Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 60



Bà Chu lập tức đứng dậy,"Phi! Chân thị, ngươi dám nguyền rủa ta sao?"

Chân Nguyệt nhếch mép cười,"Ta chỉ quan tâm ngươi thôi, sao lại là nguyền rủa? Nói chuyện với ngươi mà ta đói bụng quá, màn thầu nhà ngươi cũng ngon đấy." Nói xong, nàng lại rút chiếc màn thầu trong sọt ra, cắn một miếng.

"A a a, Chân thị! Ngươi dám ăn đồ nhà ta!" Bà Chu hét lên, vung d.a.o phay định xông tới, vẻ mặt giận dữ vì màn thầu mà bà ta còn tiếc không dám ăn, vốn định để dành cho đại tôn tử bảo bối của bà ta.

Kiều Phong hoảng hốt,"Mau giữ chặt bà ấy lại, mau giữ chặt bà ấy!"

Cuối cùng, d.a.o phay trong tay Chu bà tử bị người ta lấy đi, còn Chân Nguyệt thì cũng đã ăn xong cái màn thầu.

Kiều Phong thở dài,"Bà Chu, mau trả lại xe đẩy cho họ, Chân thị cũng nên trả lại đồ của nhà Chu gia. Đừng làm lớn chuyện nữa, nàng ấy cũng chỉ lấy lại đồ của mình thôi."

Bà Chu nhìn Chân Nguyệt đầy giận dữ,"Cái gì mà phải trả đồ!"

Chân Nguyệt nhếch môi,"Thịt khô nhà ngươi trông ngon lắm..."

Bà Chu bỗng tái mặt,"Được, ta sẽ trả! Nhưng Chân thị, ngươi cũng phải trả lại đồ của ta."

Chân Nguyệt cười nhạt,"Ngươi trước trả xe đẩy của ta đi."

Mọi người đang xem náo nhiệt cùng nhau kéo đến nhà bà Chu, chờ bà ta vào nhà lấy xe đẩy ra. Nhưng khi xe được đem ra, Chân Nguyệt nhìn thấy một trong những bánh xe đã hỏng.

Bà Chu tức tối ném chiếc xe ra,"Đấy, lấy cái xe đẩy hỏng của ngươi đi!"

Chân Nguyệt bật cười, rồi lập tức đổ hết những đồ lấy được từ nhà bà Chu ra đất,"Đồ rách của nhà ngươi đây!"

Nhìn thấy màn thầu và thịt rơi lăn lóc trên mặt đất, bà Chu vội vã chạy đến nhặt, vừa nhặt vừa lẩm bẩm,"Chân thị, ngươi là đồ đàn bà đanh đá! Còn dám ăn hai cái bánh bao của ta!"

Chân Nguyệt cười lạnh,"Phải không?" Nói xong, nàng rút khảm đao ra và c.h.é.m mạnh xuống một chiếc ghế trong sân nhà bà Chu, âm thanh "Bang" khiến ai nấy đều giật mình, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chân Nguyệt với vẻ mặt lạnh lùng đầy đáng sợ.

Bà Chu tái mặt.

Chân Nguyệt cầm lấy chiếc xe đẩy,"Ngươi làm hỏng xe đẩy của ta, ta ăn hai cái bánh bao, cùng làm hỏng ghế nhà ngươi, thế là huề nhau. Lần sau còn lấy đồ của nhà ta, ta sẽ không chỉ c.h.é.m ghế nữa đâu! Hừ!"

Nói xong, nàng cầm xe đẩy rời đi.

Bà Trương đứng xem từ nãy đến giờ, chờ Chân Nguyệt đi xa mới lên tiếng,"Bà Chu, sao ngươi lại dám chọc vào Chân thị vậy? Ngươi không biết tính của nàng ấy à?"

Bà Thái đứng bên cạnh cũng thêm vào,"Chắc lại muốn chiếm đồ của nhà người ta chứ gì. Ngươi chọn ai không chọn, lại đi chọn Chân thị để chiếm tiện nghi!"

Bà Chu tức giận hầm hầm,"Ai mà biết nàng ta dám làm vậy! Trước đây ta cũng từng lấy rau dại và trứng gà nhà Kiều Trần thị, Chân thị cũng chỉ mắng một trận. Cuối cùng, rau và trứng vẫn về nhà ta. Ai ngờ lần này nàng ta lại dám đến tận nhà ta lấy đồ!"

Bà Chu quay sang nói với Kiều Phong,"Trưởng thôn, Chân thị không tôn trọng người già, ngài phải quản nàng chứ, nàng suýt làm ta sợ chết."

Kiều Phong khoát tay,"Thôi đi, ai bảo ngươi lấy đồ của người ta trước. Mọi người giải tán đi, về nhà hết đi."

Chỉ một lát, đám đông tản ra, nhưng chuyện giữa Chân thị và bà Chu nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi nhà trong bữa cơm tối.

Chân Nguyệt chẳng mấy bận tâm, nàng đã học được từ mạt thế rằng, chỉ cần đủ mạnh mẽ và tàn nhẫn, kẻ khác sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi dám bắt nạt. Yếu đuối một lần sẽ bị khinh thường cả đời.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 61



Kiều Triều cùng mọi người từ ruộng trở về cũng đã nghe qua sự việc. Về đến nhà, họ thấy Chân Nguyệt đang bình tĩnh tưới nước cho giàn nho.

Thấy họ về, Chân Nguyệt chỉ vào chiếc xe đẩy và nói với Kiều Đại Sơn,"Cha, bánh xe đẩy bị hỏng rồi, phiền cha lúc nào rảnh sửa giúp con một chút."

Kiều Đại Sơn nhìn qua, quả nhiên bánh xe đã hỏng, liền hỏi,"Sao lại hỏng nhanh vậy? Mới có vài ngày thôi mà."

Kiều Trần thị đang bế Tiểu A Sơ, vội kể lại sự việc,"Hôm nay, lúc ta đẩy Tiểu A Sơ ra ngoài, bà Chu thấy liền cướp mất xe đẩy. Sau đó Chân thị đến lấy lại, thì nó đã như thế này."

Tiền thị thở dài,"Thảo nào lúc về, con nghe mọi người xôn xao bàn tán về chuyện đại tẩu và Chu bà tử, còn nói đại tẩu c.h.é.m đôi cái ghế nhà bà ta, rồi trên cửa cũng bị bổ một nhát."

Kiều Nhị góp lời,"Lúc trước, ta với đại ca từ núi trở về cũng gặp bà Chu. Nhưng đại ca đeo sọt đi nhanh quá, bà ta không kịp xem chúng ta mang gì."

Chân Nguyệt ngước lên, nhẹ nhàng nói,"Về sau, nếu gặp bà ta, cứ tránh đi, đừng để ý. Nếu đồ của mình bị bà ta cướp, thì đến nhà bàn ta mà lấy lại. Ai lấy gì, ta đi đòi lại cái đó." Nàng liếc nhìn mọi người, giọng điệu bình thản.

Tự dưng, cả nhà cảm thấy có chút căng thẳng trước thái độ dứt khoát của nàng.

Kiều Trần thị vội nói,"Từ giờ nếu gặp bà Chu, ta sẽ chạy ngay. Hoặc tốt nhất là ta không mang đồ ra ngoài nữa."

Kiều Nhị: "Đúng đúng đúng, nhất định phải chạy ngay."

Kiều Triều vẫn chăm chú nhìn dây nho, rõ ràng lúc mới đem về chỉ dài cỡ bàn tay, vậy mà giờ nó đã dài đến khoảng năm thước. Làm sao mà lớn nhanh đến vậy?

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều nhìn dây nho, liền bảo,"Đi lấy cho ta cái sào dài." Nàng chuẩn bị làm giàn cho nho.

Kiều Triều thắc mắc nhưng vẫn đi lấy một cây sào ở góc sân,"Cái này được không?"

Chân Nguyệt lắc đầu,"Ngắn quá, tìm cây dài hơn."

Sau khi Kiều Triều tìm thêm một cây sào dài hơn, Chân Nguyệt mới gật đầu, rồi tiếp tục công việc.

Những ngày sau trôi qua khá yên bình.

Chân Nguyệt mỗi ngày đều ra xem khu vườn phía sau, nơi nàng đang trồng rau.

Cà chua và ớt cay đã nở hoa.

Với tốc độ này, chắc chỉ vài ngày nữa là sẽ có quả.

Dù dị năng của nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nếu ở trạng thái mạnh nhất, chắc chắn lúc này nàng đã có cà chua và ớt để ăn.

Một lần nữa, Kiều Triều từ núi về với chiến lợi phẩm – lần này là một con hoẵng. Hắn dự định sẽ bán cho Tống phủ, giống như lần trước khi hắn bán con nai non cho họ.

"Chờ đã," Chân Nguyệt gọi,"Mang theo cả hai củ cải này nữa mà biếu." Nàng rửa sạch hai củ cải tươi, đưa cho Kiều Triều.

Kiều Triều nhìn củ cải to mẩy, hỏi đầy ngạc nhiên,"Sao củ cải này to thế?"

"Đúng rồi, sao nó lại lớn thế nhỉ?" Kiều Trần thị cũng tiến tới, mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Chân Nguyệt mỉm cười,"Ta thử trồng đấy. Tối nay chúng ta có thể thử xem mùi vị thế nào."

Kiều Trần thị tò mò,"Cách trồng thế nào vậy?"

Chân Nguyệt cười thầm,"Chuyện này tốt nhất đừng để ai biết. Nương, ta lo nếu ngươi không giữ kín miệng, thì người ta lại đến cướp đồ giống như cái xe đẩy bị bà Chu lấy đi."

Kiều Trần thị có chút ngượng ngùng.

Đúng là việc chiếc xe đẩy bị bà Chu lấy đi có phần trách nhiệm của bà, khiến bà cảm thấy lép vế trước mặt Chân Nguyệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 62



Dù bà là mẹ chồng, nên chỉ cần dựa vào vai vế của mình, thì chắc Chân Nguyệt sẽ nghe theo. Nhưng bà cũng sợ Chân Nguyệt làm lớn chuyện, nên đành im lặng không nói gì thêm.

Kiều Triều không ngờ Chân Nguyệt có thể trồng ra những củ cải to đến vậy, còn lớn hơn cả cánh tay hắn. Trước kia hắn cứ nghĩ nàng chỉ trồng rau cho vui, không ngờ nàng lại giỏi như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, Chân Nguyệt dường như rất ít khi làm việc đồng áng.

"Được, ta sẽ đem củ cải này qua coi như thêm phần quà biếu." Kiều Triều nghĩ thầm, chắc Chân Nguyệt muốn thăm dò ý kiến Tống phủ. Nếu họ thấy củ cải ngon, có khi sau này sẽ mua từ nhà bọn họ.

Ý nghĩ của Kiều Triều không sai.

Chân Nguyệt tính toán như vậy. Nếu Tống phủ không có phản hồi, nàng cũng sẽ bán cho người khác. Dù thế nào, nàng tin rằng rau củ của mình trồng sẽ không khó bán.

Có thể trong làng thì bán chậm, nhưng khi ra chợ lớn thì chắc chắn sẽ bán được. Rau củ nàng trồng có mùi vị ngon hơn hẳn, không những vậy, còn dinh dưỡng gấp nhiều lần so với các loại rau bình thường.

Tóm lại, rau củ ngon lành lại bổ dưỡng.

"Thiết Sinh huynh đệ, hai củ cải này là do nương tử ta trồng, không đáng giá bao nhiêu, chỉ coi như thêm chút quà để cảm ơn các ngươi đã chiếu cố gia đình ta trong thời gian qua." Mỗi lần có con mồi tốt, Kiều Triều đều mang tới đây bán, nên hắn đã quen mặt với Tống Thiết Sinh, người gác cửa sau của Tống phủ.

Tống Thiết Sinh là gia nhân của Tống phủ, đáp lời,"Được, đây là bạc của ngươi, cầm lấy cho kỹ."

"Được rồi, cảm ơn ngươi."

Lần này, con hoẵng bán được hơn ba lượng bạc, nhưng Kiều Triều vẫn thấy không đủ. Hắn không thể ngày nào cũng vào núi săn bắn, mà gần đây chi tiêu trong nhà lại khá lớn. Dù không phải ngày nào cũng có thịt ăn, nhưng cả nhà ít nhất đều được no bụng mỗi ngày.

Kiều Triều hiểu rằng nếu chỉ dựa vào săn b.ắ.n để kiếm tiền thì chẳng biết đến khi nào mới tích cóp được nhiều.

Dù đã sống cuộc sống của một nông phu, nhưng hắn vẫn không chấp nhận hoàn toàn số phận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy mình không thể mãi làm nông dân, như thế thì chẳng phải phụ lòng những đại nho đã dạy dỗ hắn kiếp trước sao?

Kiều Triều đã từng nghĩ đến việc tham gia khoa cử để đổi đời, nhưng vấn đề là nguyên thân không biết chữ. Gần đây, hắn thường ghé phòng Kiều Tam, thỉnh thoảng còn bảo Kiều Tam dạy cho mình vài chữ, hy vọng sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn và có lý do để học hành.

Tuy nhiên, khi đến huyện thành, Kiều Triều đã tìm hiểu về tình hình triều Đại Chu. Tình hình chung không mấy khả quan, bá tánh sống khó khăn, còn có nhiều vùng bị thiên tai. Thuế má thì nặng nề, ngoài thuế ruộng, còn có thuế đầu người, và thương nhân còn phải chịu thuế thương mại.

Về phần hoàng đế đương triều là người thế nào, Kiều Triều chưa nghe được tin tức gì. Hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền trước đã, còn chuyện khoa cử để tính sau.

Tối hôm đó, trên bàn ăn của Tống phủ xuất hiện một món hầm củ cải. Phu nhân của Tống gia, Tống Liễu thị, sau khi nếm thử một miếng liền ngạc nhiên vì vị ngọt thanh của củ cải. Bà ấy gắp thêm một miếng đưa cho phu quân,"Phu quân, thử nếm món này xem, củ cải rất ngọt và thanh mát."

Ăn nhiều thịt cá, giờ có món rau khác biệt lại khiến mọi người thấy ngon miệng.

"Đa tạ phu nhân," Tống Thịnh Lâm, chủ gia đình Tống phủ, sau khi ăn một miếng cũng thấy rất ngon, liền gắp thêm một miếng nữa.

Bữa cơm kết thúc, món hầm củ cải được ăn hết sạch, trong khi các món thịt cá khác vẫn còn thừa lại đôi chút.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 63



Buổi tối, bên Kiều gia cũng ăn củ cải. Chỉ cần một củ cải lớn là đủ cho cả nhà, dù có một ít thịt xào chung với một đống củ cải nhưng cả nồi đầy cũng bị ăn sạch sẽ.

"Quả thật củ cải này ngon quá."

"Ngọt hơn hẳn so với trước đây."

"Đại tẩu thật giỏi, trồng củ cải cũng khéo thế."

Nghe mọi người khen ngợi, Chân Nguyệt thầm đắc ý. Hừm, củ cải do nàng dùng dị năng trồng, tất nhiên phải ngon rồi.

Thực ra, củ cải không phải do nàng tự trồng từ đầu. Ban đầu nó đã là giống tốt, chỉ là nàng dùng dị năng để cải tạo, làm nó biến đổi thành thứ ngon lành hơn.

Ngày hôm sau, trong bữa trưa tại Tống phủ, nhi tử của Tống phu nhân là Tống Ngôn Đình, nhớ lại và nói: "Củ cải hôm qua ngon thật." Tống Thịnh Lâm cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, rất ngon."

Tống phu nhân liền nói,"Vậy tối nay ta sẽ bảo phòng bếp làm thêm."

"Ừ, ừ," mọi người hưởng ứng.

Nhưng khi bữa tối được dọn ra, món hầm củ cải không còn vị ngon như hôm trước. Tống phu nhân cảm thấy không hài lòng, liền gọi người nhà bếp lên hỏi: "Sao củ cải hôm nay không ngon như hôm qua?"

Đầu bếp cũng thấy lạ, nhưng sau khi suy nghĩ, nhận ra có thể vấn đề nằm ở củ cải.

"Vậy thì mau đi mua loại củ cải hôm qua về!" Tống phu nhân ra lệnh, không hiểu sao củ cải lại có sự khác biệt như vậy.

Người phụ trách mua nguyên liệu trả lời: "Tiểu nhân vẫn mua ở cùng một nhà cung cấp, không có gì thay đổi."

Tống phu nhân bèn hỏi: "Vậy tại sao hôm qua củ cải lại khác?"

Sau khi điều tra, mọi người phát hiện rằng củ cải hôm qua là do một thợ săn mang tặng kèm theo con hoẵng.

Tống phu nhân ngẫm nghĩ, rồi nói: "Thôi bỏ đi, chỉ là một củ cải."

Nhưng nửa tháng sau, khi Kiều Triều lại mang con mồi tới, hắn lại tặng thêm hai củ cải nữa. Ngay lập tức, người ở phòng bếp hỏi Tống phu nhân xem có muốn làm món hầm củ cải này không.

Tống phu nhân nhớ lại hương vị đặc biệt kia,"Làm đi. Sau khi làm xong thì mang đến cho lão gia và đại thiếu gia. Ta cũng muốn một bát nhỏ."

"Vâng, thưa phu nhân."

Một lần nữa thưởng thức món hầm củ cải, Tống phu nhân thực sự cảm thấy loại củ cải này đặc biệt ngon, không thể dừng tay. Bà xoa khóe miệng và hỏi: "Trước đây ai là người liên lạc với thợ săn đó?"

Người hầu đáp: "Là Thiết Sinh, con út của Thúy thẩm, trông cửa sau."

Tống phu nhân gật đầu: "Truyền lời cho Thiết Sinh, nếu thợ săn đó lại đến, nhờ mang thêm củ cải của nhà họ tới."

"Vâng ạ."

Trong khi đó, tại Kiều gia, một tháng đã trôi qua kể từ lần gửi tặng củ cải. Rau quả trong vườn Chân Nguyệt đã bắt đầu cho thu hoạch. Cà chua đã kết quả, chỉ vài ngày nữa là chín, ớt cay cũng đã có thể hái ăn, còn rau hẹ và cải bẹ xanh cũng đã mọc đầy, chẳng bao lâu nữa có thể thu hoạch.

Mấy ngày gần đây, trong nhà đã ăn củ cải liên tục, ai cũng thấy ngon, nhưng Chân Nguyệt đã bắt đầu chán, dù củ cải có ngon đến đâu thì ăn hoài cũng không chịu nổi.

Chân Nguyệt hái hai quả ớt cay xuống và nói: "Tối nay không ăn củ cải nữa. Giữ lại một ít để ta muối chua. Không phải có bắt cá rồi sao? Tối nay ăn cá hầm dưa chua đi."

Kiều Trần thị bối rối: "Cá hầm dưa chua làm thế nào? Để ta hỏi Tiền thị xem."

Nhưng Tiền thị cũng lắc đầu,"Đại tẩu, món này muội cũng không biết làm."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ta sẽ chỉ, các ngươi cứ làm theo là được."

"Được thôi!"

Đến lúc nấu cơm, Chân Nguyệt ngồi một bên chỉ đạo: "Cắt dưa chua, cắt ớt, băm tỏi và gừng, cá thì thái thành miếng mỏng.."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 64



Tiền thị tay nghề d.a.o rất khá, Chân Nguyệt nói gì nàng ấy cũng làm theo chuẩn xác, quả không hổ là người nắm giữ quyền điều khiển bếp núc trong nhà sau khi Chân Nguyệt lười biếng.

Trước khi Chân Nguyệt xuất hiện, nguyên chủ chính là người phụ trách bếp núc nhiều nhất, vì nàng không làm việc đồng áng nên chủ yếu ở nhà lo nội trợ. Nhưng bây giờ, Chân Nguyệt rảnh rỗi là lười biếng, việc gì có thể giao cho người khác làm thì nàng giao.

"Rất tốt, giờ cho dưa chua vào xào cho hơi bốc lên... Tuyệt lắm, đổ nước vào... Giỏi lắm..." Chân Nguyệt không ngừng khen ngợi, khiến Tiền thị càng thêm tự hào.

Chẳng mấy chốc, một nồi cá hầm dưa chua phiên bản đơn giản đã hoàn thành. Tại sao lại gọi là phiên bản đơn giản? Vì không có đủ các nguyên liệu như hoa tiêu, ớt khô, hay dầu mỡ phong phú, chỉ là một món hầm giản dị.

Dù vậy, cả nhà đều cảm nhận được mùi thơm nức mũi. Một nồi lớn cá hầm dưa chua, một đĩa rau xanh và một nồi canh cải trắng trứng gà đã đủ làm mọi người hào hứng. Đặc biệt là món cá hầm dưa chua, ai cũng tranh nhau gắp.

Ban đầu, mọi người đều cay đến mức phải uống từng ngụm nước lớn, nhưng càng ăn, tốc độ gắp càng nhanh. Ai nấy mồ hôi nhễ nhại nhưng không ngừng lại, tay vẫn thoăn thoắt.

Chân Nguyệt vì còn phải cho con bú, nên nàng không ăn nhiều, chỉ nếm một chút. Thực ra, không quá cay, chỉ có hai quả ớt thôi, nhưng nàng vẫn phải kiềm chế.

Dù nàng không ăn nhiều cá hầm dưa chua, nhưng món canh trứng gà thì nàng không bỏ qua. Có hai quả trứng trong nồi, một quả nguyên vẹn là của nàng, còn lại một quả bị đánh tan.

Sau bữa ăn, cả nhà ngồi ngoài sân hóng gió, thi thoảng vỗ muỗi "bốp" một cái. Cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại bình yên và nhàn nhã.

Trong phòng Kiều Tam, Kiều Đại đang được Kiều Tam dạy chữ. Mỗi lần Kiều Tam dạy, Kiều Đại học rất nhanh, nhưng chỉ chốc lát lại quên, mỗi chữ ít nhất phải được Kiều Tam lặp lại hai ba lần.

Chân Nguyệt còn phát hiện Kiều Đại đang dùng nước trên bàn để luyện viết. Khi thấy Chân Nguyệt đi ngang qua, Kiều Đại lập tức giải thích: "Đây là tam đệ dạy ta."

Chân Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ gật đầu, thầm nhìn Kiều Đại tỏ vẻ nghiêm túc luyện tập.

Nửa tháng trôi qua, khi Kiều Triều lại xuất hiện ở Tống phủ, Tống Thiết Sinh lập tức hỏi: "Ngươi rốt cuộc cũng tới, lần này có mang củ cải theo không?"

Kiều Triều trong lòng phấn khởi nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ không biết gì: "A? Ngượng ngùng quá, lần này không có củ cải, nhưng ta mang một ít rau hẹ."

Hắn đưa rau hẹ cho Tống Thiết Sinh, rồi ghé tai thì thầm: "Thiết Sinh huynh đệ, rau hẹ này có công dụng "tráng dương", ngươi ăn nhiều vào nhé, ta mang tặng riêng cho ngươi."

Khi nói ra những lời này, Kiều Triều không cảm thấy chút ngượng ngùng nào. Trước khi đến đây, hắn đã phải lẩm nhẩm nhiều lần để giữ vẻ bình thản, không lúng túng.

Ban đầu, khi nghe Chân Nguyệt nói về công dụng "tráng dương" của rau hẹ, Kiều Triều đã đỏ mặt xấu hổ. Thậm chí, nàng còn bảo hắn truyền đạt lại điều này cho người khác, điều khiến Kiều Triều vô cùng khó chịu và có chút hoài nghi về công dụng thực sự.

Nhưng Chân Nguyệt khẳng định chắc nịch: "Không tin thì ngươi đi hỏi đại phu."

Kiều Triều đương nhiên không dám hỏi. Hắn không biết rằng kiến thức về rau hẹ này thực ra là kinh nghiệm của Chân Nguyệt từ kiếp trước.

Khi nghe hai chữ "tráng dương", mặt Tống Thiết Sinh lập tức đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã nhận lấy rau hẹ: "Cảm ơn Kiều huynh."

Sau khi trao con mồi và lấy tiền, Tống Thiết Sinh mới nhắc đến chuyện củ cải: "Phu nhân nhà ta bảo, nếu nhà ngươi còn củ cải lớn như lần trước, có thể mang thêm đến cho chúng ta."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 65



Kiều Triều vui mừng: "Có, còn nhiều lắm. Ngày mai ta sẽ mang đến."

"Được."

Khi về nhà, Kiều Triều kể tin vui này cho Chân Nguyệt. Trên mặt nàng cũng hiện lên nụ cười tươi tắn, bố cục nàng bày ra bấy lâu nay cuối cùng cũng có kết quả.

"Nói về rau hẹ thì sao? Ngươi đã nói chưa?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Triều gật đầu: "Nói rồi."

Chân Nguyệt hài lòng: "Vậy là tốt rồi, chúng ta cứ đợi thêm một thời gian nữa."

Kiều Triều lo lắng: "Nhưng củ cải ở phía sau vườn hình như không còn nhiều lắm."

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Cha đã trồng một ít ở ruộng dốc, để ta đi xem sau. Phần củ cải ở vườn sau, ngươi thử xem còn bao nhiêu, đừng mang quá nhiều đi lúc này." Nàng thầm nghĩ sẽ dùng dị năng để dưỡng cho những củ cải kia lớn nhanh hơn.

Kiều Triều gật đầu: "Ta biết rồi."

Buổi tối, Chân Nguyệt thông báo tin vui này với cả nhà. Kiều Trần thị vừa nghe liền tiếc nuối: "Sớm biết thế chúng ta đã trồng thêm củ cải."

Chân Nguyệt đáp: "Bây giờ số củ cải cũng đủ rồi. Chẳng lẽ chúng ta ngày nào cũng chỉ ăn củ cải? Sau này, các loại rau khác cũng có thể bán được."

Tiền thị ngạc nhiên: "Không ngờ sau khi đại tẩu sinh con lại có thể trồng được đồ ăn ngon như thế." Củ cải này thực sự rất ngon, trước đó Tiền thị đã ăn thử một miếng sống, nhưng không hề thấy vị cay, chỉ ngọt thanh mát, rất hợp khẩu vị.

Chân Nguyệt cười khẽ: "Có lẽ đứa nhỏ này mang lại may mắn cho ta." Nàng nói đùa.

Mọi người lại tin tưởng. Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, lập tức vui mừng: "Tiểu A Sơ từ khi về nhà, mọi việc ngày càng tốt hơn. Chắc chắn nó là phúc tinh của chúng ta."

"Đúng vậy, phúc tinh!" Kiều Đại Sơn cũng kéo tay cháu nội, tỏ vẻ đồng tình.

Kiều Triều đứng bên cạnh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ phúc tinh không phải ta sao? Ta mới là người mang lại may mắn lớn nhất chứ!"

Sáng sớm hôm sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dậy sớm để đào củ cải. Sau khi đào xong, họ còn cẩn thận rửa sạch để tránh bị chê bai.

Đêm trước, Kiều Triều vốn định chăm sóc con, nhưng vì hôm nay phải đi huyện thành sớm nên Chân Nguyệt đã thay hắn lo liệu.

Khi Kiều Triều thức dậy, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hắn cùng Kiều Nhị mỗi người gánh một sọt củ cải đi đến huyện thành. Tổng cộng họ mang khoảng 30 củ, loại nhỏ thì nặng chừng 3 cân, loại lớn khoảng 5-6 cân. Củ cải thông thường chỉ nặng khoảng 1-2 cân, có khi còn nhỏ hơn.

Trước khi đi, Chân Nguyệt đã dặn dò kỹ lưỡng. Củ cải bình thường giá 3 văn tiền một cân, nhưng vì củ cải nhà nàng ngon hơn, giá sẽ là 5 văn tiền một cân.

Tuy nhiên, vì Tống phủ là khách hàng đầu tiên, nên giá ưu đãi chỉ 4 văn tiền một cân.

Khi Kiều Triều đem lời của Chân Nguyệt nói lại với Tống Thiết Sinh, Tống Thiết Sinh liền tỏ ra càng thân thiện hơn."Kiều huynh đệ, ta sẽ nói lại với phu nhân nhà ta. À, còn rau hẹ hôm qua ngươi đưa, ta cũng chưa ăn mà đã đưa vào bếp... hình như là chuẩn bị cho lão gia dùng," hắn nói nhỏ với Kiều Triều.

Kiều Triều mỉm cười, móc ra mấy văn tiền đưa cho Tống Thiết Sinh,"Thiết Sinh huynh đệ, cảm ơn ngươi. Nếu sau này Tống phủ mua rau hẹ của nhà ta, ta nhất định sẽ cho ngươi một hồng bao lớn."

Tống Thiết Sinh xua tay,"Không cần, không cần. Ngươi trước giờ cũng tặng đồ cho ta mà. Nhưng rau hẹ kia thật sự có công dụng như ngươi nói sao?"

Kiều Triều gật đầu,"Có, nhưng phải ăn nhiều mới thấy rõ tác dụng. Lần sau ta sẽ mang thêm cho ngươi."

Tống Thiết Sinh cười,"Tốt, vậy hẹn lần sau nhé."

Lần bán củ cải này, tổng cộng hơn một trăm cân củ cải thu về hơn bốn trăm văn tiền. Mặc dù không được như bán con mồi, nhưng rau củ thì lại có thể trồng quanh năm, không như con mồi thường khó tìm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 66



Trên đường rời Tống phủ, Kiều Nhị hỏi Kiều Triều,"Đại ca, vậy là từ nay nhà chúng ta sẽ thường xuyên bán củ cải cho Tống phủ sao?"

Kiều Triều đáp,"Phải chờ xem lần sau họ nói gì. Nếu Thiết Sinh huynh đệ bảo mang củ cải đều đặn đến, thì xem như xong việc."

Kiều Nhị gật đầu,"Vậy đệ hiểu rồi."

Kiều Triều nói thêm,"Đại tẩu ngươi bảo hôm nay bán được tiền thì đi mua thịt. Đi thôi."

Về đến nhà, Kiều Triều đưa hơn ba trăm văn tiền còn lại cho Chân Nguyệt,"Bán được hơn bốn trăm văn, ta dùng một ít mua thịt và hai khúc xương lớn."

Chân Nguyệt đếm tiền, sau đó đưa cho Kiều Triều và Kiều Nhị mỗi người mười văn,"Các ngươi đã vất vả. Buổi tối chúng ta hầm xương với củ cải, rồi làm rau hẹ xào trứng. Rau hẹ phía sau phòng đã mọc tốt lắm rồi, ngày mai các ngươi cắt mang ra huyện thành bán. Ta sẽ làm thẻ bài cho các ngươi."

Kiều Nhị xua tay,"Ta không cần tiền, đưa cho nương giữ là được."

Chân Nguyệt lắc đầu,"Mỗi người trong tay vẫn nên có chút tiền, ra ngoài cũng cần dùng đến."

Sau đó, nàng giữ lại cho mình 50 văn, đưa cho Tiền thị 10 văn, còn lại đưa Kiều Trần thị cất giữ.

Tiền thị mừng rỡ,"Ta cũng có sao?"

Chân Nguyệt mỉm cười,"Ngươi ở nhà nấu ăn, trông con, giặt giũ, tất cả đều là công việc. Đương nhiên ngươi phải được trả công."

Tiền thị vui vẻ nhận lấy, không ngờ làm việc ở nhà cũng có thể được đền đáp.

Kiều Trần thị cất tiền cẩn thận,"Ngày mai ta và cha các ngươi sẽ dậy sớm để cắt rau hẹ, đến lúc các ngươi dậy thì đã có sẵn để mang đi bán rồi."

Tiền thị tiếp lời,"Vậy ta cũng dậy sớm chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người."

Khi trời chạng vạng, Kiều Tam trở về nhà, Chân Nguyệt đang ngồi trong sân ôm Tiểu A Sơ. Thấy Kiều Tam về, nàng vẫy tay gọi,"Lại đây, Tam đệ."

Kiều Tam không hiểu ý nhưng cũng tiến lại gần,"Đại tẩu?"

Chân Nguyệt đứng dậy, đưa hài tử cho Kiều Triều đang ngồi nhấm nháp củ cải,"Đi theo ta vào phòng."

Kiều Tam:???

Kiều Triều:???

Chân Nguyệt đi vài bước, quay lại thấy Kiều Tam vẫn đứng im, liền giục,"Ngây ra làm gì? Mau lại đây, ta cần ngươi viết mấy chữ."

Kiều Tam thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chỉ viết chữ.

Kiều Triều lúc này cũng nhớ ra lời Chân Nguyệt nói trước đó về việc làm thẻ bài. Nhìn thấy Chân Nguyệt lấy một tấm gỗ nhỏ mang vào phòng Kiều Tam, Kiều Triều cũng bế Tiểu A Sơ đi theo.

Chân Nguyệt nói: "Viết lên đây: "Rau hẹ tráng dương, năm văn tiền một cân".

"A?" Kiều Tam thoáng sững lại, hai tai bỗng đỏ bừng, tay cầm bút hơi run.

Chân Nguyệt thấy hắn chần chừ, liền giục,"Viết nhanh đi, mấy chữ này đơn giản mà."

Kiều Triều lên tiếng,"Hay để ta viết, dạo trước ta mới học qua một chút."

Nghe vậy, Kiều Tam vội vàng đưa bút cho Kiều Triều, rồi bế Tiểu A Sơ,"Đại ca viết đi." Nhưng hắn dường như quên mất rằng Kiều Triều chỉ mới học chữ "Dương", còn những chữ khác chưa học.

Kiều Triều cầm bút, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu viết từng nét. Tuy còn hơi vụng về, nhưng chữ viết ra khá gọn gàng, dù có phần non nớt, nhưng cũng toát lên chút cứng cỏi.

Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều, khẽ nhếch môi, trông khá "giả bộ" nhưng cũng có phong cách riêng.

Kiều Tam đứng bên cạnh, không tiếc lời khen,"Đại ca, huynh viết đẹp lắm!"

Kiều Triều đáp,"Thật sao? Ta tự luyện bằng gậy gỗ."

Kiều Tam ngưỡng mộ,"Đại ca thật lợi hại, tự học mà đã giỏi thế này."

Chân Nguyệt thầm cười: "Ha hả."

Khi mực khô, Chân Nguyệt ném thẻ bài cho Kiều Triều,"Ngày mai ngươi và Kiều Nhị đem thẻ bài này đặt ở chỗ bán, nhớ kêu lên để người ta biết."

Mặt Kiều Triều thoáng cứng lại, "Kêu?" Ý nàng là hắn phải kêu "Rau hẹ ráng dương"? Thật mất mặt quá!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 67



Chân Nguyệt nói thản nhiên,"Không phải ai cũng biết chữ, nên phải kêu chứ."

Kiều Triều gãi đầu,"Ta không muốn kêu."

Chân Nguyệt đáp lại,"Vậy để Kiều Nhị kêu. Dù sao cũng phải có một người kêu."

Kiều Triều nhanh chóng đùn việc,"Vậy thì để Kiều Nhị kêu."

Chân Nguyệt nhún vai,"Tùy các ngươi thương lượng, miễn sao có người kêu là được." Nói rồi, nàng ôm Tiểu A Sơ rời đi.

Kiều Tam và Kiều Triều nhìn nhau, Kiều Tam hỏi,"Đại ca, có phải là chúng ta sẽ đi bán rau hẹ không?"

Kiều Triều hỏi,"Tam đệ, ngày mai ngươi còn định đến chỗ phu tử học không?"

Kiều Tam lắc đầu,"Ngày mai phu tử có việc, nên nghỉ một ngày."

Kiều Triều đáp,"Vậy tốt, ngươi cùng đi bán rau với chúng ta."

"A?" Kiều Tam ngạc nhiên.

Tối đó, Kiều Trần thị nghe Chân Nguyệt nói rau hẹ định bán với giá ba văn tiền một cân, bà có chút lo lắng,"Ba văn tiền có phải hơi đắt không? Trước đây trên trấn hình như một văn tiền là đã mua được một nắm rồi."

Chân Nguyệt điềm tĩnh đáp,"Rau hẹ nhà ta tươi tốt, dài và ngon hơn nhiều. Hơn nữa, hai ngày nay các ngươi ăn cũng thấy khác hẳn so với rau hẹ thông thường đúng không? Vậy nên cứ bán ba văn tiền."

Kiều Trần thị vẫn băn khoăn,"Nhưng nếu không bán được thì sao?"

Chân Nguyệt trấn an,"Cứ thử bán, nếu không được rồi tính sau. Nhớ rõ, khi ra bán, đi khắp các ngõ ngách rao hàng, đặc biệt là khu nhà giàu. Rau hẹ này không phải nhắm tới dân nghèo, họ tự trồng được rau, không cần mua. Người bình thường chỉ cần ăn no là tốt lắm rồi. Chỉ có những gia đình có tiền mới dám chi thêm để mua đồ ăn ngon."

Chân Nguyệt hiểu rõ tình hình kinh tế: thời đại khó khăn, người giàu thì rất giàu, còn người nghèo thì vô cùng nghèo, sự phân hóa cực kỳ lớn.

"Hoặc các ngươi có thể thử bán cho mấy quán tửu lầu." Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều.

Kiều Triều gật đầu,"Được, ta sẽ đến Tống phủ hỏi thử." Hắn hiểu ý nàng muốn nhắm đến khách hàng tiềm năng.

"Ừ," Chân Nguyệt đáp.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dậy sớm, cả hai cầm d.a.o nhỏ ra sau vườn cắt rau hẹ bỏ vào rổ.

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Đương gia, rau hẹ nhà mình lớn tốt thật."

Kiều Đại Sơn gật gù: "Không biết lão đại gia nhà mình trồng kiểu gì mà nó lớn nhanh thế." Ông cả đời làm ruộng, trồng trọt, nhưng rau hẹ và củ cải mà Chân Nguyệt trồng lại phát triển vượt bậc hơn hẳn.

Rau hẹ thì ông trồng ít, nhưng củ cải thì năm nào cũng có, tuy nhiên chúng nhỏ, khô và không ngon lắm, bán cũng không ai mua, chỉ để làm dưa muối cho gia đình ăn.

"Nhất định là nhờ phúc khí của Tiểu A Sơ nhà mình." Kiều Trần thị mỉm cười nói.

Hai người cắt được một rổ rau hẹ, trong khi bên phía phòng trước đã có tiếng động. Tiền thị cũng đã dậy, chuẩn bị làm bữa sáng sớm cho mọi người.

Kiều Triều chuẩn bị rời giường, bên cạnh, Chân Nguyệt nghe thấy tiếng động, mơ màng mở mắt và nói: "Kiếm được nhiều tiền thì mua thêm lương thực, đừng quên lấy lòng khách hàng."

Kiều Triều đáp: "Đã biết."

Do Kiều Đại Sơn phải dậy sớm làm việc, nên sữa dê cũng không mua được nữa, nhưng Chân Nguyệt cũng không để tâm, nàng tự nhủ nếu không có sữa thì nàng tự tay nuôi con.

Sau đó, Chân Nguyệt tiếp tục ngủ.

Kiều Triều và Kiều Nhị sau khi rửa mặt cũng đi cắt rau hẹ, tuy nhiên cuối cùng họ chỉ cắt một sọt, sợ rằng nếu cắt nhiều quá mà không bán được thì sẽ lãng phí.

Kiều Tam cũng bị đánh thức, vì Kiều Triều đã nhắc nhở hắn từ hôm qua.

Sau khi rửa sạch rau hẹ, ba người nhanh chóng ăn sáng rồi lên đường, khi ấy trời vẫn còn tối.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 68



Ba người đi được một quãng xa, Kiều Triều chợt nghĩ, lần đầu tiên hắn cảm thấy có mong muốn mãnh liệt muốn mua một chiếc xe ngựa. Nhưng xe ngựa có lẽ quá xa vời, xe lừa có vẻ khả thi hơn, hoặc thậm chí là xe bò, vì bò còn có thể dùng để cày ruộng.

"Thôi, để dành tiền rồi tính sau," hắn tự nhủ.

Khi tới huyện thành, trời đã sáng. Kiều Triều dẫn Kiều Nhị và Kiều Tam đến Tống phủ. Hắn mang một ít rau hẹ tặng cho Tống Thiết Sinh.

Khi thấy bọn họ mang theo nhiều rau hẹ như vậy, Tống Thiết Sinh ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay mang nhiều rau hẹ thế?"

Kiều Triều giải thích: "Chúng ta mang tới để bán."

Tống Thiết Sinh nghe vậy liền nói: "Bán sao? Vậy chờ chút, ta đi hỏi phòng bếp xem có cần không."

Kiều Triều gật đầu: "Được được."

Chẳng bao lâu sau, Tống Thiết Sinh quay lại,"Lấy khoảng ba cân đi."

Kiều Triều do dự một chút rồi nói,"À, xin lỗi, quên chưa nói với huynh đệ, rau hẹ nhà chúng ta bán ba văn tiền một cân."

Tống Thiết Sinh nhíu mày,"Đắt vậy sao?" Hắn biết ngoài chợ, rau hẹ chỉ có một văn tiền một bó.

Kiều Triều vội giải thích: "Thiết Sinh huynh đệ, ta không dám dối ngươi, rau hẹ nhà ta không giống những nơi khác đâu. Nhìn to, mập, lại tươi non, hơn nữa... ừm... cái công dụng kia... ừm... hiệu quả rõ rệt lắm!" Hắn ám chỉ bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tống Thiết Sinh lập tức hiểu ra,"À, ta hiểu rồi. Nhưng để ta đi hỏi lại phòng bếp xem sao."

Kiều Triều đáp: "Tốt tốt, huynh cứ hỏi đi."

Tống Thiết Sinh chạy về, mang theo tiền,"Đây, chín văn tiền, lấy ba cân rau hẹ."

"Được rồi, nhị đệ, mau cân cho Thiết Sinh huynh đệ."

Kiều Nhị liền lấy cân ra,"Ai, xong ngay đây."

Vậy là ba cân rau hẹ đã được bán. Sau đó, ba người tiếp tục mang rau hẹ đi bán dạo. Kiều Triều hối thúc: "Nhị đệ, lớn tiếng mà rao!"

Kiều Nhị ấp úng: "A... Tráng... Tráng... Đại ca, hay là huynh làm đi, ta ngượng lắm."

Kiều Triều quay sang Kiều Tam: "Tam đệ, đệ ra rao đi. Đệ muốn học hành, ta với nhị ca ngày nào cũng phải cày cuốc kiếm tiền học phí cho đệ, giờ là lúc đệ báo đáp chúng ta rồi."

Kiều Tam:...

Cuối cùng, Kiều Tam đành rao: "Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân... Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân."

Bên cạnh có phụ nữ đi ngang qua, che miệng cười: "Mắc cỡ quá, ai mà rao kì vậy."

Người khác thì nói nhỏ: "Rau hẹ đó thực sự có công hiệu tráng dương sao? Ta muốn mua về cho ông nhà ta ăn thử".

"Hush! Giữ mồm giữ miệng, đang ở ngoài phố đấy."

Mặt Kiều Tam đỏ ửng, vừa rao vừa che mặt bằng tay áo.

Bất chợt, có người mở cửa ra: "Bán gì đấy?"

Kiều Tam đáp: "Rau hẹ, có thể tráng dương, ba văn tiền một cân."

Người nọ nghe vậy liền nói: "Cho ta hai cân."

"Được rồi!" Kiều Nhị nhanh chóng cân rau, vậy là hai cân nữa lại được bán đi. Sau đó, chẳng bao lâu đã có thêm người đến mua, rồi người thứ hai, người thứ ba.

Có lẽ lời về "tráng dương" đã lan truyền, chẳng mấy chốc đã có vài nam nhân tìm đến hỏi mua.

Dù có người than giá hơi cao, nhưng khi nhìn rau hẹ tươi tốt và nghe về công hiệu của nó, cuối cùng họ vẫn quyết định mua.

Cứ như vậy, hơn ba mươi cân rau hẹ đã được bán, kiếm về hơn một trăm văn tiền.

Khi rau hẹ còn lại chỉ chừng hai mươi cân, Kiều Nhị hỏi Kiều Triều: "Đại ca, giờ làm sao?"

Kiều Triều đáp: "Theo ta."

Ba người đi tới chợ, Kiều Triều trả hai văn tiền phí để bày quán, sau đó dựng tấm bảng ở một bên.

Kiều Triều đẩy nhẹ Kiều Tam: "Bắt đầu rao đi."

Kiều Tam ngại ngùng: "... Đại ca, đông người quá..."

Kiều Triều khích lệ: "Đệ cứ che mặt lại, sẽ không ai nhận ra đâu. Nghĩ đến tiền học phí mà đệ muốn đóng đi".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 69



Cắn răng, Kiều Tam kéo tay áo che mặt rồi rao: "Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân, mọi người mau tới xem!"

Tiếng rao vang lên khiến nhiều người xung quanh ngoái nhìn. Có người tò mò đến hỏi: "Ba văn tiền một cân? Đắt thế, mà nó thực sự có công hiệu à?"

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Rau hẹ nhà ta không giống loại bình thường. Ngươi nhìn xem, có phải rau hẹ này to hơn, tươi hơn hẳn không? Thử mua một cân về ăn đi, rồi ngươi sẽ thấy ngay."

Người kia đáp: "Được, lấy cho ta một cân."

Kiều Nhị lập tức cân rau cho vị khách kia.

Một người bên cạnh quen biết vị khách vừa mua rau hẹ liền trêu: "Trần Nhị, ngươi còn cần cái này nữa sao? Ngươi không "được" nữa à?"

Cả đám người lập tức phá lên cười.

Trần Nhị phẩy tay, đáp lại: "Đi đi, các ngươi biết cái gì chứ. Ta vốn một đêm ba lần, ăn rau hẹ này vào, có khi lên bảy lần luôn! Hừ, ta đây mua đàng hoàng, không giống các ngươi, chắc phải trộm mua đấy!"

Mọi người lại cười rộ, vì ai cũng hiểu, hiệu thuốc tốt nhất trong vùng thường bán thuốc bổ cho cánh đàn ông, nhưng hầu như ai cũng lén lút mua mà thôi.

Nghe vậy, có người khác cũng hưởng ứng: "Để ta mua thử xem có lên tám lần không!"

Trần Nhị bật cười: "Một đêm tám lần? Ngươi muốn kiệt sức đến c.h.ế.t đấy à?"

Người kia cười to: "Ngươi nói vậy như bảy lần không c.h.ế.t ấy!"

Lời qua tiếng lại khiến đám đông càng thêm vui vẻ. Nhờ không khí sôi nổi đó, Kiều Triều và Kiều Tam lại bán được thêm vài cân rau hẹ.

Chẳng mấy chốc, có hai phụ nữ che mặt bằng quạt đi tới, khẽ khàng hỏi: "Cho chúng ta hai cân."

Kiều Nhị đáp nhanh: "Được ngay."

Cứ thế, rau hẹ bán hết sạch.

Bên cạnh, một người bán rau hẹ khác đang bực mình quan sát. Ông ta cũng bán rau hẹ, nhưng giá chỉ một văn tiền một bó mà không ai thèm mua, trong khi Kiều Triều bán tận ba văn một cân lại hết hàng?

Không nhịn được, ông ta hét lớn: "Rau hẹ đây, một văn tiền một bó!"

Ngay lập tức, một người quay lại hỏi: "Ba văn tiền một cân đúng không? Cho ta một cân!"

Người bán nhanh chóng đáp: "Không, một văn tiền thôi."

Người khách nhíu mày: "Không phải ba văn sao? Rau hẹ này có vẻ không giống." Sau khi xem xét kỹ, hắn nói thêm: "Rau hẹ ba văn đâu rồi?"

Người bán đành giải thích: "Bán hết rồi."

Người khách không vui, vung tay áo: "Vậy thì thôi, không mua nữa."

Người bán rau thở dài, lẩm bẩm: "Rau hẹ nào mà chẳng giống nhau, sao lại phải chê?"

Hôm đó, Kiều Triều và huynh đệ bán được tổng cộng gần 200 văn tiền. Kiều Triều dùng 100 văn mua lương thực và một ít thịt, còn lại 80 văn mang về nhà.

Cả ba người trở về mệt nhoài sau một ngày vừa đi đường vừa rao bán. Trên đường, mỗi người chỉ ăn một cái bánh bột ngô để chống đói.

Tiền thị thấy họ về liền vội vàng chuẩn bị đồ ăn. Chân Nguyệt cầm 80 văn tiền ra phân chia, mỗi người mười văn, kể cả mình. Số còn lại 30 văn đưa cho Kiều Trần thị giữ.

Chân Nguyệt ngắm số tiền rồi nói: "Vẫn còn thiếu một chút."

Kiều Trần thị cầm tiền: "Thiếu gì đâu, không ít đâu. Trước đây, lão đại đi làm nửa tháng mới kiếm được hơn trăm văn, giờ chỉ một ngày đã được gần đấy, tốt lắm rồi".
 
Back
Top Bottom