngày vui trọng đại, chúng ta cùng vui cùng cạn!"

Tất cả cùng giơ ly hưởng ứng: "Tạ vương gia!"

Tiệc rượu diễn ra vui vẻ, đủ các loại rượu kính mời. Chân Nguyệt cũng không ít lần bị mời, nàng uống đến say sưa, tuy có nha hoàn thay nước trong rượu nhưng uống nhiều vẫn cảm thấy choáng váng. Đang giữa tiệc, nàng rời đi thay y phục, không ngờ lại nghe thấy bên núi giả gần đó, một phụ nhân đang nhắc nhở một cô nương: "Vừa rồi nhìn thấy Thế tử chứ? Nhớ lấy, sau này nhiệm vụ của con là làm sao quyến rũ được ngài ấy, rõ chưa?"

Cô nương cúi đầu đáp nhỏ: "Nữ nhi biết rồi, thưa nương."

Một nha hoàn định lên tiếng nhưng bị Chân Nguyệt ngăn lại. Đợi hai người kia đi xa, Chân Nguyệt mới bảo nha hoàn: "Điều tra xem người đó là ai, không cần làm lớn chuyện."

"Vâng, thưa vương phi."

Khi tiệc kết thúc, Chân Nguyệt cân nhắc rồi vẫn cho người báo tin này với A Sơ. Nàng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của nhi tử, nhưng cũng không muốn thằng bé bị người khác tính kế.

Kiều Triều khi đó đã say mềm, nàng đành nhờ người dìu hắn về phòng thay y phục, rồi đẩy hắn lên giường. Chân Nguyệt cũng quá mệt mỏi, hôm nay nàng thấy còn mệt hơn cả thành thân của A Sơ.

Mặc dù được phong làm vương phi, Chân Nguyệt thực ra chẳng cảm thấy có gì thay đổi, có chăng là Kiều Triều bắt đầu phong chức cho thuộc hạ, và các nghi thức phong chức cũng trở nên trang trọng hơn. Hiện nay, vòng cố vấn trung tâm của Kiều Triều gồm các nhân vật quan trọng như lão thái gia Quản ương – dù ông tuổi đã cao. Kế đến là Phạm Hứa Dương, Hồ Đại, Lý Hoan, và Hàn Khang Tử, họ là những người thân cận hàng đầu. Một vài vị trí kế nhiệm đã được giao cho người của Phạm gia, như đệ đệ Phạm Hứa Dương là Phạm Hứa Ngũ. Ngoài ra còn có Triệu Văn Bạch, Sở Du, Chu Giới Muộn, Nguyên Tùng Bách, Hoàng Chính, và Quảng Hưng, tạo thành một đội ngũ cố vấn và quân sư hỗ trợ Kiều Triều trong mọi chiến lược tác chiến.

Những người này chủ yếu là bộ phận quân sư, tham gia cùng Kiều Triều trên chiến trường. Bên cạnh đó, một số vị trí như phụ trách pháo binh Mạnh Bình, xem thiên tượng và đoán mệnh Hoàng Kha, hay thầy cúng Ma bà tử cũng được bổ nhiệm dưới quyền quản lý trực tiếp của Chân Nguyệt. Nay họ đều có danh phận chính thức. Chẳng hạn, Hoàng Kha giữ chức Khâm Thiên Giám, còn Ma bà tử và Mạnh Bình là thuộc cấp của Binh Bộ. Trước một số ý kiến phản đối việc phong quan cho một phụ nhân như Ma bà tử thì Chân Nguyệt đã lập tức phản bác, cho rằng trong lúc đánh trận cần nhân tài hơn bao giờ hết, chỉ cần có tài thì nam hay nữ đều được trọng dụng. Nàng còn nhấn mạnh không thể để những kẻ kém cỏi chiếm chỗ mà ngồi không, khiến sức người tài giỏi bị lãng phí.

Kiều Triều hoàn toàn ủng hộ quyết định này của Chân Nguyệt, và với mệnh lệnh mạnh mẽ cứng rắn của mình, dần dần hắn không còn gặp nhiều ý kiến trái chiều nữa, vì ai cũng thấy Ma bà tử cùng Mạnh Bình nghiên cứu pháo binh rất thành công, đem lại uy lực lớn trên chiến trường.
 
Back
Top Bottom