Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 20: Chương 20



Ta nhìn ngón tay run rẩy của muội ấy, khẽ ừ một tiếng.

Tam sư đệ ra ngoài tìm kiếm linh vật chữa trị thức hải, đi một vòng tay không mà về, bất quá ngược lại mang về mấy tin tức.

Một là, ta bị Kiếm Tông trục xuất sơn môn, tước bỏ danh hiệu Kiếm chủ, hung thú Hồng Mông bị trấn áp lần nữa, chỉ là sơn môn Kiếm Tông bị hủy hơn phân nửa.

Hai là, lưu ảnh phù của chúng ta truyền khắp Cửu Châu, bị tất cả tông môn chính tà hai đạo truy nã, Kiếm Tôn và Tông chủ Hợp Hoan Tông đích thân ra lệnh, sống c.h.ế.t mặc bay.

Ba là, Giang Ly và Tạ Trường Canh đã khởi hành đi bờ Tây Hải, thám bí Thất Bảo Linh Lung tháp, nghe nói lúc tiễn đưa, các đại tông môn tranh nhau tặng bảo vật, toàn bộ Cửu Châu vui mừng phấn khởi.

Nhị sư muội lại phun ra một ngụm máu, Tam sư đệ thành thạo c.ắ.t c.ổ tay, lấy một chén m.á.u đưa cho muội ấy.

Hắn từ xương đến thân đều là linh vật, trong m.á.u chứa linh khí, nhưng chỉ có chút này là không đủ.

Tình trạng của Nhị sư muội càng ngày càng kém, mái tóc vốn đen nhánh đã hoa râm hơn phân nửa, thấy rõ thọ nguyên không còn nhiều, phải mau chóng tìm được thiên tài địa bảo có thể chữa trị thức hải.

Ta quay đầu nhìn về phía miệng Ma Uyên ma khí tràn ngập, quyết định đi sâu vào Ma Uyên thử vận may.

"Đại sư tỷ, tỷ đi Ma Uyên làm gì?"

"Tìm Long."

Thời kỳ Hồng Hoang hỗn độn sơ khai, đại lục Cửu Châu có Long.

Sau đó không biết từ ngày nào, Long liền biến mất.

Nhưng, ta ở sâu trong Ma Uyên, đã từng nghe thấy tiếng Long ngâm.

Rất khó hình dung đó là loại âm thanh gì.

Mênh m.ô.n.g hùng hậu, giống như gió thổi từ cánh đồng hoang hồng hoang, trong nháy mắt kéo người ta trở lại thời đại linh bảo khắp nơi, hung thú hoành hành, đại năng xuất hiện lớp lớp đó.

Ta trước đó chưa từng nghe qua âm thanh như vậy, nhưng chỉ lần đó ta liền biết, đó chính là Long.

Thần thú thượng cổ trong truyền thuyết đã tuyệt tích ở Cửu Châu.

Có được dù chỉ là nửa mảnh vảy của nó, sư muội cũng được cứu rồi.

Ta men theo phương vị trong ký ức, đi sâu vào Ma Uyên rất lâu.

Xung quanh một mảnh hoang vu tĩnh mịch, nửa tiếng động cũng không có.

Càng đi sâu vào, hắc vụ càng nồng đậm, hàn ý lạnh lẽo bao phủ toàn thân.

Chân khí trong cơ thể vận chuyển đã bắt đầu trì trệ, ta cắn chặt răng tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi ma khí từng sợi quấn quanh đan điền, ta chân mềm nhũn, chống tàn kiếm quỳ một chân xuống đất.

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo từ phía trước truyền đến, giọng nói kinh ngạc: "Hửm—— Hàm Sương Kiếm?"

Âm thanh này tựa như sấm nổ trên đỉnh đầu, chấn động khiến tim ta đập thình thịch.

Sâu trong Ma Uyên, làm sao có thể có người ở?

Gần như cùng lúc, tàn kiếm trong tay như tia chớp lao về phía nơi phát ra âm thanh, trong nháy mắt chìm vào bóng tối vô biên.

Ta bất ngờ không kịp đề phòng, lông tơ dựng đứng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hàm Sương thoát khỏi khống chế của ta kể từ khi nhận chủ.

Giây tiếp theo, một điểm kim quang từ trong bóng tối sáng lên, ánh sáng càng ngày càng mạnh, hắc vụ trước mắt như vật sống tranh nhau thối lui.

Hiện ra trước mắt ta là một bộ long cốt khổng lồ.

Nó chính là nguồn gốc của ánh sáng.

Cũng là nó, đang nói chuyện với ta.

...

Xương cốt không biết nói, nói chuyện chính là một tia thần thức bám trên long cốt.

Hắn nói, hắn tên là Hạo Quân, người khác đều gọi hắn là Thái Nhất chân nhân.

Ta liếc nhìn tàn kiếm Hàm Sương.

Nó đang thân mật lượn quanh long cốt, không thể không tin được.

Làm hỏng đồ của người ta, luôn phải nói một tiếng xin lỗi.

Ta quy củ hành lễ: "Xin lỗi, Hàm Sương Kiếm ở trên tay vãn bối đã gãy."

"Gãy?" Thái Nhất chân nhân khẽ cười một tiếng, "Ai nói với ngươi Hàm Sương Kiếm gãy rồi? Ngươi có từng thấy kiếm gãy có hồn không?"

Long cốt trước mắt đột nhiên ánh sáng đại thịnh, mấy tiếng răng rắc nhỏ bé truyền đến, tàn kiếm nứt ra mấy đường.

Chỉ trong chốc lát, một thanh đoản kiếm thanh tú lơ lửng giữa không trung, thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm sáng như tuyết, toàn thân tản ra hàn khí lạnh lẽo.

"Này, đây mới là dáng vẻ vốn có của Hàm Sương Kiếm. Năm đó ta chê nó không đủ uy phong, đặc biệt tới Đông Cực tìm bùn Hàn Tinh Cực Hải, trộn nó với Tu Di Canh Kim. Tiếc là phẩm chất của Tu Di Canh Kim kém một bậc, ngược lại còn kéo chân Hàm Sương Kiếm. May mà chân nhân ta thực lực siêu quần, kiếm có hơi kém một chút, cũng không ảnh hưởng đến việc ta thể hiện."

Ta chậm rãi nắm lấy Hàm Sương Kiếm hàn quang tỏa ra bốn phía trước mắt, nhưng vẫn không tìm lại được cảm giác tâm ý tương thông với kiếm hồn như trước kia.

"Tại sao..."

Thái Nhất chân nhân "chậc" một tiếng, tựa tiếu phi tiếu: "Ngươi thật sự không hiểu sao? Kiếm hồn Hàm Sương tương thông với tâm ý của ngươi, nếu không phải tâm trạng ngươi kích động, lên xuống thất thường, nó cũng sẽ không dễ dàng gãy thành hai đoạn."

"Lục Phù Dao, thứ gãy không phải là Hàm Sương Kiếm, mà là kiếm tâm của ngươi."

"Ngươi không bằng tự hỏi bản thân mình, kiếm tâm vì sao mà gãy?"

Ta chấn động tâm thần.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày phong ấn Ma Uyên, kiếm của ta vẫn còn hoàn hảo, cho đến khi phụ thân đóng giả kiếm sứ đẩy ta xuống vực sâu.

Ta tỉnh lại trong bóng tối, sờ thấy thanh kiếm gãy làm đôi bên cạnh.

Cảm giác lạnh lẽo, thấu tận xương tủy.

Thì ra, đó là kiếm tâm tan vỡ của ta.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 21: Chương 21



22

Ta nắm chặt Hàm Sương, thành tâm thỉnh giáo: "Ta phải làm sao để tu bổ kiếm tâm?"

Thái Nhất chân nhân không trả lời trực tiếp, ngược lại hỏi ta một vấn đề: "Ngươi có biết, ban đầu ta vì sao lại lập ra Kiếm Tông không?"

Ta nhíu mày: "...Là vì thiên hạ thương sinh?"

Lão cười khẩy: "Thiên hạ thương sinh, liên quan gì đến ta? Ta lập ra Kiếm Tông, nguyên nhân là vì một con ngỗng quay."

"Năm đó, ta khổ sở lắm mới trộm được một con ngỗng quay từ chỗ Cô Xạ tiên tử, còn chưa kịp ăn một miếng, đã gặp phải U Minh lão tổ và Bồ Đề chân nhân, hai kẻ không có mắt kia đấu đá nhau, không biết bị ai giẫm hỏng mất. Ta giận quá xông lên đánh cho hai người một trận, không ngờ bọn chúng đánh không lại ta liền giở trò, cậy đông người, cứ lẽo đẽo theo sau ta không dứt, phiền muốn chết!"

"Ta thấy bọn chúng cậy đông người ức h.i.ế.p người, cũng tìm một ngọn núi lập ra một môn phái, bảo đồ đệ, đồ tôn của ta đi dây dưa với bọn chúng, xem ai chịu không nổi trước!"

"Bảo vệ ngỗng quay, chính là đạo của ta, vậy còn ngươi?"

"Lục Phù Dao, kiếm của ngươi vung lên vì điều gì?"

Năm ngón tay ta siết chặt.

Ta vung kiếm vì điều gì?

Từng có thời, kiếm của ta vung lên vì phụ thân, vì thiên hạ thương sinh, kết cục là rơi xuống Ma Uyên, kiếm tâm tan nát.

Sau đó, ta ngồi dưới cây lê ở Lạc Hà Sơn, ngày qua ngày nhìn trăng lặn mặt trời mọc, mây tụ mây tan, không nhìn rõ phương hướng phía trước.

Tất cả vinh quang và hào quang của ta trong cuộc đời này đều đến từ kiếm.

Sinh ra vì kiếm, c.h.ế.t vì kiếm, kiếm chính là ý nghĩa tồn tại của ta.

Nhưng nó đã gãy.

Gãy một cách sạch sẽ triệt để, không hề có dấu hiệu.

Ta mờ mịt luống cuống như một đứa trẻ vừa mới bước vào đời, nhìn quanh bốn phía, bàng hoàng không nơi nương tựa.

Ta không sợ chết, nhưng ta sợ không biết sống vì điều gì.

Khi trong lòng đầy hoang mang, có một lão đầu lôi thôi lếch thếch ngồi xổm bên cạnh ta, không hề giữ hình tượng mà gặm gà quay, xương gà vứt bừa bãi, có một cái rơi thẳng vào đầu gối ta.

Lão đầu khựng lại, len lén liếc mắt, thấy ta đang nhìn lão chằm chằm đầy giận dữ, không khỏi cười khan một tiếng, chột dạ dùng tay lau, thế là trên bộ quần áo ta vừa giặt xong có thêm mấy vết dầu mỡ.

Ta ấn ông đấy xuống đất đánh cho một trận, lúc đứng dậy bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng thư thái.

Lão đầu buông tay đang ôm đầu ra, lồm cồm bò dậy, vừa chửi rủa vừa đuổi con lười đang định thừa cơ hội kiếm chác, mặt mũi bầm tím ôm chỗ gà quay còn lại ăn ngấu nghiến, ngay cả phao câu cũng không bỏ qua.

Ông ấy ợ một tiếng no nê, vỗ vỗ bụng hài lòng, tiện tay bứt một cọng cỏ tăm xỉa răng: "Đại đồ đệ, đời người làm gì có nhiều chuyện lớn phải làm như vậy?!"

"Đời người, chẳng qua chỉ có sáu chữ: ăn no, mặc ấm, ngủ được."

"Đương nhiên, nếu cách vài ngày còn có thể ăn một bữa gà vịt, thì cuộc sống ấy tuyệt vời biết bao, có cho làm thần tiên cũng không đổi."

Ông ấy vứt cọng cỏ trong tay đi, biến hóa như ảo thuật lấy ra một gói bánh vân phiến từ trong tay áo, hào hứng: "Nếm thử không?"

Sau đó ta vác cuốc, khai khẩn hết khu đất hoang gần đó.

Trồng cải, cà tím, đậu đũa, ớt, muốn ăn gì thì trồng nấy.

Xuân cày, hạ xới, thu thu hoạch, đông cất giữ.

Ta nhìn chúng từ những hạt giống nảy mầm, nhú ra chồi non, mọc ra lá xanh, kết thành quả, rồi xuống nồi, bày ra đ ĩa, cuối cùng vào bụng ta và lão đầu.

Ta đắm chìm trong đó, xới đất tưới nước, nhổ cỏ bón phân, quên đi việc tìm kiếm ý nghĩa, cũng không rảnh mà nghĩ ngợi đến thiên hạ thương sinh.

Trên thực tế, không có ta là Hàm Sương Kiếm chủ, thiên hạ thương sinh vẫn sống rất tốt.

Sau đó, ta có thêm một sư muội ban ngày vung búa rèn sắt, ban đêm nhìn trăng rơi lệ, tính cách phân liệt.

Sau đó, lại có thêm một tiểu sư đệ sát khí quấn thân nhưng một lòng trồng hoa, mười ngày nửa tháng không nói một lời.

Bàn ăn của lão đầu, từ hai người biến thành ba người, cuối cùng biến thành bốn người.

Thái Nhất chân nhân hỏi, đạo của ta là gì?

Giờ khắc này, kiếm khí của Hàm Sương Kiếm trong tay ta bỗng nhiên tăng vọt, tâm tư rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đạo của ta, chính là bảo vệ chiếc bàn ăn nhỏ dưới cây lê, không để cho gió táp mưa sa từ bốn phương tám hướng xâm hại!
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 22: Chương 22



23

Chúng ta ở Ma Uyên một trăm năm.

Vết thương của Nhị sư tỷ sau khi luyện hóa một đoạn long cốt đã hoàn toàn khỏi hẳn, tu vi càng tiến thêm một bước.

Tam sư đệ cũng được Thái Nhất chân nhân chỉ điểm, hóa giải sát khí trên người.

Hắc vụ của Ma Uyên trong một trăm năm này không ngừng khuếch trương, lặng lẽ xâm chiếm mọi thứ xung quanh, đã chiếm cứ một vùng đất rộng gấp mấy lần trước kia.

Ngày rời đi, Thái Nhất chân nhân tặng cho ta cả bộ long cốt.

"...Đây là hài cốt của ngài, sao ta có thể lấy chứ?"

Lão cười khẩy: "Ngươi không cho rằng chân thân của ta là con Long này chứ? Đây là tọa kỵ của ta ở giới này, sau này tu vi của nó không đủ, không thể cùng ta phi thăng, nên tọa hóa ở đây."

Thấy ta đến cả túi trữ vật cũng không có, dứt khoát tặng ta một chiếc nhẫn Tu Di.

Tu Di tàng giới tử, giới tử nạp Tu Di.

Chiếc nhẫn Tu Di nhỏ bé này, không gian bên trong có thể chứa núi lấp biển, không biết vượt qua bao nhiêu túi trữ vật.

Quý giá hơn nữa là, bên trong có pháp bảo linh thực mà con rồng này tích lũy vạn năm.

Trong đó có rất nhiều thứ, ở Cửu Châu bây giờ đã tuyệt tích.

"Những thứ này có đáng gì, đáng tiếc đồ vật ở thượng giới không thể mang xuống. Thôi, ngày sau ngươi chứng được đại đạo, ta ở thượng giới chờ ngươi. Ài, ngươi phải nhanh lên, mấy đồ nhi của ta đứa nào đứa nấy tính tình cứng nhắc, chán ngắt, vẫn là ở cùng các ngươi có ý tứ hơn..."

...

Cách biệt trăm năm, trở lại Lạc Hà Tông.

Mộ của lão đầu bị chôn vùi trong đám cỏ hoang, bên cạnh còn có thêm một nấm đất nhỏ.

Khâu đạo trưởng của Bạch Vân Quán đã qua đời, người trên thế gian nhớ đến ông lại ít đi một người.

Nghe đệ tử của Khâu đạo trưởng nói, Thanh Lư sau khi được giao phó cho Bạch Vân Quán không lâu, đã ra đi thanh thản vào một buổi sáng sớm hoa lê bay lả tả.

"Kỳ lạ thật, đêm hôm trước còn rất sung sức, kêu ư ử suốt đêm, sáng sớm hôm sau đi cho ăn, mới phát hiện không biết đã c.h.ế.t từ lúc nào, trên người hoàn toàn không có vết thương, chỉ là đầu cứ hướng về phía Lạc Hà Tông của các ngươi. Sư phụ ta nói, đây là nhớ nhà, ta liền tự mình làm chủ đem nó chôn bên cạnh sư phụ ngươi."

"Đa tạ."

Thanh Lư đã bầu bạn với lão đầu cả đời, ngược lại, há chẳng phải là sư phụ cũng bầu bạn với nó cả đời sao?

Sư phụ c.h.ế.t rồi, nó có lẽ cũng rất cô đơn.

...

Đối với người tu hành, một trăm năm không tính là dài, nhưng cũng đủ để đại lục Cửu Châu xảy ra không ít chuyện.

Trong đó đáng chú ý nhất, chính là việc Tạ Trường Canh và Giang Ly thám hiểm Thất Bảo Linh Lung Tháp, không những bất ngờ nhận được truyền thừa của tiên nhân, thực lực tăng mạnh, mà còn không phụ sự mong đợi, thành công khởi động lại Thông Thiên Lộ đã đứt đoạn ngàn năm, trở thành đại công thần của Cửu Châu.

Đáng tiếc, bầu không khí vui mừng hân hoan này mấy ngày trước đã đột ngột chấm dứt.

Bởi vì cuối cùng cũng có người phát hiện, hắc vụ của Ma Uyên đã khuếch trương với một tư thế không thể ngăn cản hướng về phía trung tâm Cửu Châu.

Linh Tê Phái gần Ma Uyên nhất, đã bị hắc vụ cuồn cuộn nuốt chửng một nửa.

Nơi hắc vụ đi qua, linh thảo khô héo, linh thú chết, khắp nơi sinh cơ tàn lụi.

Các đại tông môn nhao nhao cầu cứu Kiếm Tông.

Dù sao, lần trước Ma Uyên bị phong ấn, chính là người của Kiếm Tông ra tay.

Giang Ly và Tạ Trường Canh đang nổi như cồn, đương nhiên không thể thoái thác trách nhiệm mà đi phong ấn, không ngờ lại thất bại thảm hại, không thể không mất mấy ngày loại bỏ ma khí đã bị nhiễm vào trong cơ thể.

Lần này, gần như toàn bộ Cửu Châu đều rơi vào hoảng loạn.

Trong khi các đại tông môn đầu bù tóc rối, ta đang dùng long cốt trấn sơn tái kiến tông môn.

Lạc Hà Sơn vốn là một ngọn núi linh khí mỏng manh, có long cốt thượng cổ, lập tức linh khí tràn đầy, biến thành một phương động thiên phúc địa.

Có linh khí, mọi chuyện đều dễ dàng.

Trong không gian Tu Di giới tử, bảo vật nhiều không kể xiết.

Tam sư đệ vác cuốc, khắp núi đồi trồng linh hoa linh thảo.

Nhị sư tỷ ôm vật liệu luyện khí quý hiếm, vùi đầu vào xưởng rèn của mình.

Bản thân ta thì chuyên tâm lát bậc thang trước sơn môn.

Không hơn không kém, một ngàn bậc.

Vừa vặn nhiều hơn Kiếm Tông một bậc.

Khi bậc thang cuối cùng được lát xong, trên không Lạc Hà Sơn bỗng nhiên tối sầm lại.

Tiếng cười quái dị "két két" vang lên, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa.

Một giọng nói âm trầm vang lên trên không trung: "Giao Minh Uyên ra đây, lão tổ ta cho ngươi c.h.ế.t một cách thống khoái!"
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 23: Chương 23



24

Ta đứng dậy, giẫm cho bậc thang mới lát bằng phẳng, phủi bụi trên tay, không thèm nhìn người tới, xoay người đi thẳng vào trong tông môn.

Huyết Sát Lão Tổ uy phong một đời, có lẽ cả đời này chưa từng bị người khác xem thường như vậy, lập tức tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả cái bóng dưới đất cũng lay động.

Lão thúc giục huyết vân xông thẳng tới, trong miệng gằn giọng quát: "Tiểu bối vô tri dám nhục mạ ta đến thế, mau tới chịu chết!"

Hắc phiên phấp phới, phong kỳ phần phật, Huyết Sát Lão Tổ nổi giận lôi đình, thanh thế kinh người.

Ta thần sắc tự nhiên đi lên theo bậc đá, ngay cả đầu cũng lười quay lại.

Bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết, Huyết Sát Lão Tổ như ngàn cân treo sợi tóc, từ trên không trung rơi xuống thật mạnh.

Bốn cây chiêu hồn phiên còn sót lại từ trăm năm trước cũng theo đó rơi xuống đất, giống như bốn miếng giẻ lau màu đen, nằm trong bụi đất.

Huyết Sát Lão Tổ vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi, ngươi đây là..."

Ta xoay người, tựa tiếu phi tiếu: "Trăm năm không gặp, còn tưởng lão tổ đã phi thăng thượng giới cơ, hóa ra vẫn chưa đột phá Hóa Thần sao? Đáng tiếc, Hóa Thần cỏn con này ở địa bàn Lạc Hà Tông của ta còn chưa bay được đâu."

Huyết Sát Lão Tổ khó tin mở to hai mắt: "Chẳng lẽ ngươi đã đột phá Hóa Thần, tiến vào Luyện Hư?"

Ta không trả lời, cũng không phủ nhận.

Lão làm bộ làm tịch, quay đầu muốn chạy.

Ta cười lớn một tiếng: "Chạy cái gì? Đã đến rồi, thì ở lại đi, không phải muốn gặp Tam sư đệ của ta sao?"

Tâm niệm vừa động, Hàm Sương Kiếm mới tinh lập tức xuất hiện trong tay ta.

"Kiếm thứ nhất, là vì ngươi đem Tam sư đệ của ta nuôi dạy như chó ngay từ thuở nhỏ."

"Kiếm thứ hai, là vì ngươi gián tiếp hại c.h.ế.t cả nhà A Hỉ, bạn tốt của hắn."

"Kiếm thứ ba, là vì ngươi tàn hại người vô tội, dùng mười vạn sinh hồn luyện chế chiêu hồn phiên."

"Kiếm thứ tư..."

Trong lúc hàn quang lóe lên bốn phía, Huyết Sát Lão Tổ kêu thảm thiết liên hồi, tứ chi đều bị Hàm Sương Kiếm c.h.é.m đứt.

Lão toàn thân đầy máu, vừa đau vừa giận: "Kiếm thứ tư vì sao?!"

Ta thu kiếm vào vỏ, nhíu mày: "Kiếm thứ tư này, là vì ngươi xấu xí đến chướng mắt ta, mà lại không có tự mình biết mình."

Huyết Sát Lão Tổ tức đến bốc khói, cuối cùng bị Tam sư đệ kéo đi làm phân bón hoa, ngay cả cánh tay và chân rơi rụng cũng nhặt đi hết.

Nghe nói trong không gian Tu Di giới tử có một cây Ngọ Dạ Ma Lan, lấy m.á.u thịt người làm chất dinh dưỡng, Tam sư đệ vốn tiếc nuối không có cơ hội trồng thử, bây giờ có phân bón sẵn, mấy ngày liền khóe miệng đều cong lên.

Chuyện Huyết Sát Lão Tổ một đi không trở lại, rất nhanh truyền khắp Cửu Châu.

Cách biệt trăm năm, cái tên Lạc Hà Tông, lại một lần nữa truyền đến tai các đại tông môn Cửu Châu.

Ngày Ngọ Dạ Ma Lan nảy mầm, Vô Lượng đại sư đến cửa.

Ông ta cảm nhận linh khí dồi dào xung quanh, trên mặt lộ vẻ chấn kinh.

"Linh khí như vậy, ngay cả Lang Hoàn bí cảnh được Cửu Châu công nhận là linh khí nồng đậm nhất, so với quý tông cũng kém xa, có linh khí này, thế hưng thịnh của Lạc Hà Tông đã định rồi."

Ta cười cười, không trả lời.

Vô Lượng đại sư đến làm thuyết khách, ông ta hy vọng ta có thể ra tay trấn áp Ma Uyên.

"Hiện nay hắc vụ Ma Uyên lan tràn, toàn bộ Cửu Châu đều lâm vào nguy nan, Lưu Phong, Hồi Tuyết hai vị kiếm chủ nửa đường gãy mâu, các đại tông môn người người lo sợ, mong kiếm chủ không tính chuyện cũ, ra tay hào hiệp, toàn bộ chính đạo Cửu Châu sẽ khắc ghi ân trạch của kiếm chủ."

Ta nhướng mày: "Bọn họ đã sợ hãi hắc vụ như vậy, ta có một cách vẹn toàn đôi bên, vừa khiến ta vui vẻ, lại vừa giúp bọn họ thoát khỏi nỗi lo hắc vụ."

Vô Lượng đại sư mặt lộ vẻ vui mừng: "Kiếm chủ xin nói."

Ta mỉm cười: "Chỉ cần tông chủ các đại tông môn gia nhập Lạc Hà Tông làm đệ tử, ta đảm bảo bọn họ về sau sẽ không bị hắc vụ xâm nhiễu."

Vô Lượng đại sư mồ hôi đầy trán: "Kiếm chủ nói đùa."

Ta nhìn mồ hôi trên trán ông ta, cười nói: "Đại sư sai rồi, ta sớm đã không còn là kiếm chủ gì nữa, ta là Đại sư tỷ của Lạc Hà Tông."

Vô Lượng đại sư bước chân nặng nề rời đi.

Không quá mấy ngày, hương xa loan giá của Hợp Hoan Tông chủ đến cửa.

Nhị sư muội có chút thấp thỏm rụt sau lưng ta, muội ấy không muốn đối đầu với sư tôn trước kia.

Hợp Hoan Tông chủ là tà đạo đại năng có tu vi cao nhất, mấy trăm năm trước đã đến Luyện Hư cảnh, bà ta vốn có thể ngự không phi hành để phô trương thực lực, nhưng lại đem loan giá dừng lại vững vàng trước tông môn.

Cổ tay đeo vòng vàng, búi tóc cao, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa.

Vị tà đạo đại năng thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết này, là một đại mỹ nhân nhìn không ra tuổi, phong tình vạn chủng.

Bà ta đánh giá ta một lát, bỗng nhiên cười tươi, như mẫu đơn mới nở: "Nguyên Nguyên, còn không mau quỳ xuống."

Giọng nói không hề nghiêm khắc, ngược lại mang theo một vận luật đặc biệt, mỗi một tiếng đều gảy vào dây đàn trong lòng người.

Nguyên Nguyên giật mình, vẻ mặt còn đang kinh ngạc, hai đầu gối đã không tự chủ được mà mềm nhũn.

Ta nhướng mày.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 24: Chương 24



Hợp Hoan Tông chủ nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề nhắc đến chuyện Nhị sư muội g.i.ế.c đồ đệ phản tông môn: "Nguyên Nguyên, sư muội ngươi rời tông nhiều năm, ta rất nhớ nó, lúc trước thấy ngươi ổn trọng, liền bảo ngươi mời nó trở về, sư đồ hai người ôn chuyện cũ, ai bảo ngươi khoa trương ở bên ngoài giương oai giễu võ dưới danh nghĩa của ta? Còn suýt chút nữa ngộ thương đạo hữu của Lạc Hà Tông, không biết còn tưởng là ta sai khiến ngươi đi gây thù với Lạc Hà Tông."

"Ngươi là không hiểu chữ 'mời' có ý gì sao? Đã không hiểu lời nói, đôi tai này cũng không cần thiết nữa."

Sắc mặt Nguyên Nguyên trắng bệch, hung hăng liếc nhìn Nhị sư muội một cái, c ắn môi dưới, giơ tay lên một đạo hàn quang.

Một tiếng rên khẽ, một chiếc tai nhỏ nhắn rơi xuống đất, đôi bông tai Minh Nguyệt Đăng trên d ái tai trắng nõn còn hơi lay động.

Nguyên Nguyên không màng nửa bên mặt m.á.u me đầm đìa, cúi đầu dập đầu: "Nguyên Nguyên biết sai, mong sư tôn tha thứ, mong sư muội tha thứ."

Hợp Hoan Tông chủ mắt không nhìn, lật cổ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc gương đồng cổ kính: "Đồ nhi không biết chừng mực, suýt chút nữa làm tổn hại hòa khí giữa ta và Lạc Hà Tông, còn liên lụy Phù Dao đạo hữu lưu vong trăm năm, trong lòng ta thực sự áy náy, nghe nói đạo hữu đang tái kiến tông môn, ta liền vì đạo hữu đưa tới một phần hạ lễ."

"Chiếc gương này là Thất Thế Luân Hồi Kính, ta có được nó từ bí cảnh ở Phong Đô Quỷ Thành thuở trước. Tuy là ma khí của tà tông, nhưng lại là linh bảo tiên thiên hiếm có, dùng để tôi luyện tâm tính, rèn giũa thần hồn thì không gì sánh bằng."

"Đạo hữu đã giúp ta trừ khử tên Huyết Sát đáng ghét kia, giờ đây Đại Hoang Trạch của hắn đã trở thành địa bàn của Hợp Hoan Tông ta. Chỉ là nơi đó hiện tại vẫn còn hỗn loạn, đợi ta thu xếp ổn thỏa mọi việc, sẽ mời Phù Dao đạo hữu đến Tây Cực Đảo làm khách."

Tông chủ Hợp Hoan Tông lúc đến thì rầm rộ, sát khí đằng đằng, lúc đi thì khách sáo, lời lẽ dịu dàng.

Chuyện này khiến các tông môn chính đạo ở Cửu Châu được phen há hốc mồm.

Đặc biệt là khi tông chủ Hợp Hoan Tông công khai cười nhạo Kiếm Tông có mắt không tròng, lại vì một Hồi Tuyết Kiếm chủ còn non nớt mà đuổi đệ nhất nhân chân chính của Cửu Châu ra khỏi sơn môn, không ít người bắt đầu rục rịch tính toán.

Liên tục có người nhắc đến chuyện năm xưa ta chỉ cần một mình một kiếm đã trấn áp được Ma Uyên suốt trăm năm.

So sánh ra, giờ đây Tạ Trường Canh và Giang Ly cùng nhau đến Ma Uyên, hai người hợp lực mà vẫn đại bại trở về, còn suýt chút nữa bị ma khí cắn trả, không khỏi khiến người ta nghi ngờ.

Chẳng lẽ hai vị kiếm chủ Lưu Phong, Hồi Tuyết cộng lại cũng không bằng một mình Hàm Sương Kiếm chủ sao?

Bên ngoài ồn ào bàn tán, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta và sư đệ, sư muội chuyên tâm xây dựng tông môn.

Trình độ luyện khí của sư muội, nhờ có vô số vật liệu quý hiếm, đã tiến bộ vượt bậc. Tuy rằng hình dáng thành phẩm vẫn chưa được đẹp mắt, nhưng phẩm chất và công dụng gần như đạt đến trình độ thượng phẩm pháp khí.

Sau một hồi bàn bạc, nhiệm vụ chế tạo lệnh bài tông môn được giao cho Nhị sư muội và Tam sư đệ, một người phụ trách thiết kế, một người phụ trách thực hiện.

Ngày lệnh bài tông môn được luyện chế thành công, thì Thê Ngô Phong chủ của Kiếm Tông đến thăm.

25

Thê Ngô Phong chủ đến một cách bí mật.

Bà ta đánh vào tình cảm, hồi tưởng lại những ngày tháng ta còn ở Kiếm Tông, ánh mắt xa xăm, giọng điệu lưu luyến.

Bà ta nói, nội bộ Kiếm Tông gần đây sĩ khí sa sút, Tạ Trường Canh và Giang Ly thất bại trở về, bên ngoài nghi ngờ thực lực của Kiếm Tông với tư cách là đứng đầu chính đạo, các đệ tử ai nấy đều ủ rũ, không có tâm trạng luyện kiếm. Trong số mười hai phong chủ, có đến tám vị mong ta quay về, các đệ tử trong môn cũng ngóng trông ta.

"Về phía cha ngươi, ngươikhông cần lo lắng, ta sẽ đích thân nói giúp ngươi."

Ta nhướng mày: "Ai nói ta muốn quay về tông môn?"

Thê Ngô Phong chủ ngẩn ra: "Giờ đây Hàm Sương Kiếm đã khôi phục, ngươi là Hàm Sương Kiếm chủ, đương nhiên phải quay về tông môn. Hơn nữa, hiện tại hắc vụ Ma Uyên đang lan rộng, chính là lúc cần ngươi ra tay, khi đó bên ngoài chắc chắn sẽ không dám nghi ngờ thực lực của Kiếm Tông nữa."

Ta uể oải cười: "Phong chủ quên rồi sao? Trăm năm trước ta đã bị Kiếm Tông khai trừ, tội danh là cam chịu sa đọa, kết giao với tà ma. Giờ đây ta vẫn u mê không tỉnh, quý tông sao không tiếp tục kiên trì? Không sợ kẻ tà ma như ta làm ô uế thanh danh của Kiếm Tông sao?"

Sắc mặt Thê Ngô Phong chủ có chút khó coi: "Phù Dao, ta biết ngươi còn giận, nhưng bây giờ không phải là lúc làm loạn. Hắc vụ lan rộng, liên quan đến an nguy của thiên hạ, ngươi có biết ngay lúc chúng ta đang nói chuyện, hắc vụ có thể đã lan rộng thêm vài dặm rồi không?"

Ta cười nói: "Phong chủ nói đúng, nhưng thiên hạ này cũng không phải của riêng ta, sao cứ phải ép ta hy sinh? Kiếm Tông luôn miệng muốn ta quay về, rốt cuộc các người muốn ta, hay là muốn một công cụ giúp Kiếm Tông lấy lại thể diện?"

Thê Ngô Phong chủ đột ngột đứng dậy, giọng điệu có chút tức giận: "Nha đầu này sao lại ăn nói như vậy? Đương nhiên là chúng ta cần ngươi rồi."

Ta bình tĩnh nhìn bà ta: "Nếu đã vậy, ta xin hỏi, trong suốt trăm năm ta bị chính tà hai đạo truy sát, không rõ tung tích, Kiếm Tông to lớn, mười hai phong chủ, ba ngàn đệ tử, có một ai từng vì lo lắng mà đi tìm ta không?"

"Chỉ cần có một người vì ta mà lo lắng, ta quay về thì có sao?!"

Thê Ngô Phong chủ khựng lại.

Mọi tức giận nhất thời đều tắt ngấm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back