Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 30



Cố Khiếu Hành nhận ra vẻ tiếc nuối trong mắt Trần Uyển Trân, đột nhiên nghĩ đến tuổi của mình: “Dì Trần, thật ra cháu còn chưa…” Hai mươi lăm tuổi, tuy chỉ còn vài ngày nữa là tròn hai mươi lăm, nhưng thiếu một ngày thì vẫn là hai mươi tư, tuổi này cũng không tính là già chứ?

“Đồng chí Cố, cháu có quen một vị thủ trưởng tên Trần Quý Uyên ở khu đại viện quân khu không?”

Cố Khiếu Hành còn chưa dứt lời đã bị câu hỏi của Trần Uyển Trân cắt ngang.

“Ông Trần ạ?” Cố Khiếu Hành gật đầu: “Cháu quen, cháu và cháu trai của ông ấy, Trần Luật là bạn học và đồng đội, bà ngoại cháu và Trần nãi nãi là bạn thân của nhau.”

Nghe vậy, Trần Uyển Trân lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy Đồng chí Cố có thể giúp dì đi gặp họ được không?”

“Dì rần” Cố Khiếu Hành nghi hoặc nhìn Trần Uyển Trân, với sự nhạy bén của mình, trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Quả nhiên câu trả lời giống hệt như cậu dự đoán.

“Có lẽ tôi là con gái của họ.”

“Thành thật khai báo, năm đó tại sao lại tráo con?”

Triệu Tú Lan đến ruộng rồi mà trong lòng vẫn không yên, luôn cảm thấy hai người đó tuyệt đối không phải đến thăm Lưu Quế Hoa đơn thuần như vậy, nên sau khi đăng ký xong với người ghi công, bà ta lại lấy cớ bị đau bụng, phải về nhà.

Trở về, bà ta nấp trong bóng tối, thấy người trong nhà Lưu Quế Hoa đều ra ngoài làm việc hết, mới lén lút đi đến bức tường phía sau nhà Lưu Quế Hoa.

Trước đây nhà bà ta ở sát vách nhà Lưu Quế Hoa, hai nhà chung một cái sân, sau này xã hội mới, người trong nhà cũng đông hơn, nên mới chuyển ra xa một chút, xây nhà to hơn, nhà họ Lưu cũng mở rộng khu vực này.

Vì vậy, Triệu Tú Lan rất quen thuộc với nhà Lưu Quế Hoa, nơi bà ta trốn rất kín đáo, nhưng bà ta có thể nghe rõ mọi thứ người ta nói trong nhà.

Ai ngờ nơi bí mật như vậy mà vẫn bị tóm.

Trần Luật đã sớm chú ý đến Triệu Tú Lan, từ lúc xuống xe, anh ấy đã phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn không giống như đang xem náo nhiệt, là một quân nhân, sự nhạy bén này anh vẫn có.

Vì vậy, anh ấy cố ý đi chậm lại nửa bước, quả nhiên người phụ nữ này vẫn luôn chú ý đến mình.

Nếu là người bình thường xem náo nhiệt xong thì tự nhiên sẽ bỏ đi, đằng này bà ta lại chú ý đến anh như vậy, nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không thể.

Trần Luật nhớ lúc đến, bà nội từng nói, lúc đó bà ấy đang hôn mê, cô út b.ú sữa của người khác.

Anh ấy phát hiện ra nhà họ Lưu rất thật thà chất phác, nếu cô út bị tráo không phải lúc đỡ đẻ thì là lúc cho b.ú hoặc lúc nào khác.

Lúc vào cửa Trần Luật đã bảo Chu Kính nấp sau cửa phòng hóng hớt, không ngờ thật sự có người đến, lúc Chu Kính ra hiệu cho anh ấy, anh ấy mới cố ý lái câu chuyện sang chuyện gia đình giúp đỡ cho con bú, không ngờ người này thật sự định chạy, đây là định đi báo tin hay bỏ trốn?

"Đồng chí Giải phóng quân, anh không thể oan uổng người khác như vậy được." Triệu Tú Lan nhìn người đàn ông trước mặt dáng người thẳng tắp, đường nét khuôn mặt rắn rỏi như cây tùng bách, rõ ràng nhìn tuổi tác không lớn nhưng cả người toát ra vẻ khiêm tốn, dè dặt, tất cả sự sắc bén đều ẩn giấu dưới bộ quân phục.

Ánh mắt sáng quắc ấy khiến người ta sợ hãi, nếu để anh ta biết người đổi họ hàng mình, vậy bà ta còn mạng mà sống sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 31



Cho nên Triệu Tú Lan kiên quyết không thừa nhận.

Trần Luật bây giờ đã khẳng định chắc chắn người này chính là người đã tráo đổi cô út của mình, chỉ cần có được lời tự thú của bà ta là đủ chứng cứ, cũng lười đôi co với bà ta.

"Chu Kính, đưa bà ta về đồn công an, bên đó có cách khiến bà ta nhận tội." Đối với người bình thường, sức uy h.i.ế.p của quân nhân thật ra không mạnh như vậy, dù sao cũng không phải tội phạm đặc biệt thì họ không có quyền thẩm vấn xử quyết, ngược lại đồn công an càng khiến người phạm lỗi sợ hãi hơn, chỉ cần bị bắt đi là có thể bị ngồi tù hoặc bị bắn.

Tiếng động bên này khiến những người dân đang làm việc phải dừng tay, bí thư chi bộ vừa mới rời đi không lâu lại dẫn người đến, nhìn Triệu Tú Lan đang bị khống chế vội vàng hỏi: "Đồng chí Giải phóng quân, đây là..."

Trần Luật nói: "Bí thư Trương, người này đánh tráo con của thủ trưởng, bây giờ chúng tôi muốn đưa bà ta đến đồn công an."

Anh ấy không nói là nghi ngờ, mà trực tiếp khẳng định Triệu Tú Lan tráo đổi con cái.

Câu nói này lập tức khiến những người đang xem náo nhiệt sững sờ.

"Cái gì? Triệu Tú Lan tráo đổi con của nhà thủ trưởng?"

"Bảo sao, năm đó Triệu Tú Lan lại tích cực giúp đỡ chăm sóc con cái như vậy, thì ra là đang tính kế này?"

"Tôi đã nói mà, Triệu Tú Lan là người thích chiếm tiện nghi như vậy, năm nào nhà thủ trưởng cũng mang quà đến, bà ta lại không hề oán trách gì, thì ra là đã tráo đổi con của người ta, thật quá độc ác!"

Lúc này có người đứng ra nói: "Đồng chí Giải phóng quân, Triệu Tú Lan chắc chắn là đã tráo đổi đứa bé cho nhà em họ của bà ta rồi, tôi đã nói năm đó em họ và vợ của em họ bà ta đến đây, sinh con xong cũng không ở cữ, sáng sớm ngày thứ năm đã lén lút bỏ đi, thì ra là đã làm chuyện này."

Người nói là hàng xóm của nhà Triệu Tú Lan tên là Tiền Kim Hoa, năm đó ba nhà là hàng xóm sát vách nhau.

Chỉ là nhà bà ở phía sau nhà Lưu Quế Hoa và Triệu Tú Lan, vì nhà không được rộng rãi nên có một số thứ phải mang ra sân nhà Lưu Quế Hoa phơi.

Kết quả là Triệu Tú Lan không vui, luôn tìm cách gây khó dễ, hai nhà cũng vì thế mà trở mặt thành thù.

"Nói đến đây tôi nhớ năm đó thủ trưởng dẫn theo các con về quê thăm Quế Hoa, tôi đã nói đứa bé gái kia có chút giống vợ của em họ Triệu Tú Lan, lúc đó tôi còn nói có lẽ là do đã b.ú sữa của cô ta mấy ngày, không ngờ lại chính là con gái ruột!"

Mọi người thi nhau nói, sự thật cũng dần được phơi bày, Triệu Tú Lan biết không thể nào chối cãi được nữa, cả người hoàn toàn suy sụp ngã xuống đất: "Tôi khai, đồng chí Giải phóng quân, tôi khai, xin các anh đừng đưa tôi đến đồn công an."

Tiếp đó, Triệu Tú Lan kể lại toàn bộ sự việc tráo đổi con cái năm xưa của mình.

Ban đầu, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa gia cảnh khó khăn, vốn định nhân dịp đến nhà Triệu Tú Lan giúp đỡ một chút, tiện thể ăn uống cho thoải mái.

Ai ngờ Phùng Mai Hoa vô tình bị ngã trong nhà dẫn đến sinh non nửa tháng.

Triệu Tú Lan vốn đã không vui khi vợ chồng người em họ đến ăn nhờ ở đậu, bây giờ lại còn phải hầu hạ ở cữ nên rất khó chịu.

Vừa hay lúc đó bà nội của Trần Luật là Chu Vân Thanh đến ở nhờ nhà Lưu Quế Hoa, lúc bấy giờ nhà nào cũng khó khăn, nhưng vì Trần Quý Uyên đang ở tiền tuyến, lại vừa bị thương trong một trận chiến nên được hưởng chế độ đặc biệt cho thương binh, ngoài một cái bánh bao trắng mỗi ngày còn có thêm một quả trứng gà.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 32



Trần Quý Uyên thương vợ, biết vợ từ nhỏ đã được cưng chiều, giờ lại vất vả sinh con cho mình, ông cũng không thể ở bên cạnh, nên phần lương thương binh của mình ông đều để dành cho vợ.

Cũng chính phần lương thương binh này đã khiến cho vợ chồng Triệu Tú Lan và Trần Đại Dũng nảy lòng tham, ban đầu họ định mặt dày đến tìm Chu Vân Thanh, nói Phùng Mai Hoa sinh non, con lại không có sữa, muốn xin Chu Vân Thanh một ít bánh bao hoặc trứng gà.

Ai ngờ đâu, còn chưa kịp hành động thì Chu Vân Thanh cũng sinh con.

Vừa mới sinh con được một lúc thì họ nghe thấy Lưu Quế Hoa kêu lên một tiếng, nghe kỹ mới biết Chu Vân Thanh bị ngất.

Bản thân Triệu Tú Lan và Phùng Mai Hoa cũng đã từng sinh con, cũng từng chứng kiến không ít người trong thôn sinh con, rất nhiều người khó sinh đều một xác hai mạng, may mắn lắm thì con mới giữ được, nghe nói Chu Vân Thanh ngất đi, liền nghĩ chắc bà cũng không sống nổi nữa.

Lúc đó Phùng Mai Hoa không cam lòng nói một câu: "Thật là phí của giời, nếu là của tôi thì tốt biết mấy?".

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Trần Đại Dũng nghe vậy lập tức ánh mắt sáng rực, đều là con gái, tại sao không phải con gái mình hưởng phúc? Hơn nữa sau này con bé lớn lên, bọn họ còn có thể tìm đến con bé, như vậy cả nhà đều được hưởng phúc.

Lòng tham một khi đã nảy sinh thì như gió thổi, Trần Đại Dũng lập tức nói ý nghĩ của mình cho vợ và chị họ, ba người bàn bạc, bèn để Triệu Tú Lan giả vờ đến giúp đỡ, sau đó Trần Đại Dũng nhân lúc Lưu Quế Hoa đang chăm sóc Chu Vân Thanh, chồng bà đi nấu nước sôi liền tráo đổi hai đứa bé.

Những chuyện còn lại Trần Luật không muốn nghe nữa, hiện tại Triệu Tú Lan đã thừa nhận chuyện tráo đổi con cái, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong thôn Hoài Hương, Chu Kính đã nhờ trưởng thôn gọi công an đến đưa Triệu Tú Lan đi.

Trần Luật là người làm việc dứt khoát, không muốn lãng phí thời gian, chuyện tính sổ với bà ta, cậu định để cô và em gái nhận nhau rồi tính sau, bây giờ điều quan trọng nhất là để ông bà biết con ruột của họ đang ở đâu, hơn nữa cậu còn phải nhanh chóng đi đón cô và em gái, nghĩ đến những lời Lữ đoàn trưởng Tống nói, cậu không muốn cô ở lại nơi đó thêm một khắc nào nữa.

————

Tối nay, nhà họ Trần trong khu quân sự đèn đuốc sáng trưng, Trần Quý Uyên gọi cả hai con trai là Trần Cảnh An và Trần Cảnh Hòa về, kể cả mấy đứa cháu cũng được gọi về hết.

"Bố/Ông nội."

Trong nhà, cháu trai nhỏ nhất là Trần Luật, cho nên mọi người đều đã có công việc, có gia đình, trừ Trần Luật vẫn ở trong khu quân sự, còn lại những đứa cháu khác hầu như đều đã có nhà riêng, nhưng cũng không ở xa.

Trần Quý Uyên sau khi Trần Luật rời đi đã gọi tất cả con cháu trong nhà về.

Mọi người đều nghĩ là mẹ/bà nội lại không khỏe, nên khi về đều đến phòng ngủ của Chu Vân Thanh.

"Bố, bố gọi chúng con về có chuyện gì vậy ạ?", Trần Cảnh Hòa nhìn thấy tinh thần mẹ rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc sáng đi bệnh viện, có chút khó hiểu hỏi.

Chu Vân Thanh cũng khó hiểu nhìn chồng, từ sau khi A Luật trở về, chồng bà luôn trong trạng thái bồn chồn, ăn cơm xong còn đứng ở cửa rất lâu.

Trần Quý Uyên không nói gì chỉ đứng trước mặt vợ cúi đầu thật sâu: "Vân Thanh, anh xin lỗi em, cũng xin lỗi con gái của chúng ta." Ông đã không bảo vệ tốt con gái mình, để con bé lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, nghĩ đến đây, lòng Trần Quý Uyên vô cùng đau đớn.

Câu nói này khiến mọi người đều sững sờ, Trần Cảnh An và Trần Cảnh Hòa vội vàng đỡ lấy bố: "Bố, bố sao vậy?"

"A Luật, cháu nói đi."

Trần Luật nghe ông nội nói, bước đến trước mặt mọi người, trước tiên đỡ lấy bà nội, sau đó mới nói bằng giọng kiên định: "Trần Tố không phải người nhà họ Trần chúng ta, cô út vừa sinh ra đã bị đánh tráo rồi."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 33



"..." Khuôn mặt Chu Vân Thanh đầy vẻ kinh ngạc, đầu óc bà ù đi, cảnh vật trước mắt nhòe nhoẹt, nếu không được Trần Luật đỡ lấy, bà đã ngã khuỵu xuống đất, tiếng ù ù trong tai mãi không dứt.

"Vân Thanh/ Mẹ/ Bà nội..."

Trần Luật biết người khó chấp nhận nhất chính là bà nội, đó là con gái bà đổi bằng cả mạng sống, bao nhiêu năm qua bà yêu thương Trần Tố hơn bất kỳ đứa con nào.

Chỉ cần Trần Tố hơi khó chịu, bà nội đã vô cùng tự trách, bà cho rằng do sinh khó nên sức khỏe Trần Tố không tốt.

Vì vậy, bao năm qua bà luôn chiều theo ý Trần Tố, ngay cả việc cô ta muốn đổi tên, ông nội không đồng ý, bà nội cũng khuyên nhủ ông.

Cả chuyện kết hôn cũng vậy, ông nội vốn đã chọn cho Trần Tố một sĩ quan trẻ tuổi mọi mặt đều tốt, vậy mà cô chê bai người ta khô khan, nhất quyết phải đến với gã trai lêu lổng vô tích sự nhà họ Tống, chỉ vì gã đó đẹp mã, miệng lưỡi ngọt ngào.

Gã đó không có công việc ổn định, ngay cả ông bà cô cũng từ bỏ, Trần Tố lại cầu xin bà nội, ngay cả công việc ở nhà máy thép cũng là bà nội phải trơ mặt nhờ ông nội xin cho.

Kết quả là vì gã đó uống rượu với người khác vào buổi tối, hôm sau đầu óc không tỉnh táo nên bị cuốn chân vào máy móc, Trần Tố vì chuyện này mà hận ông bà nội.

Bao nhiêu năm nay, mỗi lần về nhà là cô ta lại đòi tiền hoặc trách móc ông bà nội thiên vị, biết bao lần bà nội phải lén lút khóc sau khi cô ta rời đi.

Đứa con gái được nâng niu như bảo bối, giờ đây mới biết căn bản không phải con ruột của mình.

Tình cảm nuôi dưỡng hết lòng và sự áy náy với con gái ruột, ai có thể chấp nhận được?

Mãi một lúc sau Chu Vân Thanh mới khó khăn lên tiếng hỏi: "A Luật, con nói lại lần nữa xem." Bà không bị lẫn, cũng không nghe nhầm phải không?

"Mẹ..." Trần Cảnh An nhìn mẹ sắp ngã quỵ, không muốn để con trai nói thêm nữa.

Chu Vân Thanh lại đưa tay gạt tay con trai ra, nắm lấy tay Trần Luật nói: "A Luật, nói lại với bà lần nữa."

Trần Luật nhìn bà nội, lại lặp lại từng chữ một: "Trần Tố không phải người nhà ta, cô con gái nhỏ của ông bà vừa sinh ra đã bị người ta ác ý tráo đổi."

Cậu vừa dứt lời, Chu Vân Thanh đã òa khóc: "Vậy con gái của tôi đâu? Con gái của tôi bây giờ ở đâu?" Bà hỏi câu này mà cả người run rẩy, con gái bà bây giờ sống ở đâu, sống có tốt không? Liệu có oán hận bà không...

Rõ ràng bà là mẹ mà con gái bị tráo đổi mà bà lại không hề hay biết, bà quá thất trách.

Chu Vân Thanh vừa hỏi, cả nhà đều đồng loạt nhìn về phía Trần Luật, muốn biết con gái/ em gái của mình đang ở đâu.

"Bà nội yên tâm, A Hành đang ở bên cạnh cô, con đã dặn cậu ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho cô và cháu gái trước khi con đến."

"Cháu gái?" Chu Vân Thanh sững người một lúc rồi lại nói: "Phải rồi, năm nay nó cũng ba mươi bảy tuổi rồi, cũng nên có con rồi, là con gái sao? Con gái nó bao nhiêu tuổi rồi, nó lấy chồng thế nào, có tốt với nó không..."

Bà có rất nhiều điều muốn hỏi, ba mươi mấy năm bị đánh mất, bà chỉ muốn biết con gái mình sống có tốt không?

"Rất tốt, cô ấy cũng lấy một quân nhân, lại còn là một đại anh hùng, rất rất tốt với cô ấy, rất yêu thương cô, à phải rồi, cháu gái rất ngoan, rất giống bà, phải là A Hành nói nó giống bà thì con mới nhận ra." Trần Luật nhìn bà nội nước mắt lưng tròng, không dám nói với bà rằng cô đã hy sinh, những chuyện này đợi cô về rồi hãy nói.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 34



"Tốt tốt tốt..." Chu Vân Thanh nghe cháu trai nói vậy thì nói mấy tiếng tốt liên tiếp: "Vậy chúng ta đi đón con bé về, đi ngay bây giờ." Bà không thể đợi thêm, một khắc cũng không thể đợi thêm, bà phải gặp con gái ngay lập tức.

Giây phút này, tình cảm m.á.u mủ đã chiến thắng tất cả.

Bên ngoài trời đã tối đen, Trần Quý Uyên biết vợ nóng lòng muốn gặp con gái, ông cũng vậy, nhưng ông không định để vợ đi đón con, sức khỏe bà vốn đã không tốt, nếu đi nhìn thấy điều kiện sống của con gái không tốt, bà sẽ tự trách bản thân, hơn nữa những kẻ cố tình tráo đổi con của ông, chắc chắn là người vợ quen biết.

Việc đánh tráo con gái đã khiến vợ ông tự trách bản thân rất nhiều, ông không muốn bà nhìn thấy những kẻ độc ác đó.

"Vân Thanh, trời tối rồi, con gái chúng ta chắc đã ngủ rồi, chúng ta đến đó bây giờ có thể sẽ làm con bé sợ, hơn nữa A Luật đã chạy vạy cả ngày rồi, để nó nghỉ ngơi một chút đi."

Chu Vân Thanh lúc này mới nhớ ra cháu trai vì chuyện này mà cả ngày nay không được nghỉ ngơi, vội vàng nói: "Đúng đúng, A Luật cháu đi nghỉ ngơi trước đi, sáng mai chúng ta sẽ đi đón cháu gái cháu." Bà vốn dĩ sức khỏe không tốt, tâm trạng kích động quá độ khiến bà cảm thấy choáng váng, không đứng vững nên ngồi xuống mép giường.

Trần Quý Uyên thấy vậy không dám để vợ kích động quá, bèn để con dâu cả ở lại trong phòng với vợ, còn ông thì gọi tất cả con trai và cháu trai vào thư phòng.

Lúc nãy trước mặt vợ, ông không muốn bà đau lòng nên không hỏi rõ ngọn ngành việc đánh tráo con cái năm xưa, nhưng là một người cha, ông nhất định phải biết, những kẻ đánh tráo con ông nhất định phải bị trừng trị nghiêm minh.

"A Luật, lúc trước bọn họ đã đánh tráo em gái cháu như thế nào?"

Cả nhà lại đồng loạt hướng mắt về phía Trần Luật, tất cả đều cần biết sự thật.

Trần Luật chậm rãi kể lại những gì mình đã biết được trong ngày hôm nay, đương nhiên là cả chuyện nhà kia đối xử không tốt với cô.

Khi Trần Cảnh An và Trần Cảnh Hòa nghe nói những kẻ nhẫn tâm kia lại nhân lúc mẹ đang khó sinh hôn mê mà đánh tráo con, sau đó còn đối xử tệ bạc với em gái, tức giận đ.ấ.m mạnh vào bàn: "Quá độc ác, lúc đó tất cả sự yên ổn của bọn họ đều là do cha dùng tính mạng đổi lấy ở tiền tuyến, vậy mà bọn họ lại nhẫn tâm đánh tráo em gái, còn hành hạ em ấy như vậy, con muốn mạng của bọn chúng."

Trần Quý Uyên cũng tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, nếu không phải đang mặc quân phục, ông không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Đặc biệt là khi biết được nguyên nhân lại là do chút lương thực thương binh của mình mà khiến người ta nảy lòng tham, Trần Quý Uyên nhắm chặt mắt, người đàn ông chưa từng rơi một giọt nước mắt trên chiến trường lúc này hốc mắt đỏ hoe.

"Là tôi hại con bé, là tôi hại con gái của tôi."

"Bố, không phải bố, là do những kẻ đã ác ý đánh tráo em gái." Trần Cảnh An cũng đã là cha của ba đứa con, từ lâu đã có thể thấu hiểu tấm lòng của cha mẹ.

Trần Luật cũng an ủi ông nội: "Vâng, chuyện này không phải lỗi của chúng ta, điều chúng ta nên làm là đón cô về, trừng trị những kẻ xấu xa kia."

Trần Cảnh An nhìn con trai với ánh mắt tán thưởng, đứa con út này từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng lúc này ông rất tự hào vì có đứa con trai này, nếu không cả nhà bọn họ vẫn còn bị che mắt.

Vẫn sẽ tiếp tục yêu thương con của kẻ thù, yêu thương thêm một ngày, em gái của ông sẽ phải chịu khổ thêm một ngày.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 35



Nghĩ đến đây, Trần Cảnh An cảm thấy đau đớn vô cùng, đây chẳng khác nào ông đang dùng m.á.u của em gái mình để nuôi dưỡng con của kẻ thù.

"A Luật, cháu kể về em gái cháu đi, làm sao cháu phát hiện ra cô ấy là em gái của mình?" Trần Cảnh An là con trưởng trong nhà, năm đó khi mẹ sinh em gái, ông mới mười lăm tuổi, lẽ ra ông nên ở bên cạnh mẹ, nhưng năm đó ông đang ở tuổi nổi loạn, không chịu ở lại hậu phương nhút nhát.

Ông muốn giống như cha, ra tiền tuyến, g.i.ế.c kẻ thù, vì vậy nhân lúc mẹ ở lại quê nhà Hoài Hương, ông đã lén lút đi theo đoàn quân.

Nếu năm đó ông không bỏ đi, mà ở lại bên cạnh mẹ, thì em gái đã không bị người ta hại.

Nói cho cùng, chính ông đã khiến em gái phải chịu khổ suốt ba mươi mấy năm qua, còn ông vì áy náy mà không ở bên cạnh mẹ và em gái, đã dành trọn vẹn tình cảm ba mươi mấy năm qua cho một kẻ xa lạ chiếm giữ vị trí của em gái mình.

Trần Cảnh An năm mươi tuổi, khí chất ngông cuồng của một thiếu niên mười lăm tuổi đã sớm không còn, trải qua mấy chục năm, ông trở nên nho nhã, hiền hòa, điềm tĩnh, nhưng sau khi biết được em gái bị đánh tráo, tất cả những điều đó đều bị phá vỡ, sự tàn nhẫn ẩn sâu trong đá mắt dần dần hiện lên.

Nhưng khi nhắc đến em gái, sự dịu dàng lại hiện lên trên khuôn mặt ông.

“Con chưa gặp được cô út, mà gặp em gái trước. Ban đầu, con và A Hành giúp anh Lữ đoàn trưởng Tống đi trao tiền trợ cấp cho gia đình liệt sĩ, kết quả là ở huyện Ninh, A Hành nói có một cô bé rất giống bà nội.”

“Lúc đó con cũng thấy hơi giống, nhưng cũng không để tâm lắm, mãi cho đến ngày hôm sau chúng con lại gặp cô bé đó, lúc đầu con định hỏi đường, ai ngờ cô bé đó lại chính là người nhà của liệt sĩ, hơn nữa vừa nhìn thấy cô bé, trong lòng con dâng lên một cảm giác mãnh liệt, cảm thấy cô bé ấy chính là em gái của con.”

“Lúc đó cảm giác đó quá mãnh liệt, con bèn nhờ A Hành thay con chăm sóc cô bé, rồi vội vàng trở về tìm bà nội để tìm hiểu tình hình, may mà Ninh huyện cách tỉnh thành và Hoài Hương đều không tính là xa.” Một ngày chạy đôn chạy đáo, cuối cùng anh cũng có được bằng chứng xác thực, cô bé đó chính là em gái của anh.

“Liệt sĩ?” Nghe đến hai chữ liệt sĩ, giọng Trần Cảnh An không khỏi cao lên: “Chồng của cô út con là liệt sĩ?”

Trần Luật gật đầu: “Thẩm Bách Bình, Thẩm doanh trưởng hy sinh trong chiến dịch bảo vệ biên giới Tây Bắc mười năm trước chính là chồng của cô út.”

Một nửa người trong nhà đều ở trong quân đội, nhà chú hai tuy ở đơn vị nghiên cứu khoa học, nhưng rất nhiều chuyện vẫn nắm rõ.

Chồng của con gái đã hy sinh cách đây mười năm? Bao năm nay nó vẫn luôn một mình nuôi con?

Mấy tin tức ập đến, Trần Quý Uyên đứng không vững nữa, ngã phịch xuống ghế, hai tay ôm mặt, sự yếu đuối và tự trách của một người cha lúc này không thể che giấu được nữa, trải qua bao nhiêu lần sinh tử trên chiến trường ông chưa từng rơi lệ, chưa từng lùi bước, vậy mà lúc này hốc mắt ông lại nóng lên, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.

Bao năm qua, con gái ông không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, còn bị kẻ lòng lang dạ sói bắt nạt, nó đưa con gái đi bằng cách nào?

Trần Quý Uyên đau lòng đến mức thở hơi khó khăn, lập tức quyết định: “Bây giờ đi đón người.”

“Bố…”

“Ông nội…”

Trần Luật ngăn ông nội lại nói: “Để con đi đón cô út và em gái.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 36



“Không được.” Trần Quý Uyên từ chối: “Năm đó bố vì tình thế nên không thể ở bên cạnh mẹ con, dẫn đến việc con gái bị tráo đổi, bố phải đi đón con gái về nhà.” Ông muốn nói với con gái rằng, từ nay về sau con đã có gia đình, có bố mẹ yêu thương, anh trai che chở, sau này ai cũng không được phép bắt nạt con nữa, bố dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ con.

Còn cả cháu gái ngoại của ông nữa, ông phải yêu thương con bé gấp bội, bù đắp lại những năm tháng ông lơ là.

“Ông nội, sức khỏe của bà nội không chịu nổi những chuyến đi xa xôi như vậy đâu, mấy hôm nay bà đã không được khỏe, ông phải ở nhà với bà, ông mà đi thì bà chắc chắn cũng sẽ đi, nếu như bà vì đi đường xa mà sức khỏe lại có vấn đề gì, thì ông bảo cô út vừa về nhà biết phải làm sao, cô ấy sẽ tự trách, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy là do mình mà bà mới như vậy.”

“Chẳng lẽ ông muốn nhìn cô út đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy lại phải sống trong sự tự trách hay sao?”

Trần Luật nói xong thấy ông nội không nói gì thì nói tiếp: “Con dự định là sẽ khởi hành vào sáng sớm, như vậy trời sáng là có thể đến Đại Hà, nếu thuận lợi, trưa nay con có thể đưa cô út và em gái về nhà đoàn tụ với mọi người.” Ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, trước đây trên chiến trường lại bị nhiều thương tích, thật sự không thích hợp để đi đường suốt đêm như vậy.

Trần Cảnh An nghe con trai nói vậy cũng nói: “Bố, A Luật nói có lý, để con đi cùng A Luật, nói cho cùng vẫn là con, người anh trai này năm đó sơ suất, để con tự mình đi đón em gái và cháu gái về.”

Nghĩ đến vợ, Trần Quý Uyên cũng thỏa hiệp: “Được, vậy hai đứa đi sớm về sớm, bố và mẹ con sẽ dọn dẹp phòng ốc, à đúng rồi, bố đi mua thêm chút đồ cho hai đứa nhỏ.” Bao nhiêu năm rồi ông chưa từng mua cho con gái một bộ quần áo nào, sao mình lại hồ đồ như vậy chứ? Rõ ràng năm đó đã thấy Trần Tố không giống ai trong nhà nên đã âm thầm điều tra rồi, sao lại không điều tra ra được chứ?

Nếu như ông cẩn thận hơn một chút, điều tra thêm một chút, thì con gái căn bản sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, ông vừa hối hận, vừa căm hận.

Ánh mắt Trần Quý Uyên dần lạnh lẽo, nhất định phải khiến cho những kẻ đó phải trả giá.

Sau khi bàn bạc, cuối cùng quyết định là Trần Cảnh An đưa Trần Luật đi đón người, để sớm được đoàn tụ cùng người thân, ba giờ sáng, hai cha con đã ra khỏi cửa, như vậy có thể đến thôn Đại Hà vào lúc trời sáng.

Sau khi ra khỏi nhà, Trần Luật đi thẳng đến chỗ lái, Trần Cảnh An ngăn cậu lại: “A Luật, để ba lái xe.” Con trai đã vất vả cả ngày rồi, vừa rồi chỉ mới ngủ thiếp đi một tiếng đồng hồ trên ghế sofa ở phòng khách.

Ông biết tính cách của cậu con trai út này giống hệt cha mình, năm xưa cha cậu trên chiến trường, bị thương nặng mà vẫn có thể truy kích địch trăm dặm, từ đó có biệt danh là "Trần Tam Lang liều mạng".

A Luật rất giống cha mình ở điểm này, giống như một con tuấn mã, chỉ cần chưa đến đích, dù có chạy gãy chân cũng không dừng lại, ông là cha, đương nhiên cũng sẽ xót con trai mình.

Trong ấn tượng của Trần Luật, cha cậu luôn nghiêm khắc, địa vị cao lại là con trai của lão thủ trưởng, bản thân ông phải nghiêm khắc với bản thân, đương nhiên cũng sẽ dạy dỗ con cái một cách nghiêm khắc.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cha mình dịu dàng như vậy, nhịn không được trêu chọc một tiếng: “Vậy thì con sẽ hưởng thụ một lần đãi ngộ được đích thân Quân trưởng Trần lái xe đưa đón.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 37



Trần Cảnh An nghe vậy lần đầu tiên không so đo với con trai, thậm chí sau khi lên xe còn ân cần nói: “A Luật, con ngủ một lát trên xe đi.”

Trần Luật lắc đầu: “Con không ngủ, con cũng không buồn ngủ, hơn nữa trời tối như vậy, con phải làm hoa tiêu cho Quân trưởng Trần chứ, đường từ thành phố về thôn Đại Hà không dễ đi đâu.”

Trần Cảnh An bất đắc dĩ lắc đầu mở cửa xe, cậu con trai này từ nhỏ đã không nghe lời, lại là con út nên thường thích làm nũng trước mặt ông bà nội, chỉ cần ông hơi nghiêm khắc một chút, cậu vội chạy sang nhà ông bà nội, sau này càng trực tiếp ở hẳn bên đó.

Lúc đó Trần Cảnh An đang bận rộn, cũng không quản con trai nhiều, chỉ khi nào cậu gây chuyện ở khu tập thể, ví dụ như dùng ná cao su b.ắ.n vỡ kính nhà người ta, đánh con nhà người ta, ông mới phải ra mặt giải quyết.

Trước đây yêu cầu của Trần Cảnh An đối với Trần Luật chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc là được, sau này có kém cỏi thế nào ông cũng chấp nhận.

Ai ngờ, cậu con trai này lại tự mình trưởng thành, âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy.

Sau khi lên xe, Trần Cảnh An lần đầu tiên nghiêm túc nói với con trai với tư cách là một người cha: “A Luật, ba phải cảm ơn con, đã tìm được cô ruột, em gái của ba.”

Trần Luật hiếm khi thấy ông cụ nhà mình khách sáo như vậy, nhướng mày: “Quân trưởng Trần khách sáo rồi, cũng là cô ruột, em gái của con, con chỉ làm những gì một người cháu trai và anh trai nên làm thôi.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn cha mình, nghiêm túc nói thêm một câu: “Thật ra lúc đầu con còn lo lắng Quân trưởng Trần sẽ vì tình cảm mà không phân biệt được đúng sai.”

“Sao con lại nói vậy?”

“Từ nhỏ ba đã đối xử tốt với nhà Trần Tố hơn, lúc nhỏ Tống Kiều mà khóc, rõ ràng không phải con chọc nó, ba cũng đánh con một trận để trút giận cho nó, con cứ tưởng lần này Quân trưởng Trần sẽ vì thương hại bọn họ mà không muốn đón cô ruột và em gái về nhà.”

Vì vậy, ở huyện Ninh, cậu thà đến Ban chỉ huy quân sự mượn xe, cũng không đến trạm quân đội bên cạnh, ở đó có thể trực tiếp liên lạc với cha mình, cậu cố tình bỏ qua cha mình, nếu không phải ông nội gọi đến, chắc cậu sẽ đợi đến khi đón được cô ruột và em gái về mới báo cho cha mình biết.

Nghe vậy, Trần Cảnh An lộ vẻ áy náy, hóa ra sự thiên vị của ông, con trai vẫn luôn biết, chỉ là không nói ra, nhưng mà bây giờ sự thiên vị của ông đã trở thành trò cười, trước kia thiên vị bao nhiêu thì bây giờ hận bấy nhiêu.

“A Luật…” Ông muốn xin lỗi con trai.

Trần Luật nhìn dáng vẻ của cha mình đã biết Quân trưởng Trần nghiêm khắc nhất định sẽ xin lỗi mình, từ nhỏ cậu đã không chịu nổi bộ dạng dịu dàng này của ông cụ, vội vàng xua tay: “Ba đừng có nói mấy lời sến súa đó nữa, con cũng biết năm đó ba lén đi tiền tuyến luôn cảm thấy có lỗi với bà nội và cô ruột.”

Nhưng ai có thể ngờ được người em gái được nâng niu trong lòng bàn tay lại là người xa lạ, mà cha mẹ của cô ta lại là tội thủ đánh tráo em gái mình.

Trần Cảnh An thở dài nói: “A Luật, cha con không phải là người không có đầu óc.”

“Tình yêu thương của ba chỉ dành cho người thân của mình, chứ không phải dành cho kẻ thù, mặc dù năm đó Trần Tố cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng nó đã chiếm đoạt tất cả những gì đáng lẽ em gái ba được hưởng, khiến em gái ba phải lưu lạc bên ngoài, mấy chục năm qua, ba thậm chí còn không biết em gái mình sống như thế nào, nghĩ đến những khổ sở mà nó phải chịu đựng, sao ba có thể để cái gọi là tình cảm đơn giản điều khiển, nói gì mà mấy chục năm chung sống cũng có tình cảm.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 38



Tình cảm gì chứ? Con người tuy sống thiên về tình cảm, nhưng chẳng lẽ em gái anh ta đáng bị như vậy sao? Anh ta không chỉ có tình cảm mà còn có lý trí.

Về phần Trần Tố, anh ta nghĩ sau này cứ xem như người xa lạ, dù sao năm đó chuyện này cô ta không phải là chủ mưu, nhưng anh ta tuyệt đối không thể xem cô ta là người thân được.

Cứ nghĩ đến những ngày tháng em gái bị tráo đổi, trong lòng anh ta chỉ có oán hận đủ để xóa nhòa tất cả tình thân ruột thịt.

Nghe những lời cha nói, Trần Luật không hề cảm thấy lạnh lùng vô tình, ngược lại anh ta cảm thấy đây mới là tình cảm của người bình thường, nếu chỉ là ôm nhầm thì anh ta cho rằng tình có thể nguyên, còn cố tình tráo đổi như vậy thì nên đoạn tuyệt ngay lập tức.

Anh ta chợt nhớ đến việc cô út từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, nhà đó thậm chí còn không cho cô út đi học một ngày nào, anh ta chợt nhớ đến trong khu tập thể có nhà chú Tôn vì con trai xuống nông thôn cưới phải một cô vợ quê mùa, bị người ta trong khu tập thể bàn tán rất lâu.

Nói cô gái kia người to như cái chum, đen như than, lại không có học thức, nói chuyện giọng the thé như gắn loa...

Nói chung không có câu nào tốt đẹp, bình thường cô con dâu kia ở trong khu tập thể ăn uống phát ra tiếng động lớn một chút, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, dần dần đến cả nhà họ Tôn cũng cảm thấy cô con dâu này thật mất mặt.

Thậm chí còn muốn để con trai mình ly hôn với cô gái kia, vợ của chú Tôn lại càng âm thầm tìm kiếm cho con trai một cô gái vừa ý mình.

Anh ta tự hỏi nếu cô út cũng như vậy thì ông và cha có chê cô mất mặt hay không?

Hiện tại bọn họ bị sự áy náy hối hận chi phối, nhưng khi dần dần phai nhạt liệu bọn họ có thể chấp nhận một cô con gái tầm thường thậm chí là thất học hay không? Liệu có giống như nhà họ Tôn hối hận vì đã đưa cô út và em gái về nhà hay không?

Trần Luật là người nóng tính, trong chuyện này không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng.

Trần Cảnh An lái xe, bên tai là tiếng gió "ào ào" của buổi sớm tinh mơ, chiếc xe lao nhanh cùng ánh đèn khiến lũ chim mệt mỏi dọc đường hoảng sợ kêu lên vài tiếng, thấy không có gì nguy hiểm nên dần dần trở lại yên tĩnh.

Nghe con trai hỏi, ông không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu câu trả lời của cha khiến con không hài lòng, con định làm thế nào?"

"Vậy con sẽ đưa cô út và em gái đi, con sẽ quay về Tây Thành, con sẽ chăm sóc tốt cho cô út và em gái, đây là điều chúng ta nợ cô út và em gái."

Nghe vậy, Trần Cảnh An bất giác cong khóe môi, thằng nhóc con này quả nhiên là giống hệt lão Trần, đương nhiên trong lòng cũng vô cùng an ủi.

"Dù cô út và em gái con như thế nào cha cũng sẽ không chê bai, bởi vì tất cả những điều này đều là lỗi của chúng ta, chúng ta đã không bảo vệ chăm sóc tốt cho con bé, khiến con bé không được hưởng nền giáo dục tốt hơn, không có bầu không khí gia đình hòa thuận... Tất cả đều là lỗi của chúng ta, làm sao cha có thể chê bai con bé được, huống hồ dù con bé có như thế nào thì con bé vẫn là em gái của cha, cha sẽ đứng sau lưng con bé, không cho phép bất kỳ ai chế giễu hay coi thường con bé!"

Lời nói của Trần Cảnh An theo gió truyền đi rất xa rất xa, cho đến khi bị màn đêm nhấn chìm.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 39



Trần Luật rất hài lòng với câu trả lời của cha, đương nhiên anh ta cũng không nói cho cha biết, em gái rất ngoan ngoãn, một người cô có thể nuôi dạy ra một cô em gái ngoan ngoãn như vậy thì sao có thể tệ được?

————

Bên phía Đại Hà Thôn, mọi người vẫn chưa biết nhà họ Trần sắp đến đón người.

Cố Khiếu Hành vốn định chiều hôm đó sẽ rời đi, nhưng vì lời nói của Trần Uyển Trân nên anh đã không rời đi, mà dự định sáng sớm hôm sau sẽ đưa Trần dì và Thẩm Ngưng Sơ cùng đến tỉnh thành.

Vì dì Trần đã nói bà là con gái của ông Trần, vậy bất kể Trần Luật điều tra như thế nào thì chuyện này cũng đã là sự thật.

Đã như vậy thì không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Chuyện này Trần Uyển Trân còn chưa kịp nói với con gái, Cẩm Tú sắp đính hôn rồi, những năm qua hai mẹ con có thể sống yên ổn đều nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Lâm.

Vì vậy, chuyện Cẩm Tú đính hôn, bọn họ đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ, hôm qua Tiểu Sơ còn ở nhà họ Lâm giúp viết danh sách quà tặng và chuẩn bị đồ đạc đính hôn cho Cẩm Tú, bận đến tận nửa đêm mới về.

Tối qua về mệt quá nên con bé vừa chạm giường là ngủ, Trần Uyển Trân cũng không nỡ gọi con dậy. Hôm nay bà phải vào thành phố, tính là đợi con bé tỉnh rồi sẽ nói chuyện này, kẻo nó lại không biết gì. Lúc đầu bà không nói là vì sợ lộ chuyện, sợ nhà Trần Đại Dũng biết được rồi lại sinh chuyện.

Giờ họ có thể trực tiếp vào đại viện gặp ba mẹ rồi nên bà không cần phải giấu nữa.

Lúc Trần Uyển Trân dậy thì Cố Khiếu Hành cũng đã dậy.

"Dì Trần."

"Sao cháu dậy sớm thế? Ngủ không quen à?" Trần Uyển Trân thấy Cố Khiếu Hành đã mặc chỉnh tề thì hỏi.

"Dạ ngủ quen ạ." Cố Khiếu Hành nhìn thấy Trần Uyển Trân đang bê thau rau ra, nên đưa tay ra đón lấy một cách tự nhiên.

"Chỉ là ở trong quân đội quen dậy sớm rồi ạ."

Trần Uyển Trân thấy Cố Khiếu Hành nhanh nhẹn đi vào bếp, liền vội vàng đi theo.

"Cháu cứ nghỉ ngơi đi, để dì làm cho."

Cố Khiếu Hành vội nói: "Không sao đâu ạ, để cháu giúp dì."

"Cháu cũng biết nấu ăn à?" Trần Uyển Trân nhìn dáng vẻ thành thạo của Cố Khiếu Hành, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không nói đến gia thế như Cố Khiếu Hành, ngay cả ở trong thôn cũng có khối gã đàn ông chẳng đụng tay vào việc nhà, đi làm về là giở cái thói ông tướng ra.

Không nói đâu xa, mấy gã nhà họ Trần kia chính là điển hình, Trần Đại Dũng không những không tự mình làm mà còn thích đánh vợ. Không phải mỗi bà mà ngay cả mợ Phùng Mai Hoa nấu cơm không vừa ý, hay là nước rửa chân hơi nóng một chút thôi là y như rằng bị ăn đòn.

Ngày thường ở nhà, hắn ta luôn miệng răn dạy rằng phụ nữ sinh ra là để làm những việc này, ngay cả việc hầu hạ đàn ông mà cũng không xong thì đúng là đồ vô dụng.

Sau này, khi bà kết hôn với Thẩm Bách Bình, chỉ cần ông ấy ở nhà là ông ấy sẽ làm hết mọi việc, kể cả nấu cơm. Sáng sớm bà định dậy thì ông ấy cũng không cho.

Cũng từ đó mà Trần Uyển Trân mới biết, làm việc nhà không phải là bổn phận của phụ nữ.

Trong những năm tháng chung sống với Thẩm Bách Bình, những tư tưởng phong kiến đã được chồng bà từng chút một khai sáng. Nhưng khi nhìn thấy Cố Khiếu Hành chủ động làm những việc này, bà vẫn không khỏi cảm thán.

Bà lại nghĩ đến chồng, nhìn đứa trẻ trước mặt, trong lòng Trần Uyển Trân dâng lên một niềm yêu mến chân thành.
 
Back
Top Bottom