Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 340



Lúc ấy, mọi người không hề đánh giá cao Tần Du, cho rằng cô đầu tư lớn như vậy, cải tiến động cơ xe tải, đổi hộp số và sàn xe, sản xuất loại xe tải như vậy sau này tìm thị trường ở đâu?

Tần Du lấy ra phương hướng chính trị mới của tổng thống vào năm đầu mới lên nhậm chức vào năm 1933. Nói ngắn gọn, chính là dùng việc xây dựng cơ sở hạ tầng quy mô lớn để nâng tầm công việc, k*ch th*ch chi tiêu, thúc đẩy kinh tế.

Rất nhiều người nửa tin nửa ngờ với chính sách, dù sao nền kinh tế đã trì trệ hơn ba năm nay, hiệu quả của chính sách này vẫn là một dấu chấm hỏi.

Tần Du rất có niềm tin, Thỏa Thuận Mới của Roosevelt và chính sách kinh tế dưới thời Ronald Reagan là hai thời kỳ phồn vinh nhất trong lịch sử nước Mỹ.

*Franklin D. Roosevelt: Tổng thống thứ 32 của Hoa Kỳ (Thỏa Thuận Mới hay New Deal chủ yếu là tăng cường sự quản lý và nhà nước bắt đầu thực hiện điều tiết vĩ mô nền kinh tế Mỹ, giải pháp nhằm đưa Hoa Kỳ thoát ra khỏi cuộc đại suy thoái kinh tế 1929-1933)

*Ronald Wilson Reagan: Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ (Chính sách kinh tế dưới thời Reagan là kết hợp các biện pháp giảm thuế với chi tiêu mạnh cho quốc phòng. Điều này giúp nền kinh tế tăng trưởng nhưng lại khiến nợ của quốc gia tăng gấp nhiều lần. )

Phần nền tảng của mẫu xe Q được cải tiến tương đối nhỏ, sau khi ra mắt vào cuối năm 1933. vị tổng giám đốc người Hoa mới nhậm chức này tìm đến Hollywood đang quay một bộ phim nhựa, đưa xe cho đoàn phim mượn. Hollywood mở ra thời kỳ huy hoàng của mình trong thời kỳ khủng hoảng toàn cầu này, tìm kiếm an sự ủi về mặt tinh thần trong phim điện ảnh có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Hình ảnh nam chính lái chiếc ô tô mẫu Q của Oka phóng như bay đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.

Đầu năm1934. Roosevelt đẩy mạnh chính sách, giúp nền kinh tế sắp c.h.ế.t có dấu hiệu hồi sinh. Mà vào ngày 10 tháng 1 năm 1934. Mỹ tuyên bố phát hành tiền giấy có giá trị 3 tỷ USD được đảm bảo bằng chứng khoán nhà nước. Đồng thời khiến đồng đô la bị giảm 40. 94% giá trị. Giá trị đồng Đôla bị giảm mạnh dẫn tới sức cạnh tranh xuất khẩu ở Mỹ gia tăng.

Dưới bối cảnh như vậy, Oka c.h.ế.t đi sống lại, doanh số tăng lên nhanh chóng, hơn nữa bởi vì dòng xe mới có triển vọng nên thu về được nhiều tiếng thơm hơn. Mẫu xe Q đưa Oka ra khỏi vũng bùn, hơn nữa còn trở thành mẫu xe có sức cạnh tranh mạnh trên thị trường, cô gái phương Đông này làm bọn họ rút lại sự khinh thường.

Lúc này ở Đức, Kiều Hi đang oán giận tình cảnh người Do Thái càng ngày càng khó khăn. Bởi vì Tiểu Hồ Tử lên đài rồi, Tần Du bèn đề nghị anh ấy tới Mỹ. Ban đầu Kiều Hi còn do dự, sau đó đầu năm nay cảm thấy không ổn bèn chạy tới ngay.

Mấy năm nay dưới sự hướng dẫn của Tần Du, anh ấy tránh được nhiều sóng gió, cũng có không ít tài sản. Sau khi nhìn thấy Oka, anh quyết định theo Tần Du cùng làm ô tô.

DTV

Tần Du đang phải về Hồng Kông với Phó Gia Thụ, Kiều Hi là người được cô hướng dẫn. Hơn nữa mấy năm nay nhà máy sản xuất máy in phát triển nhanh chóng, Tần Du mời Kiều Hi làm giám đốc kinh doanh. Đối với người Do Thái ở Đức vừa mới tới Mỹ mà nói, đây là một cơ hội rất tốt. Dù quả thật trong tay anh ấy có tiền, giờ thông qua làm ở vị trí này để thích ứng tầm quan trọng của ngành sản xuất.

Xe tải Oka thế hệ mới sở hữu tính năng vượt trội ra mắt thị trường vào mùa xuân năm 1935. Mà lúc này, Thỏa Thuận Mới của Roosevelt đã được triển khai toàn diện, xây dựng cơ sở hạ tầng quy mô lớn đã bắt đầu. Giống như đầu năm 2000 Trung Quốc đời trước, lúc này khắp nơi ở Mỹ đều là công trường. Khắp các nơi đầy rẫy công trình đang xây dựng, xe tải là phương tiện chuyên chở tốt nhất, mở rộng và tăng gia sản xuất đã trở thành vấn đề thảo luận hằng ngày. Chỉ ba năm ngắn ngủi nhưng lại giống như cách một thế hệ đối với các cổ đông.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 341



Đúng vào lúc này, Tần Du đưa ra đề nghị đến Hồng Kông xây dựng xưởng lắp ráp đáp ứng thị trường Châu Á.

"Mọi người có đề nghị nào tốt hơn không?" Tần Du đứng trong phòng họp hỏi những người nước ngoài mắt sâu, mũi cao trước mặt.

"Cô Tần, vì sao chúng ta không xây xưởng lắp ráp ở Nhật Bản mà chạy đến Hồng Kông, dù sao xe của chúng ta tiêu thụ ở Nhật rất tốt mà."

Lúc này, Toyota vừa mới mua một chiếc xe của Đức về để tháo dỡ ra, còn đang trong quá trình nghiên cứu, thị trường Nhật Bản tràn ngập xe Ford. Năm 1927 Ford xây dựng một xưởng lắp ráp ô tô ở Yokohama, lập tức biến Nhật Bản thành thị trường lớn thứ hai của nó.

Oka quá đỏ mắt với thế tăng trưởng mạnh mẽ kia.

Tần Du ngồi ở ghế chủ: "Các vị có biết vì sao tôi thu mua ô tô Oka không?"

Cô vừa vào đã cải cách đao to búa lớn, phê bình hoạt động lúc trước của Oka không đáng một xu, ai biết vì sao người này lại thu mua nó?

"Bởi vì tôi học lái xe từ chồng tôi ở trên chiếc xe Oka. Hai vợ chồng chúng tôi không muốn thấy nó đóng cửa, cho nên mới thu mua. Bây giờ nó sống lại rồi, năm gần đây Josh cũng thích ô tô. Anh ấy rất có thiên phú về máy móc, tôi rất yên tâm giao nơi này cho anh ấy." Tần Du nhìn một vòng những người đang ngồi: "Mà tôi phải về Hồng Kông với chồng, Trung Quốc có câu, cha mẹ còn sống thì con cái không đi xa. Chúng tôi trở về, bình thường không có chuyện gì làm thì có thể đi quản lý nhà máy, cho nên mới mở xưởng ở Hồng Kông. Lý do này đã đủ chưa?"

Tần Du cho kẻ có tiền một lý do tùy hứng.

Hai năm rưỡi nay, Oka từ sắp phá sản thanh lí, đến bây giờ đơn đặt hàng cuồn cuộn không ngừng. Đây là từ thung lũng đến đỉnh núi, hơn nữa mọi người còn cho rằng đỉnh núi vẫn còn ở phía trước. Thôi được rồi! Người này nói sao thì là vậy đi. Dù cô muốn xây nhà máy trong núi sâu rừng già, bọn họ cũng không có ý kiến.

Hội đồng quản trị nhất trí thông qua đề nghị Tần Du xây dựng xưởng lắp ráp ở Hồng Kông.

Phó Gia Thụ đã dẫn Thường Bình, Thường An trở về trước cô ba tháng, bọn họ cần phải tranh thủ thời gian.

Nhà máy ở Hồng Kông đã hoàn công, ô tô thời này khác hẳn đời trước, đa số bộ phận làm máy dệt cơ đều có thể dùng làm linh kiện lắp ráp ô tô. Phó Gia Thụ trở về dọn nhà máy Hưng Hoa đến Hồng Kông, đưa công nhân có tay nghề giỏi nhất sang đó.

Tần Du về nhà, mẹ chồng nàng dâu Tố Phân đang sửa soạn quần áo.

Tiểu Cường từ trong phòng đi ra: "Chị, em không thể về với chị à?"

Tần Du nhìn cậu bé ngày xưa gầy còm, nay đã trở thành thiếu niên tuấn tú trước mắt, tuy rằng vóc người trưởng thành, nhưng tâm tính vẫn còn là trẻ con: "Không thể, em đến xin vào đại học Michigan cho chị, nhớ lời em đã hứa, phải học chế tạo ô tô. Còn nghỉ đông và nghỉ hè đều phải đến Oka thực tập đấy, biết không?"

"Nhưng chị yêu ô tô như vậy, vì sao phải đi chứ? Em nghe anh rể và chị nói chuyện rồi, chị nói chắc chắn Trung Quốc sẽ xảy ra chiến tranh, cho nên chị phải về giúp đỡ, nhưng chẳng lẽ em không phải người Trung Quốc?" Tiểu Cường nóng nảy nói.

"Mỗi thế hệ có sứ mệnh của riêng mình, sứ mệnh của em là trở về xây dựng quốc gia sau khi chiến tranh kết thúc. Nghe chị nói, nghiêm túc học hành, tranh thủ xin vào trường học. Chị sẽ tự hào về em. Mẹ và bà em sẽ ở lại đây với em." Tần Du xoa mặt cậu nhóc: "Tên của em là Ngô Quốc Cường mà."

Khi đó Tần Du chê Ni Nhi tên là Ngô Xuân Hoa khó nghe, bèn thay con bé đổi thành Ngô An Ni, nhưng cô lại không động vào tên của Tiểu Cường. Tuy rằng nghe không thuận tai, nhưng đối với thời đại này, cái tên này rất đáng để mong đợi.

DTV

Tháng 10 năm 1935. Tần Du bước lên tàu về nước.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 342



Thời gian là liều thuốc chữa đau tốt nhất, thêm một đôi tay dịu dàng an ủi càng hiệu quả hơn.

Tần Du trở lại Hồng Kông, nghe nói Tống Thư Ngạn và Ni Nhi đã ở bên nhau, hai người định tết năm nay sẽ kết hôn ở Thượng Hải, cô nói: "Ôi chao, bắp cải nhà tôi bị..."

"Em mới là heo!" Tống Thư Ngạn đang bế đứa thứ hai của nhà Tần Du, lấy tay thằng bé chỉ cô: "Bảo Nhi, nghe cậu, mẹ con là heo."

Phó Thường Bình bịt tai em trai: "Không nghe, không nghe!"

"Vì sao?" Tống Thư Ngạn hỏi cháu ngoại gái.

"Cậu nói mẹ con là heo, vậy bọn con chính là heo con."

Tần Du bế con gái lên: "Bé con nhà ta thông minh quá? Năng lực logic này là di truyền từ mẹ đấy."

"Heo cha về rồi kìa."

Tống Thư Ngạn nhìn ra cửa, thấy Phó Gia Thụ đi vào, vừa nói xong đã bị Ni Nhi véo sườn, làm anh ấy đau đến nhe răng trợn mắt, Ni Nhi hỏi: "Anh có thôi đi không, bao tuổi rồi mà còn giống như Thường An?"

Tần Du bồi thêm: "Bao tuổi rồi? Ôi chao! Anh trai bị ghét bỏ."

"Cái rắm ấy, ai lắm tuổi?" Tống Thư Ngạn trừng mắt, muốn cho Tần Du một trận.

Tần Du lập tức nói: "Em tin mà, đàn ông đến c.h.ế.t vẫn con trẻ."

Phó Gia Thụ đổi giày, Tần Thường An thấy cha đã về bèn dang tay: "Cha... Cha!"

Phó Gia Thụ bế con trai trong lòng Tống Thư Ngạn qua, nói với anh ấy: "Thích trẻ con thì tự sinh đi!"

Tống Thư Ngạn cười khẩy: "Cha cho cậu nhiệm vụ là bốn đứa, cậu mới hoàn thành có hai, còn hai đứa nữa đấy. Nhiệm vụ của tôi chỉ có hai đứa, cho nên điểm xuất phát giống nhau."

Tống Thư Ngạn không biết xấu hổ, Ni Nhi tức giận đá anh ấy.

"Nói với mẹ và bà anh chưa?" Tần Du hỏi.

"Em viết thư cho Tiểu Cường rồi để nó nói với mẹ và bà. Nhưng có lẽ hai người không về dự lễ cưới được rồi." Ni Nhi nói.

"Qua lại cũng không tiện, em gả cho anh chị biết rõ gốc gác, chắn chắn bọn họ sẽ yên tâm." Tần Du hỏi Tống Thư Ngạn: "Hai người kết hôn rồi tính định cư ở Hồng Kông hay là về Thượng Hải?"

Trước khi giá bạc tăng cao ảnh hưởng đến toàn bộ ngành công nghiệp, Tống Thư Ngạn bán Hải Đông ở Thanh Đảo rồi điều động 'tinh binh tướng mạnh' từ Hải Đông Thượng Hải tới Hồng Kông xây dựng nhà máy dệt mới.

DTV

Công nhân viên của Hải Đông đã trải qua bảy tám năm huấn luyện văn hóa, đào tạo ra rất nhiều công nhân viên có trình độ chuyên môn cao, bây giờ đẩy mạnh ngành sản xuất dệt may, thậm chí tự mở nhà máy.

Có những người ở Hải Đông tới Hồng Kông, nhà máy dệt quy mô lớn nhanh chóng hoàn thiện, cái lợi ở Hồng Kông là năm 1932 thành viên Liên Bang Anh ký kết "Hiệp ước Ottawa", hai bên ưu đãi thuế suất cho nhau. Đây là một cơ hội tương đối tốt, với danh tiếng của Hải Đông, nhà máy sợi vừa khai trương đơn đặt hàng đã ùn ùn kéo đến. Nếu nói sau này lấy Hồng Kông làm chủ cũng là lựa chọn không tệ.

"Anh yên tâm bên phía Hồng Kông, đều là người đã theo anh bảy tám năm, chính phủ Dân quốc cũng ý thức được không thể tránh khỏi chiến tranh, cho nên nhà máy quốc doanh chuẩn bị dời vào trong. Nhà máy Hải Đông có diện tích khổng lồ đã có người bàn bạc với anh, hy vọng có thể cùng dời vào. Một khi chiến tranh thất thủ sẽ không rơi vào tay địch, còn có thể đáp ứng nhu cầu dân sinh. Anh định dời Thân Minh trước sang năm, giao nhà máy Hải Đông 1,2, 3 trên đường Jessfield Hải Đông cho chú Hầu quản lý, ở Trùng Khánh thì giữ nhà máy và vị trí cho Hải Đông là được nhưng phí ở Trùng Khánh cao hơn ở Thượng Hải nhiều. Thấy tình hình không ổn thì lập tức dời nhà máy Hải Đông đi ngay. Cho nên sang năm sau, về cơ bản anh phải chạy qua chạy lại giữa hai đầu Thượng Hải và Trùng Khánh." Tống Thư Ngạn nhìn sang Ni Nhi: "Hay là em ở với mẹ đi?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 343



Ni Nhi dậm chân: "Suốt ngày cứ nói như vậy, anh đi đâu thì em đi đấy! Mẹ ở đây có dì Phương và dì Anh rồi, còn có chị Tiểu Du nữa, anh lo gì chứ? Còn anh ở bên ngoài có một mình dãi nắng dầm mưa, sao em yên tâm được? Hơn nữa, tuy rằng chị Trần đã mở công ty ở đây, nhưng chủ lực vẫn là ở Thượng Hải. Em là nhà thiết kế của Hằng Nga và mẫu mã cho Hải Đông, còn đi theo thầy Phan học vẽ, em tới đây để làm gì chứ?"

Tần Du hiểu hết, mẹ chồng vẫn luôn ở Thượng Hải với cha chồng, dù sao vẫn còn một hai năm: "Vậy vẫn nên ở Thượng Hải thì tốt hơn."

"Cái gì mà ở Thượng Hải?" Phó Gia Ninh mặc vest ôm eo từ bên ngoài tiến vào, bế Thường Bình lên hỏi.

"Dì Ni Nhi nói, muốn về Thượng Hải với cậu." Thường Bình nói rất rành rọt.

"Ni Nhi, chị nói với em chứ, nhân lúc còn chưa muộn mau ném cái tư tưởng cũ rích lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó ấy đi. Còn nữa! Em có muốn suy nghĩ lại việc khoan hẵng kết hôn không? Em còn nhỏ, vẫn chưa suy nghĩ chín chắn đâu. Chị nói em nghe lúc chị mười sáu, mười bảy tuổi thích anh Thư Ngạn là thích bằng cả trái tim đấy, nhưng không thích nữa cũng là chuyện trong giây lát mà thôi..."

Tống Thư Ngạn nhét thẳng viên kẹo ngắt lời Phó Gia Ninh: "Ăn kẹo đi, xem như anh năm đó còn trẻ vô tri."

Phó Gia Ninh nhận kẹo lại không buông tha Tống Thư Ngạn: "Anh à, năm đó anh hai mươi ba, hai mươi ba mà còn còn trẻ vô tri, Ni Nhi mới mười chín..."

May mà Chu Minh Ngọc đến bịt miệng Phó Gia Ninh bằng một chén trôi nước Ninh Ba, thật sự sợ cô ấy dọa con dâu chạy mất.

Hiện giờ, Phó Gia Ninh đang đi làm ở Hưng Hoa có cổ phần của ngân hàng Delta, đi con đường nữ doanh nhân, coi lời cha mẹ khuyên hãy về chuyện hạnh phúc cả đời như gió thoảng bên tai, nói thêm hai câu rồi bế Thường Bình lên: "Em xem Thường Bình như con gái mình, được chưa?"

Phó Gia Ninh nói: "Chị dâu, em đã hẹn David, ngày mai cùng đi xem nhà máy."

Ngày hôm sau, Phó Gia Ninh và David Kaufman cùng phu nhân Smith đã trở thành nhà phân phối khu vực Trung Quốc của ô tô Oka đi tham quan nhà máy đã được trang bị đâu vào đấy.

"Yolanda, rõ ràng cô đã chuẩn bị rất lâu." David Kaufman là một trong những cổ đông lớn của công ty đầu tư, tuy rằng không ở Mỹ nhưng ông ấy biết, nghị quyết mà hội đồng quản trị thông qua là cuối tháng tám, tuy nhiên bây giờ thiết bị và nhân viên nhà máy đã vào chỗ cả rồi.

DTV

"Một nhà máy đã bỏ trống hơn một năm, sao có thể tiến hành nhanh như vậy? Tôi mới đến Mỹ bao lâu chứ? Tóm lại là muốn làm ra thành tích để thành viên hội đồng quản trị tin phục đúng không?"

Mấy ngày nay, Tần Du coi chồng mình như 'con lừa kéo cối xay', kêu anh cân nhắc dây chuyền sản xuất, mau chóng nắm rõ hiện trường, mà nhà họ Phó đã nắm chắc việc xây nhà máy ở chỗ này từ lâu, Phó Gia Thụ về trước dọn xưởng. Chờ đến lúc này xác định rồi, cô trở về là hai vợ chồng có thể chuyển đi ngay.

Trước khi xuất phát đến Thượng Hải tham gia hôn lễ của Tống Thư Ngạn, cô kêu người xuất đơn ba trăm linh kiện xe tải cho nhà máy Mỹ, sắp xếp bốn mươi công nhân tới nhà máy mới chỉ đạo.

Từ sau khi ông Tống mất, tin tức về nhà họ Tống thật sự không có gì để khen, không ai chú ý tới nữa. Lúc bấy giờ, tạp chí thời trang rất được phái nữ ưa chuộng. Trên thực tế mấy năm nay kỹ thuật chụp ảnh tiến bộ, tạp chí bắt đầu dùng hình thức chữ kết hợp với tranh ảnh. Hải Đông và Hằng Nga trước sau vẫn là 'con cưng' của những tạp chí đó.

Ảnh đám cưới của Tống Thư Ngạn và Ngô An Ni trở thành trang bìa tạp chí Lung Linh kỳ này.

Với tiêu đề là: "Công nhân nô lệ* trở thành bà chủ danh môn"

*chế độ công nhân-nô lệ thường thấy trong các nhà máy cũ của Trung Quốc. Các chủ thầu ép gia đình các cô gái, chủ yếu đến từ nông thôn ký hợp đồng với nhà máy với số tiền ít ỏi. Toàn bộ tiền lương thuộc về chủ thầu và họ chỉ cung cấp thức ăn và điều kiện ăn ở cực kỳ tệ cho những cô gái này. Họ bị bóc lột gấp đôi bởi các nhà tư bản và chủ thầu, rất nhiều người bị chèn ép đến chết. Sau khi thành lập Tân Trung Quốc hình thức này mới bị bãi bỏ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 344



Mở ra trang bên trong, nói Ngô An Ni là một cô gái đến từ nông thôn, đến Thượng Hải làm công nhân nô lệ. Mẹ xót con nên đi theo làm người giúp việc cho cô Tần. Cô Tần dạy cho hai chị em bọn họ đọc sách, biết chữ, sau đó lại đi theo mẹ Tống Thư Ngạn học thêu hoa và học vẽ, rồi theo học một bậc thầy tranh chữ, dùng thiên phú tạo ra những thiết kế độc đáo cho Hải Đông và Hằng Nga trở nên nổi tiếng.

Cô bé lọ lem gả cho hoàng tử phiên bản người thật, độ thảo luận quá cao.

DTV

Phía sau còn đính kèm một tấm ảnh cô dâu lái ô tô, là ảnh trắng đen nhưng trong miêu tả đây là một chiếc Oka mẫu Q màu rượu vang. Đây là sính lễ mà chú rể tặng cho cô dâu.

"Chẳng lẽ không phải nên là chị gái tặng quà cưới cho em gái? Cho dù là em gái tặng chị dâu cũng được, em còn muốn anh bỏ tiền ra mua?" Tống Thư Ngạn hết chỗ nói, cô em gái nhà mình đúng là vô liêm sỉ, nhìn thấy là tức cái mình.

"Chứng nhân tình yêu." Tần Du b.ắ.n tim.

Hơn nữa, Tần Du còn mời vài ngôi sao đang nổi làm người đại diện để gom một đợt doanh số cho mẫu xe Q của Oka.

Ban đầu bên phía Mỹ vẫn giữ thái độ nghi ngờ, vì sao Tần Du muốn thành lập nhà máy lắp ráp xe tải ở Hồng Kông. Cho đến khi đơn đặt hàng thứ hai đến, bọn họ mới giật mình hiểu ra, Tần Du nhìn trúng nhu cầu xe tải đối với quặng sắt và vườn cao su ở Đông Nam Á.

Lúc này, phần lớn quặng sắt và vườn cao su ở Đông Nam Á nằm trong tay người Hoa. Tần Du thông qua bạn tốt của ông chủ Phó bán mấy chiếc, sau đó nhân tiện nói cho mấy vị khách chiếc xe này có giấu bí mật.

Lần cải tiến động cơ này là xe tải trọng lớn - công suất nhỏ, còn chạy rất nhanh. Đây là cách nhà sản xuất xe tải Trung Quốc dùng để tăng doanh thu đời trước. Dòng xe tải hạng nhẹ ra đời phục vụ cho lệnh hạ độ tuổi lái xe, dùng hai tấn kéo mười tấn, dùng bốn mươi tấn kéo một trăm tám mươi tấn, dẫn tới có một thời gian quá tải lan tràn, mặt đường bị hư hỏng chỗ nào cũng có, hơn nữa còn tiềm ẩn nguy hiểm.

Cái gọi là này sông có lúc người có khúc, trong chiến tranh sắp tới, chức năng ẩn này lại là sát chiêu. Phải biết rằng thời đại này xe tải hai, ba tấn mới là dòng chính, bốn và năm tấn đã xem như rất dữ, mấu chốt là còn tiết kiệm nhiên liệu.

Ba trăm chiếc xe tải nhanh chóng được đặt hết, Tần Du lại tiếp tục mua linh kiện. Trong lúc cô đang vật lộn với đơn đặt hàng, bên phía Mỹ ai nấy vui mừng vì khởi đầu thuận lợi. Cũng có người nói sách lược của Tần Du có vấn đề, bởi vì Nhật Bản đã đưa ra 'kế hoạch sáu năm chuẩn bị chiến tranh' Liên Xô và Trung Quốc với Mỹ, còn xin ủng hộ.

Mỹ ủng hộ toàn diện cho Nhật, từ cho vay đến hỗ trợ kỹ thuật và cung ứng vật tư... Ford mở rộng thị phần trên thị trường Nhật Bản, liều mạng phân cao thấp với Chevrolet, tăng mạnh đầu tư ở Nhật, bộc lộ kỹ thuật ô tô và kỹ thuật luyện kim.

Oka không đi theo chia một ngụm canh, thật sự là thiển cận.

Đối mặt với cách nói này, Tần Du và Phó Gia Thụ bận rộn cả ngày đi vào kho hàng cảng Hưng Hoa. Mở đèn, Tần Du nhìn đống thùng sơn ký hiệu Oka, từng bước từng bước đi qua. Đó là linh kiện ô tô vẫn chưa mở ra, cô có kỹ thuật làm ô tô thì sao chứ? Ô tô là một liên ngành khổng lồ, cô có thể chế tạo ô tô ở Mỹ, lại không thể làm ở Trung Quốc. Thậm chí dùng hết khả năng, nhà họ Phó còn đi vay nợ cùng lắm cũng chỉ là có thể gom được một ngàn linh kiện xe tải. Đây đã là khả năng cực hạn của cô.

Tần Du không nhịn được ngồi xuống bật khóc nức nở...

Phó Gia Thụ ôm cô, hôn l*n đ*nh đầu: "Tiểu Du, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất là được!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 345



"Gia Thụ, anh không hiểu, anh không hiểu đâu, em nằm mơ cũng thấy những ngày tháng trong tương lai."

Phó Gia Thụ ôm cô: "Em là người bên gối của anh, cô ngốc em hay nói mớ, có đôi khi sẽ nói 'tên ngốc Tiểu Triệu, bản kế hoạch đâu?'..."

Đây đều là những lời trong công việc hằng ngày của cô đời trước, Tần Du nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia Thụ: "?"

Trước chiến tranh thế giới thứ hai, ba công ty ô tô lớn của Mỹ xây dựng nhà máy lắp ráp ở Nhật Bản. Còn ở Trung Quốc thì các doanh nhân trong nước lại xoay sở trong khó khăn. Tuy nhiên, thành công nhất chính là chiếc xe Dân Sinh của Trương thiếu soái Đông Bắc. Sau khi chiến tranh nổ ra nhà máy này ở Đông Bắc bị chiếm, mẫu xe kia cũng biến thành Toyota. Công nghiệp ô tô Nhật Bản phát triển trên cơ sở như vậy, vậy mà ba mươi sáu năm sau Nhật Bản lại kêu gọi ủng hộ phát động chiến tranh với Liên Xô và Trung Quốc, chủ yếu là Liên Xô, ủng hộ Nhật Bản về tài chính và kỹ thuật còn có vật tư. Điều này mọi người có thể ôn tập lại mười năm đầu cải cách của Trung Quốc và Tương mật nguyệt kỳ để biết thêm. Sau đó, hãng xe ô tô nào đó quật khởi, nói rằng quần cộc không quen chim ưng, trực tiếp đuổi nhà máy ô tô ngoại quốc ra khỏi nước.

Phần dưới trích từ "Biết người biết ta ôn cũ biết mới, lịch sử phát triển công nghiệp ô tô Nhật Bản trước Chiến tranh thế giới thứ hai:

Ba ông lớn ngành ô tô nước Mỹ thập niên 20: Ford thông dụng, Chrysler bèn thành lập dây chuyền lắp ráp ô tô ở Nhật Bản. Đến năm 1929. sản lượng năm của những công ty này đã gần 30. 000 chiếc. Trong cùng năm đó, công ty ô tô của Nhật Bản chỉ sản xuất được 500 chiếc là cùng. Tuy nhiên, ngành sản xuất Nhật Bản phát triển thật sự rất nhanh. Đến năm 1938 đã có thể chặn toàn bộ ô tô và xe tải nhập khẩu từ nước ngoài. Sản lượng năm 1936 tăng cao đến 8. 841 chiếc. Năm 1938 là 30. 880 chiếc, năm 1941 đạt tới 47. 901 chiếc, đồng thời còn sản xuất 1. 024 chiếc xe tăng. Tháng 12 năm 1941. lục quân Nhật Bản đã có được 62. 500 chiếc xe tải quân dụng phục vụ cho quân sự.

Cô nói mơ? Hơn nữa còn nói những điều không nên nói ư?

Tần Du lau nước mắt: "Sao anh không hỏi em?"

"Thỉnh thoảng em sẽ nói mơ là muốn quay về, anh không biết em đang muốn về đâu? Nhưng anh biết em không thuộc về nơi này." Phó Gia Thụ cúi đầu, nhìn xuống đất: "Anh ích kỷ, anh sợ em bỏ lại anh và con như Ngưu Lang sợ mất Chức Nữ ấy? Nếu em đi, có lẽ anh cũng không còn đêm Thất Tịch nữa."

"Anh nói linh tinh gì thế? Ngưu Lang là tên bỉ ổi thích nhìn trộm, đâu thể sánh bằng anh?"

Thấy Tần Du cãi lại mình với chiếc mũi đỏ bừng và nước mắt giàn giụa. Phó Gia Thụ lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho cô: "Nếu không phải trên trời thì em tới từ đâu được?"

"Không phải nhé!" Ngồi xổm trong nhà kho để nói những chuyện này, hình như cũng không phù hợp: "Về nhà đã! Về xong em sẽ nói với anh."

Phó Gia Thụ nắm tay cô đi ra khỏi nhà kho, công nhân gác kho bên ngoài đóng cửa và khóa lại.

Tần Du lên xe, Phó Gia Thụ lái xe, nghe cô nói: "Nói sao đây nhỉ? Theo em hiểu thì thế này, sau khi em và anh Thư Ngạn bái đường thành thân. Vì kiệt sức do phải đối mặt với cái c.h.ế.t của mẹ em và những cuộc gây sự của chú bác, em đã phát sốt sau khi quay lại nhà họ Tống rồi chết. Sau đó em đầu thai, trở thành Tần Du sinh năm 1986..."

Xe chạy theo đường Bạc Phù Lâm, đến trước một căn biệt thự Gothic, bảo vệ mở cổng ra, Phó Gia Thụ lái xe vào.

Hai người bước vào nhà, hôm nay họ về nhà rất muộn, đám trẻ con đã được A Phương và A Anh dỗ đi ngủ.

Sau khi vào phòng, Tần Du tiếp tục giải thích về kiếp trước của mình: "Là thế đấy, lẽ ra phải là kiếp sau nhưng lại trở thành kiếp trước."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 346



Cô ôm cổ Phó Gia Thụ: "Do đó em thuộc về nơi này, Tần Nhã Vận là người ở đây, nơi này còn có người nhà và... người yêu của em nữa."

Thật ra Phó Gia Thụ vẫn luôn bối rối, vợ anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức gần như không giống con người. Sau khi cưới nằm chung giường, thỉnh thoảng cô lại khóc trong mơ, nhất là trong hai năm qua còn thường xuyên hơn nữa, anh không dám hỏi nhưng vẫn lo lắng. Anh sợ cô sẽ đưa ra một quyết định mà anh không dám nghĩ đến, dù anh biết cô rất yêu anh và con.

Đôi môi đang ghé sát lại của cô đã khiến anh yên tâm. Gần đây bận quá, thỉnh thoảng cũng phải buông thả, Phó Gia Thụ toàn tâm toàn ý, Tần Du cũng đắm chìm.

DTV

Sau khi cuộc mây mưa qua đi, Tần Du được chồng ôm vào lòng, anh vuốt nhẹ lưng cô rồi hỏi: "Tức là chúng ta sẽ không trở thành thuộc địa đúng không?"

"Chẳng những không mà chúng ta còn thu hồi Hương Cảng nữa."

Phó Gia Thụ cúi đầu hôn trán cô: "Vậy sao em lại khóc? Chỉ cần không trở thành nô lệ mất nước, có gì để khóc đâu?"

Có thể thấy yêu cầu của người thời này thấp đến mức nào nhỉ? Tần Du nhìn anh: "Nhưng anh nghĩ về tương lai xem, sự kiện Lư Câu Kiều, thảm sát Nam Kinh, Thượng Hải thất thủ, phần lớn lãnh thổ Trung Quốc sẽ bị chiếm đóng, cuối cùng Hương Cảng cũng rơi vào tay giặc. Anh phải biết rằng sau ba năm tám tháng, hai triệu người ở đây chỉ còn lại sáu trăm nghìn người thôi. Nền công nghiệp của Nhật Bản đang phát triển rất nhanh, họ có thể chế tạo máy bay và xe tải. Anh biết không? Sau cuộc xâm lược toàn diện của Nhật Bản vào Trung Quốc, người Mỹ đã tỏ thái độ thế nào? Họ nói mình trung lập, không cho phép tàu buôn của Mỹ vận chuyển đồ cho hai bên. Thế mà là trung lập à? Trung lập con mẹ họ. Nhật Bản đã phong tỏa các cảng của Trung Quốc, tàu không cập bến được, còn Nhật Bản thì vẫn có tàu buôn riêng để liên tục vận chuyển mà không bị hạn chế. Đó là trung lập à?"

Tần Du càng nghĩ càng tức giận: "Chính phủ Dân quốc cứ trông chờ vào Liên, Hợp Quốc chờ sự ủng hộ và hỗ trợ từ họ. Xin đấy, đối với các cường quốc phương Tây, chúng ta chỉ là thịt cá trên thớt thôi. Vấn đề là ai giành được miếng lớn, ai giành được miếng nhỏ. Việc đánh đuổi giặc cướp chỉ có thể phụ thuộc vào chúng ta!"

Vợ anh hết sức kích động, tuy cô đã làm việc cả ngày còn vừa làm một hiệp, nhưng xem ra cô vẫn có thể vặn đầu đám người đã nói những câu kia xuống.

Phó Gia Thụ xoa đầu cô: "Em cho anh biết tương lai sẽ thế nào đi?"

Tâm trạng kích động của Tần Du tạm thời được Phó Gia Thụ xoa dịu, nhớ đến Trung Quốc đã phát triển mạnh mẽ vào lúc này đúng là liều thuốc tốt nhất để bình tĩnh.

Nói về Phố Đông xong, Tần Du không nhịn được mà mắng: "Anh không biết đâu, có đợt nước chúng ta đúng kiểu nhà giàu mới nổi như phu nhân vừa phất lên, đeo cả đống trang sức trên người. Trong mười tòa nhà cao nhất thế giới, có một nửa nằm ở Trung Quốc, trung tâm Thượng Hải ở Phố Đông không chỉ cao mà còn nổi tiếng với những màn trình diễn ánh sáng. Mỗi khi về đêm, hai bên bờ sông Hoàng Phổ lại rực rỡ sắc màu, không thể nhìn thấy sao trên trời. Không riêng gì Thượng Hải, còn Hàng Châu, Trùng Khánh, Quảng Châu, Thâm Quyến, à, đúng rồi! Để em nói cho anh nghe về Thâm Quyến, đó là khu vực thuộc huyện Bảo An, đối diện với cảng Victoria..."

Phó Gia Thụ nghe vợ kể về Trung Quốc trong ký ức kiếp trước của cô, đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, thế mà cô vẫn chê à? Cô nói khi đó Trung Quốc được gọi là đất nước cuồng xây dựng cơ sở hạ tầng, nói rằng có thể đi từ Thượng Hải về Ninh Ba bằng cây cầu xuyên biển lớn ở vịnh Hàng Châu, hơn nữa cô còn phải thêm một câu: "Cầu vượt biển cũng có bảy màu đấy..."

"Lái xe ba tiếng à?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 347



"Vâng, vì đường cao tốc giới hạn tốc độ! Nếu không với trình độ của em, hai tiếng là đủ rồi." Tần Du đắc ý nói: "Nhưng nếu không muốn lái xe thì có thể đi bằng đường sắt cao tốc, khi chạy nhanh, đường sắt cao tốc có thể vượt qua 300 km/h, đỉnh nhất vẫn là cụm cảng đi ra khỏi Chu San, Dương Sơn, Bắc Luân..."

"Đất nước tuyệt vời như thế mà em vẫn nỡ mắng à?" Có tàu sân bay, có máy bay, thậm chí có thể đưa người ta lên trời. Đó là quốc gia có cả trạm không gian trên trời nhưng vợ anh vẫn chê.

"Đừng nhìn mỗi tổng khối lượng kinh tế lớn thứ hai thế giới..." Sao có thể không mắng 996*, không phê phán việc trẻ con học bù đầu bù cổ, không nhắc đến giá nhà cao ngất ngưởng được?

*: Lịch trình làm việc khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, sáu ngày mỗi tuần.

Trời sáng dần, Phó Gia Thụ cầu trời cho họ cơ hội sống đến ngày đó, để anh nhìn thấy những tòa nhà vươn lên ở Phố Đông, để vợ anh có thể săm soi giữa cảnh thái bình và thịnh vượng.

Tương lai tốt đẹp vẫn xa vời, còn ngày mai tàn khốc thì sắp đến.

Một tháng sau, Phó Gia Thụ điều động ba mươi chiếc xe tải đến Thượng Hải, Vũ Hán và Trùng Khánh để chiêu mộ các thanh niên học lái xe tải, mở rộng mạnh đội xe Hưng Hoa, liên tục nhận xe tải đến từ Hương Cảng, sau đó vận chuyển tới Vũ Hán và Trùng Khánh qua Trường Giang.

Đến tháng năm, quá trình di dời vào nội địa quy mô lớn của nhà máy Hải Đông cũng bắt đầu. Xe tải Okaka chở máy dệt và máy in qua lại giữa các bến cảng và nhà máy. Đội tàu Hưng Hoa mang theo những gì mà Hải Đông đã tích lũy bao năm, rời khỏi Thượng Hải, bắt đầu tiến về nội địa.

Một tháng sau khi lô nguyên liệu thô cuối cùng của Hải Đông được đưa đi, sự kiện Lư Câu Kiều diễn ra. Trước đó, dù là ở Hiệp hội công nghiệp Dệt may hay hội thương mại, Tống Thư Ngạn cũng đã nhắc đến mấy lần, đề nghị mọi người chuẩn bị kế hoạch di dời vào nội địa. Nhưng chiến sự năm 1932 quá gần, hồi ấy xí nghiệp trong tô giới gần như không bị ảnh hưởng, chỉ chính thức ngừng sản xuất hơn mười ngày, còn nhà máy bên ngoài tô giới mới phải đứng trước nguy cơ.

Thay vì đến Tứ Xuyên cách xa hàng nghìn dặm, không hỗ trợ công nghiệp, thà chuyển nhà máy vào tô giới. Do đó sau khi Hải Đông chuyển đi, có người đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê nhà máy trên đường Jessfield và đường Dương Thụ.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều nhà công nghiệp đã thấy trước tương lai ảm đạm, không muốn nhà máy rơi vào tay người Nhật như các xí nghiệp công nghiệp nặng ở ba tỉnh Đông Bắc bị chiếm đóng, nên đã quyết định hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, bắt đầu di chuyển vào nội địa.

Việc di dời một nhà máy khó khăn đến mức nào, thật ra quá trình di dời của Hải Đông được chia thành nhiều giai đoạn. Có kinh nghiệm đi trước của Thân Minh, quá trình di dời của Hải Đông cũng được cải thiện. Nhưng các nhà máy khác phải đưa ra quyết định rất vội vàng, vì chính phủ Dân quốc vẫn đang nhờ Anh, Mỹ làm trung gian hòa giải, nên có lẽ mọi người vẫn đang quan sát.

Mắt Phó thái thái đẫm lệ, bà ấy vẫy tay chào tạm biệt con trai và người chồng gần như không hề xa cách suốt bao năm, lên đường đến Hương Cảng.

Tiễn mẹ xong, Phó Gia Thụ cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi quay lại đội xe, bên cạnh việc sắp xếp chỉ huy, anh còn đến bến cảng hai chuyến. Tuy tính năng của ô tô Oka cũng xem như tốt trong thời đại này, nhưng sau cùng nó vẫn là một chiếc xe tải nhỏ ba tấn, sức chở có hạn, tài xế cũng phải nghỉ ngơi. Lúc này Phó Gia Thụ cũng gia nhập đội tài xế, thay phiên với mọi người ngày đêm, mau chóng đưa máy móc lên tàu. Cả Thượng Hải chiếm một nửa ngành công nghiệp của Trung Quốc, những chiếc máy này liên quan đến sinh kế của người dân.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 348



Mỗi ngày hai cha con chỉ ngủ bốn, năm tiếng, Phó lão gia liên hệ với các chủ nhà máy trong Ủy ban di dời, còn Phó Gia Thụ thì điều phối việc vận chuyển máy móc đến bến cảng cả ngày lẫn đêm. Họ đọc tin trên báo, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Ngày 9 tháng 8, quân đội Nhật Bản khơi mào xung đột và rắc rối ở sân bay Hồng Kiều. Sáng ngày 11 tháng 8, hai cha con đang ăn sáng thì thấy trên báo viết, hạm đội của quân Nhật đã tập kết tại cửa sông Ngô Tùng. Phó Gia Thụ nhìn thấy tàu sân bay Kaga mà Tiểu Du đã nhắc đến trên đó.

Tiếng gõ cửa vang lên, người hầu dẫn một người vào: "Ông Phó, ông Thẩm - chủ tịch Công đoàn Công nghiệp Tàu thủy có chuyện gấp cần bàn ạ."

DTV

Phó Đức Khanh lập tức đứng dậy, dẫn con trai ra ngoài rồi lên xe, đến Công đoàn, vừa bước vào đã bắt gặp đối thủ cũ - ông chủ của một công ty tàu thủy khác ở Ninh Ba. Tuy nhà họ Phó phát triển mạnh về bất động sản và ngân hàng, nhưng vẫn đi sau người đàn ông này trong lĩnh vực vận chuyển bằng tàu, Phó Đức Khanh và ông ấy được xem như oan gia cùng ngành.

Hai người vội chắp tay với nhau, Phó Gia Thụ bước vào Công đoàn theo cha, trông thấy ông Thẩm - tổng giám đốc của Cục chiêu thương tàu thuyền: "Các vị đã thấy hạm đội Nhật Bản tập kết ở cửa sông Ngô Tùng chưa? Trong chiến tranh Giáp Ngọ năm đó, nhà Thanh vẫn có vốn tích lũy, còn bây giờ, tỷ lệ giữa hải quân của chúng ta và t** ch**n Nhật Bản là một với ba mươi. Theo tình hình, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là phong tỏa đường thủy trên Trường Giang, không cho hạm đội Nhật Bản tiến vào Trường Giang, bảo vệ thủ đô Nam Kinh và vùng đô thị ven sông. Ngoài mấy con t** ch**n cũ, Cục chiêu thương cũng đã gửi bảy tàu thủy đi, các vị đều kinh doanh trong lĩnh vực hàng hải, mong các vị quyên góp tàu cũ mà mình đang có..."

Nghe thấy thế, ông chủ kia nói: "Mười bốn con tàu chở hàng hơn nghìn tấn của Tam Bắc đã sẵn sàng chờ lệnh."

Phó Đức Khanh nói: "Hưng Hoa có sáu tàu chở hàng ở cảng Thượng Hải, cũng đồng ý nghe theo sự chỉ huy."

Đây đã là hơn nửa vốn liếng của tàu thủy Hưng Hoa, đâu chỉ là tàu cũ chứ?

Hai cha con ra khỏi tòa nhà với bước chân nặng nề, nghe thấy một giọng nói phía sau: "Em Phó!"

Sao bao năm đối đầu, đây là lần đầu tiên Phó Đức Khanh thật lòng thật dạ: "Anh!"

Tối ngày 11 tháng 8, các thuyền viên trên sáu con tàu của Hưng Hoa cũng không biết đến Giang Âm để làm gì? Họ chỉ lái thuyền tới nơi được chỉ định.

Khi đến mặt nước được chỉ định, thấy các tàu chở hàng cả nghìn tấn cũng đang xếp hàng trên sông như mình, họ mới biết hôm nay họ đến để đánh chìm tàu.

Sau khi nghe hiệu lệnh, đồng loạt mở van cho nước vào, các thuyền viên rời khỏi con tàu như một nửa ngôi nhà. Nhìn tàu chìm, các thuyền viên vừa rút lui đều ôm mặt khóc, cuối cùng chỉ còn cột buồm lấp ló trên sông.

Ngày 13 tháng 8, trận Thượng Hải bắt đầu, ngày càng có nhiều nhà máy quyết định rời khỏi Thượng Hải. Việc vận chuyển hàng bằng tàu càng khó khăn, cửa sông Ngô Tùng bị quân Nhật phong tỏa, chiến tranh vẫn tiếp diễn. Chỉ có thể đi từ Tô Châu đến Trấn Giang qua kênh đào rồi đổi tàu.

Chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, tàu cỡ lớn ở hậu phương tổ chức vận chuyển cho xí nghiệp quân nhu, các nhà máy nhỏ không sản xuất quân nhu rất khó tìm được tàu.

Phó Đức Khanh vẫn làm về vận tải biển, ông ấy huy động và tìm được mấy chục con tàu gỗ, chuyên tiếp nhận các nhà máy kiểu này.

Các nhà máy nhỏ đều nhốn nháo, Phó Đức Khanh tự mình ra mặt chỉ đạo, sau khi điều phối xong, Phó Gia Thụ lái xe tải chở một số máy móc tân tiến từ Trấn Giang đến bến phà. Trên đường đi, anh còn nói với các ông chủ: "Nếu có thể thì hãy đến Tứ Xuyên, đừng nên ở lại Hồ Bắc, Vũ Hán không an toàn."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 349



So với Nhật Bản, không quân Trung Quốc quá yếu, lực lượng không quân có hạn đã gần như mất sạch. Con đường từ Thượng Hải đến Trấn Giang của Phó Gia Thụ cũng ngày càng khó đi, b.o.m đạn có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Nghe thấy tiếng cảnh báo phòng không, anh đốt một đống giẻ tẩm dầu, tiện thể châm thuốc bằng ngọn lửa này rồi dẫn người đi nấp. Thấy lửa cháy dữ dội dưới đất, máy bay địch sẽ tưởng máy bay phía trước đã cho nổ xe, có thể tránh b.o.m ném xuống.

Sau khi hút xong điếu thuốc, họ tiếp tục lên đường. Lần đầu tiên anh hút thuốc là khi một người anh em chậm chân bị nổ chết. Giữa lúc anh run rẩy, ông chủ của xe bên cạnh đã đưa anh một điếu thuốc để anh bình tĩnh lại. Hút hết một điếu, anh chôn người anh em kia ngay tại chỗ, trên người vẫn dính m.á.u anh ta, sau đó anh lên xe, tiếp tục di chuyển.

Từ đó, anh luôn để một bao thuốc trong xe, mỗi khi gặp chuyện, anh sẽ rít một điếu, lấy cuốn sổ kẹp ảnh vợ con ra, nhìn vợ mặc sườn xám, nhìn con trai con gái rồi tiếp tục lên đường, nên anh cũng ngày càng thành thạo trong việc ứng phó với các vụ ném bom.

Cuối tháng chín, dưới mưa b.o.m bão đạn, mấy lô vật liệu của nhà máy được di dời đầu tiên đã đến Hán Khẩu. Vì bỗng dưng có quá nhiều nhà máy, Vũ Hán không thể tiếp nhận ngay, các chủ nhà máy đã nhờ đến sự phối hợp từ Ủy ban di dời để dàn xếp. Ngành vận tải ở Vũ Hán trở nên hỗn loạn, công ty vận tải Hưng Hoa ở Vũ Hán nhận được nhiệm vụ di dời quy mô lớn, nội bộ cũng rối tung.

Cảng Thượng Hải bị phong tỏa, vẫn có thể đi từ Quảng Châu đến Hán Khẩu, chiếc xe mà Tần Du lắp ráp ở Hương Cảng được vận chuyển về Vũ Hán bằng đường sắt Quảng Châu - Hán Khẩu, cũng được dùng đến vào lúc này.

Phó Gia Thụ chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải để tới Vũ Hán. Anh đã nhận được giấy thông hành từ quân đội, hai cha con ngồi đối diện nhau trong nhà, khui một chai rượu vang. Phó Đức Khanh rót một ly cho con trai, từ sau khi con dâu nói người lái xe không được uống rượu, thằng bé cũng không uống rượu nữa, cho dù ở lại hay đi Vũ Hán thì đều nguy hiểm.

Phó Đức Khanh nâng ly: "Cha vốn không muốn con quay về, nhưng nếu con đã về thì đó cũng là trách nhiệm của đàn ông. Có những lời không cần nói, cha con ta tự bảo trọng, cha đã hứa với mẹ con là sẽ ở bên bà ấy cả đời, chắc con cũng có lời hứa tương tự với Tiểu Du."

Phó Gia Thụ nhớ đến lúc sắp từ biệt, Tần Du không nói gì khi thu dọn hành lý cho anh. Nhưng trước đó họ đã hứa với nhau rằng cô sẽ dẫn anh đi ngắm những tòa nhà cao tầng mọc lên ở Phố Đông.

"Cha, bảo trọng."

Phó Gia Thụ quay đầu đi ra ngoài, bước lên chiếc xe tải mà anh đã lái mấy tháng nay. Quân Nhật đi lên từ Ngô Tùng và La đ**m, qua Tùng Giang rồi tiến thẳng tới Gia Hưng Hồ Châu. Lần này trên xe có mấy chiếc máy tiện của nhà máy sản xuất máy may, số máy tiện này được nhập khẩu từ Mỹ, xem như rất tân tiến trong nước. Nếu rơi vào tay người Nhật thì có thể sản xuất vũ khí, ông Văn - ông chủ Lục Văn của nhà máy này cũng đi theo xe anh.

Giữa tiếng gầm rú của máy bay cánh quạt, nhà máy sản xuất máy may của Phó Gia Thụ mang máy tiện tân tiến tới. Ông chủ của họ và hai kỹ thuật viên cùng lên xe, ra khỏi thành phố là ổn. Dù sao tác chiến cũng phải có chiến lược, không ai đi đánh b.o.m tất cả các khu.

Ông chủ Lục chưa đi loại ô tô này bao giờ, tốc độ còn nhanh hơn xe con. Thấy các thao tác phức tạp của Phó Gia Thụ, sau khi mạo hiểm tránh b.o.m xong, ông ấy nói: "Chắc kỹ thuật lái của Phó thiếu đông cũng thuộc dạng hiếm có trong nước nhỉ?"

DTV

"Vợ tôi lái giỏi hơn tôi."

"Thật à? Đỉnh thế cơ à?"

"Ừ, cô ấy có năng khiếu trong lĩnh vực ô tô. Giờ cô ấy đang lắp ráp ô tô ở Hương Cảng, hy vọng có thể gửi thêm xe đến."
 
Back
Top Bottom