Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 260



Tống lão gia vẫn luôn suy nghĩ rằng bản thân mình đúng thật là chưa đối xử tốt với vợ, nhưng bà ấy nhắc đến chuyện ly hôn, ông ấy cũng cảm thấy có chút oan ức, chuyện này đâu phải lỗi của mình ông ấy đâu chứ? Bà ấy không thể nhìn lại vấn đề của bản thân mình nữa hay sao?

Phó lão gia gãi đầu: "Tôi chỉ cần nói dăm ba câu với người phụ nữ khác, chị dâu có thể 3 ngày liền không cho tôi ăn cơm. Tôi chỉ cần đưa người phụ nữ nào đó về nhà, bà ấy đã sớm nghiền tôi ra thành trăm mảnh rồi."

"Vậy cũng không đến nỗi, mặc dù là thời đại mới, tôi cũng cảm thấy có thái giám bên cạnh hầu hạ, chăm sóc cũng không có gì là không tốt cả." Phó thái thái sửa lại ý kiến của Phó lão gia, tiện thể quay sang nói với con gái: "Gia Ninh à, giờ con đã hiểu rồi chứ hả, ngoài kia có rất nhiều đàn ông, coi anh ta là trời, anh ta chính là trời, không đánh không mắng con đã là rất tốt rồi. Con lại không tươi cười lắng nghe đó là lỗi của con."

"Vâng." Phó Gia Ninh gật đầu.

"Cho nên là trong trường các con, những cô gái muốn nói chuyện yêu đương tự do với người đàn ông đã có vợ thật sự là quá đáng thương. Cái loại đàn ông mà nói rằng vợ của anh ta không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, không thể cùng anh ta nói chuyện, cho nên anh ta mới cần một người phụ nữ có thể đồng cảm với tâm hồn của mình. Còn người vợ đang ở nhà có lẽ cũng chỉ giống như thím con mà thôi, khi còn trẻ thím con rất ưa nhìn, cầm kỳ thi họa gì cũng tinh thông, cũng chẳng kém con là mấy. Nhưng quanh năm suốt tháng làm việc vất vả, miệng lúc nào cũng chỉ nhắc đến cơm áo gạo tiền. Giờ thì tốt rồi, đã trở thành người mà như mấy người đàn ông nhắc tới, trở thành người phụ nữ không có phòng tình, không có ý nghĩ, chung quy cũng trở thành thái thái rập khuôn mà thôi. Có hiểu không?" Phó thái thái lại tiếp tục nói với con gái.

"Mẹ nói đúng ạ, con đã biết sai rồi, kể từ lúc biết chị là người phụ nữ quê mùa mà Thư Ngạn nói con đã biết mình thực sự rất sai lầm. Chị của con chất phác, hiền lành, nhưng cũng không nhẫn nhục chịu đựng, tốt hơn con rất nhiều. Ở cùng một người đàn ông mà không biết trân trọng ngọc quý thì ngọc quý đến mấy cũng sẽ thành ngọc hỏng, còn ở bên cạnh người đàn ông biết quý trọng thì ngọc có hỏng cũng sẽ trở thành trân châu kỳ bảo. Theo thời gian sẽ ngày càng ôn thuận, ngày càng có ý nghĩa hơn.

Trong lời nói của hai mẹ con, ông ấy bị nói thành cái gì cũng sai, lời nói có sức mạnh của Tống lão gia cũng chỉ giống như đang xì hơi mà thôi.

Ngay cả bản thân ông ấy chỉ có thể nói rằng: "Được được được, những chuyện trước đây đều là lỗi sai của tôi, tôi cũng nói chuyện với Thư Ngạn rồi. Nếu bà cảm thấy di thái thái kia khiến bà không hài lòng thì chúng ta cùng nhau thương lượng, sắp xếp một nơi nào đó cho di thái thái, tôi và bà sau này sống an ôn qua ngày, bà không cần phải phiền lòng về những chuyện này nữa. Bà thấy thế nào?"

Tống thái thái còn đang uống canh, nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu lên: "Việc gì mà phải vất vả như thế, tôi và ông ly hôn không phải là đơn giản hơn à. Bọn họ mà rời xa ông thì sống cũng không nổi đâu."

"Thế còn bà thì sao? Bà ly hôn với tôi có sống nổi hay không?"

Tống thái thái khuấy thìa: "Chắc là sống càng tốt hơn."

Tống lão gia nghe vậy nói: "Chu Minh Ngọc bà có nghĩ đến con trai mình không? Nó đã ly hôn rồi, vẫn luôn phải đi tìm kiếm những cô con gái nhà lành để về nối dõi tông đường cho nhà ta. Mà giờ nó lại có một người mẹ đã ly hôn còn con gái nhà nào bằng lòng gả cho nó nữa? Anh Đức Khanh có thể cưới được chị dâu là do giữa họ là duyên trời định. Trong mấy nhà bình thường, giả dụ là mẹ ruột mất rồi lấy mẹ kế, cho dù có là con trai trưởng đi chăng nữa cô con gái nhà lành còn chẳng dám gả nói chi đến trong nhà có một bà mẹ đã ly hôn chồng."

Tống Thư Ngạn mở chai rượu và rót cho Phó lão gia một ly, cũng rót đầy một ly cho bố mình: "Cha không cần phải nghĩ đến con, con trước giờ vẫn luôn theo đuổi một tình yêu tự do. Hơn nữa, nếu cha nghĩ đến con thì cũng không nên lôi kéo di thái thái đến các phòng ở trong nhà nữa. Lúc con còn nhỏ, ông nội thường xoa đầu con rồi nói giờ ông nội vẫn còn sống, con là trưởng tử cũng là đích tôn của nhà họ Tống, nhưng nếu như ông nội không còn nữa, con cũng chưa có được bản lĩnh gì cho nên phải đọc nhiều sách. Trước giờ cũng có không ít các vị thái tử không có kết cục tốt đẹp, vì vậy muốn rèn sắt thì phải khiến bản thân thật cứng cáp. Con phải là đứa con xuất sắc nhất của cha con, thì nhà họ Tống mới có thể là của con. Nghe lời ông nội, con chăm chỉ học tập, cố gắng nỗ lực để trở nên ưu tú hơn các em trai của mình. Giờ nghĩ lại con cũng nên phải cảm tạ lời giáo huấn của ông nội, đã ép con phải học tập nhiều như thế. Nhưng mà câu nói cuối cùng của ông con lại thấy rằng cũng không cần thiết phải nghĩ là thật."

Tống Thư Ngạn nhìn Phó lão gia: "Nhớ năm đó bác trai Phó thân là đích tôn trưởng tử, nhưng vì mẹ ruột mất sớm, lại bị mẹ kế hãm hại. Một thân một mình cầm 500 lượng bạc lang thang kiếm sống. Nhà họ Phó năm đó kém xa nhà họ Tống, nhưng bây giờ cũng phải nói thật, tài sản của bác trai Phó cũng có thể ép c.h.ế.t nhà cháu rồi. Cháu mặc dù chưa có năng lực giống như bác trai Phó, nhưng cũng có chút tự tin, nếu dám xông pha xây dựng sự nghiệp cũng không phải là không thể. Chỉ có thể nói rằng việc bán mạng học hành cũng giúp cháu thêm tự tin, dù có tệ đến đâu thì cũng kém đến nỗi bị bỏ lại phía sau. Cho nên cha cũng không cần phải suy nghĩ cho nhân duyên của con nữa. Hôn nhân của cha và mẹ thì hai người cùng nhau giải quyết đi thôi."

Không còn lý do nào để nhắc đến con trai nữa.

DTV

"Có câu nói phá miếu còn hơn phá hôn, mấy người là đang mong chờ chúng tôi ly hôn đấy hả?" Tống lão gia trao hy vọng cuối cùng cho Tần Du - người mà đầy ý nghĩ, tư tưởng kiểu mới: "Tiểu Du, con nói xem."

Tần Du đưa tay về phía Phó Gia Thụ: "Đem một chai cocacola đến đây."

Phó Gia Thụ giúp cô mở nắp chai, Tần Du rót coca vào cốc rồi hỏi Tống lão gia: "Bác trai Tống, bác là đang nghĩ đến tình cảm hay là đang nghĩ đến thể diện vậy ạ?"

Thế này thì Tống lão gia trả lời thế nào?

Tống lão gia vẫn còn đang suy nghĩ, Tần Du tiếp tục nói: "Nghĩ đến một thương nhân luôn sát phạt, quyết đoán như bác trai Tống đây, một ông chủ phong lưu gặp người yêu người sao có thể không buông bỏ được người vợ ở nhà chính? Đây không phải là trò cười sao, nói cho cùng cũng chỉ là bác đang nghĩ đến thể diện của mình mà thôi."

Tống lão gia muốn lên tiếng phản đối nhưng lại không muốn nói rằng tuổi mình đã cao, chợt nhận ra những điểm tốt của vợ cả.

"Bác trai, mấy chuyện này chúng ta cứ để qua một chỗ, việc cấp bách nhất bây giờ không phải là cùng nhau uống vài ly hay sao?" Tần Du cầm cốc lên, nói tiếp: "Bác Tống vừa nãy nhắc đến Trương Kiển tiên sinh, sao nhà máy sợi Đại Sinh của ông ấy lại đóng cửa, chắc là bác biết rõ đúng không ạ? Người Nhật lợi dụng việc cây bông đang tăng giá trên thế giới, chính phủ Nhật Bản bảo đảm tài chính cho nhà máy sợi Đông Doanh. Mà Trương lão tiên sinh cũng không hưởng ứng gì trong chính phủ chúng ta, vay mượn ngân ngân hàng hải ngoại cũng không có trường hợp nào được sắp xếp. Đánh sụp nhà máy sợi Đại Sinh, tâm huyết cả đời của Trương Kiển tiên sinh sẽ hỏng hết. Mà người Đông Dương nhanh chóng mở rộng quy mô và trở thành như ngày nay chỉ sau vài năm ngắn ngủi, các nhà máy sợi trong nước cũng có sức để đánh một trận với bọn họ. Ngoài nhà máy sợi Hải Đông ra còn có Hải Đông nào đang được hỗ trợ tiền vốn của chính phủ. Nhà máy sợi Đông Doanh có thực lực về mặt kỹ thuật, lại còn có danh tiếng trên thị trường. Nếu muốn đánh với họ, chỉ cần một chút sơ sót chắc hắn là sẽ phải chết. Cho nên, chúng ta cần phải lợi dụng tất cả cơ hội để có thể giành được phần thắng trong trận chiến này. Vì vậy cháu nghĩ rằng..."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 261



Đang nói đến đoạn chính, Tần Du lại ngưng lại, uống hớp Coca - Cola, Tống lão gia đang nghe đến đoạn hay đột nhiên dừng giữa chừng cảm thấy rất khó chịu: "Đừng đánh trống lảng nữa, nói mau đi."

"Đúng lúc bác gái muốn ly hôn với bác, tư tưởng của bác cổ hủ nên không muốn ly hôn. Còn về phần anh Thư Ngạn, tất cả các bài báo đều đang viết về chuyện ly hôn của con và anh ấy, và còn những cải cách của anh ấy trong nhà máy sợi mọi người đều cho là không thiết thực. Trong lòng tất cả mọi người, anh ấy chỉ là một người đàn ông mang tư tưởng tân thời. Cho nên việc anh ấy ủng hộ bác gái ly hôn cũng là chuyện đương nhiên. Nếu bác không đồng ý, bác gái sẽ giống như Văn Tú kiện Phổ Nghi, sẽ kiện ông ra tòa án tô giới, yêu cầu ly hôn, sẽ một phiên náo động dư luận. Bác là một người ba hận người con kế thừa mà bản thân đã dày công bồi dưỡng lại ủng hộ mẹ mình ly hôn với bác. Bác rất tức giận muốn đuổi con mình ra khỏi nhà máy sợi ngay lập tức, nhưng mấy ngày nay, những gì mà Thư Ngạn đã làm cho nhà máy sợi đã khiến anh ấy được lòng mọi người trong nhà máy. Cho nên anh ấy có khả năng cạnh tranh với bác. Mà bây giờ nhà máy sợi chia ra làm hai phe, tại thời điểm này một số người sẽ bình luận trên báo các việc làm cải cách của nhà máy sợi Hải Đông. Chẳng lẽ không giống với biến pháp năm Mậu Tuất sao? Tất cả mọi người đều cho rằng Thư Ngạn là Quang Tự đế, còn bác chính là lão Phật gia Từ Hy, cuối cùng biện pháp của anh ấy sẽ thất bại. Nhà máy sợi Đông Doanh lúc này nhất định sẽ cho rằng Hải Đông là nhà máy sợi Đại Sinh thứ hai, thậm chí còn thua kém hơn cả nhà máy sợi Đại Sinh, liền muốn nhân cơ hội này chỉ như bẻ cây cỏ khô, Hải Đông chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Bọn họ sẽ tự tin một cách mù quáng, thậm chí là rất kiêu ngạo mà nhận định rằng đây chính là cơ hội tốt để ra tay."

Tần Du nói xong, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tống lão gia: "Bác trai, nam tử hán đại trượng phu, cháu nghĩ bác sẽ phân rõ ràng được cái nào là quan trọng hơn."

Tống lão gia cũng là người chứng kiến cuộc khủng hoảng của ngành dệt may vào năm thứ 11 Trung Hoa Dân Quốc. Vào thời điểm đó, do sự mở rộng nhanh chóng của các nhà máy sợi như Đông Doanh, ngành dệt sợi trong nước đã trải qua một cuộc khủng hoảng chung. Vào thời điểm đó giá bông ở thị trường nước ngoài tăng vọt, nhưng giá bông ở thị trường trong nước thì ngược lại. Là một người kỳ cựu trong ngành này, nhà máy sợi Đại Sinh đột nhiên sụp đổ, Trương Kiển- người từng được các ngân hàng lớn van xin vay vốn lại từng chút từng chút tuyệt vọng, cuối cùng mang theo câu "Giáo dục do cha, sự nghiệp do mẹ", ôm hận mà chết.

Phải phân biệt được cái nào quan trọng hơn, Tống lão gia quay sang nhìn vợ mình.

Đây có lẽ chính là cái gọi là một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, giờ phút này ngoại trừ yên tĩnh thì cũng chỉ có yên tĩnh.

Ông Tống nhìn mọi người xung quanh, bao gồm cả A Phương ngồi ở phía cuối, một nhóm nhìn ông ấy giống như đang đợi ông ấy đưa ra quyết định.

Quyết định này có gì phải quyết, ông ấy đương nhiên... đương nhiên...

Con mẹ nó! Ông ấy vậy mà không quyết đoán được.

Rất nhanh âm thanh va chạm bát đũa đánh vỡ sự yên tĩnh này, Tống thái thái múc non nửa bát canh cá viên nói với Phó thái thái: "Chị dâu, ăn cá viên, rất mềm, rất tinh tế."

"Ăn đi, ăn đi." Phó thái thái cũng múc một muỗng canh.

Tần Du còn đứng dậy: "Trong lò nướng cháu dùng than hoa còn ấm, làm mấy cái pudding, cháu đi lấy ra."

Phó lão gia rót rượu cho Tống lão gia: "Lão đệ à! Trước kia tôi luôn hâm mộ Thư Ngạn nhà ông hiểu chuyện, chuyện trên thương trường, so đo đến mức rành mạch.

Hiện tại tôi cũng vui mừng, tuy là con trai không bằng Thư Ngạn, tốt xấu gì con dâu cũng rất có khả năng cũng coi như là có người kế nghiệp. Nào nào nào! Chúng ta uống một ly!"

Tống lão gia chỉ muốn chửi má nó, cha ông ấy nói không sai vị anh trai nhà họ Phó này chính là một tên khốn mang ý xấu đầy mình, nếu ông ấy có một đứa con trai ngoan và nghe lời như Phó Gia Thụ, nằm mơ cũng sẽ cười chết, nhìn đứa con trai đang ăn bò bít tết của nhà mình, thật sự hận không thể đánh anh ấy một trận, không phải anh ấy làm ra chuyện như vậy, anh ấy sẽ đến bước đường hôm nay sao?

Bị cha ghét bỏ, Phó Gia Thụ có chút khổ sở, chẳng qua cha nói con dâu thông minh, phu thê một thể mà? Giống nhau! Giống nhau!

Anh cũng rốt đầy cho Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, tôi kính anh một ly."

Tống Thư Ngạn chỉ muốn hỏi anh: Con mẹ nó anh muốn kính tôi cái gì? Kính tôi ngốc đến mức để con dê con nhà cậu đi đón vợ mình sao?

Tần Du bưng pudding đi ra, đây là dùng than hoa sau khi nướng khuỷu tay heo còn dư lại, không làm được tầng caramel: "Ăn đồ ngọt trước, dì Phương, ngài lấy hai cái pudding cho hai đứa nhỏ dưới tầng ăn đi."

"Ai!"

Dì Phương ngồi xem toàn bộ hành trình ở chỗ kia, trên mặt giờ phút này không ngăn được nụ cười, nhận hai cái pudding đi xuống lầu.

A Phương lấy đồ ngọt đi xuống, Phó Gia Ninh múc pudding ăn: "Ăn ngon, ăn rất ngon, chính là không quá ngọt."

Ai! Yêu cầu của mọi người ở niên đại này với vị ngọt hoàng toàn khác so với niên đại của mình, bọn họ cảm thấy hương vị vừa vặn, chính mình đã cảm thấy ngọt gắt.

DTV

Tần Du thấy Tống lão gia yên lặng mà nhìn bác gái, cô thở dài: "Hôm nay cứ như vậy đi, dù sao từ góc độ lý tính mà nói, đây là lý do thoái thác lý tưởng nhất. Còn vấn đề mặt mũi à? Người đã từng ngồi trên long ỷ đều từng ly hôn. Mà vị kia ở phía trên không phải cũng ly hôn với người vợ già ở quê cưới tiểu thư đi du học hay sao? Loại thân phận này của ông ta cũng không sợ bị mắng là kẻ phụ bạc, huống chi là bác và bác gái, còn là bác gái muốn ly hôn, bác cũng không phải vì giang sơn bỏ bã cám như vị kia, cưới người đẹp khác. Chút mặt mũi này chẳng lẽ bác còn không qua được?"

"Đứa nhỏ này, loại chuyện này cháu không thể đưa ra quyết định thay bác cháu được. Cháu cũng biết bác cháu sát phạt quyết đoán, năm sáu năm trước bông gòn tăng giá, nhà máy dệt Đông Dương dùng khăn che mặt giá thấp tràn ngập thị trường, Đại Sinh lúc ấy lỗ mất 70 vạn lượng, bác cháu đã giăng bẫy, chẳng qua mới lỗ có hơn mười vạn lượng, lúc ấy là ai lỗ ít hơn thì người đó thắng."

"Người thắng làm vua, sống sót thì có ngày mai." Tần Du nói.

Tống lão gia nhớ đến phong vân biến hoá lù trước, không chỉ có cười khổ: "Khi đó, nếu không phải anh của bà đưa tiền cho tôi, giống như giữa một ngày không có cửa mượn tiền như Đại Sinh bây giờ, cũng có thể Hải Đông ngày hôm nay đã đổi chủ."

"Đó cũng là người ông tiên tri sớm giác ngộ, khống chế nguy hiểm." Phó lão gia thở dài: "Thế đạo này hiện giờ, làm ăn buôn bán, phảng phất như biển rộng thành thuyền, chỉ cần không cẩn thận thuyền liền chìm xuống đáy biển."

Tống lão gia nghe thấy lời này, rất đồng cảm càng thêm lo lắng sốt ruột.

"Còn dư lại không nhiều lắm, đừng để Tiểu Hoàng chiếm lợi, chia ăn cùng nhau." Tần Du vâng theo nguyên tắc cần kiệm quản gia, chia hết thức ăn trên bàn.

Tống lão gia làm gì nuốt nổi, thường xuyên nhìn vợ, vợ thật ra ăn uống tốt, lại đang ăn? Bà ấy không phải vẫn luôn ăn rất ít sao? Mỗi lần ăn cơm với ông ấy đều chỉ ăn một chút.

Ăn xong cơm chiều, Tần Du đưa cha con nhà họ Tần lên xe, Tống Thư Ngạn ngồi ghế phụ như cũ để cho những người có tuổi ngồi ở hàng phía sau, xe lái ra khỏi biệt thự nhỏ của Tần Du đi thẳng về nhà, xe đi đến đường trước công quán, anh ấy nhìn về dinh thự sáng đèn phía trước.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 262



Toà nhà kia là Hồng công quán, là nhà riêng của đại vương dầu thô ông Hồng của Bến Thượng Hải, trên dưới bốn tầng, tầng thứ ba là nơi thái thái chính thức ở, tầng thứ tư là nơi ở của ông ta và di thái thái duy nhất.

Trước đó buổi sáng mỗi ngày đều có thể thấy ông Hồng ở trên sân thượng tầng bốn đánh Thái Cực, vị di thái thái ở đó vặn vẹo tập thể hình, vị di thái thái này đã hơn 50 tuổi, vẫn duy trì dáng người yểu điệu như thiếu nữ.

Vị di thái thái này biết tiếng nước ngoài biết đàn dương cầm, lời nói cử chỉ đều vô cùng ưu nhã, tham dự các loại trường hợp, hoàn toàn không thua bất cứ một vị thái thái chính thất nào. Vị thái thái chính thức kia tuy xuất thân danh môn sau khi vị di thái thái kia vào cửa liền bị ông Hồng vắng vẻ, thậm chí sau đó nhà bọn họ cũng chỉ gọi Đại thái thái, Nhị thái thái, nói đúng ra là không phân lớn nhỏ.

Nhưng hai vị thái thái hoà bình ở chung, chưa bao giờ nghe nói hai người từng xảy ra tranh chấp.

Lúc này Hồng lão gia mất, hai vị thái thái cũng vô cùng hoà thuận, cùng nhau xử lý hậu sự, chưa từng nói nửa câu gì.

Xe đang đợi cửa lớn mở ra, Tống lão gia quay đầu lại nhìn Hồng công quán, có chút mê mang: "Thư Ngạn, đại đa số nhà có tiền trên Bến Thượng Hải không phải đều trải qua như vậy sao?"

"Đúng vậy!" Tống Thư Ngạn trả lời.

"Phụ thân tự nhân là so với ông Hồng, đủ tôn trọng mẹ con rồi đi? Cha chưa bao giờ lướt qua mẹ con rời đi. Không cần nói về bác Phó của con với cha, giống như ông ấy thì trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được? Huống chi hiện tại cha đã biết mình sai rồi, cha muốn sống tốt với mẹ con. Vậy mà bà ấy muốn ly hôn với cha?"

"Phụ thân, cha đã xem hết hoàn chỉnh 'Bích ngọc trâm' chưa?" Tống Thư Ngạn không trả lời vấn đề của ông ấy.

Tống lão gia không biết con trai vì sao lại nói vậy, năm đó lúc ông ấy đuổi lão tam, lão tam chính là xướng nữ tử trò văn, ông ấy từng đi cổ vũ không chỉ một lần: "Xem qua."

"Ngài cảm thấy Lý Tú Anh chắc sẽ quay về nhà họ Vương không? Ngài cẩn thận nghĩ lại một đoạn tam y kia, nghĩ lại trước kia ngài vẫn luôn nghĩ đến Mai biểu cô, vắng vẻ mẹ, còn như vậy với mẹ hai ở trước mẹ." Tống Thư Ngạn theo ánh mắt của cha anh ấy, cũng nhìn về phía Hồng công quán sáng trưng đèn, vị ông Hồng này không chỉ hưởng phúc tề nhân, mà Đại thái thái của ông ta còn là em gái của một ông trùm hắc bang trên Bến Thượng Hải, người phụ nữ như vậy cũng chỉ có thể nuốt sự chua xót xuống?

Anh ấy nói: "Vừa mới bắt đầu cha cũng cho rằng mình sai rồi, cha nhận sai, chẳng lẽ còn không thể cho cơ hội tha thứ? Sau đó Tiểu Du nói những lời đó, ba biết cả đêm không ngủ được là cảm giác gì sao? Ngay lúc bọn họ về Ninh Ba, lúc con ở Thượng Hải, ban ngày con bận ở xưởng Hải Đông, con dựa vào từng cốc cà phê nâng cao tinh thần, buổi tối con tỉnh lại, hy vọng mình có thể ngủ, nói với mình không cần suy nghĩ làm sao cũng không thể ngủ. Một buổi tối không sao, hai buổi tối khó chịu, ba buổi tối đánh chân chiêu, một người đàn ông cũng chịu không nổi. Huống chi bà ấy còn đau khổ vì mẹ qua đời. Cha cảm thấy mẹ con gầy thành như vậy, người yếu thành như vậy, có thể cũng mất ngủ suốt đêm hay không?"

Tống lão gia đương nhiên từng không ngủ cả đêm, đó là ông ấy khiêu vũ, chơi bời suốt đêm, chẳng qua buổi sáng đã ngủ bù lại.

Tống lão gia thở ra một hơi, ban đêm mùa hè lại sinh ra từng trận lạnh lẽo, xe đi vào Tống công quán, mẹ Trương nghe thấy tiếng xe chờ ở cửa, vẻ mặt ôn hoà với Tống Thư Ngạn: "Thiếu gia đã trở lại?"

Tống Thư Ngạn trả lời bà ấy: "Đã trở lại rồi, v.ú Trương, bà sai người rót một ly cà phê cho cháu, đưa đến trong phòng cháu."

"Được."

Tống lão gia hôm nay vừa mới bắt đầu ăn một lúc, sau đó cũng không ăn nữa, ngày hôm nay ăn hai bát mì Dương Xuân, lúc vừa đi ra ngoài nói với mẹ Trương đi đến nhà tiểu thư ăn rất ngon, bây giờ v.ú Trương coi ông ấy như không khí, ông ấy cũng không có mặt mũi bảo v.ú Trương làm mì Dương Xuân cho ông ấy.

Đói thì đói bụng, dù sao cũng ăn không vô, Tống lão gia đi lên lầu, đứng trên ban công, châm điếu thuốc nhìn vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời, hút thuốc lúc sáng lúc tối.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ấy ra mở cửa, con trai mặc áo ngủ, bưng cà phê đi đến, Tống Thư Ngạn đặt cà phê trên bàn trà: "Ngài uống ly cà phê này đi!"

"Vì sao?" Tống lão gia không có thói quen uống cà phê, buổi tối uống cà phê làm sao mà ngủ được?

"Cha không thử xem xem cảm giác muốn ngủ lại không ngủ được sao?" Tống Thư Ngạn buông ly cà phê, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của con trai, Tống lão gia bưng cà phê, do dự nên uống hay không uống? Hạ quyết tâm, một hơi uống hết.

Uống xong ly cà phê này, quả nhiên đầu óc càng thêm thanh tỉnh, đi lên ban công, tiếp tục hút điếu thuốc, suy nghĩ ngàn ngàn vạn, trong xưởng tuy có các biện pháp của Tần Du mà rất có hiệu quả nhưng lại gặp phải những nhà máy dệt Đại Sinh của Trạng Nguyên lang Trương Kiển bức những nhà máy dệt ở Đông Dương đóng cửa.

Mấy năm kia, một nhà máy dệt không phải là có hôm nay không có ngày mai sao? Hải Đông còn tính là tốt, mà còn là nơi sửa lỗ thành lời nhanh nhất mới có cục diện ngày hôm nay.

Nhưng chính mình thật vất vả mới nhìn rõ tâm ý, muốn cùng Minh Ngọc bạch đầu giai lão, nhưng Minh Ngọc nói không muốn cùng mình bạch đầu giai lão.

Giờ phút này nếu lựa chọn Hải Đông giữa bà ấy và Hải Đông? Về sau bọn họ còn có khả năng hợp lại sao?

Nhìn sao mai rạng sáng nhô lên, Hồng công quán ở đối diện có lẽ là người hầu rời giường, trong phòng lộ ra ngọn đèn dầu. Ông Hồng có phúc tề nhân như vậy, thật sự phải có phúc khí mới có thể hưởng, Tống lão gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Hồng công quán, đi vào phòng, cho dù không ngủ được cũng nằm.

Ban đêm hôm trước không ngủ, buổi sáng hôm qua liền ngủ bù, cuối cùng không ngủ đủ, lại một đêm không ngủ, buổi sáng xuống lầu, Tống lão gia đã như đang đạp lên bông.

Rõ ràng đã đói bụng, cơm sáng cũng không có tâm tư để ăn, nhìn con trai vừa uống sữa bò, ăn trứng gà rồi bánh mì, còn vừa xem báo: "Đi thôi! Đến xưởng."

"Được." Tống Thư Ngạn đứng lên cùng nhau đi ra ngoài với cha.

Xe chạy ra khỏi cửa lớn, rẽ qua lại thấy trên đường cái trước cửa Hồng công quán, A Tam của phòng tuần bộ đứng hai hàng, giữ cảnh giới.

Tống Thư Ngạn hỏi: "Đây là có chuyện gì sao?"

Tài xế Đường nói: "Nhị thái thái đến phòng tuần bộ cáo Đại thái thái độc c.h.ế.t Hồng lão gia. Còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy cùng tiểu thiếu gia bà ấy sinh."

Tống Thư Ngạn nhíu mày: "Độc chết? Không phải ông Hồng trúng gió c.h.ế.t đột ngột sao?"

Ông Đường lắc đầu: "Ai biết được, bây giờ truyền đi ồn ào huyên náo. Nghe người hầu của nhà họ Hồng nói, Đại thái thái và Nhị thái thái có thể giống như Lữ Hậu và Thích phu nhân, dù sao cũng không phải người tốt gì."

Ngọn đèn dầu rạng sáng ở nhà họ Hồng? Loại phúc khí này ông ấy vẫn không phải hâm mộ.

Xe đến xưởng Hải Đông, hai cha con cùng nhau xuống xe giống như thường lui tới, cùng nhau đi vào phân xưởng tuần tra một phen, nhóm công nhân trong phân xưởng bận rộn, chuyển đến ký túc xá bên cạnh, hai kho hàng đổi thành phòng học, thầy giáo của trường nữ sinh đang dạy học, nhóm công nhân nhìn bảng đen đọc theo thầy giáo: "Hoa trong Trung Hoa..."

Tống Thư Ngạn đứng ở bên cạnh Tống lão gia: "Phụ thân, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, thế của nhà máy dệt Đông Dương đến rào rạt, năm dân quốc thứ mười một một lúc, không phải cả ngày ngài treo ở bên miệng là mình có cảm giác nguy cơ sao?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 263



"So sánh với điều này chính là mẹ con làm vợ của ngài hai mươi mấy năm, giữ phòng trống hai mươi năm. Mẹ con có thể chấp nhận nhiều nhất chính là giữ tên tuổi Tống thái thái, bà ấy sẽ không ở cùng ngài nữa, cũng không muốn hưởng bạch đầu giai lão, hưởng phúc của con cháu với ngài nữa. Chẳng lẽ cảm tình của ngài đối với mẹ con, có một phần vạn tình cảm của con với Tiểu Du? Ngài nói với con trượng phu sợ gì không có vợ, chính ngài thì sao? Huống chi ngoại trừ mẹ con, ngài còn có năm di thái thái. Hải Đông và cuộc hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa, ngài còn đang do dự cái gì?"

Tống lão gia cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Liền làm theo lời Tiểu Du nói."

Mấy ngày nay các phóng viên báo xã lớn lớn bé bé bận hỏng rồi.

Vụ án nhà họ Hồng mưu sát chồng hừng hực khí thế nhưng mà nghe nói chứng cứ của vị Nhị thái thái này không đủ, huống chi Hồng lão gia đã xuống mồ vì an, con cái trong nhà đều không cho phép mở quan tài nghiệm thi.

Người nhà họ Hồng càng thêm chỉ trích Nhị thái thái vì di sản mà không từ thủ đoạn, trên báo chí cũng sôi nổi bắt đầu đưa tin ân oán hào môn nhà họ Hồng, xé mở bức màn bên trong cái gọi là Đại thái thái và Nhị thái thái sống hoà thuận ra.

Toà nhà kiến trúc tây dương này, cầu thang tầng 3 và tầng 4 không liên quan, sườn đông đi thông cầu thang tầng 3, sườn tây trực tiếp đi thông cầu thang tầng 4. Tầng 3 là nơi Đại thái thái và con bà ta ở, cho đến khi một đám nhỏ trưởng thành, giống như chim chóc rời khỏi nhà, tầng 3 này chính là nơi ở của một mình Đại thái thái. Mà tầng 4 còn lại là Hồng lão gia ở cùng với Nhị thái thái nhỏ hơn ông ta hai mươi tuổi, hai người cùng ra cùng vào. Ở trong cùng một dinh thự, Đại thái thái trong vòng một năm đều không có cách gặp Hồng lão gia một cái.

Mà nói về lai lịch của chiếc biệt thự cao cấp này, mảnh đất này là khu đất trung tâm Tô Giới là của hồi môn của Tam tiểu thư nhà họ Mẫn, nói cách khác Hồng công quán được xây trên đất hồi môn của Tam tiểu thư.

Cuối cùng Hồng lão gia có phải là bị mưu sát hay không đã không có ai quan tâm, dư luận trên báo chí bắt đầu lên men, ở trên của hồi môn của thái thái nguyên phối, ngủ trên đỉnh đầu của thái thái nguyên phối, đây là kiểu bôi nhọ gì với thái thái nguyên phối, căn nhà này xây hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm, vị Đại thái thái này trải qua những ngày tháng như thế nào?

Lúc chuyện này gây tranh cãi trên báo chí, Đại thái thái của ông chủ nhà máy dệt Hải Đông đi cùng con trai xuống toà án Tô Giới tố tụng, yêu cầu ly hôn cùng Tống Thế Phạm tiên sinh.

Tống Thư Ngạn của nhà máy dệt Hải Đông vốn chính là khách quen của giới báo chí, chỉ là mấy ngày nay thoái vị cho vụ án g.i.ế.c chồng của nhà họ Hồng, hiện tại anh ấy không chỉ đi cùng mẹ ruột đến toà án ly hôn, mà còn...

DTV

Đứa nhỏ trên đường cái rao vô cùng lớn tiếng:

"Tin lớn! Tin lớn, Tống Thư Ngạn cổ vũ mẹ kiện tụng ly dị với cha anh ấy."

"Bán báo, bán báo! Cầm ngay một tờ báo "Nhật báo thân giang" đến Tuồng viện Hoa Mỹ đi. Tuy tốn một đồng đại dương nhưng lại có một tấm vé xem "Bích Ngọc Trâm" bản mới. Tống Thư Ngạn dốc hết lòng vị chuyện mẹ ly hôn, cứ xem "Tân Bích ngọc trâm" ở Tuồng viện Hoa Mỹ là nhận được một vé xổ số. Có tấm vé số do nam chính ký tên là có thể nhận được sáu thước vải bông Hải Đông, vải bông Hải Đông, khởi đầu mới, hành trình mới."

"Tin tức độc nhất vô nhị! Không phải đàn ông quỳ xuống là sẽ được tha thứ, Tống Thư Ngạn đánh giá "Bích ngọc trâm" như vậy."

"Đàn ông thời đại mới chân chín là sau khi mình ly hôn thì cổ vũ mẹ ly hôn sau hơn hai mươi năm sống cô đơn lẻ loi."

"Cha con nhà họ Tống trở mặt, Hải Đông có tiếp tục cách tân hay không?"

Nhiều tin tức ùn ùn kéo đến như vậy, không biết nhà họ Hồng có phải muốn cảm tạ nhà họ Tống kịp thời nháo ra một tin tức lớn như vậy, làm cho bọn họ có thể thở ra một hơi hay không?

Lúc này,"Báo tuần khăn trùm" đã đăng một bài báo của một vị nhân sĩ nữ thoải mái "Hủy diệt hay là trùng sinh?":

Ở Bến Thượng Hải gần đây có hai tin tức chiếm cứ các trang báo lớn lớn bé bé, cùng là hào môn, cùng là Đại thái thái, cùng là lão gia đặt tâm tư trên người di thái thái.

Một người nghe đồn là dùng một lọ độc dược làm lão gia quy thiên, một người còn lại cầm giấy kiện cáo người đàn ông lên toà muốn ly hôn.

Nghe đồn tự nhiên không thể tin, tất cả còn phải chờ kết quả điều tra. Nhưng có một chuyện là sự thật, Đại thái thái của nhà họ Hồng bị nhốt trên của hồi môn của chính mình, mỗi ngày chịu đựng trượng phu ân ái cùng người phụ nữ khác trên đầu bà ấy.

Mà trong đại trạch của nhà họ Tống ở Ninh Ba, Đại thái thái của nhà họ Tống ở trong chủ viện, mỗi di thái thái có một cái nhà, Đại thái thái hơn hai mươi năm đều sống ở nhà cũ, dường như chưa từng ở Thượng Hải và Thanh Đảo. Bồi ở bên cạnh Tống lão gia chính là nhị tam tứ ngũ di thái thái, nghe nói Đại thái thái và Tống lão gia đã không ngủ chung phòng hơn hai mươi năm.

Một toà đại trạch Tây Dương khoá lại mấy chục năm thanh xuân và sức sống của Đại thái thái nhà họ Hồng, một toà đình viện kiểu Trung Quốc để lại cho Đại thái thái nhà họ Tống hơn hai mươi năm tịch mịch và vô vọng.

Nửa đời trước của hai vị thái thái không khác gì nhau, nhưng vận mệnh dường như đưa hai bà đi đến hai phương hướng tương phản.

Không thể tiếp xúc được Đại thái thái của nhà họ Hồng, tôi chỉ có thể đến chùa Tĩnh An trên đường đi qua cửa hàng thời trang Hằng Nga tìm được Đại thái thái của nhà họ Tống.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Đại thái thái, người viết mới biết được cái gì gọi là mỹ nhân ở cốt không ở da? Mặc dù là trên mặt có nếp nhăn, mặc dù là đầu tóc hoa râm, vị thái thái này có sự dịu dàng và ưu nhã khắc vào trong xương cốt, thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng của thiếu nữ.

Ngay lúc mở miệng giới thiệu chính mình, bà ấy nói, bà ấy không muốn được gọi là Tống thái thái, tôi liền gọi tên thật của bà ấy: Nữ sĩ Chu Minh Ngọc.

Nữ sĩ Chu hôm nay mặc một chiếc sườn xám màu xanh ngọc phết đất, trên đầu có đầu tóc hơi hoa râm, chải một kiểu tóc sóng nữ tính thời thượng, bà ấy nói hôm nay lúc ra ngoài, do dự đã lâu, đây là lần đầu tiên bà ấy trang điểm như vậy, trước kia bà ấy đều mặc áo váy nhưng Phó thái thái và Tần tiểu thư đều nói đẹp, nhất định bắt bà ấy mặc, lúc nói lời này dường như bà ấy muốn khẳng định, không nghĩ đến một nữ sĩ như vậy còn hy vọng nhận được sự khẳng định của tôi.

Tôi không thể không thừa nhận, mặc như vậy rất đẹp. Tuế nguyệt thôi nhân lão, năm tháng cũng không làm mất vẻ mỹ nhân.

Khi nữ si Chu còn niên thiếu, theo học nữ sĩ Thẩm Thọ của hàng thêu Tô Châu Hoàng Hậu, tài nghệ thêu hoa vô cùng lợi hại, hiện tại được xưởng may Hằng Nga thuê làm cố vấn công nghệ mỹ học, Hằng Nga chuyên môn sáng lập một gian triển lãm cho bà ấy, trên tường treo mấy sản phẩm thêu chúc phúc của bà ấy, bà ấy mang người viết đến xem tác phẩm của bà ấy, lúc nói đến tác phẩm của chính mình, trong đôi mắt dịu dàng kia có ánh sáng.

Bà ấy nói: "Tôi cách trình độ của sư phụ còn rất xa, khi bọn họ nói muốn cho tôi lấy những tác phẩm của mình ra, lòng tôi vẫn có chút bồn chồn, chẳng qua mới treo lên mấy ngày, đã có rất nhiều thái thái tiểu thư đến chơi, muốn mua những sản phẩm thêu này, làm tôi rất vui vẻ, ít nhất là tôi được tán thành."

Là một người ngoài nghề, tôi được những sản phẩm của bà ấy làm chấn động, tôi cho rằng đẹp vô cùng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 264



Đương nhiên tôi cũng hy vọng người trong nghề đến nói cho tôi, nữ sĩ Chu Minh Ngọc được mấy phần chân truyền của sư phụ bà ấy? Đây là chuyện ngoài lề.

Tôi hỏi lại: "Nữ sĩ Chu, là điều gì làm ngài nguyện ý đưa ra, thể hiện tài hoa của mình cho công chúng chứ?"

"Là con trai biết chỗ của Trần tiểu thư thiếu một sư phụ thêu hoa, nó đề cử tôi đến. Tôi vốn dĩ không dám đến, con gái và Tiểu Du đều cổ vũ tôi. Nói ít nhất mang mấy đồ đệ cũng không uổng công tôi đã từng bái sư dưới môn hạ của Thẩm tiên sinh. Tôi nghe xong liền cầm mấy sản phẩm thêu đưa cho Trần tiểu thư xem, thật ra tôi sợ tác phẩm của chính mình đã hết thời, không nghĩ đến Trần tiểu thư nói mở một gian triển lãm cho tôi."

Tôi thấy được nụ cười phát ra từ nội tâm nữ sĩ Chu mang theo nếp nhăn trên mặt, tự đáy lòng tôi vui mừng vì bà ấy.

Phái nữ trường kỳ rơi vào địa vị yếu, đương gia chủ mẫu giống như nữ sĩ Chu muốn bước ra khỏi đại khách khoá các bà ấy cực kỳ khó khăn, hoặc là chờ chết, hoặc là đồng quy vu tận như Hồng thái thái.

Nữ sĩ Chu may mắn ở chỗ, bà ấy có con trai.

Người đàn ông nhìn hết hôn nhân chua xót của mẹ, người đàn ông khăng khăng ly hôn với người vợ đã hứa hôn từ nhỏ, nắm tay mẹ mình mang bà ấy đi ra khỏi đại trạch Ninh Ba.

Đề cao địa vị phái nữ, cũng cần đông đảo tiếp nhận những tư tưởng nam tính mới cùng nhau nỗ lực, hy vọng các nam sĩ có thể chú ý những người bên cạnh, người thân phái nữ bị vây trong nhà giam, lôi càng nhiều nữ sĩ Chu, Hồng thái thái ra khỏi những nhà giam vây giữ các bà ấy, để các bà ấy có thể đi dưới ánh mặt trời, có thể tắm gội ánh mặt trời ấm áp.

Báo chí lần này còn có một bức ảnh Chu Minh Ngọc ngồi chụp, nữ sĩ trên ảnh mặc một chiếc sườn xám rộng thùng thình, ngồi trước bàn thêu, tư thái điềm tĩnh kia làm người quên đi tuổi của bà ấy, rất nhiều người bởi tin tức này mà đến cửa hàng thời trang Hằng Nga, nhìn thấy Chu Minh Ngọc đang vẽ, đang chỉ đạo tú nương cũng thấy được những tác phẩm bên trong tủ kính.

Rất nhiều người không rõ có một vị thái thái như vậy, Tống lão gia của nhà máy dệt Hải Đông làm sao lại không cùng phòng với bà ấy hơn hai mươi năm?

Vào trong miệng đứa nhỏ bán báo thì thành: "Bán báo đây, ông chủ Tống của Hải Đông, lợn rừng không ăn được trấu, không cần phòng mẫu đơn cả ngày đi tìm hoa bìm biếc!"

Tống lão gia giờ phút này đang trên đường đến hội nghị sản xuất ngành dệt của Thượng Hải, nghe thấy đứa nhỏ bán báo hét như vậy, ông ấy đơn giản đóng cửa sổ lại, những người tháng này đến mắng ông ấy có mắt không tròng cũng không thiếu một người như vậy, đều là người nào chứ?

Xe dừng ở cửa hiệp hội ngành sản xuất dệt, Tống lão gia cầm gậy chống xuống xe. Hiệp hội ngành sản xuất lần này lâm thời tổ chức hội nghị là bởi vì gần đây nhà máy sản xuất in và nhuộm Thông Phú đột nhiên thả một lô vải bông giá thấp chất lượng tốt, vừa mới bắt đầu mọi người cho rằng chắc là vải mộc trắng Đông Dương, trên thực tế không phải vải mộc trắng của Hải Đông, chờ mọi người cầm vào thì thấy đây chính là vải mộc trắng in hoa Đông Dương chính tông, vậy mà bán giá này? Chỉ là không in hoa văn, chỉ bán vải mộc trắng cũng không chỉ giá này.

Chẳng qua Tống lão gia có thể nghĩ đến kết quả gì, Lỗ Hồng Đạt làm sao có thể thu tay lại chứ? Ông ta còn ngóng trông lầm này có thể kiếm được bội thu, có thể kiếm được tiền mua hai chung cư Minh Thái.

Ông chủ Niên mấy ngày nay lại đến tìm ông ấy, xin ông ấy đưa công trình nhà xưởng mới của Hải Đông cho ông ta, bị ông ấy chửi ầm lên: "Nếu không phải ông trộn lẫn vào chuyện này của chúng tôi, ông con mẹ nó không nghe theo những lời nói của Trần Hoà Bình đi, làm ra nhiều chuyện như vậy, làm tên khốn kia nhà tôi biết có thể lợi dụng báo chí, đạt được mục đích bức bách tôi, tôi có thể làm sao bây giờ?"

"Hiện tại công nhân trong xưởng Hải Đông chỉ nghe Thiếu đông gia của bọn họ, tôi nói chuyện đều thành đánh rắm. Tôi con mẹ nó còn đưa công trình cho ông, vậy muốn ăn rắm trong mơ à?"

Phỏng chừng ông Niên quay đầu sẽ nói với Lỗ Hồng Đạt, sau đó ở trên bàn Phó thái thái và Niên thái thái, Niên thái thái nhẹ nhàng nói: "Phó thái thái, thật đúng là "có người từ quan về quê cũ, có người trong đêm đuổi khoa trường", nhà bà là bán một đống nhà ra bên ngoài, ông chủ Lỗ của nhà máy sản xuất in và nhuộm Thông Phú lần này là lập tức ăn xong hai toà nhà ở phía tây hiệu buôn Minh Thái. Đường đi xuống núi và đi lên núi thật sự hoàn toàn không giống nhau nha!"

Lúc ấy Phó thái thái liền hỏi bà ta: "Vậy nhà các người là đường xuống sườn núi sao? Hay là trực tiếp rơi xuống núi?"

Niên Đại Hoành à! Đây là đến cùng rồi. Xây kho hàng cho Lỗ Hồng Đạt, chỉ sợ đến tiền vốn cũng phải bồi thường thêm vào!

Nha đầu Tần Du này? Làm sao lại có nhiều ý đồ xấu như vậy? Đặt một cái bẫy cho Lỗ Hồng Đạt, Lỗ Hồng Đạt phảng phất giống như chưa nhận ra.

Tống lão gia đi trên cầu thang đã nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lỗ Hồng Đạt: "Ông chủ Hình, cái gọi là tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, Lỗ mỗ ta một là không đoạt, hai là không trộm, các người có bản lĩnh cũng lấy cái giá cả như vải mộc trắng của Đông Dương, cũng dùng giá này để bán. Bán vải dệt thật sự không phải là việc gì lớn. Tôi nói với các người, hiện tại vẫn muốn mua phòng ở đặc biệt là một phòng ở Tô Giới này."

DTV

"Mua phòng ở? Ông gần đây vẫn luôn ở khách sạn còn có tiền mua phòng ở?"

"Loại cơ hội này ngàn năm có một! Ông chủ Niên của nhà máy xây dựng Đại Hoành, một khoảng thời gian trước mang tôi đi xem mấy chung cư ở phía tây hiệu buôn Minh Thái, đoạn đường của mấy chung cư kia cũng tốt, phòng ở cũng tốt. Bên trong rộng 500 đến 600 thước, nhà tắm độc lập và nhà bếp, mấu chốt là ở phía dưới có phòng xông hơi, cung cấp nước ấm 24 giờ."

"Chậc, một tháng tiền thuê loại phòng ở không đến 50-60 đồng Đại Dương là không thuê được đi? Có 50-60 đồng Đại Dương còn không bằng đi thuê phòng nhỏ ở Áp Bắc đâu!"

"Lạc hậu, loại phòng này cho người Đông Dương thuê mà! Tôi mua một căn chung cư, nhà còn chưa đến tay, đã nói tốt với người trong xưởng chỉ Điền Trung, bọn họ sẽ thuê hai mươi căn, cho cán bộ ngoại phái đến từ Nhật Bản."

"Chung cư trong tay hiệu buôn không tiện nghi, ông lấy tiền ở chỗ nào?"

"Chỉ cần có phương pháp, làm sao không lấy được tiền?"

Tống lão gia lắc đầu cười, ông chủ Lỗ thật sự có bản lĩnh lớn, tiền nhận được cũng có lai lịch tốt, bởi vì lúc ông ta tìm Tần Du mua phòng, nói chỉ cần mua một căn chung cư, không biết Tần Du lừa ông ta như thế nào để ông ta mua hai căn, còn có hai căn giới thiệu cho ông chủ Kim của Điền Trung mà Lỗ Hồng Đạt quen biết. Minh Thái hoàn toàn không tham gia chuyện mượn tiền của Lỗ Hồng Đạt và ông chủ Kim, Tần Du chỉ điểm cho ông ta, để bọn họ đi ngân hàng Nhật Bản chuyên nghiệp của người Đông Dương mượn tiền.

Lỗ Hồng Đạt này tìm Điền Trung, quả nhiên là đến mượn tiền, nhưng vay tiền phải thế chấp, thế chấp cả nhà máy sản xuất in và nhuộm cùng hai toà chung cư, ông chủ Kim cũng làm như vậy, ông chủ Kim thế chấp mấy rạp hát và phòng nhảy dưới danh nghĩa của ông ta và hai căn chung cư ông ta mua.

Nếu phòng ở luôn tăng mạnh như bây giờ, nhất định không có việc gì, đến lúc đó cho thuê toàn bộ hoặc là nửa bán nửa thuê nhất định không thành vấn đề, nhưng nha đầu kia thề son sắt, đã ấp ủ nguy cơ, như vậy đến lúc đó sẽ rất vui.

"Các người hiểu được tình huống của nhà máy dệt Hải Đông bây giờ là như nào không? Nghe nói tên nhóc Tống Thư Ngạn kia..."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 265



Tống lão gia nghĩ đến đây, ho khan một tiếng đánh gãy lời nói của Lỗ Hồng Đạt, đi vào trong...

Thân là hội trưởng danh dự của hiệp hội dệt, ông chủ Tống bước vào giữa sân nhìn về phía ông chủ Lỗ.

Việc làm ăn của ông chủ Lỗ nóng bừng hơn cả thời tiết bây giờ, đúng là lúc đắc ý: "Ông chủ Tống đến rồi?"

Nụ cười của ông chủ Tống không đạt đáy mắt, mang theo sự lạnh lẽo không hợp với thời tiết hiện tại: "Ông chủ Lỗ muốn biết tình huống của nhà máy Hải Đông, vì sao không trực tiếp hỏi tôi? Tôi tất nhiên biết gì thì sẽ nói hết không giấu diếm nửa lời, nói theo tình huống thật sự."

"Ha ha ha!" Ông chủ Lỗ cười chắp tay: "Nhà máy dệt Hải Đông là nhân tài kiệt xuất của ngành sản xuất, ông chủ Tống lại là hội trưởng danh dự của hiệp hội chúng ta, chúng ta đều phải muốn lãnh giáo ngài, xu thế tương lai thế nào?"

"Hôm nay không phải mọi người đều phải lãnh giáo ông chủ Lỗ, làm sao bán vải in hoa bằng giá vải mộc trắng à?"

Sau khi Tống lão gia nói mấy câu này, chắp tay với những người khác, nghe ông chủ Lỗ nói ở sau lưng ông ấy: "Ông chủ Tống, gần đây có phải bận quá hay không? Đã gầy thoát hình rồi."

Nghe thấy ông chủ Lỗ nói như vậy, mọi người phát hiện thật đúng vậy, ông chủ Tống hình như gần tháng ngắn ngủi đã gầy đi một vòng!

Mẹ nó, Lỗ Hồng Đạt này thật đúng là cái gì không nên nhắc thì thôi, nhắc là dở! Tống lão gia hàm hồ lên tiếng: "Là có chút bận."

Từ sau đêm con trai hiếu kính cho ông ấy một ly cà phê, ông ấy dường như mỗi ngày đều mất ngủ, ngủ được non nửa đêm thì sẽ tỉnh lại, sau đó lăn qua lộn lại mà không ngủ được.

Con trai ở nhà, mẹ Trương sai người làm một bàn đồ ăn ngon, con trai không về, mẹ Trương liền làm cho ông ấy một chén mì Dương Xuân, chính mình chụp cái bàn nói với bà ấy: "A Anh, bà đừng tưởng rằng mình là người hầu bên cạnh Minh Ngọc, tôi sẽ không bắt bà phải làm gì."

"A! Vậy ngày nói xem muốn thế nào? Thật sự muốn thế nào, cùng lắm thì tôi đi nửa tiếng đến hầu hạ tiểu thư mỗi ngày, tiểu thư tóm lại thì cũng nuôi nổi tôi."

Từ khi Minh Ngọc muốn ly hôn, mẹ Trương là bộ dáng lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, không bao giờ gọi Minh Ngọc là "thái thái", mở miệng ngậm miệng chính là "tiểu thư nhà chúng tôi", bị bà ấy chọc tức, muốn đuổi bà ấy đi lại sợ đuổi mẹ Trương đi, nơi này không còn chút hương vị nào thuộc về Minh Ngọc nữa.

Ăn thì ăn không ngon, ngủ lại không ngủ được, không biết chính mình nghĩ đông nghĩ tây cái gì? Ngẫm lại có phải đã rất lâu mình không ngủ với phụ nữ hay không? Liền đi tìm một người phụ nữ có tài và dung mạo đều rất tốt, nghe cô ta đàn tỳ bà, xướng Bình Đàn, sau đó muốn tiến vào chính đề.

Cởi bỏ nút thắt trên người của người phụ nữ, lộ ra chính là nội y kiểu Tây, lập tức trong đầu lại là hình ảnh vô cùng xa xăm, hình dáng Minh Ngọc mặc yếm màu xanh lá mạ, có hình ảnh kia lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị, ngừng lại hoảng sợ trở về, phạm tiện mà sai v.ú Trương bưng một bát mì Dương Xuân đến đây, vẫn là ăn một bát mì thoải mái hẳn.

Hiện tại nghĩ đến mình tiện là thật sự tiện, trước kia v.ú Trương luôn làm một bàn đồ ăn, bà ấy cũng không biết mình có về hay không, thường thường ông ấy không về thì ngày hôm sau cùng ăn với người làm. Bây giờ ngược lại, trong nhà đều không chuẩn bị cho mình, ông ấy rất ít khi đi ra ngoài ăn, một tuần ít nhất ăn cơm chiều ở nhà năm ngày. Trước kia thịt cá, hiện tại mỗi đêm đều ăn mì Dương Xuân, mà còn không ngủ ngon, có thể không gầy sao?

Nghe thấy bộ dáng miễn cưỡng trả lời của ông chủ Tống, ông chủ Lỗ cúi đầu hơi che miệng lại giả bộ ho khan, trên thực tế là cười một tiếng: "Phải không? Nhà máy Hải Đông vẫn luôn nói sau này sẽ đưa vải mới ra thị trường, trên thị thường thấy thế nào cũng không nhiều nhỉ?"

DTV

"Hôm nay mở họp không phải nói vải giá thấp của Thông Phú các người hiện tại tràn ngập thị trường, sắp ăn sạch sẽ số định mức của nhà khác rồi sao?" Tống lão gia hừ cười một tiếng, thấy người đến cửa: "Hình hội trưởng đến rồi, chúng ta có thể thương lượng xem sao."

Hội trưởng Hình đi vào, sau khi hàn huyên thì ngồi xuống: "Đều nói ngành dệt nửa giang sơn của cả nước ở Thượng Hải, là các vị đang ngồi khởi động ngành dệt ở Thượng Hải. Các vị đều là những nhà máy công nghiệp đi ra từ trong nguy cơ ngành dệt bông mười một năm dân quốc, năm đó nhà máy dệt Nhật Bản dùng vải giá thấp làm treo tình hình các nhà máy cổ Đại Sinh, chỉ sợ đều rõ ràng trước mắt. Mọi người cũng là bị bóc một tầng da mới hoãn đến bây giờ. Lúc này mới có mấy năm chứ! Nhà máy dệt Đông Dương lại lặp lại trò cũ, mà giữa chúng ta có người nguyện ý làm tay đấm, thanh đao cho người Đông Dương c.h.é.m lên người đồng bào chúng ta."

Đối mặt với lời nói trắng ra như vậy của hội trưởng Hình, Lỗ Hồng Đạt đứng lên ôm quyền với các vị: "Các vị cùng ngành, mọi người cũng biết cạnh tranh cùng ngành vốn chính là người c.h.ế.t ta sống, là chuyện thường ngày. Nếu không kinh doanh tốt, sống không nổi thì trách được ai. Lời nói của hội trưởng nói nhà máy dệt Đại Sinh năm đó bị nhà máy dệt Đông Dương vây đổ, nhưng nếu không phải tự nó có vấn đề lớn như vậy, không mặc nợ nhiều như vậy, cũng không có khả năng đổ, dù sao các vị đang ngồi cũng là sống sót trong lúc đó mà?"

"Nhà máy dệt Hoa Tư vốn là bước đi nguy nan khi nhà máy dệt Đông Dương đè xuống, chúng ta vốn nên thông khí cho nhau, đoàn kết với nhau, cùng nhau chống đỡ ngoại địch mà không phải dẫn sói vào nhà, tình nguyện làm chó săn. Ông chủ Lỗ, ông phải biết rằng được cá quên nơm. Làm chó săn cho người Nhật Bản sẽ không có kết cục tốt." Ông chủ Hầu của nhà máy in nhuộm Thân Minh nói.

Thân Minh là một nhà máy cũ, chỉ là bởi vì cả nhà họ Hầu này, nói dễ nghe một chút chính là điểm đạo đức mấu chốt tương đối cao, không bán thứ phẩm, không bớt cân thiếu hai, vải mộc trắng được dùng là loại tốt nhất của Hải Đông, thuốc nhuộm cũng tốt, màu sắc vô cùng không tồi nhưng bởi vậy nên phí tổn cao, vải của bọn bọ rất xấu hổ, phẩm chất của vải không khác gì mấy với Đông Dương đi? Làm sản phẩm vải trong nước, giá cả lại đắt, cho nên có thị trường nhất định nhưng thị trường không thể mở rộng, hiện tại có dùng vải mộc trắng Đông Dương in nhuộm, giá cả bán tiện nghi hơn nhiều so với bọn họ, vốn là quy mô không lớn, dưới sư bị đánh sâu vào như vậy tất nhiên là con sóng đầu tiên đã không chịu được.

"Ông chủ Hầu, ngành sản xuất có quy định không thể mua vải mộc trắng của nhà máy dệt Đông Dương sao? Làm buôn bán cái nào tiện, cái nào tốt, thì tôi mua cái đó? Kiếm tiền thì sẽ không đau tay. Nếu ngài thiện tâm, vì sao vải hoa ngài in không mang đi mà tặng người? Thật là nực cười, vải mộc trắng của nhà máy dệt Đông Dương có giá cả tốt hơn cả nhà máy Hải Đông, vì sao tôi không mua của nhà máy dệt Đông Dương chứ? Cái gì gọi là được cá quên nơm? Tôi làm xong cuộc làm ăn này, thu tiền thuê nhà dựa vào hai căn chung cư là được rồi, ai còn bận rộn trong ngoài ở nhà máy in nhuộm, mỗi ngày ngửi mùi thuốc nhuộm, kiếm chút tiền vất vả này chứ?" Ông chủ Lỗ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mà chuyện này người Đông Dương nhất định phải làm như vậy, không có tôi cũng có những người khác đến làm! Cục diện đặt trước mặt các người. Người khác làm với tôi làm có gì khác nhau đâu?"

Lời này nói được không sai, không có ông chủ Lỗ cũng sẽ có ông chủ Trương, ông chủ Lý, dưới sự điều khiển của lợi ích, trước nay không thiếu người như vậy. Việc này thật sự không có cách nói tiếp.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 266



Hình hội trưởng quay đầu hỏi Tống lão gia: "Ông chủ Tống, có ý kiến gì với trạng thái trước mặt?"

Ngón tay Tống lão gia chống huyệt Thái Dương: "Giống như phá giá dệt Đông Dương năm dân quốc thứ mười một. Tôi kiến nghị mọi người rút chiến tuyến lại, nghĩ cách sống sót."

Ông chủ Lỗ khẽ cười một tiếng: "Ông chủ Tống là người từng trải, thật ra cũng phải nói với mọi người, làm sao co rút chiến tuyến lại, làm sao nghĩ cách sống sót?" Nghe thấy lời này, mặt Tống lão gia nghiêm lại: "Thật là nực cười, ông chủ Lỗ cấu kết với người Đông Dương, muốn áp chúng ta suy sụp, chẳng lẽ lúc này tôi còn phải nói cho ông nghe cử động của mình à?"

"Ha ha ha..." ông chủ Lỗ cười ra tiếng nói: "Ông chủ Tồn gần đây nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bên ngoài Thư Ngạn nhà các người đang cổ vũ thái thái của ông ly hôn với ông, ở bên trong địa vị của cậu ta và ông ở nhà máy Hải Đông ngang nhau. Những gì năm đó ông có thể sử dụng được, giờ này ngày này ông còn có thể dùng được sao? Ông chủ Tống, giờ phút này chỉ sợ là tượng phật đất qua sông cũng khó bảo toàn thân mình, không có hành động cũng rất bình thường. Thật ra cũng không cần để mặt mũi căng cứng, dù sao công tử nhà ông là người không đ.â.m vào chỗ khó thì không quay đầu lại, để cậu ta đánh rắm một lúc thì biết chỉ đọc sách thôi là không đủ, gừng càng già càng cay. Chẳng qua một đợt này, cũng để chúng tôi nhìn xem ông là Bồ Tát bùn hay là Phật gia thật?"

Ông chủ Lỗ vốn chính là đến xem Tống lão gia có phản ứng gì, giờ phút này thấy ông ấy miệng cọp gan thỏ, còn gầy đi nhiều như vậy liền biết trong khoảng thời gian này ông ấy vô cùng lo âu, điều này làm ông chủ Lỗ yên tâm, ông ta đứng lên: "Chư vị, Lỗ mỗ chỉ làm việc dựa theo quy tắc thương nghiệp, nhưng chư vị nói Lỗ mỗ thành phản đồ, Lỗ mỗ cũng không thể nói gì hơn. Vậy thì cáo từ! Gặp nhau trên thương trường, tất sẽ không lưu tình, các vị trân trọng!"

Ông chủ Lỗ mang theo tươi cười kéo cửa rời đi, nhìn cửa đóng lại, trong lòng nhóm các ông chủ âm thầm thở dài, trải qua một đợt kia ai cũng đều biết, không có ông chủ Lỗ thật sự còn có những người khác, mà cũng không thể bài trừ chuyện tự người Đông Dương làm ra chuyện đó. Dù sao đây đều là những thứ bọn họ phải đối mặt.

Thương lượng tới lui, đối sách vẫn là tăng thu giảm chi, Khai Nguyên gặp phải chính là chuyện vây bổ của vải Đông Dương, chuyển hàng đi đâu? Thảo luận thế nào cũng không nói rõ được lý do, đến cuối cùng ăn cơm cũng không còn tâm tư mà ăn, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Tống lão gia đi xuống dưới lầu, mặt ông chủ Hầu u sầu, ông ấy đi qua vỗ vỗ vai ông chủ Hầu: "Hai anh em chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, trò chuyện chút?"

"Được thôi!" Ông chủ Hầu gật đầu đồng ý.

Hai người tìm một tửu lầu ngồi xuống, Tống lão gia gọi năm sáu món đồ ăn, một hồ rượu hoa điêu, lấy điếu thuốc ra hút: "Lão đệ, ông có tính toán gì?"

"Khó đấy! Thân Minh mới có chút quy mô như vậy, làm sao có thể đỡ được, hiện tại nhà máy có hơn hai trăm công nhân, bên trong có một nửa bốn năm mươi tuổi, đều là đi theo cha tôi từ mười mấy tuổi tiến vào nhà máy làm đến bây giờ, thật ra biện pháp tốt nhất chính là hung hăng chuyển nhà máy. Chỉ là những công nhân già đó, mà cái nhà máy này là tâm huyết cả đời của cha tôi."

"Thân Minh là nhà máy in nhuộm sớm nhất Bến Thượng Hải, tôi và Hầu lão gia cũng tương giao nhiều năm, một năm kia Hoàng Hà đoạt hoài vào biển, Giang Bắc lan tràn, công nhân cũ nhà các người phần lớn đều là được cha ông thu lưu."

"Đúng vậy! Nếu lúc này tôi chuyển ngành, làm sao có thể nói với cha?" Ông chủ Hầu nghĩ đến đây hốc mắt hàm chứa nước mắt: "Chỉ là mặc dù tôi nguyện ý chống đỡ thì có thể kéo dài được bao lâu?"

"Đây là ý nghĩ của tôi. Có vài lời nói thôi! Có hơi không dễ nghe, cũng không phải là tôi cố ý làm Thân Minh thấp đi mà xác thật Thân Minh cũng tồn tại một vài vấn đề. Tôi nói việc nào ra việc đó, được không? Ông muốn nghe thì nghe một chút xem! Nếu không muốn nghe, hai anh em chúng ta hôm nay ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm hai câu." Tống lão gia rót rượu cho ông chủ Hầu.

"Lão ca có cái gì không thể nói? Tôi nghe đây!"

"Đồ án in hoa của nhà máy Thân Minh thật sự không mới mẻ, điểm này ông thừa nhận chứ?"

"Nhận."

"Cho nên cho dù vải dệt thật sự dùng bền nhưng vải in hoa phải mới mẻ, cô nương đại tỷ mặc trên người xinh đẹp mới được, ông nói đúng không?"

"Đúng, sư phụ chế bản của chúng tôi, thật sự là sư phụ già."

"Còn có, trong nhà máy của các người vẫn quản lý theo kiểu cũ, truyền xuống từ cha ông, biện pháp quản lý giữa chủ nhân và người ở trung gian, đúng không?"

Ông chủ Hầu lắc đầu: "Tôi cũng muốn sửa, chỉ là ông biết công nhân cũ nhiều năm như vậy rồi..."

"Công nhân cũ coi nhà máy là nhà là chuyện tốt của Thân Minh, cũng là lý do hiệu suất của Thân Minh không cao. Nói như vậy, Thân Minh liền không có cách tránh thoát trận tai ương này."

"Đúng thật! Chỉ là cái này rất khó đổi mới ngay lập tức."

"Tôi ký với ông một hiệp ước, chúng ta lấy hai năm làm hạn định, tôi đến thuê nhà máy của ông, tôi cung ứng vải mộc trắng Hải Đông cho ông, tôi màn mấy sư phụ chế bản cùng với nhân viên quản lý vào trong nhà máy của ông, tôi đến quản, tôi đến nhuộm, vải được nhuộm ra nhập vào kho hàng của Hải Đông, làm vải dệt của Hải Đông đưa ra thị trường, nếu ông muốn giữ lại cái tên Thân Minh này, vậy Hải Đông tám phần, Thân Minh hai phần. Tôi có thể bảo đảm tám phần công nhân cũ tôi sẽ giữ lại, hai năm ông chỉ thu tiền thuê, thì thế nào? Né qua mấy năm nay, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt đẹp."

"Lão ca, ông đây là có ý gì? Chẳng lẽ?"

"Nói như thế nào chứ? Con trai có bản lĩnh nhưng cũng là một cây gân, nhất định phải nháo quyền lợi công dân gì đó, lúc này làm lớn như vậy, người Đông Dương thừa dịp Hải Đông loạn, muốn mạng của Hải Đông! Tôi không thể nhìn tâm huyết của mình hủy trong tay của nó, nhưng bây giờ ông biết đó, bên ngoài nâng nó thành như vậy. Tôi nói cái gì, làm cái gì cũng là tư tưởng phong kiến, đều là không có tiến bộ. Tôi chỉ có thể tìm lối tắt, giữ lại một chút thực lực cho Hải Đông, làm như vậy, ít nhất thì Hải Đông còn có một bộ phận vải dệt tồn khó có thể cung ứng ra thị trường, ông nói có phải hay không?"

Nghe ông chủ Tống nói như vậy, ông chủ Hầu lắc đầu: "Tôi ấy à, thật sự không thay đổi gì, chỉ có thể giữ chút gia nghiệp này của cha. Lệnh công tử quá là gấp gáp."

"Chưa tới phút cuối mà thôi, không cho nó lăn lộn, nó cũng không nhận được giáo huấn." Tống lão gia thở dài một tiếng: "Ông quay về suy xét một chút, chuyện này đối với ông và tôi đều có lợi."

"Đa tạ lão huynh! Mặc kệ là quyết định gì, ngày mai tôi cũng sẽ đến nhà máy Hải Đông tìm ông."

Sau khi ăn cơm với ông chủ Hầu xong, Tống lão gia đi đường cũ đến cửa hàng Hằng Nga trên đường đến chùa Tĩnh An, xe dừng trên đường cái của công ty Hằng Nga.

Xuyên thấu qua tủ kính pha lê, Tống lão gia thấy vợ mình mặc áo váy the hương mùa hè như lúc ở quê, chỉ là kiểu tóc thay đổi, không phải là một cái búi tóc quy quy củ củ ở sau đầu, mà là kiểu tóc thời thượng của các phú thái thái trên Bến Thượng Hải, trên lỗ tai rũ xuống một viên trân châu, cổ thon dài có thể nhìn ra được, đang vừa nói vừa làm mẫu trước bàn thêu, dạy mấy tú nương.

Trên mặt bà ấy mang theo nụ cười ôn nhuận mà sung sướng, bà ấy dường như phát hiện ra ông ấy, nhìn về phía ông ấy, sau khi nhìn thấy ông ấy nụ cười tươi trên mặt dần dần thu hồi, lại thay vào bộ dáng nghiêm túc như ở quê...
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 267



Một tiếng còi xe truyền đến, một chiếc xe Ford mới tinh dừng lại, Tần Du bước từ trên xe xuống: "Bác trai, sao ngài lại ở chỗ này?"

"Tôi..." Tống lão gia không biết nên nói như thế nào?

Ông ấy từng vì muốn có được lão nhị, mua gian phòng bên cạnh nhà lão nhị, trèo tường qua tìm bà hai, vì theo đuổi Hồng lão tam, đi cổ vũ cả ba tháng, cũng vì để nữ học sinh tiểu ngũ có thể gả cho mình, mua hoa, mua trang sức, lời ngon tiếng ngọt, duy chỉ đối với vợ kết tóc của chính mình, chân tình biểu lộ cũng chẳng qua là ngày nào đó uống say, muốn nói với bà ấy một hai câu, lại trở thành gây rối bà ấy, dọa bà ấy run hết cả người.

Mấy người kia ông ấy đều biết họ muốn gì? Chỉ có vợ mình, ông ấy không biết. Hoặc là nói thật ra ông ấy biết, đời này bà ấy không muốn nhất chính là ông ấy.

DTV

Tống lão gia lại nhìn về vợ qua tủ kính, quả nhiên, bà ấy đã biến mất sau tủ kính: "Không có gì, nói với cô một chút, hôm nay hiệp hội dệt mở họp. Lỗ Hồng Đạt rất đắc ý, tôi cũng dựa theo thương lượng của chúng ta, kéo xưởng Thân Minh một phen, nghĩ đến ngày mai Hầu Mậu Khánh sẽ đến Hải Đông nói chuyện cho thuê thiết bị của nhà xưởng."

"Được, vẫn là câu nói kia, đối đầu kẻ địch mạnh, đồng hành là anh em, không phải oan gia, đều có tâm tư giống nhau, chúng ta liền nối vào cùng nhau. Bác Phó đã nói với David, tiền trang Hưng Hoa cộng thêm ngân hàng Đạt Mỹ luôn ủng hộ."

"Hiểu rồi, cô vào đi thôi!" Tống lão gia thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Tống lão gia, Tần Du cũng phát hiện ông ấy thật sự gầy đi rất nhiều, ông già này hà tất phải vậy? Tồi cả đời, nhất định đột nhiên không muốn tồi nữa, vấn đề là năm tháng thanh xuân hai mươi năm, cho dù có thể sống lại một đời, bác gái cũng không muốn có liên lụy gì với ông ấy đi?

Tần Du than một tiếng, đi vào trong tiệm Hằng Nga, vào cửa, cởi mũ rơm hẹp mái trên đầu xuống, nhìn chung quanh một cái, việc làm ăn của Hằng Nga hiện tại thật đúng là không tồi, khách nữ đến chọn mua rất nhiều, một nhóm người đều đang thử kiểu váy liền áo mới.

Chẳng qua Tần Du tiến vào, làm các khách nữ dừng động tác trong tay lại, giống như lúc Phó Gia Thụ mới gặp Tần Du, cũng giống lần đầu Tống Thư Ngạn gặp cô, hôm nay Tần Du cũng mặc áo sơ mi phối hợp với váy mã diện, chỉ là chiếc váy mã diện ngày hôm nay là chiếc váy mà cô không nỡ sửa ngắn lại, đồ án vận cẩm ở trên mặt quá đẹp, cho nên hôm nay là váy mã diện dài đến chân phối hợp với áo sơ mi tơ tằm.

Đối mặt với nhiều cái nhìn chăm chú như vậy, Tần Du khẽ gật đầu, Chu Minh Ngọc cũng đi ra từ phía sau, cười hỏi cô: "Lúc này không phải cháu đang đi làm sao?"

"Buổi sáng nhận được điện thoại, nói xe của cháu đã tới, nhân dịp ăn cơm trưa đi lấy xe, buổi chiều cũng không có việc gì, nên muốn thử cảm giác của xe mới, đi đến nơi này của ngài." Tần Du tìm chỗ mà ngồi xuống: "Gặp bác Tống, ông ấy gầy đi rất nhiều."

"Tùy ông ấy đi, chuyện của ông ấy bác không muốn biết." Chu Minh Ngọc ngồi trước banh giá: "Hai ngày nay bác đang cân nhắc, cháu và Gia Thụ đã định ngày xong, bác ở đây cũng muốn thêu hoa, thêu cho cháu một bộ áo cưới nhé?"

"Rất phiền toái, bỏ đi thôi. Cháu đặt may một bộ là được rồi."

"Không phiền toái, vừa vặn có người lui tới muốn xem. Một bộ trước đó của cháu, dù sao cũng từng mặc trước đó rồi. Chẳng qua vật liệu bên ngoài không tốt bằng vải trong rương của cháu, chờ về nhà bác lấy ở trong rương của cháu nhé."

Chu Minh Ngọc biết cô nhóc này bây giờ rất bận, làm sao có thời gian tự mình thêu áo cưới chứ?

"Được ạ! Ngài đừng thức hỏng đôi mắt là được."

"Sẽ không đâu."

Gần đây lượng người ở Hằng Nga đã bắt đầu giảm bớt, lúc trước đang là thời gian nổi bật, thời thời khắc khắc đều có người đến mua quần áo, muốn xem một chút, người phụ nữ được con trai ủng hộ thưa kiện ly hôn với chồng là người thế nào.

Trang phục hôm nay của Tần Du độc đáo mà đầy ý vị giàu có làm người nghỉ chân ở trong tiệm, bên ngoài cửa hàng cũng có rất nhiều người đi đường dừng chân lại.

Xe của Trần Lục tiểu thư đến rồi, nhìn thấy cửa tiệm nhà mình lại vô cùng náo nhiệt, còn tưởng rằng lại có tin tức lớn gì, cho đến khi nhìn thấy Tần Du đi ra từ trong phòng: "Tần Đại tiểu thư vừa đến, nơi này của chị đúng là phát sáng hẳn lên."

"Chị nói như vậy, không phải là em không nhận nổi sao?"

"Em đây chính là đến phá nhà đi? Em mặc như vậy, còn để chị bán váy liền áo nữa không?"

"Làm gì có! Em là đến chỗ chị chọn hai bộ quần áo, tất cả trong nhà đều là váy dài như vậy, muốn mát mẻ chút, váy vải bông vừa thông khí vừa thoải mái."

Trần Anh biết cô là thấy người lúc này nhiều, tuyên truyền cho cô ấy, Trần Anh nói: "Đi, chị đi chọn cùng em."

Hai người đi qua, Tần Du chọn một cái váy bó hoa nhí, đi vào thay váy, một cái váy nhìn qua màu sắc hoa văn rất bình thường, giờ phút này bao bọc lấy dáng người man diệu của cô, lúc đi lại, làn váy xẻ tà giống như sườn xám, rồi lại có chút khác biệt, sườn xám là xẻ tà bên sườn, váy này là xẻ tà trước sườn, xẻ tà bên sườn càng hàm súc hơn, mà xẻ tà phía trước lại càng thêm rực rỡ nở rộ.

"Váy này thật là đẹp mắt, vô cùng tôn dáng."

"Vậy cũng phải có dáng người đẹp như vị tiểu thư này mới được. Cũng phải nghĩ đến bộ quần áo vị tiểu thư này vừa mặc mới gọi là đẹp."

"Thật ra tôi cũng muốn thử xem, nhưng mà eo của tôi ấy à!"

"Quần áo này cũng lớn mật quá đi, nữ tử đàng hoàng là không mặc được đi?"

Trong một loạt tiếng khen, một âm thanh vô cùng chói tai truyền vào lỗ tai của Tần Du.

Tần Du đang soi gương quay đầu lại, người đi từ cửa vào thật ra không xa lạ, đúng là Tứ tiểu thư nhà họ Hồ từng gặp mặt một lần.

Bởi vì những lời này của Hồ Tứ tiểu thư, có người phụ hoạ: "Vừa rồi tôi cũng cảm thấy không quá thích hợp, cái cổ áo này quá lớn, còn có cái xẻ tà phía trước, lúc đi cũng có thể nhìn thấy đầu gối, còn bọc đến thật chặt."

"Đúng vậy! Đẹp thì đẹp! Chỉ sợ cái váy này sau đó sẽ được phụ nữ trong kỹ viện mặc nhiều, bị người coi thành người không đứng đắn."

Đây còn gọi là cổ áo lớn sao? Cái cổ áo chữ V này rất nhỏ, đời trước dáng người của cô đẹp cũng dám mặc, mặc một chiếc váy cúp ngực, ngồi ở quán cà phê lúc cuối tuần, ăn một miếng đồ ngọt, uống một cốc cà phê, hưởng thụ thời gian hưu nhàn buổi trưa.

Loại váy bó cổ chữ V này nếu cổ thật sự quá cao thì không có cảm giác vũ mị lười biếng, tựa như những thiết kế nổi tiếng đời trước, rơi vào trong tay các minh tinh trong nước lại sợ bị lộ, còn khâu cổ áo nổi lên lại, làm mất đi ít nhiều phong vị vốn có.

Đây là ở trong tiệm Hằng Nga, Trần Anh phải buôn bán, Tần Du nói cho mình phải nhẫn nại một chút: "Hồ tiểu thư, hướng gió thời thượng vẫn luôn chuyển biến, từ trong cổ hoạ Đường Tống cô có thể nhìn thấy n.g.ự.c thấp sa mỏng, cho đến khi Trình Chu Lý Học thịnh hành, bọc kín người con gái lại, cho đến trong phạm vi toàn thế giới bây giờ, đều đang cổ vũ phụ nữ bước ra ngoài, váy càng ngày càng ngắn, váy cúp n.g.ự.c cũng trở nên lưu hành. Tôi là giám đốc hiệu buôn Tây, là chức nghiệp nữ tính, tự nhiên là đi trước, cô nguyện ý mặc váy dài bọc thân như cũ, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, thật cũng không cưỡng cầu thẩm mỹ của đôi ta phải thống nhất."

Hồ Tứ tiểu thư kiên định hỏi: "Váy này chẳng lẽ không đủ lớn mật?"

Trần Anh làm buôn bán, cũng chỉ có thể khuyên mình nhẫn nại, cô gái nhỏ này thật là không biết rõ, cô ta nói một câu như vậy, không biết sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của cô ấy sao?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 268



Cô ấy lấy một chiếc váy dài viên lãnh ra, đặt ở trước người mình đối chiếu: "Hồ tiểu thư, váy viên lãnh này, chiều dài cũng dài còn rất thích hợp với yêu cầu của cô, hay là cô đi thử xem sao?"

Vị Hồ Tứ tiểu thư này nói: "Không được, lần sau lại đến chỗ Lục tiểu thư chọn váy. Hôm nay là đi theo chị dâu và Phương thái thái đến tìm một chiếc sườn xám hợp ý, tham gia tiệc rượu cuối năm của ngân hàng. Mấy người đó đang chọn ở Hồng Tường bên cạnh! Tôi bây giờ sẽ đi qua đó."

Trần Anh bị cô ta làm cho tức chết, cô đi dạo phố với người khác thì cứ đi dạo phố cùng người khác đi, không có việc gì chạy đến nói một câu như thế làm gì? Ảnh hưởng tâm tình của Tiểu Du thì không nói, còn ảnh hưởng việc làm ăn của cô ấy.

"Tiểu Du, em đừng nóng giận, miệng của cô gái nhỏ này quá khắc nghiệt, chỉ sợ là phải gây hoạ cho anh chị của cô ta."

"Em đi vào thay quần áo trước đã." Tần Du đi vào thay quần áo cũ của mình vào, chờ cô đi ra, thấy Hồ Tứ tiểu thư đi cùng thái thái của Hồ Nhị công tử và một nữ sĩ khác đang nói chuyện với Trần Anh.

Cô vừa không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn của Trần Anh, cũng không muốn cãi nhau với cô gái nhỏ miệng tiện như Hồ Tứ tiểu thư này, đưa váy cho nhân viên cửa hàng gói lại, đi vào trong phòng muốn nói tạm biệt với bác gái.

"Bác gái, cháu đi trước. Chờ đến chạng vạng cháu đến đón ngài."

"Đi đi!"

Tần Du cầm lấy mũ đội lên đầu, cầm lấy bọc nhỏ muốn đi ra bên ngoài, gặp Trần Anh đưa khách vào, cô gật đầu: "Chị Lục, chị bận đi, em đi trước ạ."

"Ừm!" Trần Anh gật đầu.

Vị nữ sĩ đi theo bên cạnh Hồ thái thái hỏi Trần Anh: "Lục tiểu thư, cô quen vị tiểu thư này?"

DTV

"Váy áo kiểu Tây ở chỗ tôi đều được thiết kế bởi tay cô ấy, bạn chí cốt của tôi, tiểu thư Tần Du." Trần Anh lại giới thiệu cho Tần Du: "Tiểu Du, vị này chính là Phương thái thái, bộ tài chính..."

"Lục tiểu thư, nhà tôi chẳng qua là đảm nhiệm chức vụ trong bộ tài chính. Đừng luôn treo ở bên miệng."

Vị Phương thái thái này ôn tồn lễ độ, rất có khí chất, Tần Du chào hỏi với bà ấy: "Chào Phương thái thái."

"Tần tiểu thư, lúc cô vừa mới đi qua, tôi đã bị trang phục của cô hấp dẫn, giờ phút này cô đội mũ lên, lại là phong cách tây nói không nên lời nhưng rõ ràng trên người chính là mặc váy áo truyền thống của nước ta."

Tần Du cười nhạt: "Chẳng qua là nhét vạt áo sơ mi vào váy mã diện, làm lộ tuyến eo ra thôi."

"Đến chỗ của cô học một chiêu này. Một vài trường hợp sau đó tôi có thể mặc như vậy, vô cùng có hương vị."

"Đó là vinh hạnh của tôi."

"Tôi vừa mới thấy váy áo ở đây vô cùng thời thượng, đều xuất thân từ bút tích của cô sao?" Phương thái thái hỏi cô.

"Chỉ là cho ý tưởng, trên thực tế vẫn là công lao của các sư phụ ở đây."

"Tần tiểu thư khiêm tốn rồi."

Trần Anh nói với Phương thái thái: "Ngài nể mặt rồi, mặc một chiếc váy của chúng tôi, ủng hộ nhãn hiệu trang phục sản phẩm trong nước của chúng tôi một chút nhé?"

Rõ ràng là Trần Anh muốn đưa quần áo cho Phương thái thái, lại nói mời bà ấy hỗ trợ ủng hộ các cô, đây là kỹ xảo nói chuyện.

"Đúng vậy! Phương thái thái, chị Lục dùng chính là vải dệt Hải Đông. Chính là hy vọng có thể ủng hộ hàng nội."

Tần Du có ấn tượng khắc sâu chính là 918 và 128, nhưng có vài sự kiện lịch sử có lẽ cô chỉ nhớ mang máng, tỷ như chuyện Hoàng Cô Truân vừa mới xảy ra, quân phiệt phụng hệ Trương Tác Lâm bị người Nhật Bản nổ chết, chuyện này bây giờ có bị lén gạt đi, không được lên men trên báo chí, cho nên cô còn chưa nhớ lại.

Phương thái thái có thể tiếp xúc ở trung tâm sự kiện vô cùng rõ ràng, chuyện này có nghĩa là gì, người Nhật Bản đã duỗi ma trảo ra, thượng tầng thật sự cũng muốn cổ vũ dùng hàng nội, mà tài chính bắc phạt của chính phủ được ủng hộ nhiều ở đại thương gia ở Chiết Giang.

Cũng yêu cầu nhờ mở rộng hàng nội, kéo đại thương gia tiêu thụ, làm thái thái của quan, bà ấy đi đầu mặc trang phục dành cho đại chúng của Hằng Nga, sẽ giành được hảo cảm của thượng tầng.

"Nhất định phải ủng hộ hàng nội, tôi tin tưởng ánh mắt của cô, có thể giúp tôi chọn lựa không?" Phương thái thái nói với Tần Du.

Tần Du vui vẻ đáp ứng: "Đương nhiên."

Nghe thấy Tần Du phải chọn váy áo cho Phương thái thái, sắc mặt của Hồ Tứ tiểu thư có chút hơi khó coi...

Tần Du ở bên cạnh Phương thái thái, chỗ của Trần Anh được xem như nhà xưởng, cho nên các mẫu đều đầy đủ hết, Phương thái thái đang tuổi trung niên, phong cách ăn mặc rất đoan trang, Tần Du chọn cho cô ấy một chiếc váy dài tay màu xanh đậm có hoạt tiết hoa nhỏ ở phía dưới.

Chiếc váy này tay áo hẹp, eo thon, hơn nữa màu sắc và thiết kế váy kẻ ô cạp cao che được bụng dưới hơi nhô ra của Phương thái thái, người trong gương trông vừa thon thả vừa mảnh mai.

Những người xem bên cạnh, lúc nhìn Tần Du, biết cô ăn mặc rất đẹp, nhưng mọi người cũng biết mình không có dáng người như cô, chưa chắc có thể mặc đẹp như vậy, nhưng vị thái thái này lại có dáng vóc bình thường, hiệu quả của chiếc váy này trên người bà ấy càng khiến người ta kinh ngạc.

Tần Du lại cầm một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy hoa lớn tới: "Lúc trước ở quê, tôi có rất nhiều váy mã diện, bất kể là thêu thổ cẩm tôi đều thích, chỉ là bây giờ trào lưu đã thay đổi, lại mặc áo khoác của người cao tuổi phối với váy mã diện có vẻ lỗi thời, tôi dùng áo sơ mi kiểu Tây phối váy mã diện, áo sơ mi trắng và váy lộng lẫy này có chút tương phản. Cái váy này tuy rằng không phải váy mã diện, nhưng kiểu dáng giống nhau, ngài thay thử xem?"

Phương thái thái rất hài lòng với bộ váy, hơn nữa nhìn thấy Tần Du mặc váy mã diện rất đẹp, tuy rằng chiếc váy này nhìn có vẻ rất màu mè, nhưng không phải còn có áo sơ mi trắng sao? Bà ấy vui vẻ nhận lấy đi thay.

Quả nhiên áo sơ mi trắng hợp với mọi thứ, chờ bà ấy đi ra, Tần Du đã chọn một cái mũ từ trên giá mũ trông giống của cô đội lên cho Phương thái thái.

Phương thái thái kéo Tần Du đứng chung một chỗ, nhìn vào trong gương: "Mọi người nhìn xem, rõ ràng hai bộ quần áo, một cái là kiểu Tây, một cái là kiểu truyền thống, vì sao mặc trên người lại có phong cách giống nhau như thế?"

"Bất kể thay đổi như thế nào vẫn đẹp như vậy. Hơn nữa tất cả đều do Tiểu Du chọn đương nhiên phải có phong cách của cô ấy." Trần Anh ở bên cạnh nói.

"Có lý."

Phương thái thái động viên Hồ thái thái: "Bảo Phượng, cô cũng tới thử xem. Bây giờ đất nước đang khó khăn, chúng ta cần dẫn đầu trong việc quảng bá hàng nội địa, chống lại hàng ngoại."

Hồ thái thái không muốn để cho thái thái của Thượng Phong biết nhà bọn họ có vấn đề với Tần Du, cười nói: "Đương nhiên rồi."

Phương thái thái nhìn về phía Tần Du: "Không biết Tần tiểu thư có đề xuất gì cho Hồ thái thái không?"

Tần Du nhìn Hồ thái thái, cô ta có khuôn mặt đẹp, dáng người tròn trịa, vô cùng thích hợp với kiểu mình vừa mặc.

Tần Du chọn một chiếc váy có chấm bi màu đỏ thẫm: "Làn da Hồ thái thái cực kỳ mịn màng trắng nõn, cho nên bất kể là màu sắc sặc sỡ cỡ nào cũng lấn áp được, cái này rất thích hợp."

"Bảo Phượng, đi thử xem."

Hồ thái vốn muốn cùng Thượng Phong thái thái đi ra ngoài, tâm tình người ta đang vui vẻ, cô ta sao có thể từ chối? Gật đầu đồng ý đi vào mặc thử. Hồ thái thái thay quần áo rồi bước ra, đứng ở trước gương, vô cùng ngạc nhiên, cái váy này rất hợp với nước da của cô ta, hơn nữa còn tôn lên dáng người của cô ta.

Tần Du làm như vô tình hỏi Hồ tứ tiểu thư: "Tứ tiểu thư, chị dâu cô mặc chiếc váy này có đẹp không?"

Mặt Hồ tứ tiểu thư thay đổi, Hồ thái thái có chút nghi hoặc, ngày đó chồng cô ta từ vũ hội trở về đã cãi nhau với bố mẹ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 269



Nguyên nhân chính là cô em chồng này, chẳng ra làm sao, ỷ vào tài viết lách của mình nên viết rất nhiều bài báo. Chồng cô ta nói, hôm đó vũ hội rất khó xử, thật sự nên đánh năm mươi đại bản, mẹ chồng còn nổi giận, nói con trai bênh vực người ngoài.

Cái này gọi là khuỷu tay xoay ra ngoài sao? Vị trên kia xuất thân từ đâu? Không phải những người đàn ông giàu có từ Ninh Ba ở Thượng Hải đều nằm trong tay người đó sao? Kết hôn cũng muốn người ta trả tiền, cái gọi là kinh doanh không nhân từ, người ta không cam lòng cũng không dám đắc tội. Thật cho rằng con trai vừa dấn thân vào sự nghiệp là có thể một bước lên mây làm quan chức cao cấp?

Sau đó, tin tức nói rằng vị Tần Du này là vợ của Tống Thư Ngạn, gây ra nhiều tin tức hỗn loạn như vậy. Chồng cô ta xem tin tức này nói với cô ta: "Em cho rằng hôm đó đua ngựa, Tống Thư Ngạn biết đây là vợ anh ta? Đều là gia đình giàu có, đều sĩ diện mà thôi. Nhưng có thể làm cho nhà họ Phó không để ý chuyện cô ấy ly hôn, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, mà nhà họ Tống cũng không quan tâm hiềm khích lúc trước, còn lui tới với cô ấy, thật sự là một nhân vật không nên đắc tội."

Lúa đó cô ta trả lời anh ta: "Phó gia không quan tâm việc cô ấy ly hôn? Chẳng phải em cũng không so đo việc anh ly hôn sao?"

"Đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau sao? Em có biết phó tổng giám đốc ngân hàng chúng ta Lư Công không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Gần đây vợ lẻ của ông ấy đòi tái hôn, bao nhiêu người đi khuyên can? Để bà ấy thủ tiết cho ông Lư? Chuyện tái hôn, đối với phong tục lễ giáo gây trở ngại. Vì vậy, ly hôn rồi tái hôn, tuy trên báo nói như vậy là phá bỏ xiềng xích phong kiến, nhưng trên thực tế vẫn khiến người ta khinh thường. Xem sự việc phải học cách nhìn bản chất, con trai độc nhất của một gia đình giàu có lại gặp những vấn đề thể diện như vậy, tương lai sẽ bị người khác đem ra làm trò cười, có thể thấy được thủ đoạn của người đàn bà này. Loại người này, em nên giữ khoảng cách thì tốt hơn!"

"Anh không cần khuyên em, anh khuyên em gái anh kìa, bây giờ coi người ta là kẻ thù, đến lúc đó lại gây chuyện không hay cho anh."

Cho nên Hồ thái thái vốn không muốn mang cô em chồng này ra ngoài, chỉ là tuổi tác cô em chồng đã cao muốn tìm cho cô ta một gia đình tốt, cũng sẽ giúp cho chồng cô ta, thậm chí với cha mẹ chồng của cô ta cũng có chỗ tốt, nhất là mẹ chồng ngày nào cũng cằn nhằn, hôm nay cô ta ra ngoài gặp Phương thái thái, chồng cô ta liền bảo cô ta dẫn theo cô em chồng đi cùng.

Hôm nay em chồng nhìn thấy Tần Du này liền làm mặt dài ra, không biết Tần Du này có ý gì, còn muốn trêu chọc cô ta?

Hồ thái thái nghĩ bản thân là người lớn phải rộng lượng, nói: "Con bé thì biết cái gì? Xét về tầm nhìn vẫn là cô Tần lợi hại."

Những nữ khách kia nhìn cách ăn mặc là biết giàu hay sang, giờ phút này hai vị thái thái đã mặc váy trên người, có thể thấy cái gì gọi là cổ áo thấp váy xẻ cao không giống đồ của một nhà lành nên mặc, là cô gái kia kiến thức ít chỉ bịa chuyện mà thôi.

Nhất là sau khi vị thái thái này mặc vào, một người vốn có vẻ nhạt nhẽo, ngược lại bây giờ sinh ra vài phần quyến rũ.

Hồ tứ tiểu thư trong lòng có khúc mắc, sau khi anh trai cưới chị dâu, hết mực bảo vệ chị dâu, mà người chị dâu này cũng ỷ vào gia thế cao, không đem cô ta và mẹ chồng để vào mắt, bây giờ còn giúp người ngoài giữ thể diện.

Cô ta cố nén chua xót, đi theo xung quanh, chỉ là cô ta còn trẻ làm sao có thể kiểm soát được biểu hiện của mình? Càng ngày càng khiến Hồ thái thái ghét bỏ, âm thầm tính toán sau này sẽ không dẫn cô em chồng này ra ngoài nữa, mất mặt xấu hổ, nói cho cùng vẫn là còn tức giận một chút.

Tần Du thấy giữa Hồ tứ tiểu thư và Hồ thái thái có hiềm khích, hôm nay Hồ thái thái đối với cô rất khách khí, nhưng hôm ở trường đua ngựa lại khác, có chút thù hận vẫn nên nắm chắc cơ hội đáp trả, chiếc váy này cho Hồ thái thái, khuôn mặt này thật sự không tôn lên dáng người của cô ta: "Nếu Hồ thái thái không ngại, tôi trang điểm lại cho ngài?"

Bởi vì Tần Du đã chọn váy cho các cô, Phương thái thái lại không biết nội tình: "Bảo Phượng, thử xem, ánh mắt Tần tiểu thư thật sự rất tốt."

Trần Anh thừa dịp nói: "Mời mọi người đến văn phòng tôi ngồi, tôi bảo người qua cửa hàng bên cạnh lấy đồ trang điểm."

"Không phải chúng ta nói còn muốn xem sườn xám sao? Hôm nay mua sườn xám mới là chính." Nhưng cô ấy lại nhìn về phía Tần Du."Không mặc sườn xám, mặc váy mã diện cũng thích hợp."

"Vậy làm một cái váy mã diện?" Tần Du cùng Phương thái thái đi vào trong.

Trần Anh giới thiệu sườn xám ở đây, Phương thái thái nhìn sườn xám và nói với thợ may: "Cái này làm rất đẹp."

Sườn xám thêu hoa trưng bày chỉ có hai bộ, trên viền thêu hoa văn đơn giản, cái này không thể so sánh với Hồng Tường sát vách. Phương thái thái cũng ngừng suy nghĩ mua sườn xám mà bước vào trong.

Bên trong là phòng triển lãm của Chu Minh Ngọc, Trần Anh giới thiệu: "Nữ sĩ Chu là học trò của Thẩm Thọ tiên sinh, được tôi mời tới làm cố vấn mỹ học, thứ nhất là dạy thợ thêu ở đây, thứ hai là vẽ các mẫu."

"Lúc trước đã thấy trên báo, nữ sĩ Chu là nữ trung hào kiệt, đã sớm muốn tới xem."

Phương thái thái dừng chân thật lâu trước một bức tranh thêu của hai con chim sẻ trong tuyết, trong bức tranh thêu này dùng các loại màu xám và trắng, biểu hiện ra trình tự của tuyết, nhất là còn có tuyết tan sau đó ở trên cỏ khô ngưng kết thành băng trong suốt, hai con chim sẻ càng sống động.

Phương thái thái hỏi: "Nữ sĩ Chu, không biết bức tranh thêu này có thể cho tôi được không?"

Chu Minh Ngọc đi qua, đây vốn là tác phẩm g.i.ế.c thời gian của bà ấy, không thể nói bỏ đi thứ yêu thích, tặng cũng được, nhưng lại có người tới xin cũng rất phiền phức, bà ấy nhìn về phía Trần Anh, Trần Anh biết bà ấy không nỡ, nói: "Đồ thêu ở đây chỉ dùng để trang trí và trưng bày..."

Phương thái thái cúi đầu thì thầm với Trần Anh: "Gần đây tôi muốn tặng quà, nhưng không biết nên tặng gì, vật lịch sự tao nhã như vậy mới là sự lựa chọn tốt nhất."

Lúc này, nhân viên cửa hàng bên cạnh cầm một túi giấy đi vào đưa cho Trần Anh, Trần Anh cười nói: "Hay là chúng ta lên lầu uống chén trà trước?"

Phương thái thái có chút tiếc nuối, cho rằng không được, dù sao bà ấy cũng biết ở trên báo viết Chu Minh Ngọc này cũng là vợ của một gia đình giàu có, không thiếu tiền bán đồ thêu, chỉ nói: "Mời."

Mấy người cùng nhau lên lầu, Tần Du sửa lại trang điểm cho Hồ phu nhân, trăm năm vẫn có sự khác biệt lớn, phần lớn cách trang điểm ở thời đại này là bắt chước Âu Mỹ, Paris lưu hành cái gì thì mấy tháng sau Thượng Hải cũng xuất hiện, cô sùng bái người nước ngoài từ trong xương cốt, đặc điểm của cô tương đối ít, trang điểm cũng không có gì đặc biệt.

Nếu không phải có ít đồ trang điểm, Tần Du còn có thể sửa khuôn mặt Hồ thái thái tốt hơn nữa, nhưng qua tay của cô, khuôn mặt Hồ thái thái đã sắc nét hơn, tuy rằng không thể gọi là thay hình đổi dạng, so với bình thường xinh đẹp hơn nhiều, có cô gái trẻ nào không yêu cái đẹp? Trong lòng Hồ thái thái đương nhiên rất vui vẻ, nếu nhà họ Tống, nhà họ Phó đều là chủ lực của Ninh Ba, vị Tần tiểu thư này sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Phó. Những chuyện trước kia chỉ là lời qua tiếng lại cho nên cô không bận tâm.

Giờ phút này Trần Anh từ dưới lầu đi lên, đem một cái hộp gấm giao cho Phương thái thái: "Nữ sĩ Chu nói, đây vốn là tác phẩm g.i.ế.c thời gian của bà ấy, bà ấy rất vui khi được Phương thái thái đánh giá cao, bà ấy sẵn lòng tặng nó, mong Phương thái thái nhận!"
 
Back
Top Bottom