Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 170



Yêu một người là muốn từng phút từng giây ở bên người đó nhưng tình yêu sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn, hy vọng cô sẽ hạnh phúc vui vẻ và không để lại tiếc nuối khi nhớ lại.

Hồ Đức Dung biết đứa cháu ngoại này của mình từ trước đến nay đều rất có chủ kiến, vốn dĩ không muốn nói nhiều nhưng nghĩ đến cô nhóc Tiểu Sơ kia thực sự rất đáng yêu, nếu bị người khác cướp mất thì không được, bà vẫn nhắc nhở cháu ngoại một câu: "Vậy cháu cũng phải nhanh chân lên, không nói gì khác thì cháu phải để Tiểu Sơ biết được tình cảm của cháu."

"Cháu biết rồi bà ngoại, cuối tuần này cháu định đưa Tiểu Sơ đến công viên Đông Hồ chèo thuyền."

Hồ Đức Dung nghe vậy lập tức phấn chấn: "Tốt lắm tốt lắm, đến lúc đó cháu đưa Tiểu Sơ đi dạo, đi dạo trung tâm thương mại, xem phim..." Hồ Đức Dung cũng từng trải qua thời trẻ, đối với những trò này của giới trẻ vẫn biết đôi chút, sợ cháu ngoại mình chẳng hiểu gì nên vội vàng giúp anh lên kế hoạch.

Mặc dù Cố Khiếu Hành chưa từng tiếp xúc với con gái nhưng anh không ngốc, tất nhiên biết phải làm gì khi theo đuổi con gái, chỉ là nghe bà ngoại lo lắng như vậy thì cũng không từ chối, nghiêm túc lắng nghe.

"Đúng rồi, cháu có đủ phiếu mua hàng không? Nếu không đủ thì bà ngoại đưa cho cháu."

"Bà ngoại không cần đâu, mấy năm nay cháu không dùng đến tiền trợ cấp." Dù sao Cố Khiếu Hành cũng đã ở trong quân ngũ nhiều năm rồi, anh hẹn hò với bạn gái thì sao có thể để bà ngoại trả tiền chứ.

"Được, nếu con thiếu gì thì cứ nói với bà ngoại, con trai ra ngoài đừng có keo kiệt." Hồ Đức Dung vui lắm, nói rồi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện cưới xin: "Nếu con không đủ tiền thì cũng đừng lo, đến lúc cưới bà ngoại sẽ chuẩn bị tiền sính lễ cho con."

Cố Khiếu Hành:... Cũng không cần vội như vậy nhưng nghĩ lại anh lại hỏi một câu: "Bà ngoại, đến lúc cưới có phải còn phải chuẩn bị tam chuyển nhất hưởng không?"

Hồ Đức Dung nhìn cháu ngoại, vẻ mặt như con ngoan trò giỏi: "Yên tâm, bà ngoại đều chuẩn bị cả rồi."

———

Việc nhà họ Trần tìm lại được con gái và cháu gái không còn là bí mật gì ở đại viện nữa, ban đầu mọi người còn nghĩ rằng người tìm về từ nông thôn chắc chắn là thôn nữ quê mùa, nào ngờ gặp được Trần Uyển Trân thì mọi người mới phát hiện mình đã đoán sai.

Người mà mọi người tưởng là thôn nữ quê mùa không những dịu dàng đoan trang mà còn có nhan sắc hơn người.

Chưa nói đến nhan sắc, chỉ riêng khí chất trên người, chỉ cần không mù thì đều biết người này ưu tú hơn hẳn Trần Tố trước kia, chẳng trách nhà họ Trần ai cũng cưng chiều người con gái này như vậy.

Mẹ đã ưu tú như vậy thì con gái đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, chuyện Thẩm Ngưng Sơ đi học đại học cũng được mọi người biết đến.

Hỏi thăm kỹ một chút mới biết cô gái này hoàn toàn không phải như lời đồn là được nuôi dạy thô lỗ, ngược lại còn rất có học thức, ở quê cũng thi đỗ vào trường cấp ba, thậm chí thành tích còn đứng đầu nhì trường.

Nhan sắc thì càng không phải bàn, còn đẹp hơn cả mẹ.

Bây giờ lại có thêm Tư lệnh Trần Quý Uyên làm ông ngoại, thân phận này phải nói là khiến nhiều người phải chùn bước.

Nhưng vẫn có một số người đầu óc linh hoạt nhưng lại không biết tự lượng sức mình đến tận cửa.

Thẩm Ngưng Sơ còn đang ở thư phòng kể cho ông ngoại nghe chuyện chiều nay mình đã b.ắ.n trúng hồng tâm như thế nào thì ngoài cửa Phùng Xuân Nhi đã kéo Tống Cúc Phân khen ngợi cháu trai mình hết lời.

Tống Cúc Phân nhìn Phùng Xuân Nhi đang nói năng luyên thuyên không nhịn được trợn mắt, nghĩ thầm người này có phải bị bệnh không, chưa nói đến thân phận của mình mà đã dám quyết định chuyện hôn sự của cháu gái Tư lệnh? Chỉ riêng người chị dâu khó tính của Phùng Xuân Nhi thôi cũng đủ khiến người ta phải đau đầu rồi, nhà nào bị bệnh mới gả con gái cho nhà họ chứ.

"Chị Phùng, chị tìm nhầm người rồi, mẹ và ông ngoại của cô ấy đều ở đây, làm sao đến lượt tôi quyết định chuyện của cô gái nhỏ chứ?" Tống Cúc Phân thực sự muốn mắng người nhưng đằng nào mình cũng chỉ là một người giúp việc, chồng của Phùng Xuân Nhi lại ở trong quân đội, nếu mình mắng người thì chẳng phải dễ bị người ta nói là phá hoại đoàn kết, gây phiền phức cho gia đình Tư lệnh sao?

"Tôi biết, tôi không phải là nhờ chị nói giúp sao? Cháu trai tôi chị cũng đã gặp rồi, tướng mạo đường hoàng, nếu chuyện này thành thì chị chính là bà mối lớn, sau này chị sẽ được hưởng lợi không ít."

Tống Cúc Phân: Ai thèm?

"Chị Phùng, chuyện này tôi thực sự không làm được, chị về đi." Tống Cúc Phân hai tay đều xách đồ, muốn giãy khỏi tay Phùng Xuân Nhi cũng hơi khó khăn

Tống Cúc Phân từ chối hết lần này đến lần khác, Phùng Xuân Nhi có chút nóng nảy: "Tống Cúc Phân, cô có ý gì? Không muốn giúp như vậy, là thấy cháu trai tôi không xứng với cô ta sao?"

"Biết rồi còn bám lấy người ta?" Lâm Chi vốn là đến đưa sách cho Thẩm Ngưng Sơ, kết quả vừa đến cửa đã nghe thấy lời này của Phùng Xuân Nhi, cháu gái mà mình coi như bảo bối lại bị người điên này ở đây hạ thấp? Tiến lên một bước, bà hất tay Phùng Xuân Nhi ra.

Phùng Xuân Nhi mắng Tống Cúc Phân nhưng lại không dám chọc Lâm Chi, sau khi nhìn rõ là ai thì vội vàng tươi cười: "Em gái Lâm Chi, chị đã gặp cháu trai tôi, nó ấy..." Tướng mạo đường hoàng, lại còn là giáo viên.

"Nhà chúng tôi không nhận rác, mau cút đi cho tôi." Lâm Chi ghét nhất loại người dai dẳng này, mắng xong liền kéo Tống Cúc Phân về nhà.

"Phụt." Đợi đến khi cửa nhà họ Trần đóng lại, có người bên cạnh không nhịn được bật cười: "Phùng Xuân Nhi, cô còn không đi à, đợi lát nữa nhà họ Trần lấy chổi đuổi cô đi à?"

Phùng Xuân Nhi hừ một tiếng, sau khi quay người mới không cam lòng mắng một câu: "Kiêu căng cái gì?" Cô ta không tin nhà họ Trần có thể tìm được một nhân vật thần tiên, không coi trọng cháu trai mình, cô ta muốn xem sau này nhà họ Trần sẽ tìm được người con rể như thế nào, chỉ sợ là sẽ kén cá chọn canh cuối cùng lại gả cho một người kém xa cháu trai mình.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 171



Chuyện vừa xảy ra ở ngoài, người nhà họ Trần khác hoàn toàn không biết, Thẩm Ngưng Sơ lại càng không hay biết.

Lâm Chi vốn dĩ cũng không muốn nói, miễn cho tự dưng khiến người ta bực mình, khu tập thể nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có vài kẻ đầu óc có vấn đề.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định nói với mẹ chồng một tiếng, đúng lúc bà ấy theo sau Tống Cúc Phân vào nhà, thấy mẹ đang ở trong bếp giúp nhặt rau, bèn đặt đồ xuống rồi đi tới: “Mẹ.”

Chu Vân Thanh thấy là con dâu cả, cười nói: “A Chi tới rồi, sao Cảnh An không tới cùng con?”

Lâm Chi lấy ghế ngồi xuống cạnh mẹ chồng, cũng bắt đầu nhặt rau: “Anh ấy đi thành phố Đông rồi.”

Chu Vân Thanh biết con trai bận, không ngờ nó mới vừa về nhà một cái đã lại rời đi, nghĩ đến bao năm nay đều là con dâu quán xuyến việc nhà, bà nói với vẻ thương yêu: “Vất vả cho con rồi, A Chi.”

Lâm Chi lắc đầu: “Không có gì ạ. Đúng rồi, mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.” Nói rồi, cô nhìn trái nhìn phải, thấy em chồng không có ở đó mới kể chuyện lúc nãy của Phùng Xuân Nhi cho mẹ chồng nghe.

Ngay cả người tốt tính như Chu Vân Thanh cũng nhịn không được mà mắng một câu: “Chị của Phùng Xuân Nhi đúng là thứ không ra gì, sao còn mặt mũi nào mà muốn nói đến Tiểu Sơ nhà chúng ta chứ, cái thứ gì vậy?”

Nói người khác thì Chu Vân Thanh còn chưa tức giận đến vậy, chỉ là chị của Phùng Xuân Nhi thì nổi tiếng là người thích hành hạ người khác, bởi vì sinh được ba đứa con trai, đứa lớn đứa thứ hai đều học đại học, ra trường có công việc, sau khi đi làm không lâu thì kết hôn, vợ đều là người thành phố.

Chị của Phùng Xuân Nhi bèn lấy cớ đến chăm sóc con dâu mà trực tiếp dọn vào nhà con trai cả, bà ta vừa dọn vào thì thôi đi, lại còn lén lút mặc trộm quần áo của con dâu, sau lưng con trai thì bớt xén thức ăn của con dâu, nhân lúc con dâu ra ngoài thì lén la lén lút vào phòng vợ chồng son lục lọi…

Điều kỳ quặc nhất chính là lúc con dâu cả sinh con, bà ta hầm gà mang đến bệnh viện, kết quả biết được sinh con gái thì lập tức xách gà đi, vậy mà lại nấu cho con dâu hai củ khoai lang mang đến.

Thật sự là một chút cũng không khoa trương, cứ thế cầm trên tay đi thẳng đến bệnh viện, lúc đó nhà mẹ đẻ của con dâu bà ta cũng đến, cả nhà tức giận muốn con rể cho một câu trả lời rõ ràng.

Chị của Phùng Xuân Nhi thấy vậy lập tức bật chế độ mụ đàn bà chanh chua, trong nháy mắt đã nằm lăn ra đất, giống như con lươn mà ngọ nguậy trên đất, gào khóc nói con dâu là con gà mái không biết đẻ, ngay cả con trai cũng không sinh được mà còn muốn ăn gà, chi bằng đem bà ta đi luộc ăn còn hơn.

Ngay cả bác sĩ cũng bị kinh động, lúc bác sĩ đến ngăn cản thì bà ta còn túm lấy một vị bác sĩ nói là bác sĩ đã đánh tráo cháu trai của bà ta, muốn bác sĩ phải bồi thường cho bà ta một đứa cháu trai.

Vẻ mặt vô liêm sỉ đến cực điểm đó Chu Vân Thanh đến nay vẫn chưa quên, đúng rồi, lúc đó bà cũng đang nằm viện.

Cuối cùng vẫn là phải gọi công an đến, sau đó vợ chồng Phùng Xuân Nhi đến khuyên can mới xong chuyện.

Nghe nói sau này con dâu cả của bà ta ở cữ cũng không về nhà, mà bị nhà mẹ đẻ đón đi, sau khi đầy tháng thì ly hôn, cũng dẫn con gái đi.

Đừng nói là loại người đụng vào là xui xẻo như vậy, ngay cả nhà tử tế thì Chu Vân Thanh cũng phải cẩn thận lựa chọn, Phùng Xuân Nhi là cái thứ gì chứ, sao có thể mặt dày mày dạn như vậy?

Lâm Chi thấy mẹ chồng tức giận đến mức không chịu nổi, vội vàng an ủi hai câu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã đuổi người ta đi rồi.” Bà ấy nói xong lại tiếp tục nói: “Nói đến Tiểu Sơ, con bé cũng đã mười tám tuổi rồi, mẹ có dự định xem mắt cho Tiểu Sơ chưa ạ? Nếu có thì đơn vị của con có không ít đồng chí trẻ tuổi tài giỏi độc thân…”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 172



Chu Vân Thanh vội vàng nói: “Không cần đâu, nếu thật sự giới thiệu thì sợ là cậu Cố nhà kia sẽ lo lắng đấy.”

“Cố …A Hành sao?”

Chu Vân Thanh mỉm cười gật đầu.

“A Hành thích Tiểu Sơ sao?” Lâm Chi lại hỏi một câu.

“Đúng vậy.”

“A Hành có phải lớn tuổi quá rồi không? Hơn Tiểu Sơ bảy tám tuổi rồi.” Lâm Chi thật ra biết Cố Khiếu Hành rất ưu tú, xứng với cháu gái nhà mình thì vô cùng xứng đôi, chỉ là tuổi tác này vẫn là hơi lớn hơn một chút.

“Tuổi tác thì đúng là hơi lớn, nhưng mà lớn tuổi một chút thì biết chăm sóc người khác.”

Lâm Chi nhướng mày, nói với vẻ thiên vị: “Mẹ xem, một người xuất sắc như A Hành mà chúng ta còn phải lựa chọn kỹ càng, vậy mà cái ngữ Phùng Xuân Nhi kia lấy đâu ra mặt mũi?”

Chu Vân Thanh cũng phối hợp gật đầu, đúng là như vậy, đừng nói là cháu trai của Phùng Xuân Nhi, ngay cả con trai bà ta cũng không xứng.

————

Chuyện của Phùng Xuân Nhi không bao lâu đã lan truyền trong một phạm vi nhỏ, Hồ Đức Dung nghe xong tức không chịu được, đây chẳng phải là đang nhắm ngó cháu dâu tương lai của bà sao?

Nhân lúc Phùng Xuân Nhi lại đi khắp nơi buôn chuyện, bà đa tóm lấy mắng cho một trận nên thân.

Hồ Đức Dung và Chu Vân Thanh có quan hệ tốt, bà ấy lên tiếng bênh vực nhà họ Trần cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà bà ấy mắng chửi quá nặng lời, sau khi bà ấy rời đi thì có người tò mò.

“Này, sao bà Hồ lại bênh vực cháu gái nhà họ Trần như vậy nhỉ, người không biết còn tưởng Thẩm Ngưng Sơ là cháu gái ruột của bà ấy.”

“Bây giờ thì chưa phải, biết đâu chẳng bao lâu nữa sẽ là thật.”

“Bà Lưu, ý bà là sao?” Chẳng lẽ cô gái này thực ra là cháu gái ngoại của nhà họ Thái?

Bà Lưu nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói Tư lệnh Trần đã sớm chấm Tư lệnh Cố rồi, cháu ngoại tìm được rồi thì muốn tác hợp cho hai đứa.” Thêm vào đó, quan hệ hai nhà vốn đã tốt, có thể là các bậc trưởng bối đã bàn bạc xong xuôi rồi.

Nói đến chuyện này, rất nhiều người liền nhớ đến chuyện trước đây: “Tôi nhớ trước đây, chẳng phải có một trụ cột của Đoàn văn công cũng có ý với Tư lệnh Cố sao? Lúc đó còn nhờ người đến hỏi, kết quả là Tư lệnh Cố chẳng thèm gặp mặt đã từ chối.”

Nói cho cùng thì Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ là con gái nhà quê, tuy rằng hiện tại đã vào đại học, nhưng chắc chắn so với con gái thành phố vẫn còn kém xa, liệu Tư lệnh Cố có đồng ý không?

Không ai biết rằng, vì để đưa Thẩm Ngưng Sơ ra ngoài chơi vào tối thứ Bảy, Cố Khiếu Hành đã phải vất vả cả một buổi tối thứ Sáu ở nhà.

Thái Hạc Chương tối nay về nhà khá muộn, về đến nhà không thấy bóng dáng cháu ngoại đâu, cứ tưởng cậu chưa về, đều là quân nhân, thường xuyên có tình huống như vậy nên ông cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn trò chuyện với vợ.

Kết quả là chưa được bao lâu thì thấy Cố Khiếu Hành từ trong phòng đi ra, vội vàng hỏi: “Bà ngoại, bà có thể đun thêm cho con ít nước sôi được không ạ?”

Hồ Đức Dung hỏi: “Bình vừa nãy bưng vào đã dùng hết rồi à?”

Cố Khiếu Hành gật đầu: “Vâng ạ.”

“Cháu đợi một lát, bà đi đun ngay đây.” Nói xong thì đứng dậy đi vào bếp, cháu ngoại muốn tự mình tìm cháu dâu, Hồ Đức Dung đương nhiên phải bận rộn làm công tác hậu cần.

Thái Hạc Chương thấy cháu ngoại vội vàng như vậy, định mắng nhưng chưa kịp mở miệng thì người đã vào phòng rồi, ông lập tức đi theo vợ, nói: “Nó đang làm cái trò gì vậy, trời nóng như vậy mà đã dùng hết một bình nước sôi rồi, luộc da heo cũng đủ rồi.”

Hồ Đức Dung nghe chồng nói vậy, liếc xéo ông một cái, “Sao ông có thể nói cháu ngoại của mình như vậy?”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 173



Đừng nhìn Thái Hạc Chương ngày thường nghiêm khắc với cháu ngoại và binh lính bên ngoài như một ông cụ khó tính, nhưng ở nhà lại là một người chồng sợ vợ chính hiệu, nghe vợ nói vậy liền lập tức hóa thân thành ông cụ tủi thân, “Tôi đây không phải là lo lắng cho bà sao? Thằng nhóc thối tha này suốt ngày sai bảo người khác.”

Hồ Đức Dung vỗ nhẹ vào tay chồng, vui vẻ nói: “Tôi vui.” Nói xong còn nháy mắt với chồng một cách thần bí: “Ông còn chưa biết đâu, A Hành nhà mình ngày mai đã hẹn Tiểu Sơ đi chèo thuyền ở công viên Đông Hồ rồi.”

Thái Hạc Chương chỉ hơi sững người một chút, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, há hốc mồm, “Chỉ có nó với Tiểu Sơ thôi à?” Đều là người trẻ tuổi, Thái Hạc Chương cũng không phải là người cổ hủ, cháu ngoại muốn làm gì ông đương nhiên đều rõ.

Hồ Đức Dung cười hỏi lại: “Chứ sao? Ông không thấy A Hành ở trong phòng ủi quần áo phẳng phiu sao?” Lần đầu tiên thấy cậu ấy để tâm như vậy đấy.

“Tốt tốt tốt.” Thái Hạc Chương lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng đỡ lấy vai vợ, nói: “Để tôi đi đun nước sôi cho thằng bé, đun bao nhiêu bình cũng được.”

“Sao thế? Không nói A Hành sai bảo người khác nữa à?”

Thái Hạc Chương vội vàng nịnh nọt: “Đây nào phải là sai bảo? Chúng ta đây là đang đảm bảo cung cấp vật tư hậu cần đấy.”

Hồ Đức Dung khịt mũi liếc xéo chồng, ai bảo phụ nữ thay lòng đổi dạ nhanh chóng, đàn ông cũng chẳng kém cạnh gì.

————

Sáng sớm hôm sau, Cố Khiếu Hành lại đến nhà họ Trần từ sớm, trừ Trần Quý Uyên ra thì mọi người trong nhà đều chưa dậy, ông là người có giờ giấc sinh hoạt bất di bất dịch, thấy Cố Khiếu Hành xuất hiện ở cửa nhà, ông không khỏi liếc nhìn tờ lịch treo trên tường, "Hôm nay Tiểu Sơ cũng không đi học à?"

"Hôm nay không đi học ạ."

"Vậy cháu đến sớm thế?"

"Hôm nay cháu đưa Tiểu Sơ đi chèo thuyền ở công viên Đông Hồ ạ." Cố Khiếu Hành theo đuổi người ta quang minh chính đại, cũng không có ý định giấu giếm.

Nhưng Trần Quý Uyên lại không nhận ra, dù sao thì gần đây ông đã quen với việc Cố Khiếu Hành đưa đón sớm tối, thậm chí còn coi Cố Khiếu Hành như cháu ruột, anh trai đưa em gái đi chèo thuyền cũng không có gì là lạ.

Ông không những không nhận ra mà còn nhắc nhở Cố Khiếu Hành dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi dạo quanh thành phố, vốn dĩ ông cũng muốn đi cùng cháu gái, nhưng gần đây công việc bận rộn, ông cũng không thể đi được.

Cố Khiếu Hành tất nhiên là khiêm tốn nói nhất định sẽ để Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ.

Không lâu sau, mọi người trong nhà họ Trần cũng lần lượt thức dậy, Thẩm Ngưng Sơ vẫn là người dậy muộn nhất, nhưng cũng đã bảy giờ.

Cô đã quen với việc Cố Khiếu Hành luôn đến sớm, xuống lầu nhìn thấy người ta ở phòng khách cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi: "Anh Cố, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Cố Khiếu Hành nhìn người con gái tràn đầy năng lượng từ trên lầu đi xuống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, cho đến khi ra khỏi cửa nụ cười mới biến mất.

Đợi hai người ra khỏi cửa, Tống Cúc Phân mới không nhịn được mà cảm thán một câu, "Sao hôm nay cảm giác A Hành khác mọi ngày thế nhỉ."

Chu Vân Thanh nói: "Tôi cũng thấy thế, nhưng lại không nói ra được."

Trần Uyển Trân ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Có phải là vì thay áo sơ mi trắng không, con nhớ trước đây A Hành lúc nào cũng mặc áo sơ mi xanh bộ đội."

Tống Cúc Phân và Chu Vân Thanh nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu: "Đúng là thế thật, A Hành mặc áo sơ mi trắng đẹp trai hơn hẳn." Trong ký ức của Chu Vân Thanh, Cố Khiếu Hành có phần già dặn hơn A Luật, rõ ràng là cùng tuổi nhưng A Hành trông rất chững chạc.

Sự chững chạc như vậy tự nhiên sẽ thiếu đi một chút khí chất tươi sáng, rạng rỡ của tuổi trẻ, hôm nay thay một bộ quần áo khác trông có vẻ tràn đầy sức sống hơn.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 174



Mấy người họ vẫn còn đang bàn tán về việc Cố Khiếu Hành thay quần áo trông trẻ trung đẹp trai hơn, chỉ có Trần Quý Uyên là ánh mắt có chút sâu xa, sao ông lại có cảm giác thằng nhóc này không có ý đồ gì tốt đẹp nhỉ?

Cố Khiếu Hành thay quần áo quả thực là vì muốn xứng đôi với Thẩm Ngưng Sơ hơn, dù sao thì anh lớn hơn cô nhiều như vậy là sự thật.

Nhưng Thẩm Ngưng Sơ thật sự rất thích Cố Khiếu Hành mặc áo sơ mi trắng, phải nói là con gái rất dễ bị những người mặc áo sơ mi trắng đẹp trai chinh phục, huống chi Thẩm Ngưng Sơ lại là một người coi trọng ngoại hình.

Đương nhiên thấy đẹp trai cô cũng không tiếc lời khen ngợi: "Anh Cố hôm nay đẹp trai quá đi!"

Cố Khiếu Hành thật ra có chút căng thẳng, cho nên sau khi lên xe vẫn luôn không nói gì, chỉ tập trung lái xe, đương nhiên trong lòng cũng đang nghĩ xem lát nữa phải nói thế nào.

Bất chợt nghe thấy Thẩm Ngưng Sơ nói vậy, cơ mặt anh không tự chủ được mà giật giật, nhưng chỉ vì một câu khen ngợi mà Cố Khiếu Hành lại căng thẳng không thôi.

Trái tim như pháo hoa nổ tung, ngây người mất hai giây mới nhớ ra phải đáp lại: "Cảm ơn, Tiểu Sơ hôm nay cũng rất xinh đẹp."

Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy Cố Khiếu Hành nắm chặt vô lăng đến mức gân xanh nổi lên, nhận ra sự căng thẳng của anh, bỗng nhiên đảo mắt, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn người đang lái xe hỏi: "Chỉ có hôm nay là xinh đẹp thôi sao?"

Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành lập tức nhận ra mình vừa nói sai, vội vàng lắc đầu: "Không có, Tiểu Sơ lúc nào cũng xinh đẹp."

Thẩm Ngưng Sơ rất thân thiết với Cố Khiếu Hành, sau khi trở về nhà, ngoài anh ba ra thì cô tiếp xúc nhiều nhất với Cố Khiếu Hành, người càng thân thiết thì sẽ càng không có phép tắc.

Nhất là Thẩm Ngưng Sơ, bởi vì trước đây cô đơn lớn lên một mình, bên cạnh có người thân, sự lấn lướt trong tình cảm lại càng nghiêm trọng hơn.

Cho nên đối mặt với câu nói của Cố Khiếu Hành, cô khịt mũi một tiếng: “Coi như anh có mắt nhìn.”

Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành bật cười, anh gật đầu đồng ý: “Anh quả thực rất có mắt nhìn.”

Thẩm Ngưng Sơ không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, còn tưởng anh đang tự luyến, bèn “chậc chậc” hai tiếng: “Người nào đó thật chẳng khiêm tốn chút nào!”

Hai người cứ thế đấu khẩu qua lại, Cố Khiếu Hành cũng không còn căng thẳng nữa, rất nhanh hai người đã đến công viên Đông Hồ, lúc này trong công viên cũng có một số trò chơi, nhưng mà rất đơn giản, chỉ là bập bênh gì đó.

Hôm nay là chủ nhật, sáng sớm công viên đã có không ít người.

Cố Khiếu Hành mua vé xong thì dẫn Thẩm Ngưng Sơ vào, vừa vào trong nhìn thấy người đông nghịt thì cảm thấy hối hận, mình định tỏ tình mà, sao lại đông người thế này?

Ngược lại Thẩm Ngưng Sơ thật sự tưởng là ra ngoài chơi, cái gì cũng thấy mới mẻ, kéo Cố Khiếu Hành đi xem đông xem tây.

Nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ như vậy, Cố Khiếu Hành nghĩ như vậy cũng đáng, chuyện tỏ tình để sau cũng được.

Chờ mãi cho đến giữa trưa, trời nắng nóng, người trong công viên cũng dần thưa thớt, nhưng chơi cả buổi sáng Thẩm Ngưng Sơ cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Cố Khiếu Hành lại không nỡ để cô cứ ở mãi trong công viên, vội vàng đưa người đến nhà hàng quốc doanh định ăn cơm trưa.

Ăn cơm xong thì cũng sắp đến giờ chiếu phim, Cố Khiếu Hành lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội tỏ tình.

Xem phim xong lại đi dạo cửa hàng bách hóa, lúc này tuy không có trà sữa, nhưng kem que trước cửa hàng bách hóa lại vô cùng hấp dẫn.

Thẩm Ngưng Sơ thích mê, vừa ăn kem que vừa dạo cửa hàng bách hóa, khiến cô có cảm giác như được quay lại thời hiện đại.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 175



Dạo cửa hàng bách hóa xong lại đến giờ cơm tối, buổi tối Cố Khiếu Hành không đưa Thẩm Ngưng Sơ về nhà ăn cơm, mà lại đến nhà hàng quốc doanh, hai người ăn bánh chẻo, cay cay tê tê Thẩm Ngưng Sơ đặc biệt thích.

Cuối cùng cũng ăn uống no nê chơi đùa thỏa thích, bầu trời từ xanh nhạt chuyển sang xanh đậm, cuối cùng chỉ còn sót lại một tia sáng le lói nơi chân trời.

“Anh, chúng ta về nhà thôi?”

Bước ra khỏi nhà hàng quốc doanh Thẩm Ngưng Sơ đã vô cùng thỏa mãn.

Nhìn ánh mắt mãn nguyện của cô nàng nào đó, Cố Khiếu Hành thầm than đúng là đồ vô tâm, anh chuẩn bị kỹ lưỡng mấy ngày trời kết quả là cả ngày hôm nay chỉ để chơi bời, cô nàng này chỉ mong được về nhà.

Nhưng nghĩ lại hôm nay cũng khá mệt rồi, Cố Khiếu Hành hỏi: “Tiểu Sơ mệt không? Chơi vui không?”

Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: “Không mệt ạ, rất vui.”

“Vậy anh dẫn em đi thêm một chỗ nữa nhé? Đi không?”

Bây giờ thời gian còn sớm, Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn đang hào hứng, nói: “Đi đâu ạ?”

Cố Khiếu Hành ra vẻ thần bí nói: “Không nói cho em biết trước đâu, nhưng nhất định em sẽ thích.”

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Cố Khiếu Hành, Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được nhướn mày, trong nháy mắt cũng toát lên vẻ hứng thú: “Vậy thì đi!”

Nghe Thẩm Ngưng Sơ nói vậy, Cố Khiếu Hành trực tiếp lái xe đến ngoại ô, sau đó dừng xe dưới chân núi.

Thẩm Ngưng Sơ xuống xe nhìn xung quanh tối om, cách ngôi làng gần nhất cũng một khoảng khá xa, cho nên không thấy một chút ánh sáng nào, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trên trời.

Tuy biết Cố Khiếu Hành chắc chắn sẽ không bán mình đi, nhưng hoàn cảnh này vẫn khiến người ta không khỏi cẩn thận: “Anh, dạo này em không chọc giận anh chứ?”

Cố Khiếu Hành không hiểu ý cô nàng, nghe vậy cúi đầu kinh ngạc hỏi: “Ý em là sao?”

“Anh sẽ không bán em đấy chứ?”

Cố Khiếu Hành:...??

Một lúc sau anh đưa tay xoa đầu Thẩm Ngưng Sơ: “Nói bậy bạ!”

Hai người vừa nói vừa đi đến bờ sông, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đi về phía trước nữa là hết đường.

Thẩm Ngưng Sơ ngẩng đầu định lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

Cố Khiếu Hành đưa tay che mắt cô, trầm giọng hỏi: “Tiểu Sơ, em rất thích ngắm sao à? Anh thấy em lúc nào cũng thích ra ban công ngắm sao.”

Thẩm Ngưng Sơ mỗi khi rảnh rỗi đều thích bê ghế ra ban công tầng ba ngắm sao, ngắm rất lâu, nhà anh và nhà họ Trần tuy cách nhau vài căn nhưng do xây dựng lệch tầng nên từ ban công phòng ngủ của anh có thể nhìn thấy ban công cô thường lui tới.

Anh đã nhìn thấy vài lần, đoán chừng cô rất thích ngắm sao.

Nghe Cố Khiếu Hành hỏi vậy, Thẩm Ngưng Sơ “ừm” một tiếng, cô thích ngắm sao không phải vì những suy nghĩ lãng mạn gì cho cam, mà chỉ vì hồi nhỏ ở cô nhi viện, do còn nhỏ nên cô ngủ ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, bầu trời tối đen bên ngoài luôn khiến cô sợ hãi.

Có lần mẹ viện trưởng chỉ lên những ngôi sao trên trời nói với cô rằng, những ngôi sao lấp lánh kia chính là cha mẹ của cô, họ biết cô sợ hãi nên tối nào cũng đến bảo vệ cô.

Từ đó về sau Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô luôn xem những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ là cha mẹ của mình.

Sau này lớn lên, được học hành đến nơi đến chốn, đương nhiên cô không còn tin vào những điều đó nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích ngẩng đầu ngắm sao.

Trong đầu sẽ tưởng tượng xem cha mẹ mình trông như thế nào.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 176



“Nếu tặng em một ngôi sao thì có vui không?” Cố Khiếu Hành hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ bật cười, “Anh đừng có mà…” Sao có thể có người hái được sao chứ.

Cô còn chưa nói hết câu, Cố Khiếu Hành đã buông tay đang che mắt cô ra, theo động tác buông tay của anh, bàn tay còn lại đang nắm chặt cũng từ từ mở ra trước mặt Thẩm Ngưng Sơ.

Ngay sau đó, con đom đóm nhỏ trong lòng bàn tay anh vỗ cánh bay lên, rồi ánh sáng vàng ấm áp sáng lên, lướt qua trước mắt Thẩm Ngưng Sơ, bay về phía bụi lau sậy bên cạnh.

Lúc này cũng vừa đúng lúc đom đóm bay ra, lúc nãy còn tối om, trong nháy mắt đã được một mảng đom đóm chiếu sáng, cứ như đang thực sự đứng giữa dải ngân hà vậy.

Trong phút chốc, Thẩm Ngưng Sơ cảm giác như mắt mình cũng đang phát sáng, lúc này Cố Khiếu Hành dịu dàng lên tiếng: “Anh thấy em đã năm lần ra ban công ngắm sao, lần nào trông em cũng không vui lắm, hy vọng lần này sẽ khiến em vui.”

Thật ra bản thân Thẩm Ngưng Sơ cũng không phát hiện ra lúc mình ngắm sao thì biểu cảm có chút ngưng trọng, có lẽ là do thói quen từ nhỏ mà thành, không ngờ Cố Khiếu Hành đứng từ xa như vậy mà cũng nhận ra.

Nghĩ đến ban ngày ở công viên, Cố Khiếu Hành hai lần muốn nói lại thôi, Thẩm Ngưng Sơ dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng vẫn có chút không chắc chắn, cô quay sang nhìn người bên cạnh: “Anh cố…”

Cô còn chưa kịp nói thì Cố Khiếu Hành đã từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc hộp sắt to bằng bàn tay đưa cho Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, tặng em.”

Đây là thứ anh nhờ bà nội mua ở tiệm tạp hóa của người Hoa, thật ra còn mua rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó không tiện mang ra ngoài nên chỉ lấy một hộp sô cô la.

Thẩm Ngưng Sơ cầm lấy hộp sô cô la vẫn còn hơi ấm của anh, chớp chớp mắt.

Cố Khiếu Hành tưởng cô không biết đây là cái gì, bèn giải thích: “Đây là sô cô la, kẹo của nước ngoài đấy.”

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Em biết, ý em là trời nóng như vậy, anh lại còn cất trong người suốt, chắc đã chảy hết rồi.”

Cố Khiếu Hành:… Á! Anh nhất thời căng thẳng nên quên mất, anh nhìn hộp sô cô la rồi lại nhìn Thẩm Ngưng Sơ: “Vậy hộp này không ăn nữa, anh mua cho em hộp khác.” Nói rồi định đưa tay ra lấy lại, anh cũng bội phục bản thân mình, đang tỏ tình ngon lành lại mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Trong ấn tượng của Thẩm Ngưng Sơ, tuy Cố Khiếu Hành không phải là người khéo léo, giỏi ăn nói nhưng cũng không ngu ngốc, vậy mà lúc này lại ngẩn ngơ như vậy, cô nhịn không được phì cười, không cho anh cơ hội lấy lại, trực tiếp giơ hộp sô cô la lên, nghiêng đầu nhìn anh nói: “Cũng không phải là không ăn được.”

Nhìn người ta cất hộp sô cô la vào trong túi, Cố Khiếu Hành cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, anh thăm dò hỏi một câu: “Thích không?”

“Thích.”

“Vậy sau này ngày nào anh cũng mua cho em.”

“Ngày nào cũng mua? Anh có tiền à?”

Lúc này, Cố Khiếu Hành nào còn để ý đến tiền bạc, trong mắt trong lòng chỉ có Thẩm Ngưng Sơ, lập tức kiên định nói: “Nuôi em chắc chắn không thành vấn đề.”

“…”

Im lặng hai giây, Cố Khiếu Hành đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, nghiêm túc nói: “Tiểu Sơ, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh được không? Anh đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với em, mọi chuyện đều sẽ ưu tiên em trước.”

Thẩm Ngưng Sơ nhìn xung quanh một mảnh tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng vàng ấm áp quấn quanh người, không còn chút ánh sáng nào khác.

Cô nhìn Cố Khiếu Hành với vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không bỏ em lại đây rồi bỏ đi đấy chứ?"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 177



Cố Khiếu Hành: …??? Mình trông giống loại người như vậy sao?

“Sẽ không.” Cố Khiếu Hành lập tức cho Thẩm Ngưng Sơ câu trả lời, anh sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, đương nhiên là anh càng không nỡ.

“Vậy chúng ta về thôi.” Thẩm Ngưng Sơ đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo người đàn ông.

“Tiểu Sơ, em đồng ý rồi sao?”

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ bản thân thể hiện còn chưa đủ rõ ràng, nhân lúc trời tối liền đưa tay ngoắc ngoắc Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành không hiểu chuyện gì, tưởng cô muốn nói nhỏ với mình điều gì đó, nên hơi cúi người, nghiêng người về phía cô.

Thẩm Ngưng Sơ ngẩng đầu hôn lên má anh một cái, thầm nghĩ như vậy hẳn là rõ ràng rồi.

Cảm giác ấm áp truyền đến từ má, khóe miệng Cố Khiếu Hành không khỏi nhếch lên, kinh hỉ quay đầu nhìn cô gái đang cười tinh nghịch với mình, trong đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng còn rực rỡ hơn cả ánh sao.

Anh lập tức ôm Thẩm Ngưng Sơ lên, nếu không phải hai người đang đứng trên bờ ruộng, chắc chắn anh đã xoay một vòng rồi.

Thẩm Ngưng Sơ đột nhiên bị ôm kiểu công chúa, giật mình vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Cố Khiếu Hành.

“Tiểu Sơ, em véo anh một cái đi.”

Cố Khiếu Hành ôm người, đầu óc vẫn còn choáng váng, ghé sát mặt vào người đang được ôm trong lòng.

Lúc này đêm tối thật đẹp, anh muốn xác nhận xem mình có đang nằm mơ hay không.

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ Cố Khiếu Hành lại trẻ con như vậy, có chút buồn cười đưa tay véo má anh một cái.

Ban đầu cô định nhẹ nhàng một chút, nhưng nhìn thấy Cố Khiếu Hành không có phản ứng gì mà vẫn cười ngây ngô, Thẩm Ngưng Sơ lại tăng thêm lực đạo.

Ai ngờ càng dùng sức thì người này lại càng cười vui vẻ, tức giận đến mức Thẩm Ngưng Sơ trực tiếp buông tay.

Không phải Cố Khiếu Hành không cảm thấy đau, mà là có cảm giác mới vui vẻ, bởi vì Thẩm Ngưng Sơ thật sự đã đồng ý lời tỏ tình của anh.

Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Ngưng Sơ đến nay cũng chỉ mới ngắn ngủi một tháng, lúc đó anh chú ý đến cô gái đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trái tim như ngừng đập hai giây, chưa từng nghĩ đến có một ngày quan hệ của hai người lại trở nên thân thiết như vậy.

Trong những ngày tháng thầm mến, chỉ có bản thân anh biết được sự yêu thích này được chôn giấu cẩn thận đến nhường nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính thể hiện ra ngoài, trái tim như được lấp đầy, làm sao có thể không vui?

Ban đầu, anh còn vô cùng buồn bã vì hai lần bỏ lỡ cơ hội tỏ tình, giờ đây tất cả những phiền muộn đều bị gió đêm mát mẻ cuốn đi, hiện tại chỉ còn lại ngọt ngào.

Nghĩ đến thời gian cũng không còn sớm, Cố Khiếu Hành sợ nếu không quay về, lát nữa ông Trần sẽ phải huy động cả thành đi tìm anh, vì vậy cũng không nán lại đây lâu, nhưng trên đường về xe, anh một bước cũng không để Thẩm Ngưng Sơ phải đi.

Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ muốn tự mình đi xuống, kết quả nghe Cố Khiếu Hành nói buổi tối trên đường mòn ven ruộng không chừng có rắn, cô mới yên tâm để anh ôm.

Dù sao nghĩ lại thì đây chính là bạn trai của mình, chăm sóc mình cũng là chuyện nên làm.

Chỉ là đến khi lên xe, nhờ ánh đèn mới phát hiện ra nụ cười đắc ý trên mặt người đàn ông này, lập tức cảm thấy người này chắc chắn đang lừa mình.

Cô nàng cố tình ra vẻ hung dữ, đưa tay véo tai Cố Khiếu Hành: “Anh lừa em đấy à?”

Nhìn cô gái trước mặt khoanh tay trước ngực, hung dữ trừng mắt nhìn mình, Cố Khiếu Hành vội vàng giải thích: “Không có.” Anh thậm chí còn kể lại chuyện gặp rắn trên đường lúc nửa đêm khi làm nhiệm vụ cùng Trần Luật trước đây để chứng minh mình nói thật.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 178



Thẩm Ngưng Sơ vốn sợ rắn, nghe vậy thì giục Cố Khiếu Hành mau đi.

Lúc hai người về đến nhà mới hơn chín giờ, không sớm không muộn, nhưng Trần Quý Uyên đã đi đi lại lại trước cửa nhà mấy vòng.

Thấy xe của Cố Khiếu Hành từ xa, ông vội vàng bước ra khỏi sân.

“Sao giờ này mới về?” Câu này chắc chắn là hỏi Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành rất muốn nói với Trần Quý Uyên chuyện Thẩm Ngưng Sơ đã đồng ý lời tỏ tình của mình, nhưng làm vậy thì quá bất cẩn, vì vậy đối mặt với câu hỏi có phần bất mãn của Trần Quý Uyên, anh vẫn khiêm tốn đáp: “Con đưa Tiểu Sơ đi xem đom đóm ở Nam Sơn.”

“Ngoại ơi, chân núi Nam Sơn có rất nhiều đom đóm.” Không trách Thẩm Ngưng Sơ kiến thức hạn hẹp, sau này ở thành phố làm sao còn nhìn thấy những thứ này, cho dù là ở nông thôn cũng phải rất may mắn mới có thể nhìn thấy cả một vùng đom đóm.

Nghe thấy giọng điệu phấn khích của cháu gái, Trần Quý Uyên vốn đang sa sầm mặt mày cũng bất giác nở nụ cười: “Tiểu Sơ thích đom đóm à, vậy để anh ba con về rồi dẫn con đi.”

Nghe thấy anh ba, Thẩm Ngưng Sơ vội hỏi: “Anh ba sắp về rồi sao ạ?”

Trần Quý Uyên mỉm cười gật đầu: “Chiều nay nó có gọi điện về, chiều mai là về đến nhà rồi.”

“Thật ạ.” Thẩm Ngưng Sơ khoác tay ông ngoại nói: “Vậy là mai có thể gặp anh ba rồi.”

“Nhớ anh ba rồi à?”

“Đương nhiên ạ!”

Hai ông cháu vừa nói vừa cười đi vào nhà, Cố Khiếu Hành thì giúp bê đồ đạc mua hôm nay vào.

Thấy Cố Khiếu Hành xách theo túi lớn túi nhỏ, Tống Cúc Phân vội vàng tiến lên đón: “A Hành đưa đồ cho dì.”

Tuy Thẩm Ngưng Sơ đã đồng ý lời tỏ tình của mình, nhưng Cố Khiếu Hành cũng không thể tự tiện vào phòng cô, thấy dì Tống đến đón, anh đưa đồ cho bà: “Đây đều là đồ mua cho Tiểu Sơ.”

Nhìn là biết đồ mua cho Tiểu Sơ, dì Tống cười nói: “Vậy dìmang lên phòng cho con bé.”

Chu Vân Thanh nhìn cháu gái và Cố Khiếu Hành ríu rít trò chuyện, không xen vào mà quay sang chào hỏi Cố Khiếu Hành: “A Hành, chạy cả ngày mệt rồi, lại đây ngồi uống cốc nước.”

“Cảm ơn bà ngoại, con không mệt.” Cố Khiếu Hành nói rồi bước tới nhận cốc nước Chu Vân Thanh đưa.

Đối mặt với cách gọi đột ngột thay đổi, Chu Vân Thanh nhìn Cố Khiếu Hành, chỉ thấy cậu nhóc cầm cốc nước cười ngây ngô, bà lập tức hiểu ra, nhưng vốn dĩ bà rất vui khi thấy chuyện này.

Thời gian cũng không còn sớm, uống nước xong, Cố Khiếu Hành định về nhà: “Bà ngoại, con về trước.” Anh nói với âm lượng không nhỏ, nhìn như đang nói với Chu Vân Thanh, nhưng thật ra cũng là muốn Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy.

Không vì gì khác, chỉ là muốn bạn gái chú ý đến mình một chút, từ lúc về nhà biết Trần Luật sắp về, trong mắt cô chỉ có anh trai, bạn trai ấm áp như anh đây không biết bị ném đi đâu rồi.

Nói thật, Cố Khiếu Hành chắc chắn là đang ghen.

Bên này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao không biết ý của anh, dù sao chỉ uống một cốc nước mà anh cũng phải nhìn về phía cô mấy lần.

Thấy Chu Vân Thanh gật đầu, Cố Khiếu Hành không còn lý do gì để nán lại, chậm rãi đi về phía cửa, thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn chưa có phản ứng, anh lại nói: “Ông ngoại, con về trước.”

Lúc này Trần Quý Uyên chỉ lo nói chuyện với cháu gái, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

Cố Khiếu Hành có chút u oán liếc nhìn Thẩm Ngưng Sơ một cái, cuối cùng đành cam chịu rời đi, thầm nghĩ phải nhanh chóng công khai chuyện của hai người, không danh không phận như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không được.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 179



Nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Khiếu Hành, Thẩm Ngưng Sơ thầm bật cười, nhỏ giọng nói với Trần Quý Uyên: “Ôi, con còn một chuyện quên nói với anh Cố, ngoại ơi, con ra ngoài một lát.” Nói xong cô như một cơn gió chạy mất.

Ông Trần Quý Uyên nhìn theo bóng dáng cháu gái rời đi, không khỏi thở dài một tiếng, cháu gái lớn rồi, giữ không được nữa.

"Cố Khiếu Hành!" Thẩm Ngưng Sơ chạy ra ngoài, thấy người này vậy mà đã đi ra đến sân rồi, nhất thời có chút giận dỗi, vậy mà một khắc cũng không đợi mình.

Cố Khiếu Hành dừng bước, nhìn người con gái đuổi theo mình, khóe miệng nở nụ cười rõ ràng, trái tim vừa rồi còn có chút phiền muộn cũng theo đó tan biến trong nháy mắt cô xuất hiện.

"Tiểu Sơ..."

"Hừ, cũng không chào tạm biệt với em!" Thẩm Ngưng Sơ khoanh tay trước ngực, rõ ràng là không muốn để ý đến anh.

Cố Khiếu Hành chưa từng tiếp xúc với con gái, còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ giận dỗi, đâu còn nhớ đến chuyện mình bị ngó lơ, lập tức mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, là anh sai rồi."

Được rồi, Thẩm Ngưng Sơ vốn tưởng rằng Cố Khiếu Hành sẽ biện minh vài câu, không ngờ anh lại trực tiếp quỳ xuống xin lỗi, cô nếu còn so đo tính toán nữa thì thật sự là quá đáng rồi.

"Hôm nay tha thứ cho anh đấy!"

Cố Khiếu Hành cười nói cảm ơn, nói xong lại hỏi Thẩm Ngưng Sơ có phải tìm mình có việc gì không?

Thẩm Ngưng Sơ hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo nói: "Không có việc gì thì em không thể ra tiễn bạn trai mình sao?"

Ba chữ "bạn trai" này thật sự khiến Cố Khiếu Hành vui đến choáng váng, muốn kìm nén ý cười cũng căn bản không khống chế được.

Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà, cô cứ một mực quan tâm Trần Luật, trong lòng lại thấy chua xót không thôi, bây giờ nghe thấy người yêu thừa nhận thân phận của mình, lại nhịn không được có chút làm nũng: "Anh còn tưởng trong lòng em chỉ có anh trai em thôi chứ."

Ôi chao ôi chao, nghe lời nói chua chát này, Thẩm Ngưng Sơ không ngờ Cố Khiếu Hành lại thích ghen tuông đến vậy, không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười: "Anh, nếu anh không ở trong quân đội thì đúng là có một nơi tốt để đi."

"Nơi nào?"

"Ướp giấm!"

Cố Khiếu Hành: "..."

"Được, anh bây giờ lập tức đi xin giải ngũ, sau đó đi ướp giấm." Cố Khiếu Hành nói bằng giọng điệu uất ức không thôi.

Thẩm Ngưng Sơ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người nào đó đang diễn kịch quá đà, kết quả cô càng như vậy, Cố Khiếu Hành lại càng nói càng tức giận, thật sự là loại cảm giác chua xót đến nghẹn ngào trong lòng.

Thẩm Ngưng Sơ cười đủ rồi mới nắm lấy hai cánh tay người đàn ông, nhẹ nhàng nhón chân lên, Cố Khiếu Hành nhận ra ý đồ của cô, theo bản năng muốn ghé mặt lại gần, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì anh phát hiện cô gái trước mặt đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh.

Trong chốc lát, anh lại có cảm giác mình bị trêu chọc, cô gái này thật là hư hỏng.

Anh nghiến răng định ngẩng đầu lên, Thẩm Ngưng Sơ sao có thể cho anh cơ hội, liền vươn người hôn lên cằm anh một cái.

Cố Khiếu Hành cảm thấy cơ mặt mình sắp không khống chế nổi nữa, thầm nghĩ nếu mình dễ dỗ dành như vậy, sau này cô nhóc này không biết còn bao nhiêu chiêu trò đang chờ mình, cố ý bất mãn nói: "Đừng tưởng như vậy là..."

Thẩm Ngưng Sơ không đợi anh nói xong, lại hôn lên yết hầu anh một cái, vốn dĩ cô muốn hôn lên má, nhưng người nào đó lại không chịu phối hợp, cố ý ngẩng mặt lên, cô nhón chân cũng không với tới.

Không ngờ chỉ là chạm nhẹ một cái, Cố Khiếu Hành đã cứng đờ người, mới vô thức nuốt nước bọt một cái, sau đó vành tai đỏ ửng lan ra cả khuôn mặt.
 
Back
Top Bottom