Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 60: Cái bẫy


Từ viện của Ôn Trì đến viện của Hoa Tử Tàng phải đi qua một con đường nhỏ.

Con đường ấy rất ít người qua lại, ban ngày chỉ có lác đác vài bóng người vội vàng lướt qua, đến ban đêm thì gần như không thấy một ai.

Ôn Trì không phải lần đầu đi trên con đường này, nhưng đây là lần đầu cậu cảm thấy không khí xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả tiếng côn trùng thường ngày cũng dường như biến mất không còn dấu vết.

Ôn Trì sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, vô thức tăng nhanh bước chân.

May mà khoảng cách giữa hai viện cũng không xa, chưa đến một tuần trà cậu đã đứng trước cổng viện của Hoa Tử Tàng.

Bức tường viện được xây cao, ngoài cánh cổng đóng kín, Ôn Trì không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó giơ tay gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân lờ mờ vang lên, bên trong có người hỏi: "Muộn thế này rồi, ai ở ngoài đó vậy?"

Nghe thấy giọng người lạ, Ôn Trì không khỏi ngạc nhiên.

Cậu nhớ rõ lúc Hoa Tử Tàng đến đây chỉ có một thân một mình, không mang theo bất kỳ nha hoàn hay gia nhân nào, sau đó là Tạ Cẩm thấy không ổn mới phái hai thị vệ túc trực bên cạnh hắn.

Nhưng mấy lần trước cậu đến tìm Hoa Tử Tàng, dù hắn không muốn gặp thì cũng tự mình ra cửa nói đang không khỏe, chưa bao giờ sai hai tên thị vệ ra đuổi khách cả.

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng miệng Ôn Trì vẫn khách khí đáp: "Ta là Lâm Nguyên, thật xin lỗi vì đến quấy rầy Hoa công tử muộn thế này, chỉ là có việc nhất định phải gặp mặt một chuyến."

"A, thì ra là Lâm tứ công tử." Người bên trong nói xong liền mở cổng, lộ ra một gương mặt bình thường không thể bình thường hơn, hắn đánh giá Ôn Trì từ đầu đến chân rồi lễ phép nghiêng người tránh đường: "Vừa hay Hoa công tử đang ở trong, Lâm tứ công tử mời vào."

Hoa Tử Tàng rốt cuộc chịu gặp cậu rồi?

Ôn Trì vui mừng trong lòng, vội vàng cảm ơn một tiếng rồi bước vào trong.

Viện của Hoa Tử Tàng không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức có thể nhìn bao quát toàn bộ chỉ bằng một ánh mắt. Lúc này trời đã tối, cộng thêm tiền viện trồng nhiều hoa cỏ, khiến Ôn Trì có cảm giác như đang đi lạc trong mê cung.

Người dẫn đường thì dường như vô cùng quen thuộc nơi này, thong thả dẫn Ôn Trì qua từng khúc ngoặt nhỏ.

Không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, Ôn Trì chủ động mở miệng bắt chuyện: "Hoa công tử dùng bữa tối rồi chứ?"

"Đã dùng rồi." Người kia không quay đầu lại, đáp thẳng: "Nếu không phải Lâm tứ công tử đến bất ngờ, giờ này có lẽ Hoa công tử đã nghỉ rồi."

Ôn Trì: "..."

Người kia lại nói: "Nhưng Lâm tứ công tử dù sao cũng là đệ đệ của Lâm đại tướng quân, Hoa công tử sao dám thất lễ? Chỉ cần ngươi đến tìm, dù hắn đang ngủ cũng phải bò dậy tiếp đãi."

Không biết có phải Ôn Trì nghĩ nhiều hay không, nhưng cậu cảm giác như trong lời hắn có chút tâng bốc ngầm, như thể rất xem trọng thân phận "em trai Lâm đại tướng quân" của cậu.

Ôn Trì dần cảm thấy có gì đó không ổn, liền chậm rãi bước chậm lại.

"Phải rồi," Ôn Trì hỏi, "ngươi là người của Hoa công tử à? Hình như ta chưa gặp ngươi bao giờ."

Người kia đáp: "Ta là người của tri phủ, hôm nay mới được phái đến hầu hạ Hoa công tử."

Ôn Trì tò mò: "Vậy sao ngươi nhận ra ta?"

Vừa nghe hỏi vậy, người kia bỗng quay đầu lại.

Ngọn đèn lồng trong tay hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, gương mặt hắn nằm giữa lằn ranh sáng và tối, gương mặt vốn không có gì nổi bật kia lúc này lại trở nên âm trầm đáng sợ.

"Ta là người của tri phủ, ngay từ lúc Lâm tứ công tử bước chân vào phủ, đã nghe danh đại danh của ngài." Người kia khẽ cười, "Lâm tứ công tử còn gì muốn hỏi nữa không?"

Dáng vẻ của hắn thật sự rất đáng sợ, khiến Ôn Trì nhất thời cứng họng, hoảng hốt lắc đầu.

"Đã không còn thắc mắc gì, vậy ta đưa công tử đến gặp Hoa công tử." Hắn vừa nói vừa quay người đi tiếp.

Ôn Trì im lặng như gà, lẽo đẽo theo sau. Nhưng đi được một đoạn, bước chân của cậu càng lúc càng chậm.

Cho đến khi kéo giãn được một khoảng cách, Ôn Trì thừa lúc đối phương không chú ý, xoay người bỏ chạy.

Từ nãy đến giờ cậu đã thấy có gì đó là lạ — cậu từng gặp không ít nha hoàn gia nhân, ai nấy đều cung kính nhún nhường, như muốn rút nhỏ người lại. Ngay cả Nhược Phương hay Nhược Đào sau khi đã thân quen với cậu cũng chưa bao giờ dám xưng "ta" với cậu.

Hơn nữa, dù có thay đổi thân phận thì khí chất một người cũng không dễ gì đổi được.

Tên kia trông hoàn toàn không giống kẻ làm việc trong phủ, trái lại lại hao hao giống người đàn ông trung niên từng bị tướng quân bắt vì định bán con gái ruột mình đi — dù có mặc đồ nghiêm chỉnh thế nào thì cái khí chất lưu manh trong xương tủy cũng chẳng thể giấu được.

Ôn Trì cắm đầu cắm cổ chạy như điên, sợ rằng chỉ cần chậm một chút sẽ bị tên kia bắt lại.

Sắp chạy tới gần cổng lớn, cậu nhịn không được ngoái đầu nhìn lại—chỉ thấy người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ.

Hắn không đuổi theo, chỉ đứng đó, ánh mắt sâu không lường nổi, chăm chú nhìn cậu.

Ôn Trì nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái vô cùng mạnh mẽ—tên đó đã cố ý lừa cậu vào trong, sao có thể để mặc cho cậu chạy trốn dễ dàng như vậy?

Ai ngờ vừa dứt ý nghĩ, bụi cỏ hai bên cánh cổng đột nhiên có hai bóng đen lao ra.

Hai kẻ đó hành động cực nhanh, thậm chí không để Ôn Trì kịp phản ứng đã nhào đến, ghì cậu xuống đất.

Ôn Trì bị sức nặng bất ngờ đè lên suýt nữa phun máu, cậu lập tức gào lên: "Cứu mạng! Cứu mạng a——"

Lời còn chưa dứt, một trong hai tên đang đè cậu liền vung tay đánh mạnh vào sau gáy cậu.

Ôn Trì lập tức cảm thấy một trận đau đớn dữ dội dội lên từ gáy.

Tiếp đó, mắt tối sầm lại, toàn thân mất hết tri giác.

------

"Công tử, công tử tỉnh lại đi." Có người khẽ gọi bên tai Ôn Trì, "Ôn công tử?"

Ý thức dần quay trở lại, điều đầu tiên cậu cảm nhận được chính là cơn đau rát ở sau gáy, như thể có hàng vạn con kiến đang g*m c*n da thịt, đau đến mức khiến cậu bật ra một tiếng r*n r* khe khẽ.

"Ôn công tử." Giọng nói kia lại vang lên, "Ngươi không sao chứ?"

Ôn Trì thì chẳng thấy mình giống người không sao chút nào, nhưng hiện giờ cơn đau hành hạ khiến cậu không còn hơi sức để phản bác.

Một lúc lâu sau, cậu mới từ từ mở mắt ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc sát ngay trước mặt—người đó nhíu mày, mím môi, cả gương mặt đều đầy vẻ lo lắng, ánh mắt u uẩn, hơi thở nóng hổi phả cả lên mặt Ôn Trì.

"Hoa... Hoa công tử?" Ôn Trì bị gương mặt phóng to của Hoa Tử Tàng dọa cho giật mình, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng sau lưng lại là tường, có muốn tránh cũng chẳng tránh được, khoảng cách giữa hai người căn bản không kéo ra nổi.

Cuối cùng vẫn là Hoa Tử Tàng nhận ra được tâm trạng của Ôn Trì, bối rối cười một tiếng, rồi dịch người sang ngồi bên cạnh cậu.

Hắn cười khổ: "Ngươi đã hôn mê nửa canh giờ rồi. Nếu còn không tỉnh lại, e rằng ta không biết phải ăn nói với Thái tử điện hạ thế nào."

Ôn Trì lặng lẽ cúi đầu nhìn sợi dây trói chặt lấy tứ chi mình, lại liếc sang Hoa Tử Tàng cũng bị trói y hệt, im lặng trong chốc lát rồi mới cất tiếng: "Chúng ta... còn có thể sống sót trở về gặp điện hạ không?"

Hoa Tử Tàng cũng không chắc, chần chừ đáp: "Nếu bọn chúng chỉ vì tiền, có lẽ sẽ sớm thả chúng ta đi."

Ôn Trì hỏi: "Bọn chúng là ai?"

Hoa Tử Tàng lắc đầu vẻ mơ hồ: "Chiều nay lúc ta về phòng thì chúng đã ẩn trong tủ áo, nhân lúc ta không phòng bị mà ra tay đánh lén. Ta nhìn không quen mặt, nhưng xem chừng chúng rất quen thuộc với nơi này, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ từ trước."

Ôn Trì nói: "Nếu đã chuẩn bị kỹ, thì liệu có dễ dàng buông tha cho chúng ta không?"

"...." Hoa Tử Tàng nghẹn lời, một lúc sau mới thở dài: "Sớm biết vậy ta đã không đuổi hai người mà Vương gia phái tới. Ta sợ làm phiền đến ngài ấy, không ngờ lại hại chính mình."

Ôn Trì không nói thêm gì nữa.

Cậu thấy khổ sở vô cùng—không chỉ vì cổ đau thấu óc, mà tay chân cũng tê rần không chịu nổi. Cậu rất muốn cử động, nhưng cơ thể bị trói chặt không nhúc nhích được chút nào.

Giằng co một hồi, cuối cùng cậu cũng đành buông xuôi, tựa vào vách tường, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Nơi này chắc là nhà chứa củi—đối diện họ chất đầy củi khô, dưới đất vương vãi cành cây khô cứng, trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ mỏng manh đang đóng chặt.

Căn phòng này có kết cấu khá giống kho củi ở viện của Ôn Trì, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa bị đưa ra khỏi viện của Hoa Tử Tàng—tức là vẫn đang trong phủ của Chu tri phủ.

"Hoa công tử." Ôn Trì chợt nhớ ra điều gì đó, "Ngươi biết võ không?"

Nghe vậy, Hoa Tử Tàng lúng túng: "Xin lỗi, ta không luyện võ."

Ôn Trì ngẫm nghĩ một chút, rồi nảy ra ý tưởng khác: "Nếu giờ chúng ta gào thật to, liệu có gọi được tướng quân tới không?"

Hoa Tử Tàng nghiêm túc suy nghĩ rồi thở dài: "Tuy tướng quân ở không xa, nhưng chưa chắc đủ gần để nghe thấy tiếng chúng ta. Huống chi nơi này hẻo lánh, xung quanh không có ai ở, có gọi thì cũng sợ chưa kịp ai đến cứu, chúng ta đã..."

Tuy nói là vậy, nhưng hai người cũng không thể ngồi chờ chết.

Họ bắt đầu thử tháo dây trói cho nhau, nhưng dây quá chặt, lại buộc thắt nút, đến mức đầu ngón tay trầy xước cũng không làm gì được.

Sau đó, Ôn Trì lại thử đứng dậy với sự giúp đỡ của Hoa Tử Tàng, nhưng còn chưa đứng thẳng thì nghe "két" một tiếng—cửa nhà chứa củi bị đẩy ra, một người đàn ông to cao bước vào.

Cả Ôn Trì và Hoa Tử Tàng đều sững người.

Người kia cũng khựng lại một giây, rồi ba bước gộp thành hai, nhanh chóng lao tới, một tay đẩy mạnh Ôn Trì ngã dúi dụi.

Ôn Trì ngã chổng vó, may mà Hoa Tử Tàng kịp dùng thân đỡ phía dưới, bằng không đã ngã rất nặng.

"Hoa công tử, Lâm công tử, hai vị đều là người thông minh, biết điều một chút thì sẽ đỡ phải chịu khổ." Gã đàn ông hung tợn đe dọa một hồi, rồi cúi xuống nhặt chiếc khăn trước đó bị Hoa Tử Tàng nhổ xuống đất, không nói một lời nhét lại vào miệng hắn.

Hoa Tử Tàng: "..."

Ôn Trì thấy sắc mặt Hoa Tử Tàng lập tức biến xanh, như thể muốn nôn.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 61: Quái gở


Người đàn ông thấy Hoa Tử Tàng định dùng lưỡi đẩy khăn tay ra liền lên tiếng chặn trước động tác của hắn:

"Cứ nhổ đi, ngươi nhổ ra bao nhiêu lần thì ta nhét lại vào bấy nhiêu lần. Dù gì rơi xuống đất cũng không phải để nhét vào miệng ta."

Hoa Tử Tàng: "..."

Lời hắn ta quả nhiên có tác dụng, Hoa Tử Tàng đành thoả hiệp.

Ôn Trì trơ mắt nhìn người đàn ông kia lại móc ra một chiếc khăn tay mới toanh, màu hồng phấn từ trong túi áo, chuẩn bị nhét vào miệng cậu. Cậu lập tức phối hợp há miệng ra.

Gã đàn ông thấy mình còn chưa đưa khăn qua mà Ôn Trì đã ngồi đó ngoan ngoãn há miệng chờ sẵn, lập tức sững người. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại cười hề hề, tiện tay nhét luôn khăn vào miệng Ôn Trì, động tác lần này dịu dàng hơn hẳn so với khi đối xử với Hoa Tử Tàng.

"Ta thích người thông minh như Lâm công tử đấy." Gã đàn ông cười toe toét, "Ngươi biết điều, ta cũng bớt mệt, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?"

Ôn Trì thầm mắng trong bụng: Có lợi cái rắm ấy.

Nhưng mà hiện tại cậu đang cực kỳ khó chịu—gáy còn đau nhức, tứ chi cũng nhũn như bún. Nếu tạm thời chưa chạy thoát được thì thà chịu ít đau một chút còn hơn.

Ban đầu Ôn Trì còn định thử moi thông tin từ miệng gã đàn ông kia, ai ngờ hắn chỉ vào kiểm tra tình hình, thấy hai người bọn họ đã ngoan ngoãn trở lại liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, hắn chỉ vào Hoa Tử Tàng dằn mặt: "Mấy huynh đệ của ta đều canh ngoài kia, tốt nhất đừng giở trò gì. Nếu không, tụi ta sẽ không tử tế như bây giờ đâu."

Nói xong, hắn quay người rời khỏi nhà chứa củi.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Ôn Trì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đến khi mở mắt ra thì Hoa Tử Tàng bên cạnh vẫn im thin thít như con gà luộc.

Ôn Trì nghi hoặc quay đầu nhìn sang——

Chỉ thấy Hoa Tử Tàng đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đống rơm đối diện, vẻ mặt như chết rồi không tiếc nuối. Hắn hơi há miệng, trong miệng vẫn là chiếc khăn vừa rơi xuống đất lúc nãy. Nhưng phản ứng của hắn chẳng khác gì đang ngậm mấy con ruồi trong miệng.

Nhìn cảnh đó, Ôn Trì bỗng chợt nhớ ra.

Kể từ khi đến Tấn Châu, cậu và Hoa Tử Tàng đã mấy lần ngồi chung bàn ăn, lần nào cũng thấy hắn gần như chẳng đụng đũa. Vì chuyện này mà Tạ Cẩm còn đặc biệt hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị hay không.

Hoa Tử Tàng đáp rằng khi còn hành y bên ngoài đã từng đi qua rất nhiều nơi điều kiện kham khổ, vô tình ăn nhầm không ít thứ linh tinh, lâu ngày thành ra quen miệng kén ăn, bất kể thứ gì đưa vào miệng đều phải vô cùng cẩn trọng.

Cũng chẳng trách lần trước Ôn Trì nhầm chiếc hộp gỗ Thái tử điện hạ đưa thành hộp điểm tâm mà đem tặng đi, Hoa Tử Tàng đã ngần ngừ một chút trước khi làm ra vẻ thản nhiên nhận lấy.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì thật sự vô cùng thương cảm cho Hoa Tử Tàng.

Không bao lâu sau, gã đàn ông kia lại quay trở lại, lần này còn mang theo bốn kẻ cao to lực lưỡng khác.

Mấy tên đó tiến lên, không khách sáo chút nào mà túm lấy Ôn Trì và Hoa Tử Tàng, xách dậy như hai bao gạo.

Tên cầm đầu vung tay ra hiệu: "Mau lên."

Mấy kẻ còn lại đồng thanh dạ một tiếng, lôi xềnh xệch hai người ra khỏi nhà chứa củi.

Đáng thương cho hai kẻ đang bị trói chặt đến mức không thể nhúc nhích, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Ra khỏi nhà chứa củi là đến sân viện.

Lúc này đã về khuya, ngẩng đầu liền thấy trời sao lấp lánh, còn có một vầng trăng tròn gần như hoàn chỉnh treo cao trên không trung. Dù sân viện không đốt đèn, nhưng ánh sao và ánh trăng chiếu xuống cũng đủ lờ mờ soi sáng cảnh vật xung quanh.

Ôn Trì lờ mờ trông thấy có mấy người đang đứng trên khoảng sân trống.

Cậu rướn cổ nhìn kỹ hơn, mới phát hiện ngoài mấy người đứng thì còn có một người đang ngồi phè phỡn trên ghế dựa, chân vắt chữ ngũ, tư thế vô cùng nhàn nhã, có vẻ là đầu sỏ trong đám.

Lúc này, có người từ trong phòng chạy ra, tay cầm thứ gì đó.

"Lão đại, ngài xem cái này!" Người kia và Ôn Trì cách nhau không xa, giọng nói vang lên rất dễ lọt vào tai cậu, "Chiếc hộp gỗ này tinh xảo thật đấy, chắc chắn là hàng thượng phẩm, mang ra ngoài bán hẳn được giá cao!"

Kẻ bị gọi là lão đại thu chân lại, giơ tay nhận lấy chiếc hộp gỗ, sờ một lúc rồi nói: "Thứ này sờ vào giống đồ từ trong cung ra."

Nghe vậy, đám người còn lại lập tức phấn khởi.

"Thật hả?"

"Má ơi, thế thì bọn mình trúng mánh rồi còn gì!"

"Không ngờ cái tên họ Hoa đó còn có cả đồ trong cung."

Ôn Trì nghe cuộc trò chuyện của đám người kia, lông mày nhíu càng lúc càng chặt.

Nếu cậu đoán không nhầm thì chiếc hộp gỗ bọn chúng đang nói tới chính là hộp mà cậu định mang về trong tối nay. Không ngờ không những không lấy được, mà còn để nó rơi vào tay đám trộm cướp này.

Vừa nghĩ đến đó, trước mắt Ôn Trì bỗng tối sầm lại.

Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nghe tên đàn ông nhét khăn tay vào miệng mình lên tiếng:

"Lâm công tử, không bảo ngươi nhìn thì đừng có nhìn bậy. Cẩn thận coi chừng nhìn riết mà mất luôn đôi mắt đấy."

Giọng hắn âm trầm lạnh lẽo khiến Ôn Trì giật mình, vội vã quay đầu lại, không dám liếc thêm nữa.

Bọn chúng ép hai người đi thêm một đoạn, còn phải luồn qua mấy đường hầm nhỏ, loạng choạng vấp ngã mấy lần, cuối cùng dường như đã ra khỏi phủ họ Chu, rồi bị nhét vào một cỗ xe ngựa.

Lúc này, Ôn Trì bị nhét khăn vào miệng, đầu trùm kín, hai bên còn có người canh giữ, khiến cậu không dám cử động bừa, ngay cả hô hấp cũng phải dè dặt. Bàn tay siết chặt không ngừng, toàn thân vừa sợ vừa lo.

Tình trạng đó kéo dài rất lâu.

Cho đến khi xe ngựa bắt đầu lắc lư khiến Ôn Trì muốn ói thì cuối cùng xe cũng chậm rãi dừng lại.

"Xuống xe." Người bên phải kéo áo Ôn Trì, ghé sát vào tai cậu đe dọa bằng giọng thô ráp: "Biết điều thì ngoan ngoãn chút."

Thực ra Ôn Trì rất ngoan ngoãn rồi. Ngoại trừ lúc bị trói quá chặt không thể tự đứng dậy, những lúc khác cậu đều rất hợp tác.

Cậu biết giờ muốn trốn cũng trốn không nổi, lại còn có nguy cơ bị giết diệt khẩu bất cứ lúc nào, chi bằng xem thử bọn chúng định làm gì.

Bọn này không tiếc công sức bắt cóc cả cậu và Hoa Tử Tàng, còn đưa họ ra khỏi phủ Chu, chắc không phải chỉ để giết rồi chôn xác đâu—nhiều khả năng là muốn dùng họ làm con tin.

Xuống xe rồi, Ôn Trì phát hiện Hoa Tử Tàng vẫn còn bị giữ lại trong xe.

Cậu bị đám người đó áp giải đi thêm một đoạn, không rõ đã đi bao lâu thì người dẫn đầu mới dừng bước.

Kế đó là tiếng cửa phòng được mở ra.

Gã giữ Ôn Trì lên tiếng: "Vào đi."

Nghe vậy, Ôn Trì lập tức nhấc chân bước vào.

Ai ngờ vì bị trùm đầu nên không thấy rõ đường, một chân cậu vấp ngay vào bậc cửa, mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.

May mà phía sau có người nhanh tay kéo lại.

Ôn Trì giật bắn người, suýt nữa không thở nổi, tim đập loạn lên, đến mức không hay cái khăn trong miệng mình đã bị rơi ra, cậu thở hổn hển nói: "Đa tạ đại ca ra tay tương trợ."

"Hầy." Người đỡ cậu dùng giọng khàn khàn đáp lại, "Khách sáo gì chứ."

Vừa dứt lời, hắn bỗng khựng lại như sực nhớ ra gì đó: "Ơ? Miệng ngươi không bị nhét khăn à?"

Ôn Trì: "..."

Cậu lập tức ngậm miệng lại.

May là đối phương không truy cứu, chỉ tiện tay tháo luôn cái bao đầu trên đầu cậu: "Vào đi."

Ôn Trì chớp mắt mấy cái, đợi mắt quen với ánh sáng rồi mới tiếp tục bước vào trong.

Càng đi vào, cậu càng ngạc nhiên khi nhận ra nơi này là một gian phòng—mà còn là phòng rất khá, thậm chí còn sạch sẽ và tiện nghi hơn cả khách đ**m mà cậu nghỉ lại trước khi tới Tấn Châu.

Hai gã đàn ông có vẻ đoán được cậu không định bỏ trốn, nên cũng chẳng ngăn cản việc cậu quan sát xung quanh.

Sau khi quan sát xong, tên vừa đỡ cậu mới nói:

"Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây. Có gì cần thì cứ gọi một tiếng, bên ngoài luôn có người canh chừng."

Ôn Trì gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Dạ được."

Gã kia suy nghĩ một lát, vẫn theo đúng lệ mà cảnh cáo:

"Nói trước cho ngươi biết, đây là địa bàn của tụi ta. Chỉ cần ngươi nghe lời, tụi ta sẽ không động đến một cọng lông của ngươi. Ngược lại, muốn giết ngươi cũng chỉ là nhấc tay một cái."

Ôn Trì tiếp tục gật đầu: "Dạ được."

"..." Gã đàn ông im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự không định chạy à?"

Ôn Trì nhìn hắn đầy kỳ lạ: "Chẳng phải các người bảo không cho ta chạy sao?"

"..."

Câu trả lời này khiến đối phương tự vả không trượt phát nào.

Hai người bọn họ càng nghĩ càng thấy Ôn Trì thật kỳ quặc. Trước nay bọn họ bắt cóc đủ hạng người, giàu nghèo quan dân đủ cả, thậm chí có lần còn bắt cả quan viên tới Tấn Châu điều tra, ai nấy đều khóc lóc cầu xin như thể sắp chết tới nơi.

Chưa từng thấy ai bị bắt cóc mà lại hợp tác đến mức này.

Nếu không phải chính tay họ bắt cóc cậu, suýt nữa còn tưởng Ôn Trì tự nguyện tới đây nghỉ dưỡng.

Hai người đàn ông thở dài u uất, định rời đi.

"Nhị vị đại ca, xin đợi chút." Ôn Trì bỗng cất tiếng gọi.

Hai người dừng lại, quay đầu nhìn.

Ôn Trì chống một tay lên mép bàn, ngồi điều chỉnh tư thế cho thoải mái nhất, rồi hơi ngượng ngùng cười:

"Lăn lộn tới giờ cũng mệt rồi, ta hơi đói... không biết hai vị đại ca có thể cho ta chút đồ ăn khuya không?"

"..."

Im lặng vài giây, cuối cùng một tên không nhịn được nữa, dựng mày mắng:

"Ngươi tưởng ngươi đang đi nghỉ mát à? Sao lắm yêu cầu thế? Mới nới dây trói giờ lại đòi ăn? Rồi sao nữa, ngươi còn muốn gì nữa không?"

Nghe vậy, mắt Ôn Trì sáng rực lên: "Nếu có thể, ta muốn xin thêm bộ chăn mỏng. Dạo này trời bắt đầu ấm lên rồi, chăn dày không hợp thời tiết nữa."

"..."

Ôn Trì tròn mắt đầy hy vọng nhìn họ.

Đáp lại cậu là tiếng "Rầm!" — cửa phòng bị đóng sầm lại, hai tên kia không thèm quay đầu, bỏ đi luôn.

Thế nhưng, chưa được bao lâu sau, quả thực có người mang đồ ăn khuya và chăn đến cho cậu thật.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 62: Cạn lời


Ôn Trì bị nhốt ở đây đã bốn ngày.

Đột nhiên không còn phải dậy sớm ăn sáng, rồi cùng Lâm tướng quân ra ngoài làm việc như trước, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn có thể ngủ nướng.

Tuy hơi áy náy vì đang "nghỉ phép hưởng lương", nhưng nghĩ lại thì đây là bị bắt buộc nghỉ ngơi, cậu lại thấy dễ chịu hơn chút.

Phải công nhận là đồ ăn ở đây khá ổn — bữa sáng là bánh kẹp thịt đặc sản Tấn Châu ăn cùng canh mì, trưa và tối thì cố định một món mặn một món canh với cơm trắng đầy đĩa, thỉnh thoảng còn đổi món cho đỡ ngán.

Dù ba bữa có thể bị trễ chút, nhưng chưa bao giờ bị bỏ bữa.

Bốn ngày nay, hai người đàn ông bắt cậu tới đây thay phiên nhau mang cơm tới.

Ôn Trì có ý gợi chuyện nên biết được hai người đó tên là Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện, là anh em ruột cách nhau ba tuổi.

Cả hai có vài nét giống nhau, chỉ là anh — Lưu Đại Đức — hơi thấp gầy, còn em — Lưu Đại Thiện — thì cao to hơn chút, nên cũng dễ phân biệt.

Tuy cặp anh em này gần như "có cầu tất ứng" với Ôn Trì, nhưng về một số chuyện thì lại cực kỳ cảnh giác.

Chiều hôm ấy, sau khi ăn tối xong, Ôn Trì tranh thủ lúc Lưu Đại Thiện đến dọn khay thì vô tình hỏi:

"À, Đại Thiện này, rốt cuộc mấy người định giam ta đến bao giờ thế? Nếu là muốn tiền, thì ta viết thư cho đại ca ta là được mà, đảm bảo ảnh gửi tiền tới liền."

Lưu Đại Thiện đang thu dọn chén đũa, nghe thế lập tức sầm mặt lại, hung dữ trừng Ôn Trì một cái, gằn giọng: "Ngươi hỏi lắm thế làm gì?"

Ôn Trì ngồi ngay ngắn bên bàn, gãi đầu cười xòa:

"Ta cũng chỉ đang nghĩ cách giải quyết thôi mà, cứ kéo dài kiểu này cũng không hay, huống hồ ta ăn uống ngủ nghỉ nhờ các huynh, lại còn bắt mấy huynh như người hầu rửa bát dọn bàn, ta thấy áy náy lắm."

"..."

Lưu Đại Thiện đang chuẩn bị "làm người hầu" giùm Ôn Trì khựng tay lại, bỗng cảm thấy như có mũi tên bắn trúng ngay tim.

Ôn Trì thấy anh ta im lặng đen mặt, biết ngay hai anh em này giữ mồm giữ miệng rất kín, đành im lặng theo.

Đợi đến khi Lưu Đại Thiện dọn xong mâm bát, chuẩn bị quay người rời đi, Ôn Trì mới lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập:

"À đúng rồi, Đại Thiện, quyển truyện hôm qua huynh đưa ta đọc xong rồi. Lúc nào rảnh mang cho ta quyển mới nha, chọn loại viết về người phàm tu tiên ấy."

Lưu Đại Thiện: "..."

"À còn nữa," Ôn Trì nói rồi nhấc ấm trà trên bàn lên lắc lắc, "trà hết rồi, tiện thể pha giúp ta bình trà luôn nhé."

Lưu Đại Thiện không nhịn nổi nữa, quay phắt lại giận dữ quát: "Ngươi tưởng ngươi là khách quý nhà ta chắc?!"

Ôn Trì bị quát bất ngờ, rụt cổ lại theo phản xạ, mắt mở to ngây thơ như nai con, một lúc sau mới lí nhí lên tiếng: "Chẳng phải Đại Đức có nói... ta cần gì thì cứ bảo các huynh sao?"

Lưu Đại Thiện nghẹn họng.

Ôn Trì gọi nhỏ: "Đại Thiện ca?"

"Đừng có gọi ta là ca!" Lưu Đại Thiện trợn mắt, "Bị ngươi gọi ca thấy đúng là xúi quẩy, còn phải hầu hạ như trâu ngựa!"

Dứt lời, anh ta hằm hằm sải bước ra khỏi phòng.

Ôn Trì ngồi yên trước bàn chờ đợi, chờ khoảng nửa nén hương, Lưu Đại Thiện quả nhiên sắc mặt xám xịt đẩy cửa bước vào.

Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Ôn Trì, ném mạnh ấm trà lên bàn "rầm" một cái, rồi tiện tay quăng luôn hai quyển truyện dày cộp kế bên: "Đây, thứ ngươi đòi."

Ôn Trì hí hửng cầm truyện lên lật xem, ngẩng đầu hỏi: "Là truyện người phàm tu tiên thật hả?"

Cậu vừa nói xong, gương mặt Lưu Đại Thiện lập tức vặn vẹo, môi méo xệch vì tức. Anh ta vỗ tay "bốp!" xuống bàn:

"Ngươi mà đòi thêm cái nữa là ta tiễn ngươi đi tu tiên thật đấy!"

Ôn Trì giật bắn người, vội vã rụt về sau, gật đầu như gà mổ thóc:

"Biết rồi, Đại Thiện ca."

Lưu Đại Thiện gào lên:

"Má nó, nói rồi đừng có gọi ta là ca!"

Ôn Trì phản xạ có điều kiện:

"Dạ, Đại Thiện ca."

Lưu Đại Thiện: "..."

Ôn Trì giật mình nhận ra, vội chữa lại: "À, à... biết rồi, Đại Thiện..."

Lưu Đại Thiện: "..."

Thế là anh ta càng nổi giận hơn. Có điều, anh không nói cho Ôn Trì biết, cái tên "Đại Thiện" ấy xưa nay chỉ có mẹ anh gọi—một bà cụ ngoài sáu mươi, đi đứng còn run run lẩy bẩy. Còn lại ai cũng gọi anh là Lưu Nhị.

Lưu Đại Thiện liếc nhìn Ôn Trì, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt cậu trông hiền lành y như mẹ mình mỗi lần gọi "Đại Thiện ơi".

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, cảm giác hai mắt mình sắp mù. Lần đầu tiên trong đời, Lưu Đại Thiện quay đầu bỏ chạy như ăn cướp.

Trong phòng chỉ còn lại Ôn Trì với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

Ôn Trì có hơi cạn lời, đưa tay sờ mặt mình, quay đầu liếc hai quyển truyện vừa bị ném lên bàn, lập tức vui vẻ trở lại. Cậu nhặt lấy quyển trên cùng, lật vài trang—quả thật là truyện người phàm tu tiên.

Dạo gần đây, Ôn Trì chẳng có việc gì làm, cứ nằm trên giường suốt, nằm đến nỗi mông cũng ê ẩm. Lúc này còn chưa buồn ngủ, bèn định ngồi đọc hết hai quyển truyện này rồi mới đi ngủ.

Ôn Trì vừa uống trà nóng, vừa đọc truyện, thời gian cứ thế trôi qua lúc nào không hay.

Trời tối hẳn, bên ngoài yên tĩnh đến mức gần như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Cậu đang đọc đến đoạn cao trào thì—"két" một tiếng, cửa phòng đột ngột vang lên.

Ôn Trì bị tiếng động dọa cho giật bắn người, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy cửa phòng bị người ngoài đá văng ra, tiếp đó có hai người bị đẩy vào.

Hai người kia không đứng vững, té sấp mặt xuống đất như ăn phải phân, nửa ngày mới lồm cồm bò dậy được.

Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện theo sau bước vào, đóng sầm cửa lại, khoanh tay đứng trước cửa, từ trên cao nhìn xuống hai kẻ dưới đất.

Lưu Đại Thiện mặt mũi hung dữ, mở miệng là giọng điệu ngang tàng đậm chất giang hồ:

"Tối nay hai người ở yên đây cho ta, đừng có mơ chạy nữa—không thì ta cho về chầu trời bây giờ!"

Hai người đang nằm sấp trên đất lúc này mới lồm cồm quay đầu lại, nhưng vẫn run lẩy bẩy, mềm nhũn ngồi bệt dưới đất. Cả hai vừa bị dạy dỗ một trận, mặt mũi tím bầm, khóe miệng còn dính máu, nhìn Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện đều tràn ngập sợ hãi.

Lưu Đại Đức thấy hai người không nói câu nào, liền giơ chân đạp mạnh vào bụng một kẻ.

Tên kia kêu thảm một tiếng.

Nhưng Lưu Đại Đức không những không rút chân về, mà còn dùng gót giày nghiến nghiến vào bụng đối phương, đôi mắt xếch ti hí cụp xuống ánh lên hàn ý:

"Em ta đang nói, các ngươi không nghe thấy à?"

Kẻ kia cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, vừa kinh vừa sợ, giọng run lẩy bẩy: "Nghe... nghe thấy rồi..."

Lưu Đại Đức hừ lạnh một tiếng, mới chịu rút chân lại.

Người kia lập tức mềm oặt như hết hơi, nằm vật ra đất. Người còn lại đã khóc sướt mướt từ nãy giờ, lập tức bò đến ôm lấy y.

Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện lại thay nhau dọa thêm vài câu, rồi mới xoay người rời đi.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, bên trong lại rơi vào tĩnh lặng.

Từ đầu tới cuối bị coi như phông nền, Ôn Trì vẫn ngồi im bên bàn. Cậu hai tay nâng chén trà nóng nghi ngút khói, trước mặt là quyển truyện đã đọc được một nửa.

Cậu vô cùng ngại ngùng nhìn hai kẻ vừa bị đánh, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng người vừa khóc to nãy giờ đã sớm phát hiện ra sự hiện diện của cậu, từ từ quay đầu lại—

Ôn Trì và đối phương bốn mắt nhìn nhau.

Rồi cậu phát hiện người kia nhìn... quen lắm. Nếu bỏ qua vết bầm tím trên mặt đối phương, nhìn kỹ một chút...

Má ơi!

Không phải là cái tên họ Trương từng gây sự với cậu ở khách đ**m sao?!

Hắn làm sao mà bị bắt tới đây rồi?!

Đúng lúc ấy, Trương Hằng cũng nhận ra Ôn Trì, kinh ngạc há hốc mồm: "Là ngươi?!"

Ôn Trì cười gượng: "Trùng hợp ghê ha."

Trương Hằng nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại đứa mình ghét nhất trong tình cảnh này, mà còn là ngay sau khi hắn vừa bị hai tên thổ phỉ đánh nhừ tử trước mặt Ôn Trì.

Trong lòng hắn xấu hổ đến cực điểm, cảm giác nhục nhã như lưới to từ trên trời chụp xuống, trùm kín người hắn trong nháy mắt.

"Ca, huynh không sao chứ?" Trương Hằng mặc kệ Ôn Trì, quay đầu đỡ lấy người bên cạnh, "Để đệ dìu huynh qua kia ngồi, nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp, ông trời không tuyệt đường người đâu, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Người kia mặt mũi đau đớn, được Trương Hằng kéo mãi mới gượng đứng lên nổi.

Ôn Trì nhìn kỹ lại—lại là người quen.

Là cái tên từng đến phủ Chu khiêu khích Lâm tướng quân rồi bị dọa đến ngất đi—hình như gọi là Trương Hoan.

Trương Hoan cũng trông thấy Ôn Trì, gương mặt kinh ngạc y chang Trương Hằng: "Là ngươi?!"

Ôn Trì thấy hai người đi lại khó khăn, nghĩ một chút rồi vẫn hỏi:

"Có cần ta đỡ một tay không?"

"Không cần." Trương Hoan vẫn còn giữ chút cốt khí. Đừng nhìn hắn lúc nãy lồm cồm bò dậy cực khổ là thế, mà giờ lại từ chối rất dứt khoát.

Trương Hằng nghe Trương Hoan nói vậy, lập tức ném ánh mắt cảnh giác sang Ôn Trì, cái điệu bộ đề phòng y như sợ Ôn Trì sẽ nhào tới cướp người khỏi tay mình.

Ôn Trì: "..."

Cậu cảm thấy hai người này có phải tưởng tượng hơi xa rồi không? Cậu có phải loại thích vác mặt nóng đi dán mông lạnh đâu... À mà, trừ cái tên chó thái tử Tạ Diệp kia ra.

Đã bị từ chối rồi, sao cậu còn phải mặt dày bám theo?

Thế là Ôn Trì đặt chén trà xuống, cầm truyện lên tiếp tục đọc.

Hai người kia lết một hồi lâu mới lồm cồm ngồi xuống ghế đối diện. Ôn Trì chẳng buồn ngước mắt lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào trang sách.

Lúc này, Trương Hằng lên tiếng: "Lâm Nguyên, pha trà."

Ôn Trì không phản ứng gì, còn tưởng hắn đang nói với Trương Hoan, liền im lặng lật sang trang tiếp theo.

"Lâm Nguyên." Trương Hằng cao giọng, "Ta bảo ngươi pha trà!"

Ôn Trì ngạc nhiên ngẩng đầu liếc sang Trương Hằng, thấy đối phương trợn tròn mắt, gân mặt vặn vẹo, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Trương Hằng vốn đã chẳng đẹp trai gì, lúc tức giận lại càng khó coi.

Ôn Trì bật cười: "Ấm trà ngay trước mặt các ngươi, chẳng lẽ không có tay mà tự rót?"

Trương Hằng nói:

"Chúng ta bị thương."

Ôn Trì ngơ ngác:

"Nhưng đâu đến nỗi không rót nổi chén trà chứ?"

Trương Hằng nghẹn họng.

Ngược lại, Trương Hoan vẫn quan sát Ôn Trì từ nãy, bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt u ám:
"Chúng ta dù gì cũng cùng thuyền, ban nãy ngươi thấy chết không cứu thì thôi đi, nhưng nếu đã nghĩ ra cách bỏ trốn thì bắt buộc phải dẫn cả chúng ta đi."

Ôn Trì biết mấy tên văn nhân này xưa nay chẳng xem trọng cậu, trước kia sau lưng Tạ Cẩm thì châm chọc, giờ lộ rõ bản chất luôn.

Chỉ là cái giọng điệu trịch thượng của họ khiến cậu khó chịu cực kỳ, cứ như thể cậu nợ họ điều gì ấy.

Tất cả đều là con tin cả, dựa vào đâu mà phân sang hèn?

Ôn Trì âm thầm lườm một cái, lạnh nhạt đáp: "Ta không có cách gì để trốn."

Trương Hoan tưởng cậu đang từ chối, ánh mắt lập tức hằn đầy độc khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào quyển truyện trên tay Ôn Trì:

"Ngươi vẽ cả đường chạy trốn rồi, còn dám nói không có cách?"

Ôn Trì nghẹn lời, liền giơ tay ném quyển sách về phía hai người kia: "Tự nhìn kỹ đi, đây là sách truyện đó, được không?"

Trương Hoan và Trương Hằng cùng cúi đầu nhìn—

Chỉ thấy bìa sách to đùng dòng chữ 《Phàm nhân tu tiên》

Sắc mặt hai người trong chớp mắt trở nên đen sì, phối với mấy vết bầm dập đầy mặt, phải nói là đặc sắc không gì sánh bằng.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 63: Cứu mạng


"Ngươi vậy mà..." Trương Hoan giơ tay chỉ vào Ôn Trì, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng lẫn giận dữ như kiểu 'cả giận vì không nên thân', giọng nói cũng vì quá phẫn nộ mà cao vút lên:

"Ngươi vậy mà còn ngồi đây đọc truyện à?!"

Ôn Trì đáp thản nhiên: "Thì cũng vì rảnh quá chẳng biết làm gì."

"Rảnh cỡ nào thì cũng không thể đọc truyện trong cái nơi quỷ quái này được!" Biểu cảm lạnh lùng của Trương Hoan gần như sụp đổ hoàn toàn, trong mắt còn ẩn hiện chút hoảng loạn, hắn giật tay khỏi Trương Hằng, cánh tay chỉ về phía Ôn Trì run lên bần bật, hét lớn:

"Ngươi tự đếm xem chúng ta bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày rồi?! Chẳng lẽ ngươi không muốn thoát ra ngoài sao? Không nghĩ cách thì thôi, ngươi còn rảnh rỗi ung dung pha trà đọc truyện?!"

Trương Hằng nghe vậy cũng bực bội không kém, trừng mắt nhìn Ôn Trì đầy căm phẫn.

Ôn Trì chẳng làm gì, lại bị mắng như tát nước vào mặt, cảm thấy cực kỳ vô lý. Cậu im lặng một lúc, rồi mới mở miệng hỏi: "Vậy hai người có nghĩ ra cách trốn chưa?"

"Đương nhiên rồi, bọn ta không như ngươi chỉ biết ngồi chờ chết." Trương Hằng vừa rót trà cho Trương Hoan vừa kiêu ngạo hất cằm lên:

"Từ khi bị nhốt đến giờ, bọn ta vẫn luôn tìm cách chạy trốn."

Ôn Trì tiếp tục hỏi: "Thế đã nghĩ ra cách nào khả thi chưa?"

Trương Hằng càng nói càng có vẻ tự đắc:

"Không chỉ nghĩ ra nhiều cách, mà còn thử nghiệm hết rồi."

"Ồ." Ôn Trì gật đầu một cái, hỏi tiếp câu cuối cùng: "Thế các ngươi trốn thoát được chưa?"

Trương Hằng: "..."

Ôn Trì quan sát tỉ mỉ nét mặt méo xệch của Trương Hằng, sờ sờ cằm rồi nghiêm túc kết luận:
"Nói cách khác, các ngươi đã thử trốn rất nhiều lần, cuối cùng thì bị lôi đến đây, còn bị người ta đánh cho bầm dập tím tái?"

Trương Hằng: "..."

Đừng thấy Ôn Trì nói nhẹ như không, chứ từng chữ đều chọc trúng chỗ đau tận trong tim Trương Hằng.

Sắc mặt Trương Hằng cực kỳ khó coi, trong mắt ngập tràn phẫn uất, trừng Ôn Trì chằm chằm hồi lâu rồi bất ngờ bịch một tiếng đứng phắt dậy, bước thẳng về phía cậu.

Trương Hoan dường như đoán được Trương Hằng định làm gì, nhưng không hề có ý ngăn cản, ngược lại còn nhàn nhã bưng tách trà Trương Hằng rót cho, hớp một ngụm đầy vẻ "không liên quan đến ta".

Ôn Trì nhận ra sát khí phừng phừng từ Trương Hằng, lập tức cảnh giác, bật dậy bỏ chạy.

Ai ngờ cái tên vừa rồi còn yếu đến mức không ngồi dậy nổi kia, giờ đã nhanh nhẹn như hổ đói thấy mồi, gầm gừ lao tới rượt theo cậu.

"Ê ê ê, khoan đã khoan đã!" Ôn Trì vừa chạy vòng quanh bàn, vừa hạ giọng dỗ dành, "Ngươi cũng nói rồi mà, chúng ta là người cùng thuyền, có gì từ từ nói, hà cớ gì phải động tay động chân?"

Trương Hằng rượt mãi không bắt được, tức đến giậm chân: "Lâm Nguyên! Ngươi đứng lại cho ta!"

Đứng lại cái đầu ngươi á!

Ôn Trì thầm mắng một câu, mặt đầy bất lực. Bộ cậu ngu chắc mà đứng yên chờ hắn đấm? Thế là cậu tiếp tục chạy vòng vòng né tránh.

Chạy thêm vài vòng, Trương Hoan dường như cũng hết kiên nhẫn, đứng bật dậy, định vươn tay bắt Ôn Trì.

May mà Ôn Trì phản ứng nhanh, lập tức né người tránh thoát cú chộp ấy.

Bây giờ có tới hai người bị thương cùng vây đánh một mình cậu, dù cậu không bị thương thì cũng chẳng đảm bảo khống chế được bọn họ, mà cậu cũng chẳng muốn dây dưa đánh nhau trong cái phòng nhốt này.

Không còn cách nào khác, Ôn Trì chỉ đành chạy thẳng tới cửa.

"Đại Đức ca! Đại Thiện ca!" Ôn Trì vừa bị hai người kia đuổi sát nút, vừa đập cửa rầm rầm, gào toáng lên: "Cứu mạng với! Mau cứu ta!!"

Cậu vừa hét xong, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai từ phía sau.

Toàn thân Ôn Trì cứng đờ.

Cậu như máy móc quay đầu lại—trong ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt của Trương Hoan và Trương Hằng hiện lên, bị ánh đèn kéo dài thành những mảng tối kỳ dị, trông đáng sợ không khác gì ác mộng, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác cậu ra ăn sống nuốt tươi.

Trương Hằng nhe răng cười gằn, gương mặt bầm tím đến quái dị:

"Chạy tiếp đi? Ta muốn xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa?"

Hai người một trái một phải nắm chặt vai Ôn Trì. Cậu vừa rồi còn chạy nháo nhào, giờ lập tức như gà con cụp cánh, rụt cổ lí nhí:

"Không chạy nữa không chạy nữa... hai người trên người còn vết thương mà, hay ta ngồi xuống nói chuyện tử tế nha?"

"Ngươi nghĩ có ai muốn nói chuyện với ngươi à?" Trương Hằng hùng hổ như cua càng, vung tay định đánh:

"Ta nhìn ngươi ngứa mắt từ lâu rồi, hôm nay thay ca ngươi dạy dỗ ngươi một trận!"

Ôn Trì trơ mắt nhìn bàn tay kia càng lúc càng gần đầu mình. Giữa lúc nguy cấp, cậu nghiêng người tránh sang bên.

RẦM!

Cửa phòng bị ai đó đá bay.

Ôn Trì đang dựa lưng vào cửa, bị lực đá đẩy tới trước, ngã nhào vào người Trương Hằng và Trương Hoan, ba người chồng chất đổ nhào xuống đất.

Cậu ngã đè lên hai người kia nên không hề hấn gì.

Khổ nỗi Trương Hằng và Trương Hoan còn chưa kịp lành vết thương cũ, giờ bị Ôn Trì đè trúng, đau đến mức kêu thảm như heo bị chọc tiết.

Ôn Trì bị tiếng kêu đau thảm thiết hù cho một trận, vội chống tay bò dậy.

Lúc này, một bóng người cao to bước vào phòng—chính là Lưu Đại Thiện.

"Chuyện gì đây?" Lưu Đại Thiện cau mày, ánh mắt khó chịu đảo qua hai kẻ đang lăn lộn dưới đất, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vô tội của Ôn Trì, hỏi:

"Các ngươi đang làm cái gì?"

Ôn Trì quyết định ra tay trước để chiếm thế chủ động, vội vàng tố cáo: "Họ định đánh ta!"

Lưu Đại Thiện ngẩn ra, rồi nheo mắt nhìn sang Trương Hằng và Trương Hoan:

"Các ngươi định đánh nó?"

Đối diện với tên đô con như trâu mộng này, hai kẻ ban nãy còn hùng hổ giờ co rúm như chim cút, vừa chật vật ngồi dậy vừa run lẩy bẩy như sắp tè ra quần.

"Điếc à? Ta hỏi mà không nghe thấy?" Lưu Đại Thiện bị làm ngơ, lập tức nổi quạu, ánh mắt sắc lẹm tỏa ra khí thế nguy hiểm: "Hay là phải để ta dùng tay nói chuyện?"

Nghe đến đây, Trương Hằng cuối cùng cũng phản ứng.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, vừa liếc thấy mặt Lưu Đại Thiện thì cả người run bần bật.

Ban đầu định xin tha, nhưng liếc sang lại thấy Ôn Trì đang đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên lòng tự trọng trỗi dậy, chẳng biết nghĩ gì mà bướng lên:

"Bọn ta đánh đó, thì sao?! Giữa chúng ta là chuyện riêng, không liên quan đến ngươi. Lo mà canh cửa cho tốt đi!"

"Trương Hằng!" Trương Hoan không ngờ hắn lại cứng đầu đến vậy, hét to:
"Ngươi điên rồi à? Nói cái gì vậy?!"

Đáng tiếc là đã muộn, Trương Hằng nói xong mất rồi.

Cả hai người cùng sững lại vài giây, sau đó đồng loạt nuốt nước bọt đánh ực, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Lưu Đại Thiện — chỉ thấy sắc mặt anh ta rõ ràng tối sầm lại.

Vốn dĩ gương mặt anh đã hung dữ chẳng khác gì dã thú, thân hình thì to lớn như hộ pháp, bắp tay bắp chân cuồn cuộn cơ bắp.

Giờ phút này, anh ta đứng thẳng người, vẻ mặt không cảm xúc, cúi mắt nhìn xuống hai người như đang nhìn côn trùng bò dưới đất. Chỉ trong một khắc đó, Trương Hằng và Trương Hoan bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi nguyên thủy như đang đối diện với Tử thần.

Trương Hằng hối hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi—hắn không nên vì tranh giành thể diện trước mặt Ôn Trì mà lỡ lời như thế.

Kết quả là... Trương Hằng và Trương Hoan lại bị đánh.

Mà Lưu Đại Thiện ra tay thì khỏi phải nói: ra đòn tàn độc, đánh từng cú đều nặng như trời giáng, đến mức hai người kia r*n r* cũng không phát ra nổi. Đánh xong còn chưa thấy đã tay, anh quay ra ngoài gọi hai gã đàn em vào đánh tiếp.

Cuối cùng, Trương Hoan bị đánh tới mức không chịu nổi, ngất xỉu tại chỗ.

Lưu Đại Thiện nhìn thấy cũng chẳng buồn bất ngờ, chỉ phất tay một cái, ra hiệu cho hai tên đàn em lôi Trương Hoan ra ngoài bằng cách nắm lấy hai chân mà kéo đi. Cái thân thể lảo đảo đó vừa bị kéo vừa để lại một vệt máu dài trên nền gạch—toàn là máu mà hai người kia vừa ói ra.

Ôn Trì sợ đến mức chân mềm nhũn, tựa hẳn vào tường.

Sau khi kéo người ra ngoài, Lưu Đại Thiện còn gọi một mụ già tới dọn dẹp phòng. Mụ này cũng không phải người lạ gì với cảnh máu me.

Mụ thấy cả căn phòng bê bết máu cùng Trương Hằng nằm thoi thóp trên đất, đến cả mí mắt cũng không buồn nhúc nhích, im lìm như gà mà dọn dẹp sạch sẽ.

Xong việc, mụ rời đi.

Lưu Đại Thiện cũng chuẩn bị đi theo, trước khi rời khỏi phòng lại liếc mắt nhìn Ôn Trì đang mặt cắt không còn giọt máu dựa vào tường, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Truyện đọc xong chưa?"

Ôn Trì yếu ớt trả lời: "Vẫn... vẫn chưa..."

Lưu Đại Thiện tặc lưỡi một tiếng: "Đọc nhanh lên. Sáng mai ta đến lấy."

Ôn Trì không dám hó hé thêm câu nào, chỉ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Lưu Đại Thiện thấy Ôn Trì bị dọa cho sợ đến hồn vía lên mây, sắc mặt có chút phức tạp. Trầm mặc một chốc, cuối cùng vẫn mở miệng dặn dò:

"Sáng mai bọn ta sẽ rời khỏi đây. Ngươi nghỉ ngơi cho tử tế đi. Sau này, phải xem ngươi thể hiện thế nào trong vai trò 'con tin' rồi."

Ôn Trì không dám hỏi họ định đi đâu, cũng không dám suy đoán. Chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

Cánh cửa phòng khép lại. Mọi thứ trở về im ắng. Chỉ còn mùi máu tanh nồng trong không khí nhắc nhở Ôn Trì rằng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ là vì thời gian qua trôi qua quá yên bình, đến mức cậu suýt quên mất rằng Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện vốn là những kẻ cướp—là bọn bắt cóc đã xông vào phủ Chu phủ, mang cậu đi khỏi đó.

Ôn Trì từng nghĩ rằng chúng chỉ vì tiền nên mới chiều chuộng con tin như vậy. Nhưng giờ xem ra—chúng chỉ đối xử tốt với loại 'con tin biết nghe lời'.

Còn những kẻ không ngoan ngoãn như Trương Hoan và Trương Hằng... kết cục sẽ là bị đánh cho đến mẹ ruột cũng nhận không ra.

Ôn Trì thật sự bị dọa sợ rồi, ngay cả truyện cũng không dám đọc nữa. Cậu cẩn thận xếp gọn hai quyển sách cùng ấm trà lại ngay ngắn trên bàn, rồi cởi áo khoác, cởi giày, lên giường đi ngủ.

Giường có hai bộ chăn đệm—một bộ là đồ cũ đã có sẵn, bộ còn lại là do hai anh em họ Lưu mới mang đến.

Ôn Trì chọn bộ mới, mềm mại nhẹ nhàng, sạch sẽ thơm tho. Cậu gấp bộ cũ gọn gàng lại, rồi quay đầu nhìn Trương Hằng vẫn nằm im lìm dưới đất không động đậy.

Ôn Trì hỏi: "Ta có một bộ chăn đệm dư này, ngươi có cần không?"

Trương Hằng không trả lời.

Ôn Trì lại nói: "Nằm dưới đất vừa lạnh vừa cứng, thật không lấy lót tạm cũng được à?"

Trương Hằng vẫn không lên tiếng.

Ôn Trì đợi rất lâu vẫn chẳng nghe động tĩnh gì.

"Trương Hằng?" Ôn Trì dè dặt gọi một tiếng, thấy hắn chẳng nhúc nhích tí nào, trong lòng đột nhiên trào lên một nỗi sợ khó tả, vội hoảng hốt hỏi:

"Không phải ngươi chết rồi đấy chứ?!"

Cậu vừa nói xong, Trương Hằng liền yếu ớt đáp lại:

"Ngươi mới chết đấy."

Ôn Trì: "..."

Trương Hằng bịt miệng ho sặc sụa, ho đến như thể phổi cũng muốn bay ra ngoài.

Ôn Trì cau mày nghe mà khó chịu.

Thấy đối phương còn nói được, cậu cũng không nói thêm gì nữa, đặt bộ chăn gối gấp gọn ở cuối giường, chui vào chăn, đắp kín mít.

Vừa rồi cãi vã, đánh nhau, la hét, chạy loạn... mệt đến rã rời. Cho dù vừa nhắm mắt đã nghĩ tới cảnh Trương Hoan mồm đầy máu ngất đi, nhưng nỗi sợ đó cũng không bằng cơn buồn ngủ đang dâng lên như thủy triều.

Ngay khi cậu lơ mơ sắp ngủ, giọng nói yếu ớt của Trương Hằng vang lên cùng tiếng ho khẽ:
"Lâm Nguyên, ngươi nói thật đi, có phải ngươi là người của bọn chúng không?"

"Hả?" Ôn Trì tỉnh táo hơn phân nửa, giọng mang theo vẻ oan uổng: "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Ta bị bắt từ phủ Chu tri phủ giống hệt các ngươi, chẳng khác gì đâu."

Trương Hằng bán tín bán nghi: "Nhưng ngươi có vẻ thân thiết với chúng."

Ôn Trì nói:
"Bọn chúng ngày nào cũng mang cơm nước đến, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, thân một chút thì có gì lạ? So với quan hệ giữa ta với ngươi, chẳng phải thân hơn là đúng rồi à?"

Trương Hằng lại bị chặn họng.

Im lặng một hồi, hắn mới thì thào: "Ngươi có là người của chúng cũng không sao... Dù gì ta cũng phải trốn ra ngoài. Ta muốn tìm ca ta, rồi cùng nhau bỏ trốn."

Ôn Trì uể oải đáp: "Chúc các ngươi may mắn."

------

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Ôn Trì đã bị Lưu Đại Thiện lôi từ trong chăn ra.

"Mau lên, ăn sáng xong còn lên đường." Lưu Đại Thiện tiện tay vứt áo khoác cho cậu, thấy Ôn Trì ngoan ngoãn mặc đồ thì mới quay người đến chỗ Trương Hằng vẫn nằm co ro trên đất.

Anh ta đá một cú vào người Trương Hằng.

Tên này vốn không động đậy tí gì, giờ bị đá một phát liền hét toáng lên như heo bị chọc tiết.

"Ngủ được luôn trên sàn à? Ngươi là đầu thai từ heo à?" Lưu Đại Thiện mặt lạnh, "Không muốn bị đánh tiếp thì bò dậy ngay, không thì đừng trách ta không khách sáo."

Trương Hằng biết rõ hắn không dọa suông, lập tức bật dậy lồm cồm.

Bữa sáng vẫn là bánh thịt và canh mì. Hai phần—mỗi người một suất.

Trương Hằng có vẻ đang bệnh, sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải, nhưng vẫn cố ăn sạch sẽ.

Trước khi lên đường, Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện bước vào, tay cầm dây thừng và mũ trùm đầu, trói chặt hai người lại như thường lệ, sau cùng đội mũ đen trùm kín đầu.

Ôn Trì không giãy giụa, cũng chẳng thấy đường, nên y như lần trước, cậu ngoan ngoãn đi theo hai tên kia.

Đi một lúc, dường như đã rời khỏi nơi trú ẩn ban đầu, cả hai bị đẩy lên một chiếc xe ngựa.

Vừa lên xe, Lưu Đại Thiện liền gỡ mũ trùm đầu của Ôn Trì xuống.

Ôn Trì sửng sốt vài giây, sau đó lập tức quan sát xung quanh — rồi cậu phát hiện trong xe... đã có năm người phụ nữ khác cũng bị trói chặt, đầu bị trùm mũ đen giống hệt như họ.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 64: Bỏ trốn


Ôn Trì rất muốn biết năm người phụ nữ kia rốt cuộc là ai, đáng tiếc đầu họ đều bị trùm kín, chỉ dựa vào quần áo trên người thì căn bản chẳng đoán ra được gì.

Có điều nhìn màu sắc và kiểu dáng y phục của họ, chắc hẳn đều là tiểu thư hoặc phu nhân nhà giàu.

Cậu âm thầm suy đoán trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đợi mãi vẫn chẳng thấy Lưu Đại Thiện có động tĩnh gì tiếp theo, Ôn Trì liền mạnh dạn lén liếc về phía anh ta, kết quả lại phát hiện tên đó đã tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay, ngả đầu, nhắm mắt dưỡng thần từ bao giờ.

Ngược lại Lưu Đại Đức ngồi đối diện Ôn Trì thì vẫn còn rất tỉnh táo, thấy nét mặt cậu hơi kỳ lạ, anh liền đứng dậy, lảo đảo bước về phía Ôn Trì mấy bước.

Ôn Trì cứ tưởng y định làm gì với mình, theo phản xạ lập tức rụt người ra sau, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Chẳng mấy chốc, Lưu Đại Đức đã đến trước mặt cậu, còn ngồi thụp xuống.

Ôn Trì vừa mơ hồ vừa sợ hãi, theo bản năng trừng to đôi mắt hạnh tròn xoe, ánh mắt nâu nhạt chứa đầy hoang mang.

Nhưng Lưu Đại Đức như thể chẳng hề nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cậu, cứ thế mở miệng hỏi: "Ngươi thấy không khỏe à?"

Ôn Trì lắc đầu: "Không."

Vì đã im lặng quá lâu nên cổ họng cậu khô rát, giọng nói khàn đặc đến mức phát ra âm cũng khó khăn. Nói xong, cậu mới chợt nhận ra — hai huynh đệ nhà họ Lưu vậy mà không nhét giẻ vào miệng cậu.

Cậu nhớ lúc trước, Trương Hằng không chỉ bị Lưu Đại Thiện nhét giẻ vào miệng mà cái giẻ đó còn là khăn lau tay cậu tiện tay đặt lên giá gỗ.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì liền mím môi, thiếu điều viết mấy chữ "ta là người câm" lên mặt luôn rồi.

Nghe Ôn Trì trả lời xong, Lưu Đại Đức gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy quay về chỗ ngồi.

Dọc đường, xe ngựa lắc lư dữ dội.

Ngoài tiếng r*n r* đau đớn "ưm ưm" của Trương Hằng bị bịt miệng ra, mọi người khác đều vô cùng yên tĩnh, đặc biệt là năm người phụ nữ kia, dường như sợ hãi đến tột độ, co rúm lại bên nhau, run rẩy chẳng dám hé răng.

Ôn Trì cố gắng tựa vào xe theo tư thế thoải mái nhất có thể, nhưng khổ nỗi tay chân cậu đều bị trói, đổi thế nào cũng vẫn khó chịu vô cùng.

Dần dần, tứ chi tê rần, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cậu đành cố ngẩng đầu, há miệng hít thở thật mạnh.

Không lâu sau, Lưu Đại Đức ngồi đối diện lại chú ý đến động tĩnh bên cậu, liền đứng dậy đi qua, một lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu.

Lưu Đại Đức hỏi: "Ngươi thấy không khỏe à?"

Câu hỏi giống hệt lúc nãy khiến Ôn Trì cạn lời, cậu khựng lại một chút, rồi hơi ngượng ngùng đáp: "Có lẽ là do trói hơi chặt, ta thấy hơi khó chịu."

"Vậy à? Ta nhớ là mình trói cũng lỏng mà." Lưu Đại Đức vừa nói vừa rút dao găm ở thắt lưng, thoăn thoắt cắt đứt hai sợi dây trói trên người Ôn Trì, "Giờ thấy khá hơn chưa?"

Sự trói buộc nơi cổ bỗng chốc biến mất, đừng nói là khá hơn, đúng là thoải mái hẳn ra!

Ôn Trì cảm thấy mình thở cũng thông rồi.

"Đa tạ Đại Đức ca."

"Ối dào." Lưu Đại Đức xua tay, "Khách sáo gì."

Dứt lời, anh ta cất dao găm rồi quay lại chỗ ngồi.

Không biết xe ngựa đi bao lâu nữa, đến khi Ôn Trì bị xóc đến mức đầu óc quay cuồng thì mới lờ mờ cảm thấy xe dừng lại.

Lúc này, Lưu Đại Thiện mới tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng, anh dụi mắt, cầm lấy cái bao trùm đầu bên cạnh trùm lên đầu Ôn Trì, sau đó dẫn tất cả con tin xuống xe.

Ôn Trì cố ý vểnh tai lắng nghe, phát hiện hình như năm người phụ nữ kia cũng bị đưa xuống theo.

Rồi lại phải đi bộ một đoạn.

Có điều Ôn Trì rõ ràng cảm nhận được nơi này không bằng chỗ ở trước kia, mặt đất dưới chân gập ghềnh lồi lõm, hơn nữa có chút mềm nhão như bùn, cậu còn ngửi thấy mùi gia cầm lẩn khuất trong không khí.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cậu đã bị đẩy vào một căn phòng.

Tiếng khóa cửa vang lên phía sau, rồi có người cởi cái bao trên đầu cậu ra.

Bóng tối trước mắt đột nhiên bị ánh sáng thay thế, Ôn Trì vội vàng nheo mắt lại, mãi mới dần thích ứng được với ánh sáng xung quanh.

Lưu Đại Thiện nhanh nhẹn rút dao cắt dây trói trên người cậu, ném sợi dây xuống đất, dặn dò: "Các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, có gì cần thì bảo bọn ta một tiếng. Vẫn là câu đó, ngoan ngoãn nghe lời thì bọn ta tuyệt đối không bạc đãi đâu."

Ôn Trì đáp khẽ một tiếng "Được".

Lưu Đại Thiện lại nói: "Giường chiếu đều chuẩn bị sẵn rồi, lát nữa sẽ mang cơm tới cho các ngươi."

Ôn Trì lại "ừ" một tiếng.

Dứt lời, hai huynh đệ nhà họ Lưu rời khỏi phòng.

Ôn Trì đưa mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này đúng là không bằng chỗ ở trước, không chỉ cũ kỹ hơn hẳn, mà cả không khí cũng phảng phất mùi ẩm thấp và mùi gia cầm mơ hồ.

Quan sát xong, Ôn Trì không nhịn được thở dài, đang định ngồi lên ghế nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mông còn chưa kịp đặt xuống thì đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng "ưm ưm" gấp gáp.

Ôn Trì quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trong phòng còn một người sống — Trương Hằng.

Khổ thân Trương Hằng vẫn bị trói chặt như cái bánh tét, đầu bị trùm bao đen, miệng nhét giẻ, từ lúc vào phòng đã bị hai huynh đệ kia ném vào góc chẳng ngó ngàng gì đến.

Ôn Trì vội bước tới, gỡ cái bao trùm đầu và giẻ trong miệng Trương Hằng ra.

Sau một đêm cộng với cả buổi sáng, những vết bầm trên mặt Trương Hằng dường như còn nghiêm trọng hơn trước, mắt sưng lên như hai quả bóng bàn, nhưng mấy thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến ánh mắt căm hận mà hắn trừng Ôn Trì.

Trương Hằng mở miệng liền nói: "Ngươi chắc chắn cùng phe với bọn chúng."

Ôn Trì nói: "Không phải."

Trương Hằng quả quyết: "Chắc chắn là."

"......" Ôn Trì lười giải thích, nghĩ thầm nếu Trương Hằng đã muốn đổ tội cho cậu thì cứ đổ đi, dù có nói thế nào hắn cũng không nghe, "Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."

Ai ngờ Trương Hằng vừa nghe xong câu đó liền lập tức lớn giọng: "Thấy chưa thấy chưa, ngươi thừa nhận rồi đấy!"

Ôn Trì: "......"

Cậu bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Lưu Đại Thiện, ném cái bao trùm đầu và khăn tay xuống đất, xoay người đi đến ghế ngồi xuống.

"Ngươi đi cái gì mà đi?" Trương Hằng nói, "Còn không mau qua cởi trói cho ta?"

Lần đầu tiên Ôn Trì bị cái thái độ đương nhiên của Trương Hằng làm cho tức cười, cậu theo thói quen gác tay lên bàn, liếc mắt nhìn Trương Hằng: "Ngươi cũng đã nói ta và bọn họ là một phe, vậy ta lấy gì mà cởi trói cho ngươi?"

Trương Hằng lập tức nghẹn họng, ánh mắt đầy phẫn nộ như muốn đục một cái lỗ trên người Ôn Trì.

Ôn Trì giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt đó, cầm ấm trà rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Trương Hằng thấy thế, tức đến méo miệng.

Cuối cùng vẫn là một tên mang cơm vào cắt dây trói cho Trương Hằng.

Mặc cho ánh mắt oán độc của Trương Hằng vẫn dán chặt lên người Ôn Trì, hắn vẫn ăn sạch bát cơm, thậm chí đến cuối có vẻ đã ăn không nổi nữa nhưng vẫn gắng gượng nhét cơm vào miệng.

Ăn xong, Trương Hằng trèo lên giường nằm, không đắp chăn cũng chẳng tháo giày, cuộn người lại như con tôm.

Ôn Trì ngồi bên bàn tiêu cơm một lúc, dùng nước lạnh trong phòng rửa mặt và lau chân qua loa, sau đó mới tháo giày lên giường nằm.

Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không rõ Trương Hằng đã ngủ hay chưa, nhưng Ôn Trì nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến, ý thức của Ôn Trì cũng dần trở nên mơ hồ.

Ngay lúc cậu gần như sắp ngủ, đột nhiên cảm giác có một sức nặng đè lên người, Ôn Trì lập tức mở bừng mắt —

Chỉ thấy Trương Hằng không biết từ lúc nào đã bò lên giường cậu, cả nửa thân trên đè nặng lên cậu, trên gương mặt bầm tím đầy thương tích lại nở nụ cười vui vẻ, một tay hắn đặt lên cổ Ôn Trì.

Ôn Trì cảm thấy nơi cổ đau nhói.

Cậu cố gắng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một con dao găm lóe lên ánh lạnh trong ánh nến, đang nằm gọn trong tay Trương Hằng, kề sát ngay cổ cậu.

Ôn Trì sợ ngây người, không dám cử động lấy một chút: "Trương Hằng, ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Trương Hằng không trả lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Kêu lên."

Ôn Trì ngơ ngác: "Cái... cái gì cơ?"

Trương Hằng mất kiên nhẫn: "Ta bảo ngươi hét lên!"

Trong lúc nói, lực ở tay hắn cũng theo đó tăng thêm, cơn đau lại truyền đến khiến Ôn Trì theo phản xạ gào lên một tiếng.

Tiếng hét còn chưa dứt, Trương Hằng lập tức lăn khỏi người Ôn Trì, nhanh nhẹn chạy đến trốn sau cánh cửa.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, kế đó là tiếng mở khóa.

Cửa bị đẩy ra, người đàn ông vừa mang cơm ban nãy bước vào.

Gã vừa nhìn thấy Ôn Trì đang nằm trên giường với cổ vẫn còn rỉ máu, liền sững người trong chốc lát, sau đó không nghĩ ngợi gì mà vội vã bước nhanh tới.

Ai ngờ gã còn chưa đi được mấy bước thì Trương Hằng đã từ sau cửa lao ra, giơ tay đâm mạnh con dao găm vào sau đầu gã.

Máu tươi phun ra, bắn đầy lên mặt Trương Hằng.

Bàn tay cầm dao của Trương Hằng run rẩy kịch liệt, hắn gắng gượng nén xuống nỗi sợ trong mắt, vội vã chạy đến giường, kéo Ôn Trì vẫn còn ngơ ngác dậy, lôi cậu chạy ra ngoài.

Dù đây không phải lần đầu tiên Ôn Trì thấy xác người, nhưng khoảnh khắc này cũng chẳng kém gì lần đầu nhìn Tạ Diệp giết người, cậu đến cả phản ứng giãy giụa cũng quên mất, chỉ biết lảo đảo theo Trương Hằng chạy trốn.

Kỳ lạ là, đám người canh gác bên ngoài ban ngày bây giờ lại chẳng thấy đâu, chỉ có màn đêm mờ ảo bao phủ cùng tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai.

Ôn Trì theo Trương Hằng chạy một đoạn đường, hai người đều thở hổn hển, nhân lúc dừng lại lấy hơi, cậu khẽ hỏi: "Những người kia đâu rồi?"

Trương Hằng nhìn cậu bằng ánh mắt âm u, rồi giải thích: "Theo quan sát của ta, cách một ngày, bọn chúng sẽ tụ tập vào giờ Sửu lúc nửa đêm. Đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn."

Ôn Trì im lặng một lúc, nêu ra câu hỏi then chốt: "Nhưng... ngươi biết đường chạy không?"

Trương Hằng đáp: "Không biết."

Ôn Trì sững sờ: "Ngươi không biết đường mà cũng dám chạy trốn? Là Lương Tĩnh Như* cho ngươi dũng khí đấy à?"

*Lương Tĩnh Như là ca sĩ hát bài 'Dũng khí'

"Lương Tĩnh Như là ai?" Trương Hằng cau mày. Nhưng hắn không có hứng tìm hiểu, cũng không định để Ôn Trì trả lời, chỉ quan sát xung quanh một lượt rồi kéo tay Ôn Trì tiếp tục chạy về một hướng.

"Trương Hằng, ta thấy chúng ta đừng chạy nữa, bị bắt lại là chết chắc đấy..." Ôn Trì thở hổn hển nói, "Chúng ta quay về đi, rồi nghĩ cách khác."

Trương Hằng nghiến răng: "Ta đã giết người rồi, còn quay lại kiểu gì?"

Ôn Trì lặng thinh.

Trương Hằng vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn gương mặt Ôn Trì, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cho dù có bị bắt lại, ta vẫn còn đường lui."

Ôn Trì hỏi: "Đường lui gì?"

Câu hỏi vừa thốt ra, bụi cỏ xung quanh đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, chỉ một thoáng sau, từ trong màn đêm mờ mịt liền có một đám người lao ra — chính là lũ cướp đã bắt bọn họ.

Ai nấy đều lăm lăm dao trong tay, mặt mũi hung dữ, từng bước áp sát.

"Chính hai thằng ranh này giết Lý lão nhị, mẹ kiếp, giết quách tụi nó đi cho rồi." Một tên đàn ông giọng ồm ồm chửi rủa.

"Đúng! Giết chúng đền mạng cho Lý lão nhị!" Có kẻ tức giận hùa theo.

Ôn Trì không ngờ đám người kia lại đuổi đến nhanh và yên lặng như vậy, lập tức sợ đến mềm cả chân. Cậu chủ động túm lấy tay Trương Hằng, vừa định kéo hắn chạy trốn, thì bất ngờ bị Trương Hằng phản tay kéo ngược lại.

Rồi một con dao găm lại đặt lên cổ Ôn Trì.

Trương Hằng nấp sau lưng cậu, một tay cầm dao, một tay bóp cổ Ôn Trì, lớn tiếng hét: "Đừng lại gần! Ai dám tới gần nữa thì ta giết hắn!"

Ôn Trì: "..."

Thì ra cái gọi là "đường lui" của Trương Hằng... chính là cậu.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 65: Aaa!


"Trương Hằng, ngươi để đầu lên cổ chỉ để làm cảnh à?" Ôn Trì tức đến mức nói cũng không nên lời, cậu giận dữ giẫm mạnh lên chân Trương Hằng một cái, "Ngươi dùng ta để uy h**p bọn họ thì có ích gì? Ta đã nói rồi, ta không cùng phe với bọn chúng!"

Trương Hằng bị giẫm đến bật ra một tiếng r*n r*, con dao găm kề bên cổ Ôn Trì theo phản xạ siết thêm một chút.

"Câm miệng cho ta!" Trương Hằng gằn giọng bên tai cậu, "Ngươi tưởng ta không nhận ra sự khác biệt trong cách đối xử của hai huynh đệ kia giữa ta và ngươi à? Rõ ràng là chúng thiên vị ngươi. Dù lũ cướp kia không quan tâm sống chết của ngươi, nhưng hai huynh đệ họ chắc chắn sẽ quan tâm."

Giọng điệu đầy quả quyết của Trương Hằng khiến Ôn Trì tức đến bật cười.

Cậu lạnh giọng: "Ngươi đúng là ngu còn không tự biết."

Trương Hằng lại rụt người nấp sau lưng cậu thêm chút nữa, lúc này hắn đã chẳng thèm để tâm Ôn Trì nói gì, ánh mắt thẳng đơ nhìn đám cướp đang mỗi lúc một tiến lại gần, hừ lạnh một tiếng:

"Trực giác của ta không sai."

Đúng lúc này, đám cướp đã vây kín bốn phía.

Có điều chúng dường như không vội bắt lấy hai người là cá trong rọ kia, mà lại bắt đầu cãi nhau về cách xử lý họ.

"Giết chúng! Báo thù cho Lý lão nhị!"

"Ngươi nói giết là giết à? Giết rồi thì còn đòi tiền Chu Phương và Thân vương thế nào?"

"Vậy chẳng lẽ để Lý lão nhị chết uổng sao?"

"Chẳng lẽ tiền của Chu Phương và Thân vương không cần nữa chắc?"

Hai bên cứ thế cãi qua cãi lại.

Cãi chán rồi lại động tay động chân, số người chọn phe và xông vào đánh nhau ngày càng nhiều, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Ôn Trì thấy đám cướp tạm thời không để ý đến bọn họ, liền xúi Trương Hằng mau chạy.

May mà lần này Trương Hằng không cứng đầu nữa, cất dao găm đi, túm lấy vạt áo Ôn Trì kéo cậu chuồn đi.

Ai ngờ vừa mới bước được mấy bước thì đã có người phát hiện ra.

"Đừng đánh nữa! Chúng nó chạy rồi kìa!"

"Bắt chúng về cái đã rồi nói sau!"

"Đúng, cùng lắm đánh cho sống dở chết dở rồi mang đi đổi tiền!"

Tuy đám cướp không biết võ công, nhưng ai nấy đều to con vạm vỡ, cầm đao trong tay, ba bước gộp thành một lao đến vây quanh.

Trương Hằng biết không chạy thoát được nữa, bỗng lóe lên ý nghĩ, bất ngờ kéo Ôn Trì chắn trước người mình, giơ dao găm lên lại định kề lên cổ cậu.

May mà Ôn Trì đã có đề phòng, liền tung chân đá mạnh vào g*** h** ch*n hắn.

Trương Hằng gào lên thảm thiết.

Ôn Trì xoay người định chạy ngược hướng, nhưng đáng tiếc mọi đường lui đã bị đám cướp chặn kín.

Hiển nhiên là đám cướp đã chẳng còn kiên nhẫn đàm phán gì nữa, một tên trong đó ba bước hai bước giật lấy con dao trong tay Trương Hằng, sau đó đạp hắn ngã nhào xuống đất. Trương Hằng đau đến trợn trắng mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.

Mặt Ôn Trì tái nhợt, vô thức lùi lại một bước, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, cậu mở to mắt nhìn tên kia tiến về phía mình —

"Vương Nhị." Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.

Tên đó sững lại, quay đầu nhìn: "Lưu lão đại? Không phải huynh đang ở chỗ đại ca sao? Sao huynh lại quay về..."

Chưa nói hết câu, âm thanh của gã đột nhiên tắt lịm, thân thể bỗng run lên, rồi như ngọn núi lớn đổ rầm xuống đất.

Những người còn lại lập tức ngẩn ra, rồi nhìn kỹ — chỉ thấy giữa trán Vương Nhị cắm một chiếc phi tiêu.

Sắc mặt Lưu Đại Đức âm trầm khó đoán, anh không buồn liếc thi thể dưới chân lấy một cái, lại giơ tay vung ra thêm hai mũi phi tiêu.

Chớp mắt, hai tên cướp gần Ôn Trì nhất cũng ngã xuống.

Những kẻ còn lại kinh hãi.

Có kẻ giận dữ gào lên: "Lưu lão đại, huynh điên rồi sao? Lưu lão đại, ca ngươi giết người của mình rồi đấy!"

Lưu Đại Thiện theo sau bật cười lạnh: "Giết chính là các ngươi."

Dứt lời, hai huynh đệ họ Lưu không chút do dự ra tay. Rõ ràng cả hai đều biết võ, chỉ trong vài chiêu, hơn nửa số cướp ở hiện trường đã bị hạ gục.

Đám còn lại biết đánh không lại, liền tranh thủ thời cơ thổi còi cầu viện.

Lúc này, Ôn Trì hoàn toàn hóa đá.

Cậu không biết vì sao Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện lại đột nhiên xuất hiện, càng không phân biệt nổi hai người kia là địch hay bạn, chỉ đoán được tiếng còi đó là tín hiệu gọi viện trợ của đám cướp.

Nếu lúc này không đi, chờ tiếp viện của bọn chúng tới, cậu lại càng không thể chạy được nữa. Ôn Trì liếc nhìn hai người họ Lưu vẫn đang đánh đấm dữ dội, xoay người tính bỏ chạy.

Ai dè cậu vừa nhấc chân lên, liền bị một đôi tay túm lấy chân trái.

Ôn Trì cúi đầu nhìn xuống.

Thì ra là Trương Hằng chẳng biết bò tới từ khi nào.

Trương Hằng như kẻ chết đuối vớ được cọc cứu mạng, bám chặt lấy chân trái của Ôn Trì không buông. Hắn cố nhướn cổ lên, ngẩng đầu nhìn cậu, hằn học nói: "Quả nhiên ta không đoán sai, hai huynh đệ kia chính là người của ngươi."

Ôn Trì đáp: "Đáng tiếc là ngươi vẫn đoán sai rồi."

Dứt lời, cậu đá thẳng một cước vào mặt Trương Hằng. Lực đá quá mạnh, khiến Trương Hằng co rúm lại theo phản xạ, đôi tay đang giữ chặt lấy chân trái cậu cũng lập tức buông ra.

Ôn Trì rút chân, quay người bỏ chạy.

Thế nhưng cậu lại không quen thuộc chút nào với nơi này, cứ như con ruồi không đầu lao thẳng trong màn đêm mịt mờ. Càng tệ hơn là nơi đây không có bất cứ chỗ nào có thể ẩn nấp, khiến cậu không còn cách nào khác ngoài cắn răng mà chạy thục mạng về phía trước.

Phía sau, đám cướp đã phát hiện ra cậu, lập tức đuổi theo.

Ôn Trì chạy đến mức kiệt sức, hai chân tê rần, như thể đã mất cảm giác. Tốc độ ngày càng chậm lại, trong khi khoảng cách giữa cậu và đám người phía sau càng lúc càng rút ngắn.

Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ còn lại tuyệt vọng.

Xong rồi.

Xong đời rồi, thật sự xong rồi...

Cậu dường như có thể tưởng tượng ra kết cục thê thảm của bản thân sau khi mưu đồ bỏ trốn thất bại — nhất là khi Trương Hằng trước lúc chạy trốn còn giết mất một tên của bọn chúng.

Ngay lúc đó, một tên cướp đuổi kịp, giơ tay túm lấy tóc Ôn Trì.

Ôn Trì bị kéo giật lại, cả người loạng choạng rồi ngã bổ nhào về phía trước.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc, có một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu.

Cả gương mặt Ôn Trì vùi vào lòng người nọ, mũi thoảng ngửi được một mùi hương quen thuộc — mùi đàn hương nhàn nhạt.

Một thoáng, đầu óc Ôn Trì hoàn toàn trống rỗng.

"Tạ, Tạ Diệp..." Ôn Trì muốn ngẩng đầu lên, lại bị người trước mặt ấn đầu trở lại, cậu vô thức nắm lấy vạt áo người đó, bàn tay run rẩy không ngừng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu khẽ gọi: "Tạ Diệp, người tới rồi."

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ: "Phải, bản cung đến rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ấy, chẳng hiểu sao, viền mắt Ôn Trì lập tức đỏ bừng, trái tim cậu như thể rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi sợi dây thép treo lơ lửng bấy lâu.

Lần đầu tiên cậu phát hiện ra, thì ra bản thân lại ỷ lại vào Tạ Diệp đến thế.

Dù Tạ Diệp hay dọa cậu, hay trêu cậu, nhưng trong lòng Ôn Trì luôn mơ hồ hiểu được, Tạ Diệp sẽ không thật sự giết cậu, cũng sẽ không làm chuyện gì thật sự gây tổn thương đến cậu.

Trái lại, chính là đám cướp xa lạ kia, một khi vung dao lên thì có thể giết người không chớp mắt.

Ôn Trì thở hổn hển hai tiếng, cảm xúc sợ hãi bị dồn nén suốt quãng đường cuối cùng cũng vỡ òa. Mắt và sống mũi cậu cùng lúc cay xè, chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã thi nhau tuôn ra như suối.

"Tạ Diệp, sao người lại tới đây?" Giọng Ôn Trì đã mang theo tiếng nức nở, cơ thể cũng run lên bần bật, "Nơi này cách kinh thành xa thế cơ mà, người làm sao tới được?"

Tạ Diệp khẽ vuốt tóc cậu, động tác dịu dàng, nhưng giọng nói phát ra lại lạnh đến cực điểm: "Nếu bản cung không vượt núi băng rừng mà tới, thì làm sao có thể nhìn thấy trò hề của ngươi?"

Ôn Trì: "..."

Quả nhiên là không thể trông mong thứ gì tốt đẹp từ miệng chó, tên chó thái tử vẫn là chó mà!

Ôn Trì còn chưa kịp đáp lại thì giọng nói đầy đe dọa của bọn cướp đã xen vào.

"Ngươi là ai?" Một tên quát to, khí thế lại chẳng đủ đầy, "Ngươi biết đây là địa bàn của ai không? Thức thời thì thả người ra rồi cút đi cho khuất mắt."

Khi Tạ Diệp và Ôn Trì trò chuyện, mấy tên cướp chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, chẳng phải là không muốn xen vào, mà là bọn chúng không hiểu sao không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng.

Đợi đến khi Tạ Diệp nói xong, chúng mới khôi phục lại tự do.

Lúc này, trong mắt đám cướp đã hiện rõ vẻ sợ hãi.

Chúng chưa từng gặp người đàn ông áo trắng kia, cũng không biết hắn làm sao vượt qua được tầng tầng lớp lớp canh gác mà lặng lẽ xâm nhập vào trong viện. Có lẽ đây là một cao thủ biết võ.

Nhưng chúng lại không biết võ, chỉ biết đánh nhau bằng nắm đấm, nếu gặp phải người luyện võ, phần thắng của chúng cũng khó mà tính được.

Thấy người áo trắng không lên tiếng, mấy tên cướp lại càng gan lớn hơn một chút, thầm nghĩ có khi đối phương chỉ là một tên mặt trắng võ vẽ ngoài đẹp đẽ, chỉ biết múa may dọa người.

"Ê, chúng ta đang nói chuyện với ngươi đó!" Một tên cầm đao siết chặt cán, sải bước tiến tới, "Mau thả người kia ra, nếu không đêm nay ngươi đừng mong rời khỏi đây nguyên vẹn."

Lời vừa dứt, chỉ thấy người áo trắng cách gã không đến hai bước khẽ nâng mí mắt lên.

Người áo trắng vóc dáng cao lớn, vận bạch y như tuyết, dưới ánh trăng bạc như u linh thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn đeo một chiếc mặt nạ nửa khuôn, nửa gương mặt còn lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Tên cướp nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt đó, thậm chí đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Người áo trắng nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng, một lúc sau, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Chỉ bằng ngươi?"

Tên kia sững ra, vừa nhận ra bản thân bị xem thường thì cơn giận bùng lên, buông lời tục tĩu chửi bới vài câu, rồi giơ đao lao thẳng về phía Tạ Diệp.

Tạ Diệp vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Ngay khi lưỡi đao sắp chém xuống, hắn mới đột nhiên giơ tay, trong lòng bàn tay cuộn lên một luồng gió mạnh, hung hăng đánh về phía tên cướp.

Tên cướp căn bản không ngờ Tạ Diệp lại có võ công cao đến thế, chỉ một cú vung tay liền hất bay thanh đao khỏi tay gã. Trong khoảnh khắc sửng sốt đó, gã liền siết nắm đấm định đánh tiếp.

Không ngờ Tạ Diệp lại vung tay thêm lần nữa, luồng kình phong thứ hai phóng ra.

Luồng gió ấy lướt thẳng qua cổ tên cướp.

Những người khác còn chưa kịp chớp mắt thì đồng bọn đã cứng đờ ngay tại chỗ.

Chỉ một thoáng sau, đầu gã rơi bịch xuống khỏi cổ, lăn lông lốc đến chân họ, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn thẳng, chết không nhắm nổi mắt.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 66: Sợ hãi


Đám cướp này đều là những kẻ từng trải qua đủ chuyện sinh tử, vậy mà lần đầu tiên trong đời chúng tận mắt thấy đồng bọn bị giết gọn đến thế.

Thậm chí đối phương còn chẳng cần nhúc nhích, chỉ khẽ vung tay, đã khiến đầu lìa khỏi cổ...

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt đám người còn lại lập tức thay đổi.

Chúng chẳng buồn nhìn tới xác đồng bọn còn chưa kịp lạnh, chỉ âm thầm liếc nhau một cái, rồi đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

Tạ Diệp lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng lưng bọn chúng.

Đợi đến khi chúng chạy được một đoạn, Tạ Diệp bỗng buông Ôn Trì ra, mũi chân nhẹ điểm — cả người liền bay vút lên không. Hắn nhanh như gió lướt qua màn đêm, chưa đến vài hơi thở đã nhẹ nhàng hạ xuống ngay trước mặt mấy tên cướp, chặn đường trốn thoát của chúng.

Đám cướp không ngờ Tạ Diệp lại đuổi kịp nhanh đến thế, kinh hoàng tột độ khiến mọi cảm xúc hoảng loạn ào ạt trào dâng, nhanh chóng nuốt chửng lấy lý trí.

Chúng đồng loạt vứt bỏ đao trong tay, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

"Đại ca tha mạng!"

"Chúng tôi sai rồi, mắt mù không biết cao thấp, mạo phạm đại ca, người cứ lấy người kia đi, tha cho chúng tôi một con đường sống."

"Nhà ta còn mẹ già con nhỏ, ta cũng chỉ là bị bắt ép thôi, xin ngài, tha cho ta..."

Tạ Diệp đứng nghiêng người, cúi mắt nhìn đám cỏ ẩn mình trong bóng đêm, nghe tiếng van xin dập dồn bên tai, ánh mắt hắn không hề lay động, hàng mày còn khẽ chau lại, như thể cảm thấy phiền phức.

"Ồn chết được."

Hắn vừa dứt lời, hai tay liền khẽ vung lên — những thanh đao bị vứt lăn lóc trên đất bỗng nhiên rung lên vù vù rồi bay thẳng lên.

Đám cướp trợn trừng mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì, những thanh đao ấy như sống dậy, lao vun vút về phía bọn chúng, đâm xuyên qua thân thể, qua lại cắt xé, thẳng tay giết sạch.

Máu tươi văng tung tóe, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Ôn Trì đứng không xa đó, trơ mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cậu thấy từng tên cướp ngã rạp xuống, chết đến không thể chết hơn được nữa, mùi máu tanh đậm đặc dần lan ra khắp không khí, ào ạt xộc thẳng vào mũi.

Dù đã nhiều lần ngửi thấy mùi này, Ôn Trì vẫn bị sặc đến mức nôn khan hai tiếng.

Cậu khuỵu xuống đất, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Chẳng biết từ lúc nào, Tạ Diệp đã quay về bên cạnh, bất ngờ bế cậu lên theo kiểu công chúa.

Ôn Trì bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, buột miệng kêu khẽ "a" một tiếng, nhưng phản xạ vẫn là vòng tay siết chặt lấy cổ hắn.

"Có người tới." Tạ Diệp thì thầm bên tai cậu, rồi khẽ bực bội tặc lưỡi, "Một đám phiền toái."

Dứt lời, hắn ôm Ôn Trì bay vút về một hướng.

Ôn Trì còn chưa hoàn hồn, vẫn tựa trong lòng hắn, gió đêm mang theo chút hơi nóng lướt qua mặt, nhưng lại chẳng thể xua đi mùi máu tanh còn quanh quẩn trong mũi. Cảm giác buồn nôn vẫn quẩn quanh nơi cổ họng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp.

Tạ Diệp vẫn là bộ dáng lạnh tanh như cũ, dường như chẳng hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời. Dẫu mới giết bao nhiêu người, hắn cũng không hề nhíu mày lấy một cái.

Gió đêm thổi tung mái tóc dài buông hờ nơi bờ vai Tạ Diệp, có một lọn vờn qua mặt Ôn Trì.

Ôn Trì buông tay khỏi vạt áo hắn, đưa tay cầm lấy lọn tóc ấy, khẽ đặt lên mũi ngửi. Dường như... cậu ngửi được một chút hương thoảng nhè nhẹ.

Ôn Trì không chắc đó có phải ảo giác không, nhưng cảm giác ghê tởm trong dạ dày hình như đã dịu đi đôi chút.

Thế là cậu tiếp tục ngửi.

Một lọn không đủ, cậu dứt khoát túm cả một nắm tóc của Tạ Diệp, ép lên mặt mình.

Thật ra rất ít người biết, Thái tử Tạ Diệp có khinh công cực kỳ xuất sắc. Cho dù hắn có công khai bay nhảy trên mái nhà, thì cũng rất khó bị phát hiện.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Diệp đã giảm tốc.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đáp xuống lầu gác của một viện nhỏ.

Cúi đầu nhìn người đang được mình ôm trong lòng, Tạ Diệp thấy Ôn Trì nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng, môi cũng chẳng có chút huyết sắc. Cậu không nhúc nhích, chỉ có bàn tay vẫn bám chặt lấy một nắm tóc của hắn.

Ánh mắt Tạ Diệp dừng lại ở bàn tay ấy.

Con ngươi hắn khẽ lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, chẳng trách nãy giờ cứ có cảm giác có người kéo tóc hắn.

Lúc này, nha hoàn đợi sẵn trong phòng dường như cảm nhận được điều gì, vội mở cửa ra, liền trông thấy Thái tử đang đứng bên lan can.

"Điện hạ, người đã về rồi ạ."

Tạ Diệp nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái, thản nhiên nhảy khỏi lan can, sải bước vào trong phòng.

Nha hoàn thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại, đợi đến khi hắn ôm Ôn Trì bước vào rồi, nàng ta mới rón rén đi theo sau và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tạ Diệp đi thẳng tới mép giường, định đặt Ôn Trì xuống, nào ngờ tay cậu vẫn nắm chặt tóc hắn chưa buông.

Hắn đành đứng yên tại chỗ một lúc, rồi thở dài: "Ôn Trì, chúng ta tới rồi."

Nha hoàn đứng một bên, tuy luôn cúi đầu, nhưng qua ánh nhìn liếc nghiêng vẫn thấy rõ từng hành động giữa Thái tử và Ôn Trì.

Chỉ thấy Ôn Trì hình như vẫn chưa ngủ, sau khi nghe tiếng Tạ Diệp, hàng mi dài khẽ run lên, nhưng cậu không mở mắt, trái lại càng siết chặt lấy tóc Tạ Diệp hơn, rồi vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực hắn.

Ôn Trì không cố ý, nhưng động tác đó lại kéo tóc Tạ Diệp đau đến nhíu mày.

Nha hoàn: "..."

Nàng ta lén liếc tay Ôn Trì đang nắm tóc điện hạ, trái tim lập tức treo ngược lên, đến cả hô hấp cũng chững lại.

Nàng thừa nhận vị công tử Ôn này quả thực chiếm một vị trí nhất định trong lòng Thái tử điện hạ, nhưng trên đời này chưa từng có ai dám mạnh tay kéo tóc hắn như vậy. Phải nói rõ rằng, không ít người từng vô tình đụng phải Thái tử, còn chẳng biết mình chết như thế nào.

Thái tử có sủng ái thì cũng không có nghĩa sẽ dung túng hành vi vượt quá giới hạn như thế từ Ôn công tử.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng nhận ra nỗi lo của mình có vẻ thừa rồi.

Thái tử điện hạ căn bản không để tâm đến mấy lọn tóc kia, dường như sau một thoáng do dự, hắn vẫn cúi người đặt Ôn Trì xuống giường.

Ai ngờ vừa mới chạm vào đệm, Ôn Trì đã vùng vẫy như phát cuồng, hai tay siết lấy cổ Tạ Diệp, gắng sức chui ngược lại vào lòng hắn.

"Không, ta không ngủ đâu." Ôn Trì vẫn nhắm mắt, giọng run lẩy bẩy, "Ta không muốn ngủ..."

Tạ Diệp lập tức bế cậu lên lại.

Ôn Trì rốt cuộc cũng yên ổn hơn một chút, nhưng vì vùng vẫy vừa rồi nên cậu thở hổn hển, gương mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tạ Diệp cúi mắt nhìn gương mặt cậu, hờ hững nói: "Nếu không muốn ngủ, vậy nằm nghỉ một chút cũng được."

Ôn Trì vội lắc đầu như sợ hãi thứ gì đó: "Ta không muốn nghỉ..."

Tạ Diệp hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Ôn Trì im bặt, đôi môi mỏng run rẩy, hồi lâu mới lí nhí nói: "Ta muốn người cứ ôm ta như vậy..."

Nói rồi, cậu lại như một con thú nhỏ dụi vào lòng Tạ Diệp, muốn dán sát cả người vào hắn. Mặt cậu chẳng những chôn trong ngực hắn mà còn lần tay bám lấy cổ, rúc sâu hơn vào hõm vai ấm áp.

Trước đây chỉ mơ hồ ngửi được hương thơm sau lớp áo, nay gò má trực tiếp áp lên làn da hắn, toàn bộ cảm quan của Ôn Trì dường như bị mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể Tạ Diệp bao phủ.

Thân thể Tạ Diệp lúc nào cũng mang theo hương trầm dịu nhẹ.

Điều kỳ lạ là, kể từ sau lần Ôn Trì rơi khỏi mái cung điện, cậu bắt đầu ngửi được một mùi thơm khác ngoài mùi trầm ấy — phảng phất như hương hoa hoặc thảo mộc, đọng lại rõ hơn trên tóc và da hắn.

Ôn Trì say mê hương thơm ấy, thậm chí còn có cảm giác chưa từng có về sự an toàn.

"Tạ Diệp," Ôn Trì nói, "người thơm quá..."

Ánh mắt Tạ Diệp bỗng tối lại.

Một câu kia khiến hắn bất giác nhớ lại vài chuyện chẳng lấy gì làm vui vẻ, hắn hơi nghiêng đầu: "Tả Chi."

Nha hoàn đứng bên lập tức đáp: "Có nô tỳ."

Tạ Diệp phân phó: "Mang một chậu nước nóng vào, thêm chút đồ ăn."

Tả Chi đáp lời rồi lui ra.

Đợi hắn đi rồi, Tạ Diệp vẫn đặt Ôn Trì xuống giường, mặc cho Ôn Trì lại bắt đầu vùng vẫy, gắng chui vào lòng hắn.

Nhưng lần này Tạ Diệp không nhượng bộ. Hắn cũng trèo lên giường, cúi người đè lên trên, hai tay khóa chặt cổ tay Ôn Trì đặt l*n đ*nh đầu.

Ôn Trì yếu thế hơn nhiều, dù giãy giụa thế nào cũng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, bị kềm chặt đến không thể nhúc nhích.

Cậu sốt ruột đến phát điên, hai chân bất chấp đạp thẳng vào người Tạ Diệp, không ngờ lại đá trúng bắp chân hắn. Cậu nghe hơi thở của hắn trầm xuống rõ rệt.

Giọng Tạ Diệp lạnh đi: "Ôn Trì!"

Ôn Trì chấn động.

Không hiểu sao, tiếng gọi đó khiến đầu óc cậu như tỉnh táo hẳn, cậu chầm chậm mở mắt ra, liền thấy gương mặt Tạ Diệp đang cúi nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.

"Ta..." Ôn Trì khó khăn mở miệng, "Ta bị sao vậy?"

Ánh mắt Tạ Diệp đen thẫm như nước mực, sâu không thấy đáy, ánh nến dường như đang lập lòe nhảy múa trong đó. Hắn nhìn Ôn Trì rất lâu, đến khi chắc chắn cậu đã tỉnh táo mới buông tay, chuyển sang nhẹ nhàng vuốt gò má lạnh lẽo của cậu: "Đói không?"

Ôn Trì lắc đầu: "Ta vừa rồi làm sao vậy?"

Tạ Diệp đáp: "Không có gì."

Ôn Trì biết hắn đang giấu. Cậu nhận ra bản thân có gì đó không ổn — khi ấy, như thể có một ý thức khác chiếm lấy suy nghĩ của mình, khiến cậu không thể làm chủ hành vi, chỉ biết theo bản năng mà bám riết lấy Tạ Diệp.

Và chuyện đó từng xảy ra một lần rồi, chính là sau cú ngã từ mái cung điện.

Bản năng mách bảo Ôn Trì, có thể là do thể chất của Tạ Diệp gây ra biến đổi nào đó trong cậu. Ít nhất thì... trước lúc đó, cậu chưa từng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia từ hắn.

Nhưng lúc này cậu chẳng kịp nghĩ gì nhiều. Trong đầu chỉ còn quẩn quanh những hình ảnh máu me — lúc hai gã họ Lưu giết người, lúc Tạ Diệp ra tay...

Cậu hiểu, nếu Tạ Diệp không đến kịp, e rằng kết cục của cậu chẳng khá hơn là bao.

Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy nhiều xác chết như vậy. Lần đầu tiên ngửi thấy thứ mùi máu tanh đậm đến mức như ngưng tụ trong không khí, sực lên mũi khiến người ta nghẹt thở.

Mắt Ôn Trì đỏ hoe, đầy tia máu, những ngày qua cậu luôn cố giữ bản thân bình tĩnh, cứ ngỡ mình đã có thể đối diện với cái chết. Nhưng đến khi Tạ Diệp thực sự xuất hiện, cậu mới phát hiện... mình rất sợ chết.

Đặc biệt là giây phút tên cướp túm tóc cậu, nỗi sợ từng bị dồn nén sâu kín liền bùng nổ như thủy triều nhấn chìm cậu.

Ôn Trì chớp mắt, nước mắt lập tức dâng đầy nơi khóe mắt, rồi tuôn trào như suối, rơi lã chã trên gối trắng, thấm ra từng đóa ướt nhòe.

"Ta tưởng mình sẽ chết rồi..." Ôn Trì cố gắng đưa tay ôm lấy cổ Tạ Diệp, nhưng lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.

Cậu không từ bỏ, lập tức níu lấy vạt áo trước ngực hắn, nức nở nhỏ giọng, "Nếu người không tới, ta nhất định đã chết rồi..."

Tạ Diệp mặc cho cậu níu kéo khiến y phục nhăn dúm, hắn khẽ nhấc ngón tay, lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt cậu: "Trước đây bản cung đã cho ngươi cơ hội, là ngươi chọn rời đi. Ngươi thà đến nơi hoang vu này cũng muốn tránh khỏi bản cung."

"Ta hối hận rồi, Tạ Diệp... Ta muốn về." Ôn Trì càng lúc càng khóc dữ hơn, mặt đỏ bừng, vai run lên từng nhịp. Cậu buông tay khỏi áo Tạ Diệp, lại giơ tay lên định ôm lấy cổ hắn.

Nhưng Tạ Diệp vẫn tránh đi như cũ.

"Ngươi còn chưa tỉnh táo, ngủ một giấc sẽ khá hơn." Hắn dường như chẳng muốn thấy gương mặt đầy nước mắt kia, liền quay đầu, kéo phắt chăn trên giường phủ lên mặt Ôn Trì, không cho cậu nhìn mình nữa.

Ôn Trì: "..."

Tạ Diệp đứng dậy, chuẩn bị rời giường.

Ôn Trì lờ mờ nhận ra — Tạ Diệp nghĩ cậu vẫn bị hương thơm kia làm cho mê muội nên mới như thế, tức khắc cậu thấy vừa xấu hổ vừa giận.

Cậu hất tung chăn khỏi mặt, hai tay hai chân quơ loạn trên giường rồi nhào thẳng lên lưng hắn.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 67: Chăm sóc


Ôn Trì cảm thấy mình chẳng khác gì một con gấu túi, cả người đều dính chặt lên người Tạ Diệp.

Tạ Diệp rõ ràng khựng lại, cả người cứng đờ, không nhúc nhích.

Thấy vậy, Ôn Trì lập tức bám càng leo cao, vươn tay ôm lấy cổ Tạ Diệp, hai chân từ sau vòng chặt lấy eo hắn, thậm chí còn nhích người lên trên, như thể sống chết cũng không buông.

Tạ Diệp giãy dụa một chút. Ôn Trì sợ bị hắn hất xuống, liền càng siết chặt hơn nữa.

Tạ Diệp im lặng một lúc, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Buông ra."

Ôn Trì không buông, còn ghé vào tai hắn hỏi: "Tạ Diệp, người định đi đâu thế?"

Tạ Diệp đáp: "Ra ngoài."

Nếu còn ở Đông cung, Ôn Trì cầu còn không được Tạ Diệp tránh xa mình, nhưng nơi này không phải Đông cung, mà là Tấn Châu xa xôi cách kinh thành cả ngàn dặm.

Ở đây cậu chẳng quen ai, thậm chí vừa mới từ quỷ môn quan trở về...

Trời biết, lúc nghe thấy giọng Tạ Diệp quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt hắn quen thuộc, cậu còn tưởng mình sắp chết đến nơi, sinh ra ảo giác.

Tạ Diệp chẳng phải nên yên ổn ở lại Đông cung hay sao? Tại sao lại tới tận Tấn châu?

Cảm giác mơ hồ ấy cứ như sương mù không tan, mãi quẩn quanh trong lòng Ôn Trì. Cậu sợ Tạ Diệp đi rồi sẽ không quay lại, lại càng sợ sự xuất hiện của hắn chỉ là ảo ảnh trong cơn hấp hối của mình.

Cậu nghĩ, có lẽ mình đã nảy sinh "hội chứng chim non"*, nhưng không tài nào thoát khỏi tâm lý đó được.

*hội chứng chim non: người mắc hội chứng chim non thường có cảm xúc lệ thuộc sâu sắc vào người đầu tiên cho họ sự ấm áp, bảo vệ, quan tâm – đặc biệt nếu họ đang ở trạng thái yếu ớt, tổn thương, hoặc mới bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ.

Cậu thực sự rất sợ.

Càng sợ hơn là bị Tạ Diệp bỏ lại.

"Tạ Diệp, đừng đi được không? Ta không muốn ở lại đây một mình." Ôn Trì vứt luôn cả mặt mũi, dụi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào y phục hắn, khẽ khàng nài nỉ, "Ta sợ lắm."

Tạ Diệp bị cậu quấn riết lấy đến chẳng còn cách nào, muốn đi cũng không nổi, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Hồi đó chạy nhanh thế cơ mà, giờ biết sợ rồi?"

Ôn Trì đoán được Tạ Diệp sẽ không nổi giận với mình, nên càng thêm ỷ lại. Cậu dụi mặt vào bên tai hắn, giọng còn khẽ nấc: "Sớm biết sẽ bị bắt cóc, ta đã chẳng tới đây."

Tạ Diệp lạnh giọng: "Trên đời này không có 'sớm biết'."

Ôn Trì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng căng cứng của Tạ Diệp, chợt nhớ đến hai huynh đệ Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện tốt với cậu một cách kỳ lạ, bỗng hiểu ra điều gì đó: "Đúng rồi, Đại Đức ca và Đại Thiện ca là người của điện hạ đúng không?"

Tạ Diệp im lặng một lúc, rồi bật cười lạnh: "Mới mấy ngày mà thân thiết thế rồi?"

"..." Ôn Trì như ngửi được mùi chua lượn lờ trong không khí, vội vàng chống chế, "Ta nói là Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện đó! Họ đối xử với ta rất tốt, ta còn thắc mắc sao lại có kẻ bắt cóc mà biết nói lý lẽ đến vậy."

Tạ Diệp nói: "Bọn họ là người của bản cung."

Ôn Trì ngạc nhiên: "Người của điện hạ mà còn kiêm nhiệm vai trò làm cướp?"

Tạ Diệp lại im lặng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng đã mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi tưởng cướp có thể dễ dàng trà trộn quanh bản cung? Nếu không phải do ngươi ngu ngốc, tự chui đầu vào chỗ tên họ Hoa đó, bản cung đâu phải cử người giả làm cướp để lẻn vào?"

Ôn Trì tự động bỏ qua hai chữ "ngu ngốc", lập tức ngẩng đầu, mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn hắn, niềm vui trào lên chẳng thể kìm nén nổi.

"Vậy... vậy chẳng phải người đã theo ta tới Tấn Châu từ lâu rồi sao?" Ôn Trì nhìn mấy sợi lông tơ mảnh trên mặt Tạ Diệp dưới ánh nến, cẩn thận hỏi, "Chẳng trách điện hạ biết rõ cả chuyện ta lén tìm Hoa Tử Tàng ban đêm..."

Tiếc là Tạ Diệp còn chưa kịp trả lời, thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.

"Điện hạ," giọng Tả Chi truyền vào từ ngoài cửa, "Nô tỳ mang nước nóng đến rồi."

Tạ Diệp đáp: "Vào đi."

Tả Chi đẩy cửa bước vào.

Nàng cúi đầu, đi thẳng đến bên giường, đặt chậu nước còn phủ khăn lên giá gỗ. Sau đó nàng vỗ tay ra hiệu, mấy cung nữ đứng ngoài nối đuôi nhau bước vào, bưng đồ ăn xếp gọn gàng lên bàn.

Tả Chi ra lệnh: "Các ngươi lui xuống đi."

Đám cung nữ đồng thanh vâng dạ, lại hành lễ với Tạ Diệp rồi yên lặng lui ra.

Tả Chi đứng bên giường, chờ Thái tử sai bảo. Rất nhanh sau đó, Tạ Diệp liền nói: "Tả Chi."

"Có nô tỳ."

"Ngươi ở lại chăm sóc hắn."

"Vâng."

Tạ Diệp định đứng dậy, nhưng Ôn Trì vẫn bám chặt sau lưng, bất đắc dĩ hắn phải vỗ nhẹ lên tay đang siết cổ mình, ý bảo Ôn Trì buông ra.

Nào ngờ Ôn Trì vừa nghe xong đã cuống lên, không những không buông, còn ôm chặt hơn.

"Không phải người nói không đi sao?"

"Bản cung có nói thế bao giờ?" Dẫu võ công cao đến mấy thì Tạ Diệp cũng đâu phải người gỗ, lúc này bị Ôn Trì ôm chặt cổ đến nghẹt thở, hô hấp bắt đầu loạn nhịp, hắn quát lên: "Buông tay!"

Ôn Trì lì lợm không chịu buông.

Cậu biết, chỉ cần mình buông tay, Tạ Diệp nhất định sẽ lập tức bỏ đi.

Không ngờ Tạ Diệp cũng nổi nóng, đưa tay nắm lấy cổ tay Ôn Trì, ngón tay lạnh băng ấn lên mạch cậu, rồi từ từ siết lại.

Ngay tức khắc, Ôn Trì cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới từ cổ tay, cứ như xương sắp bị bóp nát đến nơi. Cậu biết rõ Tạ Diệp chưa dùng đến một phần mười sức lực, nhưng vẫn đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

"Tạ Diệp, người bóp tay ta đau quá..." Nước mắt Ôn Trì trào ra không cách nào kìm được, vừa giận vừa tủi, lại vừa cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để làm nũng nổi nóng với Tạ Diệp, những cảm xúc mâu thuẫn đó va đập loạn xạ trong đầu, khiến cậu rối bời.

Tạ Diệp nói: "Ngươi buông ra, bản cung sẽ buông."

Ôn Trì đau đến mức giọng run run: "Người buông trước đi."

Tạ Diệp lập tức thả tay.

Cơn đau nhức nơi cổ tay thoắt cái biến mất, nhưng Ôn Trì vẫn không hề có ý định buông ra, ngược lại còn nhào người tới, há miệng cắn vào tai Tạ Diệp.

Tạ Diệp: "..."

Cả người hắn như hóa đá, đứng im tại chỗ như bị điểm huyệt.

Tả Chi đứng bên giường chứng kiến tất cả, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Năm chín tuổi, nàng được Thái tử điện hạ đích thân cứu khỏi một vụ thảm sát, từ đó liền đi theo hầu hạ Thái tử. Trừ lúc Thái tử ở riêng với Ôn công tử nàng sẽ chủ động tránh mặt, còn lại đều như cái bóng, không rời bán kính trăm bước quanh hắn.

Từ khi nào nàng từng thấy ai dám gọi thẳng tên húy của Thái tử điện hạ? Từng thấy ai dám tay chân lả lơi, quấn lấy Thái tử không rời? Lại càng chưa từng thấy ai cả gan cắn tai Thái tử?

Nếu điện hạ hạ lệnh, nàng có thể lập tức lấy mạng Ôn công tử, hoặc để hắn chết trong đau đớn tột cùng.

Nhưng... Thái tử điện hạ không nói gì cả.

Tả Chi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ mong mình có thể hòa tan vào không khí màu vàng ấm áp trong phòng.

Nàng thầm quan sát Thái tử điện hạ bị Ôn công tử dây dưa mãi mà vẫn chưa thoát thân được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải hắn đã bị ai đó giả mạo hay không.

Mãi cho đến khi Ôn Trì bỗng đau đớn kêu lên một tiếng, Tả Chi mới giật mình tỉnh lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Trì cuối cùng cũng buông Tạ Diệp ra, sắc mặt tái nhợt, giữa trán nhăn chặt, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ đau đớn.

Ôn Trì hai tay ôm lấy cổ, máu tươi rịn ra từ kẽ tay.

Tạ Diệp quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh ấy. Trên mặt hắn vẫn không có nhiều biểu cảm, nhưng trong mắt đen lại gợn lên sóng ngầm, khí tức quanh thân cũng lạnh đi thấy rõ. Hắn đưa tay định kéo tay Ôn Trì ra.

Ôn Trì theo bản năng né tránh: "Không sao, vừa rồi lỡ động vào vết thương thôi."

Tạ Diệp hỏi: "Vết thương gì?"

Ôn Trì không dám nhìn vào mắt hắn, ấp úng nói: "Có người bắt ta làm con tin, lấy dao rạch một nhát lên cổ. Không nghiêm trọng đâu, băng bó lại là được."

Tạ Diệp mím môi, ánh mắt u ám khóa chặt lấy khuôn mặt Ôn Trì như muốn xuyên thấu cậu. Ôn Trì không chịu nổi cái nhìn ấy, suýt nữa chui luôn đầu vào ngực.

Một lúc sau, cậu lí nhí nói: "Vết thương nhỏ thôi, sẽ nhanh khỏi."

Tạ Diệp chợt quay đầu nhìn về phía Tả Chi: "Ra ngoài."

Tả Chi nhận ra tâm trạng Thái tử rất tệ, không dám chậm trễ, lập tức lui ra. Lúc quay người đóng cửa lại, nàng còn liếc nhìn Ôn Trì đang bị khí thế u ám của Thái tử dọa cho đứng đờ người, không dám nhúc nhích.

Ôn Trì mặc áo dài màu xanh nhạt, không biết bị dính máu ở đâu mà khắp người loang lổ vết đỏ, hèn gì khi nãy nàng và Thái tử đều không nhận ra cậu đang bị thương ở cổ.

Đóng cửa rồi, Tả Chi không rời đi mà lặng lẽ đứng canh bên ngoài, thẳng lưng như cây thương, không hề di chuyển.

Gác lầu rất cao, nhìn ra xa có thể thấy cảnh đêm vùng ngoại ô Tấn Châu — nhưng đáng tiếc chẳng có gì đáng gọi là cảnh đêm, chỉ toàn một màu đen lờ mờ bao phủ.

Tấn Châu kém xa kinh thành, vậy mà vẫn có thể khiến Thái tử điện hạ đích thân tới đây.

Thái tử vốn không thích ra ngoài, nghe nói hồi nhỏ từng gặp chuyện gì đó, từ đó về sau luôn bài xích việc rời khỏi kinh thành, thậm chí bước ra khỏi Đông cung một bước cũng khó.

Ban đầu Thái tử chỉ cử nàng và hai huynh đệ họ Lưu đến Tấn Châu bảo vệ Ôn Trì. Nhưng sau này nghe nói Tứ hoàng tử mãi vẫn chưa giải cứu được người, rốt cuộc hắn không kìm được, bỏ lại Chu công công cùng thị vệ, một mình tới Tấn Châu.

Từ kinh thành đến Tấn Châu, đi xe ngựa phải mất hơn ba ngày. Vậy mà Thái tử vận khinh công, không ngừng nghỉ suốt dọc đường, rút ngắn hành trình xuống còn một ngày rưỡi.

Cho đến giờ phút này, hắn vẫn chưa nghỉ ngơi lấy một khắc.

Tả Chi thực sự không hiểu nổi, cái người tên Ôn công tử ấy — nhát gan, nhu nhược, còn sợ chết như vậy — rốt cuộc có điểm nào đáng để Thái tử điện hạ bảo vệ đến thế?

Nàng vừa nghĩ ngợi, vừa chú ý động tĩnh trong phòng. Không bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ truyền ra, tựa như tiếng Ôn công tử khóc thút thít, còn kèm theo mấy câu lầm bầm.

Tả Chi khựng lại, định chuyển hướng chú ý, nhưng âm thanh ấy lại dần lớn hơn.

Sau đó, nàng nghe rõ Ôn Trì nói: "Ta không muốn uống, người cất tay đi."

Không rõ Thái tử đáp gì.

Ôn Trì tiếp tục nức nở: "Ta không muốn uống máu người... í í í í í..."

Một lúc lâu sau, tiếng khóc mới dần nhỏ lại, rồi biến mất.

Tả Chi cũng thở phào.

Đột nhiên, nàng nghe Thái tử gọi: "Tả Chi, vào đây."

Tả Chi lập tức đẩy cửa bước vào, liếc mắt đã thấy Thái tử điện hạ mặt mày tái nhợt, đang tựa vào đầu giường, trong lòng là Ôn Trì đã ngủ say. Ôn Trì nằm nghiêng vào trong, nàng chỉ thấy được gáy cậu cùng cơ thể đang được đắp kín chăn mềm.

Trên đất là quần áo, giày vớ của Ôn Trì. Đồ ăn trên bàn đã bị động đến không ít, khăn mặt và chậu nước cũng đã dùng qua.

Tả Chi cúi đầu nhìn đôi giày trên đất, bất chợt muốn biết đôi giày ấy là do Ôn công tử tự mình cởi ra, hay là... do Thái tử điện hạ nổi tiếng sạch sẽ kia giúp cởi.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 68: Miệng có mùi


Tả Chi đang mải suy nghĩ mông lung thì bị giọng nói lạnh nhạt của Tạ Diệp kéo về thực tại.

"Ngươi gọi Lưu Đức đến đây."

"Dạ." Tả Chi khẽ khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn quầng thâm rõ rệt dưới mắt Thái tử, do dự chốc lát rồi mạnh dạn nói: "Điện hạ, người đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi rồi, hay để nô tỳ chăm sóc Ôn công tử, người đi nghỉ một chút?"

Tạ Diệp cụp mắt, ánh nhìn rơi vào gương mặt nghiêng đang ngủ say của Ôn Trì.

Hắn không ngờ Ôn Trì lại bị cảnh tượng máu me đêm nay dọa đến vậy, đến mức không dám một mình nằm trên giường này. Hắn ôm cậu ngồi rất lâu, Ôn Trì mới dần chìm vào giấc ngủ vì quá mệt, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay áo hắn không buông.

Tạ Diệp khẽ động, định rút tay ra.

Ai ngờ Ôn Trì dù có vẻ ngủ say vẫn lập tức phát hiện ra, cặp mắt nhắm nghiền đột nhiên mở ra.

Trong mắt Ôn Trì vẫn còn chút mơ màng, theo bản năng trợn tròn mắt, chăm chú nhìn Tạ Diệp không chớp, giọng nói khàn khàn: "Người muốn đi à?"

Tạ Diệp nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu rất lâu, sau đó mới đưa tay vén một lọn tóc rối vương trước trán Ôn Trì ra sau tai.

Rồi hắn đáp một câu mơ hồ: "Ngủ rồi thì nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Trì vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa phân biệt được rõ ràng giữa mộng và thực, nhưng bản năng vẫn ngửi ra điều bất thường trong lời Tạ Diệp, chẳng khác nào một đứa trẻ sợ người lớn rời đi, vội vàng túm lấy bàn tay Tạ Diệp đang định rút về.

"Đừng đi." Ôn Trì nói hơi líu lưỡi, "Người đã nói là không đi."

"Bản cung nói lúc nào?"

Ôn Trì nghe vậy, nghĩ lại một lúc mới nhận ra đúng là Tạ Diệp chưa từng nói câu đó, toàn là cậu tự mình nói, mà còn nói đi nói lại mấy lần.

Thế là Ôn Trì chột dạ im lặng, sau đó mạnh dạn lấy hết can đảm, lí sự cùn: "Giờ nói cũng chưa muộn mà."

Tạ Diệp: "..."

Ôn Trì cũng không nói nữa, chỉ ngước mắt nhìn hắn đầy mong chờ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chỉ khổ cho Tả Chi bị gọi vào phòng, trơ mắt chứng kiến hai chủ tử của mình tương tác, ở lại thì ngại, đi ra thì không dám, nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải cắn răng đứng yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn chân, giả vờ mình là một cái tượng gỗ không có sinh mệnh.

Thời gian trôi qua thật lâu, Tạ Diệp bỗng nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Ôn Trì.

Ngay sau đó, hắn đưa tay đặt lên mí mắt Ôn Trì.

"Ngủ tiếp đi." Giọng Tạ Diệp vẫn lạnh như mọi khi, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện có chút bất đắc dĩ, "Bản cung ở đây, không đi đâu cả."

Ôn Trì mím môi, khẽ hỏi: "Người nói thật chứ?"

Tạ Diệp đáp: "Bản cung chưa từng nói dối."

Được cam đoan rồi, Ôn Trì mới yên lòng, cơ thể vốn đang căng cứng cũng dần thả lỏng, chỉ có điều tay vẫn nắm lấy tay áo hắn không buông, giống như đã ngủ thiếp đi.

Tạ Diệp không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu.

Tả Chi thấy vậy cũng không dám manh động.

Thế là cả hai chủ tớ đều hóa thành tượng gỗ, cho đến khi tiếng thở của Ôn Trì dần đều đặn, Tạ Diệp đột nhiên đưa tay điểm nhanh vài huyệt đạo trên ngực Ôn Trì, sau đó đứng dậy, một tay đỡ lấy đầu cậu, vừa vén chăn vừa cẩn thận đặt cậu nằm xuống giường.

Bị điểm ngủ huyệt, Ôn Trì lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng dường như mơ thấy điều gì không tốt, chân mày bắt đầu nhíu lại, hàng mi dài như cánh bướm cũng khẽ run rẩy không yên.

Tạ Diệp đứng trước giường, cụp mắt lặng lẽ nhìn Ôn Trì.

Hắn vươn tay, ngón trỏ khẽ chạm vào nốt ruồi son giữa trán Ôn Trì.

Không rõ Ôn Trì có cảm nhận được hay không, nhưng lông mày đang nhíu dần giãn ra, hàng mi cũng không còn run rẩy nữa.

Tạ Diệp rút tay về.

Ai ngờ Ôn Trì lập tức cau mày, biểu cảm trên mặt rõ ràng tỏ ra không hài lòng, tựa như đang phản đối việc ngón tay kia rời đi.

Tạ Diệp im lặng một lúc, đột nhiên rút một sợi tóc của chính mình, rồi ngay trước ánh mắt sững sờ của Tả Chi, dùng sợi tóc ấy làm dây buộc, quấn quanh cổ tay Ôn Trì, sau đó đặt tay cậu lên ngực.

Lúc này, cảm xúc bài xích trong mơ của Ôn Trì mới dần lắng xuống.

Tạ Diệp nhìn cậu thêm một lúc, rồi mới quay người bước ra ngoài.

Tả Chi vội vàng đi theo.

Ngoài trời gió lớn, có lẽ đã vào mùa Hạ, nhưng đứng trên lầu các cao như vậy lại chẳng cảm thấy chút mát mẻ nào.

Tả Chi cúi đầu nói: "Điện hạ đợi một lát, nô tỳ sẽ lập tức đi gọi Lưu Đức."

Tạ Diệp dường như không nghe thấy nàng nói gì, tầm mắt vẫn nhìn về xa xăm, đột ngột mở miệng: "Vừa rồi ngươi thấy rõ chứ?"

Tả Chi theo hầu Tạ Diệp nhiều năm, chỉ ngẩn người chốc lát rồi lập tức hiểu ngay Thái tử đang hỏi về tình trạng khi nãy của Ôn Trì, vội nói:

"Bẩm điện hạ, nô tỳ không dám nhìn kỹ, nhưng đại khái cũng thấy được vài phần."

Tạ Diệp "ừ" một tiếng.

Tả Chi tiếp lời: "Trạng thái của Ôn công tử quả thực khác thường. Mấy ngày nay theo lệnh của Thái tử điện hạ, nô tỳ đã âm thầm dò hỏi khắp nơi, cuối cùng tra ra được một chuyện có điểm tương tự."

"Nói."

"Nô tỳ từng nghe kể, khi Hoa hoàng hậu còn tại thế, bệ hạ từng mê đắm nàng đến mức không thể kiềm chế. Về sau Hoa hoàng hậu chết trong biển lửa, bệ hạ vẫn bất chấp phản đối của trăm quan mà giữ ngôi hậu cho nàng, đến giờ vẫn chưa lập hậu mới. Vì thế mà trong triều ngoài cung có rất nhiều lời đồn đoán—có người nói bệ hạ sợ thế lực Hoa gia, cũng có người bảo bệ hạ thật sự yêu nàng say đắm, dù hiện tại sủng ái Dung phi cũng không muốn để nàng ấy thay thế ngôi hậu. Nhưng... cũng có người lại nghĩ khác."

Nói đến đây, Tả Chi ngừng lại một chút.

Tạ Diệp không nhìn nàng, giọng nhàn nhạt: "Tiếp tục."

Tả Chi hạ giọng, cẩn thận nói:

"Nô tỳ nghe một người trong Hoa gia kể, năm ấy vào mùa thu, bệ hạ dẫn Hoa hoàng hậu ra ngoài cung săn bắn, không may ngã ngựa gãy chân, nội tạng tổn thương, ho ra máu không ngừng."

"Khi ấy họ bị lạc với ngự y đi theo, bên cạnh chỉ còn Hoa hoàng hậu và một vị võ tướng. Võ tướng kia đi tìm người, Hoa hoàng hậu thấy bệ hạ hấp hối bèn cắt cổ tay nhỏ máu đút cho bệ hạ uống. Không ngờ chỉ trong một tuần hương, bệ hạ liền có thể tự mình đứng dậy."

Tạ Diệp không lên tiếng.

Tả Chi liếc nhìn sắc mặt hắn rồi nói thêm:

"Lúc đó bệ hạ vẫn còn là vương gia, Hoa hoàng hậu chỉ là một trắc phi trong phủ. Sau chuyện đó, bệ hạ thay đổi hẳn tính tình, chỉ sủng ái mình Hoa hoàng hậu, thậm chí không ngại phế bỏ chính thất để lập nàng lên làm vương phi, vì vậy mà đắc tội không ít đại thần."

"Ý ngươi là..." Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Diệp quét sang, "Hoa Yên Dung nhờ những giọt máu ấy mới trèo lên ngôi hậu?"

Tả Chi cúi đầu thấp hơn: "Chỉ là nô tỳ to gan đoán bừa."

Tạ Diệp khẽ bật cười:

"Bản cung từ nhỏ đã được dạy rằng máu của người Hoa gia là thần dược độc nhất vô nhị trên thế gian, có thể cứu cả người sắp chết. Nhưng bản cung chưa từng nghe nói máu ấy còn có thể mê hoặc lòng người."

Tả Chi đáp:

"Người biết chuyện đều rõ, máu người Hoa gia có thể cứu người thiên hạ nhưng không thể cứu chính mình. Chỉ có Thái tử điện hạ và Hoa hoàng hậu là ngoại lệ—hai người là duy nhất trong Hoa gia có khả năng tự chữa lành. Có lẽ đó là do ông trời thương xót."

"Không chắc chỉ có bản cung và Hoa Yên Dung." Tạ Diệp thu lại ánh nhìn, nhìn về bóng tối phía xa, "Hoa gia lớn như vậy, người đông như vậy, chắc chắn vẫn còn kẻ giống bản cung, giấu mình mà thôi."

Nói rồi hắn hỏi: "Vậy sau khi hoàng đế uống máu Hoa Yên Dung, thân thể có gì bất thường?"

Tả Chi nghĩ ngợi: "Chỉ là trở nên si mê hoàng hậu như trúng mê dược, ngoài ra không có dị trạng nào khác."

"Si mê?" Tạ Diệp hừ lạnh, "Hoa Yên Dung chết rồi, hoàng đế cũng chỉ ra vẻ đau khổ một hai năm, sau đó liền phong mẫu thân của Tạ Cẩm làm Dung phi. Tình yêu của hắn cũng chỉ đến thế, rẻ mạt không đáng nhắc đến."

Tả Chi chợt nhớ ra điều gì: "Phải rồi, Thái tử điện hạ, nô tỳ còn nghe nói trước kia Hoa hoàng hậu từng hiến máu cứu Hoa quốc cữu, nhưng tại sao chỉ có hoàng thượng là thấy tác dụng?"

Lời vừa dứt, Tạ Diệp bỗng lặng thinh.

Tả Chi đợi mãi không thấy hắn trả lời, đành lén liếc lên một cái, chỉ thấy ánh trăng lạnh nhạt phủ lên nửa gương mặt được che bởi mặt nạ của Tạ Diệp, còn nửa kia tuyệt mỹ đến lạnh lẽo cực điểm.

Ánh mắt hắn như đang hồi tưởng điều gì, dần hiện lên một tia sát khí. Dù đi theo hắn đã lâu, Tả Chi vẫn bị hơi thở lạnh lẽo này dọa cho tim đập loạn, vội vàng cúi thấp đầu.

Một lúc sau, nàng mới nghe thấy Tạ Diệp cười nhạt: "Song sinh gắn bó như hình với bóng, ai biết được máu kia có phải đã tác dụng lên người Hoa Ân hay không chứ."

Tả Chi lờ mờ hiểu ra gì đó, cả người căng cứng, sắc mặt tái nhợt.

Cho đến khi Tạ Diệp nói: "Gọi Lưu Đức đến."

Tả Chi như được giải thoát, vội vàng dạ một tiếng, nhẹ nhàng biến mất vào màn đêm đặc quánh.

-----

Ôn Trì mở mắt, thấy một khung giường và màn trướng lạ lẫm.

Cậu sững người, quay đầu nhìn quanh gian phòng xa lạ, bài trí cũng lạ. Chỉ có người đang ngồi bên bàn là không lạ—Tạ Diệp.

Ôn Trì cứ tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, chớp chớp mấy cái.

Không ngờ người không lạ ấy vẫn ngồi đó, thậm chí còn quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ điên cuồng vò mắt.

Tạ Diệp mở miệng: "Cát bay vào mắt à?"

Ôn Trì lắc đầu: "Ta hình như sinh ảo giác rồi."

Tạ Diệp đặt thư tín trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Ôn Trì. Hắn không đeo mặt nạ, đôi mắt đen nhánh như thạch anh lặng lẽ nhìn cậu.

"Ảo giác gì?"

Ôn Trì nói: "Ta thấy Thái tử điện hạ..."

Vừa tỉnh dậy, ánh mắt Ôn Trì còn mơ màng, làn da trắng như tuyết, vẻ mặt đờ đẫn như một con thỏ con, chỉ có đôi mắt nâu nhạt là còn chút linh động xoay tròn.

Tạ Diệp cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cậu, xúc cảm vẫn tốt như xưa.

Tâm trạng hắn khá tốt, giọng nói cũng dịu hơn hẳn: "Ngươi không có ảo giác."

Ôn Trì nghiêng đầu, phát hiện khóe miệng Tạ Diệp còn vương một nụ cười nhạt, càng cảm thấy đây chắc chắn là ảo giác rồi.

Tạ Diệp nhìn đôi môi Ôn Trì, bỗng cúi xuống, đặt một nụ hôn lạnh băng lên đó, dừng lại một chốc mới rời ra.

"Giờ vẫn nghĩ là ảo giác sao?"

Ôn Trì giật mình hoảng hốt, nghĩ bụng Thái tử thật không thể nào đối xử dịu dàng với mình thế này được, đúng là cậu đang ảo tưởng!

A!

Cậu lại còn tự tưởng tượng ra một Thái tử tính tình tốt đến vậy, xem ra trước kia bị cái tính quái gở của Thái tử đầu độc quá nặng rồi!

Ôn Trì đờ đẫn, suy nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, bị Tạ Diệp nhìn thấy không sót chữ nào.

Khóe môi Tạ Diệp dần cụp xuống, rút tay đang đặt trên đầu Ôn Trì về, đứng dậy, lạnh nhạt nói:
"Dậy rửa mặt, miệng ngươi có mùi."

Ôn Trì: "..."

Cậu bỗng nhận ra điều gì, vội ngồi bật dậy, không cẩn thận lăn từ trên giường xuống. May mà sàn có trải thảm dày nên không đau, nhưng cậu cũng chẳng rảnh để ý, lập tức ngẩng đầu, hoảng hốt hỏi:

"Thái tử điện hạ, sao người lại tới đây?!"

Tạ Diệp ngồi xổm xuống, nửa cười nửa không nhìn cậu đang nằm bò trên thảm:
"Giờ thì còn nghĩ ta là ảo giác nữa không?"

Ôn Trì thành thật trả lời: "Thái tử trong ảo giác sẽ không chê ta miệng thối."

Tạ Diệp: "..."
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 69: Mái tóc


Ôn Trì cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ thật dài.

Cậu mơ thấy lúc trốn chạy suýt chút nữa bị bọn bắt cóc bắt được, nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì gặp được Tạ Diệp.

Khi ấy, Tạ Diệp mặc tuyết y, đeo mặt nạ nửa bên mặt, đứng dưới ánh trăng như một vị thần trên cao. Chỉ một cái vung tay nhẹ của hắn, mấy tên bắt cóc liền đầu lìa khỏi cổ...

Nhưng Tạ Diệp chẳng phải đang ở kinh thành sao?

Từ kinh thành đến Tấn Châu phải mất hơn ba ngày đi xe ngựa, huống hồ Tạ Diệp còn ngồi xe lăn. Hắn lại đột ngột xuất hiện ở Tấn Châu như vậy, quả thật quá gây chú ý, cũng quá khó tin.

Thế nhưng rất nhanh, Ôn Trì phát hiện ra cậu không hề nằm mơ.

Nếu nói là mơ, thì nét mặt tối sầm vừa rồi của Tạ Diệp cũng thật quá mức, mà người mồm miệng thối không nhả được lời hay kia thì hẳn chính là Tạ Diệp bản gốc rồi.

Nghĩ đến câu nói khi nãy của Tạ Diệp, mặt Ôn Trì mới chậm rãi nóng bừng lên như bốc cháy. Cậu vô thức đưa tay che miệng, giọng nói bị nghẹn lại thoát ra từ kẽ tay:

"Ta đi rửa mặt ngay đây..."

Nói xong, Ôn Trì lập tức bật dậy khỏi đất, định đi ra ngoài—thật ra chỉ là vì quá xấu hổ, muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tĩnh lại.

Tạ Diệp cất lời: "Khoan đã."

Ôn Trì liền lập tức đứng yên không nhúc nhích.

Phản xạ điều kiện này dường như khiến Tạ Diệp khẽ bật cười, nhưng nụ cười rất nhạt, chỉ thoáng qua rồi tan biến. Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ: "Lại đây."

Ôn Trì thở dài trong lòng, quay người, chầm chậm bước đến trước mặt Tạ Diệp, khúm núm cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: "Thái tử điện hạ."

Tạ Diệp vốn đã cao hơn Ôn Trì, huống chi lúc này Ôn Trì còn lom khom cúi đầu, trông như con đà điểu chỉ muốn chôn đầu xuống đất, khiến khoảng cách chiều cao giữa hai người càng thêm cách biệt. Từ trên nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ mái tóc mềm mại của Ôn Trì óng ánh dưới ánh đèn.

Hắn đưa tay định xoa đầu cậu, nhưng nghĩ đến sự kháng cự trước đây của Ôn Trì, bàn tay kia lại khựng lại giữa không trung.

Một lúc lâu sau, hắn mới thu tay về.

"Đêm qua không phải còn chủ động lắm sao? Gọi 'Tạ Diệp' trôi chảy vô cùng." Tạ Diệp dừng một chút, liếc mắt nhìn Ôn Trì đang run như cầy sấy, "Sao giờ lại biết sợ rồi?"

Ôn Trì: "..."

Trong đầu cậu, ký ức về đêm qua rất mơ hồ. Cậu chỉ nhớ Tạ Diệp đã cứu mình, rồi ôm cậu phiêu phiêu trên nóc nhà. Thân thể hắn rất thơm, tóc thơm, ngay cả da cũng thơm, khiến người ta mê mẩn.

Không hiểu một nam nhân không ưa phấn son như Tạ Diệp, sao trên người lại có mùi hương dễ chịu đến thế.

Ôn Trì càng nghĩ càng đi xa, vội kéo bản thân về, lí nhí nhận lỗi: "Xin lỗi, ta sai rồi."

Tạ Diệp bất chợt cúi người xuống, đôi mắt đen sâu thẳm đối diện thẳng với ánh mắt Ôn Trì.

Khoảng cách đột ngột bị kéo gần khiến Ôn Trì có hơi không thoải mái, nhưng cậu không còn hoảng loạn lùi lại như trước, mà chỉ mím môi, cẩn thận nhìn vào mắt Tạ Diệp.

Thấy sự thay đổi đó, ánh nhìn lạnh lẽo của Tạ Diệp cũng dịu lại vài phần, hắn khẽ hỏi:
"Sai ở đâu?"

Ôn Trì y như học sinh tiểu học bị phạt đứng trước lớp, ngón tay cứ quấn lấy vạt áo, ấp úng nói:
"Ta không nên... lúc thần trí không rõ lại gọi thẳng tên Thái tử điện hạ."

Để tự minh oan, Ôn Trì còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "thần trí không rõ". Nói xong, cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, liền nghiêm túc bổ sung thêm:

"Tuy nói người không biết thì không có tội, nhưng dù ta mơ hay tỉnh, đã thốt ra lời thì vẫn phải chịu trách nhiệm."

Tạ Diệp nheo mắt cười như không cười nhìn cậu.

Ôn Trì rụt cổ lại, cảm giác như bản thân đang bị nhìn thấu.

"Không tệ, rời khỏi bản cung rồi càng ngày càng khéo ăn nói." Tạ Diệp nói, "Còn gì nữa?"

Ôn Trì ngơ ngác.

Tạ Diệp hỏi tiếp: "Còn sai ở đâu nữa?"

Ôn Trì đờ đẫn nhìn đôi môi mỏng của hắn đang mấp máy, hai người ở gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hàng mi dày như cánh bướm của Tạ Diệp, cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể hắn lướt nhẹ qua tim cậu như chiếc lông vũ.

Ánh mắt cậu dừng lại nơi môi hắn, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà buột miệng nói:
"Ta không nên... miệng hôi."

Tạ Diệp: "..."

Nói xong, vẻ mặt hắn hiện rõ sự chán ghét, lập tức đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn lùi về sau hai bước.

"Tả Chi."

Tả Chi đứng ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào:
"Thái tử điện hạ."

"Chuẩn bị quần áo và nước."

"Tuân lệnh."

Tạ Diệp không buồn nhìn Ôn Trì lấy một cái, phất tay áo bỏ đi, chẳng ngoái đầu lại.

Chỉ còn lại Ôn Trì xấu hổ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Tả Chi, cười gượng:
"Làm phiền rồi."

-----

Sau khi rửa mặt thay đồ, ăn xong điểm tâm, đã là nửa canh giờ sau.

Ôn Trì theo Tả Chi xuống lầu, vừa ra khỏi viện đã thấy trước cửa dừng sẵn một chiếc xe ngựa.

Cậu lên xe, mới phát hiện Tạ Diệp vẫn ngồi sẵn bên trong đợi mình.

Ôn Trì rón rén ngồi đối diện hắn, cảm nhận được xe bắt đầu lăn bánh, liền nhìn Tạ Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi: "Thái tử điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"

Tạ Diệp nhắm mắt đáp: "Thu dọn hậu quả."

Ôn Trì "ồ" một tiếng.

Không gian yên tĩnh, ánh mắt cậu lại lơ đãng lướt qua đôi chân của Tạ Diệp vài vòng, cuối cùng không nhịn được mở miệng:

"Thái tử điện hạ, người... không ngồi xe lăn sao?"

Tạ Diệp đáp: "Không mang theo."

Ôn Trì cau mày, chần chừ nói:

"Nhưng lát nữa người cứ như vậy mà ra ngoài, không sợ người khác phát hiện chân người đã khỏi rồi sao?"

Tạ Diệp từ từ mở mắt.

Đôi mắt hắn vô cùng đẹp, hốc mắt hơi sâu, đuôi mắt xếch nhẹ, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, dường như không thứ gì trên thế gian có thể khuấy động tâm trí hắn.

Chỉ tiếc, nửa khuôn mặt kia vẫn bị bao phủ bởi vết bỏng đáng sợ...

Nếu Tạ Diệp chưa từng trải qua trận hỏa hoạn năm sáu năm trước, e rằng danh xưng đệ nhất mỹ nam thiên hạ sớm đã chẳng đến lượt Tạ Cẩm.

Ôn Trì không kiềm được cảm thấy tiếc nuối. Đúng lúc ấy, cậu nghe Tạ Diệp cất tiếng:
"Ngươi hy vọng bản cung cứ ngồi mãi trên đó à?"

Ôn Trì bị câu này dọa cho giật mình, vội vàng lắc đầu:

"Ta chỉ cảm thấy, dù Thái tử điện hạ làm gì cũng tất có lý do riêng. Ngài giấu diếm lâu như vậy, giờ đột nhiên để người khác biết chân tướng, chẳng phải là công dã tràng sao?"

Vừa nói, trong đầu Ôn Trì đã tự biên tự diễn ra một màn cung đấu kịch tính: Vị thái tử cô độc mất chỗ dựa là mẹ mình, đối đầu với Dung phi đang được sủng ái và Tứ hoàng tử có nhân khí cực cao, buộc phải giả tật giả bệnh để giành lấy sự thương cảm của Hoàng thượng...

Ai ngờ màn kịch này kéo dài suốt năm sáu năm, cho dù có bao lần hắn muốn đứng dậy thì cũng phải đè nén khát vọng trong lòng, tiếp tục diễn vai thái tử vừa tàn tật vừa yếu ớt...

Không đúng.

Tên chó thái tử này một tay b*p ch*t vài người, yếu ở chỗ nào?

Phải rồi, là tiếp tục đóng vai thái tử vừa tàn tật lại... mạnh mẽ.

Nghĩ đến chữ 'mạnh mẽ' kia, Ôn Trì liền bị chính mình chọc cười, may mà kịp nhịn lại, chỉ là khoé miệng cứ giật giật khiến cậu nhịn đến khổ sở.

Tạ Diệp lạnh mặt nhìn biểu cảm biến hóa đủ kiểu của cậu, thản nhiên nói: "Nghĩ kỹ lại, bản cung thật ra cũng không nhất thiết phải ngồi trên đó."

Nghe vậy, Ôn Trì hiện rõ vẻ nghi hoặc: "Vậy tại sao Thái tử điện hạ lại..."

Tạ Diệp nhàn nhạt buông một câu: "Lười đi."

Ôn Trì: "..."

Tên chó thái tử này không chỉ tính tình kỳ quặc, mà cả đầu óc cũng khác người thường.

Thôi thì, cậu thừa nhận... cậu đang ghen tị đến đỏ cả mắt.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì âm thầm rơi lệ trong lòng vì hối hận.

Cậu hận.

Cậu hận vì mình không xuyên thành Tạ Diệp, hay Tạ Cẩm cũng được, không thì thành hoàng đế cũng xong!

-----

Khi đến nơi, quả nhiên Tạ Diệp không hề có ý định dùng xe lăn, trực tiếp đứng dậy, sải hai chân dài mà bước xuống xe.

Ôn Trì vội vàng theo sau.

Lần này đầu cậu không bị trùm kín, rốt cuộc cũng nhìn rõ đây là nơi nào — có vẻ thuộc vùng ngoại thành Tấn Châu, xung quanh hoang vu tiêu điều, còn thấy được mấy cái lán của dân nghèo và những ruộng nương bừa bộn.

So với cảnh tượng xung quanh, thì chỉ có tòa nhà trước mắt là nhìn qua còn tạm được.

Có điều chắc đây là nơi bọn bắt cóc chiếm dụng tạm thời, trong sân phơi đầy quần áo đàn bà và trẻ nhỏ, trên đất còn có phân gà vịt chưa được dọn dẹp.

Chả trách trước đó Ôn Trì đã ngửi thấy mùi gì rất khó chịu.

Tất nhiên bây giờ vẫn không dễ chịu gì hơn, có lẽ vì để lâu quá, nên mùi xộc lên như khí độc, khiến các giác quan của Ôn Trì bị tra tấn đến khổ. Ngay cả Tả Chi bước vào cũng khẽ nhíu mày.

Chỉ riêng Tạ Diệp mặt không đổi sắc, ánh mắt không gợn sóng, bước đi thẳng băng.

Ôn Trì theo sau hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng vương trong tóc Tạ Diệp, lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, len lén rướn lên gần một chút.

Thơm quá.

Cậu lại tiến sát thêm chút nữa.

Thật sự rất thơm.

Ôn Trì thầm nghĩ, trước đây sao cậu lại không phát hiện Tạ Diệp thơm như vậy chứ.

Ngay lúc cậu chuẩn bị lại gần thêm tí nữa, Tạ Diệp đi phía trước bất ngờ dừng chân. Ôn Trì không kịp phanh, đâm đầu vào lưng hắn.

Ôn Trì: "..."

Tạ Diệp quay lại, thấy Ôn Trì đang chột dạ cúi đầu xuống, liền nói:

"Ngửi đủ chưa?"

Ôn Trì dù gì vẫn có chút sợ Tạ Diệp, không nghĩ ngợi gì đã trả lời thật:

"Chưa ạ..."

Nói xong liền im bặt.

Cậu chỉ muốn cắn đứt cái lưỡi của mình.

Tạ Diệp bước lên một bước, khiến Ôn Trì sợ đến cứng người, cố gắng lắm mới không lùi lại, sau đó cậu trơ mắt nhìn Tạ Diệp nắm lấy tay mình, đưa lên mũi.

Rất nhanh, một mùi hương dịu nhẹ len vào mũi Ôn Trì.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cổ tay mình chẳng biết từ khi nào lại có một sợi tóc đen cuốn quanh.

Tạ Diệp nói: "Ngửi cái này."

Thì ra là tóc của Tạ Diệp...

Nhưng Ôn Trì hoàn toàn không nhớ nổi mình đã lấy tóc hắn lúc nào, lùi một vạn bước mà nói, cho dù cho cậu một trăm lá gan cũng không dám đụng đến tóc Tạ Diệp.

Ôn Trì đè nén nghi hoặc trong lòng, nhìn sợi tóc trên tay, đột nhiên mặt lại nóng lên, lắp ba lắp bắp nói:

"Cảm, cảm ơn Thái tử điện hạ."

Tạ Diệp đáp: "Không cần cảm ơn. Nếu chưa đủ, bản cung còn một cách nữa."

Nói rồi, thấy Ôn Trì ngẩng đầu lên, Tạ Diệp mặt không đổi sắc nói tiếp:

"Bản cung giúp ngươi nhét thẳng nó vào mũi, cho ngươi ngửi cho đã."

Ôn Trì: "..."

Sắc đỏ trên mặt cậu lập tức bay sạch không còn chút bóng dáng.

-----

Toàn bộ căn nhà im ắng lạ thường, suốt dọc đường đi bọn họ chẳng gặp bất kỳ ai.

Đến đại sảnh mới thấy hai anh em Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện. À mà phải bỏ chữ "Đại" đi mới đúng, vì tên thật của họ là Lưu Đức và Lưu Thiện.

Cặp huynh đệ này vừa nhìn thấy Tạ Diệp liền nhanh chóng bước tới, cúi đầu ôm quyền hành lễ:

"Tham kiến Thái tử điện hạ."

Tạ Diệp hỏi: "Sao rồi?"

Lúc này hai người đã thu lại hết vẻ lưu manh, khác hẳn bộ dạng giả làm kẻ bắt cóc trước đó. Trông họ trầm lặng hơn hẳn, còn có phần vững chãi.

Lưu Đức đáp: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã xử lý xong hết đám cần xử lý, chỉ còn lại những con tin bị bắt cùng với Ôn công tử."

Tạ Diệp gật đầu, lại hỏi: "Người đó đâu?"

Lưu Đức đáp: "Hồi Thái tử điện hạ, Trương Hằng hiện đang bị thuộc hạ tạm thời giam giữ trong một căn phòng."

Tạ Diệp lạnh giọng: "Dẫn đường."

Lưu Đức và Lưu Thiện nghe lệnh, lập tức đi trước dẫn đường.

Phòng giam Trương Hằng nằm ngay bên cạnh đại sảnh, chỉ vài bước là tới nơi. Lưu Đức mở cửa ra, một luồng mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Mọi người có mặt đều mặt không đổi sắc, chỉ riêng Ôn Trì biến sắc, lập tức quay ngoắt đầu nôn khan mấy tiếng.

Cậu vội vàng giơ tay, đưa sợi tóc quấn trên cổ tay lên mũi ngửi, cơn buồn nôn mới dịu đi đôi chút.
 
Back
Top Bottom