Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 50



Sau khi Kiều Triều tắm xong và quay lại phòng. Chân Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, hắn cũng nằm xuống cạnh cô mà nghỉ ngơi. Không biết bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, liền nhanh chóng tỉnh dậy.

Chân Nguyệt cũng nửa tỉnh nửa mê, mắt vẫn nhắm, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bé để dỗ.

Nhưng đứa trẻ vẫn khóc không ngừng. Kiều Triều lo lắng đẩy nhẹ Chân Nguyệt: “Hài tử khóc mãi không ngừng, nàng có cần dậy để xem con có làm sao không?”

Chân Nguyệt nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ hắn: “Ngươi bế thằng bé lên, xem có phải nó tè ướt tã không.”

Kiều Triều ngạc nhiên: "???!"

Cuối cùng, hắn bế bé A Sơ lên và thử sờ mông, phát hiện tã đã ướt sũng.

Lúc đó, Kiều Triều cảm thấy muốn bỏ chạy nhưng lại cố nhịn xuống: “Thằng bé tè rồi, làm sao bây giờ?”

Chân Nguyệt lười biếng đáp: “Thì thay tã đi chứ sao, trong ngăn tủ có tã đó.”

Kiều Triều hoang mang đẩy đứa bé về phía Chân Nguyệt: “Ta... ta không biết làm! Hơn nữa, sao ta có thể thay tã cho con chứ?”

Lúc này, Chân Nguyệt mở mắt và nhìn hắn, thở dài: “Không biết thì học đi! Sao huynh lắm chuyện thế, đây là con của huynh mà!”

Chân Nguyệt đứng dậy, lấy tã từ trong ngăn tủ, còn Kiều Trần thị nghe thấy tiếng khóc của bé A Sơ nên vội vã đến gõ cửa, "Có chuyện gì thế? Đại tôn tử nhà ta làm sao rồi?"

Kiều Triều vội mở cửa: "Nó tè ướt tã rồi."

Kiều Trần thị bước vào: "Tè ướt thì thay tã thôi."

Bà nhận tã từ tay Chân Nguyệt và bắt đầu thay cho bé A Sơ.

Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều, dùng cằm ra hiệu cho Kiều Triều: "Huynh lại đây học đi."

Kiều Triều:... Sao lại là ta?

Chẳng mấy chốc, tã đã được thay xong. Bé A Sơ ngừng khóc, hàng lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt, trông rất tội nghiệp.

Kiều Trần thị bế bé dỗ dành thêm một lát, rồi bé dần chìm vào giấc ngủ. Chân Nguyệt và Kiều Triều cũng được dịp nghỉ ngơi tiếp, còn Kiều Trần thị trở về phòng mình.

Tuy nhiên, chỉ sau một canh giờ, tiếng khóc của bé A Sơ lại vang lên. Chân Nguyệt mệt mỏi đẩy Kiều Triều dậy.

Trước đó, khi Chân Nguyệt còn ở cữ, phần lớn việc chăm sóc bé là do Kiều Trần thị lo liệu, Chân Nguyệt chỉ cần thức dậy cho bé bú.

Giờ thì Kiều Triều phải giúp nàng chăm sóc bé, nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa quen với việc này.

Kiều Triều tỉnh dậy, ôm bé A Sơ lên, s* s**ng kiểm tra xem bé có tè ướt không, nhưng lần này tã vẫn khô. Hắn cố dỗ bé theo cách mà Kiều Trần thị đã làm trước đó, nhưng bé vẫn khóc không ngừng.

Kiều Trần thị nghe thấy lại vào phòng, "Có chuyện gì vậy?"

Kiều Triều trả lời: "Thăng bé vẫn khóc mãi không thôi."

Kiều Trần thị bế bé lên dỗ dành một lúc rồi nói: "Có lẽ là đói bụng." Sau đó, bà quay sang đẩy nhẹ Chân Nguyệt, "Chân thị, dậy cho bé bú đi."

Kiều Triều vừa nghe vậy thì nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Chân Nguyệt chỉ có thể mơ mơ màng màng dậy cho bé bú. Sau khi bé bú xong, cuối cùng cũng ngừng khóc, đến bây giờ cả Chân Nguyệt lẫn Kiều Triều mới có thể tiếp tục ngủ.

Kiều Trần thị cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Một đứa bé mà khiến ba người đều phải thức dậy lo lắng như vậy.

Thực ra, không chỉ ba người bị ảnh hưởng, vì bên kia Tiền thị và Kiều Nhị cũng nghe thấy tiếng khóc của bé A Sơ. Nhưng thay vì dậy, hai người lại trùm kín chăn qua đầu, cố gắng ngủ tiếp.

Cả nhà lúc này, chỉ có ba đứa trẻ là ngủ say như thường.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, trên giường của Chân Nguyệt và Kiều Triều mới có động tĩnh. Bé A Sơ thì vẫn ngủ ngon lành. Cả Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng ngáp lớn, nhìn nhau với vẻ mệt mỏi.

Từ ánh mắt của đối phương, cả hai đều thấy được sự kiệt sức sau nhiều đêm thức khuya chăm con.

Cả hai lại nhìn sang bé A Sơ với vẻ mặt bất lực. "Nuôi con thật là cực khổ quá!" họ nghĩ thầm.

Trong những ngày tiếp theo, cả hai thường xuyên bị đánh thức giữa đêm vì bé A Sơ hoặc tè dầm, hoặc đói bụng, hoặc cảm thấy khó chịu. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tinh thần của cả hai đã xuống dốc, giống như những bông hoa bị héo úa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 51



"Không ổn rồi, chúng ta cần chia phiên mà chăm sóc bé, mỗi người trông một đêm," Chân Nguyệt đề xuất. Như vậy ít nhất một người có thể ngủ yên, không phải cả hai đều thức trắng đêm.

Kiều Triều do dự: "Nhưng.. nó còn cần b.ú sữa."

Chân Nguyệt giải thích: "Thì nhờ cha đi mua sữa dê về, nấu lên cho bé uống.

Mỗi đêm chuẩn bị sẵn sữa."

Kiều Triều lo lắng: "Có ổn không?"

Chân Nguyệt gật đầu chắc nịch:

"Được. Đêm nào đến lượt ta trông bé thì ta sẽ cho bú, còn đến lượt huynh thì dùng sữa dê."

"Được thôi," Kiều Triều đồng ý.

Kiều Đại Sơn lại đi mua sữa dê về. Lần này, ông mua vào buổi chiều. Mọi người trong nhà chỉ uống một chút, phần còn lại để dành cho Chân Nguyệt và Kiều Triều chăm bé A Sơ.

Khi đêm đến, bé A Sơ đói bụng như thường lệ. Kiều Triều nhanh chóng vào bếp lấy sữa dê hâm nóng để cho bé uống. Ban đầu bé không muốn uống, nhưng dần dần cũng chịu uống.

Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm.

Một bên, Chân Nguyệt đang ngủ rất say, không còn phải thức dậy mỗi đêm để chăm con nữa. Động tác thay tã của Kiều Triều cũng ngày càng nhanh nhẹn, đến mức Kiều Trần thị không còn phải thường xuyên vào hỗ trợ.

Hôm nay, bé A Sơ được Kiều Trần thị chăm sóc. Chân Nguyệt quyết định theo Kiều Triều lên núi. Hai người đi cùng nhau mà không mang theo ai khác.

Ban đầu, Kiều Triều nói hôm nay sẽ vào núi xem một chút, Chân Nguyệt vừa nghe vậy liền lập tức bảo mình cũng muốn đi cùng.

“Nương, hôm nay nương trông hài tử hộ con. Con với Kiều Triều vào núi xem có nấm hay rau dại gì không, cũng hái về chút. Hài tử đói bụng thì cứ cho uống sữa dê.”

Kiều Trần thị đáp, “Được rồi. Nhưng các con đừng đi lâu quá nhé.”

Chân Nguyệt gật đầu, “Biết mà.”

Tiểu Hoa nói, “Mợ cả, bọn cháu có được đi cùng không?”

Chân Nguyệt lắc đầu, “Lần này các cháu ở nhà trông đệ đệ giúp ta.”

Tiểu Hoa hớn hở đáp, “Được ạ, cháu sẽ trông cẩn thận tiểu biểu đệ.”

Sau đó, Chân Nguyệt mang theo một chiếc d.a.o nhỏ, đeo sọt, còn Kiều Triều thì cầm một chiếc rìu, cả hai rời nhà.

Không ngờ trên đường họ lại chạm mặt Mã thị, nàng ta cũng đang đi tìm rau dại ở chân núi.

Thấy họ, Mã thị lập tức hừ một tiếng, liếc xéo rồi vội vã đi trước.

Chân Nguyệt nhìn theo bóng Mã thị, vốn định để vài ngày nữa mới báo thù, không ngờ hôm nay lại gặp lại nàng ta.

Một khi đã thế, không cần chờ thêm nữa, hôm nay sẽ giải quyết dứt điểm mọi ân oán.

Ba người một trước một sau đi đến chân núi.

Kiều Triều định vào sâu hơn trong rừng, ban đầu hắn định bảo Chân Nguyệt ở lại chờ, nhưng rồi nhìn thấy nàng tiến về phía Mã thị, hắn liền cảnh giác, quan sát xung quanh xem có ai khác không.

Sau khi chắc chắn không có ai, hắn liền tiến lại gần hỏi, “Nàng định làm gì?”

Chân Nguyệt nhún vai, “Rõ ràng là đi đánh người.”

Vừa dứt lời, Chân Nguyệt lao đến phía sau Mã thị, nắm lấy tóc nàng ta rồi tung một cú đ.ấ.m vào người.

“A!” Mã thị kêu lên đau đớn. Nhìn thấy kẻ tấn công là Chân Nguyệt, nàng ta giận dữ nhào tới, “Chân thị, ngươi dám đánh ta?”

Chân Nguyệt lại vung thêm một cú đấm, giọng lạnh lùng, “Có gì mà không dám? Đây là trả cho lần ngươi đánh ta, trả cho việc ngươi không biết dạy dỗ con, trả cho tất cả những lần ngươi làm ta tức giận. Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi nhớ đời.”

Chân Nguyệt vừa đánh vừa nói, đánh đến mức Mã thị chỉ biết kêu la thảm thiết, “Đúng rồi, ngươi còn dám che giấu chuyện nhi tử nhà ngươi g.i.ế.c gà mái đẻ của ta để ăn trứng. Ngươi nghĩ ta không biết sao? Đã làm thì phải chịu hậu quả!”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 52



Mã thị cố cãi: "Con ta không có làm!"

Nàng ta muốn phản công, nhưng mỗi lần đều bị Chân Nguyệt né tránh. Trước kia hai người từng đánh nhau, nhưng bây giờ Chân Nguyệt mạnh hơn rất nhiều.

"Còn dám nói không làm! Sân nhà ta còn dấu chân rành rành, ngươi nghĩ ta không biết? Ngươi còn ngăn Tiểu Hoa đi tìm người khi ta sắp sinh, đó là mưu sát! Các ngươi còn đánh Tiểu Hoa, ngươi nghĩ có thể đánh con ta mà không bị trừng phạt sao? Ta sẽ đánh cho ngươi nhớ!"

Chân Nguyệt vừa nói vừa đánh liên tiếp vào người Mã thị, mặc cho bà ta cố tránh né nhưng vẫn không thoát nổi.

Cuối cùng, Chân Nguyệt đẩy Mã thị ngã nhào xuống đất rồi đè lên đánh tiếp.

Mã thị khóc lóc: "Nhà ta cũng khổ mà! Ta sẽ mách trưởng thôn là ngươi đánh ta!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ngươi cứ đi mà mách! Cùng lắm thì ta bồi thường ít tiền. Nhưng nếu ngươi dám mách, nhi tử nhà ngươi tốt nhất đừng bao giờ ra ngoài. Ngươi hiểu ý ta rồi chứ? Nếu một ngày con ngươi biến mất, ngươi đừng ngạc nhiên."

Chân Nguyệt cười khẩy.

Nàng đã nhịn đủ lâu, từ lúc mang thai đến khi sinh con, nay mới có cơ hội xả hết cơn giận lên Mã thị.

Vốn dĩ xuyên không đã đủ xui xẻo rồi, vậy mà còn phải đối mặt với Mã thị ngày ngày gây chuyện, chửi bới, thậm chí đánh nàng.

Mã thị nghĩ đến việc nhi tử nhà mình có thể bị Chân Nguyệt làm cho biến mất, liền rùng mình sợ hãi.

Nàng ta cảm giác rằng Chân Nguyệt thật sự có thể làm ra chuyện đó: "Ta không dám, ta không dám nữa đâu."

Chân Nguyệt đánh thêm vài cái rồi mới đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo: "Phi! Về sau liệu mà cẩn thận, nếu còn dám chọc ta, gặp lần nào ta đánh lần đó. Nói với nhi tử nhà ngươi nữa, bảo nó an phận một chút, đừng có mỗi ngày ra đường gây sự. Hừ!"

Nàng vỗ vỗ hông, nhặt sọt cùng khảm đao lên rồi rời đi.

Kiều Triều đứng đó suy nghĩ một chút, rồi thêm lời: "Nếu dám nói ra, bảo Lâm Thạch nhà ngươi cũng cẩn thận, giờ hắn đánh không lại ta đâu."

Nói xong, hắn cũng theo Chân Nguyệt rời đi.

Khi Chân Nguyệt lao vào đánh Mã thị, Kiều Triều có chút ngỡ ngàng.Hắn không ngờ Chân Nguyệt lại mạnh mẽ đến vậy, không chỉ giỏi cãi nhau mà còn đánh nhau giỏi. Không ngạc nhiên khi mọi người gọi nàng là người đàn bà đanh đá.

Nhưng lạ thay, hắn cảm thấy điều này lại... khá tốt.

"Chờ đã, nàng cũng định vào núi à?" Kiều Triều cuối cùng nhận ra Chân Nguyệt cũng đi về phía núi.

Chân Nguyệt đáp: "Ừ, đi thôi. Huynh đi trước."

Nàng dừng lại ra hiệu cho Kiều Triều đi trước.

Thế là hai người một trước một sau tiến vào rừng. Trên đường, họ phát hiện được một ít nấm và quả dại, Chân Nguyệt đều hái bỏ vào sọt.

Khi đang hái nấm, Chân Nguyệt đột nhiên phát hiện có cây nho dại mọc trên đất. Nàng liền đặt khảm đao xuống và bắt đầu đào bới.

"Đây là cái gì?" Kiều Triều cũng ngồi xuống nhìn nàng làm việc.

Chân Nguyệt đáp: "Quả nho, ta định đem về trồng."

Kiều Triều nghi ngờ hỏi: "Cái này... có trồng được không?"

Quả nho thì kiếp trước hắn từng ăn, mùi vị không tệ.

Chân Nguyệt mỉm cười: "Được chứ." Nàng không lo liệu cây có sống nổi hay không, bởi vì nàng là người có dị năng.

Sau khi đào xong dây nho và bỏ vào sọt, Chân Nguyệt đi tiếp, trên lưng đã chất đầy thực vật mà Kiều Triều cũng không nhận ra hết, nhưng Chân thị dường như đều biết rõ từng loại.

Hắn nghĩ có lẽ Chân thị trước đây thường xuyên vào rừng hái rau dại, nên nàng quen thuộc với chúng.

"Chờ một chút,"

Kiều Triều đột nhiên cảm nhận được động tĩnh phía trước, hắn lập tức dừng bước.

Chân Nguyệt cũng dừng lại theo, thấy Kiều Triều nhanh chóng trèo lên một cây lớn, quan sát từ xa. Sau một lúc, hắn leo xuống và nói nhỏ: "Chúng ta đi hướng này, phía trước có vài con lợn rừng lớn."

Nếu chỉ có một con, hắn còn có thể đối phó, nhưng với số lượng nhiều như vậy, nếu chọc giận chúng thì không phải chuyện đơn giản.

Chân Nguyệt nghe lời, đi theo sau Kiều Triều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 53



Chỉ một lúc sau, họ bắt gặp một ổ thỏ rừng, hai người hợp sức bắt được ba con.

Chân Nguyệt nói: "Bắt sống mang về nuôi."

Kiều Triều vốn định vặn cổ thỏ ngay tại chỗ, nhưng nghe vậy liền dừng lại, không c.ắ.t c.ổ chúng nữa.

Trên đường đi về nhà, hai người còn phát hiện một ổ trứng vịt hoang và chạm trán với một con rắn xanh không độc. Tuy nhiên, vì cả hai không ăn thịt rắn nên họ cũng không g.i.ế.c con rắn.

Chân Nguyệt hỏi: "Huynh nói trong núi có sông, ở đâu vậy?"

Kiều Triều đáp: "Khá xa, hôm nay thời gian không đủ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy thôi, lát nữa chúng ta trở về."

"Ừ."

Trên đường về, họ bắt gặp một con gà rừng. Kiều Triều chưa kịp ra tay thì Chân Nguyệt đã nhanh tay vung khảm đao, một nhát gọn, "lạch cạch" một tiếng, con gà rừng bị c.h.é.m chết.

Kiều Triều:...

Chân Nguyệt cười nói: "Tối nay lại có gà ăn."

Sau đó, hai người không tìm thêm được gì ngoài một số quả và rau dại. Khi họ về đến nhà, thì bầu trời đã gần tối.

Kiều Trần thị đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi: "Các ngươi cuối cùng cũng về, ta đã bảo về sớm mà!"

"Đúng rồi, ta thấy Mã thị khập khiễng trở về, không biết có phải bị té xuống mương nào không."

Chân Nguyệt cười nhạt: "Chắc là làm chuyện xấu nên gặp báo ứng."

Kiều Trần thị cũng gật đầu: "Đúng, đúng thế."

Bé A Sơ trong lòng Kiều Trần thị nghe thấy tiếng quen thuộc liền quay mắt nhìn về phía Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nhìn hài tử, rồi nói: "Ta đi rửa tay trước, Kiều Đại, huynh đem đồ đạc sắp xếp cho tốt."

Kiều Triều đáp: “Được.”

Mọi người trong nhà thấy Kiều Triều cõng về sọt đầy đồ vật thì không khỏi kinh ngạc.

Hắn còn chia cho Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên mỗi đứa một trái cây dại.

Khi Chân Nguyệt ôm hài tử trở lại, Kiều Trần thị đã bắt đầu xử lý con gà rừng. Bà đã quen với việc mỗi lần lão đại vào núi đều mang về rất nhiều thứ.

Con thỏ thì được nhốt vào lồng sắt. Kiều Trần thị hỏi: "Mấy con thỏ này nuôi thế nào?"

Chân Nguyệt đáp: "Chỉ cần cho chúng ăn cỏ mỗi ngày là được."

Tiểu Hoa nhanh nhẹn nói: "Con sẽ cắt cỏ cho thỏ ăn mỗi ngày."

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng vội vàng hưởng ứng, nói sẽ phụ giúp cắt cỏ như cách các nàng vẫn làm khi nuôi gà bằng giun đất.

Chân Nguyệt cười: "Cứ nuôi cho tốt, về sau g.i.ế.c thịt, mỗi người đều có phần."

Cả ba đứa nhỏ đều reo lên: "Vâng ạ!"

Kiều Triều nhìn đống thực vật Chân Nguyệt mang về và hỏi: "Còn mấy thứ này thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: “Cứ để đó, lát nữa ta sẽ xử lý.”

"Được."

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kiều Triều rửa tay rồi ôm lấy Tiểu A Sơ. Hiện giờ hắn đã rất thành thạo trong việc bế hài tử.

Chân Nguyệt mang mớ thực vật ra mảnh đất trống sau nhà. Một lát sau, nàng lấy cuốc ra đào hố, trồng từng loại cây rồi tưới nước cho chúng.

Dây nho thì nàng trồng ngay trước sân, nghĩ rằng về sau, khi nho mọc cao, có thể làm thành một giàn nho đẹp mắt.

Bận bịu đến bữa cơm tối mới xong, bữa cơm ngày hôm nay thật là ngon lành, mọi người ai nấy đều ăn rất no nê.

Những ngày trước, việc có bữa ăn như vậy là điều không ai dám nghĩ tới, vậy mà giờ đây, Kiều Đại Sơn thậm chí còn có thể nhấp một ngụm rượu thô.

Khi ăn cơm, hài tử được Kiều Trần thị bế bên cạnh trong lúc bà vừa ăn. Sau khi Chân Nguyệt ăn xong, bà mới trao lại hài tử cho nàng để nàng cho bú.

"Phải làm một cái xe đẩy cho hài tử," Chân Nguyệt nói khi nhận hài tử.

Mọi người đều ngạc nhiên: "Xe đẩy?"

Chân Nguyệt đáp: "Lát nữa tam đệ lấy giấy bút cho ta, ta sẽ vẽ ra cho cha xem có thể làm được không."

Ai nấy đều kinh ngạc, Tiền thị thắc mắc: “Đại tẩu, ngươi biết vẽ sao? Ngươi đâu có biết chữ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 54



Chân Nguyệt cười nhạt: "Ta không biết chữ, nhưng vẽ đồ vật thì đơn giản thôi mà."

Cả nhà:...

Đơn giản sao?

Kiều Trần thị góp ý: "Nếu không, ngươi thử vẽ trên mặt đất cũng được, khỏi lãng phí giấy của lão tam."

Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng."

Sau đó, Chân Nguyệt bế hài tử về phòng cho bú, rồi dỗ cho bé ngủ. Lúc Kiều Triều vào, nàng giao bé cho hắn trông để đi tắm rửa.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt dùng một cây gậy vẽ phác thảo sơ sài một chiếc xe đẩy lên mặt đất. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đứng bên cạnh, vừa xem vừa bàn cách làm thế nào để chế tạo nó. Hai người bắt đầu thảo luận sôi nổi.

"Chúng ta đi đốn củi về làm thử xem sao," Kiều Đại Sơn nói.

"Ừ, cứ từ từ mà làm," Chân Nguyệt đáp.

Kiều Triều cũng theo họ lên núi, tuy hắn không giỏi nghề mộc, nhưng việc đốn củi thì không thành vấn đề.

Khi mọi người đi khỏi, Chân Nguyệt đưa hài tử cho Kiều Trần thị trông, còn Tiền thị dẫn ba đứa nhỏ Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên đi cắt cỏ.

Nàng thì đi ra sau nhà để xem những cây giống mà mình mang về từ núi tối qua.

Ở đó, có một cây mầm cà chua hoang dã, hai cây ớt cay, và thậm chí cả một cây dưa hấu.

Thật ra, những thứ này có thể mua hạt giống, nhưng vùng này dường như không trồng chúng. Có lẽ vì nông dân ở đây không quen trồng loại cây này, hoặc nghĩ rằng chúng không bán được, hoặc không ăn được.

Khi Kiều Trần thị ôm hài tử đến xem, bà ấy nhìn thấy Chân Nguyệt đang trồng những cây lạ liền ngạc nhiên: "Sao ngươi lại trồng mấy thứ này? Chúng khó sống lắm. Trước đây Trương bà tử cũng thử trồng, nhưng hoặc là chết, hoặc nếu có ra quả thì ăn vào bị tiêu chảy hết."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy? Cà chua là loại quả rất tốt, sao lại tiêu chảy được?"

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Có phải bà ấy ăn khi quả chưa chín không?"

Kiều Trần thị gật đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đúng rồi, quả vẫn còn màu xanh lơ mà đã nếm thử."

Chân Nguyệt thở dài: "Quả còn xanh thì ăn vào sẽ gây độc. Phải đợi đến khi nó chín đỏ mới ăn được."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Thật sao? Sao ngươi biết điều này?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Là Kiều Đại trước đây khi lên huyện thành nghe người ta nói."

Kiều Trần thị nghe vậy gật gù: "À, thì ra là thế. Vậy thì khi nó ra quả, chúng ta sẽ thử cho lợn ăn trước, nếu không sao mới đến lượt người ăn."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ưm, cứ như vậy đi."

Lúc này, Tiểu A Sơ trong lòng Kiều Trần thị ngáp dài, bà nhanh chóng ôm bé vào nhà cho bé ngủ.

Còn lại một mình Chân Nguyệt ở phía sau nhà, nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào những cây giống mà nàng vừa trồng. Đầu ngón tay nàng bỗng tỏa ra một luồng năng lượng màu xanh nhạt, một dòng tinh lực mỏng manh len lỏi vào bên trong thân cây. Ánh sáng ấy mờ nhạt đến mức nếu không nhìn gần sẽ khó mà nhận ra. Đây chính là dị năng của Chân Nguyệt.Không chỉ những cây trồng mới được chăm sóc, Chân Nguyệt cũng dùng dị năng để tăng cường sức sống cho một vài cây cải trắng bên cạnh. Sau một lúc, nàng cảm thấy cơ thể mình yếu đi, sắc mặt dần tái nhợt.

"Dị năng này, dùng xong là kiệt sức ngay... Quá yếu rồi."

Cuối cùng, Chân Nguyệt dùng chút ít dị năng còn sót lại để nuôi dưỡng cây nho dây, nhưng khi đứng dậy, nàng lảo đảo đôi chút, cảm giác cả người đều yếu ớt.

Nàng bước chân loạng choạng trở về phòng.

Kiều Trần thị đang ngồi bên cạnh quạt gió cho Tiểu A Sơ, nhìn thấy Chân Nguyệt mặt mày tái nhợt bước vào, liền vội vàng đứng dậy: "Sao thế? Có phải bị cảm nắng rồi không?"

Vừa nói, bà vừa vươn tay sờ trán Chân Nguyệt, nhưng thấy trán không nóng lắm.

“Để ta đi lấy cho con chén nước.”

"Vâng" Chân Nguyệt đáp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 55



Sau khi uống xong chén nước, nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi: "Con không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe."

Kiều Trần thị an ủi: "Được, được. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa." Rồi bà đi ra ngoài.

Khi Kiều Triều cùng cha trở về sau khi chặt cây, Kiều Trần thị vừa đi từ bếp ra đã nói: "Lão đại, Chân thị không được khỏe, ngươi vào xem thử."

Kiều Triều lập tức bỏ đồ xuống và bước vào phòng. Nhìn thấy Chân Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hắn lo lắng đưa tay sờ trán nàng, nhưng không thấy nóng, cũng không thấy có gì bất thường.

Hắn đoán rằng có lẽ hôm qua vào núi khiến nàng quá mệt mỏi.

Chân Nguyệt mở mắt, thấy Kiều Triều đang đặt tay lên trán mình, nàng khẽ hất tay hắn ra và nói: "Huynh làm gì vậy?"

Nói xong, giọng nàng có chút khàn, rồi nhớ đến việc tiêu hao quá nhiều dị năng, nàng nhẹ nhàng giải thích: "Ta chỉ mệt thôi, không sao đâu."

Kiều Triều cau mày: "Nếu không khỏe, phải nói ngay, ta sẽ đi tìm đại phu."

Chân Nguyệt cười nhạt: "Ta biết. Ta cũng không phải là người sẽ bạc đãi chính mình."

Kiều Triều gật gù, cảm thấy lời nàng nói rất hợp lý.

Đến bữa tối, Kiều Trần thị quan tâm đến sức khỏe của Chân Nguyệt, nên gắp cho nàng thêm vài miếng thịt. Bà lo rằng nếu Chân Nguyệt ốm thì việc chăm sóc Tiểu A Sơ sẽ trở nên khó khăn, dù có sữa dê, nhưng làm sao sánh được với sữa mẹ.

Sau bữa tối, Chân Nguyệt tiếp tục nghỉ ngơi, để Kiều Triều lo việc chăm con. Dù sữa dê có thể thay thế, nàng vẫn thấy mệt mỏi và cần thời gian hồi phục.

Đêm đó, Kiều Triều lại một mình chăm sóc Tiểu A Sơ. Mặc dù ban đầu hắn chưa quen, nhưng dần dần, mọi việc trở nên thuần thục. Chính hắn cũng ngạc nhiên về bản thân, giờ đây hắn đã hoàn toàn trở thành một người trượng phu làm nông dân thực thụ.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sức khỏe của Chân Nguyệt đã khá hơn.

Ngày hôm sau, nàng đi ra vườn sau để xem những loại rau quả nàng đã dùng dị năng chăm sóc. Mọi thứ đều phát triển rất tốt.Để làm cho cây cối phát triển tốt hơn, nàng còn đi lấy một ít đất mùn từ rừng cây gần đó để bón cho vườn rau. Điều kiện trong nhà không đủ đầy, nên đây là cách tốt nhất mà nàng có thể làm.

Đến bữa tối, Chân Nguyệt hỏi: "Nhà chúng ta còn đất trống không?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Không còn nữa, tất cả đều đã được trồng trọt hết rồi."

Ông giải thích rằng họ đã bận rộn trong thời gian qua để trồng lúa, kê và một ít cải trắng, củ cải, nhằm đảm bảo lương thực đủ dùng cho cả nhà trong mùa đông.

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy sao không trồng thêm loại cây nào khác?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Nếu trồng thêm những loại khác, ta sợ đến lúc đóng thuế lương thực sẽ không đủ để ăn. Những năm trước, chúng ta đã phải rất chắt chiu mới đủ sống."

Chân Nguyệt nghe vậy, không dám nói thêm gì về tình hình nông nghiệp của triều đại hiện tại, vì nàng không rõ lắm. Dù vậy, nàng vẫn có kế hoạch riêng.

"Phía sau nhà, con thấy còn một khoảng đất nhỏ, có thể trồng thêm vài thứ. Nương, cho con ít tiền, con sẽ đi chợ mua hạt giống về."

Kiều Trần thị hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền? Ngươi định mua loại hạt giống gì?"

Chân Nguyệt đáp: "Con sẽ đi chợ xem trước rồi quyết định."

Tiền thị xen vào: "Đại tẩu, ngươi định đi chợ ngày mai à? Nếu vậy chúng ta cùng đi, ta cũng lâu rồi chưa ra ngoài."

Kiều Trần thị: “Được rồi, lát nữa ta sẽ đưa tiền cho các ngươi.”

"Ưm. Kiều Đại, ngày mai giúp ta cuốc miếng đất phía sau nhé," Chân Nguyệt nói thêm.

Kiều Triều thoáng ngập ngừng nhưng gật đầu.

Kiều Nhị cũng nhiệt tình: "Đại ca, ta sẽ giúp huynh một tay."

Còn Kiều Đại Sơn thì vẫn bận rộn với việc làm xe đẩy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 56



Kiều Trần thị ban đầu định đưa cho Chân Nguyệt 50 văn tiền để tiện mua thêm đồ, nhưng sau đó nghĩ lại, bà quyết định đưa hẳn 100 văn.

Sáng sớm hôm sau, Chân Nguyệt cùng Tiền thị xuất phát đi chợ, trước khi đi đương nhiên phải cho hài tử b.ú no rồi mới rời nhà.

Quãng đường đến chợ khá xa, hai người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng sau một hồi lâu cũng đến được trấn Lâm Phong.

Ba chữ lớn "Lâm Phong Trấn" khắc nổi bật trên tường thành. Chân Nguyệt chỉ liếc nhìn rồi theo Tiền thị bước vào trong.

Đây là lần đầu tiên Chân Nguyệt dạo quanh phố xá thời đại này, hai bên đường đầy rẫy các quầy hàng nhỏ, tiểu thương bán đủ loại mặt hàng. Hai người đi loanh quanh nhưng vẫn chưa mua gì. Tiền thị mang theo chút tiền nhưng vì Kiều Trần thị giao tiền cho Chân Nguyệt nên nàng ta cũng không muốn tiêu tiền riêng của mình.

Khi đã quen dần với đường xá, Chân Nguyệt dẫn Tiền thị đến cửa hàng bán hạt giống.

"Chào ngài, ta muốn hỏi có bán hạt giống rau hẹ không?"

Chưởng quầy đáp: "Có chứ. Ngươi muốn mua bao nhiêu?"

Chân Nguyệt hỏi: "Một bọc nhỏ bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy trả lời: “Hai văn tiền.”

"Cho ta một bọc," Chân Nguyệt nói. Sau đó, nàng mua thêm một bọc hạt giống cải bẹ xanh, dù biết số lượng mua không nhiều vì hạt giống khá nhỏ.

Tiền thị tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Chân Nguyệt mua hạt giống cải bẹ xanh: "Đại tẩu, ta không thích ăn cải bẹ xanh, nó có vị hơi đắng."

Chân Nguyệt mỉm cười nhìn nàng ta: "Vậy sao? Ta thấy ăn rất ngon."

Tiền thị cảm thấy bối rối. Trước đây, rõ ràng Chân Nguyệt từng nói cải bẹ xanh không ngon. Có lẽ sinh xong hài tử, khẩu vị của nàng đã thay đổi.

Sau khi mua hạt giống, hai người tiếp tục mua những thứ Kiều Trần thị đã dặn như muối, giấm, gừng. Cuối cùng, họ ghé qua mua một ít mỡ heo.

Khi đã mua đủ những thứ cần thiết, hai người cũng thấy đói bụng, liền ghé vào một quán nhỏ bên đường mua hai bát hoành thánh để ăn.

"Đại nương, một ngày bày quán ở đây phải trả bao nhiêu tiền?" Chân Nguyệt hỏi.

Đại nương đáp: "Hai văn tiền thôi."

Chân Nguyệt tiếp tục hỏi: "Ở tất cả các chỗ đều là hai văn tiền à?"

Đại nương cười: "Những chỗ vắng hơn thì chỉ mất một văn tiền, còn những chỗ đông đúc hơn thì có thể lên tới ba văn tiền. Tiểu nương tử, ngươi định bày quán sao? Dự định bán gì vậy?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Chỉ là hỏi thử thôi, chưa có kế hoạch cụ thể."

Đại nương nghe vậy, gật đầu rồi quay lại công việc bận rộn.

Tiền thị nhìn Chân Nguyệt thắc mắc: "Đại tẩu, nếu ngươi định bày quán thì bán gì? Trong nhà mình đâu có gì để bán, ăn còn không đủ nữa. Hay là định bán con mồi mà đại ca săn được? Nhưng chẳng phải huynh ấy đều mang đi bán cho nhà giàu trong huyện thành sao?"

Chân Nguyệt đáp nhẹ nhàng: "Ta chỉ hỏi thử thôi, chưa chắc đã bày quán."

"À, vậy thì tốt," Tiền thị gật gù.

Sau khi ăn xong hoành thánh, Tiền thị nghĩ đến việc mua một cái dây buộc tóc cho con gái, nên nàng chọn một cái. Chân Nguyệt cũng suy nghĩ rồi mua thêm hai cái nữa.Sau đó, hai người thu xếp đồ đạc rồi trở về nhà.

Khi về đến nhà, Tiền thị gọi Tiểu Niên, nữ nhi của nàng đang chơi trong sân, lại gần và vui vẻ nói: "Nào, đây là dây buộc tóc nương mua cho ngươi, vào nhà để nương buộc tóc cho."

Dù Tiền thị có trọng nam khinh nữ, nhưng thật ra nàng ta vẫn rất yêu thương đứa nữ nhi duy nhất của mình, chỉ là trong lòng nàng ta vẫn luôn mong có một nhi tử.

Tiểu Niên vui vẻ nhận lấy dây buộc tóc, đôi mắt sáng rỡ: "Cảm ơn nương!"

Ở bên kia, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo nhìn thấy, trong lòng không khỏi hâm mộ. Chân Nguyệt để ý thấy điều đó, liền vẫy tay gọi hai đứa lại gần.

Cả hai bé gái do dự một chút rồi bước tới
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 57



Khi thấy Chân Nguyệt đưa cho mình dây buộc tóc, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo hoàn toàn bất ngờ. Tiểu Hoa dè dặt hỏi: "Mợ cả, đây là cho chúng cháu thật sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, các ngươi tự buộc tóc đi, hoặc nhờ mợ hai giúp nếu không biết buộc. Ta thì không dành việc này lắm."

"Cảm ơn mợ cả!" Hai bé gái vui sướng cầm lấy dây buộc tóc rồi nhanh chóng chạy vào phòng. Tiểu Hoa không nhờ Tiền thị giúp, mà tự mình buộc tóc cho Tiểu Thảo trước, sau đó mới tự buộc cho mình.

Chân Nguyệt thì đi ngâm hạt giống, rồi ra sau nhà kiểm tra đất. Lúc này, một khoảng đất nhỏ đã được Kiều Đại Sơn cày xới xong, trong khi ông đang bận rộn với việc làm chiếc xe đẩy, thì Kiều Triều và Kiều Nhị không biết đã đi đâu.

Mãi đến khi mặt trời gần lặn, hai người mới quay về, mang theo một con cá lớn. Hóa ra, họ đã vào sâu trong núi để bắt cá, lần này họ còn bắt được một con cá trích to.

Đây là lần đầu tiên Kiều Nhị đi sâu vào núi, đường đi thật xa, nhưng việc bắt được con cá lớn như vậy khiến hắn cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Cả hai giấu con cá trong sọt, phủ lên lớp cỏ dại để tránh bị người khác phát hiện.

Trên đường về, họ gặp bà Chu, là một người tham lam có tiếng.

Khi bà Chu tò mò muốn xem trong sọt có gì, Kiều Triều nhanh chóng cõng sọt rời đi thật nhanh.

Kiều Nhị ngạc nhiên trước phản ứng nhanh của đại ca, trong khi bà Chu đuổi theo nhưng không kịp: "Ai da! Ta chỉ muốn xem các ngươi mang theo gì thôi, mà sao phải chạy nhanh thế làm gì?"

Kiều Nhị lúng túng: "Bà Chu, trong sọt toàn cỏ thôi, để nuôi heo."

Bà Chu không chịu bỏ cuộc: "Cỏ thì có gì mà không cho ta xem thử?"

Kiều Nhị không biết nói gì thêm, liền viện cớ: "Đại ca ta đi rồi, ta cũng phải đi." Nói xong, hắn cũng chạy nhanh theo Kiều Triều.

Chân Nguyệt chăm chỉ mỗi ngày dùng dị năng để chăm sóc cho các loại rau củ mà mình trồng.

Những cây rau phát triển rất tốt, thậm chí cây cà chua vốn cần một tháng mới có thể nở hoa kết trái, giờ đã bắt đầu ra nụ. Hạt giống rau hẹ và cải bẹ xanh cũng đã nảy mầm và sắp được trồng vào đất.

Cuối cùng, chiếc xe đẩy cũng đã hoàn thành.

Tiểu A Sơ được đặt vào xe đẩy, từ đó không cần phải bế mãi nữa.

Trong những ngày này, Chân Nguyệt bận rộn với việc chăm sóc rau và ít khi ra khỏi nhà. Với chiếc xe đẩy mới, Kiều Trần thị liền đẩy Tiểu A Sơ ra ngoài đi dạo một chút rồi trở về.

Tuy nhiên, điều không ngờ tới là trên đường đi, bà Chu và đứa cháu ba tuổi có nhũ danh là Cẩu Thặng, đã trông thấy chiếc xe đẩy.

Cẩu Thặng lập tức chỉ vào xe đẩy đòi chơi.

Bà Chu nhanh chóng bước tới và nói với Kiều Trần thị: "Nương Kiều Đại, cho ta mượn chiếc xe này để tôn tử ta chơi chút đi, chỉ một lát thôi rồi ta trả lại."

Kiều Trần thị nói: "Như vậy không tốt lắm, Tiểu A Sơ nhà ta cần nằm trong xe đẩy mà."

Chu bà tử liền nhanh tay bế Tiểu A Sơ lên, đặt vào lòng Kiều Trần thị, cười nói: "Ôm một chút cũng tốt mà, hài tử phải ôm nhiều mới chóng lớn."

Kiều Trần thị còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết nhanh tay đón lấy Tiểu A Sơ.

Trong khi đó, Chu bà tử đã nhanh chóng đặt cháu mình lên xe đẩy và đẩy đi mất.

Bà Chu lúc đầu nói là chỉ chơi một lát, nhưng lại đẩy cháu mình thẳng về nhà mà không quay lại.

Kiều Trần thị thấy vậy liền gọi với theo: "Bà của Cẩu Thặng, xe đẩy nhà ta mà! Sao ngươi có thể mang đi như vậy".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 58



Nhưng bà Chu không nghe, đẩy xe nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng. Thấy Tiểu A Sơ có vẻ sắp khóc, Kiều Trần thị đành phải ôm cháu về nhà. Vừa lúc ấy, Chân Nguyệt cũng vừa chăm xong rau quả, đang đi ra rửa tay ở sân trước.

Kiều Trần thị ôm hài tử đưa cho Chân Nguyệt, lo lắng nói: "Bà của Cẩu Thặng đã lấy xe đẩy của Tiểu A Sơ rồi, ta phải đi đòi lại đây."

Chân Nguyệt cau mày hỏi: "Bà của Cẩu Thặng là ai?"

Kiều Trần thị đáp: "Bà Chu" Rồi vội vàng chạy ra ngoài để đòi lại xe.

Chân Nguyệt suy nghĩ: Là cái bà Chu thường xuyên lấy đồ của người khác sao?

Không bao lâu sau, Kiều Trần thị quay lại, trên mặt đầy nước mắt, miệng thút thít: "Bà ta sao có thể như vậy, bà ta thật sự quá đáng mà."

Chân Nguyệt cau mày, hỏi: "Có chuyện gì?"

Kiều Trần thị nước mắt rơm rớm, kể: "Bà Chu nói Cẩu Thặng nhà bà rất thích chiếc xe đẩy, hơn nữa bà ấy đã cất xe đi rồi, bảo chúng ta làm một cái khác là được. Ta nói đó là đồ của Tiểu A Sơ, nhưng bà ấy không chịu trả."

Chân Nguyệt thở dài, giờ thì nàng đã hiểu vì sao nguyên chủ lại có tính cách đanh đá. Kiều Trần thị quá yếu đuối, thậm chí đồ đạc của nhà mình bị lấy mất mà cũng không đòi lại được, chỉ biết khóc mà trở về.

Chân Nguyệt thầm nghĩ: Bà bà của mình không phải là người không biết đấu tranh, nhưng rõ ràng lại không dám đối đầu với những người như bà Chu. Nếu bà ấy không làm được, thì mình sẽ phải tự đứng ra làm thôi.

"Nương đem hài tử vào phòng đi," Chân Nguyệt nói xong, rồi trao Tiểu A Sơ đã ngủ say cho Kiều Trần thị.

Sau khi Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ vào phòng, Chân Nguyệt cầm lấy khảm đao và cái sọt, theo trí nhớ bước thẳng về nhà bà Chu.

Chân Nguyệt nhanh chóng đến nhà bà Chu, dùng sức gõ cửa liên hồi, từng tiếng "phanh phanh phanh" vang lên rõ rệt.

"Ai vậy?" Bà Chu vừa mở cửa, thấy Chân Nguyệt liền hoảng hốt, định đóng sầm cửa lại.

Nhưng chưa kịp làm gì, Chân Nguyệt đã dùng khảm đao c.h.é.m mạnh vào cửa, khiến cửa rung lên.

Bà Chu hốt hoảng hét lớn: "Chân thị, ngươi định làm gì?"

Chân Nguyệt dùng lực đẩy mạnh cửa, đi thẳng vào nhà: "Mang xe đẩy của nhà ta ra."

Bà Chu giãy nảy: "Cái đó bà bà nhà ngươi đã cho ta rồi."

Mặt Chân Nguyệt lạnh tanh, lặp lại lời mình vừa nói: "Ta bảo, lấy xe đẩy ra."

Bà Chu cứng rắn chống cự: "Ta đã nói, nó là của nhà ta rồi."

Chân Nguyệt gật đầu, không nói thêm, thẳng tay bước vào phòng bếp. Bà Chu định cản lại nhưng lại bị nàng đẩy ngã ra một bên.

Vừa vào bếp, Chân Nguyệt thấy ngay đĩa bánh màn thầu trên bàn, liền cầm lấy một chiếc và gặm ngon lành. Ở Kiều gia, thường chỉ ăn cháo hoặc cơm, bánh màn thầu như thế này nàng chưa từng được nếm.

Bà Chu chạy vào, thấy cảnh tượng đó thì hét toáng lên: "Ngươi làm gì vậy? Ai cho ngươi ăn bánh nhà ta?"

Chân Nguyệt không quay đầu lại, bình thản đáp: "Ngươi cho."

Chu bà tử hét lớn: "Ta cho khi nào?"

Chân Nguyệt vừa ăn vừa điềm nhiên trả lời, trong khi tay đã nhanh chóng cho hai chiếc màn thầu còn lại vào sọt.

Thấy vậy, bà Chu xông tới định giật lại, nhưng Chân Nguyệt nhanh tay hơn, nhét hết vào sọt. Không dừng lại ở đó, Chân Nguyệt mở hết các nắp nồi, nhìn thấy rau dại trong rổ cũng lấy hết cho vào sọt.

Bà Chu hốt hoảng đòi lại nhưng không làm gì được: "Chân thị, ngươi không sợ ta mách trưởng thôn sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Cứ việc đi."

Bà Chu rít lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 59



Chân Nguyệt nhếch môi, mắt chớp nhẹ: "Ta chẳng muốn gì cả. Đồ nhà ngươi không phải là của ta sao? Chúng ta chẳng phải quan hệ tốt lắm à? Nhà ngươi lấy xe đẩy của ta, vậy đồ trong nhà ngươi chẳng phải cũng thuộc về ta?"

Nói xong, nàng với tay lên kệ, nhìn thấy một khối thịt khô. Chân Nguyệt nhìn thấy mà mắt sáng lên, thầm cảm thán: Chu gia quả thật không tồi, còn có cả thịt khô.

Bà Chu không chịu nổi, hét lớn: "A a a! Trả lại cho ta!" Rồi lao tới định tấn công Chân Nguyệt.

Nhưng chỉ với một động tác tránh né nhẹ nhàng, Chân Nguyệt đã khiến bà Chu trượt chân, ngã sõng soài xuống đất.

"Chính mình đứng không vững thì đừng trách ta nhé, rõ ràng là ngươi tự lao tới đấy," Chân Nguyệt nói, rồi tiếp tục cướp những món đồ khác trong nhà bà Chu.

Hễ thứ gì vừa mắt đều bị nàng nhét vào sọt, ngay cả lọ dưa muối nàng cũng định lấy đi. Nhưng khi nhìn thấy miệng bình đã mốc xanh mốc đỏ, còn mọc lông, nàng nhăn mặt rồi bỏ xuống.

"Nhà ngươi chắc còn nhiều món ngon khác nhỉ? Để ta tìm xem, chúng ta chẳng phải rất thân sao?" Nói rồi, Chân Nguyệt thản nhiên tiến về phía căn phòng khác để tìm đồ.

Bà Chu tức đến run người, bỗng nhiên vớ lấy con d.a.o phay bên cạnh rồi lao về phía Chân Nguyệt.

Thấy vậy, Chân Nguyệt giật mình, lập tức chạy ra ngoài, hướng về phía chỗ đông người nhất trong thôn chạy, nơi nào đông người nhất? Chính là dưới gốc cây đa lớn.

"Cứu mạng! Giết người rồi! Cứu mạng! Bà Chu muốn g.i.ế.c người! Trưởng thôn cứu ta với!" Chân Nguyệt vừa chạy vừa la hét, một tay còn khư khư ôm chặt sọt đồ.

Bà Chu với vẻ mặt dữ tợn vẫn tiếp tục đuổi theo. Mấy người phụ nữ đang túm tụm nói chuyện dưới gốc cây đa thấy cảnh tượng này lập tức tản ra.

"Bà Chu, ngươi định làm gì vậy?"

"Mau báo cho trưởng thôn!"

"Tìm người giúp mau, bà Chu phát điên rồi!"

Chân Nguyệt cứ thế chạy quanh cây đa, còn bà Chu lớn tuổi, nên chạy một lúc thì thở hồng hộc, không thể tiếp tục được nữa. Bà ta dừng lại và hét lên: "Chân thị, trả đồ cho ta!"

Chân Nguyệt đáp tỉnh bơ: "Đồ đã vào sọt của ta thì là của ta rồi, sao có thể trả lại? Ta chỉ học từ ngươi thôi mà."

Bà Chu cố hít một hơi sâu rồi hỏi: "Ngươi muốn gì để trả lại đồ cho ta?"

Chân Nguyệt mỉm cười đầy châm biếm: "Trả cái gì? Đây không phải đồ của ta sao? Ta đâu có mượn đồ của ngươi".

Bà Chu giơ d.a.o phay chỉ thẳng vào Chân Nguyệt, tức giận không nói nên lời: "Ngươi... Ngươi..."

Chân Nguyệt giả bộ ngạc nhiên: "Ồ, hóa ra bà Chu còn nói lắp à?"

Lúc này, trưởng thôn Kiều Phong xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây?"

Thấy trưởng thôn tới gần, bà Chu liền ngồi phịch xuống đất khóc lóc: "Chân thị vào nhà ta cướp đồ!"

Chân Nguyệt không vừa: "Ta cướp gì chứ? Xe đẩy của nhà ta thì bị bà lấy đi, chẳng phải đồ nhà bà cũng có thể là của ta sao?"

Kiều Phong hỏi: "Xe đẩy gì?"

Chân Nguyệt liền kể: "Xe đẩy của con ta bị bà ấy lấy, nói là của nhà bà ấy."

Kiều Phong đương nhiên biết tính tham lam của bà Chu như thế nào, bèn quay sang bà ta: "Bà Chu, trả ngay xe đẩy lại cho người ta."

Bà Chu nghe vậy liền cãi: "Không được, Kiều Trần thị đã cho ta rồi."

Chân Nguyệt nhếch môi: "Bà vừa nói đồ của bà cũng là của ta mà, đúng không?"

Chu bà tử đáp: "Ta không có nói."

Chân Nguyệt: "Bà có nói."

Chu bà tử lại chối: "Ta không nói."

Chân Nguyệt chậm rãi đáp: "Có lẽ bà già rồi nên quên mất, dễ bị lú lẫn. Có thể là bà bị mắc chứng suy giảm trí nhớ ở tuổi già đấy, biết không? Người lớn tuổi hay quên là chuyện bình thường mà, không phải sao?"
 
Back
Top Bottom