Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác

Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 50: Bổn Cung Giúp Ngươi


Tang Nguyệt nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tương quý nhân, trong lòng cười thầm, lời nịnh này của nàng ta cũng quá cường điệu rồi, đâu biết Dạ Thừa Ân đã có ý định muốn giết nàng chứ.

“Tương quý nhân, cứ nói thẳng đi, đừng vừa gặp đã chụp mũ cho bổn cung, bổn cung hơi hoảng.”

Tương quý nhân ngừng khóc, sao Hoàng hậu lại thẳng thắn như vậy, khiến nàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nên nói chuyện chính trước.

“Hoàng hậu nương nương, phụ thân thiếp thân gần đây tra án xảy ra chút sơ suất, bị Hoàng thượng trách phạt, nay lại mắc bệnh nặng, các đại phu bên ngoài đều bó tay, liền nghĩ đến việc mời thái y đến xem, nhưng các thái y đều… không tiện đến xem, mới nghĩ…”

Không tiện? Sao lại không tiện chứ, nếu không đoán sai, hẳn là có người đã nói gì đó với các thái y sau lưng, và người này hẳn là Dạ Thừa Ân đã bị phụ thân Tương quý nhân chọc giận.

Nếu nàng ra tay cứu giúp, nhất định sẽ vả mặt Dạ Thừa Ân.

Tang Nguyệt cất đi nụ cười nhàn nhạt trên mặt: “Chắc Tương quý nhân đoán được lý do thái y không tiện khám bệnh cho phụ thân muội chứ?”

Tương quý nhân gật đầu, rồi cúi mắt không dám nhìn Tang Nguyệt.

“Nếu đã biết nguyên nhân, vì sao lại nghĩ bổn cung có thể giúp muội?”

Tương quý nhân cúi mắt mím môi, nhỏ giọng nói: “Vì hôm qua Hoàng hậu nương nương ngất xỉu, Hoàng thượng rất lo lắng, thiếp thân liền biết Hoàng hậu nương nương có trọng lượng trong lòng Hoàng thượng, nên muốn xin Hoàng hậu nương nương…”

Dạ Thừa Ân này diễn xuất thật sự là hạng nhất, hơn nữa diễn còn đầy đủ, lừa cả khán giả xung quanh.

Tang Nguyệt vốn muốn từ chối chuyện này, dù sao bây giờ nàng là người Dạ Thừa Ân muốn giết, có thể bớt gây rắc rối thì bớt đi, nhưng nghĩ lại, đây lại là một cơ hội tốt để trốn khỏi hoàng cung, không thể cứ thế bỏ lỡ.

Khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của nàng lại nở nụ cười: “Tương quý nhân quá đề cao bổn cung rồi…”

Nghe mấy chữ này, Tương quý nhân liền biết, đây là lời từ chối của Tang Nguyệt, dù sao đây cũng là chuyện phiền phức, rất dễ chọc giận Dạ Thừa Ân, việc Tang Nguyệt từ chối nàng vốn cũng nằm trong dự đoán, là do nàng tự mình cố chấp đánh cược một phen.

“Là thiếp thân đã làm phiền Hoàng hậu nương nương.”

Tương quý nhân nói xong liền muốn đứng dậy hành lễ lui xuống, nhưng bị Tang Nguyệt gọi lại.

“Tương quý nhân, chuyện này tuy khó, nhưng nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của muội, bổn cung có thể thử giúp muội một tay.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Tương quý nhân sáng lên, khóe miệng nở nụ cười: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương, nếu phụ thân thiếp có thể thoát khỏi kiếp nạn này, Hoàng hậu nương nương sẽ là ân nhân của thiếp thân, không, là ân nhân của cả nhà thiếp thân.”

Tang Nguyệt nghe Tương quý nhân nói xúc động như vậy, có chút áy náy, nàng chỉ muốn lợi dụng chuyện này để ra cung, Tương quý nhân lại biết ơn nàng đến thế.

“Tương quý nhân, nếu phụ thân muội bệnh nặng, muỗi hãy sai người dùng xe ngựa trực tiếp kéo phụ thân về Phượng Tê Cung, nếu có ai ngăn cản thì nói là ý của bổn cung, bảo hắn cho qua.”

Nghe lời Tang Nguyệt nói, khuôn mặt Tương quý nhân đầy nghi hoặc, quy trình bình thường chẳng phải là Tang Nguyệt đi tìm Dạ Thừa Ân nói giúp, rồi phái một thái y ra cung khám bệnh sao? Sao lại trực tiếp kéo phụ thân nàng đến Phượng Tê Cung?

Tang Nguyệt thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tương quý nhân, cười giải thích.

“Bổn cung vốn định trước tiên tìm Hoàng thượng nói giúp, rồi phái thái y ra cung khám bệnh, nhưng bổn cung sợ Hoàng thượng bên đó sẽ trì hoãn một hai ngày mới đồng ý.

Phụ thân muội đã bệnh nặng, e rằng không thể trì hoãn lâu như vậy được.

Thôi thì trực tiếp kéo người đến chỗ bổn cung, đến lúc đó lại lấy cớ bổn cung không khỏe, gọi thái y đến Phượng Tê Cung.

Đợi thái y đến Phượng Tê Cung rồi, những chuyện còn lại sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Nhưng nếu vậy, liệu sau này Hoàng thượng biết chuyện có tranh chấp với người không?”

Đến lúc đó, đến lúc đó nàng đã trốn khỏi hoàng cung rồi, tìm ai mà tranh chấp chứ!

Tang Nguyệt mắt cong cong: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bổn cung thà bị Hoàng thượng trách phạt, cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn phụ thân muội chịu khổ, bổn cung sẽ không yên lòng đâu.”

“Hoàng hậu nương nương…”

Tương quý nhân lại một lần nữa khóc đỏ mắt, bất kể tình hình cứu chữa của phụ thân thế nào, chỉ riêng lời nói vừa nãy của Tang Nguyệt, nàng cũng sẽ ghi nhớ ơn của Tang Nguyệt, sau này nhất định sẽ trung thành với nàng.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, mau sai người đón phụ thân muội đến, đừng để lỡ thời gian cứu chữa.”

Tang Nguyệt vừa lau nước mắt cho Tương quý nhân vừa thúc giục.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thiếp thân đi sắp xếp ngay.”

Nói xong, Tương quý nhân lại hành lễ với Tang Nguyệt rồi lui xuống.

Sau khi Tương quý nhân đi, Tang Nguyệt vươn vai rồi trở về phòng mình ngủ, tối qua không ngủ ngon, bây giờ ngủ bù một giấc, tiện cho kế hoạch bỏ trốn vào tối nay.

Giấc ngủ này của Tang Nguyệt cũng không lâu lắm, chỉ ngủ được một canh giờ thì tỉnh.

Nàng đứng dậy ăn bữa trưa xong thì nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn cộp cộp.

Xem ra là Tương quý nhân và phụ thân nàng ta đến.

Tang Nguyệt chậm rãi đi đến cửa Phượng Tê Cung thì thấy Tương quý nhân và một cung nhân đang đỡ Tương phụ hốc mắt trũng sâu, yếu ớt xuống xe ngựa.

Tương phụ thấy Tang Nguyệt muốn cúi người hành lễ, nhưng chân vừa cong xuống, Tang Nguyệt đã đỡ lấy cánh tay ông: “Đại nhân, không cần đa lễ, mau vào chính điện nằm nghỉ đi, bổn cung sẽ đi sắp xếp thái y.”

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Tương phụ trước khi đến vẫn còn nghi ngờ Hoàng hậu trong lời con gái mình có thật lòng muốn cứu mình không, bất kể là tiền triều hay hậu cung, không ai không nói Hoàng hậu là nữ tử độc ác.

Nhưng Tương phụ nhìn Hoàng hậu dịu dàng hiền huệ trước mắt, nhìn thế nào cũng không thể dính dáng đến hai chữ “độc ác”, chắc chắn là do những kẻ ghen ghét thế lực nhà họ Tang ác ý phỉ báng Hoàng hậu.

Hoàng hậu là Hoàng hậu, nhà họ Tang là nhà họ Tang, không thể đánh đồng.

Tang Nguyệt sai người đỡ Tương phụ đến ghế dài ở chính điện, rồi lại sai cung nhân đến Thái Y Viện gọi thái y tới.

Các thái y trong Thái Y Viện đều biết Tang Nguyệt gần đây bị thương, nên cũng không nghĩ nhiều mà xách hòm thuốc cùng cung nhân vội vàng đến Phượng Tê Cung.

Thái y vào chính điện Phượng Tê Cung thì thấy Hoàng hậu tinh thần phấn chấn đang ngồi trên chiếc ghế tròn trước ghế dài, nhìn Tương phụ đang nằm trên giường, bên cạnh ghế dài là Tương quý nhân và hai cung nữ.

Thái y dừng bước, không biết vì sao Tương phụ lại nằm trên ghế dài ở chính điện của Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ là để hắn đến khám bệnh cho Tương phụ sao?

Nếu là ngày thường khám bệnh cho Tương phụ thì cũng không có gì, nhưng gần đây Hoàng thượng đặc biệt dặn dò rằng Tương phụ đã va chạm với ngài ấy, không được khám bệnh cho ông ta.

Tang Nguyệt thấy thái y dừng bước, lập tức thúc giục: “Sao vậy, tuổi già đến mức không biết hành lễ nữa sao?”

Thái y nghe vậy, lấy lại tinh thần, chậm rãi đi đến trước mặt Tang Nguyệt hành lễ: “Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

“Miễn lễ.”

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Hành lễ xong, thái y muốn tiến lên bắt mạch cho Tang Nguyệt, nhưng bị Tang Nguyệt cắt ngang: “Trước tiên hãy khám bệnh cho Tương đại nhân đã rồi hãy khám cho bổn cung.”

“Cái này…”

Thái y hơi do dự, nhưng hắn lại không thể nói là Hoàng thượng không cho khám, dù sao Hoàng thượng đã dặn dò chuyện này không được loan truyền ra ngoài, hắn cũng rất khó xử.

“Sao? Bổn cung lại không sai khiến được một thái y như ngươi sao?” Tang Nguyệt bày ra dáng vẻ Hoàng hậu, nghiêm giọng nói.

Thái y hai chân mềm nhũn, sớm biết là cục diện như vậy, lúc đầu cung nhân đến Thái Y Viện truyền lời thì nên để thái y khác đến rồi.

Tang Nguyệt thấy thái y vẫn không động đậy, liền đứng dậy đi thẳng đến bàn bên cạnh, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đi về phía thái y.

“Hoàng hậu nương nương đừng…”

Thái y thấy Tang Nguyệt cầm dao lại gần mình, sợ hãi đến mức quỳ xuống ngay lập tức.

Tang Nguyệt thấy thái y quỳ xuống, khóe miệng nhếch lên, dùng dao gỡ mũ quan trên đầu thái y ra, giọng nói nhàn nhạt.

“Một thái y ngay cả lời bổn cung cũng không nghe, không cần giữ lại.”

“Hoàng hậu nương nương, vi thần không nói không nghe lời, vi thần chỉ động tác chậm một chút thôi, xin nương nương tha tội!”

So với việc ngay lập tức rớt đầu, chuyện Hoàng thượng dặn dò trở nên không quan trọng bằng.

Tang Nguyệt thấy thái y đồng ý có thể khám bệnh cho Tương phụ, liền cất con dao trong tay trở lại và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Thái y thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên, dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tang Nguyệt đang uy nghi ngồi trên ghế, tay vung vẩy con dao, vậy mà từ người nàng hắn lại thấy được bóng dáng của Dạ Thừa Ân, đây chẳng lẽ là tướng phu thê trong truyền thuyết sao?

“Còn không mau lên!” Tang Nguyệt thúc giục.

Thái y đáp một tiếng “Vâng” rồi vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Tương phụ, ngồi xuống mép ghế dài khám mạch cho Tương phụ.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 51: Mưu Kế Xuất Cung


Chốc lát, thái y buông cổ tay Tương phụ ra, lấy kim bạc từ hòm thuốc châm vào huyệt vị trên người Tương phụ.

Mấy châm xuống, vẻ đau khổ trên mặt Tương phụ cũng đã giảm đi vài phần.

“Thái y, phụ thân bổn cung sao rồi?” Tương quý nhân sốt ruột hỏi.

Thái y hành lễ với Tương quý nhân rồi nói: “Tương quý nhân, đại nhân bị trúng một loại độc lạ, vi thần cũng không biết cách giải, nên chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt cơn đau của ông ấy.”

“Ồ, vậy sao?” Tang Nguyệt bên cạnh nhướng mày lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm… Hoàng hậu nương nương… Vâng, là vi thần vô năng, không biết cách giải loại độc lạ này.”

Thái y đối diện với sự lạnh lùng của Tang Nguyệt mà sợ đến mức run rẩy, có thể giúp Tương phụ giảm đau đã là giới hạn của hắn rồi.

Còn về độc tố trong người Tương đại nhân, tuy hắn không có mười phần chắc chắn, nhưng nếu nghiên cứu thêm vài ngày cũng có thể giải được.

Chỉ là để không làm trái ý Hoàng thượng, đành phải nói là không giải được.

Tang Nguyệt đã sớm nhìn thấu chút tâm tư nhỏ đó của thái y, nhưng cũng không muốn vạch trần.

“Nếu không giải được độc, vậy thì ra cung đến phủ Tương đại nhân ở lại châm cứu cho Tương đại nhân, làm giảm cơn đau.”

“Hoàng hậu nương nương, vi thần, vi thần phải trực ở Thái Y Viện, không tiện rời cung.” Thái y cúi mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Tang Nguyệt cũng không vội, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Nếu bổn cung bảo ngươi theo bên cạnh bổn cung hầu hạ vài ngày, có hợp lý không?”

Thái y liên tục gật đầu: “Có thể chăm sóc Hoàng hậu nương nương là phúc phận của vi thần, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức chăm sóc tốt cho nương nương.”

Bất kể trong lòng thái y có thật sự nghĩ như vậy hay không, nhưng bề ngoài thì phải nói như vậy.

Nhận được câu trả lời khẳng định của thái y, trên mặt Tang Nguyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Bổn cung ở trong cung hơi mệti, muốn đến phủ Tương đại nhân ở vài ngày, ngươi cũng theo bổn cung đến nhà Tương đại nhân ở vài ngày đi!”

“Không thể được!”

Tương quý nhân và Tương phụ đồng thanh ngăn cản đề nghị của Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt quay đầu nhìn cặp cha con đang ngạc nhiên.

“Tại sao?”

Tương quý nhân hành lễ với Tang Nguyệt nói: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể tùy tiện rời cung, nếu Hoàng thượng quở trách, đây chính là tội nặng.”

“Chính vì bổn cung là mẫu nghi thiên hạ, mới nên ra cung,” Tang Nguyệt giả vờ đại nghĩa lẫm liệt: “Bảo vệ trung thần lương thần trong triều, cũng là chức trách của bổn cung!”

Tương phụ nghe đến đây, trong lòng ấm áp, Hoàng hậu của họ không những không phải là người độc ác, mà trong lòng còn có đại thần, có được Hoàng hậu như vậy là phúc phận của nước Đại Dạ họ, nhưng ông không thể ích kỷ để Hoàng hậu vì ông mà bị liên lụy.

Tương phụ ho khan hai tiếng, phát ra giọng nói yếu ớt.

“Tấm lòng của Hoàng hậu nương nương, vi thần xin ghi nhận, có điều Hoàng hậu nương nương không nên tùy tiện xuất cung, hơn nữa thị vệ gác cổng cũng sẽ không cho qua.”

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tang Nguyệt lại cười ngọt ngào.

“Chuyện này không cần lo lắng, bổn cung đã nghĩ kỹ rồi, bổn cung sẽ thay quần áo của nữ tử bình thường, giả trang thành nha hoàn Tương phủ cùng các ngươi ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung.

Đợi bổn cung rời khỏi hoàng cung, bổn cung sẽ viết một phong thư cho Hoàng thượng giải thích tình hình, nhận hết mọi trách nhiệm, tuyệt đối không để các ngươi gặp khó khăn!”

Lời này nghe có vẻ không có gì sai, nhưng lại khiến người ta có cảm giác khó tả, như thể đã có ý đồ từ trước.

Nhưng Đế hậu gần đây tình cảm cực tốt, thế lực nhà họ Tang sau lưng Hoàng hậu lại nước lên thuyền lên, Hoàng hậu không có lý do gì để trốn khỏi hoàng cung.

Vậy lời giải thích duy nhất hợp lý là Hoàng hậu thật sự quan tâm đến đại thần trong triều, muốn dùng cách này để ép Hoàng thượng nhượng bộ, để thái y của Thái Y Viện giải độc cho Tương phụ.

Thái y và Tương phụ đều nghĩ đến điều này, trong lòng liền cảm thán sự đại nghĩa của Hoàng hậu.

Còn Tang Nguyệt thì nghĩ sau khi rời khỏi hoàng cung sẽ viết thư cho Dạ Thừa Ân, bảo hắn đừng làm khó người khác, rồi nàng sẽ lặng lẽ rời khỏi Tương phủ, dù sao rời khỏi phủ đệ còn dễ hơn rời khỏi hoàng cung nhiều, nàng đúng là một thiên tài.

“Hoàng hậu nương nương…” Tương quý nhân thấy Tang Nguyệt vì nàng mà làm đến mức này, lại đỏ mắt.

“Ngoan, đừng khóc,” Tang Nguyệt v**t v* đỉnh đầu Tương quý nhân, dịu dàng nói: “Bổn cung phải nhanh chóng thay y phục theo Tương đại nhân xuất cung, nếu thời gian muộn, e rằng cổng cung đóng không tiện ra ngoài.”

Nói xong, Tang Nguyệt rời khỏi chính điện vào phòng mình thay quần áo, còn mang theo một ít trang sức có giá trị nhét vào trong quần áo.

Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng, phát hiện Hỉ Vân vừa nãy đứng gác bên ngoài đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Lạc Yến.

Tang Nguyệt không nghĩ nhiều, dù sao cung nữ có rất nhiều việc phải làm, cũng không cần thiết phải để Hỉ Vân luôn túc trực bên cạnh mình.

Nàng thay quần áo xong liền vào chính điện thúc giục thái y và Tương phụ lên xe ngựa.

Thực ra trong tình huống bình thường, xe ngựa bên ngoài không được phép vào hậu cung, chỉ vì được khẩu dụ của Hoàng hậu mới có thể vào hậu cung.

Tang Nguyệt sắp lên xe ngựa, Tương quý nhân nắm lấy tay Tang Nguyệt, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân không biết phải tạ ơn người thế nào…”

“Trong cung hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, tự bảo vệ mình, đó chính là sự báo đáp tốt nhất cho bổn cung.”

Nói xong, Tang Nguyệt buông tay Tương quý nhân nhanh chóng lên xe ngựa, nếu chậm nữa, sợ Dạ Thừa Ân tìm đến, nàng chắc chắn sẽ không ra khỏi hoàng cung được.

Rèm xe hạ xuống, bánh xe ngựa chậm rãi lăn.

Tự do đang ở phía trước, chỉ cần xe ngựa rời khỏi cổng lớn hoàng cung, nàng sẽ không bị Dạ Thừa Ân đầu độc ch.ế.t nữa, thật tốt.

Dạ Thừa Ân này đúng là một kẻ lòng dạ hiểm độc, hạ độc hại Hoàng hậu như nàng thì thôi đi, lại còn ra tay với những đại thần trung thành, thật đê tiện…
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 52: Đến Đây Với Trẫm


Tang Nguyệt đang suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đến cửa cung.

Thị vệ gác cổng chặn xe ngựa lại, nói với người đánh xe: “Xin phiền dừng xe, theo lệ thường, kiểm tra một chút.”

Người đánh xe dừng xe ngựa.

Tang Nguyệt nghe thấy động tĩnh, cúi mắt vùi mặt vào ngực, đưa thẻ bài Hoàng hậu cho thái y.

Thị vệ đi đến phía sau xe ngựa vén rèm xe lên.

Thái y giơ thẻ bài Hoàng hậu cho thị vệ xem, nói với thị vệ: “Hoàng hậu nương nương thương xót Tương đại nhân bệnh yếu, đặc biệt sai bổn quan hộ tống Tương đại nhân và nha hoàn trong phủ ông ấy về phủ.”

Thị vệ nhìn thẻ bài Hoàng hậu một cái, xác nhận không sai rồi trả lại thẻ bài cho thái y.

“Nếu là sự sắp xếp của Hoàng hậu nương nương, vậy thì cho qua đi!”

“Đa tạ.”

Thái y cất thẻ bài đi, chắp tay cảm ơn thị vệ.

Thị vệ hạ rèm xe xuống, bánh xe lại chậm rãi quay.

Trong lòng Tang Nguyệt mừng thầm, chỉ cần bánh xe quay thêm vài vòng nữa, nàng thật sự có thể rời khỏi hoàng cung, không cần ngày ngày lo lắng bị hãm hại.

Đến lúc đó, nàng sẽ mang những trang sức đó đi đổi lấy ít bạc, rồi tìm một nơi không ai quen biết để mở một tiệm sách nhỏ, sống một cuộc sống đơn giản, tiện thể xem những sách cổ có ghi chép về việc xuyên không hay không, biết đâu có thể tìm được manh mối xuyên về…

“Đóng cửa thành!”

Một giọng nam tử vang dội truyền đến, khiến Tang Nguyệt giật mình hoàn hồn.

Xe ngựa cũng dừng lại khi còn cách cửa cung một bước chân, cửa cung đóng lại.

“Nguyệt nhi, ra đây đi!”

Dạ Thừa Ân cưỡi ngựa phi nhanh đến, phía sau là hơn chục thị vệ.

Tang Nguyệt nghe thấy tiếng Dạ Thừa Ân, cả trái tim nàng như treo ngược lên cổ họng.

Nàng không ngờ Dạ Thừa Ân lại đến, hơn nữa còn đến kịp thời như vậy, chẳng lẽ hắn là khắc tinh trong định mệnh của nàng sao?

Nàng hít một hơi thật sâu rồi vén rèm cửa chậm rãi xuống xe ngựa.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt xuống xe ngựa, hắn cũng nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Tang Nguyệt.

“Nguyệt nhi, nàng không nên ra cung, bên ngoài rất nguy hiểm, mau theo trẫm về!”

Dạ Thừa Ân vừa nói, vừa muốn đưa tay ôm eo Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt lùi lại một bước, tránh khỏi tay Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, sao người lại đến?”

Dạ Thừa Ân liếc nhìn Hỉ Vân đang vội vàng chạy theo phía sau hắn.

Hỉ Vân hai tay nắm chặt quần áo, cúi mắt, mím môi, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ lo lắng Hoàng hậu nương nương ra cung có nguy hiểm nên mới tìm Hoàng thượng, xin lỗi…”

Thì ra là kẻ ngáng đường này, đáng lẽ khi nàng thay quần áo xong không thấy Hỉ Vân thì nên hỏi xem Hỉ Vân đi đâu rồi.

Thành sự thì không có, bại sự thì có thừa!

Dạ Thừa Ân nhân lúc Tang Nguyệt đang nhìn Hỉ Vân mà kéo nàng vào lòng, giọng nói nhàn nhạt.

“Nguyệt nhi… nàng không nên như vậy…”

Tang Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Dạ Thừa Ân, đôi mắt hạnh sáng ngời tràn đầy sự bướng bỉnh.

“Hoàng thượng, Tương đại nhân mắc bệnh nặng, cần thái y chăm sóc, mà thái y lại không tiện đến Tương phủ chăm sóc, thiếp thân mới… xin Hoàng thượng cho phép.”

“Sao Nguyệt nhi lại để ý đến Tương đại nhân như vậy?” Dạ Thừa Ân cúi đầu hỏi.

“Hoàng thượng, Tương đại nhân là trung thần, nhiều lần tra ra việc tham ô trong triều, không nên rơi vào kết cục như vậy,” Tang Nguyệt lặng lẽ nhéo mạnh vào huyệt hổ khẩu, đau đến mức nước mắt trào ra: “Thần thiếp biết Hoàng thượng bận rộn công vụ, không thể quan tâm đến lương thần trong triều nên mới thay Hoàng thượng quan tâm lương thần trong triều, để nhiều đại thần biết được sự nhân từ của Hoàng thượng, từ đó có thể trung thành với Hoàng thượng hơn.”

Tang Nguyệt nói tình sâu ý nặng, cảm động lòng người, lại thêm nước mắt ở khóe mắt, nhìn thế nào cũng là hình mẫu của một hiền hậu.

Hơn nữa từ đầu đến cuối Tang Nguyệt không nói một câu nào lỗi của Dạ Thừa Ân, còn lấy lý do hắn bận rộn công vụ mà lý tưởng hóa tất cả sự thật.

Dạ Thừa Ân nghe lý do Tang Nguyệt đưa ra, sự không vui trong lòng đã tiêu tan một nửa.

Thì ra Hoàng hậu của hắn lúc nào cũng nghĩ cho hắn, đợi Hoàng hậu khỏe lại, nhất định phải sủng hạnh nàng một phen, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ thả nàng đi.

Hắn kề môi vào tai Tang Nguyệt nhỏ giọng nói: “Nguyệt nhi, chỉ cần nàng nghe lời trẫm, quay về với trẫm, trẫm có thể đảm bảo, ba ngày sau, độc của Tương đại nhân có thể được giải hoàn toàn.”

Nghe vậy, Tang Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt đầy nghi hoặc.

Dạ Thừa Ân hiểu sự nghi hoặc của Tang Nguyệt, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Đây là một cái bẫy, đừng lên tiếng.”

Một cái bẫy?

Tang Nguyệt quay đầu một vòng, tuy không biết cụ thể là bẫy gì, nhưng nàng biết Dạ Thừa Ân đã nói đến mức này rồi, nếu nàng còn không biết điều, thì chắc chắn sẽ bị Dạ Thừa Ân nghi ngờ động cơ xuất cung.

“Lời này là thật sao?”

Tang Nguyệt giả vờ quan tâm nhỏ giọng xác nhận với Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân gật đầu khẳng định: “Nếu trẫm lừa Nguyệt nhi thì để trẫm không…”

Dạ Thừa Ân còn chưa nói xong, Tang Nguyệt đã dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng hắn lại.

“Hoàng thượng đừng nói nữa, thần thiếp tin Hoàng thượng.”

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt không muốn hắn thề, trong lòng ngọt ngào, khóe miệng nhếch lên.

“Nếu đã vậy, trẫm đưa Nguyệt nhi về, tối nay, Nguyệt nhi vẫn đến Càn Minh Cung bầu bạn với trẫm nhé?”

Trải qua chuyện lưu lại qua đêm lần trước, Tang Nguyệt đã biết Dạ Thừa Ân sẽ không chạm vào nàng khi nàng đang bị thương, nên nàng không suy nghĩ nhiều về việc Dạ Thừa Ân muốn nàng ở lại Càn Minh Cung, trực tiếp dứt khoát đồng ý.

“Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng.”

Má lúm đồng tiền lấp ló, đẹp như tranh vẽ, thật sự khiến Dạ Thừa Ân ngày càng yêu thích.

Dạ Thừa Ân bế Tang Nguyệt lên ngựa rồi cho thái y tiếp tục về Thái Y Viện trực, còn Tương phụ cũng rời hoàng cung về phủ như bình thường.

Lần này tuy không được như ý, nhưng trong lòng Tương phụ đã ghi nhớ ơn của Hoàng hậu.

Dạ Thừa Ân bế Tang Nguyệt lên lưng ngựa rồi cũng nhảy lên, vòng tay ôm lấy Tang Nguyệt từ phía sau, nắm chặt dây cương.

“Chạy!”

Một roi quất xuống, Dạ Thừa Ân liền đưa Tang Nguyệt phi nhanh trên con đường cung điện màu đỏ.

Đây là lần đầu tiên Tang Nguyệt cưỡi ngựa, sợ hãi đến mức dựa vào lòng Dạ Thừa Ân không ngừng kêu la: “Chậm thôi, ta sợ…”

Dạ Thừa Ân nhìn dáng vẻ sợ hãi hoảng loạn này của Tang Nguyệt, trong đầu hiện ra hình ảnh một chú thỏ nhỏ thật đáng yêu.

“Nàng hôn trẫm một cái, trẫm sẽ đi chậm lại.”

Dạ Thừa Ân tựa đầu vào vai Tang Nguyệt, nghiêng mặt về phía Tang Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười xấu xa đến mức không thể xấu xa hơn, đúng là một tên nam tử xấu xa, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân lấy chuyện cưỡi ngựa ra uy h**p mình, tuy trong lòng không vui, nhưng để ngựa chạy chậm lại một chút, liền nghiêng đầu chuẩn bị hôn lên má Dạ Thừa Ân.

Khi Tang Nguyệt sắp chạm môi vào má Dạ Thừa Ân, Dạ Thừa Ân đột nhiên quay mặt lại.

Lần này Tang Nguyệt trực tiếp hôn lên môi Dạ Thừa Ân.

Tang Nguyệt cưỡi ngựa vốn đã hoảng sợ, nay lại hôn lên môi Dạ Thừa Ân, sợ hãi đến mức trợn tròn mắt, má đỏ bừng như mây cháy trên bầu trời.

Nàng muốn lùi lại, nhưng Dạ Thừa Ân vòng tay ôm nàng càng chặt hơn, khiến nàng không thể động đậy, còn hắn đã cạy mở hàm răng nàng, m*t lấy lưỡi nàng.

Tên nam tử chó má này, ban ngày ban mặt lại dám phóng túng như vậy, nàng là người xuyên không từ hiện đại đến còn không dám làm chuyện này, hắn lại dám, thật đáng ghét!
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 53: Vì Nàng Thay Đổi Kế Hoạch


Tang Nguyệt thầm mắng chửi mấy câu trong lòng, rồi tuấn mã dừng lại, Dạ Thừa Ân cũng buông nàng ra.

Nàng vỗ vỗ ngực, hít một hơi, quay đầu nhìn lại, thì ra đã đến cổng Càn Minh Cung.

Hóa ra nhanh vậy đã đến rồi, vậy nụ hôn vừa nãy của nàng chẳng phải là hôn vô ích sao?

Lỗ vốn rồi!

Dạ Thừa Ân nhảy xuống ngựa, cười xấu xa nhìn Tang Nguyệt: “Đưa tay cho trẫm.”

Tang Nguyệt đưa tay cho Dạ Thừa Ân, Dạ Thừa Ân trực tiếp vượt qua tay Tang Nguyệt ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc bổng Tang Nguyệt từ lưng ngựa xuống.

Tang Nguyệt cũng nhân cơ hội nhào vào lòng Dạ Thừa Ân.

“Nguyệt nhi nhào vào lòng trẫm quả là càng ngày càng tăng tiến nhỉ!”

Đổ lỗi cho người khác, đồ nam nhân chó má!

“Hoàng thượng nói gì thì là vậy đi, hì hì…”

Tang Nguyệt đã không muốn nói thêm gì nữa, nếu không thì không biết tên nam nhân chó ch.ế.t này lát nữa lại tự mình tưởng tượng ra những cảnh tượng vớ vẩn gì.

Tang Nguyệt khẽ đẩy Dạ Thừa Ân ra, đột nhiên cảm thấy bị cái gì đó móc lại, cúi đầu nhìn.

Hóa ra là những trang sức nàng định lén giấu trong quần áo trước khi trốn khỏi hoàng cung đã bị xóc ra, đồng thời móc vào quần áo của nàng và Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân cũng cảm thấy khác lạ, cúi đầu nhìn những trang sức ở ngực hai người, đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại nghi hoặc nhìn Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt không ngờ lại có chuyện như vậy, đúng là không có lỗ nẻ nào mà chui!

Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cẩn thận gỡ những trang sức móc vào quần áo hai người ra rồi mỉm cười giải thích với Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, thần thiếp vừa nghĩ, Tương đại nhân là một quan thanh liêm, bổng lộc không cao, lại thường xuyên bố thí cho trẻ em nhà nghèo, chắc là đang thiếu thốn tiền bạc.

Cho nên thần thiếp mới nghĩ mang theo ít trang sức ra ngoài ban thưởng cho Tương phu nhân, không ngờ giữa đường lại vội vàng theo Hoàng thượng trở về, quên mất không mang những trang sức này về phủ cho Tương đại nhân.”

Dạ Thừa Ân có vẻ suy tư gật đầu, nhưng rất nhanh lại nghi hoặc nói: “Nguyệt nhi muốn ban thưởng, hoàn toàn có thể sai cung nhân đi ban thưởng, không cần đích thân đưa đến, hơn nữa lại là ban thưởng trang sức?”

Nam nhân chó má, sao lại đa nghi đến vậy chứ!

Tang Nguyệt vẫn giữ nụ cười, nói: “Thần thiếp nghe nói Tương đại nhân gần đây làm việc không thuận lợi, nếu thần thiếp bây giờ quang minh chính đại ban thưởng cho ông ấy, e rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ uy nghiêm của Hoàng thượng, nên mới bí mật ban thưởng những vật riêng của mình cho họ… Hoàng thượng có giận không?”

Nói đến câu cuối cùng, Tang Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Dạ Thừa Ân, ánh mắt long lanh, tựa như hối lỗi và làm nũng.

Dạ Thừa Ân nhìn ánh mắt chân thành ở ngực, trong lòng ấm áp, nữ nhân bé nhỏ này, bất kể làm gì cũng đều nghĩ cho hắn.

“Nguyệt nhi… quả là Hoàng hậu tốt của trẫm.”

Dạ Thừa Ân cúi mắt đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tang Nguyệt.

Hắn không còn so đo chuyện trang sức với Tang Nguyệt nữa.

Hắn an bài xong cho Tang Nguyệt rồi đi đến Ngự Thư Phòng.

Vào Ngự Thư Phòng, Dạ Thừa Ân gọi Ảnh Phong đến.

Ảnh Phong nghe tiếng vào Ngự Thư Phòng, chắp tay với Dạ Thừa Ân nói: “Hoàng thượng có sai bảo gì ạ?”

Dạ Thừa Ân chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Ảnh Phong, nhàn nhạt mở lời: “Tối nay đến Tương phủ, đưa thuốc giải cho Tương đại nhân, và nói rõ sự thật cho ông ấy.”

Nghe vậy, Ảnh Phong hơi nghi hoặc nói: “Hoàng thượng, không phải nói đợi Tương đại nhân giả ch.ế.t rồi dẫn dụ An Khánh Vương ra sao? Nay sao lại…”

Ảnh Phong không dám nói tiếp, dù sao hắn cũng chỉ là một thần tử bình thường.

“Không sao, chỉ cần An Khánh Vương về kinh, sẽ luôn có lúc lộ chân tướng.”

“Hoàng thượng, nhưng cơ hội lần này hiếm khi có được…”

Ảnh Phong có vẻ bất lực, có lẽ người khác không biết, nhưng Ảnh Phong đã theo bên cạnh Dạ Thừa Ân hơn mười năm, biết rất nhiều chuyện.

Tuy Dạ Thừa Ân đã đăng cơ, nhưng bề ngoài An Khánh Vương dịu dàng lại không hề an phận, lúc nào cũng nhăm nhe ghế rồng, nhiều lần có giao dịch lợi ích với các đại thần trong triều.

Lần này An Khánh Vương khải hoàn trở về, danh tiếng càng cao, uy h**p càng lớn đến ngôi vị Hoàng đế của Dạ Thừa Ân.

Khi Tương đại nhân phá một vụ án tham ô, có liên quan đến An Khánh Vương, nhưng bằng chứng không đủ, hơn nữa đối phương cứng miệng, bất kể thế nào cũng không chịu nhận tội.

Dạ Thừa Ân không đủ bằng chứng, cũng không dám ra tay với An Khánh Vương, liền sai Ảnh Phong phái người cướp ngục, cứu đối phương ra, mục đích là để bí mật theo dõi, câu cá lớn.

Để ván cờ này trở nên thật hơn, Dạ Thừa Ân không thông báo trước cho Tương đại nhân, bí mật cho ông ấy uống thuốc giả ch.ế.t, mục đích là để đề phòng Tương đại nhân tiếp tục điều tra vụ án này, phá hoại kế hoạch của hắn, đồng thời để đối phương mê mẩn lơ là, dễ dàng lộ chân tướng hơn.

Bây giờ sắp điều tra đến đầu An Khánh Vương rồi, Dạ Thừa Ân lại ra lệnh dừng, khiến Ảnh Phong rất ngạc nhiên.

“Không sao, trẫm tự có cân nhắc, ngươi cứ đi làm đi.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Ảnh Phong chắp tay lui xuống.

Dạ Thừa Ân đột nhiên ra lệnh dừng kế hoạch là vì hắn đã hứa với Tang Nguyệt, hai ngày sau Tương đại nhân sẽ khỏi bệnh, hắn đã hứa thì nhất định sẽ làm được.

Hơn nữa ngoài vụ án tham ô lần này, hắn còn nắm giữ những chứng cứ khác của An Khánh Vương, có điều cần chờ một thời gian thích hợp mới lấy ra, nếu bây giờ lấy ra, e rằng sẽ ép hắn sớm nổi loạn.

Hiện tại vụ án tham ô tuy không thể trực tiếp lấy mạng An Khánh Vương, nhưng cũng có thể xử lý một cánh tay đắc lực của hắn, khiến hắn trong thời gian ngắn không thể gây rối.

Đợi khi nhiều thế lực trong triều dần tan rã, hắn có thể loại bỏ An Khánh Vương, và cả nhà họ Tang, có điều Hoàng hậu…

Nghĩ đến Tang Nguyệt, Dạ Thừa Ân lại thở dài một hơi, hắn hy vọng ngày hắn hoàn toàn nắm quyền sớm đến, nhưng lại sợ khi ngày đó đến, hắn không biết phải đối mặt với Tang Nguyệt thế nào.

Thôi đừng bận tâm đến tương lai, cứ xử lý hiện tại đã!

Dạ Thừa Ân ngồi xuống bàn làm việc, cầm tấu chương trên bàn bắt đầu lật xem.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 54: Giúp Trẫm Một Tay


Màn đêm buông xuống.

Tang Nguyệt rảnh rỗi cầm một quyển truyện, dựa vào ghế dài bên cửa sổ trong tẩm điện của Dạ Thừa Ân lật xem.

Thấy chỗ nào thú vị, Tang Nguyệt không kìm được bật cười thành tiếng.

“Nguyệt nhi, chuyện gì mà buồn cười vậy.”

Tang Nguyệt ngẩng đầu thấy bóng dáng Dạ Thừa Ân cao lớn chậm rãi bước đến, ngồi xuống ghế dài, sát bên cạnh nàng, mùi long diên hương thoang thoảng ập đến.

Tang Nguyệt cười tươi như hoa đưa quyển truyện trong tay cho Dạ Thừa Ân: “Người xem, tên thư sinh này thật ngốc, bị một con cáo lừa mà không biết, haha…”

“Thư sinh rất ngốc, phải trừng phạt hắn,” Dạ Thừa Ân tùy ý nhìn qua quyển truyện rồi đặt nó sang một bên: “Nguyệt nhi cũng ngốc, cũng phải trừng phạt.”

Sao lại đọc sách rồi lại kéo sang Tang Nguyệt vậy, nàng nhíu mày, mặt không vui nhìn Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, sao người có thể nói thần thiếp ngốc chứ?”

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt bĩu môi không phục, thấy đặc biệt đáng yêu, đưa tay véo nhẹ mũi nàng.

“Nếu nàng không ngốc, sao lại nghĩ đến việc cùng Tương đại nhân xuất cung chứ?

Nàng có biết thân phận của nàng bây giờ là Hoàng hậu, lỡ đâu trên đường xuất cung gặp phải ám sát thì sao?

Tiền triều đã có những trường hợp Hoàng hậu xuất cung gặp ám sát mà ch.ế.t, hơn nữa còn không chỉ một hai trường hợp.”

Nghe đến đây, Tang Nguyệt giả vờ trợn tròn mắt sợ hãi, nhưng trong lòng lại nghĩ, không xuất cung với thân phận Hoàng hậu là được mà? Ngốc thật.“Vậy sau này thần thiếp không thể ra cung chơi sao? Vô vị quá!”.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt với biểu cảm vừa sợ hãi vừa thất vọng, khóe miệng cười mãn nguyện.

Hắn chỉ muốn dọa Tang Nguyệt một chút, để cô nàng ngây thơ này lần sau không vì lý do gì lại lén lút ra cung, nhỡ đâu gặp phải kẻ xấu thì sao.

“Nếu Nguyệt nhi muốn ra cung chơi có thể nói với trẫm một tiếng, nếu trẫm rảnh sẽ cùng Nguyệt nhi ra ngoài, nếu không rảnh thì sẽ sắp xếp thị vệ đi cùng nàng, bảo vệ nàng thật tốt.”

Nghe nói có thể ra cung bằng cách này, khóe miệng Tang Nguyệt cũng nở một nụ cười ngọt ngào, lại bắt đầu tính toán kế hoạch trốn thoát lần sau.

Dạ Thừa Ân không biết những gì Tang Nguyệt đang suy tính trong lòng.

Hắn đứng dậy nắm lấy tay Tang Nguyệt, mười ngón tay đan chặt vào nhau rồi đi về phía giường.

“Thời gian không còn sớm nữa, trẫm hơi mệt rồi, nàng hãy ngủ cùng trẫm đi!”

“Thần thiếp xin hầu hạ Hoàng thượng ngủ.”

Tang Nguyệt ngoan ngoãn đi theo Dạ Thừa Ân đến bên giường.

Dạ Thừa Ân dang hai tay về phía Tang Nguyệt, Tang Nguyệt cũng rất tự nhiên giúp Dạ Thừa Ân cởi dây lưng, cởi áo ngoài rồi đặt lên tấm bình phong bên cạnh.

Dạ Thừa Ân đã cởi áo ngoài ngồi lên giường, Tang Nguyệt liền cúi người giúp hắn cởi giày vớ.

Hầu hạ cho Dạ Thừa Ân xong, Tang Nguyệt cũng tự mình cởi áo ngoài và giày vớ rồi ngồi xuống mép giường, ngồi song song với Dạ Thừa Ân.

Tang Nguyệt vừa ngồi xong, Dạ Thừa Ân liền đưa tay ôm eo nàng kéo vào lòng, sau đó lại cắn lên môi nàng.

Không phải chứ, vừa đến đã hôn rồi, vừa nãy không phải còn nói mệt mỏi sao? Cứ thế này thì đâu giống mệt mỏi chút nào.

Tang Nguyệt khẽ đẩy Dạ Thừa Ân ra, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, người không phải mệt rồi sao? Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên triều đó!”

Dạ Thừa Ân lại ôm eo Tang Nguyệt lần nữa, ấn nàng xuống giường phía sau hắn.

“Trẫm phải trừng phạt nàng trước, rồi mới nghỉ ngơi.”

“Trừng phạt?”

Tang Nguyệt nhìn d*c v*ng trong mắt Dạ Thừa Ân, trong lòng kinh hoàng, tên nam nhân chó má này sẽ không thất hứa chứ, tối nay lại xử lý nàng sao?

“Hoàng thượng… sau lưng thần thiếp còn có vết thương… không tiện thị tẩm.”

Tang Nguyệt nói đến mức suýt khóc.

Khóe miệng Dạ Thừa Ân nở nụ cười gian xảo.

“Trẫm không nói thị tẩm nàng, nàng đang nghĩ gì vậy, hehe…”

Ôi, sơ sẩy rồi, mất mặt rồi, bây giờ lại là nàng nghĩ sai rồi.

“Nhưng, trẫm cần nàng giúp một tay…”

“Giúp gì? Giúp thế nào?” Vẻ mặt Tang Nguyệt ngây thơ hồn nhiên, nụ cười ngọt ngào.

“Vậy nàng nói cho trẫm biết, nàng có giúp không?”

Đôi mắt hạnh sáng ngời của Tang Nguyệt xoay tròn, chỉ cần không làm tổn hại đến thân thể nàng, những chuyện khác đều không thành vấn đề.

“Thần thiếp nhất định sẽ giúp Hoàng thượng, chỉ không biết thần thiếp nên giúp thế nào?”

Dạ Thừa Ân không trả lời Tang Nguyệt, mà kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người hai người, rồi nắm lấy tay Tang Nguyệt đưa vào trong chăn v**t v*.

Vành tai Tang Nguyệt lập tức đỏ như máu, bây giờ cuối cùng cũng biết Dạ Thừa Ân nói giúp là gì rồi.

Nàng vừa nãy vẫn quá hấp tấp, một cô nương độc thân bẩm sinh 18 năm vẫn còn trong trắng, quá xấu hổ rồi.

“Hoàng thượng, thần thiếp không biết.” Tang Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Không sao, trẫm có thể dạy nàng…”

Nói rồi, Dạ Thừa Ân nắm lấy tay Tang Nguyệt v**t v* trong chăn.

Và một tay khác của Dạ Thừa Ân cũng không rảnh rỗi, mà ôm eo Tang Nguyệt, kéo nàng sát vào ngực hắn, cúi đầu, đôi môi mềm mại của nàng, trong một cuộc chiến môi lưỡi, trao đổi hương vị của đối phương.

Cung nhân tắt đèn lui xuống, đóng cửa lớn lại, bên trong màn trướng chỉ còn lại một cảnh mờ ảo.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt vươn vai tỉnh dậy, Dạ Thừa Ân đã lên triều rồi.

Nàng hoạt động cổ tay đã mỏi nhừ vì đêm qua gần như không ngừng nghỉ, trong lòng lại không biết chửi thề bao nhiêu câu.

Cung nhân thấy Tang Nguyệt tỉnh dậy, liền tiến lên hầu hạ nàng thay y phục, trang điểm, lại mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào.

Tay phải Tang Nguyệt hơi run rẩy, chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa đơn giản ăn một ít cháo.

Ăn no bụng xong, nàng liền chuồn đi mất, không muốn ở lại nơi khiến nàng xấu hổ này thêm một khắc nào nữa.

Rời khỏi Càn Minh Cung, Tang Nguyệt không vội về Phượng Tê Cung, mà tùy ý đi dạo trong Ngự Hoa Viên.

Nàng ngồi trên ghế đá dưới đình hóng mát, tùy ý nhìn những cung nhân qua lại.

Lúc này, nàng thấy hai cung nữ đang ngồi xổm trong bụi hoa không xa nàng, quay lưng về phía nàng, căng thẳng nhìn trái nhìn phải rồi trò chuyện.

Thần bí như vậy, không biết là chuyện gì.

Với tâm lý thích buôn chuyện, Tang Nguyệt nghiêng người về phía trước, dựng tai lắng nghe chăm chú.

“Ngày mai lại đến sinh nhật của Định Quốc Công rồi, ngươi nói lần này Nguyễn quý phi về chúc thọ Định Quốc Công sẽ bị làm nhục thế nào?”

“Ai biết chứ? Nhưng Nguyễn quý phi này cũng không phải loại hiền lành gì, về bị làm nhục một chút cũng đáng đời.”

“Nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy, nếu lời này truyền đến tai Nguyễn quý phi, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó.”

“Suỵt…”

Giọng hai cung nữ ngày càng nhỏ dần, Tang Nguyệt cũng không nghe thấy họ nói chuyện gì sau đó nữa.

Nhưng từ cuộc đối thoại vừa nãy của hai người đã biết được một thông tin quan trọng, ngày mai là tiệc sinh nhật của Định Quốc Công – phụ thân ruột của Nguyễn quý phi, là một lý do tốt để ra cung.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, đến phủ Định Quốc Công, những chuyện sau đó chẳng phải rất dễ phát huy sao?

Nàng đúng là một thiên tài!

Tang Nguyệt lại đầy tự tin một lần nữa.

Nàng đứng dậy, sải bước rời khỏi Ngự Hoa Viên đến Ngự Thư Phòng.

Còn ở bên phía Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân vì chuyện công việc đã ném tấu chương mạnh vào mặt vị đại thần đang quỳ trên đất.

“Chuyện nhỏ này mà còn không làm tốt, lần sau tự mình mang đầu đến gặp trẫm!”

Vị đại thần quỳ trên đất không dám ngẩng đầu, run rẩy.

“Hoàng thượng, có chuyện gì vậy ạ?”

Dạ Thừa Ân nghe thấy tiếng Tang Nguyệt, ngẩng đầu lên ngay lập tức, vẻ u ám trên mặt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ dịu dàng.

“Nguyệt nhi, sao nàng lại đến?”

“Đương nhiên là nhớ Hoàng thượng” mới lạ đó!

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt đang cười tươi như hoa bước đến, còn nói lời nhớ hắn, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.

“Nguyệt nhi, nàng là Hoàng hậu, phải duyên dáng một chút.”

Dạ Thừa Ân nói những lời trách móc, nhưng trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Hắn nhìn vị đại thần đang quỳ trên đất, phất tay một cái bảo hắn lui ra ngoài.

Vị đại thần như được đại xá, run rẩy đứng dậy hành lễ với Dạ Thừa Ân rồi lui ra ngoài.

Hắn thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương đến thật kịp thời, đôi chân này mà quỳ thêm nữa chắc phải phế rồi.

Tang Nguyệt lại đến bàn làm việc rót cho Dạ Thừa Ân một ly trà ấm.

“Hoàng thượng, uống một ly nước đi, hạ hỏa.”

“Nhưng trẫm chỉ muốn nàng hạ hỏa…”

Trong lúc nói chuyện, Dạ Thừa Ân đã kéo tay Tang Nguyệt, đặt nàng ngồi lên đùi hắn.

Hắn cũng không biết từ khi nào, chỉ cần Tang Nguyệt lại gần, hắn lại không kìm được muốn hôn nàng, ôm nàng, thậm chí còn muốn…

Nhịn một chút, sau lưng nàng có vết thương, nhỡ đâu vô ý làm vết thương bị rách ra thì không tốt.

Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân nói những lời sến sẩm như vậy, chỉ thấy buồn nôn, nhưng vì chuyện ra cung ngày mai, đành phải nhịn.

“Hoàng thượng thật xấu xa,” Tang Nguyệt giả vờ ngại ngùng cúi mắt: “Thần thiếp muốn ngày mai ra cung tham gia tiệc sinh nhật của Định Quốc Công.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 55: Nàng Vui Là Được


Nghe Tang Nguyệt nói muốn tham dự tiệc sinh nhật của Định Quốc Công, Dạ Thừa Ân khẽ nhíu mày hỏi.

“Từ khi nào nàng lại để tâm đến Định Quốc Công như vậy?”

Tang Nguyệt thầm nghĩ, cái này… phải nghĩ lại cốt truyện gốc, dù sao nàng và Định Quốc Công không có quan hệ thân thích gì, quả thật hơi không hợp lý.

Ánh mắt Tang Nguyệt sáng lên, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, binh lính của Định Quốc Công đóng ở phía tây, sứ giả Tây Chiêu lần trước đến thăm có vẻ không vui, nếu Tây Chiêu đột nhiên phát động tấn công, vậy nhất định cần Định Quốc Công ra mặt trấn áp.

Hơn nữa Nguyễn quý phi là quý phi của Hoàng thượng, đối với thần thiếp mà nói, chính là người một nhà, vậy phụ thân của Nguyễn quý phi cũng coi như nửa người nhà, cho nên cả về công lẫn tư, thần thiếp đều nên đi xem.”

Dạ Thừa Ân đặt lòng bàn tay lên gò má trắng nõn của Tang Nguyệt, khẽ v**t v* đôi môi nàng.

“Hoàng hậu đây là có lòng rồi, nhưng cái này cứ phái một cung nhân chuẩn bị quà cáp đầy đủ rồi đưa ra cung là được, không cần nàng đích thân đến.”

“Nhưng đích thân đến, mới càng thể hiện sự trọng thị của Hoàng thượng đối với ông ấy.” Tang Nguyệt không muốn thỏa hiệp.

Dạ Thừa Ân cất giọng khẳng định: “Vậy trẫm có thể phái Phó công công đi, hắn là công công tùy thân của trẫm, hắn ra mặt chính là trẫm ra mặt.”

“Hoàng thượng…”

“Không được hồ đồ, nếu không sáng nay sẽ tiếp tục trừng phạt nàng!”

Dạ Thừa Ân trả lời dứt khoát, không có một chút không gian để thương lượng.

Tang Nguyệt nghe thấy hai chữ “trừng phạt”, lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, càng không muốn ở lại cung này thêm một ngày nào nữa.

Tang Nguyệt không muốn nói chuyện tử tế nữa, trực tiếp làm càn.

Chân nàng cọ quậy loạn xạ, bĩu môi, mặt đầy không vui: “Trong cung chán quá, ta muốn ra cung chơi, ta nhất định phải ra cung chơi…”

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt vô lại như vậy, không hề cảm thấy phiền phức, mà ngược lại cảm thấy rất sống động, đặc biệt thú vị, thậm chí không tìm được lý do gì để từ chối.

“Được được được, vậy trẫm phái vài thị vệ ngày mai đi cùng nàng ra cung chúc thọ Định Quốc Công,” Dạ Thừa Ân dừng lại một chút: “Nhưng không được chơi quá lâu, phải về cung sớm.”

Cái gì?

Cứ làm nũng như vậy là có thể ra cung sao?

Trời ơi!

Sớm biết vậy, vừa nãy trực tiếp làm nũng là được rồi, còn phải động não nghĩ lý do làm gì.

“Hoàng thượng, người thật tốt,” Tang Nguyệt vui mừng hớn hở hôn Dạ Thừa Ân một cái: “Thần thiếp bây giờ sẽ cho người đi chuẩn bị lễ mừng sinh nhật.”

Nói xong, Tang Nguyệt nhảy khỏi lòng Dạ Thừa Ân, chạy tung tăng ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của Tang Nguyệt, lại xoa xoa gò má bị nàng hôn, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Hoàng hậu của hắn quả nhiên vẫn là một thiếu nữ tâm tư ngây thơ, chỉ cần có thể ra cung chơi đã vui vẻ đến vậy, còn chủ động hôn hắn.

Nếu nàng đã thích chơi, vậy ngày mai chuẩn bị cho nàng một bất ngờ, nàng nhất định sẽ vui hơn.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt tỉnh dậy ở Phượng Tê Cung, để tránh gây chú ý khi bỏ trốn, nàng thay một bộ váy dài màu sen đơn giản, đội một chiếc khăn trùm đầu màu trắng che mặt.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ẩn hiện trong tấm lụa trắng, càng thêm bí ẩn và đẹp đẽ.

Tang Nguyệt đội khăn trùm đầu nhìn người bên ngoài cũng không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét tổng thể.

Sau khi trang điểm xong, Tang Nguyệt mang theo Lạc Yến và vài thị vệ do Dạ Thừa Ân sắp xếp ra ngoài.

Hỉ Vân vì lần trước lo lắng cho an nguy của Tang Nguyệt mà đi tìm Dạ Thừa Ân báo tin, khiến nàng có khúc mắc trong lòng.

Tuy nàng sẽ không trừng phạt Hỉ Vân, nhưng sẽ không mang Hỉ Vân ra cung, không biết Hỉ Vân có nhảy ra cản trở nàng vào thời điểm then chốt khi nàng bỏ trốn hay không.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Tang Nguyệt để Lạc Yến ôm lễ vật đã chuẩn bị từ hôm qua cùng nàng ra cung.

Khi Tang Nguyệt đến cổng phủ Định Quốc Công, thấy đã có không ít khách khứa đi vào bên trong.

Tang Nguyệt vì quyết định đến đột xuất, hơn nữa lại không mặc áo phượng, gia nhân gác cổng không hề biết thân phận thật của nàng.

Họ chỉ thấy thẻ bài trong cung của Phượng Tê Cung mà Tang Nguyệt đưa ra nên tưởng là một cung nữ nào đó bên cạnh Hoàng hậu.

Đoàn người của Tang Nguyệt vào phủ Định Quốc Công, Lạc Yến đưa lễ vật cho gia nhân trong phủ ghi chép lại rồi cùng Tang Nguyệt đi vào nội viện.

“Nương nương, sao người không làm rõ thân phận, để Định Quốc Công ra đón người?” Lạc Yến nhỏ giọng hỏi.

Tang Nguyệt phất tay: “Ngươi không hiểu, nếu mọi người biết ta đến, e rằng sẽ không thể thoải mái vui chơi được,” nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, lần này ta ra ngoài là muốn chơi một chút, không muốn gây chú ý.”

Lạc Yến có vẻ suy tư gật đầu, vẫn là nương nương lợi hại.

Tang Nguyệt để tiện hơn trong việc xem xét lộ trình bỏ trốn liền dẫn Lạc Yến và những người khác cùng đến tòa đình hai tầng trong vườn, lên tầng hai.

Nàng ngồi trên ghế đá dài ở tầng hai, ghé vào lan can gỗ đỏ nhìn về phía đám đông không xa.

Trong vườn, rất nhiều phu nhân đại thần đang vây quanh phu nhân Định Quốc Công nói những lời nịnh bợ.

Tang Nguyệt nhớ phu nhân Định Quốc Công này hình như là phu nhân thứ hai của Định Quốc Công, phu nhân đầu tiên của ông ấy sinh ra Nguyễn quý phi được vài năm thì bệnh mất, cho nên Nguyễn quý phi này cũng là một người đáng thương.

Nàng đang thầm nhắc đến Nguyễn quý phi, thì thấy Nguyễn quý phi dẫn theo một cung nữ chậm rãi đi vào đám đông hành lễ với phu nhân Định Quốc Công .

“Mẫu thân.”

Phu nhân Định Quốc Công đang trò chuyện với người khác, nghe tiếng Nguyễn quý phi thì ngừng cuộc trò chuyện, quay đầu liếc nhìn Nguyễn quý phi một cái.

“Ôi, hóa ra là Nguyễn quý phi không biết đẻ trứng mà cũng không biết làm việc gì cả!”

Mới vừa gặp mặt, phu nhân Định Quốc Công đã cạnh khóe như vậy rồi.

Các phu nhân quý phái khác đang vây xem không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn, vẻ mặt hóng hớt.

Nguyễn quý phi nghe thấy lời của phu nhân Định Quốc Công, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, nhưng nàng lại không kiêu ngạo như ngày thường trong cung, không trực tiếp chửi rủa vào mặt phu nhân Định Quốc Công.

“Mẫu thân, ở đây đông người, xin hãy chú ý chừng mực!”

Thấy cảnh này, Tang Nguyệt liền hứng thú, đúng là vật nào cũng có khắc tinh, Nguyễn quý phi này vậy mà cũng có lúc bị áp chế, phải xem cho kỹ mới được.

Phu nhân Định Quốc Công không hề kiềm chế vì lời nhắc nhở của Nguyễn quý phi, nói chuyện càng thêm đắc ý.

“Hừ, đây là thái độ ngươi nói chuyện với ta sao?

Ngươi đừng quên, nếu lúc trước không phải vì ngũ muội ngươi còn nhỏ chưa đến tuổi kết hôn thì căn bản không đến lượt ngươi vào cung.

Ngươi xem ngươi vào cung mấy năm không có con cái, không được sủng ái, ngay cả vị trí Hoàng hậu cũng không tranh được với Tang Nguyệt.

Thật sự giống như người mẹ ruột đã ch.ế.t kia, không có tiền đồ.”

Nguyễn quý phi muốn phát tác, nhưng nghĩ đến ca ca đang bị bệnh nặng trở nên thiểu năng của nàng vẫn còn ở trong phủ Định Quốc Công, liền đè nén lại lửa giận trong lòng.

“Mẫu thân, người đã khuất là lớn nhất, xin người cẩn trọng lời nói. Vị trí Hoàng hậu không phải là chuyện mà những kẻ như ngươi có thể bàn tán.

Hoàng thượng muốn sủng ai, phong ai làm hậu đều có cân nhắc của người, con gái tin rằng lựa chọn của Hoàng thượng là đúng đắn.”

Thấy Nguyễn quý phi trước mặt phu nhân Định Quốc Công lại biết điều như vậy, Tang Nguyệt cứ ngỡ Nguyễn quý phi có phải cũng giống nàng, đột nhiên bị một người xuyên không chiếm đoạt thân thể không.

Ưm! Nếu thật sự là vậy, chẳng phải là đồng loại sao? Biết đâu hai người còn có thể cùng nhau bàn bạc cách xuyên về.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 56: Nương Nương Bị Bắt Cóc


Nghĩ đến những điều này, Tang Nguyệt liền cảm thấy hứng thú, đã là đồng loại, vậy chi bằng cứ dựa vào thân phận Hoàng hậu mà giúp Nguyễn quý phi ra mặt, kết bạn với nàng ta.

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi xuống tầng hai, chen vào đám đông, đứng giữa Nguyễn quý phi và phu nhân Định Quốc Công.

Vì Tang Nguyệt đội khăn trùm đầu, những người này không nhìn rõ dung nhan nàng, chỉ coi nàng là tiểu thư nhà nào đó.

Tang Nguyệt xuyên qua tấm lụa trắng nhìn phu nhân Định Quốc Công đang châu báu đầy mình, cười khẩy nói: “Định Quốc Công rốt cuộc đen đủi đến mức nào mới cưới được một phu nhân như ngươi.”

Phu nhân Định Quốc Công nghe lời Tang Nguyệt nói, cau mày nhìn chằm chằm chiếc khăn trùm đầu màu trắng của nàng.

“Ngươi là tiểu thư nhà ai, sao lại không có giáo dưỡng như vậy?”

“Cho dù ta có không có giáo dưỡng đến mấy, cũng sẽ không bất kính với người đã khuất trước mặt mọi người, càng sẽ không bàn luận chuyện hậu cung của Hoàng thượng.

Hơn nữa, ngươi là một phu nhân Định Quốc Công nhỏ bé, so với Nguyễn quý phi mà nói, đáng lẽ phải quỳ lạy.”

“Ngươi…” phu nhân Định Quốc Công chỉ vào Tang Nguyệt không biết từ đâu chui ra: “Ngươi là vãn bối lại dám nói chuyện như vậy với trưởng bối như ta, xem ra người nhà ngươi không dạy dỗ ngươi tốt, để ta dạy dỗ ngươi.”

Lời vừa dứt, phu nhân Định Quốc Công liền giơ tay muốn tát một cái, nhưng chưa kịp đánh vào mặt Tang Nguyệt, đã bị Tang Nguyệt nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ tay, đẩy mạnh ra phía sau.

Phu nhân Định Quốc Công lảo đảo suýt ngã.

“Ngươi…” Phu nhân Định Quốc Công đứng vững lại, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt cười khẩy một tiếng nói: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi phải cảm ơn ta, nếu cái tát này của ngươi đánh vào mặt ta, ta sợ đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.”

“Khẩu khí lớn thật!” Định Quốc Công nghe thấy có người gây rối trong vườn liền chậm rãi đi đến: “Ta muốn xem rốt cuộc là ai dám ức h**p phu nhân nhà ta.”

Định Quốc Công đi vào giữa đám đông, liếc mắt khinh thường Nguyễn quý phi phía sau Tang Nguyệt: “Ngươi cái đồ vô dụng, mẫu thân bị người khác ức h**p, cũng không biết bảo vệ mẫu thân ngươi.”

Nguyễn quý phi thấy Định Quốc Công không giận mà uy, không biết là bị khí thế của ông ấy trấn áp, hay bị áp chế về huyết mạch, vậy mà lại rụt rè đi đến trước mặt Tang Nguyệt, chắn trước phu nhân Định Quốc Công.

“Vị tiểu thư này, ngươi nên rời đi rồi.”

Giọng Nguyễn quý phi không lớn, nhưng đã lọt vào tai Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt không để ý đến lời Nguyễn quý phi, quay người hỏi Định Quốc Công: “Định Quốc Công, ngươi có biết đạo quân thần không?”

Định Quốc Công ngẩn người một chút, chắp tay sau lưng cười khẩy nói: “Bổn Quốc Công đương nhiên hiểu đạo quân thần, nhưng cô nương có hiểu cách đối nhân xử thế không?”

Tang Nguyệt không trực tiếp trả lời lời Định Quốc Công, mà nhàn nhạt nói: “Luận Ngữ có nói vua lấy lễ để sai khiến bề tôi, bề tôi lấy lòng trung để thờ vua.

Mà nay Định Quốc Công lại dung túng phu nhân mình ức h**p quý phi. Quý phi này là nữ nhân của Hoàng thượng, ức h**p quý phi chính là bất kính với Hoàng thượng.”

Nói xong, Tang Nguyệt lại nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Nguyễn quý phi, nhàn nhạt nói: “Ngươi là quý phi, là nữ nhân của Hoàng thượng, không cần thấp hèn như vậy.

Sự thấp hèn của ngươi không đổi lấy sự nhượng bộ của họ, chỉ khiến họ càng lộng hành ức h**p ngươi hơn. Đồng thời, cũng làm mất mặt Hoàng thượng!”

Nghe vậy, Nguyễn quý phi ngẩng đầu nhìn Tang Nguyệt đang đội khăn trùm đầu, trong lòng hơi lay động.

Còn Định Quốc Công không ngờ một tiểu nha đầu lại có thể nói ra những lời này, bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng.

“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn chia rẽ mối quan hệ của gia đình ba người chúng ta trong tiệc sinh nhật của bổn Quốc Công.”

Định Quốc Công cũng là một người lợi hại, liền bỏ qua lễ nghĩa quân thần, lấy chuyện gia đình định tính chuyện của Nguyễn quý phi và phu nhân Định Quốc Công, như vậy, Tang Nguyệt liền trở thành một người vô lễ xen vào chuyện nhà người khác.

“Ồ, trùng hợp quá,” Tang Nguyệt mỉm cười: “Ta cũng là người nhà của Nguyễn quý phi.”

Lời này vừa nói ra, Nguyễn quý phi và Định Quốc Công, phu nhân Định Quốc Công đều sững sờ, trong đầu họ cố gắng nhớ lại những người thân xung quanh, nhưng hình như không có người thân nào như vậy cả!

Phu nhân Định Quốc Công nghĩ một lát, chắc chắn là kẻ lừa đảo, liền nhân lúc Tang Nguyệt không chú ý giật lấy chiếc khăn trùm đầu của nàng ta đắc ý cười nói: “Ta muốn xem là kẻ lừa đảo nào dám giả mạo người thân của phủ Định Quốc Công…”

Nụ cười của bà ta còn chưa kịp nở hết đã đơ cả người.

Dưới chiếc khăn trùm đầu vậy mà lại là đương kim Hoàng hậu.

Bà ta và Hoàng hậu tuy không đặc biệt thân quen, nhưng cũng từng tham gia một số yến tiệc cung đình, đương nhiên là đã gặp qua khuôn mặt này.

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Định Quốc Công phản ứng nhanh nhất lập tức trịnh trọng quỳ bái.

Đám đông vây xem thấy Định Quốc Công hành lễ liền biết thân phận của nữ tử trước mắt, nhao nhao quỳ xuống hành lễ.

Nguyễn quý phi cũng muốn quỳ xuống hành lễ nhưng bị Tang Nguyệt nắm chặt tay, ngăn lại hành động của nàng ấy.

“Nguyễn quý phi, chúng ta là tỷ muội, ngươi không cần hành lễ,” nàng dừng lại một chút rồi nở một nụ cười ngọt ngào với Nguyễn quý phi: “Kỳ biến, chẵn bất biến*…”

(* Đây là hai khái niệm liên quan đến tính chất của một đối tượng toán học)

Nói xong, Tang Nguyệt dùng ánh mắt mong chờ nhìn Nguyễn quý phi, hy vọng nàng có thể đối đáp được mật khẩu của người hiện đại.

Nhưng kết quả, nàng thất vọng.

Nguyễn quý phi chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người muốn uống canh củ sen gà mái sao? Vậy lát nữa thiếp thân sẽ sai người chuẩn bị cho người một phần?”

“Thôi đi, bây giờ không muốn uống canh nữa.”

Tang Nguyệt cười ngây ngô, hóa ra sự thay đổi của Nguyễn quý phi không phải vì nàng ấy bị người hiện đại chiếm giữ thân thể, mà là nàng gặp Định Quốc Công thì sẽ bị áp chế.

Ôi, mừng hụt một phen.

Nhưng đã ra mặt giúp nàng ấy rồi, vậy thì cứ giúp đến cùng đi!

Tang Nguyệt không ra lệnh cho những người đang quỳ trên đất đứng dậy, mà đang suy nghĩ nên trừng phạt Định Quốc Công và phu nhân Định Quốc Công thế nào.

Ngay khi nàng sắp mở miệng nói điều gì đó, đột nhiên thấy vài người áo đen bay xuống từ mái nhà.

“Có thích khách…”

Không biết ai là người đầu tiên phát ra tiếng kêu đó, hiện trường liền rơi vào hỗn loạn.

Đúng là đang buồn ngủ thì có người mang gối đến, khi ra cung Tang Nguyệt còn đang nghĩ lát nữa làm sao để trốn khỏi phủ Định Quốc Công, đây chẳng phải là có cơ hội rồi sao?

Nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn, nếu Dạ Thừa Ân không tìm được nàng, thì cứ coi như nàng bị thích khách bắt đi, ha ha…

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ chạy tán loạn, chỉ riêng Tang Nguyệt thì cười ha hả chạy ra ngoài.

Nhưng nàng chạy vui quá, không cẩn hận bị vấp bởi một viên đá, tiện thể đẩy Nguyễn quý phi đang ở phía trước.

Trong khoảnh khắc Tang Nguyệt và Nguyễn quý phi cùng ngã xuống, một mũi tên bay đến vị trí mà Nguyễn quý phi vừa đứng, rơi xuống bên cạnh Nguyễn quý phi.

Nguyễn quý phi trợn tròn mắt nhìn Tang Nguyệt bên cạnh, rồi lại nhìn mũi tên đó: “Đa tạ ân cứu mạng của nương nương.”

Cái gì, ngã một cái mà kiếm được một ân cứu mạng miễn phí sao?

Nhưng Tang Nguyệt lười giải thích, nàng còn muốn nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng trốn khỏi phủ An Quốc Công, sống những ngày không cần lo lắng bị Dạ Thừa Ân hại ch.ế.t.

Nàng đứng dậy, định tiếp tục bỏ chạy, thì bị một người áo đen từ phía sau ôm chặt lấy rồi bay lên mái nhà.

Người đàn ông áo đen này hành động quá nhanh, giống như một cơn gió, đợi Nguyễn quý phi phản ứng lại muốn lớn tiếng hô “Bảo vệ Hoàng hậu nương nương” thì người áo đen đã ôm Tang Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 57: Chơi Hơi Quá Rồi


Sau khi Tang Nguyệt bị đưa đi, rất nhanh bị người áo đen trói tay chân, mắt cũng bị bịt vải đen.

Trong bóng tối phảng phất một nỗi sợ hãi và bất an.

Để bảo toàn mạng sống, nàng không gây ra bất kỳ xung đột trực diện gay gắt nào với người áo đen, mà ngoan ngoãn đi theo họ, thầm nghĩ sao nàng lại đen đủi đến thế chứ!

Rất nhanh, Tang Nguyệt cảm thấy mình bị đưa vào một căn phòng, nàng cảm nhận được sự lắc lư dưới chân, cũng nghe thấy tiếng nước, thầm nghĩ đây chắc là trên thuyền, những người này muốn đưa nàng đi đâu?

Họ nhắm vào thân phận Hoàng hậu của nàng sao?

Hay là kẻ thù mà nguyên thân gây ra khi làm nhiều việc ác trước đây?

“Các ngươi là ai, vì sao lại bắt ta?” Tang Nguyệt mang theo nghi hoặc nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, ngược lại người áo đen lại trói nàng vào một cây cột.

Cách trói này cũng khá thú vị, không giống như trong phim truyền hình xưa nay, bị trói quay lưng vào cột.

Nàng là ôm lấy cột, mặt đối diện với cột bị trói, hơn nữa cũng không trói nàng quá khó chịu, chỉ trói cổ tay, không trói cánh tay.

“Các ngươi là ai? Nếu vì tiền bạc, ta có thể cho các ngươi, nếu có thù thì cứ nói thẳng, có lẽ trong đó có hiểu lầm.”

Đối với câu hỏi lần thứ hai của Tang Nguyệt, vẫn không có ai trả lời, chỉ có tiếng “kẽo kẹt” khi thuyền khởi động.

Những người này thật là b*nh h**n, bắt người đến mà không nói lời nào, chẳng lẽ là bắt nàng về làm bình hoa để ở đây ngắm sao?

Đúng lúc Tang Nguyệt đang nghi hoặc, nàng cảm thấy có nam tử từ phía sau ôm lấy nàng.

Khuôn ngực ấm áp của nam tử áp sát vào lưng nàng.

Sau đó một đôi bàn tay lớn đầy chai sần cởi dây lưng của nàng, cởi áo trên của nàng, chỉ để lại một chiếc yếm màu hồng.

Bàn tay thô ráp của hắn lướt trên vùng da trắng nõn trước ngực nàng.

Tang Nguyệt bị bịt mắt, các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Vì vậy khoảnh khắc nam tử kia chạm vào nàng, nàng liền giật mình kêu lên.

“Ngươi muốn làm gì?”

Sao cảm giác hỏi câu này hay không cũng chẳng khác gì.

Nam tử không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào cho Tang Nguyệt, chỉ cúi đầu hôn mạnh vào hõm cổ nàng, ngậm lấy d** tai nàng.

Hai tay hắn cũng từ vùng da trắng nõn trên ngực từ từ lướt xuống, cho đến tận dưới eo của Tang Nguyệt…

Tang Nguyệt muốn chửi rủa, nhưng há miệng ra lại phát ra tiếng r*n r* quyến rũ, cơ thể cũng mềm nhũn yếu ớt dựa vào ngực người đàn ông.

Vì Tang Nguyệt chỉ mặc một chiếc yếm, nên làn da của nàng cũng rất nhạy cảm, nàng cảm nhận được nam tử phía sau cũng đang tr*n tr** nửa thân trên, cơ bắp săn chắc nóng bỏng, lồng ngực phập phồng rất mạnh.

Nam tử phía sau nghe thấy tiếng r*n r* trầm thấp quyến rũ của mỹ nhân trong lòng, phát ra hai tiếng cười khàn khàn.

Hắn lại từ dưới eo lướt đến hông, vịn eo thon của nàng, nhấc mông nàng lên, dùng chân đá nhẹ chân nàng sang một bên, bắp đùi trực tiếp để lộ một khoảng trống…

Trong lúc Tang Nguyệt * l**n t*nh m* lấy lại được chút lý trí, đây là khúc dạo đầu của việc thất thân, nàng không thể cứ thế mà mất trinh tiết, cho dù bị Dạ Thừa Ân tìm thấy, cũng là đường ch.ế.t, dù sao cũng là ch.ế.t, chi bằng ch.ế.t một cách trong sạch hơn.

“Thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành!”

Khi Tang Nguyệt nghe tiếng người đàn ông c** q**n áo của hắn, đầu nàng đột ngột ngửa ra sau, rồi đập vào cây cột.

“Nguyệt nhi, là trẫm…”

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt muốn đâm đầu vào cột để chứng tỏ trong sạch, nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ra sau, nhưng đầu Tang Nguyệt vẫn đập vào cột, chẳng qua có lực kéo của hắn, nên lực đập vào cột không quá mạnh, chỉ bị trầy da một chút.

Tấm vải đen trên mắt Tang Nguyệt cũng bị lấy xuống, nàng chớp chớp mắt rồi từ từ mở ra.

Trước mắt là khoang thuyền đầy hoa tươi, ngoài cửa sổ là một hồ nước phẳng lặng.

Trong lúc nàng quan sát môi trường xung quanh, Dạ Thừa Ân phía sau đã giúp nàng cởi dây trói trên tay.

“Nguyệt nhi, trẫm không ngờ, nàng lại vì trẫm mà có thể sẵn sàng ch.ế.t để bảo vệ trong sạch” Dạ Thừa Ân tr*n tr** nửa thân trên, ôm Tang Nguyệt vào lòng: “Trẫm, vừa nãy thật sự rất cảm động.”

Cảm động cái rắm, nàng suýt ch.ế.t khiếp, hơn nữa tên khốn nạn này không phải đang ở trong cung sao? Sao lại chạy ra đây, còn bắt nàng chơi trò này, cái trò b**n th** này…

“Hoàng thượng, sau lưng thần thiếp sau lưng còn có vết thương, người trước đây không phải nói…”

“Trẫm đã xem rồi, vết thương đã lành rồi, hơn nữa chúng ta là đứng từ phía sau, sẽ không chạm vào vết thương của nàng,” Dạ Thừa Ân cười xấu xa: “Trẫm có thông minh không?”

Thông minh? Thông minh không phải nên dùng vào đạo trị quốc sao? Sao lại dùng hết vào chuyện nam nữ này chứ.

Thất bại trong việc bỏ trốn, cộng thêm vừa nãy bị trêu chọc một phen, đáng ghét!

Trong đầu Tang Nguyệt như có hàng trăm con lạc đà phi nhanh.

“Hoàng thượng quả thật rất thông minh,” Tang Nguyệt cười ngây ngô: “Nhưng chúng ta có nên về lại phủ Định Quốc Công giải thích chuyện hôm nay không, để không Định Quốc Công sợ hãi.”

Đây là sự vùng vẫy cuối cùng của nàng hôm nay, lỡ đâu quay về, đông người, lại nhân lúc hỗn loạn chạy thêm một vòng.

Dạ Thừa Ân vừa giúp Tang Nguyệt nhặt quần áo trên đất mặc vào, vừa nói: “Không sao, trẫm đã phái người đi nói rồi, tiện thể trị tội hắn bất kính với Hoàng hậu, phạt hắn bổng lộc nửa năm, cấm túc ba tháng.”

Được rồi, đã sắp xếp hết cả rồi, Tang Nguyệt cũng không tìm được lý do để quay về phủ Định Quốc Công nữa, cả người ủ rũ.

Dạ Thừa Ân đang mặc quần áo, thấy Tang Nguyệt không vui, quan tâm hỏi: “Nguyệt nhi, sao vậy?”

“Không có gì, chẳng qua khó khăn lắm mới ra cung được một chuyến, lại chẳng có gì để chơi…” Tang Nguyệt phồng má nói.

“Ai nói không có gì vui đâu,” lời vừa dứt, Dạ Thừa Ân đã mặc xong quần áo, ôm Tang Nguyệt vào lòng một lần nữa: “Trẫm đã chuẩn bị thứ vui vẻ cho nàng rồi…”

“Những thứ vừa nãy thôi sao?”

Tang Nguyệt nhìn chằm chằm sợi dây thừng trên đất, nhíu mày, cái này đâu phải là vui, rõ ràng là bị đùa giỡn, thật sự nghi ngờ ngôn ngữ của tên nam nhân chó má này.

Dạ Thừa Ân cũng thấy ánh mắt Tang Nguyệt liếc nhìn sợi dây thừng trên đất, biết nàng hiểu lầm ý của hắn.

“Thứ trẫm chuẩn bị cho nàng ở bên ngoài, không phải ở đây.”

Trong lúc nói chuyện, Dạ Thừa Ân đã dẫn Tang Nguyệt đi ra ngoài khoang thuyền.

Ngoài khoang thuyền đặt một chiếc bàn ăn, trên bàn ăn đã bày đầy rượu và thức ăn.

Bốn góc thuyền có vài thị vệ mặc thường phục đứng.

“Nguyệt nhi, trẫm đặc biệt cho người chuẩn bị các món ngon,” Dạ Thừa Ân kéo tay Tang Nguyệt ngồi xuống trước bàn ăn: “Nàng nếm thử xem, hương vị thế nào?”

Tang Nguyệt nhìn chằm chằm những món ăn nhạt nhẽo như luộc, đôi đũa ngọc trong tay khựng lại.

“Nguyệt nhi…” Dạ Thừa Ân hơi nghi hoặc nhìn Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt cười toe toét: “Hoàng thượng, ở đây có ớt không? Cái này quá nhạt, không dễ ăn.”

Nghe lời Tang Nguyệt nói, Dạ Thừa Ân cau mày, hắn nhớ Hoàng hậu của hắn trước đây thích nhất là hương vị thanh đạm, ghét nhất vị cay, sao hôm nay lại ngược lại?

Bị đánh tráo rồi sao? Nhưng hắn đã sai Ảnh Phong điều tra không hề bị đánh tráo mà!

Chẳng lẽ Hoàng hậu trước mắt chính là mượn xác hoàn hồn được ghi chép trong sách cổ sao?
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 58: Yêu Quái Phương Nào?


“Hoàng thượng, người sao vậy?” Tang Nguyệt mỉm cười nói, “Nếu không có ớt cũng không sao.”

Nói rồi, Tang Nguyệt gắp một miếng cá vào bát.

Suy nghĩ của Dạ Thừa Ân cũng bị giọng nói của Tang Nguyệt kéo về.

“Quả thực, trên thuyền này không có ớt, là trẫm sơ suất rồi.”

Dạ Thừa Ân lặng lẽ ăn hai miếng rau, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng hậu còn nhớ đêm chúng ta thành thân, nàng đã khóc vì cảm động khi trẫm chuẩn bị bánh ngọt vị ớt không?”

Bánh ngọt vị ớt? Khẩu vị của nguyên thân này nặng thật!

Tang Nguyệt nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: “Thần thiếp nhớ, hì hì…”

Dạ Thừa Ân nghe câu trả lời của Tang Nguyệt, lại tiếp tục hỏi: “Vậy Hoàng hậu còn nhớ đêm giao thừa năm ngoái, nàng tựa vào lòng trẫm nói rằng đợi chúng ta có con, bất kể trai gái đều sẽ dùng chữ ‘Tư’ làm tên không?”

Nam nhân chó má này sao đột nhiên hôm nay cứ muốn nhắc lại chuyện cũ mãi vậy, nhưng cứ chiều theo hắn, hắn vui là được rồi.

“Đương nhiên nhớ rồi, khi đó Hoàng thượng đối xử với thần thiếp thật tốt, thần thiếp rất cảm động.”

Dạ Thừa Ân cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không rõ.

“Vậy Hoàng hậu còn nhớ nửa năm trước, nàng tự tay làm cho trẫm một chiếc túi thơm uyên ương, trẫm rất vui mừng, đã sủng hạnh nàng một đêm.”

“Nhớ, nhớ,” Tang Nguyệt gắp một miếng thịt vào bát Dạ Thừa Ân: “Hoàng thượng mau ăn đi, cơm canh nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.”

Tang Nguyệt bị Dạ Thừa Ân hỏi đến mức có chút bực mình, không muốn tiếp tục cùng hắn nhắc lại chuyện cũ nữa.

Ai ngờ, Tang Nguyệt vừa gắp thức ăn cho Dạ Thừa Ân xong, liền bị Dạ Thừa Ân túm cổ kéo đến trước mặt hắn.

“Hoàng thượng, người…” Tang Nguyệt nắm lấy tay Dạ Thừa Ân đang bóp cổ nàng, giọng nói khó khăn: “Người... đây là… làm gì?”

Vẻ dịu dàng trên mặt Dạ Thừa Ân biến mất hoàn toàn, lạnh như ánh trăng mùa đông.

“Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, lại dám nhập vào người Hoàng hậu?”

“Hoàng thượng… thần thiếp không biết người đang nói gì…”

“Ba chuyện trẫm vừa hỏi nàng, không có chuyện nào từng xảy ra, mà nàng lại nói nàng nhớ…”

Toang rồi, sơ suất rồi, nguyên thân Hoàng hậu này không phải là nữ chính, nên Tang Nguyệt chỉ nhớ đại khái cốt truyện của nàng ta, đâu còn nhớ chi tiết đến mức ăn gì, tặng gì.

Thôi, đã không giấu được thì thẳng thắn đi, biết đâu còn giữ được mạng.

“Hoàng thượng… người buông thần thiếp ra… thần thiếp sẽ nói cho người biết…”

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt xác nhận câu trả lời của hắn, trong lòng suy nghĩ phức tạp, hắn không biết đây có phải là kết quả hắn mong muốn hay không.

Hắn buông Tang Nguyệt đang tái mét mặt ra.

Tang Nguyệt th* d*c vài hơi thật mạnh mới hồi phục lại hơi thở.

Dạ Thừa Ân nhìn các thị vệ gần đó, lạnh lùng nói với Tang Nguyệt: “Theo trẫm vào khoang thuyền.”

“Ồ.”

Tang Nguyệt ủ rũ, cúi mắt, theo sau Dạ Thừa Ân vào khoang thuyền.

Vào khoang thuyền, Dạ Thừa Ân đóng sập cửa lại, sau đóchắp tay sau lưng đứng trước mặt Tang Nguyệt.

“Nàng có thể nói rồi, nếu có nửa lời dối trá, trẫm sẽ khiến nàng hôm nay không thể bước ra khỏi cửa này!”

Tang Nguyệt luôn giữ trạng thái cúi mắt, có cảm giác như bị giáo viên bắt quả tang khi gian lận trong kỳ thi.

“Thật ra ta sống ở một nơi rất xa xôi, vì một tai nạn mà đến được thân thể của Hoàng hậu,” Tang Nguyệt mím môi: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta không thể quay về thân thể của mình… Nhưng người yên tâm, ta chưa từng có ý định làm hại các người.”

“Nguyên thân của nàng tên là gì, trong nhà có mấy người, cha mẹ như thế nào?”

“Tên thật của ta cũng là Tang Nguyệt, trong nhà có ba người, ta là một sinh viên đại học bình thường, cha mẹ đều là người kinh doanh.”

Dạ Thừa Ân nhíu mày: “Sinh viên đại học?”

Tang Nguyệt ngẩng đầu giải thích: “Sinh viên đại học giống như thư sinh ở chỗ các người vậy đó, mỗi ngày đều đọc sách học hành.”

“Vậy nàng cũng giỏi thật, một nữ tử cũng có thể làm thư sinh.”

“Chỗ của chúng ta nam nữ bình đẳng, mọi người đều có thể cùng nhau đến trường học, nữ tử cũng có thể làm quan.”

Dạ Thừa Ân nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh sáng ngời của Tang Nguyệt, chăm chú lắng nghe nàng miêu tả về thế giới của nàng, không nói gì nữa, trong lòng dường như đang phán đoán thật giả trong lời nói.

Một lát sau, hắn lại chậm rãi mở lời: “Nàng xuyên vào thân thể Hoàng hậu khi nào?”

“Ừm… chính là ngày Đại Hoàng tử rơi xuống nước, ta đã cứu ngài ấy.”

Dạ Thừa Ân vừa v**t v* chiếc nhẫn ngón cái trên tay, vừa hồi tưởng lại những chuyện trước đây.

Quả thực, chính từ ngày đó, Hoàng hậu mà hắn quen biết đã thay đổi, hiền lành, hiểu chuyện, vui vẻ…

“Chuyện này, nàng có nói với người khác không?”

Tang Nguyệt lắc đầu: “Chuyện kỳ lạ như vậy sao ta dám nói với người khác chứ, nhỡ đâu làm người khác sợ hãi thì không tốt!”

“Nếu đã vậy, chuyện này ngoài trẫm ra, không được nói với người khác,” Dạ Thừa Ân có vẻ suy tư gật đầu: “Từ nay về sau nàng tiếp tục sống với thân phận Hoàng hậu.”

Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nhưng… tạm dừng bổng lộc của nàng, cấm túc Phượng Tê Cung!”

Ha, hôm nay thật không phải một ngày tốt lành, trốn thoát thất bại thì thôi đi, lại còn bị tên nam nhân chó má này sờ mó loạn xạ một phen, bây giờ lại còn bị đình bổng lộc cấm túc.

Đây chẳng phải là ngồi tù trá hình sao!

Dạ Thừa Ân thấy vẻ mặt Tang Nguyệt thất vọng, muốn đưa tay an ủi, nhưng bàn tay ấy không hiểu sao lại nặng ngàn cân, khó lòng nhấc lên.

Nếu không phải tò mò, hắn không hỏi những điều này liệu có tốt hơn không?

Nhưng lời đã hỏi ra, không thể rút lại được.

Giờ đây, khi phát hiện ra nữ tử trước mắt là một người thân xác và linh hồn không đồng nhất, trong lòng luôn có một cái gai vô hình, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Biết được sự thật, Dạ Thừa Ân cũng không còn tâm trí chơi đùa nữa, dẫn Tang Nguyệt về Hoàng cung, trên đường đi, hai người ăn ý giữ im lặng.

Trở về Hoàng cung, mọi thứ đều diễn ra theo sắp xếp của Dạ Thừa Ân, cửa Phượng Tê Cung đóng chặt, Tang Nguyệt bị cấm túc.

Rất nhanh, các cung nhân trong hậu cung đều biết Hoàng hậu đã bị thất sủng, bị phạt cấm túc lại còn bị cắt bổng lộc, không khác gì các nương nương trong lãnh cung.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Dạ Thừa Ân cũng không đến thăm Tang Nguyệt một lần nào nữa.

Ngày này, Hỉ Vân bưng một bát cháo và một đĩa nhỏ dưa muối đi vào phòng Tang Nguyệt.

“Nương nương, người cứ ăn tạm đi ạ!”

“Sao lại là những thứ này?”

Hai tay Tang Nguyệt chống cằm nhìn bữa ăn lèo tèo như nước lã, thở dài một hơi, cứ thế này sợ rằng sẽ ch.ế.t đói mất, phải nghĩ cách thôi.

Nàng nhận lấy bát cháo và dưa muối từ Hỉ Vân rồi bắt đầu ăn.

Lạc Yến với vẻ mặt ủ rũ cầm một chậu đồng rỗng đi vào.

“Nương nương, băng của chúng ta cũng bị cắt rồi,” nàng thở dài tiếp tục nói: “Trời nóng như thế này thì làm sao mà sống đây!”

Tang Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nóng thì mặc ít quần áo thôi…”

Đột nhiên, Tang Nguyệt như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: “Hỉ Vân, Lạc Yến, trong kho của chúng ta còn vải vóc không?”

Hỉ Vân gật đầu: “Có,” nàng dừng lại một chút: “Nhưng đều là những loại vải cũ kỹ, lỗi thời, đã bám bụi rồi.”

Tang Nguyệt hỏi dồn: “Vậy số lượng có nhiều không?”

“Cũng khá nhiều ạ.”

“Các ngươi mau dẫn ta đi xem.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 59: Buổi Trình Diễn Thời Trang


“Vâng, xin mời nương nương đi theo chúng nô tỳ.”

Tang Nguyệt uống cạn bát cháo, đặt mạnh bát xuống rồi theo hai cung nữ đến kho vải.

Trong kho có cả một bức tường đầy vải vóc, tuy có chút bụi nhưng không ảnh hưởng nhiều, hơn nữa đều là chất liệu thượng hạng.

“Hỉ Vân, Lạc Yến, lấy hai cuộn vải màu nhạt mà các ngươi thích đưa đến phòng ta rồi giúp ta chuẩn bị kéo và kim chỉ.”

“Vâng.”

Dặn dò hai cung nữ xong, Tang Nguyệt trở về phòng lấy giấy bút vẽ vài bộ sườn xám.

Thời tiết nóng như vậy lại không có băng để hạ nhiệt, vậy thì chỉ có thể mặc ít áo thôi.

Nếu không phải lo lắng những thứ như áo hai dây quá hở hang, sợ làm những người này sợ hãi, nàng thật sự muốn làm nguyên bộ áo hai dây và quần soóc ra.

Không lâu sau, Hỉ Vân và Lạc Yến mỗi người cầm một cuộn vải màu nhạt đi vào, còn đặt kim chỉ mà Tang Nguyệt muốn lên bàn.

“Nương nương, người đang làm gì vậy ạ?”

“Đương nhiên là làm quần áo mới cho các ngươi rồi!” Tang Nguyệt vừa nói, vừa dùng tay đo kích thước của họ.

Hai cung nữ nghe Tang Nguyệt muốn làm quần áo cho họ, cảm động mỉm cười, nhưng rất nhanh khóe miệng lại xịu xuống.

“Nương nương, ý tốt của người chúng nô tỳ xin nhận, có điều chúng nô tỳ đều là nô tỳ, đâu thể để người làm quần áo cho chúng nô tỳ chứ!”

Tang Nguyệt vừa ghi lại kích thước của hai người, vừa nói: “Các ngươi không hiểu, ta đây là muốn lợi dụng các ngươi để kiếm chút tiền cho Phượng Tê Cung chúng ta, cũng có thể giúp các ngươi cởi bớt mấy lớp quần áo rườm rà, mát mẻ hơn.”

Đây là ý gì?

Hai cung nữ nghi hoặc nhìn Tang Nguyệt, họ càng ngày càng không hiểu Hoàng hậu nương nương của họ, luôn làm ra những thứ mà họ không hiểu lắm.

Tang Nguyệt thấy hai người nghi hoặc, liền đưa bản vẽ sườn xám đã vẽ xong cho hai người xem, và nói kế hoạch của nàng.

Hai cung nữ không biết kế hoạch của Tang Nguyệt có khả thi hay không, nhưng dựa trên hai chữ “trung thành”, tuyệt đối sẽ không từ chối.

Rất nhanh, Tang Nguyệt dẫn hai cung nữ làm xong hai bộ sườn xám.

Cái này nhìn thế nào cũng hơi giống túi vải, nhưng Hoàng hậu đã ra lệnh, hai cung nữ vẫn đến sau bình phong thay sườn xám vào.

Mặc sườn xám vào người rất thoải mái, một bộ quần áo có thể che chắn cơ thể gọn gàng, không giống như trước đây họ phải mặc nhiều lớp áo, hơn nữa bộ quần áo đó lại không an toàn, nếu dây lưng tuột ra, cả bộ quần áo sẽ rơi xuống.

Hai cung nữ thay sườn xám xong lại đứng trước gương đồng nhìn.

Trước khi mặc thì giống túi vải, mặc vào người thì ngực nở mông cong, tôn lên vóc dáng, hơn nữa rất tiện lợi.

“Nương nương, trang phục người thiết kế thật mát mẻ, lại còn rất đẹp, nô tỳ rất thích.”

“Nô tỳ cũng rất thích.”

Hai cung nữ nhìn mình trong gương đồng, mặt mày đầy vẻ hài lòng.

Tang Nguyệt ngồi trên ghế dựa nhìn dáng vẻ vui mừng của hai cung nữ cười nói: “Đương nhiên rồi, bổn cung còn có thể làm rất nhiều quần áo đẹp nữa, đợi vài ngày nữa các ngươi sẽ được thấy.”

Dạ Thừa Ân chỉ phạt Tang Nguyệt cấm túc, chứ không phạt các cung nhân của nàng, cho nên Hỉ Vân và Lạc Yến có thể tự do ra vào Phượng Tê Cung.

Hai cung nữ mặc sườn xám do Tang Nguyệt thiết kế đi dạo trong hoàng cung hai ngày, cả hậu cung đều sôi sục, không chỉ các cung nữ thèm muốn sườn xám của họ, mà ngay cả các phi tần cũng để mắt đến sườn xám trên người họ.

“Sườn xám trên người chúng tôi đâu có gì đẹp, nương nương của chúng tôi năm ngày sau sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang trước cửa Phượng Tê Cung, còn có những bộ quần áo đẹp hơn nhiều.”

Đây là lời Tang Nguyệt dạy hai cung nữ nói, chỉ cần có người khen quần áo của họ đẹp, họ liền nói như vậy.

Những người khác tuy chưa từng nghe ba chữ “buổi trình diễn thời trang”, nhưng cũng đoán ra đại khái, đó chính là buổi triển lãm quần áo kiểu mới do Hoàng hậu làm.

Mọi người đã thấy được sức hút của sườn xám, đương nhiên rất tò mò về những bộ quần áo đẹp hơn sườn xám sau năm ngày nữa.

Rất nhanh, năm ngày trôi qua, sau sự lao động không ngừng nghỉ ngày đêm của Tang Nguyệt, chuyện buổi trình diễn thời trang đã được đưa ra bàn bạc.

Ngày này, cửa Phượng Tê Cung rộng mở, Tang Nguyệt mang một cái ghế ra ngồi sát ngay ngưỡng cửa.

Thị vệ canh cổng nhìn Tang Nguyệt ngồi sát ngưỡng cửa, khẽ nhíu mày: “Hoàng hậu nương nương, người không thể…”

“Ta biết, ta biết, ta bị cấm túc, chỉ cần chân ta còn ở trong ngưỡng cửa, là không vi phạm quy định!”

Tang Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa bất mãn nói.

Lúc này, Hỉ Vân, Lạc Yến cũng dẫn theo một đám cung nhân dùng ván gỗ đơn giản dựng một sân khấu trước cửa Phượng Tê Cung.

Trên sân khấu trải một tấm vải đỏ lớn, một sân khấu đơn giản đã được chuẩn bị xong.

Các phi tần, công chúa cũng biết tin hôm nay có buổi trình diễn thời trang nên nhao nhao vây quanh cửa Phượng Tê Cung.

Thị vệ canh gác tiến thoái lưỡng nan, nhưng lại vô phương cứu chữa, dù sao chân Tang Nguyệt không bước ra khỏi ngưỡng cửa, họ cũng không thể làm gì.

Tang Nguyệt nhìn càng ngày càng nhiều người vây quanh, vui vẻ hắng giọng, lớn tiếng nói chuyện với các phi tần và công chúa đang vây quanh cửa lớn.

“Cảm ơn các tỷ muội đã đến ủng hộ, thiết kế trang phục hôm nay đều là phiên bản giới hạn, nếu các vị vừa ý, có thể mua, nếu không vừa ý, cứ coi như đến ủng hộ ta.”

Cái gì? Bán quần áo? Hoàng hậu nương nương lại muốn bán quần áo trong hoàng cung, cái này thật là mới lạ, không biết quần áo nàng bán sẽ như thế nào.

Mọi người còn đang bàn tán xì xào, Tang Nguyệt đã cho các cung nữ mặc những bộ váy áo kiểu dáng hiện đại do nàng làm lên sân khấu trải vải đỏ.

Buổi trình diễn thời trang lần này chủ yếu là váy cưới, váy dạ hội, váy Lolita.

Tài nghệ của Tang Nguyệt không thể sánh bằng các nhà thiết kế thời trang hiện đại, nhưng nàng đã tạo ra hình dáng của trang phục, cũng đủ để lay động tất cả mọi người.

Vì vậy, khoảnh khắc các cung nữ xuất hiện trong những bộ trang phục này, cả toàn trường đều sôi sục.

“Đẹp quá!”

“Đây là bộ quần áo đẹp nhất mà ta từng thấy, không có bộ thứ hai.”

“Hoàng hậu nương nương quả thật là một tài năng!”

“Ta rất thích bộ đó, ta muốn mua.”

“Ta cũng muốn mua.”

“Ta nhìn thấy trước, ta mua trước.”

Tang Nguyệt nhìn thấy mọi người rất hài lòng với những bộ quần áo do nàng làm, trong lòng đã bắt đầu tính toán, đợi quần áo bán được giá cao, có thể cải thiện bữa ăn của mọi người rồi, ngày nào cũng uống cháo, các cung nhân trong Phượng Tê Cung đều gầy rộc cả rồi.

“Hoàng hậu nương nương, những chiếc váy này giá bao nhiêu? Ta muốn mua hết!”

Người đầu tiên mở lời là Nguyễn quý phi, trong lòng nàng cảm kích chuyện Tang Nguyệt đã cứu mạng nàng ở phủ Định Quốc Công hôm đó.

Sau khi về cung muốn cảm ơn Tang Nguyệt, nhưng lại biết Tang Nguyệt đắc tội Hoàng thượng bị phạt, nàng muốn cảm ơn nhưng không biết phải làm sao.

Nay nghe Tang Nguyệt muốn bán quần áo, thầm nghĩ nàng ấy chắc cũng gặp khó khăn, nếu không sẽ không làm vậy, chi bằng làm một việc tốt, hơn nữa nàng cũng thật sự thích những chiếc váy này, tùy tiện một chiếc cũng có thể làm lóa mắt người khác.

Tang Nguyệt nghe Nguyễn quý phi chủ động hỏi giá, giơ một bàn tay lên vẫy vẫy: “Những mẫu giới hạn này, mỗi kiểu chỉ làm một chiếc, cho nên giá khởi điểm là năm mươi lượng bạc một chiếc, ai trả giá cao hơn thì được.”

Vậy mà lại chơi kiểu đấu giá, nhưng như vậy mới kịch tính.
 
Back
Top Bottom