[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,287
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Xuyên Thành Nông Gia: Làm Ruộng, Thi Cử, Nuôi Vợ
Chương 79: Đi mua cua & Mai mối
Chương 79: Đi mua cua & Mai mối
Trằn trọc mấy ngày, lễ Trung Thu cuối cùng cũng đến.Hôm nay vừa sáng sớm, cả thôn Hà Bá đã nhộn nhịp, nhà nào nhà nấy đều dậy sớm hơn thường lệ.Mà lý do, đương nhiên là vì ăn Tết!Thôn Hà Bá nằm gần một khúc sông lớn tên là Đông Vận Hà, cách đây chưa tới trăm dặm, sản vật vô cùng phong phú, đặc biệt là tôm cua.
Trung Thu đúng vào thời điểm tôm cua mập thịt, béo ngậy, tươi rói.Vì là vùng sông nước, mà giao thông cổ đại lại không tiện, hải sản khó bảo quản vận chuyển xa, cho nên ở quanh đây giá cả tôm cua rất rẻ, thịt lại ngon, người dân ăn uống cũng dựa vào đó là chính.Chính vì thế, vùng này lâu dần hình thành truyền thống ăn cua vào dịp Trung Thu.Mỗi năm đến ngày này, các nhà trong thôn đều cử người ra trấn trên, tới bến tàu chọn mấy con cua to, đem về hấp lên, chấm nước tương, uống thêm vài chén rượu nhỏ.
Vị ngon, lại có chút phong nhã, không khí lễ hội cứ thế trọn vẹn.Vì sao lại cứ phải đúng dịp Tết Trung Thu mới đi mua?
Một là bởi có tiền, hai là bởi sự mới mẻ, náo nhiệt của ngày lễ, ai cũng muốn ăn ngon mặc đẹp một bữa.Lâm Trạch là người cực kỳ mê ăn uống, đặc biệt là mấy món như tôm, cua...
Vừa nghe đến liền trong đầu hiện ra cả chục cách nấu như hấp, luộc, rang me, nướng bơ, xào cay, sốt tỏi...
đủ hương đủ vị.Chương Tụ vốn là người địa phương, cũng rất thích ăn tôm cua.
Phu phu hai người vừa nói đã hợp ý, lập tức quyết định Tết này nghỉ làm một hôm, ra trấn trên mua cua!"
Tướng công, cua để em làm.
Tối nay em nấu, để chàng nếm thử tay nghề em có tiến bộ không!"
Ra cửa buổi sáng, Chương Tụ hiếm khi không còn điềm đạm như thường ngày, trong giọng nói còn mang theo vài phần hoạt bát, hai mắt sáng rực, vừa nói tới cua đã không giấu được kích động.Hồi nhỏ trong thôn chẳng mấy khi được ăn thịt, mấy đứa trẻ thường xuống sông bắt cá, mò cua để đỡ thèm.
Nhưng hà trong thôn nhỏ, cá còn tạm được, chứ cua thì con nào con nấy bé tí, bắt về chỉ đủ nếm mùi.Còn cua Đông Vận Hà thì khác, thịt chắc, đầu to, giá lại rẻ vì gần nơi sản sinh.
Cứ mỗi năm đến Trung Thu, người trong thôn lại coi cua là món chính, coi như thay thế thịt thà, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ chảy nước miếng.Lâm Trạch nhìn vẻ mặt háo hức của phu lang thì bật cười:"Được, giao cho em đấy.
Chúng ta mua nhiều một chút, ăn không hết thì ngâm rượu, để dành ăn dần cũng được."
Chương Tụ hơi chần chừ: "Nhưng mà rượu đắt lắm...
Hay là em nuôi để ăn dần cho tươi?"
Tuy hiện tại thu nhập trong nhà rất khá, nhưng đối mặt với tướng công siêu cấp tiêu tiền như nước, Chương Tụ vẫn vô cùng thận trọng trong chuyện chi tiêu.
Không có cách nào, một người không biết giữ tiền thì người còn lại phải lo!Lâm Trạch dĩ nhiên đã có chiêu đối phó.
Hắn lập tức làm mặt ỉu xìu, còn cố ý ra vẻ tủi thân, một mét tám da mặt dày tỏ vẻ nũng nịu:"Nhưng mà... tức phụ à, tướng công rất muốn ăn mà~~"Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu.
Chương Tụ tức thì chịu không nổi, mềm lòng nhìn lại, sau đó ước lượng tiền trong nhà một chút, rốt cuộc vẫn gật đầu."
Vậy... làm một vò thôi đấy."
"Tức phụ ngoan quá, hôn một cái nào!"
Lâm Trạch đắc ý vô cùng, vừa đạt được mục đích vừa danh chính ngôn thuận "ăn đậu hũ" của phu lang.Chương Tụ đỏ mặt, đôi mắt long lanh, dáng vẻ thẹn thùng lại khiến người ta muốn trêu chọc thêm một chút...Phu phu hai người cứ thế thân thiết tình chàng ý thiếp, khiến cả đám người đi ngang qua đỏ mặt quay đi chỗ khác.Dân trong thôn đi ngang cổng nhà Lâm gia đều vội vàng che mắt bước nhanh, ra vẻ như chưa nhìn thấy gì.
Lâm tú tài cái gì cũng tốt, chỉ có điều... mặt dày quá mức!Hôm nay là lễ, người trong thôn đổ ra trấn trên rất đông, mà xe bò thì lại ít.Là người trong thôn, hôm nay xe bò nhà Lâm Trạch cũng phải đem ra "cống hiến", tiện thể cho mấy người trong thôn đi nhờ.Lâm Trạch chẳng có ý kiến gì.
Dịp lễ thế này mà còn so đo tính toán thì đúng là nhỏ nhen.Ngay cả Trần Thục Cúc mặt dày theo Lâm Tam Quý đến xin đi nhờ xe, hắn cũng không so đo, thoải mái cho lên.
Hôm nay là lễ, vui vẻ là chính, hắn chẳng buồn chấp một người đàn bà như bà ta.Có lẽ do bị hắn chỉnh mấy lần, lại thêm việc bị phụ nữ trong thôn xa lánh, dạo này Trần Thục Cúc cũng tạm thời "an phận", chủ yếu ở nhà hoặc sang bên nhà mẹ đẻ qua lại.Lâm Trạch không tin bà ta thực lòng sửa đổi, nhưng chỉ cần không đến gây chuyện thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù sao giữa còn có Lâm Tam Quý, hắn cũng ngại ra tay nặng lời.Ban đầu Lâm Trạch định góp tiền mua cua coi như hiếu kính dịp lễ, nhưng Lâm Tam Quý từ chối.Chuyện bị chia nhà, trong lòng Lâm Tam Quý vẫn có vướng bận.
Tuy sống chung với đám người nhà Lâm Kiến Văn, nhưng trong lòng lại luôn nghiêng về đứa con trưởng.
Nay con trai làm ăn vất vả, lẽ nào cả nhà lại mặt dày đòi ké?
Không có lý.Vì thế, bình thường Lâm Trạch có mang gì đến, nếu không tiện từ chối thì ông nhận, còn lại đều trả về hết.Hôm nay ông ra trấn còn có chuyện riêng, tam muội nói bên nhà trai muốn qua xem mặt, nên ông phải tới đặt mua vài thứ chuẩn bị.Lâm Trạch cũng nghe nói Lâm Tiểu Liên sắp gặp mặt nhà trai.Tuy hắn thấy Tiểu Liên mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã vội lấy chồng thì hơi sớm, nhưng ở cổ đại là thế, con gái lớn không gả đi sẽ bị coi là già, hắn cũng chẳng thể ngăn cản.Là huynh trưởng, đến lúc đó hắn còn phải ra mặt chống đỡ cho em gái một phen.Vì thế, Lâm Kiến Văn sau khi thi xong cũng đã thu dọn hành lý để về nhà.
Ước chừng chiều nay sẽ về tới thôn, vừa kịp đón Tết Trung Thu đoàn viên cùng mọi người.Xe bò vội vã lăn bánh.
Trên đường ra trấn, đám thôn dân ngồi trên xe không có việc gì làm liền bắt đầu bàn tán chuyện trong thôn, đầu tiên là cảm thán chiếc thùng xe nhà Lâm Trạch làm quả thật thoải mái, ngồi êm hơn hẳn xe nhà người khác.
Một lúc sau, đề tài nhanh chóng chuyển qua chuyện hôn sự của Lâm Tiểu Liên.Theo suy nghĩ của mọi người, hiện tại Lâm Trạch đã phát đạt, dù là cùng cha khác mẹ với Lâm Tiểu Liên, mà mẹ ruột của cô nàng lại từng gây thù oán với hắn, nhưng nhìn thái độ của Lâm Trạch đối với muội muội cùng cha vẫn khá ôn hoà.Hiện giờ Lâm Tiểu Liên sắp đính hôn, có huynh trưởng là Lâm Trạch, lại thêm nhị ca đang chuẩn bị đi khảo thí, tiền đồ sáng lạn.
Dù sao cũng là người trong nhà, nói thế nào cũng không thể tùy tiện gả đi.
Nếu có thể nói thân với một nhà giàu ở trấn trên thì hoàn toàn không có vấn đề.
Chuyện tốt như vậy, mấy cô gái trong thôn có thể nào không thấy hâm mộ?
Rốt cuộc, con gái trong thôn hiếm có người nào được gả lên trấn cả.Lâm Trạch cũng thấy hơi tò mò.
Ở cổ đại, việc làm mai sao mà nhanh đến vậy?
Mới nghe nói mấy hôm trước, nay đã tới mức gặp mặt xem mắt rồi."
Lâm Tam Quý nè, nghe nói huynh tìm cho Tiểu Liên một mối trấn trên, nhà người ta còn giàu có nữa, thiệt hả?"
Thôn dân chẳng e dè gì, trực tiếp lên tiếng hỏi luôn trong thùng xe.
Dù sao chuyện này cũng chẳng phải bí mật.
Vốn loại chuyện như vậy nên hỏi Trần Thục Cúc thì hợp hơn, nhưng hiện tại trong thôn chẳng ai muốn thân thiết với bà ta, hơn nữa còn có mặt Lâm Trạch ở đây — ai còn muốn cùng Trần Thục Cúc dính dáng, chỉ tổ tự rước xui xẻo.Lâm Trạch cũng thật lòng muốn nghe.
Việc này hắn vừa mới biết đến, còn chưa rõ ràng.Lâm Tiểu Liên là cô nương có chút lanh lợi, tính tình cũng coi như dễ chịu, tuy là con gái của Trần Thục Cúc nhưng không bị nuôi hư.
Là huynh trưởng trên danh nghĩa, hắn không ngại quản chút việc nhỏ, dù sao cũng không đến mức vì ác cảm với mẹ kế mà để cô bé bị gả bừa.Hắn là đàn ông, không tiện hỏi thẳng, nhưng Chương Tụ thân là "tẩu phu lang", mở miệng hỏi thì lại vô cùng tự nhiên.Biết hắn muốn nghe, Chương Tụ cười, mở lời một cách khéo léo rồi quay sang hỏi:"Cha, sao chuyện hôn nhân của tam muội trước nay không thấy người nhắc đến?
Sao đột nhiên lại nói là bên kia muốn đến xem mặt rồi?
Người trấn trên là ai vậy, đáng tin không?"
Ở nơi này, chuyện hôn nhân thường do bà mối đứng ra lo liệu.
Đầu tiên là tìm hiểu đối tượng, rồi mới gặp mặt.
Tuy không đến mức cưới gấp cưới vội, nhưng cũng phải có bước qua lại đàng hoàng.Mới phân gia được mấy tháng, đột nhiên đã bàn đến chuyện hôn sự, lại còn là người trấn trên, chuyện này thật sự khiến người nghe không khỏi giật mình."
Con gái của ta làm mai mối cần gì ngươi hỏi tới?!
Ta là mẹ nó, chẳng lẽ lại gả bậy gả bạ sao?
Các ngươi hỏi như vậy là có ý gì?!"
Không đợi Lâm Tam Quý trả lời, Trần Thục Cúc đã hét ầm lên.
Suốt dọc đường không ai chịu nói chuyện với bà, khiến bà bực bội trong lòng.
Vừa nghe đến con gái mình liền lập tức nhảy vào, như bắt được cơ hội trút bầu tâm sự.Lâm Tam Quý cau mày.
Bà này đúng là không đánh không nhớ, cứ y như bị bỏ đói lâu ngày!Sắc mặt Lâm Trạch trầm xuống, ánh mắt lạnh tanh."
Trần Thục Cúc, ta chưa nói tiếng nào thì ngươi thật sự coi như ta không tồn tại phải không?"
Giọng lạnh lùng, lại gọi thẳng cả họ tên, đúng kiểu sắp không nhịn được mà ra tay thật.Cả thùng xe im bặt.
Ai quen biết Lâm Trạch cũng đều rõ, đừng bao giờ chọc hắn nổi giận, đặc biệt là đừng động đến phu lang của hắn.
Vốn là một tú tài nho nhã, nhưng động vào nghịch lân thì có thể biến thành côn đồ núi rừng trong nháy mắt.Trần Thục Cúc cũng như có phản xạ có điều kiện, suýt nữa thì co người trốn vào góc xe.
Phản ứng lại rồi, bà ta lí nhí biện bạch:"Ta... ta trời sinh giọng lớn thôi, ngươi thì to xác thế, ta có chọc gì đâu...
Dù sao con gái ta cưới gả cũng chẳng liên quan tới các ngươi, đừng có mơ chiếm được lợi gì!"
Vừa dứt lời, đám người trong xe liền thầm cười lạnh.
Cái bà này mà còn dám nói không thích chiếm tiện nghi, thật đúng là không biết xấu hổ.Lâm Tam Quý cũng cau mày lườm bà một cái, sau đó vội vàng quay sang trấn an Lâm Trạch:"Lão đại, đừng để bụng.
Tính bà ta như vậy, ngươi đừng so đo với bà ta.
Chuyện hôn sự của Tiểu Liên là do bà mối giới thiệu, điều kiện nhà kia cũng không tệ, người trong trấn hỏi thăm cũng bảo đáng tin.
Nhưng mà cha tự thấy mình xem người không giỏi, nên muốn nhờ con với lão nhị cùng đi nhìn một cái..."
Dù trong lòng ông coi trọng lão đại nhất, nhưng hai đứa con còn lại ông cũng vẫn để tâm.Việc xem mắt là bước cuối cùng trong chuyện hôn sự.
Dù là bên trai hay bên gái đều phải thận trọng.
Nếu lỡ chọn sai, có thể hủy cả đời con trẻ.
Lâm Tam Quý tính tình ngay thẳng, biết bản thân không giỏi đánh giá người, nên muốn hai người con trai trưởng đi xem giúp.Trần Thục Cúc trong lòng cực kỳ khó chịu.
Bà sợ Lâm Trạch vì oán bà mà cố ý phá hỏng mối hôn sự của con gái, mà mối này đúng là đại vận mới có được.
Nhưng bà ta cũng biết, cánh tay không thể vặn lại đùi.
Lâm Tam Quý đã lên tiếng, mà Lâm Trạch hiện tại lại có thực quyền.
Dù bà không cam lòng thì cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống."
Cha, tiểu muội là muội muội của ta, chuyện này ta là ca ca đương nhiên nên giúp một tay.
Ngày mai con sẽ đưa A Tụ đi cùng."
Không để ý tới vẻ mặt khó coi của Trần Thục Cúc, Lâm Trạch mỉm cười gật đầu với Lâm Tam Quý, xem như đã đồng ý.Đề tài đến đây liền tạm khép lại.
Xét thấy quan hệ giữa Lâm Trạch và Trần thị, đám người trên xe cũng thức thời, không tiếp tục bát quái về chuyện nhà họ Lâm nữa, liền chuyển sang đề tài khác.Dù vậy, nhân vật trung tâm vẫn không thoát khỏi Lâm Trạch.
Mấy người cố ý vô tình hỏi Chương Tụ xem nhà hắn có cần người phụ việc không.Gần đây, Lâm Trạch thuê bà Trương tới làm, lại còn mời vài nam đinh trong thôn giúp việc cho dịp Trung Thu.
Mấy chuyện này đều bị mọi người để ý.Trong thôn không có nhiều công việc kiếm ra tiền, mà Lâm Trạch lại thường xuyên thuê người làm, điều này lập tức trở thành thông tin "hot" trong thôn.Vấn đề này chẳng cần Lâm Trạch ra mặt.
Chương Tụ đã theo hắn học được không ít, xử lý mấy việc nhỏ này vô cùng khéo léo.
Y chỉ cười nhẹ nhàng, nói vài câu cho qua chuyện.Không ai nhận được câu trả lời xác thực, nhưng cũng chẳng ai giận dỗi, cả xe lại tiếp tục rôm rả tiếng cười.Chờ đến khi tới bến tàu trấn trên, mọi người lập tức không còn rảnh để tám chuyện nữa, ai nấy đều hừng hực khí thế, gia nhập vào đại quân mua cua như thi chạy trăm mét!