Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 320



Tần Du mặc bộ váy cưới do Chu Minh Ngọc tự thêu, áo đen váy đỏ, phần dưới là hoa văn nước biển và vách núi, phía trên là hình phượng hoàng đội mẫu đơn. Có điều hoa văn trên đó có sự khác biệt, mẫu đơn và phượng hoàng bày tư thế khác nhau, vô cùng tinh xảo.

Nhà họ Phó cách vách đốt pháo đón dâu. Theo truyền thống của Ninh Ba, cưới vợ phải dùng kiệu lớn tám người khiêng. Vì thế nhà họ Phó đã đặt một chiếc kiệu, trên đó có khắc chín trăm chín mươi chín nhân vật chạm rỗng, bên trong ẩn chứa chín mươi chín câu chuyện cát tường, mang ý dài lâu.

Người khiêng kiệu đều mặc áo sa tanh, Phó Gia Thụ cưỡi ngựa cao lớn, đi hiên ngang, thổi sáo đánh trống lượn một vòng mới tới nhà Tần Du.

Tần Du bên kia được Chu Minh Ngọc bón cơm: "Con gái! Con nhất định phải kính trọng cha mẹ chồng..."

Bởi vì buổi sáng và buổi chiều đều có nghi thức khác nhau, hơn nữa lấy chồng ngay sát vách cũng chẳng có gì đáng khóc, Tần Du ăn xong cơm lên kiệu, được phủ khăn trùm đỏ của cô dâu.

"Anh trai bế lên kiệu!"

Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du đội khăn trùm cô dâu màu đỏ. Lúc đầu anh ấy không vén khăn trùm đỏ cho cô, hôm nay chỉ có thể bế cô lên kiệu, nỗi lòng này ấy à! Cô lấy chồng không khóc, ngược lại anh ấy muốn khóc thay cô.

Tống Thư Ngạn hạ quyết tâm bế Tần Du lên, rốt cuộc em gái nhà mình có chuyện gì thế, sao lại nặng như vậy? Giây phút này, anh ấy đã không còn có bất kỳ suy nghĩ đau buồn nào nữa. Anh ấy phải cẩn thận, không được đánh rơi em gái, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Tần Du được Tống Thư Ngạn bế lên kiệu, ngồi xuống xong, cô còn được dặn không được di chuyển bừa ở trong kiệu. Cô thật sự coi mình là người gỗ chỉ vì một câu cát tường, tương lai ổn định bình an.

DTV

Cỗ kiệu lượn một vòng rồi mới đến nhà họ Phó, một cô bé năm sáu tuổi trắng trẻo đáng yêu mặc váy thêu hoa, được trao nhiệm vụ vén rèm kiệu lên, giật ống tay áo của Tần Du ba cái.

"A ui, con nhà nào làm hoa đồng đón dâu thế này?" Một người họ hàng hỏi.

"Con gái út của lão Lục."

"Lão Lục? Sao không dùng con của anh em do thái thái đường hoàng sinh ra mà lại để con nhóc của lão Lục nhỉ?"

Cô bé này là con gái của dì nhỏ Phó Gia Thụ, vốn là chủ nhân của ngôi nhà Tần Du đang ở. Dì nhỏ của Phó Gia Thụ là con gái của di thái thái duy nhất trong nhà họ Phó, suýt nữa đã mất mạng ở quê, cho nên Phó lão gia đã dẫn cô ấy theo cùng nuôi lớn. Đối với Phó lão gia, em gái nhỏ này cũng được coi là một nửa con gái.

Lão thái thái của nhà họ Phó đến tham dự hôn lại cười chế giễu: "Nhiều tiền thì được tích sự gì? Chẳng có chút quy củ nào cả? Tái hôn lại rước kiệu lớn tám người khiêng, còn để chồng cũ ôm ra cửa và con gái của một di thái thái làm hoa đồng đón dâu. Thể diện của Phó gia chúng ta đều mất sạch! Tôi không nhìn nổi nữa rồi!"

Nghe thấy thế, Phó thái thái mừng rỡ nhìn con dâu bước từng bước lên thảm đỏ cũng tự nhủ phải nhẫn nhịn, chịu đựng cơn nóng giận nhất thời, sóng yên biển lặng.

Đôi vợ chồng già ngồi đợi con trai và con dâu lạy cha mẹ.

Tân hôn bái lạy cha mẹ, sau đó vợ chồng giao bái. Nghe xong, Tần Du vừa định khom người bái lạy, thấy có người nhắc nhở Phó Gia Thụ: "Chú rể mau nhanh lên! Cậu mà còn không lạy sẽ phải nghe lời vợ suốt đời đấy."

Nghe thấy vậy, Tần Du lập tức khựng lại giữa chừng, người bên cạnh nói: "Chỉ thấy cảnh cô dâu chú rể tranh nhau cúi lạy, hiếm khi thấy nhường nhau thế này."

"Cũng không đúng, chỉ thấy cô dâu hiểu phép tắc nhường chú rể chứ chưa từng thấy chú rể nào nguyện ý nhường cô dâu."

Tần Du nghe Phó Gia Thụ nói: "Cùng nhau."

Hai người cùng nhau cúi đầu.

Vợ chồng son được đưa vào động phòng, Phó Gia Thụ bị nhét vào một thanh que trong tay, bên cạnh có người hát: "Vừa lòng đẹp ý!"

Phó Gia Thụ không giấu nổi nụ cười trên mặt, vén khăn trùm đầu màu đỏ, Tần Du ngẩng đầu nhìn anh quần ngắn áo dài...

Tám chiếc ô tô đen cùng màu nối đuôi nhau xếp hàng dài từ ngoài cổng vào, cô dâu chú rể lên xe tới Vân Hải tổ chức đám cưới tân thời.

Trước khi đoàn xe khởi hành, con trai ruột của Phó lão thái thái đã đợi mẹ lên một chiếc ô tô nhỏ ở cửa sau dinh thự Phó gia.

"Lão tam, con muốn làm gì?" Phó gia lão thái thái vừa sợ vừa giận.

"Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không được tỏ ra cáu kỉnh với chị dâu, mẹ phải biết tình hình hiện tại của chúng ta như thế nào chứ? Bình thường chị dâu nhiều nhất cũng chỉ đôi co với mẹ mấy câu thôi, nhưng hôm nay là dịp gì? Mẹ xem mà không hiểu à?"

Lão thái thái của nhà họ Phó bị con trai mình đưa tới một khách sạn để hầu hạ. Không còn cách nào khác, chiều lòng mẹ là trách nhiệm của trưởng bối, anh trai cùng cha khác mẹ đã nói rồi, sau này đừng liên lạc gì với nhau nữa.

Phó thái thái bị Phó lão gia đưa lên xe: "Em ấy à!"

"Em chỉ có thể chịu đựng một lúc." Phó thái thái sẽ không quản mấy chuyện này.

Khách sạn Vân Hải hôm nay rất náo nhiệt. Xung quanh khách sạn, Hà lão gia là bạn tâm giao của Tống lão gia, cũng rất nổi tiếng ở khu vực Thượng Hải đã cử người đến, mỗi ngọn đèn đường đều có người duy trì trật tự.

Bạn bè trong và ngoài nước đủ mọi tầng lớp đều tụ tập về đây. Trong buổi lễ, Tần Du đội một mạng trắng trên đầu và mặc một chiếc váy sa tanh trắng không tay đơn giản, tôn trọn dáng người mảnh khảnh và yêu kiều của cô. Điều đặc biệt là trên cánh tay cô có đeo một chiếc khăn choàng gấm màu trắng có hình long phượng cát tường màu vàng. Chiếc khăn choàng bằng lụa này trơn trượt rủ xuống, xếp nếp thành chiếc đuôi sau lưng.

Trong số các khách mời có người khẽ hỏi: "Áo cưới này độc đáo như vậy, đặt của công ty Châu Âu nào thế?"

"Không phải của châu Âu đâu, nhìn khăn choàng khoác trên cánh tay cô dâu mà xem, không phải hoa văn kiểu Trung đó à?"

"Ở nước ngoài cũng có tơ lụa Trung Quốc mà. Hơn nữa, với nguồn tài chính của nhà họ Phó, đặt những nhãn hiệu đó làm cũng bình thường thôi?"

"Lễ phục Hằng Nga, khăn choàng kia có thể bắt chước nhưng không tìm được chất liệu tốt như vậy. Chất liệu này được trưng bày trong quầy của Hằng Nga, nhìn thì đơn giản nhưng lại là chất liệu gấm vân cẩm. Bộ lễ phục này chỉ dành riêng cho cô dâu, nghe nói bộ lễ phục Hằng Nga này là do mấy bậc thầy của Hằng Nga đa tham khảo rất nhiều chỗ mới hoàn thiện bản thảo."

"Áo cưới ở trong nước đã đạt đến trình độ này rồi à? Loại kết hợp giữa Đông Tây này không hề quê mùa mà còn vô cùng sang trọng."

"Đây chính là thế mạnh của Hằng Nga. Các loại vải kiểu Trung Quốc kết hợp với kiểu may và phong cách phương Tây luôn mang đến cho mọi người một hương vị khó tả."

"Lễ phục này là đặt dưới nhãn hiệu của ông chủ Nguyệt Cung hả? Nghe nói là tách biệt với váy Hằng Nga, không phải ông chủ của Nguyệt Cung đã cho ra mắt váy mã diện đấy à?"

"Đúng vậy! Trước đây, chỉ có phụ nữ ở quê mới mặc những di vật của triều đại trước đúng không? Ai có thể ngờ bây giờ khắp phố, cả đống người đều mặt váy mã diện ở trong nhà ra đường chứ? Thoáng chốc đã trở thành mốt."

"Chẳng phải mốt này là năm ngoái cô dâu này mặc đấy à? Còn nữa, lúc mẹ chồng cũ của cô ấy đang thêu thùa ở cửa hàng Hằng Nga cũng thường xuyên mặc váy thêu rồi. Người tới Hằng Nga cũng không ít, đều bắt nguồn từ hai người họ đấy."

"Xem ra Hằng Nga sẽ lại dẫn đầu xu hướng của Thượng Hải vào mùa hè năm nay."

"Chắc chắn rồi."

Tống Thế Phạm khoác tay Tần Du đi về phía trước, giao cô cho Phó Gia Thụ trong sự cảm thán của các vị khách.

Phó Gia Thụ vén khăn che mặt cho cô, Tần Du ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này được Hướng Phi ghi lại bằng máy ảnh Leica.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 321



Sau khi tiệc tối kết thúc tiến khách khứa trở về, họ quay lại dinh thự của nhà họ Phó. Tần Du vào phòng tắm tắm rửa, cô ngồi trước bàn trang điểm lau tóc. Phó Gia Thụ mặc áo choàng tắm đi ra, thừa dịp Tần Du không chú ý lập tức bế cô lên.

Tần Du không kịp đề phòng, vội vươn tay ôm lấy cổ anh. Cô cứ tưởng anh sẽ bế cô theo kiểu công chúa ôm lên giường, khi cô đang thầm cảm thấy ngọt ngào, Phó Gia Thụ lại buông cô ngồi xuống, hơi nghi hoặc nói: "Anh Thư Ngạn nói bậy, anh ấy nói em rất nặng, nhưng anh nhớ là em có nặng đâu!"

Tần Du: ? ? ?

Lúc này, anh không nghĩ đến sự lãng mạn và quyến rũ, mà lại nghĩ về những gì Tống Thư Ngạn đã nói với anh, Tống Thư Ngạn nói cô rất nặng à? Cùng lắm ngày thường cô tập thể dục cho nên hơi nhiều cơ bắp tí, cũng không đến mức nặng chứ?

"Lần sau em phải trò chuyện tử tế với anh ấy, bảo anh ấy cùng rèn luyện mới được." Tần Du nói.

Nhưng đây là chuyện chính bây giờ à? Chẳng phải nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao?

Tần Du nhìn ông chồng nhà mình, anh ôm kiểu công chúa một lúc rồi hạ xuống. Thế thì để cô vậy, thừa dịp Phó Gia Thụ không chú ý, Tần Du bế anh lên, anh bèn gọi: "Em làm gì vậy? Thả anh xuống!"

May mắn là cha mẹ đều ở tầng ba, phòng của Gia Ninh cách phòng họ một phòng sách và một phòng tập thể, cho nên động tĩnh có lớn hơn nữa cũng không ai để ý.

Tần Du đặt anh lên giường rồi leo lên giường, cất giọng bỉ ổi: "Hê hê hê..."

Phó Gia Thụ nhìn nụ cười của vợ mình, nên nói gì đây? Có chút bị động kinh.

Hơn nữa cô còn cởi bỏ thắt lưng của áo choàng tắm, để lộ chiếc váy hai dây bên trong. Cô nằm trên nên chiếc váy trễ đến mức nào?

Phó Gia Thụ ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tần Du biết bước tiếp theo của mình hẳn nên không chút do dự cởi áo ra. Nhưng mẹ kiếp, vì thẹn thùng nên cô khựng lại, không làm tiếp được nữa.

Nhìn cô vợ trẻ đặt tay lên mép váy nhưng không nhúc nhích, Phó Gia Thụ cười kéo cô xuống rồi ôm cô, tự mình hôn lên môi trước. Đồ ngốc này, còn nói mình đã xem rất nhiều sách rồi chứ, loại chuyện này vẫn cần phải dùng cơ thể thực hành mới được!

Phó Gia Thụ đưa tay tắt đèn, một lúc sau mới bật lại. Tần Du bị ánh sáng đột ngột k*ch th*ch đến không mở mắt ra được: "Anh bật đèn làm gì?"

DTV

Anh lại tắt đèn đi: "Anh muốn nhìn kỹ một chút!"

"Nhìn cái đầu anh!"

"Em véo nhẹ một chút, ngày mai tỉnh lại trên anh sẽ để lại khá nhiều vết bầm đấy."

Tần Du: Không phải trong sách nói hôm sau đằng gái tỉnh lại sẽ đầy vết bầm tím à?

"Phó Gia Thụ, anh học được từ đâu thế?" Tần Du lại nhéo chồng mình một cái.

"Là cha cho anh mượn mấy cuốn sách."

Phó Gia Thụ không nói cha anh còn dặn anh phải kiên nhẫn không được nóng vội. Nếu không sẽ như ông ấy, sau khi nếm ngọt ngào một lần, mãi cho đến khi biết vợ mang thai thì đã không còn được ăn nữa, còn bị đánh gần chết.

"Tại sao anh lại không cho em xem với?"

"Em xem còn chưa đủ à?"

Một đêm trôi qua, ánh ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, mặc dù không đủ sáng nhưng cũng nhắc nhở Tần Du rằng mặt trời đã lên cao.

Khi Tần Du tỉnh dậy cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Tên ngốc này ôm cô ngủ, thảo nào tối hôm qua khiến cô mệt mỏi như vậy, ngủ rồi mà vẫn cảm thấy mệt thế chứ.

Cái đồ da dày như tê giác này bị cô véo cũng không chịu buông ra, cô bỗng nhớ mình véo anh thì phải?

Nghĩ đến đây, Tần Du đẩy Phó Gia Thụ ra, con hàng này còn nằm thẳng cẳng. Cô vén chăn lên nhìn chứng cứ phạm tội của mình dưới ánh đèn mờ trong phòng, chứng cứ rõ ràng nhưng... ừm... cái đó...

Phó Gia Thụ mở mắt ra, nhìn ánh mắt rồi đến bàn tay không quy củ của ai đó, cất giọng hơi khàn khàn: "Chào buổi sáng!"

Tần Du buông anh ra, điều chỉnh lại tâm trạng mình một chút. Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường rồi cất giọng vô cùng nghiêm túc: "Còn sớm gì nữa, gần mười giờ rồi."

Hai người tắm rửa thay quần áo xong, Phó Gia Thụ mặc một bộ trường sam màu đỏ rượu. Trái lại anh mặc gì cũng đẹp, Tần Du mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, bên dưới còn cố ý chọn một chiếc váy mã diện màu đỏ rượu, chiếc váy mã diện này không giống với những chiếc váy trước đây. Đó là chiếc váy mã diện một màu mà Hằng Nga mới ra, càng thêm đơn giản.

Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Phó Gia Ninh vung tờ báo: "Anh, chị dâu, hai người lại lên báo rồi."

Bọn họ kết hôn đương nhiên sẽ được đăng lên báo, vì vậy họ đã hành động trước, trao độc quyền đưa tin về trong hội trường cho Hạ Tinh.

Văn Tú để mẹ Trương - người này là mẹ Trương của nhà họ Phó - bưng hai bát bánh nếp lên: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, ăn chè trôi nếp trước, một đời một thế hạnh phúc mỹ mãn."

Tần Du lấy thìa múc chè trôi nước, tin tức đầu tiên cô đọc là trên trang nhất là "Phó Gia Thụ của cậu chủ Hưng Hoa tổ chức một đám cưới hoành tráng rước cô dâu mới của mình". Trang bìa đủ lớn, hình ảnh cũng nhiều, miêu tả rất duy mỹ lãng mạn. Trước đó chuyện này cũng đã được đăng lên, nhưng câu chuyện này đã được nhắc đi nhắc lại.

Sao có thể so được với "Mẹ chồng cũ đút cơm lên kiệu, chồng cũ ôm vào kiệu, bố chồng cũ khoác tay rồi giao cho chồng hiện tại, để bạn biết đây là một người phụ nữ tài giỏi cỡ nào."

Hay "Tấm gương của phụ nữ tân thời, chồng cũ trở thành anh trai".

Ngoài ra còn có "Tái hôn vẫn gả con nhà giàu, ai có thể tốt hơn cô ấy".

Tần Du mặc kệ bọn họ nói bậy bạ như thế nào, dù sao quần chúng thích thì cứ để bọn họ nói đi. Nhất là bài báo nào cũng nhắc đến chuyện cô là nhà thiết kế thực sự của váy Hằng Nga. Chỉ cần xu hướng này vẫn được ưa chuộng trong năm nay, thì việc củng cố vị trí vải vóc trong nước cũng không vấn đề gì.

Triển lãm Tây Hồ sắp tới là một cơ hội khác để quảng bá.

Trong thời đại này, không cần nghĩ cũng biết để tổ chức triển lãm lớn như vậy khó đến mức nào. Trước đó bên chỗ Hưng Hoa, kể cả là Vân Hải hay vận tải đường thủy Hưng Hoa đều dành hết tâm huyết chuẩn bị sự kiện trọng đại này.

Sau khi con trai kết hôn, Phó Đức Khanh lập tức đưa vợ đến sống ở Vân Hải mới mở bên Tây Hồ. Phó Gia Ninh cũng vì có thể nói tiếng Anh lưu loát mà tham gia vào đội ngũ nhân viên công tác giai đoạn đầu.

Tần Du và Phó Gia Thụ đã đến địa điểm triển lãm Tây Hồ vào cuối tháng 5, lật xem những dòng giới thiệu vê nguồn gốc của Hội chợ triển lãm Tây Hồ: Tây Hồ là một địa điểm nổi tiếng thế giới và bất kỳ ai đến thăm Tây Hồ đều sẽ cảm thấy ngưỡng mộ. Lần triển lãm này nhằm sưu tầm những sản vật nổi tiếng khắp cả nước để nhân dân cả nước nghiên cứu, so sánh, khôi phục lại danh tiếng cho Tây Hồ và tổ chức mít- tinh tại đây, nhằm làm cho nhân dân khắp nơi yêu mến nơi đây cũng như yêu thích sản phẩm nội địa, giúp ngành sản xuất trong nước phát triển ngày một lớn mạnh.

Tần Du đã mời Trương Phúc Hỉ và các đồng nghiệp trong bộ phận đại lý máy dệt tới lập gian hàng. Thái Minh ngoài máy in hoa của Kiều Hi ra, còn có đại diện của máy dệt của Anh quốc và bột màu dệt của một số thương hiệu nước ngoài cùng một số thiết bị ngoại vi của ngành dệt. Theo cách nói của Tần Du, Minh Thái sẽ cung cấp toàn bộ quy trình và giải pháp cho khách hàng.

Không có máy tính sắp chữ như kiếp trước, nhưng điều đó không ngăn cản cô thiết kế bố cục gian hàng theo ý tưởng đó. Theo cách này có thể giới thiệu sản phẩm của Minh Thái đến với khách hàng tốt hơn.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 322



Minh Thái, Hưng Hoa, Hằng Nga và Hải Đông đều ở trong hội trường công nghiệp mới được xây dựng. Tần Du đảo qua mấy gian hàng, tiện thể xem sản phẩm mà các nhà triển lãm khác đang chuẩn bị, chẳng hạn như vật liệu kỹ thuật. Sau khi lượn một vòng, đúng như cô nghĩ, nói chung là rất yếu, nhưng cũng không khỏi có một số bất ngờ ngoài ý muốn. Thế mà ở đây lại có máy bán hàng tự động à?

Lần này Chu Minh Ngọc không tham gia triển lãm với tư cách là thành viên của Hằng Nga, bà ấy được mời trưng bày các tác phẩm của mình trong phòng trưng bày nghệ thuật của Tô Bạch Nhị Công Từ. Bức tranh thêu của ngài Thẩm rất độc đáo, nhất là nhân vật tưởng tượng ra độc nhất vô nhị. Chu Minh Ngọc được truyền thừa từ ngài Thẩm và cũng có những nét riêng của bà ấy. Tác phẩm của bà ấy là hoa, chim, cá và côn trùng mang đậm phong cách Trung Hoa. Nhân cơ hội này, bà ấy đã tổ chức triển lãm và giao lưu với các bậc thầy thư pháp đương đại Kim Thạch, thu hoạch được rất nhiều.

Vào ngày 6 tháng 6 năm Dân Quốc thứ mười tám, sau chín tháng chuẩn bị, hội chợ triển lãm Tây Hồ Hàng Châu đầu tiên rất được mong đợi đã khai mạc. Người ta nói rằng có tới một trăm ngàn vị khách tới tham dự ngay trong ngày đầu tiên.

Tần Du đã giới thiệu các sản phẩm của Minh Thái ngay tại gian hàng và trả lời các câu hỏi của khách.

Khu triển lãm hàng dệt bên cạnh họ cũng thu hút nhiều người hơn. Hằng Nga đã dẫn theo một đội trình diễn thời trang gồm ba mươi sáu người, trưng bày các sản phẩm của hãng trong khu triển lãm hàng dệt. Váy do Hằng Nga thiết kế ra mắt năm nay có sự thay đổi so với năm ngoái, nhưng thay đổi lớn nhất là về màu sắc. Các mẫu in hoa năm ngoái trầm lắng và duyên dáng, nhưng các bản in năm nay dường như đã đảo ngược bảng màu, vừa sặc sỡ tươi sáng và nghịch ngợm.

Đương nhiên, phong cách này không phải là của Chu Minh Ngọc, mà là của cô bé Ngô An Ni mới mười hai tuổi. Cái tên Ngô An Ni là do Tần Du đặt cho cô bé, chiếc váy Hằng Nga mà ngày hôm nay cô bé mặc đến tham dự buổi triển lãm là do chính cô bé cắt may.

DTV

"Thiếu gia tài thật đấy, vốn anh ấy còn nói với tôi màu này không in ra được! Giờ chẳng in ra được đấy thôi?"

Thời đại này in nhuộm vẫn còn bị hạn chế nhiều, nhờ vào sự nỗ lực của Tống Thư Ngạn, màu sắc tươi đẹp này đã hiện lên rõ rệt. Đây là màn biển diễn mà hầu hết các vị khách đến đây mới thấy lần đầu, thoáng chốc gây rung chuyển. Mà những người hiểu nghề đều biết năm nay Hải Đông chắc chắn sẽ tiếp tục dẫn đầu trong xu hướng vải hoa rồi...

Từ khi vào Hoàng Mai tới nay, dường như ông trời liên tục mở vòi nước đổ vào Giang Hoài, Thượng Hải chưa có ngày nào trời nắng.

Phó Thường Bình được hơn bảy tháng, đưa cái tay nhỏ mập mạp chỉ ra ngoài muốn tới đó chơi. Phó thái thái bế cô bé, thực sự chẳng có cách nào đành bảo Văn Tú che ô tới sát vách chờ bà ngoại về.

Phó Thường Bình chẳng hiểu trời mưa là gì, vừa ra ngoài đã cười khanh khách. Nhưng tới nhà bà ngoại thì cả bà lẫn dì Ni Nhi đều không ở nhà, cô bé thất vọng mở miệng khóc òa.

Phó thái thái chẳng có cách nào chỉ có thể bế cháu gái từ bên đó về nhà mình, may mà lúc này một chiếc xe đang đi tới từ trong màn mưa, Phó Gia Thụ bước xuống xe.

Niếp Niếp thấy cha, lập tức vươn cái tay nhỏ trắng nõn ra đòi bế. Phó Gia Thụ thu xếp cho nạn dân cả ngày trời, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ, sao có thể bế con gái được? Anh nói: "Niếp Niếp ngoan nhé, đợi cha đi thay quần áo đã."

Thấy cha không bế mình, Niếp Niếp khóc lớn, Phó thái thái chỉ có thể tiếp tục dỗ dành cháu gái. Phó Gia Thụ vừa đi lên thì xe của Tống Thư Ngạn tới. Chu Minh Ngọc và Ni Nhi xuống xe từ phía ghế sau, anh ấy lái xe tới chỗ đậu.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 323



Tống Thư Ngạn bị Phó Gia Thụ và Tần Du dí đầu bắt học lái xe, nói trong thời buổi loạn lạc này biết thêm một kỹ năng chạy trốn sẽ không thiệt.

Niếp Niếp nhìn thấy bà ngoại thì khóc nỉ non không ngừng, nhào tới. Chu Minh Ngọc bế cô bé, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn bụm bẫm của Phó Thường Bình, sau đó móc khăn ra lau nước mắt cho cháu gái.

Tống Thư Ngạn bung dù đi tới, chỉ mới cười với Niếp Niếp mà cô bé đã từ bỏ bà ngoại đòi cậu bế. Anh ấy đưa ô cho Văn Tú, nhận lấy búp bê sữa.

Phó Gia Thụ đã tắm rửa, thay quần áo đi từ trên lầu xuống, bước tới bế con gái. Phó thái thái hỏi con trai: "Bên ngoài thế nào?"

Phó Gia Thụ than thở: "Trong sông Hoàng Phổ và sông Tô Châu đậu đầy thuyền chạy nạn. Trời rất nóng, không chờ được xe ba gác chở xác, ném thẳng t.h.i t.h.ể xuống sông Hoàng Phổ, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc."

Chu Minh Ngọc lấy khăn ra lau nước mắt: "Vừa rồi trông thấy một đứa trẻ lớn chừng Niếp Niếp nhà ta, nó ngậm ti mẹ không chịu buông. Nhưng người phụ nữ kia đã cực kỳ xanh xao vàng vọt, nào còn có sữa?"

Tống Thư Ngạn cũng rất phiền lòng: "Những gì có thể làm cũng làm cả rồi, Hải Đông cố gắng hết sức có thể để thu xếp cho những người chạy nạn. Nhà máy đang cố gắng sản xuất vải cứu trợ, nhưng bây giờ xảy ra thảm họa lớn, lương thực vốn khan hiếm dù có tiền cũng chẳng mua được. Vì thế hiện tại, tất cả mọi người trong xưởng đều ăn uống dè xẻn, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa."

"Đức Khanh đưa Tiểu Du tới hải quan điều động thuyền vận chuyển lương thực. Mong là số lương thực này có thể giải quyết một phần vấn đề cấp bách hiện nay."

"Tiểu Du có quen người trong hải quan, chỉ cần không phạm pháp thì lần nào thuyền của nhà họ Phó tới đều được cho qua một cách nhanh chóng đấy thôi? Lần này bị kẹt lại cũng không có vấn đề gì."

Tống Thư Ngạn thấy Phó lão gia và Tần Du che ô đi tới, anh ấy vội vàng xuống lầu hỏi: "Thế nào? Gạo đã tới chưa? Đưa tới Hải Đông hai thuyền, bên này nhiều người lắm."

Trời nóng như thế này, Phó lão gia lên lầu với khuôn mặt lạnh tanh. Lúc thấy cháu gái mũm mĩm thì biểu cảm mới giãn ra một chút, đi tới bế cô bé.

Phó thái thái hỏi hai người họ: "Thế nào rồi?"

"Thả rồi nhưng hai mươi thuyền lương thực bị điều động tại chỗ, chỉ cho chúng ta hai thuyền." Lúc này, Tần Du lên tiếng, cả người run lên.

Phó Gia Thụ đi qua ôm lấy vợ mình để cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hiện giờ, ai có thể dễ chịu cho nổi?

Vì số lương thực này, Phó Đức Khanh đã phải nghĩ hết cách, kế hoạch ban đầu là sẽ chia cho mấy nhà máy lớn thu hút nhiều nạn dân như Hải Đông, Thân Minh một phần, còn mấy thuyền kia sẽ chia thành tổ cứu trợ nhỏ để phân phát ra ngoài.

DTV

Lương thực mà bản thân khó khăn lắm mới mua được, sắp tới miệng nạn dân rồi còn bị lấy mất, bảo rằng chính phủ điều động, thống nhất sắp xếp. Đã nói thế rồi Phó Đức Khanh còn nói được gì nữa?

Từ năm thứ mười bảy tới nay là năm thứ hai mươi của dân quốc, chỉ ba năm ngắn ngủi, rõ ràng đã cảnh báo mực nước vào cuối xuân và đầu hè năm nay của Hán Khẩu cao hơn so với những năm trước, rõ ràng...

Đừng nói Tần Du biết trước tương lai, trong lòng Phó lão gia cũng có rất nhiều lời muốn nói. Lúc cả nhà đang nói chuyện, xe ô tô của ông Tống đi tới. Ông ấy cởi nón xuống, bước tới: "Anh Đức Khanh, gạo đâu?"

Ông Tống vừa hô to, Niếp Niếp lập tức òa khóc. Ông ấy đi tới vỗ vỗ tay: "Bé ngoan tới đây, cho ông ngoại ôm một cái nào."

Cô bé quay đầu gục vào vai ông nội, khóc òa lên. Tần Du bước tới bế con gái và dỗ dành cô bé.

Phó lão gia nói với ông Tống: "Có thể chia cho ông một ít nhưng không thật sự không nhiều..."

Nghe lời này, ông Tống đứng lên sốt ruột tới nóng nảy: "Anh à? Anh giúp đỡ chút đi, nhà máy Thân Minh vốn có hơn một nghìn người, bây giờ em lại chứa chấp thêm một nghìn người nữa. Em đi gom góp lương thực khắp nơi nhưng không mua được thì biết phải làm sao? Con mẹ nó chứ! Lấy cái gì cho họ ăn bây giờ?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 324



Nhà máy Thân Minh vốn trả cho ông chủ Hầu từ lâu nhưng ông ta còn nghe lời ông Tống hơn cả đứa con trai Tống Thư Ngạn này. Tống lão gia bảo ông ta đi hướng đông thì nhất định sẽ không đi hướng tây. Nghe nói ông Tống định đi, ông chủ Hầu túm chặt không cho đi, dứt khoát nói phải góp cổ phần. Tống lão gia chiếm phần lớn, ông ta chiếm phần nhỏ.

Tống lão gia nói chuyện với con trai, đã không hợp ý thì nửa câu cũng thấy nhiều. Ông ấy bảo anh ấy cưới vợ sinh con nhưng Tống Thư Ngạn ở nhà hết bế hai cô em gái, ra ngoài thì bế con gái của Tần Du, tóm lại rất ngang bướng. Bây giờ, Tống Thư Ngạn đang quản lý nhà máy Hải Đông, anh ấy chỉ cho ông Tống nhìn chứ không cho ông ấy khoa tay múa chân.

Như thế ông Tống và ông chủ Hầu của Thân Minh rất ăn nhịp với nhau, xem như nhà máy con độc lập của Hải Đông. Bởi vậy ông ấy ném hết ba nhà máy của Hải Đông, cộng thêm bốn nhà máy của Thanh Đảo cho con trai, tập trung vào Thân Minh, mở nhà máy thứ hai của nó tại nhà máy Hưng Hoa. Việc làm ăn rất thuận lợi, ông chủ Hầu đi theo sau ông ấy kiếm tiền.

Vì thế ông Tống suýt nữa đã quên Hải Đông mới là nhà máy ruột thịt của mình, ông ấy chỉ có cổ phần ở Thân Minh thôi.

Lúc này, Tống lão gia chẳng quan tâm công nhân của Hải Đông có được ăn cơm hay không, nói chung người của Thân Minh không thể đói bụng được.

"Hai mươi thuyền lương thực, cuối cùng anh chỉ lấy được hai thuyền thôi, chia được cho em bao nhiêu chứ?" Phó lão gia nói với ông ấy.

"Cái gì? Số còn lại đâu?"

"Bị điều động rồi."

"Bà mẹ nó, điều con mẹ nó chứ. Điều động xong đem đi bán với giá cao à?" Từ khi ly hôn với vợ, giờ đây ông Tống nói chuyện càng không kiêng kỵ gì.

Phó lão gia lắc đầu: "Công bằng mà nói thì vào thời điểm này sẽ bị chính phủ điều động thôi. Huống chi chính phủ cũng làm rất nhiều rồi, chúng ta chỉ cần yên tâm thôi. Hơn nữa, nhà nước cũng đang gửi trái phiếu cứu trợ, đề nghị liên minh quốc tế viện trợ. Giờ phút này, chính phủ đang sứt đầu mẻ trán."

"Anh à, giúp đỡ một chút đi! Đợi liên minh quốc tế giúp? Cầu được mưa thì mưa không lớn, cơm xin được cũng không ngon. Nói đi, anh chia cho em bao nhiêu?"

Nói là cơm đi xin không ngon nhưng ông Tống đi xin cơm lại cực kỳ nỗ lực, tựa như nhà máy Thân Minh của ông ấy còn lớn hơn cả Hải Đông và Hưng Hoa vậy.

"Chỗ cháu còn mấy trường học nữa đó." Tần Du buộc nhắc nhở ông Tống, để ông ấy đừng có hung ác như vậy.

DTV

Chỉ một lúc, hai thuyền lương thực đã bị chia sạch sẽ. Bữa này no rồi nhưng không biết bữa tiếp theo sẽ thế nào.

"Cháu nói bác trai này, chẳng phải bác mới mở xưởng ở đường Dương Thụ à? Bác bảo ông chủ Hầu bán cái nhà máy cũ Sạp Bắc kia đi."

Tần Du biết chẳng còn mấy ngày nữa sẽ xảy ra sự kiện 28 tháng 1, tới lúc đó Sạp Bắc chính là chiến trường.

"Cháu bảo Tiểu Hầu bán thế nào? Bác còn nhận một đống người ở bên đó. Nơi đó đủ nhân lực để nhuộm vải cung cấp cho khu gặp nạn. Loại này cũng không cần kỹ xảo gì, chỉ nhuộm màu lam. Chẳng phải thích hợp với những nạn dân kia nhất à? Để họ làm việc, bác cho bọn họ cơm ăn."

Thế cũng được, trừ khi bán cho Hán gian, nếu không vào tay ai cũng sẽ bị tổn thất. Tần Du không nói với ông ấy, ở thời đại này sao có thể chu toàn mọi chuyện được?

"Bé ngoan, cho ông ngoại thơm cái nào."

Ông Tống thấy hai thuyền lương thực kia đã được chia rất hợp lý, ông ấy rất hài lòng, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Niếp Niếp rồi dùng râu khẽ cọ cọ. Nhưng Tống lão gia vẫn không hề được đứa trẻ chào đón, cô bé khóc òa lên. Phó lão gia chỉ có một đứa cháu nên rất thương, bế cháu gái: "Niếp Niếp ngoan cho ông nội thơm một cái, không đau, không đau."

Cô bé đưa tay tới bên miệng ông nội cho ông ấy thơm.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 325



Điều này khiến ông Tống tức vểnh râu, nhìn về phía đứa con trai vô tích sự: "Tốt thôi, lương thực cũng lấy được rồi, con còn ở đây làm gì? Về nhà ăn mì Dương Xuân với cha."

Nếu thằng con trời đánh này cũng không chịu thua kém thì chắc ông ấy đã có cháu trai hoặc cháu gái bế rồi. Ông Tống nhìn Minh Ngọc đang chơi với cháu gái, thật sự muốn nói chuyện với bà ấy một chút. Chẳng lẽ bà ấy không sốt ruột thay con trai ư?

Sao Chu Minh Ngọc không sốt ruột cho được, nhưng nói với con trai hai câu thì anh ấy nói: "Mẹ, con chưa gặp được người phù hợp, cứ chờ đã! Con đảm bảo sẽ kết hôn, được chưa?"

Tống Thư Ngạn đã lớn thế này rồi, ba năm trước người làm mẹ như bà ấy không thể bắt anh ấy kết hôn, bây giờ cũng chẳng thể nào làm được.

Lúc này, Chu Minh Ngọc và A Phương ở nhà họ Phó ăn cơm. Đừng nói bên nhà ông Tống ăn mì Dương Xuân, nhà họ Phó cũng vô cùng đơn giản, một món mặn hai món rau, hai món này được nấu từ đồ trồng ở ruộng sau nhà.

Tuy nhà họ Phó không thiếu tiền nhưng trong quãng thời gian này, từ trên xuống dưới đều nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm. Hiện nay, trên các tờ báo lớn đều đăng tin tức về tình trạng lũ lụt ở Giang Hoài, nói là nơi này gặp lũ. Nhưng nào chỉ có Giang Hoài? Từ Hoàng Hà tới Châu Giang đều ngập lụt, từ Tứ Xuyên tới cửa sông Trường Giang, nơi nào cũng là thành phố và thị trấn chìm trong nước. Từ báo chí biết được, thành phố Cao Bưu có mười nghìn người c.h.ế.t đuối.

Tần Du lấy phong thư trong túi ra đưa cho Phó Gia Thụ, anh nhìn tiếng Đức trên đó: "Anh đâu có biết tiếng Đức, chỗ Kiều Hi tốt hơn chút nào không?"

"Tệ hơn rất nhiều, ngân hàng nước Đức đã bắt đầu bị đồng loạt rút tiền. Nhà máy Cohen thông báo tuyển dụng ba vị trí mà có tới hơn một nghìn ứng viên." Kiều Hi nghe Tần Du nên một năm trước đã đổi tiền thành vàng, gửi vào ngân hàng tư nhân của Anh khá an toàn. Nhưng đây là một lần thanh tẩy lớn khắp toàn cầu. Vào thời đại này, Đức và Nhật Bản ỷ lại vào nước xuất khẩu, tỷ lệ xuất khẩu giảm quá 50%, người thất nghiệp tăng vọt.

Cô nhớ tới kiếp trước, trong một quyển sách đã nói đa số người của thời này phải sống như gia súc mới có thể sống sót được. Đây không phải nói riêng Trung Quốc, phía Âu Mỹ cũng vậy.

Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Thật ra bác trai nói đúng, sao liên minh quốc tế có thể viện trợ cho mình được? Các nước đều đang rối tinh rối mù!"

Phó Gia Thụ được cô vợ trẻ truyền thụ mỗi ngày, anh than thở: "Chỉ sợ người của Đông Doanh sẽ thừa nước đục thả câu."

Chẳng biết nên nói câu này trở thành lời tiên đoán hay chuyện nên tới sẽ tới, 17 tháng 9 năm dân quốc thứ hai mươi, báo chiều vừa nói Hội liên hiệp quốc tế đã huy động các quốc gia thành viên và phi thành viên viện trợ cho Trung Quốc, nơi có tỷ lệ thương vong lớn nhất trong trận thiên tai này.

Vài ngày sau, trên báo chí lũ lượt đưa tin "biến cố Thẩm Dương" xảy ra vào ngày 18 tháng 9. Điều khiến nhân dân khiếp sợ là quân đội Trung Quốc từ bỏ ba tỉnh Đông Bắc, trong thời gian ngắn học sinh ra đường biểu tình, quần chúng vô cùng xúc động.

Nhà máy Hưng Hoa, Hải Đông phủ vải trắng có viết chữ "quốc nạn","nỗi sỉ nhục của quốc gia".

Dưới tâm trạng như vậy, họ còn phải đối mặt với hiện thực rằng trong trận thiên tai này cả nước có hơn năm mươi triệu người gặp nạn. Thượng Hải cách Tô Bắc, vùng bị tai nạn nghiêm trọng rất gần, trên đường toàn là nạn dân không có nhà để về.

Tần Du biết giờ phút này bạc trắng chảy vào nhanh như thế nào thì hai năm sau chảy ra hung mãnh thế ấy. Lúc này mở rộng việc làm ăn chính là uống rượu độc giải khát. Cô hẳn nên đi theo tư bản đầu tư, đi đầu cơ bất động sản, đợi nước rút cầm tiền đi đầu tư ở hải ngoại.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 326



Nhưng sau khi bàn bạc với người nhà và cha con nhà họ Tống, Tống Thư Ngạn là người đầu tiên quyết định: "Coi như lúc trước không kiếm được tiền, cũng coi như bản thân không nhìn rõ, tiếp tục đầu tư."

"Kiếm đồng tiền cắc bạc không xong đâu, cứ làm như vậy." Lần này ngân hàng Hưng Hoa không kéo Delta nữa, dù sao cũng biết rõ là hố còn nhảy, có thể bẫy bản thân nhưng không thể bẫy bạn bè. Phó lão gia cho Hải Đông vay lần nữa, nói chung hai nhà vốn ngồi trên cùng một thuyền.

Ông Tống cũng không nỡ bảo ông chủ Hầu bán nhà máy Sạp Bắc, nơi đó có hơn một nghìn công nhân tới từ Tô Bắc.

Trong tay Tần Du có bất động sản của Hưng Hoa, cô chỉ có thể cẩn thận ứng phó, mong rằng có thể lợi dụng dự đoán của bản thân, hy vọng... có thể!

Sau khi Đông Bắc thất thủ, Thượng Hải thành lập ủy ban kháng Nhật cứu quốc, rất nhiều chủ nhà máy đã tham gia vào ủy ban này, họ huấn luyện nghĩa quân ngay trong nhà máy của mình.

Tần Du cũng nhớ một tình huống cơ bản về sự kiện ngày 28 tháng 1, cô không nhớ ngòi nổ là gì?

So với nhà máy Hưng Hoa có thương hiệu liên doanh Trung - Đức và nhà máy Hà Đông trên đường Jessfield ở bờ nam sông Tô Châu, nhà máy cũ Thân Minh ở Sạp Bắc càng thêm nguy hiểm. Tần Du dặn dò ông Tống nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì không ổn thì trở về đường Dương Thụ. Dù gì trong ba năm qua, Hải Đông đứng đầu các nhà máy dệt do Trung Quốc tài trợ. Ít nhất ở đất liền của Trung Quốc, họ cũng đè ép được nhà máy sợi Đông Doanh. Các nhà máy dệt may do Trung Quốc tài trợ đều có thể bị chọn làm mục tiêu, nhà máy Hải Đông tương đối phiền phức, tìm nhà máy Thân Minh dưới trướng Hải Đông không được sao?

"Bác biết rồi, bác cũng đâu phải Như Lai Phật Tổ, có thể bao che đám người này lâu như thế, cũng không đến mức đùa giỡn tính mạng chứ? Không phải con bảo bác đào một cái hầm trú ẩn đấy à?" Ông Tống nói với Tần Du.

Được thôi. Cho dù ngòi nồ là gì? Đây là sách lược Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, đi đâu tránh được đây? Dù gì thành viên của ủy ban kháng Nhật cứu quốc đều đã chuẩn bị xong cả, nước mất nhà tan, ập đến đầu thì cũng không còn cách nào.

DTV

Vào ngày mười tám năm Trung Hoa dân quốc thứ hai mươi mốt, Tiểu Cường và Ni Nhi ngồi xe của Chu Minh Ngọc đến trường. Đám nhóc này đúng là rất nỗ lực, đương nhiên cũng có thể do trẻ em thời đại này học hành không tốt lắm, cho nên hai đứa nhóc học hành chăm chỉ mới có thể nhảy một lớp. Ni Nhi đã vào trường nữ sinh Trung Tây được nửa năm, Tiểu Cường cũng vào một trường cấp hai của giáo hội. Hai ngôi trường đều do nhà thờ Cơ đốc giáo Hoa Kỳ điều hành và giảng dạy bằng tiếng Anh.

Chu Minh Ngọc trở nên nổi tiếng một thời gian sau hội chợ Tây Hồ, tranh chữ của bà ấy đã có bước tiến sau khi giao lưu với một số bậc thầy nổi tiếng. Cộng thêm lúc trước bà ấy từng đi du lịch vòng quanh Châu u, bây giờ tầm mắt ngày càng mở mang, do vậy tranh thêu của bà ấy cũng có nội hàm phong phú hơn.

Trào lưu của Trung Quốc phụ thuộc vào Thượng Hải, cứ xem đường Tĩnh An Tự là biết xu hướng của Thượng Hải, trào lưu của đường Tĩnh An Tự phụ thuộc vào Hằng Nga. Mặt tiền cửa hàng hiện tại của Hằng Nga không thể so sánh với ngày trước, nghiễm nhiên là một tòa nhà thương mại cỡ trung bình. Phòng dạy thêu của Chu Minh Ngọc ở tầng dưới của Hằng Nga, là một cửa hàng rất lớn. Nếu không tính Ni Nhi được bà ấy dạy từng đường kim mũi chỉ, bà ấy đã dẫn dắt hơn mười học trò, bây giờ họ đều là thợ thêu chủ lực của Hằng Nga.

Đương nhiên, học trò thân truyền mà bà ấy cưng nhất vẫn là Ni Nhi, bên cạnh là một chiếc máy khâu và một chiếc bàn làm việc, là khu vực độc quyền của cô bé.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 327



Mỗi ngày sau giờ học, tài xế của Chu Minh Ngọc đều đưa cô bé tới Hằng Nga, theo bà ấy làm quen ngày càng nhiều bậc thầy thư họa. Ni Nhi kết hợp tài năng và kỹ năng của mình, cô bé mang đến cho vải vóc của Hải Đông nhiều điều thú vị hơn. Điều này cũng khiến Tần Du nhà thiết kế ngoài biên chế không làm trong ngành này phải vắt óc suy nghĩ, Hằng Nga đã có người kế vị.

Cô nhóc vừa bước vào cửa, Chu Minh Ngọc đưa cho cô bé một miếng bánh gạo nếp, sợ Ni Nhi đang tuổi dậy thì bị đói bụng, cô bé ăn bánh gạo nếp và lấy chiếc váy còn dang dở hôm qua trên bàn ra làm làm nốt.

Chu Minh Ngọc đứng nhìn thợ thêu đang thêu hoa.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, có người dừng chân quan sát, có người dứt khoát bước vào tham quan, thi thoảng có vài gã ronin, gọi là ronin trên thực tế là những tên lưu manh người Nhật. Lúc trước, đám người này chủ yếu hoạt động ở khu vực tập trung nhiều Hoa kiều Nhật Bản đường Ngô Tùng ở Hồng Khẩu, gần đây đám người này luôn chạy tới khu công cộng ở tô giới.

Hằng Nga là nơi cực kỳ đông khách nữ, những loại người này càng nhiều càng khiến người khác cảm thấy không an tâm.

Cũng may, tài xế của Chu Minh Ngọc trên thực tế cũng là người có thân thủ không tệ, ông Tống còn nhờ ông Hà sắp xếp thêm vài người bảo vệ vợ cũ.

Lúc này, một vài người Trung Quốc mặc áo choàng ngắn đi ngang qua, trông có vẻ lưu manh du đãng. Từ vụ lũ lụt năm ngoái, dân lưu lạc nhiều dần, các bang phái ở Thượng Hải ngày càng lớn và phức tạp hơn, cứ dăm ba hôm lại c.h.é.m chém g.i.ế.c giết ở đầu đường.

Một A Phi khom người dựa vào kính nhìn Ni Nhi đang cúi đầu cắt may, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Chu Minh Ngọc phát hiện, lập tức kéo cô bé: "Ni Nhi, qua đây!"

Bà ấy kéo Ni Nhi vào trong, bảo vệ bên ngoài cũng phát hiện, lập tức qua đẩy đám lưu manh này. Nếu là bình thường, những tên này đã bỏ đi từ lâu. Hôm nay, họ không phải làm vậy, đột nhiên có vài tên du côn lấy gậy gỗ gõ vào cửa kính, Chu Minh Ngọc vội gọi thợ thêu: "Mau trốn đi."

Các thợ thêu giật mình hoảng hốt, thấy có người vứt một tờ giấy vo tròn có thấm dầu bốc cháy, trong phòng toàn là sản phẩm tơ lụa, gặp lửa thì lập tức bốc cháy, tỏa ra mùi protein cháy khét. Chu Minh Ngọc hét lớn: "Mau trốn đi!"

Các thợ thêu ở tầng dưới tuy cách cửa hơi xa nhưng họ chạy nhanh, chạy rất nhanh ra ngoài và hét to: "Cháy rồi!"

DTV

Chu Minh Ngọc có đôi chân nhỏ, đợi bà ấy chạy về trước, khách hàng ở tầng trên đều điên cuồng chạy xuống. Bà ấy biết đôi chân nhỏ của mình không chạy bằng người khác, không chen được với người ta, nên đẩy Ni Nhi đang muốn kéo mình chạy: "Ni Nhi, cháu đừng lo cho bà, mau chạy trước đi."

Ni Nhi không quan tâm thái thái nói gì, cô bé liều mạng kéo bà ấy chen ra ngoài. Dù sao thái thái còn sống thì cô bé cũng sống. Thái thái mất mạng, cô bé xuống địa ngục hầu hạ bà ấy. Kiềm nén một hơi, cô nhóc bị bà ấy đẩy ra ngoài. Bên ngoài hỗn loạn, cô bé bế thái thái chạy ra bãi đất bên ngoài.

Đi được một đoạn, cô nhóc đặt thái thái xuống: "Thái thái, cháu không bế nổi nữa, để cháu cõng bà."

Chu Minh Ngọc nằm mọp trên lưng của cô bé, Ni Nhi cõng bà ấy lẻn vào đám đông, chỉ biết ngay cả người của ông Hà cũng không ngăn được, không biết tại sao một cô bé mới mười lăm tuổi lại có sức lớn đến thế, chạy mãi tới ngân hàng Hưng Hoa sát vách cục Công Bộ. A Tam đang canh cổng ngân hàng, vừa bước vào, cô bé đặt thái thái xuống, còn mình ngồi phịch dưới đất khiến những khách hàng đang xử lý tiền gửi và rút tiền trong ngân hàng bị dọa một phen.

Chu Minh Ngọc duỗi tay đỡ cô bé: "Ni Nhi, cháu sao rồi?"

Cuối cùng Ni Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu, quản lý trong ngân hàng quen biết đây là thái thái thông gia của Đông gia và cô bé này, anh ấy qua hỏi thăm: "Thái thái thông gia, tôi đi với bà tìm Nhị thiếu phu nhân nhé."

"Được."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 328



Ni Nhi đỡ bà ấy, lúc này cô bé đã nhũn chân. Tần Du và Phó lão gia nghe thấy hai người qua đây, vội vàng xuống lầu. Tần Du dìu Ni Nhi, cùng nhau lên lầu và nghe Chu Minh Ngọc kể chuyện đã xảy ra vào hôm nay.

Họ cùng nhau vào văn phòng của Tần Du ngồi nghỉ ngơi, cô ôm Ni Nhi, cả người cô bé run cầm cập.

DTV

"Ni Nhi giỏi lắm, không sợ nữa, em đừng sợ." Ni Nhi mới mười lăm tuổi.

Phó lão gia gọi điện cho Tống Thư Ngạn và nghe anh ấy nói: "Cháu lập tức qua đó ngay."

"Thư Ngạn, gọi theo cha cháu tới nhà bác nói chuyện, bác cũng gọi cả Gia Thụ về."

Tần Du nhớ ra Hằng Nga bị cháy, cũng đứng dậy gọi điện cho chị Sáu.

Trần Anh vừa tới công ty Hằng Nga. Nơi này nổi mấy năm nay, cô ta đã xây dựng một nhà máy mới, biết cửa hàng Hằng Nga bị phóng hỏa, giờ phút này lửa đã dập tắt, phòng tuần bộ đến, người của ông Hà đã bắt được một tên côn đồ.

Cả nhà vội vàng trở về, chưa bao lâu thì hai cụ nhà họ Tống cũng lần lượt đến nơi. Tống Thế Phạm gần như chạy vào: "Minh Ngọc, bà không sao chứ?"

"Không sao, cũng may có Ni Nhi." Mặc kệ hôm nay không dập tắt được ngọn lửa, thương vong có lớn hay không. Tóm lại, Ni Nhi quả quyết và dũng cảm, liều mạng bảo vệ thái thái của mình.

Tống lão gia nhìn cô nhóc: "Cũng may nhờ có cháu."

Họ đang nói chuyện thì người của phòng tuần bộ tới, Hằng Nga là cửa hàng mà các danh viện phu nhân thường lui tới. Nhà họ Trần ở Thượng Hải cũng là nhà tai to mặt lớn, giờ Chu Minh Ngọc cũng được xem là một người nổi tiếng, cho nên đây thật sự không phải chuyện nhỏ.

Bà ấy và Ni Nhi kể lại tình hình khi đó, Ni Nhi không bỏ qua một điểm quan trọng nào. Dạo này côn đồ Đông Doanh đi ngang qua rất nhiều.

Tần Du thở dài trong lòng, đi từng bước qua.

Phó Gia Thụ là người về cuối cùng. Lúc về tới, người của phòng tuần bộ đã hỏi xong, Tần Du thấy xe đi vào thì vội ra đón: "Sao giờ anh mới về?"

Phó Gia Thụ nơm nớp lo sợ đi vào: "Công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu xảy ra chuyện lớn, hai hòa thượng người Nhật bị nghĩa quân của họ đánh c.h.ế.t rồi. Trên đường chặn rối tinh rối mù, anh vòng nhiều đường mới về kịp. Mẹ của chúng ta sao rồi? Bên chị Trần vẫn ổn chứ?"

"Hòa thượng người Nhật tới công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu làm gì? Họ không biết bức tranh trên lối vào công ty, Tam Hữu kháng Nhật được xem là thương hiệu tại bến Thượng Hải à."

Tống Thư Ngạn hỏi xong câu này, bỗng chốc tỉnh ngộ, bản thân đúng là ngốc c.h.ế.t được, hôm nay chẳng qua là ngày người Nhật xuống tay với Tam Hữu mà thôi.

Công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu và nhà máy Hưng Hoa nằm trên đường Dương Thụ, cũng là một nhà máy dệt vải, họ sản xuất khăn mặt. Từ lúc bắt đầu đã không bằng khăn thương hiệu Anchor của Nhật, nhưng sau đó, khăn thương hiệu Triangle mềm mại và thoải mái. Các nhà máy khăn mặt của Nhật sản xuất khăn thương hiệu Anchor đã bị loại khỏi thị trường Trung Quốc.

Cho dù là ngày 30 tháng 5 hay ngày 18 tháng 9, ông chủ Trần của Tam Hữu cũng luôn xông lên phía trước, đi đầu trong việc lên tiếng trên báo chí.

Hơn nữa, từ khi Tần Du hiểu biết về những ông chủ này, mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Cô đến từ trăm năm sau nhưng tư tưởng của những ông chủ ở thời đại này đã vô cùng tiến bộ.

Chẳng hạn, ông chủ Trần này cũng là một người thực hành tiết kiệm nghiêm ngặt, giảm thiểu lãng phí, nâng cao thu nhập và phúc lợi của nhân viên. Trong nhà máy của ông ấy có thư viện, phòng y tế và câu lạc bộ. Thu nhập của nhân viên cũng thuộc top đầu trong doanh nghiệp công nghiệp và thương mại.

Lúc này, Tần Du mới hỏi một câu: "Cho nên, tranh thủ hôm nay người Nhật ra tay với Tam Hữu, nhưng lại để côn đồ Nhật nhìn đám lưu manh Trung Quốc động tay ở Hằng Nga, là để cảnh cáo?"

"Chúng nhắm vào mẹ chính là đang cảnh cáo hai cha con chúng ta." Tống Thư Ngạn nhìn cha mình.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 329



Sắc mặt của Tống lão gia tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên Hán gian chó má Kim Phúc Tường này!"

Nhờ sự phát triển nhanh chóng của phim ảnh trong hai năm qua, chẳng những cha con Kim Phúc Tường, Kim Hiếu Vũ giữ được hai tòa nhà chung cư, xu hướng còn rất mạnh mẽ và được hoan nghênh tại địa bàn Hồng Khẩu, giúp người Nhật làm việc cứ phải gọi là tận tâm tận lực.

"Tên Hán gian chó má này chỉ ra oai phủ đầu cha con em mà thôi, chắc chắn còn có chiêu tiếp theo." Phó lão gia nói với ông Tống: "Thế Phạm, tạm thời đóng cửa nhà máy ở Sạp Bắc đi. Thuốc nhuộm hỏng thì bỏ, mấy ngày này em đừng tới Sạp Bắc."

"Mấy hôm trước em đã sắp xếp, nhờ Tiểu Hầu về nhà máy mới. Lúc trước cũng nói với những nhân công mới nhận ở nhà máy cũ, em không về nữa."

"Em và Tiểu Hầu ở đường Dương Thụ, buổi tối hai người tới chỗ Gia Thụ đi. Nhà máy Hưng Hoa có cổ phần của người Đức. Hơn nữa, lúc trước lãnh sự Đức tại Thượng Hải đã đến tham quan vài lần, chung quy vẫn tốt hơn nhà máy Thân Minh của mọi người."

"Không đâu, em đã không ở nhà máy cũ, nếu tham sống sợ c.h.ế.t như thế, chẳng dám ở cùng nhân công trong nhà máy mới thì còn là người nữa sao?" Tống Thế Phạm nói với Phó lão gia.

Phó lão gia cũng không thể nói được gì, đành bảo Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, tuy cháu không ở Bắc Khu, bản thân cháu cũng phải cẩn thận. Bây giờ trong mắt họ, cháu còn có giá trị hơn cha cháu."

"Bác trai, cháu hiểu rồi ạ."

Ở đây ăn tối xong, Tống Thư Ngạn quyết định buổi tối ở lại đây. Tần Du lấy chồng, anh ấy cũng không cần phải né tránh, thỉnh thoảng ở lại đây bầu bạn với mẹ ruột, chỉ có ông Tống lẻ loi về nhà một mình.

Tống Thư Ngạn đi cùng Chu Minh Ngọc đến phòng bên, vào trong nhà gọi cả nhà Tố Phân tới. Anh ấy cảm ơn Ni Nhi bất chấp an nguy của chính mình cũng muốn đưa mẹ anh ấy đi. Ngoài ra, anh ấy còn dặn dò họ mấy ngày tiếp theo có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài. Tần Du luôn căn dặn, chuẩn bị đầy đủ, cho nên trong nhà có đủ lương thực dự trữ.

Chẳng mấy chốc nghe tiếng hỗn loạn bên ngoài, Ni Nhi ngẩng đầu: "Vậy một mình bà nội Chu..."

Chắc là nghĩ lại thấy không ổn nên cô bé không dám nói nhiều.

"Yên tâm đi, anh nhờ người đón bà nội Chu rồi."

Nghe xong câu này, sự lo lắng trong đôi mắt của Ni Nhi đã vơi đi: "Cảm ơn thiếu gia!"

Tống Thư Ngạn duỗi ta xoa đỉnh đầu của Ni Nhi: "Sau này gọi 'anh trai'."

Không phải tiểu thư mới gọi như vậy à? Ni Nhi không dám, Chu Minh Ngọc ôm cô bé: "Nó là anh trai của cháu."

Ni Nhi nhìn Tống Thư Ngạn rồi lắc đầu: "Thiếu gia."

"Cô bé ngốc." Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ, Tố Phân dạy dỗ cũng nghiêm khắc quá rồi.

Sự cố ngày 28 tháng 1 của công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu trong bài viết đều là lịch sử có thật. Bất kể là ông chủ Hạng Tùng Mậu hay ông chủ Trần Vạn Vận của Tam Hữu đều là những nhà doanh nghiệp yêu nước của thời đại đó.

Một túi bột giặt có thể trở thành chứng cứ phạm tội, đương nhiên người ta đốt nhà máy của người Hoa, đánh c.h.ế.t cảnh sát người Hoa, còn diễu hành biểu tình yêu cầu đàn áp những ngôn luận chống Nhật, cũng chỉ có thể thấy mà không thể trách.

Hơn một ngàn kiều bào Nhật ở Hồng Khẩu đi ra đường diễu hành trong vùng đường Tứ Xuyên. Làn sóng người Đông Doanh mặc kimono mang guốc gỗ, trong tay cầm gậy thấy cửa hàng người Trung Quốc là đập.

Đường Tứ Xuyên nối liền công cộng tô giới Nam Bắc, mà cầu đường Tứ Xuyên nối liền với cầu Ngoại Bạch Độ, hai cây cầu quan trọng nhất của Nam Bắc sông Tô Châu. Cho nên hướng Bắc cầu đường Tứ Xuyên cửa hiệu san sát, hiệu cầm đồ, vật tư đồ điện, quán ăn, quán bar tiệm nào tiệm nấy bị đập tan tành. Ngay cả xe điện và xe buýt công cộng cũng bị vạ lây, tài xế và hành khách bị mảnh vỡ kính xe văng trúng chảy m.á.u đầm đìa.
 
Back
Top Bottom