Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 330



Kể cả cảnh sát Ấn Độ lẫn cảnh sát Tây Dương lên ngăn cản cũng không có hiệu quả, ngược lại còn bị ăn đánh, đồn cảnh sát công cộng ở tô giới cử xe tới, người ta cho quân đội vũ trang ra, sở cảnh sát bèn rút xe về.

Tần Du lật xem tin tức trên "Thần Báo", lo lắng cho ông Tống nhất. Ông ấy giang hồ nghĩa khí, đừng đến lúc đó xảy ra chuyện lớn gì.

Cô nhận được điện thoại của Thân Minh, nghe thấy ông ấy nói: "Lo gì chứ? Vừa mới dẫn mọi người luyện tập trốn xuống hầm trú ẩn rồi!"

Họ đã đào hầm sâu, dự trữ lương thực, còn lo lắng gì nữa chứ?

Ngày 26 tháng 1, trên báo lại nói người Nhật Bản đưa ra bốn yêu cầu: Một, xin lỗi Nhật; Hai, răn đe mạnh; Ba, đền tiền; Bốn, dập tắt tất cả hoạt động kháng Nhật.

Tới đầu năm thứ tư dân quốc, nỗi nhục chồng chất ngày một nhiều, lần sau làm người ta khó thở hơn lần trước. Tần Du ôm cục cưng trắng nõn, bỗng suy nghĩ vì sao mình phải đưa con đến thế đạo này.

Biết ngày 28 tháng 1 sẽ khai chiến, Tần Du còn tưởng rằng là bởi vì chính phủ không đồng ý điều kiện của bọn họ. Bây giờ cô đã biết, thị trưởng Thượng Hải đồng ý rồi, nhưng chiến tranh cũng không vì đồng ý điều kiện nhục nhã kia mà tạm hoãn bước chân.

Nếu nói Đông Bắc đã chìm vào chiến tranh, ngày nào Tần Du cũng đọc báo, khi đó đã đồng cảm như bản thân cũng đang trong đó. Vậy thì lúc này đây, chiến tranh đã đến sát bên, đứng trên sân thượng nhà mình cũng có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn ở bờ Bắc sông Tô Châu.

Hôm qua trên báo là mấy xưởng báo chí thương mại bị nổ sập, hôm nay báo đăng tin ông chủ Hạng của xà phòng Cố Bản và nhà thuốc Ngũ Châu, bởi vì công nhân của nhà thuốc Ngũ Châu bị người Nhật Bản bắt cho nên đàm phán với chúng đến nay chưa về.

Hôm sau truyền tin ra, ông chủ Hạng đã bị g.i.ế.c hại. Hôm sau nữa thư viện Phương Đông dưới trướng tòa soạn báo Thương Mại bị cháy.

Trần Anh gọi điện thoại cho cô, biết cô lo lắng ở Phó Gia Thụ bờ Bắc sông Tô Châu. Trong điện thoại Trần Anh nghẹn ngào nói: "Đây khác nào đốt Viên Minh Viên chứ? Số lượng sách trong đó, quyển sách cổ quý giá nhất..."

Tần Du hận bản thân vì sao không học lịch sử nhiều vào, vì sao không biết được cặn kẽ hơn một chút? Nếu vậy có lẽ đã có thể nhắc nhở một tiếng, có lẽ... Làm gì có lẽ nữa.

Phóng viên Hướng Phi chụp được tấm ảnh một người phụ nữ m.á.u me đầm đìa ôm đứa con bằng máy ảnh Leica, đăng trên "Nhật báo Thân Giang", khiến cho cả Hạ Tình lẫn Hồ Tứ trước kia thích viết những lời chanh chua đều đăng lên chuyên mục của mình, tức giận mắng sự tàn bạo của giặc Nhật.

Bức ảnh trên "Thần Báo" là "Máy bay quân Nhật ném b.o.m khắp nơi", Phó lão gia vừa ngơ ngác vừa đau lòng hỏi: "Máy bay của chúng ta đâu?"

Ở đâu ư? Đêm hôm đó Tần Du ôm bé con ấm áp, trong mơ từng chiếc hùng ưng bay qua bầu trời. Cô mở mắt ra lau hai má nước mắt đầm đìa, tự nhủ với lòng: "Cô biết mà, thế nào vẫn sẽ có tương lai, nhất định phải vượt qua."

Ngày kế,"Thần Báo" đưa tin lời thề quân sĩ không quân Trung Quốc tham chiến: "Thề kháng c**ng b**, tập kết nơi cần, giành lại của mình, sông cạn đá mòn, chí này không đổi".

Theo sau đó là tin tức một phi công hi sinh oanh liệt cho tổ quốc trong trận chiến lần này.

Phần lớn thời gian điện thoại không thể gọi được, thỉnh thoảng gọi được xác nhận Phó Gia Thụ và cha con nhà họ Tống đều mạnh khỏe đã tốt lắm rồi.

Cho đến khi tin Miếu Hành thắng lợi truyền tới, trận chiến này có cơ hội xoay chuyển. Ngày 3 tháng 3, Liên Hợp Quốc sẽ nghị quyết cho hai bên ngưng chiến, cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, lúc Phó Gia Thụ trở về, suýt chút nữa con đã không nhận ra anh.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 331



Nhưng làm Tần Du thở phào vẫn là ông Tống, nghe ông ấy hô to gọi nhỏ: "Lúc ấy Tiểu Du kêu cha đào hầm trú ẩn cha còn không quan tâm lắm. Còn nói nhà máy mới không sao đâu mà, may mà trong nhà máy cũ có hầm trú ẩn. Áp Bắc bị nổ thành như vậy, nhà máy cũ bị nổ sập hơn phân nửa, ngoài mấy người chạy ra ngoài bị b.ắ.n c.h.ế.t thì những người khác vẫn an toàn."

Trải qua tai vạ lớn như vậy, cả nhà còn có thể xum họp đầy đủ, thậm chí Ni Nhi và bà Chu cũng có mặt. Ai cũng có cảm giác may mắn khi sống sót sau kiếp nạn.

Phó Đức Khanh và Tống Thế Phạm cụng ly, uống hai hớp. Phó Đức Khanh bế cháu từ trong tay vợ. Đứa nhỏ cầm chiếc đũa gõ lên ly rượu rồi buông đũa xuống đứng bên cạnh, kéo râu ông nội.

"Gia Thụ, Tiểu Du, chẳng phải trước kia hai đứa muốn đến Mỹ mua nhà máy ô tô à? Cha và mẹ con đã bàn rồi, hai đứa đưa con qua Mỹ đi! Còn nữa, kêu Gia Ninh cũng đừng về mà qua Mỹ tụ họp với hai đứa luôn. Tuy rằng trận này quân ta không bỏ chạy như ở Đông Bắc mà chống cự đến cuối cùng, nhưng hai đứa cũng thấy rồi đấy, so ra thì chúng ta yếu hơn người Nhật Bản rất nhiều." Phó Đức Khanh nhìn sang vợ mình: "Di Liên à, em cũng đi cùng bọn nhỏ đi!"

Mục Di Liên lắc đầu nhìn ông.

"Cha à, cha mẹ và Tiểu Du đi đi. Con ở lại."

"Bây giờ, người có thể cáng đáng được toàn bộ việc làm ăn của Hưng Hoa chỉ có một là con, hai là Tiểu Du. Nhưng mà Tiểu Du không rành bên vận tải đường thủy, còn cha chỉ quen thuộc phần máy dệt vải, ở lại cũng không thay đổi được gì."

Phó Đức Khanh sờ đầu cháu gái: "Ở trong nước Tiểu Du vẫn chưa bằng cha, nhưng đến Mỹ chắc chắn sẽ như cá gặp nước. Cha đến Mỹ cũng không thạo ngôn ngữ vốn cũng chẳng làm được gì. Biết bao nhiêu người gửi tiền ở ngân hàng Hưng Hoa như vậy, sao cha có thể bỏ nó lại? Chiến tranh tới, vận tải đường thủy có rất nhiều việc phải xử lý, cha không thể đi được."

Phó Đức Khanh ôm đứa nhỏ đang kéo râu mình phát đau, ngồi xuống: "Hai đứa không thể xa nhau, mới có thể cho cháu của cha có thêm em trai, em gái được. Hai đứa từng nói phải có con mang họ Tần, để cha mẹ vợ dưới đất có thể nhắm mắt, đến giờ vẫn chưa làm được. Ít nhất cũng phải gom đủ bốn chữ Bình, An, Hỷ, Lạc chứ? Nhà họ Phó và nhà họ Tần mỗi bên một đôi mới trọn vẹn."

Phó Đức Khanh cúi đầu hôn lên mặt đứa nhỏ.

Tống Thế Phạm nhìn Tống Thư Ngạn: "Bác con xấu dạ lắm, muốn cả Bình, An, Hỷ, Lạc cơ đấy! Con mà sinh cho cha hai đứa là cha đã cười c.h.ế.t luôn rồi, con có thể không? Con cũng thu dọn đi, dẫn theo mẹ đi đi, đừng làng ràng chướng mắt cha."

"Cha, con vẫn còn Hải Đông đấy!"

DTV

"Không có con thì Hải Đông sẽ sập à? Hải Đông của ông đây chỉ có thể ở trong tay con mới được hả?" Ông Tống trừng Tống Thư Ngạn: "Đưa mẹ con đi đi, nhân tiện đưa Tứ di thái và hai em gái theo luôn. Cha sẽ chuẩn bị cho bọn Thư Hoa một số tiền để chúng đi cùng. Còn bên chỗ cậu con, cũng khuyên bọn họ tranh thủ chạy đi. Ít nhất chạy tới Hồng Kông, cả Hồng Kông đều ở trong tay người Anh sẽ ổn hơn."

"Còn cha thì sao?" Tuy Tống Thư Ngạn thường chọc tức cha mình, lúc này lại nghẹn ngào.

"Hải Đông và Thân Minh có thể thiếu cha sao? Hải Đông là xí nghiệp dân sinh, cha chạy rồi, không làm người dân mua vải của Hải Đông, đưa tiền cho con bao năm nay thất vọng à? Cha và bác Phó của con ở lại." Ông Tống nhớ tới một chuyện: "Đưa bà Trương và con gái bà ấy đi luôn đi, đừng vì thêm một miệng ăn mà còn phải xem sắc mặt mình."

Có thể đây là tính toán tốt nhất, cũng là bất đắc dĩ nhất, cách ông Tống nói nhắc nhở Tần Du, phải tới cuối năm 42 Hồng Kông mới chìm vào chiến tranh, sau khi chiến tranh lan tới Thượng Hải, Thiên Tân và Quảng Châu, Hồng Kông vẫn luôn là con đường duy nhất tiếp viện cho Trung Quốc.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 332



"Cha à, con thấy hay là như vậy đi. Cả nhà chúng ta có thể đến ở tạm Hồng Kông trước, cha xem làm sao chạy tàu vận chuyển đến Hồng Kông đi. Mặt khác, ngày mai con sẽ bàn với Kaufman chuyển trụ sở chính của Delta sang Hồng Kông . Thứ nhất là chừa lại một đường lui, thứ hai là thành lập thêm một đường biển tiếp viện cho sau này. Mặt khác còn có mảng ô tô..."

Tần Du tính tới tính lui, trước kia đã từng khảo sát ô tô Oscar, điều làm cô vui chính là thật ra Oscar có một khối nghiệp vụ sản xuất xe tải rất lớn. Trong chiến tranh xe tải là phương tiện chuyên chở quan trọng nhất.

Lúc cô và Phó Gia Thụ đến Mỹ, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu đã bắt đầu. Vì thường xuyên chú ý hướng tiêu thụ của Oscar ở Thượng Hải nên cô nhận được tin mới nhất rằng Oscar rất khó cầm cự nổi. Lúc này, ở bên ngoài đúng là lúc khủng hoảng ngày càng nghiêm trọng.

Ban đầu cô muốn nhờ biết trước tương lai, lợi dụng rót tiền vào Thượng Hải. Đất Thượng Hải tăng giá, kiếm được một khoản nhất định, cũng bởi vì trận lũ lụt năm ngoái mà cả nhà quyết định mở rộng sản nghiệp cho Hải Đông. Mà kế hoạch đầu tư ban đầu vốn không đến một phần năm, tiền đó cộng thêm đòn bẩy đại khái đã đủ thu mua công ty này rồi, nhưng kế tiếp thì sao? Duy trì một nhà máy ô tô cần bao nhiêu tiền? Cô lấy đâu ra tiền tồn kho chuẩn bị động cơ cho chiến tranh toàn diện bùng nổ đây?

Tần Du nói phân tích của mình về Oscar trước chiến tranh với cha chồng.

"Có thể chuyển bộ phận thuyền vận chuyển và ngân hàng đến Hồng Kông. Con khoan hãy nghĩ sâu đến vậy, thật ra giống như hợp tác với Cohen, chưa chắc phải mua toàn bộ cổ phần. Chúng ta mở công ty liên doanh với họ, lắp ráp và sửa chữa ô tô ở Hồng Kông rồi vận chuyển đến đây, bọn họ cũng có thể c.h.ế.t đi sống lại. Dù sao hai đứa cũng phải đặt chân đến Mỹ trước đã rồi xem tình hình mà làm."

Họ đang nói chuyện thì Văn Tú nhận điện thoại đến nói: "Tống lão gia, ông Hầu gọi điện thoại tới."

Tống Thế Phạm lập tức đứng lên nhận điện thoại, kích động hỏi: "Ông nói Tiểu Hầu bị người ta bắt đi rồi? Khoan hẵng khóc, để tôi nghĩ cách..."

Ông ấy dập máy rồi lại gọi đi: "Ông anh à, Tiểu Hầu vẫn luôn đi theo tôi và ba mươi mấy công nhân liên quan đến nhà máy Thân Minh cũ bị một đám người bắt đi rồi. Người ở đâu ư? Không biết nữa! Ông anh bản lĩnh cao cường, điều tra giúp tôi là bọn lưu manh nào ra tay?"

Ông Tống hùng hổ treo điện thoại: "Là bọn khốn nào làm đây?"

Tuy rằng ông chủ Hầu không rập khuôn đi theo người nhà họ Hà, nhưng cũng tự nuôi mấy vệ sĩ cao to. Nhà máy cũ Thân Minh có hơn một ngàn công nhân, có người già yếu, nhưng cũng có không ít người trẻ tuổi, sao lại dễ dàng để bọn người kia xông vào bắt đi như vậy?

"Thế Phạm à, chắc không phải người Đông Dương làm chứ?" Phó lão gia nói.

Một ngày sau đó, lời suy đoán đã được xác thực.

Tại dinh thự nhà họ Tống, ông Hà vừa rít xì gà vừa lắc đầu nói: "Ông em à! Lần này anh không giúp chú nổi. Lần này Kim Phúc Tường ra mặt nhưng sau lưng ông ta là người Nhật Bản, lại còn là quân đội phát xít nữa."

Vợ của ông chủ Hầu liên tục khóc lóc khiến Tống Thế Phạm đau đầu, thậm chí điều khiến ông ấy càng sầu não hơn là làm thế nào để đưa Tiểu Hầu trở về?

Khi ông chủ Hạng tìm người Đông Doanh, đòi thả các nhân công của hiệu thuốc Ngũ Châu bị g.i.ế.c hại thì mọi người đều biết có đòi cũng không đòi về được.

"Lão gia, có điện thoại." Mẹ Trương đến báo.

Ông Tống nhận điện thoại:

"Kim Thế Tường mày thật khốn nạn, đúng là hạng súc sinh!"

Dù ông Tống có tức giận đến đâu thì ông chủ Kim vẫn tỏ ra rất hòa nhã:

"Ông chủ Tống à, ngài Tanaka xem ông là bạn cũ nên muốn mời ông đến nói chuyện. Nếu ông đến đó, những người nọ sẽ được thả ngay lập tức. Nếu ông không đến thì chỉ đành hẹn gặp họ ở sông Hoàng Phố thôi."

Ông Tống cúp điện thoại, Tống Thư Ngạn bèn hỏi:

"Cha, sao rồi?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 333



"Tanaka hẹn cha gặp nhau ở nhà hàng Đông Doanh trên đường Tứ Xuyên vào trưa mai." Sắc mặt ông Tống tái nhợt nói.

"Ông không thể đi." Ông Hà nói: "Nếu vậy ông sẽ phải đồng ý với mọi yêu cầu chúng đưa ra. Từ nay cũng phải trở thành con tốt trong tay chúng, bằng không làm sao ông sống sót trở về được?"

Hầu thái thái nghe vậy thì khóc lóc thảm thiết hơn.

"Đừng khóc nữa! Không phải tôi đang nghĩ cách đấy à?" Ông Tống vò đầu.

"Ba, để con đi." Tống Thư Ngạn đứng dậy nói.

"Con đi cái khỉ gì..." Ông Tống muốn mắng Tống Thư Ngạn, nhưng lời tới miệng lại thành: "Cha đã từng này tuổi rồi, còn con mới bao nhiêu chứ? Lông còn chưa mọc hết đâu, nếu con c.h.ế.t thì mẹ con phải làm sao?"

Tống lão gia suy nghĩ một lúc rồi nói với con trai: "Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi xem bà ấy có thể nấu cho cha một bữa không? Tối nay cha sang ăn cơm."

"Cha..." Hốc mắt Tống Thư Ngạn ướt át.

"Đi đi! Dề dà ở đấy làm gì? Cha có con gái rồi, không cần con phải giả làm làm con gái của cha đâu." Ông Tống thúc giục con trai gọi điện cho Minh Ngọc.

Ông Hà đứng dậy, vỗ vai ông Tống: "Ngày mai tôi sẽ đưa ông đến đó đưa những người kia trở về."

Tống Thời Ngạn cố nén nói xong lời cha dặn, rồi đi tới nói với ông Tống: "Mẹ con nói, bà ấy biết rồi."

Không chỉ mẹ anh biết mà những người khác cũng biết. Thấy chiếc xe đang đến gần, Phó Đức Khanh vội vàng chạy tới đón, nắm lấy tay ông Tống:

"Em cần gì phải đứng ra như vậy?"

"Anh à, nếu anh ở vị trí của em, anh sẽ làm thế nào? Ông chủ Hạng đã làm những chuyện bản thân nên làm, còn Tống Thế Phạm em lại như con rùa rụt cổ sao?"

Tống lão gia nở nụ cười, nói: "Chưa kể, bây giờ đang là lúc đình chiến, nếu bọn chúng không kiêng kị gì thì sẽ không để cho Kim Phúc Tường ra mặt. Khả năng em thế chỗ cho Tiểu Hầu và những người khác sẽ cao hơn."

Phó Đức Khanh không nói nên lời.

Vừa mới đình chiến, các t** ch**n Nhật Bản vẫn đậu ở bến Ngũ Tùng, khiến hải sản không thể đưa vào bờ được. Chu Minh Ngọc nấu thịt kho với cá đù vàng, cả măng mùa xuân mọc sau rừng trúc, ăn kèm với thịt xông khói và sườn heo, rồi hầm một nồi đậu xị muối, bánh gạo chiên với rau ngâm, bánh trôi thịt và bánh trôi nhân vừng, ... được xúc ra.

Cả nhà quây quần bên nhau, Chu Minh Ngọc nhìn người đàn ông đã mang lại nửa đời đau thương cho bà, ăn hết miếng thịt này đến miếng khác. Bà ấy quay quay đầu đi.

"Mọi người ăn đi! Cùng nhau ăn!" Ông Tống mời mọi người.

Nhưng người khác nào còn tâm trạng ăn uống chứ? Chỉ có ông ấy ăn như heo, không ngừng ăn hết miếng này đến miếng khác.

DTV

Sau bữa tối, ông Tống vỗ cái bụng no căng của mình, ngồi trên sô pha uống trà Tần Du mang tới, đưa tay sờ Niếp Niếp. Hôm nay bé con cũng rất nghe lời, không ghét bỏ ông ấy, thậm chí còn chẳng khác lúc ở cùng với ông nội. Lúc này cô bé được ông Tống bế lên, đưa tay muốn kéo chòm râu trên mép của ông ấy.

"Ôi trời, cục cưng của ông, con nhẹ tay chút." Ông Tống nói với Niếp Niếp.

Tần Du ngồi xuống bên cạnh ông Tống, dựa vào ông: "Cha..."

Tần Du vẫn luôn gọi Chu Minh Ngọc là "mẹ", gọi Tống Thời Ngạn là "anh". Trong lễ cưới, khi ông Tống cũng khoác tay cô đưa cho Phó Gia Thụ, cô cũng chưa bao giờ chịu gọi ông ấy một tiếng "cha" mà chỉ gọi là "chú". Mãi đến hôm nay, cuối cùng cô cũng cất tiếng.

Ông Tống đưa tay ôm lấy cô: "Tiểu Du, có mẹ và Thư Ngạn ở bên cạnh con, cha rất yên tâm. Mọi người đều hiểu rõ những chuyện canh cánh trong lòng cha, dù sao cũng không cần phải nói gì thêm nữa."

Phó thái thái không nhìn nổi nữa, nhào lên vai chồng mình, Phó Đức Khanh ôm lấy bà.

Ông Tống đứng dậy, chắp tay với Phó lão gia: "Anh, mọi việc nhờ anh cả."

Ông Tống quay đầu nhìn Chu Minh Ngọc hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời, chỉ đành bước ra ngoài.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 334



Rốt cuộc Chu Minh Ngọc không kìm lòng được, chạy xuống lầu đuổi theo ông ấy.

Ông Tống đang mở cửa xe, đứng trước cửa xe rồi cười nói: "Tôi đi đây."

Tống Thư Ngạn lái xe rời đi, ông Tống quay đầu nhìn qua cửa kính, thấy Minh Ngọc đang ôm Tiểu Du khóc.

Tống Thế Phạm trở về nhà, tắm rửa xong nằm ở trên giường. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy con trai mặc đồ ngủ đi vào: "Con làm gì thế?"

"Con ngủ cùng cha."

Hai cha con nằm trên một chiếc giường. Tống Thư Ngạn nói với ông ấy rằng khi còn nhỏ, anh ấy đã rất ngưỡng mộ Phó Gia Thụ vì có một người cha như vậy. Nhất là khi lần đầu tiên Phó Gia Thụ thức dậy phát hiện quần mình bị ướt, cha anh sẽ nói cho anh biết là có chuyện gì. Ông còn kể lại ban đầu quen biết với mẹ anh như thế nào, còn nói...

Thằng khốn này, bây giờ lại nhắc nhở ông ấy làm cha chẳng xứng chức gì. Tống Thế Phạm đá con trai mình một cước: "Đừng nói nhảm với cha, cha nói cho con biết, mau cưới càng sớm, sinh cho cha một đứa cháu trai càng sớm càng tốt. Trên đời này đầy phụ nữ tốt, không chỉ có mỗi mình Tiểu Du, cha nói cho con biết..."

Tống Thư Ngạn lại đưa tay móc ngoéo với ông cụ nhà mình: "Hay là thế này đi, nếu cha trở về thì trông con trai giúp con, nếu không trở về thì cha hối lộ với Diêm Vương làm con trai của con nhé?"

Tống Thế Phạm nghe thấy những lời ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, đè con trai xuống đánh cho một trận:

"Láo toét, thế ông đây phải chờ ba bốn mươi năm dưới đất. Lúc đó con cũng sáu bảy mươi tuổi rồi, còn có thể cho sinh à?"

Ông đây còn muốn đợi mẹ anh đấy, Tống Thư Ngạn không nói thêm gì nữa.

Sáng sớm thức dậy, ông Tống dùng bữa sáng, phát hiện trong món mì hôm nay không chỉ có một quả trứng mà còn có một miếng cá hun khói. Ông ấy lắc đầu mỉm cười rồi ăn mì, mẹ Trương thật là!

Ăn sáng xong, ông ấy ôm Thư Anh và kéo tay Thư Mỹ. Thư Anh đã gần bốn tuổi ở với cha từ khi cô bé có trí nhớ. Cha từng làm ngựa cho cô bé cưỡi, Thư Mỹ vẫn còn nhớ hồi nhỏ lúc ở nhà tổ, nhưng những năm gần đây cô bé đã không còn sợ cha mình nữa.

"Tiểu Mỹ, cha phải đi rồi."

"Cha đi đâu thế?"

"Cha, con muốn..." Thư Anh nghe nói cha sắp đi, nhưng chỉ biết rằng mỗi lần ông ấy đi xa đều sẽ mang rất nhiều đồ về cho cô bé.

"Cha..."

Ông Tống không tài nào nói ra sự thật cho bọn trẻ. Chúng còn nhỏ như vậy, ông ấy đặt bàn tay nhỏ bé của Thư Mỹ lên mặt mình: "Khi cha đi vắng, các con phải nghe lời mẹ, nhất định phải nghe lời anh trai và chị Tiểu Du nhé, được không?"

"Vâng ạ!" Thư Mỹ ngoan ngoãn nói với ông Tống như thường lệ.

Ông ấy đứng dậy cúi đầu nhìn Tiểu Tứ xinh đẹp nhưng nhát gan rồi nói: "Tôi không ở đây nữa, hãy chăm sóc hai đứa trẻ. Nếu cô muốn kết hôn, Thư Ngạn và Tiểu Du cũng sẽ chăm sóc tụi nhỏ và coi chúng như em ruột của mình."

"Lão gia..."

Tống Thế Phạm lại lên lầu, mặc một chiếc áo, quần lụa đen, đeo đồng hồ trên tay, cầm một chiếc mũ mềm. Sau đó ông ấy đi xuống lầu, cầm gậy ba tong đi ra khỏi cửa.

Ông Hà đã mặc trường sam đã đợi sẵn, mở cửa xe, Tống Thế Phạm lại nhìn đứa con trai đang ôm Thư Anh rồi mỉm cười: "Cha đi đây."

Tống Thư Ngạn gật đầu.

Mặc dù hai bên đã đình chiến, lấy cầu và đường Tứ Xuyên làm ranh giới, người Tây Dương ở phía Nam vẫn đang rà soát bắt bớ, đội tuần tra của Ấn Độ canh chừng. Còn phía Bắc bị người Nhật canh giữ, xe cộ có thể đi qua, người dân có thể đi lại nhưng thỉnh thoảng sẽ bị kiểm tra.

Ở bên kia cây cầu, Kim Phúc Tường dẫn theo một nhóm người đứng ở đó. Đám người phía sau được trang bị đầy đủ vũ khí, trông không giống người thường.

Ông Hà đi cùng Tống Thế Phạm đến giữa cầu, ông ấy chắp tay: "Ông anh, cảm ơn!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 335



Ông Hà hét lên với Kim Phúc Tường ở bên kia cây cầu: "Kim Phúc Tường, tôi đã đưa Thế Phạm đến cho anh rồi. Tôi không quan tâm hai người đàm phán thế nào, nhưng nếu ai trong nhóm người của họ có mệnh hệ gì, ông sẽ diệt cả nhà anh đấy."

"Ông Hà đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn mời ông chủ Tống ăn cơm thôi mà." Kim Phúc Tường cười nói: "Thả người."

Ông ta ra lệnh, đám người kia đều được thả ra. Ông chủ Hầu lo lắng chạy tới: "Anh ơi, anh đây là..."

Tống Thế Phạm nhìn Tiểu Hầu hốc hác, vươn tay vỗ vai ông ấy: "Về nhà đi, vợ con đang đợi cậu đấy!"

Những công nhân thoát nạn trong trận hồng thủy của nhà máy cũ Thân Minh dừng lại một chút, nhìn ông chủ nổi giận cất cao giọng chửi từ "mẹ kiếp" rồi sải bước vững vàng đi về phía trước. Đó là nơi họ đã từng bị họng s.ú.n.g kề lên eo.

Thấy nhóm người không chịu rời đi, ông Hà nghiêm nghị quát: "Còn không đi mau."

Tống Thế Phạm đi tới trước mặt Kim Phúc Tường, ông ta mỉm cười mở cửa xe: "Ông chủ Tống, mời!"

Người đàn ông trong xe có khuôn mặt chữ điền, để ria mép dưới mũi, gọi bằng tiếng Nhật: "Tống-san."

Tống Thế Phạm đã vừa quen thuộc vừa xa xăm với cái tên này, xa xăm đến mức khi đó ông ấy vẫn đang theo đuổi Tam di thái. Ông ấy quen biết Tanaka là vì nhà họ vừa mới được cử tới Thượng Hải phụ trách mở rộng kinh doanh. Ông ta không biết làm sao để mở rộng thị trường ở Trung Quốc nên họ thường cùng nhau ăn uống, chính mình còn giải quyết vấn đề thay ông ta. Hai bên không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng ngày nào Tanaka gọi ông ấy là "Tống-san", Tống Thế Phạm cũng hiểu được đối phương đang gọi mình.

Tanaka huyên thuyên một tràng dài, người phiên dịch ngồi ở ghế phụ quay đầu lại: "Ngài Tanaka nói đã quen biết ông gần hai mươi năm."

Tống Thế Phạm gật đầu: "Đúng! Đã mười tám năm rồi."

"Ngài Tanaka nói rằng ông là một người bạn mà ngài ấy bằng lòng kết giao cả đời ở Trung Quốc."

"Nhưng những xác c.h.ế.t trôi trên sông Tô Châu kia thực sự không hợp cảnh cho lắm." Tống Thế Phạm cười nói.

Sau khi nghe phiên dịch, Tanaka lại lải nhải một tràng, người phiên dịch nói: "Ông Tống, ông có biết vì sao nhà máy Hải Đông và nhà máy Thân Minh vẫn an toàn trong cuộc chiến này không? Ông có biết ngài Tanaka đã bỏ ra bao nhiêu công sức trong đó không? Ngài ấy nói rằng dù ông Tống cứng đầu đến mức nào, ngài ấy vẫn tin rằng nhất định sẽ đả động được ông bằng sự chân thành của mình, để ông buông bỏ định kiến và hợp tác cùng chúng tôi."

Đàm phán cái mẹ gì chứ? Còn không phải vì nhìn trúng sức mạnh của Hải Đông?

DTV

Xe dừng lại trước một nhà hàng kiểu Nhật, Kim Phúc Tường ngồi ở xe sau chân chân chó chạy tới mở cửa xe.

Tống Thế Phạm bước xuống xe, Tanaka mời ông ấy vào trong. Tống Thế Phạm tiến về phía trước, người phụ nữ mặc kimono bên trong nhẹ nhàng cúi người, dẫn ông tới trước cửa một căn phòng. Cánh cửa được kéo ra, bên trong phòng là một người phụ nữ mặc kimono tím đang khom người. Đến khi người nọ ngẩng đầu lên, cuối cùng Tống Thế Phạm cũng thấy rõ gương mặt đó:

"Tiểu Ngũ?"

Biết Tiểu Ngũ đi theo cha con họ Kim lêu lổng, nhưng không biết cô ấy lêu lổng đến mức này, vậy mà lại mặc kimono ở đây chờ ông ấy, không phải cô ấy làm diễn viên điện ảnh rồi à?

Kim Phúc Tường cười, đưa tay giới thiệu: "Ông chủ Tống, ông cũng biết Washitsu là nơi tiếp đãi khách quý. Vì để ông chủ Tống cảm thấy như đang ở nhà nên hôm nay chỉ có ông Tanaka là bạn lâu năm, tôi là đồng hương, cô Lâm Mỹ Mỹ là bạn gái của ông. Chúng ta đều là người quen có gì nói đó, mọi người cùng mở lòng, thổ lộ tình cảm!"

*Washitsu: Phòng kiểu Nhật Bản
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 336



Ông Tống mỉm cười nhìn Kim Phúc Tường đầy ẩn ý, lại còn thổ lộ tình cảm cơ đấy, thổ lộ tình cảm với ác quỷ g.i.ế.c hại bao nhiêu đồng bào của mình à?

Ông ấy thờ ơ ngồi xếp bằng xuống: "Tôi nói ông Tanaka này! Các người đánh nhau đánh đến nỗi cảng bị phong tỏa. Mẹ kiếp đã gần một tháng nay tôi không được ăn hải sản tươi rồi đấy, mang tôm, cua, cá lên nhiều chút."

Người phiên dịch nói lại với Tanaka, ông ta cười nói hai câu, người phiên dịch thuật lại rằng: "Ông Tanaka nói ông Tống vẫn thẳng thắn như mười tám năm trước vậy. Ông Tống là khách quý, tất nhiên là phải khiến ông hài lòng."

Ông Tống nếm thử món nhắm rượu bủn xỉn mỗi thứ một tí, Lâm Mỹ Mỹ ngồi quỳ bên phải định rót rượu cho ông ấy thì bị cản lại: "Tanaka, tìm cho tôi một cô gái Đông Doanh tới hầu hạ đi."

Lâm Mỹ Mỹ nghe vậy tủi thân, người phiên dịch nói: "Ông Tống vẫn phong lưu ph*ng đ*ng như xưa."

Sau đó anh ta đứng lên đi ra ngoài tìm phụ nữ Nhật Bản, Lâm Mỹ Mỹ chỉ có thể rót rượu cho người khác.

DTV

Ông Tống cụng ly với Tanaka, uống một ngụm rượu gạo, ăn một miếng bạch tuộc, thịt bạch tuộc dai và giòn, rất tươi.

Tanaka tự rót một ly rồi sang đưa cho ông Tống, người phiên dịch nói với ông Tống: "Ông Tanaka nói, năm đó hai người thân thiết như anh em, giờ đổi ly thân càng thêm thân."

"Người Trung Quốc có câu, trước khác nay khác." Ông Tống từ chối đề nghị đổi ly rượu của Tanaka: "Của ông là của ông, của tôi là của tôi."

Tanaka cười nói vài câu, người phiên dịch: "Ông Tống nhất định đừng nghĩ như vậy, Nhật Bản chỉ mong người da vàng chúng ta liên kết lại cùng hưởng phồn vinh..."

Ông Tống ăn cá vừa được bưng lên, người Ninh Ba có chấp niệm với cá biển, cứ ăn nhiều một chút, mặc họ lải nhải thêm một lát.

Ăn hết một con cá, ông ấy lại lấy một xâu thịt gà nướng, vừa ăn vừa nghe bọn họ ba hoa, sau đó người phiên dịch nói một tràng: "Với tình hữu nghị sâu sắc giữa ông Tanaka và ông Tống, ông Tanaka đã bôn ba vì hai công ty Hải Đông và Thân Minh, vẫn chưa để Hải Đông và Thân Minh gặp tổn thất lớn trong trận chiến lần này. Ông Tanaka hy vọng ông Tống có thể đi đầu hợp tác, công ty Cổ phần của ông Tanaka và công ty Trách nhiệm Hữu hạn Dệt may Hải Đông của Thượng Hải thành lập công ty liên doanh, cùng hướng về thị trường vải dệt cao cấp."

Ông Tống ăn xong, nhận khăn ăn mà nhân viên phục vụ người Nhật Bản đưa tới lau miệng rồi ngẩng đầu nhìn Tanaka, cười chỉ vào Kim Phúc Tường: "Tanaka, kẻ này nói ông ta là súc sinh, đến súc sinh cũng phải chê. Nếu tôi giống ông ta thì thật sự còn chẳng bằng súc sinh cơ. Cho dù là một con ch.ó của Trung Quốc, thấy giặc tới còn biết sủa hai tiếng."

Kim Phúc Tường rất tức giận, lại ngại Tanaka nên không thể hiện ra.

Nhân lúc người phiên dịch đang dịch lại, ông Tống quay sang Lâm Mỹ Mỹ: "Mấy hôm trước tôi đọc báo, thấy trong hồ sơ đăng ký của kỹ viện có kỹ nữ quyên tiền kháng Nhật, cô thì sao? Biết trước như vậy tôi đệt mẹ cô cũng không đệt cô!"

"Tống Thế Phạm, ông nghĩ ông là ai? Lúc cần ông theo đuổi tôi, lúc không cần thì nhẹ nhàng bâng quơ một câu như vậy à? Tôi không đi con đường này chẳng lẽ đời này phải ở góa?"

"Cô biết vì sao tôi kêu phụ nữ Đông Doanh tới không? Bởi vì ả tới rót rượu là vì quốc gia của bọn họ, còn cô, quân hạm đậu ở cửa khẩu Ngô Tùng, sông Hoàng Phố bốc lên khói đen, t.h.i t.h.ể đồng bào trôi trên sông Tô Châu. Còn cô mẹ kiếp ở đây mặc kimino, khom lưng uốn gối trước mặt người Nhật Bản? Tôi là một con heo chỉ xứng ăn cám, nhưng ăn cám của cô bị tiêu chảy đấy, thật mắc ói."

Kim Phúc Tường cười nhếch mép: "Cô Lâm Mỹ Mỹ, buổi biểu diễn chia buồn ở trong quân doanh Quan Đông lần này được khen ngợi rất nhiều, chẳng lẽ cô còn không có tương lai bằng làm vợ bé người ta? Ông chủ Tống, ông đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 337



Tanaka vỗ tay, cửa kéo mở ra, một người đàn ông Đông Doanh xách s.ú.n.g chĩa vào trán Tống Thế Phạm.

Tanaka nói với người phiên dịch vài câu, đối phương nói lại với ông Tống: "Ông Tống, chuyện này đã không còn do ông quyết định nữa. Chúng ta cũng biết Hải Đông nằm trong tay cậu nhà, ông không muốn hợp tác, nhưng có lẽ cậu nhà nghĩ khác thì sao?"

"Đừng làm chuyện vô ích. Tôi hiểu thằng con trai kia của mình, ông đừng thấy nó lớn lên giống hệt mẹ, lại chỉ là một thằng công tử bột mà thôi. Cũng chẳng cần hèn hạ như vậy, tôi đã tới thì không định trở về, cũng ăn no rồi, muốn g.i.ế.c cứ g.i.ế.c đi!"

Ông Tống đột nhiên nhận ra người với người lại thật khác nhau, nhớ trước đây Trần Hoa Bình bị nói mấy câu đã sợ đến mức nằm sấp xuống? Xem ông đi, s.ú.n.g chĩa vào đầu rồi mà còn bình tĩnh như vậy, mẹ kiếp đây mới giống đàn ông.

Người phiên dịch lại nói: "Ông Tống, vậy chúng ta cược một ván, cậu nhà thật sự có thể bỏ rơi cha mình, ôm hận cả đời không nhé?"

"Nó là con trai tôi." Ông Tống vẫn thờ ơ xem đồng hồ, đã 12 giờ rồi, mỗi phút đều là đếm ngược.

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tống, Tống Thư Ngạn ngồi trên sô pha, những người khác cũng ngồi cùng. Bọn họ biết đêm qua ông Tống đã từ biệt, hôm nay không muốn phô trương, cho nên sáng sớm không đến. Lúc này tất cả mọi người trong nhà mới đến ở bên cạnh Tống Thư Ngạn.

Chu Minh Ngọc với đôi mắt sưng đỏ và Tống Thư Ngạn mặt mày tiều tụy đều đang chờ đợi một tia hy vọng mong manh.

DTV

Chuyện ba mươi hai công nhân viên của nhà máy Thân Minh bị kẻ nào đó bắt cóc sáng nay đã lên trang bìa. Đường cầu Tứ Xuyên là con đường chính của bờ Bắc sông Tô Châu, Hà Nam, giữa trưa hôm nay ông chủ Tống lấy thân mình đổi về ba mươi hai công nhân viên, chẳng phải không có ai chứng kiến cảnh đó.

Chủ tịch Hoa của cục Công Bộ, quan viên tòa thị chính, phòng tuần bộ, tất cả người của cục Cảnh sát đều tới. Trải qua một tháng chiến đấu căng thẳng, nhìn xem Sạp Bắc hay thư viện phía Đông là thấy ngay cảnh còn người mất.

Ông Hà nói, lúc ấy phía sau Kim Phúc Tường có một hàng người Đông Doanh mặc đồ Trung Quốc vai vác súng, đạn lên nòng, đám người kia cũng không tỏ vẻ gì.

Ông chủ Hầu nóng ruột đi tới đi lui, nếu như ông anh già xảy ra chuyện gì, ông ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Ông Hà rịt thuốc lá, chụp vai ông chủ Hầu: "Ông đừng có đi qua đi lại nữa, Thế Phạm biết mình đi để làm gì, ông ấy là một người đàn ông đích thực."

"Chú Hầu, trong chuyện này chú mới là người bị liên luỵ, mục tiêu thật sự của bọn họ là Hải Đông. Ba cháu đã nghĩ kỹ rồi mới đi." Tống Thư Ngạn nói với ông chủ Hầu.

Người gác cổng chạy vào nói: "Cậu cả, bên ngoài có người nói mang theo đồ của ông chủ đến, muốn gặp cậu!"

"Cho vào đi."

Một đàn ông mặc vest, đội mũ đi đến, trong tay cầm một cái hộp, dáng đi thẳng tắp, đặt hộp trên bàn trà rồi mở ra.

Đừng nói những người khác, ngay cả Tần Du nhìn thấy bàn tay m.á.u chảy đầm đìa bên trong mà lòng cũng thắt lại. Cô ôm lấy Chu Minh Ngọc, che mắt bà ấy lại. Phó Gia Thụ đứng bên cạnh Tống Thư Ngạn, sợ anh ấy chịu không nổi, không ngờ này Tống Thư Ngạn lại kiên cường lạ thường: "Rồi sao?"

Người kia lấy một bức thư ra, nói bằng tiếng Trung: "Ông Tanaka nói, chỉ cần cậu Tống đồng ý điều kiện của ông Tanaka. Ông ấy sẽ bảo đảm tính mạng ông Tống không có gì đáng lo. Ông Tanaka chỉ có thể chờ đến năm giờ chiều, nếu không chỉ đành gặp lại ông Tống dưới sông Tô Châu."

Tống Thư Ngạn bình tĩnh mở thư ra, nhanh chóng đọc xong. Trên thư nói để cho Hải Đông hợp tác với Tanaka, thành lập công ty mới. Hơn nữa tổng công ty của Hải Đông phải dọn vào khu vực tô giới phía Bắc, cùng công ty cổ phần Tanaka hỗ trợ lẫn nhau, ký kết hợp đồng hợp tác hữu nghị cùng khai thác thị trường.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 338



"Xin hãy chuyển lời đến ông Tanaka, mọi điều khoản của ông ta rất hấp dẫn, nhưng tôi và ông ta cách nợ nước thù nhà, không hợp tác với người Nhật Bản là giới hạn cuối cùng của tôi." Tống Thư Ngạn nhìn bàn tay trên bàn, đôi mắt rưng rưng nhưng lại lời nói rất kiên định: "Nếu ông ta còn niệm tình năm đó từng bế tôi, cũng niệm tình ba tôi từng giải quyết ba thuyền vải cho ông ta, thì không cần chờ đến năm giờ chiều, bây giờ tôi sẽ kêu người đến đường cầu Tứ Xuyên nhặt xác cha tôi."

Người kia đi rồi, Tống Thư Ngạn mới quỳ xuống, ôm hộp gấm trên bàn trà, gục mặt lên đó: "Cha... Cha ơi..."

Chu Minh Ngọc cũng quỳ xuống ôm con trai bật khóc nức nở. Tần Du cũng nghẹn ngào, cô biết rõ vẫn còn hy vọng nhưng Tống Thư Ngạn lại chính miệng chặt đứt nó.

Ông Hà l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o bóp tắt điếu thuốc, đứng lên: "Mọi người chờ đấy, tôi đi đón Thế Phạm về nhà."

Ông ta dẫn người đi rồi, mọi người vừa mong ông Hà trở về sớm một chút, lại mong ông ta đừng về. Đường cầu Tứ Xuyên chỉ cách đây vỏn vẹn mười phút, một tiếng sau, xe chạy về tới cửa biệt thự nhà họ Tống.

DTV

Lúc này, ngoài cửa biệt thự không chỉ có phóng viên nghe tin kéo đến, mà còn có công nhân viên của nhà máy Thân Minh từng bị bắt cóc lẫn không bị, thậm chí rất nhiều công nhân viên của nhà máy Hải Đông cũng tới.

Ông Hà dừng xe lại, cửa biệt thự mở ra, ôm Tống Thế Phạm từ trên xe xuống, nói một tiếng: "Em trai à, chúng ta về đến nhà rồi, con trai và vợ cậu đều đang đợi đấy!"

Người trong nhà ra đón, Tống Thư Ngạn nhìn ông Hà ôm xác cha mình mà chân nhũn ra quỳ xuống đất, Tần Du và Phó Gia Thụ cũng quỳ xuống theo.

"Cha, về nhà rồi." Tống Thư Ngạn đứng lên nhận xác cha từ tay ông Hà, ông đã bị mất một bàn tay, nhưng khuôn mặt vẫn rất an nhiên. Anh ấy sờ lên gương mặt lạnh như băng giống như đang ngủ kia: "Cha, chúng ta vào nhà thôi."

Ngoài cửa, những công nhân được cứu kêu to: "Ông chủ Tống..."

Đám người quỳ xuống, tiễn ông chủ của bọn họ về nhà.

Bên ngoài mọi người quỳ khóc, bên trong, cả chủ tịch Hoa của cục Công Bộ lẫn quan viên chính phủ đều đang nhấn mạnh lần nữa: "Cậu Tống, bây giờ chỉ là ngưng chiến, ngay cả hiệp nghị cũng chưa ký, không thể sinh thêm chuyện nữa. Chuyện này chỉ có thể xem là ân oán cá nhân. Là ân oán cá nhân giữa Kim Phúc Tường và ông Tống."

Sáng hôm sau, rất nhiều người ở Thượng Hải đọc báo, thấy tuy rằng trên đó viết theo ý cấp trên, nói là Tống Thế Phạm vì nghĩ cách cứu công nhân viên chức nhà máy sợi Hải Đông và nhà máy sợi Thân Minh nhà mình khỏi tay đám bắt cóc mà gặp nạn. Nhưng tất cả mọi người không cách nào phớt lờ một địa điểm là 'đường cầu Tứ Xuyên'.

Rất nhiều người không thể chấp nhận bị nhét chuyện cười này. Ông chủ Tống, Tống Thế Phạm cho bọn họ miếng cơm ăn cứ thế không còn trên đời nữa. Không thể hàm hồ như vậy được, không thể chịu đựng tiếp nữa, bọn họ xông tới tòa thị chính và cửa cục Công Bộ yêu cầu làm sáng tỏ chân tướng, đòi nghiêm trị hung thủ.

Hung thủ bị bắt là một người Trung Quốc tên Kim Phúc Tường, sự thật bày ra trước mắt lại chỉ có thể bịt kín đôi mắt...

Ông Tống được hỏa táng, sau này sẽ trở về, sạch sẽ theo đuổi lại Minh Ngọc gặp lại con trai ở thập niên 80.

Ông Tống gặp nạn đã ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu, qua từng ấy năm, từ lâu Tống Thư Ngạn đã trở thành nhân vật cầm đầu ngành sản xuất. Nếu ông Tống còn sống, anh ấy còn có thể đi, bây giờ cần phải ở lại. Bởi vì công nghiệp dệt may là ngành sản xuất bảo đảm đời sống người dân.

Tuy rằng tất cả mọi người hiểu, anh ấy cũng hiểu ba mình đi gặp Tanaka sẽ không còn mạng trở về, nhưng chung quy vẫn do chính miệng anh ấy quyết định từ bỏ cứu cha mình, cửa này không ai có thể thay thế anh ấy được.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 339



Tống Thư Ngạn bề ngoài kiên cường, nhưng bên trong có lẽ chỉ có bản thân anh ấy mới biết. Con trai từ từ gầy đi trông thấy, sao Chu Minh Ngọc có thể yên tâm đi được.

Phó thái thái chứng kiến ông Tống đột ngột ra đi, càng nhận ra thế sự vô thường. Bà cũng chỉ muốn ở bên cạnh chồng mình, anh còn thì em còn, anh mất thì em sống làm gì nữa?

Tần Du xem sự so sánh trình độ ngành công nghiệp trong nước và Nhật Bản trên báo. Đời trước mình luôn hận nền công nghiệp ô tô trong nước rề rà nhiều năm như vậy, sau khi đến đây vẫn luôn muốn thu mua Oka của Mỹ, làm công ty liên doanh đời đầu ở thập niên 80, nhưng bây giờ cô không có mục tiêu lâu dài như vậy nữa.

Nhật Bản tự có năng lực sản xuất máy bay, ô tô, vũ khí, trong khi đó Trung Quốc toàn dựa vào nhập khẩu. Trong ký ức ở đời trước, nước Nhật chỉ tốn hơn một năm đã có thể hạ bệ tất cả khu vực tập trung công nghiệp nặng của Trung Quốc, phong tỏa các cảng vùng duyên hải khiến Trung Quốc hoàn toàn không thể nhập khẩu.

Sau khi người cha không có huyết thống của mình qua đời, Tần Du chỉ muốn làm chút gì đó cho Trung Quốc thời đại này, cô dõi mắt nhìn Hồng Kông cuối cùng cũng thất thủ.

Tháng 7 năm 1932. Tần Du và Phó Gia Thụ một lần nữa đến Detroit Mỹ, thành phố khởi nguồn ngành công nghiệp sản xuất ô tô quy mô lớn, trụ sở của Ford, tìm đường sống cho ô tô Oka nếu vẫn không có tài chính rót vào sẽ hoàn toàn không còn đường trở mình.

Ở hiền gặp lành, dù một năm Oka chỉ sản xuất hơn hai ngàn chiếc ô tô, dù nó đã sắp đóng cửa, nhưng tiền của nhà họ Phó và tiền đi vay thêm vẫn không thu mua nổi. Lúc này, phu nhân Smith của Minh Thái và Kaufman của Delta vươn tay ra, cộng thêm tiền của nhà họ Phó lập nên một công ty đầu tư, thu mua cổ phần nắm quyền kiểm soát Oka, do Tần Du làm tổng giám đốc.

Lợi ích của việc thành lập công ty mới là mọi người góp một tay nên rất dễ quản lý. Còn thu mua công ty, phải biết rằng dù một công ty đóng cửa vì gặp phải khủng hoảng kinh tế toàn cầu cũng luôn mang trong mình vấn đề lớn, cũng sẽ gặp phải tầng tầng trở ngại, huống chi mình đến từ Trung Quốc lạc hậu và bần cùng. Miêu tả chân thật nhất về phụ nữ Trung Quốc có lẽ là Ái Lan trong bộ tiểu thuyết "The Good Earth" dưới ngòi bút của Pearl S. Buck. Trong những tác phẩm văn học khác, phụ nữ Trung Quốc gắn liền với ngu muội, yếu đuối và một đôi chân nhỏ không tiện cho việc đi lại. Để một người phụ nữ Trung Quốc như vậy lãnh đạo xí nghiệp ô tô cần kỹ năng chuyên môn cực cao, chẳng phải là trò cười?

DTV

*Pearl Sydenstricker Buck (1973) là nữ nhà văn Mỹ đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu (quyển The Good Earth (Đất lành) năm 1932 và giải Nobel Văn học năm 1938.

*Ái Lan trong The Good Earth: Từ nhỏ bị bán làm người ở, gắn bó tận tụy bên người chồng là Vương Long trong suốt khoảng thời gian đói nghèo. Nhưng khi Vương Long giàu có rồi thì chê vợ mình, đến khi Ái Lan bệnh nặng qua đời mới thấy hối hận.

Chỉ có điều những người này không thể nào ngờ được, bên dưới thân xác người phụ nữ Trung Quốc trước mặt lại là linh hồn của một tài xế kỳ cựu của hơn tám mươi năm sau.

Dù là tiêu thụ, kỹ thuật hoặc là vận hành công ty đều nghiền áp toàn diện.

Tần Du tiên phong bắt tay cải tiến mẫu xe X trước kia của Oka, sửa lại hệ thống giảm xóc, hơn nữa còn thêm dây an toàn, ứng dụng khí động lực học đơn giản hơn nghiên cứu chế tạo động cơ kiểu mới nhiều. Thân xe với đường cong mượt mà rất có hơi thở tương lai, ngồi lên vững vàng thoải mái. Đương nhiên có thể rất nhiều người không có thói quen thắt dây an toàn, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc nó thật sự có tác dụng, chiếc xe này được gọi là mẫu xe Q.

Mấy hạng mục cải tiến này đơn giản hơn thay đổi động cơ và hộp số nhiều. Cùng lúc đó, cô khởi động lại dây chuyền sản xuất xe tải mà Oka đã cho dừng.
 
Back
Top Bottom