Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 140



Không thể vẽ tranh, Kiều Triều cảm thấy buồn chán. Khi nhìn thấy Chân Nguyệt chỉ dùng một cây trâm gỗ cũ để búi tóc, hắn chợt nghĩ: Chân Nguyệt dù sao cũng là thê tử của hắn, mấy ngày nay còn chăm sóc hắn chu đáo, vậy nên có lẽ hắn nên tặng nàng một món quà.

Sau đó, Kiều Triều quyết định đi tìm một khúc gỗ tốt để khắc một cây trâm. Việc điêu khắc trâm đơn giản hơn vẽ tranh, không tốn nhiều sức, chắc hẳn sẽ không bị ai nói gì.

Hôm nay trời đã đẹp hơn một chút, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị dự định vào núi đốn củi. Chân Nguyệt cũng muốn đi xem có gì để hái nên Tiền thị cũng theo cùng, cả nhóm đi vào núi.

Trên đường, họ gặp vài người khác cũng đang mang rổ chuẩn bị vào núi.

"Các ngươi đi đâu vậy? Đào rau dại à?" một người hỏi.

"Đúng, cha chồng và phu quân ta đi đốn củi," Tiền thị đáp.

Người nọ định rủ đi cùng, nhưng khi nhìn thấy Chân Nguyệt liền nuốt lời. Trong lòng họ lo ngại rằng Chân Nguyệt có thể cướp mất rau dại của họ, nên nhanh chóng từ chối: "Thôi, không cần đâu," rồi vội vàng bỏ đi.

Tiền thị thắc mắc: "Sao lại lạ thế?"

Khi vào đến rìa núi, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị bắt đầu đốn củi, còn Tiền thị ở gần đó tìm rau dại.

Chân Nguyệt nhìn quanh một hồi rồi nói với Tiền thị: "Ta đi qua bên kia một chút."

Tiền thị ngẩng lên nhìn thoáng qua: "Ừ, được."

Chân Nguyệt đi sâu vào rừng, phát hiện phía trước có một rừng trúc. Nàng vốn muốn tìm măng, nên nhanh chóng tiến vào. Sau một hồi tìm kiếm, nàng đã tìm thấy măng mùa đông và bắt đầu đào. Nhưng không ngờ, lúc này một con hổ lớn đang kiếm ăn cũng tiến đến gần khu rừng trúc mà nàng không hề hay biết.

Chân Nguyệt liên tiếp đào được ba, bốn củ măng thì bất chợt cảm thấy rùng mình, như có một luồng khí lạnh bao trùm sau lưng, khiến nàng nổi da gà. Bản năng mách bảo rằng có nguy hiểm đang đến gần, giác quan thứ sáu của nàng – thứ đã cứu nàng vô số lần ở mạt thế – lại phát huy.

Quay đầu lại, Chân Nguyệt liền thấy một con hổ khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nàng từ trong rừng trúc.

Không nghĩ ngợi gì, Chân Nguyệt bật dậy và chạy thật nhanh. Con hổ to lớn cũng lao theo sau. Biết mình không thể chạy thoát, nên Chân Nguyệt lập tức sử dụng dị năng. Những dây mây quanh đó lập tức cử động, quấn chặt lấy chân trước của con hổ, sau đó trói luôn cả chân sau.

Tiếp theo, dây mây quấn lấy thân mình con hổ. Mặc dù con hổ cố gắng kéo đứt các dây mây, nhưng tốc độ của nó ngày càng chậm lại khi những sợi dây mây liên tục trói chặt lấy nó. Con hổ giờ đây chỉ có thể vùng vẫy giữa rừng trúc, bị dây mây kiềm hãm hoàn toàn.

Chân Nguyệt vẫn đang nhanh chóng chạy về phía trước...

Ở phía bên kia, Tiền thị đang mải hái rau dại.

Trên núi, tuyết đã tan hết, nhưng trên các loại rau dại vẫn còn đọng lại một lớp băng mỏng, khiến đôi tay của nàng trở nên tê buốt sau một lúc làm việc.

Thực ra, trong nhà chẳng thiếu thốn gì. Hôm nay Tiền thị ra ngoài chỉ vì ở nhà quá buồn chán, nên muốn ra núi hái chút rau dại cho thoải mái tinh thần.

Tiền thị nhìn quanh không thấy Chân Nguyệt đâu, liền gọi lớn: "Đại tẩu? Đại tẩu?"

Tuy nhiên, đáp lại chỉ là sự im lặng. Lo lắng, nàng chạy ngay đến tìm Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị, nói gấp gáp: "Đại tẩu không thấy đâu, không biết tẩu ấy chạy đi đâu rồi."

Kiều Nhị trấn an: "Đừng lo, ta và cha sẽ đi tìm đại tẩu."

Ba người chuẩn bị vào núi tìm kiếm Chân Nguyệt, thì bất ngờ thấy nàng cõng theo sọt, vừa chạy đến vừa nói gấp gáp: "Cầm lấy đồ, chúng ta phải chạy mau".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 141



Tiền thị vừa định hỏi có chuyện gì, thì bỗng nhiên từ trong núi vang lên tiếng "rống" của một con hổ lớn. Tiếng rống lớn vang vọng khiến cả Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Tiền thị đều biến sắc. Không chần chừ, cả ba nhanh chóng nhặt lấy đồ và bắt đầu chạy. Tiền thị vì quá hoảng sợ nên suýt ngã, may mà Chân Nguyệt kịp thời đỡ nàng: "Bình tĩnh, đừng gấp."

Tiền thị vẫn chưa hết hoảng loạn, thầm nghĩ: Làm sao có thể không lo lắng được chứ?

Cả bốn người nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm. Trên đường, họ gặp một số người khác, Kiều Đại Sơn lập tức cảnh báo: "Chúng tôi vừa nghe thấy tiếng rống của hổ lớn trong núi. Đừng vào đó nữa."

Những người kia nghe thấy vậy lập tức tái mặt, rồi vội vàng cùng chạy về thôn với họ.

Trong lúc đó, con hổ lớn vẫn đang cố tránh thoát ra khỏi những sợi dây mây, không biết đã bao lâu trôi qua. Khi dây mây dần rút lui trở về vị trí cũ, hổ lớn nhìn xung quanh một lượt, không thấy dấu vết của ai cả, rồi cũng đành bỏ đi kiếm ăn ở nơi khác.

Về đến thôn, Kiều Đại Sơn vội đi tìm trưởng thôn, kể lại sự việc rằng khi họ vào núi đốn củi, đã nghe thấy tiếng rống lớn của con hổ, mà tiếng đó phát ra từ không xa rìa núi.

Trưởng thôn biến sắc, lập tức sai người thông báo cho thôn dân: "Gần đây mọi người tốt nhất đừng vào núi, thậm chí đừng lại gần núi. Hổ đã xuất hiện!".

Còn nhóm của Chân Nguyệt thì đã về đến nhà. Tiền thị th* d*c, chân mềm nhũn, vỗ n.g.ự.c nói: "Làm ta sợ muốn chết!"

Kiều Trần thị từ trong nhà bước ra hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiền thị vội vàng đáp: "Chúng con gặp hổ!"

Kiều Trần thị cũng hốt hoảng, chân tay run rẩy: "Cái gì? Cha ngươi và lão nhị đâu?"

Chân Nguyệt bình tĩnh trả lời: "Bọn họ đi báo cho tưởng thôn rồi, chắc sẽ về ngay thôi."

Kiều Trần thị thở phào: "Vậy là tốt rồi, thật kinh khủng."

Tiền thị vẫn còn bàng hoàng hỏi: "Đại tẩu, tẩu có gặp con hổ ấy không? Lúc ta vừa cúi đầu hái rau, ngẩng lên đã không thấy tẩu đâu. Đang định đi tìm thì tẩu đã vội vã chạy ra bảo chúng ta chạy."

Chân Nguyệt đáp nhẹ: "Không có." Dù có, cũng chẳng thể nói ra.

Tiền thị gật đầu: "Cũng phải, nếu thật sự đụng trúng hổ thì làm sao đại tẩu ngươi có thể chạy thoát được."

Kiều Trần thị lo lắng nhắc nhở: "Mấy ngày tới không cần đi lên núi nữa, thật sự đáng sợ."

Kiều Triều từ trong phòng bước ra, nghe chuyện hổ xuất hiện cũng khuyên: "Dù sao trong nhà cũng còn đồ ăn, tốt nhất mấy ngày này cứ ở nhà thôi."

Kiều Trần thị đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa sắp đến ngày mồng tám tháng Chạp rồi. Chúng ta còn phải chuẩn bị đồ đạc cho tết, xong mồng tám tháng Chạp thì cũng gần đến Tết Nguyên Đán, trong nhà còn nhiều việc phải làm."

Không bao lâu, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng trở về,"Chúng ta đã báo với trưởng thôn rồi, ông ấy đã cử người đi thông báo cho thôn dân không được lên núi nữa."

"Các ngươi cũng đừng đi nữa. Củi lửa trong nhà cũng đủ dùng rồi," Kiều Trần thị nhắc nhở.

"Vâng, nương," Kiều Nhị đáp.

Chân Nguyệt lấy sọt măng ra: "Nương, đêm nay xào một ít, còn lại muối chua để dành ăn dần."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 142



Kiều Trần thị ngạc nhiên khi thấy măng,"Ồ, măng lớn thế này, con tìm ở đâu đấy?"

Chân Nguyệt trả lời,"Ở trong núi, phía bên kia sâu hơn một chút, ít người qua lại nên măng mọc nhiều."

Kiều Trần thị nói: "Chỗ đó nguy hiểm lắm, ít người dám vào. Lần sau nếu muốn tìm măng thì để cha con hoặc Kiều Đại đi cùng. Ta sẽ xử lý măng, con vào phòng xem A Sơ đi."

Chân Nguyệt gật đầu, rửa sạch tay rồi vào phòng. Tiểu A Sơ đang nằm trên giường, thấy nàng bước vào liền cười khanh khách. Chân Nguyệt ngồi xuống, nựng bé một lúc lâu.

Kiều Triều bước vào với một cây trâm trên tay, đưa đến trước mặt Chân Nguyệt,"Tặng nàng."

Chân Nguyệt ngạc nhiên nhìn cây trâm,"Gì đây?"

Không thể phủ nhận, cây trâm này đẹp hơn cây trâm gỗ nàng đang dùng rất nhiều. Cây trâm của nàng chỉ là một chiếc gậy gỗ thô sơ, còn cây trâm Kiều Triều đưa có khắc hoa văn tinh tế.

Chân Nguyệt nhận lấy, ngước nhìn Kiều Triều: "Huynh tự làm?"

Kiều Triều gật đầu: "Cảm ơn nàng đã chăm sóc ta hai ngày nay."

Chân Nguyệt đi đến tủ, cẩn thận đặt cây trâm vào: "Không cần cảm ơn, rốt cuộc chúng ta cũng là phu thê".

Kiều Triều trầm ngâm... Họ đã là vợ chồng, nhưng hình như hắn chưa từng thấy mối quan hệ nào như của họ.

Trước đây, giữa nguyên thân và Chân thị ra sao hắn cũng không rõ lắm, trí nhớ về chuyện cũ khá mơ hồ, chỉ nhớ rằng tình cảm giữa hai người không tệ, bằng chứng là họ đã có con.

Nhưng bây giờ... thôi, cứ giữ như hiện tại đã tốt lắm rồi. Nếu Chân Nguyệt đột nhiên thân mật hơn, hắn thậm chí còn cảm thấy không quen.

Kiếp trước, Kiều Triều vì quá bận rộn nên chẳng bao giờ để tâm đến chuyện tình cảm, kết cục là hắn c.h.ế.t trong cô độc, không con cái.

Thấy Chân Nguyệt chỉ đặt cây trâm vào ngăn kéo thay vì mang ngay, Kiều Triều tò mò hỏi,"Sao nàng không đeo luôn?"

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Để mai ta mang, giờ tháo tóc ra rồi búi lại rất phiền."

Tối hôm đó, cả nhà cùng ăn măng mùa đông xào thịt, hương vị rất ngon. Trong bữa ăn, Kiều Trần thị bàn chuyện chuẩn bị cho lễ mồng tám tháng Chạp và Tết.

"Đến lúc đó phải mua ít đồ ăn vặt về, như đậu phộng, hạt dưa, kẹo mạch nha... Năm ngoái ta tính may thêm quần áo mới, nhưng vì quần áo cũ vẫn còn tốt, năm nay chắc không cần may thêm nữa."

"À, năm ngoái còn làm đèn lồng. Nhà mình chắc cũng nên làm vài cái. Tốt nhất là trên đèn lồng có viết chữ cho đẹp. Chắc phải nhờ trưởng thôn viết giúp."

Chân Nguyệt đề xuất: "Sao không để Tam đệ viết?"

Kiều Tam lập tức xua tay,"Không được đâu, chữ của đệ không đẹp."

Chân Nguyệt cười,"Ta thấy chữ đệ cũng khá, lại chỉ viết cho gia đình, ai mà để ý nhiều? Nếu nhờ trưởng thôn viết còn phải tốn tiền nữa."

Nếu không sợ người ngoài nghi ngờ, Chân Nguyệt thậm chí muốn để Kiều Triều viết, vì nàng biết hắn viết chữ rất đẹp. Thực ra, Kiều Triều viết rất tốt, bút pháp thanh thoát, khí khái. Hắn đã được dạy bởi một danh sĩ nổi tiếng, giỏi thi họa, nhưng giờ hắn chỉ im lặng đứng nhìn.

Tuy chữ của Kiều Tam chưa hoàn hảo nhưng cũng đủ để viết trên đèn lồng.

Kiều Tam suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, ta sẽ thử."

Kiều Trần thị tiếp tục dặn dò: "Sắp đến ngày mồng tám tháng Chạp rồi, chúng ta phải chuẩn bị mua đậu các loại về nấu cháo. Nhớ dọn dẹp nhà cửa một lượt nữa, phòng của ai người đó tự lo."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 143



Bà nghĩ lại, thấy cần mua nhiều thứ, bèn nói: "Không ổn, ngày mai ta phải đi chợ mua đồ. Lão Nhị, con đi cùng nương, còn đương gia cũng đi theo."

Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn đồng ý: "Dạ, nương."

Bà dặn thêm Kiều Triều: "Lão đại, con ở nhà nghỉ ngơi, coi chừng tôn tử. Lão tam, xem trong nhà có việc gì cần làm thì lo giúp."

Kiều Tam đáp: "Vâng, nương."

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt đã thay cây trâm mà Kiều Triều tặng. Kiều Triều có chút tự hào khi nhìn thấy nàng dùng nó, trong lòng cảm thấy rất vui. Cây trâm hắn khắc thực sự đẹp.

Nhìn Chân Nguyệt, Kiều Triều thầm nghĩ: Kỳ thực, nàng có nét rất ưa nhìn, lông mày thanh thoát, đôi mắt long lanh, sống mũi cao, da nàng không quá trắng mịn như tiểu thư khuê các, nhưng trông vẫn khỏe khoắn. So với nước da trắng trẻo của nàng thì Kiều Triều đen hơn nhiều.

Tuy rằng hắn có là "than đen," nhưng vẫn tuấn tú.

Kiều Triều mang theo hài tử, còn Chân Nguyệt thì đi ra phía sau để chăm sóc đất trồng rau. Sáng sớm, Kiều Trần thị cùng mọi người đã lên đường ra chợ.

Khi tới chợ, do gần Tết nên mặc dù trời lạnh, người đi chợ vẫn rất đông, thậm chí còn nhiều hơn trước. Gần Tết, nhiều mặt hàng cũng tăng giá, đến cả bánh bột ngô trước kia chỉ một văn tiền giờ đã tăng lên hai văn tiền.

Kiều Trần thị và Tiền thị đi vào một tiệm tạp hóa, không lâu sau, hai người đã ra khỏi với một túi lớn đầy đồ. Họ tiếp tục đến các cửa hàng khác để mua thêm.

Bỗng từ xa, có tiếng gọi: "Ôi, đây chẳng phải là thông gia sao? Thông gia, cùng nhau đi mua hàng Tết à?" Đó là Chân Dương thị.

Kiều Trần thị nhận ra, liền chào hỏi: "Thông gia, khỏe không? Đúng rồi, chúng tôi cũng ra mua hàng Tết. Còn bà, cũng đi mua sắm à?"

Chân Dương thị đáp: "Đúng vậy, không phải sắp đến mồng tám tháng Chạp sao, ta ra mua ít đồ nấu cháo mồng tám. Thông gia, ta thấy bà mua nhiều đồ thế, mua những gì vậy? Cho ta xem thử." Nói rồi, bà ta định giơ tay lay cái sọt của Kiều Trần thị.

Tiền thị ngay khi thấy Chân Dương thị đến đã cảm thấy không ổn. Lúc thấy bà ta định động vào sọt đồ, Tiền thị nhanh chóng bước tới kéo bà ta lại: "Ôi, Dương đại nương, đại nương mua được gì thế? Để ta xem thử nào."

Nhanh tay, Tiền thị xốc cái nắp rổ của Chân Dương thị lên, liếc qua rồi ngạc nhiên: "Ôi trời, sao nhiều điểm tâm thế! Ta còn chưa ăn được món nào, cho ta thử chút xem sao?"

Chân Dương thị tức tối, nghĩ thầm: "Tiền thị này sao lại không biết xấu hổ đến thế?"

Bà ta nhanh chóng thay đổi tay cầm rổ và nói: "Nhị tức phụ nhà thông gia, đây đều là ta mua cho bọn trẻ. Ngươi sao có thể tranh với tiểu hài tử được?"

Tiền thị làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao? Con nhà đại nương ăn ngon thế? Con nhà ta chưa được ăn bao giờ! Đưa cho chúng thử chút đi. Dương đại nương, nhà đại nương khá giả quá nhỉ. Tết lần này, đại nương định tặng lễ gì cho đại tẩu ta? Có phải điểm tâm không?"

Chân Dương thị cười ngượng: "Không, không, nhà ta đông trẻ, đến chúng ăn còn không đủ."

Tiền thị thở dài, thất vọng: "Vậy sao, ta cứ tưởng có điểm tâm chứ." Rồi nàng tiếp tục nhìn vào rổ của Chân Dương thị: "Ồ, ta còn thấy có cái gì bọc lại, đó là gì? Là gà quay hay vịt quay? Nhà đại nương đúng là có tiền. Nhà ta đã lâu không được ăn thịt. Có thể cho ta mượn chút tiền mua ít thịt được không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 144



"Đại nương biết mà, nhà ta hiện giờ thiếu nhiều tiền lắm. Chỉ cần một chút thôi, một trăm văn được không?"

Chân Dương thị giật mình, chuông cảnh báo trong đầu kêu to. Bà ta vội vàng chối: "Không, không có, ta làm gì còn tiền. Mua đồ xong là ta hết sạch tiền rồi. À, ta nhớ tức phụ nhà ta đang chờ bên kia, ta phải đi tìm nàng. Ha ha, các ngươi cứ mua sắm tiếp nhé."

Chân Dương thị vội vã bỏ đi, suýt chút nữa quên mất việc Kiều gia đang nợ tiền.

Tiền thị cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Không uổng công mấy ngày nay học hỏi từ đại tẩu về cách "đối nhân xử thế." Đại tẩu nói đúng, nếu không muốn cho người khác vay tiền, tốt nhất là đừng dây dưa với họ.

Khi trở về nhà, Tiền thị liền kể lại việc gặp Chân Dương thị cho Chân Nguyệt nghe: "Đại tẩu... Lúc đó ta sợ Dương đại nương sẽ muốn xem nhà mình mua gì, nên mới nói vậy. Ta thật sự không có ý gì xấu."

Vì Chân Dương thị là nương của Chân Nguyệt, nên sau khi suy nghĩ lại, Tiền thị có phần lo lắng Chân Nguyệt sẽ trách mình.

Chân Nguyệt chỉ cười nhẹ: "Không sao đâu, lần sau gặp lại cứ tiếp tục làm vậy. Ta chỉ mong muội cũng đối xử như thế với nương của muội, đừng để lần nào cũng đi vay tiền."

Tiền thị ngượng ngùng cười: "Những người khác thì ta có thể làm vậy, nhưng gặp nương đẻ ra mình thì khó quá. Mỗi lần nghe nương than thở, lại thấy mềm lòng."

Bên kia, Kiều Đại Sơn đang bận rộn làm đèn lồng để chuẩn bị treo trong dịp Tết. Không cần làm quá phức tạp, chỉ cần treo lên là được. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đang giúp đỡ.

Kiều Trần thị ở trong phòng kiểm tra những thứ đã mua và liệt kê những thứ còn thiếu. Bỗng nhiên bà thốt lên: "Ôi trời, ta quên mất chưa mua bùa đào! Thôi vậy, chờ gần Tết ta lại đi chợ mua, cũng không cần gấp."

Chân Nguyệt vừa lúc đi vào, nhớ đến cây trâm mà Kiều Triều đã làm cho nàng, liền đề nghị: "Để Kiều Đại làm, huynh ấy sẽ làm được."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Lão đại biết làm sao?"

Chân Nguyệt đáp,"Nếu đã biết làm trâm thì chắc chắn cũng biết làm bùa. Con sẽ nói với huynh ấy."

Kiều Trần thị hơi lưỡng lự: "Vậy con cứ hỏi thử xem, nếu không được thì ta sẽ đi chợ mua, hoặc nhờ cha chồng con làm."

Khi Kiều Triều nghe Chân Nguyệt bảo làm bùa đào, hắn ngạc nhiên chớp mắt: "Á... Thực ra ta chưa làm bao giờ."

Chân Nguyệt kiên nhẫn đáp,"Huynh làm được cây trâm, thì việc này cũng không khó đâu."

Trước ánh mắt tin tưởng của Chân Nguyệt, Kiều Triều đành đáp: "Vậy cho ta xem qua bùa đào trước."

Rất nhanh sau đó, Kiều Trần thị mang ra bùa đào cũ. Đơn giản là trên đó viết tên của các vị thần cửa hoặc khắc hình môn thần.

Chân Nguyệt đề nghị,"Khắc thì tốn thời gian, huynh chỉ cần làm hình dạng bùa rồi để Tam đệ viết chữ lên là được."

Kiều Triều gật đầu,"Được thôi." Sau khi đã làm cây trâm, hắn cảm thấy tay nghề của mình đã tiến bộ. Hắn nghĩ rằng lần này làm thủ công sẽ không bị Kiều Đại Sơn chê bai nữa.

Nhà họ Kiều vẫn còn gỗ đào, nên Kiều Triều chọn một khúc tốt, bắt đầu cắt gọt thành hình bùa.

Sau khi cho Tiểu A Sơ b.ú xong, Chân Nguyệt đặt con lên giường trong phòng Kiều Trần thị, rồi bảo: "Tiểu Hoa, giúp ta trông đệ đệ nhé."

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo lập tức chạy tới: "Vâng, mợ cả."

Chân Nguyệt liền trở về phòng mình để bắt đầu dọn dẹp. Có lẽ do thời tiết lạnh, không thấy bóng dáng con gián nào, khiến Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thực sự ghét loài côn trùng này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 145



Trong phòng có nhiều thứ linh tinh, còn có mấy bao lương thực lớn, vì dạo trước trong thôn gặp trộm, nên lương thực được cất kỹ ở một góc phòng. Nhà không lớn lắm, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ, một cái bàn nhỏ và vài chiếc ghế, đủ để làm căn phòng trông chật chội.

Ở góc tường còn đặt một con d.a.o và cái cuốc, để phòng khi trong nhà có trộm, có thể nhanh chóng lấy vũ khí phòng vệ. Chân Nguyệt lau sạch từng ngóc ngách, từ giường, tủ cho đến sàn nhà.

Mọi người trong nhà đều bận rộn với việc của mình.

Ngày hôm sau, Kiều Trần thị đã bắt đầu ngâm đậu để sáng sớm mai nấu cháo mồng tám tháng Chạp. Kiều Triều cũng đã hoàn thành bùa đào, chỉ cần Kiều Tam viết tên của các vị thần cửa lên là xong.

"Tam đệ, giúp ta viết tên Thần Đồ và Úc Lũy lên bùa đào," Kiều Triều đưa hai tấm bùa cho Kiều Tam.

Kiều Tam đáp: "Thần Đồ, Úc Lũy? Được."

kiều Tam mang bùa đào về phòng, suy nghĩ kỹ rồi mới bắt đầu viết. Trong khi đó, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vẫn đang bận rộn làm đèn lồng ngoài sân.

Trong phòng, Chân Nguyệt cùng Kiều Trần thị và Tiền thị cắt giấy dán cửa sổ. Mặc dù Chân Nguyệt nhìn có vẻ hiểu, nhưng tay nàng lại không làm theo được. Mỗi lần cắt, nàng lại tạo ra một hình thù kỳ lạ, không ra dáng cửa sổ.

Tiền thị nhìn thấy mà khóe miệng run rẩy,"Đại tẩu... hay tẩu đi xem Tiểu A Sơ đi, để chỗ này cho muội và nương lo là được." Nói như vậy để tránh Chân Nguyệt lãng phí giấy đỏ.

Chân Nguyệt cười gượng,"Ta cũng đang nghĩ vậy. Nhưng đừng lãng phí giấy, ta sẽ dán cái này lên tủ trong phòng của ta thôi." Sau đó nàng đặt kéo xuống và bế Tiểu A Sơ lên.

Cả nhà bận rộn suốt cả ngày. Đến tối, Kiều Triều nhìn thấy những tấm giấy dán cửa sổ trên bàn, không khỏi im lặng một lúc... Đây là song cửa sổ sao?

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều nhìn tấm giấy cắt của mình, liền hỏi,"Có chuyện gì sao? Đây là song cửa sổ mà? Ta sẽ dán nó lên tủ, không cần dán lên cửa sổ đâu."

Kiều Triều thở phào, may là không dán lên cửa sổ, nếu không thật sự xấu hổ.

"Nàng cắt cái này?"

Chân Nguyệt hừ nhẹ,"Ừ, chính ta cắt đấy."

Kiều Triều ngạc nhiên, thì ra Chân Nguyệt cũng có thứ không giỏi.

Tối hôm đó, cả nhà đều đang ngon giấc thì bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai từng đợt.

"Có hổ!"

"A a a! Mau, có hổ a!"

Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bên ngoài, Kiều Triều lập tức bật dậy, cầm lấy khảm đao cạnh giường rồi lao ra ngoài.

"Nàng ở nhà, đừng ra ngoài!" – hắn dặn dò Chân Nguyệt.

Kiều Nhị cũng nghe thấy tiếng động, vội vã chạy theo ra ngoài. Kiều Đại Sơn định bước ra thì bị Chân Nguyệt giữ lại: "Cha, đừng ra ngoài."

Kiều Đại Sơn dừng bước, nghe Chân Nguyệt tiếp tục nói: "Hổ không phải lợn rừng, nó nguy hiểm hơn nhiều. Con sợ nó sẽ lao vào nhà, cha ở lại đây, phòng trường hợp cần bảo vệ gia đình."

Kiều Trần thị hốt hoảng kéo Kiều Đại Sơn trở vào,"Phải đó, nếu hổ xông vào nhà thì sao? Nó chạy nhanh lắm!"

Kiều Đại Sơn gật đầu đồng ý,"Được rồi, ta sẽ ở lại. Ta sẽ đóng cửa. Gọi nhị tức phụ và lão tam tới đây, cả nhà ta sẽ tập trung trong một phòng. Tức phụ lão đại, ngươi cũng ôm cháu nội lại đây."

"Vâng."

Cả gia đình tụ lại trong phòng Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn, lòng ai nấy đều run sợ. Ba đứa trẻ cũng tỉnh giấc, co cụm trên giường.

Mọi người đều không ngủ được, bên ngoài im lặng hơn nhưng không ai biết tình hình ngoài đó ra sao.

Kiều Triều cầm khảm đao chạy đến nơi, thấy con hổ đã nhảy lên mái một ngôi nhà, còn gia đình bên trong thì không ngừng la hét: "Cứu với! Cứu với!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 146



Hổ phát ra một tiếng "Rống!" vang dội, rồi nhảy xuống đất, lao về phía cửa đ.â.m mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa không đủ kiên cố, đã bị con vật khổng lồ va chạm làm kêu răng rắc.

Những người đàn ông trong thôn đứng quanh, tay cầm vũ khí nhưng ai nấy đều sợ hãi không dám lao vào. Một người hét lên,"Trưởng thôn, làm gì bây giờ?"

Trưởng thôn Kiều Phong đáp,"Phải g.i.ế.c nó! Nếu không nó sẽ chạy tới nhà ngươi và ăn sạch gia đình ngươi thì làm sao bây giờ?"

Kiều Triều đứng quan sát tình hình, Kiều Nhị run rẩy bên cạnh,"Đại ca, làm sao bây giờ?"

Kiều Triều nhìn đệ đệ,"Nếu lát nữa con hổ tấn công, đệ phải nhớ chạy, tốt nhất là trốn vào trong nhà, đóng cửa kỹ."

Bên kia, hổ lớn vẫn đang đ.â.m cửa, bên trong là tiếng thét thất thanh,"A a a! Nó sắp vào rồi! Nó sắp vào rồi!"

Một giọng phụ nữ yếu ớt vang lên,"Ngô thị, ngươi ra ngoài đi, để nó ăn ngươi. Nó ăn no rồi thì sẽ không ăn hết chúng ta và cả cháu nội của ta!"

Ngô thị trợn tròn mắt,"Nương! Sao người có thể nói vậy?"

Một giọng phụ nữ khác cũng đang run rẩy, run rẩy nói: "Đại tẩu, ngươi đi ra ngoài đi! Nếu ngươi ra ngoài, chúng ta mới có cơ hội sống!

Ngô Thị nhìn về phía trượng phu của mình, nhưng hắn ta không dám đối diện với nàng, thậm chí còn quay mặt sang hướng khác. Ngô Thị cảm thấy lòng mình lạnh lẽo như tro tàn, không ngờ người mà nàng đã gả cưới lại là kẻ như thế, mà ngay cả gia đình này... cũng đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Trong khi đó, cánh cửa bị con hổ đ.â.m đến sắp sập. Chỉ một giây nữa thôi, con hổ sẽ lao vào nhà. Bất ngờ, bà bà của Ngô Thị, Lương Thị - được mọi người gọi là bà Lương - nắm lấy Ngô Thị, đẩy nàng ta ra trước để làm vật hiến tế!

Ngay lúc cánh cửa bị phá tan, con hổ há miệng to chuẩn bị tấn công thì bất ngờ, một người kỵ sĩ lao lên lưng nó. Người đó không ai khác chính là Kiều Triều, với một nhát khảm đao c.h.é.m mạnh vào lưng con hổ!

Con hổ kêu lên một tiếng "Rống" đau đớn, rồi bắt đầu nhảy nhót điên cuồng, cố gắng quăng Kiều Triều xuống. Dù bị lắc mạnh, nhưng Kiều Triều vẫn giữ vững thăng bằng và c.h.é.m thêm một nhát nữa vào lưng nó.

Kiều Phong ở bên cạnh hét lớn chỉ huy,"Mọi người, mau lên! Hổ đã bị thương!"

Những người dân làng cầm giáo mác, trường mâu xông lên tấn công. Nhưng con hổ vẫn tránh né rất nhanh. Nó gầm lên một tiếng đe dọa, nhưng khi thấy đám đông tấn công mình, nó chợt do dự.

Kiều Triều chuẩn bị c.h.é.m vào đầu hổ, nhưng con quái vật đột ngột nhảy lên, quay mình mạnh khiến hắn bị hất xuống đất. Ngay lúc hổ chuẩn bị vung móng vuốt giáng lên Kiều Triều, thì Kiều Nhị đột ngột lao đến, vung cái cuốc đập vào người con quái!

Kiều Triều lợi dụng cơ hội lăn sang một bên, tránh được đòn chí mạng và nhanh chóng cầm khảm đao, tiếp tục chiến đấu với con quái vật. Những người khác cũng kịp chạy tới trợ giúp.

Con hổ bị thương nặng, lưng nó có hai vết thương sâu, nhìn thấy đám người mang theo đuốc và có người chuẩn bị ném đuốc để thiêu cháy nó. Con quái thông minh nhận ra sự nguy hiểm, nên nhanh chóng nhảy lên bỏ chạy, lao về phía những ngôi nhà khác trong thôn.

Mọi người vội vã đuổi theo.

Kiều Nhị lúc đầu vẫn còn chấn kinh khi thấy Kiều Triều cưỡi lên lưng hổ và c.h.é.m nó. Hắn không ngờ rằng đại ca nhà mình lại dũng mãnh đến vậy, có thể chiến đấu với một con quái lớn như thế.

Khi thấy Kiều Triều bị quăng xuống đất, Kiều Nhị lập tức bừng tỉnh, chạy tới giúp đỡ. Chân hắn đã không còn run rẩy nữa, lòng chỉ lo lắng nếu đại ca bị thương thì sẽ ra sao.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 147



Nhìn theo hướng con hổ lớn bỏ chạy, sắc mặt Kiều Triều đột ngột thay đổi. Hướng mà con quái đang lao tới chính là nhà của họ. Không chần chừ, Kiều Triều lập tức phóng nhanh về phía nhà mình.

Trong khi đó, Ngô Thị vẫn ngồi bệt trên đất, không nhúc nhích. Bà Lương, người đã đẩy nàng ra làm mồi nhử, run rẩy bước ra khỏi nhà, thở phào nhẹ nhõm khi thấy con hổ đã rời đi. Trượng phu của Ngô Thị, Vương Sùng vội vàng chạy tới, cố gắng nâng nàng dậy.

Ngô Thị giáng một cái tát mạnh vào mặt Vương Sùng, khiến hắn ta ngây người không nói nên lời.

Bà Lương nhìn thấy cảnh đó liền hét lớn: "Ngươi đánh con ta làm gì!" Bà ta lao tới định tát Ngô Thị, nhưng bị Ngô Thị đẩy ngược lại, và "bốp" một tiếng, Ngô Thị tát thêm một cái vào mặt bà Lương, đẩy bà ta ngã nhào xuống đất.

"Ai da!" Bà Lương ôm mặt kêu lên, Vương Yên vội chạy đến đỡ mẹ chồng,"Tẩu tử, ngươi làm gì vậy?"

Ngô Thị cười lạnh lẽo: "Làm gì à? Đánh mấy kẻ vô tâm như các ngươi!"

Bà Lương chỉ tay vào Ngô Thị, run rẩy: "Ngươi điên rồi! Ta sẽ bảo nhi tử ta hưu ngươi!"

Ngô Thị đáp thẳng thừng: "Hưu thì hưu! Ngươi bảo hắn hưu ta đi!" Nàng nhìn trượng phu mình khinh bỉ: "Đồ vô dụng!

Bà Lương định vùng dậy để lao vào đánh Ngô Thị, nhưng Ngô Thị đã đi vào bếp, cầm lấy một con d.a.o lớn và tiến tới. Vương Sùng giơ hai tay lên sợ hãi: "Lâm Nhi, bình tĩnh lại! Bình tĩnh nào!"

Bà Lương cũng sợ hãi đến run lẩy bẩy: "Ngô Thị, ngươi định làm gì?"

Ngô Thị lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi mạnh tay c.h.é.m con d.a.o xuống bàn,"Lần sau các ngươi còn dám đẩy ta ra làm mồi, ta sẽ c.h.é.m hết! Nếu ta sống không tốt, các ngươi cũng đừng mong yên ổn. Có giỏi thì hưu ta đi!"

Cả nhà im lặng, không ai dám lên tiếng. Đứa con nhỏ của Ngô Thị khóc thét lên vì sợ hãi.

Ngô Thị bế con mình vào phòng nghỉ, không thèm thu xếp đồ đạc, mặc kệ tất cả.

Bên ngoài, con hổ bị thương chạy loạn khắp nơi, xông vào nhiều nhà trong thôn, ăn sạch gà trong sân và phá phách đồ đạc. Nhưng khi thấy đám người truy đuổi phía sau, nó lại chạy tiếp về phía trước.

Ở nhà Chân Nguyệt, cả gia đình co cụm trong phòng, không ai dám bật đèn. Họ đã nghe thấy tiếng la hét từ xa. Chân Nguyệt biết rằng con hổ đang tiến đến gần.

Nàng lập tức bảo Kiều Đại Sơn tắt đèn, cả nhà lặng lẽ thu mình trong góc, Chân Nguyệt ôm chặt Tiểu A Sơ. Đứa trẻ vẫn đang ngủ say, không hề biết gì.

Bỗng nhiên, có tiếng đồ vật ngã vang lên từ ngoài sân, lũ gà trong góc chuồng bắt đầu kêu inh ỏi. Hơi thở hổn hển của con hổ cũng vang vọng vào trong nhà.

Mọi người nín thở, che miệng không dám phát ra âm thanh, sợ bị con hổ phát hiện. Kiều Đại Sơn trước đó đã kéo con lừa vào nhốt trong bếp, để tránh việc con hổ ăn thịt nó.

Nhưng đúng lúc ấy, Tiểu A Sơ bỗng nhiên bật khóc lớn,"Oa oa oa!"

Chân Nguyệt vội vàng đưa tay bịt miệng con, nhưng ngay sau đó nhận ra làm vậy sẽ khiến đứa trẻ khó chịu. Nàng liền thả tay ra, ôm Tiểu A Sơ và nhẹ nhàng dỗ dành.

Tuy nhiên, tiếng khóc đã lọt vào tai con hổ. Nó từ từ tiến về phía căn nhà có tiếng khóc."Rầm!" Một tiếng va mạnh, con hổ bắt đầu tông cửa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 148



Tiếng hét "A a a!" của Tiền thị và Kiều Trần thị vang lên không kìm nén nổi, và cả ba đứa bé gái cũng hoảng sợ òa khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.

Tay Kiều Đại Sơn cầm chặt cái cuốc, đứng trước cửa với đôi chân run rẩy. Dù sợ hãi, ông vẫn không lùi bước, bởi phía sau ông là gia đình đang dựa vào mình. Kiều Tam đứng ngay sau Kiều Đại Sơn, tay cầm một cây gậy, dù mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán, nhưng hắn biết mình không thể lùi bước. Người thân đang cần hắn bảo vệ.

Tiếng đập cửa vang lên liên tục, loảng xoảng từng hồi như thể sắp đổ sập. Chân Nguyệt mở cửa sổ, định bảo mọi người chạy thoát qua lối đó, nhưng bên ngoài dường như có người đã tới.

Con hổ không còn đ.â.m vào cửa nữa, thay vào đó, nó đang đánh nhau với những người bên ngoài.

Thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt cố gắng dỗ dành Tiểu A Sơ nín khóc rồi trao thằng bé cho Kiều Trần thị: "Nương, nương ôm hắn đi. Con ra ngoài xem tình hình."

Kiều Trần thị mắt vẫn còn đẫm nước, run run nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

"Vâng," Chân Nguyệt đáp gọn.

Nàng bước đến cửa, nhìn ra qua kẽ hở. Bên ngoài trời đen kịt, nhưng ánh đuốc của những người đang chiến đấu với con hổ trong sân nhà nàng chiếu sáng một góc.

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đao lao thẳng về phía con hổ, trong khi những người khác cũng vung vũ khí tấn công nó. Kiều Nhị từ góc sân hất củi lửa về phía con quái, còn có người ném đá về phía nó.

"Bốp!" Một tiếng vang lớn, ai đó vô tình làm rơi vật gì đó lên mái nhà Kiều gia, khiến một phần nóc nhà sập xuống.

Chân Nguyệt thấy rõ Kiều Triều c.h.é.m mạnh vào bụng con hổ, khiến nó rống lên và nhắm thẳng vào hắn. Kiều Triều lập tức lùi lại, và con hổ nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi sân nhà Kiều gia.

Chân Nguyệt nhanh chóng đóng cửa sau lại, tay cầm chắc cái cuốc, dặn dò: "Các ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài."

Rồi nàng chạy ra ngoài, chứng kiến mọi người đang hợp sức tiêu diệt con hổ. Một người suýt bị con quái ăn thịt, may mắn được Kiều Triều kịp thời cứu, nhưng cánh tay hắn cũng đã bị thương nặng, lộ cả xương.

Kiều Triều, dù bị thương, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, hắn cầm khảm đao, nhảy lên và c.h.é.m thẳng vào người con hổ.

Con hổ cuồng loạn nhảy lên, định hất Kiều Triều khỏi lưng, nhưng bỗng nhiên, từ mặt đất đen nhánh xuất hiện những dây leo lớn, quấn chặt lấy chân của nó. Con hổ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.

Thừa dịp này, Kiều Triều rút khảm đao, đ.â.m thẳng vào bụng con hổ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó cố gắng bò dậy nhưng bốn chân đều bị dây leo cuốn chặt. Trong bóng đêm, không ai chú ý đến những dây leo bí ẩn ấy.

Kiều Triều rút thanh đao ra, m.á.u từ con quái vật b.ắ.n lên mặt hắn, khiến vẻ ngoài trở nên dữ tợn. Mọi người thấy con hổ không thể đứng dậy, lập tức dùng trường mâu đ.â.m vào thân nó.

Kiều Triều lần nữa c.h.é.m mạnh xuống đầu con quái vật.

Con hổ giãy giụa, cố gắng bỏ trốn, nhưng dường như bị một thứ gì đó giữ lại, không thể nào đứng lên được. Cuối cùng, sau nhiều nhát c.h.é.m và các đòn tấn công khác, đôi mắt của con hổ mờ dần rồi từ từ khép lại.

Kiều Triều kiệt sức, ngã xuống thân xác của con hổ. Mọi người xung quanh cũng đổ sụp xuống đất, mệt lả.

"Con hổ đã chết!"

"Chúng ta g.i.ế.c được hổ rồi!"

Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cả những người bị thương nặng, dù còn tỉnh táo, cũng bật cười nhẹ nhõm.

Trưởng thôn Kiều Phong lập tức ra lệnh đưa những người bị thương về nhà và gọi đại phu. Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng hỏi: "Đại ca, đại ca! Ngươi ổn chứ?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 149



Kiều Triều th* d*c,"Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút."

"Vậy thì tốt rồi, không sao là tốt rồi." Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống cạnh xác con hổ.

Chân Nguyệt lúc này đã thả lỏng, vỗ n.g.ự.c bình tĩnh lại. Nàng quay về phòng và gõ cửa: "Cha nương, con hổ đã bị g.i.ế.c rồi, mọi người có thể ra ngoài."

Kiều Đại Sơn lập tức mở cửa, trong tay vẫn cầm cái cuốc, chạy ra ngoài. Ông nhìn thấy Kiều Triều đang nằm trên xác con hổ, còn Kiều Nhị ngồi cạnh, liền hốt hoảng lao đến: "Lão đại, lão nhị!"

Thấy cả hai vẫn mở mắt, ông thở phào, tay run rẩy cũng dần ổn định lại."Lão đại, lão nhị, các con không sao chứ?" Nhìn thấy m.á.u trên người Kiều Triều, ông hỏi: "Lão đại, con bị thương ở đâu?"

Kiều Triều đáp: "Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay."

Kiều Đại Sơn quay sang hỏi Kiều Nhị: "Còn con thì sao, lão nhị?"

Kiều Nhị lắc đầu,"Con không sao." Thực ra, hắn chưa dám lao lên nhiều, chủ yếu là vì Kiều Triều luôn xông pha phía trước chiến đấu với con hổ.

Kiều Đại Sơn vỗ nhẹ lên đầu Kiều Nhị,"Thế còn không mau giúp ta cõng đại ca con về!"

"Vâng, vâng." Kiều Nhị phản ứng nhanh chóng, đỡ Kiều Triều lên lưng Kiều Đại Sơn và giúp đưa hắn về phòng.

Lúc này, trong phòng Kiều gia đã sáng lên ánh nến. Khi Kiều Triều được đưa vào, Chân Nguyệt lập tức tiến đến, hỏi,"Huynh bị thương ở đâu?"

Kiều Triều nằm xuống giường,"Có lẽ tay và chân đều bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng."

Chân Nguyệt hướng ra cửa gọi,"Nhị đệ muội, giúp ta đun ít nước ấm nhé."

"Được, đại tẩu!" Tiền thị vừa định chạy lại xem tình hình, nghe thấy lời Chân Nguyệt liền vội vàng quay về phòng bếp, ngoài việc đun nước ấm, nàng còn chuẩn bị thêm mì sợi.

Bên này, Chân Nguyệt đang giúp Kiều Triều cởi áo. Khi kéo tay áo lên, nàng phát hiện tay Kiều Triều mềm nhũn, không còn sức. Cánh tay hắn bị trầy xước nhiều nơi, vết thương trông khá đáng sợ. Trên chân cũng có một vết rạch sâu, chảy máu, đầu gối và đùi đều bị trầy xước.

Chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, Kiều Triều cảm thấy hơi xấu hổ, thêm vào đó là cảm giác lạnh khiến da hắn nổi cả da gà.

Chân Nguyệt nhìn hắn, rồi quay sang Kiều Nhị: "Nhị đệ, phiền đệ chuẩn bị chút than hồng mang vào."

"Được, đại tẩu, ta đi ngay." Kiều Nhị nhanh chóng rời đi.

Kiều Trần thị, sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ và giao cho Tiểu Hoa trông nom, cũng đi vào. Nhìn thấy tình trạng của Kiều Triều, nước mắt bà liền chảy ra,"Lão

đại, con không sao chứ?"

Kiều Triều chưa kịp trả lời, Chân Nguyệt đã nói: "Nương, trong nhà có rượu phải không? Lấy lại đây cho con, với cả còn băng vải và thuốc trị thương nữa."

Trước kia, Kiều Trần thị đã mua sẵn băng vải và thuốc trị thương phòng trường hợp Kiều Triều bị thương khi đi săn, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến.

Kiều Trần thị đáp: "Có, ta đi lấy ngay." Bà lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy đi.

Chẳng mấy chốc, nước ấm cũng được mang đến. Chân Nguyệt cẩn thận rửa sạch vết thương cho Kiều Triều, sau đó dùng rượu để sát trùng. Mỗi khi rượu chạm vào vết thương, Kiều Triều đau đến mức phải nghiến răng.

Chân Nguyệt nhìn hắn rồi nói,"Nếu đau quá thì cắn một thanh gỗ. Tam đệ, đi tìm một thanh gỗ lại đây."

"Rõ, đại tẩu."

Kiều Triều lắc đầu,"Không cần."

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục dùng rượu lau vết thương. Khi Kiều Tam mang thanh gỗ tới, Kiều Triều dù kiên cường vẫn phải cắn chặt thanh gỗ vì Chân Nguyệt đã đổ thẳng rượu lên vết thương lớn trên đùi hắn, khiến vết thương đau đến nỗi cả chân hắn run rẩy.

Chân Nguyệt ấn chân hắn lại, sau khi làm sạch và sát trùng vết thương, nàng bôi thuốc rồi cẩn thận băng bó.
 
Back
Top Bottom