Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác

Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 60: Sao Nàng Không Tìm Trẫm


“Được, ta trả sáu mươi lượng một chiếc.” Nguyễn quý phi không chút do dự mở miệng nói.

Lệ phi không vui, tuy nàng không tiếp xúc nhiều với Tang Nguyệt, nhưng từ khi Tang Nguyệt vì Đại Hoàng tử của nàng mà trừng phạt Tang Lăng, khiến nàng thêm hai phần khâm phục. Nay nàng biết Tang Nguyệt bị Hoàng thượng trọng phạt, khó tránh khỏi có chút bất bình cho Tang Nguyệt.

Nay có một cơ hội quang minh chính đại để quan tâm Tang Nguyệt, sao nàng có thể bỏ lỡ?

Lệ phi cong khóe miệng lên, lớn tiếng nói: “Ta trả tám mươi lượng một chiếc!”

Lương tiệp dư vốn có quan hệ tốt với Tang Nguyệt, sao có thể không ủng hộ tỷ muội tốt của mình chứ.

Vì lo ngại Hoàng thượng, Lương tiệp dư không tiện chu cấp cho Tang Nguyệt, nhưng mua bán quần áo thì lại khác.

Nàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, lớn tiếng nói: “Ta trả một trăm lượng một chiếc!”

Liễu tần cũng không chịu thua kém, Tang Nguyệt này chính là ân nhân cứu mạng của nàng, còn giúp nàng che giấu bí mật khó nói của mình.

“Ta trả một trăm năm mươi lượng một chiếc.”

Công chúa An Lạc thấy các phi tần tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, nàng cũng không thể đứng nhìn, nếu không có Tang Nguyệt, có lẽ nàng đã bị gả vào hố lửa rồi.

“Bổn công chúa trả hai trăm lượng một chiếc!”

Nguyễn quý phi lại lần nữa giơ tay chuẩn bị, chỉ nghe phía sau truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm!”

Mọi người quay người nhường đường, đồng thanh hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Bình thân!”

Dạ Thừa Ân từ xe kiệu xuống, chậm rãi đi tới.

Tang Nguyệt đang ngồi sát ngưỡng cửa nhìn Dạ Thừa Ân từng bước tiến lại gần, trong lòng căng thẳng.

Tên nam nhân chó má này sao lại đến đây? Chẳng lẽ là đến phá đám, mình đang dựa vào buổi trình diễn thời trang này mà kiếm chút tiền ăn thịt đây!

“Hoàng hậu, nàng thật có bản lĩnh đấy!”

Tang Lăng để cầu công, đặc biệt mách lẻo cho Dạ Thừa Ân chuyện Tang Nguyệt tổ chức buổi trình diễn thời trang, làm xáo trộn quy tắc cung đình .

Thực ra Dạ Thừa Ân cũng không có ý định trừng phạt Tang Nguyệt, hắn chỉ muốn đến xem Tang Nguyệt, nhưng lại ngại mặt mũi, nay Tang Lăng cho hắn một lý do tốt như vậy, sao hắn có thể không dùng chứ?

Thực ra từ khi hắn biết được sự thật, cấm túc Tang Nguyệt, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Không biết bao nhiêu đêm, hắn trằn trọc không ngủ, trong đầu luôn hiện lên những kỷ niệm từng chút một với Tang Nguyệt.

Tuy ban đầu hắn không thể chấp nhận một nữ tử có thân xác và linh hồn không đồng nhất, nhưng quay đầu nghĩ lại.

Tang Nguyệt và các phi tần trong hậu cung cũng không có gì khác biệt, hỉ nộ ái ố bình thường, ăn mặc bình thường.

Nếu nhất định phải tìm điểm khác biệt, đó chính là Tang Nguyệt đáng yêu hơn, lanh lợi hơn các phi tần của hắn, khiến hắn càng mê mẩn hơn.

Có điều hắn đã cấm túc nàng, mọi người trong cung đều nghĩ hai người xảy ra mâu thuẫn, mà Tang Nguyệt lại không chủ động cầu xin hắn, hắn lại không thể hạ mình.

Kết quả Tang Lăng tự cho mình là đúng lại đưa chiếc thang đến trước mặt hắn, hắn không dùng mới là lạ…

Tang Nguyệt không hề biết Dạ Thừa Ân trong vài bước chân đã nghĩ nhiều điều như vậy, nàng chỉ đơn giản hành lễ, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ quá lâu không được ăn thịt, mới nghĩ đến việc kiếm chút bạc, cải thiện bữa ăn.”

Dạ Thừa Ân nghe lời Tang Nguyệt nói, cau mày: “Cái gì? Không có thịt ăn!”

“Đúng vậy, Hoàng thượng tạm dừng bổng lộc của thần thiếp, thần thiếp không biết bổng lộc này phải dừng bao lâu hay vĩnh viễn dừng lại, cho nên không dám tiêu tiền bừa bãi, không dám ăn thịt,” Tang Nguyệt gật đầu khẳng định: “Nhưng đợi thần thiếp tìm được cách mưu sinh có thể ăn thịt ngon lành rồi, xin Hoàng thượng có thể giơ cao đánh khẽ, cho thần thiếp một lối thoát.”

Rõ ràng là một chuyện khổ cực, nhưng lại bị Tang Nguyệt nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ như chuyện này không liên quan đến nàng.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt rõ ràng gầy đi một vòng, trong lòng xót xa, người hắn thích sao lại sa cơ thất thế đến vậy.

“Vậy vì sao nàng không tìm trẫm?”

“Ta bị cấm túc, làm sao mà tìm được,” Tang Nguyệt dừng lại một chút: “Huống hồ Hoàng thượng đã biết một số chuyện, ghét bỏ ta đến cùng cực, ta cần gì phải đến trước mặt Hoàng thượng thêm phiền phức.”

Ôi, nữ nhân này vẫn thật quyết đoán, nói một lời mềm mỏng cũng không biết, chỉ cần nàng bây giờ trước mặt mọi người dỗ dành hắn vài câu, hắn sẽ cho qua mọi chuyện mà bảo vệ nàng.

Lúc này, Dạ Thừa Ân thấy trên trán Tang Nguyệt có vài sợi tóc lòa xòa, muốn đưa tay giúp nàng chỉnh lại, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói vang dội.

“Hoàng thượng, dừng tay!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, hóa ra là Thái hậu.

Thái hậu từ xe kiệu xuống, phía sau xe kiệu là Công chúa An Lạc đang đổ mồ hôi đầm đìa chạy theo kịp.

Công chúa An Lạc khi thấy Dạ Thừa Ân xuất hiện, lo lắng Dạ Thừa Ân bất lợi cho Tang Nguyệt, lập tức bí mật đi đường tắt mời Thái hậu đến.

Thái hậu trên xe kiệu từ xa thấy Dạ Thừa Ân lạnh lùng giơ tay về phía Tang Nguyệt, tưởng hắn muốn ra tay đánh Tang Nguyệt, lập tức lớn tiếng quát mắng hắn.

Dạ Thừa Ân thấy Thái hậu đến, đi lên phía trước khoác tay Thái hậu: “Mẫu hậu, sao người lại đến đây?”

Thái hậu không cho Dạ Thừa Ân sắc mặt tốt gì, bà hất tay hắn ra, mặt mày đầy vẻ không vui.

“Ai gia muốn đến mua vài bộ quần áo của Hoàng hậu, không được sao?”

Nói xong, Thái hậu lướt qua Dạ Thừa Ân, vẻ mặt từ ái đi đến trước mặt Tang Nguyệt nắm lấy tay Tang Nguyệt: “Quần áo của ngươi, ai gia đều muốn hết, một ngàn lượng một chiếc, được không?”

Trời ơi, một ngàn lượng một chiếc, đây không phải là số tiền nhỏ đâu, vượt xa dự đoán của Tang Nguyệt.

Nụ cười trên mặt Tang Nguyệt lập tức nở rộ hoàn toàn: “Đa tạ Mẫu hậu ủng hộ!”

Tang Nguyệt đang cần tiền, sao có thể từ chối tiền bạc chứ, cho nên cũng không khách khí với Thái hậu.

Thái hậu thấy Tang Nguyệt cười vui vẻ như vậy, nụ cười trên mặt bà càng rạng rỡ hơn, nhưng khoảnh khắc bà quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân, lập tức thay bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Hoàng thượng, ngươi nói ngươi và Hoàng hậu giận dỗi vặt, giận vài ngày là hết, sao lại giận đến nỗi Hoàng hậu sa cơ thất thế phải làm quần áo đổi tiền bạc.”

“Mẫu hậu…”

Dạ Thừa Ân muốn giải thích, hắn cũng không biết sẽ thành ra thế này, Thái hậu lại mở miệng nói.

“Vợ chồng son, đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa, tối nay các ngươi cứ hòa ở cuối giường đi!”

Không phải chứ, “hòa ở cuối giường” là ý gì, chẳng lẽ là thị tẩm, nếu thật là như vậy, Tang Nguyệt sẽ không chịu đâu, thân thể của nàng chỉ có thể cho người yêu nàng, và người nàng cũng yêu.

“Mẫu hậu, chuyện này không liên quan đến Hoàng thượng,” Tang Nguyệt đứng ở ngưỡng cửa kéo tay áo Thái hậu: “Là nhi thần không tốt, nhi thần không xứng, cho nên đừng để Hoàng thượng và nhi thần hòa ở cuối giường nữa.”

Dạ Thừa Ân trợn tròn mắt nhìn Tang Nguyệt, đây là từ chối hắn sao? Sao nàng có thể từ chối sự thân mật của một đế vương với nàng chứ?

Nhưng lời này lọt vào tai Thái hậu lại mang một ý nghĩa khác.

“Hoàng hậu à, ngươi chính là quá hiền lành, việc gì cũng nghĩ cho Hoàng thượng, lỗi lầm gì cũng đổ lên đầu mình, mới khiến hắn thản nhiên phụ bạc ngươi!”

Cái gì, khả năng hiểu của Thái hậu sao lại mạnh đến thế, mỗi lần đều có thể nghĩ Tang Nguyệt tốt như vậy.

“Hay là thế này, ai gia cứ ngồi ở trong sân Phượng Tê Cung này,” Thái hậu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Đợi Hoàng thượng sủng hạnh ngươi rồi, ai gia mới đi, ngươi yên tâm, ai gia ngồi trấn giữ, Hoàng thượng đừng hòng trốn, đợi các ngươi ân ái một lần rồi, sẽ hóa giải hiềm khích.”

Dạ Thừa Ân trong lòng giơ ngón tay cái với Thái hậu, đây quả thật là mẫu hậu của hắn, lúc then chốt quả thật mạnh mẽ!
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 61: Diễn Kịch


Tang Nguyệt nghe lời Thái hậu, mắt nàng suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.

“Mẫu hậu…”

“Được rồi, đừng nói nữa, Mẫu hậu là người từng trải, mẫu hậu hiểu hết!”

Hiểu cái rắm gì mà hiểu!

Tang Nguyệt còn muốn giải thích, nhưng bị Dạ Thừa Ân ôm ngang lên đi vào tẩm điện Phượng Tê Cung.

Dạ Thừa Ân cúi đầu nhìn mỹ nhân mềm mại trong lòng, ngửi mùi hương nhẹ nhàng đã lâu không gặp, khẽ nói: “Mẫu hậu còn ở đây, đừng làm loạn.”

Tang Nguyệt khẽ nói: “Nhưng ta không phải Hoàng hậu thật.”

“Ta biết, nhưng câu này, sau này đừng nói nữa.”

“Ta…”

Trong lúc nói chuyện, Dạ Thừa Ân đã ôm Tang Nguyệt vào trong phòng.

Các phi tần bên ngoài Phượng Tê Cung nhìn Tang Nguyệt được sủng ái trở lại, vậy mà không một ai không vui, mọi người đều vui mừng cho Hoàng hậu, một Hoàng hậu tốt như vậy đáng lẽ phải được Hoàng thượng che chở.

Thái hậu cũng vui vẻ đi theo vào sân, ngồi trên ghế đá trong sân, trong lòng thầm niệm bà có thể sớm ngày ôm được con của Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Bên ngoài một mảnh yên bình, bên trong lại một mảnh hoảng sợ.

Dạ Thừa Ân đặt Tang Nguyệt lên giường, định cởi dây lưng của nàng.

Nay thân phận thật của Tang Nguyệt đã được hé lộ, trong phòng lại không có người ngoài, nàng cũng không muốn tiếp tục giả vờ, trực tiếp túm lấy tay Dạ Thừa Ân ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.

“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ không dâng thân thể cho người.”

Hành động trong tay Dạ Thừa Ân khựng lại: “Nhưng Mẫu hậu còn ở bên ngoài!”

“Chúng ta có thể diễn kịch, nhưng không thể làm thật!”

Dạ Thừa Ân nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của Tang Nguyệt, đôi mắt mở to, biết nàng thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nếu các phi tần khác như vậy, hắn đã trực tiếp cưỡng ép rồi, nhưng đối mặt với Tang Nguyệt, đặc biệt là khi biết nàng không phải Hoàng hậu thật, hắn lại không nỡ làm tổn thương nàng.

“Được, trẫm… đồng ý với nàng, chỉ là diễn kịch, không chạm vào nàng.”

Nhận được lời hứa của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng buông cổ tay Dạ Thừa Ân ra.

Dạ Thừa Ân dang hai chân ra ngoài đùi Tang Nguyệt, lòng bàn tay đặt lên gối mềm hai bên vai Tang Nguyệt, rồi nhịp nhàng lắc lư giường.

Cả chiếc giường phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Thái hậu bên ngoài nghe tiếng “kẽo kẹt” trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Lúc này, Dạ Thừa Ân trong phòng cúi đầu thì thầm vào tai Tang Nguyệt: “Kêu vài tiếng, nếu không sẽ hơi giả.”

“Kêu?”

Cái này… Tang Nguyệt không giỏi, hơn nữa nàng chưa từng làm chuyện này, e rằng kêu không thật.

“Hoàng thượng… thần thiếp không có kinh nghiệm… sẽ không…”

Dạ Thừa Ân nghe lời Tang Nguyệt nói, khóe miệng cong lên một đường rất lớn.

“Nguyên thân của nàng chưa thành thân? Cũng chưa chạm vào nam tử?”

Tang Nguyệt đỏ mặt tía tai, mím môi rồi khẽ gật đầu: “Chưa từng.”

Nghe đến đây, nếu không phải lo lắng bị lộ tẩy, Dạ Thừa Ân đã cười phá lên rồi, hóa ra nữ tử hắn thích vẫn còn là lần đầu.

Hắn cười xấu xa đè thấp người xuống thì thầm bên tai nàng: “Trẫm có thể làm nam tử đầu tiên của nàng không?”

Nam nhân này thật là thô lỗ quá đi!

Tang Nguyệt trợn tròn mắt, sợ đến đổ mồ hôi đầy đầu: “Ta… ta sợ đau… hơn nữa… hơn nữa chỉ muốn làm với người mà cả hai bên tình nguyện, cái đó…”

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Dạ Thừa Ân thu lại, Tang Nguyệt này không phải đang nói rõ ràng rằng nàng và hắn không phải tình nguyện cả hai bên sao?

Dạ Thừa Ân không vui đưa tay nhéo vào vùng thịt mềm mại bên trong cánh tay Tang Nguyệt.

“A… đau…”

Cơn đau đột ngột khiến Tang Nguyệt không kìm được mà kêu lên.

Thái hậu bên ngoài nghe thấy tiếng “đau” này, nụ cười trên mặt bà nở rộ, thế này mới đúng chứ!

“An ma ma, chúng ta về thôi!”

An ma ma bên cạnh đỡ Thái hậu chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Phượng Tê Cung.

Dạ Thừa Ân nghe thấy tiếng Thái hậu rời đi, cũng từ trên người Tang Nguyệt xuống, nằm phẳng bên cạnh Tang Nguyệt, nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ nàn có người tình nguyện cả hai bên chưa?”

Tang Nguyệt kiên quyết lắc đầu: “Chưa!”

Dạ Thừa Ân thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tang Nguyệt không thích hắn, nhưng cũng không thích An Khánh Vương kia, vậy hắn có thể yên tâm rồi.

Hắn hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại trạng thái của mình, rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo, quay lưng về phía Tang Nguyệt nói: “Hôm nay giải trừ cấm túc cho nàng, cũng khôi phục bổng lộc của nàng, sau này có khó khăn gì cứ trực tiếp tìm trẫm, đừng tự làm mình chịu thiệt.”

“Ồ!”

Lời này Tang Nguyệt không thích nghe chút nào, rõ ràng mọi sự không vui của nàng đều là do hắn mà ra, hắn lại nói như thể không liên quan đến hắn vậy.

Hừ! Nếu không phải để giữ mạng chó, nhất định sẽ chửi hắn một trận mới thấy thoải mái.

Tuy nhiên, sau bài học này, Tang Nguyệt cũng đã hiểu rõ, hoàng cung này vẫn không thích hợp với nàng, dù nàng không phải Hoàng hậu thật, Dạ Thừa Ân đối xử với nàng không tốt, nàng cũng không cần thiết phải ở lại.

Đúng rồi, lại nghĩ ra một cách để ra cung rồi.

“Hỉ Vân, Lạc Yến, giúp ta lấy ít đá cục, trà Long Tỉnh, còn có đường cục, sữa dê gì đó nữa.”

Nghe vậy, hai cung nữ không biết Tang Nguyệt lại muốn làm gì, nhưng theo sự hiểu biết của họ về Tang Nguyệt, nàng là một người không theo lẽ thường, luôn có thể mang lại cho mọi người một số bất ngờ.

Rất nhanh, chuyện Hoàng hậu được giải cấm túc và khôi phục bổng lộc đã truyền khắp hoàng cung, cho nên Hỉ Vân đi lấy đá cục cũng không bị làm khó, rất nhanh đã lấy được đá cục.

Lạc Yến thì đi chuẩn bị các vật liệu khác cho Tang Nguyệt.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tang Nguyệt lại làm trà sữa, mát lạnh, thơm ngon.

Tang Nguyệt thỏa mãn uống một ngụm trà sữa lớn rồi ợ một cái, sau đó cười hì hì nói với Lạc Yến: “Mang những ly trà sữa này đến cho các tiểu thế tử và tiểu quận chúa.”

“Vâng!”

Thời đại này không có trà sữa, nên chỉ có thể dùng ấm trà đựng trà sữa để làm quà tặng.

Đồng thời, Tang Nguyệt cũng không quên các phi tần và Thái hậu đã ra mặt ủng hộ hôm nay, liền sai Hỉ Vân mang một ít đến tặng cho họ.

Đương nhiên, còn có Dạ Thừa Ân, nhân vật không thể bỏ qua, không có hắn nói, chuyện này không thành công được.

Tang Nguyệt tự mình bê một ấm trà sữa mát lạnh đi về phía Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Thư Phòng, Dạ Thừa Ân đang phê duyệt tấu chương, thấy mới qua nửa ngày mà Tang Nguyệt đã chủ động đến tìm hắn, trong lòng thầm vui, trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.

“Nguyệt nhi, sao có thời gian đến đây vậy?”

Tang Nguyệt cười hì hì đổ trà sữa vào chén trà của Dạ Thừa Ân nói: “Hoàng thượng, thời tiết nóng bức, uống một chén trà sữa để giải nhiệt.”

“Trà sữa?”

“Đúng, trà sữa, thần thiếp tự tay làm, người nếm thử đi.”

Nghe là trà sữa do Tang Nguyệt tự tay làm, khóe miệng Dạ Thừa Ân cười méo xệch, coi như nàng biết điều, hiểu rằng hắn mới là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, ngọt mát, lạnh buốt, một ngụm xuống bụng, thân tâm sảng khoái.

“Trà sữa của Nguyệt nhi làm thật ngon, trẫm rất thích.”

Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân thích trà sữa của nàng làm, mắt nàng cong cong lại nở một nụ cười ngọt ngào.

“Nếu Hoàng thượng thích, vậy lần sau thần thiếp sẽ làm nhiều hơn một chút mang đến cho Hoàng thượng.”

Dạ Thừa Ân đưa tay véo nhẹ mũi nhỏ của Tang Nguyệt, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Nàng đấy!”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 62: Huấn Luyện Quân Sự


Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân có vẻ vui vẻ, liền vội vàng nói ra việc chính của mình.

“Hoàng thượng, trong cung này thần thiếp cũng không có việc gì để làm, khá vô vị, người có thể đón các thế tử và quận chúa vào cung không, thần thiếp muốn tổ chức hai ngày huấn luyện quân sự cho họ.”

“Huấn luyện quân sự?”

Nhìn Dạ Thừa Ân ngơ ngác, Tang Nguyệt lại bắt đầu giải thích ý nghĩa của huấn luyện quân sự.

“Huấn luyện quân sự ở chỗ chúng ta là một việc rất phổ biến.

Hàng năm Nhà nước đều tập hợp một nhóm trẻ em đủ tuổi, cho họ học một số thao luyện hàng ngày của quân nhân.

Một là để rèn luyện sức khỏe cho mọi người, chuẩn bị cho việc bảo vệ đất nước, hai là thông qua việc chung sống, tăng cường tình cảm của mọi người.

Những người từng nếm trải khó khăn cùng nhau, tình cảm đều sâu đậm hơn.”

Nghe Tang Nguyệt nói vậy, Dạ Thừa Ân đại khái hiểu được, chính là đưa một nhóm trẻ con vào cùng nhau rèn luyện như tân binh hai ngày.

“Nguyệt nhi, nàng là một nữ tử, sao lại thích những thứ này?”

“Vì trong cung quá vô vị, hơn nữa cũng chỉ có hai ngày thôi.”

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt khó khăn lắm mới cầu xin hắn một lần, hơn nữa cũng không phải là yêu cầu quá đáng, liền gật đầu đồng ý.

“Được, trẫm đồng ý nàng,” Dạ Thừa Ân dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng nàng phải mang theo một thị vệ, nếu mệt có thể để thị vệ giúp nàng huấn luyện, nàng cứ ngồi bên cạnh nhìn là được.”

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Tang Nguyệt tạ ơn xong liền vui vẻ rời khỏi Ngự Thư Phòng về Phượng Tê Cung, để chuẩn bị cho huấn luyện quân sự của nàng, không đúng, là để chuẩn bị cho việc tẩu thoát của nàng.

Ngày hôm sau, Hỉ Vân và Lạc Yến liền cùng với Thái giám trong cung đến phủ các thế tử và quận chúa nói về chuyện huấn luyện quân sự.

Tang Nguyệt đã sớm đoán được một số thế tử và quận chúa không nhất định muốn đến tham gia huấn luyện quân sự, liền lấy trà sữa hôm qua làm mồi nhử, nói với họ rằng đến tham gia huấn luyện quân sự, có thể thoải mái uống trà sữa.

Quả nhiên, muốn khống chế con nít vẫn phải dựa vào trà sữa thơm ngon.

Hôm qua đám trẻ uống trà sữa xong liền nhớ mãi không quên, hơn nữa còn có một lý do quan trọng, đó là trà sữa này có tiền cũng không mua được, chỉ có Hoàng hậu mới biết làm.

Chẳng qua chỉ vào cung chơi hai ngày thôi, có trà sữa là được rồi.

Đám trẻ này chỉ vì một ly trà sữa mà đều đồng ý vào cung huấn luyện quân sự.

Tuy nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là ý của gia đình họ, dù sao Hoàng hậu độc ác này gần đây tiếng tăm thay đổi rất lớn, mọi người đều nói nàng rất tốt, họ cũng muốn nhân cơ hội này nịnh bợ Hoàng hậu, biết đâu Hoàng hậu tốt bụng ngày nào đó có thể quan tâm họ một chút.

Sau khi danh sách nhân sự đã được thống kê xong, Tang Nguyệt liền cho người chuyển ghế quý phi đặt ở chính điện của nàng, các bé trai ngủ ở chính điện, các bé gái ngủ ở điện phụ bên cạnh nàng.

Thật sự hơi giống ký túc xá sinh viên phiên bản hiện đại vậy! Đến mức khi sắp xếp địa điểm, Tang Nguyệt có chút nhớ chiếc giường ở trường của nàng, tuy ván giường rất cứng, không thoải mái, nhưng lại tràn đầy ấm áp.

Nhưng những điều này, bây giờ cũng chỉ có thể hồi ức, không biết bao giờ mới có thể quay về.

Tang Nguyệt thở dài, tiếp tục dặn dò cung nhân bài trí chính điện, dù chỉ ngủ một đêm, nàng cũng không thể quá tùy tiện.

Ngày hôm sau.

Trời quang mây tạnh, Tang Nguyệt cởi bỏ phượng bào nặng nề, mặc bộ quần áo màu đỏ tiện lợi cùng Lý thị vệ do Dạ Thừa Ân sắp xếp đến trường luyện võ trong cung.

Số lượng trẻ em lần này không nhiều, chỉ có hơn mười đứa trẻ khoảng mười tuổi, cho nên trường luyện võ trong cung đủ để chứa họ.

Tang Nguyệt thấy người đã đến đông đủ, liền cầm chiếc còi xương trên cổ thổi một tiếng, gọi tất cả đám trẻ lại xếp hàng đứng thẳng.

Những đứa trẻ này cũng khá ngoan ngoãn, dù sao trước khi ra ngoài cha mẹ trong nhà đều đặc biệt dặn dò, không được chọc Hoàng hậu tức giận, nếu có thể dỗ Hoàng hậu vui thì càng tốt.

Bọn trẻ đứng thành một hàng xong, Tang Nguyệt hài lòng gật đầu, huấn luyện quân sự vài lần, nàng cuối cùng cũng có cảm giác của một huấn luyện viên, haha.

Nàng chắp tay sau lưng hắng giọng nói với bọn trẻ: “Các con, các con đều là tương lai của nước Đại Dạ.

Thiếu niên cường tráng thì quốc gia cường thịnh. Để quốc gia cường thịnh, ngoài việc phải học nhiều sách, còn phải rèn luyện sức khỏe nhiều, mới có thể báo đáp quốc gia tốt hơn. Các con đã hiểu chưa?”

Bọn trẻ đồng thanh trả lời: “Đã hiểu ạ!”

“Ừm, đã hiểu rồi, vậy chúng ta hãy để Lý thị vệ dẫn dắt mọi người khởi động trước nhé!”

Nói xong, Tang Nguyệt liếc nhìn Lý thị vệ.

Lý thị vệ gật đầu rồi dẫn bọn trẻ chạy, sau đó lại đứng tấn.

Còn Tang Nguyệt thì ngồi trên ghế dựa dưới bóng cây, lười biếng uống trà sữa.

Nàng nhìn bóng dáng Lý thị vệ dẫn bọn trẻ thao luyện, hài lòng gật đầu, tên Dạ Thừa Ân này cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn, sắp xếp cho nàng một người dẫn dắt bọn trẻ huấn luyện quân sự.

Một buổi sáng, sau khi hoàn thành các bài tập cơ bản như chạy và đứng tấn, mọi người đều có thể đến bàn bên cạnh Tang Nguyệt để uống trà sữa.

Lần này, Tang Nguyệt đã chuẩn bị trước, dùng các loại trái cây làm trà sữa trái cây, khiến đám trẻ này uống hết ly này đến ly khác.

Tang Nguyệt thấy bọn trẻ liên tục uống vài ly, lập tức ngăn cản.

“Đừng uống nhiều quá, lát nữa sẽ không ăn cơm được đâu,” nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Buổi chiều còn chuẩn bị cho mọi người hoạt động thú vị và k*ch th*ch hơn, cần tiêu hao thể lực, cho nên mọi người vẫn nên uống ít thôi.”

Những thế tử và quận chúa kiêu quý này đã đủ mệt mỏi sau một buổi sáng chạy bộ và đứng tấn, nghe nói buổi chiều còn có hoạt động k*ch th*ch hơn, lập tức trong lòng hơi sợ hãi, đây là tiết tấu của việc lột da sao?

Bọn trẻ cũng kinh hãi trong lòng, nhưng không ai dám nói ra, chỉ có thể lặng lẽ đứng dưới bóng cây bên cạnh chờ cung nhân mang thức ăn đến.

Bữa ăn lần này, không có cá lớn thịt nhiều, mọi thứ đều tham khảo khẩu phần ăn của binh lính thông thường trong quân đội.

Những thế tử và quận chúa mở hộp đựng thức ăn ra, khi thấy những món ăn thanh đạm như vậy, đều đồng loạt nhìn về phía Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt biết ý nghĩ của bọn trẻ, liền mở hộp đựng thức ăn của mình ra, bày thức ăn bên trong cho họ xem.

“Thấy không? Cơm của ta cũng giống như các con vậy. Hơn nữa những món ăn này đều được làm theo suất ăn của các tướng sĩ tuyến đầu.

Các tướng sĩ mỗi ngày thao luyện còn vất vả hơn nhiều so với việc huấn luyện của các con hôm nay.

Họ vì đất nước mà khổ cực như vậy, chúng ta phải tôn trọng mỗi tướng sĩ.

Đây cũng là một trong những ý nghĩa ta muốn các con huấn luyện quân sự.”

Nói xong, Tang Nguyệt lấy thức ăn trong hộp đựng thức ăn ra ăn một miếng lớn.

Bọn trẻ thấy Hoàng hậu cao quý khẳng định sự cống hiến của các tướng sĩ, lnhớ đến sự sự thoải mái của mình trước đây và việc huấn luyện sáng nay để so sánh, sự kính trọng đối với các tướng sĩ tăng thêm hai phần.

“Đúng, Hoàng hậu nương nương nói đúng, các tướng sĩ vất vả hơn chúng ta rất nhiều, đáng để chúng ta tôn trọng.”

Một đứa trẻ đột nhiên nói ra những lời này, rồi cũng ăn một miếng lớn thức ăn thanh đạm.

Có một đứa trẻ mở đầu, những đứa trẻ khác cũng đồng thanh phụ họa, đều ăn hết thức ăn trong tay.

Dạ Thừa Ân ở không xa lặng lẽ nhìn cuộc đối thoại giữa Tang Nguyệt và bọn trẻ, khóe miệng cong lên.

Hắn biết mà, nữ tử hắn để mắt đến rất khác biệt, không kiêu kỳ, lại còn biết thông cảm cho tướng sĩ, là một Hoàng hậu hiền lành.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 63: Khói Lửa Bốn Phía


Buổi chiều, Tang Nguyệt chuẩn bị cho bọn trẻ trò chơi chiến đấu đồng đội.

Bọn trẻ được chia thành hai đội bằng cách rút thăm, sau đó thử thách nhảy ngựa gỗ, chui hầm lưới, leo dốc nhỏ và các hoạt động thể lực khác theo kiểu tiếp sức.

Đội nào hoàn thành nhiệm vụ trước tiên sẽ có quyền ưu tiên chọn trà sữa, còn đội thua cuộc sẽ phải biểu diễn một tiết mục cho mọi người.

Suốt một buổi chiều, bọn trẻ chơi đến kiệt sức, nhưng cũng vô cùng vui vẻ. Chúng đã lâu rồi không cười sảng khoái như vậy, ánh mắt nhìn Tang Nguyệt cũng thêm vài phần yêu thích.

Buổi tối, Tang Nguyệt cũng chuẩn bị hoạt động cho bọn trẻ nghỉ ngơi ở chính điện Phượng Tê Cung. Dù sao ngày mai nàng cũng sẽ trốn khỏi hoàng cung rồi, nàng muốn để lại cho bọn trẻ nhiều kỷ niệm vui vẻ hơn.

“Các con, chúng ta cùng chơi trò bịt mắt bắt dê nhé! Người bị bắt phải biểu diễn một tiết mục nhỏ cho mọi người xem rồi sau đó bị bịt mắt để bắt người tiếp theo, thế nào?”

Bọn trẻ vốn đã buồn ngủ khi nghe có trò chơi liền tỉnh táo ngay lập tức.

“Được ạ, con muốn chơi!”

“Con cũng muốn chơi!”

Bọn trẻ đồng thanh giơ tay tán thành. Buổi huấn luyện quân sự buổi sáng có thể là do áp lực gia đình mà hợp tác với Tang Nguyệt, nhưng lúc này lại là thật lòng muốn tham gia.

Tang Nguyệt thấy bọn trẻ tích cực như vậy, lập tức cho cung nhân mang đến một tấm vải đen, rồi thông qua rút thăm chọn ra người đầu tiên đóng vai "người mù".

Mấy vòng chơi trôi qua, trong chính điện không ngừng vang lên tiếng cười sảng khoái của bọn trẻ.

Ván này, một tiểu quận chúa đã bắt được Tang Nguyệt bị vấp ngã. Khi tiểu quận chúa tháo tấm vải đen che mắt ra, thấy mình bắt được là Tang Nguyệt, đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh thu lại nụ cười: "Hoàng hậu nương nương..."

“Không sao,” Tang Nguyệt chậm rãi đứng dậy cười nói, “Bổn cung chơi được thì chịu thua được!”

Tiểu quận chúa nghe vậy, khuôn mặt bầu bĩnh cười ngọt ngào: "Vậy Hoàng hậu nương nương định biểu diễn tiết mục gì cho chúng con xem ạ?"

Tang Nguyệt nghĩ một lát: "Hát cho các con nghe bài [Ngôi Sao Nhỏ] nhé!"

Mọi người chưa từng nghe bài hát này, đều đầy mong đợi nhìn Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt hắng giọng, bắt đầu hát bài [Ngôi Sao Nhỏ] dễ nhớ. Giai điệu du dương khiến bọn trẻ cũng hát theo. Có vài đứa trẻ nhỏ tuổi hơn còn nhún nhảy theo giai điệu.

Tang Nguyệt thấy bọn trẻ nhảy lên, nàng cũng thả lỏng cùng bọn trẻ, không khí vui vẻ đạt đến cao trào.

Dạ Thừa Ân đi ngang qua cửa Phượng Tê Cung nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong, không kìm được bước vào xem. Tang Nguyệt giữa đám trẻ con thật nổi bật và quyến rũ, nàng ngây thơ đáng yêu, ánh mắt trong veo không vương bụi trần, càng nhìn càng thích.

Tang Nguyệt chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Dạ Thừa Ân đang chậm rãi đi về phía nàng. Vừa quay người, Tang Nguyệt liền đâm vào lồng ngực rắn chắc của Dạ Thừa Ân.

“Ây da… Hoàng thượng…”

Tang Nguyệt vừa định hành lễ, Dạ Thừa Ân liền nắm lấy cánh tay nàng, ngăn cản động tác của nàng.

Đám trẻ đang vui đùa trong chính điện thấy Dạ Thừa Ân xuất hiện, đều thu lại nụ cười và hành lễ với Dạ Thừa Ân. Dạ Thừa Ân vẫy tay, cho phép bọn trẻ miễn lễ, và bảo chúng tiếp tục chơi ở một bên.

Còn hắn thì kéo tay Tang Nguyệt đi ra ngoài cửa chính điện. Ánh trăng mờ ảo bao phủ lên hai người.

Dạ Thừa Ân cười nói: "Trẫm thấy Nguyệt nhi rất thích trẻ con."

Tang Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, người không thấy trẻ con rất đáng yêu sao?"

Dạ Thừa Ân cúi đầu, mím môi, do dự một lát rồi mở miệng: "Nếu nàng thích trẻ con như vậy, hay là chúng ta cũng sinh một đứa, để nàng có thể ngày nào cũng cùng con chơi đùa."

Lời vừa dứt, Tang Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Dạ Thừa Ân, trong lòng thầm mắng: Nam nhân này cũng quá đáng rồi, cưa cẩm một nữ tử chỉ dựa vào cái miệng mà đã muốn nàng sinh con cho hắn. Quá đáng! Hơn nữa, còn chưa biết hắn nói thật hay giả, và loại thuốc mà Ngô thái y nói, cũng không biết đã ngừng chưa, hay có bị đầu độc qua các kênh khác không.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt không nói gì, hơi thất vọng, lại cảm thấy hắn quá đường đột, liền cười nói: "Vừa nãy là trẫm đùa nàng thôi!"

Nghe đến đây, Tang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực: "Biết ngay mà, người mới không thích ta đâu!"

Nghe đến đây, trong lòng Dạ Thừa Ân rất khó chịu. Hắn nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: "Nguyệt nhi, trẫm rất tò mò, rốt cuộc nam tử như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng?"

"Cái này..."

Tang Nguyệt chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, nhất thời cũng không thể trả lời.

"Hoàng thượng, thần thiếp vẫn chưa nghĩ ra!"

Dạ Thừa Ân khẽ cười, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mượt của Tang Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự sủng nịnh: "Vậy nàng cứ từ từ nghĩ, khi nào nghĩ ra thì nói cho trẫm biết."

"Được thôi!" Tang Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ đáng yêu, "Nếu Hoàng thượng không có việc gì, thần thiếp xin vào trong chơi với bọn trẻ một lát."

Dạ Thừa Ân nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của Tang Nguyệt, gật đầu.

Tang Nguyệt đáp lại Dạ Thừa Ân một nụ cười rạng rỡ rồi quay trở lại giữa đám trẻ con và chơi đùa cùng chúng.

Ngày hôm sau.

Bọn trẻ đã chơi cả đêm bị Tang Nguyệt lôi từng đứa một ra khỏi chăn. Bọn trẻ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bị Tang Nguyệt kéo ra giữa sân xếp thành một hàng.

"Các con mau rửa mặt, hôm nay là ngày cuối cùng của huấn luyện quân sự, ta sẽ đưa các con đi trải nghiệm khói lửa chiến tranh!"

Lại là một hoạt động mà bọn trẻ chưa từng trải nghiệm, bọn trẻ lại trở nên hăng hái.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ và ăn sáng xong, Tang Nguyệt lại dẫn bọn trẻ đến trường luyện võ.

Kế hoạch hôm nay là Tang Nguyệt và Lý thị vệ sẽ lần lượt dẫn một đội quân, mô phỏng chiến trường. Để đảm bảo an toàn, tất cả đều được trang bị kiếm gỗ, sẽ không làm tổn thương người.

Trong trường luyện võ cũng được dựng lều, cắm cờ tướng với các màu sắc khác nhau để mô phỏng chiến trường. Ai cướp được cờ tướng của đối phương trước sẽ thắng.

Để hiệu quả chân thực hơn, Tang Nguyệt cho người đốt khói lửa khắp trường luyện võ. Gió lớn thổi qua, khói lửa cuồn cuộn từ trường luyện võ từ từ lan ra các nơi khác trong hoàng cung.

Mọi người đều biết đây là đạo cụ mà Hoàng hậu dùng để tổ chức huấn luyện quân sự cho bọn trẻ, nên không ai để ý.

Nhưng mọi người không biết, chỉ một lát sau khi trò chơi bắt đầu, Tang Nguyệt đã lợi dụng khói dày đặc để cởi bỏ chiếc áo đội màu xanh bên ngoài, lộ ra một bộ quần áo Thái giám. Nàng lại lấy chiếc mũ Thái giám đã chuẩn bị sẵn từ góc ra đội lên đầu, cúi đầu hòa vào đám cung nhân.

Do trong cung có nhiều khói, tầm nhìn cũng không đặc biệt rõ ràng, nên mọi người hoàn toàn không chú ý đến Tang Nguyệt đã ngụy trang.

Tang Nguyệt cúi đầu, một mạch thuận lợi đi đến cửa hoàng cung, đưa thẻ bài Phượng Hoàng của Hoàng hậu cho thị vệ canh cổng, nói là ra ngoài làm việc cho Hoàng hậu. Các thị vệ xác nhận thẻ bài Phượng Hoàng là thật, liền không nghĩ nhiều mà trực tiếp cho đi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng cung, Tang Nguyệt chỉ cảm thấy không khí bên ngoài cung điện thật trong lành. Nàng cuối cùng đã trốn thoát được, không cần ngày nào cũng lo lắng sợ hãi nữa, thật tốt.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 64: Bắt Sát Thủ


“A!”

Tang Nguyệt nghe thấy tiếng động phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử áo đen cưỡi ngựa cao to xông ra, vừa vặn đâm trúng Tang Nguyệt.

Chiếc mũ Thái giám trên đầu Tang Nguyệt rơi xuống, mái tóc xanh biếc như thác nước xõa vai.

Ảnh Phong đang đuổi theo người nam tử áo đen, vừa nhìn đã nhận ra Tang Nguyệt, không hề suy nghĩ liền buột miệng: “Hoàng hậu nương nương…”

Nam tử áo đen thấy Ảnh Phong gọi Tang Nguyệt là “Hoàng hậu nương nương” liền hiểu ngay thân phận của Tang Nguyệt. Hắn cúi người nhấc bổng Tang Nguyệt đang hoảng sợ lên lưng ngựa, đặt nàng ở phía trước, tiếp tục muốn lao về phía trước.

Nhưng hắn mới chạy được vài bước đã bị đội thị vệ do Ảnh Phong dẫn đến bao vây chặt chẽ.

Ảnh Phong thấy Tang Nguyệt bị khống chế, cũng không dám hành động bừa bãi, lập tức thông báo cho một thị vệ bên cạnh, bảo hắn báo cáo tình hình ở đây cho Dạ Thừa Ân, còn hắn tiếp tục ở lại trước cổng cung điện để đối phó với nam tử áo đen.

“Ngươi đã bị bao vây rồi, thả người ra, ta có thể cho ngươi một cái ch.ế.t đường hoàng!”

Người đàn ông áo đen nghe vậy, cười lớn: “Ta sẽ không ch.ế.t, trừ phi các ngươi muốn thấy Hoàng hậu của các ngươi ch.ế.t cùng ta.”

“Ngươi…” Ảnh Phong rút kiếm dài trong tay chỉ vào người đàn ông áo đen: “Chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng hậu độc ác, Hoàng thượng đã sớm có ý định phế hậu sao? Cho nên ngươi giữ Hoàng hậu, không có bất kỳ tác dụng nào!”

Nam tử áo đen một tay giữ chặt eo Tang Nguyệt, một tay cầm dao găm đặt ngang cổ nàng, cúi đầu đánh giá Tang Nguyệt một lượt.

“Một mỹ nhân như vậy, Hoàng thượng lại không thích?” Nam tử áo đen tựa đầu vào vai Tang Nguyệt, ghé sát tai nàng, khẽ nói: “Nếu hôm nay ta có thể đưa nàng ra khỏi đây, ta sẽ cưới nàng, thế nào?”

Tang Nguyệt không thích Dạ Thừa Ân, nhưng nàng càng ghét nam tử áo đen này, vẻ mặt gian xảo, nhìn thế nào cũng giống kẻ xấu.

“Ngươi đừng hòng, ta thà đi tu cũng không thèm gả cho ngươi!”

Nam tử áo đen thấy Tang Nguyệt khinh thường hắn, cũng nổi giận: “Nếu nàng không thích ta, Hoàng thượng chó má cũng không thích nàng, vậy nàng sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Lời vừa dứt, dao găm trong tay người đàn ông áo đen tiến sát cổ Tang Nguyệt, rạch một vết cạn, chảy ra một giọt máu.

“Chờ đã!”

Một giọng nói sang sảng truyền đến từ phía sau các thị vệ. Các thị vệ nhường một đường ra.

Chỉ thấy Dạ Thừa Ân mặc long bào vàng cưỡi tuấn mã phi nhanh đến.

Nam tử áo đen thấy Dạ Thừa Ân xuất hiện, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi?!”

Dạ Thừa Ân cưỡi ngựa dừng lại cách nam tử áo đen không xa. Hắn nhìn bộ trang phục thái giám trên người Tang Nguyệt, vẻ mặt phức tạp.

“Ngươi thả Hoàng hậu ra, trẫm cũng tha cho ngươi một mạng.”

Nam tử áo đen nghe lời Dạ Thừa Ân nói, cười lắc đầu: “Những thứ ngươi cho vẫn chưa đủ.”

“Ngươi còn muốn thế nào nữa?” Tay Dạ Thừa Ân nắm dây cương siết chặt thành nắm đấm.

“Ta muốn ngươi dùng dao găm đâm chính mình, đâm đến khi ta vui rồi, ta sẽ thả Hoàng hậu ra, haha…”

Tang Nguyệt nghe lời nam tử áo đen cũng bật cười: “Huynh đệ, ngươi có thể đưa ra điều kiện trao đổi đáng tin cậy hơn không?”

Nam tử áo đen cúi đầu nhìn Tang Nguyệt: “Sao ta lại không đáng tin cậy chứ, đợi hắn ch.ế.t, ta thả nàng, chúng ta xong nợ.”

Tang Nguyệt "chậc chậc" hai tiếng: “Đầu óc ngươi có bị ngấm nước không! Hắn ta không hề thích ta, sao có thể vì ta mà tự đâm mình? Ngươi hỏi hắn chút tiền để trốn đi thì thực tế hơn đấy.”

“Nữ nhân nhà ngươi, nói gì mà lắm lời thế, ngươi mà nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”

Tang Nguyệt liếc xéo người đàn ông áo đen rồi ngậm miệng lại. Thật không biết người đàn ông này có bị hỏng đầu không, Dạ Thừa Ân chỉ yêu một mình Yên La, căn bản không thích nàng, sao có thể vì nàng mà làm hại chính mình.

Không nghe lời mỹ nhân, sẽ chịu thiệt trước mắt, hừ!

“Nam nhân chó má, ngươi còn không nhanh lên, nếu không ta thật sự sẽ cắt đứt cổ họng Hoàng hậu, khiến nàng thi thể không toàn vẹn.”

Nam tử áo đen vừa nói, vừa ghì dao găm sát cổ Tang Nguyệt.

Dao găm còn chưa đâm vào cổ Tang Nguyệt, nhưng Tang Nguyệt đã cảm nhận được hơi lạnh của dao. Sao nàng xui xẻo thế này, mỗi lần muốn trốn khỏi hoàng cung đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, lần này sẽ không thực sự ch.ế.t ở đây chứ?

Nếu ch.ế.t rồi, có thể xuyên về thời hiện đại không?

Nếu xuyên về thời hiện đại, vậy nàng ở thời hiện đại bây giờ là sống hay ch.ế.t đây?

Sẽ không phải khi xuyên về thì vừa hay ch.ế.t trên bàn mổ chứ?

Vậy chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?

Nhưng cũng không nhất định đâu, cũng có thể là bác sĩ giúp nàng phẫu thuật xong, nàng sống lại…

“Đừng động vào nàng, ta đâm!”

Giọng nói sang sảng của Dạ Thừa Ân truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Dạ Thừa Ân cầm dao găm đâm vào cánh tay hắn. Nàng kinh ngạc đến há hốc mồm, Dạ Thừa Ân này bị điên rồi sao?

Lúc này, dao găm trong tay người đàn ông áo đen cũng rời khỏi cổ Tang Nguyệt một tấc nhỏ.

“Mới đâm cánh tay thôi sao? Không đủ, đâm đùi đi!”

Dạ Thừa Ân hai mắt đỏ ngầu: “Được, ta đâm đùi!”

Ảnh Phong bên cạnh thấy Dạ Thừa Ân còn muốn đâm, lập tức ngắt lời hắn: “Hoàng thượng, long thể quan trọng, đừng mà!”

Dạ Thừa Ân quay đầu nhìn Ảnh Phong: “Không sao, trẫm chỉ cần Hoàng hậu sống.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân nâng dao găm đâm vào đùi hắn, máu tươi chảy ròng ròng.

“Đừng mà… Hoàng thượng…” Tang Nguyệt nhìn Dạ Thừa Ân cánh tay và đùi đều chảy máu mà bật khóc. Đây là cảnh tượng nàng chưa bao giờ nghĩ đến.

Nam tử áo đen thấy Dạ Thừa Ân ngoan ngoãn nghe lời, lại lần nữa cười lớn: “Không ngờ Hoàng thượng chó má cũng là một kẻ si tình!”

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta cũng là người có tình, thế này đi, nhát cuối cùng ngươi đâm vào ngực mình, ta sẽ thả Hoàng hậu, ngươi cũng thả ta, thế nào?”

Tang Nguyệt nghe vậy, liên tục lắc đầu: “Hoàng thượng, đừng nghe hắn, người sẽ ch.ế.t đấy, hức hức…”

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt khóc đỏ mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Nàng khóc rồi, nàng vì trẫm mà khóc, trẫm rất vui mừng, đáng giá!”

Lời vừa dứt, Dạ Thừa Ân nâng dao găm trong tay đâm vào ngực hắn, máu tươi phun ra, và hắn cũng thuận thế ngã xuống từ lưng ngựa.

“Dạ Thừa Ân, đừng…”

Nam tử áo đen thấy Dạ Thừa Ân ngã xuống đất, cũng buông dao găm trong tay, thả Tang Nguyệt ra, cười lớn đắc ý: “Cha, người thấy không? Con trai đã báo thù cho người rồi, haha…”

Tang Nguyệt rơi từ trên lưng ngựa của nam tử áo đen xuống, chạy đến bên cạnh Dạ Thừa Ân, quỳ xuống ôm hắn vào lòng: “Đồ ngốc, hức hức…”

Dạ Thừa Ân đưa bàn tay đầy máu v**t v* gò má Tang Nguyệt: “Ngốc nghếch…”

Nam tử áo đen nhìn Tang Nguyệt và Dạ Thừa Ân ở không xa, cười khẩy một tiếng rồi quay người chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa quay người đã đón nhận vạn mũi tên xuyên tim.

Hắn không bi phẫn, mà mỉm cười quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân một cái: “Hôm nay ta vốn không nghĩ đến chuyện sống sót trở về, có ngươi bầu bạn, đường Hoàng Tuyền sẽ không quá nhàm chán, haha…”

Nam tử áo đen từ trên lưng ngựa ngã xuống, tắt thở.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 65: Bị Thương


"Mau, mau đỡ Hoàng thượng về tẩm cung!" Ngô thái y trong đám đông lớn tiếng kêu gọi.

Các cung nhân ùn ùn tiến lên khiêng Dạ Thừa Ân lên xe kiệu. Tang Nguyệt cũng hoàn hồn, bây giờ không phải lúc để khóc, cứu người quan trọng hơn, biết đâu kịp thời cấp cứu còn có thể giữ được một mạng. Nàng vội vàng theo sát xe kiệu đi về phía Càn Minh Cung.

Dạ Thừa Ân trên xe kiệu luôn nhìn Tang Nguyệt đang chạy theo, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Rất nhanh, Dạ Thừa Ân được đưa vào tẩm cung.

Dạ Thừa Ân cho tất cả mọi người ra ngoài điện chờ đợi, chỉ để lại Ngô thái y chữa trị cho mình. Sau khi mọi người đều lui xuống, Dạ Thừa Ân đang nằm trên giường liền ngồi dậy.

Hắn từ tay, đùi và ngực lấy ra những túi máu rồi ném cho Ngô thái y.

"May mà Hoàng thượng anh minh, đã tiên đoán được trước," Ngô thái y nhận túi máu dùng vải bọc kỹ giấu vào ống tay áo. "Hoàng thượng, vết thương của người bây giờ phải xử lý thế nào? Là tuyên bố ra ngoài không sao hay nói nghiêm trọng hơn?"

Ngô thái y cúi thấp mắt, không dám nhìn Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân nghĩ đến vẻ mặt đau buồn của Tang Nguyệt lúc nãy, khóe môi nhếch lên. Cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng một chút thì thật có lỗi với màn kịch giả vờ bị thương của hắn hôm nay.

Hắn khẽ nói: "Cứ nói là đã không còn nguy hiểm, nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian."

"Vi thần tuân lệnh."

"Vậy thì làm phiền Ngô thái y xử lý vết thương cho trẫm."

"Được, vi thần sẽ giúp Hoàng thượng xử lý ngay."

Ngô thái y lấy gạc từ hộp thuốc ra, giúp Dạ Thừa Ân cởi áo, sau đó băng gạc vào chỗ "vết thương" vừa nãy, lại thoa thêm ít thuốc cầm máu, có mùi thuốc mới chân thật.

"Đúng rồi, Ngô thái y, thuốc đã cho Hoàng hậu có thể ngừng rồi, trẫm muốn cùng nàng có một đứa con."

Động tác của Ngô thái y trong tay khựng lại. Dạ Thừa Ân luôn lo lắng Hoàng hậu có con rồi xảy ra chuyện nhà ngoại can dự vào triều chính, cho nên luôn dặn Ngô thái y lén lút bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn thức uống hàng ngày của Hoàng hậu, dù không thị tẩm cũng bỏ.

"Hoàng thượng, thuốc này có thể ngừng, nhưng liệu có con được hay không thì khó nói."

Dạ Thừa Ân nhíu mày: "Lời này là sao?"

"Thưa Hoàng thượng, Hoàng hậu dùng thuốc tránh thai lâu ngày, cơ thể trở nên có tính hàn, không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại tổn thương phần bụng. Chuyện mang thai e rằng..."

"E rằng cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Thừa Ân khiến tay Ngô thái y run rẩy.

"E rằng, phải uống thêm một số thuốc bổ dưỡng, mới dễ có thai."

Ban đầu Ngô thái y định nói là e rằng không thể mang thai, nhưng bị Dạ Thừa Ân dọa như vậy liền đổi thành phải bổ dưỡng trước. Có điều ông không nói rõ phải bổ dưỡng trong bao lâu, cũng coi như để lại cho hắn một tia hy vọng sống.

"Ừm, vậy thì hàng ngày cứ chuẩn bị thuốc bổ cho Hoàng hậu đi!"

Nói xong, Dạ Thừa Ân ra hiệu cho Ngô thái y tiếp tục băng bó vết thương cho hắn.

Ngô thái y lau mồ hôi trên trán, tiếp tục băng bó vết thương cho Dạ Thừa Ân xong, lại cho Ảnh Phong vào.

Tang Nguyệt đứng ở cửa ra vào, đi đi lại lại, đôi mày nhíu chặt. Thấy Ngô thái y ra ngoài, chỉ cho Ảnh Phong vào, nàng lo lắng hỏi: "Tình hình Hoàng thượng thế nào rồi? Hắn cho Ảnh Phong vào, chẳng lẽ là..."

Tang Nguyệt không nói hết câu, nhưng Ngô thái y có thể đoán được nỗi lo lắng của nàng. Dù sao trong tình huống bình thường, dao găm đâm vào tim là không thể cứu sống.

Nhưng tất cả đều là giả, chưa được sự đồng ý của Dạ Thừa Ân, cũng không tiện nói ra sự thật. Ông ta nét mặt nghiêm túc, không vui không buồn, chậm rãi nói: "Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, Hoàng thượng không sao cả, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được. Còn về việc Hoàng thượng cho Ảnh Phong vào, chắc là để dặn dò hắn điều tra thế lực đứng sau tên sát thủ đó."

Nghe lời Ngô thái y, Tang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mạng của Dạ Thừa Ân lại lớn đến vậy, đâm vào chỗ hiểm mà không ch.ế.t, xem ra hào quang nhân vật chính vẫn còn đó.

Một lát sau, Ảnh Phong cũng từ tẩm điện bước ra, hắn chắp tay với Tang Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng truyền người vào hầu bệnh."

Dạ Thừa Ân vì Tang Nguyệt mà bị thương, Tang Nguyệt vô cùng day dứt, cho nên nghe Dạ Thừa Ân bảo nàng vào hầu hạ, nàng cũng không chút do dự bước vào.

Nàng lướt qua bình phong đến trước mặt Dạ Thừa Ân, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng..."

Dạ Thừa Ân giả vờ yếu ớt vẫy tay, ra hiệu Tang Nguyệt ngồi xuống mép giường của hắn.

Tang Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, dịu dàng nói: "Hoàng thượng có cần gì không, cứ việc sai bảo thần thiếp làm là được."

Dạ Thừa Ân đánh giá bộ trang phục thái giám trên người Tang Nguyệt chưa kịp thay ra, hỏi: "Vì sao nàng lại mặc bộ y phục này xuất hiện ở cổng cung?"

"Cái này..."

Tang Nguyệt muốn bịa chuyện, nhưng thực sự không nghĩ ra được lý do nào.

"Nàng muốn rời cung, đúng không?"

Đối mặt với nghi vấn của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt gật đầu.

"Vì sao nàng lại muốn rời cung?" Dạ Thừa Ân véo nhẹ thái dương mình hỏi.

Tang Nguyệt mím môi nói: "Thần thiếp sợ thần thiếp sẽ ch.ế.t trong cung."

Dạ Thừa Ân cười khẩy vài tiếng: "Trong cung này ai dám làm hại nàng, nàng là người của trẫm."

Còn có ai nữa? Đương nhiên là ngài rồi!

Tang Nguyệt cũng chỉ nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra, càng không dám nhắc đến việc nàng nghe được cuộc đối thoại giữa Dạ Thừa Ân và Ngô thái y. Đôi khi biết càng nhiều chuyện, ch.ế.t càng nhanh.

"Hoàng thượng, người cũng biết danh tiếng ban đầu của Hoàng hậu không tốt, luôn làm nhiều điều ác, chắc chắn đã đắc tội không ít người trong cung. Thần thiếp sợ có người trả thù Hoàng hậu, lại hại ch.ế.t thần thiếp, mà thần thiếp chẳng biết phòng bị thế nào."

Lý do này cũng xem như hợp lý.

Dạ Thừa Ân trầm tư gật đầu, lại nói: "Đó là trước kia, bây giờ có trẫm bảo vệ nàng, sẽ không có ai dám động đến nàng. Hơn nữa, sau lần nàng bị cấm túc, cũng có thể thấy rõ, mọi người đều thật lòng đối đãi với nàng, không giống như sẽ hại nàng."

Tang Nguyệt cúi thấp mắt mân mê ngón tay mình, nhàn nhạt nói: "Vậy chẳng phải vẫn có người đi kiện cáo sao!"

Nghe đến đây, Dạ Thừa Ân nghĩ đến Tang Lăng, cười nói: "Vậy trẫm sẽ đánh Tang Lăng vào lãnh cung, như vậy nàng sẽ không cần lo lắng nữa..."

"Đừng," Tang Nguyệt ngắt lời Dạ Thừa Ân: "Tiễn Tang Lăng đi, không biết nhà họ Tang lại đưa người nào vào, lỡ đâu lại có nữ tử khó đối phó hơn Tang Lăng thì sao, người muốn làm ta ch.ế.t à!"

Nghe Tang Nguyệt lải nhải trước mặt hắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy nàng không có quy tắc cung đình khiến hắn đặc biệt thoải mái, đặc biệt tự tại.

"Nguyệt nhi, nàng có biết, hôm nay vì sao trẫm lại cứu nàng không?"

Dạ Thừa Ân muốn nhân chuyện hôm nay để kéo gần khoảng cách giữa hắn và Tang Nguyệt, hắn muốn nàng sinh con cho hắn, có sự ràng buộc của con cái, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại, chứ không phải lo lắng sợ hãi muốn ra ngoài.

Tang Nguyệt muốn nói Dạ Thừa Ân cứu nàng vì thích nàng, nhưng lại nhớ lại cảnh tượng lần trước khi Thái tử Tây Chiêu cầu hôn nàng, nàng hỏi Dạ Thừa Ân có thích nàng không, lại bị châm chọc vô tình, liền lắc đầu.

"Hoàng thượng cứu thần thiếp, chẳng qua vì thần thiếp là thân phận Hoàng hậu. Nếu để người khác biết Hoàng thượng không bảo vệ được Hoàng hậu, Hoàng thượng sẽ rất mất mặt."

Nghe đến đây, cả mặt Dạ Thừa Ân tối sầm lại, mắt trừng trừng nhìn Tang Nguyệt: "Nguyệt nhi, những lời này là ai nói cho nàng biết?"
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 66: Ngài Lừa Ta


Tang Nguyệt chớp chớp đôi mắt hạnh sáng ngời: "Những điều này không phải người đã nói trước đây sao?"

"Trước đây?"

"Đúng vậy, trước đây khi Thái tử Tây Chiêu cầu hôn thần thiếp, người đã từ chối hắn. Thần thiếp hỏi người có thích thần thiếp không, người nói là vì tôn nghiêm của Hoàng thượng mà giúp thần thiếp, người quên rồi sao?"

Nghe Tang Nguyệt nói vậy, Dạ Thừa Ân hồi tưởng lại chuyện trước đây, dường như đã nói những lời đó, biểu cảm trên mặt hắn đứng hình. Hắn thở dài một hơi, cũng không muốn che giấu tình cảm của mình nữa.

"Nguyệt nhi," Dạ Thừa Ân nuốt nước bọt, dừng lại một chút, chậm rãi nói, "Đồ ngốc, ta thích nàng, nếu không sao ta có thể liều mình cứu nàng?"

Tang Nguyệt nhìn ánh mắt nồng cháy của Dạ Thừa Ân, hơi phản ứng không kịp, tên đàn ông chó má này nói thật sao?

Chưa kịp để Tang Nguyệt nghĩ rõ Dạ Thừa Ân nói thật hay nói dối, nàng đã bị hắn vòng tay ôm lấy eo đưa lên giường, áp đảo xuống dưới. Ngay sau đó là một nụ hôn bá đạo mang tính xâm lược phủ lên. Tang Nguyệt bị nụ hôn này làm cho hơi thiếu oxy, đại não trống rỗng.

Dạ Thừa Ân nhẹ nhàng buông môi Tang Nguyệt ra, dịu dàng hỏi: "Nguyệt nhi thích ta không?"

Ở đây, Dạ Thừa Ân không còn tự xưng là "trẫm" nữa, mà dùng từ "ta" để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Ta... ta không biết." Tang Nguyệt bị Dạ Thừa Ân hỏi như vậy, hơi ngớ người. Nếu trước đây Dạ Thừa Ân hỏi nàng, nàng có lẽ sẽ kiên quyết đáp lại, hơi thích một chút. Dù sao Dạ Thừa Ân hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của nàng, nàng là một kẻ mê nhan sắc, chỉ thích những nam tử đẹp trai. Nhưng ngày hôm đó vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và Ngô thái y, biết hắn lén lút hạ thứ thuốc độc không biết là gì cho nàng, nàng liền hơi sợ hãi.

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt nói "không biết" liền hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười.

"Không sao, chúng ta vốn là phu thê, chuyện thích hay không thích có thể từ từ," Dạ Thừa Ân cởi dây lưng của Tang Nguyệt, "Chúng ta cứ có một đứa con trước đã!"

Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân cởi dây lưng của nàng, vội vàng nắm lấy tay hắn, ngăn cản hành động của hắn: "Hoàng thượng, người vẫn còn bị thương, không thể làm càn."

Dạ Thừa Ân cởi bỏ áo lót của mình, để lộ tám múi cơ bụng đang được băng một nửa bằng gạc, khóe miệng nhếch lên cười gian xảo.

"Biết thân thể của ta vì nàng mà bị thương, nàng đừng cử động bừa bãi, làm đau vết thương của ta, ta cũng sẽ làm đau nàng."

"Ngài..." Tang Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng lại một lần nữa bị sự mềm mại của Dạ Thừa Ân chặn miệng.

Thôi vậy, nàng nợ hắn một mạng, hơn nữa cơ thể này cũng không phải của nàng, cứ coi như đó là nghĩa vụ hợp pháp của vợ chồng đi! Tang Nguyệt tự an ủi như vậy, liền không còn căng thẳng nữa. Nàng cũng vòng tay qua cổ Dạ Thừa Ân, nhiệt tình đáp lại.

Trong màn trướng màu vàng, một khung cảnh xuân sắc mê đắm, tiếng giường "kẽo kẹt" nhịp nhàng vang vọng khắp tẩm điện.

Đối với Dạ Thừa Ân mà nói, đây không phải là lần đầu tiên hắn chiếm hữu cơ thể của Hoàng hậu. Trước đây luôn mang theo một loại ép buộc, nhiệm vụ bất đắc dĩ mà vui vẻ với cơ thể này, nhưng hôm nay đối mặt với cùng một cơ thể lại là một tâm trạng khác. Hắn muốn tất cả của nàng, bất kể là cơ thể hay trái tim, hắn đều muốn.

Và càng ngày hắn càng điên cuồng, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng không muốn dừng lại, cuối cùng là Tang Nguyệt đau đến mức khóc thét, hắn mới dừng lại.

Hắn từ phía sau ôm lấy Tang Nguyệt đang hoàn toàn tr*n tr**, khẽ cắn một cái vào d** tai nàng: "Nguyệt nhi, cuối cùng nàng cũng là người của ta rồi."

Tang Nguyệt đã đau đến mức toàn thân vô lực, đáp lại một tiếng "ừm" rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi, không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng dù nàng đã nhắm mắt ngủ, nàng vẫn có thể cảm nhận được nam tử phía sau nàng lại bắt đầu vật lộn với nàng ngay sau khi nàng nhắm mắt. Nàng đã chai sạn rồi, ngoài nhắm mắt nghỉ ngơi ra không còn suy nghĩ nào khác, ngay cả sức để mắng người cũng không có.

Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, khi Tang Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, phát hiện đã là buổi tối. Đầu nàng gối lên cánh tay của Dạ Thừa Ân đang ngủ say sưa. Bị hành hạ đến mức đau lưng mỏi gối rồi ngủ thiếp đi, lại chưa ăn gì, cái bụng hơi đói.

Nàng chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn thì đột nhiên phát hiện gạc trên cánh tay Dạ Thừa Ân bị tuột ra. Với tâm lý muốn chăm sóc Dạ Thừa Ân, nàng định giúp hắn băng lại gạc. Nhưng khi nàng đưa tay định chỉnh lại gạc, bất ngờ phát hiện trên cánh tay không có vết thương. Nàng tưởng mình đói đến ngất xỉu, nhìn nhầm, chuẩn bị ngồi thẳng người lại băng bó vết thương cho Dạ Thừa Ân.

Lúc này, Dạ Thừa Ân cảm nhận được có động tĩnh trong lòng, cũng mở đôi mắt phượng ra.

"Nàng tỉnh rồi?" Dạ Thừa Ân cũng rất tự nhiên ngồi dậy, không nhận ra gạc trên cánh tay đã tuột ra, "Đói rồi sao? Ta cho người chuẩn bị ít đồ ăn mang đến."

Khi Dạ Thừa Ân ngồi thẳng người, gạc trên cánh tay hắn trực tiếp tuột xuống.

Tang Nguyệt ôm lấy cánh tay Dạ Thừa Ân kiểm tra tình hình: "Sao không có vết thương?!"

Dạ Thừa Ân vừa ngủ dậy mới phát hiện gạc trên cánh tay mình đã tuột ra. Biểu cảm trên mặt đứng hình, lần này khổ nhục kế đã thất bại rồi.

Tuy nhiên, Dạ Thừa Ân mặt dày, tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn giả vờ bị thương để lấy lòng thương hại của Tang Nguyệt.

"Cái này… để dẫn dụ kẻ chủ mưu phía sau sát thủ, ta phải giả vờ bị thương, cái này... dẫn rắn ra khỏi hang, nàng nghe qua chưa?"

Tang Nguyệt buông cánh tay Dạ Thừa Ân ra, liếc xéo hắn: "Ngài muốn dẫn rắn ra khỏi hang hay gì đó, ta không quan tâm, nhưng vì sao ngài không nói thật với ta, lại muốn lừa ta?"

Dạ Thừa Ân vung cánh tay cường tráng ôm Tang Nguyệt vào lòng hắn. Hắn đặt cằm lên bờ vai mịn màng của Tang Nguyệt, giải thích: "Diễn kịch thì đương nhiên phải diễn cho thật, nếu không sẽ không lừa được kẻ đứng sau màn."

Tang Nguyệt nghĩ đến buổi chiều nàng vì lo lắng vết thương của Dạ Thừa Ân, bị hắn hành hạ từ phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, cả bộ xương cốt sắp rời ra, kết quả tên khốn này lại hoàn toàn không bị thương. Nàng tức giận không kìm được, trực tiếp đẩy đầu Dạ Thừa Ân đang đặt trên vai nàng ra.

"Thần thiếp ngu dốt, không biết diễn kịch, để không cản trở Hoàng thượng thì không ở đây hầu hạ nữa."

Nói xong, Tang Nguyệt xuống giường nhanh chóng mặc quần áo, trực tiếp chạy ra ngoài.

Dạ Thừa Ân ngồi trên giường, đưa tay ra, muốn níu kéo, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể tức giận đấm một quyền vào ván giường.

Buổi chiều còn ân ái xoắn xuýt trên giường, sao bây giờ phát hiện hắn không bị thương nàng lại tức giận đến thế. Đúng là nữ nhân lật mặt nhanh hơn lật sách.

À, ngày mai có nên đi dỗ dành nàng không? Hay cứ để nàng yên tĩnh hai ngày, đợi nàng vui vẻ rồi hãy đi dỗ nàng? Chuyện này hơi khó, hắn chưa từng dỗ dành nữ tử, không giỏi dỗ dành, quá đau đầu!

Tang Nguyệt chạy về Phượng Tê Cung, cũng không dám nhắc đến chuyện Dạ Thừa Ân không bị thương, lo lắng sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn. Nàng chỉ bảo Hỉ Vân chuẩn bị cho nàng một bát mì trứng, ăn no bụng rồi tiếp tục về giường ngủ.

Những ngày tiếp theo, nàng không đi tìm Dạ Thừa Ân, Dạ Thừa Ân cũng không đến tìm nàng. Nhưng nàng nghe nói Dạ Thừa Ân đã theo dấu tên sát thủ kia bắt được kẻ chủ mưu. Kẻ chủ mưu này là một cánh tay đắc lực bên cạnh An Khánh Vương.

Cụ thể là cánh tay đắc lực này đã nhận hết tội hay thật sự không liên quan đến An Khánh Vương, Tang Nguyệt cũng không quan tâm. Nàng chỉ quan tâm nàng có thể sống được bao lâu.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 67: Dịch Bệnh


Một ngày nọ, Tang Nguyệt vẫn như thường lệ nằm trên ghế dài dưới giàn hoa tử đằng trong sân, lười biếng nhìn những đám mây cuối chân trời.

"Nương nương, nghe nói Thái hậu lâm bệnh, người có muốn sang thăm không?"

Hỉ Vân bưng trà đến trước mặt Tang Nguyệt, đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh ghế dài.

Lạc Yến bưng bánh ngọt cũng chậm rãi đi đến: "Nô tỳ nghe nói, mấy cung nhân bên cạnh Thái hậu cũng cùng Thái hậu bị sốt, thật là kỳ lạ."

Sốt, mấy người cùng lúc?

Tang Nguyệt vốn đang lười biếng nằm trên ghế dài liền ngồi dậy, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, sao có chút giống...

"Các thái y đã khám bệnh cho tất cả mọi người ở Từ Ninh Cung chưa?"

Lạc Yến nghĩ một lát rồi nói: "Nghe nói thái y đã đi khám, chỉ nói là sốt bình thường thôi."

Hỉ Vân bổ sung: "Ta nghe nói thái y sau khi về cũng bị sốt."

Cuộc đối thoại của hai cung nữ, trong lòng Tang Nguyệt đã có một dự đoán không tốt, đây chắc chắn không phải là sốt thông thường, mà là dịch bệnh. Nếu không kịp thời khống chế, cả hoàng cung sẽ gặp nạn, nàng cũng sẽ phải chịu tội.

Nàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, và nói với hai cung nữ phía sau: "Bổn cung đi chỗ Hoàng thượng một chuyến!"

Trong Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân đang phê duyệt tấu chương thấy Tang Nguyệt chủ động đến tìm hắn, khiến hắn vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Vốn dĩ còn đang nghĩ cách phá vỡ sự lạnh nhạt, không ngờ Tang Nguyệt lại chủ động đến tìm hắn, xem ra, trong lòng nàng vẫn còn có hắn.

Hắn đặt bút xuống, nhìn Tang Nguyệt, mỉm cười: "Nguyệt nhi, sao nàng lại đến đây?"

Tang Nguyệt đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân hành lễ, rồi vội vàng nói: "Thần thiếp nghi ngờ Từ Ninh Cung có dịch bệnh."

"Dịch bệnh?" Dạ Thừa Ân nhíu chặt mày lại.

"Đúng vậy, chính là một người bị sốt, những người tiếp xúc với người đó cũng sẽ bị sốt. Nếu không kịp thời khống chế, cả hậu cung sẽ đồng loạt bị sốt, vậy hậu quả đó..."

Tang Nguyệt không nói tiếp, nhưng Dạ Thừa Ân đã nghĩ đến tình cảnh tất cả mọi người đều bị nhiễm bệnh.

"Chuyện này, thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Làm sao nàng biết được?"

"Bởi vì ở chỗ chúng ta đã từng xuất hiện tình huống tương tự."

Lúc này, có cung nhân đến báo: "Hoàng thượng, Nguyễn Quý Phi bị sốt rồi."

Lại một cung nhân khác đến báo: "Hoàng thượng, Lệ Phi và Đại Hoàng tử bị sốt rồi."

"Hoàng thượng, Liễu Tần bị sốt rồi."

"Hoàng thượng, Lương Tiệp Dư bị sốt rồi!"

...

Suốt buổi sáng này, các phi tần trong hậu cung lần lượt bị sốt. Dạ Thừa Ân nghe nhiều người bị sốt như vậy, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tang Nguyệt.

"Nguyệt nhi, bây giờ phải làm sao?"

Tang Nguyệt biết sự nghiêm trọng của sự việc, không nói lời thừa thãi, trực tiếp nêu ra trọng điểm.

"Đưa Thái hậu, tất cả các phi tần và công chúa đang bị sốt đến Phượng Tê Cung, thần thiếp sẽ tự mình chăm sóc họ. Còn những cung nhân bị bệnh khác cũng tập trung vào một sân lớn hơn để chữa trị. Sau đó, tất cả cung nhân trong cung phải đeo khẩu trang, không được tùy tiện ra vào sân của người bệnh. Còn phải đốt ngải cứu ở mọi ngóc ngách trong hoàng cung, mỗi người hàng ngày đều phải uống một ngụm rượu mạnh để khử trùng."

Dạ Thừa Ân nghe xong lời Tang Nguyệt, không chút do dự liền cho cung nhân đi sắp xếp, cung nhân vừa đi truyền lời, hắn lại phát hiện có gì đó không đúng.

"Nguyệt nhi, nàng không sợ sao?"

"Ừm... hơi sợ, nhưng thần thiếp nghĩ chỉ cần chúng ta phát hiện sớm, xử lý tốt, sẽ không sao cả."

"Trẫm nói là nàng phải chăm sóc Thái hậu và các nàng, không sợ bị lây nhiễm sao?"

Tang Nguyệt chớp chớp đôi mắt sáng ngời cười nói: "Không sao, thần thiếp có tự tin, thần thiếp không sợ."

Nói xong, Tang Nguyệt quay người rời khỏi Ngự Thư Phòng, trở về Phượng Tê Cung.

Khi bước vào Phượng Tê Cung, cả Hỉ Vân và Lạc Yến của nàng cũng xuất hiện triệu chứng sốt.

Trong khi đó, các cung nhân khác cũng lần lượt đưa các phi tần khác vào chính điện Phượng Tê Cung. Tang Nguyệt dùng khăn voan che miệng mũi, cũng làm những chiếc khẩu trang đơn giản cho những cung nhân trong Phượng Tê Cung chưa bị sốt. Nàng lại cho người đặt vài chiếc ghế quý phi trong chính điện Phượng Tê Cung cho các phi tần nằm nghỉ.

Thái hậu thì được an trí trên giường cũ của Tang Nguyệt. Sau khi tất cả mọi người đã được an trí ổn thỏa, Tang Nguyệt bắt đầu dùng những kiến thức cơ bản mà nàng đã học được ở thời hiện đại để chăm sóc họ. Ở đây không có vật tư hiện đại, nhưng nàng có thể cố gắng mô phỏng.

Dùng tỏi băm trộn với rượu, chưng cất lấy nước cho người bệnh uống, tiện lợi cho việc ra mồ hôi và hạ sốt. Hàng ngày lại cho người nấu cây bản lam căn cho các cung nhân trong cung chưa bị sốt uống, phòng ngừa bệnh tật.

Cả hậu cung dưới sự sắp đặt của Tang Nguyệt, số người bị sốt hàng ngày từ từ giảm xuống. Ngoài việc sắp xếp mọi người kiểm soát dịch bệnh, thời gian còn lại nàng đều ở trong Phượng Tê Cung chăm sóc các phi tần bị bệnh.

Lần này các phi tần của Dạ Thừa Ân bị bệnh, quả thực không một ai sót lại, ngay cả Tang Lăng cũng cùng ở trong chính điện của Tang Nguyệt. Tang Nguyệt ăn mặc xuề xòa chăm sóc tất cả mọi người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mọi người đều có thể bình an vượt qua, đồng thời cũng hy vọng mọi người sẽ nhớ ơn nàng, sau này đừng xem nàng là Hoàng hậu độc ác mà giết đi là được.

Công sức không phụ lòng người, sau hơn nửa tháng nỗ lực, ngoài vài cung nhân tuổi tác đặc biệt cao không chịu nổi mà qua đời, những người khác đều bình an vô sự.

Khi mọi người đang chìm đắm trong niềm vui bình an, Tang Nguyệt lại vì làm việc quá sức mà ngất xỉu. Các phi tần biết Tang Nguyệt bị bệnh nặng, mấy người lo lắng cung nhân không chăm sóc tốt cho Tang Nguyệt liền luân phiên nhau chăm sóc Tang Nguyệt. Thái hậu tuổi cao, không tiện chăm sóc Tang Nguyệt, nhưng cũng hàng ngày đều đến Phượng Tê Cung hỏi thăm tình hình của Tang Nguyệt.

Hàng đêm, Dạ Thừa Ân cũng đến tẩm cung của Tang Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng chỉ chăm sóc nàng ngủ, chứ không làm gì khác. Cuộc sống như vậy trôi qua năm ngày, sức khỏe của Tang Nguyệt cũng tốt lên.

"Nguyệt nhi, hôm nay nàng khỏe hơn chút nào chưa?" Dạ Thừa Ân tỉnh dậy thấy Tang Nguyệt trong vòng tay mở đôi mắt mờ ảo, ân cần hỏi.

Tang Nguyệt ngáp một cái, vươn vai, lười biếng cười: "Thần thiếp không sao rồi, Hoàng thượng không cần lo lắng."

"Vậy có muốn ra ngoài đi dạo không?"

"Được, mấy ngày nay nằm trên giường hơi lâu, hơi khó chịu rồi."

Dạ Thừa Ân đứng dậy mặc quần áo của mình xong rồi lại giúp Tang Nguyệt mặc quần áo. Hai người cùng nhau dùng bữa sáng xong liền đi dạo trong Ngự Hoa Viên.

Lúc này, một tiểu thái giám đi đến bên tai Phó công côngthì thầm vài câu, sau đó sắc mặt Phó công cônglập tức biến đổi.

Dạ Thừa Ân thấy vậy, liền mở miệng hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Phó công côngnhìn Tang Nguyệt một cái rồi lại nhìn Dạ Thừa Ân, muốn nói lại thôi.

"Không sao, ngươi cứ nói đi, Hoàng hậu không phải người ngoài, không có gì nàng không thể nghe."

Hiện giờ Dạ Thừa Ân ngày càng tin tưởng Tang Nguyệt, dù sao nàng không phải là con gái thật của nhà họ Tang, sẽ không vì nhà họ Tang mà làm hại hắn. Trong lòng hắn, hắn là chỗ dựa duy nhất của Tang Nguyệt ở thế giới xa lạ này, là tất cả của nàng, cho nên Tang Nguyệt không có lý do gì để phản bội hắn.

Phó công côngnghe Dạ Thừa Ân nói vậy, liền không còn gì phải do dự, trực tiếp mở miệng nói: "Hoàng thượng, sứ thần nước Nam Uyên và Hoàng hậu nước Nam Uyên đã đến dịch quán nhiều ngày mà vẫn không thấy Hoàng thượng triệu kiến, bây giờ người đã đến ngoài cổng hoàng cung cầu kiến."
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 68: Yên La Đến


Tang Nguyệt nghe xong lời Phó công công, chống cằm suy nghĩ.

Hoàng hậu nước Nam Uyên? Chẳng phải đó là Yên La sao?

Trong nguyên tác, nước Nam Uyên xảy ra nội chiến, Yên La được gả đi xa, sau khi phu quân qua đời liền đến nương nhờ Dạ Thừa Ân, hy vọng Dạ Thừa Ân dẹp loạn nội chiến, còn Yên La đưa ra điều kiện là nàng sẽ ở lại hậu cung nước Đại Dạ vĩnh viễn với thân phận con tin.

Nguyên thân đối với sự xuất hiện của Yên La vô cùng bài xích, thậm chí còn cố tình gây sự, nhưng cuối cùng Dạ Thừa Ân vẫn xuất binh giúp Yên La. Và Yên La cũng ở lại bên cạnh Dạ Thừa Ân, còn Hoàng hậu độc ác vẫn không nhận ra thời cuộc, khắp nơi gây khó dễ cho Yên La, chọc giận Dạ Thừa Ân.

Bây giờ câu chuyện lại tái hiện, Tang Nguyệt nhất định sẽ giữ Yên La lại.

"Hoàng thượng, nếu hoàng hậu nước Nam Uyên đã đến ngoài cổng hoàng cung rồi, người vẫn nên đi gặp một lần đi!"

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt bảo hắn đi gặp Yên La, mím môi rồi chậm rãi hỏi: "Nàng có biết Hoàng hậu nước Nam Uyên là ai không?"

"Biết chứ," trên má Tang Nguyệt ẩn hiện lúm đồng tiền "Thanh mai trúc mã của người, Yên La."

"Nếu đã biết, sao còn bảo ta đi gặp nàng ấy?"

"Chuyện này có gì đâu, nói không chừng có thể bù đắp những tiếc nuối giữa hai người đấy!"

Dạ Thừa Ân cúi đầu không nói. Tuy hắn chưa gặp Yên La, nhưng đã từ rất lâu trước đây, Yên La dùng thư từ bày tỏ nỗi nhớ nhung với hắn, cũng nói rõ ý định đến. Hắn cũng đã trả lời Yên La trong thư, rằng sẽ bảo vệ con trai nàng thuận lợi đăng cơ ở Nam Uyên.

Thế nhưng, khi Yên La mà hắn ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mặt, hắn chỉ cảm thấy thật xa lạ, không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng. Bây giờ hắn chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình với Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân im lặng, liền cho rằng hắn đang thử lòng nàng, bèn cười hì hì nói: "Hoàng thượng, nếu Yên La muốn trở về bên người, thần thiếp nhất định sẽ không ngăn cản."

Dạ Thừa Ân ngẩng đầu nhìn Tang Nguyệt, ánh mắt phức tạp.

Tang Nguyệt tiếp tục nói: "Nếu Hoàng thượng muốn thần thiếp nhường ngôi vị Hoàng hậu cho Yên La, thần thiếp cũng không hề oán trách, chỉ xin Hoàng thượng an bài thần thiếp ở một nơi yên tĩnh, ăn mặc không lo, lại còn có thể thoải mái ra ngoài đi dạo là được rồi."

Tang Nguyệt đã nói đến nước này, nhưng sắc mặt của Dạ Thừa Ân lại càng lúc càng khó coi: "Trẫm làm việc, cần gì nàng phải nhiều lời!"

Nói xong, Dạ Thừa Ân bỏ lại Tang Nguyệt, phẩy tay áo bỏ đi. Tang Nguyệt nhìn bóng lưng Dạ Thừa Ân rời đi "chậc chậc" hai tiếng, trong lòng nghĩ tên nam nhân chó má này muốn mà lại ngại không dám nói, đã vậy thì để nàng ra mặt giúp hắn một tay.

Sau khi Dạ Thừa Ân rời đi, Tang Nguyệt với thân phận Hoàng hậu đã triệu Yên La đến Phượng Tê Cung.

Yên La mặc áo phượng màu đen, dưới sự dẫn dắt của cung nhân bước vào Phượng Tê Cung, đối mặt với Tang Nguyệt mặc áo phượng màu vàng. Theo quy tắc, Hoàng hậu Yên La đến từ một nước nhỏ phải hành lễ với Hoàng hậu Tang Nguyệt. Nhưng nàng đã nghe rất nhiều tin đồn về Hoàng đế và Hoàng hậu ở bên ngoài, nói rằng Tang Nguyệt đột nhiên được sủng ái.

Được sủng ái thôi thì thôi đi, lại còn chiều chuộng cả lục cung, không ai sánh bằng, còn các phi tần khác của Dạ Thừa Ân cũng không hề có vẻ ghen tỵ, tất cả đều kết giao với Tang Nguyệt...

Tất cả những điều này khiến Yên La vô cớ mang theo hận thù. Nếu ngày xưa nàng không bị Tiên Đế lấy thân phận con gái nuôi đưa đến Nam Uyên hòa thân, thì bây giờ nàng chính là Hoàng hậu này, là Hoàng hậu duy nhất được Dạ Thừa Ân sủng ái, còn những phi tần trong hậu cung kia đều nên bị tống ra khỏi hậu cung.

Tang Nguyệt thấy Yên La không hành lễ với nàng, trong mắt lại mang theo sự hận thù, nàng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười mời Yên La ngồi xuống, đồng thời bảo Lạc Yến chuẩn bị trà và điểm tâm.

"Bổn cung được biết Hoàng hậu Nam Uyên từng có chút tình cũ với Hoàng thượng..."

Yên La cười khẩy: "Xem như ngươi có chút tinh mắt, ta và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, không ai sánh bằng."

Yên La vừa mở miệng đã mang theo mùi thuốc súng.

Tang Nguyệt với má lúm đồng tiền khẽ nói: "Hoàng hậu Nam Uyên không cần như vậy, bổn cung hôm nay triệu ngươi vào cung không phải để so bì tình cảm gì cả."

Yên La nghi hoặc đánh giá Tang Nguyệt, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tang Nguyệt, không nói gì.

Tang Nguyệt thấy Yên La im lặng, tiếp tục nói: "Bổn cung cho ngươi vào cung, là để ngươi ở lại, dù sao điều kiện sống ở dịch quán không thoải mái bằng trong cung."

Nghe đến đây, đồng tử của Yên La mở to, nàng nghi ngờ mình nghe nhầm, mở miệng hỏi: "Ngươi nói, ngươi muốn ta ở lại trong hoàng cung?"

Tang Nguyệt mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa ta đã giúp ngươi chọn vị trí rồi, ngay ở Tư Huyền Điện, gần tẩm cung của Hoàng thượng."

Yên La bắt đầu nghi ngờ đầu óc Tang Nguyệt có vấn đề, trong khi rõ ràng biết nàng và Dạ Thừa Ân có tình cũ mà còn sắp xếp nàng đến Tư Huyền Điện gần Dạ Thừa Ân nhất, lẽ nào có âm mưu gì?

"Tang Nguyệt, vì sao ngươi lại làm như vậy?"

"Bởi vì ngươi là thanh mai của Dạ Thừa Ân mà, hơn nữa hai người vốn là trời sinh một cặp. Ta đối xử với ngươi như vậy, chẳng qua là hy vọng sau khi ngươi và Dạ Thừa Ân thành sự, có thể cho ta một con đường sống, chỉ vậy mà thôi."

Tang Nguyệt nói thẳng thắn, Yên La cũng không tìm được lý do nào khác hợp lý hơn để giải thích.

Cơ hội tự đến tận cửa không lấy thì thật phí, huống hồ Yên La tin rằng Dạ Thừa Ân vẫn còn vương vấn tình cũ với nàng, chẳng qua vì thân phận của hai người mà không dám tiến thêm một bước. Bây giờ nàng chủ động tiến gần, Dạ Thừa Ân nhất định vẫn sẽ bảo vệ nàng như trước, cho dù Tang Nguyệt thực sự có âm mưu gì, có Dạ Thừa Ân ở đó, Tang Nguyệt cũng chỉ có một con đường ch.ế.t.

"Nếu ngươi đã nhiệt tình mời, vậy bổn cung không thể từ chối, hôm nay bổn cung sẽ dọn vào hoàng cung."

"Được thôi, vậy ta cho cung nhân đi giúp ngươi dọn đồ."

Nói rồi, Tang Nguyệt thật sự sắp xếp hai cung nhân đi cùng Yên La ra khỏi cung đến dịch quán để dọn đồ.

Rất nhanh, chuyện Yên La sẽ dọn vào Tư Huyền Điện đã truyền khắp hậu cung. Các phi tần trong hậu cung lũ lượt chạy đến Phượng Tê Cung gặp Tang Nguyệt.

"Nương nương, người sao mà hồ đồ vậy!"

"Đúng vậy đó, nương nương, người có thể chiêu mười phi tần mới vào cung, cũng đừng chiêu Yên La đó vào cung."

"Yên La đó chỉ vẻ ngoài hiền thục, thực ra lòng dạ thâm hiểm."

"Đúng vậy đó, nàng ta thấy người và Hoàng thượng ân ái, nhất định sẽ phá hoại."

...

Các phi tần đều lo lắng cho Tang Nguyệt, còn bản thân Tang Nguyệt lại hoàn toàn không có biểu hiện gì. Dù sao đợi Yên La vào cung, dỗ cho Dạ Thừa Ân vui vẻ, biết đâu Dạ Thừa Ân còn ban cho nàng một trạch viện ở ngoài cung, thưởng nàng vàng bạc, để nàng an hưởng tuổi già thì sao.

Lệ Phi vỗ bàn quyết định: "Đúng rồi, bên cạnh ta có mấy cung nữ biết võ công, ta sẽ cử một người đến bảo vệ người, tuyệt đối không cho Yên La có cơ hội làm hại người."

Lương Tiệp Dư thấy Lệ Phi đã lên tiếng, nàng cũng không thể thua kém. Về chuyện đối tốt với Hoàng hậu, nàng tuyệt đối không thể chùn bước.

"Ta gần đây đã nghiên cứu ra một số cơ quan nhỏ, buổi tối ngủ có thể đặt trong sân, không cho Yên La thừa đêm đánh lén người."

Liễu Tần thích làm món ngon cũng vỗ bàn: "Cung nữ bên cạnh ta sau khi được ta dạy dỗ, hiểu được phép tương sinh tương khắc của thức ăn, ta sẽ cử một người đến, không sợ Yên La qua đường thức ăn mà hại người."

Nguyễn Quý Phi không có những kỹ năng này, nhưng nàng cũng không cho phép mình thua kém trong việc bảo vệ Hoàng hậu.

"Ta sẽ gây khó dễ cho nàng ta, thỉnh thoảng gây khó dễ một chút, không cho nàng ta quá ngang ngược!"
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 69: Đại Kết Cục


Tang Nguyệt nghe các phi tần mồm năm miệng mười vạch kế hoạch làm sao để đàn áp Yên La liền bật cười.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, không cần vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tâm trạng."

"Được, được, vậy người cũng phải chú ý nhé." Tương Quý nhân nói.

"Biết rồi, cảm ơn mọi người."

Các phi tần lại dặn dò một lần nữa rồi mới rời khỏi Phượng Tê Cung. Mọi người đi rồi, Tang Nguyệt hiếm khi được yên tĩnh, có thể yên tâm rửa mặt đi ngủ. Dù sao nàng đã giúp Dạ Thừa Ân đón Yên La vào hậu cung, vậy nàng ở chỗ Dạ Thừa Ân cũng coi như là công thần hạng nhất, Dạ Thừa Ân chắc sẽ không trách nàng.

Đêm khuya, Tang Nguyệt đang mơ màng, cảm thấy bên cạnh có thêm một người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tưởng chỉ là một giấc mơ.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh nàng quả nhiên có thêm một người, mà người này lại là Dạ Thừa Ân. Nàng nghi hoặc hỏi: "Sao ngài lại ở đây, không phải ngài nên ở chỗ..." Yên La sao?

Nửa câu sau, Tang Nguyệt không nói ra, nhưng Dạ Thừa Ân đã đoán được lời nàng muốn nói.

"Nguyệt nhi, nàng rốt cuộc muốn ta làm gì thì nàng mới tin, bây giờ ta thích nàng, chứ không phải Yên La!" Dạ Thừa Ân chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

"Nhưng trước đây ngài..."

"Yên La đã bị ta đưa ra khỏi hoàng cung ngay trong đêm, bây giờ chắc đang trên đường rời khỏi biên giới nước Đại Dạ," Dạ Thừa Ân vừa xuống giường vừa mặc long bào nói, "Trẫm đi thượng triều trước, tối về sẽ nói cho nàng biết."

"Ồ!"

Dạ Thừa Ân mặc xong long bào, vuốt nhẹ đầu Tang Nguyệt, nói một câu "Ngoan thật" rồi đi thượng triều.

Sau khi Dạ Thừa Ân rời đi, Tang Nguyệt cũng dậy rửa mặt trang điểm. Ăn sáng xong, Tang Nguyệt chuẩn bị đi dạo ở Ngự Hoa Viên, nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp Thái hậu.

"Mẫu hậu, kính chúc vạn phúc kim an."

"Miễn lễ."

"Tạ ơn Mẫu hậu."

Thái hậu với vẻ mặt hiền từ nắm tay Tang Nguyệt mỉm cười hỏi: "Hoàng hậu đây là muốn đi đâu vậy?"

"Nhi thần vừa định đi dạo Ngự Hoa Viên," Tang Nguyệt mỉm cười, "Không biết mẫu hậu có việc gì muốn tìm nhi thần không."

"Cũng không có gì, ta cũng chỉ muốn nói với con vài chuyện vặt vãnh," Thái hậu cười nói, "Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"Được, mẫu hậu."

Tang Nguyệt khoác tay Thái hậu, cười tươi đi về phía Ngự Hoa Viên. Trên đường, Thái hậu ra hiệu cho các cung nữ phía sau, bảo họ lui ra.

Sau một thời gian chung sống, Tang Nguyệt tin rằng Thái hậu sẽ không làm hại nàng, nên cũng không để ý việc bà bảo các cung nữ lui xuống. Hai mẹ chồng nàng dâu đi đến một đình vắng người ngồi xuống.

"Hoàng hậu, con có biết ai gia không phải mẫu thân ruột của Hoàng thượng không?"

Đây lại là vở tuồng nào nữa vậy, cả cung đều nói Dạ Thừa Ân là con của Thái hậu, sao đến chỗ Thái hậu lại là một câu trả lời khác.

Thái hậu nhìn vẻ mặt Tang Nguyệt đầy nghi hoặc, kể về bí mật nhiều năm trước.

Thì ra Tiên Đế trong một buổi gia yến đã nhìn thấy muội muội ruột của Thái hậu, vừa gặp đã yêu, nhất quyết phải cưới. Nhưng nàng ấy đã có chồng, không muốn gả cho Tiên Đế.

Tiên Đế tàn bạo đã lợi dụng lúc Thái hậu đang là Hoàng hậu bệnh nặng để triệu muội muội bà vào cung hầu bệnh, cưỡng ép chiếm đoạt nàng ấy, khiến nàng ấy mang thai. Để che đậy tai tiếng, Thái hậu chỉ có thể giả vờ bệnh nặng, không cho người chăm sóc, cốt là để muội muội mình có thể sinh con thuận lợi, không bị ai dị nghị. Sau đó, khi đứa bé chào đời, muội muội bà vì suy nghĩ quá nhiều mà bệnh nặng nằm liệt giường.

Tiên Đế cũng không vì thế mà buông tha muội muội bà, còn định để nàng ấy sinh thêm con cho hắn. Nàng ấy không chịu nổi sỉ nhục, khi Dạ Thừa Ân ba tuổi đã dùng trâm cài tóc tự vẫn trước mặt Tiên Đế. Dạ Thừa Ân trốn sau cây cột đã chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng để lại ám ảnh.

Sau khi muội muội bà qua đời, Tiên Đế để cho Dạ Thừa Ân một thân phận, liền gán tên Dạ Thừa Ân vào tên Thái hậu. Thái hậu giả vờ bệnh vài năm, cho nên mọi người không biết chuyện trong cung của bà. Khi Thái hậu dẫn Dạ Thừa Ân xuất hiện trước mặt bách quan tự xưng là con của mình, mọi người đều mặc định Thái hậu ẩn mình trong cung sinh con, dù sao thời gian khớp, và hai người cũng có vài phần giống nhau.

Thái hậu thương xót hoàn cảnh của Dạ Thừa Ân, lại là con của muội muội ruột mình, bà đối xử với Dạ Thừa Ân tốt hết mực, coi như con ruột mà đối đãi. Dạ Thừa Ân biết sự thật về thân thế, cũng biết Thái hậu tốt với hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể quên được cảnh tượng mẹ ruột tự vẫn, sống trong ám ảnh.

Cho đến một ngày, Dạ Thừa Ân gặp Yên La có vài phần giống mẫu thân ruột hắn. Hắn cảm thấy đó là sự an ủi mà mẫu thân dành cho hắn, nên đặc biệt quan tâm đến Yên La. Ban đầu, Dạ Thừa Ân tưởng đó là tình yêu, nhưng khi hắn gặp Tang Nguyệt, động lòng với nàng, hắn mới hiểu rằng những thiện cảm hắn dành cho Yên La chỉ là sự thay thế cho nỗi tiếc nuối thiếu thốn tình mẫu tử.

Hắn đối với Tang Nguyệt mới là tình yêu nam nữ đích thực…

Khi Tang Nguyệt nghe Thái hậu nói những chuyện này, mắt nàng mở to, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thái hậu.

"Mẫu hậu..."

Thái hậu nắm tay Tang Nguyệt, dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: "Tin mẫu hậu đi, Hoàng thượng thật lòng thích con, con đừng nghi ngờ tấm lòng chân thành của hắn nữa. Hắn không giỏi biểu đạt, còn thường xuyên khẩu thị tâm phi, nhưng mẫu hậu nhìn hắn lớn lên, hắn nghĩ gì trong lòng, mẫu hậu đều biết rõ mồn một. Hơn nữa mẫu hậu cũng đã nói chuyện nghiêm túc với hắn, hắn cũng đã thú nhận với mẫu hậu rằng hắn thích con, muốn cùng con sống tốt."

"Nhưng mà, nhi thần đối với hắn vẫn hơi không dám tin tưởng," Tang Nguyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Nhi thần từng nghe nói Hoàng thượng và Ngô thái y bí mật mưu tính, hạ thuốc nhi thần..."

"Haha, thì ra là chuyện này," Thái hậu không nhịn được cười, "Trước đây Hoàng thượng quả thực đã cho Ngô thái y bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của con, nhưng đó là lúc chưa thích con. Bây giờ hắn đã động lòng với con, sớm đã đổi những thuốc tránh thai đó thành thuốc bổ thai rồi."

"Cái gì? Thì ra là vậy!"

Tang Nguyệt không dám tin vào tai mình, hóa ra thứ mà nàng luôn sợ hãi lại là thuốc tránh thai chứ không phải thuốc độc, hại nàng tự dưng trốn thoát nhiều lần như vậy, haiz!

"Vậy bây giờ nàng có bằng lòng tin trẫm, cho trẫm một cơ hội không?"

Không biết Dạ Thừa Ân đã đứng sau lưng Tang Nguyệt từ khi nào, nhìn nàng nói chuyện với Thái hậu. Tang Nguyệt nghe thấy tiếng Dạ Thừa Ân, quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt phượng đầy tình cảm của Dạ Thừa Ân khiến tai Tang Nguyệt nóng bừng, tim đập trật nhịp.

Thái hậu tinh ý đứng dậy nhẹ nhàng, nở nụ cười khoái chá, rời đi, để lại không gian cho hai người.

"Nguyệt nhi," Dạ Thừa Ân đỡ Tang Nguyệt đứng dậy, "Trẫm thật lòng, trước đây trẫm luôn khẩu thị tâm phi, nhưng khi trẫm thấy nàng mời Yên La vào cung, trẫm đã hoảng sợ. Trẫm sợ nàng sẽ luôn hiểu lầm trẫm, trẫm không muốn mất nàng."

Nói rồi, Dạ Thừa Ân ôm Tang Nguyệt vào lòng: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, để ta bảo vệ nàng, được không? Nếu ta có gì làm không tốt, nàng hãy nói cho ta biết, ta sẽ sửa!"

Ánh nắng chói chang, hương hoa ngào ngạt, trong ánh mắt nồng cháy của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt gật đầu: "Được!".

— Hết—
 
Back
Top Bottom