Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 240



Hai cha con ăn thịt kho tàu lại ăn bánh mật, biết đến hai vị này là kẻ có tiền, không biết còn tưởng rằng hai người là xin ăn, giống như một tuần lễ chưa từng được ăn no bụng vậy.

Tần Du múc một muỗng canh củ cải trắng nóng hổi mà Tố Phân làm, cúi đầu ăn cơm.

"Thư Ngạn, Tiểu Du trở về nói với mẹ. Nhà máy may mặc của con bé Trần lục bên kia thiếu một thợ dạy thêu hoa." Tống thái thái mở đầu câu chuyện.

Tống Thư Ngạn trở về nói với cha về cơ hội lần này của Trần Lục đưa ra, bị cha anh ấy dạy dỗ một trận, anh ấy nói: "Là con suy nghĩ không kỹ càng, mẹ đến đây dưỡng bệnh, con lại kiếm chuyện cho mẹ làm."

Tống lão gia nhìn về phía Tần Du, không biết tại sao miệng mồm của con bé này lại nhanh đến vậy chứ? Không đợi ông ấy đến, đã nói xong rồi? Vẫn là con trai hiểu biết, ông ấy để đũa xuống, khuyên vợ: "Minh Ngọc, bà quên lời của bác sĩ Hoàng nói rồi sao? Sức khỏe của bà không tốt, không thể lao tâm lao lực. Chúng ta đến Thượng Hải là để nghỉ ngơi, những chuyện phải tốn công tốn sức, chúng ta không thể làm được. Nghe lời đi!"

Tống thái thái gắp một miếng bánh mật: "Thuở nhỏ tôi thích vẽ tranh thêu hoa, bình thường ở nhà không có chuyện làm, cũng là dùng cái này để g.i.ế.c thời gian. Chỉ là tôi thường ở trong nhà, ít kiến thức, chỉ sợ hoa văn cũ kỹ, nhưng Tiểu Du nói cũng phải, xem nhiều biết nhiều thì hoa văn cũng sẽ mới mẻ, tôi muốn đi thử xem."

Tần Du phát hiện thì ra bác gái rất nổi loạn đấy chứ? Bà ấy vừa mới còn từ chối cô không đi, chắc là nghe thấy lời bác trai nói, ngược lại muốn đi ra ngoài nhìn xem.

Tống Thư Ngạn cúi đầu nhanh chóng gắp thức ăn ăn cơm, không nói lời nào. Tần Du cũng vô cùng hiểu chuyện, gắp thức ăn không nói. Hai người già bốn mắt nhìn nhau, Tống lão gia nhìn vào mắt vợ một hồi, nhắc lại lần nữa: "Tôi là vì tốt cho bà."

"Người tốt với tôi không ít." Tống thái thái cười cười: "Nhưng mà..."

Nhưng mà cái gì? Tại sao bà ấy lại dừng ở chỗ đó? Tống lão gia muốn biết lại không muốn biết, bởi vì ông ấy cho rằng cái đáp án đó gần như đã rõ.

"Chuyện của tôi, để chính tôi quyết định đi." Tống thái thái nói: "Tôi đi xem thử."

"Minh Ngọc, sao bà..." Nhìn vào đôi mắt của vợ, tựa như vợ già không nói ra lời nói kia, thế mà trong khoảnh khắc này Tống lão gia không nói bà ấy, tại sao như thế vặn ba?

"Được! Mẹ, con nói với chị sáu, mẹ muốn tới xem thử. Ngày mai là ngày cái kẻ xấu xa chuyển viết bậy bạ kia giao bản thảo, con phải cùng Tiểu Du giải quyết sự kiện kia, ngày mốt con cùng mẹ đến nhà máy may mặc Hằng Nga."

"Được."

Không biết có phải ngay từ đầu mình ăn quá nhanh hay không, lúc này Tống lão gia đột nhiên không thấy ngon miệng nữa, nhất là nhìn thấy con trai mình, cô vợ trẻ chạy mất rồi, sao nó còn ăn được giống heo như vậy chứ?

Tống lão gia ăn một chút thức ăn chay, ngẩng đầu nhìn vợ.

Tống thái thái bị ông ấy nhìn làm cảm thấy toàn thân không thoải mái, nghĩ nghĩ: "Ông mới vừa nói trong nhà, nếu Thư Ngạn bận bịu, ông chỉ có một người ở nhà ăn cơm. Trước kia ông cũng quen náo nhiệt, đột nhiên không ai ở bên cạnh xác thực không quen lắm. Tôi thấy ông vẫn là đón Tiểu Lục ra đi, cô ấy chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, theo ông, chắc không phải vì bị nhốt cả đời ở miền quê Ninh Ba đúng không? Cô ấy ở Thượng Hải, có người nói chuyện với ông, có người giúp ông giải buồn, cô ấy thì sao? Cũng có thể nhìn ngắm sự phồn hoa của thế giới này."

Vốn là không ăn được, hiện tại đồ ăn đều sắp nghẹn lại ở cổ họng, vẻ mặt Tống lão gia rét lạnh: "Những chuyện này của tôi, cần bà đến quản lý sao?"

Thấy Tống lão gia phát cáu, Tống thái thái không lên tiếng, bà ấy dùng thìa múc một muỗng súp sò hầm trứng bắt đầu thong thả ăn.

Nhìn bà ấy chậm rãi ăn đồ ăn, tính tình của Tống lão gia đột nhiên trở chứng: "Bà không muốn để cho tôi ăn cơm một mình, vậy thì trở về nhà, ban đêm tôi trở về, hoặc là một nhà ba người, hoặc là hai người già chúng ta ăn cơm, tôi và bà cũng có thể bàn bạc nói chuyện phiếm, không phải rất tốt sao? Sao bà nhất định phải để Tiểu Lục đến? Cô ấy đến đây thì bà có chỗ gì tốt sao? Tôi không biết vì sao bà suốt ngày ở lại nơi này của Tiểu Du?"

Tống lão gia nhìn thằng con trai căn bản không ngẩng đầu nói: "Đây là con của bà, tôi là người đàn ông của bà. Coi như Tiểu Du là con gái của bà, xem như mẹ ruột, cũng không thể cứ ở suốt trong nhà của con gái đúng không?"

"Mẹ ruột không thể thường ở trong nhà của con gái, là bởi vì con gái lập gia đình. Hiện tại cháu chỉ có một mình, mẹ cháu muốn ở bao lâu cũng được." Tần Du nói lại Tống lão gia: "Bác muốn bác gái trở về, thì bà ấy phải trở về ngay sao? Lúc bà ấy muốn bác trở về, bác có từng trở về không? Hơn hai mươi năm trước đây, một năm gặp không được hai tháng. Hiện tại bác gái ở chỗ này của cháu mới có mấy ngày, bác gấp gáp như lửa cháy tới m.ô.n.g để làm gì? Cho dù có một ngày cháu lấy chồng, cháu dự định để lại căn phòng cho bác gái ở, không được sao? Lời nói mới nãy của bác gái, cháu nói đầy đủ cho bác nghe đây, người vì tốt cho bác ấy không ít, cha mẹ của bác ấy, anh trai chị gái của bác ấy, cha mẹ chồng của bác ấy, hình như chỉ duy nhất mình bác không có vì tốt cho bác ấy mà suy nghĩ."

"Tần Nhã Vận, có phải là bác đã nuông chiều cháu quá mức rồi không?" Tống lão gia vỗ bàn hỏi Tần Du: "Cháu quậy ra nhiều chuyện như vậy, bác và Thư Ngạn cũng cùng nhau gánh chịu, chuyện gì cũng có thể tha thứ cho cháu! Con dâu không làm được, bác xem cháu như con gái mà yêu thương. Bây giờ ngay cả chuyện của bác và bác gái mà cháu cũng muốn xen vào một chân ư? Cháu có thể có bộ dáng của hậu bối một chút không?"

"Con bé nói không sai, tôi chính là nghĩ như thế. Trước đó trong gia tộc, ông đã nghe thấy lời nói bí mật giữa tôi và A Phương." Tống thái thái buông bát đũa xuống, nhìn Tống lão gia: "Lúc đầu con bé không có mời tôi đến cùng ở với nó, tôi cũng dự định buông bỏ một phòng vợ lẽ kia của ông, tìm am ni cô niệm kinh lạy phật, trải qua vài ngày yên tĩnh."

Lúc nói chuyện với Tần Du, Tống lão gia khí thế mười phần, giờ phút này bị vợ mình nhìn xem, có chút hoảng hốt, miệng cọp gan thỏ nói: "Được thôi! Được thôi! Bà muốn ở đâu thì ở đó đi, tôi mặc kệ bà! Tôi không quản được bà!"

Nói xong đứng lên, cúi đầu nói với thằng con trai ngốc của mình: "Còn ăn nữa! Đi thôi!"

"Cha... Con..."

DTV

"Con cái gì mà con? Con ăn còn chưa đủ nhiều à? Theo cha về nhà máy Hải Đông xem tình hình ca đêm."

Tống lão gia đứng lên, cầm mũ và ba-toong, giống như người khác thiếu ông ấy rất nhiều tiền mà đi ra ngoài.

Tống Thư Ngạn đứng lên, nhìn về phía Tần Du và mẹ lắc đầu, nói với mẹ mình: "Mẫu thân, ngày mốt con tới đón mẹ."

"Đi đi!" Tống thái thái gật đầu.

Tống Thư Ngạn lại nói với Tần Du: "Ngày mai Gia Thụ đưa em đi hả?"

"Ừm!" Tần Du trả lời anh ấy.

Tiếng kèn xe ô tô bên ngoài vang lên, thúc giục Tống Thư Ngạn lên xe...

Tống lão gia vừa rời đi, Tần Du lập tức an ủi Tống thái thái: "Bác gái, bác đừng giận. Bác trai ông ấy chỉ là tính khí nóng nảy thôi."

"Trong mắt ông ấy chỉ có bản thân, còn có ai khác nữa? Ông ấy là chủ gia đình, tất cả mọi người đều phải thuận theo ông ấy." Tống thái thái nhìn về phía cửa: "Để ông ấy đi."

"Bác gái, vậy bác thật sự sẽ đi sao? Thực ra cháu cảm thấy cơ hội này không tồi, nếu mệt thì về nghỉ ngơi, không cần cả ngày đều ở trong xưởng. Tổng thể vẫn tốt hơn ở nhà! Mặc dù ở nhà có bác Phúc, nhưng là người thích đánh bài, có thể đánh bài tiêu khiển, bác thích yên tĩnh, cũng chưa hẳn vui vẻ!" Tần Du hỏi Tống thái thái.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 241



A Phương cười vui vẻ: "Năm đó Thẩm tiên sinh vì không có khả năng sinh đẻ, chồng bà ấy lấy vợ lẽ, bà ấy đến Thiên Tân mở một trường dạy thêu cho phụ nữ, còn viết thư cho bà đi Thiên tân, bà không thể buông bỏ gia đình nên không đi. Cuối cùng tóc cũng bạc rồi, có ai trong nhà chào hỏi bà?" Ra ngoài một vài ngày, chỗ này sớm muộn có thể ở cùng với tiểu thư, những ngày gặp thiếu gia cũng nhiều, còn không thoải mái bằng ở nhà. Nếu có thể thuê hoa một lần nữa, nếu có thể như lời Thẩm tiên sinh nói, bà đủ để trở thành chủ gia đình, sau này học trò đầy khắp nơi, cũng không vô ích."

"Nói linh tinh cái gì thế? Lão sư mấy chục năm vẫn luôn rèn giũa kỹ năng thêu, bao nhiêu năm qua tôi chỉ là tùy ý g.i.ế.c thời gian bằng một cây kim thôi, làm sao giống nhau được? Đừng nói bừa!"

"Thái thái rất lợi hại, thái thái là thái thái lợi hại nhất." Ni Nhi từ trên lầu chạy tới, cô bé ngồi xổm bên cạnh Tống thái thái: "Lần đầu tiên cháu nhìn thấy hoa thêu trên váy của thái thái, liền cảm thấy rất đẹp."

Tống thái thái yêu thương vuốt tóc Ni Nhi: "Nha đầu ngốc, con đến chỗ ta học những thứ cơ bản, sau này ta sẽ nghĩ cách tìm cho con một người thầy tốt để dạy con, được không?"

Ni Nhi đứng dậy, ngẩng đầu tự hào: "Đúng rồi, tiên sinh khen con thông minh, nói con tiếp thu kiến thức rất nhanh."

"Biết em thông minh rồi, không được lên mặt." Tần Du choàng tay qua người cô bé.

"Ừm, em chắc chắn sẽ đọc nhiều sách." Ni Nhi dựa vào người Tần Du.

Tần Du nhớ ra: "Ni Nhi, thái thái đến xưởng may rồi, em rảnh cũng có thể đến xem xem. Chị cảm thấy em không chỉ là thích thêu hoa, thích búi tóc, em còn có năng lực thẩm mỹ, học cho tốt!"

Nếu cô bé thật sự có thiên phú này, sau này đưa cô bé đến Paris, học một cách có hệ thống.

"Tiểu thư thật tốt!" Ni Nhi ôm lấy Tần Du.

Phó Gia Thụ đi vào liền nhìn thấy cô bé ôm Tần Du, tựa đầu vào n.g.ự.c Tần Du, nhìn thấy anh rất không hài lòng, vô cùng không hài lòng, đi tới nói: "Tiểu Ni tử, không còn sớm nữa, em không phải nên đi ngủ rồi sao?"

Tần Du nhìn thấy Phó Gia Thụ tới gần, cũng vỗ cô bé: "Đi ngủ đi, chị có chuyện muốn nói với Phó thiếu gia!"

"Ừm!" Ni Nhi đi xuống lầu.

A Phương rất giỏi nhìn sắc mặt người khác liền đỡ Tống thái thái: "Thái thái, chiều nay đã làm thức ăn cả buổi chiều rồi, cũng mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi!"

Đợi người đi rồi, Phó Gia Thụ thì thầm vào tai Tần Du hỏi: "Đi đâu ngắm trăng?"

Bích đông, phải có tường, nếu là tầng ba, ban công thông với cửa phòng bác gái, không ổn lắm. Cô hỏi: "Sân thượng tầng bốn, em và anh pha một ly cà phê, ngắm trăng tâm sự?"

"Được."

Tần Du dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, bật đèn tường trên sân thượng.

Sân thượng trên tầng bốn ngày thường cũng do Phó thái thái quản lý, lúc này hoa sen trong bồn đã khép lại, một hàng cây chi tử đang nở rộ bên cạnh, hương hoa bay trong gió, Phó Gia Thụ đốt đèn cồn, Tần Du xay hạt cà phê...

Phó Gia Ninh thấy anh trai đi bích đông rồi, lập tức chạy đến ban công tầng ba, dưới ánh trăng và ánh đèn thấy hai người trên sân thượng tầng bốn, cô ấy lặng lẽ nhìn.

Phó thái thái đi ra, đưa tay nhéo tai Phó Gia Ninh, Phó Gia Ninh sợ anh chị nghe thấy, không dám gọi to, nghe mẹ cô thì thầm nói: "Con mà nhìn nữa, sau này lúc con yêu đương, nếu con có cháu trai cháu gái, mẹ sẽ bế đứa bé đến nhìn."

Sau khi vào phòng, Phó Gia Ninh mới thoát khỏi mẹ cô: "Mẹ, chỉ nhìn một chút thôi?"

Mẹ cô nói: "Không hợp lễ nghi không được nhìn, con hiểu không? Không sợ đau mắt hột. Tiểu cô nương sao lại không biết xấu hổ cơ chứ?"

Phó lão gia đưa tay gõ vào đầu cô ấy: "Anh con chưa từng yêu đương, không biết nó sẽ mắc cỡ à?"

Hai vợ chồng họ nhét con gái vào trong phòng, Phó thái thái trở về phòng, đặt tay lên nắm cửa ban công, bị Phó lão gia nói: "Bà bảo con gái không được nhìn, sao bà lại hiếu kỳ như vậy rồi? Muốn nhìn không, nhìn chồng bà đi."

Phó thái thái bỏ tay trên nắm cửa xuống và quay đầu lại nhìn, nếu không phải bà ấy có năng lực chịu đựng tốt, người bình thường thực sự không nhìn nổi cảnh này: "Ôi! Cái lão già này, còn thể hiện sự quyến rũ, đúng thật là..."

Lão già trong phòng kéo vợ lên giường, trên sân thượng chàng thanh niên quan sát cẩn thận ba lần, chắc chắn rằng mẹ và em gái không có ở đó, mới yên tâm xoay người lại.

Tần Du vốn nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có tường là được, dù sao thứ này đã ở trong tâm trí của bản thân trong một thời gian dài, chắc chắn rất dễ dàng để thực hiện, ai mà nghĩ được rằng, ly cà phê của cô đều uống hết rồi, Phó Gia Thụ không biết đang làm cái gì, cà phê đều nguội rồi.

Phó Gia Thụ xoay người, vốn là ngồi ở đối diện chỗ Tần Du, hiện tại lại ngồi bên cạnh Tần Du: "Em dựa đầu qua đây."

"Dựa gì mà dựa? Ngồi trên đây lâu như vậy, em phải đi xuống rồi!" Tần Du đã mất kiên nhẫn, chẳng lẽ thật sự giả ngốc với anh sao?

Tần Du đứng dậy muốn đi vào, Phó Gia Thụ đuổi theo: "Không phải em nói ngắm trăng sao?"

"Ngắm xong rồi!"

Ngắm xong rồi chỗ nào? Cái này chưa bắt đầu mà!

Tần Du tiếp tục đi vào, đi lên cầu thang, Phó Gia Thụ đuổi theo, nắm lấy tay cô: "Ngồi thêm một lát đi."

Tần Du nhìn về phía cầu thang, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Anh đi xuống hai bước đi."

"Để làm gì?"

"Anh đi đi." Tần Du không nói với anh ấy.

Phó Gia Thụ nhìn cô, Tần Du nhìn anh chằm chằm: "Anh có xuống không?"

"Anh xuống, anh xuống." Phó Gia Thụ do dự một chút, đi xuống hai bước, nhìn về phía Tần Du.

"Anh đứng dựa vào tường." Tần Du đẩy anh đến bức tường, để anh đứng dựa vào tường: "Tốt lắm, giữ nguyên tư thế này."

Phó Gia Thụ không biết người này đang làm gì?

"Nhắm mắt lại." Tần Du nói với anh.

Dựa sát vào tường, nhắm mắt? Phó Gia Thụ không biết tại sao Tần Du không buông tha cho anh, anh có ngốc cũng không cần thiết phải cười nhạo anh như vậy chứ?

"Tần Du, anh thật sự giận rồi." Anh làm thế muốn đi xuống.

"Nếu bây giờ anh đi, có tin là từ ngày mai, em sẽ không để ý đến anh một tháng không?"

Một tháng? Lời uy h.i.ế.p này quá tàn nhẫn, Phó Gia Thụ đứng lại, rất tủi thân đứng sát vào tường, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, cô muốn cười thì để cô cười một lần.

Nhìn Phó Gia Thụ giận như cá nóc, Tần Du đi tới, cao hơn Phó Gia Thụ hai bậc, anh dựa vào tường, cơ thể họ so le, ra hiệu và chống tay vào tường, chưa nói đến đây là kiểm tra độ linh hoạt của thắt lưng, mà ở cầu thang rất nguy hiểm. Mà thôi! Mà thôi!

Dù sao cũng đã dựa vào tường rồi, Tần Du: "Anh ngồi thấp xuống một chút."

"Làm gì?" Phó Gia Thụ mở mắt, nhìn Tần Du đang cân nhắc về vị trí của hai người họ.

"Bảo anh ngồi xổm thì cứ ngồi xổm đi, sao anh lấy đâu ra nhiều lời vớ vẩn thế? Anh không muốn ngồi xổm phải không?" Tần Du hung dữ.

"Ngồi xổm thì ngồi xổm."

Phó Gia Thụ ngồi xổm xuống, bị Tần Vũ kéo lại: "Như này là vừa đủ, giữ nguyên! Nhắm mắt lại!"

DTV

Phó Gia Thụ sắp bị cô hành hạ đến c.h.ế.t rồi. Lại nhắm mắt một lần nữa.

Tần Du một tay chống lên tường, một tay nâng cằm anh, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, môi hạ xuống môi anh.

Phó Gia Thụ bị đôi môi mềm chạm vào, chóp mũi vương vấn hương thơm của cô, anh mở mắt, nhìn thấy Tần Du đang cúi đầu, còn đang chống tay, lúc này mới phản ứng lại, cô đang làm cái gì? Khuôn mặt nóng như muốn nổ tung, không biết là tức giận hay là kích động.

Tần Du chỉ làm xong, sau khi đạt được liền bỏ ra, l.i.ế.m l**m môi, giả vở nghiêm túc: "Em đang dạy anh thế nào là môi đỏ hoãn tiếp."

Phó Gia Thụ đứng thẳng người, cầu thang rộng không quá một mét, anh bước lên trước một bước, Tần Du lùi một bước dựa vào tường, anh đang nghĩ đến tư thế của Tần Du, tay chống lên tường, cúi đầu nhìn Tần Du, Tần Du nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 242



"Nếu em đã dạy rồi, vậy thì anh phải thử xem, anh đã học được chưa." Phó Gia Thụ đưa tay nâng cằm Tần Du, cúi đầu xuống...

Cô định chia làm hai lớp, sao anh lại chuyển sang nội dung của lớp tiếp theo, mà không giữ thể diện cho giáo viên của mình?

Bị hơi thở của anh bao quanh, trái tim Tần Du không giấu được mà đang đập rất nhanh, mãi cho đến khi môi anh dời đi, ở bên tai cô hỏi: "Đây là hương tân ám độ sao?"

Thấy cô không trả lời, anh khẽ buông cô ra, cúi đầu trước trán cô: "Em bây giờ là ánh mắt bối rối?"

Tần Du tức giận vươn tay nhéo mạnh của eo của anh: "Phó Gia Thụ, em cho anh tiếp tục chưa? Anh quá đáng lắm!"

Lúc này đến lượt Tần Du tức giận xuống lầu, đến cửa phòng khách tầng hai, nghe anh hỏi: "Không tiễn anh?"

"Tiễn cái đầu anh!" Tần Du sắc mặt nghiêm túc thét lên: "Ngày mai vẫn còn phải đi xử lý việc đó, cút về đi! Ngủ cho cẩn thận."

Phó Gia Thụ nhìn thấy đôi má phồng lên của cô thật đáng yêu, anh nghiêng đầu cắn lên má cô một cái: "Ngủ sớm đi!"

Tần Du đẩy anh ra khỏi cửa, đóng sầm lại, cô đưa tay chạm vào môi mình, tuy có hơi ngốc một chút, tuy không có kỹ năng, suýt làm rách môi cô, nhưng cảm thấy thực sự không tệ.

Sáng hôm sau, Tần Du ăn sáng xong đi đến Phó gia đợi điện thoại, đã liên lạc với chỗ của Tống Thư Ngạn, đợi đến khi Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh bước vào cửa tòa soạn báo "Tam nhật đàm", họ liền vội vã đến đó.

Có được tiến triển của ngày hôm qua, hôm nay cô vừa ngồi xuống, Phó Gia Thụ liền đến gần bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng thăm dò, còn sờ những vết chai trên lòng bàn tay cô, gãi đến lòng bàn tay đều ngứa, Tần Du muốn rút tay về, anh đã nâng tay cô lên, cẩn thận xác định có bao nhiêu hoa tay trên các ngón tay của cô, xem xong tay này lại nhìn đến tay kia. Anh chàng này giống như con mèo mà cô đã nuôi ở kiếp trước, chỉ cần dùng tay trêu nó, một hai tiếng đồng hồ, cũng không chán.

Phó thái thái mang hoa vừa hái từ bên ngoài vào, thay hoa đã cắm trong bình hoa ở phòng khách, cắm một bó hoa cẩm tú cầu bằng gỗ màu trắng với một nhánh lựu chỉ còn nụ hoa, được cắm trong một chiếc bình màu xanh da trời, tinh tế và ý nhị tràn trề.

Phó thái thái khẽ quay đầu nhìn hai người họ, cúi đầu cười tủm, xách giỏ đi ra cửa.

Tần Du hất tay anh ra lườm anh, anh không bận tâm nhìn thoáng qua rồi lại dính đến, mãi đến khi điện thoại reo mới đi, anh nói: "Biết rồi, chúng tôi đến ngay đây."

Phó Gia Thụ cầm chìa khóa xe, bị Tần Du cướp qua, lên xe rồi, Tần Du khởi động xe, Phó Gia Thụ nghiêng đầu dựa vào mặt cô: "Ở nhà không dám động."

Có phải anh ấy tính toán rất lâu rồi không?

Phóng viên ngồi xổm ở cửa đợi đến chín giờ sáng, nghĩ rằng hôm nay vô vọng rồi, không ngờ xe của Phó Gia Thụ đã xuất hiện.

Nhìn thấy chiếc xe, phóng viên đang đứng và đang ngồi đều lập tức tiến lên, đi theo Phó Gia Thụ hôm qua, chiếc xe rẽ ngoằn ngoèo thoát khỏi họ, hôm nay xe chạy không nhanh, đủ để những phóng viên này chạy, đuổi kịp và đuổi được lên, nhưng vô cùng tốn sức lực, đuổi theo cả bốn năm cây số, họ phát hiện xe của Phó Gia Thụ đậu trước tòa soạn báo "Tam nhật đàm."

Tần Du bước xuống xe, người dựa vào xe, nhìn về phía cổng tòa soạn, Phó Gia Thụ lấy ra một bánh ú đường, đưa cho Tần Du, Tần Du lấy một viên nhét vào miệng, hai người dựa một chỗ, nhìn rất nhàn rỗi, lúc này các phóng viên không biết cô muốn làm gì?

Lúc này, trong tòa soạn "Tam nhật đàm" lại là một cảnh tượng khác.

Cái gọi là "Tam nhật đàm" là xuất bản theo bội số ba, ngày mai là ngày hai mươi bảy tháng năm, lại đến ngày xuất bản, hôm nay Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh người này đến tòa soạn báo, nhưng không nộp bản thảo.

Bài báo này ở số trước đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi, các tờ báo lá cải khác cũng làm theo, đã khiến việc này ầm ĩ đến mọi ngóc ngách, mọi người đều bàn luận.

Lần này, Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Lần này sẽ càng hấp dẫn hơn, thêm cây cầu nối khách sạn Vũ Hán gặp nhau, Trần Hoa Bình kia nói với tôi, khung cảnh trong khách sạn Vũ Hán vô cùng vui mừng, đặc biệt là người này đang cầm một chiếc ô giấy dầu, ghé qua dưới cây tử đằng, vừa vặn phù hợp với chương hai mươi bảy của "Kim Bình Mai", anh ta là Phan Kim Liên say rượu trên giàn nho, tôi đây là Tần nữ lang dạo qua hiên tử đằng. Chỉ là gần đây tôi hết tiền, thiếu mất hai lạng rượu trắng đó, viết ra luôn cảm thấy thiếu cái gì đó. Không biết có thể tăng phí bản thảo hay không?"

Nguyên bản tìm thấy "Tam nhật đàm" muốn đề cập bí mật của hai nhà Tống Phó, mong muốn có thể viết thành văn chương, yêu cầu tiêu chuẩn lớn, mặc dù báo chí quen với việc thổi phồng những điều nhảm nhí, nhưng dù sao đó cũng là những bài báo có tên tuổi, không có chứng cứ xác thực, mà lúc trước Hồ Tứ tiểu thư còn từng viết vài câu, cuối cùng vẫn bị Hoa Bình bác bỏ rồi, hỏi một vài người họ đều không muốn trả lời.

DTV

Người viết chính của trang họ không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như vậy, rốt cuộc thì những gì ông chủ Lỗ nói, nghe cũng có vẻ chân thực, cho nên ông ta muốn chàng trai này dựa vào viết truyện dài kỳ lãng mạn để kiếm sống, liền hỏi anh ta, chàng trai này vừa nghe tự khắc bằng lòng, lập tức liên hệ với Lỗ Hồng Đạt để bàn bạc, Lỗ Hồng Đạt để cho phép anh ta sắp xếp Tống Thư Ngạn theo ý mình, đã đưa riêng cho anh ta năm mươi đồng bạc.

Anh ta xác nhận yêu cầu cùng với Lỗ Hồng Đạt, làm sao chôn vùi Tống Thư Ngạn, viết thế nào, làm thế nào để nhiều người xem hơn, viết thế nào.

Chương thứ nhất, rốt cuộc thì có thực tế làm khuôn khổ, thêm trí tưởng tượng của anh ta làm m.á.u thịt, trong giai đoạn này, văn tư của anh ta tuôn ra như suối, những mảnh đó xuất hiện từng cái một, điền chúng vào, quả nhiên là nổi lên rồi.

Bây giờ người nào từ chối viết, chắc cũng không còn thời gian mà vỗ đùi.

Đương nhiên, muốn anh ta nộp bản thảo, kiểu gì cũng phải tăng tiền bảo thảo?

Chủ bút kéo anh ta lại: "Ngày mai phải xuất bản rồi, bây giờ cậu ngồi đây đưa giá?"

"Chỉ cần giá cả thương lượng thỏa đáng, chiều tôi sẽ đưa bản thảo cho ông."

"Cậu muốn bao nhiêu tiền?" Chủ bút hỏi anh ta.

Anh ta dùng tay làm thế số tám, chủ bút hỏi: "Tám đồng bạc?"

"Tám mươi đồng bạc, thiếu một đồng tôi cũng không viết."

"Cậu đang đùa cái gì vậy? Cậu lúc trước đều là năm tệ, cho cậu tám tệ đã là rất tốt rồi." Chủ bút nghĩ rằng người lang thang nghèo nàn này điên rồi: "Cậu nằm mơ à?"

"Ông biết tại sao những người khác không muốn viết, còn không phải nghĩ rằng sẽ xúc phạm đến nhà họ Tống và nhà họ Phó sao? Tôi có thể đánh cược cả tính mạng để viết bài, không nâng giá cho tôi, tôi viết nó ra ở đâu?"

"Cậu đợi đó, tôi đi hỏi tổng biên tập." Chủ bút chạy đi hỏi tổng biên tập.

Gia đình giàu có và quyền lực như vậy hiện đang là điểm thu hút nhất trên báo, trước đó cũng có người báo cáo thông tin hai người con trai của Tống Phó cũng theo đuổi một cô gái, mặc dù cũng gây ra một vài ảnh hưởng, nhưng xét cho cùng lần này cũng không có tác động lớn như chương mở đầu, suy cho cùng là có chuyện để nhắm tới.

"Hôm nay nộp bản thảo, một lúc đưa cho cậu tám mươi tệ, sau này hai mươi tệ một lần nộp bản thảo." Con số này đủ cao rồi, ba ngày một lần, vậy thì một tháng chỉ cần viết mười lần thì phí bản sẽ là hai trăm tệ. Nếu không phải vì sự kiện này bây giờ đang nóng, mấy chữ anh ta chép đi chép lại, chẳng qua là điền một chút vào bố cục mà thôi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 243



Những người được gọi là không phải chịu sự khan hiếm mà là sự bất bình đẳng, hôm nay là ngày nộp bản thảo, không ít các nhà báo trong tòa soạn, nghe thấy con số này dựa vào việc rao bán những từ th* t*c bẩn thỉu để kiếm được nhiều tiền, đối với một nhà văn nghiêm túc của những bài đánh giá và đăng ký liên tiếp mà nói, quả thật là đáng xấu hổ, đang muốn đi tìm chủ bút nói chuyện, có phải là trong tương lai "Tam nhật đàm" sẽ chỉ chấp nhận những bài viết như thế này?

Có ai đó xông vào: "Phó Gia Thụ và Tần Du đến cổng tòa soạn rồi, liên hợp phụ nữ căng băng rôn trước cổng, một nhóm nữ công nhân dệt may, ở trước cổng la hét ra oai!"

Báo lá cải, trong triều đại Nam Tống thì Chu Hi cũng phải chịu thiệt thòi, nói Chu Hi đã lấy ni cô làm vợ lẽ, và con dâu quả phụ mà lại có thai. Mặc kệ chuyện này có thật hay không, dù sao cũng vướng vào rồi, chỉ có thể chịu thiệt.

Hơn nữa hầu hết các gia đình giàu có đều có đủ các loại bí mật không thể nói ra, chỉ là có một số người viết không muốn xúc phạm những gia đình giàu có này, cho nên cho tiền cũng không viết mà thôi, rốt cuộc thì có người viết vì đưa ra dữ liệu bùng nổ là một ông trùm lưu manh yêu Hoa Đán, mà bị chặt tay. Nhưng, hầu hết những người giàu sẽ không tàn nhẫn như vậy, thông thường đều là lấy tiền giải quyết mọi thứ, vì thế luôn có người sẽ chấp nhận rủi ro.

Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh này phán đoán nhà họ Tống và nhà họ Phó, hai nhà đều là doanh nhân nghiêm túc, không cần thiết phải loại bỏ ông ta, tiền này kiếm được cũng không phải là vô ích.

Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh này chưa từng gặp qua Tần Du, chỉ nghe Trần Hoa Bình nói, Tần Du quả thực rất xinh đẹp, anh ta muốn ra ngoài xem xem rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào, viết cũng sẽ có cảm giác hơn.

Anh ta cũng với người trong tòa soạn báo cùng đi nhau lao ra, thứ anh ta thấy là cổng tòa soạn, kéo theo biểu ngữ có các kí tự màu đen trên nền trắng, bên trên viết tòa soạn: "Tam nhật đàm" đứng lên nâng đỡ tư tưởng áp bức phụ nữ, chiến binh bôi nhọ sự tiến bộ của quyền phụ nữ.

Và ở dưới biểu ngữ là một hàng nữ tử, những nữ tử này đội mũ bông màu xanh, trên người đeo tạp dề trắng, trên tạp dề in dòng chữ "Nhà máy kéo sợi bông số một Hải Đông Thượng Hải."

Những người phụ nữ này thấp đến mức nhìn tưởng họ không đến mười tuổi, những người cao đang ở độ tuổi hai mươi, một cô gái đôi mươi đứng phía trước: "Chúng tôi là những nữ công nhân của nhà máy kéo sợi bông Hải Đông, Thiếu đông gia Tống Thư Ngạn tìm tiên sinh dạy chúng tôi đọc sách viết chữ, anh ấy nói với chúng tôi là nam nữ bình đẳng, các cô gái cũng nên biết chữ đọc báo..."

Lúc này con đường đã hoàn toàn bị bao vây, mà Tần Du và Phó Gia Thụ sóng đôi đứng trước xe, Tần Du xinh đẹp phóng khoáng, Phó Gia Thụ có khí chất xuất chúng, hai người họ không quan tâm đến những người bên cạnh đang chỉ trỏ vào mình, không chút biểu cảm nhìn các cô gái nói biện pháp mà Hải Đông thực hiện, những phóng viên đi theo họ lấy cuốn sổ nhỏ ra, nhanh chóng ghi chép.

Ngoài những phóng viên báo lá cải này ra, còn có các phóng viên từ các tờ báo chính thống như "Nhật báo Thẩm Giang" và "Tuần báo phụ nữ" được mời bởi Hạ Tình, cũng ở đó ghi chép.

Ở một bên trong đám đông, còn có tiểu thư Trần Lục, Đường Uyển Nhi và Hoàng Minh Quân, cùng với những người mà Hoàng Minh Quân đưa đến, đấu tranh cho quyền lợi của phụ nữ, những người này cũng thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Tổng biên tập của "Tam nhật đàm" nhìn thấy tình thế này, nhìn thấy Hoàng Minh Quân, ông ta ý thức được sự việc có thể trở nên lớn hơn, bà cô này cũng không dễ đáp ứng, nhưng mọi người ngày ngày đều hô hào "Nam nữ bình đẳng", bài viết này sao lại liên quan đến nam nữ bình đẳng rồi?

Vội vàng bước tới trước mặt Hoàng Minh Quân: "Bà Minh Quân, điều này là có ý gì?"

Hoàng Minh Quân cười lạnh một tiếng: "Tổng biên tập Mạc bây giờ càng ngày càng không biết xấu hổ rồi sao?" Dựa vào tin bịa đặt của những tên lang thang không đủ để thu hút mọi người nữa. Cho nên phải hắt nước bẩn vào những người trong hiện thực? Bản thân ông tự nghe đi, Tống Thư Ngạn tiên sinh vì để cải thiện quyền lợi của phụ nữ trong xưởng của mình mà đã làm bao nhiêu việc? Một người vì phụ nữ mà buôn ba, lại có thể bị mấy người khắc họa thành một kẻ ngu ngốc không biết vợ mình?"

"Những lời bà Minh Quân nói, nội dung bài báo của chúng tôi chủ yếu là giai thoại. Nếu nói nhà máy kéo sợi Hải Đông cải thiện điều kiện sống của công nhân." Tổng biên tập Mạc lắc đầu cười khổ, ông nhìn Hạ Tình đang hóng chuyện cùng với tiểu thư Trần Lục: "Lẽ nào không phải nên tìm một tờ báo lớn như "Nhật báo Thẩm Giang" sao? Họ mới là những tờ báo đưa những tin tức này. Ở đây phóng viên của chúng tôi cũng tốt, nhà văn cũng tốt, chưa từng viết những bài này, bà muốn tuyên truyền cho những việc mà Tống tiên sinh làm, vậy thì bà tìm sai người rồi."

Tổng biên tập này thực sự nghĩ về anh ấy, Hạ Tình đi tới bên cạnh bà Hoàng Minh Quân, lấy số kỳ trước của "Tam nhật đàm" rồi nhìn tổng biên tập: "Tổng biên tập Mạc, nhà báo đồng nghiệp, năm ngoái tiến sĩ William đã đến thăm Thượng Hải, ông cũng chào đón sự xuất hiện của ông ấy, cũng tuyên thệ ngay tại chỗ là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của một người làm báo. Để tôi đọc cho ông nghe nội dung mà ông đã thề: Phải tôn trọng quyền tự do báo chí. Phải tận tụy vì công lý, vì nhân đạo, vì hạnh phúc dân tộc. Báo cáo trung thực, công bằng. Đề cao tư cách và trách nhiệm, từ chối nhận quà và hối lộ. Không được ích kỷ, công kích, vu khống, sao chép hoặc lan truyền tin đồn. Không xâm phạm quyền riêng tư cá nhân. Vì nguồn gốc của tin tức mà bảo mật. Từ chối và không viết tin quảng cáo. Xin hỏi ông làm được mấy điều rồi?"

Cô ấy mở rộng trang báo đó: "Ông dám bảo đảm tính xác thực của bài báo này không?"

Nói đến vài điểm này, tổng biên tập Mạc ngay lập tức có sự tự tin: "Tất nhiên, đây là từ nguồn tin đáng tin cậy."

DTV

Lúc này một người bị đẩy đến trước mặt tổng biên tập Mạc, Tống Thư Ngạn bước ra từ đám đông: "Tổng biên tập Mạc, ông nói nguồn tin đáng tin cậy là chỉ ông ta đúng không?"

Bị Tống Thư Ngạn đẩy đến chính là Trần Hoa Bình, Trần Hoa Bình lúc này bị trói lại, sau ông ta có hai người đàn ông vạm vỡ.

Tổng biên tập Mạc không biết Trần Hoa Bình vẫn không thể thừa nhận, ông ta nhìn vào chủ bút của trang này, người chủ bút này biết sự việc rất khó khăn rồi, bây giờ chỉ có thể đổ mọi thứ lên đầu Trần Hoa Bình, anh ta đi đến nói: "Đúng vậy, chính là ông ta, bài báo này được viết dựa trên tài liệu của ông ta, ông ta nói có thể bảo đảm tính xác thực."

Tống Thư Ngạn lấy ra một tờ giấy, đi tới trước mặt Trần Hoa Bình: "Chú Trần, nội dung trên tờ giấy này, đọc cho mọi người nghe, để mọi người biết được, tại sao chú lại bị cha mẹ tôi đuổi khỏi xưởng Hải Đông."

Trần Hoa Bình lúc này răng vẫn còn đang run cầm cập, ba giờ sáng hôm nay ông ta bị vài người đàn ông lôi ra khỏi giường, bị kéo đến một chiếc thuyền trên sông Hoàng Phố, trên người bị trói bởi một sợi dây, một hòn đá trên cả hai chân, ném xuống sông Hoàng Phố, chân có đá, cơ bản là không có cách nào nổi lên được, muốn nắm lấy sợi dây bò lên, người trên thuyền dùng sào tre, chọc vào người ông ta: "Ông chủ Tống muốn hỏi ngươi, có phải lời ông ấy nói, ngươi đều coi như gió thổi qua tai?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 244



Nước từng ngụm từng ngụm tràn vào miệng, sức trong tay càng ngày càng nhỏ, ông ta không thể nắm lấy sợi dây được nữa, dưới trọng lực của đá, ông ta chìm xuống sông Hoàng Phố, treo lơ lửng, không chạm đáy, cũng không lên được, lúc ông ta không thể chịu được nữa, ông ta được lôi lên khỏi mặt nước, có thể hít thở một hơi thật tuyệt.

Chỉ là người trên thuyền khuôn mặt hung dữ, rất nhanh lại thả ông ta xuống nước, sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, người đó đã xách ông ta lên, quăng vào trong khoang thuyền, ông ta giống như một con ch.ó chết, hơi thở thoi thóp, không ai quan tâm, một lúc lâu sau mới có thể hồi phục, cho tới khi có người đi tới kéo ông ta lên bờ, ông ta nhìn rõ đó là cha con nhà họ Tống.

Ông ta nằm bò xuống đất quỳ lạy Tống lão gia: "Ông chủ, xin ông chủ tha mạng."

"Đừng gọi tôi là ông chủ, ông chủ của anh là Lỗ Hồng Đạt, tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi đã từng tha thứ cho anh chưa?" Tống lão gia ngồi xổm xuống hỏi ông ta.

Trần Hoà Bình run rẩy gật đầu, Tống lão gia cười: "Tiểu Ngân Hoa và Tiểu Tứ Nhi đó của anh."

Vợ trước của Trần Hoà Bình sinh cho ông ta ba cô con gái, sáu năm trước đã qua đời, khi đó ông ta mai mối cho Tống lão gia, quen được em gái của dì ba Tiểu Ngân Hồng, Tiểu Ngân Hồng sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta liền cưới Tiểu Ngân Hồng về làm vợ, thương yêu con trai như ngọc.

Trần Hoà Bình dập đầu dữ dội: "Xin lão gia đừng động vào Ngân Hồng và Tiểu Tứ, ông muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Cầu xin ông."

Lúc này ông ta mới hiểu, ngay cả khi ông ta nương nhờ Lỗ Hồng Đạt, Tống lão gia cũng có thể nắm được sự sống c.h.ế.t của ông ta.

Tống lão gia giao ông ta cho Tống Thư Ngạn, đưa đến cổng tòa soạn báo, đối diện với tờ giấy trong tay Tống Thư Ngạn, ông ta bắt đầu đọc: "Tôi tên Trần Hoa Bình, Từ Khê Ninh Ba."

Trần Hoa Bình đọc xong thư hối lỗi, Tống Thư Ngạn lấy bức thư qua, dùng giọng không nặng không nhẹ nói: "Tôi từ Mỹ trở về, trong nhà cha mẹ đều không nói cho tôi biết, tôi vừa bước chân vào nhà thì được dẫn đi bái đường thành thân, lúc đó tôi liền tức giận bỏ đi. Nhưng tôi tức giận là bởi vì tôi đã viết thư cho cha mẹ rất nhiều lần, mong muốn có thể có một cuộc hôn nhân tự do. Không phải tôi có ác ý gì với cô gái mà cha mẹ để tôi bái đường, mà là xem cô ấy như em gái họ của mình, bởi vì chúng tôi đã quen biết từ nhỏ. Về đến Thượng Hải, tôi vào Hải Đông, lúc đó Trần Hoa Bình vẫn còn là giám đốc của Hải Đông, tôi phát hiện điều kiện sống của các nữ công ở đó rất nghèo khổ. Thức ăn mà họ ăn, là nước lá cây luộc, họ đi làm quanh năm, lúc họ có sơ suất trong công việc, sẽ bị quản lý đánh đập. Tôi biết Trần Hoa Bình có lẽ không hiểu cái gì gọi là tôn trọng, cái gì là nhân quyền tự nhiên, tôi nói với ông ta, để ông ta so sánh trái tim mình, nhà cũng có anh chị em, ít nhất chúng ta cũng nên đối xử với họ như một con người."

DTV

Tống Thư Ngạn quay đầu nhìn Trần Hoa Bình: "Ông ta ỷ vào sự tin tưởng của cha tôi, nhưng hễ tôi muốn làm gì ở xưởng Hải Đông Thượng Hải đều rất khó khăn."

Tống Thư Ngạn thở dài: "Tôi muốn tìm cách từ thị trường tiêu thụ đó, lúc bấy giờ, cha mẹ sắp xếp cho vợ tôi đến Thượng Hải, còn tôi phải đi Vũ Hán, lúc đó không có thời gian tạm biệt cô ấy, liền nhờ Phó Gia Thụ tiên sinh đi đón Tần tiểu thư. Không dùng tài xế của nhà, là bởi vì ba người chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, cho nên tôi mới giao phó cô ấy cho Phó tiên sinh, ít nhất là người quen có thể chăm sóc. Tôi muốn đợi lần đi Vũ Hán trở về, sẽ nói chuyện cẩn thận với cô ấy, có thể giải quyết hòa bình cuộc hôn nhân của chúng tôi, đó là cách tốt nhất."

"Lúc tôi bận rộn ở Vũ Hán, gặp Tần tiểu thư từ Thượng Hải đến tìm tôi nói chuyện về việc kinh doanh máy in, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, liền có một loại cảm giác chúng tôi đã từng gặp ở đâu rồi. Đúng vậy, lần đầu tiên tôi không nhận ra cô ấy, có điều trước khi lên thuyền, Tần tiểu thư đã nói sự thật, tôi cảm thấy rất may mắn là cô ấy cũng có cách nghĩ giống tôi, cũng muốn ly hôn. Vấn đề duy nhất mà chúng tôi phải đối mặt, chính là cha mẹ tôi. Đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy là một người phụ nữ truyền thống, bà ấy sao có thể chấp nhận được việc con trai con dâu ly hôn ngay cả khi nó không giống với thế hệ trước, tôi và Tần tiểu thư đều rất tôn trọng cha mẹ tôi. Chúng tôi sợ cha mẹ không thể chấp nhận, nên đã trì hoãn một thời gian, trong thời gian này, bà ấy đã đến thăm xưởng Hải Đông, nhìn thấy điều kiện của công nhân ở xưởng kéo sợi Hải Đông, chất vấn tôi về vấn đề này, tại sao không tìm sự thay đổi, còn cho tôi rất nhiều ý tưởng. Dưới sự động viên của bà ấy, tôi đã quyết tâm, dù gặp phải những trở ngại gì, cũng phải thay đổi nó. Trần Hoa Bình này, liền viết một bức thư cho cha mẹ tôi."

Tống Thư Ngạn lấy bức thư ra và đi đến trước mặt một phóng viên đang cúi đầu ghi chép rất nhanh: "Có thể mời anh đọc bức thư này một chút không?"

Phóng viên này gật đầu: "Có thể."

Anh ta đọc bức thư lên, nội dung bức thư của Trần Hoa Bình cứ nói Tần Du là con hồ ly, nói Tống Thư Ngạn làm như vậy sẽ khiến xưởng Hải Đông giải thể, nói mua máy in là vì theo đuổi một cô gái mới đặt hàng.

"Trần Hoa Bình gửi thư bị tôi biết được, tôi hiểu cha mẹ, họ nhận được bức thư này, chắc chắn sẽ phản ứng dữ dội. Một khi họ đến Thượng Hải, tôi và Tần tiểu thư sẽ không có cách nào ly hôn được. Tôi tìm Tần tiểu thư, phải làm đến cùng, dứt khoát hành động trước báo cáo sau, ly hôn. Sau đó tôi về nhà nhận tội với cha mẹ, nói sự thật với cha mẹ. Để cha không phải lắng nghe có chọn lọc, tôi mang theo những chứng cứ về việc Trần Hoa Bình tham ô mà tôi thu thập được trong mấy ngày này, cha tôi không thể toàn lực ủng hộ sự cải cách của tôi ở Hải Đông, nhưng ông ấy là người trọng nhân lễ nghĩa trí tín, sao có thể chịu đựng được việc Trần Hoa Bình đối xử thô bạo với công nhân, điều đầu tiên cha tôi làm khi đến đây là đuổi Trần Hoa Bình ra khỏi Hải Đông sau khi xác nhận những gì tôi nói là sự thật. Tối hôm đó, tôi và Tần tiểu thư mời bạn tốt của cha tôi, cha của Phó Gia Thụ tiên sinh - Phó Đức Khanh tiên sinh đến, nói rõ với cha tôi về nguyên nhân ly hôn của chúng tôi. Cha mẹ luôn khoan dung đối với con cái, ngay khi chúng tôi làm ra chuyện khiến họ không thể chấp nhận được, cuối cùng thì họ cũng tha thứ cho chúng tôi, đồng ý cho tôi và Tần tiểu thư ly hôn." Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du và Phó Gia Thụ: "Tôi rất vui vì trong cuộc hôn nhân này, không có ai phải chịu tổn thương, mà cuối cùng tôi lại có được một người bạn cùng chí hướng, Tần Du là em gái tôi, cũng là tri kỷ của tôi."

Một cô gái của xưởng kéo sợi Hải Đông đứng ra, nhìn Trần Hoa Bình: "Tôi làm chứng, lúc ông ta còn ở đó, cho chúng tôi ăn cháo loãng, rau thối, thiếu đông gia đưa lão đông gia đến nhà ăn cùng ăn cơm, chúng tôi ăn cơm trộn với cám, lão đông gia phát hiện ra đã rất tức giận, đã đuổi kẻ phản bội này. Bây giờ mỗi bữa chúng tôi đều có món mặn, dù là gạo mới hay gạo cũ, cơm đều có thể ăn no. Từ lúc ông ta đi, trước đây chúng tôi từng phải làm việc hai mươi giờ một ngày quanh năm, bây giờ là ca ngày và ca đêm, còn có hai ngày nghỉ, buổi chiều của ngày nghỉ, thiếu đông gia mời một vị tiên sinh đến dạy chúng tôi nhận biết chữ. Anh ấy đưa ra mỗi tuần phải biết được hai mươi chữ, một năm có thể đọc được khẩu hiệu của tờ báo, thứ bảy hàng tuần, chỉ cần chúng tôi có thể nhận ra tất cả các chữ trong tuần, sẽ cho chúng tôi một quả trứng luộc."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 245



Hạ Tình đợi cô ấy nói xong, nhìn tổng biên tập Mạc: "Tổng biên tập Mạc, cho nên sự thật của ông, là dựa trên một lời nói vu khống của một người bị đuổi khỏi xưởng Hải Đông. Khi ông đưa những tin tức này lên báo, ông không nghĩ rằng, nếu thực sự như những gì trên tờ báo của ông nói, thì mẹ của Tống tiên sinh làm sao có thể để anh ấy ở nhà Tần tiểu thư đây, anh ấy là con trai duy nhất của Tống thái thái, có thể tưởng tượng được, Tống thái thái yêu thương người con trai này như nào, người mẹ nào có thể tha thứ cho người phụ nữ đã cắm sừng con trai mình. Họ vẫn có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp như vậy, mấy người chưa từng nghĩ đến hoặc nói mấy người rõ ràng đã biết được chân tướng của sự việc, để tranh thủ lượng tiêu thụ, đã cố tình thông đồng với người viết sao chép một đoạn lớn miêu tả Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh trong Kim Bình Mai, để vu khống Tần tiểu thư và Phó tiên sinh. Tôi muốn hỏi, với tư cách là một người làm nghề báo, ông còn có đạo đức không?"

Vốn dĩ Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ là hai vị công tử thu hút sự chú ý, trên báo nói như vậy, hầu hết mọi người là xem cảnh tượng náo nhiệt, bây giờ nghĩ kỹ lại, nội dung của tờ báo thực sự không thể cân nhắc.

Đối mặt với những lời chất vấn như vậy, tổng biên tập Mạc với tư cách là người phát hành tờ báo với số lượng lớn, gần như không có gì để nói, tổng biên tập tuần báo phụ nữ là phụ nữ, bà ấy đi tới: "Tôn tiên sinh tại những năm đầu dân quốc đã đề ra "báo cáo pháp luật", bị giới báo chí nhất trí phản đối, sau khi lắng nghe ý kiến, đã tạm dừng các quy tắc, những năm hỗn chiến của đám quân phiệt, ngành báo chí trong hoàn cảnh đó đã xuất hiện một sự khởi sắc chưa từng có, mà trong bối cảnh phồn vinh đó, chưa có sự quản giám và các quy định pháp luật liên quan, dẫn đến việc lợi dụng chiêu bài tự do báo chí, tranh giành khai thác con người, không khai thác được liền tung tin đồn, tin đồn lặp đi lặp lại cũng thành sự thật."

Trần Lục tiểu thư cũng bước ra: "Lúc tôi mới ly hôn, đó là một bước đi đau khổ bất lực, mong muốn duy nhất, là để tôi bình yên trải qua những ngày khó khăn nhất ấy. Nhưng, rất nhiều phóng viên chặn cổng nhà tôi, quấy rối tôi và con tôi, khi những vết sẹo trong tim tôi đã đóng vảy, họ khăng khăng muốn tiết lộ vết thương của tôi hết lần này đến lần khác, lấy nó làm một việc giải trí. Và trong khoảng thời gian đó không biết đã có bao nhiêu tin đồn thất thiệt."

DTV

Tần Du lúc này mới đứng ra: "Cho nên người lấy việc người khác ly hôn làm trò tiêu khiển, đều phải hỏi bản thân một tiếng, thóp trên đầu, thóp trong tim mấy người đã cắt mất chưa. Bó chân của mấy người được tháo ra, có phải quấn trong não giống như tôi và Tống tiên sinh có một cuộc ly hôn văn minh rất thân thiện, cùng thông cảm lẫn nhau, bị mấy người gài bẫy trong văn hóa cực kỳ áp bức phụ nữ thời nhà Minh, trong hộp văn học mà nhà văn viết, những trang văn bóng bẩy mặc ý bôi nhọ sỉ nhục người khác để thỏa mãn sự tò mò của công chúng. Hàng nghìn năm trước, đã có cặp vợ chồng chia ly hai bề, một đời vui vẻ. Nói lời tạm biệt với cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tại sao đến ngày hôm nay, thế giới đã trải qua những thay đổi to lớn, vẫn còn vì một cặp nam nữ ly hôn mà vô số những suy đoán được đưa ra, dán cho người đàn ông là ngu ngốc, dán cho người phụ nữ là ph*ng đ*ng. Thay vì nói điều này là đang làm nhục Tống Thư Ngạn tiên sinh và tôi, không bằng nói đây là đang làm nhục thời đại này vẫn còn nhiều bộ não cổ hủ đến vậy."

Những lời này bị người xung quanh xôn xao bàn tán, đây là nơi tập trung các tờ báo lớn, ngoài ra còn có nhiều nhà xuất bản khác nhau, hầu hết những người đang xem cũng là người có học, mặc dù đối với việc giải phóng phụ nữ, giải phóng đến mức độ nào.

Có những quan điểm khác nhau nhưng là việc cải thiện điều kiện sống của phụ nữ, đặc biệt là điều kiện của công nhân dệt trình độ thấp thì không có bất đồng ý kiến. Mà đối với việc ly hôn càng không có ý kiến, đây vốn là quyền tự do mà các nhà văn kiểu mới đang cổ xúy.

Tam nhật đàm dùng nội dung th* t*c thu hút một lượng lớn người đọc, không thể nói là hoàn toàn không biết xấu hổ, từ từng góc độ mà nói, còn có một vài kẻ đố kỵ ghen ghét.

Cho nên, lúc này mọi người đều đứng ra chỉ trích tổng biên tập Mạc: "Vị vua không ngai là vinh dự cao nhất của người làm báo, ông ta không sợ quyền thế uy h**p, không h*m m**n trước sự cám dỗ của tiền bạc, dùng ngòi bút của mình, bảo vệ chính nghĩa, vạch trần cái ác. Giống như ông ta thế này, đổi trắng thay đen, không phân đúng sai, người có đầu óc vẫn ở lại năm trăm năm trước, còn có thể tham gia vào ngành báo chí, còn có thể xứng với ngành báo chí không?"

Xem đến đây, Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh đó đã biết, sự việc này làm ầm lên rồi, có vẻ như bản thảo này không thể giao nộp, nhân lúc bây giờ đang hỗn loạn, anh ta vẫn là nên nhanh chóng rời đi.

Người này muốn chuồn đi, không ngờ rằng sau anh ta đã có một người đàn ông vạm vỡ đứng chặn đường, anh ta muốn đẩy người này ra, nhưng thế nào cũng không đẩy ra được, anh ta cao giọng: "Anh nhường đường một chút."

"Tống thiếu gia, người này muốn chạy." Người chặn Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh gọi Tống Thư Ngạn.

Tần Du nghiêng đầu nhìn một người đàn ông bị chặn lại đeo gọng kính đen, khoảng ba mươi tuổi, tóc rẽ ngôi, cô hỏi: "Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh"

Tác giả đóng góp cho tam nhật đàm nói: "Chính là anh ta, anh ta vì bài báo ngày mai mà ra giá tám mươi tệ, nói muốn sao chép chương hai mươi bảy của Kim Bình Mai, Phan Kim Liên say rượu trên giàn nho."

Tần Du nheo mắt: "Anh muốn sao chép đoạn này."

Vừa nãy lúc Tần Du nói chuyện, khí thế đã vô cùng mạnh, hơn nữa bây giờ ánh mắt mang sự đe dọa, người này vội vàng nói: "Tần tiểu thư, hiểu lầm hiểu lầm rồi, không sao chép, không sao chép."

Tần Du cười, đôi mắt đẹp lúc này lạnh băng: "Sau này anh không viết nữa, nhưng những bài báo trước của anh gây ra náo loạn cho tôi thì tính thế nào?"

"Tần tiểu thư, tôi xin lỗi cô, là tôi chưa điều tra chân tướng, là tôi bị lời nói của Trần Hoa Bình lừa gạt, dẫn đến viết ra bài báo không đúng với sự thật."

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh. Nếu xin lỗi đều có thể được tha thứ, vậy thì người g.i.ế.c người, cũng có thể g.i.ế.c người xong, quỳ lạy người đó mà nhận được tha thứ."

"Vậy cô muốn tôi làm thế nào, viết cũng viết" Người đàn ông này còn chưa nói hết chữ "ra", mặt anh ta đã nhận một cú đ.ấ.m của Tần Du.

Cú đ.ấ.m này trực tiếp đánh anh ta ngã xuống đất, cùng với tiếng hô kinh hãi của quần chúng xung quanh, kính của người này bay ra vỡ thành bốn năm mảnh, và lúc này, Tần Du đưa tay kéo anh ta từ mặt đất lên, người này hét lớn: "Cô muốn làm gì."

"Để anh hiểu hết về tôi, cũng có thể rút ra bài học, sau này viết bài tốt nhất là nên điều tra trước." Tần Du nói xong liền tát người đàn ông này hai bên trái phải.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong tay một cô gái tuổi đôi mươi lại yếu ớt như một con gà, không còn sức chống trả, vừa vùng thoát khỏi cô, lại bị cô tóm lấy, một lực ép vào cột nhà.

"Cô."

Giọng nói này bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay vang dội, lúc này trong đám người có người hét lớn: "Tần tiểu thư, đánh hay lắm, phải đánh cái thứ vô lương tâm này."

Một tiếng này làm cho những người không theo kịp biến hóa nhất thời bừng tỉnh: "Đánh hay lắm, Tần tiểu thư, đánh c.h.ế.t cái thứ viết mù quáng hại người này đi."

"Đúng, đánh c.h.ế.t anh ta."

"Đánh c.h.ế.t anh ta."...
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 246



Khi "Đánh c.h.ế.t anh ta" trở thành khẩu hiệu, sắc mặt người này trở nên xám xịt, nhưng lúc này, Tần Du trong miệng nói: "Hai mươi."

Cô dừng tay rồi.

Khi cảm xúc của mọi người đang dâng cao, cô thu tay lại, thế này không thỏa mãn.

Tần Du quay đầu: "Đánh c.h.ế.t người phải bị kiện, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Có ân báo ân có thù báo thù, cũng phải có mức độ. Giáo huấn đến đây là được rồi."

Nhìn Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh ngồi trên mặt đất, mặt sưng như đầu heo, khiến mọi người không thể nhìn thẳng vào, được thôi, đánh đến như thế này cũng không phải không thể chấp nhận.

Lúc này Tần Du đem ánh mắt nhìn tổng biên tập Mạc, cô bóp cổ tay: "Tổng biên tập Mạc."

Tổng biên tập có thế nào đi chăng nữa, cũng khoe khoang mình là một người có học, còn là một người có sức ảnh hưởng trong giới báo chí, nếu bị đánh tại chỗ thành như vậy, sau này ông ta sẽ nhìn người khác như thế nào.

Ông ta lùi về sau một bước: "Tần tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói."

"Vậy ông nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?" Tần Du nhướng mày hỏi ông ta.

"Trên bài báo ngày mai, tòa soạn chúng tôi sẽ xin lỗi cô."

Tần Du nhíu mày: "Nói thử xem, thành ý đến đâu?"

Nghe thấy cô có hứng thú, tổng biên tập Mạc trong lòng có chút thả lỏng nói: "Chính là một phần tư trang báo dùng để đăng bài xin lỗi."

"Một phần tư còn là số báo ngày mai" Tần Du đưa tay nắm lấy cà vạt của ông ta: "Tổng biên tập Mạc, xem ra chúng ta phải nói chuyện cẩn thận rồi."

"Hai trang trọn vẹn, cả trang." Tổng biên tập Mạc nói.

"Không đủ, mấy người là Tam nhật đàm, tôi sợ người khác không nhìn thấy, ngoài tờ báo của mấy người ra, báo hôm nay ai thấy cũng có phần, ông trả tiền, mua trang báo của họ, tôi muốn trên những tờ báo này, ngày mai đăng lên đều có lời xin lỗi của ông."

"Cô đang đùa gì vậy."

"Đùa sao?" Phó Gia Thụ bước tới: "Tổng biên tập Mạc, thứ gì khiến ông cho rằng, ông tùy ý sỉ nhục ba người chúng tôi, chỉ cần ông đăng một bài báo xin lỗi là có thể giải quyết."

Tần Du nghiêm nghị: "Ngoài việc xin lỗi, tôi còn muốn ông nhắc lại những gì Hạ tiểu thư vừa mới nói trên tờ báo, đạo đức người làm báo của tiến sĩ William. Hơn nữa bảo đảm sau này ông sẽ lương tâm cơ bản của một người làm báo."

"Không có gì quá đáng, cô chỉ là đang dọn dẹp sự hỗn loạn trong ngành báo chí mà thôi." Có một người trong nhóm người nói: "Chúng tôi đều ủng hộ."

Có thể khiến Tam nhật đàm mua một trang xin lỗi của chính họ, cớ sao không tự nguyện làm dù là người trong ngành báo chí, hay là những người đấu tranh nam nữ bình đẳng mà Hoàng Minh Quân mời đến đều có tinh thần quần chúng sục sôi.

Trong tiếng vang như vậy, cũng dưới nắm đ.ấ.m không chịu bỏ qua của Tần Du, tổng biên tập này cuối cùng đáp ứng: "Tôi đồng ý."

Tần Du quay đầu lại: "Mọi người có thể tới đăng ký thông tin báo rồi. Sau khi đăng ký xong, muốn mời tất cả những người có báo buổi tối, giúp tôi ra thông báo, phát tên các tờ báo sẽ được hợp tác xuất bản. Để tránh tốc độ quá nhanh hoặc rò rỉ. Đương nhiên nếu mọi người làm thành quảng cáo, cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ trả tiền quảng cáo."

"Tần tiểu thư nói gì vậy, báo buổi tối Thượng Hải của chúng tôi không chỉ xuất bản miễn phí, mà còn miễn phí báo qua bưu điện cho cô trong suốt cả năm."

Anh ta nói như vậy, những người khác cũng nói muốn gửi một tháng, hoặc một quý, thậm chí một năm, Tần Du nói: "Không cần, không cần mấy thứ cay mắt của mấy người trên vài tờ báo đó, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, ông ta có xuất bản hay không thôi."

Đột nhiên, có người hỏi: "Tống đại thiếu, tôi có một vấn đề."

Tống Thư Ngạn nhìn người đưa ra câu hỏi đó: "Vấn đề gì?"

"Tôi là phóng viên của Tuần báo dân sinh, bởi vì sự việc này gây ra phản ứng vô cùng lớn, cho nên tôi cũng phỏng vấn điều tra sự việc này, tôi hỏi cửa hàng tây Minh Thái nơi Tần tiểu thư làm việc, Tần tiểu thư cực kỳ tài năng."

"Và một nhân viên có danh tiếng đặc biệt tốt trong cửa hàng tây của họ, cô ấy trẻ như vậy đã có thể nhận được sự đối đãi bình đẳng như những nhân viên người Anh, còn được phu nhân của tổng thứ trưởng Smith cửa hàng tây Minh Thái khen ngợi, quản lý hai bộ phận quan trọng của cửa hàng tây. Mà bản thân cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, hôm nay được thấy cũng có cách suy nghĩ mới. Một cô gái xinh đẹp có năng lực như vậy, tại sao anh lại bằng lòng ly hôn cơ chứ? Anh nói anh xem cô ấy như em gái, như tri kỷ, chẳng lẽ anh chưa từng rung động sao?"

Người này hỏi ra suy nghĩ trong lòng của rất nhiều người, Tống Thư Ngạn lắc đầu cười: "Vị phóng viên này, tôi cảm thấy hai mươi phút trước anh hỏi như vậy, xét về tình còn có thể hiểu được. Bây giờ hỏi như vậy, có phải là phản ứng hơi chậm tại sao tôi lại kiên quyết ly hôn, không phải rất dễ nhìn thấy hay sao?"

Mọi người nhìn Tần Du với ánh mắt sáng tỏ, Tần Du còn làm ra vẻ rất tức giận, đối với Tống Thư Ngạn đầy sự uy h**p: "Chẳng phải tôi đã giải thích rõ ràng chúng tôi đều là những tân thanh niên, cho nên ly hôn trong hòa bình."

DTV

Tống Thư Ngạn vốn đứng rất gần Tần Du, lúc này mới lùi lại phía sau, đứng vững: "Tôi lúc nhỏ, tám chín tuổi gì đó, không nhớ rõ lắm. Tôi và Phó Gia Thụ, còn có Tần Du chơi cùng nhau, tôi không nhớ tại sao tôi và Tiểu Du cãi nhau, chỉ nhớ tôi bị cô ấy đè xuống đất đánh. Mà Phó Gia Thụ còn đứng bên cạnh vẫy cờ hò reo với cô ấy. Ấn tượng này quá sâu sắc, đến mức trong nhiều năm sau đó, chỉ cần cha mẹ tôi nhắc đến tôi có một vị hôn thê, tôi liền nghĩ đến cảnh tượng này."

Mọi người cười haha, Tần Du phát cáu: "Tống Thư Ngạn."

Bị cô lườm như vậy, Tống Thư Ngạn đi tới phía sau Hoàng Minh Quân nữ sĩ, giống như đang trốn cô: "Đúng là lần gặp đầu tiên ở Vũ Hán, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tài năng như vậy, nếu nói không rung động, không có một chút ý nghĩ nào chắc chắn là giả. Có điều tôi nhận ra cô ấy chính là vị hôn thê của tôi, tôi hỏi cô ấy có thể bảo đảm sau này không đánh tôi không, cô ấy trả lời thẳng thừng là không thể. Lúc ấy, cô ấy dù có xinh đẹp, tài giỏi đến đâu, tôi cũng không có chút do dự mà rời đi."

"Còn phải nói, ai cũng không dám cưới một người phụ nữ có khả năng đánh người về nhà."

"Cũng không hẳn là vậy. Tôi sợ bị đánh, không dám cưới. Nhưng có người từ nhỏ đã ngoan nhất, cậu ấy chưa từng xúc phạm ai, cô ấy đánh nhau cậu ấy lại vẫy cờ cổ vũ, cô ấy gặp rắc rối cậu ấy sẽ bảo vệ." Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ cúi đầu mỉm cười.

Mọi người lập tức đều biết Phó Gia Thụ chính là người đó, lúc này Tần Du nhướng mày, tức giận: "Tống Thư Ngạn, anh nhỏ mọn không cơ chứ, đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn còn nhớ rõ. Anh đừng nghĩ rằng làm anh của em, thì em không dám động tay với anh."

"Anh biết em sẽ động tay, cho nên trốn ở chỗ Hoàng Minh Quân nữ sĩ, không động vào được, còn không được trốn sao?"

Phó Gia Thụ kéo Tần Du lại: "Chúng ta tìm cơ hội giải quyết riêng đi, anh ấy trốn được một lúc, cũng không trốn được mãi đâu. Đến lúc ấy dùng thím làm mồi nhử, lừa anh ấy đến, đánh cho một trận."

"Hahaha, Phó nhị thiếu chơi xấu quá. Anh ấy sao có thể vẫy cờ cổ vũ còn nối giáo cho giặc. Nếu tôi là Tống đại thiếu, tôi cũng chạy."

"Cho nên Tống đại thiếu không phải là đã ly hôn rất dứt khoát sao?"

Đợi mọi người đăng ký tòa soạn xong, Tần Du còn lấy ra tờ giấy đăng ký, hát tên từng tòa soạn, để một vài phóng viên ghi ghép tên những tòa soạn này.

Tần Du lúc này mới quay đầu nhìn tổng biên tập Mạc: "Hy vọng tổng biên tập Mạc mượn cơ hội này, có thể thúc đẩy toàn ngành thay đổi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 247



Tống Thư Ngạn đi ra từ phía sau Hoàng Minh Quân nữ sĩ, cúi đầu chào mọi người: "Cha mẹ tôi không làm gì được tôi, nói tôi như vậy là mọt sách hành động theo cảm tính. Nhưng tôi tin rằng hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân, đều có thể giúp đỡ phần nào cho nam nữ bình đẳng, đề cao địa vị của phụ nữ. Tôi tại đây chân thành mời các vị phóng viên nhà báo đến xưởng kéo sợi Hải Đông, để chúng ta cùng nhau đề cao địa vị của phụ nữ, để nhiều hơn nữa phụ nữ được hưởng những quyền mà lẽ ra họ phải có."

Hạ Tình lớn tiếng hỏi: "Anh Thư Ngạn, lúc trước chúng ta đã hẹn trước, sao anh không cho tôi độc quyền rồi."

Tống Thư Ngạn mỉm cười: "Tôi xin nhận lỗi với chủ bút Hạ, chỉ là tôi cho rằng có càng nhiều người quan tâm sự việc này, sẽ là một chuyện tốt, bởi vì xưởng Hải Đông chỉ có thể cải thiện hai đến ba nghìn người, Thượng Hải có ba mươi nghìn công nhân, nếu mọi người đều hành động, như vậy năng lượng sẽ rất lớn. Cô nói xem."

Hạ Tình cười: "Tuy anh nói hoàn toàn đúng, nhưng tôi vẫn ủng hộ Tần Du đánh anh một trận. Chọc tức người quá rồi."

Khi nói Hạ Tình còn nháy mắt với Tần Du, Tống Thư Ngạn mắng một câu: "Đây thật là huyện Hồng Đồng không có người tốt."

Anh ấy bảo người cởi trói cho Trần Hoa Bình: "Chú Trần, ông biên đạo cho tôi là Võ Đại Lang thành thạo như vậy, tại sao lại không nghĩ tới người vợ Tiểu Ngân Hồng đó của ông là từ đâu đến, mau trở về đi, Phan Kim Liên nhà ông nhìn thấy ông bị trói, đang bàn với Tây Môn Khánh của bà ta làm thế nào để..."

"Cứu ông." Tần Du tiếp lời, cô oán trách Tống Thư Ngạn: "Anh biết tại sao anh bị đánh không? Lúc nào cũng hù dọa người khác, nhìn xem chú Trần bị dọa tới nỗi con dâu thông đồng với người khác, con trai lại không phải của mình, điều này có liên quan gì đến chú Trần là giám đốc của nhà máy nhuộm in Thông Phú cơ chứ? Nếu ông ấy đổ bệnh, thì ai sẽ nuôi bà ta, nuôi con trai bà ta và cha của nó."

Tần Du khom người đỡ Trần Hoa Bình dậy, Phó Gia Thụ còn có lòng đưa qua một đồng bạc: "Chú Trần, chú gọi xe kéo, mau trở về xem xem, đừng để cả nhà lo lắng cho người làm trụ cột như chú."

Trần Hoa Bình - người được cởi trói, nào dám nhận tiền, loạng choạng chạy về phía trước.

Tối hôm đó, Tần Du làm nửa ngày trên cửa hàng Tây tan ca trở về, ngồi vào trong xe của Phó Gia Thụ, có chút hăm he, không kịp chờ đợi: "Anh nói chuyện sáng nay nực cười như vậy, báo chiều nhất định sẽ đưa tin. Phải nghiêm túc chỉnh chu tác phong không đứng đắn của báo lá cải, phải coi trọng bảo đảm quyền lợi cơ bản cho nữ công nhân dệt may chứ?"

Nhìn Tần Du tràn đầy tự tin, Phó Gia Thụ đưa tay xoa xoa đầu cô, cô gái này bình thường rất thông minh lanh lợi, sao lúc này lại ngây thơ như vậy? Anh nói: "Đi qua đường Nam Kinh, dù sao có trẻ bán dạo đang bán báo."

Xe Phó Gia Thụ từ đường Nhân Ký đi ra, quẹo một vòng liền đến đường Nam Kinh, đi tới cổng The Great Worl, trẻ bán báo dáng người nho nhỏ kia, dùng tiếng thật to hô: "Bán báo! Bán báo! Tống đại thiếu không chịu nổi vợ cũ hành hung rưng rưng ly hôn, Phó công tử không tin, dũng cảm hái hoa Hồng có gai."

DTV

Tần Du: ...

Phó Gia Thụ vỗ tay lái cười, Tần Du vươn tay nhéo tay anh, trên cánh tay toàn là cơ bắp, cô đổi sang nhéo hông anh, chỉ nghe anh kêu: "Mau buông tay, mau buông tay, bị người ta nhìn thấy, em liền nắm chắc danh hiệu hoa hồng có gai."

Tần Du kề sát: "Anh cảm thấy em sẽ quan tâm? Bây giờ anh nói sợ..."

"Không sợ, anh biết rõ núi có hổ mà vẫn vào núi đấy thôi." Phó Gia Thụ vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

"Phó Gia Thụ, anh đừng có cậy được chiều mà kiêu căng !" Tần Du quát anh: "Anh có tin em sẽ mặc kệ anh mười ngày nửa tháng hay không?"

"Vậy sao được. Cha anh đã nói với mẹ anh, nổi giận nhất định không thể vượt quá ba giờ, vượt quá ba giờ, sẽ tổn thương tim gan phèo phổi của của cha anh. Thật đấy, giận chút thì vui, nhưng giận nhiều chút thì hại sức khoẻ. Kinh nghiệm của người đi trước, em không thể không nghe."

Tần Du nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, quay đầu ra ngoài cửa sổ, đầu giờ chiều mặt trời còn chói chang, lúc này phía xa xa lại mây đen kịt, sấm rền từng trận, thấm thoát đã vào hè rồi.

Phó Gia Thụ lái xe vào nhà, dừng xe lại hỏi cô: "Tới nhà anh ăn cơm tối không?"

Tần Du giơ đồng hồ cho anh ta xem: "Ba tiếng, bắt đầu tính từ năm giờ mười bảy phút, đến tám giờ mười bảy phút mới ngưng."

Nói xong cô xuống xe, Phó Gia Thụ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo: "Thật sự muốn giận ba tiếng đồng hồ sao?"

"Phó Gia Thụ, em đã nghe lời anh rồi, chỉ giận ba tiếng, anh còn muốn thế nào nữa?"

Nhìn Tần Du phăng phăng đi về phía trước. Phó Gia Thụ vò đầu, vậy anh phải làm sao bây giờ? Hôm qua mới ở bên nhau, hôm nay đã giận? Anh còn muốn về nhà liền quấn quýt, ôn lại động tác hôm qua cô dạy.

Phó Gia Thụ mang nét mặt mệt mỏi đi về nhà. Em gái cùng mẹ anh ở trong nhà đang ngồi trên ghế sô pha, trên ghế sô pha còn có một đống báo: "Cái này thật quá đáng, Tống Thư Ngạn cự tuyệt cọp cái là cái linh tinh gì vậy? Lại còn cái gì mà chỉ vừa mắt hoa hồng có gai?".

Phó thái thái đang đọc báo, thấy con trai vẻ mặt sa sút ngồi trên ghế sô pha, bà ấy lấy làm lạ: "Con trai, con và Tiểu Du vừa mới yên đương, lúc này không phải hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau sao? Về nhà sớm vậy làm gì?"

Phó Gia Thụ không ngẩng đầu: "Cô ấy giận con."

Phó thái thái ngồi xuống bên cạnh con trai: "Nói cho mẹ nghe, vợ con sao lại giận con vậy?"

"Con..." Phó Gia Thụ suy nghĩ một chút, cha anh nói mâu thuẫn giữa vợ chồng tốt nhất không nên nói với cha mẹ, bởi vì bất kể như thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghiêng về con trai mình, anh ấp úng: "Con giả ngu, chọc giận cô ấy."

"Con lại làm cái gì ngu ngốc gì rồi?" Phó thái thái hứng thú bừng bừng, lúc này già rồi mà vẫn y hệt lúc trẻ. Bà ấy nắm tay dạy con trai, chờ con trai hiểu thông, Tiểu Du sẽ hiểu được đàn ông của nhà họ tốt lắm.

Nghĩ tới cái này, mặt Phó thái thái liền đỏ lên. Ôi ôi! Chết mất! Chỉ có lòng mình hiểu rõ, tuổi đã cao, nhưng lúc ông già c.h.ế.t tiệt đó cợt nhả thực sự là vẫn không chịu nổi.

Thấy mẹ hưng phấn, mặt đỏ bừng, Phó Gia Thụ càng xác định không thể nói cho mẹ anh biết, ai biết mẹ anh sẽ lại có những ý nghĩ kỳ lạ gì?

Phó Gia Thụ đứng lên: "Con đến cổng nhỏ chờ, chờ cô ấy hết giận!"

Thấy con trai vội vã bước ra ngoài, nghe sấm rền vang bên ngoài, Phó thái thái nói nói với theo anh: "Trời ơi, trời sắp mưa rồi, chờ mưa rào sấm sét qua rồi hãy đi!"

"Không, con đi ngay bây giờ." Phó Gia Thụ đi tới cổng nhỏ, tựa vào khung cửa.

Tiểu Hoàng nhìn thấy Phó Gia Thụ, liền chạy tới. Con vật nhỏ này rõ ràng thấy anh là sợ hãi, nhưng mỗi lần đều cà vào chân anh. Phó Gia Thụ khom lưng bế Tiểu Hoàng lên, ôm vào lòng v**t v*.

Tiểu Cường tan học trở về làm bài tập. Buổi sáng mẹ cậu ta thịt một con gà, làm gà luộc, trước đây tiểu thư nói với cậu ta, chó không thể ăn xương gà, bởi vì xương sẽ làm tổn thương dạ dày chó, nhưng có thể ăn chút gan gà, ruột gà cũng có thể cho chó ăn.

Tiểu Cường cầm chén nhỏ, trong chén nhỏ chứa nửa cái gan gà và một đoạn dài ruột gà, kỳ thật gan gà vẫn là rất thơm, anh ta rất muốn ăn, nhưng cái này để lại cho Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng! Tiểu Hoàng!"

Phó Gia Thụ đang lo không ai giúp anh thông báo cho Tần Du, bây giờ nghe thấy tiếng Tiểu Cường liền gõ đầu chó một cái. Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng chủ gọi vốn đã muốn chạy, lại bị Phó Gia Thụ gõ đầu, liền sủa hai tiếng gâu gâu. Tiểu Cường đi theo tiếng chó sủa, thấy chó nhỏ của mình bị thiếu gia nhà bên bế.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 248



Cậu ta đi tới, nhìn Phó Gia Thụ: "Thiếu gia, em cho Tiểu Hoàng ăn."

Phó Gia Thụ thả chó xuống, Tiểu Cường ngồi xổm xuống cho Tiểu Hoàng ăn gan gà, nhìn chó ăn a ô a ô. Tiểu Cường rất vui vẻ sờ đầu chó.

Phó Gia Thụ cũng ngồi xổm xuống cầm lấy một đoạn ruột gà đùa chó con.

Tần Du từ phòng khách đi ra đứng ở ban công lầu hai.

Đồ ngốc này, nói với anh là ba giờ thì là ba giờ thật à? Sẽ không tuân thủ theo thật đó chứ?

Dưới lầu, bà Ngô gọi lớn: "Tiểu Cường, mau vào đi, trời sắp mưa rồi."

"Con và thiếu gia đang cho chó ăn." Tiểu Cường trả lời bà nội.

Tần Du nhìn về phía cổng nhỏ, nhìn thấy hai cái đầu một lớn một nhỏ đang chụm lại đùa giỡn với chó con.

Cái này? Đúng vậy! Người ta bận rộn trêu chọc chó con, làm gì có thời gian quan tâm bạn gái? Đừng nói ba tiếng, tối nay đừng hòng gặp cô, Tần Du quay quay người đi vào trong phòng.

Bà Ngô kêu: "Tiểu Cường, mau trở về ăn cơm tối."

"Con về ngày đây!" Tiểu Cường cầm bát, dẫn Tiểu Hoàng trở về.

Phó Gia Thụ gọi cậu ta lại: "Nói với tiểu thư nhà em, tôi chờ ở cổng nhỏ."

Mặc dù Tiểu Cường không biết vì sao thiếu gia không đi thẳng vào tìm tiểu thư, nhưng cậu ta vẫn gật đầu. Về đến nhà, cậu ta lập tức lên lầu hai, nhìn thấy tiểu thư, thái thái còn có bà A Phương đang ăn cơm tối.

Bà Phương hỏi cậu ta: "Tiểu Cường, sao không đi ăn cơm tối vậy?"

DTV

"Thiếu gia hàng xóm bảo em nói với tiểu thư, anh ấy chờ ở cổng nhỏ." Tiểu Cường nói với Tần Du.

Cái đồ c.h.ế.t tiệt này chọc chó con chán rồi mới nhớ tới cô đây mà, lại còn lợi dụng con nít, lại còn muốn cô đi tìm anh?

Tần Du gật đầu: "Chị biết rồi, em mau đi ăn cơm tối đi!"

Tần Du mới không thèm quan tâm tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, cũng không thèm quan tâm hạt mưa to như hạt đậu nói đến là đến, đập vào cửa sổ thủy tinh vang lên tiếng lộp bộp.

Tống thái thái nhìn trời mưa, hỏi Tần Du: "Tiểu Du, Gia Thụ có khi vẫn chờ con ở cổng nhỏ đấy."

Nhớ tới dáng vẻ anh ngồi xổm đùa giỡn với chó con, còn bảo Tiểu Cường tới tìm cô, Tần Du không nghĩ anh thật sự sẽ đợi ở đó trong cơn mưa lớn như vậy. Cô nói: "Không ngốc như vậy đâu."

Bữa tối hôm nay khá đơn giản, gà luộc, cộng thêm hai món rau, cho nên ăn rất nhanh.

Ăn cơm tối xong Tần Du lên lầu tắm rửa, tắm rửa xong thì làm gì? Vốn là xế chiều hôm nay, cô vội vàng làm hết việc gấp trong cửa hàng Tây, muốn giành thời gian cho anh, hiện tại thì hay rồi, tắm rửa xong liền không có việc gì làm.

Tần Du ngâm mình trong bồn tắm, trong lòng rất không thoải mái, tiếng hạt mưa đập vào cửa kính nhà vệ sinh có chút ồn ào khiến cô không tĩnh tâm được.

Dưới lầu Tống thái thái vẽ kiểu hoa văn mới cho Ni Nhi, đang giảng cách thuê cho cô bé thì Hoa Tố Phân vội vã chạy lên: "Phu nhân, tiểu thư đâu?"

"Đi tắm rồi."

"Thiếu gia nhà bên dầm mưa đứng ở cổng phụ rất lâu rồi. Dầm mưa lâu nên ướt hết rồi!" Hoa Tố Phân nói.

"Hả?"

Tống phu nhân nhíu mày, buông băng thêu xuống, đi đến ban công, thấy Phó Gia Thụ tựa vào khung cửa, nhìn về phía này.

Tống thái thái thấy đứa nhỏ nhìn qua thì nói với A Phương: "A Phương, cầm ô qua, nói với Phó thiếu gia, tiểu thư đang tắm, bảo cậu ấy đừng đợi."

"Thái thái, bà cũng đừng tốt bụng như vậy. Cho dù không có Phó thiếu gia, thiếu gia nhà chúng ta làm ra những chuyện kia, thì với tính cách của tiểu thư, cũng nhất định sẽ ly hôn với cậu ấy. Nhưng suy cho cùng thì Phó thiếu gia không phúc hậu, ngay cả vợ của anh em mà cũng muốn cướp."

"Cô đi đi! Còn ở đây dài dòng cái gì?". A Phương che ô đi qua, bước nhanh qua, đến trước mặt Phó Gia Thụ đã thành ướt như chuột lột: "Phó thiếu gia, cậu ở đây làm gì vậy? Tiểu thư đang tắm đấy! Tắm xong, cô ấy sẽ đi ngủ."

Ngủ? Cô ấy? Phó Gia Thụ hỏi A Phương: "Dì Phương, là Tiểu Cường quên nói với cô ấy là con đợi cô ấy ở đây sao?"

"Không phải!" A Phương quyết định nói sự thật: "Tiểu Cường đã nói với tiểu thư rồi, tiểu thư nói để cậu chờ đi!"

Nói xong A Phương đưa ô cho Phó Gia Thụ: "Thiếu gia mau về đi!"

Cô ấy cũng quá nhẫn tâm rồi đi? Cô ấy cũng không phải không biết bây giờ trời đang mưa, chỉ là ương ngạnh nhìn anh dầm mưa mà thôi. Nghĩ tới đây trong lòng Phó Gia Thụ chua xót, nhân tiện trách cha anh là lão già không đáng tin, chẳng dạy được cái gì hay. Hoặc là mẹ anh mềm lòng, còn người anh thương lại có hơi cứng rắn.

Anh cầm ô trong tay, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

"Trở về đi!" A Phương xoay người chạy trở về.

Trở về là không thể được. Phó Gia Thụ che ô đứng ở cổng nhỏ, tiếp tục chờ.

Trên ban công, Phó thái thái bị đứa con trai ngu xuẩn làm cho tức đến phát khóc, thật sự là làm bậy nha! Tại sao mình lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy. Bạn gái tức giận, sao nó không hiểu "liệt nữ sợ triền lang"?

Liệt nữ sợ triền lang: ý nói phụ nữ dù có cương quyết đến đâu thì cũng đàn ồng đeo bám.

"Anh trai ngốc nghếch lại làm gì rồi?"

"Làm cái gì mà muốn chờ chị Tiểu Du của con đi tìm nó, nằm mơ đi!" Phó phu nhân nói với con gái,"Mẹ nói với con nha! Loại ngu xuẩn như anh trai con, nếu con gặp phải nhất định phải giống như chị Tiểu Du của con, để cho nó nhớ lâu một chút, nếu không con lại phải dạy nó, mệt c.h.ế.t đi được."

Mẹ ruột không đau lòng chút nào.

A Phương về nói với Tống thái thái bộ dạng ngốc nghếch của Phó thiếu gia, Tống thái thái chọc đầu bà ấy: "Bà đấy! Trai gái yêu nhau thì khó tránh khỏi cãi nhau, nhưng cũng không thể quá mức. Tiểu Du không nghe lời Tiểu Cường, không đi gặp Gia Thụ, là quá rồi. Gia Thụ nghe thấy Tiểu Du không để ý tới mình, vẫn chờ như cũ, không biết lại đây, cũng là quá ngốc. Trong chuyện này nếu không có ai hòa giải, hai đứa nó liền cứ như vậy. Tôi đi gọi Tiểu Du!"

Tống thái thái lên lầu gõ cửa phòng Tần Du: "Tiểu Du, mở cửa."

Tần Du vừa mới tắm xong thoa kem dưỡng da, mở cửa: "Bác gái, có chuyện gì?"

"Bên ngoài trời mưa to quá, Gia Thụ vẫn đứng ở cổng nhỏ, nếu con tức giận, đợi mưa tạnh rồi lại tức giận với nó có được không?" Tống thái thái khuyên Tần Du.

"Anh ấy còn ở chỗ đó?" Nghĩ đến mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, Tần Du vừa mới tắm xong không để ý mình mặc áo choàng tắm, đi dép lê xuống lầu.

"Tiểu thư che ô!" A Phương đưa ô cho cô.

Tần Du nhận lấy, cầm ô đội mưa gió đi tới. Phó Gia Thụ thấy cô mặc áo choàng tắm đi tới, vội vàng nghênh đón: "Sao em quần áo còn chưa mặc xong đã ra ngoài, trên người bị ướt thì làm sao bây giờ, mau trở về mặc quần áo."

Anh vừa nói vừa muốn cùng cô về nhà cô. Tần Du nhìn người này ướt như chuột lột, lại còn khuyên mình như vậy?

"Anh về tắm trước đi, em thay quần áo đi tìm anh." Tần Du không còn cách nào khác nói với anh ta.

Chờ Tần Du nói tới tìm anh, Phó Gia Thụ lúc này mới mang theo nụ cười về nhà.

Đẩy cửa phòng khách ra, mẹ anh nhìn anh một cái, không hề đau lòng, còn nói với em gái: "Con ngoan! Sau này con nhất định không nên giống với chị Tiểu Du của con, để cho đàn ông dầm mưa một lát, liền đau lòng không chịu được. Làm như vậy chính là thất bại trong gang tấc, anh ta vốn chẳng biết mình sai ở chỗ nào!"

Có thể thấy hai mẹ con ở trên lầu nhìn. Thím Tống ở bên đó còn bảo dì Phương tới đưa ô, chắc cũng là bà ấy đi bảo Tần Du tới tìm anh, mẹ ruột nhà mình thì sao? Còn rất là ghét bỏ ấy.

"Mẹ với em đi lên lầu đi, lát nữa Tiểu Du tới tìm con. Không phải là mẹ lại muốn đứng cạnh hóng chuyện đó chứ?"

Phó thái thái kéo con gái lên lầu: "Văn Tú à, bà nói với mọi người một tiếng, đừng vào phòng khách, thiếu gia nhà bà xấu hổ."

"Hiểu rồi. Thái thái!" Văn Tú lên tiếng trả lời.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 249



"Em và mẹ đi lên, để lại cho anh không gian thoải mái, em và mẹ coi trọng anh." Phó Gia Ninh khoác tay mẹ lên lầu.

Phó Gia Thụ mặc kệ hai mẹ con, sải bước lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa, lau khô người, mặc áo choàng tắm, muốn đi ra ngoài thay quần áo, nhưng rồi lại trở về cầm bàn chải đánh răng nặn kem đánh răng, đánh răng.

Đánh răng xong anh mới thay quần áo xuống lầu, quả nhiên Tần Du đã ở dưới lầu.

Phó Gia Thụ ngồi bên cạnh Tần Du, dùng giọng nói có chút uất ức: "Anh bảo Tiểu Cường nói với em rồi, anh chờ em ở cổng nhỏ, em cũng không nhìn thời tiết bên ngoài à? Mẹ anh còn phải dùng cỏ bồng mưa che đậy cho những bông hoa kia của bà ấy đấy? Còn em thì sao?"

"Em cho rằng anh sẽ một lòng buồn bực chờ hết ba giờ, lúc trêu chọc chó chứ gì đó, không phải rất vui vẻ sao?"

Trêu chọc chó? Phó Gia Thụ sờ trán mình: "Anh đây không phải, muốn kiếm cớ, để cho em biết anh đợi em ở cổng nhỏ sao?"

"Đã có cửa rồi, anh còn có thể chờ? Lúc trước không có cửa, có người trèo tường qua."

"Đây không phải là em tức giận sao?"

"Em tức giận ba tiếng, chẳng lẽ là bảo anh chờ em hết giận rồi mới tới? Em không để ý tới anh, nhưng không nói không cho anh để ý tới em."

Đúng là như vậy. Phó Gia Thụ lần này cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của vợ, anh đưa tay ôm lấy vợ: "Dù sao em đã không tức giận nữa! Không bằng..."

Tần Du nhìn anh: "Không bằng cái gì?"

"Không bằng ôn tập một chút?" Phó Gia Thụ nói ra lời này, liền ôm lấy Tần Du hôn lên môi cô.

Mùi hương lan lưu lại ở môi và răng anh, nếu không phải lúc này đang hôn, Tần Du đã bật cười rồi, biết anh không nghĩ phức tạp như cô, nhưng không sao, anh bằng lòng thực hành, hơn nữa còn chuẩn bị để thực hành.

"Ừ hừ!" Một tiếng ho khan, cắt ngang hai người hết sức tập trung ôn tập.

Tần Du và Phó Gia Thụ đỏ mặt quay đầu nhìn ra ngoài, Tống lão gia và Phó lão gia mặc áo dài đứng ở phía trước, Tống Thư Ngạn xanh mặt ở phía sau.

Tống Thư Ngạn đứng ở cuối cùng sắc mặt từ xanh mét thành xanh trắng, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng xoay người chạy ra ngoài. Tất cả mọi người cho rằng sự tình đã qua, không nghĩ tới Tống Thư Ngạn phản ứng lại lớn như vậy. Phó Gia Thụ lập tức đuổi theo, có lẽ là vừa mới mưa, đá hoa cương lót đường có chút trơn trượt, anh ấy không cẩn thận ngã sấp xuống đất. Tống Thư Ngạn nhắm mắt lại, buồn bực trong lòng không có chỗ phát ra, anh ấy nắm tay nện xuống đất.

Thấy con trai chật vật như vậy, Tống lão gia giơ gậy lên, gõ vào người Tống Thư Ngạn: "Tên vô liêm sỉ, chỉ như vậy mà đã mất hết nhẫn nại rồi? Lời cha nói với con, toàn bộ trở thành gió thoảng bên tai rồi? Nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì cũng buông xuống được, sao con lại..."

Đánh con trai hai cái, Tống lão gia cũng không xuống tay được nữa, quay lại nhìn Tần Du. Lúc này trong mắt ông Tống tràn đầy đau lòng: "Bác thật sự không biết nhà chúng bác gặp cháu là phúc hay là họa. Cháu biết rõ trong lòng nó có cháu, nhưng cháu lại lừa nó ly hôn với cháu. Cháu tính toàn từng bước để hai cha con bác nhảy vào, thừa nhận nó là anh của cháu. Cháu nói là một mũi tên trúng hai đích, nhưng thực tế là một mũi tên trúng ba đích, ngay cả nó cũng bị lôi vào. Sáng nay nó diễn một vở kịch như vậy cùng cháu, nó vốn không muốn đi, nó cầu xin bác, cho dù bị cháu mắng té tát, nó cũng nhận, chỉ xin cháu để lại cho nó một chút hy vọng. Nó không có cách nào nói thẳng với người ta là cháu với Phó Gia Thụ là tình đầu ý hợp. Bác ép nó đi, bác nói với nó, hai người không có duyên phận. Để cho nó nhận! Nó đã đi và làm rất tốt. Nhưng hai đứa, chờ một thời gian, chờ trái tim của nó có thể vượt qua điểm mấu chốt này, rồi hãng ở bên nhau, không được sao?"

Tống lão gia ở trong lòng Tần Du chính là một lão ngựa giống sau khi gieo giống lại không trông nom con cái, trong đầu ông ấy đầy những quy tắc cũ, cái gọi là tình cảm thâm sâu của đám nghé con, đối với ông ta mà nói hình như là không tồn tại.

Giờ phút này trong lòng Tần Du có một ngàn vạn lý do, cũng không muốn tranh luận với ông ta. Một người cha bảo vệ con trai, yêu cầu của ông ấy cũng không cao, chỉ cầu cô và Phó Gia Thụ có thể chờ sau khi Tống Thư Ngạn hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, rồi mới ở bên nhau. Cô thậm chí không thể chất vấn Tống Thư Ngạn một câu: "Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?"

Tống thái thái lo lắng gọi: "Thư Ngạn."

Tống Thư Ngạn đưa tay cho cha mình: "Phụ thân, kéo con dậy."

Tống lão gia kéo Tống Thư Ngạn lên, Tống Thư Ngạn chậm rãi đứng dậy, anh ấy cọ cọ tay lên người, nghênh đón Tống thái thái: "Mẹ."

"Thư Ngạn." Tống thái thái đưa tay cầm tay con trai: "A Phương nói với mẹ con đến rồi. Mẹ nghĩ, con thích ngủ nướng, ngày mai bắt con tới đón mẹ thì không tiện, mẹ chỉ muốn đứa con này của mẹ được ngủ nướng, mẹ bảo A Phương đi lấy hai bộ quần áo, hôm nay mẹ về ở."

"Được."

Nghe thấy bà xã nói như vậy, Tống lão gia bắt tay với Phó lão gia: "Ông anh, Minh Ngọc quen ngủ sớm, chuyện kia ngày mai hãy nói."

A Phương chạy tới: "Thái thái, tôi sẽ lấy quần áo."

DTV

"Được!" Phó lão gia mang theo Tần Du và Phó Gia Thụ tiễn một nhà ba người.

Tống thái thái nói: "Thư Ngạn, con ngồi phía sau với mẹ."

"Được."

Tống lão gia chỉ có thể ngồi phía trước, Tống thái thái cùng Tống Thư Ngạn, còn có A Phương ngồi ở phía sau.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Phó, Tống thái thái đưa tay sờ chân con trai: "Ngã đau không?"

Thì ra mẹ nhìn thấy, Tống Thư Ngạn vội vàng nói: "Mẹ, không đau, thật sự không đau."

Tống thái thái ôm con trai, Tống lão gia thở dài: "Con cũng nên hiểu chuyện, để mẹ con bớt lo."

"Con biết." Tống Thư Ngạn vội vàng nói.

"Con không biết." Tống thái thái đưa tay xoa mặt con trai: "Chúng ta vào nhà trước."

Cả nhà đi vào biệt thự nhà họ Tống. Tống thái thái giục con trai đi tắm, lại bảo A Anh mang rượu thuốc tới, nhìn con trai vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, không còn âu phục phẳng phiu đầu tóc chỉnh tề như thường ngày, ngược lại lại giống như lúc đi học, mang theo dáng vẻ của một cậu bé ngây ngô.

Anh ấy nhìn mẹ tóc đã ngả hoa râm bôi rượu thuốc cho mình: "Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng cho con."

"Nào có chuyện không sao? Đó là chuyện đau khổ nhất."

"Mẫu thân." Mỗi lần chỉ cần có đề tài liên quan đến Tần Du, cha anh ấy mãi mãi cho rằng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có gì mà không buông xuống được.

Chẳng lẽ anh ấy không muốn buông bỏ? Buổi tối nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nghĩ, mỗi lần muốn buông tha chính mình, đều tràn đầy hối hận.

Tống thái thái đặt rượu thuốc xuống, rửa tay trong chậu nước A Phương bưng tới, cầm khăn lau tay, đưa khăn cho A Phương, A Phương đi ra ngoài rót nước.

Bàn tay gầy gò của Tống thái thái nắm lấy tay con trai: "Nói với con một chuyện, giấu trong lòng mẹ hơn hai mươi năm."

"Mẫu thân nói đi."

"Lúc mang thai con, mẹ đã nghĩ đến việc phá thai."

Những lời này của Tống thái thái khiến Tống Thư Ngạn chấn động, anh ấy vẫn cho rằng mình là đứa con duy nhất của mẹ, đối với mẹ mà nói, mình chính là tất cả của bà ấy.

"Ai cũng biết cha con không tình nguyện thành thân với, chỉ có mẹ là không biết. Mẹ chỉ biết chồng của mình là một lang quân trẻ tuổi tuấn tú, tràn đầy triển vọng. Sự thật cũng là như thế. Mẹ gặp ông ấy lần đầu tiên, ông ấy giống y như hình mẫu trong lòng mẹ. Tựa như Tiểu Du nói, mẹ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị lạnh nhạt. Mẹ ở trong khuê phòng, không hề nghĩ tới, ngay cả muốn có con cũng là ông bà ép cha con chung chăn chung gối với mẹ."
 
Back
Top Bottom