Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 210



Tiền thị phấn khởi nói: "Ta cũng đi! Ha ha, trong nhà giờ có cả trâu rồi!" Nàng cười tươi đến nheo cả mắt lại, nhớ lại trước đây thường bị so bì với các tỷ muội trong nhà về việc gả vào gia đình tốt. Tiền thị luôn cảm thấy mình kém may mắn nhất, nhưng giờ đây, hừ hừ, nàng tự tin rằng mình đã gả vào nhà tốt nhất.

Chuồng bò được dựng ngay cạnh chuồng heo. Chân Nguyệt đang xem lại bản quy hoạch nhà cửa, rồi thêm một vài nét chỉnh sửa. Nàng nhận ra rằng đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, dường như diện tích đất hiện tại không còn đủ.

Bên trái nhà Kiều gia không có người ở, còn bên phải thì không xa là nhà họ Lâm. Nhưng về phía bên trái, phải đi xa hơn mới có một hộ gia đình.

Chân Nguyệt nghĩ nếu mua thêm đất bên cạnh, để làm nền trạch cho một căn nhà lớn trong tương lai, thì sẽ thuận tiện hơn. Nàng lập tức hỏi ý kiến Kiều Triều. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu chúng ta mua thêm đất, người trong thôn có thể bàn tán. Hơn nữa, có lẽ phải xây lại tường rào cho chắc chắn hơn."

Chân Nguyệt cũng suy nghĩ rồi đáp: "Vậy để tính sau, đợi khi chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn thì hãy làm."

"Ừm, cũng được."

Có trâu nên việc cày ruộng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên, công cụ cày bừa ở triều đại này vẫn còn đơn sơ, chủ yếu là loại thẳng và thô sơ, không tốt như loại cày uốn khúc mà Chân Nguyệt từng biết.

Nhìn qua công cụ, Chân Nguyệt thắc mắc: "Cái này không thể làm uốn khúc được sao?"

Kiều Đại Sơn ngạc nhiên: "A? Nó vốn dĩ đã như thế này rồi."

Chân Nguyệt đề nghị: "Cha, nếu có thể làm được, con nghĩ chúng ta nên thử uốn cong nó một chút xem sao."

Kiều Đại Sơn do dự: "Làm thế có khi dễ gãy lắm."

Kiều Triều cũng thắc mắc: "Sao lại phải uốn cong công cụ? Công cụ cày bừa hiện tại đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi."

Chân Nguyệt giải thích: "Con chỉ nghĩ nếu uốn cong thì có thể sẽ hiệu quả hơn thôi. Khi nào cha có rảnh, thử làm một cái xem."

Kiều Đại Sơn đồng ý: "Được, để ta có thời gian sẽ xem xét."

"Ai? Đại Sơn, sao ngươi lại cày ruộng ở đây?" Một người thấy Kiều Đại Sơn đang cày ruộng trên mảnh đất không thuộc về nhà ông, liền hỏi.

Kiều Đại Sơn lau trán, cười hiền hậu: "Đây là đất nhà ta."

"Ơ? Đây là đất của nhà ngươi sao?" Người nọ ngạc nhiên,"Sao lại là đất nhà ngươi được?"

Kiều Đại Sơn cười chất phác: "Mới mua gần đây thôi."

"À... ra vậy." Người kia cười gượng rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, cả thôn đều biết nhà Kiều gia đã mua thêm đất.

Có người nhanh chóng đến hỏi Kiều Trần thị: "Nghe nói nhà các ngươi mua đất à? Mua bao nhiêu vậy?"

Kiều Trần thị do dự, liếc mắt về phía Chân Nguyệt đang ngồi dưới mái hiên chăm sóc con nhỏ.

Chân Nguyệt không ngẩng đầu, đáp thản nhiên: "Mười mẫu." Dù sao sau này cũng sẽ bị mọi người biết khi gieo trồng, nên không cần giấu.

"Gì cơ? Mười mẫu đất? Các ngươi kiếm đâu ra nhiều tiền thế?"

Kiều Trần thị cười gượng: "Mượn mượn đó."

"Ta thì không tin, nhưng thôi, các ngươi mua được nhiều đất thế, nếu sau này không trồng hết được, cứ tìm nam nhân nhà ta giúp nhé."

Kiều Trần thị gật đầu: "Được được."

"Vậy nhớ nhé, cứ tìm nhà ta trước."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 211



Chuyện Kiều gia mua mười mẫu đất nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Người dân trong thôn Đại Nam bỗng nhận ra, nhà mình có lẽ khó mà so với nhà Kiều gia.

"Nghe nói nhà Kiều gia ngày nào cũng ăn thịt."

"Mua nhiều đất thế, còn mua cả trâu cày, có xe lừa, nhà Kiều gia thật sự phất lên rồi."

"Về sau đừng đắc tội với nhà Kiều gia, lần trước còn thấy quan binh cười cười từ nhà họ ra."

"Đúng vậy, nhà Kiều gia đúng là được tổ tiên phù hộ!"

"Ta cũng về cúng bái tổ tiên, xem có được phù hộ không."

Mặc cho lời đồn đại bên ngoài, Kiều gia chẳng bận tâm, cũng không có thời gian để ý. Mua nhiều đất như vậy, việc gieo trồng là vấn đề lớn, dù có trâu cày cũng phải cày ruộng cho thật tốt.

Chân Nguyệt đã chuẩn bị hạt giống sẵn sàng. Chỉ cần đất được cày bừa xong xuôi, là có thể bắt đầu gieo.

Trong nhà, heo con cũng đã chọn ngày để đưa về. Nhà Kiều gia lần này nuôi ba con heo, mười mấy con gà con, và thêm hai con vịt.

Tiểu A Sơ cũng lớn thêm chút ít. Sáng hôm nọ, vừa mới tỉnh dậy, hài tử bất ngờ gọi "Nương", khiến Chân Nguyệt tỉnh giấc.

Nàng liền bật dậy, nhìn nhi tử đang ch** n**c miếng: "Con vừa nói gì? Nói lại nào, gọi nương đi."

"Lạnh-"

"Ơ kìa, gọi lại đi. Nương."

"Lạnh-"

"Ai ya, Tiểu A Sơ nhà ta thật giỏi!" Chân Nguyệt vui mừng ôm nhi tử lên, hôn nhẹ lên má hài tử: "Tiểu A Sơ thật lợi hại."

Khi Kiều Triều từ ngoài bước vào, thấy Chân Nguyệt ngồi trên giường, ôm con cười tươi, liền hỏi: "Có chuyện gì mà nàng vui vậy?"

Chân Nguyệt tự hào đáp: "Nhi tử biết gọi nương rồi!" Nhi tử rốt cuộc cũng là nàng sinh ra, còn chăm sóc một đoạn thời gian như vậy, tuy rằng đứa bé được Kiều Trần thị chăm sóc tương đối nhiều, nhưng Chân Nguyệt vẫn có tình cảm với hài tử đến bất ngờ này.

Kiều Triều đối với nhi tử được hời này đương nhiên cũng có tình cảm, hắn đã nuôi tiểu hài tử từ nhỏ lâu như vậy rồi. Nuôi cún lâu ngày còn sinh tình nữa là. Nghe tin Tiểu A Sơ đã biết nói, hắn liền vui mừng tiến tới, hớn hở hỏi: "Con có biết gọi cha chưa? Nào, gọi cha đi!"

Tiểu A Sơ chỉ phát ra tiếng "Lạnh -" rồi quay sang cười với Chân Nguyệt, bọt bong bóng nước miếng phun ra đầy mặt.

Chân Nguyệt cười khúc khích: "Nó gọi ta kìa."

Kiều Triều kiên nhẫn dạy nhiều lần, cuối cùng Tiểu A Sơ cũng gọi một tiếng "Cha". Khóe miệng Kiều Triều không giấu nổi nụ cười tươi rói. Đây là nhi tử đầu tiên của hắn qua hai đời, mà bây giờ nó đã biết gọi hắn là cha.

"Haha, cho ta ôm con một lát!" Kiều Triều phấn khích bế Tiểu A Sơ lên, ném nhẹ lên cao rồi đón lại, khiến đứa bé cười vang, thích thú.

Chân Nguyệt lo lắng nhắc: "Cẩn thận một chút, đừng để rơi con đấy."

Kiều Triều liền dừng lại: "Biết rồi."

Trong bữa sáng, cả nhà đều biết Tiểu A Sơ đã biết nói. Mọi người lần lượt dạy bé gọi: "Mau gọi nãi nãi nào, nãi- nãi-"

"Gọi gia gia, gia gia nhé"

"Tới đây, gọi thúc thúc, ta là nhị thúc"

"Ta là tam thúc".

Nhưng Tiểu A Sơ không gọi ai, chỉ thích nói từ "lạnh" và gọi "cha".

Tiền thị nhìn cả nhà cưng chiều Tiểu A Sơ, tay nàng sờ lên bụng mình, thầm nghĩ mình cũng muốn sinh một đứa nhi tử. Tuy nhiên, chu kỳ của nàng vừa kết thúc, khiến nàng có chút thất vọng.

Nhưng nỗi thất vọng nhanh chóng bị lãng quên, bởi công việc trong nhà ngày càng nhiều. Mỗi ngày Tiền thị phải cắt cỏ cho lừa, bò, heo, gà, vịt ăn — một việc vất vả không kém.

Tiểu Hoa và những đứa trẻ khác cũng được phân công đi cắt cỏ phụ giúp. Chân Nguyệt dù bận rộn chăm sóc Tiểu A Sơ, nhưng cũng thường đặt con lên chiếc xe đẩy nhỏ để có thể vừa trông con vừa làm việc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 212



Nghiêm đại thúc mang người đến Kiều gia để giúp họ đào giếng. Chân Nguyệt còn phải chuẩn bị bữa ăn cho họ.

Đôi khi, nàng còn mang nước ra đồng cho Kiều Đại Sơn và mọi người. Khi thấy ông vẫn dùng loại lưỡi cày thẳng, rõ ràng là khá tốn sức, nàng lại nhắc Kiều Đại Sơn nên thử dùng loại lưỡi cày uốn lượn.

Kiều Đại Sơn sau khi nghe con dâu cả nói lần thứ hai, bắt đầu lo sợ nếu còn bị nhắc lần nữa nàng sẽ giận, đành đáp: "Được rồi, tối nay ta về thử làm xem."

"Vâng." Chân Nguyệt thầm nghĩ nếu Kiều Đại Sơn không có thời gian làm, thì nàng sẽ tìm người khác, dù có tốn chút tiền cũng được.

Giữa trưa, Nghiêm Bưu mang theo nhi tử Nghiêm Túc và huynh đệ nhà vợ tới Kiều gia làm việc. Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, Kiều Đại Sơn cùng mọi người cũng vừa từ đồng về, bèn gọi nhóm Nghiêm Bưu cùng vào ăn cơm.

Ban đầu, Nghiêm Bưu từ chối, nói rằng nhà mình có thể tự ăn được, bởi vì Kiều gia đã trả tiền công, không cần phải lo bữa ăn.

"Đã nấu sẵn cơm rồi, Nghiêm thúc, các ngươi cùng ăn luôn đi," Kiều Đại Sơn mời.

Nghiêm Túc nghe mùi thơm của thịt bay khắp nơi, bụng không chịu nổi kêu rột rột. Kiều Nhị kéo tay hắn,"Mau vào ăn đi, đại tẩu nhà ta nấu cơm ngon lắm."

Nghiêm Bưu cũng bị Kiều Đại Sơn kéo vào, rồi Phùng Kim và mọi người khác cùng ngồi vào bàn.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Bưu ăn cơm tại Kiều gia, nhìn thấy trên bàn có đủ món: thịt khô xào măng, rau hẹ xào trứng, rau xanh xào, dưa chua xào lòng heo, nộm dưa leo, và đặc biệt là một nồi lớn thịt dê hầm củ cải. Thịt dê vốn còn quý hơn cả thịt heo!

Mọi người được chia làm hai bàn: một bàn cho Kiều Đại Sơn và các nam nhân, bàn còn lại là nhóm Chân Nguyệt và bọn trẻ.

Kiều Đại Sơn gắp đũa đầu tiên,"Mọi người ăn đi, các ngươi đào giếng vất vả cả buổi rồi."

Nghiêm Túc nhanh chóng gắp một miếng thịt dê. Thịt dê mềm nhừ, không hề có mùi hôi, lại thấm đẫm vị củ cải, ăn thật sự rất ngon.

Cả bàn không ai nói một lời, chỉ mải miết ăn. Tất cả đều thấy ngon tuyệt, đặc biệt là món lòng heo xào dưa chua, ăn kèm cơm nóng thì không gì sánh bằng.

Bên kia, Tiền thị thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tiểu Niên và các bé khác, nhưng miệng nàng cũng không ngừng nhai. Cả hai bàn đều ăn sạch trơn, không chừa lại một giọt nước sốt.

"Vẫn là đại tẩu trù nghệ tuyệt vời," Tiền thị vuốt bụng no căng,"Đại tẩu, món lòng heo này làm sao mà ngon thế?"

Kiều Nhị cũng quay đầu lại: "Ta cũng mê món dưa chua xào lòng heo này."

Nghiêm Túc và Phùng Kim cũng gật đầu lia lịa. Không chỉ có món lòng heo, mà thịt dê hầm củ cải cũng quá xuất sắc, tất cả các món đều tuyệt vời.

Chân Nguyệt cười đáp: "Lần sau ta dạy muội."

Tiền thị hớn hở: "Cảm ơn đại tẩu. Để muội dọn chén đũa." Nàng đứng dậy thu dọn, Kiều Trần thị cũng nhanh tay phụ giúp.

Chân Nguyệt thì bận rộn cho Tiểu A Sơ ăn.

Nghiêm Bưu và mọi người ăn no, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục công việc đào giếng. Được Kiều gia đãi một bữa ăn ngon lành như vậy, khiến họ làm việc càng nhiệt tình hơn.

Giếng nước này mất hơn nửa tháng mới hoàn thành. Trong quá trình đó, Kiều Triều cùng những người khác cũng góp sức, vừa đào giếng vừa xây tường bao quanh. Khi nước ngầm bắt đầu trào lên, họ còn phải dọn sạch bùn đất, sau đó xây tường dưới đáy giếng nhiều lần để giữ cho nguồn nước sạch.

Chân Nguyệt chỉ biết qua loa về quy trình, không quá chú ý nhiều, chỉ biết rằng nguồn nước ngầm ở vùng này rất phong phú nên không cần đào quá sâu cũng đã có nước.

Để đảm bảo an toàn, đặc biệt là tránh trẻ nhỏ rơi xuống giếng, họ che miệng giếng bằng tấm ván gỗ. Cuối cùng, Chân Nguyệt đề xuất xây thêm một vành giếng bằng đá và lắp thêm ròng rọc kéo nước để tiện lấy nước hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 213



Việc xây dựng thêm các bộ phận này làm tăng chi phí, nhưng Chân Nguyệt không lo lắng. Với số tiền hiện có, nàng quyết tâm làm giếng thật tốt. Phần ròng rọc kéo nước không cần đến Nghiêm Bưu làm, Kiều Đại Sơn có thể tự mình lo liệu.

Gần đây, ông đã thành công trong việc biến chiếc cày thẳng thành cày cong, nhờ đó năng suất cày ruộng tăng đáng kể. So với đó, việc lắp ròng rọc kéo nước thật quá đơn giản.

Một ngày nọ, có thôn dân thấy Kiều Đại Sơn đang cày ruộng bằng chiếc cày uốn cong thay vì cày thẳng như trước.

"Đại Sơn thúc, cái cày của thúc sao lại uốn cong như vậy?"

Kiều Đại Sơn hãnh diện đáp: "Như vậy dễ cày hơn, ngươi thử xem sao?"

Người kia thử xong thì phát hiện cày cong thật sự hiệu quả hơn nhiều, giúp việc cày nhanh hơn và dễ dàng hơn.

"Đại Sơn thúc, làm sao mà ngươi chế ra được cái này? Ta cũng muốn nhờ người làm cho một cái."

Kiều Đại Sơn cười đáp: "Ta tự làm đấy, nhưng bây giờ thì chưa có thời gian."

Ban đầu, ông đã làm hỏng rất nhiều lần, Kiều Trần thị còn phàn nàn vì cho rằng việc này tốn tiền và công sức vô ích. Nhưng nhờ sự ủng hộ của Chân Nguyệt, Kiều Đại Sơn kiên trì làm thử và cuối cùng cũng thành công.

Người thôn dân cảm thấy tiếc vì không thể có ngay, nhưng vẫn nói: "Khi nào có thời gian, nhớ giúp nhà ta làm một cái nhé, ta sẽ trả tiền."

Kiều Đại Sơn đồng ý: "Được rồi."

Kiều Phong cũng thử qua chiếc cày mới và thấy hiệu quả rất tốt. Ông ấy nghiêm túc nói: "Cái này có lợi cho việc đồng áng, ta phải báo lên trên."

Kiều Đại Sơn nghe vậy liền lo lắng: "A? Liệu có vấn đề gì không?"

Kiều Phong cười: "Đây là chuyện tốt, có khi Huyện thái gia còn đến thăm nữa. Đừng lo, có lẽ ngươi còn được thưởng."

Dù là tin tốt, nhưng Kiều Đại Sơn vẫn lo lắng khi nghĩ đến việc Huyện thái gia sẽ tới. Về nhà, ông ấy vội kể cho mọi người nghe.

Chân Nguyệt khuyên: "Cha, khi họ đến, cha chỉ cần nói rằng chính cha đã nghĩ ra cách này."

Kiều Đại Sơn thắc mắc: "Nhưng... chẳng phải con bảo ta làm sao?"

Chân Nguyệt cười: "Con chỉ là đưa ra ý tưởng, còn công lao lớn nhất là của cha. Cha chỉ cần nói là thấy cày thẳng không hiệu quả nên thử sửa lại, thế là thành công thôi."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Được rồi."

Kiều Triều lặng lẽ quan sát Chân Nguyệt và không hiểu sao nàng lại muốn làm như vậy. Khi về phòng, hắn hỏi nàng rõ hơn về ý định của mình.

Chân Nguyệt đáp: "Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường."

Nàng không muốn quá nổi bật, sợ rằng nếu để lộ khả năng của mình, người ta sẽ điều tra về nàng.

Dù nàng rất giỏi trồng rau, nhưng Kiều Đại Sơn là người đã có nhiều năm kinh nghiệm làm ruộng, rõ ràng có hiểu biết sâu sắc hơn nàng.

Hơn nữa, Chân Nguyệt chủ yếu dựa vào dị năng của mình. Người ta sẽ dễ tin tưởng vào một lão nông làm ruộng cả đời hơn là một phụ nhân chưa có nhiều kinh nghiệm.

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi hiểu ra. Chân Nguyệt quá thông minh, nếu không phải là phu quân của nàng, có lẽ chính hắn cũng sẽ nghi ngờ. Ngay cả bây giờ, dù là phu quân, hắn vẫn thấy nàng có phần khác biệt.

Nhưng nghĩ lại, bản thân hắn cũng không phải người bình thường, thế là xem như huề nhau.

Không bao lâu sau, Huyện thái gia thực sự đến thăm. Lúc đó Kiều Đại Sơn đang cày ruộng, chỉ còn lại một mẫu đất cuối cùng trước khi gieo trồng. Trưởng thôn Kiều Phong dẫn theo lý chính cùng với Huyện thái gia và vài quan binh, thị vệ đến. Ban đầu, Kiều Đại Sơn không biết gì, cho đến khi Kiều Triều nhìn thấy và gọi ông.

"Xin bái kiến đại nhân." Cả gia đình Kiều lập tức quỳ xuống.

Huyện thái gia gật đầu,"Đứng dậy đi. Vậy ngươi chính là người chế tạo ra cái gọi là cày cong sao?"

Tim Kiều Đại Sơn đập thình thịch,"Dạ, đúng thưa đại nhân."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 214



Huyện thái gia nhìn về phía người đi cùng, người đó tiến lên thử nghiệm ngay chiếc cày cong trên ruộng của Kiều gia, phát hiện rằng nó thực sự hiệu quả hơn cày thẳng rất nhiều.

"Đại nhân, cày cong này giúp cày nhanh hơn nhiều, rất thuận tiện."

Huyện thái gia vui mừng đáp: "Tốt, tốt lắm! Vậy làm sao ngươi nghĩ ra việc biến cày thẳng thành hình uốn lượn như thế?" Ông ấy hỏi Kiều Đại Sơn.

Kiều Đại Sơn trả lời theo lời Chân Nguyệt đã dặn: "Thưa đại nhân, thảo dân chỉ thấy cày thẳng rất mệt, nên muốn thử xem có thể cải tiến được không. Vậy là thử nghiệm và tình cờ làm ra cái này."

Huyện thái gia cười lớn, hài lòng: "Tốt lắm! Nhưng ta cần mang cái cày này về để báo cáo. Ngươi có ý kiến gì không?"

Kiều Đại Sơn thoáng ngẩn người, còn chưa biết trả lời thì Kiều Triều nhanh trí đáp: "Đại nhân muốn lấy thì cứ lấy, chúng thảo dân đâu dám đòi tiền bạc gì."

Kiều Đại Sơn lập tức gật đầu theo: "Đúng đúng, không cần tiền đâu ạ."

Huyện thái gia hài lòng gật đầu, nhưng vẫn thưởng cho nửa lượng bạc, rồi khen ngợi thêm một chút trước khi mang chiếc cày cong đi.

Xa xa, một số thôn dân thấy Huyện thái gia mang đồ của Kiều gia đi, còn nghe nói có tiền thưởng, nhanh chóng truyền tin khắp thôn, thậm chí thôn bên cạnh cũng biết chuyện.

Kiều Đại Sơn nhìn nửa lượng bạc trong tay, vẫn còn chút mơ màng, quay sang Kiều Triều: "Giờ thì... còn một mẫu đất cuối cùng, ta cày thế nào đây?"

Cày cong đã bị lấy đi, bọn họ phải làm sao để cày nốt ruộng?

Kiều Nhị nói: "Cha cứ tự mình làm lại cái khác là được mà."

Kiều Đại Sơn liếc mắt nhìn Kiều Nhị,"Ngươi nghĩ làm dễ vậy sao? Giờ đến mùa cày vụ xuân rồi, làm xong phải mất vài ngày trời."

Kiều Triều góp ý: "Chúng ta cứ dùng cuốc cày trước, khi nào cha rảnh thì làm lại, không cần vội. Hoặc tạm thời dùng lại cái cày thẳng trước đây cũng được."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Cũng chỉ có cách đó thôi."

Buổi chiều, lại có người đến hỏi thăm về chuyện Huyện thái gia lấy đồ của Kiều gia. Kiều Đại Sơn chỉ trả lời đơn giản: "Chỉ là công cụ cày ruộng thôi, ta cũng không rõ tại sao Huyện thái gia lại mang nó đi."

Nghe không có gì mới, mọi người cũng dần thôi không hỏi thăm nữa. Dù sao, bây giờ ai cũng bận rộn cho vụ xuân.

Ở cánh đồng trồng rau, ngoài các loại rau xanh thường thấy, Chân Nguyệt còn trồng nửa mẫu cà chua và nửa mẫu ớt cay. Nếu có nhiều đất hơn, nàng còn muốn trồng thêm trái cây, nhưng vì bận rộn với công việc đồng áng, nàng đành tạm gác lại ý định. Thật ra, nàng còn tính nếu sau này có thể, sẽ mua thêm một mảnh đất lớn để trồng thêm nhiều loại cây mình thích.

Vì vụ xuân quá bận rộn, cả nhà phải tạm dừng các công việc khác để tập trung cho việc cày bừa và trồng trọt. Nhưng với hơn hai mươi mẫu đất hiện tại, chỉ có vài người trong nhà thì không đủ sức.

Chân Nguyệt nói: "Phải thuê thêm người thôi. Đi nhờ trưởng thôn giúp hỏi xem."

Kiều Trần thị nghe đến chuyện thuê người, liền nói: "Trước đây bà Hồ có nhờ, nếu nhà mình cần người làm thì có thể thuê người nhà bà ấy. Ta cũng đã đồng ý rồi."

Chân Nguyệt hỏi: "Nhà bà Hồ có mấy người làm? Nhà họ chắc cũng đang bận rộn cày bừa vụ xuân chứ?"

Kiều Trần thị đáp: "Nhà bà ấy có ba nhi tử."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy cứ đến hỏi trước xem sao. Nhà bà ấy trước giờ không có hiềm khích gì với nhà mình, thuê họ cũng không sao."

Kiều Trần thị nói: "Được, lát nữa ta sẽ qua hỏi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 215



Nhà bà Hồ có tổng cộng tám mẫu đất, với ba người nhi tử và ba tức phụ, cộng thêm hai vợ chồng già, việc cày cấy tám mẫu đất không phải là vấn đề lớn. Vì vậy, khi Kiều Trần thị đến tìm, bà Hồ nhanh chóng đồng ý.

Bà Hồ nói: "Để hai nhi tử lớn của ta đi làm."

Kiều Trần thị đáp: "Được, một ngày hai mươi văn tiền, không bao ăn."

Bà Hồ vui vẻ: "Không thành vấn đề!"

Người nhà bà Hồ nghe xong cũng rất mừng. Dù nhà họ cũng bận rộn trồng trọt, nhưng với công việc này, mỗi ngày kiếm được hai mươi văn tiền là đáng kể.

Ngoài nhà bà Hồ, trưởng thôn Kiều Phong còn giới thiệu thêm hai gia đình nữa. Họ có ít đất nên có thể rảnh rỗi để đến giúp.

Kiều Trần thị đồng ý: "Được, cứ để hai nhà đó đến."

Có thêm người làm, việc cày cấy hai mươi mẫu đất không còn mất quá nhiều thời gian. Nhờ vậy, Kiều Đại Sơn và gia đình cũng có thể nghỉ ngơi chút ít. Nếu không có người giúp, họ không biết phải làm đến bao giờ nữa. Ngoài ra, trong nhà còn phải lo cắt cỏ cho heo, trâu, lừa ăn, và cả việc tích trữ củi cũng cần phải làm.

Cả nhà Kiều vì lo việc gieo trồng mà ai cũng gầy đi trông thấy. Chân Nguyệt thi thoảng cũng ra đồng giúp đỡ, nhưng chủ yếu nàng ở nhà lo công việc nội trợ, bởi vì mọi người đều rất vất vả, nên nàng luôn chuẩn bị những bữa ăn ngon để tiếp sức cho cả nhà.

Gần đây thời tiết đã ấm dần lên, Chân Nguyệt còn đi mua mật ong và đậu xanh về để nấu nước đậu xanh đường cho mọi người vào buổi chiều. Ngoài gia đình Kiều, những người đến giúp cũng được mời một chén. Vị ngọt của nước đậu xanh làm ai nấy đều vô cùng thỏa mãn, uống xong còn l.i.ế.m sạch đáy chén.

Một chén nước đậu xanh mát lành giúp xua tan phần nào mệt mỏi.

Thấy Kiều gia thuê người giúp việc, một số người khác cũng tự đến đề nghị giúp đỡ. Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị không tiện từ chối, cuối cùng vẫn là Chân Nguyệt phải ra mặt nói rõ rằng số người giúp đã đủ, nếu cần thêm sẽ nhờ sau.

Sau khi nghe Kiều gia không cần thêm người, những người khác cũng không đến nữa. Tuy nhiên, họ đều tính toán đến khi thu hoạch sẽ sớm báo danh trước, hy vọng sẽ có cơ hội giúp đỡ vào lúc đó.

Thậm chí, Chân Dương thị còn đến hỏi tại sao không tìm người nhà bà ta giúp. Chân Nguyệt khéo léo từ chối bằng cách giải thích rằng gia đình họ cũng đang bận rộn gieo giống và lộ trình đi lại quá xa.

Về phía Tiền Giang thị, bà ta không đến hỏi thăm, chủ yếu vì nhà bà ta chỉ có một nhi tử. Nhi tử này vốn cũng không hay làm việc, nên không có lý do gì để bà ta gửi con tới giúp.

Trong khi Kiều gia tất bật với việc gieo giống, Huyện thái gia lại nhanh chóng đưa câu chuyện về chiếc cày cong bẩm báo lên trên và còn gửi nó đến kinh thành Thịnh Kinh.

Tất nhiên, những chuyện này Kiều gia không hay biết. Bên cạnh việc vội vã gieo trồng, họ còn chuẩn bị cho dịp lễ Thanh Minh sắp đến.

Sáng sớm ngày Thanh Minh, Kiều Trần thị thức dậy chuẩn bị g.i.ế.c gà, nấu cơm nếp và luộc trứng, rồi bày biện đồ hiến tế. Kiều Đại Sơn dẫn Kiều Triều cùng hai nhi tử đi tảo mộ. Sau khi tảo mộ trở về, cả nhà cùng nhau ăn thịt gà, chuẩn bị thêm vài món ngon để bữa cơm gia đình thêm phần phong phú.

Trong bữa cơm, Kiều Nhị vừa ăn vừa nói: "Ta mong tổ tiên phù hộ cho chúng ta năm nay kiếm được nhiều tiền hơn."

Tiền thị liền đáp: "Bình an mới là quan trọng nhất. Chàng có cầu mong tổ tiên phù hộ cho cả nhà bình an không?"

Kiều Nhị cười: "Tất nhiên rồi, cả nhà phải bình an thì mới có thể kiếm tiền mà hưởng phúc chứ!"

Nghe vậy, cả nhà đều cười vui vẻ.

Đúng là bình an quan trọng hơn cả, dù kiếm được nhiều tiền nhưng không bình an thì cũng chẳng có phúc mà hưởng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 216



Thanh Minh đến, cả nhà Kiều gia bắt đầu chuẩn bị làm bánh thanh đoàn tử. Chân Nguyệt theo Kiều Trần thị đi chợ mua nguyên liệu để làm thanh đoàn và các vật dụng cho việc tảo mộ. Kiều Trần thị còn mua thêm cành liễu để cắm trong nhà, theo phong tục ở Đại Nam thôn là cắm cành liễu, rồi đến ngày Thanh Minh thì còn cài cành liễu lên tóc.

*Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo, bánh có màu xanh bóng như ngọc, mùi thơm, vị mềm ăn vào thấy ngọt bùi, béo mà không ngấy.

Trước ngày Thanh Minh, mọi người tạm dừng công việc đồng áng để chuẩn bị cho ngày lễ.

Chân Nguyệt chưa biết làm bánh thanh đoàn tử, nên nàng ở bên cạnh Kiều Trần thị học cách làm. Cuối cùng, nàng cũng học được cách làm, và cả nhà đã gói được mấy chục chiếc bánh thanh đoàn tử để tối đến cùng thưởng thức. Mùi thanh đoàn thơm dịu mùi cỏ xanh làm ai cũng yêu thích.

Sau bữa cơm, trời vẫn còn sáng, Kiều Triều ngồi ở bàn, bày giấy bút để vẽ một bức tranh về cảnh cày bừa vụ xuân. Gần đây, hắn đã quan sát rất kỹ đồng ruộng và muốn ghi lại khung cảnh đó qua tranh.

Chân Nguyệt không quấy rầy hắn, nàng bận rộn dạy Tiểu A Sơ tập nói.

Mấy ngày qua, nàng đã kiên trì dạy con, giờ đây Tiểu A Sơ đã biết gọi nương, cha, ông bà, và tiểu thúc trong nhà. Hơn nữa, Chân Nguyệt cũng đã cai sữa cho Tiểu A Sơ.

Ban đầu, đứa bé thường khóc, mỗi khi nàng bế con thì Tiểu A Sơ lại đòi bú, nhưng Chân Nguyệt vẫn kiên quyết. Khi nào con khóc quá, thì nàng sẽ đưa con cho Kiều Triều hoặc Kiều Trần thị dỗ dành, vì mỗi khi nàng bế con mà không cho b.ú thì bé lại khóc mãi.

Quá trình cai sữa cũng gặp đôi chút khó khăn. Chân Nguyệt còn xấu hổ khi Kiều Trần thị bảo nàng nhờ Kiều Triều giúp. Khi nghe đến đó, Chân Nguyệt đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ không biết để đâu cho hết.

Nàng không thể nhờ Kiều Triều giúp, nhưng dù không nói gì, thì Kiều Triều cũng cảm nhận được sự thay đổi. Đôi khi, hắn ngửi thấy mùi sữa từ người Chân Nguyệt.

Trước đây cũng có, nhưng lần này mùi nồng hơn. Một hôm, hắn vô tình nhìn vào n.g.ự.c Chân Nguyệt, Kiều Triều mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hắn cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng quyết định coi như không biết gì và giữ im lặng.

Giếng nước ở trong nhà đã có thể sử dụng, mọi người trong nhà lần lượt thử múc nước và đều cảm thấy rất tiện lợi,"Không còn phải chạy ra suối để múc nước nữa."

Chân Nguyệt lại nghĩ đến mùa hè, khi cần bảo quản thức ăn có thể đặt xuống giếng để giữ lạnh, hoặc khi trời nắng nóng, nấu chè đậu xanh rồi bỏ xuống giếng để làm mát trước khi ăn thì sẽ ngon hơn nhiều. Nếu có dưa hấu thì càng tuyệt, có thể để dưới giếng cho mát.

Tuy nhiên, nàng chợt nhớ ra rằng thời đại này dường như chưa có dưa hấu.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong bận rộn. Kiều Triều cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh. Khi hắn đặt tranh lên bàn phơi khô, Chân Nguyệt đi ngang qua hỏi: "Sao huynh không tô màu?"

Bức tranh của Kiều Triều rất chân thực, sinh động như thật, nếu được tô màu thì chắc chắn sẽ còn đẹp hơn. Dù không hiểu nhiều về hội họa, nhưng Chân Nguyệt vẫn cảm thấy bức tranh có tiềm năng.

"Thuốc màu khá đắt," Kiều Triều giải thích. Một số loại màu thậm chí còn là dược liệu, như màu đỏ từ chu sa.

Chân Nguyệt thoáng ngạc nhiên, rồi nhớ lại tình hình tài chính trong nhà, nàng hiểu rằng hội họa từ xưa đến nay luôn là một nghề tốn kém."Ta hiểu rồi," nàng gật đầu."Chúng ta cần kiếm thêm tiền."

Kiều Triều cũng nghĩ như vậy, họ cần nỗ lực kiếm thêm thu nhập.

Sau khi xong việc cày cấy, trong nhà cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút. Rau củ ở phía sau nhà đã thu hoạch được một đợt, và Kiều Nhị cùng Tiền thị lại mang đồ ăn đi tặng. Trên đường họ gặp Chu thiếu gia, người hỏi tại sao họ không mang rau củ đến tửu lầu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 217



Lúc đó, Tiền thị giải thích: "Rau củ nhà chúng ta mới trồng lại, chưa kịp lớn. Số rau này là do trước đó trồng được, chỉ còn ít ỏi thôi. Bên Tống phủ cũng cần nên chúng ta không còn cách nào. Đại ca ta nói, khi mùa thu hoạch tới, nhà chúng ta nhất định sẽ gửi thêm cho tửu lầu Chu gia, các ngài muốn bao nhiêu cũng có."

Chu Diễn nghe xong liền nói: "Được, vậy đến khi đó ta sẽ đợi. Cứ như thế mà làm."

Tiền thị vội vã cảm ơn: "Cảm ơn Chu thiếu gia đã thông cảm."

Kiều Triều cũng mang tranh của mình đến tiệm sách để bán. Lần này, tranh của hắn bán được 20 lượng bạc, trong đó một nửa là nhờ bài thơ mà hắn đã đính kèm. Chủ tiệm rất vui mừng vì lần trước, tranh của Kiều Triều đã bán được đến 50 lượng bạc.

Kiều Triều mang tiền về đưa cho Chân Nguyệt. Khi ngày hôm sau không có việc gì làm, hắn bắt đầu nghĩ đến việc vào núi săn bắn, đã lâu lắm rồi hắn không đi.

Chân Nguyệt nghe vậy liền nói: "Ta cũng muốn đi." Đã lâu nàng chưa vào núi, lần trước vào đó còn bị con hổ lớn dọa cho một phen hú vía.

Chân Nguyệt giao hài tử cho Kiều Trần thị trông nom, rồi cùng Kiều Triều cầm giỏ vào núi. Trên đường vào núi, họ gặp Lâm Trân Nương. Lâm Trân Nương mang theo giỏ tre, có vẻ định vào núi hái rau dại.

Vẻ mặt Lâm Trân Nương trông nhu nhược và đáng thương, nàng ta tiến lại gần,"Chân tẩu tử, Kiều Đại ca, hai người cũng vào núi sao? Ta có thể đi cùng không?"

Chân Nguyệt dứt khoát từ chối: "Không được, ngươi không thể đi cùng ta." Nàng không để ý đến Lâm Trân Nương và tiếp tục bước đi.

"Ách..." Lâm Trân Nương không ngờ Chân Nguyệt lại thẳng thắn như vậy. Nàng ta quay sang nhìn Kiều Triều, với hy vọng tìm được sự giúp đỡ,"Kiều Đại ca..."

Kiều Triều cũng lắc đầu,"Ta cũng không thể." Nói rồi, hắn nhanh chóng đuổi theo Chân Nguyệt.

Lâm Trân Nương nhìn bóng dáng họ khuất xa, lòng không khỏi ganh tỵ. Nghe nói gần đây Kiều gia làm ăn phát đạt, sao Chân thị lại may mắn như vậy chứ? Tại sao nàng lại có phúc gặp được một người trượng phu tốt như Kiều Đại ca?

Chân Nguyệt và Kiều Triều tiếp tục vào sâu trong rừng. Chân Nguyệt quay lại nói với Kiều Triều: "Ta sẽ đến khu rừng trúc bên kia." Rồi nàng đi theo hướng đó, Kiều Triều không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo nàng.

Họ nhanh chóng đến khu rừng trúc. Chẳng mấy chốc, Chân Nguyệt đã tìm thấy những mụn măng mùa xuân. Đây là lần đầu tiên Kiều Triều nhìn thấy măng được đào ra sao, nên hắn cũng nhanh chóng hỗ trợ.

Sau khi hai người hái đầy một giỏ măng, Kiều Triều nói với Chân Nguyệt: "Nàng nghỉ ngơi ở đây, ta sẽ đi sâu vào rừng xem thử."

"Được," Chân Nguyệt đáp.

Kiều Triều cầm khảm đao rồi rời đi. Chân Nguyệt ngồi nghỉ trên một cây trúc đổ, bắt đầu lột vỏ măng để giảm bớt trọng lượng cho dễ mang về.

Bỗng nhiên, tiếng kêu "kỉ kỉ kỉ" vang lên gần tai Chân Nguyệt. Nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng thấy không phải chuột thường, mà là chuột tre.

Phải rồi, đây là rừng trúc, chuột tre thích trú ngụ ở những nơi như thế này.

Nàng cầm cuốc, định bắt vài con chuột tre. Nhưng không may, tiếng bước chân trên lá trúc quá lớn khiến lũ chuột nghe thấy và bỏ chạy ngay. Chân Nguyệt đuổi theo, nhưng không kịp.

Trong lúc đuổi theo, nàng sơ ý ngã vào một cái bẫy sâu khoảng hai mét. May mắn là cái bẫy không có gì nguy hiểm, nếu không nàng đã gặp rắc rối lớn.

Chân Nguyệt thở dài,"Hôm nay thật xui xẻo."

Tay Chân Nguyệt có chút đau nhức, nhưng nàng không để ý nhiều. Chân Nguyệt dùng cuốc đào vài chỗ lõm trên vách bẫy, cố gắng trèo ra ngoài, nhưng sức tay yếu dần khiến nàng không thành công sau ba, bốn lần thử.

Cuối cùng, nàng đành phải nghỉ ngơi một chút. Ngồi dưới đáy bẫy, Chân Nguyệt xoa nhẹ tay, chỗ bị đau càng lúc càng tệ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 218



Trong khi đó, Kiều Triều đã đi sâu vào rừng khoảng một cây số và bắt được một con gà rừng. Hắn nhanh chóng xử lý con mồi và tiếp tục đi săn. Chẳng mấy chốc, hắn còn bắt được một con hoẵng và một con thỏ con. Nhìn trời đã xế chiều, nên Kiều Triều đã cầm con mồi quay trở về.

Khi về đến rừng trúc, Kiều Triều ngạc nhiên khi không thấy Chân Nguyệt đâu, nhưng giỏ măng vẫn còn. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lo lắng rằng nàng đã gặp nguy hiểm.

Kiều Triều theo dấu vết để tìm kiếm. Bỗng nhiên, từ bụi cỏ phát ra tiếng "Ai da, ai da." Kiều Triều vội đẩy bụi cỏ ra, tưởng là Chân Nguyệt, nhưng hóa ra là Lâm Trân Nương. Nàng ta có vẻ như bị trẹo chân.

Kiều Triều có chút thất vọng, nhưng vẫn đứng dậy tiếp tục đi tìm Chân Nguyệt. Lúc này, Lâm Trân Nương đã nhìn thấy hắn, liền gọi với giọng yếu ớt: "Kiều Đại ca, phiền huynh giúp ta với, ta vặn trẹo chân rồi. Xin huynh giúp đỡ."

Nàng ta đưa tay về phía Kiều Triều, mong đợi sự giúp đỡ.

Kiều Triều do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng quay lại, đi tới đỡ nàng ta dậy."Đi thôi," hắn nói ngắn gọn.

Lâm Trân Nương nắm chặt lấy cánh tay Kiều Triều, di chuyển chậm chạp. Trong lúc di chuyển, nàng ta ngập ngừng nói: "Kiều Đại ca, huynh có thể cõng ta một đoạn được không?"

Kiều Triều từ chối thẳng thừng: "Không thể."

Lâm Trân Nương:... Chưa từng thấy ai vô tình như vậy.

kiều Triều dẫn nàng ta đến gần rừng trúc, rồi nói: "Ngươi ngồi tạm đây, ta phải đi tìm người." Nói xong, Kiều Triều nhanh chóng rời đi theo dấu chân để lại trên mặt đất. Lâm Trân Nương liếc nhìn hai cái sọt bên cạnh, biết rằng hắn sẽ quay lại, nên cũng không nói gì thêm.

Lúc này, Chân Nguyệt vẫn đang cố gắng bò ra khỏi bẫy. Nàng vừa đưa tay chạm tới mép bẫy thì suýt trượt ngã lại, nhưng may mắn thay, một bàn tay đã kịp thời kéo nàng lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, Chân Nguyệt thấy đó là Kiều Triều, hắn đã trở lại.

Kiều Triều kéo nàng lên khỏi bẫy, rồi nhìn thấy tay nàng đã sưng đỏ, liền hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

Chân Nguyệt cười khổ: "Ta đuổi theo chuột tre, không nhìn thấy cái bẫy này nên trượt chân ngã xuống."

Kiều Triều ngồi xổm xuống trước mặt nàng,"Ta cõng nàng về."

Chân Nguyệt ngần ngừ: "Không cần đâu, ta chỉ đau tay chứ chân không sao."

Nhưng Kiều Triều vẫn kiên trì: "Đi lên đi."

Chân Nguyệt cảm thấy chân mình cũng có chút đau nhức, nên cuối cùng đồng ý leo lên lưng Kiều Triều.

Khi họ quay lại rừng trúc, Chân Nguyệt thấy Lâm Trân Nương đang ngồi đó, định hỏi Kiều Triều chuyện gì, nhưng hắn đã lên tiếng trước: "Nàng ấy bị thương chân, còn nàng cũng bị thương. Ta sẽ cõng nàng, còn nàng ấy có thể dùng gậy để chống đi về."

Chân Nguyệt thoáng hiểu ra. Hóa ra hắn không muốn cõng Lâm Trân Nương nên viện cớ rằng nàng cũng bị thương sao?

Nàng thở dài,"Vậy hàng hóa thì sao?" Mớ măng và con mồi Kiều Triều bắt được không thể để ở đây, nếu bị người khác nhặt mất thì sao?

Kiều Triều suy nghĩ: "Hay là để nàng ấy ở đây chờ, ta sẽ đi tìm người giúp?"

Chân Nguyệt biết mình không thích Lâm Trân Nương, nhưng cũng không thể bỏ mặc nàng ta một mình trong rừng, lỡ gặp phải con thú nguy hiểm thì sao?"Ta ở lại với nàng ấy, huynh đi tìm người giúp. Nhớ nhanh chóng quay lại."

"Được rồi," Kiều Triều gật đầu, thấy đây cũng là phương án tốt nhất. Nếu hắn cõng người, cái sọt nặng kia cũng khó mang theo hết được.

Kiều Triều nhanh chóng rời đi để tìm người giúp đỡ, để lại Chân Nguyệt và Lâm Trân Nương ngồi chờ trong rừng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 219



Lâm Trân Nương nhìn Kiều Triều và Chân Nguyệt nói chuyện nhỏ với nhau, không chú ý gì đến mình, lòng có chút buồn bã, cúi đầu trầm ngâm. Một tay nàng ta nắm chặt mắt cá chân, không biết đang nghĩ gì.

Khi thấy Kiều Triều rời đi, nàng ta cất tiếng hỏi: "Kiều Đại ca, huynh đi đâu vậy?"

Chân Nguyệt đang ngồi lột vỏ măng bên cạnh, nghe thấy liền đáp: "Hắn đi tìm người đến giúp, chẳng lẽ hắn có thể cõng cả hai chúng ta sao?"

Lâm Trân Nương:...

Không nói thêm gì, Chân Nguyệt tiếp tục lột măng, còn Lâm Trân Nương cũng im lặng, ánh mắt nàng ta nhìn quanh khu rừng trúc. Không ngờ trong núi lại có cả một khu rừng trúc thế này mà trước đây nàng ta không hề hay biết. Nhìn đống măng trong tay Chân Nguyệt, nàng ta thầm nghĩ sau này mình cũng có thể đến đây đào măng.

Khoảng hơn hai khắc sau, Kiều Triều cuối cùng cũng trở lại, mang theo Kiều Nhị, Tiền thị, Kiều Đại Sơn và Nghiêm Bưu. Khi đi, họ tình cờ gặp Nghiêm Bưu trên đường, và khi biết có chuyện, Nghiêm Bưu cũng theo đến đây.

Thì ra Chân Nguyệt và Lâm Trân Nương đều bị trẹo chân. Kiều Triều cõng Chân Nguyệt, còn Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thay nhau gánh hai cái sọt, Nghiêm Bưu thì cõng Lâm Trân Nương. Tiền thị đi theo hỗ trợ mọi người xuống núi.

Trên đường về, khi gặp người khác, họ đều biết rằng Chân Nguyệt và Lâm Trân Nương đều bị thương chân.

Sau khi đưa Lâm Trân Nương về nhà Trương gia và giải thích rõ ràng tình hình, Kiều Triều cùng mọi người mới đưa Chân Nguyệt trở về Kiều gia.

Sau khi Kiều gia dọn dẹp xong đồ đạc, Kiều Triều đưa Chân Nguyệt lên trấn trên để khám đại phu, vì tay nàng đã sưng phồng, không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, họ quyết định phải đi xem đại phu ngay.

Trong làng, khi nghe tin Chân Nguyệt và Lâm Trân Nương đều bị thương chân, nhiều người bắt đầu đồn đoán:

"Không lẽ Chân thị và Lâm thị đánh nhau à?"

"Nhìn không giống lắm. Ai mà thắng được Chân thị chứ? Nghe bảo Lâm thị chỉ bị trẹo chân thôi mà."

"Mấy vết thương bên trong chưa chắc đã thấy được ngay. Nhưng sao lại trùng hợp cả hai người đều bị thương chân nhỉ?"

"Nhưng vì sao hai người lại đánh nhau? Tính tình Lâm thị hiền lành thế cơ mà."

"Có khi nào là do Kiều Đại nhìn trúng Lâm thị, khiến Chân thị ghen tuông đánh nàng ta không?"

"Không thể nào đâu!"

"Sao lại không chứ? Các người không biết tính Chân thị à?"

"Nghe cũng hợp lý. Giờ Kiều gia sống sung túc, ai chẳng muốn gả vào đó? Cứ chờ xem, có ngày Chân thị bị đuổi thì không khéo nữ nhi ta vào thay cũng nên."

"Ngươi đang mong gả nữ nhi vào Kiều gia hả? Còn Chân thị thì sao?"

"Hừ, Chân thị nổi tiếng là đanh đá. Nếu nữ nhi ta gả vào, nó chắc chắn sẽ hiếu thuận với cha mẹ chồng hơn!"

"Để rồi kéo hết tài sản về cho nhà ngươi chứ gì? Ai mà chẳng biết nữ nhi ngươi bị đuổi khỏi nhà chồng, bảo là hòa ly, nhưng thật ra ai chẳng biết là bị hưu." Bà Nghiêm chế giễu.

Trong khi đó, ở nhà Trương gia, Lâm Trân Nương bị bà Trương đánh mắng không ngừng:

"Con đàn bà rác rưởi! Có phải ngươi định quyến rũ nam nhân ngoài kia để rời khỏi nhà này không? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ! Ngươi có c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t ở nhà họ Trương!"

Bà Trương đánh thêm vài cái tát vào mặt Lâm Trân Nương, khiến nàng ta đau đớn ôm mặt, rấm rứt khóc: "Nương, con không có, con thật sự không có làm gì cả. Con chỉ bị trẹo chân thôi."

Bà Trương gắt lên: "Ta thấy ngươi chẳng bị nặng gì cả, sao không tự mình đi về được mà phải để người ta đưa về? Thật mất mặt!"

Lâm Trân Nương chỉ im lặng khóc, cúi đầu cam chịu để bà Trương đánh mắng."Chỉ hái được một chút rau dại mà thôi. Nhìn bên Kiều gia xem, họ có một sọt đầy măng. Ngươi có phải đem măng cho họ không?"
 
Back
Top