Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 180



Vậy mà anh còn hỏi: "Có thể hôn anh thêm một cái nữa không?"

Thẩm Ngưng Sơ nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Khiếu Hành, vịn vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên, Cố Khiếu Hành lập tức khom lưng phối hợp với cô bạn gái nhỏ của mình.

Kết quả nụ hôn mong đợi không đến, ngược lại tai lại nóng lên: "Anh đừng có mơ."

Nói xong, Thẩm Ngưng Sơ liên tục lùi về sau mấy bước, lui đến tận cửa nhà mới cười híp mắt vẫy tay chào Cố Khiếu Hành: "Anh Cố, ngủ ngon nhé!"

Cố Khiếu Hành nhìn người con gái với đôi mắt sáng ngời như con cáo nhỏ gian xảo, phát hiện cô bạn gái nhỏ của mình thật sự rất nghịch ngợm.

Vậy mà anh lại chẳng nỡ từ chối, đứng im tại chỗ, ý cười rạng rỡ phối hợp với trò nghịch ngợm của cô: “Ngủ ngon, Tiểu Sơ!”

“Đứng một mình cười ngây ngô cái gì đấy?” Trần Uyển Trân từ sân sau đi ra, nhìn thấy con gái đứng ở cửa cười ngốc nghếch, bà đi tới cũng không thấy gì nên tò mò hỏi.

Tiếng động đột ngột khiến Thẩm Ngưng Sơ giật mình: “Mẹ, sao mẹ đi không có tiếng động gì vậy?”

Trần Uyển Trân nhìn con gái cãi bừa, không nhịn được đưa tay chọc trán cô: “Còn học được cách cãi bừa nữa hả?”

Thẩm Ngưng Sơ lập tức nũng nịu ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng: “Không có mà.”

“Vừa rồi cười cái gì thế?” Trần Uyển Trân lại hỏi.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến dáng vẻ Cố Khiếu Hành muốn mà không được, phải ngoan ngoãn nhịn xuống chào ngủ ngon với mình thật buồn cười, nhưng chuyện này chắc chắn không thể nói với mẹ, chỉ có thể bịa đại ra: “Nghĩ đến một chuyện cười thôi ạ.”

Trần Uyển Trân cũng không hỏi nhiều, giục cô: “Đừng có cười ngây ngô nữa, mau đi rửa mặt đi ngủ đi, mai còn đi học đấy.”

“Dạ!”

————

Sáng hôm sau là Cố Khiếu Hành đưa Thẩm Ngưng Sơ đến trường, từ sau khi hai người xác định quan hệ, bây giờ ở chung tự nhiên là thay đổi rồi.

Thẩm Ngưng Sơ thỉnh thoảng lại gọi một tiếng anh Cố khiến Cố Khiếu Hành không nhịn được, mãi cho đến khi đến đơn vị, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.

Tần Phong từ xa đã để ý đến vị đoàn trưởng nhà mình, nhìn thấy Cố Khiếu Hành rạng rỡ tinh thần, anh ta tiến lên bát quái hỏi: “Đoàn trưởng Cố, anh có chuyện vui gì à?”

Cố Khiếu Hành nhìn thấy người tới gần, nếu là trước đây chắc chắn sẽ cảm thấy Tần Phong phiền phức, hôm nay tâm trạng tốt nên cũng không so đo với anh ta: “Đúng là có chuyện vui.”

“Chuyện vui gì vậy?”

Cố Khiếu Hành đứng im nhìn ánh mắt bát quái của Tần Phong, anh khẽ mở miệng, Tần Phong không khỏi ghé sát lại.

Kết quả Cố Khiếu Hành hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Không nói cho cậu biết.”

Tần Phong:??

“Mẹ kiếp, đoàn trưởng nhà chúng ta chắc chắn là có vấn đề rồi.” Tần Phong ngẩn người một lúc lâu sau đó túm lấy người đồng đội đi ngang qua.

“Có vấn đề gì?”

Tần Phong lắc đầu: “Đoàn trưởng Cố chắc chắn là có cô gái mình thích rồi.”

Chuyện Cố Khiếu Hành có đối tượng chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp đoàn, Trần Luật trở về báo cáo công việc xong cũng nghe được tin này, phải nói là tin này khá là chấn động, cậu mới đi có bao lâu mà đã đổi thay rồi?

Không được, cậu phải hỏi xem đối tượng của lão Cố là ai, kết quả tìm một vòng không thấy người, sau đó mới biết lão Cố đã ra ngoài.

Chuyện này khiến Trần Luật sốt ruột muốn chết, vất vả lắm mới về đến nhà, nhìn thấy em gái nên định hỏi thăm tình hình, kết quả còn chưa kịp thì Cố Khiếu Hành đã đến.

Cố Khiếu Hành thích đến nhà họ Trần, đương nhiên bình thường đến cũng không thể tay không, đặc biệt là sau khi Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ trở về, lần nào đến anh cũng chuẩn bị không ít đồ.

Trước đây Chu Vân Thanh luôn nói không cần mua đồ, sau này liền nói là mua cho cô và Tiểu Sơ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 181



Hôm nay Tống Cúc Phân nhận đồ lại phát hiện có gì đó khác lạ, không giống như đến chơi bình thường, đồ đạc mua tuy nhiều nhưng lại vô cùng trịnh trọng.

“A Hành, nay có chuyện vui muốn chia sẻ à?” Trần Luật đã sớm muốn biết tình hình, nhìn Cố Khiếu Hành xách theo túi lớn túi nhỏ liền cho rằng anh đến báo tin vui.

Cố Khiếu Hành nghe vậy thì nhìn sang Thẩm Ngưng Sơ đứng bên cạnh, Thẩm Ngưng Sơ khẽ lắc đầu ra hiệu mình chưa nói gì cả, Trần Luật không hiểu ý tứ trong ánh mắt trao đổi của hai người, lại vỗ vai Cố Khiếu Hành một cái: “Sao vậy? Tôi đoán sai rồi à?”

“Không sai.”

Trần Luật ra vẻ đã biết từ lâu, vừa dẫn người vào nhà vừa lớn tiếng gọi: “Ông nội, bà nội, cô, mau ra đây, A Hành có chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người này.”

Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh nghe thấy tiếng liền từ trong nhà đi ra, Trần Uyển Trân sau đó cũng từ sân sau đi ra.

“A Hành có chuyện vui gì vậy?” Chu Vân Thanh cười tủm tỉm hỏi.

Cố Khiếu Hành thấy mọi người đã đến đông đủ, bèn nghiêm túc bước lên đứng bên cạnh Thẩm Ngưng Sơ, nói rõ chuyện hai người đang tìm hiểu nhau.

Các bậc trưởng bối trong nhà cơ bản đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe vậy vẫn có chút chua xót, nhất là Trần Quý Uyên, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, ông đã nói là hôm qua nhìn thấy Cố Khiếu Hành ăn mặc như con công chắc chắn có vấn đề, không ngờ lại dụ dỗ mất cháu gái ngoan ngoãn của mình.

Trần Luật sững người, nụ cười trên mặt cứng đờ, không kịp phản ứng, anh ta chỉ mới đi có mấy ngày mà em gái đã bị tên này lừa gạt rồi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của em gái đứng bên cạnh, Trần Luật chỉ cảm thấy như trời sập xuống, anh ấy đã biết tên Cố Khiếu Hành này tuyệt đối không đáng tin mà.

Giờ hai đứa nhỏ đã xác định đến với nhau, Trần Quý Uyên dù có đau lòng cũng không thể làm kẻ xấu xa chia rẽ uyên ương, dù sao cháu gái đã đồng ý, nhưng ông vẫn không cam lòng hỏi một câu: "Tiểu Sơ, cháu tự nguyện sao?"

Lời này vừa dứt, Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Vân Thanh đã vỗ vào tay chồng một cái: "Ông nói gì vậy? Chẳng lẽ A Hành là loại người đó sao?"

Trần Quý Uyên ấm ức không dám nói: Chuyện này... chưa chắc đã không phải như vậy?

Lúc này, Cố Khiếu Hành không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Ngưng Sơ, như thể một nàng dâu nhỏ bị oan ức cần cô minh oan cho mình.

"Ngoại, cháu tự nguyện, cháu rất thích anh A Hành."

Lời này vừa thốt ra, quả nhiên là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.

Trần Luật nhìn khuôn mặt đắc ý của Cố Khiếu Hành, nắm đ.ấ.m ngứa ngáy.

Cuối cùng cũng đợi được ông bà nội nói xong, anh ấy vội khoác vai Cố Khiếu Hành, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Hành, không ngờ cậu lại đang tìm hiểu em gái tôi, tôi là anh trai có vài lời muốn nói với cậu." Nói xong thì kéo anh vào thư phòng.

Cố Khiếu Hành cũng không sợ hãi, cứ thế đi theo Trần Luật vào thư phòng.

Thẩm Ngưng Sơ có chút lo lắng nhìn hai người đi vào thư phòng, rồi quay lại hỏi Chu Vân Thanh: "Ngoại, anh ba sẽ không đánh anh A Hành đâu đấy chứ?"

Trần Quý Uyên hừ lạnh một tiếng: "Đánh cho một trận mới tốt."

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Chu Vân Thanh trừng mắt nhìn chồng, sao lớn tuổi rồi mà còn thích gây sự, sau đó quay sang nói với Thẩm Ngưng Sơ: "Yên tâm đi, anh ba con không phải loại người như vậy."

Trong phòng.

Trần Luật vừa vào phòng liền xoay người đ.ấ.m thẳng vào bụng Cố Khiếu Hành, Cố Khiếu Hành không kịp phòng bị nhưng vẫn chịu được cú đ.ấ.m này, chỉ hơi nhíu mày.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 182



"Bắt đầu từ khi nào?" Trần Luật không ngờ tên này lại có nghĩa khí như vậy, cú đ.ấ.m của anh ấy không nương tay chút nào, vậy mà hắn ta không kêu lấy một tiếng.

Anh ấy đã nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của em gái lúc nãy, rõ ràng là lo lắng anh ấy sẽ bắt nạt Cố Khiếu Hành, nếu Cố Khiếu Hành có chút tâm cơ, cố ý kêu đau, chắc chắn bây giờ em gái đã đến gõ cửa rồi.

Chính vì vậy mà Trần Luật cũng không tiện ra tay lần thứ hai, chỉ hỏi anh là từ khi nào đã để ý đến em gái mình, nếu nói là mới nảy sinh ý định thì anh chắc chắn không tin.

"Từ lần đầu gặp mặt ở huyện Ninh đã thích rồi." Cố Khiếu Hành không nói dối, chỉ là không ngờ rằng chỉ một ánh mắt đã quyết định tất cả.

"..." Trần Luật nhất thời nghẹn lời, dù sao lúc đó anh ấy còn chưa nhận lại em gái.

Đến nước này, Trần Luật cũng không thể làm kẻ xấu xa chia rẽ uyên ương, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc của em gái, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được cảnh cáo: "Sau này nếu cậu dám bắt nạt em gái tôi, đừng trách tôi không nể tình anh em."

"Luôn sẵn sàng tiếp nhận sự giám sát của anh ba."

Khốn kiếp! Thật không biết xấu hổ, phải biết rằng Trần Luật còn nhỏ hơn Cố Khiếu Hành một tháng, ngày thường tranh nhau làm anh đều phải đánh nhau, bây giờ lại dám gọi anh.

"Đừng tưởng chuyện này kết thúc ở đây, mai ra sân tập gặp."

Cố Khiếu Hành gật đầu: "Không thành vấn đề."

Trần Luật nghĩ ngợi: "Không được mách em tôi."

Cái này thì chưa chắc!

————

Tối đó, Cố Khiếu Hành ăn tối ở nhà họ Trần, tiếp nhận sự thăm dò của các bậc trưởng bối nhà họ Trần, coi như chuyện này đã được định đoạt.

Chuyện tình cảm của hai người đã được người lớn biết đến, coi như là công khai rồi, sau bữa tối Cố Khiếu Hành tự nhiên không cần phải ở lại phòng khách nữa, mà đi theo Thẩm Ngưng Sơ vào phòng riêng của cô.

Đây là lần đầu tiên Cố Khiếu Hành vào phòng con gái, hơn nữa lại là phòng của bạn gái, vừa vào đã bị thu hút, ngoài xinh đẹp ra thì chỗ nào cũng thơm phức.

Mùi hương đó giống hệt mùi hương trên người Thẩm Ngưng Sơ, bị mùi hương quen thuộc bao vây, Cố Khiếu Hành tự nhiên nghĩ đến nụ hôn tối qua, nhất thời mặt lại đỏ bừng, có chút muốn hôn cô.

"Cố Khiếu Hành, anh lại đây em cho anh xem thứ này." Thứ mà Thẩm Ngưng Sơ muốn cho Cố Khiếu Hành xem là mấy tấm ảnh cô mang từ nhà đến, đó là số ít ảnh chụp chung của gia đình cô.

Đối với cô, ký ức về cha chỉ tồn tại sau khi cô trở về, dáng vẻ rất mơ hồ, nhưng cô vẫn muốn cho cha xem, đây là người cô thích.

Cố Khiếu Hành đưa tay nhận lấy ảnh của Thẩm Ngưng Sơ, nhìn người đàn ông có nét mặt hao hao cô trong ảnh, biết đó là cha của cô.

Tuy biết ông ấy không nghe thấy, nhưng trong lòng vẫn âm thầm hứa hẹn nhất định sẽ dùng cả đời để yêu chiều con gái ông ấy, để ông ấy yên tâm.

Đợi Cố Khiếu Hành xem xong, Thẩm Ngưng Sơ mới cất ảnh đi, còn không quên khoe khoang: "Ba em đẹp trai không?"

Cố Khiếu Hành gật đầu đồng ý: "Ừm, rất đẹp trai."

Thẩm Ngưng Sơ vừa nói xong thì tiến sát lại gần Cố Khiếu Hành, anh ngồi cô đứng, cô cúi người xuống anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô.

Hơi thở quen thuộc đến gần, hai người đều không nhịn được nuốt nước saliva, Cố Khiếu Hành chỉ cảm thấy người trước mặt thật thơm, còn Thẩm Ngưng Sơ lại cảm thấy nhìn kỹ Cố Khiếu Hành thật đẹp trai.

Gương mặt thanh tú ấy như được chạm khắc tỉ mỉ, quả nhiên là 365 độ không góc chết, trong lòng dâng lên cảm giác mình thật may mắn.

"Cố Khiếu Hành, anh cũng đẹp trai quá đi."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 183



Lời khen bất giác thốt ra, Cố Khiếu Hành lại đỏ mặt, lần này không chỉ đỏ mặt, mà tim còn đập nhanh hơn.

Anh cũng muốn kiềm chế, nhưng không kiềm chế được, dù sao bạn gái cũng khen anh đẹp trai mà!

"Vậy em thấy anh đẹp trai như vậy, có thể hôn anh thêm hai cái nữa không?" Cố Khiếu Hành ngẩng đầu, đôi mắt vốn sâu thẳm khó dò giờ lại ẩn chứa tia mong đợi, trông còn đáng thương hơn cả chú cún con xin được v**t v*.

Thẩm Ngưng Sơ:... Hả???? Cố Khiếu Hành sau khi yêu sao lại thế này!

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành không nói gì, thật ra người đàn ông này hôn rất thích.

Nhưng cô không thể dễ dàng đồng ý như vậy, nếu không sẽ khiến cô trông rất thèm khát, hình tượng tiểu tiên nữ vẫn phải giữ vững.

Bởi vì cả hai đều không nói gì nên bầu không khí im lặng, thấy cô không nói gì, Cố Khiếu Hành cho rằng cô đã ngầm đồng ý, không chút do dự liền áp môi mình lên.

Khác với việc Thẩm Ngưng Sơ hôn lên mặt, cằm, yết hầu của anh, anh trực tiếp hôn lên môi cô.

Thẩm Ngưng Sơ theo bản năng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác ấm áp trên môi, đầu mũi là hơi thở hòa quyện của hai người.

Ban đầu, hai người chỉ đứng im, nhưng khi Cố Khiếu Hành đưa tay ôm lấy eo Thẩm Ngưng Sơ, kéo cô vào lòng thì mọi thứ đã thay đổi.

Cố Khiếu Hành cũng là người thiếu kinh nghiệm, d** tai vốn đã đỏ bừng càng lúc càng nóng ran khi nụ hôn của hai người thêm sâu, nhưng lúc này anh không còn quan tâm đến điều đó nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, môi của người yêu anh thật mềm mại, thật thơm, muốn cắn một cái.

Dường như có một con thú dữ đang ẩn náu trong cơ thể, dần dần thức tỉnh theo nụ hôn.

Nhận thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, Cố Khiếu Hành luyến tiếc buông người trong lòng ra, sợ rằng nếu tiếp tục hôn nữa sẽ khiến cô sợ hãi.

Môi của hai người vừa mới hôn xong đều ướt át như được phủ một lớp sương sớm, vừa nhìn nhau, cả hai đều có chút ngại ngùng, ban đầu Thẩm Ngưng Sơ không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như bị bắt nạt của người đàn ông, bản thân lại đang ngồi trên đùi anh, sự xấu hổ sau đó cũng hiện lên trên khuôn mặt cô.

Quen hơi bén tiếng, Cố Khiếu Hành không biết tai mình đã đỏ ửng bao nhiêu lần rồi, bây giờ thấy người trong lòng cũng đỏ mặt, anh lại bình tĩnh hơn, nhìn người con gái với đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng trong lòng, anh cúi xuống hôn thêm một cái nữa mới hài lòng.

Thẩm Ngưng Sơ hoàn hồn lại, phát hiện người này càng ngày càng được nước lấn tới, vậy mà không hỏi ý kiến cô đã dám tự tiện hôn, đưa tay lên đ.ấ.m vào vai anh: "Đồ lưu manh!"

Người đàn ông vừa được thỏa mãn lúc này lại làm nũng, nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ cọ cọ: "Ừm, anh lưu manh để em thơm là được rồi!"

Thẩm Ngưng Sơ: Cứu mạng, có phải cô đã châm ngòi nhầm thứ gì rồi không, tại sao cán bộ lão thành thập niên 70 lại đột nhiên thay đổi thành người khác thế này, đây là kích hoạt phải cái công tắc gì rồi sao?

Cố Khiếu Hành thật sự thuộc kiểu vô sư tự thông, rõ ràng trước đây chưa từng nghĩ mình có thể nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ lại thốt ra một cách dễ dàng.

"Sao thế? Tiểu Sơ thơm tho của anh? Sao lại không nói gì nữa?"

Trời ơi, Thẩm Ngưng Sơ không khỏi che mặt, không muốn nhìn Cố Khiếu Hành: "Anh đừng nói nữa."

"Tại sao?" Cố Khiếu Hành khẽ nhếch môi cười hỏi: "Không nói thì anh tiếp tục hôn em được không?"

Trời ơi, cái tên đàn ông này!!

Cố Khiếu Hành quên mất mình đã về nhà như thế nào, chỉ nhớ khi bước ra khỏi phòng Thẩm Ngưng Sơ, cả người anh như đang bay bổng.

Ngay cả khi đã nằm trên giường, anh vẫn còn đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, cả người như đang ở trên mây, cơ thể như được nâng niu bởi những đám mây, anh không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ cảm thấy rất ngọt ngào và hạnh phúc.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 184



Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bồn chồn, lo lắng, cứ một phút lại nhìn đồng hồ vô số lần, trời sáng mai mới tối, anh đã mong trời sáng, anh muốn gặp Thẩm Ngưng Sơ.

Cuối cùng không nhịn được nữa liền ném đồng hồ lên tủ xa hơn một chút, nhắc nhở bản thân không được nhìn nữa.

Năm hai mươi lăm tuổi, cái tuổi mà ai cũng cho là đã lớn tuổi, anh gặp được người mình thích và muốn che chở, yêu đương khiến anh trở nên giống như một cậu nhóc chưa trải sự đời, chỉ vì một nụ hôn mà nửa đêm không ngủ được.

Thẩm Ngưng Sơ thì không giống như Cố Khiếu Hành bồn chồn, lo lắng, nhưng nằm trên giường cũng không nhịn được cười, thảo nào trước đây các bạn học ở trường nói yêu đương là chuyện không thể giấu được, nhưng mà Cố Khiếu Hành tiến bộ nhanh thật đấy, mới hôn có hai lần mà đã lên tay rồi, phải nói là anh ấy rất biết hôn.

Tối nay không chỉ hai đứa trẻ hưng phấn đến mức không ngủ được, mà Trần Quý Uyên cũng mất ngủ, trở mình vô số lần cuối cùng cũng ngồi dậy, phát hiện vợ cũng chưa ngủ, bèn bật đèn đầu giường.

“Vân Thanh, trong lòng tôi cứ trống rỗng thế nào ấy.”

Chu Vân Thanh sao lại không như vậy: “Ai mà chẳng thế?”

Nghe vợ nói cũng khó chịu, Trần Quý Uyên bỗng nhướng mày, hưng phấn nói: “Nếu vậy, hay là tôi điều thằng nhóc Cố kia đến Tây Bắc?” Nó mà đến Tây Bắc thì không thể giành cháu ngoại của ông được nữa.

Chu Vân Thanh nghe xong liền trợn mắt nhìn chồng: “Ông nói bậy bạ gì thế, nhỡ đâu lúc đó Tiểu Sơ cũng đi theo thì sao, ông đúng là gậy ông đập lưng ông.”

Trần Quý Uyên nghe vậy, đúng là có khả năng, thằng nhóc Cố Khiếu Hành này lắm trò lắm.

Chu Vân Thanh biết chồng không nỡ xa cháu ngoại, nhưng quá trình trưởng thành của con cháu chính là quá trình cha mẹ buông tay, con cháu đời sau cũng không phải là công cụ trong tay họ, mà là những sinh mệnh bằng xương bằng thịt.

Không gì quan trọng bằng việc để chúng được vui vẻ, hạnh phúc.

Trần Quý Uyên nghe lời vợ nói, không ngờ bản thân lại không được khoáng đạt bằng vợ, nhất thời vô cùng hổ thẹn.

“Vân Thanh...”

“Qúy Uyên, em biết anh vì chuyện của A Trân mà cảm thấy có lỗi với hai mẹ con họ, muốn dốc hết sức bù đắp, nhưng con cái hạnh phúc chẳng phải là sự bù đắp lớn nhất hay sao?”

“Hơn nữa sau này hai đứa kết hôn, nhà mình rộng như vậy cứ để Tiểu Sơ và A Hành ở nhà, chẳng phải là ở bên cạnh mình hay sao?”

Trần Quý Uyên nghĩ vậy cũng thấy đúng, cục tức trong lòng cũng tan biến.

————

Mối quan hệ của hai đứa trẻ coi như đã chắc chắn, vì lý do công việc nên bố mẹ Cố Khiếu Hành vẫn chưa có dịp về, nhưng Cố Khiếu Hành vẫn gọi điện thoại báo tin.

Hai vợ chồng biết con trai đã tìm được đối tượng, lại là cháu ngoại của nhà họ Trần thì vô cùng xúc động, nếu không phải vì công việc không thể rời đi, thật sự là muốn về nhà ngay lập tức.

Đương nhiên người chưa về thì quà không thể thiếu, ngoài những món quà đã chuẩn bị từ trước thì còn có một cuốn sổ tiết kiệm.

Bên trong còn kẹp rất nhiều loại phiếu, đây đều là hai vợ chồng chuẩn bị cho con trai út kết hôn, bây giờ đương nhiên có thể đưa hết cho con trai.

Cố Khiếu Hành cũng không khách sáo, sau khi cảm ơn bố mẹ thì nhận lấy tất cả.

Từ sau khi Cố Khiếu Hành đến nhà, Thái Hạc Chương và Hồ Đức Dung cũng bắt đầu chuẩn bị lễ vật để đến nhà gái.

Tuy hai nhà thân thiết nhưng chuyện này càng không thể qua loa.

Mãi đến trước ngày Chủ nhật, Hồ Đức Dung và Thái Hạc Chương mới chuẩn bị xong lễ vật ra mắt, tối hôm đó anh cả, chị dâu cả và các anh họ của Thẩm Ngưng Sơ cũng về.

Vì cậu hai đang công tác ở đơn vị chưa thể về nên chỉ có dì hai về.

Dù sao thì chuyện cháu gái có đối tượng là quan trọng nhất.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 185



Vì vậy, tối nay nhà họ Trần rất náo nhiệt, trên bàn ăn tối vô cùng rôm rả, Cố Khiếu Hành đương nhiên ngồi cạnh người yêu của mình, lúc ăn cơm hết sức chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ, thậm chí còn gỡ hết xương cá rồi mới gắp thịt cá vào bát cho cô.

Hành động này khiến Thái Hạc Chương cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, nhưng nhìn thấy cháu ngoại của mình biết cách chăm sóc người khác như vậy cũng không khỏi cảm thấy an ủi, cuối cùng cũng không làm mất mặt nhà họ Trần, dù sao thì chăm sóc người yêu của mình cũng không có gì đáng xấu hổ.

Hành động này của Cố Khiếu Hành lại khiến nhà họ Trần thêm phần hài lòng, đương nhiên là trừ Trần Luật ra.

Trong lòng anh ấy khó chịu vô cùng, lúc ăn cơm đến nghiến cả răng, tên chó c.h.ế.t tiệt này chắc chắn là giấu diếm mình dụ dỗ em gái mình đi rồi.

Từ ngày yêu nhau, tình cảm của Thẩm Ngưng Sơ và Cố Khiếu Hành tiến triển vượt bậc, giờ đây hoàn toàn là do Cố Khiếu Hành đưa đón Thẩm Ngưng Sơ đi học về.

Trần Luật - anh trai cô, ngược lại trở thành người thừa, hắn cũng không phải kẻ vô tâm, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng.

Nhưng sự không cam lòng này chưa kéo dài được hai ngày thì đã đón nhận một tin tốt, Cố Khiếu Hành có nhiệm vụ phải đi công tác xa.

Trần Luật nghe được tin này thì tất nhiên phải đi khoe khoang một phen, kết quả là tên kia hiện tại rất tự tin, chẳng những không tiếp nhận khiêu khích mà còn trơ trẽn nói: "Anh ba, khoảng thời gian này phiền anh chăm sóc Tiểu Sơ giúp em."

Trần Luật có cảm giác như đ.ấ.m vào bông, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà không có chỗ nào để trút giận, còn phải đồng ý, dù sao đó cũng là em gái ruột của hắn.

Cho nên hắn mới nói tên này âm hiểm, rõ ràng là em gái của anh ấy, anh ấy còn không biết chăm sóc sao? Vậy mà tên này cứ phải nhắc một câu, mình mà không đồng ý thì chắc chắn không được, mà đồng ý thì lại mắc bẫy, chứng tỏ mình có tức giận đến đâu cũng phải nghe lời hắn, thật sự là âm hiểm đáng ghét đến cực điểm.

"Em gái ruột của tôi, chẳng lẽ tôi không biết chăm sóc?"

"Vậy thì đa tạ anh ba."

"..." Tức c.h.ế.t mất!

Đây là lần đầu tiên Cố Khiếu Hành đi công tác xa nhà sau khi xác nhận quan hệ, cho nên buổi tối nhất định phải đến chào tạm biệt Thẩm Ngưng Sơ.

Lúc anh đến thì Trần Quý Uyên, Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân đều đang ở phòng khách, sau khi vào nhà, Cố Khiếu Hành lễ phép chào hỏi: "Ông ngoại, bà ngoại, bác gái Uyển Trân."

"A Hành đến rồi." Trần Uyển Trân đã coi Cố Khiếu Hành như con rể rồi, cho nên thấy anh đến liền nói thẳng: "Tiểu Sơ đang ở trên lầu."

Cố Khiếu Hành cười nói: "Vậy con lên tìm Tiểu Sơ."

Trần Uyển Trân nhìn thấy Cố Khiếu Hành phong trần mệt mỏi, tối nay nghe A Luật nói A Hành phải đi công tác, chắc là đến để tạm biệt con gái, cho nên đứng dậy định đi vào bếp chuẩn bị ít trái cây, muốn để hai đứa nói chuyện thêm một lát.

Trần Quý Uyên nhìn Cố Khiếu Hành đến như về nhà mình, cảm giác chua xót lại ùa về, cũng đứng dậy đi ra sân sau, vừa đi vừa nhìn thấy cháu trai Trần Luật đang ngồi hóng mát trong sân.

Trần Luật đã sớm nghe thấy tiếng Cố Khiếu Hành đến nhà, thấy ông nội đi ra, chủ động nhường chỗ cho ông.

Hai ông cháu ngồi cạnh nhau, ánh mắt đều theo bản năng nhìn về phía lầu ba, mặc dù ở vị trí này cũng không nhìn thấy gì.

Trần Luật nhìn thấy ông nội như vậy thì đau lòng, chút khó chịu của bản thân dường như cũng tiêu tan, đột nhiên nhớ tới lời nói lúc chiều nay nghe được ở ngoài văn phòng cậu, bỗng nhiên ngồi thẳng người an ủi ông nội: "Ông nội, ông cũng đừng quá đau lòng."

Trần Quý Uyên còn đang cảm động vì cuối cùng cháu trai cũng hiểu chuyện, đã biết an ủi người khác rồi.

Ai ngờ câu nói tiếp theo của Trần Luật suýt chút nữa làm Trần Quý Uyên nổi trận lôi đình.

"Sau này ông còn đau lòng hơn nữa, hôm nay cháu nghe thấy có người gọi điện thoại cho cậu, hình như đang hỏi thăm cô út!" Theo Trần Luật thấy, cô út của anh ấy xinh đẹp dịu dàng, có người để ý cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cô út còn trẻ, cũng nên có thêm một người thương yêu cô ấy, chỉ cần người đó vượt qua được cửa ải nhà họ, hắn là người vui mừng nhất.

Chỉ là không biết ông nội có còn đau lòng hơn nữa hay không?

Trần Quý Uyên:...?? Đôi khi thật sự rất muốn đánh người.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 186



Bởi vì lời nói của cháu trai mà Trần Quý Uyên cả đêm trằn trọc không ngủ được, sáng sớm hôm sau liền đi tìm con trai cả.

"Hôm qua ba nghe A Luật nói có người hỏi thăm chuyện của A Trân?" Con gái mới hơn ba mươi tuổi, lại xinh đẹp, trước kia vì lo lắng tái giá con gái sẽ bị bắt nạt nên một mình nuôi con.

Trần Quý Uyên đương nhiên cũng mong con gái có cuộc sống hạnh phúc, vì vậy dạo này trong đại viện cũng có không ít người hỏi thăm tình hình của con gái ông, chỉ là chọn tới chọn lui Trần Quý Uyên đều có chút không vừa mắt.

"Quả thật có người hỏi thăm chuyện của em gái, nhưng chắc không phải chuyện mà cha đang nghĩ đâu."

Trần Quý Uyên nghe vậy sắc mặt hơi đổi, cho là người nhà họ Trần ở quê, dù sao thì Vương Đại Hoa kia đã bị bắt, con gái bà ta vì chọc giận nhà họ Tống nên cũng bị Tống Hoa đưa đi cải tạo ở nông trường rồi.

Tuy rằng những người còn lại đều đã bị Trần Quý Uyên cảnh cáo qua, nhưng vì tiền tài khó đảm bảo không sinh ra ý đồ xấu, nhất thời nghiêm nghị hơn: "Là chuyện gì?"

Trần Cảnh An nói: "Là Tống Chiêu Huy, anh ấy hỏi con có phải đã tìm được em gái chưa."

"Tống Chiêu Huy? Cậu ta hỏi chuyện này làm gì?"

Nói đến Trần Quý Uyên và nhà họ Tống, ngoại trừ Tống Thành ra thì quan hệ cũng không tính là cứng nhắc, nhưng với hai cha con Tống Chiêu Huy thì quan hệ lại càng tốt hơn, Tống Chiêu Huy là con trai của bác cả Tống Thành, là họ hàng với nhà họ Tống.

Trần Cảnh An bèn đem đầu đuôi câu chuyện kể cho cha nghe, lúc đó Tống Chiêu Huy vì bị thương nên mới nhờ Trần Luật và Cố Khiếu Hành thay anh ta đưa tiền trợ cấp đến Đại Hà thôn.

Về sau vì vết thương quá nặng nên anh ta được đưa lên Bắc Kinh chữa trị, vừa mới từ Bắc Kinh trở về nghe nói con gái mà nhà họ Trần tìm được chính là người mà anh ta vẫn luôn âm thầm chăm sóc, nên mới gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Trần Quý Uyên nghe xong là chuyện này, sau khi con gái trở về ông đã biết được mười mấy năm sau khi con rể hy sinh đều là người của bộ đội con rể hết lòng chăm sóc hai mẹ con, ông cũng lập tức liên lạc với bên căn cứ Tây Thành để cảm ơn.

Bây giờ nghe nói Tống Chiêu Huy sau khi khỏi bệnh trở về còn nhớ đến chuyện này, chút khó chịu trong lòng ông lập tức tan biến: "Ba nghe nói Chiêu Huy cũng muốn chuyển công tác đến Dung Thành bên này, vừa hay cậu ấy về chúng ta cả nhà phải đến nhà cảm ơn cho phải phép."

Trần Cảnh An đương nhiên không có ý kiến, đối với kẻ đã từng bắt nạt em gái và cháu gái, ông sẽ không bỏ qua, còn đối với người đã từng giúp đỡ họ, tất nhiên ông sẽ chân thành cảm ơn.

Chỉ là đối với cuộc điện thoại của Tống Chiêu Huy này, Trần Cảnh An thân là anh cả lại đặc biệt coi trọng.

Không vì gì khác, từ sau khi nhận được điện thoại hôm qua, anh ấy mới đi điều tra lại mọi chuyện trong gần mười năm nay, vốn dĩ lần trước khi đón em gái và cháu gái về, biết được những năm qua đều là Tống Chiêu Huy âm thầm giúp đỡ em gái, ngay cả tiền trợ cấp cũng là do anh ta tự bỏ tiền túi ra.

Ban đầu anh ấy cứ tưởng là Tống Chiêu Huy quý trọng Thẩm Bách Bình là một thuộc hạ đắc lực, nên mới chăm sóc vợ con anh ta.

Dù sao thì em gái cũng không hiểu rõ về việc chi trả tiền trợ cấp của bộ đội, nhưng cả nhà bọn họ đều là người trong quân đội, làm sao có thể không biết, tuy rằng đối với những trường hợp đặc biệt thì sau này mỗi năm quả thật sẽ có một ít tiền trợ cấp, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều như Tống Chiêu Huy cho.

Mười mấy năm nay, bản thân anh ta sợ là đã phải bỏ ra không ít tiền bạc và tem phiếu.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 187



Chỉ là hôm qua anh thấy Tống Chiêu Huy còn cố ý gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của em gái, lại còn nói với anh rằng em gái một mình nuôi con gái những năm qua rất vất vả, bảo mình nhất định phải đối xử tốt với em gái...

Trần Cảnh An cũng không phải kẻ ngốc, đủ loại chuyện như vậy ông còn có thể không nghi ngờ sao, nên đã cố ý đi điều tra chuyện năm đó, không ngờ vừa điều tra đã phát hiện ra một chuyện động trời.

Thì ra người em rể kia của ông trước khi lâm chung còn cố ý cầu xin Tống Chiêu Huy, khi đó còn là đoàn trưởng, hãy chăm sóc vợ con mình.

Nói là chăm sóc, kỳ thực cũng coi như là giao phó vợ con cho Tống Chiêu Huy, dù sao thì Thẩm Bách Bình rất hiểu rõ vợ chồng Trần Đại Dũng là người như thế nào.

Ông ta biết rõ nếu không có mình, với tính cách của vợ mình rất có thể sẽ bị nhà họ Trần bòn rút, mà con gái lại còn nhỏ, ông ta nhất định là không yên tâm.

Là người mười lăm tuổi đã lên đường ra trận, Trần Cảnh An rất hiểu rõ ý tứ trong lời giao phó của Thẩm Bách Bình, tuyệt đối không phải chỉ là giúp đỡ chăm sóc, mà là muốn Tống Chiêu Huy cưới A Trân.

Chuyện như vậy trong quân đội cũng không phải là hiếm, dù sao thì đồng đội quả thực là người mà bọn họ tin tưởng nhất.

Vì chuyện này, Trần Cảnh An còn cố ý gọi điện thoại về thôn Đại Hà, hỏi thăm tình hình năm đó của bí thư chi bộ Lâm, không ngờ lúc đó Tống Chiêu Huy thật sự đã đề nghị muốn đưa A Trân và Tiểu Sơ về quân khu, từ nay về sau sẽ do anh ta chăm sóc hai mẹ con.

Chỉ là năm đó, A Trân lo lắng con gái bị bắt nạt nên đã kiên quyết từ chối.

Tống Chiêu Huy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng gần như một nửa tiền trợ cấp của mình anh ấy đều gửi cho A Trân dưới danh nghĩa tiền tử tuất, kiên trì mười mấy năm trời, cho đến khi Tiểu Sơ mười tám tuổi, năm đó nhà họ cũng đón em gái và cháu gái về.

Nghe con trai nói xong, ông Trần Quý Uyên nhìn con trai hồi lâu không nói: “Nói như vậy, Tống Chiêu Huy cũng là người đáng để phó thác.”

Trần Cảnh An vốn tưởng rằng cha mình sẽ rất tức giận, dù sao từ khi em gái trở về, người khác chỉ cần nhắc đến một người đồng chí nam phù hợp thôi là cơ bản đều bị cha đánh giá là chẳng ra gì.

Thực ra đối với Tống Chiêu Huy và em gái, Trần Cảnh An vẫn luôn ủng hộ, dù sao năm đó em gái vì con gái mới không muốn tái giá, một mình người ta cũng đã đủ vất vả rồi, bây giờ cháu gái cũng đã có đối tượng, không thể để em gái cứ mãi cô đơn như vậy được.

Tuy về nhà có cả một gia đình lớn, nhưng tình cảm vợ chồng và tình cảm cha mẹ anh em ruột thịt là hoàn toàn khác nhau.

Là anh cả, trong lòng Trần Cảnh An chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là để em gái và cháu gái được hạnh phúc.

Nghĩ đến việc em gái kết hôn mà không nhận được lời chúc phúc từ phía nhà mẹ đẻ, ông cũng muốn có cơ hội bù đắp lại tất cả, để em gái không còn gì phải hối tiếc.

Tuy Tống Chiêu Huy là người nhà họ Tống, nhưng rốt cuộc cũng khác hoàn toàn với Tống Thành, hơn nữa những năm nay anh ấy gần như không liên lạc gì với nhà Tống Thành, nên chắc chắn sẽ không vì chuyện của Trần Tố và Tống Thành mà liên lụy đến người khác.

Ông thậm chí còn nói với cha mình một chuyện: “À phải rồi, ba, ba còn nhớ mười năm trước nhà anh Tống Chiêu Huy định giới thiệu cho anh ấy một đối tượng không?”

Trần Quý Uyên gật đầu: “Sao vậy?”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 188



“Sau đó, dì Tống còn than thở với mẹ về chuyện con trai của dì ấy cơ mà? Ban đầu, cậu ta đồng ý về nhà xem mắt, kết quả là trước ngày về lại thay đổi, nói rằng mình có người cần chăm sóc, kết quả là thoắt cái đã mười mấy năm rồi mà vẫn chưa dẫn ai về nhà.”

“Con đoán lần này anh ấy được điều về đây cũng có chút liên quan đến em gái.”

Theo như Trần Cảnh An được biết, ban đầu Tống Chiêu Huy đã đồng ý chấp nhận sự sắp xếp của gia đình để xem mắt kết hôn, dù sao lúc đó anh ấy cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Sau đó, có lẽ anh ấy đã từ chối sự sắp xếp của gia đình vì em gái.

Thoắt cái đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa từng nhắc đến chuyện lấy vợ sinh con.

Nghe vậy, Trần Quý Uyên không nói gì, phải nói rằng hành động của Tống Chiêu Huy khiến ông cũng có chút thiện cảm, dù sao những năm qua không có anh ta thì không biết con gái ông còn sống hay chết.

Tuy nhiên, một việc là một việc: “Chuyện này còn phải xem ý của em gái con, nếu A Trân không đồng ý thì ân tình của Tống Chiêu Huy chúng ta sẽ trả lại.” Chẳng lẽ còn muốn mang ơn rồi gả con gái cho anh ta hay sao?

Trần Quý Uyên không ngờ con gái và cháu gái ngoại mới về nhà được một thời gian ngắn như vậy mà đã có người để ý rồi, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Điều quan trọng là làm cha còn phải suy tính cẩn thận, đừng nói là đau lòng đến mức nào, ông không vui thì người chịu trận chính là Trần Luật, một ngày mắng nhỏ, ba ngày mắng lớn.

Trần Luật đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Cố Khiếu Hành, đều tại tên này cướp mất em gái mình nên ông nội mới không vui.

Vì vậy, vào ngày thứ năm Cố Khiếu Hành rời đi, Trần Luật đột nhiên nhớ anh ta vô cùng, nếu tên này còn ở đây thì có thể giúp cậu ta thu hút một chút hỏa lực rồi.

————

Năm đó, người nhớ Cố Khiếu Hành không chỉ có Trần Luật mà Thẩm Ngưng Sơ thực ra cũng rất nhớ anh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những món đồ anh tặng, cô mới chợt nhận ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, anh đã trở thành một người khá quan trọng đối với mình.

Bởi vì Thẩm Ngưng Sơ thậm chí còn bắt đầu lo lắng liệu nhiệm vụ của anh có gặp nguy hiểm gì không, cũng không biết khi nào anh mới trở về.

“Cạch” một tiếng động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Ngưng Sơ, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ, đang định đưa tay đóng cửa sổ thì phát hiện dưới lầu có một bóng người quen thuộc đang đứng.

Cô thò đầu ra nhìn, người đàn ông mặc quân phục trên mặt vẫn còn bụi đường chưa kịp lau, đang mượn ánh đèn yếu ớt bên cạnh vẫy tay với cô.

Thẩm Ngưng Sơ hai tay chống lên khung cửa sổ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông dưới lầu mỉm cười, im lặng hỏi anh sao không vào nhà?

Cố Khiếu Hành nhìn cô gái trên bệ cửa sổ, mái tóc suôn mượt vén sau tai, khi cười lên má lúm đồng tiền hiện rõ, đủ sức khiến người ta say đắm.

Hiểu được khẩu hình của cô, anh giơ tay đeo đồng hồ lên, rồi chỉ vào đồng hồ lắc đầu, ý nói đã quá muộn, lẽ ra anh không nên đến, dù sao nửa đêm thế này cũng ảnh hưởng đến thanh danh của cô, nhưng anh lại nhớ cô da diết, nên mới lén lút đến đây nhìn một cái.

Thẩm Ngưng Sơ hiểu ý anh, không nhịn được trợn mắt, lúc này còn giả vờ làm cán bộ già cấm dục.

Nhưng ngay sau đó, sự ngọt ngào lại ập đến nhấn chìm cô, phải nói là ngoài khuôn mặt rất vừa mắt cô ra thì nhân phẩm của Cố Khiếu Hành thật sự không chê vào đâu được, bởi vì anh làm việc gì cũng sẽ vô thức nghĩ cho cô, trước đây cô thường nghe người ta nói phải tìm một người đàn ông tốt bụng, có lẽ chính là kiểu người như Cố Khiếu Hành.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 189



Không phải cố ý đối xử tốt với bạn, mà vì giáo dưỡng tốt đẹp khiến anh ấy quan tâm đến bạn nhiều hơn, nói thật lòng thì điều này khó có thể khiến người ta không động lòng.

Thẩm Ngưng Sơ thấy hình tượng người nào đó càng ngay thẳng thì càng muốn trêu chọc người đó, cố ý nói: “Nhưng em muốn anh thì phải làm sao? Muốn ôm anh.”

Thật ra Cố Khiếu Hành tự nhận mình không kiềm chế được như vậy, chỉ là Thẩm Ngưng Sơ ở tầng ba, anh mà trèo tường thì động tĩnh quá lớn, chỉ cần là tầng hai, anh nhất định sẽ trèo tường vào ôm cô.

Bây giờ Thẩm Ngưng Sơ tuy không nói ra lời nhưng cũng khiến anh muốn rụng rời chân tay, thật sự hận không thể mọc cánh bay lên.

Nhưng cuối cùng vẫn kìm chế, nhìn đồng hồ: “Nhanh nhất là năm tiếng nữa anh có thể đến tìm em.” Bây giờ là mười hai giờ đêm, năm tiếng nữa rất nhiều người trong đại viện sẽ phải dậy, đến lúc đó anh đến thăm nom cũng quang minh chính đại.

Thẩm Ngưng Sơ nhìn người đàn ông nghiêm túc, trong lòng nhịn cười muốn nội thương, nhưng nhìn người dưới lầu sốt ruột đi qua đi lại cũng không dám trêu chọc nữa, nếu Cố Khiếu Hành thật sự bất chấp tất cả mà lên đây thì không chừng chân sẽ bị đánh gãy.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Cố Khiếu Hành thật sự đã đến báo cáo với nhà họ Trần vào lúc năm giờ, thậm chí để che mắt mọi người, anh còn cố ý dậy từ sớm đến nhà ăn mua bánh bao, người ta còn chưa hấp xong nồi bánh bao đầu tiên thì đã bị anh giục giã.

Lúc mang đến nhà họTrần thì Trần Quý Uyên mới vừa thức dậy.

Vì nhớ Cố Khiếu Hành nói năm giờ sẽ đến nên Thẩm Ngưng Sơ đã đặc biệt đặt đồng hồ báo thức, muốn xem xem anh có thật sự đến đúng hẹn hay không, không ngờ cô vừa xuống lầu thì người này đã đến rồi.

Trần Quý Uyên vừa sáng sớm đã nhìn thấy Cố Khiếu Hành nên tâm trạng đã không vui vẻ gì, bây giờ lại thấy cháu gái vui vẻ chạy xuống lầu, sau đó lại liên tưởng đến tiếng động mạnh ông nghe thấy tối qua.

Lập tức hiểu ra mọi chuyện, đúng lúc này Trần Luật cũng thức dậy, Trần Quý Uyên nhìn thấy đám nhóc thối tha này liền bực bội, xoay người nhấc điện thoại gọi cho con trai cả Trần Cảnh An.

Trần Cảnh An bên kia cũng vừa mới thức dậy, nhận được điện thoại của ba cũng có chút bất ngờ, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

Ai ngờ Trần Quý Uyên lập tức lớn tiếng nói: “Cảnh An, kế hoạch huấn luyện mùa thu của con thêm mấy hạng mục nữa đi, không tăng cường huấn luyện thì làm sao mà báo đáp tổ quốc được?” Cứ để chúng nó ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, nửa đêm về nhà còn có thể bay nhảy lung tung!

Tinh thần phấn chấn như vậy mà không mang ra huấn luyện thì thật uổng phí!

Trần Luật ngơ ngác:??? Không phải chứ, sao ngủ một giấc dậy trời đã sập rồi?

Cho dù sau này Trần Quý Uyên có tăng cường huấn luyện hay không thì đây cũng là lúc Cố Khiếu Hành và đồng đội bận rộn nhất, ngoài việc huấn luyện bắt buộc thì việc thu hoạch mùa thu ở nông trường cũng sắp bắt đầu.

Thẩm Ngưng Sơ không biết quân đội thời kỳ sau có phải làm ruộng hay không, nhưng thời điểm này thì công việc ở nông trường của đơn vị cũng được phân bổ cho các đại đội.

Sau khi thu hoạch mùa thu xong, việc sửa đường, bắc cầu cũng không thể thiếu bóng dáng của bộ đội giải phóng, ngoài dân làng xung quanh thì đông nhất chính là các chiến sĩ mặc quân phục.

Sinh viên đại học bây giờ cũng chẳng rảnh rỗi gì, ngoài thực tập ra thì môn lao động cũng là môn học bắt buộc.

Bên kia sông Thông Giang sắp xây cầu, sinh viên lớp cầu đường gần như một nửa thời gian phải theo giáo sư học tập lao động bên đó, các lớp khác cũng thay phiên nhau đến đó lao động.
 
Back
Top Bottom