Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 80



Sân sau nhà có một cái giếng nước, nước trong giếng mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, giếng nước ở Dung Thành ngoài việc giải quyết nhu cầu nước sinh hoạt, còn có một tác dụng nữa là có thể thay thế cho tủ lạnh.

Cho dù là làm bánh hay thạch găng, mọi người đều thích cho nguyên liệu vào giếng nước, ngâm khoảng ba bốn tiếng đồng hồ, bản thân thức ăn đã mang theo hơi mát lạnh sảng khoái, mùa hè rất nhiều người thích cho dưa hấu vào đó, khi nào muốn ăn thì vớt ra, như vậy còn sảng khoái hơn cả dưa hấu lấy từ trong tủ lạnh ra, lại không dễ bị đau bụng.

Trẻ con thì thích buộc dây vào chai nước ngọt rồi thả xuống giếng, đến tối lấy lên quả là thần khí giải nhiệt.

Dì Tống múc thạch găng đã đông thành dạng keo vào bát, sau đó thêm một ít nước đường đỏ: “Tiểu Sơ, A Luật, A Hành, mau lại đây ăn thạch găng nào.”

Thời này dù là đường trắng hay đường đỏ đều rất quý giá, nấu nước đường đỏ cần cho rất nhiều nước, vị ngọt thật ra không còn đậm đà nữa, nhưng có người vẫn không thích.

Ví dụ như Trần Luật và Cố Khiếu Hành, hai người đều cảm thấy là đàn ông con trai thì uống canh ngọt làm gì.

“Dì Tống, con không uống đâu, để dành cho Tiểu Sơ đi.”

“Dì Tống, con không uống đâu, để dành cho em gái đi.”

Cố Khiếu Hành và Trần Luật đồng thanh lên tiếng.

Dì Tống biết tính tình của hai người, dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, vốn dĩ cũng không thích những thứ này nên cũng không miễn cưỡng.

Thẩm Ngưng Sơ nào có thể từ chối, nhớ năm đó cô đến đây chơi, cứ thèm thuồng thạch găng và bánh ở đây, vì muốn ăn bánh ướp lạnh trong giếng nước mà còn cố ý đến Nghi Thành, bánh dẻo thơm kết hợp với nước đường đỏ đậm đà, quả thực là món ngon mùa hè phải không nào?

Hơn nữa thạch găng thời này là loại hạt thạch găng hái trên núi, dùng tay miết ra, còn mềm và dẻo hơn cả thạch trái cây hay pudding, là thức uống tự nhiên nguyên chất hơn nhiều.

“Ngon quá đi mất!” Thẩm Ngưng Sơ nếm thử một miếng, suýt chút nữa thì xoay vòng tại chỗ vì ngon, thứ ngon như vậy sao có thể không chia sẻ được chứ?

“Anh ba, Anh hai Cố, hai người thật sự không ăn sao? Ngon lắm đó.”

Tống Cúc Phân nói: “A Luật và A Hành đều không thích ngọt, Tiểu Sơ con cứ ăn đi.”

Hoá ra là vậy, Thẩm Ngưng Sơ nghe xong thấy Tống Cúc Phân đang định cắt dưa hấu, vội nói: “Dì Tống, dì cắt cho con một ít dưa hấu cho vào bát thạch đen đi ạ.”

Tống Cúc Phân gật đầu, sau đó nhanh nhẹn cắt một ít cho vào bát của Thẩm Ngưng Sơ, cô nếm thử, phát hiện vị thanh mát của dưa hấu hoà quyện với nước đường đỏ không quá ngọt, nhưng lại rất ngon, cô liền đưa cho Tống Cúc Phân nếm thử.

“Thật sự không tồi.” Tống Cúc Phân nếm thử một miếng không khỏi giơ ngón tay cái lên, cách ăn này thật mới lạ, hơn nữa lại rất ngon.

“Dì Tống, dì cắt thêm một ít đi, để Anh ba bọn họ cũng nếm thử.”

Tống Cúc Phân mỉm cười đồng ý.

Thẩm Ngưng Sơ bưng thạch đen đã pha chế xong ra phòng khách, đưa cho Trần Luật và Cố Khiếu Hành mỗi người một bát, vốn dĩ hai người đều không muốn ăn, nhưng lại không thể từ chối ý tốt của Thẩm Ngưng Sơ, kết quả sau khi ăn, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm, không khỏi đồng thanh khen ngợi.

Thấy bọn họ thích, Thẩm Ngưng Sơ không khỏi có chút tự hào, sau đó có người cùng, cô cũng bưng thạch đen ra phòng khách ăn, Trần Luật sợ cô nóng liền bê quạt điện ra.

Quạt điện thời này là loại bằng sắt, ngay cả cánh quạt cũng bằng sắt, khi thổi gió còn phát ra tiếng "vù vù".
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 81



Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì cả.

Đến đây đã lâu như vậy, cuối cùng Thẩm Ngưng Sơ cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc và thân thiết đã lâu, hương vị mùa hè trong sách giáo khoa hồi nhỏ cũng ùa về.

Có cô ở đó, chút tranh chấp giữa Trần Luật và Cố Khiếu Hành nhanh chóng tan biến, Tống Cúc Phân đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, nghe thấy tiếng ba người nói cười vui vẻ ở phòng khách, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Nếu Vân Thanh trở về nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng tâm trạng cũng sẽ tốt lên, tâm trạng tốt thì bệnh tự nhiên sẽ khỏi.

Bà đến nhà họ Trần cũng được mười mấy năm rồi, biết rõ điều mà Thủ trưởng và Vân Thanh mong mỏi nhất là gì, trước đây cảnh tượng như vậy gần như chưa từng xuất hiện.

Nói ra thì Tống Kiều là do nhà họ Trần nuôi nấng, nhưng về đến nhà thì chỗ này không vừa mắt, chỗ kia không vừa lòng, giống như không thể hoà hợp với ai.

Trước đây bà luôn không hiểu tại sao, giống như thiếu thứ gì đó, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, cuối cùng bà cũng hiểu ra, thiếu chính là tình cảm gia đình, không phải người một nhà thì sẽ không có tình cảm gia đình.

Hoá ra đây mới là gia đình!

Đương nhiên, người có nhận thức này không chỉ có Tống Cúc Phân, mà còn có Trần Quý Uyên vừa tan làm về.

Ông vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, đây là tình huống chưa từng xảy ra trong nhà, còn chưa xuống xe, ông đã không nhịn được nở nụ cười.

Chu Kính nhìn thấy Thủ trưởng nhà mình mỉm cười, không khỏi nhắc nhở: “Thủ trưởng, đừng quên vịt quay da giòn đã mua.”

Trần Quý Uyên thật sự đã quên mất, chỉ lo vui mừng, quay người nhận lấy túi giấy dầu từ tay Chu Kính, tâm trạng rất tốt: “Tiểu Chu cũng ở lại ăn cơm tối luôn nhé?”

Chu Kính: “Cảm ơn Thủ trưởng, tôi còn phải về nhà trông con gái.”

Trần Quý Uyên lúc này mới nhớ ra vợ Chu Kính đã sinh cho anh ta một cô con gái, nghe đến hai chữ con gái, Trần Quý Uyên cảm thấy rất vui vẻ: “Con gái tốt, Tết nhất dẫn đến nhà chơi, tôi sẽ chuẩn bị cho con bé một cái lì xì lớn.”

“Cảm ơn Thủ trưởng!”

————

“Ông ngoại!”

“Ông Trần!”

“Ông ngoại, ông về rồi ạ!”

Trần Quý Uyên vừa mới đến cửa, ba đứa trẻ trong nhà đã nhìn thấy ông.

Thẩm Ngưng Sơ vội vàng bưng bát thạch đen mà mình đã làm ra: “Ông ngoại, ông mau nếm thử thạch đen con làm đi, dì Tống và anh ba đều khen ngon lắm ạ.”

Trần Quý Uyên chưa bao giờ được ai đối xử nhiệt tình như vậy, trước đây Tống Kiều làm nũng với ông, chắc chắn đều là có mục đích, còn đứa con gái trước mắt này rõ ràng không hề làm nũng, nhưng giọng điệu vui vẻ còn khiến người ta mềm lòng hơn cả làm nũng.

Nhìn bát chè thạch thảo mộc mà cháu gái bưng ra, lòng Trần Quý Uyên đã ngọt ngào trước cả khi uống.

Uống một ngụm, cảm giác mát lạnh lan tỏa từ cổ họng xuống, dường như lan ra khắp tứ chi bách hài.

Nỗi mệt nhọc sau ngày dài lao động và sự oi bức của mùa hè dường như tan biến hết, cả người thoải mái lạ thường.

Chỉ là một bát chè thạch thảo mộc bình thường, vậy mà Trần Quý Uyên lại thấy ngon đến muốn rơi nước mắt.

Không biết kiếp trước ông đã tích được bao nhiêu phúc đức mà kiếp này mới có được đứa cháu gái tâm lý đến thế.

Thẩm Ngưng Sơ nào biết được nội tâm ông ngoại mình lại phong phú đến vậy, chỉ chăm chú nhìn ông, thấy ông đã uống một ngụm thì vội hỏi: "Ông ngoại, có ngon không ạ?"

"Ngon!" Trần Quý Uyên vô cùng nể mặt đáp: "Đây là bát chè thạch thảo mộc ngon nhất mà ông từng được ăn."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 82



Thẩm Ngưng Sơ híp mắt cười vui vẻ, có lẽ vì trước đây chưa từng có gia đình nên cô đặc biệt thích bầu không khí gia đình như thế này.

Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là thích được tương tác với người nhà mà thôi.

Một cảm giác cuối cùng cô cũng không còn là một mình nữa.

Nhờ có Thẩm Ngưng Sơ, bữa tối hôm đó Trần Quý Uyên ăn nhiều hơn hẳn mọi ngày, tiếng cười nói rộn ràng trên bàn ăn chẳng lúc nào ngớt.

Đáng tiếc duy nhất là con gái và vợ ông tạm thời chưa về, Trần Quý Uyên không dám tưởng tượng nếu vợ và con gái về thì nhà cửa sẽ náo nhiệt đến mức nào.

Ăn cơm xong chưa được bao lâu thì Thái Hạc Chương và vợ là Hồ Đức Dung cũng đến.

"Tiểu Sơ, chào mừng con về nhà, đây là quà bà Hồ và ông Thái tặng con." Hồ Đức Dung đã gặp cô bé từ hôm qua, vừa gặp đã rất quý mến, nhưng vì quá vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị gì.

Hôm nay bà ở nhà chuẩn bị cả ngày, đến tối chồng về mới hài lòng cầm quà sang.

"Cảm ơn bà Hồ, cảm ơn ông Thái."

Thẩm Ngưng Sơ vốn dĩ đã miệng ngọt lại thêm giọng nói dễ nghe, cô cũng không phải kiểu người rụt rè, dù mới đến nhưng đối với ai cũng rất tự nhiên, huống chi là người tặng quà cho mình, cô càng không khách sáo.

Thái Hạc Chương đây là lần đầu gặp Thẩm Ngưng Sơ, vốn nghĩ cô bé mười bảy mười tám tuổi lại lớn lên ở nông thôn thì ít nhiều gì cũng có chút nhút nhát, nào ngờ cô bé lại phóng khoáng hơn tưởng tượng rất nhiều.

Hơn nữa, cô bé này thật sự rất xinh đẹp, dung mạo có bảy tám phần giống Vân Thanh thời trẻ, nhưng trông có vẻ lanh lợi hoạt bát hơn bà nội nó hồi còn trẻ.

Khi cười lên, đôi mắt cong cong như chứa đầy ánh sao, khiến người ta nhìn mà mềm lòng.

Cuối cùng Thái Hạc Chương cũng hiểu vì sao lão Trần lại cứ gặp ai cũng cười rồi.

Nếu có đứa cháu gái như vậy, e là ông còn vui hơn cả lão Trần.

Thẩm Ngưng Sơ biết bà Hồ và ông Thái có quan hệ rất tốt với gia đình, ban đầu cô nghĩ quà cáp chắc cũng chỉ là những món đồ bình thường, nên không chút ngại ngần nhận lấy, nhưng khi mở hộp ra, phát hiện bên trong là hai chiếc vòng tay bằng ngọc bích cực kỳ đẹp, cô cảm thấy nóng tay.

Cô theo bản năng nhìn về phía Trần Quý Uyên: "Ông ngoại?"

Trần Quý Uyên nghe tiếng nhìn sang, Trần Luật cũng bước tới, bên cạnh còn có Cố Khiếu Hành đang ở lại nhà họ Trần ăn cơm.

Tất cả mọi người đều nhìn hai chiếc vòng ngọc bích trên tay Thẩm Ngưng Sơ, ai nấy đều sững sờ.

Trần Quý Uyên quen biết vợ chồng nhà họ Thái bao nhiêu năm, vừa nhìn đã biết hai người họ mang cả báu vật gia truyền ra rồi, ý tứ đương nhiên không cần phải nói.

Nói thật lòng, Trần Quý Uyên rất hài lòng về Cố Khiếu Hành, nhất là khi nhìn thấy thái độ của cậu ta đối với cháu gái mình, mọi việc đều chu đáo như cháu trai ruột trong nhà.

Nếu như trước đây Cố Khiếu Hành mà có thể làm cháu trai của mình, Trần Quý Uyên nhất định sẽ gõ trống khua chiêng chào đón, nhưng bây giờ thì khác, cháu gái ông là bảo bối của ông, ông còn chưa cưng chiều đủ, sao có thể gả cho người khác được.

Quan trọng hơn là ông không muốn tự ý quyết định chuyện tình cảm của cháu gái, phải để con bé tự nguyện, nếu con bé không thích, ông ngoại đây sẽ không ép buộc.

Vậy nên trong chuyện này ông cũng không vội, chẳng ngờ ông bà lão nhà họ Thái lại sốt sắng.

Hồ Đức Dung không ngờ cô nhóc này lại tinh ranh như vậy, thấy Trần Quý Uyên có vẻ muốn từ chối, bèn cười nói: “Ấy, nhà bác cũng đâu có con gái, mấy thứ này để trong nhà cũng chỉ là đồ bỏ đi, hơn nữa thời buổi này cũng chẳng dám đeo ra ngoài."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 83



Nói rồi bà còn thở dài tiếc nuối: “Đợi đến lúc có thể đeo thì cái thân già này còn sống được đến ngày đó hay không, chi bằng đưa cho Tiểu Sơ, nếu sau này thời thế thay đổi, cũng để món đồ này nhìn ngắm thế giới."

Hồ Đức Dung rất khéo ăn nói, một phen dùng chiêu bài tình cảm khiến người ta không biết nói gì.

Trần Quý Uyên tất nhiên cũng không để cháu gái mình chịu thiệt, ông nói: “Bà Hồ thương con bé mấy năm nay ở ngoài không được nhận quà mừng tuổi, quà sinh nhật, đã là tấm lòng của bà Hồ, Tiểu Sơ, cháu cũng không thể để bà Hồ thất vọng, nhận lấy đi." Ông khéo léo biến chiếc vòng ngọc quý giá thành quà bù đắp sinh nhật, khiến người ta không bắt bẻ được gì.

Có ông ngoại chống lưng, Thẩm Ngưng Sơ tự nhiên cũng không từ chối, nhận lấy chiếc vòng tay mà Hồ Đức Dung tặng.

Thời buổi này đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy như vậy quá mức phô trương, Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn không thể đeo, hơn nữa thứ quý giá như vậy cũng không thể tùy tiện để lung tung, nên cô đành cầm chiếc vòng lên lầu trước.

Thấy cô nhóc rời đi, Thái Hạc Chương liền nhìn về phía cháu ngoại mình: “A Hành, hôm nay lúc về hai đứa có gặp Tống Kiều ở cổng không?”

Trần Quý Uyên vẫn chưa nghe nói chuyện này, nghe vậy liền hỏi Trần Luật: “A Luật, hai đứa gặp Trần Tố và Tống Kiều? Chúng nó không bắt nạt Tiểu Sơ chứ?”

Ông không muốn quản chuyện của Trần Tố và Tống Kiều, nhưng bắt nạt cháu gái của ông thì không được.

Trần Luật lắc đầu: “Làm sao cháu để nó bắt nạt em gái được." Nói rồi cậu kể lại chuyện em gái vạch trần Tống Kiều.

Nghe xong, Trần Quý Uyên càng thêm yêu thích cô cháu gái này, ông chân thành khen ngợi: “Tiểu Sơ nhà chúng ta thật lợi hại." Không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng.

Hồ Đức Dung và Thái Hạc Chương cũng gật đầu đồng tình, cô nhóc này thật sự chỗ nào cũng khiến người ta bất ngờ, quả nhiên là con cháu nhà họ Trần, cho dù không được nuôi dưỡng bên cạnh, nhưng khí chất lanh lợi vẫn còn đó.

“Tuy rằng Tiểu Sơ thông minh vạch trần trò hề của Tống Kiều." Không đến mức để người không biết chuyện thật sự nghĩ nhà họ Trần là loại người nhẫn tâm, "nhưng cứ để chúng nó quấy rầy mãi cũng không được."

Quậy lâu, lời đồn cũng sẽ thành sự thật, chuyện này đối với nhà họ Trần hay hai mẹ con Tiểu Sơ đều không tốt, chuyện của Trần Tố phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Cố Khiếu Hành nói: “Ông ngoại, ông nội Trần, hai người yên tâm, sau này chúng nó không thể đến cổng đại viện gây rối nữa." Trước khi về cậu đã nói chuyện với lính gác ở cổng, lại đi tìm tổ trưởng tổ bảo vệ, sau này Trần Tố và Tống Kiều không còn cơ hội gây rối ở cổng nữa.

Dám đến thì công an sẽ đưa bọn họ đến nơi nên đến.

Thái Hạc Chương không ngờ cháu ngoại đã giải quyết xong chuyện này, lập tức lộ ra vẻ mặt tán thưởng, sau đó lại liếc nhìn Trần Quý Uyên, vẻ mặt như muốn nói cháu ngoại tôi ưu tú như vậy, tuyệt đối xứng với cháu gái ông.

Trần Quý Uyên giả vờ như không thấy, ông sẽ không dễ dàng bày tỏ thái độ như vậy, dù sao thanh niên ưu tú trong đại viện nhiều như vậy, đợi đến sinh nhật Tiểu Sơ, ông phải để cháu gái mình chọn lựa kỹ càng.

Đúng lúc này, Trần Quý Uyên thấy Thẩm Ngưng Sơ đi xuống, nhớ đến những lời con gái nói với mình tối qua, cháu gái của ông rất ưu tú, là một trong hai người duy nhất trong thôn thi đậu cấp ba, hơn nữa còn là thủ khoa, nếu như trước đây thi đại học, chắc chắn có thể thi vào trường ở Bắc Kinh.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 84



Tiếc là bây giờ tất cả đều hưởng ứng lời kêu gọi lên núi xuống nông thôn, xây dựng nông thôn, đại học không tuyển sinh nữa.

Ông nghe A Trân nói ban đầu định nhờ người quen ở huyện mua việc làm, bây giờ đã về nhà, tự nhiên không thể đến huyện làm việc, nên hôm nay ông hỏi thăm tình hình bên trường công nông binh, tình huống của Tiểu Sơ rất phù hợp với điều kiện đăng ký.

Trần Quý Uyên định hỏi ý kiến cháu gái, là muốn đi học đại học hay muốn đi lính, nếu đi lính thì có thể kịp đăng ký vào đầu năm sau.

“Tiểu Sơ, ông ngoại có chuyện muốn hỏi ý kiến cháu."

Nghe thấy ông ngoại gọi mình, Thẩm Ngưng Sơ bước nhanh đến bên cạnh Trần Quý Uyên, sau đó ngồi xuống cạnh ông: “Ông ngoại, có chuyện gì vậy ạ?”

Trần Quý Uyên thích nghe cô gọi mình là ngoại, cười hiền hậu nói: “Bây giờ cháu chưa đầy mười tám tuổi, ngoại muốn hỏi cháu là muốn đi lính hay là muốn tiếp tục học đây?”

Nghe ngoại nói xong, biết được nếu đi lính thì sẽ vào đoàn văn công hoặc là liên lạc, hai cái này đều không phải là điều cô thích: “Ngoại, cháu vẫn muốn tiếp tục học ạ.” Tuy rằng kiếp trước cô đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng hoàn toàn có thể đổi ngành mà.

Nói ra thì Trần Quý Uyên vẫn mong cháu gái đi học hơn, trong nhà chỉ có mỗi một đứa cháu gái bé bỏng này, ông rất không nỡ để con bé đi bộ đội, sợ con bé bị vất vả.

Trần Luật vừa nghe em gái còn muốn tiếp tục học thì giơ hai tay tán thành, vừa rồi nhìn thấy bà cho em gái chiếc vòng tay kia làm anh ta giật cả mình, thứ đó năm đó anh ta đã nghe bà nội nói sau này là để dành cho cháu dâu rồi.

Em gái vất vả lắm mới về nhà, ngày tháng tốt đẹp còn chưa hưởng thụ đủ, anh ta đây không muốn em gái vừa về đã phải lấy chồng.

Huống chi còn là Cố Khiếu Hành, người này tuy rằng gần đây biểu hiện cũng không tệ, đó cũng là vì kiêng dè em gái có người anh trai như anh ta đây, ít ra anh ta cũng có vài phần dáng vẻ của một người anh trai.

Còn chuyện làm chồng thì còn phải xem xét thêm.

Tuy rằng Cố Khiếu Hành biết ý của nhà họ Trần, bất quá vẫn cảm thấy Thẩm Ngưng Sơ đi học thì tốt hơn, cô ấy là một cô gái nhỏ, tương lai còn rất rộng mở, được đi trải nghiệm nhiều hơn thì tốt.

Vừa rồi lúc nhìn thấy bà ngoại cho Thẩm Ngưng Sơ chiếc vòng tay kia anh cũng bị dọa cho giật mình, đó là đồ gia truyền, tự nhiên anh biết ý nghĩa của cặp vòng tay này.

Tuy rằng anh thích cô ấy, nhưng không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà trói buộc cô ấy trong thế giới chỉ có một mình anh.

Cố Khiếu Hành ý thức được việc mình thích Thẩm Ngưng Sơ từ lúc ở thôn Đại Hà, vì để cô không bị áp lực nên anh mới lấy thân phận anh trai đứng sau lưng cô.

Anh hy vọng cô trưởng thành hơn rồi mới tính đến chuyện tình cảm, cho nên anh cũng ủng hộ việc cô muốn đi học.

Chuyện này cứ như vậy mà vui vẻ quyết định, rất nhanh đã đến tháng chín, Trần Quý Uyên nói: “Vậy mấy ngày nay Tiểu Sơ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hai hôm nữa là khai giảng rồi.”

Tống Cúc Phân bưng đĩa dưa hấu đã cắt lát vào nhà, nghe nói Thẩm Ngưng Sơ sắp đi học đại học, trong lòng nghĩ không nỡ, nghĩ đến Vân Thanh còn chưa ở chung với con bé được hai ngày, thế mà nó lại phải đi học rồi?

“Tiểu Sơ đi học rồi, vậy chúng ta bao lâu mới được gặp nhau một lần?”

Trần Quý Uyên nói: “Tất nhiên là ngày nào cũng gặp, Tiểu Sơ nhà mình không ở ký túc xá, ngày nào ngoại cũng đến đón cháu.” Trường đại học cách đại viện cũng không tính là xa, bình thường dù sao ông cũng phải đến đơn vị, chỉ cần đi vòng một đoạn đường là được, việc này cũng không làm lỡ việc gì.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 85



Từ khi có ký ức, Thẩm Ngưng Sơ đã sống trong căn phòng ở cô nhi viện, sau này đi học thì hầu như đều ở trường, mỗi lần đến kỳ nghỉ, các bạn học đều vui vẻ về nhà, chỉ có cô là phải xin ở lại trường, một mình ở trong ký túc xá, bởi vì cô căn bản không có nhà.

Ký túc xá cô đã ở chán rồi, bây giờ có thể về nhà, đương nhiên cô không muốn ở ký túc xá nữa.

“Vâng ạ, kỳ thực cháu cũng có thể tự đi học, cháu thấy ở đầu đường có xe buýt công cộng.” Thẩm Ngưng Sơ nói.

Trần Luật vừa nghe thấy thế liền không đồng ý: “Trong nhà nhiều người như vậy, sao có thể để em gái tự đi xe buýt công cộng được, bình thường anh ba đưa em đi, anh ba đèo em đi.”

Cấp bậc của anh ấy còn chưa đủ để có lính gác, nhưng xe đạp thì vẫn có thể.

“Tôi cũng có thể đưa Tiểu Sơ đi học, sau khi tôi báo cáo có thể xin một chiếc xe.”

Lại một lần nữa hơn anh trai ruột này một bậc, anh nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Khiếu Hành một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, dù sao cũng muốn để em gái mình đi lại thoải mái một chút, ai bảo tên kia sống để lập công đầu, để hắn đắc ý một chút vậy!

Chuyện học hành của Thẩm Ngưng Sơ đã được quyết định xong, Hồ Đức Dung và Thái Hạc Chương cũng chuẩn bị về nhà, Cố Khiếu Hành gần như đã ở hẳn nhà họ Trần rồi, ở lại nữa thì cũng không ai có ý kiến, nhưng ông Trần và Trần Luật chắc chắn sẽ có ý kiến, cho nên anh cũng định cùng ông bà về nhà trước.

Thẩm Ngưng Sơ thấy Cố Khiếu Hành sắp về nhà, mới nhớ đến chuyện của Trần Tố, kỳ thực vừa về đến nhà cô đã muốn hỏi Cố Khiếu Hành, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Bây giờ thấy người ta sắp đi, cô lập tức đứng dậy, “Anh hai Cố, em có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?”

Cố Khiếu Hành dừng bước: "Được."

Hồ Đức Dung và Thái Hạc Chương nhìn nhau cười, sau đó cùng hướng về phía cháu ngoại một cái nhìn đầy ẩn ý "cháu phải nắm chắc cơ hội", rồi cười với Trần Quý Uyên đang ngơ ngác: "Lão Trần, chúng ta về trước đây, người trẻ tuổi với nhau nói chuyện dễ dàng hơn, ông đừng có cứng nhắc quá."

Trần Quý Uyên không đáp lại mà chỉ nói: "Đi nhanh đi."

Trần Luật với vẻ mặt lo lắng em gái bị lừa, đề phòng nhìn chằm chằm Cố Khiếu Hành, đừng nói là cậu ta, ngay cả Trần Quý Uyên cũng không nhịn được đánh giá Cố Khiếu Hành, cháu gái mình có chuyện gì mà lại nói với cậu ta?

Cố Khiếu Hành cũng không rõ Thẩm Ngưng Sơ tìm mình làm gì, nhưng đã cô lên tiếng, anh liền đồng ý.

Cho nên đối mặt với hai ánh mắt như muốn lăng trì anh, anh vẫn thản nhiên đi về phía Thẩm Ngưng Sơ mà không hề liếc mắt.

Thẩm Ngưng Sơ mỉm cười ngọt ngào với Trần Quý Uyên: "Ngoại ơi, con có thể dùng thư phòng của ngoại một lát được không ạ?" Cô không biết thư phòng của ngoại có phải là nơi bí mật hay không, nhưng trên TV thì thư phòng của những vị thủ trưởng như vậy chắc chắn không thể tùy tiện vào được.

Trần Quý Uyên tò mò nhưng vẫn gật đầu: "Đương nhiên là được."

Được ngoại đồng ý, Thẩm Ngưng Sơ mới kéo Cố Khiếu Hành: "Anh Cố, chúng ta vào thư phòng nói chuyện."

Nhưng chỉ đi được hai bước, cô lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Khiếu Hành hỏi: "Anh Cố, em có thể gọi anh ba đi cùng không ạ?"

Không biết vì sao, Cố Khiếu Hành cảm thấy chuyện sắp nói có chút liên quan đến mình, hơn nữa chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng nhìn cô gái trước mặt, ngẩng đầu nhìn mình, chớp đôi mắt hạnh vô tội, nụ cười trên môi trong veo, anh không chút suy nghĩ liền gật đầu, "Được."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 86



Trần Luật vốn đã không yên tâm để em gái ở riêng với Cố Khiếu Hành, lúc này đã đứng trước mặt hai người.

"Vậy chúng ta vào thư phòng."

Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ sóng vai đi lên lầu, cô nhóc này tuy cười ngây thơ vô hại, nhưng ánh mắt lại tinh ranh vô cùng, anh dường như có thể đoán được cô muốn nói gì.

Quả nhiên vừa vào thư phòng, cô nhóc đã không nhịn được nữa: "Anh Cố, anh có thể kể chuyện Trần Tố bỏ thuốc anh lúc trước được không ạ?"

Trần Luật lập tức nhìn Cố Khiếu Hành, chuyện này không phải tôi hỏi đâu nhé.

Cố Khiếu Hành nhìn chằm chằm Thẩm Ngưng Sơ, không hiểu sao cô lại quan tâm đến chuyện này, lúc trước vì giữ thể diện cho hai bên nên chuyện này cũng không bị làm lớn.

Chỉ là anh đã cảnh cáo Trần Tố và Tống Kiều.

Ban đầu anh không muốn nói nữa, nhưng bây giờ Thẩm Ngưng Sơ đã hỏi, anh cũng phải ngoan ngoãn kể lại chuyện lúc trước.

Thẩm Ngưng Sơ làm việc cẩn thận, có lúc thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, nhất là nghĩ đến thông tin trong máy tính, hai nhà khoa học họ Trần vô cùng xuất sắc.

Nếu thật sự là hai người thân của cô thì sao?

Cô không nói người đó là Trần Tố, nhưng thời đại này thuốc men không giống như đời sau muốn mua là mua được, rất nhiều loại thuốc đều cần phải có giấy chứng nhận.

Đặc biệt là loại thuốc mà cô ta có được, tuyệt đối không thể dễ dàng có được như vậy, hình như phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê đơn.

Bất kể cô ta lấy thuốc bằng cách nào, cũng đủ chứng minh cô ta có được thuốc dễ dàng hơn người khác, nếu đã như vậy thì cô cũng có thể nghi ngờ cô ta.

"Vậy lúc đó anh không hỏi cô ta lấy thuốc bằng cách nào sao?"

Chuyện này... Lúc đó Cố Khiếu Hành tức muốn chết, nhất là lúc Tống Kiều xé rách quần áo chạy vào, nếu không phải Trần Luật đến sau thì anh đã ném cô ta ra ngoài rồi, chuyện còn lại là do Trần Luật xử lý.

Trần Luật lắc đầu, trước nghi vấn của em gái, cậu ta nói: "Nó còn có thể lấy từ đâu ra, chắc chắn là mua rồi."

"Mua của ai?"

Chuyện này thì Trần Luật không biết, đối mặt với sự chất vấn dồn dập của em gái, Trần Luật và Cố Khiếu Hành dường như cũng đã nhận ra điều gì đó.

Cả hai cùng lên tiếng: "Em gái/Tiểu Sơ, em biết Trần Tố đã làm gì sao?"

Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn không thể nói cho hai người biết những gì mình nhìn thấy ở kiếp trước, nếu không chính cô sẽ không giải thích được, chỉ có thể nói: "Em cảm thấy loại người như Trần Tố sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, có thể vì con gái mà bỏ thuốc anh Cố, bây giờ ngoại và cậu đã cắt đứt quan hệ với họ, khó đảm bảo cô ta sẽ không oán hận trong lòng, cô ta lấy thuốc dễ dàng như vậy, nhỡ đâu lại làm ra chuyện gì gây hại cho nhà mình thì sao?"

Chuyện này Trần Luật chưa từng nghĩ tới, nhưng lời em gái nói rất có lý, năm xưa Tống Kiều thích lão Cố, bởi vì lão Cố không dễ lay chuyển, nên họ mới nghĩ ra chuyện bỏ thuốc.

Hiện tại nhà họ Trần và bọn họ cắt đứt lui tới, không biết chừng sẽ sinh ra chuyện gì.

"Anh sẽ điều tra Trần Tố, còn để ý đến động tĩnh của cô ta, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương người nhà chúng ta." Trần Luật bây giờ càng lo lắng cho em gái và cô út hơn, nhưng anh ấy không nói ra, sợ dọa em gái.

Thẩm Ngưng Sơ vẫn rất tin tưởng người anh ba này, chỉ cần anh ấy có thể nhanh chóng tìm được mẹ như vậy, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ấy, huống chi còn có Cố Khiếu Hành.

Cô chỉ suy đoán những điều này, còn lại dựa vào các anh, cho nên nói xong cũng không ở lại lâu.

Trong thư phòng chỉ còn lại Cố Khiếu Hành và Trần Luật, Trần Luật nhìn Cố Khiếu Hành không nói lời nào, nhịn không được lấy khuỷu tay huých anh một cái.

Cố Khiếu Hành ngẩng mắt lên đã thấy Trần Luật cong mi mắt nhìn mình, vẻ mặt như muốn nói "Em gái tôi lợi hại không, có phải rất giống tôi không".

Anh không để ý tới Trần Luật đang tự luyến, buông một câu: "Tôi đi Nam An một chuyến." Nói xong xoay người muốn đi.

Trần Luật ngăn anh lại "Này này, tối muộn rồi anh đi Nam An làm gì?"

"Bạn trai trước đây của Trần Tố có phải hiện đang làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố Nam An không?"

Trần Luật nghe vậy lập tức tỉnh táo hẳn ra, nói đến người đàn ông này, năm đó ở nhà cũng gây ra sóng gió không nhỏ.

Bởi vì lúc đó Trần Tố tuổi còn nhỏ, mà người đàn ông kia là trẻ mồ côi năm đó ngay cả thân phận cũng không có, vẫn là lúc kiểm tra mới được nhập hộ khẩu, thôi thì không nói đến chuyện đó, anh ta cũng không có công việc ổn định, ông nội tìm cho anh ta một công việc ổn định kết quả làm ba ngày liền đánh đồng nghiệp bị thương.

Ông nội cảm thấy người đàn ông này sẽ không có tiền đồ, cho nên cưỡng ép chia rẽ Trần Tố và anh ta, vì chuyện này Trần Tố còn dùng tự tử để uy h.i.ế.p mọi người trong nhà, cho nên sau này cô ta lại dùng chiêu này uy h.i.ế.p muốn gả cho Tống Thành, ông nội và bà nội thật sự sợ cô ta lại nghĩ quẩn nên mới đồng ý.

Nói về người đàn ông này, năm thứ hai anh ta đã tìm được cha mẹ ruột của mình, nghe nói chính là phó viện trưởng bệnh viện thành phố Nam An, tìm được cha mẹ anh ta như bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn thi vào trường y, sau đó trực tiếp vào thành phố Nam An, hiện tại đã một bước lên mây trở thành chủ nhiệm khoa.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 87



Tối hôm đó, Cố Khiếu Hành và Trần Luật chuẩn bị rời khỏi tỉnh, tuy hai người vẫn đang trong thời gian nghỉ sau khi điều chuyển hồ sơ, nhưng dù sao cũng phải đến một thành phố khác, muốn điều tra người cũng cần phải làm thủ tục.

Chưa kể đến việc đến bệnh viện Nam An để điều tra hồ sơ có thể cần nhờ đến một số ban ngành địa phương, nên trước khi rời đi đã đặc biệt nói với Trần Quý Uyên một tiếng.

Ở bên ngoài, danh tiếng của lão thủ trưởng vẫn rất hữu dụng.

Trần Quý Uyên luôn yên tâm về hai đứa nhỏ, nên cũng không hỏi nhiều.

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ anh ba và Cố Khiếu Hành lại rời đi ngay trong đêm, nhưng nghĩ nếu Trần Tố có vấn đề thì giải quyết sớm vẫn tốt hơn.

Trần Quý Uyên lo lắng cháu gái ở nhà một mình sẽ buồn chán nên nói: "Tiểu Sơ, nếu cháu buồn chán thì đến nhà bà nội nhé."

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: "Ông ngoại, cháu biết rồi."

Kết quả là hai ông cháu còn chưa nói xong thì Hồ Đức Dung đã đến.

Thực ra, cho dù không có ai bầu bạn thì Thẩm Ngưng Sơ cũng không cảm thấy buồn chán, dù sao cũng sắp khai giảng rồi, cô lại phải bắt đầu cuộc sống đại học, cô còn cần phải chuẩn bị nữa.

Nam An, bệnh viện thành phố

Trong phòng lưu trữ của bệnh viện thành phố, Cố Khiếu Hành và Trần Luật tìm thấy hồ sơ của Đào Nhất Bình, bởi vì hồ sơ của anh ta trước mười bốn tuổi đều trống rỗng, chỉ có nơi sinh là ở Phúc Thành, hơn nữa cũng lớn lên ở Phúc Thành đến năm mười ba tuổi, sau đó không biết đi theo ai đến Dung Thành, rồi sống lang thang ở khu vực bến tàu ven sông.

Chưa đầy hai năm, tình hình đã ổn định, các địa phương bắt đầu thiết lập hệ thống quản lý của xã hội mới, khi kiểm tra đến bến tàu thì phát hiện có rất nhiều người không có thân phận chính đáng.

Để giải quyết vấn đề này, ổn định môi trường nội bộ, những người này đều được phân bổ thân phận.

Chỉ là có một số người có thể truy tìm được nguồn gốc đều tích cực liên lạc với quê hương, hy vọng tìm được người thân của mình.

Đào Nhất Bình thì không, anh ta nói mình không có người thân, là trẻ mồ côi, cũng không muốn tìm người thân của mình.

Lúc đó, ông nội Trần và ông ngoại của hai người rút lui về Dung Thành, phối hợp với chính quyền địa phương giải quyết những vấn đề tồn tại ở địa phương.

Không ngờ lúc đó người phụ trách việc này lại chính là ông ngoại của anh ấy, ông ngoại anh ấy tại sao lại nhớ rõ người này như vậy, ngoài việc sau này không biết bằng cách nào anh ta lại quen biết với Trần Tố, khiến Trần Tố một lòng một dạ muốn gả cho anh ta, còn có một mặt là lúc đó Đào Nhất Bình dường như đặc biệt bài xích xã hội mới.

Ban đầu, anh ta đã có thân phận mới, vì mới mười bốn, mười lăm tuổi, nên đã được đưa đến trường học tập trung, kết quả là anh ta đã cùng với một số học sinh khác bắt nạt những người hiền lành, cố ý phá hoại đồ đạc của trường.

Sau đó, ông ngoại phải ra mặt thì anh ta mới chịu nghe lời.

Lúc đó có rất nhiều việc, ngoài việc thiết lập trật tự còn phải khôi phục sản xuất xây dựng, không lâu sau lại xảy ra trận phản công, ông ngoại và ông nội Trần nhận nhiệm vụ, dẫn quân tham gia trận phản công.

Đợi đến khi hoàn toàn bình định, trở về Dung Thành, đã là vài năm sau.

Việc xây dựng thành phố này đương nhiên đã có ban ngành chuyên môn phụ trách, nên lần gặp lại Đào Nhất Bình là lúc anh ta đã trở thành đối tượng của Trần Tố.

Chuyện sau đó cuối cùng đã không thành công vì sự phản đối kịch liệt của ông nội Trần, sau đó không biết bằng cách nào Đào Nhất Bình lại đến Nam An.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 88



Rồi sau đó, anh ta lại trở thành đứa con trai thất lạc của phó viện trưởng Trương của bệnh viện thành phố.

"Lão Cố, hồ sơ của Đào Nhất Bình có vấn đề gì sao?" Trần Luật đang xem hồ sơ của phó viện trưởng Trương, cha của Đào Nhất Bình, phó viện trưởng Trương đã qua đời cách đây ba năm, ông ta và vợ sau khi mất con trai thì không có thêm đứa con nào nữa, hiện tại chỉ còn lại Đào Nhất Bình.

Giờ phó viện trưởng Trương đã qua đời, chỉ còn vợ và con trai ông ta sống trong khu tập thể của bệnh viện.

Trần Luật xem hồ sơ của phó viện trưởng Trương, không thấy vấn đề gì, liền hỏi Cố Khiếu Hành.

"Hồ sơ không có vấn đề." Cố Khiếu Hành nhét hồ sơ vào việc của Đào Nhất Bình vào túi hồ sơ, lúc đó anh ta vào bệnh viện đều phải trải qua kỳ thi gắt gao mới vào được.

Trần Luật nói: "Nếu anh ta thực sự đã hoàn lương, vậy thuốc của Trần Tố chưa chắc đã lấy từ chỗ anh ta nhỉ?"

Cố Khiếu Hành lắc đầu: "Chưa chắc." Anh đến kiểm tra hồ sơ của Đào Nhất Bình chỉ là muốn biết thủ tục vào bệnh viện năm đó của anh ta có bình thường hay không, nếu không bình thường thì ngược lại còn có vẻ bình thường, dù sao Đào Nhất Bình cũng là trẻ mồ côi, đến mười ba, mười bốn tuổi vẫn chưa được đi học, suốt ngày chỉ lo chạy ăn từng bữa.

Cho dù có học tập thêm hai năm ở trường tập thể, nhưng tác dụng của nó không lớn, vì đó chỉ là lớp học xoá mù chữ, và phần lớn là để giảng giải cho những người không hiểu và không rõ về xã hội mới biết thế nào là xã hội mới.

Sau khi ra trường, mọi người sẽ được sắp xếp công việc tuỳ theo tình hình, nhưng công việc đều cực kỳ đơn giản, ví dụ như những người trước đây làm việc ở bến tàu thì vẫn sẽ làm một số công việc bốc vác hàng hoá ở bến tàu.

Công việc của Đào Nhất Bình sau khi ra khỏi lớp học xoá mù chữ cũng tương tự như trước đây ở bến tàu, nhưng anh ta không muốn chịu khổ, nên thường làm những việc vặt cho người khác.

Khi còn ở bến tàu, kiến thức của anh ta không đủ để anh ta làm nhiều công việc cần đến văn hoá, nhưng trớ trêu thay, sau khi đến Nam An tìm được người thân, chỉ sau một năm học tập, anh ta đã thi đỗ vào trường đại học y, đó là chưa kể sau khi vào bệnh viện, anh ta đã hai lần dịch tài liệu y học của Liên Xô, nhưng theo như Cố Khiếu Hành được biết, khi học y, anh ta tiếp xúc nhiều hơn với tiếng Anh chứ không phải tiếng Liên Xô.

Tất nhiên, không loại trừ khả năng Đào Nhất Bình thực sự là một thiên tài, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cho dù là kiến thức y học hay trình độ văn hoá của anh ta đều được nâng cao rất nhiều, điều này thực sự khiến người ta nghi ngờ.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn khiến Cố Khiếu Hành muốn điều tra hồ sơ của Đào Nhất Bình là vì cái c.h.ế.t của phó viện trưởng Trương.

Năm đó, chuyện phó viện trưởng Trương qua đời không thể nói là chấn động, nhưng khiến rất nhiều người tiếc nuối, bởi vì ông ấy c.h.ế.t do tự sát.

Là một bác sĩ, ông ấy mắc phải căn bệnh quái ác, không thể chịu đựng được những cơn đau do bệnh tật hành hạ, nên đã chọn cách tự tử bằng thuốc độc vào một đêm khuya.

Tối qua, sau khi nghe những lời của Thẩm Ngưng Sơ, Cố Khiếu Hành cảm thấy đã điều tra thì phải điều tra cho triệt để.

Chỉ là không may, Đào Nhất Bình đã dẫn đội ngũ y tế đến Tuyền Sơn để khám chữa bệnh cho người dân địa phương.

Điều này ngược lại tạo điều kiện thuận lợi cho Cố Khiếu Hành và Trần Luật, chỉ là sau khi xem hồ sơ của anh ta, Cố Khiếu Hành cảm thấy anh nên chuyển hướng sang phía Đào Nhất Bình.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 89



"Tiểu Cố, xem xong chưa?" Người quản lý phòng lưu trữ của bệnh viện thành phố bây giờ là lính cũ mà Thái Hạc Chương từng dẫn dắt, sau này giải ngũ vì bị thương, đến bệnh viện Nam An, hiện tại phụ trách quản lý phòng lưu trữ của bệnh viện.

"Ông Tiền, chúng cháu xem xong rồi." Nói xong, anh đưa tập hồ sơ đã được sắp xếp gọn gàng cho Tiền Hồng Quân.

Tiền Hồng Quân cất tập hồ sơ vào nơi lưu trữ hồ sơ nhân viên của bệnh viện, sau đó dẫn Cố Khiếu Hành và Trần Luật ra ngoài, là bệnh viện của quân đội trước đây, ông cũng không hỏi hai người đột nhiên đến đây kiểm tra hồ sơ bác sĩ là vì sao, chỉ nhiệt tình chào hỏi hai người: "Tiểu Cố, tiếp theo hai đứa còn việc gì không? Nếu không có việc gì thì về nhà với ông, thịt hun khói mà bà Lâm nhà ông làm năm ngoái còn đấy, hai ông cháu mình uống với nhau vài chén."

Cố Khiếu Hành cảm thấy những vấn đề có thể nhìn ra được từ tập hồ sơ quá ít, vừa hay cũng muốn tìm hiểu thêm về tình hình của Đào Nhất Bình, dù sao về nhà bao nhiêu năm rồi anh ta cũng không đổi tên, cũng không kết hôn, anh tin rằng ông nội Tiền ở bệnh viện nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn.

"Vâng ạ, vậy chúng cháu xin phép làm phiền ông."

Tiền Hồng Quân cười xua tay: "Nói gì mà phiền, ông còn mong hai đứa đến thường xuyên ấy chứ." Tiền Hồng Quân có hai người con đều đã an cư lạc nghiệp ở tỉnh thành, bên Nam An này chỉ còn ông và vợ, rất thích nhà cửa náo nhiệt một chút.

Buổi trưa, Cố Khiếu Hành và Trần Luật mua một ít hoa quả và sữa bột mạch nha rồi đến thẳng khu nhà tập thể của bệnh viện, lúc đến nơi thì thịt hun khói của bà Lâm đã được nấu chín thơm phức.

Tiền Hồng Quân thấy hai người đến liền niềm nở đón vào nhà, thấy hai người mua đồ còn trách móc vài câu, nhưng Trần Luật rất biết cách dỗ dành người khác, ba câu hai lời đã khiến ông cười híp mắt, không còn hơi sức đâu mà từ chối nữa.

Ban đầu, hai người định vào bếp giúp đỡ, nhưng bà Lâm lấy cớ nhà bếp chật hẹp nên không cho.

Sau khi ngồi xuống, hai người chào hỏi Tiền Hồng Quân vài câu, Cố Khiếu Hành liền hỏi về tình hình của Đào Nhất Bình.

"À phải rồi, ông nội Tiền, lúc Đào Nhất Bình được tìm thấy thì ông đã làm việc ở bệnh viện thành phố rồi phải không ạ?"

Tiền Hồng Quân gật đầu, "Đúng vậy, là năm thứ hai tôi đến đây, lúc đó mọi người đều cảm khái đây là phúc báo tích đức hành thiện nửa đời người của vợ chồng lão Trương."

Trần Luật hỏi: "Lúc đó làm sao biết Đào Nhất Bình là con trai bị thất lạc của phó viện trưởng Trương vậy ạ?" Anh vừa xem hồ sơ xong, thấy phó viện trưởng Trương và Đào Nhất Bình trông không hề giống nhau, Đào Nhất Bình ngược lại có chút giống vợ ông ấy, nhưng là kiểu không dễ nhận ra.

Ông Tiền Hồng Quân kể lại chuyện này vẫn còn thấy là duyên phận: “Hồi đó khu tập thể của chúng ta không phải ở đây, mà ở phía bờ sông ấy, hôm đó vợ lão Trương đi làm về thấy có đứa trẻ bị rơi xuống nước, đang định kêu cứu thì thấy một thanh niên c** q**n áo nhảy xuống sông”.

“Bà ấy cũng là bác sĩ, tự nhiên không thể bỏ đi, sợ vớt được đứa trẻ lên cần cấp cứu gì đó, nên cũng đợi một lúc, người đàn ông kia đã cứu được đứa trẻ lên, kết quả bà ấy phát hiện trên vai người đàn ông có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm giống hệt đứa con bị thất lạc của mình”.

“Chỉ dựa vào điểm này mà nhận người thân sao?”

“Làm sao có thể chứ?”, ông Tiền Hồng Quân lắc đầu: “Vợ chồng lão Trương quả thật một mực khẳng định Đào Nhất Bình chính là con của họ, dù sao vết bớt mọc ở cùng một vị trí, hình dạng giống nhau như vậy sợ là không có người thứ hai, nhưng Đào Nhất Bình căn bản không chịu nhận, một mực khăng khăng mình là trẻ mồ côi, hình như còn rất hận bố mẹ ruột của mình”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back