Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 110



Kiều Nại dẫm chân lên một cục đá nhìn thu hoạch lúc này, trải qua cả ngày mỏi mệt thì tâm trạng quả thực rất thoải mái, kết quả có thể nói là vô cùng sung sướng, thế nhưng vô tình cục đá mà cô dẫm lên bị lật lại, Hình Sâm vội vàng giơ tay đỡ lấy người cô, mà sau khi cục đá bị nhấc lên cũng lộ ra một con vật phía dưới —— thế mà lại là một con tôm hùm màu sắc sặc sỡ.

Tảng đá này rất lớn, không nghĩ là lại không vững đến thế nhưng hiện tại xem ra là bên dưới rỗng, trên to dưới nhỏ nên khi dẫm chân lên dễ bị lật, nhìn theo dấu vết con tôm hùm này chắc hẳn đã làm tổ ở đây từ lâu, vì quá bí mật khiến ê-kíp chương trình cũng không phát hiện ra nên đã để cho hai khách mời này được lợi.

Lúc này, các khán giả ở bên ngoài nhìn đến ngu người luôn rồi.

[??? Wtf? Vậy cũng được à?]

[Tôm hùm: Không nghĩ tới phải không, hàng dâng đến tận cửa!]

[Hahaha, không ngờ tới là bắt hải sản, tôi nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng rồi!]

Giây sau, Hình Sâm đưa gáo dừa của mình cho Kiều Nại, chuẩn bị cúi người bắt tôm hùm, râu con tôm hùm hoa này rất dài, không to lắm, vẫn rất an toàn, thêm nữa không có nhiều nước biển nên nó không còn đường thoát nữa.

Kiều Nại ôm hai gáo dừa, nói thầm: “Cẩn thận.”

Đây cũng là lần đầu tiên Hình Sâm chạm vào thứ này, nhưng anh không bắt thì Kiều Nại phải bắt, tất nhiên là khỏi cần nghĩ cũng biết bản thân mình phải xông lên rồi, anh bình tĩnh chạm vào nó, cảm giác trong tay rất trơn, lúc bắt được lưng của tôm hùm hoa thì so với tưởng tượng của anh thuận lợi hơn rất nhiều, đến khi chầm chậm cầm lên thì dường như tôm hùm hoa đã ý thức được bản thân bị tóm, đột nhiên bắt đầu vùng vẫy dữ dội, đuôi tôm cong lại và liên tục tự đập vào thân nó phát ra tiếng “lách cách lách cách” làm cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Không còn cách nào khác, Hình Sâm chỉ đành giơ tôm hùm cao lên, nhưng như thế này mãi cũng không được, Kiều Nại lau nước trên mặt, nghĩ cách: “Anh đợi em chút, em sẽ quay lại ngay.”

Hình Sâm vẫn trả lời rất bình tĩnh: “Được.”

Ngay sau đó, Kiều Nại liền để gáo dừa sang một bên, quay người chạy khỏi rạn đá san hô, lúc cô chạy về lần nữa đã cầm trong tay vài chiếc lá to và dài, bên ngoài còn thêm một chiếc lá cây dài đã bị tước bỏ lá.

Mà Hình Sâm vẫn còn giữ nguyên động tác như lúc Kiều Nại vừa đi, giơ cao con tôm hùm bất động đứng đó, nhìn thấy ý cười trên mặt cô, Hình Sâm cũng không động đậy gì, chỉ là ánh mắt càng mãnh liệt hơn, mà Kiều Nại lại giống như cảm nhận được sự ấm áp, khuôn mặt phiếm hồng, ngừng cười ngay lập tức.

Đến khi cô đi thẳng tới trước mặt, Hình Sâm mới thấp giọng hỏi: “Vừa nãy em cười gì vậy?”

Kiều Nại lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói: “Đâu có đâu, anh nhìn nhầm rồi, em tìm được một ít công cụ, chúng ta trói nó lại thì sẽ dễ cầm hơn.”

Lúc này, Hình Sâm chỉ thâm trầm liếc nhìn Kiều Nại một cái, cũng không hỏi sâu thêm, mà khung bình luận đã cười phá hết cả lên.

[Cứu mạng, dáng Sâm Sâm giơ con tôm hùm lên nhìn ngốc thật đấy!]

[Các chị em, tôi đã ở trong phòng livestream cười mười phút rồi]

[Hình Sâm: Tôi biết hết cả đấy nhưng không vạch trần em thôi]

[Hahahaha, Nại Nại bây giờ rất thận trọng!]

Trước mắt thì đây là cách khả thi nhất, cuối cùng Hình Sâm cũng có thể hạ con tôm hùm xuống rồi anh mới nhận ra cầm thấp xuống chút thì nó cũng không làm loạn nữa, thật sự không nghĩ tới một con tôm hùm to như vậy cũng sợ độ cao.

Kiều Nại nhanh chóng dùng lá cây trói con tôm hùm lại, sau đó dùng dải cây cuốn quanh, buộc chắc lại, phía sau chỉ cần cầm dải cây là được, vừa an toàn vừa thuận tiện.

Tuy nói phát hiện ra tôm hùm là một việc vui ngoài ý muốn, nhưng nó cũng nhắc nhở hai người họ khi gặp phải hòn đá phải cúi xem có khe hở không, tốt nhất là nên lật lại xem, vì thế, hai người lại tiếp tục tìm kiếm một lúc, tuy lần này không tìm thấy tôm hùm nhưng lại tìm được hai con cua lớn, lập tức dùng dải cây cuốn quanh rồi buộc lại.

Việc buộc cua khó hơn buộc tôm hùm vì càng cua rất linh hoạt, cả hai phân công hợp tác, Hình Sâm giữ chặt tám chân của cua sau đó đè chân nó vào trong, Kiều Nại phụ trách khống chế càng cua lại, cuối cùng dùng dải cây cuốn ba lần theo chiều ngang, buộc chặt chân nó rồi quấn ba lần theo chiều dọc tiếp và thắt chặt càng nó với một nút thắt lớn.

Cả quá trình chỉ có bất ngờ chứ không hề nguy hiểm, hai người đều là người làm việc rất tập trung nên không bị thương, mà đây cũng là thứ trong chuyến đi đảo ngày hôm nay tự học được, một thu hoạch lớn sau gáo dừa.

Bãi đá ngầm này chắc chắn rất lớn, Kiều Nại và Hình Sâm không có ý định lấy hết, chỉ lấy những thứ có thể ăn được, chẳng hạn như mấy con thủy sản nhỏ thì sau khi nhặt được lại ném xuống biển.

Cuối cùng, hai người cầm mấy con hải sản chuẩn bị về lều, không ngờ lại chạm mặt những nhân viên đến bắt hải sản.

Hai bên gặp mặt, nhân viên làm việc nhìn gói nhỏ bịch lớn của Kiều Nại và Hình Sâm, người cũng nói lắp luôn rồi, vốn vẫn nghĩ tại sao hai người không đi đường tắt, bây giờ thì mới vỡ lẽ ra.

[Nhân viên: Xong đời rồi, nhà bị trộm rồi!]

[Tôi thay các khách mời cảm ơn sự chiêu đãi của ê-kíp chương trình!]

[Đạo diễn: Tôi thật sự phục hai người rồi!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 111



Khi Kiều Nại và Hình Sâm vừa mới xuất phát, nhân viên phụ trách nguyên liệu nấu ăn của tổ chương trình đang thu dọn trang bị cho chuyến đi biển hàng ngày. Để tránh va chạm với khách mời, đoàn chuẩn bị sẵn sàng và chờ một lúc trước khi lên đường.

Đúng lúc này, một nhóm khách mời khác đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn không phụ kỳ vọng của mọi người, hai người thành công lạc đường…

Trong buổi phát sóng trực tiếp, Sầm Lâm Vũ yếu ớt: “Mạn Mạn, tôi khát quá, em không chịu được…”

Từ Giai Mạn dần nóng nảy: “Nước sắp bị anh uống hết rồi, anh là hà mã sao?”

Sầm Lâm Vũ sợ hãi: “Rốt cuộc khi nào mới được ăn vải đây?”

Từ Giai Mạn không khỏi nghi ngờ: “Không phải chúng ta đi nhầm đường chứ?”

[Tự tin đi, bỏ hai chữ “không biết” đi]

[Ha ha ha, chính là đi nhầm đường!]

[Một đôi ngốc nghếch, không lạc đường mới là lạ!]

Đáng lẽ hai người đang đi đúng theo con đường mà Kiều Nại đã nói lúc đầu nhưng bởi vì đi quá lâu, lại bị phơi nắng, thấy bên cạnh có một con đường râm mát rất gần họ và cùng hướng. Nên họ nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì lớn nếu đi con đường khác.

Kết quả, đi tới đi lui, con đường ban đầu kia đã không biết từ lúc nào biến mất. Hai người cũng chỉ có thể kiên trì, dọc theo con đường hiện tại tiếp tục đi, thẳng đến khi mặt trời đều lặn xuống, cũng không thể không nghi ngờ có phải họ đi lạc hay không.

Đối với việc này, tổ làm chương trình là bội phục sát đất mà màn bình luận sau khi cười nhạo cũng nhao nhao bắt đầu tìm kiếm trợ giúp. Đạo diễn biết được tin tức này, ông cũng không thể nhìn hai người gặp chuyện không may đúng chứ? Đợi tới trời tối sẽ càng khó giải quyết hơn, chẳng bằng thừa dịp hiện tại cử nhân viên công tác mang theo định vị và bản đồ tùy thân đi trợ giúp một chút. Kết quả Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn không những không có ý thức “lạc đường đường di chuyển nữa” còn ngày càng đi sâu vào rừng.

Vì vậy, cảnh này diễn biến thành Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn chạy trốn phía trước, nhân viên công tác ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Một màn các khách mời chạy tán loạn, cũng may trong rừng này không có gì nguy hiểm, bằng không, nếu thực sự có chuyện xảy ra, nó sẽ được đưa lên các trang báo.

Tóm lại, chuyện này đã được xử lý kịp thời, đạo diễn cũng rảnh rỗi đi xem tiến độ của các khách mời khác. Ông phát hiện Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha đều đã vui vẻ ăn vải, mà khán giả chạy qua chạy lại trong hai phòng truyền hình trực tiếp, cũng không thể không xúc động.

[Thật sự là không có so sánh sẽ không có tổn thương]

[Nếu không thì chúng ta đi bệnh viện để khám não đi]

[Ha ha ha, bị tổn thất rồi]

Dựa theo trình tự, đạo diễn lại mở phòng truyền hình trực tiếp của Kiều Nại và Hình Sâm, nhìn thấy hai gáo dừa chứa đầy thủy sản. Mọi người lập tức ngây người, vẫn là nhân viên bên cạnh phản ứng đầu tiên nhắc nhở: “Đạo diễn, đây hình như là bãi đá ngầm trước chỗ cắm trại của chúng ta.”

Lúc trước tổ tiết mục lựa chọn nơi này làm nơi cắm trại, họ cũng rất thích thú với nguồn hải sản phong phú gần đó. Làm sao có thể để lại một nơi tốt như vậy cho khách mời? Hơn thế nữa không dễ để tách họ ra nơi khác, tốt hơn hết là nên giữ những vị khách mời ở xa và để họ sống một mình ở đây.

Nhắc tới cái này, đạo diễn xem như đã nhớ lại, vẻ mặt của mọi người cũng đều rất hưng phấn. Việc cảm xúc thăng trầm là bình thường nhưng họ cũng coi như là bình tĩnh và có thể tiếp tục mỉm cười. Dù sao hai ngày nay mọi người cũng ăn không ít sò biển cùng ốc biển, thậm chí còn ăn được cua, chỉ là hai người này nhặt một chút đã tính là cái gì? Nhét kẽ răng à?

Tuy nhiên, mọi sự yên bình bề ngoài này đã hoàn toàn tan vỡ khi cả hai phát hiện ra con tôm hùm khổng lồ, huyết áp của đạo diễn lập tức tăng lên.

Bởi vì họ không chỉ ra đảo cùng khách mời mà còn dành nhiều thời gian để lập bản đồ kiểm tra môi trường trên đảo. Họ ăn rất nhiều thủy sản nhưng hết lần này tới lần khác chưa từng ăn qua tôm hùm lớn. Kết quả là những người khác đã bắt được nó ngay lần đầu đi biển! Ai có thể có tâm trạng ổn định? Bây giờ đây không chỉ là chuyện ăn tôm hùm mà còn liên quan đến nhân phẩm của ê kíp chương trình.

Đạo diễn bỗng nhiên tức giận nói: “Mấy người đi biển nhiều ngày như vậy, lại không bằng hai vị khách mời!”

Nhân viên công tác: “...”

Chúng tôi cũng không muốn (phẫn nộ).

Có lẽ vì quá kinh ngạc nên khi nhìn thấy hai người bắt cua, vẻ mặt họ đều vô cảm nhưng thật ra trong lòng họ đang rất tức giận!

Mà những nhân viên công tác đến bắt hải sản ở đây cũng không hề hay biết, cho nên khi nhìn thấy Kiều Nại và Hình Sâm, họ mới trở nên mơ hồ như vậy.

Ngược lại, Kiều Nại và Hình Sâm không có cách nào, thậm chí là có chút dự đoán trước. Tuy nhiên, tên của tổ chương trình không được viết trên bãi đá này nên việc ăn một số thủy sản cũng không có gánh nặng tâm lý.

Kiều Nại rất vui vẻ phất phất tay: “Thật trùng hợp, sao hai người mới đến, chúng tôi phải về rồi.”

Chợt đối mặt với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nhân viên công tác cũng cười theo: “Hahaha, vẫn tốt vẫn tốt.”

Nhưng sau khi cười xong lại cảm thấy không đúng lắm, đây là trùng hợp ở chỗ nào? Một chút cũng không trùng hợp! Hai người rõ ràng là cố ý đi!

[Cuối cùng vẫn không thể đánh bại được khách mời.]

[Trong lòng có một vạn chữ không nói nên lời]

[Chỉ có thể nhận thua, còn có thể làm sao đây?]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 112



Cuối cùng, sau màn trao đổi “thân thiện” giữa hai bên, Kiều Nại và Hình Sâm vội vã trở lại mà không ở lại quá nhiều. Chỉ để lại hai nhân viên bắt hải sản, ngơ ngác nhìn bãi đá ngầm trước mắt, không có chỗ ra tay, bóng lưng vừa đáng thương vừa tang thương.

Lúc này, trợ lý đạo diễn ở nơi cắm trại, làm áo bông nhỏ tri kỷ của đạo diễn, cũng bắt đầu một phen khuyên bảo.

Trợ lý nghiêm túc nói: “Đạo diễn, anh nghĩ xem, theo lộ trình hiện tại của họ, chờ trở về trời đã tối, đến lúc đó ăn cũng không tiện, đốt đèn nhiều muỗi, tắt đèn chính là ăn trong đêm tối, làm sao có thể ăn ngon được?”

Mà các khách mời không tốt, tổ chương trình lập tức vui vẻ, bằng không lấy đâu ra hiệu quả chương trình?

Nghe xong những lời này, đạo diễn nghĩ thầm: Sự tình đúng là như vậy, dù sao buổi tối muỗi cũng nhiều.

Kết quả, ngay lúc nụ cười trên môi đạo diễn sắp nở, ông nhìn thấy một màn đáng giận, Kiều Nại và Hình Sâm lần này lại không đi đường nhỏ bên cạnh, đổi sang đường siêu gần?

Đạo diễn: “???”

[Ha ha ha, nếu tôi là tổ chương trình, tôi sẽ tức chết!]

[Cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình (đầu chó)]

[Nại Nại và Sâm Sâm đáng yêu như vậy, đương nhiên là vô tình rồi.]

Trên thực tế, Kiều Nại và Hình Sâm cũng không muốn như vậy, hai người vốn định khảo sát tình hình xung quanh một chút. Bây giờ có thu hoạch không phải phải nhanh chóng trở về sao? Sau đó lại "ngoài ý muốn" biết được có đường gần để đi, nếu không đi chẳng phải là rất không nể mặt tổ chương trình sao?

Dù như thế nào đi nữa, khán giả cũng vui vẻ, sau khi cười ha ha một trận, cũng khó tránh khỏi lo lắng hai người có thể lạc đường hay không. Dù sao trước đó không lâu Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đã lạc đường, mặc dù tình hình giao thông không phức tạp như vậy nhưng khách mời cũng là lần đầu tiên đi, khó tránh khỏi xa lạ.

Kết quả, Kiều Nại và Hình Sâm đi bộ nhanh chưa đến một tiếng. Trong lúc đó hai người cũng không đổi hướng, thật đúng là thấy được bờ biển quen thuộc, chuyến đi dài ngày ra đảo kết thúc và họ đã trở về!

Thấy thế, màn bình luận vui vẻ ra mặt, hiếm khi khen tổ chương trình một lần.

[Tổ làm chương trình cũng rất thú vị!]

[Thông tin đưa ra hoàn toàn chính xác]

[Hahaha, trở về là tốt rồi!]

Thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, hai người cũng không kịp nghỉ ngơi, chuẩn bị đem cơm tối làm, họ cũng xác thực là đói bụng.

Lúc này đầu bếp Kiều và phụ bếp Hình lại lên mạng, đầu bếp Hình toàn quyền nghe theo phân phó, tất cả phải xem đầu bếp Kiều xử lý như thế nào.

Kiều Nại suy nghĩ một chút: “Tôi dạy anh rửa sò điệp, tôi sẽ làm tôm hùm và cua.]

Số lượng sò điệp rất nhiều, phải khéo léo sử dụng công cụ. Kiều Nại từ trong hộp dụng cụ lấy ra một con dao nhỏ, cạy vỏ sò ra, cắt bỏ phần bọc cát ở một bên, giữ lại phần viền của sò, sau đó rửa sạch, vậy là xong.

Thao tác cũng không khó, Hình Sâm chỉ nhìn một lần đã thấy mình không có vấn đề gì với các bước sau khi bắt đầu. Kiều Nại bắt đầu dùng bàn chải xoa bóp cho cua, lần lượt rửa lưng, bụng và miệng, cùng với móng vuốt và kìm hai bên. Cô chắc hẳn đều đánh một lần, sau đó mở phần bụng cua ra và xử lý là xong.

Tôm hùm thì đơn giản hơn, bước quan trọng nhất là cắm một chiếc đũa vào đuôi và rút ra phần chỉ tôm, sau đó bắt đầu tách đầu, dùng kéo cắt râu tôm, cắt vỏ tôm từ giữa và đặt sang một bên.

Cùng lúc đó, Hình Sâm cũng xử lý xong sò điệp, anh bắt đầu lấy bàn chải của Kiều Nại, rửa sạch ốc biển, Kiều Nại thì rửa sạch cắt lát gia vị cần thiết: Hành, gừng, tỏi, lại đập thêm hai quả ớt xanh, lần này là hoàn toàn không có rau xanh.

Tiếp theo, đốt bếp đá, nhét hành lá và gừng thái lát vào ốc biển, sau đó đặt ốc biển dưới bếp đá nướng.

Cua cần dùng đến ấm đun nước, bên trong chứa đầy nước tinh khiết, thêm hành gừng khử mùi, tạm thời đặt trên một cái bếp đá nhỏ khác, tiến hành đun sôi.

Sau đó, hai người chuyển ghế dựa đi tới trước bếp đá lớn, đặt phiến đá lên, quét một tầng dầu lên phiến đá, trước tiên cho vài miếng gừng tươi xào cho thơm. Thêm một túi nhỏ tương đậu xào cho đến khi có dầu ớt, cuối cùng cho thêm sò điệp vào xào trong 2 phút, lại cho ớt xanh, xì dầu và đường trắng, xào một lát là có thể chờ ăn.

Mà bên kia của phiến đá thì đặt tôm hùm đã được bỏ vỏ và rắc gia vị bí mật. Tất cả những gì cần làm sau đó là chờ đợi.

Trong lúc đó, Hình Sâm điều chỉnh độ lửa rất tốt không có ai nhúng tay vào nấu nướng. Chờ Kiều Nại làm xong việc, nhìn thấy trên trán cô đầy mồ hôi, anh tự nhiên cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Kiều Nại.

Động tác của Kiều Nại cũng dừng lại, khi ngước mắt nhìn về phía anh, cô cũng có chút ngượng ngùng. Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh lau mồ hôi cho cô nhưng lúc đó mọi người đều ở đây, mà trước mắt lại chỉ có hai người bọn họ, làm cho người ta khó có thể không để ý.

Khi hai bên nhìn nhau, Kiều Nại chớp mắt, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của nhau: “Sò điệp có thể ăn rồi.”

Nghe vậy, Hình Sâm không nhìn sò điệp, ngược lại vẫn nhìn Kiều Nại, nghiêm túc nói: “Vất vả rồi.”

Có lẽ là ánh mắt của anh quá chân thành khiến người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.

[Có lẽ đây chính là cảm giác bị nhìn chăm chú chăng? Sâm Sâm có thể nhìn thấy mọi việc cô làm và anh ấy luôn quan tâm đến nó.]

[Mặc dù ba từ “vất vả rồi” nghe rất đơn giản nhưng chúng chắc chắn có tác dụng như bất kỳ lời nói ngọt ngào nào.]

[Thật tốt, Sâm Sâm ngày càng tiến bộ. Anh ấy hoàn toàn khác với cái người ít nói trong buổi phát sóng đầu tiên. Thực sự, cứ như hai người khác nhau vậy! (chống má)

[Mọi người ơi, thật tuyệt khi học cách thể hiện tình yêu và sự quan tâm. Điều này đã chạm thẳng vào trái tim tôi.]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 113



Ánh hoàng hôn rực rỡ, những đám mây chiều lộng lẫy tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn phía trên biển, đẹp đến mức khiến mọi người không thể rời mắt.

Kiều Nại vừa mới ngước mắt lên đã không thể dời mắt, mắt nhìn chằm chằm không rời: “Nhìn kìa! Đẹp quá..."

Mỗi ngày đều có một phong cảnh khác nhau, nhưng chắc chắn tất cả đều là tuyệt mỹ, nói về sự kết hợp giữa cảnh đẹp và món ăn ngon, đúng là cực phẩm nhân gian.

Hình Sâm ngửi thấy hương thơm lan tỏa của món ăn, ngẩng đầu gật đầu tán thưởng: “Quả thực rất đẹp, cũng rất thơm.”

Món bắp cải xanh xào sò điệp mặn vừa phải, vô cùng cay, còn cua thì thịt vàng và mềm, tươi ngon không thể tả, ngay cả thịt tôm hùm cũng dày như cánh tay, trắng mềm đến mức khiến người ta muốn mọc cánh bay một vòng, còn thịt hải sâm đã loại bỏ mật và gan, giòn và mềm, hương vị thơm ngon.

[Cứu mạng, tôi thèm tới mức nuốt nước miếng không ngừng!]

[Xin lỗi cả nhà, tôi đã đặt hàng rồi]

[Đậu má, các cửa hàng hải sản gần đây đều đã hết hàng]

[Huhu, hãy cho bạn nhỏ này một cơ hội thưởng thức các món ăn khác đi]

Những người bị màn này cám dỗ không chỉ là các cư dân mạng, mà ngay cả tổ tiết mục bên cạnh cũng bị cuốn hút.

Ban đầu khi các khách mời còn ở biệt thự, nhân viên công tác đã bị các món ăn của Kiều Nại làm cho thèm thuồng, đã rất nhiều lần yêu cầu đạo diễn cho thêm vài món, vì điều đó mà đạo diễn đã chi không ít tiền, nhưng nghĩ khi tới đảo hoang, chắc chắn phải ăn ngon hơn khách mời? Kết quả vẫn không thể so sánh, thảm hại hơn chính là, ở chỗ này căn bản không có cách gọi cơm hộp!

Nhân viên công tác vô cùng buồn bực: “Tại sao cũng cùng một loại hải sản, mà khi các khách mời ăn lại có vị ngon như vậy?”

Với tư cách là trợ lý đạo diễn, anh ta đưa ra suy đoán hợp lý: “Có lẽ là vì họ có tôm hùm đúng không?”

Không có gì ngạc nhiên khi lần lên tiếng này lại nhận được nụ cười từ đạo diễn: “Các cô các cậu có chắc là không phải do bản thân quá thèm?”

Bị chọc trúng trọng tâm nhưng các nhân viên công tác lại không hề xấu hổ, thậm chí còn dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía đạo diễn, tuy nhiên mọi người cũng hiểu, hiện tại đang ở trên đảo, phương tiện không hề thuận lợi…

Đương nhiên, đạo diện cũng rất xấu hổ khi nói bản thân cũng rất thèm, chỉ có thể im lặng thao tác con chuột, cắt phòng livestream, hay là đi xem các khách mời khác đi? Như nhóm Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn chẳng hạn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả vừa thấy, cả người lập tức vui vẻ.

Bởi vì khoảng cách thực sự rất xa, góc dưới bên trái của màn hình hiển thị góc nhìn của các nhân viên cứu hộ, đang bước đi vội vã, mà Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đã hoàn toàn mệt lả, đi không nổi, ngồi xuống bãi cỏ như hai pho tượng, vô cùng sống động chứng minh cho người xem cái gọi là “Sắp tắt thở”.

[Trời ơi, hai người này cũng quá đáng thương rồi...]

[Mặc dù biết cười lúc này rất không tốt, nhưng tôi không nhịn được]

[Hahaha, cố lên nào, cứu hộ sắp tới rồi]

Cũng may, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng trước khi trời kịp tối nhân viên cứu hộ đã tìm được hai người, kết cục tối nay của Sâm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đó là bị hai cái cáng giường khiêng trở về lều trại.

Bởi vì tình huống đặc biệt, tổ tiết mục còn phá lệ cung cấp một ít vật tư… Hai tô mì thịt bò cùng hai trái vải mà bọn họ vô cùng tâm niệm, đúng vậy, không có nhiều hơn, đến cả quả vải cũng là do đồng cảm mới bổ sung thêm.

Về vấn đề này, ngay cả nhân viên chịu trách nhiệm thông báo quyết định, cũng cảm thấy có chút vô tâm, dù sao hai người trước mặt cũng là một ngôi sao lớn, lại còn là ngôi sao lớn đang thoi thóp, làm như vậy không phải là muốn đắc tội người ta sao?

Kết quả, khi nhìn thấy hai người đang nằm bất động trong túi ngủ, sau khi nghe thông báo, lập tức ngẩng đầu lên, từ ánh mắt đờ đẫn chuyển thành rực sáng chỉ trong một giây.

Sầm Lâm Vũ nhìn xung quanh: "Đâu rồi đâu rồi? Các cậu mang tới rồi à?"

Hứa Giai Mạn ho nhẹ một tiếng: 'Tôi có thể thử trước một quả vải được không?'

Sầm Lâm Vũ háo hức nói: 'Có thể tiện tay pha mì giúp chúng tôi luôn không?'

Nhân viên công tác: "..."

Chưa bao giờ nghe yêu cầu nào "hợp lý" như vậy, anh ta sẵn sàng gọi đây là một kỳ tích y học :)

[Hahaha, làm cho nhân viên công tác cạn lời luôn rồi]

[Người khác tới là để cắm trại, còn các người đến để khôi hài]

[Chỗ nào giống ca sĩ? Rõ ràng là diễn viên phụ hay pha trò mà]

[Trong lúc nhất thời không biết là diễn trò giỏi hay kỹ thuật diễn tốt]

[Có lẽ là các khách mời “Hồi quang phản chiếu*” rồi (đầu chó)]

(*Nguyên văn: 回光返照 - hồi quang phản chiếu: từ hiện tượng thiên nhiên mà người ta dùng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)

Vừa dứt lời, dường như Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn cũng nhận ra, lại yếu ớt nằm trở lại, còn phát ra tiếng thở dài.

Hứa Giai Mạn: 'Haiz...'

Sầm Lâm Vũ: 'Mệt quá đi...'

Không còn cách nào khác, nhân viên công tác chỉ có thể chấp nhận, vật tư của hai người cũng rất ít, thậm chí còn không có cái bếp đá nào, vẫn là nhân viên công tác dựng tạm một bếp đá để đun nước, có nước sôi thì mới có thể nấu mì, sau khi xong mang vào lều cho họ, còn đưa mỗi người một quả vải.

Cả hai vừa nhận được quả vải đã bóc vỏ ăn ngay, còn nhân viên công tác sau khi hoàn tất nhiệm vụ cũng đã đến lúc phải rút lui, nhưng nhìn hai người vui vẻ ăn vải, cảm giác đồng cảm ban đầu không còn nữa, thậm chí càng nghĩ càng giận, trước khi đi, còn ra lệnh tháo luôn cái bếp đá vừa dựng, không để lại một viên đá nào! Cảnh này khiến cư dân mạng cười không ngớt.

[Một cú đá bay luôn bếp đá, khách mời rút lui!]

[Vô cùng thông cảm, tôi ủng hộ tổ tiết mục!]

[Hừ, cho dù một phần lợi cũng đừng hòng hưởng!]

Sau khi sự việc nhỏ này kết thúc, đạo diễn cũng từ trạng thái cười không khép được mồm chuyển sang trạng thái cạn lời không biết nói gì, nghĩ đi nghĩ lại thì, ba nhóm khách mời này không có nhóm nào làm cho người ta bớt lo lắng, buổi sáng thì Nguyễn Ti Anh với Triệu An Kha dỗi nhau, buổi chiều thì Kiều Nại với Hình Sâm làm khó tổ tiết mục, buổi tối thì Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ diễn kịch.

Tóm lại, sự hấp dẫn có ở khắp nơi, dù Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha hiện tại đã hòa giải, nhưng không khí vẫn còn hơi kỳ lạ, còn về Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, bây giờ ông thậm chí còn không muốn nhìn thấy hai người diễn kịch lừa gạt tổ tiết mục nữa,,

Cuối cùng, đạo diễn quyết định trở lại phòng livestream của Kiều Nại và Hình Sâm, chứ bây giờ còn có thể làm gì nữa? Cho dù khách mời có ngược đãi ông trăm ngàn lần đi chăng nữa, ông vẫn yêu quý các khách mời.

Sau khi so sánh với nhóm trước, lúc này cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mà hai người họ không chỉ ăn cơm chiều, còn vô cùng nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ, sau khi xong liền lập tức chui vào trong lều, ngồi đối nhau mặt đối mặt, một người thì lẳng lặng đọc sách, còn một người thì nghiêm túc xử lý công việc, không khí vô cùng hài hòa.

Tuy nhiên, khi màn đêm càng lúc càng tối, gió êm sóng lặng bên ngoài cũng dần dần biến thành gió đêm thét gào, gió càng lúc càng lớn, luôn có cảm giác sắp có bão.

Thấy thế, nhân viên công tác lập tức xem dự báo thời tiết, lúc này mới phát hiện thời tiết đã được cập nhật theo thời gian thực, từ lâu không còn là trời quang đãng như buổi chiều, lập tức báo lại cho đạo diễn: “Sắp có mưa lớn, cảnh báo màu cam*.”

(*Ký hiệu sắp có mưa lớn bên Trung)
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 114



Trợ lý đạo diễn cũng kịp thời bổ sung: “Cảnh báo màu cam? Trong ba giờ lượng mưa sẽ đạt trên năm mươi mm, và có thể tiếp tục tăng cao.”

Ban đầu nghe rất đáng sợ, vài nhân viên công tác vô cùng lo lắng, đừng nói tới chuyện chương trình xảy ra án mạng, dù là thiên tai cũng không thể chấp nhận, không ai muốn lên tin tức theo cách này...

Chỉ là điều này không hề khiến đạo diễn lo lắng, ông chỉ chậm rãi nói: “Các cô các cậu biết lều trại của chúng ta bao nhiêu tiền không?”

Nhân viên công tác hơi bối rối lắc đầu, lập tức thấy đạo diễn giơ ra sáu ngón, mọi người cũng vô cùng sôi nổi mà suy đoán.

Nhân viên công tác A vô cùng thành thật: “Sáu ngàn?”

Đạo diễn cho dù ánh mắt cũng không liếc qua, sáu ngàn? Đùa cái gì vậy? Cái này không thể đùa được?

Nhân viên công tác B ngập ngừng hỏi: “Sáu mươi nghìn?”

Đạo diễn vẫn không gật đầu như như vậy, nhưng cũng xem như có hơi phản ứng, chỉ nghiêng nghiêng đầu một chút.

Trợ lý lại vừa nảy ra một ý kiến: "Là sáu con số!"

Lúc này đạo diễn mới gật đầu, cũng thả cho ánh mặt tán dương, mặc dù... Số tiền này theo nghĩa nghiêm túc mà nói, không phải của ông, đều là do nhà tài trợ cung cấp, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông khoe khoang một chút sự tận tâm của mình, tiện thể nhận luôn công lao, bởi vì lều là do chính tay ông lựa chọn.

Tuy nhiên khi nhắc tới lều trại, đạo diễn nghĩ nghĩ: "Ngày mai chuẩn bị nhận tiếp tế lều nhé!"

Khi cắm trại ở đảo hoang, đạo diễn chắc chắn đã tính đến thời tiết, cố gắng mua lều cao cấp dày dặn chống gió chống mưa, trừ khi xui xẻo gặp bão, mà cảnh báo bão thì đều có trước vài ngày, lúc đó mọi người chắc chắn đã rời đảo từ lâu, còn mưa lớn thì không vấn đề gì, với điều kiện là dây chắn gió phải buộc thật chặt.

Còn những người khác chỉ cảm thấy đạo diễn đoán trước như thần, có chuẩn bị trước, ngay cả trợ lý đạo diễn, mỗi lần nịnh bợ cũng đều nắm bắt thời cơ chuẩn xác đến mức không ai sánh bằng.

Vì vậy, trợ lý giả vờ cười ngây thơ, thôi nào, làm gì có chuyện nói rõ ràng như vậy được? Giống như sáu ngàn và sáu nghìn đều không phải, mà sáu con số mới là hợp lý nhất, còn cụ thể là sáu con số nào, thì không phải chuyện mà họ nên biết.

Có lời đạo diễn, nhân viên công nhân như ăn được viên thuốc an thần, bắt đầu thu dọn thiết bị bên ngoài, phải nói là tối nay rắc rối duy nhất có lẽ là tín hiệu sẽ bị mất, máy phát điện cũng không thể dùng, livestream sẽ tạm ngưng.

Cùng lúc đó, các khách mời cũng bắt đầu bận rộn, camera livestream ở lều, cũng có khả năng giảm tiếng hồn, khán giả cũng không nghe rõ tiếng gió, nhưng các khách mời thì cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ này.

Sầm Lâm Vũ suy nghĩ: "Có khi nào ở đây có đạo sĩ đang độ kiếp không nhỉ?"

Từ Giai Mạn thở dài nói: "Quan trọng không? Cái hiện tại tôi lo là chúng ta sẽ an toàn.”

Lúc này Sầm Lâm Vũ mới nghiêm túc trở lại: "Hay là chúng ta buộc chặt thêm dây chắn gió đi."

Cuộc đối thoại này khiến khung bình luận có chút khó hiểu.

[Xảy ra chuyện gì vậy?]

[Mạnh dạn đoán là sắp có bão?]

[Mặt nghiêm túc của Vũ Vũ, lâu rồi mới thấy]

[Hahaha, nhìn không quen luôn]

Sau khi bàn bạc xong, hai người đều cảm thấy hợp lý, nói liền làm liền, lần lượt chui ra khỏi lều, flycam phản xạ cũng muốn bay ra, kết quả vừa ló mặt đã bị gió thổi bay trở lại, làm cho hình ảnh trong phòng livestream của hai người quay mòng mòng, khán giả nhìn muốn chóng mặt luôn.

Đúng vào lúc này, tổ tiết mục cũng dán cảnh báo mưa lớn màu cam ở góc các phòng livestream, tối nay có thể sẽ tạm ngưng phát sóng, theo như đạo diễn dự đoán, ngừng phát sóng là chuyện chắc chắn, nhưng cụ thể khi nào ngừng, còn phải xem tín hiệu trụ được bao lâu đã.

Nhóm thứ hai.

Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh đều ở trong lều, bên ngoài trời tối đen không thấy gì, cộng với tiếng gió nghe như quỷ khóc sói gào, Nguyễn Ti Anh động cũng không dám động.

Cả người có hơi đau đầu: "Cái thời tiết gì mà tệ vậy..."

Triệu An Kha đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Em ngồi đây chờ một chút, tôi ra ngoài xem dây chắn gió."

Nghe vậy, Nguyễn Ti Anh hoàn toàn chấn động: "...?"

Như thể đang nói: Anh chắc chắn muốn bỏ tôi ở đây một mình?

Thấy biểu cảm của Nguyễn Ti Anh, Triệu An Kha nghĩ đến tính nhát gan của cô ta, thử đổi lời: "Tôi rất nhanh sẽ quay lại, hoặc là... Em đi cùng tôi?"

Nghe vậy, cả người Nguyễn ti Anh ngơ ra, bên ngoài chắc chắn còn đáng sợ hơn bên trong, nhưng hiện tại cô ta không muốn ở một mình, trong tình cảnh này, ở một mình chỉ càng thêm sợ hãi...

Nguyễn Ti Anh cắn cắn môi: "Tôi đi cùng anh, tôi sẽ cầm đèn soi sáng cho anh."

Bên ngoài trời tối om, Triệu An Kha không thể mò mẫm buộc được dây chắn gió, nhưng nếu Nguyễn Ti Anh cầm đèn, thì là một cách hoàn hảo, tất nhiên triệu An Kha đồng ý.

Vì vậy, hai người một trước một sau bước ra khỏi lều, họ vừa mới đứng ở bên ngoài, đã đối mặt với một trận gió lớn, Nguyễn Ti Anh lập tức bị thổi đến lảo đảo, Triệu An Kha vội vàng ôm lấy cô ta, bị gió thổi còn có flycam , bị thổi tới quay cuồng cả trời đất, còn cái khác chưa kịp bay ra, Triệu An Kha đã kéo khoá lều lại, trước khi chìm vào bóng tối, nó kịp ghi lại cảnh hai người ôm nhau, làm cư dân mạng tỉnh cả người!

[Tôi vừa nhìn thấy gì vậy! Là ôm nhau!]

[Ngọt ngào, cuối cùng cũng bắt đầu ngọt rồi]

[Huhuhu, An Kha vẫn còn hy vọng!]

Bên ngoài lều trại, hai nhóm khách mời đều đồng lòng bắt đầu chế độ dính chặt, Sầm Lâm Vũ và từ Giai Mạn ôm cánh tay nhau, dựa vào nhau, đóng từng cái đinh sâu hơn, dây chắn gió cũng buộc chặt hơn, cuối cùng chui tọt vào lều, trông như chẳng muốn ra ngoài nữa, khung bình luận cũng không kiềm chế được mà trêu chọc.

[Chạy mau chạy mau chạy mau!]

[Phía sau có quái vật đấy!]

[Một ngụm nuốt chửng khách mời!]

Tóm lại, ngay cả nhóm trông có vẻ không đáng tin cậy nhất cũng biết buộc chặt dây chắn gió, những người khác đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng đâu vào đấy, chỉ là tốc độ có hơi chậm, để ý thấy flycam không bay ra theo, Nguyễn Ti Anh không còn khách sáo nữa, ôm chặt lấy eo Triệu An Kha, ước gì có thể chui hẳn vào lòng ngực anh ấy.

Triệu An Kha thì ôm chặt cô ta hơn, hai người họ cứ chậm rãi như vậy, ôm chặt nhau, kiểm tra hết dây chắn gió rồi mới quay lại lều.

Vừa vào lều, lý trí của Nguyễn Ti Anh cũng trở lại, mặt cô ta lập tức đỏ lên, may mà ánh sáng lờ mờ, chắc là không thấy rõ đâu nhỉ?

Nhưng sự thật là, khung bình luận vừa nhìn thoáng qua đã thấy.

[Ồ, mặt của Anh Anh đỏ quá!]

[Nhìn một phát là biết làm chuyện xấu]

[Chẳng lẽ đây là hoạn nạn gặp chân tình sao]

Rất nhanh, cảnh quay đã được chuyển tới nhóm thứ ba, Kiều Nại và Hình Sâm được mọi người cho là ổn định, nhóm bình tĩnh nhất, không giống như hai nhóm hoảng loạn kia, hai người này thậm chí còn không nhíu màu.

Ngay từ khi gió nổi lên, Kiều Nại đã đặt kịch bản trên tay xuống, ngẩng đầu lên cẩn thận lắng nghe: "Hình như gió nổi lên, lát nữa có khả năng sẽ mưa."

Hình Sâm nhấc mi mắt lên nói: "Tôi đi xem dây chắn gió."

Kiều Nại chớp chớp mắt: "Được."

Chuyện nhỏ này chỉ cần một người là đủ, Hình Sâm rất nhanh đã quay lại.

Thấy Kiều Nại quan tâm nhìn, Hình Sâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Có vẻ mưa sẽ không nhỏ."

Kiều Nại nhìn xung quanh nơi mình đang ngồi, cảm thấy rất an toàn: "Cái lều này có vẻ chắc chắn lắm."

Hình Sâm cũng đi một vòng quanh lều, muốn xem thử có chỗ nào bị hở không, sau khi không thấy gì mới đồng ý: "Đúng vậy."

Dường như nhìn ra sự cẩn thận của Hình Sâm, Kiều Nại phân tích ngắn gọn: “Nếu mưa quá lớn và nguy hiểm, hẳn là tổ tiết mục sẽ đưa chúng ta rời khỏi đảo từ lâu rồi, nên đừng lo lắng, sẽ không có chuyện xảy đâu.”

Nghe vậy, Hình Sâm cảm thấy Kiều Nại cũng có lý, thậm chí ngay cả khi cô nói những lời này, đôi mắt vô cùng lấp lánh và xinh đẹp, khiến người ta bất tri bất giác nhìn lâu thêm một chút.

[Bé Nại của tôi thực sự rất ngoan và thông minh]

[Đậu móa, tôi bị thu hút mất rồi!]

[Cả Sâm Sâm và tôi đều đã sa lưới tình =3=]

Thực tế, từ trước đó, nhịp điệu của bình luận trực tiếp đã bị những bình luận giả mạo làm cho rối loạn, từ vài câu nghi ngờ ban đầu, đã biến thành một làn sóng chỉ trích chung, chủ yếu là phàn nàn rằng tổ tiết mục vì chương trình mà giữ khách mời lại trên đảo trong thời tiết xấu, nhưng hiện tượng này đã biến mất sau khi nghe lời nói của Kiều Nại.

Dù sao thì khi chính khách mời đã nói không có vấn đề gì, họ cũng không còn lý do để nói nữa, ngay cả đạo diễn cũng không ngờ rằng, từ đầu đến cuối, người duy nhất thực sự hiểu ý của ông lại chỉ có Kiều Nại, ôi... Chẳng lẽ trông ông rất giống một đạo diễn độc ác vì lượt xem mà không quan tâm đến sự an toàn của khách mời hay sao?
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 115



Khi đã cố định xong dây chắn gió, đã tăng thêm một lớp an toàn, tâm trạng của các khách mời cũng ngày càng ổn định hơn, tuy nhiên vì buổi tối không có việc gì để làm, cũng chỉ có thể đi ngủ sớm một chút.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên có một tia chớp lóe lên trước mắt, sấm sét giáng xuống mặt đất, kéo theo đó là tiếng sấm chói tai vang lên.

"Ầm ầm ầm…"

Vì tiếng sấm này vô cùng vang, lại không kịp đề phòng, lần này hầu như ai cũng nghe thấy, không ít khán giả trong phòng livestream cũng bị giật mình, phản ứng của các khách mời thì cực kỳ sinh động.

Nhóm thứ nhất.

Đây là nhóm duy nhất không có đèn trại, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn vừa mới mò mẫm trong bóng tối để trải túi ngủ, thì đã bị tiếng sấm làm cho đứng hình.

Mặt Sầm Lâm Vũ lộ vẻ kinh hoàng: “Aaa… Mạn Mạn! Sấm chớp!”

Từ Giai Mạn bình tĩnh: “Anh không cần la, tôi nghe được.”

Sầm Lâm Vũ chủ động đề nghị: “Mạn Mạn đừng sợ! Tôi tới bảo vệ em! Chúng ta đến gần nhau hơn đi!”

Từ Giai Mạn không trả lời, dường như đang nghĩ cách từ chối.

Sầm Lâm Vũ lại hiểu lầm: “Em đồng ý rồi đúng không! Mạn Mạn, em thật tốt!”

Sau đó, Sầm Lâm Vũ như cái lò xò, “vút” một cái lập tức lao tới.

Từ Gia Mạn đang ngồi ôm gối trên túi ngủ suýt bị đụng ngã, lập tức thẳng tay cho Sầm Lâm Vũ một cú đấm, mà Sầm Lâm Vũ lập tức yên tĩnh lại, thu người lại, nép chặt vào cô ấy, cả người co rút lại bên cạnh Từ Giai Mạn.

Trong chế độ nhìn đêm của phòng livestream, Sầm Lâm Vũ trông giống như một tên trộm, thần sắc bất an, nhưng nhìn kỹ lại có hơi run rẩy, như một chú chim cút yếu ớt bị lộ ra ngoài không khí.

Có lẽ là Sầm Lâm Vũ run quá, Từ Giai Mạn im lặng thở dài, sau đó duỗi tay ôm lấy anh ấy, cũng may người Sầm Lâm Vũ gầy, nếu không cô ấy sẽ không ôm được anh ấy...

[Hahaha, cuối cùng là ai bảo vệ ai?]

[Có cảm giác Mạn Mạn bị bắt cầm kịch bản bạn trai (đầu chó)]

[ Từ Gia Mạn: Tôi có thể làm gì được nữa, cũng chỉ có thể nuông chiều thôi]

Nhóm thứ hai.

Nguyễn Ti Lăng và Triệu An Kha hành động khá nhanh, cả hai đã nằm xuống, bình thường để tiết kiệm pin đèn trại, buổi tối sẽ không mở đèn lâu, nhưng hôm nay là tình hình đặc biệt, đèn cứ để sáng mãi.

Trước khi có sét đánh, hai người họ vẫn còn nói chuyện, Nguyễn Ti Anh cũng biết mở đèn là bởi vì lo lắng cho cảm xúc của mình, nhưng vẫn hơi lo lắng: "Bật đèn liệu có dẫn sét không?"

Triệu An Kha bình tĩnh nói: "Đèn nhỏ như thế này sẽ không dẫn sét đâu."

Kết quả, vừa dứt lời, một tia chớp chói lòa chiếu sáng cả lều trại...

Nguyễn Ti Anh: ???

Triệu An Kha: …!

Cư dân mạng: Hahaha!

[Kỷ lục bị vả mặt nhanh nhất đã được thành lập √ ]

[Tôi cười đến mức cả người choáng váng!]

[Kha: Tôi không cần thể diện sao?]

Nếu nói khi người ta xui xẻo, ngay cả nói một câu cũng bị dính chưởng, tia chớp lại đánh ngay gần lều trại, làm cả hai hoảng sợ đến mức im bặt.

Thật ra Nguyễn Ti Anh không hét lên, còn Triệu An Kha thì đang nghĩ cách giải thích như thế nào, anh ấy theo ánh đèn nhìn về phía Nguyễn Ti Anh, phát hiện quay lưng về phía mình, cả chiếc túi ngủ cũng đang run rẩy.

Thấy tình hình không đúng, anh ấy vội vàng đứng dậy tới gần Nguyễn Ti Anh từ phía sau, vì nhìn không rõ lắm, nên anh ấy cầm đèn trại lại gần hơn, cũng thành công nhìn thấy Nguyễn Ti Anh đang lặng lẽ khóc, nước mắt lăn dài trên mặt tay che miệng không phát ra tiếng.

Cảnh tượng này khiến Triệu An Kha vô cùng đau lòng, anh ấy vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nguyễn Ti Anh, vừa thấp giọng dỗ dành: "Ti Anh, đừng khóc, nhìn em khóc tôi khó chịu."

Giờ Nguyễn Ti Anh chỉ cần thấy đèn trại là bực mình, cô ta dùng tay đẩy mạnh đèn ra xa, giọng nghẹn ngào xen lẫn oán giận: "Anh cất đèn ra xa cho tôi! Hu hu, anh làm tôi xém chút là bị sét đánh đấy!"

Thái độ Triệu An Kha vô cùng tốt: "Thật xin lỗi, là do tôi không tốt."

Tuy giọng của Nguyễn Ti Anh có vẻ hung dữ, nhưng thực ra là rất uất ức, Triệu An Kha cũng không thể phản bác, chỉ có thể nhận lỗi, ai bảo anh ấy vừa nói xong sẽ không có, quay đầu sấm lập tức đánh? Anh ấy cũng đành tắt đèn.

Sau khi tắt đèn, anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc Nguyễn Ti Anh, như đang v.uốt ve một chú mèo nhỏ, kiên nhẫn an ủi cô ta, Nguyễn Ti Anh chỉ biết mím môi, nhìn Triệu An Kha dỗ dành mình, trong lúc nhất thời lại càng muốn khóc hơn...
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 116



[Huhuhu, ôm đ** t* Anh xoa xoa, không sợ không khóc, chúng ta đều ở đây mà!]

[Trời ơi, vừa rồi thực sự rất đáng sợ, nói thật, cách màn hình mà tôi còn bị dọa sợ]

[Nhất định Kha Kha phải dỗ Ti Anh vui lên, nếu không chúng tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!]

Nhóm thứ ba.

Dù đã sớm nghĩ đến có thể sẽ có sấm sét, nhưng Kiều Nại cũng không ngờ tiếng sét lại lớn đến vậy, có lẽ vì lều trại cách âm kém, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng dày đặc, liên tục dội vào lều tạo thành những tiếng ầm ầm vang dội.

Hai người không bật đèn, Kiều Nại thuần thục cuốn chăn lại, muốn dựa sát vào để ngủ, nhưng cơn buồn ngủ đã bị tiếng sét đánh tan, nói không sợ là giả, nhưng cô biết cho dù có sợ cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể cuộn chăn kỹ hơn, còn Hình Sâm bên cạnh thì lóng ngóng cuộn chăn, chiêu này vẫn là mới học được từ Kiều Nại lúc sáng.

Sau khi làm xong mọi việc, cả người nằm xuống, từ khi phát hiện có sét đánh, lập tức quay đầu lại, mơ hồ thấy Kiều Nại cử động, lập tức thấp giọng hỏi: "Sợ rồi à?"

Kiều Nại chỉ để lộ mỗi cái đầu, khẽ lắc đầu, nhưng rồi nhớ ra Hình Sâm có lẽ không nhìn thấy, lập tức lên trả lời: "Không sợ!"

Âm thanh nhỏ nhưng rất mạnh mẽ, giống như là thật sự không sợ, Hình Sâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có cư dân mạng thông qua tính năng nhìn đêm của livestream mới thấy được sự thật.

[Hahaha, bé cưng cứng đầu!]

[Nại Nại cuộn chặt cái chăn nhỏ của mình]

[Sao lại đáng yêu đến thế này, bé Nại!]

[Hehehe, tôi đã lộ ra nụ cười]

Tuy nhiên, tiếng sét đầu tiên như giống như là cảnh báo trước, rất nhanh sau đó lại chào đón một đợt sấm thứ hai, lần này là những tia chớp liên hoàn, cả bầu trời sáng rực vô cùng lâu, âm thanh ầm ầm ầm liên tục không ngừng.

Kiều Nại mở to mắt, vốn đã chuẩn bị tối tâm lý chịu đựng tiếng sấm, nhưng rồi nhận ra lần sáng vô cùng, Kiều Nại nhận thức được điều gì đó không ổn, lập tức tung chăn, chui đầu vào trong, nhanh chóng giữ chặt mép chăn, gắt gao nắm chặt góc chăn.

Nương theo ánh sáng của tia chớp, đầu tiên là Hình Sâm quay sang nhìn Kiều Nại, vừa lúc thấy cảnh tượng chiếc chăn tung lên, người đã biến mất trong chăn.

Hình Sâm: ???

Không phải nói không sợ sao?

[Cô gái này, em đang khẩu thị tâm phi* đấy!]

(*miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.]

[Click vào để xem màn biến mất của Nại Nại!]

[Hahaha, Sâm Sâm nhìn tới ngây người]

Cho dù như thế nào, Hình Sâm nhanh chóng rời giường, trong khi tiếng sấm còn đang vang lên, người đã bước tới, có lẽ vì quá sốt ruột nên không mang dép, nhưng khi anh đến bên giường của Kiều Nại, bây giờ lại không biết nên làm gì.

Từ góc nhìn từ trên xuống, Kiều Nại đã co lại thành một cục nhỏ, vừa mềm mại vừa yếu ớt, cô đã rất sợ rồi, anh sợ hành động bất cẩn của mình sẽ làm cô sợ thêm.

Sau khi bình tĩnh lại, Hình Sâm từ từ ngồi xuống cạnh mép giường, đợi cho tiếng sấm ngừng hẳn, lại kiên nhẫn chờ thêm một chút rồi mới vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cục tròn không động đậy đó.

Ban đầu Kiều Nại còn tưởng mình bị ảo giác, sau đó lại phát hiện thật sự có người đang ở phía sau mình, cả người lập tức sợ hơn, nhưng lại nhớ ra trong lều trại ngoài Hình Sâm ra thì không có ai khác, Kiều Nại một lần nữa lấy lại dũng cảm.

Cô do dự thò một đầu một chút ra, chỉ để lộ một con mắt ra bên ngoài, phát hiện người đến thật sự là Hình Sâm, không biết từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh mép giường của chính mình, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Mặt Hình Sâm vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra đang nghĩ xem nên nói gì, thấy anh cứ im lặng mãi, Kiều Nại đã nhận ra ra, cô nhớ lại lúc nãy Hình Sâm hỏi chính mình có sợ không, lại nghĩ đến lúc ở rạp chiếu phim anh cũng sợ, giờ sợ sấm sét cũng là điều bình thường.

Theo suy nghĩ của Kiều Nại, sợ sấm chẳng có gì là đáng xấu hổ, giống như có người sợ bóng tối sợ côn trùng, con người cũng đâu phải toàn năng, sao có thể không sợ được?

Có lẽ vì tìm được "đồng minh", Kiều Nại cũng cảm thấy đồng cảm hơn, cô dỡ bỏ lớp vỏ phòng thủ của mình, kéo chăn xuống, để lộ một cái đầu nhỏ lông xù xù: "Có phải là anh sợ không? Hay là anh kéo giường qua đây đi, chúng ta có thể nắm tay nhau ngủ!"

Hình Sâm nghe xong trầm mặc một lát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý: "Được."

[Hahaha, rốt cuộc ai mới là người sợ đây]

[Nắm tay nhau ngủ, giống như mấy đứa trẻ!]

[Sự đảo ngược này cũng quá đáng yêu rồi nhỉ!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 117



Thỏa thuận xong, Hình Sâm lập tức quay người đi khiêng giường, động tác rất nhanh, có thể thấy rõ ràng rằng anh rất “sợ hãi”.

Nhìn thấy thế, Kiều Nại vốn định giúp một tay nhưng cô sợ lát nữa lại có sấm sét, mình sẽ bị lộ tẩy.

Có thể biết là cảm xúc có thể lan truyền cho nhau, nếu hai người đều sợ sấm sét thì sẽ trở thành nỗi sợ gấp đô Vì vậy, Kiều Nại quyết định tạm thời đứng yên, dù là giả vờ cũng phải giả vờ như không sợ!

Quả nhiên vừa nghĩ đến chuyện sắp có sấm sét thì trong lều trại chợt lóe sáng một cái. Cơ thể con người thường thành thật hơn cái miệng nhiều, giây trước còn quyết định không sợ, giây sau Kiều Nại lại chui vào chăn khiến cho cư dân mạng cười ngất.

Mà Hình Sâm cũng nhìn thấy ánh sáng loang loáng lóe lên, động tác khiêng giường của anh cũng dừng lại. Anh nhớ lại mình vừa mới có thêm một hình tượng mới là “sợ sấm sét”, nên đang suy nghĩ có nên diễn cảnh sợ hãi hay không? Mặc dù anh làm theo tình hình, nhưng nếu bị lộ thì cũng không dễ giải thích chút nào.

Hình Sâm đang suy nghĩ, lúc anh quay đầu lại thì trông thấy một cục tròn quen thuộc, trông khá tròn trịa và đáng yêu đến mức lòng người tan chảy.

Hiển nhiên là Hình Sâm đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh không cần phải diễn nữa bởi người thực sự sợ sấm sét lại đang rất cần anh. Anh cũng không lãng phí thời gian nữa, động tác càng nhanh hơn, khi tiếng sấm kết thúc thì Hình Sâm đã nằm xuống lần nữa. Khác với lúc nãy chỉ đơn độc có mỗi một người trên giường, lần này anh nằm cạnh Kiều Nại, hai người chỉ cách nhau một cánh tay.

[Tôi có thể hiểu đây là đang ngủ chung một giường không!]

[Bốn bỏ lên năm, coi như Nại Nại và Sâm Sâm ngủ chung rồi]

[Ha ha ha, thanh xuân của già đây đã trở về rồi, mơ về đêm đầu tiên phát sóng!]

Nhìn thấy mình đã nằm xuống rồi mà Kiều Nại vẫn không có phản ứng gì, Hình Sâm cũng không định vạch trần chuyện cô sợ sấm sét, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ cục chăn tròn nhỏ này. Có lẽ là do tiếng sấm lúc nãy đã để lại trong cô một nỗi sợ, lần này Kiều Nại cẩn thận đến mức không dám thò cả đầu ra nữa mà chỉ đưa một bàn tay từ trong chăn ra.

Bàn tay trắng trẻo vỗ vài cái lên đệm giường để tìm kiếm mục tiêu. Bởi vì không nhìn thấy được nên cô cũng không biết bàn tay của Hình Sâm ở đâu, Kiều Nại s* s**ng trong không khí mất vài giây, Hình Sâm thực sự không nhịn được nữa nên chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ đang lo lắng hoang mang của cô, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.

Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, cả hai người giống như bị điểm huyệt vậy, không hề động đậy chút nào. Không biết có phải do cơn mưa lớn bên ngoài lều đã đảo lộn tâm trí họ hay không, Kiều Nại chợt cảm giác trái tim mình đập hơi nhanh, và cả bàn tay đang nắm chặt tay mình cũng rất ấm áp.

Giờ phút này cả lều trại đều chìm trong im lặng, nhưng phòng livestream lại không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu một cuộc phấn khích mới.

[Nắm rồi! Nắm rồi! Cuối cùng cũng! Nắm tay rồi!]

[Rõ ràng rất ngây thơ nhưng lại làm tôi phấn khích gần chết đi được!]

[Gạch chân nhấn mạnh, đây là một bước tiến lớn để Nại Sâm đi tới HE]

Khác với sự ấm áp mà Kiều Nại cảm nhận được, Hình Sâm chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé này lạnh buốt, thậm chí lòng bàn tay của cô còn hơi đổ mồ hôi lạnh. Nhận ra được điều này, Hình Sâm cũng đổi từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, một bàn tay khác thì tự nhiên đặt lên mu bàn tay cô. Anh muốn nắm tay để sưởi ấm bàn tay cô một chút.

Cứ im lặng một lúc như vậy, Kiều Nại đúng là thực sự hơi nóng. Cô chần chừ do dự muốn thò đầu ra khỏi chăn, còn Hình Sâm vẫn đang chờ đợi cô thả lỏng người thì cũng đúng lúc nói: “Đừng đắp chăn kín quá, không thở được đâu.”

Lời này khiến cho không ít cư dân mạng đều phải kêu lên “EQ cao”. Anh không hề nhắc đến chuyện Kiều Nại sợ hãi, rồi lại giải vây cho cô, thực sự là cẩn thận chu đáo quá đi mất.

Có bậc thang để đi xuống, Kiều Nại cũng từ từ chui ra khỏi chăn. Mái tóc cô càng thêm xù xù hơn, vì bị nắm tay phải mà Hình Sâm lại nằm bên trái, khiến cho Kiều Nại cũng phải nằm nghiêng.

Hai người đối mặt nhau. Rõ ràng trong lều trại không có đèn nhưng Kiều Nại vẫn cảm nhận được dường như Hình Sâm đang nhìn mình. Rồi cô cũng theo cảm giác đó mà nhìn lại. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hai người họ giao nhau trong sự bất ngờ của tất cả mọi người, cư dân mạng nhìn qua ống kính ban đêm cũng thấy mà ngạc nhiên.

[Đậu má, đối mặt nhau rồi!]

[Họ đang nhìn nhau sao?]

[Hai người này có thể nhìn trong bóng tối à?]

[Thật sự là quá ngọt rồi!]

Cũng may là sau đó Kiều Nại nhanh chóng không nhìn anh nữa. Những sợi tóc lộn xộn rơi xuống mặt khiến cô hơi ngứa, cô muốn dùng bàn tay trái chưa bị nắm để sửa lại tóc một chút. Nhưng tư thế nằm nghiêng sang bên trái lại hạn chế khả năng cử động của cô, cánh tay bị đè lên khiến cho Kiều Nại cố gắng mãi mà không chỉnh được, thậm chí còn ngứa hơn.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 118



Kết quả là ngay giây tiếp theo, một bàn tay lớn đã tiến đến gần, Kiều Nại vô thức nhắm mắt lại. Lực tay rơi xuống lại vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vén mái tóc ra sau đầu, thậm chí còn lau cho vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Kiều Nại trông như một đứa bé được chăm sóc chu đáo, chỉ cần có một chút khó chịu nào thì cũng sẽ được xử lý nhanh chóng dễ chịu.

Cảm giác được sự chăm sóc cẩn thận như vậy khiến Kiều Nại cảm thấy khá mới lạ. Cô hơi chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, đột nhiên quên sạch nỗi sợ hãi lúc trước. Khi Kiều Nại sắp nghĩ rằng mình đã bình tĩnh lại rồi, tiếng sấm lại vang lên một lần nữa.

Bị mấy lần như vậy thì Kiều Nại đã quen luôn rồi. Cô phản xạ có điều kiện muốn dùng chăn che chắn mình, nhưng cô quên mất một tay mình vẫn đang được Hình Sâm nắm lấy, dẫn đến cả Hình Sâm và chăn đều bị kéo lại gần.

Theo lý mà nói, chỉ bằng sức lực của riêng Kiều Nại thì không đủ để kéo Hình Sâm. Nhưng Hình Sâm luôn chú ý đến tiếng sấm, bản thân anh cũng rất hợp tác để ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra. Để tránh cho Kiều Nại lại tiếp tục trùm chăn lên người, Hình Sâm dứt khoát giang rộng cánh tay ra, không chỉ mặc cho bản thân bị kéo theo mà còn thành công ôm luôn Kiều Nại vào lòng.

Thế nhưng ngay khi cảnh tượng khiến người ta phải hét lên này vừa mới xuất hiện, phòng livestream lại đột nhiên bị lag. Một dự cảm chẳng lành bao trùm toàn bộ cả phòng, quả nhiên, ngay sau đó màn hình đã phủ một màu đen sì. Đường truyền mạng rất mạnh cũng không chịu nổi mà mất luôn, khán giả đang xem đến thời khắc quan trọng thì huyết áp lập tức tăng vọt, suýt nữa ngất xỉu!

[????????]

[Cứu với, thế này là hết rồi à?]

[Bé còn chưa xem đủ đâu!]

[A a a, tức chết tôi!]

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên show truyền hình thực tế bị tạm dừng phát sóng trực tiếp. Khán giả đang xem hấp dẫn thì lập tức đưa tin này lên no.1 hot search trong buổi tối hôm đó, toàn bộ khu vực bình luận đều tràn ngập bầu không khí oán hận vì “muốn xem tiếp mà không được”.

Từ khi show truyền hình thực tế lên sóng thì hầu chưa bao giờ rời khỏi bảng hot search, thậm chí đầu đề chính cũng bị tin tức của show truyền hình thực tế chiếm một nửa, có thể nói là chương trình giải trí hot nhất năm. Nhưng cơ hội tốt để thăng tiến trong giới giải trí dù sao cũng có hạn, đã có những đồng nghiệp cảm thấy chướng mắt chương trình này từ lâu, nhưng tiếc là có chống lưng quá lớn nên khó xử lý, chỉ có thể nhìn mà đố kỵ. Vậy nên khi thông tin chương trình tạm dừng phát sóng xuất hiện thì các đối thủ cạnh tranh đều được phen cười đã đời, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, nghĩ rằng tốt nhất là đừng phát sóng nữa. Họ mới hớn hở nhấp vào, nhưng nụ cười lại lập tức tắt lịm.

Hóa ra là gặp thiên tai, mưa lớn kèm sấm sét làm đứt cáp mạng, dự kiến ngày mai sẽ sửa xong. Thật sự là cạn lời. Trái lại đi nhìn phản ứng của cư dân mạng, số bình luận và lượt thích nhiều đến mức khiến người ta ghen tị chảy máu mắt.

[Có ai giống tôi bây giờ không, bị tạm dừng phát sóng livestream mà cảm thấy sốt ruột đứng ngồi không yên :)]

[Tôi tôi tôi, cô gái à tôi hiểu cảm giác của bà, đang đến cao trào của Nại Sâm thì bỗng dưng ngừng mất]

[Tại sao đường mạng lại bị cắt đúng lúc này? Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được]

[Cũng mất ngủ đây, mong là đường truyền mạng sớm được sửa chữa, tôi muốn xem livestream!]

Sau khi livestream bị tắt, camera không người lái cũng rơi từ trên trời xuống rồi phát ra tiếng “cạch”. Hình Sâm nghe thấy âm thanh đó thì bèn nhìn qua và phát hiện đèn đỏ của máy đã tắt, lập tức đoán ra nguyên nhân.

Nhân lúc tiếng sấm đã ngừng, anh không che tai của Kiều Nại nữa mà bỏ tay mình xuống. Cảm thấy cả người Kiều Nại đều trở nên căng thẳng, anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói: “Livestream gặp sự cố, có thể là đường mạng bị cắt.”

Có nghĩa là livestream đã tạm dừng lại. Kiều Nại vừa mới hoàn hồn thì nghe được tin này, ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, may mà cái cảnh đáng xấu hổ này không bị chiếu ra ngoài!

Nhưng cô lại nhanh chóng nhớ ra, việc livestream bị dừng lại có nghĩa là hiện tại chỉ còn lại hai người họ. Mặc dù trước đây cũng chỉ có hai người, nhưng livestream vẫn đang mở và có khán giả đang xem, còn bây giờ thì chỉ còn đúng có hai người thôi chứ không còn ai khác nữa.

Dần dần, Kiều Nại cũng nhận ra điều bất thường, rốt cuộc cô vừa mới làm gì vậy… Tư thế hiện giờ của hai người, cô có thể mất trí nhớ có chọn lọc được không?

Kiều Nại: Orz.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 119



Có một khoảnh khắc, Kiều Nại chỉ muốn vùi mình vào gối đầu.

Nhưng hiển nhiên bây giờ cô không thể làm như vậy, bởi vì trán cô hiện tại đang đặt ngay trước ngực Hình Sâm.

Đau đầu suy nghĩ một lát, Kiều Nại vẫn chưa thể nào nghĩ ra được xem mình nên làm gì bây giờ. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải là cách, mọi thứ cứ từ từ rồi tính.

Vì thế nên cô dần buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Hình Sâm ra, vốn đang định rút ra luôn nhưng lại đột nhiên bị bắt được. Cô không thể gỡ tay mình ra khỏi lực tay của Hình Sâm, trên đầu cũng vang lên giọng nói trầm thấp của anh.

“Làm sao vậy?”

Kiều Nại nghe được mà khuôn mặt nhỏ hơi đỏ bừng: “Tôi… Tôi hơi nóng một chút.”

Đây đúng là một lý do cũ rích. Kiều Nại không hề biết suy nghĩ của mình đã bị người kia biết rõ trong lòng bàn tay, cũng mơ hồ cảm thấy hình như mình đã khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Cô còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng không ngờ rằng Hình Sâm thế mà chủ động buông tay ra trước, thậm chí còn gỡ chăn bớt ra cho Kiều Nại. Anh sửa chăn lại một chút, chỉ vì để cô có thể hít thở dễ dàng hơn.

Hành động này trái lại lại khiến cho Kiều Nại cảm thấy hơi ngượng ngùng, đột nhiên có cảm giác mình như kẻ qua cầu rút ván. Cô không khỏi tự kiểm điểm lại chính mình, trong đầu dường như có hai tên nhóc con đang đánh nhau.

Nhóc con số một đang chỉ ra và chắc chắn rằng Kiều Nại đúng là ăn cháo đá bát. Lúc sét đánh thì cần người ta, đến khi hết sấm rồi, lợi dụng xong rồi thì vứt bỏ thẳng tay, chẳng có chút tình nghĩa gì.

Nhóc con số hai thì lại đang giải thích cho Kiều Nại, nói rằng Hình Sâm cũng sợ tiếng sấm. Hai người họ đang giúp đỡ nhau vượt qua cơn hoạn nạn, sao có thể nói là lợi dụng được? Hơn nữa quan hệ giữa hai người họ cũng rất kì diệu, dù sao thì cũng đã ly hôn rồi, sau khi tiếng sấm dừng lại mà vẫn còn ôm nhau thì đã là vượt quá giới hạn bạn bè.

Nhóc con số một lập tức đáp trả: Cậu cảm thấy anh ấy thực sự sợ tiếng sấm à? Đồ ngốc này, rõ ràng là anh ấy trông thấy cậu sợ quá nên mới bảo vệ cậu!

Nhóc con số hai cũng không chịu rơi vào thế bí: Nếu thật sự là thế thì cũng là vì Hình Sâm ga lăng. Còn khi không có tiếng sấm thì Nại Nại nên chủ động tách ra, dây dưa lâu quá thì chỉ khiến đối phương thêm lúng túng mà thôi! Không thể bởi vì người khác giúp cậu mà cậu được nước lấn tới chứ!

Nhóc con số một tức muốn hộc máu mồm, nghĩ thầm đồ ngốc này chắc chắn là độc thân từ trong bụng mẹ!

Tóm lại suy nghĩ của Kiều Nại đã rối thành một nùi, sắp đánh nhau đến nơi rồi. Trước mắt tuy không nắm tay nhưng người mình thì vẫn nằm trong “vòng vây”, Kiều Nại suy nghĩ, cảm thấy như thế này đúng là không tốt lắm. Cô bèn xoay người, từ mặt đối mặt chuyển sang đưa lưng về phía Hình Sâm, vậy nên trong lúc vô tình thì khoảng cách giữa hai người cũng sinh ra một kẽ hở rõ ràng, như là đang phân rõ giới hạn.

Hình Sâm cứ thế trông theo Kiều Nại từng bước trốn tránh mình, lùi về chiếc vỏ bọc bảo hộ của cô. Đôi mắt anh hơi tối đi như đang tự hỏi điều gì, hoặc là đang chờ đợi điều gì. Nhưng anh cũng không hề vội vàng hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy Hình Sâm mãi mà vẫn chẳng có phản ứng gì, Kiều Nại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng trong lòng cô chẳng biết vì sao lại thấy hơi trống rỗng, mà cảm giác trống trải ấy cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi.

Sự thật chứng minh rằng, mọi sự im hơi lặng tiếng đều là vì đang chờ đợi thời cơ tốt nhất. Khi tiếng sấm lại vang lên một lần nữa, Hình Sâm lại không hề do dự sáp lại gần hướng Kiều Nại đang nằm, từ phía sau ôm lấy cô cách một lớp chăn, cũng lại cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chiếc chăn của Kiều Nại.

Anh thầm thì nhắc nhở: “Em quên rồi.”

Kiều Nại vừa nghe tiếng sấm mà sợ đến mức cứng đơ cả người, nhưng cũng vừa chú ý đến lời của Hình Sâm. Quên rồi? Quên cái gì cơ?

Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay anh đã trượt vào theo khe hở trên bàn tay, khiến cho mười ngón tay đan vào nhau. Môi anh cũng kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp có sức hút.

“Rõ ràng là em nói muốn nắm tay đi ngủ mà.”

“Sao em lại nói mà không giữ lời?”

Bệnh mất trí nhớ có chọn lọc của Kiều Nại lập tức khỏi hẳn: “Tôi xin lỗi…”

Dường như nhận thấy Kiều Nại căng thẳng, Hình Sâm mới cười khẽ một tiếng, khiến cho lòng người run rẩy.

Biết Kiều Nại sẽ không buông tay ra nữa, Hình Sâm bèn kề trán mình vào sau gáy Kiều Nại, nhẹ nhàng nói một tiếng…

“Nại Nại, ngủ ngon.”

Câu chúc ngủ ngon này vẫn giống như bình thường, vẫn là hai chữ như thế. Nhưng trong khoảnh khắc này dường như đang có điều gì thay đổi, ví dụ như khoảng cách của họ đang gần nhau quá. Đây là một câu ngủ ngon ấm áp muộn màng, nhưng vẫn khiến trái tim rung động khôn tả.
 
Back
Top Bottom