Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác

Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 30: Cứ Tạm Bợ Xíu Đi


Công chúa An Lạc nghe lời Tang Nguyệt, khẽ nhíu mày: “Lời này là thật sao?”

Tang Nguyệt gật đầu khẳng định: “Trước khi ta vào cung có lần ăn cơm ở tửu lầu nghe người trong đội thương nhân Tây Chiêu nói vậy.”

Để tăng cường độ tin cậy cho lời nói, Tang Nguyệt liền bịa ra một câu chuyện nhỏ như vậy.

Công chúa An Lạc thấy Tang Nguyệt nói có vẻ có căn cứ, khẽ nhíu mày, cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Tang Nguyệt thấy Công chúa An Lạc cuối cùng cũng nghe lọt tai lời mình, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Tóm lại có những chuyện thà tin là có còn hơn không tin, để phòng rủi ro, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn, yến tiệc ngày mai đừng đi nữa.”

Công chúa An Lạc trầm tư gật đầu: “Được, vậy ngày mai muội tạm thời không đi dự yến tiệc nữa.”

Nàng không biết Thái tử Tây Chiêu liệu có nhìn trúng nàng hay không, nhưng nàng cũng biết có những chuyện cần đề phòng một chút cũng không có vấn đề gì.

Tang Nguyệt thấy Công chúa An Lạc cuối cùng cũng gật đầu, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, có thể tránh được một trận chiến rồi, thật tốt.

Nàng lại trò chuyện thêm vài chủ đề của phái nữ với Công chúa An Lạc rồi cầm bó hoa mà Công chúa An Lạc tặng về Phượng Tê Cung.

Vừa về đến Phượng Tê Cung, Hỉ Vân và Lạc Yến liền vội vàng chạy đến trước mặt Tang Nguyệt, vẻ mặt ủ rũ.

“Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện rồi.”

Tang Nguyệt đưa bó hoa trong tay cho Lạc Yến hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lạc Yến nhận lấy bó hoa.

Hỉ Vân nói: “Nghe nói hôm qua sau khi Hoàng thượng rời khỏi Phượng Tê Cung liền đến chỗ Tang… Tang Mỹ nhân ở lại một đêm, sáng nay lệnh cấm túc của Tang Mỹ nhân đã được giải trừ.”

Lạc Yến bên cạnh bổ sung: “Chuyện cấm túc này là do Hoàng hậu nương nương ra lệnh, bây giờ chưa đầy một tháng, Hoàng thượng đã giải trừ cấm túc cho Tang Mỹ nhân, rõ ràng là không nể mặt Hoàng hậu nương nương.”

“Chuyện này… quả thực không phải chuyện tốt!” Tang Nguyệt nhàn nhạt nói.

Nàng nói vậy không phải vì để ý đến thể diện gì, chỉ cảm thấy thời điểm này không thích hợp.

Ngày mai là yến tiệc đón tiếp sứ thần Tây Chiêu, Tang Lăng lại được thả ra sớm, với cái đầu ngu ngốc của nàng ta, không biết có gây ra chuyện gì phiền phức để nàng phải dọn dẹp hay không.

Thôi vậy, có những chuyện vẫn nên đề phòng trước thì hơn.

Nàng gọi Hỉ Vân và Lạc Yến đến trước mặt, thì thầm vào tai các nàng.

Hai cung nữ tuy không hiểu ý của Tang Nguyệt, nhưng đều gật đầu đồng ý, sau đó liền quay người rời khỏi Phượng Tê Cung.

Ngày hôm sau, thời tiết trong xanh.

Tang Nguyệt đứng dậy mặc lên bộ phượng bào lộng lẫy và phượng quan đầy châu báu.

Mặc dù hai ngày trước có chút không vui với Dạ Thừa Ân, nhưng những chuyện đại sự liên quan đến quốc gia như tiếp đón sứ thần Tây Chiêu, nàng vẫn phải đi, vả lại có nhiều người ngoài như vậy, Dạ Thừa Ân cũng không thể làm gì nàng.

Sau khi trang điểm xong, Tang Nguyệt ngồi lên phượng liễn mà Dạ Thừa Ân phái đến, đi đến Khánh Thiên Điện, nơi chuyên dùng để tổ chức yến tiệc.

Bước vào Khánh Thiên Điện, mắt Tang Nguyệt suýt thì rớt ra.

Chỉ thấy Tang Lăng đã cùng Dạ Thừa Ân ngồi ở vị trí chủ tọa.

Hôm nay Tang Lăng mặc một bộ váy dài màu hồng đào, đầu cài đầy trâm, trang điểm vô cùng yêu kiều.

Điều kinh ngạc hơn cả việc Tang Lăng ngồi ở vị trí chủ tọa là Công chúa An Lạc, người hôm qua đã đồng ý không đến dự yến tiệc, vậy mà cũng đã ngồi ở vị trí khách nữ phía trước bên phải.

Tang Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt Công chúa An Lạc, trong mắt viết đầy sự ngạc nhiên, vừa định mở miệng nói chuyện, Tang Lăng đang ngồi ở vị trí chủ tọa liền giải thích:

“Tỷ tỷ, là muội cho người đưa Công chúa An Lạc đến,” Tang Lăng đưa một quả nho trong tay vào miệng Dạ Thừa Ân rồi tiếp tục nói: “Công chúa An Lạc thích náo nhiệt nhất, những yến tiệc như thế này, sao có thể thiếu nàng ấy được chứ?”

Quả nhiên là đồng đội heo, Tang Nguyệt khó khăn lắm mới thuyết phục Công chúa An Lạc đừng tham gia yến tiệc để thoát một kiếp nạn, Tang Lăng quay lưng lại đã lại dẫn người đến rồi.

Công chúa An Lạc sợ Tang Nguyệt không vui, liền đứng dậy cười tươi giải thích: “Thiếp biết Hoàng tẩu là vì thiếp mà tốt, nhưng thiếp cũng thấy Tang Mỹ nhân nói đúng, trên đời này làm gì có nhiều chuyện vừa gặp đã yêu như vậy, nên thiếp liền theo Tang Mỹ nhân đến xem sao.”

“Được, không sao, muội ngồi xuống đi, có lẽ là bổn cung nghĩ nhiều rồi.”

Tang Nguyệt giữ nụ cười dịu dàng đoan trang, đang định nghĩ xem Tang Lăng đã chiếm chỗ của nàng, nàng nên ở lại hay tìm chỗ khác ngồi thì Dạ Thừa Ân gọi nàng lại.

“Hoàng hậu, đến ngồi bên cạnh trẫm.”

Tang Nguyệt quay đầu nhìn hai người trên ghế chủ tọa đang âu yếm nhau trên một chiếc ghế dài, nàng căn bản không tìm thấy chỗ nào để nàng có thể ngồi xuống.

“Hoàng thượng, chẳng lẽ người muốn thần thiếp ngồi dưới đất sao?”

Dạ Thừa Ân vẫy tay ra hiệu nàng tiến lên.

Tang Nguyệt không biết Dạ Thừa Ân đang giở trò gì, nhưng vẫn chọn bước lên bậc thang đến trước mặt Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân xích sang phía Tang Lăng, nhường ra một chỗ trống, nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống, đứng trước mặt trẫm, chướng mắt.”

“Hoàng thượng, ba người cùng ngồi, có hơi chật không? Nếu không thần thiếp vẫn là…”

Dạ Thừa Ân không vui thúc giục: “Vẫn là cái gì, mau ngồi xuống!”

Thôi vậy, Tang Nguyệt lười tranh cãi với Dạ Thừa Ân, mấy ngày trước đã cãi nhau một trận lớn rồi, hôm nay sứ thần Tây Chiêu sắp đến, đừng gây chuyện nữa, vạn nhất chọc giận tên Hoàng thượng chó ch.ế.t này, quay lại tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng không dễ chịu gì.

Chẳng qua là chen chúc một chút mà thôi, có gì to tát đâu, ngay cả tàu điện ngầm đông đến mức người bị ép thành giấy nàng còn chen được, còn sợ chỗ có ghế ngồi sao.

“Thần thiếp tuân lệnh.”

Nói xong, Tang Nguyệt liền chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Dạ Thừa Ân, để không chen lấn hắn, nàng luôn cố gắng ngồi sát vào mép.

Dạ Thừa Ân ôm eo Tang Lăng đang như rắn nước, ăn nho mà nàng ấy đút vào miệng, lén lút liếc nhìn Tang Nguyệt vài lần, hắn muốn xem Tang Nguyệt có thể chịu đựng được bao lâu.

Chỉ cần Tang Nguyệt ghen một chút, chịu cúi đầu một chút, hắn có thể coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, tiếp tục cưng chiều một mình nàng.

Lúc này, cung nhân dẫn sứ thần Tây Chiêu và Thái tử Tây Chiêu vào điện.

Sứ thần Tây Chiêu và Thái tử Tây Chiêu hành lễ với Dạ Thừa Ân, nói vài lời xã giao rồi ngồi vào chỗ khách nam.

Thái tử Tây Chiêu vừa ngồi xuống liền thấy Công chúa An Lạc ở ghế khách nữ đối diện.

Công chúa An Lạc cười tươi tắn, như đóa hoa trong mùa xuân, rạng rỡ đáng yêu.

Bộ váy dài màu vàng ngỗng nhạt tôn lên làn da càng thêm trắng trẻo của nàng, cũng khiến nàng thêm vài phần linh động.

Dạ Thừa Ân thấy người đã đến đông đủ liền cho cung nhân truyền món ăn và dâng lên ca múa.

Rượu ngon món lạ bày trước mắt, ánh mắt Thái tử Tây Chiêu vẫn không rời khỏi Công chúa An Lạc.

Và Tang Nguyệt cũng luôn nhìn chằm chằm vào Thái tử Tây Chiêu có làn da màu lúa mì, tính toán xem tiếp theo phải làm gì.

Nàng không biết, khi nàng đang nhìn chằm chằm vào Thái tử Tây Chiêu, phía sau có một đôi mắt lạnh lẽo đến mức có thể giết người cũng đang trừng mắt nhìn nàng.

Dạ Thừa Ân cầm chén rượu uống một ngụm lớn, nhìn Tang Nguyệt đang lờ hắn, liền cố ý xích sang chỗ Tang Nguyệt, và ôm lấy eo nàng.

Tang Nguyệt bị chen chúc quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân một cái.

Dạ Thừa Ân ho khan hai tiếng giải thích: “Chỗ ngồi có hơi chật, Hoàng hậu cứ tạm bợ một chút đi, đợi yến tiệc kết thúc sẽ ổn thôi.”

Tang Nguyệt liếc nhìn sang phía Tang Lăng: “Bên nàng ấy còn có chỗ, sao ngài không sang bên đó?”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 31: Ngươi Đừng Vọng Tưởng Hắn


Dạ Thừa Ân nghe lời Tang Nguyệt, cũng liếc nhìn sang phía Tang Lăng, nhàn nhạt nói: “Nàng ta có mùi hôi nách.”

Lời vừa dứt, biểu cảm của Tang Lăng cứng đờ.

Nàng ấy đặt quả nho trong tay xuống, giơ cánh tay lên ngửi nách, vẻ mặt tủi thân: “Hoàng thượng, thiếp thân ngửi rồi, không có mùi!”

Dạ Thừa Ân liếc nhìn Tang Lăng một cái: “Nàng ta đã quen với mùi hôi rồi, tự nhiên sẽ không ngửi ra.”

“Ồ…” Tang Nguyệt tội nghiệp cúi đầu, suy nghĩ sau yến tiệc sẽ tìm thái y xem mũi nàng có vấn đề gì không, nàng ấy chẳng ngửi thấy mùi gì cả.

Dạ Thừa Ân thấy mục đích đã đạt được, cánh tay ôm lấy eo thon của Tang Nguyệt càng siết chặt hơn.

Ban đầu hắn nghĩ sẽ đợi Tang Nguyệt chủ động lại gần hắn, không ngờ lại xuất hiện một Thái tử Tây Chiêu, nếu không phải vì để tránh nữ tử này bị nam nhân khác dụ dỗ đi mất, làm mất mặt hắn, hắn mới không chủ động ôm eo nàng để tuyên bố chủ quyền như vậy.

Dạ Thừa Ân nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn không phải là người chủ động bước ra đầu tiên, những gì hắn làm đều là vì chính hắn.

Hắn nhìn Tang Nguyệt đang đoan trang trong vòng tay, phát hiện nàng vẫn đang nhìn về phía Thái tử Tây Chiêu.

Hắn cũng thuận theo ánh mắt của Tang Nguyệt nhìn về phía Thái tử Tây Chiêu, vị thái tử kia ngũ quan thô kệch, làn da màu đồng, mày rậm mắt to, nhìn là biết một người không biết thương hoa tiếc ngọc.

Hắn dịu dàng như vậy, Tang Nguyệt còn khóc thảm thiết đến thế, nếu thật sự ở bên Thái tử Tây Chiêu kia, chẳng phải sẽ ch.ế.t thảm sao?

Không đúng, ánh mắt của Thái tử Tây Chiêu này sao cứ dính chặt vào Công chúa An Lạc, muội muội hắn vậy.

Mà Công chúa An Lạc đang chăm chú thưởng thức ca múa trên đài, hoàn toàn không nhận ra đối diện có một đôi mắt rực cháy đang nhìn chằm chằm minh.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt, rồi lại nhìn Thái tử Tây Chiêu và Công chúa An Lạc, trong lòng bắt đầu tính toán.

“Thái tử Tây Chiêu…”

Giọng nói vang dội của Dạ Thừa Ân vang lên, thu hút ánh mắt của Thái tử Tây Chiêu.

Thái tử Tây Chiêu đứng dậy hành lễ với Dạ Thừa Ân: “Không biết Hoàng thượng Đại Dạ có gì chỉ giáo?”

Dạ Thừa Ân lạnh lùng nhướng mày, cười nói: “Thái tử Tây Chiêu nhìn tuổi tác cũng không nhỏ, không biết đã có Thái tử phi chưa?”

Ánh mắt Thái tử Tây Chiêu sáng lên: “Bản Thái tử chưa cưới vợ, lần này theo sứ thần đến đây, cũng muốn xem nước Đại Dạ có công chúa nào thích hợp có thể hòa thân, để hai nước giao hảo.”

Dạ Thừa Ân nghe vậy, cúi đầu nhìn Tang Nguyệt trong lòng, cười gian xảo nhỏ giọng nói: “Nghe thấy chưa? Người ta thích công chúa, không thích nữ tử đã có phu quân.”

Tang Nguyệt ngẩng đầu mở to mắt hạnh nhìn Dạ Thừa Ân trên trán, nhỏ giọng nghi ngờ: “Ngài nói lời này là ý gì?”

“Ý nghĩa mặt chữ, hắn không thích nàng, nàng cũng đừng vọng tưởng hắn!”

Nói xong, Dạ Thừa Ân khẽ ngẩng đầu, khóe môi đắc ý nhếch lên, kiêu ngạo như một con gà trống lớn.

“Ngài… ngài có bệnh à! Loại người như hắn, có đánh ch.ế.t ta cũng không thích!”

Tang Nguyệt bị cái mạch não kỳ lạ của Dạ Thừa Ân làm cho tức đến muốn bóp ch.ế.t hắn, nhưng điều này cũng chỉ là nghĩ mà thôi, nàng để sống sót, chỉ có thể nhịn.

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt nói ra những lời chán ghét Thái tử Tây Chiêu như vậy, cục tức nghẹn trong ngực cũng xuôi hơn rất nhiều, hắn biết ánh mắt của Hoàng hậu hắn không tệ đến mức đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thái tử Tây Chiêu một lần nữa, ánh mắt đã không còn lạnh lẽo như trước mà còn thêm vài phần hòa nhã.

“Trẫm tuổi tác còn trẻ, không có công chúa đến tuổi thích hợp, nhưng trẫm lại có mấy vị muội muội, có thể đưa đến cho Thái tử Tây Chiêu gặp mặt một lần…”

Lời Dạ Thừa Ân vừa dứt, Tang Nguyệt lập tức mạnh mẽ kéo tay áo hắn nhỏ giọng thì thầm: “Ngài điên rồi, tại sao lại làm vậy, ngài nên từ chối chứ!”

Sắc mặt Dạ Thừa Ân trầm xuống rõ rệt: “Nàng đau lòng rồi sao? Hay là ghen rồi?”

Ghen cái đầu ngươi ấy, đó chẳng phải là để bảo vệ các muội muội của hắn và tránh những cuộc chiến tranh sau này sao, Tang Nguyệt sinh ra trong thời bình, điều nàng không muốn thấy nhất chính là chiến tranh.

“Hoàng thượng, ngài đừng chỉ hôn cho Thái tử Tây Chiêu nữa, thần thiếp nghe nói vị Thái tử này phẩm hạnh không tốt, e rằng sẽ làm tổn thương công chúa hòa thân.”

Dạ Thừa Ân nghe lời Tang Nguyệt xong, liền như không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp quay đầu nhìn Thái tử Tây Chiêu.

“Thái tử Tây Chiêu có ý gì?”

Thái tử Tây Chiêu nghe Dạ Thừa Ân chủ động nhắc đến chuyện này, ánh mắt sáng lên, hắn trực tiếp chỉ vào Công chúa An Lạc đối diện mỉm cười: “Bản Thái tử vừa gặp đã yêu công chúa đối diện, không biết Đại Dạ Hoàng thượng có thể nhịn đau, ban cho hai nước một đoạn nhân duyên không.”

Dạ Thừa Ân không hề hỏi ý kiến của Công chúa An Lạc, trực tiếp mỉm cười đồng ý: “Công chúa An Lạc cũng đã đến tuổi thành hôn, quả thực có thể trở thành công chúa hòa thân, vì hai nước giao hảo mà đến Tây Chiêu làm Thái tử phi.”

Thái tử Tây Chiêu lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ Đại Dạ Hoàng thượng thành toàn, bản Thái tử sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Công chúa An Lạc, cùng nàng bạc đầu giai lão.”

Lời vừa dứt, Tang Nguyệt kinh ngạc đến nỗi đồng tử mở lớn, lại kéo kéo tay áo Dạ Thừa Ân nhỏ giọng: “Những lời ta vừa nói với ngài, ngài không nghe thấy sao? Vị Thái tử Tây Chiêu kia không phải là lương duyên…”

“Trẫm nghe thấy rồi, nhưng trẫm buộc phải làm như vậy, cũng xin Hoàng hậu đừng ỷ vào sự sủng ái của trẫm mà can dự vào chính sự!”

Nói xong, Tang Nguyệt chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, ban đầu nàng tưởng Dạ Thừa Ân không nghe thấy lời nàng nói nên mới đồng ý chuyện hòa thân, giờ xem ra Dạ Thừa Ân đã sớm biết chuyện này.

Nếu Dạ Thừa Ân đã sớm biết chuyện này, lại còn để Công chúa An Lạc gả đi, vậy tính chất của chuyện này đã khác rồi.

Có lẽ đây là một cái bẫy do Dạ Thừa Ân sắp đặt, biết rõ Thái tử Tây Chiêu sẽ hại ch.ế.t công chúa vẫn để công chúa gả đi, cốt là để đợi công chúa bị tổn hại, rồi có một cái cớ hợp lý để phát động chiến tranh.

Sau chiến tranh chính là thu hoạch thành trì của đối phương, chà đạp dân chúng địa phương, tất cả đều vì để mở rộng thế lực của đế vương.

Trời ạ!

Đế vương quả nhiên vô tình, ngay cả muội muội cùng cha khác mẹ của hắn cũng phải tính kế.

Nàng vẫn đánh giá thấp hắn rồi!

Dạ Thừa Ân trong nguyên tác vốn là một nam chính lạnh lùng vô tình, chỉ có nữ chính Yên La là người duy nhất có thể nhìn thấy mặt dịu dàng của hắn.

Tang Nguyệt nàng không phải nữ chính, cũng không hy vọng có thể nhìn thấy sự dịu dàng của nam chính, càng không đi vọng tưởng thay đổi nam chính, nhưng nàng có thể cố gắng bảo vệ Công chúa An Lạc vô tội.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tang Nguyệt trầm xuống, nàng ngẩng đầu mỉm cười với Thái tử Tây Chiêu: “Thái tử Tây Chiêu, hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể chỉ vì một lần gặp gỡ mà định đoạt hôn sự như vậy?”

“Bản Thái tử nghe nói công chúa Nước Đại Dạ đều là người dịu dàng hiền thục,” Thái tử Tây Chiêu cười nói: “Hơn nữa từ xưa đến nay đều là cha mẹ định đoạt, mai mối xong liền có thể thành hôn, trước hôn nhân đều chưa từng ở bên nhau, sau hôn nhân chẳng phải cũng ân ái cả đời sao.”

Lời của Thái tử Tây Chiêu trong thời đại này không có gì sai, Tang Nguyệt cũng không tiện nói thêm gì.

Nàng quay đầu nhìn Công chúa An Lạc, chỉ thấy Công chúa An Lạc vừa nãy còn cười tươi tắn giờ đang cau mày nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng đọc được suy nghĩ của Công chúa An Lạc là không muốn gả cho Thái tử Tây Chiêu, nếu Công chúa An Lạc cũng không muốn hòa thân, vậy thì dễ xử lý rồi.

“Nếu Thái tử Tây Chiêu yêu mến Công chúa An Lạc, chi bằng hãy để Công chúa An Lạc dâng tặng Thái tử Tây Chiêu một điệu múa, để chúc hai nước hòa thân thuận lợi thế nào?” Tang Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân bên cạnh nhàn nhạt nói.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 32: Nếu Không ch.ế.t Vì Sét Đánh Thì Ngươi Cứ Lộn Ngược Đầu Mà Gội


Dạ Thừa Ân nghe đề nghị của Tang Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, rồi lại quay mắt nhìn Công chúa An Lạc đang ngồi trên ghế.

Công chúa An Lạc dùng khẩu hình nói với Tang Nguyệt và Dạ Thừa Ân không thành tiếng: “Ta không biết.”

Tang Nguyệt khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với Dạ Thừa Ân: “Hoàng thượng, nếu Hoàng muội không biết, chi bằng để thần thiếp dẫn Hoàng muội xuống thay quần áo, tiện thể dạy nàng ấy một chút.”

Lời Tang Nguyệt vừa dứt, Tang Lăng bên kia chen vào một câu: “Tỷ tỷ, hay là tỷ cùng Công chúa An Lạc múa một khúc đi, muội nhớ tỷ ở phủ thường xuyên nhảy múa mà!”

Tang Nguyệt vừa định từ chối, Dạ Thừa Ân lại hứng thú: “Nếu đã như vậy, trẫm hôm nay nhất định phải chiêm ngưỡng điệu múa của Hoàng hậu.”

Biểu cảm của Tang Nguyệt cứng đờ, nàng đâu phải là chủ nhân của thân thể này, làm sao mà biết nhảy múa gì chứ, lại sắp bị đồng đội heo hại rồi.

Mặc dù trong lòng nàng hoảng loạn tột độ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, má lúm đồng tiền thấp thoáng.

“Hoàng thượng, thần thiếp đã lâu không nhảy múa, đều quên gần hết rồi, e rằng nhảy không tốt.”

Dạ Thừa Ân bên này còn chưa bày tỏ thái độ, Tang Lăng bên kia lại ló đầu ra cười nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, An Lạc không biết nhảy múa còn có thể dâng vũ, tỷ có nhiều năm công lực vũ đạo còn sợ gì…”

“Tang Mỹ nhân nói có lý,” Dạ Thừa Ân khẳng định gật đầu: “Hoàng hậu vẫn nên nhảy một khúc cho trẫm xem, để trẫm cùng sứ thần được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng hậu.”

Đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, có giỏi thì ngươi nhảy đi, cả nhà ngươi đều nhảy đi, hai tên khốn nạn nhà các ngươi nhảy cho ch.ế.t đi!

Trong lòng Tang Nguyệt mắng rất nhiều, nhưng cũng không tìm được lý do để từ chối, chỉ đành mếu máo đồng ý.

“Thần thiếp đã lâu không nhảy múa, nếu nhảy không tốt, kính xin Hoàng thượng đừng trách.”

Nghe Tang Nguyệt nhảy múa cho hắn, hắn còn vui không kịp, sao lại trách cứ.

“Chỉ cần là Hoàng hậu nhảy cho trẫm, bất kể nhảy thế nào, trẫm đều thích.”

Thích, thích cái thá gì! Hơn nữa đây là chính hắn nói, bất kể nhảy thế nào, hắn đều thích, nếu đã như vậy, vậy thì đánh ch.ế.t hắn đi, nếu không ch.ế.t, tối nay nàng sẽ lộn ngược đầu mà gội đầu, hừ!

“Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, thần thiếp cùng Hoàng muội xuống thay quần áo.”

Nói xong, Tang Nguyệt đứng dậy rời khỏi ghế chủ tọa đi đến chỗ khách nữ, khoác tay Công chúa An Lạc: “Đi, chúng ta cùng xuống thay quần áo.”

Công chúa An Lạc nhíu mày ghé sát vào Tang Nguyệt nhỏ giọng nói: “Hoàng tẩu, muội…”

“Đừng vội, có chuyện gì vào thiên điện rồi nói.”

“Ồ!”

Công chúa An Lạc dựa sát vào Tang Nguyệt rời khỏi Khánh Thiên Điện, đến thiên điện thay quần áo.

Vừa bước vào thiên điện, An Lạc lập tức ôm lấy Tang Nguyệt, mắt nàng đỏ hoe.

“Hoàng tẩu, hôm qua sau khi người đi, muội cũng cho người thăm dò tin tức về Thái tử Tây Chiêu, họ đều nói Thái tử Tây Chiêu tàn bạo độc ác,” Công chúa An Lạc nức nở hai tiếng: “Biết thế, muội đã nghe lời người, kiên quyết không đến dự yến tiệc rồi, là do muội sơ suất.”

Tang Nguyệt nhẹ nhàng v**t v* mái tóc xanh của Công chúa An Lạc: “Chuyện đã đến nước này…”

“Hoàng tẩu, muội không muốn gả cho Thái tử Tây Chiêu, nhưng hoàng mệnh không thể trái, người có cách nào giúp muội không?”

“Ta đây không phải đang đến giúp muội sao?” Tang Nguyệt mỉm cười nhìn Công chúa An Lạc trước mặt.

Nghe vậy, ánh mắt Công chúa An Lạc sáng lên: “Thật sao? Hoàng tẩu thật sự có thể giúp muội sao?”

Tang Nguyệt từ trong áo lấy ra một tờ giấy da bò, lại lấy nước trà trên bàn rắc lên giấy da bò rồi đưa cho Công chúa An Lạc.

“Lát nữa khi thay quần áo hãy dán tờ giấy da bò này lên cánh tay muội, khi nhảy múa cố gắng để Thái tử Tây Chiêu nhìn thấy cánh tay này.”

Công chúa An Lạc nghi hoặc: “Đây là…”

Tang Nguyệt tiến lên một bước nhỏ, thì thầm vào tai Công chúa An Lạc.

Công chúa An Lạc nghe vậy, mây buồn trên mặt tan biến, nở một nụ cười nhạt: “Đa tạ Hoàng tẩu.”

Khoảng chừng một chén trà, Tang Nguyệt và Công chúa An Lạc đều đã thay bộ váy dài màu đỏ tươi, trở lại Khánh Thiên Điện.

Công chúa An Lạc vốn dĩ nhút nhát, khi có Tang Nguyệt đi cùng không còn sợ hãi nữa.

Hai người vừa bước vào, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Tang Nguyệt, ai nấy đều mở to mắt, người nghiêng về phía trước, đây vẫn là Hoàng hậu của họ sao?

Chỉ thấy Tang Nguyệt bảo cung nhân mang tất cả nồi niêu xoong chảo trong ngự thiện phòng ra đặt lên một cái giá gỗ.

Đó vẫn chưa là gì, vấn đề là cổ của Tang Nguyệt còn vắt ngang một cây đàn tranh, kiểu tóc cũng được chải thành kiểu bắp rang nở tung trời.

Công chúa An Lạc thì vẫn bình thường, chỉ mặc một chiếc váy dài màu đỏ không tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, chỉ có điều hơi lạ, trên cánh tay Công chúa An Lạc có thêm một hình xăm đầu mèo đen trông kinh dị.

Đối mặt với sự kinh ngạc của mọi người, Tang Nguyệt đắc ý nhìn chằm chằm Dạ Thừa Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trong mắt ba phần đắc ý bảy phần khiêu khích.

Dạ Thừa Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa cầm chén rượu trên bàn uống một ngụm lớn, không nhìn điệu múa, nhưng cái tạo hình này đã khiến hắn sốc tận óc, nhưng hắn lại không thể phát tác, dù sao thì hắn vừa mới nói, bất kể Tang Nguyệt nhảy thế nào, hắn đều thích.

“Âm nhạc lên đi!”

Tang Nguyệt hét lớn một tiếng rồi ôm lấy cây đàn tranh treo trên ngực như cây đàn guitar và bắt đầu đàn.

Đàn thì thôi đi, nàng ta còn hát những bài hát sôi động mà mọi người đều không hiểu, cả người nàng ta điên cuồng lắc lư theo nhịp điệu.

Mà Công chúa An Lạc bên cạnh cũng không nhàn rỗi.

Tuy nàng không biết hát biết nhảy, nhưng nàng nhớ lời Tang Nguyệt dặn, chỉ cần cầm chắc hai chiếc vá và thỉnh thoảng gõ vào nồi niêu xoong chảo trước mặt theo nhịp điệu là được.

Vì vậy nàng thỉnh thoảng vặn người gõ vào nồi niêu xoong chảo trước mặt.

Mà này, làm vậy cũng vui phết đấy chứ.

Công chúa An Lạc dưới sự dẫn dắt của Tang Nguyệt đã hoàn toàn thả mình, đây là một loại tự do chưa từng có, không bị ràng buộc, trong nhịp điệu vui tươi làm một nàng hoang dã, đây mới là bản chất nguyên thủy nhất của nàng.

Các đại thần có mặt cũng bị cuốn vào sự hoang dã này, không kìm được mà nhúc nhích theo.

Dạ Thừa Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa ôm trán, hắn không thể xuống sân chơi, hắn là Hoàng thượng, phải kiềm chế, chơi bời làm mất ý chí, không được, không được…

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Tang Nguyệt hát mệt cũng nhảy mệt, liền ngừng động tác, thở hổn hển.

Mọi người cũng đã chơi hết mình, ai nấy đều trở về chỗ ngồi cũ.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 33: Ta Muốn Cưới Hoàng Hậu


Mọi người quay về chỗ ngồi, Thái tử Tây Chiêu nhìn chằm chằm con mèo đen trên cánh tay Công chúa An Lạc hỏi: “Không biết con mèo đen trên cánh tay Công chúa An Lạc đây là…”

Công chúa An Lạc nhìn con mèo đen trên cánh tay cười cười rồi nhìn Thái tử Tây Chiêu đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Mấy hôm trước ta rảnh rỗi nên học chơi hình xăm, kết quả xăm con mèo đen này lên rồi thì không thể tẩy đi được nữa.”

Công chúa An Lạc vừa nói vừa dùng tay cậy cậy con mèo đen đó, quả nhiên không cậy ra được.

Đây chính là hình xăm dán do Tang Nguyệt đặc chế bằng kiến thức hóa học hiện đại, không có thuốc tẩy của nàng thì không thể tẩy được hình xăm này.

Từ hôm qua biết tin Tang Lăng được giải trừ cấm túc, trong lòng Tang Nguyệt luôn có một cảm giác bất an, liền bảo Hỉ Vân và Lạc Yến theo lời nàng dặn chuẩn bị trước hình xăm mèo đen mà Tây Chiêu mặc định là điềm gở này.

Không ngờ hôm nay lại dùng được.

Quả nhiên, Thái tử Tây Chiêu thấy Công chúa An Lạc không cậy được hình xăm trên cánh tay, sắc mặt hắn trầm xuống rõ rệt.

Hắn đứng dậy hành lễ với Dạ Thừa Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Hoàng thượng Đại Dạ bản Thái tử có thể… có thể từ hôn với Công chúa An Lạc được không?”

Lời này vừa thốt ra, cả hiện trường xôn xao, bàn tán sôi nổi, chẳng phải vừa nãy Thái tử Tây Chiêu nói là vừa gặp đã yêu Công chúa An Lạc à, sao chưa đầy nửa ngày đã muốn từ hôn?

Dạ Thừa Ân cũng nghi ngờ, nhíu mày nói: “Thái tử Tây Chiêu, ý ngươi là gì?”

Thái tử Tây Chiêu lại hành lễ với Dạ Thừa Ân nói: “Hoàng thượng đừng hiểu lầm, thần tuy yêu mến Công chúa An Lạc, nhưng ở Tây Chiêu chúng thần, mèo đen được coi là tà vật, mà cánh tay của Công chúa An Lạc…”

Thái tử Tây Chiêu không nói hết, nhưng mọi người đều đã hiểu ra, chẳng qua là vì Thái tử Tây Chiêu nhìn thấy con mèo đen trên cánh tay Công chúa An Lạc nên đã thay đổi ý định.

Nghe vậy, Dạ Thừa Ân cũng bất lực lắc đầu, trong hậu cung này, Công chúa An Lạc có xuất thân tốt nhất, lại dễ nắm giữ nhất, cũng thích hợp nhất để đưa đi hòa thân, giờ lại xảy ra trục trặc.

Hắn thở dài một hơi, nói với Thái tử Tây Chiêu: “Nếu đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng Thái tử Tây Chiêu nữa, chi bằng trẫm gọi các muội muội khác lên cùng…”

“Hoàng thượng Đại Dạ không cần phiền phức như vậy, bản Thái tử còn có một người lựa chọn thích hợp khác.”

“Ồ…”

Dạ Thừa Ân kéo dài âm cuối, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy vị công chúa khác đang ngồi ở ghế khách nữ.

“Không biết Thái tử Tây Chiêu nhìn trúng vị công chúa nào?”

Thái tử Tây Chiêu trực tiếp chỉ vào Tang Nguyệt bên cạnh Công chúa An Lạc, giọng nói vang dội.

“Bản Thái tử muốn cầu hôn Hoàng hậu nương nương,” Thái tử Tây Chiêu dừng lại tiếp tục nói: “Bản Thái tử trên đường đến kinh thành nghe nói quan hệ giữa Đế Hậu không hòa hợp, hơn nữa Tây Chiêu chúng thần phong tục phóng khoáng, không ngại nữ tử tái giá hoặc tam giá…”

“Dừng lại, ngươi mau dừng lại cho bổn cung!” Tang Nguyệt nghe Thái tử Tây Chiêu cầu hôn nàng, lập tức hai tay chống nạnh đi đến trước mặt Thái tử Tây Chiêu: “Ta đã như vậy rồi, ngươi còn muốn cưới sao?”

Khuôn mặt góc cạnh của Thái tử Tây Chiêu nở nụ cười nhạt: “Trong mắt Hoàng thượng nước Đại Dạ, có lẽ nàng chỉ là một cọng cỏ, nhưng trong mắt bản Thái tử lại là một báu vật vui vẻ, bản Thái tử rất thích!”

Nói xong, Thái tử Tây Chiêu lại quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa hành lễ nói: “Hoàng thượng Đại Dạ, nếu người không thích Hoàng hậu, chi bằng hãy ban nàng cho ta, từ nay về sau, hai người các ngươi ai vui đường nấy, thế nào?”

Dạ Thừa Ân đang lạnh mặt ngồi ở vị trí chủ tọa không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào Tang Nguyệt đứng bên cạnh Thái tử Tây Chiêu.

Cái nhìn này khiến Tang Nguyệt rùng mình, phải biết rằng để đạt được mục đích của mình, Dạ Thừa Ân còn có thể gả cả muội muội cùng cha khác mẹ của mình cho Thái tử Tây Chiêu, mà nàng, một Hoàng hậu bị hắn ghét bỏ thì tính là gì?

Không được, không thể ngồi yên chịu ch.ế.t, không được thì phải đưa ra lợi hại mà đàm phán với hắn.

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt liền biểu diễn màn gào khóc giữa đám đông.

“Hoàng thượng, hu hu…” Tang Nguyệt vừa khóc vừa chạy đến chỗ chủ tọa quỳ xuống bên chân Dạ Thừa Ân ôm chặt lấy đùi hắn.

Dạ Thừa Ân cúi đầu nhìn Tang Nguyệt đang ôm đùi hắn lắc lư qua lại, uống một ngụm rượu, nụ cười không đạt đến mắt.

“Hoàng hậu đây là làm gì?”

Tang Nguyệt ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to ướt đẫm nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, sau lưng thần thiếp là nhà họ Tang, người không thể làm lạnh lòng nhà họ Tang…”

Dạ Thừa Ân từ trên xuống dưới nhìn Tang Nguyệt, lạnh lùng nói: “Trong cung đâu chỉ có một người họ Tang, chỉ cần Hoàng hậu họ Tang, nữ tử nào mà chẳng giống nhau, nàng nói, đúng không?”

Dạ Thừa Ân này thật là tuyệt tình, lại còn nghĩ đến việc để Tang Lăng thay thế Tang Nguyệt trở thành Hoàng hậu mới.

Nếu ngươi không nhân nghĩa, đừng trách ta không chính đáng.

Tang Nguyệt định vứt bỏ tất cả, nếu đã phải bị đưa đến Tây Chiêu, vậy chi bằng trước khi bị đưa đi hãy làm hắn ghê tởm một phen.

“Hoàng thượng à, thần thiếp ở bên cạnh người bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao đó, hu hu…”

Tang Nguyệt vừa nói, vừa rất tự nhiên bôi hết nước dãi và nước mũi lên long bào của Dạ Thừa Ân, nàng lo lắng bôi không đều còn cả khuôn mặt chà xát lung tung lên đùi hắn.

“Hoàng thượng à, thần thiếp biết người yêu thần thiếp, chỉ là vì bất lực nên mới không để thần thiếp mang thai, thần thiếp không trách người,hu hu…”

Cái gì? Hoàng thượng bất lực?

Các đại thần đang ngồi nhìn nhau, đều cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, thì ra đây là nguyên nhân hậu cung ít Hoàng tử, bây giờ cuối cùng cũng tìm ra rồi.

Sắc mặt Dạ Thừa Ân lập tức tái xanh, hắn trừng mắt nhìn Tang Nguyệt đang ôm đùi hắn, nhỏ giọng nói: “Nàng đừng nói bậy, trẫm lúc nào bất lực?!”

“Ai bảo người muốn gả thiếp cho nam nhân khác, thiếp rất tức giận!” Tang Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói với Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt hiểu lầm hắn muốn gả nàng cho Thái tử Tây Chiêu nên mới làm loạn như vậy, trong lòng hắn ngọt ngào, nàng vẫn quan tâm hắn, muốn ở bên hắn.

Có điều, có điều cái miệng của nàng sao cái gì cũng dám nói bậy, thôi vậy, đại trượng phu không chấp tiểu nhân.

Dạ Thừa Ân vừa định mở miệng giải thích hắn không có ý định gả nàng cho Thái tử Tây Chiêu, liền cảm thấy phần háng…

“Tang Nguyệt, nàng sờ lung tung vào đâu đấy!”

Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt dừng động tác trong tay.

Ừm… lần này thì xấu hổ rồi.

Dạ Thừa Ân giận dữ hất tay Tang Nguyệt ra, trên mặt hắn xám xịt như mây đen vần vũ đang chuẩn bị trào dâng bão tố.

Hắn gầm lên một tiếng, tất cả mọi người trong điện đều im lặng, tò mò thò đầu ra xem xét tình hình.

Thế này thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết Tang Nguyệt công khai s* s**ng Dạ Thừa Ân, có dùng thuốc tẩy cũng không tẩy trắng được.

Tang Nguyệt muốn khóc không ra nước mắt, mặt đầy vẻ vô tội, muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Thừa Ân.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Dạ Thừa Ân nắm lấy cổ tay Tang Nguyệt kéo nàng vào lòng, đặt mông nàng lên chỗ long bào đầy nước dãi và nước mũi của nàng, rồi đắc ý nhìn Thái tử Tây Chiêu.

“Thái tử Tây Chiêu, ngươi cũng thấy rồi đấy, Hoàng hậu của trẫm yêu trẫm đến điên cuồng, công khai muốn trẫm,” Dạ Thừa Ân dừng lại: “Cho nên, Hoàng hậu của trẫm không thể cho ngươi!”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 34: Cấm Túc


Thái tử Tây Chiêu nghe lời Dạ Thừa Ân, không tức giận mà mỉm cười hành lễ.

“Hoàng thượng Đại Dạ, nếu bản Thái tử không lầm, Hoàng hậu vừa nãy nói người bất lực” Thái tử Tây Chiêu lấy tay che miệng cười thầm: “Bản Thái tử có thể thỏa mãn Hoàng hậu…”

Thái tử Tây Chiêu còn chưa nói xong, mặt Dạ Thừa Ân đã đen như đít nồi.

Hắn cúi xuống nhìn chằm chằm Tang Nguyệt trong lòng, hơi thở lạnh lẽo.

“Vừa nãy Hoàng hậu nói trẫm bất lực sao?”

Tang Nguyệt muốn nói “Đúng vậy” nhưng nghĩ đến việc Dạ Thừa Ân vừa vì nàng mà từ chối lời cầu hôn của Thái tử Tây Chiêu, nàng vẫn không nên quá đắc ý, ngộ nhỡ tên nam nhân chó ch.ế.t này đổi ý thì người ch.ế.t sẽ là nàng.

Tang Nguyệt hắng giọng nhìn Thái tử Tây Chiêu, lớn tiếng nói: “Thái tử Tây Chiêu nghe lầm rồi, bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng chó… là bổn cung bất lực…”

Rất chó!

Đồng tử Dạ Thừa Ân mở lớn, thật muốn một tay bóp ch.ế.t Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt phát hiện mình lỡ lời nói ra sự thật, cười gượng giải thích: “Bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng rất được, là bổn cung nhất thời căng thẳng, lỡ lời, lỡ lời, ha ha…”

Thế này thì tạm được.

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thừa Ân mang theo chút hài lòng, khi nhìn lại Thái tử Tây Chiêu thì lạnh đến thấu xương.

“Thái tử Tây Chiêu, ngươi nghe rõ chưa, trẫm… rất được,” Dạ Thừa Ân hôn lên trán Tang Nguyệt: “Trẫm và Hoàng hậu đều mệt rồi, xin phép rời đi trước, các ngươi cứ tiếp tục.”

Nói đến câu cuối cùng, Dạ Thừa Ân lại nhướng mắt lạnh lùng nhìn Thái tử Tây Chiêu.

Hắn có thể gả muội muội hắn cho Thái tử Tây Chiêu, nhưng Hoàng hậu của hắn, không ai được chạm vào, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ.

Dạ Thừa Ân không còn để ý đến những người trong đại điện, trực tiếp bế Tang Nguyệt ngang người ra khỏi đại điện.

Hai người rời khỏi đại điện, Dạ Thừa Ân còn chưa đặt Tang Nguyệt xuống.

Tang Nguyệt thấy cung nhân qua lại ngày càng đông, hơi ngại ngùng muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Ngài thả ta xuống!”

“Nàng làm bẩn long bào của trẫm, không phải nên giúp trẫm che chắn một chút sao?”

Tang Nguyệt thấy không thể làm gì được Dạ Thừa Ân, liền bỏ cuộc.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt Dạ Thừa Ân góc cạnh như dao khắc, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, vô cùng đẹp trai.

Thật ra bỏ qua các yếu tố khác, vẻ ngoài của Dạ Thừa Ân hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tang Nguyệt.

Nếu có thể yêu một nam tử vừa đẹp trai lại giàu có như vậy cũng không tệ, biết đâu còn có thể sống thêm một thời gian nữa.

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt như bị ma xui quỷ ám hỏi: “Hoàng thượng vì thích thiếp thân nên mới từ chối Thái tử Tây Chiêu sao?”

Vừa hỏi ra miệng, Tang Nguyệt lại cảm thấy hỏi như vậy không thích hợp, liền quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như chưa nói gì.

Nhưng Dạ Thừa Ân đã nghe lọt tai, hắn hừ một tiếng, cười nói: “Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều, nàng là Hoàng hậu, nếu trẫm gả nàng cho người khác, mất mặt không chỉ là trẫm, mà còn là mặt mũi của Nước Đại Dạ.”

“Ồ, biết rồi.”

Tang Nguyệt hơi thất vọng cụp mắt, trong lòng lẩm bẩm, nàng đã bị chạm dây thần kinh nào mà lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Nàng đang đóng vai Hoàng hậu độc ác, không phải nữ chính, sao lại vọng tưởng nam chính sẽ thích nàng chứ?

Tất cả những gì nam chính làm cho Hoàng hậu độc ác đều là vì chính hắn, sẽ không có chút yêu thương nào dành cho nữ chính.

Dạ Thừa Ân nhìn người đẹp mềm mại trong lòng nghe hắn nói không thích nàng mà có vẻ thất vọng, trong lòng thầm vui, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Rất nhanh, hai người đến Phượng Tê Cung.

Các cung nhân trong Phượng Tê Cung thấy Đế Hậu cùng nhau vào, liền vội vàng đồng loạt tiến lên hành lễ.

Dạ Thừa Ân đặt Tang Nguyệt xuống, nhìn các cung nhân đang quỳ trên đất, nghiêm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương công khai s* s**ng trẫm, làm mất phong thái phượng nghi, phạt cấm túc một ngày.”

Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân muốn phạt mình, có phần không vui, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cấm túc một ngày, liền lười tính toán với hắn.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt không nói gì, liền quay sang nói với hai cung nữ thân cận của nàng là Hỉ Vân và Lạc Yến: “Hai ngươi hãy viết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện Hoàng hậu bị trẫm trừng phạt, rồi dán lên cửa tẩm cung của các phi tần, để răn đe.”

Cái gì, trừng phạt thì thôi đi, còn phải dán lên cửa các cung, có hơi quá đáng không.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt đang mở to mắt, lại quay đầu nhìn Hỉ Vân và Lạc Yến tiếp tục nói: “Nhớ viết rõ ràng, là Hoàng hậu công khai s* s**ng trẫm, trẫm nhân từ, chỉ phạt nàng cấm túc, biết chưa?”

“Cái gì gọi là s* s**ng lung tung, đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, ngài hiểu không?”

Tang Nguyệt cũng là người từng đi học, thể diện này vẫn cần phải có, làm sao nàng có thể đội cái mũ s* s**ng nam tử chứ!

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt tức đến nỗi hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phồng lên như quả táo nhỏ, vô cùng đáng yêu, hắn thật sự muốn nhéo một cái.

“Văn võ bá quan cùng sứ thần Tây Chiêu đều tận mắt nhìn thấy, nàng nói đây là hiểu lầm sao?” Hắn cười khẩy: “Trẫm không để bọn họ viết nàng s* s**ng… đã rất nể mặt nàng rồi, đừng không biết điều!”

Các cung nhân đang quỳ dưới đất nghe vậy, không kìm được mà mở to mắt, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đã bắt đầu tưởng tượng ra vẻ phong trần của Tang Nguyệt.

“Ngài…” Tang Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dạ Thừa Ân, muốn tranh cãi tiếp, nhưng Dạ Thừa Ân trực tiếp quay người bỏ đi, không cho Tang Nguyệt nói tiếp lời nào.

Sau khi Dạ Thừa Ân rời đi, Hỉ Vân và Lạc Yến run rẩy đứng dậy, nhìn Tang Nguyệt rồi lại cúi đầu.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng mệnh không thể trái, nô tỳ phải đi dán ở cửa các tẩm cung của các phi tần…”

Tang Nguyệt cũng là người hiểu chuyện, Hỉ Vân và Lạc Yến chỉ là những người làm công vất vả, không cần làm khó các nàng.

“Các ngươi đi đi, bổn cung mệt rồi muốn tắm rửa đi ngủ.”

Lời vừa dứt, các cung nữ khác trong Phượng Tê Cung liền bắt đầu hầu hạ Tang Nguyệt tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt ngoan ngoãn ở trong sân Phượng Tê Cung, nghe các cung nhân ở góc tường thì thầm bàn tán chuyện bên ngoài.

“Nghe nói hôm qua sau khi Hoàng thượng đưa Hoàng hậu về cung liền quay lại Khánh Thiên Điện, ra lệnh đuổi sứ thần Tây Chiêu, ngươi nói Hoàng thượng có phải rất yêu Hoàng hậu nương nương của chúng ta không…”

“Ta thấy chưa chắc, nếu Hoàng thượng thích Hoàng hậu, sẽ không tuyên truyền chuyện Hoàng hậu s* s**ng hắn, mất mặt lắm chứ!”

“Thật là mất mặt, bây giờ cả hậu cung từ phi tần cho đến thái giám quét dọn nhà xí đều biết chuyện này rồi…”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để Hoàng hậu nương nương nghe thấy…”

“…”

Cái cần nghe và cái không cần nghe đều đã nghe thấy hết rồi.

Tang Nguyệt nằm dài trên ghế dựa dưới giàn hoa tử đằng, lim dim mắt nhìn chằm chằm các cung nhân đang buôn chuyện ở góc tường.

Đột nhiên, không biết từ đâu có một con chim nhỏ bay đến đậu trên giàn hoa tử đằng, tiện thể ị một cục phân nhỏ ngay cạnh chân Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt nhìn cục phân chim bên chân, ánh mắt sáng lên, lập tức nảy sinh ý định trả thù Dạ Thừa Ân.

“Hỉ Vân, lại đây một chút.”

Các cung nhân đang buôn chuyện ở góc tường nghe Tang Nguyệt gọi Hỉ Vân, lập tức luống cuống bỏ đi.

Hỉ Vân nghe Tang Nguyệt gọi, vội vàng từ trong phòng chạy ra hành lễ.

“Hoàng hậu nương nương, có gì sai bảo ạ?”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 35: Hoàng Hậu Thích Chui Lỗ Chó


“Ngươi đi giúp bổn cung lấy một ít bột ba đậu về, đừng để ai biết.”

Hỉ Vân nghi hoặc: “Hoàng hậu nương nương muốn bột ba đậu làm gì? Không sợ bụng…”

“Ngươi không hiểu, bổn cung gần đây không thông ruột, lại không muốn cho người khác biết, nên mới bảo ngươi đi giúp ta lén lút lấy một ít.”

Hỉ Vân trầm tư gật đầu: “Nô tỳ biết rồi, nô tỳ đi lấy ngay, không để ai biết.”

Tang Nguyệt mỉm cười gật đầu, hôm nay không kéo Dạ Thừa Ân đến mức kiệt sức nàng tuyệt đối sẽ không về Phượng Tê Cung.

Rất nhanh, Hỉ Vân liền đưa một gói bột ba đậu cho Tang Nguyệt: “Hoàng hậu nương nương muốn hòa vào nước uống hay trộn vào cơm ăn?”

“Đợi bổn cung nghĩ kỹ cách ăn rồi nói,” Tang Nguyệt bỏ bột ba đậu vào trong áo: “Ngươi đi giúp bổn cung chuẩn bị một bộ y phục cung nữ và một chiếc khăn che mặt.”

“Hoàng hậu muốn những thứ này làm gì?”

Tại sao? Tại sao? Hỉ Vân này là mười vạn câu hỏi tại sao à?

Thôi vậy, nể tình nàng trung thành tận tụy nên không chấp nàng nữa.

“Bổn cung ngột ngạt quá, muốn trốn ra ngoài đi dạo.”

“Nhưng cấm túc chỉ có một ngày, chi bằng đợi ngày mai…”

“Ngươi hiểu gì chứ, chính là trong lúc mọi người đều biết ta đang bị cấm túc, ta ra ngoài lén lút làm chuyện gì đó, mới không bị người khác nghi ngờ.”

Hỉ Vân như hiểu ra, giơ ngón tay cái lên: “Hoàng hậu nương nương, cao kiến!”

Rất nhanh, Tang Nguyệt thay bộ đồ cung nữ mà Hỉ Vân đã chuẩn bị cho nàng, đeo khăn che mặt lên.

Bây giờ phải nghĩ cách ra ngoài, nếu đi cổng chính chắc chắn sẽ bị thị vệ do Dạ Thừa Ân phái đến canh gác phát hiện.

Nàng quay đầu nhìn thấy một cái cây lớn dựa vào tường, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo.

Leo cây đối với nàng, người đến từ hiện đại là chuyện cơm bữa, nghĩ đến cảnh cùng bạn bè leo cây hái quả, không kìm được lại vui vẻ cười rộ lên.

Nghĩ là làm, Tang Nguyệt xắn tay áo, vén váy buộc ngang eo rồi rất tự nhiên leo lên cây.

Việc này làm Hỉ Vân bên cạnh lo sốt vó, nhưng lại không dám nói to, sợ thu hút người khác đến gây bất lợi cho Tang Nguyệt.

“Nương nương, ở trên đó nguy hiểm lắm, người mau…” xuống.

Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Tang Nguyệt đã nhảy từ trên cây xuống bên ngoài tường, độ cao này, không làm khó được nàng.

Hỉ Vân trong sân nhìn thấy cảnh này, dụi dụi mắt, nàng nhất định là không ngủ đủ giấc, sinh ra ảo giác, Hoàng hậu nương nương của các nàng sao lại biết leo cây chứ.

Thôi vậy, hôm nay cấm túc, cũng không có việc gì làm, cứ về ngủ một giấc đã, biết đâu ngủ dậy đã thấy Hoàng hậu đứng đàng hoàng trong sân rồi.

Sau khi Tang Nguyệt ra khỏi Phượng Tê Cung liền cúi đầu đi đến bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Tang Nguyệt trốn ở góc tường nhìn thấy rất nhiều người canh gác bên ngoài Ngự Thư Phòng, mà nàng, một cung nữ đeo khăn che mặt muốn vào trong hạ thuốc, có vẻ hơi khó khăn.

Nàng vừa quay người đã va phải một bức tường thịt vững chắc, vừa định ngẩng đầu xem là gì, lại thoáng thấy một vệt long bào màu vàng.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là Dạ Thừa Ân mà nàng muốn hạ thuốc.

Tang Nguyệt không ngẩng đầu lên, mà vẫn giữ tư thế cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

“Nô tỳ?” Dạ Thừa Ân cười đùa: “Theo trẫm vào trong hầu hạ.”

“Vâng.”

Lúc này, trong lòng Tang Nguyệt cười đến lộn ruột, đang lo không biết làm sao vào Ngự Thư Phòng, Dạ Thừa Ân lại chủ động mời nàng vào, đây là hắn tự động dâng mình đến cửa, sau này không thể trách nàng nha.

Hai người một trước một sau bước vào Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân ngồi trước bàn sách, dáng vẻ đoan trang, lấy một tấu chương bên cạnh mở ra, rồi nhàn nhạt nói với Tang Nguyệt đang đeo khăn che mặt bên cạnh: “Mài mực.”

Tuy Tang Nguyệt không mấy khi mài mực, nhưng nàng thấy cung nữ mài mực cho nàng như thế nào, liền học theo các cung nữ khác, tay trái giữ tay áo tay phải, tay phải cầm nghiên đá vẽ vòng tròn trong nghiên mực.

Dạ Thừa Ân liếc nhìn động tác Tang Nguyệt còn vụng về, quay mặt đi mím môi cười thầm, khi quay lại đã khôi phục vẻ nghiêm túc.

“Pha trà cho trẫm.”

Nghe vậy, ánh mắt Tang Nguyệt sáng lên, hôm nay nàng thật sự quá may mắn rồi, dễ dàng vào Ngự Thư Phòng, lại dễ dàng gặp cơ hội hạ thuốc, nếu không nắm lấy cơ hội này để trả thù Dạ Thừa Ân thì thật có lỗi với ông trời, ha ha.

Tang Nguyệt đến bên cạnh pha trà, lén lút lấy bột ba đậu từ tay áo ra đổ vào trà, lắc đều rồi mới mang đến trước mặt Dạ Thừa Ân.

“Hoàng thượng, xin dùng trà.”

Dạ Thừa Ân nhận lấy chén trà nóng từ tay Tang Nguyệt uống một ngụm, rồi đặt xuống.

“Vai trẫm hơi mỏi, giúp trẫm xoa bóp một chút.”

Xoa bóp vai, xoa bóp cái gì mà xoa bóp! Nếu không phải vì đang hạ thuốc cho ngươi thì ta chẳng thèm xoa đâu.

Tang Nguyệt vừa ngoan ngoãn xoa bóp vai cho Dạ Thừa Ân, vừa thầm rủa xả Dạ Thừa Ân trong lòng.

Dạ Thừa Ân đang xem tấu chương, đột nhiên cảm thấy bụng cuộn trào, liền đặt tấu chương xuống, ôm bụng.

“Hoàng thượng, người sao vậy?” Phó công côngbên cạnh lo lắng hỏi.

“Không sao, trẫm chỉ muốn đi giải quyết một chút.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân liền đứng dậy chạy ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Tang Nguyệt thấy thuốc cuối cùng cũng phát tác, liền vui vẻ lén lút rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Nàng trở lại bên ngoài Phượng Tê Cung, phát hiện bên ngoài tường không có cây cối để nàng leo về, lại không tiện đi cổng chính, liền tìm một chỗ vắng người đi dạo, định đợi trời tối hết cấm túc rồi mới về Phượng Tê Cung.

Tang Nguyệt bên này thì tiêu dao, còn bên phía Dạ Thừa Ân thì không ổn chút nào, hắn chạy đi chạy lại nhà xí mấy lượt, người cũng sắp kiệt sức rồi, không thể không gọi thái y đến xem.

Thái y bắt mạch cho Dạ Thừa Ân, nhíu mày nói: “Hoàng thượng có phải đã dùng ba đậu hoặc các loại thuốc xổ khác không?”

Ba đậu? Thuốc?

Dạ Thừa Ân quay đầu nhìn chén trà còn chưa uống hết trên bàn.

“Thái y, giúp trẫm xem chén trà đó.”

“Vi thần tuân lệnh.”

Thái y tiến lên cầm chén trà lên ngửi, lại dùng ngón tay lấy một chút nước trà cho vào miệng, rồi gật đầu: “Bẩm Hoàng thượng, trong trà có ba đậu.”

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Thừa Ân cười khẩy, vừa nãy khi hắn thấy Tang Nguyệt cải trang xuất hiện ở cửa Ngự Thư Phòng, còn tưởng nàng muốn học các phi tần khác đến quyến rũ hắn, dỗ hắn vui, nên mới đưa nàng vào Ngự Thư Phòng.

Không ngờ, vị Hoàng hậu này lại đến để hạ ba đậu cho hắn, quả thật là quá độc ác.

Màn đêm buông xuống, Tang Nguyệt đã lang thang bên ngoài gần cả ngày cũng mệt mỏi muốn về Phượng Tê Cung nghỉ ngơi.

Nàng trở về đến cổng Phượng Tê Cung thấy thị vệ canh gác vẫn còn đó, ban đầu nàng còn muốn đợi thêm một chút, nhưng thật sự đã mệt và đói rồi, không muốn đợi nữa.

Thế là nàng quay người đi tìm một chỗ có thể về.

Quay một vòng, cuối cùng nàng phát hiện một cái lỗ chó.

Cái lỗ chó này có chui không? Thôi vậy, làm một người thực tế đi, giải quyết vấn đề cái bụng trước đã, dù sao cũng là ban đêm, không ai nhìn thấy, cũng không mất mặt.

Nàng nhìn quanh, xác định không có ai, liền cúi người chui vào từ lỗ chó.

Thế nhưng nàng vừa chui được nửa người, đầu và eo vừa lọt vào thì thấy một đôi ủng đen thêu rồng vàng.

Người có thể đi loại ủng này trong hoàng cung chỉ có một mình Hoàng thượng.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 36: Làm Cung Nữ Ở Ngự Thư Phòng


Tang Nguyệt rùng mình, định cúi đầu nhanh chóng rút ra khỏi lỗ.

Nhưng nàng vừa mới cử động người thì cảm thấy sau gáy lạnh toát, sau đó bị Dạ Thừa Ân kẹp lấy cổ lôi từ lỗ chó vào sân.

“Hoàng hậu của trẫm lại thích chui lỗ chó, thật thú vị nha!”

Giọng nói cạnh khóe này khiến Tang Nguyệt có một dự cảm không lành, nàng ngẩng đầu nặn ra nụ cười ngượng nghịu.

“Cái đó, Hoàng thượng, trùng hợp quá nha, haha…”

Dạ Thừa Ân buông cổ Tang Nguyệt ra, nhìn nàng đang nhún vai cười hì hì, lạnh lùng nhướng mắt, giọng điệu trầm lắng.

“Chẳng lẽ Hoàng hậu không giải thích với trẫm trước sao?”

“Chuyện này…” Đầu nhỏ của Tang Nguyệt lắc qua lắc lại: “Thần thiếp chỉ muốn xem kích thước của cái lỗ chó này thôi, haha…”

Dạ Thừa Ân cười khẩy một tiếng: “Quần áo trên người là sao?”

Tang Nguyệt gãi gãi sau gáy cười ngây ngô: “Phượng bào quá đắt tiền, sợ làm bẩn, khó giặt…”

“Khó giặt” Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Thừa Ân lộ vẻ trào phúng: “Nếu Hoàng hậu yêu quý phượng bào đến vậy thì mặc y phục cung nữ đến Ngự Thư Phòng của trẫm làm cung nữ đi!”

Cái gì?

Tang Nguyệt trợn tròn mắt.

“Hoàng thượng, tại sao người lại đối xử với bổn cung như vậy?”

“Vì sao?” Dạ Thừa Ân tiến lên một bước nhỏ, ép sát Tang Nguyệt: “Hôm nay Hoàng hậu cải trang thành cung nữ đến Ngự Thư Phòng của trẫm hạ ba đậu cho trẫm, nàng nói xem, trẫm nên phạt nàng thế nào?”

“Hoàng thượng có phải nhận lầm người rồi không?”

Đối mặt với lời buộc tội của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt vẫn ôm hy vọng mong manh, nếu thừa nhận, với bản tính chó má của nam nhân chó ch.ế.t này, thật không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt vẫn còn muốn chối cãi, cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Trẫm không mù cũng không ngu, nếu Hoàng hậu ngại ngùng không tiện nhận lỗi ở đây,” hắn dừng lại: “Trẫm có thể dùng cách nhận lỗi trên giường cho Hoàng hậu.”

Nói xong, Dạ Thừa Ân thở ra một hơi nóng vào tai Tang Nguyệt, hơi nóng phả vào vành tai nàng, khiến tim nàng đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng, may mắn là màn đêm mờ ảo không ai nhận ra sự ngượng ngùng và căng thẳng của nàng.

Nàng thầm nghĩ, lên giường? Chẳng phải là muốn lấy đi nửa cái mạng già của nàng sao, cái này không thể chơi được, vẫn nên nhanh chóng nhận thua thôi!

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt lập tức quỳ xuống, giọng nói chân thành: “Hoàng thượng… là thần thiếp hạ ba đậu…”

Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dạ Thừa Ân một cái rồi lại rụt rè cúi đầu, mân mê ngón tay, giọng nói cũng ngày càng nhỏ dần.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt thừa nhận khá sảng khoái, cười khẩy.

“Ngày mai Hoàng hậu đến Ngự Thư Phòng hầu hạ trẫm, cho đến khi trẫm hài lòng thì thôi!”

“Ồ!”

Tang Nguyệt cúi mắt không dám nói lớn.

Dạ Thừa Ân thấy hắn đối xử với nàng như vậy rồi, Tang Nguyệt vẫn đứng trơ ra đó không đến dỗ hắn, cơn giận trong lòng càng tăng, phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn đi vài bước rồi dừng lại, quay lưng lại nói với Tang Nguyệt: “Từ ngày mai, Hoàng hậu chỉ được uống cháo, cho đến khi hầu hạ trẫm ở Ngự Thư Phòng làm trẫm hài lòng thì thôi!”

Nói xong, Dạ Thừa Ân bước nhanh ra khỏi Phượng Tê Cung.

Tang Nguyệt nhìn bóng lưng Dạ Thừa Ân, bất lực thở dài, tên nam nhân chó ch.ế.t này, lần này coi như hắn thắng.

Biết dễ bị hắn phát hiện như vậy thì đã không hạ ba đậu rồi, mối thù này chưa báo được, ngược lại còn hại mình.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt vẫn còn đang ngủ nướng trên giường liền bị cung nữ do Dạ Thừa Ân phái đến gọi dậy.

“Hoàng hậu nương nương, đến giờ dậy đến Ngự Thư Phòng hầu hạ Hoàng thượng rồi ạ.”

“Để bổn cung ngủ thêm một lát…” Tang Nguyệt ôm chăn dịch vào trong.

Dạ Thừa Ân đã sớm đoán được Tang Nguyệt sẽ ngủ nướng, nên đặc biệt dặn dò cung nữ mang theo hơn mười nhạc công.

Cung nữ vỗ tay, hơn mười nhạc công cùng nhau bước vào phòng, đồng loạt đứng trước giường.

Tiếng kèn vừa vang lên, tiếng chiêng trống dồn dập, bầu không khí tang tóc lập tức bao trùm, chỉ thiếu một đám người quỳ dưới đất gào khóc nữa thôi.

Lúc này dù Tang Nguyệt có muốn ngủ cũng không ngủ được nữa rồi, ráy tai cũng sắp bị rung bay ra ngoài.

Nàng đột ngột bật dậy, trừng mắt giận dữ nhìn các nhạc công trước giường, gầm lên: “Đừng thổi nữa, ta dậy được chưa!”

Cung nữ đến gọi nàng dậy thấy Tang Nguyệt đã dậy, lập tức bảo các nhạc công dừng lại, rồi hành lễ với Hoàng hậu: “Kính xin Hoàng hậu nương nương tha tội, đây đều là do Hoàng thượng sắp xếp ạ.”

“Bổn cung biết rồi.”

Tang Nguyệt không vui nhảy xuống giường: “Các ngươi đều lui ra, bổn cung đi thay quần áo ngay đây.”

Mọi người lui xuống, Tang Nguyệt thay quần áo xong liền đẩy cửa ra nhìn cung nữ đang đứng chờ ngoài cửa nói: “Ngươi đợi một chút, bổn cung còn phải dùng bữa sáng nữa.”

Cung nữ khẽ mỉm cười, lại hành lễ: “Hoàng thượng đã dặn dò, nếu Hoàng hậu dậy quá muộn bỏ lỡ thời gian dùng bữa sáng, thì phải tự chịu trách nhiệm, không thể chiếm dụng thời gian hầu hạ Hoàng thượng để dùng bữa sáng.”

Cái gì? Tên đàn ông chó má này muốn dồn nàng vào đường cùng sao? Ngay cả bữa sáng cũng không cho ăn.

“Nếu bổn cung không đồng ý thì sao?” Tang Nguyệt khoanh tay trước ngực nói.

Cung nữ vẫn giữ nụ cười: “Hoàng thượng có dặn, nếu Hoàng hậu không nghe lời, có thể dùng gậy gộc hầu hạ, đánh cho Hoàng hậu nôn hết bữa sáng đã ăn ra.”

Nói xong, cung nữ vỗ tay, vài bà ma ma cầm gậy gộc bước ra.

Nhìn cái thế này là biết Dạ Thừa Ân muốn làm thật rồi.

Tang Nguyệt cũng là người không thích đối đầu cứng rắn, nàng buông tay đang khoanh trước ngực xuống, mỉm cười với cung nữ: “Bổn cung bây giờ lại không muốn dùng bữa sáng nữa, chúng ta mau đến Ngự Thư Phòng đi, đừng để lỡ giờ.”

“Hoàng hậu nương nương, mời.”

Nói xong, cung nữ liền dẫn Tang Nguyệt cùng đi vào Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng.

Dạ Thừa Ân ngồi trước bàn sách, ngẩng đầu nhìn Tang Nguyệt vừa bước vào, liền cầm một cuốn sách trên bàn sách ném cho Tang Nguyệt.

“Trẫm nhớ trước đây Hoàng hậu thích chép những cuốn sách lộn xộn gì đó, hôm nay cứ chép sách ở cái bàn nhỏ bên cạnh, chữ phải ngay ngắn, nếu không sẽ phải chép lại.”

“Ồ, biết rồi.”

Tang Nguyệt cúi mắt nhìn cuốn sách trong tay, tên sách [Ta Ở Hậu Cung Sống Sót Nhờ Ân Sủng Của Hoàng Thượng], cái này là viết cái gì vậy?

Tang Nguyệt tùy ý lật vài trang, đại khái đoán ra nội dung sách, chẳng qua là một cuốn truyện cung đấu, trong sách miêu tả cuộc đấu tranh trong hậu cung rất hiểm ác, nữ chính để sống sót không bị các phi tần khác hãm hại liền liều mạng quyến rũ Hoàng thượng, dựa vào ân sủng của Hoàng thượng mà sống đến tập cuối.

Đây không phải là tẩy não rõ ràng sao?

Để Tang Nguyệt biết rằng muốn sống sót thì phải chủ động quyến rũ Dạ Thừa Ân một chút, hơn nữa bên trong còn có không ít thủ đoạn quyến rũ nam tử của nữ chính.

Đúng là một con sói mưu mô, nhưng Tang Nguyệt nàng không cần cái gì độc sủng hay đấu đá với các phi tần khác, chỉ muốn sống sót…

“Đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không đi chép, không chép xong, không cho ăn cơm!”

Giọng nói vô tình của Dạ Thừa Ân kéo suy nghĩ của Tang Nguyệt trở về.

Tang Nguyệt hoàn hồn ngồi xuống cái bàn nhỏ bên cạnh bàn rồi bắt đầu chép.

Nhưng mới viết được vài chữ, cái bụng không chịu thua kém đã kêu réo lên.

Tay Tang Nguyệt cầm bút lông dừng lại, nàng nuốt nước bọt, ngẩng đầu lén nhìn Dạ Thừa Ân một cái.

Nhưng Dạ Thừa Ân như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả.
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 37: Thử Độc


Tang Nguyệt bất lực chỉ đành tiếp tục cúi đầu chép lại cuốn tiểu thuyết cung đấu tẩy não đó.

Đúng lúc Tang Nguyệt cúi đầu tiếp tục chép, Dạ Thừa Ân ngẩng đầu nhìn cái đầu nhỏ tròn tròn của nàng, khóe môi cong lên, dưới hàng mi là đôi mắt phượng đầy mê hoặc.

“Mang ít bánh ngọt đến đây.” Dạ Thừa Ân quay đầu nói nhàn nhạt với Phùng thái giám đang hầu hạ bên cạnh.

“Vâng.”

Phùng thái giám lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, rất nhanh liền cầm một đĩa bánh ngọt đủ màu sắc đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân đặt xuống.

Dạ Thừa Ân liếc nhìn Tang Nguyệt đang ở bàn nhỏ, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, giúp trẫm thử độc.”

Nghe vậy, Tang Nguyệt đặt bút lông trong tay xuống nhìn Dạ Thừa Ân, rồi lại nhìn đĩa bánh ngọt đó, nuốt nước miếng.

Dạ Thừa Ân nhìn vẻ thèm ăn của Tang Nguyệt, tiếp tục nói: “Trước đây có vài cung nhân giúp trẫm thử độc, đều trúng độc mà ch.ế.t rồi, cái ch.ế.t đó thật đáng sợ, thất khiếu chảy máu, mặt mũi đen sì…”

Chỉ vài câu nói đơn giản như vậy, ngay lập tức khiến Tang Nguyệt cảm thấy, nàng không còn đói nữa.

Nàng nhe răng cười: “Hoàng thượng, hay là đổi người khác…”

“Trẫm nhớ nếu chống lại chỉ dụ, đáng chém!”

Giọng nói vốn lạnh lẽo của Dạ Thừa Ân thốt ra những lời băng giá như vậy, khiến Tang Nguyệt không chỉ cảm thấy không còn đói, mà còn no đến mức không thở nổi.

“Hoàng thượng,” Tang Nguyệt chống hai tay lên má, mắt hạnh chớp chớp, khóe môi cong lên: “Bánh ngọt này nhìn là biết không ngon rồi, người đừng ăn nữa!”

Dạ Thừa Ân đặt tấu chương trong tay xuống, một tay tùy tiện đặt trên bàn, tay kia chống má nhìn Tang Nguyệt.

“Hoàng hậu muốn chống chỉ dụ sao?”

Nói xong, Dạ Thừa Ân còn dùng ánh mắt ra hiệu Tang Nguyệt nhanh chóng ăn bánh ngọt.

Tang Nguyệt nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt, suy nghĩ nếu không ăn, đây chính là trực tiếp chống chỉ dụ đáng chém rồi, nếu ăn thì có khi trúng độc mà ch.ế.t, nhưng nếu may mắn, cũng có thể không ch.ế.t.

“Ăn thì ăn.”

Tang Nguyệt không vui nói, rồi cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn bỏ vào miệng.

Ừm, mềm mềm dẻo dẻo, tan chảy trong miệng, hơn nữa các màu sắc khác nhau lại có hương vị khác nhau…

Tang Nguyệt cứ thế ăn hết miếng này đến miếng khác, miệng đã phồng lên như một quả bóng nhỏ.

Dạ Thừa Ân nhướng mày nhìn Tang Nguyệt đang vùi đầu ăn bánh ngọt, thật giống một con chuột nhỏ tham ăn, không kìm được mà nhếch môi cười trộm.

Tang Nguyệt nghe thấy tiếng cười của Dạ Thừa Ân, lập tức đẩy nhanh tốc độ ăn, nàng đã đói cả buổi sáng rồi, không ăn cảm giác tay chân đều hơi lung lay…

Đột nhiên, Tang Nguyệt ôm lấy cổ mình lùi lại hai bước, đồng tử mở lớn, mặt tái nhợt.

“Hoàng hậu, nàng sao vậy?” Dạ Thừa Ân đứng dậy ôm lấy Tang Nguyệt, nhíu mày nói: “Mau truyền thái y!”

Thái y vừa bước ra khỏi cửa Ngự Thư Phòng, Công chúa An Lạc liền khoác tay Thái hậu bước vào.

“Hoàng thượng, người quá đáng rồi!”

Dạ Thừa Ân còn chưa kịp thỉnh an Thái hậu đã bị Thái hậu vô cớ phê bình.

Phê bình thì thôi đi, Thái hậu còn trực tiếp ra tay cướp Tang Nguyệt từ trong vòng tay Dạ Thừa Ân đặt vào lòng Công chúa An Lạc.

Tang Nguyệt khó khăn thốt ra một chữ với Công chúa An Lạc: “Nước…”

Công chúa An Lạc nhíu mày: “Ai? Ta là Công chúa An Lạc, người không nhận ra ta sao?”

Tang Nguyệt lại khó khăn nặn ra một chữ: “Nước…”

Công chúa An Lạc vùi đầu Tang Nguyệt vào vai nàng, vỗ vỗ lưng nàng an ủi: “Đừng sợ, Mẫu hậu ở đây, sẽ không có ai làm hại tẩu.”

Nói xong, Công chúa An Lạc quay đầu nhỏ giọng nức nở với Thái hậu: “Mẫu hậu, Hoàng hậu biến thành ngốc rồi, ngay cả nhi thần cũng không nhận ra nữa.”

Nghe vậy, Thái hậu tiến lên một bước, chặn giữa Tang Nguyệt và Công chúa An Lạc, áp sát Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân nghi hoặc: “Mẫu hậu, người đây là…”

Khuôn mặt hiền từ của Thái hậu đột nhiên căng thẳng lại, ngay lập tức mang theo một cỗ lửa giận khiến người ta e sợ.

“Hay cho con đó Hoàng thượng, Hoàng hậu tốt như vậy, con không sủng ái thì thôi, chỉ vì con bé chạm vào con một cái, con lại vừa phạt cấm túc, lại vừa đưa đến Ngự Thư Phòng này ngược đãi, nếu ai gia đến muộn một chút nữa, e rằng Hoàng hậu đã đáp hạc về cõi tiên rồi!”

“Mẫu hậu, người nghe nhi thần giải thích…” Dạ Thừa Ân muốn giải thích hắn không có ý định hại Tang Nguyệt, nhưng Thái hậu không cho hắn cơ hội.

“Giải thích gì mà giải thích, ai gia tận mắt nhìn thấy, con vừa nãy bóp cổ con bé…”

“Nhi thần, không có…”

“Vậy là đầu độc hả!”

“Nhi thần, không có…”

Tang Nguyệt dựa vào lòng Công chúa An Lạc nghe Thái hậu bảo vệ mình, trong lòng ấm áp, nhưng để không mang tiếng là Hoàng hậu độc ác gây chia rẽ hòa thuận mẹ con, nàng muốn giải thích.

Thế là Tang Nguyệt giơ tay chỉ vào chén trà sau lưng Dạ Thừa Ân, muốn nói cho nàng một ngụm trà ấm, để nàng giải thích hắn không hại nàng, nhưng cổ họng nàng bị nghẹn bánh ngọt, đau đớn không phát ra tiếng được.

Thái hậu thấy cảnh này, mắt đầy đau lòng, nàng đặt tay Tang Nguyệt xuống, nghiêm túc nói với nàng: “Con yên tâm, bất kể là vì kinh Phật hay vì con đã bảo vệ Công chúa An Lạc, ai gia đều sẽ về phía con, tuyệt đối không thiên vị Hoàng thượng.”

Nói xong, Thái hậu quay người một cái, mạnh mẽ giáng cho Dạ Thừa Ân một cái tát vang dội: “Hay cho con Hoàng thượng, con xem đã làm hại Hoàng hậu thành ra thế nào rồi!”

Dạ Thừa Ân từ trước đến nay là một đứa con hiếu thảo, bị Thái hậu tát một cái cũng không đánh trả, mà ôm lấy nửa bên mặt bị đánh nhìn Thái hậu.

“Mẫu hậu, xin nghe nhi thần…”

“Ai gia không nghe!”

Khoảnh khắc này, Dạ Thừa Ân cảm nhận sâu sắc được cảm giác có lời nhưng khó nói, bị oan ức.

Đúng lúc này, cung nhân dẫn thái y vội vàng chạy vào.

“Kính xin công chúa đặt Hoàng hậu lên giường để vi thần tiện cứu chữa.” Thái y vào phòng hành lễ với vài người trong phòng rồi nói với Công chúa An Lạc.

Giờ cứu người là ưu tiên hàng đầu, Thái hậu và Hoàng thượng cũng tạm dừng tranh cãi.

Công chúa An Lạc và cung nhân đỡ Tang Nguyệt đặt lên chiếc ghế trường kỷ cạnh cửa sổ.

Thái y tiến lên quỳ xuống bắt mạch cho Tang Nguyệt.

Một lát sau, thái y bất lực nói: “Mang một chén trà ấm đến.”

Cung nhân lập tức rót một chén trà ấm đưa cho thái y, thái y lại đưa chén trà ấm cho Hoàng hậu.

Không cần thái y nói, Tang Nguyệt cầm chén trà lên uống cạn, rồi ợ một tiếng rõ to.

Nàng ngượng nghịu cười: “Ta vừa nãy bị nghẹn, mọi người đừng căng thẳng quá, haha…”

Lời này vừa thốt ra, Thái hậu và Công chúa An Lạc lập tức trở nên ngượng nghịu, đặc biệt là Thái hậu, vừa nãy còn tát Dạ Thừa Ân một cái.

Nhưng Thái hậu không xin lỗi, nàng dừng lại, nói với Dạ Thừa Ân: “Bất kể thế nào, Hoàng thượng vì Hoàng hậu chạm vào một cái mà tùy tiện trừng phạt Hoàng hậu, là không đúng.”

Hoàng thượng thở dài, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu có biết Hoàng hậu đã chạm vào chỗ nào của trẫm mà trẫm lại tức giận muốn phạt nàng không?”

Lần này đến lượt Tang Nguyệt không còn bình tĩnh nữa, nếu Dạ Thừa Ân nói ra cái bộ phận đó, người ch.ế.t vì xấu hổ đầu tiên chính là nàng.

“Hoàng thượng, chuyện này là lỗi của thần thiếp, người đừng nói nữa!”

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt căng thẳng, ngược lại lại hứng thú, khóe môi nở nụ cười đắc ý: “Nếu Mẫu hậu không hiểu, nhi thần nhất định phải giải thích rõ ràng cho Mẫu hậu.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 38: Kinh Nguyệt


Thái hậu thấy vẻ mặt Tang Nguyệt bối rối, tưởng là Tang Nguyệt bị uy h**p nên mới chủ động nhận lỗi, liền tiến lên một bước nhỏ che chở Tang Nguyệt ở phía sau.

“Hoàng thượng, cho dù Hoàng hậu có chạm vào con thì sao,” Thái hậu lạnh lùng nhướng mắt, vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm: “Các con vốn là vợ chồng, cho dù nàng ấy muốn ngủ với con, con cũng phải rửa sạch người rồi nằm trên giường chờ nàng ấy!”

Mọi người im lặng, không ngờ Thái hậu vốn nghiêm khắc lại vì Hoàng hậu mà nói ra những lời thẳng thừng như vậy trước mặt mọi người.

Ai trước đây nói Thái hậu và Hoàng hậu không hợp có thể ra đây mà xem, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu này rất tốt, thậm chí cảm thấy Thái hậu đối với cô con dâu này còn tốt hơn cả đối với con trai là Hoàng thượng.

Nhưng lời này vừa thốt ra, Thái hậu lại cảm thấy hơi mất nhã nhặn, cũng lười giải thích, liền trực tiếp dẫn Tang Nguyệt và Công chúa An Lạc rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Lúc đi, Thái hậu còn quay lưng lại với Dạ Thừa Ân dặn dò, phải hủy bỏ tất cả các hình phạt đối với Hoàng hậu.

Bất lực, Dạ Thừa Ân hiếu thảo đáp ứng yêu cầu của Thái hậu, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối, hắn vất vả lắm mới tìm được một cơ hội để giữ Hoàng hậu hay làm loạn này ở bên cạnh bầu bạn, sao lại bị Thái hậu làm hỏng mất rồi?

Thái hậu ở ngoài Ngự Thư Phòng bị Dạ Thừa Ân lầm bầm trong lòng mà hắt hơi một cái: “Không biết ai đang nói xấu ai gia sau lưng.”

Công chúa An Lạc khẽ cười: “Mẫu hậu tốt như vậy, ai nỡ nói xấu Mẫu hậu chứ.”

Tang Nguyệt phụ họa: “Đúng vậy, Mẫu hậu tốt như vậy, sao có người nói xấu người được, nếu có người nói, đó là người đó không biết nhìn người.”

“Hai đứa, miệng ngọt thật đấy,” Thái hậu bị hai người làm cho cười phá lên: “Bổn cung còn có việc, phải về Từ Ninh Cung rồi, các con tự đi chơi đi!”

“Kính tiễn Mẫu hậu.”

Tang Nguyệt và Công chúa An Lạc đồng loạt hành lễ với Thái hậu.

Thái hậu hài lòng gật đầu rồi lên kiệu cùng các cung nhân trở về Từ Ninh Cung.

Còn Công chúa An Lạc cũng cùng Tang Nguyệt trở về Phượng Tê Cung.

Vừa đến cửa Phượng Tê Cung, đã thấy Liễu tần và Lương tiệp dư đang đi đi lại lại ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng.

Hai người thấy Tang Nguyệt và Công chúa An Lạc xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đến bên cạnh Tang Nguyệt quan tâm hỏi han.

“Hoàng thượng có đánh người không?”

“Có bị phạt quỳ không?”

“Nghe nói hắn không cho người ăn gì?”

“Bây giờ người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Có cần gọi thái y không?”

“…”

Nghe hai người thi nhau hỏi han quan tâm, lòng Tang Nguyệt ấm áp, xem ra nàng chuẩn bị có thể gỡ bỏ danh hiệu Hoàng hậu độc ác rồi.

Nàng mỉm cười: “Cảm ơn hai vị, ta rất tốt.”

“Thật sao?”

“Có uất ức gì cứ nói ra, các tỷ muội đều ở đây!”

“…”

Công chúa An Lạc nhìn Liễu tần và Lương tiệp dư vây quanh Tang Nguyệt hỏi han đủ điều, mỉm cười: “Khi các người tìm ta, ta đã nói rồi, chỉ cần Thái hậu ra mặt, sẽ không có chuyện gì đâu, cho nên Hoàng hậu nương nương đáng yêu của chúng ta bình an vô sự, không sao cả.”

Nghe Công chúa An Lạc khẳng định, Lương tiệp dư và Liễu tần mới thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm, hai người họ nghe nói Phượng Tê Cung truyền ra tiếng nhạc đám tang liền vô cùng lo lắng, sợ Hoàng thượng sẽ giết Hoàng hậu, người đã có ơn với họ và là tỷ muội tốt của họ, liền lập tức tìm Công chúa An Lạc, người có thể mời được Thái hậu.

Công chúa An Lạc vẫn còn đang nghĩ cách cảm ơn Tang Nguyệt vì ngày đó đã giúp nàng từ hôn với Thái tử Tây Chiêu thì thấy Liễu tần và Lương tiệp dư tìm đến.

Cái này không cần nghĩ cũng biết, trực tiếp chạy đến Từ Ninh Cung cầu xin Thái hậu ra tay cứu người.

Thái hậu nghe nói con dâu mà mình ưng ý nhất bị trách phạt vì chạm vào Hoàng thượng, tức giận đến nỗi lập tức giá lâm Ngự Thư Phòng, rồi chuyện sau đó cứ thế diễn ra…

“Được rồi, mọi người đứng ở cửa làm gì nhàm chán thế, chúng ta cùng đi đánh mạt chược, thư giãn một chút.”

Ba người nghe đề nghị của Tang Nguyệt, đều ngơ ngác.

“Mạt chược?”

“Mạt chược là ai?”

“Mạt chược bắt nạt ngươi sao?”

“Cái mạt chược này dám bắt nạt Hoàng hậu, tru di cửu tộc nó!”

“…”

Tang Nguyệt đỡ trán, vừa bất lực vừa muốn cười, nàng chậm rãi nói: “Mạt chược là một loại công cụ giải trí, rất vui, ta dạy các ngươi chơi.”

Nghe nói mạt chược là công cụ giải trí, ba người mắt sáng lên: “Chơi thế nào, người dạy chúng ta đi.”

Nghe giọng điệu này, nơi này chắc hẳn ngay cả mạt chược cũng không có, vậy thì bước đầu tiên là bắt đầu từ việc làm mạt chược.

Tang Nguyệt dẫn ba người cùng vào Phượng Tê Cung vừa giải thích nguyên lý của mạt chược vừa vẽ ra hình dáng của mạt chược.

Lương tiệp dư khéo tay vừa nhìn thấy hình dáng của mạt chược, lập tức xung phong nhận làm công việc thủ công này.

Công chúa An Lạc thích thử những điều mới lạ cũng cùng tham gia vào việc làm mạt chược.

Liễu tần thì đảm nhiệm vai trò hậu cần, nàng chủ động đến nhà bếp nhỏ của Phượng Tê Cung nấu ăn ngon cho mọi người để giảm mệt mỏi.

Tang Nguyệt ngồi tại chỗ viết hết nội dung cần thiết lên các tấm bài rồi đưa cho Lương tiệp dư và Công chúa An Lạc chế tác.

Cả ngày trời, bộ mạt chược bằng gỗ đơn giản đã làm xong, tiếc là trời đã tối, không tiện chơi mạt chược nữa, chỉ đành hẹn ngày hôm sau chơi tiếp.

Sau khi tiễn ba người đi, Tang Nguyệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng sớm lên giường nằm xuống.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt tỉnh dậy trong cảm giác lạnh lẽo.

Nàng theo bản năng dùng tay sờ sờ mông mình, nhìn xem, hóa ra là kinh nguyệt đến.

Cái kinh nguyệt này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, mỗi tháng đều đến một lần, không ch.ế.t được, chỉ là hơi bất tiện.

Nàng ngáp một cái, vươn vai rồi uể oải gọi về phía ngoài nhà: “Lạc Yến, vào đây một chút.”

Lạc Yến ngoài nhà nghe tiếng, vội vàng chạy vào.

“Hoàng hậu nương nương, có cần dậy không? Nô tỳ hầu hạ người mặc y phục.”

Tang Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Bổn cung đến kinh nguyệt rồi…”

“Vâng, nô tỳ đi thông báo cho những người khác ngay, hôm nay Phượng Tê Cung đóng cửa không tiếp khách.”

Đóng cửa không tiếp khách?

Tang Nguyệt mở to mắt nhìn Lạc Yến, nghi hoặc: “Vì sao lại phải đóng cửa không tiếp khách?”

Lạc Yến cũng mở to mắt nhìn chằm chằm Tang Nguyệt, một lát sau chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương, người đến kinh nguyệt thì chỉ có thể ở trong phòng không tiện gặp người…”

“Vì sao không tiện gặp người? Đến kinh nguyệt đâu phải phạm pháp, vì sao không thể gặp người?”

Lạc Yến nghe vậy, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, vị Hoàng hậu này sao lại kỳ lạ vậy, sao lại hỏi ra những lời như thế?

Trong lòng Lạc Yến tuy có thắc mắc nhưng vẫn giải thích cho Tang Nguyệt.

Thì ra trong thời đại này, nữ tử đến kinh nguyệt thì trực tiếp nằm trên giường, mặc cho kinh nguyệt làm bẩn quần áo và ga trải giường, đến tối mới vứt bỏ hết quần áo và chăn đệm bị bẩn, còn đối với nữ tử nhà nghèo không thể vứt bỏ thì chỉ có thể nhân lúc đêm tối lén lút giặt giũ.

Nghe xong lời giải thích của Lạc Yến, Tang Nguyệt bất lực lắc đầu, sống những ngày kinh nguyệt như vậy không chỉ không thoải mái mà còn giống như ngồi tù.

Không được, là người hiện đại, Tang Nguyệt tuyệt đối sẽ không chấp nhận cách sắp xếp như vậy, bất kể có ra ngoài hay không cũng không thể chịu được cả ngày dính nhớp nháp.

“Lạc Yến, giúp bổn cung lấy một ít bông và băng gạc đến đây.”
 
Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Chương 39: Ngươi Nói Gì Thì Là Cái Đó


Lạc Yến gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng mang những thứ Tang Nguyệt muốn vào trong phòng.

Tang Nguyệt mặc bộ quần áo dính nhớp nháp đứng dậy ngồi vào bàn, cầm bông và gạc bắt đầu làm băng vệ sinh phiên bản đơn giản.

Lạc Yến bên cạnh nhìn Tang Nguyệt may ra một miếng vải bông dày hình chữ nhật có dây buộc, tò mò hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người đang làm cái gì vậy?”

Tang Nguyệt giơ một miếng băng vệ sinh đã làm xong cho Lạc Yến xem: “Cái này gọi là băng vệ sinh, sau này đến kinh nguyệt thì buộc nó vào thắt lưng là có thể giữ được sự sạch sẽ thoáng mát, muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài, không cần lo lắng.”

Nghe lời Tang Nguyệt, Lạc Yến suy tư gật đầu: “Hoàng hậu nương nương thật thông minh, cái này cũng nghĩ ra được.”

“Đó là đương nhiên…” Người ta đến từ hiện đại mà, những thứ này đều là chuyện nhỏ thôi.

Làm xong vài miếng băng vệ sinh, Tang Nguyệt chạy ra sau bình phong c** q**n dính máu ra thử băng vệ sinh.

Mặc dù hiệu quả thấm hút tốt, nhưng q**n l*t thời cổ đại quá rộng rãi, mặc lên không ổn định lắm, hơi bị lệch.

Hay là làm thêm một chiếc q**n l*t tam giác kiểu hiện đại, một là tiện cố định băng vệ sinh, hai là cũng mỏng nhẹ mát mẻ hơn.

“Lạc Yến lại đi giúp bổn cung lấy thêm ít vải nữa.”

“Vâng.”

Rất nhanh, Lạc Yến lại đặt vải mà Tang Nguyệt cần trước mặt nàng.

Tang Nguyệt đặt miếng băng vệ sinh xuống rồi bắt đầu làm q**n l*t tam giác.

Thật là, xuyên không một lần, khả năng làm đồ thủ công cũng tăng lên, lại còn làm cả băng vệ sinh và q**n l*t nữa chứ.

Mặc dù tay nghề của Tang Nguyệt không đặc biệt tốt, nhưng cũng tạm thời làm ra được hình dáng của chiếc q**n l*t, nàng cầm chiếc q**n l*t đã làm xong vào sau bình phong thay.

Lúc này, miếng băng vệ sinh đã làm trước đó cuối cùng cũng được cố định, không còn bị xê dịch nữa.

Thật thoải mái.

Nàng lại bước ra khỏi bình phong, cười nói với Lạc Yến đang đứng chờ bên cạnh: “Bổn cung làm một chiếc q**n l*t, phối hợp với băng vệ sinh dùng rất thoải mái, hay là ngươi cũng thử xem.”

Lạc Yến nghe vậy, đỏ mặt cúi đầu: “Thế này không hay lắm ạ?”

“Có gì mà không hay, ta nói cho ngươi biết nha, mặc q**n l*t do bổn cung làm không chỉ tiện lợi mà còn rất mát mẻ thoải mái.”

Nói rồi Tang Nguyệt cầm lấy một chiếc q**n l*t mới làm khác đưa cho Lạc Yến, rồi đẩy nàng vào sau bình phong bảo nàng thử mặc.

Lạc Yến đành phải mặc thử.

Thử mặc xong hiệu quả thật tốt, phần bẹn vốn bị bí mà nổi rôm sảy giờ phút chốc cảm thấy mát mẻ hơn hẳn.

“Hoàng hậu nương nương, chiếc q**n l*t này thật thoải mái.”

Nghe một người cổ đại như Lạc Yến cũng thấy chiếc q**n l*t do nàng làm không tệ, lòng nàng càng thêm tự tin.

“Ngươi cầm mẫu do bổn cung làm đến Thượng Y Cục bảo họ sản xuất hàng loạt rồi phân phát cho các phi tần trong hậu cung và các nữ tử hoàng gia khác,” Tang Nguyệt dừng lại tiếp tục nói: “Tiện thể nói cho họ cách mặc, để họ dạy các nữ quyến cách mặc.”

“Vâng.”

Lạc Yến chuẩn bị ra ngoài, Tang Nguyệt lại một lần nữa gọi nàng lại.

“Lát nữa bảo Thượng Y Cục dùng vải thường cũng làm một ít cho các cung nữ trong cung đi, nếu không họ đến kinh nguyệt cũng bất tiện.”

Nghe vậy, khóe môi Lạc Yến nở nụ cười, Hoàng hậu của họ đúng là một người tốt, có đồ tốt không chỉ nghĩ đến các phi tần và nữ quyến hoàng gia mà còn quan tâm đến cả những cung nữ bình thường như họ, thật tốt.

Lạc Yến mang theo nụ cười rời khỏi Phượng Tê Cung.

Sau khi Lạc Yến đi, Tang Nguyệt lại tiếp tục cúi đầu làm băng vệ sinh, dù sao nàng bây giờ đang rất cần dùng, không thể đợi Thượng Y Cục lâu như vậy.

Ngoài làm băng vệ sinh, nàng còn làm vài chiếc q**n l*t, định mấy ngày này sẽ thay nhau mặc.

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tưởng là ba muội muội đã hẹn chơi mạt chược hôm qua, nên không để ý, vẫn tiếp tục cúi đầu làm việc trong tay.

“Các ngươi đợi ta một chút, ta còn vài mũi kim nữa là xong rồi.”

Người bước vào chính là Dạ Thừa Ân, người mà nàng vừa mới cãi nhau vài ngày trước.

Dạ Thừa Ân chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh Tang Nguyệt, cầm chiếc q**n l*t Tang Nguyệt đã làm xong xem đi xem lại, nghi hoặc hỏi: “Hoàng hậu làm cái gì vậy?”

Tang Nguyệt nghe thấy giọng Dạ Thừa Ân, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Dạ Thừa Ân.

Nàng nhìn Dạ Thừa Ân cầm chiếc q**n l*t nghiêm túc xem xét, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Chưa kịp để Tang Nguyệt nghĩ ra cách giải thích chiếc q**n l*t, Dạ Thừa Ân đã đội chiếc q**n l*t lên đầu, điều chỉnh hai lỗ trống trên q**n l*t vào vị trí mắt.

“Hoàng hậu, nàng đang làm mũ trùm đầu sao?”

Tang Nguyệt mím môi, nhìn chiếc q**n l*t tam giác đang đội trên đầu Dạ Thừa Ân, muốn nói lại thôi.

Dạ Thừa Ân tiếp tục phát huy trí tưởng tượng phong phú của hắn.

“Cái mũ trùm đầu này không tệ, không chỉ nhỏ gọn mà còn tiện lợi khi đội, không dễ rơi,” Dạ Thừa Ân hài lòng gật đầu: “Gặp thời tiết có gió cát còn có thể che chắn gió cát.”

“Hoàng thượng, người nói gì thì là cái đó đi!”

Tang Nguyệt đỡ trán vẻ bất lực, đây là q**n l*t phụ nữ mà, biết giải thích thế nào đây, nhưng nghĩ đến hình phạt mà Dạ Thừa Ân dành cho nàng hai ngày trước, nàng cũng mặc định chấp nhận quan điểm của Dạ Thừa Ân, thực ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là muốn trêu chọc hắn, đợi đến ngày nào đó hắn biết cái đang đội trên đầu là q**n l*t, người xấu hổ là hắn chứ không phải nàng.

Dù sao vừa nãy nàng cũng chẳng nói gì, là tự hắn nói đó là mũ trùm đầu mà.

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt không kìm được mà bật cười.

Dạ Thừa Ân thấy ánh mắt hạnh của Tang Nguyệt lấp lánh nụ cười ngọt ngào, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng hiện lên một nụ cười nhạt.

“Hoàng hậu đang cười cái gì?”

Tang Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: “Thần thiếp cảm thấy Hoàng thượng hôm nay đặc biệt tuấn tú.”

Dạ Thừa Ân nghe Tang Nguyệt chủ động khen hắn, trong lòng thầm vui, nhất định là ngày đó nàng chép tiểu thuyết cung đấu đã rút ra được kinh nghiệm, biết cách dỗ dành hắn vui rồi.

Khóe môi hắn lại không kìm được mà nhếch lên: “Hoàng hậu nói vậy là vì trẫm đội mũ trùm đầu này sao?”

Tang Nguyệt vươn vai, khẽ cười: “Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó đi.”

Dạ Thừa Ân chống cằm, xoa xoa chiếc q**n l*t còn đội trên mặt, mỉm cười hỏi: “Hoàng hậu, cái mũ trùm đầu này là tặng cho trẫm sao?”

Tang Nguyệt vẫn vẻ mặt nhẹ nhàng: “Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó đi!”

Thực ra, lúc này, trong lòng Tang Nguyệt đã cười đến mức sắp chuột rút rồi, nghĩ đến cảnh Dạ Thừa Ân đội q**n l*t trên đầu xuất hiện trước mặt mọi người, cái cảnh đó đừng quá k*ch th*ch.

Dạ Thừa Ân lại liếc nhìn miếng băng vệ sinh đã làm xong trên bàn, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, tò mò hỏi: “Hoàng hậu, cái này lại là cái gì?”

Tang Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Dùng để cầm…” máu.

Chữ “máu” cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Dạ Thừa Ân tự cho là đúng lại một lần nữa thể hiện trí tưởng tượng phong phú của hắn.

“Trẫm biết rồi,” Dạ Thừa Ân rất nghiêm túc nhìn Tang Nguyệt: “Nhìn hình dáng, chắc hẳn là miếng khăn dùng sau bữa ăn.”

Dạ Thừa Ân còn cố tình kéo kéo sợi dây buộc trên miếng băng vệ sinh cười nói: “Hoàng hậu thật sáng tạo, làm hai sợi dây có thể buộc vào cổ, khi ăn miệng bẩn có thể nhanh chóng lau miệng, hơn nữa chất liệu này dày, không dễ bị bẩn tay.”
 
Back
Top Bottom