Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác

Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 40: Tự Hào


Nghe lời giải thích của Dạ Thừa Ân, trong lòng Tang Nguyệt thở dài, trí tưởng tượng của Dạ Thừa Ân phong phú như vậy, không đi làm đạo diễn quay phim thì hơi tiếc nuối.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt cúi đầu cười nhẹ, tưởng là hắn đã đoán trúng thiết kế của Tang Nguyệt, đắc ý tháo chiếc q**n l*t đang đội trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt quý phái.

“Miếng khăn mới này của Hoàng hậu cũng tặng cho trẫm chứ?”

Tang Nguyệt vẫn mơ hồ như thường lệ.

“Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó đi!”

Dạ Thừa Ân mặc kệ, chỉ cần là đồ do Tang Nguyệt làm ra thì đều thuộc về hắn.

Dạ Thừa Ân còn muốn nói gì đó, Ảnh Phong bước vào phòng chắp tay nói với Dạ Thừa Ân: “Hoàng thượng.”

Dạ Thừa Ân ngẩng đầu nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Ảnh Phong liền biết có việc quan trọng, liền đứng dậy nhét chiếc q**n l*t và băng vệ sinh do Tang Nguyệt làm vào trong áo.

“Hoàng hậu, mấy ngày nay trẫm có chút bận, sẽ không đến thăm nàng nữa.”

Nghe lời này, trong lòng Tang Nguyệt vui sướng, nàng cũng không muốn gặp tên nam nhân động một tí là bắt nạt, chọc nàng tức giận này đâu.

Nhưng nên giả vờ thì vẫn phải giả vờ một chút, Tang Nguyệt mỉm cười dịu dàng nói: “Hoàng thượng cứ đi lo việc, không cần bận tâm đến thần thiếp.”

“Hoàng hậu thật ngoan.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân quay người cùng Ảnh Phong rời khỏi Phượng Tê Cung.

Mấy ngày tiếp theo, Dạ Thừa Ân quả thật không đến tìm Tang Nguyệt, còn Tang Nguyệt cũng chơi rất vui vẻ, ngày nào cũng cùng Liễu tần, Lương tiệp dư, Công chúa An Lạc chơi mạt chược, cuộc sống nhỏ ngày càng sung sướng.

Tang Nguyệt còn cho Thượng Y Cục làm q**n l*t và băng vệ sinh gửi đến các cung cho các phi tần và nữ quyến hoàng gia sử dụng.

Bất kể mọi người có thích Hoàng hậu hay không, nhưng họ đều hết lời khen ngợi chiếc q**n l*t và băng vệ sinh do Hoàng hậu thiết kế.

Sau này không cần bị chiếc quần dài bí bách làm cho đùi nổi rôm sảy nữa, hơn nữa trong kỳ kinh nguyệt cũng có thể tự do ra ngoài, không cần trốn trong giường, cảm giác thật tuyệt.

Tang Nguyệt trong hậu cung ngoài cái mác đột nhiên trở nên hiền thục lại có thêm một cái mác tinh tế, khéo léo.

Một ngày nọ, cung nữ của Dạ Thừa Ân đến truyền lời.

“Hoàng hậu nương nương, hôm nay có gia yến, Hoàng thượng hạ lệnh nô tỳ dẫn Hoàng hậu cùng hai vị phi tần và Công chúa An Lạc đến Khánh Thiên Điện dùng bữa tối.”

“Gia yến?”

Bốn người đang chơi mạt chược đều nghi hoặc quay đầu nhìn cung nữ truyền lời.

Cung nữ lại hành lễ với bốn người: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Công chúa An Lạc, Liễu tần, Lương tiệp dư, An Khánh Vương đại thắng nước Đông Ly đã về triều, Hoàng thượng đặc biệt mở yến tiệc nội bộ trong nhà để chào mừng An Khánh Vương.”

An Khánh Vương? Đệ đệ cùng cha khác mẹ của Dạ Thừa Ân.

Tang Nguyệt đã từng thấy hình dáng của An Khánh Vương trong truyện tranh.

Hắn văn võ song toàn, hiền hòa như ngọc, là bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều tiểu thư quý tộc.

Tuy An Khánh Vương có tài, nhưng tiếc là không đủ tàn nhẫn như Dạ Thừa Ân, nên mới thất bại trong cuộc tranh giành ngôi vị với Dạ Thừa Ân.

Mặc dù An Khánh Vương thất bại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ủng hộ của một số đại thần trong triều đối với An Khánh Vương, vô tình đẩy An Khánh Vương vào thế đối lập với Hoàng thượng.

Mà Dạ Thừa Ân, với tâm tư sâu sắc, sau khi lợi dụng An Khánh Vương xong liền gán cho hắn tội mưu phản rồi cho chém đầu

Nam tử như ngọc ấy cứ thế mà ch.ế.t đi, trước khi ch.ế.t còn chưa thành thân, thật tiếc cho một bề ngoài đẹp như vậy…

“Nếu An Khánh Vương đã về rồi, chúng ta cùng đi thôi!” Tang Nguyệt đặt lá mạt chược trong tay xuống nói với ba người kia.

Ba người cũng đặt lá mạt chược xuống, nam tử đẹp trai này bất kể có phải của họ hay không, nhìn cho đã mắt cũng không thiệt, hơn nữa lại là yến tiệc trong nhà.

“Hoàng hậu nương nương nói phải, vậy chúng ta cùng đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”

Mấy người cùng nhau đặt mạt chược xuống, chỉnh trang lại y phục đơn giản rồi cùng đến Khánh Thiên Điện.

Đệ đệ và muội muội của Dạ Thừa Ân này rất nhiều, Tang Nguyệt đếm cũng thấy khó khăn, nhưng không sao, những người này đều không phải nhân vật quan trọng trong cốt truyện, chỉ cần chào hỏi đơn giản là được.

Tang Nguyệt cùng các hoàng đệ, hoàng muội đang có mặt đơn giản chào hỏi một tiếng rồi đi về phía chủ vị.

Nàng vừa ngồi xuống, chuẩn bị trò chuyện vài câu chuyện thường ngày với Thái hậu đã ngồi sẵn ở chủ vị, thì nghe thấy “Hoàng thượng giá đáo!”

Mọi người trong điện nghe vậy đều đứng dậy hành lễ với Dạ Thừa Ân đang chậm rãi bước đến.

Chỉ thấy Dạ Thừa Ân trong bộ long bào vàng rực, phía sau là An Khánh Vương trong chiếc áo choàng màu trắng xanh.

An Khánh Vương quả nhiên danh bất hư truyền, mày thanh mắt tú, dáng người như tùng, đúng chuẩn mặt mày như ngọc, công tử vô song.

Hắn và Dạ Thừa Ân đứng cạnh nhau là một sự đối lập rõ rệt, một người ấm áp như nắng xuân, một người lạnh lẽo như trăng đông, nhưng đều rất đẹp trai.

Tuy nhiên, Tang Nguyệt thích khí chất ôn hòa như ngọc của An Khánh Vương hơn, không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

“Hôm nay yến tiệc trong nhà, mọi người không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi!”

Dạ Thừa Ân vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống rồi trực tiếp đi về phía chủ vị, ngồi xuống cạnh Thái hậu.

An Khánh Vương thì ngồi vào ghế khách nam gần chủ vị.

Mọi người ngồi xuống, Hoàng thượng vẫn như thường lệ nói vài lời xã giao, các thành viên hoàng tộc có mặt cũng ăn ý phụ họa theo.

Tang Nguyệt không nghiêm túc nghe họ nói gì, mà vừa uống trà trong tay vừa ngắm nhìn dung nhan của An Khánh Vương.

Đẹp thật.

An Khánh Vương dường như cũng nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Hoàng hậu đối với mình ở chủ vị, đáp lại một nụ cười lịch sự rồi quay đầu nói chuyện với các huynh đệ bên cạnh.

Nhưng chính khoảnh khắc ngắn ngủi này, đã bị Dạ Thừa Ân thu vào tầm mắt.

Hoàng hậu của hắn lại ở yến tiệc trong nhà mà đong đưa với hoàng đệ của hắn, thật quá đáng.

Dạ Thừa Ân không nuốt trôi cục tức này, nhưng lại không có bằng chứng Tang Nguyệt và An Khánh Vương thân mật, chỉ đành dùng vài thứ khác để đánh động hai người.

May mắn thay, hôm nay ra ngoài hắn đã mang theo cả “mũ trùm đầu” và “khăn” mà Tang Nguyệt tặng cho hắn, có thể cho An Khánh Vương xem, để hắn biết khó mà lùi bước.

Dạ Thừa Ân ho khan hai tiếng, trong điện liền yên tĩnh.

Hắn từ trong áo lấy ra “mũ trùm đầu” và “khăn” nói lớn với các thành viên hoàng tộc: “Hôm nay Hoàng hậu tự tay làm cho trẫm hai thứ rất thú vị, trẫm định cùng mọi người thưởng thức một chút.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân trực tiếp đội chiếc q**n l*t do Tang Nguyệt làm lên đầu, để lộ hai con mắt, rồi quay đầu nhìn An Khánh Vương.

“An Khánh Vương, đây là mũ trùm đầu do Hoàng hậu đặc biệt thiết kế cho trẫm, nhẹ nhàng tiện lợi, đặc biệt thích hợp khi gặp thời tiết có gió cát.”

Các nữ quyến có mặt đều không nhịn được há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ đây không phải là chiếc q**n l*t mà Hoàng hậu mấy hôm trước đã bảo Thượng Y Cục làm cho họ sao, rất mát mẻ thoải mái, đến bây giờ họ vẫn còn đang mặc trên người.

Một số vương gia gần đây hay ân ái với vương phi cũng kinh ngạc, chiếc q**n l*t vừa đêm qua giúp vương phi cởi ra sao lại bị Dạ Thừa Ân đội trên đầu?

Chẳng lẽ Dạ Thừa Ân này có sở thích đặc biệt?

Dạ Thừa Ân nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tưởng là mọi người chưa từng thấy chiếc mũ trùm đầu đặc biệt như vậy, trong mắt lóe lên một tia tự hào nhỏ, đây chính là món quà độc nhất vô nhị trên đời, hơn nữa chỉ có Hoàng hậu mới nghĩ ra được món đồ mới lạ này.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 41: Tiểu Ca Ca


Tang Nguyệt nhìn cảnh tượng này, hơi hoảng sợ liếc đầu sang một bên, rồi dùng tay che mặt, sợ Dạ Thừa Ân biết sự thật sẽ giết nàng ngay tại chỗ.

Nàng vốn nghĩ Dạ Thừa Ân sẽ phát hiện ra bí mật này khi sủng hạnh một phi tần nào đó, rồi bị tức ch.ế.t ngay tại chỗ, không ngờ hắn đến giờ vẫn chưa biết bí mật, hơn nữa còn công khai cho mọi người xem.

Khoan đã, Dạ Thừa Ân tại sao đến giờ vẫn bị che mắt, chẳng lẽ khoảng thời gian này, hắn chưa từng sủng hạnh các phi tần sao?

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt hơi khó tin liếc nhìn Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân phát hiện Tang Nguyệt liếc hắn một cái, trong lòng thầm vui, hắn biết mà, hắn luôn mang theo món quà Tang Nguyệt tặng, Tang Nguyệt nhất định sẽ vô cùng biết ơn.

An Khánh Vương không biết Tang Nguyệt và Dạ Thừa Ân đang nghĩ gì trong lòng, hơn nữa hắn cũng mới về kinh nên không biết đây là q**n l*t mà Tang Nguyệt tặng cho nhiều nữ quyến, liền không ngừng khen ngợi Hoàng hậu thông minh và sự kính yêu của nàng đối với Hoàng thượng.

Những người khác để lấy lòng Dạ Thừa Ân và Tang Nguyệt cũng hùa theo khen ngợi.

Tang Nguyệt cười gượng, không nói gì.

Dạ Thừa Ân tháo chiếc q**n l*t đang đội trên đầu xuống, bỏ vào trong áo, rồi lại đeo chiếc băng vệ sinh do Tang Nguyệt làm lên cổ, khoe khoang với mọi người: “Đây là chiếc khăn do Hoàng hậu làm cho trẫm, đeo trên cổ, tiện lợi khi ăn cơm lau miệng, đặc biệt dày dặn mà còn không dễ làm bẩn tay.”

Đàn ông có thể không biết đây là cái gì, nhưng phụ nữ thì biết chứ.

Khi họ thấy Dạ Thừa Ân cầm chiếc băng vệ sinh đang đeo trên cổ lau miệng, trong lòng họ không còn bình tĩnh nữa.

Miếng băng vệ sinh mà Hoàng hậu làm rốt cuộc là dùng để lau miệng hay dùng để đối phó với kinh nguyệt?

Mặc kệ, họ cảm thấy dùng để đối phó với kinh nguyệt rất thoải mái, vậy thì đó chính là dùng để đối phó với kinh nguyệt, còn Hoàng thượng tại sao lại làm vậy, thì chỉ có thể cho rằng đây là sở thích đặc biệt của hắn.

Các nữ tử sau khi nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Các nam tử có mặt lại một lần nữa tuôn ra một tràng lời khen có cánh dành cho Dạ Thừa Ân và Tang Nguyệt.

Dạ Thừa Ân liếc nhìn An Khánh Vương, ánh mắt mang theo ba phần đắc ý bảy phần khiêu khích.

An Khánh Vương không hiểu Dạ Thừa Ân lấy đâu ra sự thù địch này, nhưng cũng chỉ mỉm cười.

Lúc này, Tang Nguyệt đã cúi đầu mân mê ngón tay, nghĩ rằng nếu Dạ Thừa Ân quay đầu biết đây là q**n l*t và băng vệ sinh của nữ tử, mà hắn lại còn khoe khoang trước mặt nhiều người như vậy…

Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ mong Dạ Thừa Ân đừng sủng hạnh phi tần khác quá nhanh, như vậy nàng sẽ không bị bại lộ quá nhanh.

Rất nhanh, cung nhân tiến lên truyền món ăn, đối mặt với rượu ngon món lạ và cảnh ca múa tưng bừng, Tang Nguyệt thở dài, cứ ăn no bữa này đã rồi tính.

Biết đâu ăn xong bữa này lại không có bữa sau, nàng cầm chén rượu trên bàn uống rất nhiều rượu…

Yến tiệc gia đình cứ thế kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ.

Tối nay, Tang Nguyệt uống hơi nhiều, đầu óc mơ màng, đi lại loạng choạng.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt uống nhiều rượu như vậy, đi đứng xiêu vẹo liền lập tức bế Tang Nguyệt lên kiệu.

Thái hậu thấy cảnh này, mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ hậu cung cũng nên có thêm con nối dõi rồi.

Trên kiệu, Tang Nguyệt mơ màng ôm cổ Dạ Thừa Ân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm men say cọ cọ vào người Dạ Thừa Ân, khẽ lẩm bẩm: “Tiểu ca ca, ta sắp bị chém đầu rồi, tối nay huynh cho ta trải nghiệm một chút đàn bà đi…”

Tiểu ca ca? Chém đầu? Đàn bà?

Cái gì loạn xạ cả lên vậy!

Dạ Thừa Ân cúi đầu ghé sát tai người đẹp, trong lòng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu ca ca nào, còn ai muốn chém đầu nàng nữa?”

Nghe vậy, Tang Nguyệt ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt hoàn hảo của Dạ Thừa Ân, cười ngây ngô hai tiếng: “Huynh đẹp trai thật đấy, haha…”

Nói xong, Tang Nguyệt cắn vào môi Dạ Thừa Ân, m*t lấy mùi hương của hắn.

Đối mặt với sự chủ động của Tang Nguyệt, Dạ Thừa Ân đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nóng bừng, trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa.

Lửa trong người hắn còn chưa kịp dập, tay Tang Nguyệt đã không yên phận luồn vào trong áo hắn.

Đầu ngón tay nàng rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng nơi nào chạm đến đều đốt cháy ngọn lửa trong da thịt Dạ Thừa Ân.

Hôn quá lâu, Tang Nguyệt sắp thiếu oxy rồi, liền buông Dạ Thừa Ân ra.

Ngọn lửa trong cơ thể Dạ Thừa Ân vừa mới được đốt cháy, làm sao có thể kết thúc như vậy được.

Khi Tang Nguyệt buông hắn ra, hắn một tay siết chặt eo nàng, một cái lật người đè Tang Nguyệt xuống dưới, nhỏ giọng nói: “Là Nguyệt nhi đã trêu chọc trẫm trước, đừng trách trẫm làm nàng đau!”

Tang Nguyệt mắt say mơ màng nở một nụ cười quyến rũ, cánh tay ngọc mềm mại nâng lên, tay áo trượt xuống, để lộ một đoạn da trắng như tuyết.

“Tiểu ca ca, huynh trông thật giống tên Hoàng thượng chó má kia, haha…”

Dạ Thừa Ân đang mê muội nghe câu này, đột nhiên sững sờ, suy nghĩ dừng lại ở mấy chữ “tiểu ca ca giống Hoàng thượng chó má”.

Thì ra sự chủ động và nhiệt tình của Hoàng hậu đối với hắn vừa nãy lại không phải dành cho chính hắn, thật quá đáng lắm rồi!

Quá đáng hơn nữa, nàng ta lại dám gọi hắn là “Hoàng thượng chó má”, xem ra nàng thật sự sống chán rồi.

Đúng lúc này một cơn gió thổi đến, vén tấm rèm kiệu lên, cái nóng trong người Dạ Thừa Ân cũng giảm đi một nửa.

Đây là kiệu chứ không phải giường, là Hoàng thượng không thể quá buông thả kẻo để lại tiếng xấu là quân vương ngu muội.

Dạ Thừa Ân bình tĩnh lại, buông Tang Nguyệt ra ngồi xuống ghế trống bên cạnh, mắt lộ ra hung quang, tối nay không nói rõ chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tang Nguyệt.

Mà Tang Nguyệt không biết gì còn đang nằm bên cạnh ôm tay Dạ Thừa Ân lẩm bẩm nói xấu Dạ Thừa Ân.

“Tiểu ca ca, ta nói cho huynh biết, cái tên Hoàng thượng chó má đó thật sự không được, huynh thử nghĩ xem, hậu cung của hắn nhiều phi tần như vậy, tại sao con cái lại ít thế, nhất định là hắn có vấn đề ở phương diện đó, haha…”

Khuôn mặt xám xịt của Dạ Thừa Ân hòa vào màn đêm, nếu không phải vì bây giờ đang ở trên kiệu, hắn nhất định sẽ bắt nàng phải trả giá đắt cho những lời nàng nói hắn không được, cho đến khi nàng quỳ xuống cầu xin hắn mới thôi!

Rất nhanh, kiệu dừng lại bên ngoài Phượng Tê Cung.

Các cung nhân trong Phượng Tê Cung đều ra đón.

Dạ Thừa Ân bế Tang Nguyệt còn đang nói năng lảm nhảm xuống kiệu trực tiếp đi về tẩm điện, bảo các cung nhân chuẩn bị nước nóng, hôm nay hắn nhất định phải dạy dỗ nàng, xem nàng còn dám sau khi say rượu nói bậy hắn không được nữa không.

Hỉ Vân và Lạc Yến thấy Dạ Thừa Ân bảo họ chuẩn bị đồ thị tẩm, liền vui vẻ ôm chầm lấy nhau.

Hoàng hậu của họ cuối cùng cũng sắp được ngủ cùng giường với Hoàng thượng rồi, chỉ cần Hoàng hậu mang thai long phượng, thì vị trí của nàng sẽ càng vững chắc hơn.

Thế là tay chân của họ càng nhanh nhẹn hơn.

Bên kia, Dạ Thừa Ân bế Tang Nguyệt vào phòng rồi đặt nàng nằm thẳng trên giường.

Hắn cúi người tháo thắt lưng của Tang Nguyệt, rồi cởi áo ngoài của nàng.

Tang Nguyệt say mèm cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, nên không hề phản kháng, còn phát ra tiếng r*n r* khẽ, khiến Dạ Thừa Ân càng thêm say mê.

Hắn không còn truy cứu chuyện Tang Nguyệt nhầm hắn thành tiểu ca ca nữa, dù có nhầm thành tiểu ca ca cũng không sao, ít nhất có thể chứng minh khi say trong đầu nàng vẫn nghĩ đến hắn chứ không phải An Khánh Vương.

Nhưng khi Dạ Thừa Ân cởi váy của Tang Nguyệt, nhìn thấy q**n l*t trên đùi, hắn đờ người ra.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 42: Chép Nữ Đức


Dạ Thừa Ân nhìn chiếc q**n l*t trên đùi Tang Nguyệt, càng nhìn càng thấy quen thuộc, có chút giống chiếc mũ trùm đầu nàng tặng hắn.

Hắn từ trong áo lấy ra cái gọi là mũ trùm đầu rồi so sánh với chiếc q**n l*t trên người Tang Nguyệt, quả nhiên y hệt nhau.

Nhưng Dạ Thừa Ân vẫn không muốn tin, hắn thử mặc chiếc “mũ trùm đầu” cho Tang Nguyệt lên đùi.

Kích thước vừa vặn.

Khoảnh khắc này, Dạ Thừa Ân nhớ lại cảnh hắn vừa nãy ở đại điện đội chiếc q**n l*t lên đầu khoe khoang, lập tức trong người không còn cảm giác nóng bừng nào nữa.

Đúng rồi, còn có một chiếc “khăn”, cái đó chắc hẳn là thật lòng tặng hắn chứ?

Dạ Thừa Ân lại từ trong lòng lấy ra chiếc “khăn” đặt trước mặt Tang Nguyệt đang mắt say mơ màng, lạnh lùng hỏi: “Cái này là cái gì?”

Tang Nguyệt mơ mơ màng màng cầm lấy chiếc băng vệ sinh Dạ Thừa Ân đưa cho nhìn một cái, “phụt” một tiếng bật cười.

“Đây là băng vệ sinh phụ nữ dùng để cầm máu khi đến kinh nguyệt,” Tang Nguyệt nhìn khuôn mặt đã trầm xuống của Dạ Thừa Ân, cười nói tiếp: “Người không chỉ giống tên Hoàng thượng chó má kia, sao lúc tức giận cũng giống hắn, đen như đáy nồi, haha…”

Tang Nguyệt này thật biết cách đụng vào điểm yếu của Dạ Thừa Ân đang tức giận, dường như có cảm giác không chọc hắn tức ch.ế.t thì thề không bỏ qua.

Dạ Thừa Ân khi biết chiếc băng vệ sinh mà phụ nữ dùng để đối phó với kinh nguyệt lại bị hắn dùng làm khăn lau miệng đeo trên cổ, gân xanh lập tức nổi lên.

“Tang… Nguyệt!”

Một tiếng gầm lớn, khiến cơn say của Tang Nguyệt vơi đi vài phần.

Nhưng Dạ Thừa Ân không dừng lại, hắn siết chặt cổ tay Tang Nguyệt kéo nàng từ trên giường dậy.

Cơn đau ở cổ tay khiến Tang Nguyệt tỉnh rượu hoàn toàn.

Nàng trợn tròn mắt nhìn Dạ Thừa Ân trước mặt quần áo xộc xệch, để lộ b* ng*c đầy khí chất của nam tử, rùng mình một cái.

Nàng lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, lớp áo choàng mỏng manh, chỉ còn lại một chiếc yếm màu đỏ và một chiếc q**n l*t…

Sao lại giống y hệt cảnh trong mơ vừa nãy thế này.

Không, không phải giống y hệt, mà là hiện thực của nàng.

Nàng đã tự mình vạch trần bí mật về q**n l*t và băng vệ sinh.

Điều này quá k*ch th*ch rồi!

“Tang Nguyệt, tại sao nàng lại lừa dối trẫm, khiến trẫm phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người?”

Tang Nguyệt yếu ớt như hoa đối mặt với cơn giận của Dạ Thừa Ân, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái của mình.

“Hoàng thượng, thần thiếp không lừa dối Hoàng thượng.”

Dạ Thừa Ân lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng dám nói nàng không có, chẳng phải nàng đã nói đây là mũ trùm đầu và khăn sao?”

“Hoàng thượng người quên rồi sao?” Tang Nguyệt bĩu môi nói nhỏ: “Ngày đó là người nói cái này là mũ trùm đầu và khăn, thần thiếp chỉ nói Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó thôi.”

Dạ Thừa Ân hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, hình như đúng là như vậy, Tang Nguyệt từ đầu đến cuối đều nói “Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó”, nhưng suy nghĩ lại, hắn lại thấy không đúng.

“Vậy tại sao nàng không nói cho trẫm sự thật, khiến trẫm mất mặt!”

Cái đầu nhỏ của Tang Nguyệt quay một vòng rồi lại bắt đầu bịa chuyện: “Ngày đó thần thiếp cũng chỉ tùy tiện làm chơi thôi, không nghĩ nó có công dụng gì, nên lúc đó Hoàng thượng hỏi thần thiếp, thần thiếp cũng không nghĩ ra cách nói.

Sau khi Hoàng thượng rời Phượng Tê Cung, thần thiếp mới chợt nghĩ ra rằng cái mũ trùm đầu đó làm q**n l*t không tệ, còn cái khăn đó dùng để đối phó với kinh nguyệt cũng không tệ.

Sau đó liền cho người gửi mẫu đến Thượng Y Cục làm theo mẫu này rồi gửi cho các nữ quyến hoàng gia…”

Vừa nói đến câu cuối cùng này, Tang Nguyệt đã phát hiện mình nói sai rồi, nếu những người khác không biết đó là q**n l*t và băng vệ sinh, thì Dạ Thừa Ân cũng chỉ mất mặt ở chỗ nàng.

Bây giờ là một đám người đều biết, chỉ có Dạ Thừa Ân vẫn bị che mắt, đến bây giờ mới biết.

Vậy thì phạm vi mất mặt càng lớn hơn rồi.

Quả nhiên, Dạ Thừa Ân khi nghe câu cuối cùng của Tang Nguyệt, lập tức hất mạnh Tang Nguyệt lên giường, giọng nói lạnh lẽo như từ ngoài Cửu Châu truyền đến.

“Tang Nguyệt, ngày mai đến Ngự Thư Phòng của trẫm chép Nữ Đức một trăm lần!”

Lần này là lỗi của Tang Nguyệt, nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ đành đứng dậy hành lễ.

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Dạ Thừa Ân đã bị Tang Nguyệt chọc tức đến mức d*c v*ng tan biến, hắn chỉnh trang lại quần áo rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Tang Nguyệt đứng tại chỗ, vỗ vỗ ngực: “Sợ ch.ế.t khiếp, nhưng may mà chỉ là chép Nữ Đức thôi.”

Lạc Yến và Hỉ Vân đang đứng chờ ngoài phòng để đưa khăn sau khi ân ái cho Tang Nguyệt và Dạ Thừa Ân, thấy Dạ Thừa Ân tức giận rời đi, sợ hãi lùi lại vài bước.

Hoàng hậu của họ sao lại vô dụng đến thế, mỗi lần gần thành công với Hoàng thượng lại luôn xảy ra chuyện này hay chuyện khác, xem ra phong thủy không tốt, sau này phải tìm quốc sư đến bố trí lại cục diện mới được.

Ngày hôm sau, chân trời lóe lên ánh bình minh.

Với kinh nghiệm về tiếng nhạc đám tang lần trước, lần này Tang Nguyệt không cần ai giục liền dậy sớm rửa mặt ăn sáng rồi trực tiếp đến Ngự Thư Phòng.

Chỉ cần chép Nữ Đức một trăm lần, thì chuyện q**n l*t và băng vệ sinh chắc hẳn có thể lật trang như vậy rồi.

Lúc Tang Nguyệt đến Ngự Thư Phòng thì Dạ Thừa Ân còn chưa đến, nàng liền tự động ngồi vào chỗ bàn nhỏ lần trước, bày sẵn giấy bút nghiêm túc chép.

Không lâu sau, Dạ Thừa Ân bước vào Ngự Thư Phòng.

Hắn thấy Tang Nguyệt đang ngồi trước bàn nhỏ nghiêm túc chép, không nói gì mà trực tiếp ngồi vào bàn sách phê duyệt tấu chương.

Dạ Thừa Ân xem tấu chương một lát rồi lén lút liếc nhìn Tang Nguyệt.

Nữ tử này thật biết giữ bình tĩnh, tối qua hắn tức giận như vậy mà nàng ta cũng không đến dỗ dành hắn, là vì ngu ngốc không biết tranh sủng sao? Hay là nàng ta không yêu hắn như trước nữa.

Dạ Thừa Ân cúi mắt, ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng.

Hắn lại tập trung vào tấu chương.

Rất nhanh, đến giờ ăn trưa, Dạ Thừa Ân bảo cung nhân mang bữa trưa vào Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân đặt tấu chương trong tay xuống, đi đến bàn tròn phía sau bình phong chuẩn bị động đũa ăn cơm.

Lúc này, bụng Tang Nguyệt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn liền “ục ục” kêu lên.

Nàng đặt giấy bút trong tay xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, đã đến giờ ăn trưa rồi, vậy thần thiếp xin phép về Phượng Tê Cung dùng bữa trưa rồi lại đến chép Nữ Đức ạ.”

Động tác ăn cơm của Dạ Thừa Ân dừng lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo của Tang Nguyệt, không vui nói: “Trẫm có nói cho nàng về chưa?”

Nghe vậy, Tang Nguyệt nhìn thức ăn ngon lành trên bàn nuốt một ngụm nước miếng.

“Vậy thần thiếp xin không khách sáo.”

Nói xong, Tang Nguyệt rất tự nhiên ngồi xuống chuẩn bị cầm lấy bát đũa đã chuẩn bị sẵn trên bàn chuẩn bị ăn thì bị Dạ Thừa Ân dùng đũa đánh vào tay nàng.

“Nàng đã chép bao nhiêu lần Nữ Đức rồi?”

“Mười lần.”

Dạ Thừa Ân lạnh lùng hừ một tiếng: “Một buổi sáng mới chép được mười lần, quá ít, ít nhất phải chép hơn mười lăm lần mới được ăn cơm.”

Một quyển Nữ Đức khoảng tám trăm chữ, nàng một buổi sáng chép được gần tám nghìn chữ đã rất giỏi rồi.

Lẽ ra nàng phải biết, Dạ Thừa Ân phạt nàng chép Nữ Đức không hề đơn giản như vậy.

Thôi vậy, người có lỗi chỉ đành cúi đầu.

“Vậy thần thiếp bây giờ đi chép ngay.”

Nói xong, Tang Nguyệt quay người đi về phía bàn nhỏ tiếp tục chép.

Dạ Thừa Ân nhìn cảnh này, tức giận cắn một miếng rau lớn, sao nàng ta lại không biết làm nũng gì cả, chỉ cần nàng làm nũng, hắn có thể đút cho nàng ăn.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 43: Hắn Muốn Hại Ta


Tang Nguyệt không hề biết Dạ Thừa Ân đang nghĩ gì trong lòng, chỉ chăm chú chép bài vì bữa cơm kia.

Nhưng đang chép thì đột nhiên cảm thấy tinh thần hoảng hốt, lắc lư rồi ngất đi.

Phùng thái giám đang đứng cạnh giá sách trong Ngự Thư Phòng thấy vậy lập tức lo lắng chạy đến sau bình phong, vội vã nói: “Hoàng thượng không hay rồi, Hoàng hậu nương nương ngất xỉu rồi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Dạ Thừa Ân bỏ bát đũa trong tay xuống, chạy thẳng đến bàn nhỏ ôm lấy Tang Nguyệt đang ngất xỉu trên bàn sách: “Hoàng hậu, Hoàng hậu, nàng sao vậy?”

Dạ Thừa Ân quay đầu gầm lên với Phùng thái giám: “Còn không mau truyền thái y, đứng ngẩn ra đó làm gì?”

Phùng thái giám nhìn cung nhân bên cạnh ra lệnh mau đi truyền thái y.

Dạ Thừa Ân cũng bế Tang Nguyệt lên đặt lên giường nhỏ cạnh cửa sổ.

Rất nhanh, thái y cùng cung nhân bước vào Ngự Thư Phòng.

Thái y đang trực hôm nay là Ngô thái y, tâm phúc của Dạ Thừa Ân.

Ngô thái y vào Ngự Thư Phòng hành lễ với Dạ Thừa Ân rồi quỳ trước giường bắt mạch cho Tang Nguyệt.

Dạ Thừa Ân ngồi ở mép giường, mày nhíu chặt lại: “Hoàng hậu làm sao?”

Ngô thái y buông cổ tay Tang Nguyệt ra, nhỏ giọng nói với Dạ Thừa Ân: “Là Hoàng hậu nương nương đã uống quá nhiều thuốc…”

Dạ Thừa Ân cúi người siết chặt cổ áo Ngô thái y, mắt trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đây chẳng phải ngươi nói thuốc này sẽ không tổn hại căn nguyên sao?”

Ngô thái y nói: “Hoàng thượng, thuốc đó quả thật sẽ không tổn hại căn nguyên, có điều sẽ làm cơ thể suy yếu thôi.”

“Vậy tại sao Hoàng hậu đột nhiên ngất đi?”

“Hoàng hậu nương nương bị suy nhược khí huyết… Chắc là do đói bụng lại gặp phải thuốc đó trước đây…”

Ngô thái y không nói tiếp, nhưng Dạ Thừa Ân cũng hiểu, chẳng qua là Hoàng hậu vì thuốc mà cơ thể suy yếu, lại bị bỏ đói nên mới ngất xỉu.

Ngô thái y suy nghĩ một lát rồi chậm rãi hỏi: “Hoàng thượng, vi thần thấy Hoàng hậu gần đây an phận, quan hệ với các phi tần hậu cung và Thái hậu cũng coi như hòa thuận, thuốc đó có cần dừng lại không?”

Dạ Thừa Ân buông cổ áo Ngô thái y ra, mân mê chiếc nhẫn ngón cái trong tay, nhàn nhạt nói: “Không cần dừng, tiếp tục lén lút cho nàng ấy dùng.”

Ngô thái y cúi đầu: “Vi thần tuân mệnh.”

Dạ Thừa Ân thở dài thườn thượt: “Vậy bây giờ ngươi có cách nào làm Hoàng hậu tỉnh lại không?”

Ngô thái y gật đầu: “Chỉ cần cho Hoàng hậu uống một bát canh sâm, nghỉ ngơi một chút, nàng ấy sẽ tỉnh lại.”

Dạ Thừa Ân gật đầu: “Vậy mau đi chuẩn bị một bát canh sâm đi!”

“Vi thần tuân mệnh.”

Ngô thái y và Dạ Thừa Ân không biết, tuy Tang Nguyệt sức lực kiệt quệ ngất đi, nhưng nàng vẫn mơ mơ màng màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ.

Lòng Tang Nguyệt lạnh đến tận chân, khi đọc nguyên tác, vì Hoàng hậu độc ác này không phải nữ chính lại còn khiến nàng chán ghét, nên khi xem truyện tranh nàng đã bỏ qua vài trang, nàng không biết loại thuốc mà hai người họ nói là thuốc gì, nhưng nàng có thể chắc chắn đây không phải là thuốc tốt.

Xem ra tên Hoàng thượng chó má này còn vô tình hơn nàng tưởng, lại dùng chiêu bẩn để đối phó với Hoàng hậu.

Xem ra nàng phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi hoàng cung, nếu không e rằng nàng còn chưa tìm được cách xuyên về đã bị tên đàn ông chó má này đầu độc ch.ế.t mất.

Nhưng hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt, đâu dễ ra ngoài như vậy, đúng rồi, có cách rồi…

Tang Nguyệt đang âm thầm lên kế hoạch rời cung thì Ngô thái y đã bưng bát canh sâm bước vào.

Dạ Thừa Ân nhận lấy bát canh sâm từ tay Ngô thái y, thử nhiệt độ rồi mới chậm rãi đút vào miệng Tang Nguyệt, động tác dịu dàng và ánh mắt đầy nhu tình, nhìn thế nào cũng giống một cặp vợ chồng ân ái.

Một bát canh sâm xuống bụng, Tang Nguyệt lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn không có sức để mở mắt.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt chưa tỉnh, cũng không rời đi mà vẫn ngồi cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, thực ra khi Ngô thái y đề nghị dừng thuốc, hắn hơi do dự, nhưng cục diện hiện tại chưa định, hắn không thể đưa ra quyết định.

Hắn khẽ hôn lên mu bàn tay nàng: “Nguyệt nhi, ấm ức cho nàng rồi.”

Đây đã là lần thứ hai Dạ Thừa Ân gọi tên thân mật của Hoàng hậu, mỗi khi tình cảm sâu đậm, hắn luôn vô thức gọi tên thân mật của Hoàng hậu.

Mà Tang Nguyệt không hiểu tình cảm sâu đậm của Dạ Thừa Ân, nàng chỉ biết hắn muốn hại nàng, nàng vì tự bảo vệ mình mà phải chạy trốn.

Khoảng hai khắc sau, mí mắt Tang Nguyệt khẽ động, ngón tay bị Dạ Thừa Ân nắm cũng khẽ run lên.

Ánh mắt Dạ Thừa Ân sáng lên: “Nguyệt… Hoàng hậu, nàng đỡ hơn chưa?”

Tang Nguyệt mở đôi mắt hạnh sáng rõ nhìn Dạ Thừa Ân, khách khí nhưng xa cách: “Thần thiếp không sao.”

Nói xong, Tang Nguyệt buông tay Dạ Thừa Ân ra, từ trên giường bước xuống hành lễ với hắn: “Hoàng thượng, đều là thần thiếp không tốt, đã làm phiền Hoàng thượng rồi.”

“Hoàng hậu không cần đa lễ.”

Dạ Thừa Ân cười, muốn đỡ Tang Nguyệt dậy.

Tang Nguyệt né người sang một bên, tự mình đứng dậy.

“Thần thiếp đi chép Nữ Đức ngay đây.”

Nói xong, Tang Nguyệt chuẩn bị quay người đi đến bàn nhỏ tiếp tục chép Nữ Đức, nhưng bị Dạ Thừa Ân nắm lấy cánh tay.

“Cứ ăn cơm trước đi, ăn xong rồi chép cũng không muộn.” Tang Nguyệt liếc nhìn bát cơm đã bị Dạ Thừa Ân ăn vài miếng, lại nhớ lại cuộc đối thoại giữa Ngô thái y và Dạ Thừa Ân.

Người trong sạch không nhận bữa ăn bố thí.

Nàng quay người lại hành lễ với Dạ Thừa Ân một lần nữa, nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo: “Thần thiếp không đói.”

Nàng lại một lần nữa buông tay Dạ Thừa Ân ra, nhanh chóng đi đến bàn nhỏ chép Nữ Đức.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt ương ngạnh như vậy, cũng có phần không vui, hắn muốn xem nữ tử không biết điều này có thể kiên trì đến bao giờ, hắn đã cho nàng bậc thang rồi mà nàng vẫn cố chấp như vậy.

Tuy bụng Tang Nguyệt còn đói, nhưng có canh sâm lót dạ, cũng vẫn có thể kiên trì, cứ như vậy mà chép cả ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt ương ngạnh như vậy cũng đã nhìn cả ngày.

Tang Nguyệt đặt giấy bút trong tay xuống, toàn thân yếu ớt run rẩy.

Nàng chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân hành lễ: “Hoàng thượng, thần thiếp đã chép Nữ Đức bốn mươi lăm lần, số còn lại ngày mai đến chép được không?”

Dạ Thừa Ân cũng đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tang Nguyệt, đôi mắt phượng đen kịt vẫn lạnh giá.

“Ừm, được,” Dạ Thừa Ân dừng lại rồi tiếp tục nói: “Trẫm đã bảo Ngự Thư Phòng chuẩn bị bữa khuya, Hoàng hậu cùng trẫm ăn một chút rồi hãy về đi!”

Tang Nguyệt cúi mắt, giọng nói ôn hòa: “Thần thiếp có lỗi với Hoàng thượng, sao dám cùng Hoàng thượng dùng bữa khuya, làm ảnh hưởng đến khẩu vị của Hoàng thượng.”

“Nàng…” Dạ Thừa Ân tức giận nhướng mày lạnh lùng: “Nói đúng lắm, mau cút về đi, đừng đứng đây làm ảnh hưởng đến khẩu vị của trẫm!”

“Thần thiếp tuân lệnh!”

Bảo nàng cùng ăn bữa khuya thì nàng không nói “tuân lệnh”, sao đến lúc bảo nàng cút thì cái “tuân lệnh” đó lại thốt ra nhanh đến vậy.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt không chút do dự quay người rời đi, tức giận vung tay, quét hết tấu chương trên bàn văng tung tóe xuống đất.

Tang Nguyệt trở về Phượng Tê Cung, Hỉ Vân và Lạc Yến vui vẻ ra cửa đón.

“Hoàng hậu nương nương người về rồi, có đói không? Người muốn ăn gì, nô tỳ bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị.”

Nghe thấy mấy chữ “Ngự Thiện Phòng”, Tang Nguyệt lại nhớ đến cuộc đối thoại giữa Ngô thái y và Dạ Thừa Ân trong Ngự Thư Phòng hôm nay, nàng không có thói quen uống thuốc mỗi ngày, nên loại thuốc mà họ nói chắc là thông qua Ngự Thiện Phòng để hạ độc nàng.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 44: Thái Hậu Bị Bệnh


“Hỉ Vân, Lạc Yến, sau này thức ăn của bổn cung không lấy từ Ngự Thiện Phòng nữa, các ngươi tự mình làm vài món đơn giản ở bếp nhỏ cho bổn cung là được.”

Hỉ Vân nghi hoặc nói: “Có phải thức ăn Ngự Thiện Phòng làm không hợp khẩu vị không? Hay là đổi một đầu bếp khác?”

Tang Nguyệt biết hai cung nữ này tuyệt đối trung thành với nguyên chủ, nhưng liên quan đến bí mật hoàng gia, nàng cũng không muốn kéo họ vào, biết càng nhiều thì ch.ế.t càng nhanh.

“Bổn cung muốn các ngươi luyện tập nấu ăn, sau này gả vào nhà tốt có lẽ sẽ có ích.”

Hai cung nữ nghe vậy đều cúi đầu, mím môi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không muốn gả, sau này muốn luôn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương.”

Tang Nguyệt bật cười: “Đừng nói quá lời, cảnh các ngươi trước đây nhìn chằm chằm hai thị vệ bổn cung đều thấy rồi,” nàng dừng lại tiếp tục nói: “Đợi các ngươi tình ý tương thông rồi, bổn cung sẽ chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho hai ngươi.”

“Hoàng hậu…”

Hai cung nữ lập tức đỏ bừng mặt.

Lạc Yến đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hoàng hậu nương nương, vậy Ngự Thiện Phòng có cần dặn dò tạm ngừng chuẩn bị bữa ăn không ạ?”

Tang Nguyệt muốn Ngự Thiện Phòng dừng chuẩn bị bữa ăn, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai Dạ Thừa Ân nhất định sẽ gây ra sự nghi kỵ của hắn, đến lúc đó cũng không biết hắn lại ra tay với nàng từ chỗ nào.

“Không cần, Ngự Thiện Phòng vẫn như cũ, chỉ là thêm vài món các ngươi nấu thôi.” Tang Nguyệt mỉm cười.

“Đúng rồi, các ngươi đi nấu cho bổn cung một bát mì trứng… sáng sớm mai làm thêm vài cái bánh bao lớn và trứng, bổn cung muốn mang đến Ngự Thư Phòng ăn.”

Tang Nguyệt vừa đi về phía phòng vừa nói.

Hai cung nữ nghe Tang Nguyệt muốn mang trứng và bánh bao lớn đến Ngự Thư Phòng ăn, tưởng là Dạ Thừa Ân không cho Tang Nguyệt ăn cơm, lập tức nảy sinh lòng thương hại với nàng, cuộc sống của Hoàng hậu này thật quá thảm mà, chỉ có thể ăn vài cái bánh bao và trứng, ôi!

Tang Nguyệt ăn xong mì trứng, lại tắm nước nóng thoải mái rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Gà còn chưa gáy, Tang Nguyệt đã dậy trước rồi.

Lúc nàng dậy sửa soạn, Hỉ Vân vẫn đang làm bữa sáng trong bếp nhỏ.

Khi nàng bước vào bếp, Hỉ Vân và Lạc Yến trợn tròn mắt nhìn Tang Nguyệt ở cửa bếp.

“Hoàng hậu nương nương, sao người dậy sớm thế?”

“Đúng vậy, sao người không gọi nô tỳ vào phòng hầu hạ?”

Tang Nguyệt khẽ cười: “Không sao, bổn cung muốn đến Ngự Thư Phòng chép Nữ Đức sớm, đợi chép xong một trăm lần, chuyện này sẽ qua đi.”

“Nếu vậy, hay là Hoàng hậu nương nương ăn một bát mì trước đi, bánh bao trong nồi cũng sắp hấp xong rồi.”

“Được, vậy ăn một bát mì trước đã.”

Đối mặt với Hoàng hậu ngày càng không giữ kẽ, hai cung nữ cũng ngày càng vui mừng.

Tang Nguyệt ăn xong mì, bánh bao trong nồi cũng đã hấp xong.

Hai cung nữ tìm một cái hộp thức ăn bỏ bánh bao và trứng vào rồi đưa cho Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt xách hộp thức ăn một lần nữa đến Ngự Thư Phòng từ sớm.

Cung nhân ngoài cửa Ngự Thư Phòng vừa ngáp một cái thì thấy Tang Nguyệt xách hộp thức ăn đi đến, đều hành lễ.

Tang Nguyệt giơ tay ra hiệu cung nhân đứng dậy rồi vào phòng, mở cửa sổ, để trong phòng sáng hơn rồi bắt đầu cầm bút chép Nữ Đức.

Hôm nay, việc triều đình khá nhiều, Dạ Thừa Ân bận rộn đến trưa mới trở về Ngự Thư Phòng.

Vừa vào Ngự Thư Phòng đã thấy Tang Nguyệt nửa nằm trên ghế sau bàn nhỏ.

Nàng nhắm mắt ngân nga bài hát của Châu Đổng, thân hình lún sâu vào lưng ghế, một chân đặt lên bàn nhỏ lắc lư, trong tay cầm một cái bánh bao lớn nhấm nháp ngon lành.

“Khụ khụ…”

Dạ Thừa Ân ho khan hai tiếng.

Tang Nguyệt lúc này mới phát hiện Dạ Thừa Ân đã vào Ngự Thư Phòng, vội vàng bỏ chân đang đặt trên bàn nhỏ xuống, đứng dậy hành lễ với Dạ Thừa Ân: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.”

Tang Nguyệt chậm rãi đứng dậy: “Tạ ơn Hoàng thượng.”

Dạ Thừa Ân liếc thấy cái bánh bao trong tay Tang Nguyệt, lại quét mắt nhìn trong phòng, không có món ăn nào ra hồn.

Hắn tức giận quét mắt nhìn các cung nhân khác trong phòng, nghiêm giọng nói: “Các ngươi hầu hạ Hoàng hậu kiểu gì vậy? Lại để Hoàng hậu chỉ ăn bánh bao.”

Các cung nhân trong phòng đồng loạt quỳ xuống không dám lên tiếng.

“Đều lôi ra chém!”

Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân hiểu lầm cung nhân vô tội, lập tức lên tiếng ngăn cản.

“Hoàng thượng, đừng hiểu lầm, những thứ này đều là do thần thiếp tự sắp xếp.”

Dạ Thừa Ân nghi hoặc nhìn Tang Nguyệt: “Hoàng hậu, đây là ý gì?”

Tang Nguyệt cười gượng, giải thích: “Ăn cơm mất thời gian hơn, nên thần thiếp mới đặc biệt mang bánh bao từ Phượng Tê Cung đến ăn, nghĩ là chép xong Nữ Đức sớm để đưa cho Hoàng thượng.”

“…”

Dạ Thừa Ân bất lực: “Thực ra Hoàng hậu có thể chép từ từ, mỗi ngày chép một hai lần cũng được, đến Ngự Thư Phòng nhiều lần cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Dạ Thừa Ân cảm thấy hắn đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, chỉ thiếu nước trực tiếp nói cho nàng biết, nàng có thể đến Ngự Thư Phòng bầu bạn với hắn mỗi ngày.

Nhưng Tang Nguyệt như không hiểu gì, lại hành lễ với Dạ Thừa Ân: “Thần thiếp tự biết Hoàng thượng không thích thần thiếp, thần thiếp nên chép xong sớm rời đi sớm, sẽ không ở đây làm vướng mắt Hoàng thượng nữa”,

Tang Nguyệt chọc tức Dạ Thừa Ân đúng là một kiểu, khiến nụ cười vốn đã ít ỏi của Dạ Thừa Ân hoàn toàn biến mất.

“Hoàng hậu nói rất đúng, nàng vẫn là chép xong sớm rồi cút đi sớm!”

“Thần thiếp tuân lệnh.”

Nói xong, Tang Nguyệt đặt bánh bao trở lại hộp thức ăn rồi vùi đầu chép sách.

Dạ Thừa Ân mặt mày đen sì ngồi vào bàn, bảo cung nhân đến Ngự Thư Phòng chuẩn bị nhiều cá nhiều thịt mang vào.

Hôm nay hắn không đặt thức ăn ở bàn tròn sau bình phong, mà trực tiếp bày ra trên án thư, để Tang Nguyệt có thể nhìn thấy món ngon và ngửi thấy mùi thơm.

“Món này ngon… món này cũng rất ngon,” Dạ Thừa Ân liếc nhìn Tang Nguyệt ở bàn nhỏ: “Hoàng hậu, có muốn cùng dùng bữa không?”

Bậc thang rõ ràng như vậy đã đặt dưới chân Tang Nguyệt, nhưng Tang Nguyệt không thèm ngẩng đầu lên: “Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, nhưng mà thần thiếp vừa nãy đã ăn no rồi.”

Dạ Thừa Ân thất vọng, lập tức cảm thấy mất khẩu vị với thức ăn trước mặt, hắn tùy tiện ăn vài miếng rồi bảo cung nhân dọn đi.

Hai người cứ thế, không ai nói gì, ăn ý giữ im lặng cho đến chiều tối.

Tang Nguyệt đặt bút lông trong tay xuống, vươn vai một cái thật dài rồi chậm rãi đứng dậy, hai tay dâng Nữ Đức đã chép xong cho Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, một trăm lần Nữ Đức đã chép xong hết rồi, xin Hoàng thượng xem qua.”

Dạ Thừa Ân tùy tiện lật xem cuốn Nữ Đức trong tay, lạnh lùng hừ một tiếng: “Biết rồi, nàng lui xuống đi.”

Tang Nguyệt như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Nói xong, Tang Nguyệt xách hộp thức ăn vui vẻ trở về Phượng Tê Cung.

Tang Nguyệt vừa về đến Phượng Tê Cung thì nghe thấy cung nhân quét dọn đang nhỏ giọng bàn tán, nói Thái hậu lại sốt rồi, mỗi lần sốt đều nói mê.

Sốt sao? Đó chẳng phải là một cơ hội tốt để rời cung sao?

Tang Nguyệt không kịp thay quần áo, đặt hộp thức ăn trong tay xuống liền vội vàng chạy đến Từ Ninh Cung, như thể sợ đến muộn sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng.

Nàng vừa bước vào tẩm điện của Thái hậu đã ngửi thấy một mùi thuốc bắc nồng nặc.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 45: Tự mình rời Cung


Cung nhân thấy Tang Nguyệt vào điện đều đứng dậy chuẩn bị hành lễ.

Tang Nguyệt để tránh làm phiền Thái hậu nghỉ ngơi liền vẫy tay ra hiệu mọi người miễn lễ và nói nhỏ.

An ma ma đã lâu ngày theo hầu Thái hậu, tiến lên cúi người hành lễ với Tang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu không khỏe, nếu có việc gì, xin người hãy trở lại vào ngày khác.”

Tang Nguyệt mỉm cười nói: “An ma ma, bổn cung hôm nay đến đây là để hầu bệnh cho Thái hậu.”

An ma ma nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong hậu cung này có rất nhiều nữ tử vì tranh sủng với Hoàng thượng, nói không chừng đây cũng là một kế của Hoàng hậu.

“Hoàng hậu nương nương, việc thô sơ chăm sóc Thái hậu cứ để lão nô làm đi ạ, không dám làm phiền nương nương.”

“Thái hậu là trưởng bối của bổn cung, bổn cung hiếu thảo với trưởng bối vốn là lẽ đương nhiên, không phiền phức gì cả.”

Lúc này, một cung nhân bưng một bát thuốc đã sắc xong chậm rãi bước vào.

“Đưa cho bổn cung!”

Trong lúc nói chuyện, Tang Nguyệt đã từ tay cung nhân nhận lấy khay đựng thuốc đi về phía giường sau bình phong.

An ma ma cũng đi theo Tang Nguyệt vào trong.

Nàng đi đến trước mặt Thái hậu, đặt khay thuốc lên bàn nhỏ trước giường, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước giường, giọng nói ôn hòa: “Mẫu hậu, nhi thần đút thuốc cho người.”

Thái hậu đang sốt, có chút mơ màng dường như không nghe thấy lời Tang Nguyệt, lẩm bẩm: “Thừa Ân, đừng oán trách mẫu phi của con, cái ch.ế.t của nàng ấy… đầu ta đau quá…”

Thừa Ân? Mẫu phi? ch.ế.t?

Thái hậu này chẳng phải đang sống tốt sao? ch.ế.t chóc gì chứ, xem ra Thái hậu đã sốt đến hồ đồ rồi.

“Mẫu hậu, người chỉ là bị bệnh thôi, không phải ch.ế.t, ngoan ngoãn uống thuốc là sẽ khỏe thôi.”

Nói xong, Tang Nguyệt lấy gối mềm đặt sau lưng Thái hậu kê đầu người lên cao một chút.

Nàng không để ý rằng, lúc nàng dỗ Thái hậu ngoan ngoãn uống thuốc, An ma ma bên cạnh đã lén thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày trôi qua, Tang Nguyệt cũng không rời nửa bước, không thay y phục chăm sóc Thái hậu ba ngày.

Hôm nay cuối cùng Thái hậu cũng khỏi bệnh hoàn toàn.

Mặc dù đã sốt ba ngày, nhưng người cũng không phải hoàn toàn mất tri giác, trong lúc mơ màng người cũng biết là Tang Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc.

Nay Thái hậu đã khỏi bệnh liền đứng dậy xuống giường, muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Tang Nguyệt lập tức hầu hạ Thái hậu thay y phục, rồi dìu Thái hậu đi dạo trong sân nhỏ của Từ Ninh Cung.

Hai người cùng bước ra khỏi phòng, Thái hậu nhìn bầu trời xanh biếc, hít một hơi khí trời trong lành, cảm thấy tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

“Hoàng hậu, mấy ngày nay con thật vất vả vì chăm sóc ai gia rồi.”

Tang Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười: “Có thể chăm sóc Mẫu hậu là phúc khí của nhi thần, không vất vả chút nào.”

“Con bé này,” Thái hậu cầm lấy tay Tang Nguyệt, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đừng lúc nào cũng đặt tâm tư vào ai gia, nên dành nhiều thời gian hơn cho Hoàng thượng, sinh con nối dõi mới phải…”

Thái hậu còn chưa nói xong, Tang Nguyệt đã đi đến trước mặt Thái hậu hành lễ.

“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, không thể kết quả cho Hoàng thượng, tự nguyện xin từ bỏ hậu vị, đến Hoàng Long Tự xuất gia tu hành, cầu phúc cho Mẫu hậu, Hoàng thượng và bách tính thiên hạ!”

Lời này vừa thốt ra khiến cả Thái hậu và An ma ma đang ở bên cạnh đều giật mình.

An ma ma vốn nghĩ Tang Nguyệt đến hầu bệnh Thái hậu là để đợi Thái hậu khỏe lại rồi gây áp lực cho Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng sủng hạnh Hoàng hậu nhiều hơn, không ngờ Hoàng hậu lại muốn rời hoàng cung để sống thanh bình bên cửa Phật.

Thái hậu cũng kinh ngạc không kém, nhưng suy nghĩ của người lại hoàn toàn khác với An ma ma.

“Hoàng hậu, có phải Hoàng thượng gần đây bắt nạt con không?”

Trong lòng Tang Nguyệt rất muốn nói: “Đúng vậy, hắn không chỉ bắt nạt con, mà còn lén lút đầu độc, sợ con ch.ế.t quá chậm, con bà nó con không đấu lại hắn được nên muốn trốn.”

Nhưng có những lời chỉ có thể mắng cho sướng miệng trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn lắc đầu giải thích.

“Mẫu hậu, nhi thần suy nghĩ các phi tần hậu cung con cái còn ít, nhất định là do nhi thần trước đây làm nhiều chuyện ác nên đã đắc tội thần minh, do đó nhi thần tự nguyện xin đến Hoàng Long Tự chuộc tội, để cầu xin thần minh tha thứ, cho các phi tần hậu cung sớm ngày kết quả cho hoàng gia.”

Để Thái hậu đồng ý cho nàng ra cung, nàng thậm chí còn lôi cả thần minh ra, với sự hiểu biết của nàng về Thái hậu, chỉ cần lôi thần minh ra, chuyện này về cơ bản là đã được quyết định rồi, hơn nữa nàng lại còn chăm sóc Thái hậu ba ngày, Thái hậu nhất định sẽ mềm lòng đồng ý.

Nhưng Thái hậu nghe Tang Nguyệt nói xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói với An ma ma bên cạnh: “Mau mời Hoàng thượng đến đây, nói ai gia có việc quan trọng tìm hắn.”

“Vâng.”

An ma ma gật đầu quay người rời khỏi Từ Ninh Cung, thầm nghĩ vẫn là Hoàng hậu có thủ đoạn, lùi một bước để tiến hai bước, đây chẳng phải là ép Hoàng thượng tối nay phải sủng hạnh nàng sao.

Tang Nguyệt nghe Thái hậu sai người mời Dạ Thừa Ân đến, lập tức lo lắng nói: “Mẫu hậu người đây là?”

Thái hậu lại cầm lấy tay Tang Nguyệt một lần nữa, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, giọng nói ôn hòa: “Ai gia là người từng trải, ai gia đều hiểu, càng yêu sâu đậm thì càng để ý thái độ của đối phương, cũng càng dễ buồn.”

Hiểu? Hiểu cái quỷ gì chứ! Mắt nào thấy nàng yêu Dạ Thừa Ân sâu đậm rồi?

Tang Nguyệt mặt khổ sở, muốn khóc không ra nước mắt: “Mẫu hậu…”

“Con yên tâm, có ai gia ở đây, hôm nay ai gia nhất định sẽ dạy dỗ Hoàng thượng một phen, bảo hắn phải biết trân trọng con.”

Cái gì? Lại còn phải dạy dỗ, không dạy dỗ thì Dạ Thừa Ân đã muốn đầu độc nàng rồi, bây giờ thêm tội danh kích động “mối quan hệ mẹ con” nữa, chẳng phải ch.ế.t nhanh hơn sao.

“Mẫu hậu, vạn vạn lần không được,” nước mắt Tang Nguyệt sắp rơi xuống: “Đừng vì nhi thần mà làm tổn thương mối quan hệ mẹ con giữa người và Hoàng thượng.”

“Cũng không thể vì Hoàng thượng mà làm tổn thương mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng ta!”

Lời này nghe có vẻ có lý, thậm chí khiến Tang Nguyệt có chút cảm động, với phong thái của Thái hậu như vậy, bất kể là ở thời cổ đại hay hiện đại, đều là một người mẹ chồng tuyệt vời.

“Ồ, là trẫm đã làm vướng mắt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của các người sao?” Ngay khi Thái hậu đang giúp Tang Nguyệt nói chuyện, Dạ Thừa Ân đã cùng An ma ma bước vào sân Từ Ninh Cung.

Tang Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân mặt mày trầm xuống, bước nhanh đến, trong lòng kêu lên “không ổn”, lần này e rằng lại bị tên Hoàng thượng chó má kia hiểu lầm rồi.

Nàng tiến lên một bước nhỏ, hành lễ với Dạ Thừa Ân mỉm cười: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, sao người lại làm vướng mắt thần thiếp và Thái hậu chứ.”

Thái hậu nhìn vẻ sợ hãi giải thích của Hoàng hậu, thầm nghĩ thật là quá nhút nhát, làm sao mà trấn áp được Hoàng thượng.

Liếc Dạ Thừa Ân một cái: “Hoàng nhi, con đừng cả ngày lẫn đêm cứ oan uổng Hoàng hậu.”

Dạ Thừa Ân thấy Thái hậu không vui, giọng nói cũng mềm đi vài phần: “Mẫu hậu, nhi thần không có ý đó, nhi thần vừa nãy chỉ tò mò, hỏi thêm vài câu thôi.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 46: Chịu khó cố gắng


“Thái độ đó của con cũng gọi là tò mò sao?” Thái hậu dừng lại tiếp tục nói: “Ai gia thấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng hậu vậy.”

Thái hậu với thái độ kiên quyết phải giữ lại nàng dâu ưng ý này, không bỏ qua sự mơ hồ của Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, con đừng có được voi đòi tiên!”

Thái hậu từng chữ từng câu nói nghiêm túc, sợ Dạ Thừa Ân không hiểu lời người.

Dạ Thừa Ân thì thật sự không hiểu, khi hắn nghe nói Thái hậu tìm hắn, hắn tưởng Thái hậu không khỏe, muốn nói chuyện với hắn, không ngờ vừa vào sân đã bị Thái hậu quở trách.

“Mẫu hậu, nhi thần không hiểu ý người là gì?” Dạ Thừa Ân nghi hoặc nhìn Thái hậu.

Thái hậu thấy khuôn mặt nghi hoặc của Dạ Thừa Ân không giống giả vờ liền biết không phải Dạ Thừa Ân xúi giục Hoàng hậu đi Hoàng Long Tự, nếu đã vậy, thì vẫn còn cứu vãn được.

Thái hậu hắng giọng nói: “Hoàng hậu dịu dàng hiền huệ, là nàng dâu ai gia ưng ý nhất, con lại không biết trân trọng, khắp nơi làm khó nàng, khiến nàng đau lòng đến mức muốn đi Hoàng Long Tự xuất gia!”

Lời này vừa thốt ra, Dạ Thừa Ân không thể tin được nhìn Tang Nguyệt, Tang Nguyệt này dịu dàng hiền huệ sao? Nghĩ đến cảnh nàng gần đây bắt nạt hắn, trêu chọc hắn, tùy tiện lôi ra hai cảnh cũng không thể dính dáng đến bốn chữ “dịu dàng hiền huệ”!

Hắn nhướng mày lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng hậu, lời Mẫu hậu nói có thật không?”

Cái này vừa thật vừa giả đi, thật sự nàng rất muốn rời hoàng cung để cầu đường sống, còn những cái khác thì không phải.

Đối mặt với câu hỏi của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt cười gượng, giải thích: “Hoàng thượng, muốn đi Hoàng Long Tự là ý của riêng thần thiếp, không liên quan đến Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng, con thấy chưa? Hoàng hậu để không làm con thấy áy náy, tự mình gánh chịu tất cả,” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Con lại còn vì những chuyện lặt vặt mà trừng phạt nàng!”

Lặt vặt? Mặt mũi của hắn đều bị nàng làm mất sạch, chỉ riêng chuyện q**n l*t đội đầu, hắn đã hận không thể chém nàng lập tức, nếu không phải vì niệm tình hắn thấy nàng gần đây có mấy phần vừa mắt, không chừng thi thể của nàng đã lạnh ngắt rồi.

“Mẫu hậu, người không biết những chuyện Hoàng hậu đã làm với nhi thần…”

“Đủ rồi!”

Giọng nói uy nghiêm của Thái hậu vang lên, Dạ Thừa Ân ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nuốt xuống những chuyện hỗn xược mà Tang Nguyệt đã làm.

“Ai gia biết, trong lòng con có Yên La,” Thái hậu liếc nhìn Hoàng hậu bên cạnh rồi lại nhìn Dạ Thừa Ân nói: “Nhưng có những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, bây giờ gặp được Hoàng hậu tốt như vậy, nếu con không biết trân trọng, sau này hối hận chính là con.”

Tang Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, trong lòng thầm vui, không ngờ nàng trong mắt Thái hậu lại được sủng ái đến thế, thậm chí còn nói ra lời Hoàng thượng sau này sẽ hối hận, tiếc là Thái hậu vẫn không hiểu Hoàng thượng, Hoàng thượng này ngoài việc muốn giết nàng thì không có ý nghĩ nào khác.

“Mẫu hậu, Yên La là không thể thay thế, trẫm… không làm được.”

Yên La là nhược điểm trong lòng Dạ Thừa Ân, bị Thái hậu nhắc đến như vậy, trong mắt hắn lóe lên ba phần dịu dàng, bảy phần ưu tư.

“Nếu đã vậy, ai gia sẽ giúp con quên nàng ấy,” Thái hậu quay đầu nói với cung nhân bên cạnh: “Lấy roi sắt của ai gia đến!”

Cung nhân quay người vào phòng ngủ, rất nhanh mang ra một cây roi sắt đưa cho Thái hậu.

“Quỳ xuống!”

Thái hậu nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm.

Dạ Thừa Ân tuy hơi không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Thái hậu.

Tang Nguyệt nhìn khoảnh khắc Dạ Thừa Ân quỳ xuống, trong lòng không biết sung sướng đến mức nào, không ngờ tên Hoàng thượng chó má cao cao tại thượng kia cũng có lúc phải cúi đầu quỳ gối.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nụ cười trên khóe miệng Tang Nguyệt còn chưa kịp nở rộ, lại phát hiện vấn đề không ổn, nếu Dạ Thừa Ân bị Thái hậu đánh trọng thương, hắn nhất định sẽ đổ tội này lên đầu nàng, đến lúc đó nàng e rằng không thể sống sót đến khi mặt trời mọc vào ngày mai.

“Đừng!”

Ngay khi Thái hậu vung roi sắp đánh vào lưng Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt không quản thân mình lao lên ôm lấy Dạ Thừa Ân, dùng cơ thể mình che chắn cho hắn cú roi đó.

Đừng thấy Thái hậu tuổi cao, cú ra tay này lực đạo không hề nhỏ.

Một roi xuống, lưng Tang Nguyệt lập tức da tróc thịt nát, một vết thương đỏ tươi hiện rõ trước mắt.

Tất cả những người có mặt trừ Thái hậu đều kinh ngạc.

Dạ Thừa Ân được Tang Nguyệt che chở, giật mình ôm lấy Tang Nguyệt, tay sờ thấy một chút dính nhớp.

Hắn giơ tay lên nhìn, hóa ra là máu.

Hắn lại cúi đầu xuống, thấy Tang Nguyệt dựa vào lòng hắn, vì hắn mà chịu một roi nặng nề, lòng hắn rung động.

Đây là nữ tử đầu tiên dùng thân thể để bảo vệ hắn, ngoại trừ mẫu phi và Thái hậu.

Phải yêu hắn đến mức nào, mới có thể bất chấp như vậy, hơn nữa thân thể nàng yếu ớt như thế, làm sao có thể chịu được một roi như thế.

“Nguyệt nhi…” Ánh mắt Dạ Thừa Ân hơi đỏ hoe, nhưng nước mắt lại rất nhanh bị kìm lại, khôi phục bình tĩnh.

Tang Nguyệt nhịn đau ở lưng liếc nhìn Thái hậu, thầm nghĩ qua e rằng không thể rời cung được rồi, vẫn nên hành động theo kế hoạch cũ của mình thôi.

Nàng khẽ đẩy Dạ Thừa Ân ra, thẳng tắp quỳ trước mặt Thái hậu, giọng nói chân thành.

“Mẫu hậu, nhi thần đã nghĩ thông suốt rồi, nhi thần không đi Hoàng Long Tự nữa, người cũng tha cho Hoàng thượng đi!”

Thái hậu cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của nàng, đưa roi cho cung nhân bên cạnh, nghiêm nghị nhìn Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu đối với con tình sâu nghĩa nặng như vậy, lại còn vì bảo vệ con mà không màng tính mạng, nếu con lần sau còn dám bắt nạt nàng, ai gia nhất định sẽ sai người lôi Hoàng hậu đi, rồi đánh con một trận tơi bời.”

“Tạ ơn Mẫu hậu.” Dạ Thừa Ân quỳ trên đất tạ ơn Thái hậu.

Thái hậu vẫy tay: “Con phải cảm ơn Hoàng hậu, không phải ai gia, nếu không phải Hoàng hậu cầu xin, ai gia đã không dừng tay.”

Dạ Thừa Ân quay đầu, nhìn Tang Nguyệt đầy tình cảm: “Đa tạ Nguyệt nhi.”

Tang Nguyệt nghe vậy, nàng đã hóa giải một cuộc khủng hoảng quan hệ mẹ con, tảng đá lớn trong lòng được đặt xuống, mỉm cười với Dạ Thừa Ân: “Đây là điều thần thiếp nên làm.”

“Đừng quỳ nữa, đều đứng dậy đi!” Thái hậu ho khan hai tiếng: “Sau lưng Hoàng hậu có vết thương, vậy làm phiền Hoàng thượng đưa Hoàng hậu về Phượng Tê Cung chăm sóc, ai gia mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng, Mẫu hậu.”

Dạ Thừa Ân đứng dậy, chậm rãi đỡ Tang Nguyệt lên.

Tang Nguyệt không đứng vững, chân bị trẹo một cái, trực tiếp va vào lòng Dạ Thừa Ân.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm phía trên trán, trong lòng sợ hãi, vội vàng xin lỗi: “Thần thiếp chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân, không phải cố ý mạo phạm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Nói xong, Tang Nguyệt liền muốn khẽ đẩy Dạ Thừa Ân ra, định tự mình đi về, nhưng nàng vừa chạm vào ngực Dạ Thừa Ân đã bị hắn cúi người bế lên.

“Nếu Nguyệt nhi bị trẹo chân, vậy để trẫm bế nàng ra ngoài,” Dạ Thừa Ân khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tang Nguyệt: “Trẫm không thể quên Yên La, nhưng trẫm có thể thử thích nàng.”

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt suýt chút nữa đã tin lời hắn, nhưng khi nghĩ đến cuộc đối thoại của hắn với Ngô thái y, nàng biết đây là màn kịch mà Dạ Thừa Ân diễn cho Thái hậu xem, một chút rung động vừa mới nhóm lên cứ thế tan biến.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 47: Thi Hội


Lời tỏ tình của Dạ Thừa Ân, trong mắt Tang Nguyệt được xem là một vở kịch, nhưng đối với hắn, đó lại là sự bộc lộ chân thành. Khi Tang Nguyệt đỡ cho hắn roi đánh đó, hắn thật sự đã rung động, thật sự muốn cùng nàng trở thành một cặp đế hậu ân ái.

Tang Nguyệt không biết trong lòng Dạ Thừa Ân nghĩ gì, chỉ lễ phép phối hợp diễn kịch: “Thần thiếp nhất định sẽ làm một Hoàng hậu dịu dàng hiền huệ, không phụ lòng Hoàng thượng sủng ái.”

Câu trả lời quá khách sáo của Tang Nguyệt khiến Dạ Thừa Ân hơi thất vọng, hắn vốn nghĩ sau khi hắn mở lời, sẽ đón nhận tiếng khóc nức nở của Tang Nguyệt, chứ không phải sự bình tĩnh ôn hòa như vậy.

Thái hậu không xa nhìn bóng lưng hai người rời đi, lại nghe cuộc đối thoại của họ, khóe miệng khẽ nhếch.

Người nghiêng đầu nói nhỏ với An ma ma bên cạnh: “Thấy chưa, gừng càng già càng cay, ai gia chỉ cần một roi là có thể hóa giải nút thắt trong lòng đôi trẻ này, khiến chúng thật lòng đối đãi với nhau.”

An ma ma cũng mỉm cười giơ ngón tay cái lên, phụ họa nói: “Vẫn là Thái hậu lợi hại.”

Dạ Thừa Ân bế Tang Nguyệt lên kiệu rồi đi thẳng đến Phượng Tê Cung.

Vì vết roi này không phải chuyện lớn gì, Dạ Thừa Ân bảo thái y để lại thuốc bôi ngoài rồi cho mọi người lui xuống, hắn muốn tự mình bôi thuốc cho Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt đã bị Dạ Thừa Ân c** q**n áo vài lần, nên cũng không còn ngại ngùng như trước, nhưng vẫn cởi áo quay lưng về phía Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt bị thương, cũng không dám nhắc đến chuyện lưu lại qua đêm, sợ sẽ vô ý chạm vào vết thương của nàng, chỉ nói chuyện với nàng một lát rồi rời khỏi Phượng Tê Cung.

Đợi Dạ Thừa Ân rời đi, Tang Nguyệt lập tức gọi Hỉ Vân và Lạc Yến vào trong phòng.

“Các ngươi đi giúp bổn cung, chuẩn bị một buổi…” Tang Nguyệt đặt tay lên cằm suy nghĩ một lát: “Một buổi thi hội, mời tất cả tài tử trong kinh thành đến Ngự Hoa Viên.”

Hỉ Vân nói: “Hoàng hậu nương nương định tổ chức thi hội khi nào ạ?”

“Ba ngày.” Tang Nguyệt làm động tác “ba” bằng tay với Hỉ Vân và Lạc Yến.

Lạc Yến nghe vậy, trợn tròn mắt: “Hoàng hậu nương nương, thời gian này có phải quá gấp không, nô tỳ lo lắng thời gian quá gấp, chuẩn bị không đủ tốt.”

“Không sao, bổn cung không phải vì làm thơ, là vì…” trốn khỏi hoàng cung.

Tang Nguyệt vừa định nói nốt câu sau, phát hiện không đúng, lập tức sửa lời: “Là vì đông người, để náo nhiệt, tiện thể muốn nghe những chuyện thú vị bên ngoài.”

“Nếu đã vậy, vậy nô tỳ sẽ đi sắp xếp ngay.”

Hai cung nữ vâng lời rồi rời khỏi phòng.

Tang Nguyệt không thay y phục chăm sóc Thái hậu ba ngày thật sự rất mệt, bây giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng sau lưng lại có vết thương, chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ.

Do Tang Nguyệt bị Dạ Thừa Ân làm bị thương nên ngày nào sau khi tan triều hắn đều đến bôi thuốc cho nàng, còn dịu dàng nói chuyện với nàng, cách xưng hô của hắn với nàng cũng từ “Hoàng hậu” lạnh nhạt biến thành “Nguyệt nhi”.

Mọi người trong Phượng Tê Cung vui mừng, đây là điềm báo Hoàng hậu được sủng ái.

Nhưng trong lòng Tang Nguyệt lại cảm thán, diễn xuất của Dạ Thừa Ân thật sự không tệ, để tránh né sự trách phạt của Thái hậu hắn thật sự nói được làm được.

Rất nhanh, ba ngày trôi qua.

Ngày thi hội đến, rất nhiều công tử và tiểu thư của các trọng thần trong triều đều sớm vào cung đến Ngự Hoa Viên chờ đợi.

Thi hội lần này ngoài việc mời những công tử, tiểu thư này, còn mời một số hoàng thân quốc thích và phi tần.

Tang Nguyệt thức dậy, Hỉ Vân và Lạc Yến như thường lệ đến sửa soạn cho nàng, nhưng vừa cầm lược lên đã bị Tang Nguyệt ngăn lại.

“Hôm nay đừng mặc áo phượng, đừng đội mũ phượng, cứ trang điểm đơn giản như tiểu thư là được.”

Hai cung nữ đứng sau nàng, mặt đầy nghi hoặc.

Hỉ Vân nói: “Hoàng hậu nương nương, áo phượng và mũ phượng là biểu tượng thân phận của người mà.”

Lạc Yến bổ sung: “Thi hội hôm nay đông người như vậy, không mặc áo phượng liệu có ổn không?”

Đôi mắt hạnh sáng ngời của Tang Nguyệt chớp chớp: “Các ngươi không hiểu, bổn cung đi theo con đường thân dân, mặc áo phượng và mũ phượng nặng nề làm sao tương tác nhiều với họ được?” Thực ra là, mặc quá nặng nề không dễ chạy trốn mà thôi.

Hai cung nữ nghe lời Tang Nguyệt nói, cảm thấy hình như cũng có lý, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó là lạ không nói rõ được, nhưng hai người vẫn trang điểm cho Tang Nguyệt theo kiểu quý nữ kinh thành.

Một bộ váy dài màu vàng ngỗng khiến Tang Nguyệt trông thêm vài phần linh động, đầu búi tóc mây đơn giản, kèm thêm vài chiếc trâm cài màu xanh lục trên đầu.

Nhìn từ xa giống như một tiên nữ nhỏ bước ra từ mùa xuân, trẻ trung, dịu dàng mà không mất đi linh khí.

Khiến Hỉ Vân và Lạc Yến đứng bên cạnh ngẩn người, Tang Nguyệt bình thường chỉ mặc phượng bào nay đột nhiên thay đổi lại giống một tiểu mỹ nhân chưa xuất giá.

Tang Nguyệt nhìn mình trong gương đồng, cũng hài lòng gật đầu.

“Đi thôi, đến Ngự Hoa Viên.”

Tuy Tang Nguyệt không mặc áo phượng, đội mũ phượng, nhưng kiệu phượng và đội ngũ của Hoàng hậu thì vẫn phải có.

Quan trọng nhất là nàng không muốn đi bộ, chỉ muốn giữ sức lực để lát nữa dùng khi bỏ trốn.

“Hoàng hậu nương nương giá đáo!”

Mọi người đang trò chuyện trong Ngự Hoa Viên nghe Tang Nguyệt đến đều dừng cuộc nói chuyện phiếm vừa nãy, cúi nửa người hành lễ với Tang Nguyệt.

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”

“Miễn lễ!”

Tang Nguyệt đi đến chủ vị ngồi xuống rồi cho mọi người miễn lễ và ngồi xuống.

Mọi người nhận được lời của Tang Nguyệt mới dám đứng thẳng người đi đến vị trí của mình.

Mọi người ngồi xuống, nhìn về phía chủ vị, mới phát hiện Hoàng hậu của họ hôm nay lại mặc trang phục quý nữ thông thường, vô cùng linh động đáng yêu.

Một số nữ tử nhìn Tang Nguyệt ở chủ vị đẹp đến mức không gì sánh kịp, lại nảy sinh tâm tư ghen tị, đố kỵ, hận thù.

Mà một số nam tử nhìn dung nhan như tiên nữ của Tang Nguyệt lại không mất đi sự linh động của thiếu nữ, trong lòng đều ngưỡng mộ Dạ Thừa Ân, lại có giai nhân như vậy bầu bạn, không kìm được lại nhìn thêm vài lần.

Tang Nguyệt quét mắt nhìn các khách mời có mặt, ngoài các phi tần hậu cung và An Khánh Vương, những người khác nàng không quen biết ai cả.

Nhưng điều này cũng không sao, nàng đâu phải đến để quen biết những người này.

Tang Nguyệt hắng giọng, rồi cũng ra vẻ nói vài lời khách sáo rồi tùy tiện chọn một tên hoa để mọi người lần lượt làm thơ.

Tang Nguyệt nghe thơ của mọi người đều hài lòng gật đầu.

Sau khi một vòng người làm thơ, nàng phát hiện vẫn là Tương quý nhân làm thơ hay nhất.

“Tương quý nhân quả nhiên là văn tài phi phàm, đáng được thưởng.”

Lời Tang Nguyệt vừa dứt, cung nữ bưng một hộp ngọc trai nhỏ đi đến trước mặt Tương quý nhân đưa cho Tương quý nhân.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Tương quý nhân tạ ơn rồi nhận lấy ngọc trai ngồi xuống.

Tang Nguyệt tùy tiện quét mắt nhìn những người có mặt, chậm rãi mở lời nói: “Hôm nay các vị làm thơ, bổn cung đều rất hài lòng,” nàng dừng lại tiếp tục nói: “Bổn cung để cảm ơn những bài thơ của các vị, đặc biệt chuẩn bị một buổi biểu diễn múa lân, để giúp mọi người thêm phần hứng khởi.”

Hỉ Vân đang đứng sau lưng Tang Nguyệt nghe vậy, lập tức cúi người, nhỏ giọng nói vào tai Tang Nguyệt: “Hoàng hậu nương nương, trong hoàng cung không có hoạt động biểu diễn như vậy, người có phải nhầm lẫn rồi không?”

Tang Nguyệt cười toe toét với Hỉ Vân: “Bổn cung biết, nên bổn cung mới sai người ra dân gian tìm đội múa lân vào cung biểu diễn.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 48: Đây Không Phải Thi Hội, Giống Đại Hội Múa Lân


Lạc Yến đứng bên cạnh thấy Tang Nguyệt cười vui vẻ như vậy, do dự một lát rồi nói với Tang Nguyệt: “Hoàng hậu nương nương, người có nhận ra không, khi người nói muốn biểu diễn múa lân, nét mặt của những người khác đều cứng đờ ra.”

Tang Nguyệt nhìn quanh một vòng, quả thật phần lớn mọi người đều cứng đờ nét mặt.

Ở một nơi tao nhã như thế này mà biểu diễn múa lân có vẻ hơi lạc điệu, nhưng Tang Nguyệt chẳng quan tâm đến những điều đó.

“Các ngươi không hiểu, bổn cung đây là hoạt động thân dân, để họ tiếp xúc nhiều hơn với nghệ thuật dân gian.”

Tang Nguyệt là Hoàng hậu, nàng nói gì thì là thế đó.

Hai cung nữ thấy khuyên nhủ vô hiệu chỉ đành cho đội múa lân vào.

Đội múa lân vừa vào Ngự Hoa Viên, hiện trường liền sôi động hẳn lên.

Họ tưởng chỉ có một đội biểu diễn, không ngờ lại có đến gần ba mươi đội.

Trời ạ, đây đâu phải là thi hội, rõ ràng là một đại hội múa lân.

Điều này đã khiến mọi người kinh ngạc đến mức rớt quai hàm, không ngờ Hoàng hậu lại chuẩn bị cho họ một hoạt động còn k*ch th*ch hơn, lại còn cho đốt rất nhiều pháo nổ.

Ngay lập tức, khói lửa mù mịt, khiến mọi người hoảng sợ chạy tán loạn.

Chính là thời cơ này.

Tang Nguyệt cũng lợi dụng sự hỗn loạn tại hiện trường, cùng mọi người che mũi miệng chạy ra ngoài.

Khói lửa mù mịt khắp trời, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của mọi người, cũng tạo thành một tấm lá chắn rất tốt cho Tang Nguyệt.

Tự do đang ở phía trước!

Khi Tang Nguyệt hớn hở cùng mọi người xông ra khỏi Ngự Hoa Viên, vô tình thấy Tương quý nhân trong đám đông bị người ta va phải ngã xuống dưới một giàn hoa tử đằng.

Giàn hoa tử đằng sau khi bị va chạm rung rinh sắp sửa đổ sập xuống người Tương quý nhân.

Lúc này Tang Nguyệt không kịp suy nghĩ, dưới sự thúc đẩy của bản năng lương thiện nàng lao qua đám đông chạy đến bên Tương quý nhân, ôm chặt lấy Tương quý nhân.

“A!”

Chỉ trong tích tắc, giàn hoa tử đằng trên đầu đổ sập xuống.

Khoảnh khắc giàn hoa đổ xuống, không lệch một chút nào mà đập trúng vào vết thương chưa lành trên lưng Tang Nguyệt.

Vết thương cũ lại rách toạc, máu tươi chảy ra.

“Hoàng hậu nương nương…”

Tương quý nhân vừa lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, thấy Tang Nguyệt đang che chắn cho mình, lại thấy máu tươi trên tay nàng.

Đây… đây là… là, Tang Nguyệt vì bảo vệ nàng mà bị đập vào lưng chảy máu, nước mắt nàng tuôn trào.

“Nương nương…”

Tương quý nhân chưa từng nghĩ Hoàng hậu sẽ cứu mình, lại còn bị thương nặng như vậy, trong mắt bảy phần cảm động, ba phần tự trách.

An Khánh Vương không xa hai người thấy cảnh này, nhanh chóng chạy lên đỡ giàn hoa lên.

“Hoàng hậu nương nương, Tương quý nhân, hai người không sao chứ!”

An Khánh Vương muốn đỡ hai người dậy, nhưng lại nghĩ đến nam nữ khác biệt, nhiều bất tiện.

Tang Nguyệt đang che chắn cho Tương quý nhân dùng lòng bàn tay chống xuống đất, chậm rãi đứng dậy, nhưng lại loạng choạng ngã vào lòng An Khánh Vương.

An Khánh Vương theo bản năng đỡ Tang Nguyệt một tay.

“Hoàng hậu nương nương không sao chứ!”

“Bổn cung…”

Tang Nguyệt còn chưa nói xong, liền tối sầm mắt lại, ngất xỉu trong lòng An Khánh Vương.

Trùng hợp thay, cảnh tượng này vừa vặn bị Dạ Thừa Ân dẫn thị vệ đến cứu viện nhìn thấy.

Dạ Thừa Ân vốn đang phê duyệt tấu chương trong Ngự Thư Phòng, nghe tin Ngự Hoa Viên nơi Tang Nguyệt tổ chức thi hội xảy ra bạo loạn, hắn lập tức bỏ dở công việc dẫn theo một đội thị vệ lớn đến cứu người.

Không ngờ hắn vội vàng chạy đến lại thấy Tang Nguyệt mà hắn lo lắng nhất lại dựa vào lòng An Khánh Vương, vẻ mặt hắn không cần nói cũng hiểu.

Do sự xuất hiện của thị vệ, hiện trường đã được giải tỏa, rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, các đội múa lân cũng dừng biểu diễn.

Dạ Thừa Ân toàn thân toát ra khí lạnh, chắp tay sau lưng từng bước một đi về phía An Khánh Vương bên cạnh giàn hoa, mỗi bước đi đều toát ra sát khí.

“An Khánh Vương…”

Dạ Thừa Ân không nói gì nhiều, trực tiếp cướp Tang Nguyệt từ tay An Khánh Vương bế ngang lên.

Tương quý nhân lo lắng Dạ Thừa Ân hiểu lầm Hoàng hậu đã cứu mạng mình, lập tức nói với Dạ Thừa Ân: “Hoàng thượng, vừa nãy Hoàng hậu nương nương vì bảo vệ thiếp thân mà bị thương ngất xỉu, vừa khéo An Vương ở bên cạnh, tiện tay đỡ một cái, giữa họ trong sạch!”

Dạ Thừa Ân nhướng mày lạnh lùng, liếc mắt nhìn: “Ngươi cũng xứng để Hoàng hậu của trẫm cứu!”

Một câu nói đơn giản, như một lưỡi dao băng đâm vào ngực Tương quý nhân, nàng thầm nghĩ, vị Hoàng thượng này thật sự đã thay đổi tính tình, lại để ý Hoàng hậu đến mức như vậy, còn ghen tuông vô cớ với một nữ tử như nàng.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt bị thương, cũng lười ở lại Ngự Hoa Viên lâu, trực tiếp bế Tang Nguyệt đến Càn Minh Cung nơi hắn ở rồi cho thái y đến cứu chữa.

May mắn là Tang Nguyệt không có gì nghiêm trọng, chỉ có vài vết thương ngoài da cộng thêm cơ thể suy yếu mà thôi.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tang Nguyệt tỉnh lại, nhìn Dạ Thừa Ân đang ngồi trước giường, trong lòng nàng than khổ không ngừng, khó khăn lắm mới lên kế hoạch trốn thoát, kết quả lại xuất hiện trước mặt Dạ Thừa Ân.

“Hoàng hậu tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?”

Tang Nguyệt có thể rõ ràng cảm nhận được sự không vui của Dạ Thừa Ân, cách xưng hô cũng đã thay đổi, không tức giận mới là lạ.

“Hoàng thượng…” Tang Nguyệt cười gượng, rồi chuyển chủ đề: “Thi hội hôm nay, có ai bị thương không?”

“Không ai bị thương,” Dạ Thừa Ân lạnh lùng như băng: “Nhưng ch.ế.t mấy chục người.”

“Cái gì, ch.ế.t mấy chục người?” Tang Nguyệt đột ngột ngồi dậy khỏi giường, nàng chỉ nghĩ đến việc rời khỏi hoàng cung, không nghĩ đến việc hại người, trong lòng cảm thấy áy náy.

“Những đội múa lân đó gây ra bạo loạn, đã bị trẫm chém đầu thị chúng hết rồi,” Dạ Thừa Ân thấy trong mắt Tang Nguyệt rưng rưng lệ, tiếp tục nhàn nhạt nói: “Nàng vì Tương quý nhân mà bị thương, trẫm cũng đã sai người đánh nàng ta đến ch.ế.t!”

Tang Nguyệt nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, rỉ ra chút mùi máu tanh.

Nàng cắn chặt đôi môi mỏng, mắt rưng rưng lệ, nhìn chằm chằm Dạ Thừa Ân, nam nhân này không chỉ vô tình mà còn tàn bạo, lại giết nhiều người như vậy.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt cảm xúc không ổn, đứng dậy trước mặt nàng, bàn tay xương xẩu giữ lấy cằm nàng, cúi người xuống, chóp mũi chạm chóp mũi.

Hắn chậm rãi mở lời, lạnh lùng hỏi: “Hoàng hậu có sợ không?”

Tang Nguyệt không trả lời lời Dạ Thừa Ân, nhưng ánh mắt nàng đã cho hắn biết câu trả lời, nàng sợ rồi, hối hận rồi.

Dạ Thừa Ân thấy nước mắt Tang Nguyệt rơi xuống, hôn lên khóe mắt nàng, đột nhiên cười phá lên.

“Trẫm vừa nãy… là đùa nàng thôi,” Dạ Thừa Ân xoa đầu Tang Nguyệt: “Xem nàng sợ chưa kìa, haha…”

Nghe vậy, Tang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, may mà không gây ra sát nghiệp.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt đã ngừng khóc, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Nguyệt nhi, đây là lần đầu tiên, trẫm cũng hy vọng là lần cuối cùng.

Lần sau lại tổ chức tiệc muốn náo nhiệt một chút, nhớ nói trước với trẫm một tiếng, trẫm sẽ sắp xếp thị vệ bảo vệ nàng tốt.

Còn nữa, lần sau gặp nguy hiểm, hãy bảo vệ mạng sống của mình trước, chứ đừng bất chấp cứu người.

Nếu lần sau trẫm phát hiện nàng còn vì tình huống tương tự mà bị thương, trẫm sẽ thật sự giết những người đó.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân khẽ cắn môi Tang Nguyệt, bắt đầu một trận chiến môi lưỡi.

Một lát sau, Dạ Thừa Ân buông Tang Nguyệt ra: “Đây là hình phạt nhỏ cho nàng, để nàng nhớ lâu.”

Trong lòng Tang Nguyệt như vạn con ngựa phi qua, cái bá đạo này, cái tình cảm sâu sắc này, diễn cho ai xem đây?
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 49: Lần Tới Không Dám Nữa


Tuy trong lòng Tang Nguyệt không vui, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài ngoan ngoãn.

“Thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng, lần tới không dám nữa.”

“Nhớ là tốt rồi,” Dạ Thừa Ân v**t v* mái tóc mượt mà của Tang Nguyệt: “Trẫm còn có việc cần xử lý, nàng cứ ở lại tẩm cung của trẫm mà nghỉ ngơi đi.”

Dạ Thừa Ân đứng dậy, đi vài bước về phía cửa lớn, rồi dừng lại, quay đầu nhìn Tang Nguyệt, tiếp tục nói: “Tối nay ở lại bầu bạn với trẫm, đừng về nữa.”

Cái gì? Phải ở lại sao?

Đôi mắt hạnh của Tang Nguyệt mở to, muốn từ chối, nhưng Dạ Thừa Ân đã đứng dậy đi ra ngoài.

Ôi! Xem ra tối nay lại là một đêm đấu trí đấu dũng rồi!

Màn đêm buông xuống.

Tang Nguyệt uống rất nhiều nước, nàng đã lên kế hoạch, nếu Dạ Thừa Ân dám làm càn, nàng sẽ đi tiểu lên giường rồng của hắn, làm hắn ghê tởm, haha…

Nàng đúng là một thiên tài!

Tang Nguyệt suýt nữa bị trí thông minh của mình làm kinh ngạc, chỉ cần nàng không thấy xấu hổ, thì kẻ xấu hổ chính là người khác.

Nàng đang ảo tưởng cảnh làm Dạ Thừa Ân ghê tởm, bật cười thành tiếng thì Dạ Thừa Ân đã chậm rãi bước vào và ngồi xuống mép giường.

“Nguyệt nhi đây đang cười gì vậy?”

Tư duy Tang Nguyệt quay trở lại, nụ cười trên mặt cứng đờ trong một giây rồi rất nhanh hồi phục.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ đến việc Hoàng thượng gần đây che chở thần thiếp như vậy, thần thiếp không kìm được vui mừng mà bật cười.”

Lời nói dối này, giả dối quá!

Tự Tang Nguyệt cũng thấy không tin, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không tìm được lý do khác để ngụy biện, không thể nói là nàng muốn đi tiểu lên giường hắn chứ.

Nhưng, Dạ Thừa Ân nghe lời nói dối không đâu vào đâu của Tang Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười hoàn hảo.

“Nếu đã vậy, vậy Nguyệt nhi sau này phải nghe lời trẫm nhiều hơn, làm bé ngoan của trẫm.”

“Được thôi! Vậy thần thiếp sẽ làm bé ngoan của Hoàng thượng cả đời.”

Tang Nguyệt ôm lấy cánh tay Dạ Thừa Ân, áp mặt vào cánh tay hắn cọ cọ, đằng sau nụ cười như hoa đó là đủ loại khinh bỉ hắn.

Còn “bé ngoan” nữa chứ, lời lẽ ghê tởm buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được, không chừng trong lòng hắn đang nghĩ loại thuốc độc mãn tính hắn cho nàng uống sao vẫn chưa độc ch.ế.t nàng đây.

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Tang Nguyệt, đối với Dạ Thừa Ân, hắn thật lòng muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, muốn thử thích Tang Nguyệt.

Hắn cúi đầu nhìn Tang Nguyệt đang ngẩng mặt nhìn hắn, mắt tựa sao trời, cúi người cắn lên môi Tang Nguyệt, cạy mở hàm răng nàng.

Tiến độ này cũng quá nhanh rồi, Tang Nguyệt vừa mới uống nước, nhất thời nửa khắc còn chưa tiểu tiện được.

Đồng tử Tang Nguyệt mở to, muốn đẩy Dạ Thừa Ân ra, nhưng lại bị hắn trực tiếp đẩy ngã xuống giường.

Đôi mắt hạnh của Tang Nguyệt nhìn hàng mi đen dày, đôi mày sắc sảo như muốn đ*ng t*nh của hắn, còn bên tai nàng dường như nghe thấy tiếng tim hắn đập nhanh hơn.

ch.ế.t rồi, ch.ế.t rồi, sắp ch.ế.t rồi, xem ra tối nay phải gãy cánh ở đây rồi.

Khi Tang Nguyệt bị hôn đến mức vô lực và tuyệt vọng, Dạ Thừa Ân lại buông Tang Nguyệt ra, trong mắt hắn vẫn còn d*c v*ng chưa tan.

Hắn thở hổn hển hai hơi, khuôn mặt đỏ bừng dần phai nhạt, dần trở lại bình tĩnh.

“Nguyệt nhi, nàng đừng vội, đợi vết thương trên người nàng lành hẳn, trẫm sẽ sủng hạnh nàng.”

Dạ Thừa Ân vừa nói vừa khẽ v**t v* gò má như ngọc của Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt cười khổ, tên đàn ông chó má này lấy đâu ra tự tin vậy, lại bảo nàng đừng vội, vội cái khỉ gì chứ, phải vội chạy trốn mới đúng.

Dạ Thừa Ân xoay người, nằm xuống, dựa vào bên cạnh Tang Nguyệt, duỗi cánh tay kê dưới cổ Tang Nguyệt, tạo thành một chiếc gối mềm.

“Nguyệt nhi, đừng buồn nữa! Đợi nàng khỏe rồi, trẫm sẽ bồi thường nàng thật tốt, đại chiến ba trăm hiệp mỗi đêm, thế nào?”

Tang Nguyệt bị cụm từ “đại chiến ba trăm hiệp” trong miệng Dạ Thừa Ân làm giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.

“Hoàng thượng, thần thiếp… không buồn!”

“Ở chỗ trẫm, Nguyệt nhi không cần thận trọng như vậy,” Dạ Thừa Ân véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn của Tang Nguyệt: “Vừa nãy nàng cười khổ, trẫm đều thấy hết rồi, cũng hiểu tâm tư của nàng, nhưng nàng phải học cách kiềm chế, trong thời gian bị thương không được h*m m**n.”

“Thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng.”

Trời ơi, bây giờ ngay cả khóc cười cũng sai sao?

Tên nam nhân chó má này lại có thể tự tin tưởng tượng ra sự thất vọng vì nàng muốn mà không được, đúng là nhân tài, không, phải là quái tài.

Tang Nguyệt đã không muốn giải thích nữa, ngộ nhỡ lát nữa giải thích, lại để tên đàn ông chó má này tưởng tượng ra kịch bản khác thì sao.

Nhưng nàng từ miệng hắn thu được một thông tin quan trọng, tên nam nhân chó má này cũng có một mặt không chó má.

Chỉ cần nàng bị thương, hắn sẽ không chạm vào nàng, nếu đã vậy, nàng có thể dựa vào vết thương trên người để bảo vệ trong sạch, nếu vết thương cũ lành rồi thì có thể tạo ra vết thương mới.

Tốt, tốt, đúng là lý lẽ này, thông minh như nàng vậy, haha…

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt lại nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, vẻ mặt nàng cười lên thật đẹp.

“Ấy da, thần thiếp phải đi nhà xí một chuyến.”

“Ừm, vậy nàng đi chậm thôi.”

Mấy ấm trà mà Tang Nguyệt uống dồn dập cuối cùng cũng khiến nàng buồn tiểu, nàng đứng dậy khỏi giường chạy thẳng đến nhà xí.

Chuyến đi này, cả đêm hơn chục chuyến, gần như không thể ngủ được, sớm biết tên nam nhân chó má này không chạm vào nàng, tối nay nàng đã không uống nhiều nước như vậy rồi.

Dạ Thừa Ân cũng vì Tang Nguyệt đi tiểu đêm nhiều lần mà không được nghỉ ngơi tốt, nhưng hắn cũng không nói gì, có điều khi lên triều hơi mệt mỏi.

Khi Dạ Thừa Ân lên triều thì Tang Nguyệt trở về Phượng Tê Cung chuẩn bị ngủ bù.

Nàng vừa bước vào cửa Phượng Tê Cung đã nghe thấy giọng nói của Tương quý nhân từ phía sau: “Hoàng hậu nương nương.”

Tang Nguyệt dừng bước quay người nhìn Tương quý nhân.

Chỉ thấy đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, còn sưng lên một chút, xem ra chắc chắn đã gặp chuyện buồn gì đó.

“Tương quý nhân, mời vào phòng ngồi đi!”

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Tương quý nhân theo Tang Nguyệt vào chính điện Phượng Tê Cung ngồi xuống, Hỉ Vân vào điện dâng trà cho hai người.

Tang Nguyệt vẫy tay ra hiệu Hỉ Vân lui xuống.

Sau khi Hỉ Vân lui xuống, Tương quý nhân không còn che giấu cảm xúc của mình nữa, trực tiếp nức nở.

Tang Nguyệt quan tâm nói: “Tương quý nhân, muội sao vậy? Có khó khăn gì cứ nói thẳng ra, bổn cung có thể giúp muội nghĩ cách.”

Tương quý nhân lấy khăn ra lau những giọt lệ ở khóe mắt.

“Hoàng hậu nương nương, đa tạ ơn cứu mạng của người ngày hôm qua.”

Má lúm đồng tiền của Tang Nguyệt lấp ló: “Không cần đa tạ, chăm sóc tốt cho các ngươi là bổn phận của bổn cung.”

Tang Nguyệt miệng nói như vậy, trực giác mách bảo nàng, chuyện Tương quý nhân khóc lóc không chỉ đơn thuần là chuyện ơn cứu mạng, hẳn còn có chuyện khác.

Quả nhiên, Tương quý nhân nức nở hai tiếng rồi tiếp tục nói: “Thiếp thân vào khoảnh khắc Hoàng hậu nương nương bất chấp tất cả bảo vệ thiếp thân, thiếp thân liền biết Hoàng hậu nương nương là người tốt, mới mặt dày đến tìm Hoàng hậu nương nương giúp đỡ…”

Nàng ta cũng biết mình mặt dày à, biết mặt dày mà còn đến làm phiền người ta, nhưng cũng muốn xem rốt cuộc là loại phiền phức gì.

“Tương quý nhân cứ nói đi, bổn cung xem rốt cuộc là chuyện gì, cũng không biết mình có giúp được hay không.”

“Hoàng hậu nương nương nhất định có thể, nhìn khắp cả hậu cung, cũng chỉ có nương nương mới có thể giúp được.”
 
Back
Top Bottom