[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,237
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Xuyên Thành Nông Gia: Làm Ruộng, Thi Cử, Nuôi Vợ
Chương 39: 50 lượng bạc
Chương 39: 50 lượng bạc
Biết rõ thanh danh của Lâm Trạch không tốt, lại thêm việc bái nhập môn hạ học sinh không có tiền đồ, vậy mà Lý Quảng Tài vẫn đưa con trai đến, tất nhiên là đã có tính toán riêng.Con cháu nhà thương nhân quan tâm nhất là gì?
Chẳng qua cũng chỉ là hai con đường, hoặc là thi cử để đổi đời, hoặc là kế thừa gia nghiệp, phát triển sản nghiệp nhà mình ngày càng lớn mạnh.Trước đây, Lý Quảng Tài không kỳ vọng nhiều ở con trai.
Dù thằng bé mới ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, nhưng đến chín tuổi cũng chỉ vừa học xong một quyển 《Thiên Tự Văn》, thế thì rõ ràng không phải là người có thể theo đường khoa cử rồi.Vì vậy, giờ đây Lý Quảng Tài chỉ mong con trai chịu khó đọc sách, mở mang đầu óc, sau này có thể kế thừa cửa hàng trong nhà, phát triển hưng thịnh hơn nữa.
Như vậy, về sau làm ăn buôn bán cũng không đến mức ngay cả khế ước cũng đọc không hiểu, bị người ta lừa ngay trên mặt chữ.Còn về chuyện làm quan của Lâm Trạch, ông không rõ lắm.
Nhưng gần đây những động tĩnh của y ở trấn trên, ông lại biết rất rõ.Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, Lâm Trạch đã đưa một tiểu quán chẳng có lấy một cửa hàng tử tế trở thành một nơi danh tiếng lan rộng khắp trấn.
Chuyện này có thể chỉ dùng lý do vận may cộng với điểm tâm ngon miệng để giải thích thôi sao?Làm đồ ăn ngon thì nhiều người biết làm, nhưng sao không thấy ai phát triển đến mức đó?
Lấy ví dụ như hiệu lâu đời nổi tiếng Tiên Nhạc Cư cũng là tiệm điểm tâm, hương vị vang danh khắp trấn vậy mà năm xưa cũng phải mất rất lâu mới tạo được thương hiệu như hôm nay.Lý Quảng Tài làm ăn đã nửa đời người, tuy không phất to nhưng cũng gọi là ổn định.
Nhãn lực nhìn người lại không tệ, trong mắt ông thì Lâm Trạch chính là một thương nhân thiên bẩm.Vì vậy, ông muốn mời Lâm Trạch làm tiên sinh, không phải để con mình học thi thư văn chương gì, mà là để học được bản lĩnh làm ăn kinh thương.Đối với việc này, Lâm Trạch cũng đã đoán được, hơn nữa còn có tính toán riêng.
Bằng không, hắn thật chẳng rảnh rỗi gì mà phí thời gian đi nhận học trò, thời gian của hắn hiện tại quý giá lắm.Nhìn đứa trẻ trước mặt vẫn còn mang vẻ mặt bướng bỉnh không phục, Lâm Trạch không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề:"Ngươi là Lý Thăng đúng không?
Hiện giờ ngươi vẫn chưa phải học sinh của ta, nói thêm gì cũng vô ích.
Cơ hội này là cha ngươi hạ mình cầu thay cho ngươi, nếu ngươi không phục lời ta nói, thì hãy trả lời câu hỏi của ta, để ta xem ngươi có thực sự ngốc như vẻ ngoài hay không."
"Câu hỏi thứ nhất: Nói cho ta biết, vì sao ban đầu ngươi lại mắng ta?
Ta với ngươi không quen không biết, cớ gì ngươi gọi ta là tên thư sinh hám tiền?
Vì sao lại cho rằng nếu không có thương nhân nộp thuế, triều đình sẽ không nuôi nổi đám tú tài thối chúng ta?"
Câu hỏi này khiến Lý Thăng á khẩu không trả lời nổi, chỉ biết trừng mắt nhìn Lâm Trạch, lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.Ban nãy hắn chỉ vì giận dỗi khi thấy cha khép nép cầu người, giờ tỉnh táo lại cũng biết những lời mình nói khi nãy thực sự quá đáng.
Nói nhẹ thì là mắng người, nói nặng thì có khi phạm tội bất kính với triều đình cũng nên.Dù sao cũng đã chín tuổi, trẻ con ở cổ đại trưởng thành sớm, hiểu chuyện hơn nhiều.
Lý Thăng lập tức không dám nhắc lại những lời vừa rồi, sắc mặt trắng bệch."
Ta hỏi thật, trong phòng hiện tại không có người ngoài, ta cũng không thích nịnh nọt.
Một câu đơn giản vậy mà ngươi cũng không có gan trả lời thì tốt nhất là theo cha ngươi về đi..."
Lâm Trạch nói năng thẳng thắn, không hề nhân nhượng.
Nếu đứa nhỏ này không nói ra được câu trả lời mà hắn muốn nghe, vậy thì hắn sẽ dứt khoát không thu nhận.Tư tưởng khác biệt, sư đồ khó hòa hợp, tiếp tục chỉ là lãng phí thời gian.
Huống hồ, hắn đâu có nghĩa vụ dạy dỗ ai.
Mà trong thời cổ đại, quan hệ sư sinh cũng không đơn giản như hiện đại.
Nhận đứa nhỏ này, chẳng khác nào thu nửa đứa con nuôi, không thể qua loa được.Lý Thăng tính tình bộc trực, lá gan vốn cũng lớn.
Lâu nay trong lòng nó vốn đã bất mãn với loại người như thư sinh phu tử, nay thấy Lâm Trạch rõ ràng tỏ thái độ, bèn không nhịn được nữa, lập tức lấy lại khí thế:"Hừ, là ngươi bảo ta nói, nếu ngươi nghe không vừa tai mà giận dỗi tìm ta gây chuyện, thì ngươi chính là chó con!"
Nghé con mới sinh không sợ cọp, tiểu tử ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt mũi đầy vẻ 'hôm nay tiểu gia rốt cuộc cũng được trút giận':"Các ngươi đừng tưởng ta còn nhỏ là dễ bắt nạt.
Cũng chỉ vì cha ta khăng khăng bắt ta bái sư đọc sách nên mới để các ngươi túm được cái mũi dắt đi.
Mỗi lần cha ta dẫn ta đi mời tiên sinh, mấy tên tú tài các ngươi đều cùng một kiểu, lúc đầu thì tỏ vẻ cao ngạo, ra vẻ không vì năm đấu gạo mà khom lưng, toàn là lời sáo rỗng!
Nhưng chỉ cần cha ta nói thêm vài câu, đưa thêm ít bạc, lập tức hai mắt sáng như đèn lồng mà gật đầu lia lịa, chẳng phải đây là ví dụ sống sờ sờ sao?"
"Đáng giận nhất là, nói thì hay rằng sẽ dạy ta hai canh giờ, nhưng lần nào đến nhà ta cũng lấy lý do ta học không tốt mà bắt ta chép sách một canh giờ trước, sau đó lại thao thao bất tuyệt toàn chuyện vô nghĩa, cuối cùng còn quay sang mắng ta ngu dốt!"
Lý Thăng chín tuôi bày ra dáng vẻ tự tin, miệng hùng hồn nói ra lý tưởng của mình.Tuy rằng cha mẹ lúc nào cũng nói đọc sách mới có tiền đồ, buôn bán dù có kiếm được bạc cũng bị người khinh thường, chỉ có đọc sách mới có thể nở mày nở mặt, nhưng nó thật sự chán ghét việc học đến tận xương tủy.
Nhất là cái đám tú tài lúc nào cũng chi chi giả giả, miệng thì nói đạo lý, sau lưng lại tính toán lọc lừa, nó càng thấy chán ghét hơn.Lý Quảng Tài nghe vậy, suýt nữa mở miệng lại thôi, "Nhi tử à, mấy lời này mà để trong nhà nghe được thì..."
Bất quá Lâm Trạch lại thấy rất hài lòng.
Không sợ người ngu, chỉ sợ lòng quá hẹp.
Lý tưởng của tiểu hài tử có thể nói rất to tát, nhưng thực tế có làm được hay không thì còn phải xem tiếp."
Ba câu hỏi kia ngươi trả lời không tệ.
Tuy lời lẽ có hơi thô lỗ, nhưng tuổi còn nhỏ, vẫn có thể dạy dỗ thêm.
Miễn cưỡng nhận ngươi cũng không phải không được.
Chỉ là, học trò quá ngốc thì phí thời gian của ta, quà nhập học nếu gấp ba thì quá mệt, ta muốn thu gấp mười."
Dứt lời, hai cha con Lý gia đồng thời hít vào một hơi lạnh.Tư thục bình thường học một năm đại khái mất mười lượng bạc.
Mời riêng một tiên sinh thì đắt lắm cũng không quá hai mươi lượng.
Tất nhiên, đó chỉ là học phí, nếu tính cả quà cáp ngày lễ, thì một năm cũng phải tốn đến ba bốn mươi lượng.Gấp ba đã là mở miệng như sư tử, gấp mười thì... chỉ có Lâm Trạch dám nói ra.Tiểu hài tử nhịn không được, nổi nóng: "Ngươi sao không đi cướp tiền trang* luôn đi!"*Tiền trang: ngân hàng"Cướp tiền trang là phạm pháp, thu học phí thì đường đường chính chính.
Các ngươi tự tìm tới cửa, ta không gõ lên đầu các ngươi thì còn gõ ai?
Thời gian của ta quý giá vô cùng đấy..."
Lâm Trạch mỉm cười, nói tiếp:"Bất quá, ta lại ra một câu hỏi khác.
Nếu trả lời được, học phí ta không lấy một xu.
Còn không làm được, thì đừng đến làm phiền ta."
"Vậy nếu ngươi cố tình ra câu ta không làm được thì sao?"
Tiểu hài tử trừng mắt, đầu óc thật ra cũng không ngu ngốc như vẻ ngoài."
Vậy ta ra đề đúng sở trường của ngươi.
Vừa rồi ngươi chẳng phải nói ba tuổi đã biết tính bàn tính, là thiên tài buôn bán sao?
Vậy thì trong vòng một tháng, hãy đem cái chén sứ cũ này trong tay ta bán ra năm mươi lượng bạc."
Lâm Trạch tiện tay đặt cái chén sứ vừa uống nước xong lên bàn.Nói xong, hắn quay sang nhìn Lý Quảng Tài, mỉm cười, thần sắc sâu xa khó lường."
Lý lão bản, ngài cũng có thể giúp nó nghĩ cách.
Bất quá ta vẫn hy vọng sau này chúng ta có thể thật lòng đối đãi.
Tính ta không thích quanh co lòng vòng.
Lần sau có chuyện thì nói thẳng, chúng ta còn nhiều cơ hội qua lại."
"Tiên sinh, là tại Lý mỗ nóng ruột vì thương con, bị mỡ che mắt, mong tiên sinh rộng lượng bỏ qua."
Lý Quảng Tài sắc mặt khẽ biến, lập tức đứng dậy chắp tay xin lỗi, giọng điệu có phần chột dạ.Hôm nay không dám trực tiếp tới cửa, mà đứng ngoài sân phơi trong thôn chờ, rồi lại nhờ người trong thôn đến cầu thay, thật ra đều là thủ đoạn ông tính sẵn.Vốn tưởng Lâm Trạch cũng giống đám đọc sách sĩ diện thích được nịnh nọt, để dân làng ra mặt rồi lại đưa lễ vật, tặng bạc thì kiểu gì cũng nhận.
Không ngờ Lâm Trạch căn bản không thèm để tâm.Tuy ông lớn hơn Lâm Trạch cả một giáp, nhưng nói về tâm cơ thủ đoạn thì còn kém xa.
Người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tiểu trò của ông.Ông quả thật không nhìn lầm, Lâm tú tài không phải hạng người tầm thường.Lý Quảng Tài âm thầm bội phục."
Nó hay đấy, phu lang nhà ta còn thiếu mấy món quần áo, cửa hàng tơ lụa nhà ngài là tốt nhất trong trấn.
Hôm nào ta dắt phu lang qua chọn vài món, đến lúc đó ngài đừng lấy bạc, ta cũng không tính toán nữa."
Lâm Trạch khiêm tốn gật đầu, không khách khí mà đòi quyền lợi.Lý Quảng Tài: ...Ông đúng là mắt mù mới tưởng vị này là người đạo đức cao thượng...