Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 240



Chuyện mang thai của Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không còn là chuyện của hai vợ chồng nữa, mà là chuyện của cả nhà.

Ban đầu, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh muốn đón cháu gái ngoại về nhà ở, như vậy nhà đông người cũng tiện chăm sóc, nhưng bị Thẩm Ngưng Sơ từ chối, cô sợ ông bà ngoại lo lắng thái quá, chuyện bé xé ra to, như vậy cô rất áp lực.

Hồ Đức Dung biết cặp vợ chồng son này đã quen nũng nịu, chắc chắn không muốn ở chung với cả nhà, nhưng bà vẫn gọi riêng cháu ngoại về dặn dò.

“Trong nhà không phải còn một phòng trống sao? Bà đi dọn dẹp cho con, sau này con ngủ riêng bên cạnh.” Hồ Đức Dung thấy cháu ngoại dính vợ như sam, hiện tại Tiểu Sơ lại mới mang thai sợ nó không hiểu chuyện quậy phá con bé.

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành nhíu mày, còn phải ngủ riêng? Ai quy định?

Hồ Đức Dung thấy nó không hài lòng liền nói: “Tiểu Sơ còn chưa được ba tháng, thân thể yếu ớt lắm, không chịu được quậy phá đâu con biết không?”

Cố Khiếu Hành bất mãn liếc nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, trong lòng bà cháu lại là người không hiểu chuyện như vậy sao?” Đó là vợ anh, anhcòn không nỡ động vào, nói gì đến quậy phá?

“Chuyện này không nói trước được.” Hồ Đức Dung cũng không hề chiều chuộng cháu trai.

Chuyện ngủ riêng chắc chắn là không thể nào, từ ngày cưới đến giờ, anh và vợ ngay cả chăn cũng chưa từng đắp riêng, sao có thể ngủ riêng phòng được?

Cho nên, dưới sự đảm bảo hết lời của Cố Khiếu Hành, Hồ Đức Dung cũng xuôi lòng, thấy bà ngoại đã đồng ý, anh vội vàng nói không ngủ riêng phòng cũng tiện chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ hơn.

Anh cũng đã tìm hiểu qua, biết phụ nữ mang thai cơ thể có rất nhiều thay đổi, một phen tự khen ngợi khiến Hồ Đức Dung cũng tin tưởng, quả thực cần có người chăm sóc mới được.

Hơn nữa, nhìn đôi vợ chồng son từ lúc kết hôn đến giờ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, Hồ Đức Dung cũng sợ suy nghĩ của mình phá hỏng tình cảm của đôi trẻ.

Dù sao cháu trai cũng đã đảm bảo, đứa nhỏ này quả thật như lời nó nói, từ nhỏ đã không khiến người khác phải bận tâm, tin tưởng một lần cũng không sao.

Buổi tối về nhà, Cố Khiếu Hành còn không nhịn được mà mè nheo mách với vợ, Thẩm Ngưng Sơ nghe xong liền bật cười, còn trêu chọc: “Thật ra ngủ riêng cũng tốt mà.”

Cố Khiếu Hành trợn mắt, không thể tin nổi nhìn vợ: “Em có con rồi thì không cần anh nữa sao?”

Thẩm Ngưng Sơ cười hì hì đáp: “Không phải sợ ảnh hưởng đến anh ngủ không ngon sao?”

“Không đâu!” Cố Khiếu Hành kiên quyết nói không ngủ chung giường với vợ mới là ngủ không ngon.

Thẩm Ngưng Sơ cũng không nói gì thêm, nhưng mấy ngày sau đó cứ liên tục trêu chọc Cố Khiếu Hành đến phát điên, nhưng mỗi lần đến lúc cao trào lại tàn nhẫn nhắc nhở anh là cô đang mang thai.

Cho dù như vậy, Cố Khiếu Hành vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông tay, nhưng có một lần, Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, lại không nhịn được mà động lòng thương xót, một khi đã động lòng thì không xong rồi, ngược lại khiến bản thân mệt mỏi rã rời, ngày hôm sau cầm đũa tay còn run lên.

Từ đó về sau, cô cũng không dám trêu chọc anh nữa, Cố Khiếu Hành được lợi thì càng thêm không biết sợ là gì, nhưng đến hơn năm tháng thì anh đã thu liễm lại, bởi vì có một đêm, Thẩm Ngưng Sơ bị chuột rút đến mức tỉnh giấc, nhìn thấy vợ đau đớn như vậy, anh đau lòng không thôi, làm sao còn dám để cô chịu một chút mệt nhọc nào nữa.

——————

Tuy đã sang xuân, nhưng đợt rét nàng Bân khiến thời tiết lại giảm xuống 0 độ, sau khi Thẩm Ngưng Sơ đi học lại, ngoài việc học, còn phải bắt đầu xác định công việc.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 241



Thời đại học công nông binh, ngành nghề được chọn lựa cơ bản đã định sẵn hướng đi công việc.

Thẩm Ngưng Sơ học ngành cầu đường, sau khi tốt nghiệp chắc chắn là phải vào công ty cầu đường.

Hơn nữa, cây cầu phụ do cô thiết kế còn có một số chức năng được đánh giá là tối ưu nhất, không đi làm cũng không được.

Vì vấn đề thời gian gấp rút, học xong học kỳ này là phải đến công ty cầu đường, cho nên trước đó hồ sơ của cô phải được nộp lên công ty trước.

Vạn Xuân Vânthì đơn giản hơn, cô ấy vốn là nhân viên xuất sắc được công ty cầu đường đề cử.

Vạn Xuân Vân mấy người thì được điều động đến những đơn vị xây dựng khác, tình bạn học chung hai năm ngắn ngùi cũng theo mùa hè đến gần mà sắp phải chia tay.

Mà cũng may là mọi người đều ở trong tỉnh, sau này muốn gặp cũng tiện.

Đến lúc chính thức tốt nghiệp thì Thẩm Ngưng Sơ cũng mang thai gần tám tháng rồi, bên đơn vị xem xét đến việc Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh con, nên cho Thẩm Ngưng Sơ nghỉ sớm, bảo Thẩm Ngưng Sơ sinh con xong nghỉ ngơi hai tháng rồi mới đến báo cáo.

Xét cho cùng là người được đơn vị ưu tiên chọn lựa, cho nên dù không đến vẫn được trả lương.

Thẩm Ngưng Sơ đi làm xong thủ tục, biết được chuyện này thì vui mừng khôn xiết, Thẩm Ngưng Sơ cũng là người có lương rồi, nên về nhà còn hào phóng muốn mời Cố Khiếu Hành đi ăn.

Chúc mừng vợ yêu có lương, Cố Khiếu Hành nhất định sẽ không từ chối, không chỉ không từ chối, còn mua quà chúc mừng.

Hai người chọn một nhà hàng quốc doanh lớn nhất tỉnh thành, trước kia là tửu lâu rất nổi tiếng ở địa phương, sau này về tay nhà nước quản lý, nhưng đầu bếp xào nấu vẫn là những người trước kia, làm món ăn địa phương rất chính tông.

Thẩm Ngưng Sơ từ khi mang thai thèm nhất là món này, thời buổi này không có gì là công nghệ hay độc hại, dù là nhà hàng cũng là nguyên liệu thật.

Mang thai ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nhân viên phục vụ thấy cô mang thai còn dặn dò đầu bếp một tiếng, đầu bếp còn đổi vị một chút cho phù hợp.

Cho nên từ khi mang thai, hai vợ chồng thành khách quen ở đây, tuy tiêu xài cao nhưng trong mắt Cố Khiếu Hành cũng không đáng là gì, cái gì cũng không bằng vợ vui vẻ là quan trọng.

Hôm nay hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên từ bên cạnh chạy ra một người phụ nữ mặc áo hoa, tóc tai rối bù, vốn là chạy về phía Thẩm Ngưng Sơ, nhưng khi nhìn thấy Cố Khiếu Hành đang chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ thì lại sợ hãi lùi lại mấy bước.

Sau đó lại cười điên dại, chỉ là lúc cười ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngưng Sơ, vừa sợ hãi lại vừa không muốn rời đi.

Lúc này Thẩm Ngưng Sơ mới nhìn rõ, thì ra là Trần Tú Quyên.

Cố Khiếu Hành không chú ý nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy người nọ bẩn thỉu, xông vào sợ đụng phải vợ mình, anh chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ.

Mãi đến khi Thẩm Ngưng Sơ gọi tên Trần Tú Quyên, Cố Khiếu Hành mới liếc nhìn cô ta một cái, anh đối với Trần Tú Quyên không quen thuộc lắm, chỉ gặp qua hai lần.

Nhưng anh trí nhớ rất tốt, đã nhìn qua thì sẽ không quên.

Lúc này từ xa chạy tới hai người đàn ông trẻ tuổi mặc vải lao động màu xanh đen, một trái một phải kẹp Trần Tú Quyên lại, sau đó lại xin lỗi Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ: “Hai vị đồng chí ngại quá, chị dâu nhà tôi đầu óc có chút vấn đề, không đụng phải hai người chứ?”

Cố Khiếu Hành thấy hai người đàn ông có vẻ thật thà, lắc đầu, ôm vợ vào lòng, lắc đầu: “Không có.”

Nghe vậy, hai người đàn ông cũng không nán lại lâu, trực tiếp kẹp Trần Tú Quyên đi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 242



Thẩm Ngưng Sơ không vội rời đi, mà nhìn Trần Tú Quyên một cái, luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình chằm chằm có gì đó rất kỳ lạ.

“Sao vậy?” Cố Khiếu Hành thấy vợ không đi, tưởng là bị dọa.

Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp nói, ông lão bán kem bên cạnh đã lên tiếng: “Đồng chí yên tâm, người này điên điên khùng khùng ở con đường này đã lâu rồi, chưa từng nghe nói cô ta làm hại ai.”

Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ có chút tò mò, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ không có gì tò mò về Trần Tú Quyên, cô ta có điên hay không cũng không liên quan gì đến Thẩm Ngưng Sơ, chỉ là nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của cô ta lúc nãy, bèn mua một cây kem ở chỗ ông lão rồi bắt chuyện.

“Ông ơi, ông có biết người này không ạ?”

Ông lão mùa đông bán khoai lang nướng, mùa hè bán kem, thường xuyên đi lại ở khu vực này nên rất quen thuộc, thì ông ấy với hai thanh niên kia coi như là cùng làng, tự nhiên cũng biết chút ít chuyện của bọn họ.

Nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi như vậy, bà cụ nọ cũng không kìm được cơn hóng hớt, bèn kể cho cô nghe.

Chuyện là, sau khi bị Tống Hoa tóm được, Trần Tú Quyên bị đưa đi cải tạo ở nông trường ngoại ô một năm, vì tội không quá nghiêm trọng nên sau một năm đã được trả về Đại Hà.

Không hiểu sao sau khi trở về, tính tình cô ta thay đổi hẳn, khiến cha, em trai và cả nhà chú ruột phải khốn khổ trăm bề.

Vốn dĩ vì chuyện của Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa mà nhà họ Trần bị người trong thôn xa lánh, nay lại thêm Trần Tú Quyên, trong nhà chẳng có ngày nào yên ổn. Cô ta cứ khăng khăng đòi gả cho người thành phố, muốn sống sung sướng, hễ người nhà không chiều theo ý mình là lại đập phá, chửi bới om sòm.

Vì là chuyện trong nhà nên cán bộ thôn cũng khó can thiệp, cuối cùng nhà họ Trần đành phải cấm cúi thêm của hồi môn, gả Trần Tú Quyên cho một người đàn ông ở ven thành phố. Nhà trai nghe nói điều kiện cũng khá giả, có bốn năm anh em trai, không thiếu lao động, chỉ có điều người đàn ông đó bị què một chân.

Trần Tú Quyên đã từng đi cải tạo, có thể tìm được người như vậy cũng không tệ. Cô ta cũng không gây chuyện nữa, sau khi lấy chồng cũng sống yên ổn được hai ngày. Nhưng vào ngày về nhà mẹ đẻ, khi đi đến bờ sông đầu thôn, không biết thế nào lại rơi xuống sông, đợi đến lúc người ta kéo lên thì cô ta hoàn toàn thay đổi.

Cả ngày cứ lẩm bẩm rằng đây không phải là cuộc sống mà cô ta nên có.

Nói rồi, bà cụ còn giả vờ thần bí nhìn xung quanh một lượt rồi mới ghé sát tai Thẩm Ngưng Sơ nói nhỏ: "Người trong thôn đều nghi ngờ cô ta bị thuỷ quỷ mê hồn rồi."

Thời buổi này đang phá bỏ tư tưởng cũ, không thể công khai nhắc đến những thứ mê tín dị đoan, nhưng người già vẫn tin vào những thứ này, đặc biệt khi gặp phải chuyện gì thì luôn nghi ngờ là do yêu ma quỷ quái gây ra, chỉ là không dám bàn tán công khai mà thôi.

Có lẽ là vì Thẩm Ngưng Sơ tỏ ra rất tò mò nên mới khiến bà cụ yên tâm, dám nói hết ra như vậy.

"Vì sao ạ?" Thẩm Ngưng Sơ thật sự càng thêm tò mò.

Giọng bà cụ càng nhỏ hơn: "Bởi vì trong miệng cô ta luôn lải nhải cái gì mà sao đứa em họ đáng c.h.ế.t kia vẫn còn sống, rồi lại nói cái gì mà cô ruột sao lại không bị bệnh, trong sách nào đó không phải viết như vậy..."

Bà cụ không biết chữ, có vài lời cũng không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Ngưng Sơ vừa nghe đã hiểu ra vấn đề. Dựa theo những gì cô biết được từ mẹ mình, đây chính là tình tiết trong một cuốn sách, nhưng từ sau khi mẹ cô biết chuyện rồi quay trở lại, thì tình tiết trong sách đã hoàn toàn chệch hướng.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 243



Bây giờ Trần Tú Quyên cũng nói như vậy, chẳng lẽ cô ta cũng đã sống lại? Nhưng nếu đã sống lại rồi, tại sao lại tự biến mình thành bộ dạng điên điên khùng khùng như vậy?

Rời khỏi chỗ bà cụ, cây kem trong tay Thẩm Ngưng Sơ đã tan gần hết, cuối cùng Cố Khiếu Hành đành phải ăn nốt.

"Ngưng Sơ, em làm sao vậy?" Cố Khiếu Hành bước vào quán cơm, thấy sắc mặt vợ không được tốt liền quan tâm hỏi han.

Thẩm Ngưng Sơ không phải là lo lắng Trần Tú Quyên sẽ làm gì, mà chỉ là cảm thấy khó hiểu, tại sao cô ta lại trở nên điên điên khùng khùng như vậy. Vì thế, khi nghe chồng hỏi, cô liền thuận miệng thảo luận với anh, nhưng không nói thẳng ra đây là tình tiết trong một cuốn sách, mà là nói nếu như đã biết rõ tình tiết rồi, tại sao còn có thể phát điên như vậy?

"Có lẽ là vì cuộc sống không như mong đợi." Trước đây, Cố Khiếu Hành là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng từ khi kết hôn, rất nhiều suy nghĩ của anh đã thay đổi, ví dụ như lúc vợ mới mang thai, anh sẽ lo lắng việc chưa được ba tháng mà đã nói ra ngoài có ảnh hưởng gì không.

Bây giờ nghe vợ nói vậy, anh cũng thẳng thắn chỉ ra mấu chốt vấn đề.

Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ chợt hiểu ra, có lẽ thật sự là như vậy.

Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Trần Tú Quyên, bây giờ cho dù cô ta có phát điên thì cô cũng chẳng mảy may động lòng. Một người có thể làm ra chuyện hãm hại người khác như vậy, cô sẽ không bao giờ nhân từ mà tha thứ.

——————

Chuyện Trần Tú Quyên phát điên không lâu sau đó Trần Uyển Trân cũng biết, là do Lâm Cẩm Tú đến chơi nhà kể cho nghe.

Cuộc sống của Lâm Cẩm Tú bây giờ rất tốt, chồng thương yêu, con cái đáng yêu, bố mẹ chồng cũng là người hiền lành. Nghe tin Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh, cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép mang quần áo trẻ con đến tặng.

Ngoài những bộ do cô ấy tự tay làm còn có những bộ do các bà, các mẹ trong thôn trước đây thân thiết với Thẩm Ngưng Sơ làm. Thời buổi này giao thông không được phát triển, cho dù ở cùng một tỉnh nhưng muốn gặp nhau một lần cũng không dễ dàng.

Năm ngoái, Trần Uyển Trân có về quê một chuyến, mua cho mọi người rất nhiều thứ, hay tin Thẩm Ngưng Sơ có thai, bà con trong làng cũng không rảnh rỗi, nhà nào có gà, có trứng gà, lại có ít đồ trên núi, còn đặc biệt may cho đứa bé vài bộ quần áo nhỏ.

Nhân tiện Lâm Cẩm Tú đến đây thì mang sang luôn.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy năm trôi qua, hai người tuy đều đã kết hôn sinh con, nhưng Lâm Cẩm Tú nhìn Thẩm Ngưng Sơ vẫn như hồi còn đi học, miệng lúc nào cũng gọi "Chị Sơ Sơ", "Dì UyểnTrân".

Đợi đến khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Cẩm Tú mới để ý nhà Thẩm Ngưng Sơ thật sự quá sang trọng, cái gì cũng có, ti vi, radio, cả ghế sofa cũng mềm hơn, cô ngồi trên ghế sofa thử độ mềm mại rồi cười híp mắt nói: "Em đã nói rồi mà, chị Sơ Sơ là có mệnh phú quý mà."

Cô ấy nhớ đến hồi nhỏ, Trần Tú Quyên lúc nào cũng dẫn theo một đám con trai hư hỏng đi bắt nạt Thẩm Ngưng Sơ, lại không nhịn được khinh bỉ nói: "Hừ, nếu không phải Trần Tú Quyên bị điên, em về còn phải khoe khoang một phen, cả đời này cô ta cũng không thể nào sánh bằng chị Sơ Sơ được."

Lâm Cẩm Tú là người thẳng tính, dù đã kết hôn mấy năm nhưng tính cách này vẫn không thay đổi, có gì nói đó, đương nhiên cũng rất thù dai.

Trần Uyển Trân nghe nói Trần Tú Quyên bị điên, tò mò hỏi một câu: "Cẩm Tú, chuyện là thế nào?"

Lâm Cẩm Tú cũng là người lắm lời, vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 244



Nhưng khi nghe đến đoạn không đúng lắm, Trần Uyển Trân nhìn con gái, nhướng mày, khi thấy sự bình tĩnh trong mắt con gái, Trần Uyển Trân cũng đoán được nguyên nhân Trần Tú Quyên phát điên.

Sau đó, bà lại hỏi một câu: "Bây giờ nó còn ở trong làng không?"

Lâm Cẩm Tú gật đầu: "Vâng, nhà trai cũng không cần nữa, lúc đưa về còn trả lại cả lễ hỏi, nhưng con nghe mẹ con nói nhà họ Trần cũng không muốn nhận, làm ầm ĩ lên nói là nhà kia ép nó đến phát điên, bây giờ hai bên cứ đùn đẩy nhau, dù sao thì Trần Tú Quyên cũng không ở yên một chỗ được."

Trần Uyển Trân cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc, đối với Trần Tú Quyên, bà không còn chút thương cảm nào nữa, nói cho cùng kết cục này cũng là do cô ta tự chuốc lấy.

Nếu như lúc trước để mẹ con bọn họ được như ý, người phát điên chính là bà.

Theo thời gian trôi qua, những chuyện này dần dần cũng không còn ai nhắc đến nữa, còn bụng của Thẩm Ngưng Sơ thì ngày càng lớn, sắp đến ngày sinh, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không có phản ứng gì lớn, chân cũng không bị phù thũng, vốn dĩ là dì Tống mỗi ngày đều đến chăm sóc cô, nhưng nghĩ đến việc để dễ sinh nở thì phải đi lại nhiều hơn, nên đổi thành cô mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.

Sau đó buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm sẽ đến đón cô, hai vợ chồng cùng nhau đi bộ về nhà.

Gần đến ngày sinh, chuyện cả nhà bàn tán nhiều nhất đương nhiên là ai sẽ chăm sóc con cái, thời buổi này phần lớn đều là phụ nữ ở nhà chăm con, không nói đâu xa, chỉ riêng trong đại viện cơ bản đều là như vậy.

Nhưng trong nhà Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn sẽ không như vậy, theo Cố Khiếu Hành thấy, vợ mình ưu tú như vậy, bị giam cầm trong căn nhà nhỏ hẹp đó thì quá uổng phí, vì vậy ai chăm con trở thành vấn đề được hai bên gia đình bàn tán sôi nổi.

Trong nhà hiện tại chỉ có một đứa trẻ sơ sinh này, tự nhiên ai cũng muốn giành lấy chăm sóc.

Chỉ là còn chưa tranh luận ra kết quả thì Cố Khiếu Hành đã về, vừa nghe nói con gái mình còn chưa chào đời mà hai bên ông bà ngoại đã tranh nhau giành mất rồi, anh không chút do dự nói ra sự thật phũ phàng: "Con gái con, đương nhiên là con tự mình chăm sóc."

Hai ông ngoại đồng thanh lên tiếng: "Cậu chăm được sao?"

Cố Khiếu Hành:??? Coi thường ai đấy?

Từ sau khi Cố Khiếu Hành trước mặt hai ông bố vợ tuyên bố sẽ tự mình chăm con, chưa đầy hai ngày sau, anh thực sự đã mượn được mấy cuốn sách về, nào là giáo dục trẻ sơ sinh, nào là cẩm nang y học cổ truyền nhi khoa...

Thậm chí còn có hai cuốn là mượn được từ bệnh viện, thời buổi này chưa có khoa sản chuyên biệt, nhưng sách về mảng này vẫn có, nhưng phần lớn là bản dịch từ nước ngoài.

Ban đầu, Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng chồng mình chỉ xem qua loa, ai ngờ người này lại thực sự bắt đầu học tập từng bước một theo nội dung trong sách.

Về khoản này, Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ biết sơ sơ, chưa học bài bản bao giờ. Ở thời hiện đại, trước khi sinh con, người ta sẽ được học những kiến thức này, nhưng bây giờ thì không có. May mà trong mấy cuốn sách mượn về có ghi chép khá nhiều, thế nên cô liền kéo luôn chồng vào học cùng.

Thậm chí chưa có con thật, Cố Khiếu Hành đã lấy gối ra để tập b con. Chỉ riêng việc luyện bế con thôi mà anh đã tập ròng rặn hai ngày trời.

Hai vợ chồng mải mê học ở nhà, hai ngày liền không sang nhà ông bà ngoại, Trần Uyển Trân bây giờ một ngày không được nhìn thấy con gái là trong lòng lại lo lắng không yên, nên sáng sớm đã mua thức ăn sang.

Trùng hợp hôm nay Cố Khiếu Hành được nghỉ, anh đang ở phòng khách tập bế con, kết quả là vừa mới bế lên thì Trần Uyển Trân đã đến, sợ đến mức anh vội vàng xoay người ôm gối vào phòng.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 245



Thẩm Ngưng Sơ chứng kiến cảnh tượng này không nhịn được bật cười, ông chồng này giữ hình tượng quá nhỉ.

Trần Uyển Trân không biết hai đứa nhỏ trong nhà đang làm gì, thấy con rể vội vội vàng vàng, con gái thì cười ngặt nghẽo, tò mò nhìn qua nhìn lại hai lần mới hỏi: "Vừa nãy A Hành đang ôm cái gì vậy?"

Thẩm Ngưng Sơ nói: "Ôm cháu ngoại của mẹ đấy ạ!"

"..."

Thấy mẹ ngây người ra, Thẩm Ngưng Sơ mới cười nói về việc học tập hai ngày nay, Trần Uyển Trân nghe xong cũng thấy an ủi, không ngờ con rể này lại nói được làm được.

Cố Khiếu Hành không ngờ vợ lại bán đứng mình, đi ra nghe những lời của mẹ vợ, vành tai đỏ ửng, nhưng chẳng mấy chốc đã quen, thấy mẹ vợ cũng không cười nhường mình mà còn hỏi han rất nhiều vấn đề.

Thẩm Ngưng Sơ bây giờ đã mang thai giai đoạn cuối, bụng to lên từng ngày.

Mặc dù mỗi lần đều cùng vợ đi bệnh viện, biết đây là chuyện bình thường, nhưng Cố Khiếu Hành vẫn không khỏi lo lắng. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy bụng vợ ngày càng lớn, anh lại đặc biệt lo lắng.

Vấn đề là bây giờ vợ anh còn rảnh rỗi tập yoga cho bà bầu. Bác sĩ tuy có nói vận động vừa phải có thể hỗ trợ sinh nở, nhưng anh nhìn những động tác đó đều thấy kinh hồn bạt vía. Bây giờ nhân lúc mẹ vợ đang ở đây, anh muốn hỏi kinh nghiệm của bà.

Trần Uyển Trân tuy không biết yoga cho bà bầu là gì, nhưng thấy con gái tập thể dục hai lần thì an ủi con rể.

Dù sao cũng là để sau này sinh nở dễ dàng hơn, bà thấy con gái có học thức, đã nói là có ích thì chắc chắn là có ích.

Trần Uyển Trân ăn cơm tối xong, đến khi Tống Chiêu Huy tan làm mới đến đón bà về. Sau khi họ rời đi, trong nhà lại chỉ còn hai vợ chồng.

Gần đây, thời tiết dần mát mẻ hơn, nhưng vì Thẩm Ngưng Sơ đang mang thai nên rất dễ đổ mồ hôi. Cô vốn là người ưa sạch sẽ nên tối nào cũng phải tắm.

Cố Khiếu Hành thành thạo pha nước tắm cho vợ, đi ra thấy vợ đang dọn dẹp bát đũa, vội vàng tiến lên đón lấy: "Không phải đã bảo em ngồi nghỉ ngơi, để anh làm là được rồi sao?"

Thẩm Ngưng Sơ nhìn dáng vẻ cẩn thận của chồng, nói: "Mấy việc này cũng không mệt, em làm cho khuây khỏa."

"Hoạt động cũng phải trong tầm mắt của anh." Cố Khiếu Hành nói xong liền đặt bát đĩa vào tủ bát.

Đây đều là bát đã rửa sạch, để bên ngoài cho ráo nước thôi, trong mắt Thẩm Ngưng Sơ, việc này căn bản không tính là việc.

Nhưng mà có người lại cẩn thận quá mức, dù sao cũng không nói lại được, cô đành mặc kệ anh.

Nghĩ đến những hành động của Cố Khiếu Hành, đừng nói là để bát đũa, ngay cả khi Thẩm Ngưng Sơ tắm, anh cũng phải ở bên cạnh canh chừng, gội đầu còn tự tay giúp đỡ.

Chỉ vì bà ngoại có dặn dò một câu tắm rửa cẩn thận kẻo trượt ngã, người này liền lên dây cót tinh thần ứng phó, không canh chừng thì thật sự không yên tâm.

Đợi Thẩm Ngưng Sơ tắm rửa xong đi ra, Cố Khiếu Hành cũng đã rửa mặt xong xuôi. Thay bộ đồ ngủ mỏng manh, bụng của Thẩm Ngưng Sơ trông càng lớn hơn. Cố Khiếu Hành đỡ vợ lên giường, tay khẽ xoa xoa bụng cô, hỏi: "Vợ, bụng to thế này có đau không?"

Thẩm Ngưng Sơ phì cười xoa đầu chồng: “Không đâu.”

“Chân có bị mỏi không?”

“Cũng hơi hơi.”

Cố Khiếu Hành thở dài không nói gì, chỉ để Thẩm Ngưng Sơ gác chân lên đùi mình rồi im lặng mát xa cho cô.

Bây giờ đã cuối thai kỳ, chân Thẩm Ngưng Sơ hơi sưng, buổi tối ngoài việc dùng nước nóng ngâm chân ra thì mỗi tối trước khi đi ngủ Cố Khiếu Hành đều phải mát xa chân cho cô.

“Sao lại không nói gì nữa?” Hai người kết hôn hai ba năm rồi, ngày nào cũng như bát mật dính lấy nhau, hễ rảnh rỗi là lại có vô số chuyện để nói.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 246



Đặc biệt là sau khi mang thai, ngày nào Cố Khiếu Hành cũng tìm kiếm đủ loại chuyện cười, chuyện vui để chọc Thẩm Ngưng Sơ cười, hiếm khi nào lại yên tĩnh như tối nay.

“Vợ à...”

“Ơ? Mắt anh đỏ rồi kìa?” Thẩm Ngưng Sơ nghiêng đầu nhìn người đang mát xa chân cho mình.

Cố Khiếu Hành hơi lúng túng quay đầu đi, nói: “Không có, có thể là vừa nãy bị bụi bay vào mắt.”

Thẩm Ngưng Sơ nào tin, cứ nhìn chằm chằm anh, Cố Khiếu Hành trốn không thoát, đành phải nói: “Sinh con vất vả lắm, vợ à, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi, được không?”

Cố Khiếu Hành phát hiện Thẩm Ngưng Sơ rất thích trẻ con, ngày nào cũng xoa bụng, lúc nào cũng là bảo bối thế này, con yêu thế kia.

Thời buổi này nhà nào cũng có mấy đứa con, Cố Khiếu Hành sợ Thẩm Ngưng Sơ cũng muốn sinh nhiều đứa, kỳ thực anh không ham con cái lắm, cũng không có suy nghĩ nối dõi tông đường.

Sinh đứa bé này cũng là vì anh yêu Thẩm Ngưng Sơ, nghĩ đến trăm năm sau nhân thế vẫn còn có người nhớ đến nhau.

Vốn dĩ anh đã rất xót vợ rồi, chiều nay còn nghe mẹ vợ nói phụ nữ sinh con chính là tự mình đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, cho dù thân thể tốt đến đâu, sinh nở thuận lợi đến đâu cũng có thể gặp phải những bất trắc không nói trước được.

Điều khiến Cố Khiếu Hành đau lòng là chuyện này anh căn bản không thể thay thế cô được, vì vậy cảm thấy bất lực và thất bại.

Thẩm Ngưng Sơ cũng không định sinh nhiều, một đứa là đủ rồi, vì vậy nghe chồng nói vậy thì dựa vào chiếc gối mềm mại trêu chọc người đàn ông trước mặt: “Sao thế? Anh nuôi không nổi à?”

Cố Khiếu Hành vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không phải.” Đừng nói là mấy đứa, cho dù là mười mấy đứa anh cũng nuôi nổi, nhưng mà con đông thì mẹ khổ, sinh thêm một đứa là thân thể lại thêm một phần tổn thương.

Anh không muốn vợ già rồi còn phải chịu đựng những cơn đau bệnh tật như vậy, có một đứa để nhớ nhung là đủ rồi.

“Thôi nào, em biết đoàn trưởng nhà mình giỏi mà.” Thẩm Ngưng Sơ xoa bụng nói: “Cho dù muốn sinh thêm em cũng không muốn đâu.”

“Ái ui...”

“Sao thế?” Cố Khiếu Hành vừa được khen, nụ cười còn chưa tắt, nhìn thấy vợ nhíu mày kêu lên, lập tức lo lắng hỏi.

“Con yêu đạp em.” Thẩm Ngưng Sơ vừa nói, bụng lại bị đạp một cái.

Cố Khiếu Hành thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng trên bụng vợ nhô lên một cục, anh đưa tay v**t v* bụng Thẩm Ngưng Sơ, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Ba nói cho con biết, không được bắt nạt mẹ, nếu không đợi con ra đời ba sẽ đánh đòn đấy.”

Thẩm Ngưng Sơ chống hai tay lên giường, dựa người vào gối, nhìn Cố Khiếu Hành ra dáng ra hình nói chuyện với đứa trẻ trong bụng, mỉm cười hỏi: “Nếu là con gái anh cũng nỡ đánh sao?”

Cả hai đều mong đứa bé trong bụng là con gái, vì vậy Thẩm Ngưng Sơ tò mò không biết Cố Khiếu Hành có thật sự nỡ đánh con gái rượu của mình không.

Câu hỏi này khiến Cố Khiếu Hành sững người, sau đó dịu giọng nói: “Vậy thì ba sẽ nói chuyện đàng hoàng với con.”

Hành động hai mặt này, nhưng nói thật, nếu là con gái rượu mềm mại đáng yêu thì cô cũng không nỡ trách mắng nửa lời.

Từ khi người nhà biết Cố Khiếu Hành ở nhà học cách chăm con, Hồ Đức Dung vui mừng khen ngợi cháu ngoại một trận, thế là lại vội vàng đánh liều mời bạn già của mình đến giúp đỡ.

Người bạn già này là bác sĩ, có kinh nghiệm khá phong phú về sản phụ khoa, năm ngoái mới nghỉ hưu, vừa hay cũng có thời gian.

Từ ngày có cô, Cố Khiếu Hành đã yên tâm hơn nhiều, nhưng anh không còn lo lắng về việc đó nữa, mà lại bắt đầu lo lắng về những chuyện khác.

Bởi vì việc khám thai lúc bấy giờ còn khá đơn giản, ngoài việc bắt mạch của thầy thuốc Đông y ra thì bệnh viện gần như không có thiết bị nào khác, nên cũng không rõ mặt mũi đứa trẻ ra sao, chỉ biết là nó đang hoạt bát, hiếu động trong bụng mẹ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 247



Đúng lúc Cố Khiếu Hành vừa đưa Thẩm Ngưng Sơ đi khám thai xong thì hành lang phòng bệnh bên cạnh đột nhiên trở nên náo loạn, sau đó một người phụ nữ lớn tuổi đứng ở đó vừa giậm chân vừa chửi bới.

Hóa ra là con dâu bà ta sinh con, kết quả là đứa bé sinh ra bị hở môi, gia đình này lại là kiểu trọng nam khinh nữ điển hình, trước đó đã sinh bốn đứa con gái rồi, vất vả lắm mới sinh được con trai thì lại có vấn đề.

Bà lão này không cam tâm, không đổ lỗi cho bác sĩ được nên lại bắt đầu nói là trách nhiệm của con dâu, đứng ở hành lang vừa khóc vừa mắng.

Cố Khiếu Hành sợ người phụ nữ này phát điên làm bị thương vợ mình, vội vàng đưa người rời đi, nhưng từ sau khi chứng kiến chuyện này, cuộc sống của Cố Khiếu Hành bắt đầu khó khăn.

Sau khi về nhà, anh bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy con mình sinh ra không có tay thì cũng mất chân, thậm chí còn có giấc mơ đứa bé không có tóc, khi nghe thấy con gái nhỏ của mình khóc đến xé lòng xé ruột vì không có tóc, Cố Khiếu Hành liền giật mình tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, mồ hôi túa ra đầy đầu, anh sợ vợ lo lắng nên không dám nói ra những chuyện này, thành ra ban đêm anh sợ ngủ, thường xuyên thức trắng đêm, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên bụng vợ, trong lòng cầu xin tất cả các vị thần linh phù hộ.

Vì ngủ không ngon, ăn không ngon, Cố Khiếu Hành gầy đi trông thấy, để tránh vợ nghi ngờ, anh chỉ có thể nói là do công việc ở quân đội nhiều.

Vất vả lắm mới đến ngày dự sinh, đứa bé lại cố tình trêu chọc bố nó, nhất quyết không chịu ra.

Thực ra theo như lời bác sĩ nói thì đây đều là tình trạng bình thường, nhưng Cố Khiếu Hành lại sốt ruột không yên, đặc biệt xin nghỉ phép hai ngày để chờ ở nhà.

Thẩm Ngưng Sơ bắt đầu không chịu nổi Cố Khiếu Hành nữa, cảm thấy anh quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến mình, nên hai ngày sau đã đuổi anh đi làm.

Cố Khiếu Hành vừa mới đến đơn vị thì nhận được điện thoại từ nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ.

Anh vội vàng chạy về bệnh viện, rõ ràng bệnh viện và đơn vị cách nhau không xa, nhưng anh lại có cảm giác như mình đã chạy rất lâu, đây là lần đầu tiên người đàn ông khỏe mạnh như anh lại cảm thấy chân mình run rẩy.

Trong lòng anh nghĩ đến đủ loại tình huống, còn ngột ngạt hơn cả khi làm nhiệm vụ nguy hiểm.

Vất vả lắm mới chạy đến bệnh viện, trên trán Cố Khiếu Hành đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thẩm Ngưng Sơ mới chỉ bắt đầu chuyển dạ, còn chưa thấy đau đớn gì, nhìn thấy chồng mình mặt mày tái nhợt đứng ở cửa, đến cả đồ ăn cũng chưa kịp ăn, cô vội vàng ngồi dậy hỏi: "A Hành, anh sao vậy?" Cô tưởng anh bị thương.

Cố Khiếu Hành không trả lời câu hỏi của vợ mà sải bước đến bên cạnh Thẩm Ngưng Sơ: "Sơ Sơ, em có thấy khó chịu không?"

Thẩm Ngưng Sơ: "..."

"Vẫn chưa cảm thấy gì." Thẩm Ngưng Sơ nhìn sắc mặt lo lắng của Cố Khiếu Hành, không biết còn tưởng là anh sinh con ấy chứ.

"Sao có thể như vậy được? Không phải nói là sắp sinh rồi sao?" Dù đã học được kha khá kiến thức, nhưng lúc này Cố Khiếu Hành vẫn không thể nào bình tĩnh được, nỗi sợ hãi như hình với bóng khiến anh không thể tập trung suy nghĩ.

"Cậu tưởng sinh con là đi chợ mua rau chắc?" Thái Hạc Chương từ ngoài xách hai bình nước nóng vào trừng mắt nhìn đứa cháu ngoại trai của mình, ngay cả Hồ Đức Dung cũng xua tay bảo Cố Khiếu Hành tránh đường.

"Cậu nhìn cậu kìa, còn căng thẳng hơn cả Tiểu Sơ, đi đi đi, ra chỗ khác ngồi đi, đừng có ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Sơ."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 248



Cố Khiếu Hành đương nhiên không chịu rời đi, vẫn kiên trì ở bên cạnh vợ, nhưng giảm bớt nói chuyện, chỉ làm việc, giúp pha sữa bò gì đó.

Sinh thường cần phải giữ sức, bữa sáng lại ăn không nhiều, vì vậy Trần Quý Uyên và Trần Uyển Trân đã chuẩn bị cho Thẩm Ngưng Sơ rất nhiều đồ ăn.

Trong nhà có nhiều người, người thân hầu như đều ở bên cạnh, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không hề có chút lo lắng nào trước khi sinh, thậm chí còn có chút mong chờ đứa bé nhanh chóng chào đời.

Tại hiện trường, có vẻ như Cố Khiếu Hành là người căng thẳng nhất, đến trưa khi Thẩm Ngưng Sơ được đưa vào phòng sinh, anh bất chấp sự ngăn cản của mọi người, mượn đại một bộ đồ của bệnh viện, sau đó để y tá giúp mình khử trùng, cứ thế vào phòng sinh cùng vợ.

Ở thời đại sau này, việc chồng vào phòng sinh cùng vợ là chuyện rất bình thường, Thẩm Ngưng Sơ cũng chẳng thấy có gì to tát, nhưng thời buổi này hầu như không có ai làm thế, ngay cả bác sĩ và y tá cũng tò mò, nhưng sau khi tò mò thì lại không khỏi ghen tị, nói Thẩm Ngưng Sơ lấy được người chồng tốt.

Lúc mới vào Thẩm Ngưng Sơ còn có thể nói đùa với bác sĩ, nhưng chỉ một lúc sau cô đã đau đến mức không nói nên lời.

Tuy chưa sinh con bao giờ, nhưng cô cũng biết phải giữ sức, sau khi hét lên hai tiếng, cô bắt đầu r*n r* khe khẽ.

Cố Khiếu Hành nhìn vợ nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng bản thân không hề đau đớn, nhưng trong lòng lại như bị kim châm, anh một tay nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, tay kia đưa đến bên miệng cô, nói: "Sơ Sơ, đau thì cắn anh đi."

Thẩm Ngưng Sơ đau đến mức đầu óc choáng váng, còn phải phối hợp với yêu cầu của bác sĩ, cô cũng không do dự chút nào, há miệng cắn lấy bàn tay mà Cố Khiếu Hành đưa tới.

Dù vậy, sau đó Thẩm Ngưng Sơ vẫn đau đến mức gần như mất đi tri giác, lúc này cũng là lúc sản phụ yếu đuối nhất, nếu chồng không ở bên cạnh, có lẽ cô đã nghiến răng chịu đựng.

Nhưng bên tai toàn là tiếng dỗ dành dịu dàng của chồng, Thẩm Ngưng Sơ cũng không thể che giấu được bản tính tiểu thư của mình, vừa đỡ đau một chút là bắt đầu trách móc Cố Khiếu Hành.

"Cố... Khiếu Hành, đều tại anh."

"Đau quá."

"Em không sinh nữa."

"..."

Cố Khiếu Hành nghe mà chỉ hận không thể nhét đứa bé trở lại, nhưng lại không thể làm thế, chỉ có thể không ngừng dỗ dành.

"Được, chúng ta không sinh nữa, sau này cũng không sinh nữa."

Tiếng kêu gào thảm thiết từ trong phòng sinh vọng ra, người nhà đứng ngồi không yên ở bên ngoài cũng không khá hơn là bao, Trần Uyển Trân vịn khung cửa, suýt chút nữa thì không đứng vững.

Tống Chiêu Huy ở bên cạnh đỡ lấy vợ, nhẹ giọng an ủi: "A Trân, đừng lo lắng, A Hành đang ở trong đó trông chừng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Trần Uyển Trân không nói gì, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa, sao có thể không lo lắng cho được, người ở trong đó là con gái ruột của bà cơ mà.

Cho dù con rể có ở đó thì đã sao, chẳng lẽ nó có thể chịu đau thay con gái bà được hay sao?

Trần Quý Uyên cũng đi đi lại lại trong hành lang, nghe tiếng cháu gái k** r*n, bất chợt nhớ đến lúc vợ mình sinh con cũng như vậy, khi đó vợ ông còn bị khó sinh, bên cạnh lại không có một người thân nào.

Đến nỗi con bị đánh tráo, mà lúc con gái sinh con cũng không có cha mẹ ở bên cạnh, Trần Quý Uyên bất giác đỏ hoe khóe mắt, ông bước đến bên cạnh con gái, im lặng ở bên cạnh.

Trong phòng sinh, Thẩm Ngưng Sơ dần dần không còn sức để kêu gào nữa, may mắn thay, cùng với tiếng khóc chào đời của đứa trẻ, cô con gái bé bỏng hành hạ người mẹ này cuối cùng cũng chịu ra đời.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 249



"Chúc mừng hai vị, là một bé gái khỏe mạnh." Bác sĩ đỡ đẻ bế đứa bé lên, vừa nói vừa chúc mừng hai người.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy toàn thân như được trút bỏ gánh nặng, nhưng nghe tiếng con gái khóc to rõ ràng, cô lại hừng hực khí thế nói với Cố Khiếu Hành: "Nhanh bế con đến đây cho em xem nào."

Nghe thấy giọng vợ, Cố Khiếu Hành mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh cứng đờ nhận lấy con gái từ tay y tá, rồi lại cứng đờ bế đến trước mặt vợ.

Thẩm Ngưng Sơ cứ nghĩ con gái mình sẽ xinh đẹp như thiên thần, nào ngờ nhìn thấy cô con gái nhỏ xíu nhăn nheo trong tay chồng, cô lập tức có chút không thể chấp nhận được.

"Đây là con gái của chúng ta sao?" Sẽ không có ai đánh tráo con gái thơm tho mềm mại của cô chứ?

Cố Khiếu Hành dịu dàng nhìn người phụ nữ trên giường, gật đầu: "Ừ, đây là con gái của chúng ta."

Anh nói xong, ánh mắt rơi vào người nhỏ bé trong lòng, như thể là bảo vật quý giá nhất trần gian, dáng vẻ này khiến Thẩm Ngưng Sơ hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.

Chờ bố mẹ xem xong, y tá giúp đỡ bế đứa bé ra ngoài, cửa phòng sinh vừa mới được mở ra, một đám người đã vây quanh.

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"

"Bác sĩ, cháu dâu tôi đâu rồi?"

Mọi người nhìn thấy chỉ có đứa bé, không khỏi lo lắng cho người sinh con, y tá cười nói: "Bác sĩ vẫn đang theo dõi tình hình của sản phụ, tôi bế đứa bé ra cho mọi người xem trước."

Trần Uyển Trân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận lấy đứa bé từ tay y tá, vừa ôm vào lòng đã yêu không muốn buông tay: "Giống Tiểu Sơ quá." Nhớ lại lúc mình sinh con gái, lúc đó Bách Bình bế con đến trước mặt mình, cũng giống hệt như đứa nhỏ này.

Y tá nhìn người nhà bế đứa bé đi, mỉm cười rồi xoay người vào phòng sinh, làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy chồng đi cùng vợ sinh con, thôi thì coi như xong đi, ngay cả khi đứa bé ra đời, mọi người cũng đều quan tâm đến người sinh con, sau đó mới là quan tâm đến việc đứa bé có khỏe mạnh hay không, chẳng ai quan tâm đến giới tính của đứa bé cả.

Là một y tá đã quen nhìn thấu nhân tính phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy một gia đình hòa thuận như vậy, tâm trạng của cô ấy cũng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu.

Chờ đến khi Thẩm Ngưng Sơ được đẩy ra đã là nửa tiếng sau, vốn tưởng mọi người bế con đều đang đợi ở phòng bệnh, kết quả là vẫn túc trực ở cửa phòng sinh, cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc và đầy quan tâm, trong nháy mắt, cơn đau lúc nãy dường như đã được xoa dịu.

"Mẹ..." Dù bản thân cũng đã làm mẹ, nhưng khi nhìn thấy mẹ, cô vẫn như một đứa trẻ.

Nghe thấy giọng nói nũng nịu của con gái, Trần Uyển Trân lập tức khom lưng xuống ôm con gái vào lòng: "Tiểu Sơ, mẹ đây, mẹ vẫn luôn ở cửa đợi con."

Đúng là con có mẹ là một bảo vật, Thẩm Ngưng Sơ ôm mẹ một cái rồi mới kích động hỏi: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con gái con chưa?"

"Rồi, nhìn xinh lắm, giống hệt Tiểu Sơ nhà mình hồi nhỏ."

"..."

Thẩm Ngưng Sơ trong nháy mắt có chút muốn khóc, chẳng lẽ... lúc mới sinh ra cô xấu xí như vậy sao?

Cố Khiếu Hành chú ý đến sắc mặt của vợ, tưởng cô chỗ nào không thoải mái, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Vợ à, có phải em chỗ nào không thoải mái không?"

Thẩm Ngưng Sơ bĩu môi gật đầu.

Cố Khiếu Hành lập tức hỏi: "Chỗ nào? Để anh gọi người."

Thẩm Ngưng Sơ lại lắc đầu: "Đau lòng?"

"Lòng... sao lại đau?"

"Mẹ em nói lúc em mới sinh ra cũng giống như con khỉ con vậy."
 
Back
Top Bottom