Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 350



"Nghe nói hai người đã rời đi từ hai năm trước, tức là đã lường trước rồi đúng không? Sao lại quay về?"

Phó Gia Thụ cười nói: "Nhiều chủ nhà máy không muốn rời khỏi Thượng Hải, cho rằng bất kể ai đến thì nhà máy cũng cần thiết, kiểu gì cũng sống được thôi. Sao ông Lục lại muốn đi? Chẳng phải vì không muốn máy móc trong nhà máy rơi vào tay kẻ địch, tiếp tay cho địch sản xuất vũ khí tấn công chúng ta à?"

"Đúng thế."

Ưu điểm của nhà buôn Ninh Ba là cấp bậc giấy thông hành đủ cao và đủ mạnh, hơn nữa người dẫn đội còn là thiếu đông của Hưng Hoa nên dọc đường không gặp khó khăn gì.

Khi bắt gặp những chiếc ô tô chạy bằng than, bốc khói mù mịt trên đường, Phó Gia Thụ còn dùng dây thừng kéo họ đi một đoạn nếu cần kéo.

Gặp thành phố dọc đường, họ sẽ ghé vào ăn cơm, ngủ một giấc, còn bị lỡ thì ngủ trong xe, thiếu gia nhà họ Phó - ông chủ lừng danh bến Thượng Hải lại phải sống kham khổ.

Đưa ông chủ Lục tới Vũ Hán, dỡ hàng xong, Phó Gia Thụ đến công ty vận tải nhà mình. Vì biết Vũ Hán là trung tâm trung chuyển nên số lượng tài xế được tuyển ở Vũ Hán cũng nhiều nhất, nhưng vẫn không đủ để đáp ứng các nhà máy vẫn đang ồ ạt chuyển đến. Những nhà máy này đều tới từ Thượng Hải, ai mà chẳng phải nể mặt? Hơn nữa thỉnh thoảng xe vận chuyển nhà họ còn bị quân đội trưng dụng để vận chuyển quân nhu, mọi thứ ở đây rối tinh rối mù.

Phó Gia Thụ sắp xếp lại suy nghĩ, trao đổi với ông Ngô về việc tìm tàu dân sinh, anh không có tàu ở Vũ Hán nhưng có gần một trăm chiếc xe tải, sẽ phối hợp với ông ấy để điều phối vận tải, ngăn ngừa tắc nghẽn cảng, kịp thời sơ tán hàng hóa vận chuyển.

Thư của vợ anh đến cùng với chiếc xe tải mới.

Trong thư, vợ anh nói tài chính sắp hết, Ủy ban Quyên góp Hoa kiều Nam Dương đã tìm cô, muốn mua xe tải để tặng cho đất nước. Như thế thì cô có thể bán với giá gốc, cứ vận hành kiểu này sẽ có tiền để tiếp tục đặt vật liệu. Ngoài ra các cậu bên nhà họ Chu đã tới Hương Cảnh, bảo anh cứ yên tâm. Cuối cùng là ảnh cả nhà tổ chức sinh nhật cho Thường An, Thường An đã trở thành một cậu bé tinh nghịch rồi.

DTV

Đọc được tin Sạp Bắc thất thủ, sông Tô Châu đã bị quân Nhật chiếm đóng, Phó Gia Thụ rất lo cho cha. Chủ nhà máy mới đến nói với anh rằng giờ Phó lão gia đang nghĩ cách mượn tàu nước ngoài để vận chuyển hàng đến Nam Thông rồi mới chuyển vào đây.

Tin tốt gần đây là Hải Đông có đủ hàng trong kho, trong tình huống phần lớn các nhà máy sợi khác đã ngừng sản xuất, Tống Thư Ngạn đã tăng sản xuất vải ở Trùng Khánh để phục vụ quân dân. Còn nhà máy Hải Đông ở Hương Cảng cũng liên tục gửi vải đến bằng đường sắt Quảng Châu - Hán Khẩu.

Dù sao đi nữa, việc người thân và bạn bè phân tán khắp nơi vẫn khỏe mạnh đã là chuyện khiến người ta yên tâm nhất trong thời đại này rồi.

Phó Gia Thụ lái xe về từ bến cảng, nghe thấy tiếng gọi: "Phó thiếu đông."

Anh quay đầu nhìn, là ông chủ Lục của nhà máy sản xuất máy may: "Ông chủ Lục, sao ông vẫn ở đây? Chẳng phải tôi đã bảo ông rồi à? Đến Tứ Xuyên thôi."

"Hàng hóa khác vừa tới, không tìm được tàu chở hàng, cũng chỉ có thể tìm cậu thôi đúng không?"

Phó Gia Thụ dừng xe trong bãi đỗ của công ty vận tải nhà mình, bước ra: "Đi thôi, cùng ăn bữa cơm. Chúng ta tâm sự."

Khi ra ngoài, anh thấy còn hai người nữa, ông chủ Lục giới thiệu: "Đây là bạn tôi, cũng cần nhờ Phó thiếu đông giúp."

Chuyện này khiến Phó Gia Thụ khó xử, mở đường giúp một nhà máy nhỏ còn được, chứ nhiều hơn thì? Anh nói: "Đi ăn trước đi."

Mấy người đến nhà hàng gần đó, gọi vài món, Phó Gia Thụ đã biết hút thuốc nhưng vẫn không muốn uống rượu nhiều: "Tài xế của công ty vận tải chúng tôi không được phép uống rượu, dùng trà thay rượu thôi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 351



Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến không lạc quan, Vũ Hán là con đường dẫn đến chín tỉnh, rất nhiều quan chức và thương nhân quan trọng đang ở đây, nhưng Vũ Hán không đủ đất cho nhiều nhà máy như thế. Nhà máy nhỏ như của ông chủ Lục không thể dừng chân được, cũng không thể rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

"Tôi sẽ sắp xếp giúp ông, ông anh nhà họ Tống của tôi đang ở Tứ Xuyên, có thể tiếp ứng ông khi ông tới đó." Phó Gia Thụ và ông chủ Lục đã trở thành bạn bè trên đường tới đây.

Ông chủ Lục đi thẳng vào vấn đề chính: "Phó thiếu đông có thể đưa chúng tôi tới Tây An không?'

"Tây An?" Phó Gia Thụ hơi ngạc nhiên, sao ông chủ Lục lại muốn đến Tây An thế.

Tần Du đã nói với anh rằng ban đầu cô định cho Hải Đông đến Tây An, vì Tây An không bị chiếm đóng. Nhưng có một vấn đề là quy mô của Hải Đông quá lớn, nếu không đi theo điểm đến được chỉ định bởi chính phủ Quốc dân thì có lẽ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, dù sao nơi đó cũng cách phía Bắc Thiểm Tây không xa.

"À, tôi có một người bạn mở nhà máy ở đó, vừa hay hợp tác với ông ấy."

Phó Gia Thụ không hỏi thêm: "Được, tôi sẽ sắp xếp xe."

"Tôi cần xin giấy chứng nhận di dời của Ủy ban Quản lý tài nguyên, nhưng Tây An không phải là điểm di dời được chỉ định, nên Ủy ban Quản lý tài nguyên nói sẽ xem xét." Ông chủ Lục nói với Phó Gia Thụ.

Phó Gia Thụ thấy ông ấy muốn nhờ anh giúp, bèn hỏi dò: "Tôi vẫn đề nghị ông chủ Lục tới Tứ Xuyên, chủ tịch chính quyền tỉnh Tứ Xuyên đã đưa ra chính sách miễn thuế để ủng hộ thương nhân yêu nước. Nhiều xí nghiệp đã chuyển tới đó, công tác hỗ trợ cũng tốt, ông chủ Lục tội gì phải vậy? Các xí nghiệp nên đoàn kết với nhau."

"Tôi đã bàn với bạn rồi, cũng quyết tâm ổn định ở đó, mong Phó thiếu đông giúp, nếu cần chi phí gì thì?"

Người khác có mấy nghìn đồng đại dương cũng chưa chắc đã lấy được giấy thông hành, Phó Gia Thụ có các mối quan hệ của cha và quan hệ phục vụ quân đội gần đây, đương nhiên rất dễ xin được: "Được rồi, ông đưa đơn cho tôi, tôi sẽ giúp ông."

"Cảm ơn, Phó thiếu đông!"

Phó Gia Thụ không biết suy đoán của mình có đúng không? Giờ đường đến phía Bắc Thiểm Tây đã bị quân đội quốc gia phong tỏa, nếu họ muốn tới đó, có lẽ sẽ rất khó khăn. Tiểu Du nói chính phủ Quốc dân không phải chính phủ đã biến đất nước thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới. Nếu điểm đến thực sự của họ là ở đó thì sao?

"Mọi người định đi thế nào? Phải đi bằng đường sắt đến Tây An nhỉ? Giờ ký gửi bằng đường sắt cũng khó, tôi chỉ có đường vận chuyển bằng ô tô và sông Trường Giang thôi. Hay tôi đến Tây An với mọi người nhé?"

Nghe thấy thế, ông chủ Lục sửng sốt: "Sao có thể làm phiền Phó thiếu đông được?"

"Chắc chắn sau này tình hình kháng chiến sẽ càng căng thẳng hơn, mọi người nói cũng đúng, có lẽ Tây An là sự lựa chọn tốt. Tôi phải tự đến đó một lần để chuẩn bị cho tương lai."

Phó Gia Thụ móc nối quan hệ, xin được giấy chứng nhận di dời và giấy thông hành do trưởng quan trong quân đội viết. Anh mang theo hàng của ông chủ Lục và bạn ông ấy, tổng cộng có bảy chiếc xe tải đi từ Hán Khẩu đến Tây An.

DTV

Thật ra thứ Phó Gia Thụ muốn nhất chính là GPS và cao tốc trong lời cô vợ nhỏ của mình đã nhắc tới, tiếc là niên đại này lại không có. Quãng đường dài thế này mà còn vừa phải hỏi đường vừa để lại ký hiệu. Đi được nửa đường, lúc dừng lại nghỉ ngơi Phó Gia Thụ phải đến chỗ đám tài xế để xem bản đồ, trao đổi với nhau.

Ông chủ Lục đi cùng hỏi: " Sao Phó thiếu lại cho rằng tương lai sẽ có rất nhiều xí nghiệp tìm đến Tây An?"

"Chưa chắc đã rất nhiều nhưng nhất định cũng không ít." Phó Gia Thụ nói với ông chủ Lục: "Ông nghĩ mà xem, Nhật Bản vốn chiếm giữ Đài Loan, sau khi cướp được Thượng Hải thì mục tiêu tiếp theo sẽ là Nghiễm Châu.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 352



"Cắt đứt con đường tiếp tế từ Hồng Kông đến Nghiễm Châu. Một khi Thượng Hải và Nghiễm Châu đều bị chiếm đóng, chắc chắn Vũ Hán sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế tôi mới luôn nói ông phải đến Tứ Xuyên. Đoạn đường từ Thượng Hải đến Hán Khẩu đã rất hỗn loạn, đến lúc đó những người muốn đến Trùng Khánh cũng sẽ giống ông bây giờ, không thể tìm được thuyền. Như vậy chỉ còn cách đi hướng Tây An, đây cũng là một biện pháp tốt!"

Phó Gia Thụ nói chuyện phiếm với đám tài xế xong lập tức đánh xe đi đổ thêm dầu. Ông Khương, một người bạn của ông chủ Lục đi tới: "Phó đông gia, tôi thấy đoàn xe của chúng ta đã chạy lâu thế nhưng cũng không thấy xe nào báo hỏng, đã thế tốc độ còn nhanh hơn những xe khác."

"Ừm. Bây giờ mấy loại ô tô bốn chỗ đều có thiết kế vận tốc khoảng 70-80km/h. Chiếc xe tải này cũng đạt tiêu chuẩn đó, thuộc loại có tốc độ nhanh trong số các dòng xe tải hiện nay. Chỉ là đường xá có vấn đề nên chạy được 30-40km/giờ đã là khá lắm rồi." Phó Gia Thụ đặt can dầu trên tay xuống.

"Đây là xe Oka do Phó thái thái tiên phong phân phối cùng lắp ráp tại Hồng Kông, đúng là khác hẳn những loại xe bình thường, có cạn dầu cũng không dễ báo hỏng."

"Nhà tôi đã cải tiến động cơ và hộp bánh răng. Trong tình trạng xe để trống, loại bình thường phải tốn trên dưới 30l xăng, xe của bọn tôi chỉ cần 23l."

Dựa theo những gì vợ anh nói thì loại xe tại hạng nhẹ này cứ 100km thì chỉ tốn từ 10-12l mới đúng. Chẳng qua ở thời đại này, có thể hạ thấp mức tiêu hao nhiên liệu đến mức này đã là ghê gớm lắm rồi. Phó Gia Thụ cảm thất rất kiêu ngạo, mặc kệ vợ anh nói gì mà chênh lệch niên đại, hạ thấp suy nghĩ... chẳng ảnh hưởng gì cả.

"Phó đông gia, c.h.ế.t cái là nghe nói loại xe này giờ có tiền cũng không mua được."

"Chủ yếu là do gần đây hoa kiều Nam Dương đã đặt làm tận 600 chiếc để quyên tặng cho quân kháng chiến. Chỗ này là sản lượng trong nửa năm của nhà máy ở Hồng Kông, nên tạm thời không có hàng bán lẻ cho người dân. Ở Mỹ kiểu xe này bán chạy đã mấy năm rồi, chúng ta khó mà vượt qua được." Phó Gia Thụ biết cô vợ nhỏ của mình vẫn chưa tìm được cách giải quyết, lúc này sắp sốt ruột đến bốc hỏa rồi.

Ông Khương có vẻ thất vọng.

Thời buổi này đường xá thông suốt, không có đoạn nào đi lại quá khó khăn. Phó Gia Thụ là cậu chủ của nhà máy Hưng Hoa, ngoài việc thỉnh thoảng đi sai đường thì chưa bao giờ chịu cảnh bị làm khó làm dễ.

Phó Gia Thụ ngồi trong buồng lái, định cố chịu đựng thêm một đêm, ngày mai là có thể đi vào thành phố Tây An. Ông chủ Lục bỗng mở lời gọi lại: "Phó đông gia, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"

Phó Gia Thụ gật đầu, mấy người đốt một đống lửa ở ven đường. Giờ đã là cuối tháng mười, thời tiết cũng lạnh rồi.

Hình như ông Khương có điều gì đó khó xử: "Phó đông gia đại nghĩa, lặn lội đường xa đưa tiễn! Tôi có một thỉnh cầu... Có lẽ sẽ rất khó khăn."

"Anh cứ nói."

"Anh có thể đưa chúng tôi qua Bắc Tây An không?"

"Được!"

Phó Gia Thụ dẫn theo đội xe, đưa bọn họ qua trạm gác Bắc Tây An.

Anh còn tận mắt nhìn thấy bọn họ nhận xe, là hai chiếc ZIS của Liên Xô, mấy chiếc xe chở than. Xe ZIS được ra mắt năm 1933. trọng tải còn không trâu bò bằng con xe Truck* nhà mình mà lượng dầu tiêu hao còn lên tận gần 40l. Thấy tình hình như vậy, Phó Gia Thụ tháo đồng hồ trên tay đưa cho ông Khương và nói: "Ông Khương, nếu mọi người đến Hồng Kông thì có thể cầm chiếc đồng hồ này tới tìm vợ tôi. Nếu cô ấy có thể nghĩ ra cách, chắc chắn sẽ tận hết sức.

DTV

** là loại xe tải đã cải tạo, có thùng lớn phía sau để vận chuyển hàng hoá.

Ông Khương nghe Phó Gia Thụ nói vậy thì rất xúc động, nắm chặt lấy tay anh: "Cảm ơn!"

"Thời khắc quốc gia lâm nguy, đây là điều nên làm."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 353



Sau khi tiễn đám ông Khương, Phó Gia Thụ dẫn đội xe quay về con đường cũ, cùng các anh em vào nội thành Tây An ăn cơm, tẩy sạch bụi bặm trên người rồi chui vào trong chăn ấm đánh một giấc ngon lành. Có điều anh đang ngủ đến là thoải mái thì cửa phòng lại bị gõ vang.

Phó Gia Thụ mặc áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy mấy người xa lạ: "Ngài có phải là Phó Gia Thụ không?"

"Đúng là tôi."

"Chúng tôi muốn hỏi một chút, không biết anh Phó đến đây có việc gì thế?"

"Ông chủ Lục Văn, Văn tiên sinh của nhà máy Thái Long Khang thuê tôi di dời máy móc từ Thượng Hải đến Tây An, nên mới tôi vận chuyển số máy móc này đệ địa chỉ đã chỉ định." Phó Gia Thụ cầm bao t.h.u.ố.c lá đặt trên tủ đầu giường lên, rút một điều rồi châm lửa vừa hút vừa trả lời."Tôi chỉ dừng lại đây một thời gian ngắn, phải nhanh chóng quay lại Vũ Hán để tiếp tục phối hợp với ông Ngô giải quyết việc vận chuyển, di dời xí nghiệp ở đó.

"Bọn họ đưa địa chỉ, anh không nghi ngờ gì ư?"

"Nghi ngờ gì chứ? Nghi ngờ thành ý thông báo việc hợp tác giữa hai bên lên tận báo chí à? Hay nghi ngờ việc mặt sông Hán Khẩu đã chật như nêm cối, nên việc di dời xí nghiệp luôn dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến hành được dẫn đến việc kéo dài thời gian tái sản xuất, phục vụ nhân dân ư?" Phó Gia Thụ rít một hơi dài rồi nhả khói."Tôi bị máy bay của Nhật đuổi theo, chạy gần chết. Mới thay ông Lục kéo máy móc. Thế nhưng đến Vũ Hán cả tháng trời mà không tài nào mua được vé tàu đi Trùng Khánh, cũng chẳng có vé xe lửa đến Tây An. Chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi nên tôi mới định đến Tây An trước một chuyến. Nếu lỡ bên Trùng Khánh không chứa đường nhiều công ty như thế, muốn tôi chạy đến đây thì còn có sẵn đường ra."

Phó Gia Thụ thừa nhận luôn: "Anh trai tôi có xưởng sản xuất vải ở Trùng Khánh, phu nhân của tôi thì đang ở Hồng Kông, ngày đêm miệt mài sản xuất xe Truck cho phía Hoa kiều. Hoa Hưng mới bị đắm sáu con tàu hơn nghìn tấn, cha tôi tự ở lại sông Hoàng Phổ, dùng hỏa lực làm nổ tung những xí nghiệp định rời đi. Những xí nghiệp này nhất định phải rút lui à? Bọn họ không rời đi, ở lại Thượng Hải cùng lắm là bị người Nhật ép làm ăn chung. Anh có biết là thời điểm nhà máy hóa chất Thiên Nguyên rời đi, gần như đã bị huỷ hết không? Anh có biết nhà máy Luyện Rèn Công Ích trên đường di dời đã tổn thấy quá nửa máy móc không? Thời điểm quốc gia tồn vong, phải để những nhà máy, xí nghiệp này gánh vác trách nghiệm của mình, sớm ngày khởi động sản xuất lại. Tôi đề nghị anh đi xin chỉ thị của cấp trên, xem họ có muốn làm khó làm dễ tôi trong chuyện này hay không? Có muốn làm lạnh lòng tất cả các ông chủ trong ngành công nghiệp và Hoa kiều Nam Dương hay không? Nếu sợ tôi trốn, các anh có thể phái người ở lại canh chừng, tôi chạy thẳng một mạch đến đây còn chưa ngủ nghê gì, buồn ngủ lắm, ngủ đây."

Phó Gia Thụ nói xong vén chăn nằm xuống luôn. Sổ sách cần thu đã thu được, như vợ anh nói thì không cần đợi chiến tranh kết thúc, trước khi quân Nhật tấn công Đông Nam Á thì bọn họ sẽ không vội giúp đỡ gì. Đến lúc đó cứ chạy sang Mỹ là được, giờ anh làm mấy việc này đúng là sẽ chẳng sao.

Mấy người kia thấy Phó Gia Thụ lăn ra ngủ thật thì đều nghĩ: Con hàng này đần độn, to gan thật hả trời?

Bọn họ vội vàng chạy đi gọi điện thoại, xin ý kiến cấp trên thì nhận được câu trả lời: Đôi bên hợp tác được rồi. Đúng là có một số xí nghiệp đã nghiên cứu, di dời dọc theo tuyến đường sắt từ Lũng Sơn đến phía bắc, không cần làm khó Phó nhị thiếu. Có lẽ Phó nhị thiếu còn chưa biết chuyện quân Nhật đã dùng hỏa lực ngăn chặn, vây hãm phía bắc sông Tô Châu nên tàu thuỷ của người nước ngoài không thể vào được.

Phó Đức Khanh tiên sinh vì vận chuyển thiết bị, gần đây đã liều lĩnh dấy lên mưa b.o.m bão đạn trên sông Hoàng Phổ, chọn tuyến đường từ Tùng Giang vòng đến Tô Châu. Sáng hôm qua, thời điểm ông đích thân sắp xếp thuyền trên sông Hoàng Phổ đã mất mạng trong b.o.m đạn b.ắ.n phá của quân Nhật.

Phó Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân thì mở mắt ngồi dậy. Anh với bao thuốc trên tủ đầu giường rút ra một điếu rồi nhìn hai người mới đến: "Thế nào? Các anh đã hỏi rõ chưa?"

Anh mở nắp bao diêm, chuẩn bị châm thuốc thì lại nghe một trong hai người trả lời: "Anh Phó, cha anh đã xảy ra chuyện rồi."

Máu trong tim Phó Gia Thụ như thể bị rút sạch chỉ trong tích tắc. Anh ngẩn người, thậm chí còn không thể nào thốt ra lời để hỏi cho cặn kẽ. Đến khi que diêm cháy hết, đau đớn khi bị lửa đốt da thịt cũng không thể làm anh hoàn hồn. Mãi một lúc sau diêm tắt, Phó Gia Thụ nói: "Anh nói lại một lần nữa xem?"

"Sáng hôm qua, Phó Đức Khanh tiên sinh đã bị nổ c.h.ế.t trên sông Hoàng Phổ cùng với Hồng Tinh Tỏa. Thuyền viên cùng máy móc trên ba con tàu, toàn bộ đều chìm xuống đáy sông Hoàng Phổ."

Không có chút khói nào thoát ra khỏi miệng Phó Gia Thụ, chỉ có tiếng kêu đến tê tâm liệt phế: "A..."

Sau tiếng kêu thắt ruột thắt gan đó, Phó Gia Thụ đã ngất đi. Đến khi anh tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong một bệnh viện của người Tây ở Tây An, bên cạnh là anh em trong đội xe: "Thiếu đông gia, xin cậu hãy nén bi thương!"

Nén bị thương? Làm thế nào mới có thể đè nén nỗi đau này được? Mỗi lần Tống Thư Ngạn nói cha anh không tốt, lúc nào anh cũng chỉ bác bỏ bằng đúng một câu: "Cha tôi không phải loại người như vậy..."

Trong lòng anh, cha chính là một tấm gương sáng. Năm đó anh do dự nên học kinh doanh hay theo đuổi ngành cơ khí máy móc mà mình yêu thích, ông đã nói: "Học thứ mình thích đi. Công nghiệp là nền móng của quốc gia, cha sẽ đầu tư một nhà máy sản xuất linh kiện máy dệt trước. Đợi đến khi con về, có lẽ nhà máy đã sản xuất được máy móc. Lúc đấy con có thể tha hồ phát huy sở trường của mình."

Phó Gia Thụ thích Tần Du, lúc đó cô vẫn còn là vợ của bạn nhưng cha cũng không hề trách móc, ngược lại còn thấu hiểu cho anh. Ông sẽ dạy anh làm thế nào để theo đuổi phụ nữ, sau đó lộ ra trăm ngàn chỗ hở. Thì ra ông cũng có thứ bản thân chẳng hề có kinh nghiệm...

Từ nhỏ Phó Gia Thụ đã được cha nắm tay chỉ dạy đến lớn, không ai có thể hiểu hàm nghĩa của chữ 'cha' này hơn anh.

Lúc cha mất, bên cạnh không có cốt nhục thân sinh nào, cũng không tìm được t.h.i t.h.ể của ông. Phó Gia Thụ lẳng lặng nằm trên giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Thiếu đông gia, cậu nghĩ thoáng một chút đi, cậu còn có bà chủ và thiếu phu nhân, còn có tiểu thư cùng tiểu thiếu gia mà." Anh em trong đội xe an ủi.

Đúng vậy! Cha mẹ anh gần như là cùng một thể, mẹ anh phải làm sao bây giờ?

Tần Du nhận được tin tức sớm hơn Phó Gia Thụ. Chạng vạng tối hôm qua cô nhận được tin, tối về vẫn miễn cưỡng vui cười cùng người nhà. Cả đêm Tần Du không ngủ, vừa sáng sớm đã gõ cửa phòng Phó Gia Ninh. Phó Gia Ninh mặc áo ngủ có mũ, dù là trước các người đẹp làm việc trong ngân hàng Delta hay trước mặt cô thì đều có chút hồn nhiên: "Chị dâu, sao sớm thế đã đến quấy giấc mộng đẹp của người ta thế?"

Tần Du đã khóc suốt đêm, sau khi đóng cửa lại mới khàn giọng nói: "Gia Ninh, cha xảy ra chuyện rồi."

Phó Gia Ninh vừa nghe thấy thì cả người lập tức xụi lơ, ngồi sụp xuống đất. Tần Du quỳ xuống, ôm lấy đối phương: "Gia Ninh..."

"Không thể nào, chị dâu!" Không thể nào! Cha đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Tần Du ôm chặt Phó Gia Ninh, nói hết những gì mình biết cho cô ấy nghe: "Chị không biết phải nói với mẹ thế nào nữa. Bà chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Đúng rồi! Mẹ mà biết thì sẽ điên mất thôi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 354



"Mẹ đã biết rồi." Phó thái thái xuất hiện trước cửa phòng Phó Gia Ninh với vẻ mặt bình tĩnh.

Cô hai lập tức đứng dậy, còn chưa kịp lau nước mắt, Phó Gia Ninh đã run rẩy lên tiếng: "Mẹ..."

"Tiểu Du, thông báo cho Gia Thụ càng sớm càng tốt, đừng mạo hiểm đến Thượng Hải, cũng đừng quay về Hồng Kông, tự bảo vệ bản thân. Cha con làm giàu ở Thượng Hải, Gia Thụ và Gia Ninh cũng được sinh ra bên đó. Ông ấy hi sinh vì Thượng Hải, chôn cất ở sông Hoàng Phố, cũng coi như c.h.ế.t xứng đáng. Ngoài ra, báo cho Thư Ngạn và Ni Nhi, dặn họ suy nghĩ có muốn đưa Ni Nhi và bé con đến Hồng Kông không? Gặp chúng ta, sau đó cùng nhau sang Mỹ." Phó thái thái nhìn Phó Gia Ninh: "Gia Ninh, hai mẹ con mình và thím con bế Thường Bình và Thường An qua Mỹ sống. Nhà máy sản xuất ô tô ở đây không thể không có chị dâu con, đừng làm con bé lo lắng."

Chu Minh Ngọc bước tới đỡ tay Phó thái thái: "Chị dâu."

"Minh Ngọc, chuyện đã đến nước này, người trong nhà cũng nhắc đến nhiều lần, nước Mỹ mới là nơi an toàn nhất. Tôi với bà là người họ quan tâm nhất, chúng ta cùng nhau sang Mỹ đi!"

"Được, tôi sẽ viết thư cho Thư Ngạn và Ni Nhi, bảo Thư Ngạn đưa Ni Nhi và bé con qua."

Phó thái thái còn kiên cường hơn bất cứ ai.

Tần Du thông qua quan hệ của mình truyền tin cho Phó Gia Thụ về quyết định trong nhà, Phó Gia Thụ an ủi cô, cố chống đỡ đến khi chiến tranh kết thúc, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đến lúc trời sáng thôi.

Cảm giác của Tần Du khi biết đến cuộc thảm sát Nam Kinh ở kiếp trước và lúc cô thật sự ở trong hoàn cảnh đó, nhìn thấy hình ảnh tràn ngập khắp báo chí hoàn toàn không giống nhau. Một lượng lớn người dân tị nạn chạy sang Hồng Kông đổ ra đường, phát truyền đơn kể về sự tàn bạo của quân đội Nhật Bản, nhà ai không có người thân bị g.i.ế.c hại chứ?

Tần Du đề nghị phu nhân Smith triển khai phương pháp khuyến mãi thu cũ đổi mới, rao bán xe tải Oka, nhằm tăng thị phần của Oka, đồng thời thu hồi những chiếc xe cũ đã qua sử dụng cho các trường dạy lái xe. Thời điểm này vẫn chưa có trường học, đều là thầy dạy cho trò.

Trong tương lai, tài xế cũng là một nghề thu hút một nguồn lao động rất lớn. Hơn nữa cô nhớ khi đường cao tốc Vân Nam-Myanmar được liên thông, cả nước vô cùng thiếu thốn tài xế. Trung đoàn cơ giới Nam Kiều gồm hơn ba ngàn Hoa kiều Nam Dương bất chấp mưa b.o.m bão đạn giữa núi non trập trùng mới giữ được con đường xương m.á.u này. Lúc nào cũng có những con người sẵn sàng hi sinh như thế.

Tần Du đang xem bản kế hoạch tẻ nhạt do trụ sở chính của Hoa Kỳ gửi đến, doanh nhân đều chạy theo lợi nhuận. Hiện tại cơ sở hạ tầng ở Hoa Kỳ đang phát triển mạnh mẽ, nguồn cung ô tô đang không thể theo kịp nhu cầu của người tiêu dùng. Mà chiến tranh, nhất là những cuộc chiến quy mô lớn như vậy, một số người dân ở các nước phương Tây đọc báo nhìn thấy thì vô cùng đồng cảm. Thế nhưng đối với những tập đoàn lớn kia, dầu mỏ, sắt thép và vật tư quân đội đều là nguồn thu lớn.

Do đó phía Hoa Kỳ rất khó điều phối đủ linh kiện đến bên này. Sau khi dùng cạn linh kiện tồn kho, các đơn đặt hàng trước đó phải lùi thời gian giao hàng vì không thể bổ sung kịp thời, nhà máy cũng không thể làm việc hết công suất.

Ngài Lâm, người phụ trách việc mua xe hơi dùng để quyên tặng ô tô lại đến nhà máy của họ: "Quản lý Tần, hiện tại các nhà máy sản xuất ô tô khác còn khó khăn hơn cả bên cô, tất cả hy vọng đều đặt hết lên người các cô rồi. Oka là hy vọng duy nhất của chúng tôi, rất mong sẽ được cô hỗ trợ!"

"Tôi biết, tôi đang cố gắng hết sức đây."

Tần Du vừa tiễn ngài Lâm đi, bảo vệ nhà máy chạy vào nói có một ông Khương tự xưng là bạn của anh Phó, muốn gặp "Phó thái thái".

Muốn gặp Phó thái thái thì sao không về nhà ấy? Lẽ nào là bạn cũ của cha chồng? Tần Du đi ra ngoài với bảo vệ, nếu có người quen đến Hồng Kông tị nạn thì cô phải giúp đỡ thu xếp.

Vừa đến cửa, người này đã gọi cô: "Phó thái thái, tôi là bạn của anh Phó Gia Thụ."

Hóa ra là thế à? Tần Du mời anh ta vào nhà máy, đến phòng làm việc, hỏi: "Khương tiên sinh, ông muốn uống trà hay cà phê?"

"Trà đi."

Tần Du kêu thư ký đi pha trà, cô ngồi xuống sô pha, chỉ thấy vị tiên sinh lấy ra một cái đồng hồ đeo tay: "Phó tiên sinh nói Phó thái thái nhìn thấy đồng hồ đeo tay thì sẽ cố gắng hỗ trợ."

"Ông Khương, tôi và chồng mình đã giao hẹn, chúng tôi đều là người độc lập. Tôi không phải Phó thái thái của anh ấy, ông có thể gọi tôi là cô Tần. Chiếc đồng hồ này là quà tặng kết hôn kỷ niệm năm năm của chúng tôi. Nếu anh ấy không thật sự tin tưởng anh thì sẽ không đưa nó cho ông đâu."

"Xin lỗi, cô Tần."

"Không sao, hầu hết con gái bây giờ đến cả cái tên cũng chưa chắc đã có chứ đừng nói là xưng hô, tôi khá đặc biệt!"

"Đúng thế, nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời."

Nghe thấy câu nói quen thuộc, Tần Du mỉm cười: "Ừ."

DTV

Người này kể, lúc ông ta ở Vũ Hán thì gặp được người bạn cùng trường đại học, gọi là ông Lục của nhà máy sản xuất máy may ở Vũ Hán. Phó Gia Thụ đã bất chấp b.o.m đạn giao máy móc cho ông Lục để đối phương mang đến Vũ Hán, thế nhưng tình hình ở Vũ Hán không chỉ hỗn loạn mà còn đầy rẫy th*m nh*ng. Vì để sớm định cư, những nhà máy sản xuất lớn nhỏ đó đều tìm đủ mọi cách, nhét tiền lôi kéo quan hệ, hòng tìm được chỗ đặt chân. Cuối cùng những người này không muốn nhà máy của mình rơi vào tay quân Nhật nên đã chạy hết. Vì lẽ đó, sau khi Phó Gia Thụ gặp được ông Lục cùng đường mạt lộ, anh đã hỏi ông ấy có muốn đến Duyên An không?

"Cô cũng biết đấy, đi dễ vậy ư? Không có các loại giấy tờ chứng nhận thì muốn bước nửa bước còn khó hơn lên trời. Hơn nữa, bên Tây An còn đặt các trạm kiểm soát, rất khó vận chuyển đồ đạc đến khu vực biên giới. Ông Lục nhờ Phó tiên sinh giúp, còn nói anh Phó rộng lượng đã đã đồng ý giúp đỡ. Thật ra khi đó ông Lục chỉ định nhờ làm giúp giấy thông hành và giấy di dân thôi, không ngờ anh Phó lại quyết định đi dọc từ Hán Khẩu đến Tây An, nói là chuẩn bị cho việc di dời nhà máy sau này. Sau đó anh ấy còn đưa chúng tôi đến trạm kiểm soát, thấy nơi đó đang dùng xe hơi chạy bằng than củi và xe Guise do Liên Xô tài trợ, anh Phó đã tháo chiếc đồng hồ này xuống, dặn tôi tới tìm cô. Xin hỏi cô có thể bán cho chúng tôi mấy chiếc xe tải được không?"

"Ông Khương, trước mắt tôi không có cách nào giao xe quân đội đúng hạn, thật sự không thể hỗ trợ ông."

"Tôi hiểu."

"Tôi sẽ lập tức bay sang Mỹ phối hợp tại hiện trường. Tầm hai mươi ngày, sau khi về, tôi sẽ thảo luận lại việc vận chuyển bao nhiêu giúp ông nhé? Được không?" Tần Du vô cùng xin lỗi: "Tình hình trước mắt thật sự quá khó khăn."

"Có hy vọng là tốt rồi, cô ước lượng xem bao nhiêu một chiếc để tôi quay về báo cáo?"

"Cùng giá với Hoa Kiều quyên góp cho quân đội quốc gia. Giảm 30% giá cung ứng cho thị trưởng đội địa nước Mỹ, có được không? Không có lợi nhuận, chỉ để tôi được chuyển tiền có thể tiếp tục duy trì."

"Cảm ơn nhiều nhé!"

Tần Du tiễn ông Khương đi, mua vé máy bay từ Hong Kong tới núi Francisco

Giữa năm 1936. đã mở chuyến bay từ Hong Kong tới núi Francisco. Tuy phải dừng lại bốn điểm, nhưng dù sao cũng chỉ cần mất tám ngày là có thể tới núi Francisco rồi lại bay từ núi Francisco tới Detroit. Cả quãng đường này, cô bình tĩnh lại nói chuyện với cô là người Do Thái thông minh nhất thế giới, bọn họ đều chạy theo lợi ích.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 355



Tần Du kéo vali đi vào văn phòng của Kiều Hi hỏi: "Bởi vì nhu cầu của thị trưởng nước Mỹ rất mạnh, nên anh thắt chặt nguyên liệu của Hồng Kông à?"

"Yolanda, tạm thời đừng tức giận." Kiều Hi nói với cô: "Vì sự phát triển của công ty, tôi buộc phải cân bằng..."

"Cân bằng? Josh, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi phát hiện anh vẫn không suy nghĩ tới mấu chốt của vấn đề. Rõ ràng là anh không sử dụng tất cả tài nguyên." Tần Du lấy sổ bút của mình ra, ở thời đại này, khoang máy bay đều không được điều áp, bút bi sẽ bị rỉ mực ra ngoài, chỉ đành cầm bút chì viết phương án của mình: "Đồng bào người Do Thái tìm anh, làm chuyện này."

Kiều Hi nhìn cuốn sổ của Tần Du: "Hộp số tìm nhà sản xuất hộp số, bogie thì tìm nhà sản xuất bogie, tháo rời xe thành các module, đóng gói cho các nhà sản xuất khác nhau? Mà không phải chúng ta tự lắp ráp hơn bảy nghìn bộ phận? Như vậy sẽ tăng nhanh năng lực sản xuất..."

"Đồng bào của anh đâu? Bọn họ có tiền, có đầu óc thông minh, bây giờ vừa tới nước Mỹ, không có việc gì làm, anh không cho bọn họ cơ hội sao? Tiền trong tay anh lẽ nào không nên đầu tư vào những công ty này sao?" Tần Du hỏi Kiều Hi: "Giảm giá xuống cho tôi, tiếp tục cung cấp linh kiện, người khác không thể hiểu tại sao tôi muốn về nước, anh lại không hiểu được sao? Thượng Hải là nhà của tôi, Trung Quốc là tổ quốc của tôi, tôi phải làm chút việc gì đó cho đất nước."

Tần Du ném một phương án thiết kế cốt lõi của một chiếc xe địa hình dẫn động bốn bánh cho Kiều Hi: "Anh nên cho người hoàn thiện mẫu xe này càng sớm càng tốt, khả năng leo trèo của nó. Trên chiến trưởng nó có thể đối mặt với môi trường khắc nghiệt, sau này sẽ là loại xe chủ lực khác của chúng ta. Hoặc là mọi người cùng nhau kiếm tiền, hoặc là các anh chơi, tôi rút lui."

Thực ra trong tay Tần Du vẫn còn một phương án thiết kế cốt lõi xe tải, nhưng cô không đưa ra.

Loại xe chủ lực hiện giờ của Oka đều là Tần Du thiết kế, đến cả chiến lược marketing cũng do cô quyết định. Kiều Hi biết năng lực mình rất mạnh, nhưng anh ấy cũng biết xuất sắc và thiện tài có sự khác biệt, Yolanda mới là linh hồn của Oka.

"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm cung ứng cho Hồng Kông trước."

Trong vòng nửa năm có thể gửi hàng tới, cô vẫn có thể lắp ráp dây chuyền từ Hồng Kông đến Quảng Châu, nửa năm sau thì sao? Lãnh tụ Hoa Kiều Nam Dương đã tìm được rất nhiều nơi tốt ở Yangon Miến Điện cho cô. Cô muốn chuyển tới Yangon, con đường từ Miến Điện tới Vân Nam sắp được xây dựng rồi, xe sẽ được gửi qua đường Miến Điện.

Gần như tất cả Hoa Kiều ở Nam Dương và Hoa Kiều trên toàn thế giới đều hào phóng quyên góp. Số tiền quyên góp hàng năm của Hoa Kiều còn nhiều hơn chi tiêu quân sự của chính phủ.

Ông Trần bảo cô cứ yên tâm lắp đặt, tiền sẽ được duy trì đủ. Vậy thì mình chỉ cần làm được điều này, lối đi đến đâu thì cô sẽ đi đến đó.

Còn chưa đợi cô đi, Kiều Hi đã đưa một lô vật liệu, còn tự bảo đảm rằng luôn ưu tiên cô hàng đầu: "Yolanda, Oka không thể mất cô, chúng tôi đợi cô quay lại."

"Tôi biết, người nhà tôi đang xin visa, bọn họ sắp sang rồi. Người nhà ở đâu thì nơi đó chính là nhà của tôi."

"Được." Kiều Hi tiễn Tần Du tới sân bay.

DTV

Tần Du đi vội vàng, cô vừa về đã phân bổ kế hoạch cung ứng xe cho lần đàm phán này. Bởi vì đã có thỏa thuận từ trước nên cho ông Khương cũng không nhiều, chỉ có năm mươi chiếc xe, ông Khương không khỏi thấy thất vọng.

Tần Du lấy một bộ bản thiết kế ra: "Ông Khương, đây vốn là bản thiết kế hệ thống động lực của Oka, mong ông chuyển nó cho nhà sản xuất có liên quan, có thể cải thiện mức tiêu thụ nhiên liệu, cải thiện hiệu suất động cơ. Tôi chỉ hiểu tiếng Anh và tiếng Đức, nếu có thắc mắc hãy phiên dịch ra rồi chuyển lại, bất cứ vấn đề về kỹ thuật gì, tôi sẽ cố gắng hết sức trả lời."

"Cô Tần, cô?"

Tần Du không muốn quan tâm tới Liên Xô năm 1042 vì lợi ích của chính mình ở chiến trường Châu Âu mà ký kết hiệp định với Nhật Bản. Chí ít bây giờ Anh Mỹ đang nhập nhằng, Liên Xô đập tiền cho người tới giúp đỡ, trên báo bây giờ toàn là máy bay Liên Xô đang ở Nam Kinh, Thượng Hải.

Huống hồ những kỹ thuật này, có thể ở lại Trung Quốc dưới một hình thức khác trong những ngày cô rời đi.

Chờ hai bé cưng ngủ rồi, Tần Du trải bản vẽ ra, cầm thước góc và bút chì tiếp tục vẽ.

Tới thời đại này, cô lần nữa quay lại vẽ tay, từng đường thẳng và vòng tròn một. Không có chức năng tự động sửa chữa và nghiệm chứng thì đành tự mình tính toán sửa chữa.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tần Du đi ra mở cửa, thấy mẹ chồng đứng bên ngoài thì vội hỏi: "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?"

Từ ngày cha chồng gặp nạn, mẹ chồng lại là người kiên cường nhất. Nhưng mới qua ba tháng mà tóc đã bạc trắng, vóc người hơi nở nang đã gầy thành như hiện tại cũng không lừa được ai cả. Đừng nói là niên đại này, trăm năm sau cũng hiếm có cặp vợ chồng nào tình cảm như cha mẹ chồng cô.

"Bọn nhỏ ngủ cả chưa?"

"Ngủ rồi ạ."

"Chúng ta sắp đi, mẹ muốn nói riêng với con đôi lời."

Tần Du nhẹ nhàng kéo mở cửa phòng, cùng mẹ chồng vào trong.

Phó thái thái ngồi xuống ghế sô pha, nắm tay Tần Du: "Tiểu Du, dù nơi này cần con đến thế nào chăng nữa, con cũng phải nhớ, con là mẹ của hai đứa trẻ. Gia Thụ là đàn ông, đàn ông phải có năng lực gánh vác. Thời kỳ này mẹ không nói được nó cái gì. Như cha con nói rồi đấy, khi quốc nạn xảy ra, đàn ông bảo vệ nước, phụ nữ bảo vệ nhà. Con nhất định phải đặt bản thân lên đầu, mọi người đều đang chờ con."

"Mẹ, con biết. Con nhất định sẽ bình an tìm về với mọi người, Gia Thụ cũng sẽ bình an."

"Vậy thì tốt rồi, cũng không cần lo lắng bà cháu chúng ta nhiều quá. Có Gia Ninh và Ni Nhi rồi, hai đứa nó đều còn trẻ, có thể lo toan được."

Kaufman không nỡ để Phó Gia Ninh rời khỏi Delta, dứt khoát luân chuyển cô đến Delta New York. Phan tiên sinh viết thư cho một người bạn đang giảng dạy ở trường nghệ thuật Parsons, đề cử mấy người Ni Nhi tới đó tiếp tục học tập, sinh hoạt tại New York cũng tiện, thế nên New York là lựa chọn tốt nhất.

"Vâng!"

Tần Du đưa người nhà lên tàu. Một nhà già trẻ cộng thêm gia đình A Phương, Văn Tú và gia đình bà Trương đúng là khá đông. Tại niên đại này có thể đưa nhiều người như vậy đi cũng may nhờ bọn họ xây dựng công ty ở nước Mỹ ném ra đều là vàng thật bạc trắng, vậy nên mới có thể tới đó.

Bởi vì đến đó ở lâu, thành ra gói toàn bộ những thứ có thể gói trong nhà, thậm chí những đồ cổ mang từ Thượng Hải tới cũng bao gói lại, đưa hết lên tàu hàng.

Tần Du nhìn căn nhà trống rỗng, nhấc mấy rương hành lý lên xe, sau này cô sẽ ăn ở tại xưởng luôn.

Người liên lạc Hoa kiều ở Nam Dương nói với cô rằng, bên chỗ Yangon đã chuẩn bị xong, cô có thể dọn tới bất cứ lúc nào. Căn xưởng tổng cộng sáu nghìn mét vuông, chẳng qua là vì thời gian gấp rút quá nên chỉ có thể dựng mái tôn vô cùng đơn sơ. Mà cạnh đó là khoảng trống để dành viện trợ Hoa kiều.

Hiện tại đã là tháng 5 năm 1938. dù Nhật Bản hống hách nói sẽ thâu tóm Trung Quốc trong vòng ba tháng, nhưng hiện tại đã qua gần mười tháng, quân dân Trung Quốc vẫn ương ngạnh chống cự. Càng là như thế, Nhật Bản càng giống nghiện cờ bạc, thua càng nhiều thì tiền cược chất càng cao, càng không thể buông tha. Tình cảnh thành phố nào đó thất thủ, m.á.u thịt tung tóe đã dần thấy nhiều không lạ...

Vũ Hán không còn an toàn nữa, xí nghiệp vừa khôi phục sản xuất chưa được mấy ngày đã bị di dời lần thứ hai. Lúc này ai nấy đều bội phục ánh mắt đúng đắn của Tống Thư Ngạn, có thể tiên đoán trước một bước, rời đến Hương Cảng và Trùng Khánh đúng là lựa chọn thích hợp nhất.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 356



Hôm nay Phó Gia Thụ tới Trùng Khánh sắp đặt công việc vận chuyển, Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ cùng ăn bữa cơm, Phó Gia Thụ nhắc tới Tần Du: "Tiểu Du đã chuẩn bị dời nhà máy đến Yangon."

"Tại sao? Hương Cảng cũng sẽ thất thủ à?"

"Tạm thời thì không, nhưng Quảng Châu chính là mục tiêu kế tiếp. Người Nhật Bản chắc chắn sẽ không để Hương Cảng trở thành con đường quan trọng nhất của chúng ta. Vật tư Hoa kiều quyên góp mà anh cần cũng đều đi qua Hương Cảng, cắt đứt con đường Quảng Châu thì chỉ có thể đi qua Đông Dương thuộc Pháp. Hạm đội Nhật Bản từ Đài Loan tới, phong tỏa bờ biển Đông Dương thuộc Pháp vẫn khá dễ dàng. Nói vậy cũng chỉ còn dư lại con đường Vân Nam qua Miến Điện. Muốn đi Miến Điện thì hoặc là vòng qua Malacca, hoặc là tiến công đất Đông Dương thuộc Pháp, sau đó tới Miến Điện, như vậy còn không phải đắc tội người Pháp sao? Vậy nên cô ấy dời công xưởng đi Yangon."

"Tôi xem tin tức rồi, con đường Vân Nam - Miến Điện đang xây dựng, chẳng qua quá khó khăn, núi non trùng điệp. Huống chi giờ này thanh niên trai tráng đều bị chiêu mộ nhập ngũ, dư lại chỉ có phụ nữ và trẻ em!"

Tống Thư Ngạn suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Tôi xem thử còn có khả năng điều phối sản xuất không? Tôi có thể dệt nhiều chút vải mang tới, phát cho các dân công."

"Đừng làm loạn thêm. Chờ xây dựng hoàn thành lại đi phát."

"Chỗ anh đào hầm xong chưa? Nếu còn cảm thấy không nỡ thì dọn vài nhà máy đi Tây An, hoặc tới Bửu Kê cũng được. Cấp trên cũng kiến nghị đi Tây Bắc, thời gian này tôi đều giúp bọn họ dọn tới Tây Bắc." Phó Gia Thụ kiến nghị Tống Thư Ngạn.

"Đào xong rồi, bây giờ phân xưởng của tôi gần như đều nằm trong hầm phòng không cả, đi hay không chắc cũng không có vấn đề gì." Tống Thư Ngạn nghe lọt lời của Tần Du, kho hàng và dụng cụ quan trọng của Hải Đông đều đã lục tục dọn vào hầm trú ẩn, tới sớm xong sớm, anh ấy chiếm trước tiên cơ, chỗ tốt của việc nhanh chân hơn người ta một bước chính là chuẩn bị đầy đủ.

"Ôi, có phải anh thân cận với bọn họ quá không?" Tống Thư Ngạn không thể không nhắc nhở Phó Gia Thụ: "Bây giờ nói dễ nghe rồi, anh cũng không ngẫm lại mấy năm đó à?"

"Không phải chờ chiến tranh thắng lợi thì chúng ta sẽ đi à?"

Nghĩ đến cả mẹ và vợ con người này đều ở nước Mỹ, Tống Thư Ngạn rút một điếu thuốc đưa cho Phó Gia Thụ, giúp Phó Gia Thụ châm lửa: "Cũng đúng."

Hy vọng có thể có một ngày như vậy nhỉ?

Lúc này có người đi tới tìm Tống Thư Ngạn: "Đông gia, hội trưởng Trương của tổng hội công thương Thượng Hải tìm."

Phó Gia Thụ đứng lên: "Anh đi làm việc đi! Tôi cũng đi đây, còn rất nhiều việc chưa hoàn thành."

DTV

Tống Thư Ngạn lái xe đi tổng hội công thương Thượng Hải. Dạo gần đây rất nhiều công xưởng rời tới Trùng Khánh, anh ấy coi như đặt chân trước một năm, hết thảy ổn định, vẫn luôn giúp đỡ các xí nghiệp vừa tới chạy trốn, đại khái là người nọ tìm anh ấy cũng vì những chuyện này.

Đến thành phố, Tống Thư Ngạn vào phòng làm việc lâm thời của tổng hội công thương trong nhà hàng lớn. Hội trưởng Trương thấy Tống Thư Ngạn tới thì lập tức cười hớn hở: "Ông chủ Tống, cuối cùng cậu cũng tới."

"Hội trưởng Trương, có phải gia đình bạn cũ nào muốn đi qua à?"

Hội trưởng Trương cười: "Không phải, mời cậu tới ăn một bữa cơm, trò chuyện một buổi."

"Gia Thụ vừa tới chỗ tôi, ăn cơm trưa trò chuyện đến giờ. Anh ấy không uống rượu, tôi uống nước với anh ấy cũng no căng rồi, xin phép không ăn cơm. Chúng ta là đồng hương, mọi người đều chạy tới Trùng Khánh vì quốc nạn. Có phải cần tôi giúp người nào không? Tôi nhất định sẽ giúp." Thời kỳ đặc thù thế này, Tống Thư Ngạn dứt khoát hỏi thẳng, tránh cho lòng vòng tới lui khách sáo chỉ tổ lãng phí thời gian.

"Ông chủ Tống là người sảng khoái. Vậy tôi nói thẳng đi." Hội trưởng Trương kéo anh ấy: "Cậu cũng biết tiền tuyến giờ đang căng thẳng, quân phí một mực..."

Nghe lời của hội trưởng Trương, Tống Thư Ngạn biết hôm nay khó thoát mệnh dốc túi tiền: "Hội trưởng Trương, thuế phải nộp thì tôi nộp rồi, một mình Hải Đông gánh chịu lượng vải đủ may ba trăm nghìn bộ đồ mùa đông mà tôi không tính. Tuy tôi dọn tới trước, tổn thất tương đối ít, nhưng tôi cũng gánh vác càng nhiều. Tôi góp hai trăm ngàn đại dương, coi như bày tỏ tấm lòng!"

Hội trưởng Trương lộ vẻ khó xử, Tống Thư Ngạn than thở: "Không đến nỗi g.i.ế.c gà lấy trứng chứ ?"

Hội trưởng Trương cũng biết chỉ đòi tiền của mỗi Hải Đông thì thật sự không ổn: "Cảm ơn ông chủ Tống!"

Tống Thư Ngạn đi ra cửa, trở lại nhà máy dệt Hải Đông. Hiện tại anh ấy chỉ ở một mình, không ở trong biệt thự nhỏ nữa mà ở trong xưởng Hải Đông. Sau khi nghe những lời của Phó Gia Thụ ngày hôm nay, cộng thêm bị đòi tiền lần nữa. Có vẻ gần đây quan chức cao cấp chính yếu, hoàng thân quốc thích đều chạy tới Trùng Khánh. Thành phố núi này đã khác hẳn khi mới tới, làn gió xa hoa nổi lên, vài người lợi dụng con đường trong tay mua đi bán lại. Nói thì kêu tiền tuyến khẩn trương, hậu phương trương khẩn. Tiền tuyến cần tiền thì suốt ngày nghĩ cách vặt lông dân kinh doanh bọn họ. Nếu anh ấy là một con gà trống, nếu không phải Hải Đông ở Hương Cảng kiếm về nhiều tiền như vậy thì sợ là lông đuôi của anh ấy cũng bị vặt trụi lủi rồi.

Nhớ tới lời của Tần Du, anh ấy cảm thấy em gái mình nhìn nhận chính xác từng bước. Cô ấy dọn tới Yangon cũng có đạo lý. Viết thư không hỏi rõ được, Tống Thư Ngạn quyết định đi Hương Cảng một chuyến.

*

Tần Du bắt đầu thu dọn gian hàng Hương Cảng, chỉ cần Quảng Châu vừa thất thủ, mọi thứ ở Hương Cảng đều sẽ đình trệ. Địa chỉ giao nhận hàng hóa của cô sau này cũng đổi thành cảng Yangon của Miến Điện.

Đường dây lắp ráp xe hơi bên ngoài của cô có thể dùng làm công cụ vận chuyển, đi quốc nội vận đồ thì tiện hơn tiến vào đóng gói mang đi nhiều. Dựa theo trí nhớ, con đường do hai trăm nghìn phụ nữ, người già và trẻ nhỏ dùng hai bàn tay đào ra giữa ngọn núi trùng điệp sẽ thông xe vào năm 1938 này, bây giờ cô chuyển nhà máy là vừa lúc. Mà sau khi chuyển nhà máy, khôi phục sản xuất thì chuyến xe đầu tiên cũng vừa vặn có thể vào trong đưa đồ.

Cô bắt đầu tìm các công nhân nói chuyện, cổ vũ công nhân mang cả gia đình theo cô đi Miến Điện, như vậy thì nếu sau này chiến sự kéo tới, cô có thể bố trí mọi người.

Cô không thể nói cho bọn họ rằng Nhật Bản sẽ đánh lén Trân Châu cảng, trực diện đối đầu với Anh - Mỹ, Hương Cảng sẽ bị Nhật Bản chiếm lĩnh. Chỉ trong vòng ba năm tám tháng, Hương Cảng từ một thành phố hai triệu dân cuối cùng chỉ dư lại hơn sáu trăm nghìn dân. Thế nên cô khuyên can nhiều lần, nếu vẫn không muốn rời đi thì cô cũng không cưỡng ép, quyết định cho bọn họ khoản tiền giải tán, để bọn họ rời đi.

Tần Du vừa nói xong, cầm ly trà lên uống nước. Đa số công nhân của Hưng Hoa đều là cả gia đình làm việc trong xưởng, thành ra đều tình nguyện đi theo cô. Mọi người phát hiện, nếu không nhờ thiếu đông gia cho cả nhà bọn họ tới nơi này thì khi ở Thượng Hải, bọn họ còn đang ở địa phận tô giới, khó mà biết được gia đình bọn họ sẽ sống sót được mấy người khi Tô Châu Hà Bắc ngạn thất thủ.

Nhân tài Hưng Hoa là thành viên cốt lõi nhất của cô, chỉ cần bọn họ chịu chạy theo cô thì không có vấn đề gì lớn.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên: "Cô Tần."

"Ông Khương." Tần Du đặt ly trà xuống, cầm khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi: "Mời ngồi."

"Tôi muốn hỏi một chút, có thể nhờ cô chỉ bảo thiết kế hộp bánh răng không?"

"Đương nhiên." Tần Du vui vẻ đồng ý, từ khi cô giao ra bản vẽ động cơ, ông Khương tới hỏi mấy lần rồi.

Ông Khương xoay người nói lao nhao một hồi thì có một người đàn ông mắt sâu mũi cao đi vào. Dù sao Tần Du không phân biệt được người Anglo nào, người Đức, người Slavs hay người Do Thái với cô mà nói thì đều là người da trắng cả.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 357



Vị này cầm bản vẽ mở ra, Tần Du không đọc hiểu chữ nào trên đó cả, nhưng có thể đoán được ý tứ đại khái.

Không cần biết thiết kế động cơ xuất sắc đến nhường nào, nếu không có một hệ thống truyền động xuất sắc thì có tốt nữa cũng là không đáng kể. Tần Du ra hiệu cho đối phương cầm ra những bản vẽ đồng bộ khác, trong phòng làm việc của cô có sẵn một tấm bảng đen, một là dùng để tự nháp linh cảm, hai là dùng diễn giải khi họp quản lý cao tầng. Tần Du dùng giẻ lau sạch bảng, nghe ông Khương phiên dịch, bắt đầu giải thích điểm mấu chốt cho người da trắng kia.

Có nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp ông Khương không phiên dịch được, may là đang ở ngay hiện trường lắp ráp, Tần Du dẫn đối phương xuống xem thử kết cấu hộp bánh răng bọn họ có sẵn.

Tần Du đang giảng giải, gác cửa vội vàng tiến vào: "Xưởng trưởng Tần, có vị tiên sinh nói là anh trai cô đang chờ trước cửa xưởng."

Anh trai? Anh trai cô ở Trùng Khánh cơ mà? Từ đâu ra ông anh nào nữa? Tần Du vội vàng ra ngoài, thấy Tống Thư Ngạn xách hành lý đứng ở nơi đó.

Tần Du đã vài năm không gặp Tống Thư Ngạn, vừa thấy người thì rưng rưng nước mắt, không kiểu cách chút nào, giơ tay muốn giúp anh ấy xách cặp.

"Chẳng lẽ anh yếu thế cơ à? Còn cần em xách đồ cho nữa?" Tống Thư Ngạn vừa thấy cô là muốn nói chuyện với cô.

"Giờ em đang có khách rất quan trọng, chắc phải hai tiếng nữa mới rảnh nói chuyện với anh. Hay em cho người đưa anh đi Hải Đông trước nhé?"

"Đừng."

Hai người vào phòng làm việc của Tần Du.

Tống Thư Ngạn tới nơi này trước là vì vừa xuống sân bay Khải Đức, đi thuyền tới đảo, cách mấy bước đường là tới công xưởng của bọn họ. Nhà máy sợi Hải Đông lại ở tận Sao Cơ Loan, thế nên đến chỗ của cô trước rồi đi Hải Đông sau. Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn suy nghĩ một chút lại nói: "Tìm chỗ nào cho anh nằm nghỉ một lát. Thời buổi ngày càng gian nan, đêm qua anh không ngủ cả đêm, ngồi máy bay toàn mùi xăng dầu, anh sắp nôn mất."

"Vậy vào phòng em ngủ một lát, chờ em giải quyết xong công việc lại tìm anh nhé?"

Tống Thư Ngạn cau mày: "Em tưởng anh giống tên khốn Phó Gia Thụ à? Vợ bạn còn không biết tránh hiềm nghi? Anh không ngủ phòng của em."

Tần Du phát hiện mình đúng là không câu nệ tiểu tiết chút nào, coi người ta như anh ruột, quên mất người này còn một danh hiệu là 'chồng cũ', tuy rằng chồng cũ cũng là anh.

"Thế chỉ có nhà trọ của công nhân thôi..."

Tần Du còn chưa nói xong, Tống Thư Ngạn đã nằm lên ghế sô pha dài trong phòng làm việc của cô... Phân xưởng ồn ào như vậy thì anh ngủ sao nổi?

Tần Du tiếp tục tới xưởng giải thích đặc điểm hộp đổi tốc cho ông Khương và người ông ta dẫn tới. Lúc cô về tới phòng làm việc, Tống Thư Ngạn còn phát ra tiếng ngáy.

"Cô Tần, có phải chúng ta..."

"Không sao, đây là anh trai tôi, Tống Thư Ngạn, ông chủ Hải Đông."

Nghe tên, Tống Thư Ngạn dụi mắt ngồi dậy, móc hộp t.h.u.ố.c lá trong túi ra muốn châm.

Tần Du không thích mùi thuốc lá: "Muốn hút thì ra ngoài hút, đừng hút thuốc chỗ em."

"Ui, chê anh nghiện t.h.u.ố.c lá nặng? Ông chồng của em bây giờ cũng là điếu thuốc không rời tay, em định làm thế nào? Sau này không cho người vào phòng nữa hả?"

Tần Du: "?"

"Chờ anh ấy về thì em bắt anh ấy cai."

Cuối cùng Tống Thư Ngạn vẫn không châm thuốc trong phòng, cầm điếu thuốc đặt dưới mũi ngửi một hơi, nhún vai nói: "Mọi người nói chuyện đi, anh ra ngoài dạo một lát."

"Ông chủ Tống, lát nữa có thể trò chuyện một chút không?"

Tống Thư Ngạn nhìn về phía Tần Du, không hiểu người này ra chiêu gì, thấy Tần Du gật đầu mới đáp: "Được."

Tần Du nói rõ vài đặc điểm cấu tạo hộp bánh răng với anh chàng Ivan kia, sau đó nói với ông Khương: "Anh tôi tới chơi, tối nay cùng đi ăn hải sản được không?"

"Được. Tôi bố trí cho Ivan đã, gọi người khác dẫn cậu ta đi ăn cơm. Đằng nào chỉ có một mình người này là người Xô Viết thì đau mắt lắm."

Người ngoại quốc ở Hương Cảng rất đông, như Thượng Hải cũng có cả đống người Nga, có gì mà đau mắt? Mục đích của ông Khương không cần nói cũng hiểu.

Tần Du tìm một nhà hàng gần công xưởng ăn cơm, ông Khương nâng ly: "Tôi ở nơi này trước hết cảm ơn cô Tần dốc lòng giúp đỡ. Ngay cả chuyên gia Xô Viết cũng nói động cơ cải tiến này mở mang lối tư duy cho bọn họ."

Tần Du nâng ly: "Không cần biết đối phương giúp chúng ta với mục đích gì, dù sao cũng là mang vàng thật, bạc trắng, đưa mạng người đến trợ giúp lúc chúng ta ngàn cân treo sợi tóc. Chút bản vẽ ấy của tôi có đáng gì đâu. Huống chi tôi vẫn luôn áy náy vì không có năng lực sản xuất càng nhiều xe hơi cho mọi người. Nếu bọn họ có thể sản xuất ra xe đưa chúng ta thì lòng tôi cũng an ổn hơn nhiều. Tóm lại, giờ phút này nam nữ Trung Hoa là một thể, nói đến cùng đều là người nhà, nói cảm ơn thì khách sáo quá, tôi cũng không dám nhận."

"Vợ chồng hai người thật đại nghĩa, chúng tôi ghi nhớ."

Ông Khương lại trò chuyện với Tống Thư Ngạn một lát. Tống Thư Ngạn lập lờ nước đôi, không đắc tội cũng không bàn sâu hơn, chỉ tập trung ăn tôm cua cá trước mặt.

Tần Du lái xe đưa ông Khương về trước, hôm nay Tống Thư Ngạn không tới Hải Đông được rồi. Anh ấy quyết định nghỉ một đêm trong phòng làm việc của Tần Du, trò chuyện với cô.

Tần Du lái xe vào nhà xưởng, đỗ xe lại, hai người đi tới bến tàu cạnh Hưng Hoa, đường thông tới bến tàu đã bị kéo lưới sắt, một hàng rào chắn bị khóa lại.

Phó lão gia bị nổ chết, Phó Gia Thụ phải phối hợp vận chuyển tới đại lục. Huống chi nhà mình chìm sáu chiếc thuyền, chỉ còn dư bốn con thuyền lớn. Chưa kể các bến tàu lần lượt thất thủ, tàu hàng của Trung Quốc đã không thể vận hàng, đành mượn con đường của David Kaufman bán thuyền cho một cửa hàng Anh Quốc, bến tàu cũng cho người khác thuê.

"Bây giờ Gia Thụ đang đi rất gần Thiểm Bắc, anh thấy em cũng thế. Tiểu Du, người làm ăn chỉ cầu không thẹn với lòng, quá dính líu vào chính trị không phải chuyện tốt đâu." Tống Thư Ngạn tìm tảng đá ngồi xuống.

Tần Du nương ánh trăng nhìn Tống Thư Ngạn, hiện tại quy mô Hải Đông đã quá khổng lồ. Nếu không có lý do trọn vẹn thì sợ là không dễ để Tống Thư Ngạn kịp thời buông tay chạy trốn.

"Anh, anh có tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp sau không?" Tần Du hỏi.

"Đang yên đang lành sao lại nhắc đến cái này?"

DTV

"Chúng ta hẳn là có kiếp trước."

"Hả?" Tống Thư Ngạn có điểm khó hiểu, lại không biết cô có ý gì.

"Em phải đi học đại học sư phạm, nhưng không gặp được thầy giáo giỏi như vậy, trình độ tiếng Anh còn chẳng đủ để nói chuyện. Bởi vì mẹ em biết mình sống được không lâu lắm, chỉ sợ sau khi qua đời sẽ không có ai che chở em, thế nên gả em cho anh. Anh cực lực phản kháng, em thì hoàn toàn bất đắc dĩ. Cuối cùng em chôn cất cho mẹ, thủ hiếu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó về lại nhà họ Tống. Em sốt cao không lùi nên bỏ mạng. Sau đó em đầu thai đến năm 1986..."

Tần Du nói sơ qua với Tống Thư Ngạn: "Em học đại học chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, đi Đức du học, sau khi về nước làm việc trong phòng kỹ thuật của một xí nghiệp xe hơi do Trung - Đức hùn vốn. Em làm từ nhân viên kỹ thuật lên làm bên vận hành sản phẩm, sau đó lên làm tổng giám đốc bộ phận vận hành của xưởng trực thuộc công ty này tại Thượng Hải. Xưởng sản xuất tại Thượng Hải mỗi năm sản xuất được cả triệu chiếc xe. Sau đó cấp trên của em tự gây dựng sự nghiệp, em đi theo cô ấy, vẫn là cánh tay phải bộ phận vận hành của cô ấy, tập đoàn của bọn em mở tổng cộng bảy công xưởng sản xuất xe hơi khắp trong và ngoài nước. Em trở thành CEO của cả tập đoàn, cũng chính là giám đốc vận hành cao cấp nhất..."

Tống Thư Ngạn vẫn luôn cảm thấy Tần Du thông minh tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng coi như hoàn toàn thấu hiểu nghi hoặc.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 358



"Bỗng có một ngày em quay trở về, tỉnh lại ngay khoảnh khắc em sốt cao sắp chết. Sau đó em nghĩ, có lẽ đời trước sau khi em c.h.ế.t đã có xảy ra chuyện lớn. Mẹ chúng ta rất hiền lành, có lẽ cái c.h.ế.t của em sẽ khiến bà tự trách lắm. Vốn sức khỏe mẹ đã không tốt, liệu chăng cái c.h.ế.t của em có thể khiến bà hoàn toàn sụp đổ? Liệu anh có hối hận hay không? Tóm lại, em thử tưởng tượng một hồi, ước chừng đều là bi kịch, là những điều mà nội tâm em không cách nào tiếp nhận, thế nên em mới quay lại đây để bù đắp cũng nên."

Tần Du nghiêng đầu nhìn Tống Thư Ngạn, lại thấy gương mặt anh đẫm lệ dưới ánh trăng. Tống Thư Ngạn nói: "Tiểu Du, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là anh hại c.h.ế.t em."

"Trước giờ em chưa từng hận anh, nếu em thật sự hận anh thì chẳng phải khi em trở lại cũng nên trả thù anh à?" Tần Du lấy khăn mùi xoa đưa cho Tống Thư Ngạn: "Tuy đời này không đủ viên mãn, cha chúng ta đã qua đời, nhưng ít nhất mẹ chúng ta còn tại thế, đúng không? Chúng ta đừng vương vấn quá khứ được không? Mình nói chuyện sau này đi, sắp đặt con đường tiếp theo nên đi thế nào. Ít nhất cũng đừng hi sinh vô ích nhé!"

Tống Thư Ngạn nắm khăn mùi xoa của Tần Du lau nước mắt: "Gia Thụ biết không?"

"Anh ấy biết, em nói với anh ấy rồi. Anh là người thứ hai biết, em đâu thể đi khắp nơi nói với người ta rằng em mượn t.h.i t.h.ể của chính mình để hoàn hồn đúng không? Từ khi em c.h.ế.t đến khi em đầu thai đã qua rất nhiều năm, mọi thứ nơi này đều thành lịch sử, không phải em tự mình trải qua. Em chỉ có thể biết được những chuyện tương đối lớn trong mốc thời gian nhất định. Hai ta cùng lập một kế hoạch đi."

"Nghĩa là hy vọng tương lai ở Thiểm Bắc à?"

"Anh nghe em nói đã. Tương lai là tươi sáng, con đường lại quanh co." Tần Du tỉ mỉ nói cho Tống Thư Ngạn tất thảy những trắc trở trong bao nhiêu năm ròng: "Thế nên công xưởng ở Hương Cảng chắc chắn không chịu nổi. Chúng ta đâu thể bỏ mặc những người theo Hải Đông và Hưng Hoa tới Hương Cảng trải qua thời kỳ kinh khủng ấy đúng không? Nhưng em đưa hai gia đình của cậu ra ngoài đã là tận dụng mọi biện pháp rồi, vậy chỉ còn dư lại con đường trong nước mà thôi. Trong nước có hai chỗ có thể đặt chân, một là Trùng Khánh, một là Thiểm Bắc. Hải Đông đã chuyển trọng điểm đặt tại Trùng Khánh, chủ lực vận chuyển của Hưng Hoa cũng ở Trùng Khánh. Em muốn nhân lúc trước khi Miến Điện thất thủ dọn cả công xưởng này từ Miến Điện đi Thiểm Bắc. Anh cũng làm đến cuối năm 1941. đóng cửa Hải Đông ở Hương Cảng, chuyển lên tàu đi tới Yangon này, sau đó chở tới Thiểm Bắc đi. Như vậy thì công nhân và dụng cụ đều sẽ không rơi vào tay người Nhật, đến lúc ấy chúng ta đi cũng có thể không thẹn với lương tâm."

"Được, năm 1941 anh sẽ bán Hải Đông ở Trùng Khánh đi, sau đó dời Hải Đông ở Hương Cảng. Dù sao không để lại cho người Nhật là được."

"Trùng Khánh còn gặp máy bay oanh tạc, bởi vì đánh b.o.m tạo thành thảm án nghẹt thở, nghe nói có mười ngàn người c.h.ế.t tại hầm trú ẩn nào đó."

Đời trước, khi Tần Du du lịch Trùng Khánh từng tới hầm phòng không ăn lẩu uống trà, mà ấn tượng sâu sắc nhất chính là thảm án năm 1941. Một phần là do người Nhật oanh tạc, còn phần còn lại chính là vì thiết bị chiếu sáng và thông gió trong hầm không vẹn toàn, cũng liên quan đến việc xây dựng công sự dân phòng th*m nh*ng.

Chẳng trách Tiểu Du một mực dặn anh ta tự đào hầm, thì ra là xảy ra chuyện như vậy? Nghe Tần Du nói xong, Tống Thư Ngạn chửi bậy: "Cụ tổ bọn nó chứ! Lần này anh đến đây cũng là vì anh bị đòi tiền đấy."

Tống Thư Ngạn nổi giận, sau đó lại tỉnh táo lại: "Hải Đông ở Trùng Khánh cũng chẳng kiếm được mấy đồng, anh kiếm cơ hội bán cho người của bọn họ cho rồi. Cầm số tiền này kiến tạo đội thi công dụng cụ chiếu sáng và thông gió, chuyên nhận công trình như vậy."

DTV

"Loại công trình này béo bở vô cùng, đến phiên anh làm chắc?"

"Béo bở thì béo bở, đâu phải để người chỉ cầm tiền không làm việc. Chỉ cần giúp anh giải quyết vấn đề này thì bảo anh làm lỗ vốn cũng làm, anh chùi đ.í.t cho bọn họ còn không được à?" Tống Thư Ngạn lại hỏi cô: "Ông trời cho em về đây, mẹ chúng ta còn khỏe mạnh, anh còn có thể lấy vợ sinh con, Ni Nhi và mẹ cũng như mẹ con vậy, đây chính là ân đức vô cùng với anh rồi. Anh có tài đức gì dám nhận phúc phận như vậy, dù gì cũng nên làm chút chuyện đúng không?"

"Ừm!"

Sáng sớm hôm sau, Tần Du và Tống Thư Ngạn cùng đi ăn sáng.

Từ thời gian mấy ông trùm Thượng Hải dũng mãnh tràn vào những năm gần đây, văn hóa phòng trà Thượng Hải, nữ nhân viên chiêu đãi quán rượu cũng bị mang tiến vào.

Mấy cô gái mười tám, mười chín tuổi xinh đẹp châm trà rót nước cho khách, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển. Nhìn khí chất này, dáng vẻ này chắc ở quê cũng có là hộ khá giả.

Hai người vừa ngồi xuống đã có menu giấy trắng chữ đỏ được đưa tới, Tần Du gọi món, một đôi tay ngọc rót trà cho hai người: "Tiên sinh, thái thái chậm dùng."

Hai người đang nói chuyện phiếm thì nghe được bàn cách vách có người hú lên quái dị, dùng tiếng Thượng Hải nói: "Chết đến nơi rồi. Khai Phong cũng luân hãm ư? Vậy tiếp theo có phải là Trịnh Châu? Người Nhật thâu tóm Trịnh Châu rồi, xuôi Nam chính là Vũ Hán, tới Tây chính là Tây An, cả nước Trung Quốc này còn có thể kiên trì mấy năm?"

Tần Du nghe lời này thì mặt tái đi, thầm tính trong lòng hiện tại là ngày mùng 7 tháng 6 rồi, sau đó bữa sáng được bưng lên có thơm đến đâu cũng cảm thấy không còn lòng dạ nào mà ăn nữa.

Tống Thư Ngạn thấy Tần Du tâm sự nặng nề, vội vàng ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống: "Đi thôi, chúng ta đi Hải Đông."

Lên xe, Tống Thư Ngạn mới hỏi: "Tiểu Du, sao thế?"

Tần Du ngồi trên xe: "Bọn họ muốn phá đê Hoa Viên Khẩu, dùng nước Hoàng Hà chặn quân Nhật."

Tống Thư Ngạn là một doanh nhân, vẫn chưa hoàn toàn ý thức được Hoa Viên Khẩu vỡ đê sẽ có vấn đề gì: "Chặn được không?"

"Vũ Hán rơi vào tay giặc muộn hơn vài tháng, Tây An không rơi vào tay giặc. Thế nhưng sẽ c.h.ế.t gần chín trăm nghìn dân chúng. Hơn nữa, nước Hoàng Hà dâng bùn cát lan tràn quy mô lớn, những chỗ bị ngập đều sẽ biến thành bãi cát hoang, đất bị nhiễm phèn. Mấy năm liên tục sau đó đều gặp nạn châu chấu, nạn đói. Quy mô chắc chắn không nhỏ hơn lần thiên tai ngập lụt năm hai mươi dân quốc, thậm chí ảnh hưởng nghiêm trọng hơn." Tần Du nói ra kết quả đấu khẩu của hậu thế cho Tống Thư Ngạn nghe.

"Thì sao? Em muốn ngăn cản trận tai nạn này? Hải quân bị diệt toàn bộ, trận Thượng Hải tử thương hơn ba trăm nghìn quân, Nam Kinh bị tàn sát..." Tống Thư Ngạn liệt kê những vong hồn đã khuất, nghiêng đầu chất vấn Tần Du: "Đó đều là những con bài chính thức trong tay chính phủ Dân quốc ta. Nhưng khiến nước Hoàng Hà dâng đê ư? Tiểu Du, em biết thuế chủ yếu của chính phủ chúng ta thu nhập từ cái gì không? Hoặc nên nói, ai mới là túi tiền của chính phủ?"

Tần Du nhíu mày: "Thuế quan?"

"Thuế quan nhập khẩu, thuế xuất khẩu và thuế muối. Ba loại thuế này một năm phải thu được khoảng một tỷ mốt. Một năm thuế nông nghiệp còn chẳng được mấy triệu. Hiện tại Thiên Tân, Thanh Đảo, Thượng Hải đều thất thủ, Vũ Hán chính là con đường giao thoa lớn của chín tỉnh, vật tư đều phải trung chuyển qua nơi đó, còn có thể thu được thuế. Em nói xem, giờ muốn giữ Vũ Hán hay giữ tính mạng mấy triệu dân?" Tống Thư Ngạn vừa bất đắc dĩ lại thê lương nói tiếp: "Bởi thế, em cảm thấy dù chúng ta có cách liên lạc với Trùng Khánh chăng nữa, cách nói của em sẽ bị bọn họ chấp nhận sao? Bọn họ sẽ chỉ hỏi em lấy được tin tức này từ chỗ nào, kết quả cuối cùng cũng là thêm một mạng của em vào đó mà thôi!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 359



Lập luận của Tống Thư Ngạn khiến Tần Du lập tức hiểu ra, vì sao chính phủ quốc dân sẽ gây ra pháp tệ* lạm phát ác tính?

*Pháp tệ: Tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành sau năm 1935.

"Em ngu thật. Nhưng anh biết không? Con đường lưu thông Vân Nam - Miến Điện là do những người nông dân vô dụng này dùng hai bàn tay dọn đá..."

"Không phải em ngu ngốc, là vì em có tấm lòng nhân hậu." Tống Thư Ngạn vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt Tần Du: "Đừng khóc."

"Vâng." Tần Du khụt khịt, tiếp tục lái xe.

Sao Cơ Loan nằm ở rìa Đông Bắc Hồng Kông, thời gian này rất nhiều dân chạy nạn ngoài đảo tràn tới, ven đường có rất nhiều lều các gia đình dựng sống tạm. Giá đất nơi này rẻ nhất cả đảo, cũng là nơi nhiều sức lao động giá rẻ nhất. Bởi vậy, từ năm 1920 tới nay, lục tục có người tới bên này mở xưởng, dần dà biến thành khu công nghiệp.

Hải Đông chính là nhà xưởng lớn nhất nơi này, Tống Thư Ngạn xuống xe, cầm hành lý khom lưng trước cửa sổ xe nói với Tần Du: "Đừng khổ sở, có thể quản lý tốt người của Hưng Hoa và Hải Đông thì ít cũng cả chục nghìn người rồi. Sống ở loạn thế, phải học cách tha thứ cho chính mình, tuy rằng rất khó."

Tần Du nhìn theo anh ta đi vào trong, cái c.h.ế.t của ông Tống vẫn khiến Tống Thư Ngạn canh cánh trong lòng. Tuy Tống Thư Ngạn nói đã nghĩ thông, cũng tha thứ cho bản thân, thực ra trong lòng vẫn luôn hổ thẹn.

Tống Thư Ngạn đi tới cửa, người gác cổng là cha của một quản sự phân xưởng Hải Đông ở Thượng Hải, thấy ông chủ tới thì vội vàng mở rộng cửa cho anh ta đi vào.

Khi Hải Đông Thượng Hải dời đến Trùng Khánh, Tống Thư Ngạn tọa trấn Trùng Khánh, ông chủ Hầu đã bị hắn phái đi Hương Cảng làm quyết sách toàn quyền. Mạng ông chủ Hầu là do ông Tống cứu, tiền là do cậu Tống dẫn ông ta kiếm, hiện tại đã trở thành một trong những trợ thủ đắc lực mà Tống Thư Ngạn tin tưởng nhất.

Từ khi chia tay ở Thượng Hải, đã một năm ròng ông chủ Hầu chưa gặp Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, sao cậu lại tới đây?"

Tống Thư Ngạn vào phòng làm việc của ông chủ Hầu, ngồi xuống đối diện ông ta, đưa t.h.u.ố.c lá cho ông chủ Hầu. Cho dù mình lật tẩy tính toán lợi ích của đám người bên trên thì đã sao? Đất cằn ngàn dặm, thây c.h.ế.t đói đầy đường, làm sao có thể nhẫn tâm?

Đêm qua, Tiểu Du nói với mình chờ sau này quốc gia khôi phục sẽ có chính sách trợ giúp người nghèo, mấy tỉ người có thể ăn cơm no.

Phó Gia Thụ nói, yêu cầu cung cấp cho Thiểm Bắc một phần năm quân nhu Xô Viết viện trợ cho Trung Quốc đã bị lãnh đạo từ chối.

Không thể động vào nhà xưởng ở Trùng Khánh, đứng dưới mí mắt người ta, mang Hải Đông của Hương Cảng tới ư? Dù sao Tiểu Du cũng nói Vũ Hán sắp thất thủ, Hải Đông ở Hương Cảng sản xuất vải vóc cũng không cách nào vận chuyển vào đất liền. Lại nói, giữ Hương Cảng cũng chỉ có thể kiếm được tiền trong hai, ba năm nữa. Đúng là kiếm được hơn thật, nhưng sợ là khó có thể vận chuyển lượng lớn công nhân và máy móc của Hải Đông trốn chạy tại thời điểm như thế.

"Chú Hầu, tôi có chuyện này muốn thương lượng với chú."

Ông chủ Hầu thấy Tống Thư Ngạn có vẻ khó khăn thì hỏi: "Thư ngạn, cậu có chuyện gì cứ nói, tôi nghe đây."

"Tôi muốn dời xưởng Hương Cảng đến Tây Bắc."

"Thư Ngạn, cậu đùa gì thế? Chúng ta mới rời được mấy năm? Hiện tại Hương Cảng là chốn an ổn nhất rồi, người ở đây lại đông, nguyên liệu cũng dễ kiếm, đi Tây Bắc làm gì? Ngoại trừ cát vàng hoang mạc, Tây Bắc còn cái gì đâu? Hiện tại người ngoài đều dốc sức chuyển tới đây, ai cũng nói cậu mắt sáng như đuốc." Ông chủ Hầu lần đầu tiên phản đối Tống Thư Ngạn.

"Chú Hầu, tuy rằng đến cùng nhà họ Hà báo thù cho cha tôi, g.i.ế.c c.h.ế.t Kim Phúc Thường, nhưng chú biết cha tôi c.h.ế.t trong tay ai mà."

"Ai trong chúng ta đều đang ủng hộ kháng chiến, nếu như không ủng hộ thì cậu cần gì rời bộ phận lớn Hải Đông tới Trùng Khánh. Người nào chẳng biết kiếm tiền ở Trùng Khánh khó ra sao."

"Chú Hầu, nếu tôi nói tôi đã quyết định rồi thì sao? Nếu chú không chuyển đi thì hoặc là chú mua hết cổ phần công ty Hải Đông ở Hương Cảng, biến thành của mình, sau đó tôi không quản nữa. Hoặc là tôi mua lại toàn bộ cổ phần công ty Hải Đông của chú, tôi muốn dọn thì dọn."

Ông chủ Hầu nhìn Tống Thư Ngạn, ông Tống là người nói một không hai, bình thường cậu Tống có vẻ dễ nói chuyện, nhưng từ lần dọn khỏi Thượng Hải chuyển đến Trùng Khánh và Hương Cảng cũng là kiên quyết dứt khoát, cổ đông khác ý kiến thì cậu ấy bán đứt cổ phần công ty, để bọn họ rời đi. Những cổ đông không đi theo cậu ấy hiện tại còn đang bị cô lập trong tô giới Thượng Hải, sống mơ mơ màng màng, cũng có người may mắn chạy thoát thì hối hận không kịp, sao lại không nghe lời cậu Tống cơ chứ?

"Nghe cậu." Ông chủ Hầu quyết định: "Mạng tôi do ba cậu cứu, cậu bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó."

Tống Thư Ngạn nhờ Tần Du tìm ông Khương, trao đổi công việc dọn xưởng với ông ta, để đối phương đi chuẩn bị nơi đặt xưởng.

"Không thể chuyển dời máy móc ở nhà máy ở Trùng Khánh đi, nhưng anh đã gửi nguyên liệu rồi, tóm lại không thành vấn đề. Trước kia em bảo anh tích lũy bông ba năm, anh đã gom đủ. Từ lúc chiến tranh nổ ra, giá bông tăng lên không ngừng, anh bán chút nguyên liệu đi chắc cũng không có người nghi ngờ đâu. Huống chi mỗi ngày đều có rất nhiều vải thành phẩm được chở ra ngoài. Anh trở lại Trùng Khánh vận chuyển hơn một nửa nguyên liệu trong nhà tới xưởng mới, như vậy... ít nhất. Hiện tại đường vận tải từ Hương Cảng đến Quảng Châu đã rất chen chúc, mà đường từ cảng Hải Phòng đi Vân Nam vẫn tương đối rộng rãi, chúng ta chia nhỏ đi theo đường cảng Hải Phòng."

"Giờ là thời điểm chiến tranh, khó mà kiếm được giấy thông hành."

DTV

"Không cần gấp gáp, anh sẽ chuyển một thuyền bông tới tới cảng Hải Phòng, chờ chúng ta qua tay xưởng ở Trùng Khánh thì sẽ mượn cớ Hải Đông còn một lượng lớn bông ở cảng Hải Phòng để xin giấy thông hành..."

Tần Du than thở không vô gian bất thương, Tống Thư Ngạn đã suy xét từ bước đầu tiên đến bước cuối cùng rồi.

Lần này đầu đường Hương Cảng bày hòm quyên tiền, tiến hành quyên góp cho nạn dân chạy lụt Hoàng Hà. Báo chí cũ tùy tiện xem đặt trên bàn là từng bức ảnh chụp khiến người kinh sợ chấn động. Lũ lụt qua đi, ôn dịch hoành hành, cảm lạnh, dịch tả, kiết lỵ...

Tống Thư Ngạn cầm báo leo lên chiếc máy bay khó khăn lắm mới mua được vé, trăn trở quay về Trùng Khánh. Vũ Hán đã nguy ở sớm tối, đông đảo nhà xưởng đang nán tại Vũ Hán đều nhanh chóng chạy trốn. Tống Thư Ngạn nhân một buổi họp công thương, mập mờ tiết lộ lần này mình đi Hương Cảng là vì đóng cửa nhà xưởng ở Hương Cảng, hiện tại dự định bán cả nhà máy ở Trùng Khánh.

Đây là tài sản chất lượng tốt trong số tài sản chất lượng tốt. Nhưng mọi người cũng hiểu được, vợ con và mẹ của Tống Thư Ngạn đều đi Mỹ cả rồi, chắc bị chiến tranh dọa sợ muốn đến Mỹ ở. Thoáng cái có vô số người bắt lời với anh ta, trong đó có cả người đại diện kinh doanh cho hoàng thân quốc thích.

Vị trí của Hải Đông rất tốt, chẳng qua Hải Đông cẩn thận quá mức, bỏ cả máy móc vào hầm trú ẩn. Người này còn cho rằng Tống Thư Ngạn là người cẩn trọng, dè dặt cơ. Nhưng may mà có người cẩn trọng như thế nên mới dễ dàng giao cả Hải Đông hoàn chỉnh ra, chưa kể trong kho hàng còn tồn nguyên liệu bông đủ cho ba tháng, còn có vải lụa bán thành phẩm.

Hiện tại các nhà máy khác chỉ kịp vận chuyển máy móc không kịp lo nguyên liệu, thời buổi này nguyên liệu trên thị trường quá khẩn trương. Chỉ cần nuốt trọn nhà máy này thì có sẵn cả nguyên liệu, máy móc và công nhân rồi.

"Tôi sợ Quảng Châu gặp nguy hiểm nên để lại một thuyền bông ở cảng Hải Phòng Việt Nam thực thuộc Pháp, chỉ là từ Việt Nam vào quốc nội cần trải qua rất nhiều trạm kiểm soát, vô cùng khó khăn. Tôi sẵn sàng mang nó tới Trùng Khánh giao hàng, không biết có vị nào ở đây có thể hỗ trợ."
 
Back
Top Bottom