Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 280



"Trước đó ông đã kiếm rất nhiều lợi nhuận, có thể trả được khoản nợ cho bên trên không thành vấn đề gì. Bằng không ngân hàng cho ông vay tiền là dựa theo thứ mà ông thế chấp, tính theo 70% giá trị hiện hành. Một khi ông không thể gia hạn khoản vay thì sẽ tịch thu vật thế chấp của ông, những ngày qua giá phòng tăng lên rất nhiều, như vậy còn không phát tài sao?"

Những lời này của Tống lão gia đã đ.â.m vào tim Lỗ Hồng Đạt. Đám người Đông Doanh đều đã thành tinh, họ chỉ đầu cơ tích trữ, có thể kiếm được mấy đồng tiền lời? Tháng đầu ông ta cũng kiếm được một ít lợi nhuận nhưng số tiền bán vải ít ổi đó sao nhiều bằng tiền mua nhà được chứ? Vả lại vào lúc đó Hải Đông đã tung ra Trâm Bích Ngọc gì đó nên ông ta chẳng chiếm được bao nhiêu thị trị của Hải Đông. Cộng thêm kể từ lần thái thái tham quan và váy Hằng Nga trở nên phổ biến, doanh số bán hàng của ông ta tuột dốc không phanh, tài sản của ông ta đã bị thế chấp hết, vải vóc vẫn tồn đọng trong nhà kho khiến ông ta nợ người Đông Doanh rất nhiều tiền.

Sau khi hội trưởng Hình đến nơi thì cuộc họp mới được bắt đầu: "Lần này Hải Đông làm rất hay đấy. Ông chủ Tống, trong cuộc họp trước ông đã nói sẽ tăng thu giảm chi, thì ra dùng biện pháp này ư?"

"Tôi già rồi! Già rồi nên phải lùi về sau thôi, con trai nói gì thì là cái đó, có gì các ông cứ hỏi thẳng thằng bé đi."

Hội trưởng Hình nhìn Tống Thư Ngạn: "Lần trước tôi có đến tham quan Hải Đông cảm thấy nó cực kỳ mới mẻ, không biết ông chủ Tiểu Tống có chịu chia sẻ một ít kinh nghiệm mới mọi người hay không?"

Tống Thư Ngạn bày ra vẽ ung dung và lễ độ của người đọc sách: "Sự thành công lần này không phải công lao của một mình tôi, thật ra phần lớn ý tưởng cải thiện nhà máy đều do em gái của tôi đề ra, hơn nữa có một chuyện là cha tôi chấp nhận buông tay để tôi thử nghiệm, thậm chí tôi còn đuổi cả Trần Hoa Bình đã theo ông ấy nhiều năm. Ngoài ra tôi còn có một người mẹ tài năng về đồ án và thẩm mỹ. Thường ngày bà ấy quan sát tỉ mỉ và vẽ hoa văn tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ lịch sự và tao nhã, phù hợp với thẩm mỹ của người trong nước. Thật ra lúc trước vải in hoa của Nhật Bản được ca ngợi là vì truyền thống in hoa của Nhật Bản vừa trong lành và tươi mát, tóm lại thiên thời địa lợi nhân hòa. Có điều tôi không nắm chắc có thể kéo dài độ hot của Hải Đông như hiện giờ được bao lâu. Mọi người không nên ôm tâm lý may mắn, qua lần này rồi, có thể thứ chúng ta đối diện lần sau chính là sự cạnh tranh khốc liệt của Đông Doanh, quan trọng nhất là thiết bị, máy móc và công nghệ của chúng ta có chênh lệch với các xưởng may Đông Doanh rất nhiều."

"Ông chủ Tiểu Tống, những gì anh vừa nói chẳng khác gì không nói cả. Chúng tôi không có cô em gái môi giới cửa hàng tây như anh, cũng không có một người mẹ tài hoa được các quý bà coi trọng." Biết rõ em gái mà Tống Thư Ngạn nhắc đến là vợ cũ của anh ấy, nhưng giờ ai dám nhắc lại chuyện đó?

"Câu này nói vậy là sai rồi, ai không có vợ trẻ và mẹ chứ? Bảo họ đề xuất một vài ý tưởng, thường ngày họ có thêu một ít đồ len, cộng thêm phụ nữ thường cẩn thận, mặc dù không chắc có thể vẽ được nhưng nhất định họ sẽ giỏi hơn chúng ta đúng chứ?" Tống Thư Ngạn cười nhìn người vừa nói: "Tất nhiên trong quản lý nhà máy, không thể yêu cầu tất cả công nhân nữ đều biết chữ. Nếu mọi người có hứng thú xin mời đến xem tình hình của Thân Minh hiện giờ, gần đây cha tôi vẫn đang nỗ lực để cải tiến Thân Minh, giờ chi phí đã được giảm đến mức tối thiểu rồi đúng không? Gần đây lợi nhuận của Thân Minh vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, ít nhất mỗi mét vải đều lời một ít." Ông chủ Tống đắc ý: "Kiếm tiền vất vả thế đấy."

Mẹ nó, vẫn phải trả tiền nhà máy và công nhân cho người khác mà còn lãi được à? Người khác vất vả sao chép, có thể duy trì mà không lỗ, thu được một ít lợi nhuận đã là may lắm rồi.

Hội trưởng Hình cười nói: "Cậu đấy, vậy coi như tôi tổ chức cho mọi người đến thăm nhà máy Thân Minh, xong việc chúng ta dùng bữa cùng nhau được không?"

"Đều nghe theo sắp xếp của ông."

"Được!" Hội trưởng Hình đáp lại, sau đó nói với Tống Thư Ngạn: "Ông chủ Tiểu Tống, cậu nghĩ gì về buổi triển lãm hàng hóa trong nước diễn ra vào tháng mười một sắp tới."

Triển lãm hàng hóa trong nước lần này là buổi triển lãm với quy mô lớn do Bộ Công thương tổ chức lần đầu tiên, thế nhưng tính đến nay Chính phủ quốc gia mới khống chế chừng bảy tám tỉnh, may mắn thay những tỉnh thành này bao gồm hầu hết các khu vực phát triển kinh tế nhất cả nước. Ngành dệt may là quan trọng nhất trong số đó, đến lúc đó các quan chức cấp cao và chính khách của Chính phủ quốc gia đều sẽ có mặt tại buổi triển lãm.

"Chắc hẳn mọi người đều biết về thảm án ở Tế Nam, bọn Nhật Bản đã g.i.ế.c hơn mười ngàn đồng bào của chúng ta. Trong lịch sử từ xưa đến nay, mỗi khi giặc ngoại xâm xâm lược, bất kể có chiếm được Trung Nguyên hay không thì cái giá mà chúng ta phải trả đó là hàng ngàn hài cốt của đồng bào ta bị vó ngựa của bọn xâm lăng đạp nát. Hơn hai mươi triệu người ở Tây Tấn, sau loạn Ngũ Hồ, con số thương vong cũng bốn triệu người. Thời Mông Nguyên, người Mông Cổ đi đến đâu là tàn sát thành trì đến đó, tạo nên tình trạng thảm thương trong ngàn dặm không có lấy một bóng người. Còn vụ thảm sát sau khi nhà Thanh nhập quan, mọi người đều nghe ông bà kể lại rằng: Mười ngày Dương Châu, ba lần tàn sát Gia Định. Nay người Đông Doanh lại tàn sát Tế Nam chỉ để mở màn, mà Trương đại soái bị nổ c.h.ế.t ở Hoàng Cô Đồn, người Nhật Bản lại chọn tuyến đường đi Đông Bắc, ý đồ dòm ngó Trung Quốc ta rành rành ra đó. Cho nên với tư cách là Chính phủ quốc gia nên khuyến khích mọi người sử dụng hàng trong nước mới có là đường tất yếu. Hơn nữa khi dân tộc ta sử dụng hàng nội địa sẽ giúp từng người Trung Quốc nhiệt huyết có tự giác, có điều chỉ sợ lúc đó chúng ta không có hàng nội địa tương ứng để cho đồng bào dùng mà thôi. Thông qua buổi triển lãm, chúng tôi muốn người dân nước mình tin tưởng sản phẩm của chúng tôi đáng để mọi người tin dùng, đây là trách nhiệm mà các nhà tư bản Trung Quốc cần phải gánh vác."

Hội trưởng Hình nghe Tống Thư Ngạn phát biểu hùng hồn như thế bèn dẫn đầu vỗ tay: "Ông chủ Tiểu Tống lòng mang chí lớn, và đây cũng là cơ hội đối với chúng tôi, nhất định các chủ doanh nghiệp đều phải đồng tâm hiệp lực sản xuất hàng hóa nội địa khiến nhân dân hài lòng, để xứng với sự mong đợi và nhiệt tình của nhân dân."

DTV

Sau khi bàn bạc chi tiết về cuộc triển lãm và dùng cơm xong, các chủ doanh nghiệp bèn rời đi. Hiện giờ hai cha con nhà họ Tống mỗi người một chiếc xe, Tống lão gia và ông chủ Hầu đi cùng đường. Hai người vừa lên xe, Tống lão gia đã bắt gặp Lỗ Hồng Đạt mặt buồn rười rượi đang đứng trước xe ông ta, vì vậy bèn gọi ông ta một tiếng: "Ông chủ Lỗ."

Lỗ Hồng Đạt gật đầu, không biết có nên trả lời ông ấy hay không.

Tống lão gia nói: "Những gì Thư Ngạn nói đều là tình trạng thực tế hiện giờ. Nếu ông không dọn sạch hàng hóa trong hai tháng này, một là thời tiết dần chuyển lạnh sẽ khiến doanh số của vải hoa sẽ giảm xuống. Thứ hai, đề cao hàng hóa trong nước là nguyện vọng của cả trên lẫn dưới, ông cũng thấy hai vị phu nhân đều nỗ lực ủng hộ vải dệt Hải Đông, kéo theo phương hướng của thị trường. Lai lịch của đống vải trong khi hàng của ông như thế nào, ông tự biết rõ. Nếu không nhanh chóng xử lý chúng, e rằng sau này càng khó bán hơn. Tại sao ông không nhân cơ hội này để giải thích lai lịch của chúng rõ ràng với các nhà phân phối, để họ có thể bán được số lượng nhiều nhất có thể. Đây đều là những lời từ tận đáy lòng của tôi, mong ông hãy bảo trọng."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 281



Xe nổ máy, ông chủ Hầu nói với Tống lão gia: "Tại sao anh lại nhắc nhở ông ấy?"

Tống lão gia nhếch môi cười nói: "Nghe em nói kìa, anh đâu có nhắc nhở ông ta? Nếu lúc này ông ta hạ giá để bán hàng thì em nghĩ xem người bị đả kích sẽ là ai?"

Ông chủ Hầu nhìn ông ấy, Tống lão gia nói tiếp: "Là vải Đông Doanh! Ông ta vẫn còn ôm hai căn chung cư đang xây dở chưa trả nợ xong đâu! Trước mắt hai căn chung cư này đang có giá, em nghĩ xem sao ông ta nỡ bỏ chúng được? Vì vậy chắc chắn ông ta sẽ bán vải, hơn nữa còn phải bán sạch đống hàng tồn kho nhanh nhất có thể, ít nhất có thể trả lại số tiền đã vay để mua chung cư. Vì để bán được giá cao, ông sẽ nói với các nhà phân phối rằng đây là vải Đông Doanh, là hàng tốt! Như vậy chẳng khác nào người Đông Doanh tung ra vải Đông Doanh giá thấp, giáng một đòn nặng nề vào chính thị trường của người Đông Doanh."

Tống lão gia lại thở một hơi thật dài: "Vốn dĩ người Đông Doanh bảo ông ta hãy lật đổ Hải Đông nhưng cuối cùng ông ta lại giáng đòn vào thị trường của mình, em nói xong sao họ bỏ qua cho ông ta được? Đừng quên, chung cư và nhà máy xây dựng đều đã thế chấp cho ngân hàng của người Đông Doanh. Tình hình đúng là khó xử!"

Khóe miệng ông chủ Hầu khẽ giật: Mẹ nó! Ai không biết còn tưởng rằng ông ấy đang lo lắng cho ông chủ Lỗ thật đấy.

Tống lão gia vô cùng đắc ý, sắc mặt với đám công nhân cũ trong nhà máy Thân Minh cũng ôn hòa hơn, đám công nhân cũ bị ông ta dạy dỗ như cháu trai kia không biết phải theo ai, mãi tới hơn ba giờ chiều, xe của Tống lão gia rời khỏi nhà máy, mọi người mới thở phào một hơi.

"Tiểu Chu à! Ba của Thư Ngạn lại tới rồi."

Chu Minh Ngọc nghe thấy lời này là đau đầu, bà ấy thực sự không biết Tống Thế Phạm có vấn đề gì nữa, chiều nào cũng tới trước cửa kính đứng một lúc, hơn nữa còn không có thời gian cố định, tóm lại là bất cứ lúc nào sau buổi trưa.

Chỉ đứng dưới tàng cây ngô đồng kia, ngẩn người nhìn mười phút rồi đi, tóm lại bà ấy không để ý tới ông ta cũng vô dụng, bọn họ nói với bà ấy, bà ấy không ở đây, ông ta sẽ nhìn những món đồ thêu kia, sao cũng cũng tới lúc là đi.

Hôm nay bà ấy đang may đồ cưới cho Tiểu Du, may tới chỗ chi tiết, không muốn dừng tay lại, nên mặc kệ ông ta.

Tống lão gia nhìn Minh Ngọc qua kính, mặt bà ấy hồng hào, hôm nay lại đổi kiểu tóc, càng thời thượng hơn so với trước đây, hơn nữa trông cũng trẻ tuổi hơn, không biết có phải ảo giác không, tại sao lại cảm thấy tóc bà ấy đen đi nhỉ?

Tống lão gia càng tới gần tấm kính để xem hơn, có mấy sợi tóc của bà ấy đen đi rồi? Thế mà không phải trông trẻ hơn sao? Mà là khí sắc tốt thật, tóc cũng bắt đầu đen đi.

Chu Minh Ngọc bị ông ta dán vào kính nhìn như vậy, thực sự không chịu nổi nữa, trong cửa hàng có nhiều khách như vậy! Ông ta không cần thể diện, bà ấy vẫn cần, cứ dăm ba hôm lại bên báo.

"Tống Thế Phạm quyến luyến vợ cũ, ngày nào cũng đến thăm"

"Lãng tử quay đầu có thể tiếp tục tiền duyên không"

"Khuyên nữ sĩ Chu Minh Ngọc một câu, đa số lãng tử đều không quay đầu đâu, chịu quay đầu thì tha thứ đi!"

Tuy rằng Tiểu Du nói đừng quan tâm tới mấy bài báo này, nhưng thực sự rất phiền.

Chu Minh Ngọc cắm kim thêu vào gối cắm kim, đứng dậy đi ra ngoài cửa cửa hàng.

Nhìn thấy vợ cũ đi ra, Tống Thế Phạm đi tới: "Minh Ngọc."

Chu Minh Ngọc nhíu màu nhìn sang quán cà phê do một người Nga mở ở bên kia đường: "Qua đó ngồi đi."

Tống lão gia đi sóng vai với bà ấy, biết bà ấy đi chậm, ông ta thả chậm bước chân, đi bên cạnh bà ấy chắn những chiếc xe kéo chạy tới chạy lui cho bà ấy.

Vào quán cà phê, nhân viên phục vụ đi tới, Tống lão gia ngẩng đầu hỏi: "Minh Ngọc, bà uống gì?"

"Một ly cà phê sữa."

DTV

Vậy mà bà cũng uống thứ nước ngoài này. Chẳng phải sao? Bây giờ bà cũng mặc sườn xám rồi, bộ sườn xám thêu hoa màu xanh mùa thu, rất hợp với bà.

Chu Minh Ngọc ở nhà bị Tần Du lôi kéo uống cà phê, ra ngoài uống với đám bé Lục, lúc dẫn Ni Nhi tới, mình uống một ly cà phê, nhìn tiểu Ni Tử ăn kem với vẻ mặt hạnh phúc là đã rất vui rồi. Không nói thích cà phê đến mức nào, ít nhất đã có thể chấp nhận được mùi vị đấy rồi.

Hai người gọi cà phê, Chu Minh Ngọc nói: "Thế Phạm."

Đây là lần đầu tiên gọi tên ông ta trong đời bà ấy, tim Tống Thế Phạm đập nhanh, hơi kích động: "Minh Ngọc, bà nói đi."

"Dù gì chúng ta cũng có một người con trai, ông cũng định coi Thư Ngạn là người thừa kế. Chắc chắn giữa chúng ta không thể hoàn toàn không có quan hệ được, nhưng mà, tôi vẫn hy vọng, hai người chúng ta một người là ba thằng bé, một người là mẹ thằng bé, ông đừng như vậy nữa. Những bài báo vớ va vớ vẩn trên báo trên khiến tôi thực sự rất phản cảm. Lẽ nào ông không thể rộng rãi như Thư Ngạn được một chút hay sao? Thư Ngạn đối với Tiểu Du, ông nhìn xem bây giờ nó có thái độ gì?"

"Minh Ngọc, Tiểu Du là đã tìm được thằng hai nhà họ Phó, nếu con trai vẫn còn dây dưa không rõ, đó là không biết điều. Nhưng giữa chúng ta, không có ai khác, chỉ có..."

"Tống Thế Phạm, có phải ông muốn tôi tái giá rồi, thì ông mới c.h.ế.t tâm à?" Chu Minh Ngọc cười khổ: "Chẳng phải thế sao? Tôi c.h.ế.t tâm, cũng là bắt đầu từ khi nhìn thấy ông bà cô ta vặn vẹo như hai con trùng cực lớn ở trên giường."

Nghe thấy lời này, Tống Thế Phạm chẳng nói được gì nữa, Chu Minh Ngọc uống cà phê, nói với ông ta: "Chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi, tại sao ông không thể suy nghĩ cho mấy người trong nhà chứ? Người làm sai là ông, người chịu tội là bọn họ. Tôi nghe chị dâu nói bé năm sinh non. Bé bốn vốn bị bà ba chèn ép, nằm mơ cũng muốn một đứa con trai, lần này lại sinh con gái, chắc càng khó chịu hơn, ông biết cái tính của bà ba đấy, không châm chọc bé bốn vài câu, bà ấy không ngủ được yên. Bé sáu càng khỏi phải nói rồi, đang tuổi như hoa lại đi theo người còn lớn hơn ba cô ấy, ông ngủ với cô ấy mấy đêm, nói vứt là vứt sao? Ngoài bà hai bà ba, có thể ông còn tốt với bọn họ được mấy năm, còn những người khác, ông tự nghĩ mà xem, còn có người nhà mẹ đẻ, còn có nhiều của hồi môn như vậy. Bọn họ thì sao? Tống Thế Phạm, đừng ở đây giả vờ làm lãng tử quay đầu nữa, đừng ở đây giả vờ hồi tâm chuyển ý với tôi nữa. Lớn bằng này tuổi rồi, nghĩ xem phải làm một người đàn ông có trách nhiệm như thế nào đi."

Tống Thế Phạm nhìn Chu Minh Ngọc: "Tôi..."

"Thư Hoa cũng trưởng thành rồi, bà hai cũng coi như có chỗ dựa. Bà ba có ba người con trai, Thư Bình đang đi học ở Hàng Châu. Ông phải suy nghĩ đi, dự định thế nào về ba người con này? Hai con gái của bà bốn đều còn nhỏ. Tính tình bà ấy lại như người hầu, vâng vâng dạ dạ, suy nghĩ còn không nhanh nhạt như bà sáu. Không phải ông nghĩ để bà ấy nuôi hai đứa con gái thành cái tính người hầu đấy chứ. Trong nhà tổ, ông mặc kệ bọn họ, không nói tới mấy di thái của ông, chỉ nói tới mấy cốt nhục của ông thôi, đều vô dụng cả rồi. Con sinh cũng đâu phải ông đau bụng, chưa từng đau bụng, đương nhiên ông sẽ không thương con. Suốt ngày tới chỗ tôi, chỗ tôi có gì để ông không buông xuống được vậy? Bây giờ tôi có cả con trai lẫn con gái, còn có bé Ni Nhi ở bên, sống tốt lắm!" Chu Minh Ngọc uống hết cà phê đứng dậy.

Ông Tống móc tiền ra thanh toán, đi ra bên ngoài, đứng ở cửa quán cà phê, nhìn Minh Ngọc về cửa hàng Hằng Nga một mình, ông ta ngồi vào xe, nói với ông Đường: "Về nhà!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 282



Xe lái qua tòa nhà họ Hồng, nhìn thấy người nhà họ Hồng đang chuyển nhà, Tống lão gia hỏi ông đường: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Cuối cùng không có chứng cứ chứng minh đại thái thái nhà họ Hồng hạ độc, cuối cùng trò khôi hài này cũng không giải quyết được gì, vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ còn có sau đó.

"Nghe nói tứ thiếu gia nhị thái thái sinh yêu cầu tiếp tục điều tra chân tướng về cái c.h.ế.t của Hồng lão gia, nhưng qua vài ngày cũng không làm được gì cả, sau đó dẫn vợ con, còn có nhị thái thái và các tiểu thiếu gia nhị thái thái sinh tới Nhật Bản rồi. Đại thái thái không thích căn nhà này, nói sẽ kinh doanh tranh ở tòa nhà này." Ông Đường mỉm cười: "E là đêm ngủ không yên ổn đi?"

Tống lão gia cũng không có hứng biết chân tướng, tóm lại cái gọi là thê thiếp hòa thuận khiến người ta ngưỡng mộ chẳng qua là giả dối mà thôi.

Nếu mình không lấy nhiều di thái thái như vậy, nếu khi đó sống thật tốt với Minh Ngọc, có phải tới hôm nay, hôm nay có thể giống nhà ông anh nhà họ Phó, con cái không nhiều, đều là cục cưng, vợ chồng ân ái, cãi nhau một chút tăng tình cảm?

Suy nghĩ nhiều không có ý nghĩa, tới nhà rồi, lại phải đối mặt với căn nhà trống rỗng không có nữ chủ nhân.

Tống lão gia đi vào cửa nhà, đã nghe thấy một giọng nói yêu kiều: "Má Trương, sao thế? Đã nói với bà rồi, tôi muốn dùng xà phòng Lux, sao bà lại đưa xà phòng hương mật hoa cho tôi?

Giọng má Trương hơi mất kiên nhẫn: "Ngũ di thái, hoặc là cô tự đi mua, hoặc là ai tôi đi mua cho cô, hôm nay thực sự không rảnh, lão gia và thiếu gia sắp về nhà ăn cơm rồi."

Giọng bà năm càng lớn hơn: "Má Trương, bà có thái độ gì vậy, tôi chỉ muốn một miếng xà phòng thôi, tôi không cần xà phòng có mùi thơm khiến người ta thấy ngấy này, tôi muốn xà phòng sữa Lux ấy. Tôi phải rửa mặt mà! Bà có tin không, lão gia về rồi, tôi sẽ nói với ông ấy đó!"

"Cô nói đi, tới lúc đó cô đừng có mà không nói!"

Má Trương nói rồi đi lên cầu thang, nhìn thấy Tống lão gia, tăng nhanh bước chân đi xuống tầng, giọng hét rất lớn: "Lão gia về rồi ạ?"

Một trận gió thơm bay tới, bà năm vội vàng đi xuống tầng, thấy Tống lão gia thì nhào tới ngay, ôm lấy eo Tống lão gia, dựa lên người ông ta: "Tôi biết ông bận, nhưng tôi đã thế rồi, tại sao ông không về thăm tôi chứ..."

Vừa nói xong lời này, nước mắt lập tức rơi xuống lách tách như chuỗi trân châu bị đứt, khóc rất đau thương, dù gì cũng là bé cưng mình tốn công sức theo đuổi, lâu ngày không gặp, tuy không nhớ lắm, nhưng thấy cô ấy buồn bã như vậy, ông ta vươn tay ôm cô ấy an ủi mấy tiếng, lại thấy má Trương đi từ trên tầng xuống, đi lướt qua bọn họ, trợn trắng mắt với ông ta.

Lúc này một tay của Tống lão gia không tiện đặt xuống nữa, mãi tới khi má Trương đi ra ngoài để hai bọn họ ở lại phòng khách, cuối cùng Tống lão gia không đành lòng, vươn tay ra ôm bà năm: "Được rồi, được rồi! Đừng khóc nữa."

"Có phải ông không cần tôi nữa rồi không? Ông có biết không, tôi bị tam di thái đẩy ngã ra đất, mất đứa bé rồi, mạng tôi cũng sắp mất tới nơi..."

Hôm nay Tống lão gia vừa bị vợ cũ nói một trận, tự cảm thấy đã phụ lòng vợ cũ, cũng phụ lòng mấy người phụ nữ đi theo mình, lúc này thực sự cảm thấy áy náy, ôm cô ấy: "Đừng khóc nữa, tôi thực sự rất bận, mấy ngày nay, Thượng Hải toàn là chuyện..."

Tống lão gia đang an ủi bà năm, Tống Thư Ngạn đi từ bên ngoài vào, thứ nhìn thấy chính là ba anh ta đang ôm ấp một cô gái khác, Tống Thư Ngạn ho một tiếng.

Nghe thấy tiếng ho của con trai, Tống lão gia tự cảm thấy như phạm tội tày đình, buông bà năm ra.

Ngũ di thái cầm khăn tay lau mắt, nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Đại thiếu gia."

Lần này Tống Thư Ngạn không đáp lại cô ấy, nói với ba anh ta: "Nếu ngũ di thái của ba đã tới rồi, sau này bớt tới chỗ mẹ con đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh của bà ấy."

Ngũ di thái không ngờ đại thiếu gia lại nói với lão gia như vậy, đang định thể hiện sự bất bình với lão gia: "Lão gia, ông xem..."

Cô ấy còn chưa nói hết, thấy Tống Thư Ngạn liếc mắt nhìn, chuyện trải qua trong nửa năm nay quá nhiều, khí thế Tống Thư Ngạn lại tăng thêm một bậc, ngũ di thái bị ánh mắt anh ta dọa cho không dám nói gì.

Má Trương đi theo bên cạnh đại thiếu gia: "Đại thiếu gia, hôm nay về sớm vậy, còn một tiếng nữa mới tới giờ cơm tối."

"Được! Tôi đi lên tầng tắm trước, tới lúc ăn cơm thì bà gọi tôi."

"Được." Má Trương đáp xong, định đi tới phòng bếp, nghĩ tới một chuyện bèn quay người lại: "Lão gia, ngũ di thái ở phòng của ông nhé."

Má Trương nói xong thì đi tới phòng bếp.

Ngũ di thái dậm chân: "Lão gia, người hầu ở Thượng Hải không có quy củ à? Lúc tôi mới tới, bà ta chẳng thèm để ý đến tôi, tôi bảo bà ta cho người lấy chút đồ cho tôi, giục bao nhiêu lần, bà ta không phân biệt được ai là chủ ai là tớ à?"

"Bà ta phân biệt rất rõ, ở đây ngoài Thư Ngạn ra, những người khác đều không phải chủ của bà ta, tôi cũng không phải, đi theo tôi lên tầng."

Tống lão gia đi lên tầng, ngũ di thái đi theo ông ta.

Tống lão gia đi vào phòng mình, hòm trên đất còn chưa khép lại, trên giường ném quần áo của bà năm, bàn đặt đồ trang điểm của cô ấy, ông ta ói: "Thu dọn đồ đạc đi, đi theo tôi."

"Tôi đi đâu?" Ngũ di thái hỏi Tống lão gia: "Ông muốn tôi đi đâu? Tôi khó khăn trốn khỏi nhà, ông có biết tôi sống ở nhà như thế nào không?"

"Sang phòng bên cạnh, tôi không quen có người ngủ bên cạnh tôi."

Tống lão gia không đưa bà năm tới phòng cho khách, chỉ đưa sang phòng bên cạnh, là phòng tam di thái ở trước đây, ông ta xuống tầng tìm má Trương, bảo bà ta thay ga giường phòng bên cạnh.

"Đã thay xong rồi, ngũ di thái nhất quyết muốn ở chỗ ông."

"Tôi biết rồi."

Ngũ di thái tủi thân đi vào phòng cách vách ở, lúc ăn cơm tối, cô ấy xuống tầng ngồi sát bên cạnh Tống lão gia, nhìn đồ trên trên bàn, là đồ ăn Giang Chiết, tuy tốt hơn trong nhà một chút, nhưng lần trước đi đường cô ấy ăn không quen, sau này lão gia dẫn cô ấy đi quán ăn.

Cô ấy ăn từng miếng nhỏ, nghe hai ba con nói chuyện, hình như không ai chú ý thấy cô ấy chỉ ăn cơm không động vào thức ăn.

Tống Thư Ngạn ăn xong, lấy khăn ăn lau miệng rồi nói: "Mọi người cứ ăn từ từ, con đi lên tầng."

Tống lão gia cũng ăn xong rồi, đặt đũa xuống hỏi cô ấy: "Bà ăn xong chưa?"

"Ăn xong rồi."

Tống lão gia không hề phát hiện ra tiếng nghẹn ngào của ngũ di thái, ông ta dẫn cô ấy lên tầng, tới cửa phòng cô ấy thì nói: "Bà đi một đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai hẵng nói."

Tống lão gia tắm rửa xong, nằm trên giường nhớ tới lời Minh Ngọc nói, những di thái thái và đứa con này, phải sắp xếp như thế nào. Những năm qua, ông ta đều giao di thái thái và con cái cho Minh Ngọc, hình như chưa từng có vấn đề, nhưng ý của Minh Ngọc lúc đó, là sẽ có vấn đề sao?

Đang suy nghĩ, cửa bị gõ vang, ông ta đi ra mở cửa, thấy bà năm mặc váy ngủ đứng ở cửa, ông ta hỏi: "Bà làm gì vậy?"

"Tôi tới hầu hạ ông đó!"

Tống lão gia sững sờ, hơi xấu hổ: "Không cần, bà về ngủ đi!"

Tống lão gia vốn có chất lượng giấc ngủ không tốt, trằn trọc cả đêm, không nghĩ ra phải làm sao? Theo như suy nghĩ trước đây của ông ta, di thái thái sao? Giao cho thái thái, tự nhiên sẽ được sắp xếp tốt, nhưng hôm nay Minh Ngọc đã nói với ông ta rồi, đây cũng là người sống sờ sờ, cũng sẽ chậm trễ cả đời như bà ấy, lập tức khiến ông ta không biết phải làm sao.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 283



Hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy mắt bà năm sưng đỏ, xuống tầng còn sợ hôm nay má Trương không vui lại cho ăn mì Xuân Dương, phát hiện hôm nay cũng bình thường, ông ta dẫn bà năm ngồi vào chỗ: "Nào, ăn sáng đi."

Ăn sáng xong, nghe thử suy nghĩ của cô ấy xem sao?

Lúc này điện thoại trong phòng khách đổ chuông, má Trương đi tới nghe máy: "Gì cơ? Tới bến tàu rồi sao?

Má Trương chạy chậm tới: "Lão gia, nhị di thái, tam di thái, nhị thiếu gia và đại cô thái thái, đang ngồi thuyền tới ạ, đã tới bến tàu rồi, bảo đi đón ạ!"

Tống lão gia không tin nổi: "Cái gì?"

Tống Thư Ngạn ngủ rất muộn, dậy cũng muộn, hôm nay bị tiếng ầm ĩ dưới tầng đánh thức, anh ta nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mới hơn bảy giờ, làm gì vậy chứ?

Ngồi dậy khỏi giường, khoác áo ngủ vào, đẩy cửa đi tới hành lang cầu thang nhìn xuống phòng khách... chật ních cả sảnh.

Ba di thái thái, một cô thái thái, còn có những em trai cùng cha khác mẹ khác.

Tống Thư Ngạn lắc đầu, thong dong quay về phòng, đánh răng rửa mặt thay quần áo.

DTV

Trong phòng khách, một xe người bước xuống đã ầm ĩ động trời rồi, trước đây cho dù trong lòng ông Tống từng thấy áy náy, nhưng bây giờ bị bọn họ làm ồn như vậy, đã ầm ĩ tới mức tai sắp điếc luôn rồi, ông ta quát: "Câm miệng hết cho tôi, từng người tới một."

Một tiếng quát này, khiến cả đám người tạm thời dừng lại, ông Tống nhìn sang chị ruột ông ta: "Chị cả, chị nói trước đi."

"Lúc vợ em đi, nói rằng bà hai quản lý gia đình, để chị giúp đỡ. Cách vài hôm chị tới xem thử. Mới hơn nửa tháng, bà ba đã cãi nhau với bà hai, nói đồ ăn không ngon, nói không có quần áo mặc, tóm lại bà hai nhà em bạc đãi bà ta." Đại cô thái thái nói: "Thế là chị bảo bà hai đưa sổ sách cho chị xem. Vấn đề cũng không lớn, chỉ là bà ấy không quản lý gia đình nên không biết quý trọng, nửa tháng trước chi tiêu quá tay, tới nửa tháng sau chắc chắn không được. Chị mới bảo bà ai tiêu xài tiết kiệm một chút sống qua ngày."

Đại cô thái thái là quả phụ, người trong nhà cũng đơn giản, đương nhiên không chi tiêu lung tung nhiều như vậy được, bình thường bà ta sống thực sự rất tiết kiệm, cho nên không cho rằng em trai nhà mình cho không đủ.

Tam di thái lập tức phản bác: "Cái gì cơ? Trước đây lúc thái thái còn ở đây, ăn còn ngon hơn nửa tháng trước, muốn một hai bộ quần áo, tuy không hẳn là đòi một lần đã đưa, nhưng lần thứ hai cũng nhất định sẽ đưa, hơn nữa thái thái còn chủ động hỏi chuyện của các con, nhất là có sách vở kiểu mới cần phải đặt hay không, các con có cần thêm quần áo mới hay không, đồ ăn mua cho các con cũng thêm bên ngoài vào. Từ khi cô quản lý, chẳng còn mấy thứ này nữa. Thậm chí muốn tặng quà cho giáo viên, cô cũng không cho."

Nhị di thái không phục: "Chỉ có chút tiền đó, cô còn muốn cái này đòi cái kia, cả một nhà phải dùng như thế, đâu có đủ?"

Ngũ di thái vốn đã khóc đỏ cả mắt, giờ lại ch** n**c mắt: "Lúc tôi mang thai, thái thái còn ở đây, mỗi ngày còn cho người hầm một chén tổ yến. Từ khi chị hai quản lý nhà cửa, tôi không được ăn nữa, kể cả cơm nước bình thường cũng ít thịt hơn nhiều."

"Chẳng phải vẫn là hai món mặn, hai món chay, một canh sao?" Nhị di thái thật sự rất oan, bà ấy lấy sổ sách ra: "Mọi người tự xem đi, mọi người tự xem đi, có được không? Đừng chỉ nói mua thịt trứng cá với tôi, củi gạo dầu muối có cái gì mà không cần tiền chứ?"

"Cái gì mà hai món mặn? Lúc thái thái ở đây một miếng thịt đã bằng hai miếng của chị rồi, lúc thái thái ở đây, trứng gà đâu được tính là món mặn, hơn nữa thực sự không đủ thì có thể thêm vào, cô thì sao? Chỉ có chút ít vậy thôi, không cho thêm nữa. Đến cả tôi và chị tư có thai, cũng không tốt hơn người khác. Người mang bầu như chị tư ăn gì? Chắc trong lòng chị cũng rõ chứ nhỉ?"

Ngũ di thái lập tức phản bác lại bà ấy: "Không sợ không biết của, chỉ sợ khi so của, chị tưởng tôi không hiểu sao? Huống hồ lúc đại thái thái ở đây, đã nói với chị rồi, nếu chị không quản lý được, có thể để tôi làm. Nếu chị cảm thấy những việc này khiến chị quá khó xử, tại sao chị không đưa cho tôi?"

Nghe thấy lời này nhị thái thái tức không có chỗ xả: "Sao tôi lại không quản lý được? Tôi có bớt xén đồng nào sao? Tất cả đều đút tận răng mấy người, dùng cho mấy người hết đó có được không? Nói tôi không tốt thì cũng phải có bằng chứng chứ. Ngày nào tôi cũng vất vả tính toàn ăn mặc sinh hoạt của cả nhà, tốn công tốn sức. Cô tưởng tôi vui lắm à, muốn tôi giao sổ, tôi cũng phải tính cho rõ ràng rồi mới giao. Bà năm, dã tâm cô lớn thật đấy, tưởng tôi không biết sao? Nghe thấy bên ngoài nói lão gia và thái thái đã ly hôn, cô có ý định gì?"

Nhắc tới chuyện này, đại cô thái thái kéo em trai: "Em với vợ em là sao vậy? Tại sao lại ly hôn? Nhà chúng ta có lỗi gì với bà ấy sao? Không đủ tốt với bà ấy à? Bà ấy ầm ĩ làm chuyện mất mặt như vậy. Chúng ta ở Ninh Ba bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngẩng nổi đầu lên rồi."

Tống Thư Ngạn xách vali đi từ trên tầng xuống, nghe thấy đại cô thái thái nói như vậy, nhìn đám người dưới phòng khách rồi nói: "Cô, chúng cháu sống ở Thượng Hải rất tốt, sao mọi người lại không ngẩng nổi đầu lên được?"

Thấy cháu trai cả đi xuống tầng, đại cô thái thái lập tức đi tới: "Thư Ngạn, thằng bé này cháu làm sao thế? Bản thân đã ly hôn rồi, còn ép ba mẹ cháu ly hôn sao? Cháy không nghĩ tới ông bà thương cháu à?"

"Ba mẹ ly hôn, cháu chỉ có thể cho ý kiến, nhưng bọn họ có ly hôn hay không, chắc cô cũng biết rồi ạ, phải là ba cháu đồng ý mới được. Đơn xin ly hôn là tự ba cháu ký, đăng báo nói rõ cũng không ai ép ba cháu đăng, sao cô lại hỏi cháu vậy?" Anh ta mỉm cười nói với đại cô thái thái: "Cô à, mọi người cứ bận ở đây đi, cháu ra ngoài đây. Cháu tới Vân Hải ở vài ngày."

Đại cô thái thái nhìn vali trong tay Tống Thư Ngạn: "Cháu là cháu trai trưởng trong nhà, bây giờ trong nhà có chuyện, cháu cứ chạy đi như vậy sao?"

"Cô không biết đấy thôi, Hải Đông như đi trên băng mỏng, lần tấn công thẳng vào vải Đông Doanh này, là may mắn thoát được, trong vài thập kỷ qua, bao nhiêu nhà máy dệt, đổi chủ rồi đóng cửa. Mấy ngày nay máy in của Cohen vừa vào nhà máy đang sửa lỗi, cháu rất bận." Tống Thư Ngạn nhìn một vòng di thái thái và những em trai thành thật im lặng đứng bên cạnh: "Đây là chuyện của ba và di thái thái của ông thấy, con trai như cháu, sao xen vào chuyện trong phòng của ba cháu được? Nhà chúng ta có đổi xử tốt với mẹ cháu hay không, mẹ cháu có sống tốt hay không, một phần đáp án có thể tìm thấy từ trong sổ sách mấy tháng này."

Vừa là kinh doanh, vừa là chuyện của ba và di thái thái, hai chuyện này đã chặn miệng của đại cô thái thái lại.

Người cả một phòng nhìn Tống Thư Ngạn đi ra ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, má Trương đã đi tới: "Lão gia, nếu mấy ngày này thiếu gia không ở nhà, vậy thì tôi không hầu hạ ở đây nữa, có việc gì ông cứ tìm má Lưu."

Nhìn má Trương quẳng gánh mặc kệ, Tống lão gia lên tiếng: "Má Trương..."

"Nói kiểu gì vậy?" Đại cô thái thái không chịu nổi nữa: "Có còn quy củ không vậy? Rốt cuộc ai là chủ ai là tớ?"

"Chắc cô thái thái quên rồi nhỉ, tôi là người hầu hồi môn của nhà họ Chu, nhiều năm vậy rồi, tiền lương vẫn nhận từ thất tiểu thư, thất tiểu thư là chủ mẫu của nhà họ Tống, tôi quản lý gia đình ở Thượng Hải giúp bà ấy, thất tiểu thư không còn là chủ mẫu nhà họ Tống nữa rồi, đại thiếu gia vẫn là con trai của thất tiểu thư, tôi ở đây phục vụ đại thiếu gia, tiện thể nấu bát mì Dương Xuân cho chồng cũ của thất tiểu thư mà thôi. Đại thiếu gia không sống ở nhà, tôi ở đây phục vụ ai? Phục vụ chồng cũ của thất tiểu thư với di thái thái của ông ấy sao?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 284



Chồng bà ta là quản sự ở Hải Đông, vấn đề là Hải Đông bây giờ do đại thiếu gia quản lý, lão gia có không vui, còn bảo thiếu gia đuổi ông chồng nhà bà đi được sao? Má Trương vốn không sống ở đây, bèn cất bước rời đi luôn.

Lời này khiến ông Tống co giật khóe miệng, đại cô thái thái tức tới đầu bốc khói, mấy tháng nay bà ta vất vả chèn ép đám yêu tinh trong nhà giúp em trai, ba ngày trước, vốn dĩ ngũ di thái và tam gia thái đã ầm ĩ với nhau vì nhị di thái chi tiêu quá ít cho mọi người rồi, ai ngờ tam di thái và nhị di thái đánh nhau, tam di thái bất cẩn đụng vào ngũ di thái, ngũ di thái ngã ra đất, sảy luôn đứa con, hai người này lại không đối phó được. Đúng lúc bà hai nhân chuyện này chèn ép tam di thái, bảo rằng phải nói chuyện này với lão gia, nói bà ấy bây giờ cô cùng vênh váo.

Không ngờ tam di thái ở bên ngoài biết được ngũ di thái lén ra ngoài mua thuốc phá thai, đầu óc nhỉ thông minh của tam di thái lập tức thông suốt. thái thái và lão gia đã ly hôn, trong mấy người bọn họ, nhị thái thái xuất thân nhà lành có con trai con gái, mình sinh ba người con trai, bà năm thì là một sinh viên, trông lại còn đẹp. Chỉ có ba người bọn họ có hy vọng lên làm chính thất thôi, sau khi lên làm chính thất con cái đều là chính thất thái thái sinh, thế thì khác đi rồi!

Quay về tam di thái chửi mắng ngũ di thái, chửi là đồ hồ ly tinh suy nghĩ ranh ma lắm, chẳng phải muốn phá thai, để sớm ngày đi quyến rũ đàn ông? Lấy được cái ghế thái thái này sao?

Ngũ di thái bị bà ấy nói trúng tim đen, chỗ lợi hại của yêu tinh này là dám làm dám nhận, dứt khoát thu dọn đồ đạc chạy tới Thượng Hải.

Lúc này nhị di thái nôn nóng, kéo đại cô thái thái bảo con trai đi cùng, muốn chạy lên Thượng Hải, tam di thái sợ mình không ở đó, tất cả lỗi lầm của bà hai với bà năm đều đẩy cho bà ấy, hai người được lợi, thế là cũng chạy tới Thượng Hải. Không kịp đi tàu lửa, chỉ đành ngồi thuyền tới.

DTV

Đại cô thái thái bị đám yêu tinh trong nhà em trai tra tấn như vậy, bà ta say thuyền, nôn cả một đường, tới bây giờ vẫn còn khó chịu, lại gặp phải người hầu nóng tính như vậy, không thở nổi, mắt trợn lên ngất xỉu ra đấy.

Nhìn thấy đại cô thái thái ngất xỉu, tất cả mọi người đều bị dọa sợ, Tống lão gia bế chị cả nhà mình đi lên xe ô tô, chạy tới bệnh viện giáo hội.

Lão gia vừa đi, tam di thái nghẹn hơi, nghĩ thấy con yêu tinh còn dám tự ý bỏ chạy, bèn vươn tay ra tát ngũ di thái một cái: "Đồ hồ ly tinh, lén chạy lên Thượng Hải, tố cáo cơ à?"

Ngũ di thái lao tới giật tóc tam di thái, tát một bạt tai: "Ai là hồ ly tinh? Ai là hồ ly tinh? Tôi đường đường là con gái nhà tử tế, một nữ sinh cấp ba, sao lại là hồ ly tinh? Nói tới hồ ly tinh lẽ nào không phải là cái loại hát kinh kịch như bà sao?"

Tam di thái bị bà năm đè ra đánh, trong lòng nhị thái thái vui vẻ, mấy ngày nay bà ba nhảy nhót đủ rồi, bà ấy là người gây sự nhiều nhất, lần trước còn kéo rụng một mảng da đầu của bà, bây giờ tóc còn chưa mọc hết. đương nhiên nhị di thái sẽ không khuyên gì, để mặc bà năm đánh.

Ngũ di thái là con gái phía bắc, dáng người cao ráo hơn tam di thái nhiều, mà còn là cô gái mười tám mười chín tuổi, tay rất có lực, một người hơn ba mươi như tam di thái, nuôi trong nhà nhiều năm như vậy, làm gì phải đối thủ của cô ấy.

Tam di thái bị đánh như vậy, nhân cơ hội lăn lê trốn ra ngoài, chạy tới cửa biệt thự nhà họ Tống hét: "Cứ mạng... cứu... tôi!"

Vụ án g.i.ế.c chồng tại biệt thự nhà họ Hồng vẫn còn chưa phá được, phóng viên vẫn còn đang theo dõi đưa tin, đăng một chút còn hơn không, không ngờ lại thấy một người phụ nữ mặc sườn xám bằng lụa chạy ra khỏi biệt thự nhà Tổng ở đằng sau, hô to kêu cứu.

Đây đúng là tin tức không cần tốn công vẫn có được, dù gì nhà họ Tống bây giờ cũng là khách quen trên báo, chủ đề cũng hot hơn nhà họ Hồng nhiều...

Đại cô thái thái nôn rất dữ, buổi sáng lại không ăn gì, còn nổi trận lôi đình nên mới vừa lên xe đã tỉnh, vì không lay chuyển được em trai nên chỉ đành đến bệnh viện Tây Dương khám một chuyến.

Bà ta thấy gần đây em trai thật gầy mà đau lòng, song cũng muốn oán trách cái tên không nên thân, đã sống gần nửa đời người lại chẳng hiểu chuyện này.

"Em đấy! Cái đám trong nhà làm cái gì thế không biết?" Đại cô thái thái giận sôi máu: "Ngày nào cũng gà bay chó sủa, bà ba chuyên môn làm nhà cửa xào xáo, ngày nào không gây chuyện thị phi thì sống không nổi à. Vừa đòi ăn vừa đòi mặc, em nói phụ nữ nhà người ta, bình thường chồng mình không ở nhà mà ăn mặc hoa hòe lộng lẫy làm cái gì? Thứ yêu tinh bà năm kia cũng xảo trá đầy mình, cùng một giuột với bà ba. Còn bà hai suốt ngày chỉ nghĩ đến bản thân, hận không thể lau được chút dầu từ tám trăm đồng tiền kia. Quản lý đám yêu tinh nhà em ba bốn tháng mà chị đã muốn mất nửa cái mạng già. Trước kia cứ không hiểu vì sao vợ em không thể quản lý nhà cửa êm ấm, tốt xấu gì chồng vẫn còn đó, không giống chị thủ tiết nhiều năm. Qua mấy tháng nay xem như chị đã hiểu rồi, chị thủ tiết còn sống thoải mái hơn vợ em."

Tống lão gia cúi đầu, nghĩ tới nghĩ lui, đúng vậy! Nếu ông ấy chết, mấy năm nay Minh Ngọc còn có thể sống thoải mái hơn một chút.

Chỉ là ông không hiểu lắm: "Chẳng phải em để lại rất nhiều tiền cho bọn họ rồi ư? Một công nhân ở Thượng Hải lương một tháng cũng chỉ có mười lăm tệ, thành phố Ninh chúng ta ở nông thôn, trong nhà có ruộng, có thôn, gạo thóc và rau dưa không cần tiêu tiền, thậm chí một phần gà vịt cũng không cần mua, tổng cộng có ba mươi người, thêm mấy đứa trẻ, đến thanh minh, cuối năm, trung thu tháng tám vân vân em đều cho thêm, sao lại không đủ chứ?"

"Ban đầu chị cũng không hiểu! Sao nhà chị còn tiết kiệm được nhiều hơn. Chờ đến khi lật xem sổ sách, ở chung với mấy cục cưng kia của em thật mới biết, các cô ta thật sự xem mình là vàng ngọc, một lúc đòi tổ yến, một lúc đòi bong bóng cá, hôm nay sườn xám, ngày mai mua phấn, ngày mốt mua trang sức. Bọn họ đòi năm ba lần, vợ em cũng phải mua một lần, nếu không, cục cưng của em sẽ tủi thân, chẳng phải em cũng sẽ không vui, em dâu lại là người thành thật, mua cũng không thể bên nặng bên nhẹ, thế là ai cũng có phần. Mua một lần tốn bao nhiêu, em có biết không?"

"Không đúng! Lần nào em trở về, bọn họ cũng nói ở quê chẳng có gì cả. Em đã mua cho cả rồi, một năm mua hai ba lần còn chưa đủ à? Còn đòi Minh Ngọc mua?" Vấn đề là mỗi lần ông ấy trở về, cả ngày bà ba nói không có thứ gì đeo, không quần áo mặc, đại thái thái không may quần áo cho mình, sau đó ông ấy còn mua, mua, rồi mua cho bọn họ mấy cái để bù đắp. Trong khi đó hỏi Minh Ngọc muốn mua gì? Bà ấy chỉ luôn nói: "Tôi có rồi, không cần!"

Bao nhiêu năm nay, chỉ có một lần duy nhất đi mua trang sức với bà ấy, là lúc mua sính cho con dâu, lúc mua ông muốn trả tiền, nhưng bà nhìn ông rồi nói: "Ông định bù tiền mua đồ cho vợ của Thư Ngạn và vợ của Thư Hoa luôn ư? Lấy tiền của tôi mua thôi, tôi chỉ có một đứa con trai, dù ít hay nhiều cũng là cho hai vợ chồng son bọn nó."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 285



Tống lão gia nhìn bà ấy bỏ ra mấy ngàn đại dương ra mua đồ mà không chớp mắt một cái, lúc ấy còn nghĩ, của hồi môn của bà là của của bà, nhưng Thư Ngạn khác Thư Hoa khác, ông ấy cũng mua hai bộ trang sức cho con dâu, mặc kệ con dâu có biết hay không, tóm lại là cha mẹ chồng không thiên vị, ai cũng thương con dâu.

Nhớ tới con dâu, ông ấy lại nhớ tới lời Tiểu Du nói với mình trong lần đưa bà năm về quê, lần đó Minh Ngọc vì để bà ba không quậy mà cho năm mươi đồng đại dương tới Hàng Châu, lúc ấy chỉ cảm thấy bà ba không hiểu chuyện, bây giờ đã biết, mấy cái thứ kia làm Minh Ngọc ngột ngạt từng giây từng phút.

Thảo nào Minh Ngọc muốn ly hôn, bây giờ sắc mặt trở nên rất tươi tắn lắm, ngay cả tóc bạc cũng biến thành đen, tất cả đều là do đám xúi quẩy ông ấy rước về gây ra.

Đại cô thái thái là người ở góa, bao nhiêu năm nay không mua mấy thứ này. Bà cười lạnh: "Hừ! Mấy cục cưng kia của em vừa thiển cận vừa không có đầu óc, có thể moi được chút nào thì hay chút ấy, em cho rằng bọn họ đòi em được thì sẽ không đòi vợ em sao? Ngoài ra, còn có mấy đứa nhỏ cảm mạo ho khan này nọ, lúc thằng nhóc Thư Hoài nhà em còn ở trong bụng mẹ, mỗi tháng đã phải tốn bốn năm chục tệ đại dương. Có phải em cảm thấy bốn, năm chục tệ đại dương không nhiều? Nhưng con cái em đông, trong nhà nhiều người, chuyện này một chút, chuyện kia một chút, gom lại thành ra không ít. Chị nói với em, một ngàn tệ đại dương thật sự đủ tiêu một tháng, mấy tháng đó đa phần là vợ cậu bù tiền vào. Chị không biết sao cô ấy lại không nói với em? Chẳng lẽ nói ra em còn không cho?"

Bác sĩ người nước ngoài đang kiểm tra sức khỏe cho chị mình, Tống lão gia nhớ lại ban đầu Minh Ngọc cũng có nói với ông một ngàn tệ không đủ dùng, ông lại nêu ví dụ cho bà ấy, phụ nữ trong nhà ông chủ Hạng đều tự thêu thùa may vá quần áo, hơn nữa chưa bao giờ lãng phí. Sau đó, bà ấy không nói nữa. Ông bèn cho rằng đã giải quyết được rồi, không ngờ cách bà giải quyết chính là lấy của hồi môn của mình bù vào? Chẳng lẽ Tống Thế Phạm ông còn thiếu chút tiền ấy, phải dùng tiền của vợ mình để nuôi vợ lẽ? Vấn đề là quả thật vợ mình đã từng nhắc tới, nhưng ông không đưa.

Chị cả còn chưa kiểm tra xong, bà Trương đã thở hồng hộc chạy vào, thấy Tống lão gia lập tức kêu lên: "Lão gia, bà nhỏ của ông bị bắt đến phòng tuần bộ rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Tống lão gia hỏi.

Bà Trương cong eo thở phì phò, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Sao tôi biết đươc? Tôi đang tháo chăn giặt ở nhà, má Lưu tới nhà tôi nói tam di thái và ngũ di thái đánh nhau, nhị di thái ở bên cạnh xem đến vui vẻ cũng không biết khuyên một tiếng, Tam di thái kêu cứu mạng, người ta cứu bà ấy đến phòng tuần bộ luôn rồi, bây giờ người của phòng tuần bộ tới nhà, người đánh nhau và người xem đánh nhau lại co đầu rụt cổ."

Tống lão gia hai đầu không rảnh lo, chỉ có thể bảo: "Bà Trương, bà ở lại đây với đại cô thái thái, tôi đi xử lý vụ này."

Tống lão gia nói xong định cho chút tiền, bà Trương lại nói: "Tôi có rồi."

"Được!"

Tống lão gia chạy ra ngoài, kêu tài xế Đường lái xe đưa ông về nhà trước.

Chuyện nhà họ Hồng mới qua mấy tháng, sau lưng bọn họ là nhà giàu, cũng là di thái thái bị bắt đến phòng tuần bộ, lần này không phải lão gia bị hạ độc chết, nhưng ai cũng muốn biết lần này tới lượt người nào gặp chuyện?

Ngoài cửa đầy người tụ tập hóng chuyện, tài xế Đường liều mạng bóp kèn, vệ sĩ của nhà họ Tống chạy đến dạt người ra mới có đường cho xe chạy vào.

Tống lão gia từ xe trên bước xuống, vừa bước vào nhà, bà năm đang khóc sưng mắt lập tức nhào tới, tiếp tục dâng nước ngập Kim Sơn*: "Lão gia... Là chị ba đánh em trước em mới đánh lại, còn ác nhân cáo trạng trước, rêu rao chuyện xấu trong nhà ra bên ngoài."

*Bạch Xà dâng nước ngập Kim Sơn Tự

Tống lão gia đẩy bà năm ra. Thu nhập một tháng của cảnh sát tuần bộ còn ít hơn công nhân trong nhà máy, cảnh sát nọ vì muốn kiếm chát mà lâng la đi tới nói: "Tống lão gia, Tam di thái trong nhà ngài chạy tới phòng tuần bộ báo án nói có người muốn đánh c.h.ế.t bà ấy, chúng tôi đã nhận vụ án này rồi. Bây giờ cũng chỉ đến để tìm hiểu chút tình huống mà thôi."

Tống lão gia cho mấy cảnh sát mười tệ đại dương uống trà, đây vốn dĩ là người trong nhà cãi nhau, không coi là chuyện lớn, lúc lên xe của phòng tuần bộ thì thấy bà ba mặt xanh xanh, tím tím, tóc như tổ chim.

Bà ba nhìn thấy ông Tống cũng tủi thân không chịu nổi: "Lão gia, tôi sắp bị bà năm đánh c.h.ế.t rồi."

Tống lão gia không nói gì, chỉ dẫn bà ba ra khỏi phòng tuần bộ, lên xe, bà ba còn đang khóc: "Lão gia..."

"Cái đệt mẹ nó!" Lần đầu tiên Tống lão gia chửi tục tiếng bản địa của người Ninh: "Sao mấy bà không đánh tiếp đi? Đánh chết, tôi quấn chiếu rách ném xuống sông Hoàng Phố."

Trước giờ bà ba chưa từng thấy Tống lão gia đáng sợ như vậy, cuộn tròn trong xe không dám hó hé gì nữa.

Chờ bọn họ lên xe về đến nhà, trước cửa Tống công quán đã bị bao vây chật như nêm cối, xe chạy vào nhà họ Tống, ngũ di thái sợ mình bị chụp mũ cái tội cậy sủng mà kiêu, muốn đánh c.h.ế.t Tam di thái nên đã gọi phóng viên tới để giải thích đầu đuôi ngọn ngành, mà điểm quan trọng nhất chính là Tam di thái tức giận mắng Nhị di thái rằng tám trăm đồng đại dương khiến mọi người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sau khi hai người kia cãi nhau, lúc ấy mình đã có thai sắp năm tháng đến khuyên can, bị Tam di thái đẩy ngã xuống đất đẻ non mới kết oán.

Nhị di thái lại không muốn gánh cái tội danh khiến mọi người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm này đâu, đương nhiên là có lời muốn giãi bày: "Lão gia chỉ cho bấy nhiêu đó, tôi cũng chẳng có cách nào, một nhà ba mươi nhân khẩu phải ăn phải mặc, tám trăm đại dương làm sao mà đủ? Trước kia lúc còn thái thái là một ngàn đại dương! Cũng đâu có đủ..."

Tống lão gia vừa vào cửa đã nghe trúng câu này, rống lên: "Im miệng!"

DTV

Tất cả mọi người không ai dám nói tiếp nữa, Tống lão gia nhìn vệ sĩ trong nhà: "Ai cho các người thả bọn họ vào?"

Vệ sĩ không dám nói gì, chẳng phải di thái thái cho bọn họ vào sao? Nếu có bà Trương ở đây, đương nhiên bà ấy quyết đoán không nói hai lời. Không có bà Trương, má Lưu là người hay lưỡng lự, dù sao má Lưu cũng chỉ là một bà già bình thường mà thôi.

Tống lão gia đuổi phóng viên ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này hận không thể tiễn hết đám người này đi.

Một đám phụ nữ không có đầu óc, tốt xấu gì Thư Hoa cũng từng được ông cho đi học nhiều năm, vậy mà cũng không biết suy nghĩ? Tống lão gia đá con trai: "Mẹ kiếp mày không khuyên can mà còn hùa theo bà ấy?"

Thật oan uổng cho tống Thư Hoa, anh ta chỉ là con cháu, mẹ kêu tới Thượng Hải thì cũng chỉ có thể tới. Dù sao mẹ mình cũng không biết đường đi, huống chi còn có đại cô mẫu chưa bao giờ ra khỏi cửa.

"Con..."

Tống Thư Hoa chưa kịp giải thích, Tống lão gia đã cầm gậy nện lên người anh ta, Tống Thư Hoa chỉ có thể nghiêng người tránh.

Nhị di thái thấy con trai bị đánh, chạy qua bảo vệ: "Lão gia, Thư Hoa có làm gì sai đâu? Nó chỉ chạy đi Thượng Hải một chuyến với người mẹ không bước chân ra khỏi nhà bao nhiêu lần là tôi thôi, nó sai chỗ nào? Lão gia ghét nó, cho nên muốn đánh c.h.ế.t nó sao?"

Bà hai nước mắt đầy mặt ngửa đầu nhìn Tống lão gia, Tống lão gia nhìn gương mặt đã lớn tuổi vẫn thanh tú như trước kia, nhớ tới năm đó vì theo đuổi người này mà thuê nhà cách vách, trèo tường đi tìm. Những chuyện năm xưa hiện lên rành rành trước mắt, cây gậy trên tay không đánh xuống nổi nữa, đúng vào lúc này, trong đầu ông bỗng vang lên một câu của Minh Ngọc: "Hai người giống như hai con dòi lớn uốn éo."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 286



Tống lão gia lập tức ghê tởm, ném cây gậy đi, suy sụp ngồi xuống: "Vì sao các người lại tới Thượng Hải? Có chuyện gì không thể chờ tôi trở về rồi nói sao?"

Tất cả mọi người nhất trí nhìn về phía bà năm, ngũ di thái cũng đau lòng, bà đã gửi cho ông Tống bao nhiêu bức điện báo, lại chẳng có một lời hồi âm, mặc kệ nguyên nhân sinh non là gì, ông cũng nên gửi thư về dặn dò bà dưỡng sức cho khỏe, sau này sẽ có lại đứa khác mới đúng, nhưng mà không có. Sau đó mọi chuyện lớn tới mức này, bà có thể không tới sao?

"Lão gia..." Trước kia, bà sắp khóc là lão gia sẽ đau lòng ngay, lần này có thể dùng chiêu cũ hay không cũng phải dùng.

Quả nhiên, Tống lão gia thấy vẻ mặt như vậy đầu lập tức đau muốn vỡ: "Đừng gào nữa, tôi còn chưa có c.h.ế.t đâu! Sắp bị các người hành c.h.ế.t rồi."

Lúc này, bà Trương dẫn đại cô thái thái vào, bà Trương vừa vào nhà đã chạy xuống bếp nói với má Lưu: "Má Lưu, kêu nhà bếp làm cho mỗi người một bát mì Dương Xuân."

Mì Dương Xuân chỉ có mì và nước lèo, đôi khi cho thêm rau, trứng

Trên đường đi, bà Trương đã nghe đại cô thái thái nói, bọn họ đi vội vã, đại cô thái thái ói suốt dọc đường, những người khác xuống thuyền rồi cũng chưa ăn gì, nên bà trở về trước kêu người làm chút đồ ăn cho bọn họ.

Bà Trương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Làm một quả trứng trần, không phải cho tất cả, chỉ cần một quả thôi."

Trong phòng khách, Đại cô thái thái ngồi xuống, thấy trên mặt Thư Hoa có vệt đỏ bị đánh, hỏi Tống lão gia: "Em đánh Thư Hoa làm gì?"

"Nó không biết khuyên mẹ nó." Tống lão gia nói.

"Phi! Em cho rằng Thư Hoa là cái thứ nhà em à? Cha mẹ nói đúng em không nghe, sau ót mọc xương phản nghịch, người vợ đứng đắn của mình lại không cần, đi ra ngoài rước một ổ lung tung như vậy về nhà? Đứa nhỏ Thư Hoa này em kêu nó làm một nó không dám làm hai, mẹ nó kêu đi cùng đến đây, chẳng lẽ còn có thể không đi?"

Tống lão gia bị chị cả mắng, tự biết đánh oan cho Thư Hoa, chỉ là vẫn cãi chày cãi cối: "Mấy hôm nay, em và Thư Ngạn bận chuyện làm ăn tối tăm mặt mày, các người không thể yên tĩnh một chút à?"

Bà Trương kêu người bưng mì lên: "Đại cô thái thái, dọc đường thái thái không ăn được gì, tới ăn một chén mì đi!"

Đại cô thái thái đúng là đói bụng thật, đi đến bàn ăn, ngồi xuống chỗ bà Trương chỉ, mấy bát mì trên bàn, chỉ có bát của bà có thêm trứng, đại cô thái thái hỏi Tống lão gia đang đi qua: "Có phải Hải Đông không ổn không?"

"Hải Đông rất tốt."

Tống lão gia nhìn thoáng qua bà Trương đang định lui xuống, lại không thể nói trong lòng bà Trương rằng bát mì Dương Xuân cho mình đã chui vào bụng chó rồi, ông Tống quay đầu nhìn mấy người kia: "Thích ăn thì ăn."

Ngũ di thái không đói, những người khác đều đói bụng, Tam di thái mang cái đầu tổ chim đi tới bưng bát mì Dương Xuân lên...

Tống lão gia đã ăn sáng rồi, hơn nữa gần đây đám người ngày càng làm ông nghẹn muốn chết, từ khi Minh Ngọc muốn ly hôn, ông ấy biết mình là tên khốn, nhưng mỗi lần lại làm tên khốn là ông có nhận thức mới về bản thân.

Ăn được hai đũa mì thì ông buông đũa, hỏi Nhị di thái: "Ở Thượng Hải bao ăn ở, cho nên tiền công của người giúp việc là bốn đến năm đồng tiền một tháng, ở thành phố Ninh chỉ có ba tệ, tiền cơm của người giúp việc ở Thượng Hải là ba tệ, ở thành phố Ninh tôi cũng tính ba tệ cho bà, như vậy mỗi người là sáu tệ, hai mươi ba người giúp việc, dù tính trừ hao tiền may quần áo, vị chi cùng lắm một tháng cũng chỉ tiêu hai trăm đồng tiền, dù sao cũng không phải tháng nào cũng may đồ. Còn lại sáu trăm tệ, Thư Hoa quản lý ruộng đất trong nhà, mỗi tháng lãnh thêm hai trăm đại dương, Thư Bình đi học ở Hàng Châu, mỗi tháng tính khác."

DTV

"Hai khoản này, dù cả nhà vợ con Thư Hoa toàn ăn trong sáu trăm tệ này, tính tới tính lui từ già đến trẻ có mười ba người, một người bốn năm chục đại dương còn chưa đủ xài? Các người có biết tiền lương của một quản lý ở Thượng Hải một tháng được bao nhiêu không? Ba mươi lăm! Công nhân thì chỉ mười lăm tệ. Người ta còn phải thuê nhà, phải nuôi vợ con, nuôi cả gia đình! Sao tới các người lại không đủ rồi?"

Tam di thái với gương mặt xanh tím, hừ cười: "Đúng vậy! Sao lại không đủ nhỉ? Chẳng phải trước kia còn nói, một sợi dây chuyền trong sính lễ mà thái thái cho đại thiếu nãi nãi đã năm ngàn đại dương, còn không phải bòn rút từ chi phí hằng ngày ra. Sao tới lượt cô lại không sơ múi được gì rồi?"

Nhị di thái kêu oan: "Tôi nào biết thái thái cho thiếu nãi nãi sợi dây chuyền năm ngàn gì, chẳng phải chị ba nói với tôi cái gì mà Tutti Frutti, hiệu Ca gì đó, tận năm ngàn tệ, cô ấy nói là tiền thái thái làm quản gia dư ra được hay sao."

*Cartier

Tống lão gia nghe vậy tức giận trừng bà ba, nếu không phải ông chưa bao giờ đánh phụ nữ thì đã tát bà ta một cái rồi, ông hỏi: "Tất cả trang sức của thái thái đều là của riêng bà ấy, mẹ kiếp tôi chưa từng mua một món nào. Sính lễ bà ấy cho con dâu là tiền lấy từ của hồi môn của Minh Ngọc. Bà cho rằng bà ấy vào cửa chỉ mang theo cái thân trần như bà à?"

Nhị di thái lấy ra mấy quyển sổ sách trong túi: "Lão gia, lúc ấy tôi không cách nào trang trải bằng tám trăm tệ, đại cô thái thái kêu tôi xem lại thông lệ cũ, tôi mới tìm sổ sách năm trước và nửa đầu năm nay, năm trước Đại thái thái phải bù hơn tám trăm đại dương vào, nửa đầu năm nay bởi vì em năm trở lại mà bù vào dữ hơn, đã khoảng một ngàn đại dương, dù sao lão gia tự mình xem đi."

Nhị di thái đưa sổ sách cho Tống lão gia, trên đó là chi tiêu mà A Phương ghi chép lại. Vợ của Thư Hoa dưỡng thai tuy phải chi tiêu nhiều hơn một chút, nhưng cần phải vậy.

Trái cây tươi của Ngũ di thái, ông có nhớ chuyện này, khi đó bà năm không ăn được, ông vì dỗ mà kêu người mua các loại trái cây hiếm có về cho bà. Còn sườn xám, vòng tay mạ vàng của bà ba cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhà bình thường sẽ không tiêu những món tiền này, lại cứ như vậy ném tiền đi, hơn nữa còn là một khoảng lớn, mấy tháng ông về nhà còn tốn gấp bội, mấy bữa tiệc rượu mà ông ăn uống đều là rượu ngon đồ ăn sang, sau khi lật xem mấy tháng, ông Tống khó hiểu hỏi: "Sao trong sổ sách không có chi phí của thái thái?"

"Tôi hỏi người giúp việc trong viện thái thái mới biết, cô ta nói, trong viện của thái thái bọn họ ngoài ba bữa cơm mỗi ngày ra, những chi phí còn lại không tính vào tiền chung, đều là thái thái tự bỏ ra." Nhị di thái tủi thân nói: "Thì ra thái thái dùng một ngàn đại dương cũng không trang trải đủ, đến phiên tôi làm chủ gia đình ông còn giảm mất hai trăm tệ, kêu tôi làm sao xoay sở đủ?"

Thì ra trước giờ ông chưa từng tiêu một đồng nào cho người vợ mà mình cưới về, gầy dựng sản nghiệp lớn như còn phải ăn của vợ, dùng của vợ? Còn ngày nào cũng làm bà ấy ngột ngạt, còn mẹ kiếp có mặt mũi hỏi bà ấy tiền đi đâu hết rồi?

Tống lão gia lật xem kỹ sổ sách, trừ khoản cho con cái, thì bà ba dùng nhiều nhất, chìa tay với Minh Ngọc nhiều nhất, ông nhìn sang bà ba: "Có thể lột được đồng nào từ thái thái thì lột, đúng không?"

Tam di thái bối rối, rưng rưng nước mắt nói: "Không phải..."

"Không phải cái gì?" Tống lão gia ném sổ sách xuống trước mặt bà: "Mở to mắt nhìn đi."

Tam di thái nhận lấy sổ sách, nức nở, không dám lật xem.

Ngũ di thái thấy Tam di thái bị lão gia mắng, yên tâm nói: "Lão gia, chị ba cả ngày..."

"Cả ngày cái gì?" Tống lão gia nhìn chằm chằm ngũ di thái: "Cô cũng cùng một giuột thôi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 287



Ngũ di thái bị Tống lão gia mắng, không dám nói gì nữa.

Chờ bọn họ ăn xong, Tống lão gia kêu một tiếng: "Má Lưu!"

Má Lưu đi tới, Tống lão gia nói: "Đưa đại cô thái thái và mấy di thái thái, cậu hai về phòng."

"Vâng."

DTV

Tống lão gia đau đầu ngồi dưới lầu, lấy sổ sách qua xem lại, nhìn qua đều là những khoản tiền nhỏ, Minh Ngọc cũng không phải hiền đến nổi hỏi là cho, nhưng hỏi ba lần bốn lượt cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, cho nên có những khoản bù vào không coi là nhiều.

Ngẫm lại mấy ngày nay đến thăm Minh Ngọc, thấy bà đang yên tĩnh thuê thùa, bản chất bà ấy là một người yên lặng dịu dàng, không thích hợp bị những việc vặt vãnh quấy rầy, một mình lẳng lặng ngồi đó vẽ tranh thêu hoa, một tách cà phê, một ly trà, một buổi chiều. Ông lại ép bà trở thành thái thái quản lý việc nhà, phí hoài hơn nửa đời người vì ông và đám phụ nữ kia.

"Cút ra khỏi đây, đây là phòng tôi!"

"Lão gia kêu tôi ở, chị có giỏi thì nói với lão gia đi."

Trên lầu vang lên tiếng cãi nhau của bà ba và bà năm, Tống lão gia lấy lại tinh thần, lên lầu xem thử, thì ra là bà năm đang ở phòng mà bà ba thường ở, bà ba cãi vả kêu bà năm nhường.

Vì chút chuyện vặt mà hai người có thể cãi nhau đến mức này? Thảo nào Minh Ngọc mua trang sức mạ vàng cũng phải mỗi người một cái, không thiên vị ai.

Hai người thấy lão gia đi lên thì không cãi nữa, Tống lão gia nhìn hai người phụ nữ đứng trước cửa phòng cách vách phòng ông, nhớ lại ngày ấy Minh Ngọc còn chẳng buồn liếc mắt căn phòng này, trầm giọng nói: "Má Lưu, kêu ngũ di thái sửa soạn đồ, dọn tới phòng cho khách ở tòa phụ."

Tam di thái mỉm cười, Tống lão gia liếc bà: "Bà cũng đến phòng cho khách ở tòa phụ."

Nói chung là đối xử bình đẳng!

Chờ má Lưu đem xếp mọi người ở phòng cho khách xong, đến hỏi: "Lão gia, bà Trương không ở đây, tôi không biết khẩu vị của các di thái thái, không biết phải làm đồ ăn thế nào?"

"Mì Dương Xuân, mì Dương Xuân hết, bữa nào cũng ăn mì Dương Xuân cho tôi." Tống lão gia nói, ông đã ăn mì Dương Xuân mấy tháng rồi, sao mấy người bọn họ lại không ăn được?

Tống lão gia thấy má Lưu sắp đi xuống lầu, nghĩ rồi lại nói: "Má Lưu, các bà thì ăn như cũ."

"Hiểu rồi. Bình thường ngài ăn mì Dương Xuân, chúng tôi ăn mì thịt hầm." Má Lưu là người thật thà.

Tống lão gia: "..."

Nói chung, Đại cô thái thái vẫn đau lòng em trai nhà mình, xuống lầu ngồi cạnh ông: "Thế Phạm, chị khuyên em nên nhanh chóng sắp xếp cho bầy yêu tinh kia, sau đó lập tức đón Minh Ngọc trở về, sau này hai vợ chồng sống cho tử tế, đừng để tuổi này rồi còn khiến chị nhọc lòng vì hai đứa. Để cha mẹ nằm dưới đất cũng yên tâm."

"Chị cả, chị đừng nghĩ nhiều nữa. Minh Ngọc sẽ không trở về đâu, em nào còn mặt mũi xin bà ấy trở về."

"Nói cái gì vậy chứ? Em chịu sửa đổi, dẫu sao nửa đời sau của em ấy vẫn phải có nơi nương tựa, có người đàn ông bên cạnh không tốt sao? Tuy rằng em có hơi hồ đồ, nhưng lòng dạ không xấu, cha mẹ đối xử với em ấy cũng tốt, có một số việc, em chỉ không biết mà thôi, cô ấy cần gì so đo như vậy? Lại nói đàn ông ấy mà..." Đại cô thái thái nói một tràng dài.

Trước kia chị cả nói như vậy chắc chắn ông sẽ cảm thấy rất đúng, còn bây giờ? Chỉ cảm thấy chị cả càng nói càng quá đáng. Có lẽ đây là suy nghĩ của đàn ông sau khi nghĩ thông suốt.

"Bây giờ Minh Ngọc rất tốt, bà ấy có Thư Ngạn và Tiểu Du chăm sóc, có nơi nương tựa, căn bản không cần em. Chị cả à, chúng ta cũng đừng đến quấy rầy làm chi. Chiều nay chị ở nhà ngủ một giấc. Em còn phải đến nhà máy một chuyến."

Tống lão gia dặn dò vệ sĩ trong nhà, ai nói cũng không cần nghe, không được cho bất kỳ kẻ lung tung nào vào, cuối cùng bồi thêm một câu: "Bà Trương trở về thì nghe bà Trương."

Tống lão gia lên xe, vừa nhớ đến gương mặt người c.h.ế.t kia kia của bà Trương là hận bản thân mẹ kiếp nó hèn, căn nhà lớn như vậy, người đáng tin nhất lại là bà Trương không hề thích ông mà Minh Ngọc để lại.

Ông đến nhà máy Thân Minh đón ông chủ Hầu cùng đến nhà máy Hải Đông, vừa nhập rất nhiều máy in Cohen, ông Tống dẫn ông chủ Hầu đi xem thử, lúc thuê đã nói rõ, trên thực tế cũng là đi nước cờ chống lại nhà máy vải Đông Doanh.

Nhà máy sản xuất in và nhuộm Hải Đông, ngoài in hoa văn trên vải, còn chuyên nhuộm chỉ, chỉ đó dùng để dệt màu, ví dụ như vải sọc, vải caro, khu xưởng vô cùng rộng lớn.

Ông chủ Hầu Đi theo ông chủ Tống vào Hải Đông, tuy rằng trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc nhuộm gay mũi, nhưng vẫn nhìn ra xưởng nhà mình chênh lệch với Hải Đông, khu xưởng của Hải Đông sạch sẽ, chỗ nào cũng có biển báo hướng dẫn, còn có biển cảnh báo, ví dụ như tấm biển trước mắt viết 'Nguy hiểm, đường dành cho hàng nặng'.

"Thư Ngạn và Tiểu Du bàn bạc làm biển báo, bây giờ chỉ cần công nhân vừa vào Hải Đông sẽ được cho làm quen với những biển báo đó trước, làm như vậy quả thật gần đây ít xảy ra tai nạn lao động hơn."

Ông Tống dẫn ông chủ Hầu đến phân xưởng máy in ấn, ống lăn mực máy in đang hoạt động, phát ra tạp âm chói tai, hai người đi qua, cuối cùng ông chủ Hầu cũng gặp được Tiểu Du trong truyền thuyết.

Tần Du mặc quần túi hộp đứng song song với Tống Thư Ngạn xem máy in làm việc, trên người cô gái có khí chất của người trí thức, lại có hương vị nói không nên lời.

Tống lão gia hỏi: "Sao rồi?"

Tần Du đưa qua hai miếng vải in và hoa văn từ trong tay công nhân bên cạnh: "Xem thử hai miếng vải này có gì khác nhau."

Tống lão gia và ông chủ Hầu cầm lấy hai mảnh vải, cả hai đều có nền màu trắng, phía trên in hoa văn màu đỏ, toàn bộ hoa văn sinh mang hơi thở sinh động, cô gái mặc sườn xám cầm ô, người kéo xe, ngõ sau cửa Shikumen, lá cây ngô đồng rụng, đây chính là cảnh phố Thượng Hải hiện giờ, hoa văn thưa dày rất thú vị, xa nhìn hoa hồng đỏ trên nền trắng, gần nhìn cảnh phố Thượng Hải, cái gọi là xa gần đều có, đúng là đặc điểm của vải bông Hải Đông.

Shikumen là một phong cách kiến trúc Thượng Hải truyền thống kết hợp các yếu tố phương Tây và Trung Quốc, xuất hiện lần đầu vào những năm 1860

So sánh hai mảnh vải, điều làm ông chủ Hầu ngạc nhiên không dứt chính là: "Cũng quá tinh tế rồi đấy?"

Nếu lấy tiêu chuẩn đời trước của Tần Du ra so, vải mà máy in mới in ra là sự khác nhau giữa hình ảnh của TV độ phân giải cao và TV 'mông to', đặt cạnh nhau tương phản rất rõ rệt.

Tần Du cười khẽ: "Cái máy in này, ngay cả người Đông Doanh còn mua không được, nhưng bọn họ đã làm được phần cốt lõi của máy in, chờ bọn họ căn cứ vào thiết kế đó rồi cải tiến, ít nhất cần một thời gian."

"Vì sao nói thế?"

"Đi, lên văn phòng rồi nói."

Mấy người cùng đến văn phòng, Tần Du ngồi xuống giải thích ngọn ngành cho ông chủ Hầu, cái máy in này đủ để nâng cao độ chi tiết của thiết kế là Kiều Hi và Tần Du sau khi bàn bạc, Kiều Hi trở về cải tiến thiết kế, vì để lẩn tránh quy định 'Nicht Fur CHINA' (Không dành cho TRUNG QUỐC) của Đức. Cũng chính là quy định không được xuất khẩu kỹ thuật tiên tiến sang Trung Quốc, Kiều Hi dùng cách ngược lại, anh ấy đại diện cho nhà máy Hưng Hoa xin độc quyền thiết kế ở Đức, sau đó trao quyền sử dụng cho Cohen, nhưng vẫn không thể xuất khẩu cả cái máy được, có điều bởi vì nhà máy Hưng Hoa nắm giữ kỹ thuật độc quyền, cho nên nhà máy Hưng Hoa mới có thể tiến hành gia công.

Nhà máy Hưng Hoa gia công linh kiện, chờ máy in đến, lại trang bị lên máy in, như vậy sẽ tránh được vấn đề hạn chế xuất khẩu của Đức.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 288



Đối với nhà máy in và nhuộm của Đông Doanh, loại kỹ thuật này đồng nghĩa với việc không cho phép xuất khẩu sang Nhật Bản, cho nên bọn họ căn bản không mua được, chỉ biết trên thị trường có, nghĩ cách lấy được kỹ thuật này, sau đó tiến hành phục chế. Tuy nhiên, ít nhất Hải Đông thắng ở thời gian. Đặc biệt là sắp tổ chức triển lãm hàng nội, tin rằng mảnh vải bông này sẽ gây ra chấn động.

"Lão đệ, có muốn nhân dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, trang bị cho Thân Minh thêm hai máy không?" Tống lão gia hỏi: "Để một mình Hải Đông nuốt trọn khối thị trường này là không được, kéo nhau tiến lên mới ổn."

"Cụ thể đầu tư bao nhiêu?" Ông chủ Hầu hỏi.

"Tôi sẽ để Trương Phúc Hỉ của cửa hàng tây phụ trách vấn đề này bàn với ông! Giá cả phải chăng." Tần Du nói với ông chủ Hầu.

"Được!"

Dựa vào trình độ kỹ thuật trước mắt của người Đông Doanh, người khác có ông ấy cũng có là rất tiện, cho nên thừa dịp giá cả máy móc còn chưa cao mua về, lôi kéo mọi người cùng mua, lần trước thắng dựa vào đặc điểm bản vẽ, vậy thì trận này có thể liều một phen về mặt chất lượng rồi.

Nếu ông chủ Hầu đã là khách hàng tương lai, Tần Du gọi điện thoại kêu Trương Phúc Hỉ đến, buổi tối cùng đến Vân Hải ăn cơm với ông chủ Hầu, để cha con nhà họ Tống tiếp khách.

Ba chiếc xe chạy về phía Vân Hải, đi qua đường Nam Kinh, trên đường xe tới xe lui, tiếng mấy đứa trẻ bán báo rao:

"Báo đây! Báo đây! Di thái thái của Tống Thế Phạm nhà máy sợi Hải Đông đánh nhau, đánh tới phòng tuần bộ!"

"Báo đây! Báo đây! Nhà họ Tống một tháng tám trăm đại dương không đủ dùng, di thái thái đánh nhau!"

"Tính sẵn cho mọi người nuôi di thái thái cần bao nhiêu tiền?"

"Tin tức có một không hai, vợ chồng nhà họ Tống ly hôn trong âm thầm, vợ lớn bù tiền nuôi vợ bé. Tống Thế Phạm keo kiệt về đến nhà rồi!"

Đoàn người tiến vào quán đồ u ở tầng hai Vân Hải, Tần Du vừa vào đã nhận một tờ báo từ tay nhân viên phục vụ, Tống Thư Ngạn lấy một tờ khác, ông chủ Hầu đang định vươn tay ra, trông thấy gương mặt tái xanh của ông chủ Tống thì lại rụt tay về.

Gần đây ông chủ Hầu đã phục ông chủ Tống sát đất, ông ta phát hiện mình và ông chủ Tống đúng là cách nhau cả một con sông Hoàng Phố, ông chủ Tống ở nhà cao tầng bên bờ Tây sông Hoàng Phố, còn ông ta thì sống dưới đất bằng ở bờ Đông.

Tuy ông ta rất tò mò về việc rốt cuộc nhà họ Tống đã gặp phải chuyện gì, nhưng ông ta vẫn kiềm chế.

Một tờ báo bỗng được dúi vào tay ông ta, nó đến từ cô Tần Du - vợ cũ của ông chủ Tống: "Ông chủ Hầu, của ông đây! Tôi lấy thêm tờ khác."

Khách hàng là Thượng Đế, Thượng Đế muốn đọc báo, đương nhiên Tần Du phải đáp ứng ngay.

Ông chủ Hầu nhìn tờ báo trong tay, đúng là củ khoai nóng bỏng tay, nhận không được, từ chối cũng không xong mà.

Họ cùng ngồi xuống, mỗi người cầm một tờ báo, bao gồm cả Trương Phúc của Minh Thái cũng cầm.

Tần Du gọi món, yêu cầu một suất bít tết thăn ngoại chín năm phần, Tống Thư Ngạn cũng gọi đồ, hai anh em đều cúi đầu đọc báo.

"Sức chiến đấu của mẹ năm anh mạnh thật, mồm miệng mẹ ba anh chua ngoa, cứ nói lia lịa, đáng đánh lắm." Tần Du vừa đọc báo vừa nói với Tống Thư Ngạn.

Tống Thư Ngạn liếc cô: "Sức chiến đấu của em mạnh nhất, hạ gục được hết mấy người họ cơ mà."

"Nói linh tinh gì thế? Tôi nhớ ban đầu tôi thực sự rất kính trọng họ. Nói thật lòng, mẹ ba anh thiển cận lắm, bà ta đã lấy mất mấy miếng vải trong của hồi môn của tôi, sau này tôi không cho bà ta thêm, bà ta nói rất khó nghe." Tần Du nói với Tống Thư Ngạn.

Tống Thư Ngạn không tin: "Em sẽ chịu thiệt như thế à?"

Tần Du liếc Tống lão gia đang sầm mặt, nói với Tống Thư Ngạn: "Không chịu mà được à? Cũng không thể nói với mẹ chồng rằng mẹ ba lại đến xin tôi vải"

"Nói một vài lần thì cũng thôi, nhưng nói nhiều thì khác gì tôi keo kiệt đâu chứ? Sau đó tôi quyết định sẽ rời đi nên không quan trọng nữa, bà ta đến đòi, tôi mỉa mai bà ta. Vì chuyện này, bà ta nói sau lưng tôi rằng tôi đẹp thì ích gì chứ? Chẳng phải cũng có kết cục giống nhà chính à."

Thấy bà ba nói Tiểu Du sẽ có kết cục giống nhà chính, Tống lão gia thầm nổi giận, bà ba cũng xứng nói Minh Ngọc à? Ngay sau đó ông ấy lại thấy áy náy, nếu không do ông ấy, không ai dám nói Minh Ngọc cả, thậm chí ngay cả người như bà ba cũng không xuất hiện.

Đồ ăn bắt đầu được bưng lên, Tần Du gập tờ báo lại: "Những năm qua, Nhị di thái đã có nền móng vững chắc, Tam di thái móc nối khắp nơi, Tứ di thái đáng thương vẫn luôn sống trong lo sợ, còn hận bụng mình không được tích sự gì, không có con trai để nương tựa, lần này bà ta lại sinh thêm đứa con gái nữa, chắc sẽ càng thêm bất an đúng không?"

Tần Du lái xe nên không uống rượu trước bữa ăn, vẫn uống Cocacola, sau khi cụng ly với họ, cô nói với Trương Phúc Hỉ: "Ông Trương, ông nói tình huống cơ bản của máy in Cohen cho ông chủ Hầu biết đi."

Trương Phúc Hỉ và ông chủ Hầu bàn chuyện máy in Cohen, Tần Du bổ sung bên cạnh.

Khi chưa thấy sản phẩm thực tế, ông chủ Hầu vẫn nghi ngờ, nhưng sau khi thấy máy và mẫu thực tế, ông ta hơi không dám tin máy tốt mà chỉ có giá như thế, chẳng lẽ không phải giá trên trời à?

"Vì Kiều Hi vừa sử dụng thiết kế này, hơn nữa còn là nhãn hiệu mới nên chưa ai biết giá trị thực của máy in."

"Để tôi nghĩ xem, tôi nên đổi mấy máy trước nhỉ?"

"Đổi hết đi." Tống lão gia nói với ông ta: "Thân Minh vốn là vải nội địa chất lượng cao trong mắt khách hàng, giờ chúng ta đang dùng bản in của Hải Đông, nên trong số các loại vải tương tự, tuy vải Thân Minh không bằng Hải Đông nhưng vẫn tốt hơn nhà khác. Nhưng nếu nhà khác thay mà ông vẫn chưa thay, một khi Thân Minh trở thành hàng cấp thấp thật thì sẽ rất khó vực dậy."

"Được rồi! Nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như thế."

"Có thể vay ở ngân hàng Hưng Hoa và ngân hàng Delta, nhưng quyết định vẫn nằm ở ông, chúng tôi chỉ đề nghị thôi." Tần Du và ông chủ Hầu nói, qua cuộc trò chuyện của cô với chị Lục những ngày qua, cô biết chắc chắn sắp tới sẽ thúc đẩy hàng hóa trong nước, vì sản lượng của Kiều Hi có hạn, giờ Hải Đông lại đặt ba mươi mấy máy in, Kiều Hi cũng mở rộng sản xuất hơn, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian để đạt hiệu quả thực sự.

Quán đồ u ở Vân Hải luôn rất đông khách, hôm nay Tống lão gia lại xuất hiện trên các tờ báo buổi tối lớn, khách khứa ra vào cứ nhìn về phía này, hơn nữa rất nhiều người còn cúi đầu đọc báo rồi săm soi ông ấy, cho dù Tống lão gia tự thấy mình là một ông chủ lớn rất điềm tĩnh thì vẫn thấy khó chịu, nếu biết trước thì ông ấy thà quay về ăn mì Dương Xuân, chứ không tới đây ăn đồ u nữa.

DTV

"Bác, bác nhớ kỹ! Nếu mình không ngại thì người ngại sẽ là người ta. Chỉ cần mặt mình đủ dày thì không ai đánh bại được mình hết. Dù sao mặt bác cũng dày khi tìm phụ nữ, mấy chuyện cỏn con này không đáng ngại gì đâu." Tần Du an ủi Tống lão gia.

Tống lão gia rất muốn cảm ơn cô, nếu không do con bé c.h.ế.t tiệt này thì sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế à?

"Em Thế Phạm, lâu rồi không gặp!"

Cùng với giọng nói này, hai cha con béo lùn của nhà họ Kim cũng dẫn người vào, ông chủ Kim cầm tờ báo trong tay, cười rất hả hê.

Đang có bao nhiêu người nhìn về phía này mà tên khốn này vẫn cố tình gọi ông ấy, còn huơ tờ báo, sợ người khác không biết chuyện hôm nay ông ấy và các di thái thái lên báo à?

Tống lão gia đành đứng dậy, tự an ủi mình, con bé nói nếu mình không ngại thì người khác sẽ ngại, ông ấy cười khẽ, chắp tay: "Anh Phúc Tường."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 289



"Có phải Hải Đông sắp công bố sản phẩm tốt không? Thế nên em mới vội vàng trở thành nhân vật nổi tiếng mà các báo thi nhau đưa tin à?" Ông chủ Kim chế giễu.

"Hải Đông liên tục có hàng mới, muốn công bố lúc nào chẳng được." Ông chủ Tống nói: "Nghe nói gần đây anh định quay phim à?"

"Đúng thế! Mở nhà hát, mở vũ trường, mới mẻ nhất vẫn là phim." Ông chủ Kim nhìn Tần Du: "Tiếc thật đấy! Gần đây anh đang tìm diễn viên nữ, chọn mãi mà vẫn chưa ưng ai, nghĩ lại mới thấy anh đã gặp người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài mạo song toàn như cô Tần. Những cô gái xinh đẹp đến từ gia đình bình thường kia không hợp ý anh được."

"Được ông chủ Kim khen ngợi như thế, đúng là vinh hạnh của tôi. Nhưng bến Thượng Hải có rất nhiều người đẹp, tôi tin ông chủ Kim có con mắt tinh tường." Tần Du nói với ông ta: "Nếu bộ phim kiếm được tiền, tôi sẽ để ý những căn nhà phù hợp với ông nhé? Khi đó mong ông chiếu cố việc làm ăn của tôi."

"Nào có, nào có! Phải là cô Tần chọn tôi để phát tài!" Ông chủ Kim chắp tay với Tần Du: "Mọi người dùng bữa thong thả nhé."

"Cảm ơn!"

Ông chủ Kim dẫn người đi tìm chỗ ngồi, mở báo ra đọc, vừa đọc vừa cười, ông chủ Tống cũng là người có m.á.u mặt trong số các ông chủ ở Ninh Ba, từng này tuổi rồi, con trai ly hôn, ông ấy cũng ly hôn, cuối cùng còn không giải quyết được mấy di thái thái.

Thỉnh thoảng lại bị ông chủ Kim nhìn, ông chủ Tống như ngồi trên trên đống than, khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi bữa tiệc kết thúc, ông ấy dẫn ông chủ Hầu đi, Tống Thư Ngạn ở lại Vân Hải, khi đưa họ ra ngoài, tới trước xe, Tống Thư Ngạn nhớ ra một chuyện: "Cha, Kiều Hi có một người bạn làm thuốc nhuộm, lần này gửi máy đi, tiện thể gửi thêm mấy công thức để cải thiện màu sắc nhé, có thể cải thiện các vấn đề phai màu, ố vàng, bị giòn của vải in hoa. Sau khi thử nghiệm thành công, con cũng sẽ chuyển giao cho hai người."

Ông chủ Hầu nghe mà kinh ngạc, đây đều là bí mật của nhà máy sản xuất in và nhuộm, thật ra Tống lão gia đã cho Thân Minh rất nhiều công thức độc đáo của Hải Đông từ sau khi vào Thân Minh, nếu giải quyết được mấy vấn đề này thật, chất lượng sẽ tăng mạnh. Nếu họ chuyển giao hết những thứ này cho nhà máy Thân Minh, nhà máy Thân Minh sẽ hời to còn gì nữa?

Ông chủ Tống biết ông chủ Hầu đang nghĩ gì, sau khi lên xe, ông ấy nói: "Chúng ta phải hợp tác với nhau để tăng thị phần. Cũng không thể giúp hết các nhà máy tư nhân trong nước đúng không? Những nhà máy khác sao chép mẫu hoa của chúng tôi, tôi không so đo đã là tốt lắm rồi? Mà cũng chỉ có thể làm cùng những người đáng tin cậy."

Nghe thấy thế, ông chủ Hầu chỉ nói: "Thực sự rất cảm ơn ông."

Xe chạy về nhà, phóng viên của báo lá cải đang ngồi xổm trước cửa, thấy xe của ông ấy, họ liều mạng ghé vào cửa sổ xe: "Ông Tống, xin hỏi những gì mà Nhị di thái của ông nói có đúng sự thật không? Ông không đưa đủ tiền cho gia đình, vợ cũ của ông - nữ sĩ Chu Minh Ngọc mới là người chu cấp cho gia đình à?"

May mà vệ sĩ đã đến kéo phóng viên không biết điều này đi, xe chạy vào biệt thự nhà họ Tống, ông Tống đang định xuống xe thì phát hiện trên ghế có một tờ báo, ông ấy đã mất hết thể diện rồi, cũng biết tờ báo này không viết được gì tử tế, nhưng vẫn muốn đọc xem các báo thêu dệt, nói xấu ông ấy thế nào.

Nhờ ánh đèn dưới ban công, Tống lão gia ngồi đọc báo trong xe, tiêu đề trên trang báo là "Tên Trung Quốc keo kiệt Tống Thế Phạm", Tống lão gia đọc tiếp, mới biết đây đúng là một góc nhìn hoàn toàn mới, miêu tả ông ấy như một tên bủn xỉn, cắt xén tiền sinh hoạt của vợ và các di thái thái, bắt họ sống trong túng thiếu, hơn nữa sau khi tới Thượng Hải, ông ấy chỉ cho họ ăn mì Dương Xuân, không có nổi một quả trứng, người hầu còn nói họ chỉ được ở đến lúc nào, ăn tới lúc nào...

Vớ vẩn! Những tờ báo lá cải này gần như đang bôi nhọ ông ấy, ông ấy là người như thế à? Bài báo còn nói đây là tin độc quyền, hôm nay Tam di thái bị đánh đã kể cho họ ghi, kể cóc khô chứ, Tống lão gia bước xuống xe, xông vào nhà.

"Dương Kim Hoa, bà xuống đây cho tôi!" Tống lão gia gào lên bên dưới.

Nếu biệt thự không được xây kiên cố, có khi sàn ở tầng trên cũng sập rồi.

Vẫn không thấy bà ba xuống tầng, mẹ Lưu bước đến, nói: "Lão gia, các di thái thái đang ở nhà phụ ạ!"

Tống lão gia rảo bước lên tầng hai, băng qua hành lang, gọi: "Dương Kim Hoa, bà đâu rồi?"

Ngũ di thái mở cửa ra, trông thấy gương mặt sa sầm của ông ấy, bèn chỉ sang phòng bên cạnh: "Đây này!"

Tống lão gia đạp cửa mấy lần, những người khác đều ùa ra xem, Tam di thái mới mở cửa: "Lão gia, có chuyện gì thế?"

Chắc ông ấy bị mỡ lấp mất não, đầu óc mê muội nên mới coi trọng loại ngu xuẩn thế này, lần đầu tiên Tống lão gia giơ tay tát Tam di thái.

Ông ấy đã làm hết mọi chuyện, nhưng chưa bao giờ đánh phụ nữ, ai cũng sững sờ, hôm nay Tam di thái đã bị đánh lần thứ hai, giờ tai bà ấy cũng ù đi.

Tống lão gia nghĩ đến việc bà ấy còn nói thế trước mặt Tiểu Du, gì mà kết cục giống nhà chính chứ. Ông ấy càng thêm giận dữ, lại giơ tay lên, Tam di thái đang choáng váng vì bị đánh cũng không biết đường tránh, may mà Đại cô thái thái mắng: "Vũ phu, ngừng tay!"

Đại cô thái thái kéo Tống lão gia: "Em làm gì thế hả?"

DTV

Bị chị cả kéo lại, Tống lão gia ném tờ báo vào mặt Tam di thái: "Mẹ kiếp, ai keo kiệt? Mẹ nó chứ, tiền tôi tiêu cho bà chưa đủ nhiều à? Bảo các bà ăn mì Dương Xuân để nhớ lâu vào, không ngờ bà lại móc nối với phóng viên bên ngoài, gọi điện cho hắn, bảo hắn viết bài báo thế này về tôi?"

Lúc này Tam di thái đâu dám nhận tờ báo, Đại cô thái thái khom người nhặt tờ báo lên, đọc hết bài báo rồi mắng Tam di thái: "Đồ của nợ!"

Đại cô thái thái đẩy em trai: "Em về phòng đi!"

Bị chị đẩy vào phòng, Tống lão gia ngồi trong phòng với vẻ chán chường, Đại cô thái thái khuyên nhủ ông ấy một lúc lâu, cuối cùng nói: "Thế Phạm, em nghĩ kỹ cho chị xem nên xử lý những người này thế nào, dù sao cũng không giữ lại được!"

Tống lão gia ngồi đó cả đêm, mới sáng sớm đã cho người ra ga mua vé rồi gọi các di thái thái đến, cùng đi ra ga, vừa vào ga, ông ấy đã nghe thấy đứa bé bán báo rao:

"Báo đây! Báo đây! Nữ sĩ Chu Minh Ngọc phủ nhận chuyện Tống Thế Phạm keo kiệt."

Nghe thấy giọng nói này, Tống lão gia mua một tờ báo, ông cúi đầu đọc bài viết, có phóng viên đã đến hỏi Chu Minh Ngọc.

Minh Ngọc nói: "Nếu bảo ông Tống Thế Phạm keo kiệt thì đúng là đang nói xấu ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ bủn xỉn với phụ nữ, cũng rất khoan dung với người hầu. Sở dĩ không đủ tiền chi trả là do ông ấy rất chiều mấy di thái thái này, dẫn đến việc khi đi cùng ông ấy, các di thái thái khác hẳn lúc ở nhà, cứ đòi này đòi kia, bằng không, chỉ có mấy người thôi, sao một nghìn đồng đại dương vẫn không đủ chứ? Thế nên đã có rất nhiều khoản chi không cần thiết, tôi cũng không muốn tranh cãi với ông ấy vì chút tiền, chỉ thế thôi."

Cuối cùng, bài viết kết luận rằng ông Tống Thế Phạm không cố tình bắt vợ chi trả cho gia đình, vì nữ sĩ Chu Minh Ngọc và ông Tống Thế Phạm có bất đồng nên bà ấy không muốn giải thích thêm với ông ấy, bà Chu lại có tiền nên cũng bù một ít vào, đúng là không nhất thiết phải gắn mác "bắt vợ nuôi di thái thái" cho ông Tống.

Đọc bài báo này xong, Tống lão gia cảm thấy rất phức tạp, không ngờ người đứng ra nói đỡ ông ấy lúc này lại là Minh Ngọc. Hơn nữa câu bà ấy nói còn có ý khác, đó là bà ấy không buồn quan tâm tới ông ấy...
 
Back
Top Bottom