Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 10



Tầng hai, Hình Sâm đang họp video, đeo tai nghe bluetooth, giống như nhóm trước, dù chương trình cắt internet, nhưng chỉ giới hạn ở một số tin tức, các khía cạnh khác như xem phim, hay là công việc cá nhân cần liên lạc thì không bị hạn chế, với cường độ công việc của Hình Sâm, nếu không bận mới không phù hợp với hình ảnh trong lòng mọi người.

[Thực tế chứng minh, tổng giám đốc không lúc nào không làm việc, tổng giám đốc nghiêm túc thực sự rất cuốn hút!]

[+1, như tổng giám đốc trong tiểu thuyết bước ra đời thực, đẹp trai quá!]

Cùng lúc đó, Kiều Nại cũng trở về phòng xem kịch bản, mở kế hoạch thực đơn hàng ngày đã lên trước đó, suy nghĩ một chút, chuẩn bị ra ngoài mua ít nguyên liệu, buổi sáng ăn sáng do các khách mời khác làm, Kiều Nại cũng muốn làm gì đó cho mọi người, bữa trưa là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ vậy, Kiều Nại thay đồ chuẩn bị đi, ban đầu cô định đi một mình cho nhanh, nhưng vừa ra đến cửa đã bị nhân viên chặn lại.

Trong thời gian ghi hình chương trình thực tế, trừ khi có lý do cá nhân đặc biệt, phải có hai người cùng ra ngoài, dù Kiều Nại chỉ định đi mua ít rau, nhanh chóng trở lại, cũng bị từ chối.

Kiều Nại trông rất bất đắc dĩ: “...?”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy nghi hoặc, dường như đang hỏi: Hình Sâm làm sao biết mua rau?

Biểu cảm này khiến khán giả cười ngất.

[Hahaha, tôi như thấy ba dấu chấm hỏi trên đầu Kiều Nại!]

[Các bạn muốn tổng giám đốc đi mua rau, có vẻ không hợp đúng không (mặt cười chó)]

[Dù thực tế như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói, tổ chương trình làm rất tốt!]

Cuối cùng, nhân viên thông báo cho Hình Sâm xuống lầu, cùng Kiều Nại ra ngoài mua rau.

Cuộc họp của Hình Sâm bị gián đoạn, anh nhận được tin nhắn ra ngoài từ tổ chương trình.

Những người tham gia cuộc họp ở đầu kia chỉ thấy tổng giám đốc của họ nhìn vào điện thoại, sau đó ra lệnh kết thúc cuộc họp và lạnh lùng yêu cầu họ thảo luận lại, đưa ra kết quả chính xác rồi tổ chức cuộc họp lần hai.

Điều này làm những người đang tranh luận trong cuộc họp rất ấm ức, họ rõ ràng đang họp theo quy trình bình thường mà!

Bình thường luôn mặc vest, hôm nay Hình Sâm mặc một bộ đồ thoải mái, mặc dù màu sắc vẫn là màu đen, nhưng vẫn khiến người ta ngạc nhiên.

Xuống cầu thang, Hình Sâm nhìn thấy Kiều Nại ngồi trên ghế ở cửa, hai tay chống cằm nhìn xuống đất, trông rất đáng yêu.

Cuối cùng, hai người vẫn xuất phát suôn sẻ, Hình Sâm lái xe đến chợ rau lớn gần nhất.

Đến khi Kiều Nại ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, cô không nghĩ Hình Sâm thực sự sẽ làm những việc “vô nghĩa” như thế này.

Chính xác mà nói, những việc nhỏ nhặt không liên quan đến công việc, với người khác có thể là nghi thức cuộc sống, với Hình Sâm thì cảm thấy rất lãng phí thời gian, vì những việc không quan trọng này hoàn toàn có thể giao cho người khác làm.

Gần đến chợ rau, Kiều Nại cảm nhận được sự nhộn nhịp, cô chọn chợ rau vì siêu thị quá xa và không tươi bằng chợ rau, nhưng Kiều Nại không nghĩ rằng chợ rau lại đông đúc như vậy, mặc dù không đến mức không thể đi lại, nhưng vẫn rất đông người.

Nhìn cảnh này, Kiều Nại quay đầu nhìn Hình Sâm, Hình Sâm cũng cúi xuống nhìn cô, sau một khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Kiều Nại nhanh chóng loại bỏ ý định để Hình Sâm đợi mình tại chỗ, mà chọn cách hai người cùng hành động.

Từ lối vào bắt đầu vào chợ, lần lượt mua một số loại rau phổ biến, Hình Sâm đi theo sau Kiều Nại, nhìn cô chọn lựa, rất nhanh tay Kiều Nại đã đầy rau, thấy cô mua rau rất hăng say nhưng cầm nặng nề, Hình Sâm chủ động đề nghị giúp cô xách rau, nhưng do chợ rau ồn ào, Kiều Nại không nghe rõ.

Hình Sâm: “Để anh xách cho.”

Kiều Nại lớn tiếng đáp lại: “Hả? Anh nói gì?”

Hình Sâm nói lại lần nữa: “Anh xách rau cho em.”

Kiều Nại lắc đầu: “Anh nói to lên, em không nghe rõ!”

Hình Sâm: “…”

[Hahahahahahaha, tổng giám đốc im lặng!]

[Tôi cười chết mất, Kiều Nại thật hài hước!]

[Phần này làm tôi cười cả ngày!]

Khi Hình Sâm chuẩn bị không nói nữa, trực tiếp lấy rau, thì thấy một người đàn ông lực lưỡng mang bao gạo đi tới, vừa nói mượn đường vừa đi nhanh không giảm tốc độ, người bị anh ta đụng vào không tránh khỏi va vào người khác, như những quân cờ domino.

Vì vậy, Kiều Nại cảm thấy mình bị ai đó đụng mạnh, mất thăng bằng và đồ trong tay cũng rơi, thấy cả người và đồ sắp ngã, Hình Sâm nhanh chóng bước lên, một tay đỡ lấy rau, một tay ôm eo Kiều Nại, giữ cô vững vàng.

Trong lúc hỗn loạn, Kiều Nại cảm thấy có ai đó xoa xoa chỗ bị đụng trên lưng mình, bên tai nghe thấy giọng trầm của đối phương: “Anh nói, anh xách rau cho em, lần này nghe rõ chưa?”

Khi cô hoàn hồn, Hình Sâm đã lùi nửa bước, chủ động rút tay, tay còn lại đang xách rau của cô, dù đã giãn cách nhưng dường như nhiệt độ của người kia vẫn còn lưu lại bên tai, làm người ta bồi hồi.

---
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 11



Tình huống hấp dẫn nhưng không gây nguy hiểm này đã làm cho quần chúng thở phào nhẹ nhõm, ngoài việc chỉ trích người đàn ông lực lưỡng mang bao gạo lúc nãy ra, cũng làm cho biểu hiện của Hình Sâm được tăng thêm mấy phần.

[Dựa vào thân hình của mình mà không thèm để ý tới người khác luôn (mỹ nhân cứng họng)]

[A a a! May mắn là Hình Sâm đang ở đây! Nếu không Kiều Nại sẽ gặp nguy hiểm!]

[Phản ứng đầu tiên của Hình Sâm không phải là tránh né mà là đỡ Kiều Nại không một chút do dự, chắc mọi người đều hiểu ha qwq.]

Nghe thấy lời của Hình Sâm, Kiều Nại rất muốn nói là chính mình đã nghe rõ, làm sao mà có thể không nghe rõ chứ, nhưng không hiểu sao Kiều Nại có chút ngượng ngùng khi nói, hai tai cũng dần nóng lên nhanh chóng đáp lại một tiếng “Tốt.”, sau đó xoay người định tiếp tục đi về phía trước, kết quả vừa bước được một bước lập tức bị kéo trở lại, Hình Sâm kéo vai Kiều Nại, đẩy cô về phía bên trong: “Chậm lại chút đi.”

Vừa dứt lời, Kiều Nại đã nhìn thấy có người đi ngang qua, trên tay còn đang ôm một con ngỗng hung dữ dang rộng đôi cánh, cô sợ hãi rụt cổ lại, hết sức ngoan ngoãn nói “Cảm ơn.” với Hình Sâm, một lần nữa bước đi nhưng lúc này đã rất nghe lời mà thả chậm bước chân.

Nhìn đôi tai mềm mại đang dần đỏ lên của Kiều Nại, đôi mắt lạnh lùng của Hình Sâm dần trở nên ấm áp hơn, sau lần tiếp xúc này, hai người không còn trầm mặc ít nói nữa, thay vào đó còn nói được vài câu, không khí cũng vui vẻ hơn một chút.

Các món ở các quầy thức ăn ở chợ đều được sắp xếp theo từng tầng, một số món được đặt phía trên chỉ những chủ sạp đứng bên trong mới có thể lấy được, nhưng có những lúc các chủ sạp quá bận rộn nên không lấy được.

Bên đây Kiều Nại vất vả lắm mới có thể kéo Hình Sâm chen vào giữa đám đông, sau đó cô thử với tay lấy thức ăn ở tầng cao nhất, tiếc nuối phát hiện chính mình căn bản không thể với tới, nghĩ đến người đang đi cùng mình, lập tức đem ánh mắt hướng về phía Hình Sâm.

Kiều Nại có chút mong đợi nói: “Tôi muốn mua một quả bí ngô, anh có thể lấy cho tôi một quả được không?”

Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ không có gì tốn sức, đương nhiên là Hình Sâm sẽ không từ chối, với lợi thế về chiều cao của mình, anh không chỉ có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, đồng thời tay cũng rất dài, chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể lấy dưa xuống một cách rất thoải mái.

Trên mặt Kiều Nại từ đang nở nụ cười chuyển sang vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn quả dưa trong tay Hình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như nhăn lại: “Ôi, anh nhầm rồi, đây là quả su su, cái quả màu cam sát bên mới là quả bí ngô!”

Người vừa mới bị ghét bỏ – Hình Sâm: "..."

[Ha ha ha ha ha ha, không phân biệt được bí ngô, thật tuyệt vời!]

[ Kiều Nại: Anh thật sự muốn tôi nhìn anh với ánh mắt thất vọng lắm sao!]

[Chủ tịch cầm dưa, chủ tịch khó xử, chủ tịch hoài nghi nhân sinh!]

Cũng may là trong lần thứ hai Hình Sâm đã lấy đúng, Kiều Nại cũng học được cách mô tả chính xác, chẳng hạn như cô có thể nói cho Hình Sâm biết màu sắc và đặc điểm của các loại rau củ, nhưng lại có vấn đề mới lại nảy sinh, bởi vì hầu hết các loại rau xanh đều có màu sắc và đặc điểm giống nhau.

Kiều Nại: "Chúng ta mua một ít tần ô ăn ha? Chính là loại ở bên tay trái anh, loại màu xanh lục lá dài!"

Sau đó, Kiều Nại lại trơ mắt nhìn Hình Sâm, nhặt cây cần tây bên cạnh tần ô lên, nhìn vào cây tần tây cũng màu xanh lá cây lá cũng dài, Kiều Nại nghiêng đầu có chút mê mang.

Hình Sâm thấy Kiều Nại không chút phản ứng, đại khái cũng biết mình lại lấy nhầm rồi, rất nhanh anh lập tức cầm cây tần tây thả lại, khéo léo cầm lên một cây cải xoăn, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Nại, như muốn nói: Lần này chắc là tôi đã lấy đúng rồi phải không?

Thấy vậy, Kiều Nại không nhịn được mà cười lớn, cười tới mức cong cả eo, dì ở một bên đang mua đồ lắc đầu mấy cái không thể nhìn được nữa, chỉ hận rèn sắt không thành thép* nhặt một nắm rau lên nói: "Tiểu tử, cậu thật hết cứu, cái này mới là tần ô!"

(*Nguyên văn: 恨铁不成钢的 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Hình Sâm hết cứu: "..."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Sự khinh thường của dì mua thức ăn đã được chuyển giao]

[Điều này làm tôi nhớ tới vẻ mặt của Kiều Nại trước khi đi, làm sao mà để Hình Sâm đi mua thức ăn được chứ? Anh ấy thậm chí còn không biết lựa rau ( đầu chó)]

Kể từ khi xảy ra sự cố không thể phân biệt được giữa bí ngô, su su, tần ô, cần tây và cải xoăn, thì cũng có nhiều loại rau như dưa chuột và quả mướp, một số loại như đậu ván và đậu que, có một số loại đừng nói là Hình Sâm không biết, thậm chí cư dân mạng cũng sẽ nhận sai hoặc không nhận ra chúng, rất khó để phân biệt bởi vì các loại rau đều có đặc điểm giống nhau, hoặc có thể mọi người chỉ mới ăn mấy món rau xào, thế nhưng thái độ của Hình Sâm từ đầu đến cuối đều rất tốt, mặc dù rất đau đầu khi phải lấy đúng loại rau, nhưng anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.

[Ở đây có nhiều loại quá, nhìn lâu khiến mắt tôi như muốn rớt ra ngoài!]

[Tôi còn tưởng rằng Hình Sâm sẽ thiếu kiên nhẫn, ban đầu có vẻ như anh ấy chỉ quan tâm đến cái mới lạ, đặc biệt là anh ấy thực sự không cần phải biết về những món ăn này, tôi không ngờ rằng anh ấy sẽ kiên trì đến tận bây giờ.]

[Chao ôi, chủ tịch tính tình cũng tốt quá đi , nhưng khi nhìn thấy Kiều Nại dần dần trở nên vui vẻ hơn, thật xin lỗi, tôi lại không khỏi bật cười, ha ha ha!]

Lúc này, trợ lý ở công ty chăm chỉ khổ cực ngày đêm, trong lúc bận bịu còn không quên mở livestream để xem chủ tịch nhà mình, trong lúc vô tình anh ấy lập tức nhìn thấy bình luận nói Hình Sâm có tính tình tốt, chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt, những phương án đã bị từ chối, còn nhiều hơn muối mà anh ấy ăn hằng ngày!!

-

Khi hai người đã mua xong những đồ ăn cần thiết, cũng đã trôi qua gần một tiếng, đoạn phía sau phần lớn đều là Kiều Nại ở một bên mua, một bên chỉ Hình Sâm biết vài loại, mà Hình Sâm cũng dần quên mất thân phận của mình khi đi chợ cùng Kiều Nại, vừa đi theo cô, vừa phải luôn luôn để ý tránh cô bị đụng phải.

Sau khi mua xong, cả người Kiều Nại đều nóng, đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đang đỏ bừng lên vì nóng, nhẫn nại một chút, cô nhanh chóng tìm thấy được một quán nhỏ bán đá bào, đến khi cầm trong tay một ly đá bào đủ màu sắc, Kiều Nại cảm thấy cả người mình đều vui vẻ.

Đương nhiên, Kiều Nại không quên hỏi Hình Sâm có muốn ăn hay không, nhưng mà theo như Kiều Nại biết, thì Hình Sâm sẽ không bao giờ ăn những thứ có vẻ ngoài kỳ quái như vậy, rất có thể là sẽ không ăn, nhưng vẻ mặt của Hình Sâm lại vô cùng do dự, Kiều Nại lại nhìn thấy anh gật gật đầu, chỉ vào hai cái túi lớn trong tay, bày tỏ suy nghĩ không thể ăn được.

Điều này khiến cho dự định của Kiều Nại là muốn mua một ly cho Hình Sâm lập tức bị xóa bỏ, rất nhanh Kiều Nại đã yên tâm thoải mái ăn đá bào của mình, Hình Sâm thì ở một bên mặt không cảm xúc nhìn, vẻ mặt này cũng khiến cho quần chúng một pha cười đùa.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 12



[Hình Sâm: Cô gái, tôi đang lặng lẽ nhìn cô đó, lương tâm cô có cảm thấy đâu không?]

[Kiều Nại: Cảm ơn, tôi chỉ hỏi cho lễ phép thôi, không quan tâm đến kết quả cho lắm, lương tâm không những không đau mà ăn cũng rất thoải mái!]

[Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của Hình Sâm như đang nhìn thuốc độc, không ngờ anh ta lại gật đầu muốn ăn, nhưng điều không ngờ là, sau khi Kiều Nại biết được Hình Sâm muốn ăn , lại chỉ để cho anh ta đứng ở một bên nhìn mình ăn, cứu mạng! tôi đã cười rất to!]

Tuy nhiên, có lẽ lương tâm Kiều Nại đã phát hiện ra, hoặc là cô ấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy Hình Sâm đang nhìn mình, cô lập tức lấy một cái muỗng mới xúc một miếng ở nơi chưa từng ăn qua, ngập ngừng đưa qua.

Thấy vậy, Hình Sâm rũ mắt nhìn xuống, nhìn cái thìa toàn là thứ đồ màu tím kia, vẻ mặt có chút trì trề sau đó mới cúi xuống ăn, ngay cả chủ quán ở một bên không khỏi tò mò nhìn Hình Sâm, chờ đợi phản ứng của anh sau khi ăn.

Kiều Nại cũng rất kịp thời hỏi ý kiến: "Thế nào? Ăn ngon không? Muốn ăn nữa không?"

Hình Sâm im lặng nhìn đi chỗ khác: “Ừ, ngon lắm, em ăn đi…”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Cười xỉu, ngon lắm, em ăn đi!]

[Muốn cho Hình Sâm một loại thuốc giải độc]

Có câu trả lời của Hình Sâm, Kiều Nại càng cảm thấy yên tâm hơn khi ăn, sau khi ăn xong đá bào, hai người trở về nhà chung với một vụ thu hoạch đầy ắp đồ, đồ chứa đầy cả một cái cóp sau, theo cư dân mạng giải thích, chỗ nào giống đi mua thức ăn? Rõ ràng là đi nhập hàng!

Trở lại biệt thự, Kiều Nại chuẩn bị sẵn những nguyên liệu cần thiết cho bữa trưa, những đồ còn dư thì phân loại còn lại cho vào tủ lạnh, sau đó chuẩn bị bắt đầu làm việc, buộc mái tóc dài gọn gàng lên, đeo tạp dề và đội mũ, cả người toát ra dáng vẻ của một đầu bếp.

Hình Sâm ở một bên cũng không rời đi, thay vào đó anh nhìn Kiều Nại ngâm thịt và rau trong nước với vẻ mặt tò mò, sau đó bắt đầu lấy gạo, nấu cơm cũng là một món cực kỳ công phu, Hình Sâm nhìn một hồi cũng tự giác vén tay áo lên, đi tới bồn rửa tay định giúp cô rửa rau, cho đến khi Kiều Nại vừa quay đầu phát hiện phòng bếp nhiều hơn một người, suýt chút nữa là đụng trúng anh.

Giống như vừa rồi Hình Sâm tò mò nhìn Kiều Nại, Kiều Nại cũng tò mò nhìn

Hình Sâm rửa rau, giống như phát hiện ra một thế giới mới, thấy anh rửa rau khá sạch sẽ, mới thoải mái tiếp tục công việc của mình, điều này cũng khơi dậy cảm xúc của nhiều người xem.

[Thời buổi này ngay cả chủ tịch cũng phải rửa rau, người nhà tôi chỉ biết rửa sơ qua nước thôi.]

[Ngày thường tôi luôn nói rằng tôi bận công việc, không làm được việc gì, nhưng tôi cũng có thể làm a!]

[Ôi chao, đây không còn là vấn đề có thể hay không nữa, nó rõ ràng còn liên quan đến thái độ của một người.]

Sau khi cho cơm vào nồi cơm điện, Kiều Nại lấy ra một cuốn sổ nhỏ, như cô đã nói lúc đầu, cô vẫn đang trong giai đoạn đang học nấu ăn nên đương nhiên không thể làm được nếu không có chỉ dẫn, lúc đầu khán giả vẫn còn rất tin tưởng, nhưng sau khi thấy cuốn sổ nhỏ của Kiều Nại, nhất thời cảm thấy hơi run sợ.

[Cái này... Kiều Nại vừa học vừa thực hành luôn sao?]

[Ôi chúa ơi, chắc phòng bếp sẽ không nổ đâu nhỉ!]

[Khách mời lập tức biến rằng những con chuột bạch a!]

Trong lúc quần chúng còn đang bàn tán sôi nổi, Kiều Nại đã bắt đầu nấu món đầu tiên, sườn heo khô, chặt sườn thành nhiều miếng dài bằng nhau, bắt một nồi nước cho vào một ít rượu trần sơ qua sau đó vớt ra rồi rửa sạch, sau đó bắt lên bếp một nồi nước cho vào một ít dầu ăn và đường phèn, đảo qua một chút cho đến khi đường chuyển sang màu cánh gián, cho sườn heo hành tây gừng và hoa hồi vào đảo chung, sau khi đường đã ngấm vào hết thì cho rượu nấu ăn, một chút nước tương, dầu hào và nước tương đen vào đun nhỏ lửa trong một giờ, sau đó kiên nhẫn chờ đợi là được.

Sau khi đã chế biến xong món chính, Kiều Nại đem tần ô mà Hình Sâm đã rửa đem đi trần sơ qua rồi rửa lại thêm một lần nữa, để khô rồi cắt thành từng miếng, sau đó cô cho tiêu khô và mè đảo trong chảo dầu nóng 70% cho đến khi thơm, lại cho tỏi băm, muối, dầu hào, đường trắng, dấm, tần ô, và cuối cùng là ớt chuông, sau đó đảo đều.

Kiều Nại bận rộn như con quay nhỏ, tổng cộng dùng hết một tiếng rưỡi, đến khi các khách mời xuống lầu, hai món cuối đều đã ra lò.

Sườn rim có màu đỏ rực đang bốc khói nghi ngút, nhìn sáng tần ô xào nhìn rất bắt mắt và ngon miệng, cân nhắc tổng cộng có sáu người ăn, Kiều Nại đặc biệt làm rất nhiều, đồ ăn đổ đầy bốn đĩa rồi đặt lên bàn, đừng nói là các khách mời đều đang choáng váng, ngay cả trong phòng livestream khán giả đã chảy “nước miếng” ròng ròng.

(*Bởi vì editor không rành về nấu ăn nên có thể có vài lỗi sai, vui lòng không nấu theo vì mình không chịu trách nhiệm đâu)
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 13



Tình huống hấp dẫn nhưng không gây nguy hiểm này đã làm cho quần chúng thở phào nhẹ nhõm, ngoài việc chỉ trích người đàn ông lực lưỡng mang bao gạo lúc nãy ra, cũng làm cho biểu hiện của Hình Sâm được tăng thêm mấy phần.

[Dựa vào thân hình của mình mà không thèm để ý tới người khác luôn (mỹ nhân cứng họng)]

[A a a! May mắn là Hình Sâm đang ở đây! Nếu không Kiều Nại sẽ gặp nguy hiểm!]

[Phản ứng đầu tiên của Hình Sâm không phải là tránh né mà là đỡ Kiều Nại không một chút do dự, chắc mọi người đều hiểu ha qwq.]

Nghe thấy lời của Hình Sâm, Kiều Nại rất muốn nói là chính mình đã nghe rõ, làm sao mà có thể không nghe rõ chứ, nhưng không hiểu sao Kiều Nại có chút ngượng ngùng khi nói, hai tai cũng dần nóng lên nhanh chóng đáp lại một tiếng “Tốt.”, sau đó xoay người định tiếp tục đi về phía trước, kết quả vừa bước được một bước lập tức bị kéo trở lại, Hình Sâm kéo vai Kiều Nại, đẩy cô về phía bên trong: “Chậm lại chút đi.”

Vừa dứt lời, Kiều Nại đã nhìn thấy có người đi ngang qua, trên tay còn đang ôm một con ngỗng hung dữ dang rộng đôi cánh, cô sợ hãi rụt cổ lại, hết sức ngoan ngoãn nói “Cảm ơn.” với Hình Sâm, một lần nữa bước đi nhưng lúc này đã rất nghe lời mà thả chậm bước chân.

Nhìn đôi tai mềm mại đang dần đỏ lên của Kiều Nại, đôi mắt lạnh lùng của Hình Sâm dần trở nên ấm áp hơn, sau lần tiếp xúc này, hai người không còn trầm mặc ít nói nữa, thay vào đó còn nói được vài câu, không khí cũng vui vẻ hơn một chút.

Các món ở các quầy thức ăn ở chợ đều được sắp xếp theo từng tầng, một số món được đặt phía trên chỉ những chủ sạp đứng bên trong mới có thể lấy được, nhưng có những lúc các chủ sạp quá bận rộn nên không lấy được.

Bên đây Kiều Nại vất vả lắm mới có thể kéo Hình Sâm chen vào giữa đám đông, sau đó cô thử với tay lấy thức ăn ở tầng cao nhất, tiếc nuối phát hiện chính mình căn bản không thể với tới, nghĩ đến người đang đi cùng mình, lập tức đem ánh mắt hướng về phía Hình Sâm.

Kiều Nại có chút mong đợi nói: “Tôi muốn mua một quả bí ngô, anh có thể lấy cho tôi một quả được không?”

Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ không có gì tốn sức, đương nhiên là Hình Sâm sẽ không từ chối, với lợi thế về chiều cao của mình, anh không chỉ có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, đồng thời tay cũng rất dài, chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể lấy dưa xuống một cách rất thoải mái.

Trên mặt Kiều Nại từ đang nở nụ cười chuyển sang vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn quả dưa trong tay Hình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như nhăn lại: “Ôi, anh nhầm rồi, đây là quả su su, cái quả màu cam sát bên mới là quả bí ngô!”

Người vừa mới bị ghét bỏ – Hình Sâm: "..."

[Ha ha ha ha ha ha, không phân biệt được bí ngô, thật tuyệt vời!]

[ Kiều Nại: Anh thật sự muốn tôi nhìn anh với ánh mắt thất vọng lắm sao!]

[Chủ tịch cầm dưa, chủ tịch khó xử, chủ tịch hoài nghi nhân sinh!]

Cũng may là trong lần thứ hai Hình Sâm đã lấy đúng, Kiều Nại cũng học được cách mô tả chính xác, chẳng hạn như cô có thể nói cho Hình Sâm biết màu sắc và đặc điểm của các loại rau củ, nhưng lại có vấn đề mới lại nảy sinh, bởi vì hầu hết các loại rau xanh đều có màu sắc và đặc điểm giống nhau.

Kiều Nại: "Chúng ta mua một ít tần ô ăn ha? Chính là loại ở bên tay trái anh, loại màu xanh lục lá dài!"

Sau đó, Kiều Nại lại trơ mắt nhìn Hình Sâm, nhặt cây cần tây bên cạnh tần ô lên, nhìn vào cây tần tây cũng màu xanh lá cây lá cũng dài, Kiều Nại nghiêng đầu có chút mê mang.

Hình Sâm thấy Kiều Nại không chút phản ứng, đại khái cũng biết mình lại lấy nhầm rồi, rất nhanh anh lập tức cầm cây tần tây thả lại, khéo léo cầm lên một cây cải xoăn, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Nại, như muốn nói: Lần này chắc là tôi đã lấy đúng rồi phải không?

Thấy vậy, Kiều Nại không nhịn được mà cười lớn, cười tới mức cong cả eo, dì ở một bên đang mua đồ lắc đầu mấy cái không thể nhìn được nữa, chỉ hận rèn sắt không thành thép* nhặt một nắm rau lên nói: "Tiểu tử, cậu thật hết cứu, cái này mới là tần ô!"

(*Nguyên văn: 恨铁不成钢的 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Hình Sâm hết cứu: "..."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Sự khinh thường của dì mua thức ăn đã được chuyển giao]

[Điều này làm tôi nhớ tới vẻ mặt của Kiều Nại trước khi đi, làm sao mà để Hình Sâm đi mua thức ăn được chứ? Anh ấy thậm chí còn không biết lựa rau ( đầu chó)]

Kể từ khi xảy ra sự cố không thể phân biệt được giữa bí ngô, su su, tần ô, cần tây và cải xoăn, thì cũng có nhiều loại rau như dưa chuột và quả mướp, một số loại như đậu ván và đậu que, có một số loại đừng nói là Hình Sâm không biết, thậm chí cư dân mạng cũng sẽ nhận sai hoặc không nhận ra chúng, rất khó để phân biệt bởi vì các loại rau đều có đặc điểm giống nhau, hoặc có thể mọi người chỉ mới ăn mấy món rau xào, thế nhưng thái độ của Hình Sâm từ đầu đến cuối đều rất tốt, mặc dù rất đau đầu khi phải lấy đúng loại rau, nhưng anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.

[Ở đây có nhiều loại quá, nhìn lâu khiến mắt tôi như muốn rớt ra ngoài!]

[Tôi còn tưởng rằng Hình Sâm sẽ thiếu kiên nhẫn, ban đầu có vẻ như anh ấy chỉ quan tâm đến cái mới lạ, đặc biệt là anh ấy thực sự không cần phải biết về những món ăn này, tôi không ngờ rằng anh ấy sẽ kiên trì đến tận bây giờ.]

[Chao ôi, chủ tịch tính tình cũng tốt quá đi , nhưng khi nhìn thấy Kiều Nại dần dần trở nên vui vẻ hơn, thật xin lỗi, tôi lại không khỏi bật cười, ha ha ha!]

Lúc này, trợ lý ở công ty chăm chỉ khổ cực ngày đêm, trong lúc bận bịu còn không quên mở livestream để xem chủ tịch nhà mình, trong lúc vô tình anh ấy lập tức nhìn thấy bình luận nói Hình Sâm có tính tình tốt, chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt, những phương án đã bị từ chối, còn nhiều hơn muối mà anh ấy ăn hằng ngày!!

-

Khi hai người đã mua xong những đồ ăn cần thiết, cũng đã trôi qua gần một tiếng, đoạn phía sau phần lớn đều là Kiều Nại ở một bên mua, một bên chỉ Hình Sâm biết vài loại, mà Hình Sâm cũng dần quên mất thân phận của mình khi đi chợ cùng Kiều Nại, vừa đi theo cô, vừa phải luôn luôn để ý tránh cô bị đụng phải.

Sau khi mua xong, cả người Kiều Nại đều nóng, đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đang đỏ bừng lên vì nóng, nhẫn nại một chút, cô nhanh chóng tìm thấy được một quán nhỏ bán đá bào, đến khi cầm trong tay một ly đá bào đủ màu sắc, Kiều Nại cảm thấy cả người mình đều vui vẻ.

Đương nhiên, Kiều Nại không quên hỏi Hình Sâm có muốn ăn hay không, nhưng mà theo như Kiều Nại biết, thì Hình Sâm sẽ không bao giờ ăn những thứ có vẻ ngoài kỳ quái như vậy, rất có thể là sẽ không ăn, nhưng vẻ mặt của Hình Sâm lại vô cùng do dự, Kiều Nại lại nhìn thấy anh gật gật đầu, chỉ vào hai cái túi lớn trong tay, bày tỏ suy nghĩ không thể ăn được.

Điều này khiến cho dự định của Kiều Nại là muốn mua một ly cho Hình Sâm lập tức bị xóa bỏ, rất nhanh Kiều Nại đã yên tâm thoải mái ăn đá bào của mình, Hình Sâm thì ở một bên mặt không cảm xúc nhìn, vẻ mặt này cũng khiến cho quần chúng một pha cười đùa.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 14



Trong phòng livestream cũng có một số người không đánh giá cao kĩ thuật nấu nướng của Kiều Nại, ôm suy nghĩ nhìn thì thấy ngon nhưng vị chắc sẽ không ngon thế đâu. Thế nhưng khi trông thấy các khách mời đang điên cuồng lấy thêm cơm, cuối cùng họ cũng không nhịn được đua nhau cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài. Dẫn tới trưa hôm đó, những món có thịt sườn trên các nền tảng bán đồ ăn đều hết sạch.

[Tôi bằng lòng bỏ ra hàng đống tiền để mua sách dạy nấu ăn của Kiều Nại, lúc đó tôi cũng sẽ trở nên tài giỏi giống Kiều Nại vậy (không biết tự tin ở đâu ra)]

[Tôi thèm đến mức gọi luôn hai hộp sườn heo cỡ lớn rồi đây, nhưng cứ có cảm giác không ngon như Kiều Nại làm ấy, mặc dù tôi chưa ăn đồ ăn của Kiều Nại bao giờ Orz*]

*Ba chữ “Orz” tạo thành một icon, khi xếp các chữ này vào cạnh nhau thì trông giống như một người đang gục ngã.

[Tôi vừa kêu gào với bố tôi, bảo là muốn ăn xương sườn heo om đỏ với cải cúc trộn, bố tôi cười hì hì nói trông tôi giống xương sườn TvT]

Cùng lúc đó, các nhân viên làm việc cũng đã đến giờ ăn trưa. Rõ ràng cơm hộp cũng có chay mặn đầy đủ, nhưng khi mọi người vừa ăn cơm vừa nhìn màn hình thì ngay lập tức cảm thấy hộp cơm trong tay thật nhạt nhẽo, không kìm được mà nuốt nước miếng. Cuối cùng vẫn là đạo diễn không nhìn nổi nên quyết định thêm thịt sườn vào suất ăn, chiếm được cảm tình của mọi người ngay tức khắc!

Nhân viên: “Cảm ơn đạo diễn! Đạo diễn ơi ông tốt quá! Cho chúng tôi xin thêm ít dưa muối nữa được không ạ!”

Đạo diễn: “???”

Ông chỉ muốn hỏi là tình hình này hợp lí không vậy?

Người không biết có khi còn tưởng nhân viên của ông sắp chết đói nữa!

Là một đạo diễn thành công từng sản xuất không ít gameshow nổi tiếng, mặc dù đã quay chương trình rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp phải chuyện thế này. Khách mời nấu ăn quá ngon nên đã cướp mất trái tim và dạ dày của nhân viên luôn, khiến cho ông bắt buộc phải nhượng bộ, cung cấp đồ ăn thêm mọi người.

-

Sau khi ăn xong, nhóm Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn tự giác ở lại. Hai người không đụng tay vào việc nấu bữa sáng lẫn bữa trưa nên bây giờ đang dọn dẹp và rửa bát. Cả bốn mâm cơm đều bị các khách mời ăn không còn một miếng nào, có thể nói là càn quét bằng sạch, đến cả nước canh cũng được dùng để chan cơm. Ai nấy cũng đều ăn đến no căng, cảm giác như thể ăn luôn cả phần bữa tối vậy!

Còn Kiều Nại thì cũng về phòng, đánh hai dấu tích vào kế hoạch nghiên cứu công thức của mình.

Ăn xong một bữa no nê, Kiều Nại định đi dạo loanh quanh cho tiêu cơm. Cô thấy hơi buồn chán nên ra ban công trên phòng nhìn xuống, chợt phát hiện ra ao cá trong sân, lúc này cô mới nhớ ra hình như chưa thấy ai cho cá ăn. Kiều Nại bèn hỏi tần suất cho cá ăn của ê-kíp chương trình, sau đó đi đến vị trí mà nhân viên đã chỉ và thấy một túi đồ ăn cho cá rất lớn, cầm lấy rồi ra ngoài.

Kiều Nại vừa mới ngồi xuống cạnh ao cá, còn chưa bắt đầu ném thức ăn thì đã thấy mấy con cá cảnh màu trắng đốm đỏ béo múp bơi đến gần. Chúng cũng háo hức nôn nóng thò đầu ra, thoạt trông rất thông minh. Nói là cá béo múp vì bụng và thân cá đều rất to, nhưng Kiều Nại biết bọn này là cá cảnh, không ăn được.

Sau khi vui vẻ ném ra thật nhiều đồ ăn cho cá, Kiều Nại nhìn những con cá nối tiếp nhau cướp thức ăn đến mức sắp đánh nhau luôn. Cô sợ ngây người trước cảnh tượng kịch liệt này, không ngờ cá ăn cơm cũng điên cuồng như thế!

[Người ăn cơm, cá ăn cơm, vạn vật đều khao khát muốn ăn cơm!]

[Vẻ mặt Kiều Nại như kiểu đang nói: Sao sức ăn của bọn cá này còn nhiều hơn cả mình luôn vậy!]

[Ha ha ha ha, cục cưng Nại Nại để ý một chút, đừng ch.ảy n.ước miếng đấy!]

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân. Kiều Nại quay đầu lại thì nhìn thấy Sầm Lâm Vũ mang đồ ăn cho cá đến, có lẽ cũng đang định cho cá ăn.

Kiều Nại vội vàng giải thích: “Không cần cho ăn nữa đâu, tôi vừa cho chúng ăn rồi.” Cá không thể ăn nhiều quá, ăn no chết luôn thì không tốt chút nào.

Sầm Lâm Vũ hiểu rõ, gật đầu: “Trùng hợp quá. Tôi cũng nghĩ chưa có ai cho cá ăn nên mới ra đây xem thử.”

Anh ấy vẫn tiếp tục đi đến cạnh ao cá, nhìn cá ăn ngon lành rồi nở một nụ cười. Có lẽ niềm vui khi nuôi động vật nhỏ cũng chỉ như thế thôi. Cứ thế một người ngồi xổm một người đứng, ngoại trừ lúc đầu nói hai câu ra thì hai người không nói thêm câu nào nữa.

Kiều Nại cũng đã bắt đầu tập trung đếm cá. Chỉ là cứ mỗi khi cô chuẩn bị đếm xong, đám cá lại nhanh chóng bơi lẫn lộn vào nhau như thể biết được mình đang bị đếm, làm Kiều Nại lại phải đếm lại từ đầu. Dần dần, Kiều Nại cứ vậy vui vẻ đếm cá, nhưng Sầm Lâm Vũ đứng cạnh thì có vẻ hơi xấu hổ.

Sầm Lâm Vũ nhìn cá rồi lại nhìn Kiều Nại đang ngồi xổm cạnh ao, đi không được mà không đi cũng không xong, không nghĩ đến Kiều Nại có thể yên lặng như thế, phớt lờ mình luôn.

Điều này khiến cho một người luôn đứng ở vị trí trung tâm trong mọi chương trình như Sầm Lâm Vũ cảm thấy hơi không quen. Địa vị trong giới của anh ấy cao hơn nhiều so với Kiều Nại, chẳng lẽ anh ấy không đáng để cô kết giao ư? Ý thức được điều này khiến cho Sầm Lâm Vũ vô thức cảm thấy không vui.

Im lặng một hồi, cuối cùng Sầm Lâm Vũ không nhịn được nữa, hỏi: “Bình thường cô có hay nghe nhạc không? Không biết cô đã từng nghe bài “Sau Cơn Mưa” chưa.”

Kiều Nại đã được chị Diêu dặn trước phải chuẩn bị kĩ càng, cho nên tất nhiên biết phải tìm hiểu trước một số tác phẩm của các khách mời cùng tham gia. Nếu không, khi nói chuyện với nhau mà không biết đối phương là ai thì rất dễ bị người khác nói ra nói vào.

Bằng trí nhớ siêu phàm của mình, Kiều Nại đã nhanh chóng nhớ ra đây là tác phẩm âm nhạc mới phát hành năm nay của Sầm Lâm Vũ. Cô vừa gật đầu vừa nhớ lại nội dung của ca khúc đó: “Bài hát mới của anh nhỉ?”

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh Kiều Nại, nói với giọng hơi buồn: “Đúng rồi, cô cảm thấy thế nào? Từ sau khi chia tay Giai Mạn tôi đã lạc lối rất lâu, không tìm được phương hướng và ý nghĩa của việc viết nhạc nữa.”

Những lời này vừa nói ra đã ngay lập tức chạm đến trái tim của rất nhiều người hâm mộ. Mấy năm trước fan CP của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn không hề ít, các khán giả cũng được gợi lại hồi ức từ lời nói của Sầm Lâm Vũ.

[Tôi còn nhớ, khoảng thời gian đó hình như Vũ Vũ đã biến mất rất lâu nhỉ?]

[Đột nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao mấy năm nay Sầm Lâm Vũ ít cho ra tác phẩm mới rồi.]

[Hu hu hu thương Vũ Vũ quá, bọn em sẽ luôn ở bên anh!]

Tuỳ theo chủ đề, những lúc như thế này thường sẽ khiến cho người nghe rất đồng cảm, bởi vậy cũng thấy đau lòng và buồn bã theo. Ai cũng nghĩ cách an ủi người đang tâm sự, từ đó hỗ trợ đối phương thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Đặc biệt là khi bạn gặp được một người thiếu tự tin, biện pháp hiệu quả nhất mà bạn có thể làm là cố gắng động viên và ủng hộ những quyết định của người đó nhiều nhất có thể.

Đối với chuyện này, Kiều Nại cũng làm giống như thế: “Tôi cảm thấy anh nói rất đúng.”

Sầm Lâm Vũ rất mong đợi nhìn về phía Kiều Nại, dường như muốn nghe xem cô sẽ nói như thế nào, sau đó nghe thấy Kiều Nại vô cùng nghiêm túc đánh giá: “Tình cảm trong bài “Sau Cơn Mưa” đúng là không sâu sắc và miên man như “Vũ Mạn” thật.”

Sầm Lâm Vũ: “……?”

Kiều Nại: “Mong là anh sẽ không lạc lối nữa và nhanh chóng tìm ra con đường chính xác cho mình. Đến lúc đó chắc chắn anh sẽ sáng tác ra các tác phẩm khiến anh hài lòng thôi, cố lên!”

Sầm Lâm Vũ: “???”

Cảm ơn lời động viên của cô rất nhiều :)

Nghe xong lời Kiều Nại, bình luận ở giây trước còn sắp rơi lệ thì giây sau đã phì cười. Còn về “Vũ Mạn”, đây đúng thực là ca khúc mà Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn từng cùng nhau sáng tác.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 15



[ Hì hì, xin lỗi tôi không thể kiềm chế được, Kiều Nại thật sự là quá dũng cảm!]
[ Bé cưng Nại Nại chỗ nào cũng đều tốt, chỉ là cô ấy hơi quá thành thật rồi!]
[ Có sao nói vậy, Kiều Nại nói cũng thật đúng a...]
[ Ha ha ha, bây giờ nhìn mặt Sầm Lâm Vũ rất là nghi ngờ nhân sinh!]
Nếu không phải nhìn thấy Kiều Nại rất nghiêm túc an ủi mình, làm ra những cử chỉ đáng yêu khi nói cố gắng lên, Sầm Lâm Vũ cũng suýt nữa coi rằng mình bị ảo giác, nhìn đi, đây là lời nói của người bình thường nên nói sao?
Theo kinh nghiệm ghi hình của các gameshow trước đây, những người Sầm
Lâm Vũ gặp sẽ luôn đồng tình với lời nói của anh ấy, sẽ nói với anh ấy rằng những tác phẩm hiện tại của anh ấy cũng rất hay, đúng hơn là nó thực sự không giàu cảm xúc như những tác phẩm trước, Sầm Lâm Vũ có cảm giác đầu óc mình đang bị mơ hồ, lẽ ra là anh ấy không nên nói với người này! Cả người lập tức phát cáu không đứng dậy nổi, ngay lập tức mất hết ý nghĩ muốn nói chuyện, ngồi xổm xuống đất và ước gì có thể nhốt mình lại một chỗ.
Cảnh tượng này khiến Kiều Nại nghĩ rằng chắc anh ta đang chìm vào suy nghĩ, Kiều Nại biết mình không thể quấy rầy được, hai chân ngồi xổm đã có chút tê dại, lập tức đứng dậy động đậy vài cái, vẫy tay với Sầm Lâm Vũ sau đó lặng lẽ trở về nhà, sau khi Sầm Lâm Vũ quay lại phát hiện người đã biến mất, anh ấy lập tức tức giận cười lớn.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh ấy nghiêm túc suy nghĩ về những gì Kiều Nại nói, trước đây chưa từng có ai nhắc đến, có thể Kiều Nại là một diễn viên, làmột người rất bình thường trong lĩnh vực âm nhạc, nhưng ngay cả cô cũng có thể nhận ra trong bài hát thiếu cái gì, như vậy cũng có thể giải thích được, rõ ràng bản thân anh ấy thật sự có vấn đề.
-
Kiều Nại và Sầm Lâm Vũ ở chung một chỗ cho cá ăn cũng chưa lâu, nhưng không thể ngăn cản được suy nghĩ của mọi người, Nguyễn Ti Anh bưng ly nước đứng bên cạnh Từ Giai Mạn, lơ đãng dò hỏi: "Sầm Lâm Vũ đi cho cá ăn à?"
Từ Giai Mạn: “Ừ, anh ấy nói muốn xem cá.”
Nguyễn Ti Anh: “Tôi thấy Kiều Nại cũng vừa cầm một nắm thức ăn cho cá rồi đi ra ngoài.”
Nghe vậy, Từ Giai Mạn vẻ mặt ngẩn ra, sau đó cười nói: "Vậy bọn họ hẳn là sẽ sớm trở về."
Nụ cười này trông mạnh mẽ đến mức, những người hâm mộ đang ở trong phòng livestream của Từ Giai Mạn lập tức phát điên.
[Cái gì vậy a? Chẳng lẽ hai người đi mới cho cá ăn được]
[Một nam một nữ ở bên ngoài, không biết làm sao tránh khỏi bị nghi ngờ!]
[Từ Giai Mạn! Cũng đừng buồn! Thật là khổ a!]
Cùng lúc đó, sau khi Nguyễn Ti Anh đã “báo cáo” tin tức xong cho Từ Giai Mạn, quay đầu lại thấy Hình Sâm cũng đang đi xuống lầu, anh đã tìm được một cái bàn và đang định bắt đầu làm việc, Nguyễn Ti Anh lập tức buông ly nước xuống, đổi thành dĩa trái cây, ngồi xuống đối diện Hình Sâm.
So với thái độ tự nhiên khi đối mặt với Từ Giai Mạn, Nguyễn Ti Anh có chút do dự, giống như có chuyện muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào, trên thực tế là đang chờ Hình Sâm hỏi cô ta trước, thì cô ta mới kể cho anh nghe được, nhưng nhưng Nguyễn Ti Anh không ngờ là cô đã ngồi rất lâu, ngẩng đầu lên nhìn cô phát hiện Hình Sâm thậm chí còn không nhìn cô.
Nguyễn Ti Anh: "???"
Vợ cũ của anh đi cho cá ăn cùng người khác, tại sao anh một chút cũng không có phản ứng nào hết?
Nhưng sau đó cô ấy lập tức nghĩ đến chuyện Kiều Nại và Hình Sâm vốn dĩ không cảm tình lắm, lập tức đã hiểu ra, tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến khả năng Nguyễn Ti Anh thông báo cho Hình Sâm, cô ta thì thầm: “Hình Sâm, tôi chỉ nhìn thấy thôi Kiều Nại ra ngoài cho cá ăn.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện cuối cùng Hình Sâm cũng có thời gian nhìn cô vài giây, đôi mắt thờ ơ của anh như đang hỏi: Thì?
Giao tiếp với Hình Sâm không giống với Từ Giai Mạn là nói trực tiếp, Nguyễn Ti Anh đành phải vòng vo, cô dừng lại một chút, đề nghị: “Anh có muốn đi xem cá một chút không?”
Vừa dứt lời, thái độ của Hình Sâm đúng như những gì Nguyễn Ti Anh nghĩ, căn bản là không có gì khác lúc đầu, chẳng qua là ánh mắt không chút gợn sóng sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc. tuy nhiên Nguyễn Ti Anh biết, lúc sau chờ hai người kia trở lại, Hình Sâm sẽ hiểu mọi thứ, mà khán giả trong phòng livestream của anh cũng bối rối, nhưng họ cũng có thể nhận ra trong lời nói của
Nguyễn Ti Anh có điều gì đó.
Cho đến khi tổ chương trình gửi thông báo nhiệm vụ, Hình Sâm mới buông công việc xuống, đi theo các khách mời ra sô pha ngồi, vốn là sáu người, bây giờ chỉ có bốn người, Nguyễn Ti Anh cảm thấy ngay cả ông trời cũng chiều theo ý cô, không thể nghi ngờ gì nhiệm vụ này là để thêm dầu vào lửa, không thấy hai người kia đâu? Trong lòng mọi người đều sẽ rõ ràng.
[Chết tiệt, Kiều Nại ở chung với Sầm Lâm Vũ hả?]
[Tôi vừa qua phòng bên đó nhìn chút, thấy hai người đang ngồi xổm bên ao cá!]
[Tôi cảm thấy biểu hiện của Từ Giai Mạn không được tốt lắm, nhưng Hình Sâm dường như không quan tâm lắm?]
Lúc này Kiều Nại đã trở về, vừa bước vào phòng khách lầu một, nhận được một loại ánh mắt chăm chú, lập tức vô thức liếc về phía Hình Sâm, nhưng Hình Sâm lại thờ ơ nhìn qua chỗ khác, Kiều Nại có chút bối rối liếc anh, hình như bầu không khí không đúng lắm?
Lúc này Nguyễn Tư Anh nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô: "Cuối cùng em cũng về rồi. tổ tiết mục vừa mới giao nhiệm vụ cho chúng ta."
Kiều Nại đi vào ngồi xuống rồi mới đáp lại, lập tức lấy điện thoại di động ra:
“Xin lỗi, em vừa đi cho cá ăn, em sẽ kiểm tra nhiệm vụ ngay.”
Nguyễn Ti Anh ân cần an ủi nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, còn có một người nữa vẫn chưa về!"
Đây thực sự là một lời nói có tính nghệ thuật, sợ rằng mọi người đều không biết Kiều Nại và Sầm Lâm Vũ cùng nhau “biến mất”, phàm là người đã làm gì xấu sẽ lập tức hốt hoảng, nhưng có thể là từ trước tới nay Kiều Nại đối với những lời nói này có chút không quan tâm, cô hết sự bình thản trả lời: "Có phải là Sầm
Lâm Vũ không? Em vừa nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng đi cho cá ăn, nhưng em đã cho cá ăn hết rồi, chúng còn đang rất vui vẻ vì được cho ăn, chị có thể yên tâm! "
Nguyễn Ti Anh: "...?"
Ai thèm quan tâm đến cá chứ? Con cá có ăn ngon hay không thì liên quan gì đến cô ta?
Nụ cười của Nguyễn Ti Anh nhạt dần với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, cô ta bắt đầu nhìn chằm chằm Kiều Nại, như muốn xem liệu cô có cố ý làm vậy hay không, nhưng hồi lâu cô ta vẫn không tìm ra manh mối.

[Luôn có cảm giác như Nguyễn Ti Anh đang cố ý, là tôi đang suy nghĩ quá nhiều sao?]
[ Lầu trên là có ý gì? Anh Anh chính là đang quan tâm đến khách mời, có gì sai sao?]
[ Vốn dĩ tôi còn đang thắc mắc Kiều Nại với Sầm Lâm Vũ có chút gì không, nhưng nghe Kiều Nai nói thẳng như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ còn trong sạch hơn cả trong sạch.]
[ Tôi buồn cười quá, Nại Nại thực sự quá thản nhiên rồi, người ngay thẳng thì không sợ tâm ma, khiến cho Nguyễn Ti Anh có hơi sượng rồi.]
[ Hì hì hì, mọi người có cảm thấy Hình Sâm có có chỗ nào không đúng không?]
[ Hình Sâm: Cảm ơn, tôi là bình giấm :)]
[ Ha ha ha, ánh mắt này chỗ nào là không quan tâm, rõ ràng là đang quan tâm chết đi được!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 16



Đúng lúc này, Sầm Lâm Vũ cũng vừa từ bên ngoài trở về, sau khi xem tin nhắn xong anh ấy mới bước vào, vừa nãy nói chuyện với Kiều Nại khiến cho anh ấy có chút nghi ngờ nhân sinh, nên anh ấy không chú ý tới không khí bất thường này.

Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, sáu vị khách ngồi quanh ghế sô pha trong phòng khách và bắt đầu chơi nhiệm vụ sau bữa tối do tổ chương trình sắp xếp, một trò chơi giải trí nho nhỏ - rút 20 điểm.

Đây là bộ bài Tây, các khách mời sẽ rút theo chiều kim đồng hồ, không có giới hạn về số lượng bài rút của mỗi người, sau khi quyết định dừng rút bài, sẽ đến lượt người tiếp theo rút bài, cuối cùng đem mỗi lá bài Tây của mỗi người vào so sánh, người có nhiều điểm nhất vượt quá 20 điểm sẽ bị phạt, còn nếu không có ai vượt quá 20 điểm thì người có ít điểm nhất sẽ bị phạt.

Trong đó, vua nhỏ và vua lớn JQK được tính là 1 điểm, hình phạt là rút một tờ giấy từ hộp giấy do tổ chương trình chuẩn bị, hoàn thành nhiệm vụ nêu phía trên (Truth/Dare), để chắc chắn sẽ là những lời nói thật lời, tổ chương trình còn chu đáo chuẩn bị sẵn một cái máy phát hiện nói dối.

Vòng thứ nhất: Triệu An Kha: 15 điểm, Nguyễn Ti Anh: 18 điểm, Sầm Lâm Vũ: 18 điểm, Từ Giai Mạn: 16 điểm, Hình Sâm: 20 điểm, Kiều Nại: 18 điểm.

Triệu An Kha là một người cẩn thận, liên tục rút mấy lá một điểm đến khi đủ 15 liền ngừng, nhưng anh ấy không ngờ tới những người khác đều rất may, không những không có ai mạo hiểm, Từ Giai Mạn so với anh ấy còn cao hơn 1 điểm .

Giữ những con bài có số điểm ít nhất 15 điểm, Triệu An Kha sẽ phải đối mặt với vòng trừng phạt đầu tiên, mà anh ấy không một chút do dự lấy ra một tờ giấy từ trong hộp, vừa mở nó ra vừa đọc câu hỏi cho mọi người, rồi đặt tay vào máy phát hiện nói dối.

Hình phạt lần này là nói thật: Mối tình đầu của bạn tên là gì?

Triệu An Kha nhìn vào camera phát sóng trực tiếp, gần như không cần suy nghĩ nói ra đáp án: Nguyễn Ti Anh.

Nhanh đến mức mọi người không kịp chớp mắt, cho đến khi phát hiện ra máy phát hiện nói dối không có kêu lên, khung bình luận lập tức phấn khích, mặc dù nhiều người biết cả hai đã ở bên nhau rất lâu, nhưng họ không ngờ rằng lại là mối tình đầu, họ chỉ cảm thấy tổ chương trình đưa ra trò này quá hay, mặc dù phương thức này tương đối đơn giản và thô sơ, nhưng nó thực sự có thể thỏa mãn sự tò mò của mọi người.

[ A a a a a a a a a a a a a!]

[ Trời ạ, An Kha quá đẹp trai quá tốt!]

[Tôi đề nghị đạo diễn nhốt bọn họ lại càng sớm càng tốt! 】

Dường như Nguyễn Ti Anh cũng có chút xúc động, đôi mắt cô ta hơi đỏ lên, nhưng khi cho đến khi Triệu An Kha về chỗ ngồi xuống, anh ấy thậm chí còn không nhìn cô ta, điều này thực sự khơi dậy tâm lý của khán giả, mặc dù Nguyễn Ti Anh là mối tình đầu của Triệu An Kha, nhưng không có nghĩa là ngược lại sẽ như vậy, lập tức hận không thể ép hai người bọn họ đưa ra một câu trả lời, giải thích nó!

Vòng thứ hai: Triệu An Kha: 18 điểm, Nguyễn Ti Anh: 17 điểm, Sầm Lâm Vũ: 17 điểm, Từ Giai Mạn: 21 điểm, Hình Sâm: 18 điểm, Kiều Nại: 16 điểm..

Điểm của Kiều Nại không cao, nhưng cô cũng không rút thêm lá bài nào, Từ Giai Mạn đang rút bài trước mặt cô, nhìn thấy nét mặt tuyệt vọng trên mặt cô, cũng biết cô đã vượt quá số điểm, nhưng cô chỉ rút ba lá bài, chẳng lẽ đều là các lá bài có điểm số cao? Mà Từ Giai Mạn không ngờ rằng mình lại xui xẻo như vậy, một trong ba lá bài là lá 10 điểm, còn lá bài còn lại là 1 điểm, ai ngờ lá bài thứ ba lại là 10 điểm, nên cô ấy chỉ có thể nhận thua, các khách mời khác thấy vận may của cô ấy không khỏi bật cười.

Từ Giai Mạn cho tay vào hộp bìa cứng, cũng rút ra một lá sự thật: Người lần đầu tiên bạn hôn tên là gì?

Cô ấy đặt tay lên máy phát hiện nói dối và rất bình tĩnh nói câu trả lời: Sầm Lâm Vũ.

Sau khi nghe được kết quả, Sầm Lâm Vũ nhìn Từ Giai Mạn với ánh mắt sửng sốt, thấy máy phát hiện nói dối vẫn im lặng, anh mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hai thử thách đều là nói thật, cũng nói cho mọi người biết hai cặp đôi trước đã gắn bó với nhau rất lâu, tình cảnh cũng rất sâu, nhưng người trong cuộc lại quá mức bình tĩnh, khiến không khí khán giả trong phòng livestream lập tức biến thành Sherlock Holmes.

[Sao tôi có cảm giác như Sầm Lâm Vũ cũng vừa mới biết đáp án vậy?]

[Lẽ nào giữa hai người họ có sự hiểu lầm mà họ muốn không nói ra?]

[Trong nháy mắt trong đầu liền nghĩ ra một câu chuyện BE!]

Vòng thứ ba: Triệu An Kha: 20 điểm, Nguyễn Ti Anh: 19 điểm, Sầm Lâm Vũ: 19 điểm, Từ Giai Mạn: 19 điểm, Hình Sâm: 20 điểm, Kiều Nại: 18 điểm.

Ở vòng trước Kiều Nại là người có số điểm ít nhất, nhưng bởi vì có người mạo hiểm nên mới tránh khỏi, ở vòng này Kiều Nại rút được 18 điểm, vốn trong lòng tràn đầy tự tin, nhưng lại thấy có năm người trong đó hai người 20 điểm và ba người 19 điểm thì Kiều Nại hoàn toàn choáng váng.

Kiều Nại: "???"

Cái này là sự thật hả?

Nếu không phải các lá bài được xáo trộn ngẫu nhiên, Kiều Nại sẽ tưởng rằng có một kỹ xảo nào đó mà cô không biết!

[ Cứu mạng! Bé cưng Nại Nại cũng thảm quá đi!]

[ Thật buồn cười, ngay cả 18 điểm cũng có thể thua!]

[ Đừng nói Kiều Nại không nghĩ tới, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới a!]

Chỉ có thể nói là đã dùng hết sự may mắn, Kiều Nại có chút bất đắc dĩ nghĩ, lúc chiều cô vừa mới cho cá Koi ăn xong, tuy nhiên cũng may là Kiều Nại không sợ hình phạt cho lắm, nói những lời thật lòng dĩ nhiên là cô không hề sợ! Không có điều gì mà Kiều Nại không thể không nói!

Sau đó, Kiều Nại lập tức bốc trúng đại mạo hiểm...

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nại đều nhăn lại: "..." Tôi không tin!

Tại sao hai lượt đầu đều là nói thật nhưng khi đến cô lại biến thành đại mạo hiểm?

Nội dung trừng phạt: Phải ôm hoặc bị ôm một thành viên khác giới cho đến khi kết thúc lượt chơi tiếp theo.

[ Wow wow wow wow wow wow wow wow wow!]

[ Hehehehehehehehehehehehehehehehehe!]

[ Nại Nại dũng cảm không sợ gì hết! Nhanh lên cho tôi xem!

Tất nhiên mỗi cặp vợ chồng đã ly hôn sẽ chính là đối tác của nhau, và người duy nhất có thể hoàn thành hình phạt với Kiều Nại không ai khác chính là Hình Sâm, nhưng vì mối quan hệ giữa Kiều Nại và Hình Sâm có chút đặc biệt, nên các khách mời và quần chúng không khỏi cảm thấy phấn khích, hận không thể bưng một dĩa hạt dưa , vừa xem chuyện vui vừa ăn.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 17



Bởi vì hành động của hai khách mời bị phạt trước đó diễn ra rất nhanh nên Kiều Nại cũng không muốn làm mất thời gian của mọi người. Cô nhanh chóng đứng dậy, trước cái nhìn của mọi người, cô đi đến trước ghế sô pha của Hình Sâm rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

Khi cô đang nghĩ nên hoàn thành như thế nào, thì Hình Sâm lại không vì Kiều Nại đến mà có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn tỏ ra dáng vẻ thờ ơ, không liên quan gì đến mình.

Không biết có phải là ảo giác của Kiều Nại không, nhưng cô luôn có cảm giác Hình Sâm dường như đang tức giận, lẽ nào là không muốn chịu phạt cùng cô sao? Nhưng Kiều Nại cũng không thể đi ôm người khác, nên cho dù nhận ra Hình Sâm không bằng lòng hợp tác, Kiều Nại cũng chỉ có thể kiên trì thực hiện.

Do đó, với trí tưởng tượng phong phú, Kiều Nại dang đôi tay mảnh khảnh ra, ôm lấy eo của Hình Sâm, sau đó cô đặt đôi chân của mình dưới đôi chân dài của Hình Sâm. Nhìn từ góc độ khác, giống như là cô đã bế Hình Sâm ngồi lên đùi mình. Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nại phát hiện ra bản thân mình thế mà lại có tiềm năng làm hố đen của trò chơi! Nhưng bản thân Kiều Nại vui vẻ, còn mọi người thì không hề vui vẻ.

[??? Cô gái này, cô có hài lòng với những hình ảnh mà cô nhìn thấy không?]

[Lúc này, đầu óc lanh lợi của cô lại bắt đầu hoạt động rồi!]

[Cái tôi muốn không phải là cái này! Hai người có phải là không làm được không!]

Đừng nói là cư dân mạng, ngay cả đạo diễn cũng bị hành động của Kiều Nại làm cho cạn lời đến mức trợn trắng mắt nhìn lên trời, chỉ hận không thể đi qua gõ đầu cô, muốn hỏi rằng rốt cuộc là cô đang nghĩ gì.

Hiển nhiên, chuyện này sẽ không dừng ở đây, Nguyễn Ti Anh nói với một thái độ xem trò vui, không quá coi trọng: “Nại Nại, phải thực sự bế ở chân mới được nha~”

Thấy trò hề nhỏ của mình bị vạch trần, Kiều Nại có hơi ngượng ngùng chớp chớp mắt, cô đương nhiên biết chính mình lợi dụng sơ hở không tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cái hình phạt này rất khó để một người hoàn thành, Hình Sâm to lớn như vậy, Kiều Nại hoàn toàn không thể bế nổi.

Trong lúc Kiều Nại đang cụp tai xuống suy nghĩ nên làm gì thì ngay sau đó, người cô bất ngờ bị nhấc bổng rồi bị kéo lên đùi của Hình Sâm.

Hình Sâm vừa ôm lấy eo cô bằng một tay, vừa hỏi bằng giọng điệu thờ ơ: “Thế này được chưa?”

Nguyễn Ti Anh nhất thời không phản ứng kịp, dường như cô ta không ngờ Hình Sâm sẽ đột nhiên chấp nhận hành động của Kiều Nại, cũng không biết Hình Sâm không còn cách nào khác đành phải làm vậy hay là cô ta đã đoán sai về mối quan hệ của hai người họ? Sau khi ngơ ngác một lúc thì Nguyễn Ti Anh cũng cười và đáp lại: “Tất nhiên rồi.”

Mặc kệ những sự biến đổi âm thầm giữa các khách mời, phần lớn cư dân mạng lúc này đều vô cùng hài lòng.

[Giám đốc lạnh lùng và cô vợ ngọt ngào, tôi thích họ quá!]

[Hừ, đúng là đàn ông, tôi biết anh không thể kiềm chế được mà!]

[Cuối cùng Nguyễn Ti Anh cũng làm được chuyện hay ho rồi!]

Thấy vậy, Triệu An Kha vốn rất ít nói từ trước đã đứng ra giảng hòa: “Chúng ta tiếp tục đi, tổng cộng phải chơi mười ván, vẫn còn bảy ván nữa.”

Mọi người lập tức bắt đầu trộn bài, mà Kiều Nại bị Hình Sâm ôm vào lòng, cũng không biết liệu có phải vì sự việc vừa qua quá đột ngột, khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cảm nhận được hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về Hình Sâm từng chút quây quanh và nuốt chửng mình khiến Kiều Nại gần như theo bản năng, cô có hơi bất an cử động một chút, nhưng rất nhanh đã bị Hình Sâm ôm vào trong lòng.

Anh nhỏ giọng nói: “Đừng cử động.”

Hai người nhìn nhau, đôi mắt sâu thẳm của Hình Sâm dường như vì vấn đề ánh sáng mà trong phút chốc trở nên hơi u ám.

Kiều Nại giống như con mèo bị nắm lấy ở sau gáy, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Điều này khiến tư thế ngồi hiện tại của cô bị nghiêng sang một bên, hoàn toàn không thể nhìn thấy toàn bộ mặt bàn, cũng không biết rốt cuộc là đến lượt ai rút bài, cũng may Kiều Nại là người rút bài cuối cùng nên cô cũng không quá vội.

Vào lúc này, thời gian dường như chậm lại, mà Kiều Nại thì vẫn luôn ngồi trên đùi của Hình Sâm. Từ lúc vừa mới bắt đầu thì căng thẳng, sau đó thì càng ngày càng thoải mái, khả năng thích ứng của cô rất mạnh mẽ. Không quá khi nói cô gần như đang buồn ngủ, cho đến khi bị Hình Sâm nhéo má một cái.

Hình Sâm: “Đến em rút bài rồi.”

Khi anh nói, hơi nóng phả vào cổ cô, tai của Kiều Nại không khỏi run lên, cả người nhất thời tỉnh táo. Hình Sâm điều chỉnh lại hướng cho cô, đối diện với bàn trà, rồi bắt đầu lượt bốc bài này.

Lá bài đầu tiên có số 3, lá bài thứ hai có số 9, cho đến khi bốc lá bài thứ ba, Kiều Nại mới đột nhiên nhận ra một vấn đề, khi cô ở trong lòng Hình Sâm thì hai người họ có cùng một góc nhìn.

Điều này khiến Kiều Nại lập tức cảnh giác quay đầu lại một cách nhanh chóng, trán cô bất ngờ va vào cằm của Hình Sâm. Đầu cô thì không đau, nhưng Kiều Nại cảm thấy mình đã bắt quả tang được Hình Sâm rồi! Cô phải đưa ra một lời cảnh cáo cho anh!

Để tránh người khác nghe được, xét đến việc Hình Sâm còn phải tham gia chương trình, Kiều Nại ghé sát đến rồi nói bằng giọng rất nhỏ: “Anh đừng có nhìn trộm bài của tôi!”

Giọng nói của cô vừa đáng yêu vừa hung dữ, ban đầu Hình Sâm còn không hiểu Kiều Nại định làm gì, sau khi nghe thấy câu nói này thì cả người khựng lại một lúc, sau đó bật cười như thể không thể nhịn được nữa rồi vô cùng phối hợp mà quay đầu sang một bên, khóe miệng nhếch lên vẫn chưa hạ xuống.

Nhận ra Hình Sâm đã quay mặt đi, Kiều Nại cũng tập trung vào việc bốc bài và tính điểm, trong nhất thời không chú ý rằng Hình Sâm đang cười. Đợi đến khi cô dừng bốc bài và dựa lưng về phía sau thì cuối cùng cũng cảm nhận được sự rung động vô cùng rõ rệt trong lồng ngực của người phía sau. Lúc này, cô mới nhận ra anh đang cười, nghĩ một lúc, cô liền biết anh chắc chắn đang cười mình.

Kiều Nại tức giận muốn đấm Hình Sâm một cái, có gì buồn cười chứ! Tuy nhiên, đánh úp thất bại bị người khác bắt được, Kiều Nại đột nhiên thấy mệt mỏi, cô nghĩ rằng mọi người nên đối điểm với nhau, nên quay lại nhìn mặt bàn lần nữa, kết quả là thấy cả bốn người còn lại đều đang đồng loạt nhìn họ.

Đầu của Kiều Nại bỗng nhiên cảm thấy ong ong, cứu mạng, cô dường như lại muốn độn thổ rồi…

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Sao hai người họ có thể liếc mắt đưa tình ở nơi công cộng như vậy chứ( icon đầu chó)]

[Chân thành kiến nghị tổ chương trình trao cho Kiều Nại một tấm bằng khen xấu hổ!]

Bây giờ, Kiều Nại có đủ lý do để nghi ngờ rằng cô và gameshow này không hợp nhau. Chỉ trong hai ngày kể từ khi tham gia ghi hình, cô đã trải qua hai lần muốn độn thổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vì xấu hổ. Đợi đến khi lượt này công bố kết quả thì Kiều Nại vẫn phải tham gia trò chơi, thậm chí còn bốc được 20 điểm, nhưng hồn cô không biết đã phiêu lạc đến kẽ đất nào rồi.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 18



[Ha ha ha, cảm giác Kiều Nại đã hận không thể biến mất khỏi trái đất này rồi!]

[Nụ cười dì* của tôi nơi khóe miệng chưa từng thu lại, người tôi sắp cười đến nứt ra rồi.]

*姨母笑: Mô tả nụ cười trìu mến, yêu thương và hài lòng khi nhìn thấy thứ mình thích.

[Cục cưng Nại Nại ngoan nha, đừng sợ, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên xấu hổ, cứ quen dần là được rồi=3=]

May là sự việc phát sinh này kéo dài không quá lâu, kết quả của lượt thứ tư đã được công bố, Nguyễn Ti Anh là người mạo hiểm nhận hình phạt, cô ta bốc được một mảnh giấy thử thách lớn, yêu cầu chọn một người khác giới đang có mặt để hát song ca tình ca. Nguyễn Ti Anh quyết đoán giống như Triệu An Kha vậy nên trực tiếp đi về phía anh ấy và đưa tay mời.

Triệu An Kha tất nhiên là không từ chối, hai người đều hát rất nghiêm túc, giọng hát ngọt ngào và cảm động, khiến bầu không khí tại hiện trường vô cùng náo nhiệt. Kiều Nại cũng bị cuốn theo âm nhạc mà chuyển hướng sự chú ý, thấy mọi người không chú ý đến cô nữa thì rất vui vẻ vỗ tay theo nhịp, hoàn toàn không hề nhận ra những ánh mắt đang đổ dồn về mình.

[Cảm giác Kiều Nại đang ở hàng ghế đầu ship cp bay cao, thật sự giống tôi ngoài đời!]

[Tôi không nhìn nhầm chứ? Vừa rồi khi bài tình ca vang lên, Hình Sâm dường như đã nhìn Kiều Nại một cái!]

[Tuy Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha hát tình ca rất ngọt ngào, nhưng hiện tại trong mắt tôi Kiều Nại và Hình Sâm mới là ngọt ngào nhất!]

Rất nhanh trò chơi đã tiến tới giai đoạn giữa, người phải chịu phạt trong lượt thứ năm là Sầm Lâm Vũ. Anh ấy rút được một tờ giấy nói thật, và đây là câu hỏi thẳng thắn nhất kể từ khi trò chơi bắt đầu, nội dung là: Nếu có thể lựa chọn, bạn có bằng lòng tái hôn với người yêu cũ không?

Câu hỏi này rất phù hợp với chủ đề của gameshow, sau khi đọc ra hình phạt, Sầm Lâm Vũ không nhìn bất kỳ ai mà rơi vào trầm tư, sau đó anh ấy từ từ đặt tay lên máy phát hiện nói dối, rồi vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi bằng lòng.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Từ Giai Mạn cắn chặt môi, ngay lập tức nhìn vào máy phát hiện nói dối, khi phát hiện không có bất kỳ tiếng động nào vang lên thì bật khóc như thể bị chạm vào công tắc tuyến lệ. Nguyễn Ti Anh thấy vậy thì vội vàng ngồi lại gần rồi ôm lấy Từ Giai Mạn, vỗ vỗ sau lưng cô ấy.

Kiều Nại ở bên cạnh cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, thậm chí quên cả việc ăn quả dâu tây vừa cầm trên tay. Một trong những đặc điểm của việc đồng cảm mạnh mẽ là khi nhìn thấy người khác khóc, chính mình cũng muốn khóc theo, nước mắt cô rơi xuống, có thể nói là cảm xúc vô cùng chân thành.

Trong tình cảnh này, ngay cả Triệu An kha cũng khó tránh khỏi cảm động, nhưng Hình Sâm thì ngược lại, anh vẫn luôn không có phản ứng gì, vẻ mặt không cảm xúc của anh như thể đang xem người khác diễn trò hề, khiến không ít người muốn khóc ngay lập tức nhịn lại.

[Hu hu hu hu, điều này cũng cảm động quá rồi!]

[Điều này cho thấy hai người họ thật lòng yêu nhau ít nhất là khi kết hôn, vậy rốt cuộc tại sao Vũ Mạn lại chia tay nhỉ? Nhìn họ nhuư vậy làm tôi buồn quá…]

[Các chị em ơi, tôi cũng muốn khóc, tôi chuẩn bị khăn giấy rồi, nhưng kết quả tay lại trượt đến góc nhìn của Hình Sâm, vẻ lạnh lùng của chủ tịch tràn qua màn hình khiến tôi lập tức quên mất nước mắt là gì rồi!]

Khác hẳn với tiếng khóc toáng như giải tỏa cảm xúc của Từ Giai Mạn, tiếng khóc của Kiều Nại im ắng, thậm chí cô còn lần nữa nhớ đến quả dâu tây trên tay rồi vừa rơi nước mắt vừa ăn quả dâu tây đó, Hình Sâm nhìn thấy cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Hình Sâm lấy ra một chiếc khăn quen thuộc, lần này không đưa cho Kiều Nại mà trực tiếp ghé sát đến lau nước mắt trên mặt cho cô, rồi bất đắc dĩ nói bên tai cô: “Sao em ngốc thế?”

Vốn dĩ Kiều Nại vẫn đang đắm chìm, nghe thấy lời nói của Hình Sâm thì trực tiếp phản kháng, ngay cả người cầm khăn cũng bị đẩy ra: "Anh mới ngốc đó..."

Sự thật chứng minh, câu trả lời đó của Sầm Lâm Vũ quả thực là một khởi đầu thuận lợi. Ở lượt thứ sáu Từ Giai Mạn bị phạt phải nhảy cặp, bầu không khí giữa hai người họ khi nhảy đã rất thân thiện. Còn Kiều Nại có lẽ vì đã trải qua một lần xấu hổ, xui xẻo biến mất nên cô đã vượt qua và đến lượt cuối cùng một cách suôn sẻ.

Điều đáng nói là trong tổng cộng mười lượt chơi, chín lượt trước Hình Sâm đều không bị phạt khiến Kiều Nại cảm thấy rất khó hiểu. Đợi đến lượt thứ mười, nhìn thấy cuối cùng Hình Sâm cũng mạo hiểm nhận hình phạt, Kiều Nại lập tức cảm thấy rất vui vẻ, như đang chờ xem trò cười của Hình Sâm. Tuy nhiên, cô cũng nhanh chóng không cười nổi, chỉ vì cô không thể hiểu một từ nào được viết trên tờ giấy đó.

Nội dung hình phạt: Hãy hỏi người khác giới đang có mặt một câu hỏi, đối phương bắt buộc phải thành thật trả lời.

Các khách mời khác nghe vậy thì lập tức quay đầu nhìn Kiều Nại.

Kiều Nại lập tức kiểu: “???”

Đây rốt cuộc là hình phạt cho ai đây!

Mảnh giấy này cũng được xem là hình phạt sao?

Trò chơi này rốt cuộc có công bằng không vậy!
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 19



Nhìn cái dáng lấy tay chống cằm của Kiều Nại với gương mặt nghi ngờ cuộc đời, cư dân mạng được dịp cười ngất.

[Cứu tôi, Kiều Nại xui quá đi mất, xui đến mức tôi đau cả bụng (vì cười)]

[Tin tôi đi, kịch bản phim cũng không dám viết như thế đâu! Tôi chưa bao giờ thấy đứa nhóc nào xui xẻo như Kiều Nại!]

[Ha ha ha! Tôi cứ tưởng giờ Kiều Nại may mắn rồi chứ, nhưng hoá ra tôi lo lắng hơi nhiều (đầu chó*)]

*Nguyên văn là “狗头”, một icon được sử dụng cuối câu nói để mỉa mai một cách dí dỏm.

Một giây trước Kiều Nại còn đang vui vẻ hóng chuyện của Hình Sâm, một giây sau, hình phạt của anh lại đùng một cái rơi xuống người mình. Đại khái là Hình Sâm phải bị phạt, nhưng anh lại bốc được một tờ giấy trừng phạt người khác, mà Kiều Nại lại là cô nàng xui xẻo bị trừng phạt đó.

Kiều Nại cảm thấy bản thân bất ổn thật sự. Cô cũng không phải muốn trốn tránh vấn đề, chủ yếu là vì cô nghĩ nát óc cũng vẫn cảm thấy chuyện này không hề hợp lí chút nào Orz.

Sau khi Hình Sâm đọc xong nội dung được viết trong mảnh giấy, để đảm bảo tính công bằng thì anh đã chủ động mở tờ giấy ra đặt lên bàn, ra hiệu cho mọi người đọc. Là một người rõ ràng đã thắng nhưng lại phải nhận trừng phạt, hiển nhiên là Kiều Nại rất tích cực sáp lại gần để xem. Các khách mời cũng tò mò nhìn qua, cả ống kính máy quay cũng tiến lại gần.

Sự thật thì giấy trắng mực đen cũng đã viết rất rõ ràng. Thậm chí Hình Sâm nghiêm túc đến nỗi không hề đọc sai một chữ nào, nhìn tờ giấy thì 100% là sự thật. Có lẽ đây là định mệnh rồi…

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

[Số trời đã định, ý trời hết rồi!]

[Nại Nại à, chấp nhận đi!]

Là một người tuân thủ luật chơi, Kiều Nại cũng không thể không chấp nhận, đặc biệt là khi Hình Sâm chăm chú nhìn cô như muốn nói, có thể bắt đầu được chưa?

Trong một khoảnh khắc, Kiều Nại cảm thấy mình y như cá nằm trên thớt. Nhưng bằng sự hiểu biết (chính xác là xa lạ) của hai người họ về nhau, Kiều Nại thực sự không biết Hình Sâm sẽ hỏi cái gì. Những người khác cũng mang vẻ mặt hóng hớt, mảnh giấy này không hạn chế về đề tài câu hỏi cũng như phạm vi rất rộng nên đương nhiên đây là một cơ hội rất lý tưởng, ai nấy cũng rất tò mò về câu hỏi của Hình Sâm, liệu có phải là loại câu hỏi rất bùng cháy không?

Nhưng mà hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Kiều Nại, Hình Sâm trầm tư một giây rồi nhẹ giọng hỏi: “Tại sao gần đây em lại học nấu ăn?”

Sau khi hỏi xong, Hình Sâm nghĩ tới rất nhiều đáp án, chẳng hạn như nấu ăn để giải toả tâm trạng, học kĩ năng mới hoặc đột nhiên thấy hứng thú với việc nấu cơm… các thứ.

Dường như không ngờ câu hỏi sẽ đơn giản như vậy, Kiều Nại chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi nhận quay một bộ phim về ẩm thực nên muốn nghiên cứu trước một chút.”

Nghe vậy, Hình Sâm vô cảm gật đầu rồi thản nhiên nhìn sang chỗ khác, ý bảo đã hoàn thành thử thách. Kiều Nại vẫn giống như trước kia, một khi làm điều gì mới mẻ thì đều có liên quan đến kịch bản phim, rốt cuộc anh đang mong đợi điều gì chứ?

Máy phát hiện nói dối dưới tay Kiều Nại cũng không kêu lên. Đáp án này đã gián tiếp trả lời cho chuyện nấu cơm trưa, khiến cho những người còn đang nói Kiều Nại mưu mô giả heo ăn thịt hổ kia đều phải ngậm miệng.

Mới một tháng kể từ khi hai người chính thức thông báo ly hôn, Hình Sâm lại hoàn toàn không biết gì về việc Kiều Nại biết nấu ăn, cũng có nghĩa là sau khi ly hôn Kiều Nại mới bắt đầu học và việc này đã xác thực cô là một đầu bếp mới tinh.

Gương mặt Từ Giai Mạn có phần tò mò: “Kiều Nại, vậy em học mất bao lâu? Nấu ăn quá ngon luôn.”

Chuyện này không có gì cần tránh né, thái độ của Kiều Nại cũng rất bình tĩnh: “Gần một tháng, em toàn làm dựa theo hướng dẫn trên mạng.”

Dường như Triệu An Kha đã hiểu ra: “Là loại video hướng dẫn nấu ăn đó hả?”

Kiều Nại gật gật đầu: “Đúng rồi!”

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn Kiều Nại bằng một ánh mắt khác, như muốn xem xem có phải Kiều Nại mang dòng máu của đầu bếp hoàng gia hay gì không!

[Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi cũng không dám tin! Bởi vì tôi cũng từng làm đồ ăn theo video, thành phẩm ra lò tuyệt nhiên không hề giống món trong hướng dẫn, huống chi Kiều Nại thậm chí còn không xem video mà chỉ dùng một quyển sách! Tôi chỉ có thể nói, Kiều Nại quá đỉnh!]

[Câu hỏi này của Hình Sâm hay thật đó. Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng tôi dám chắc rằng anh đang cố ý!]

[+1, đang dùng một hình thức khác để thanh minh cho Kiều Nại đấy. Các chị em đã học được chưa (đầu chó)]

Cứ như vậy, dưới sự trêu chọc của mọi người, trò chơi này cũng dần đi đến hồi kết. Bầu trời bên ngoài đã tối om, các khách mời cũng suy nghĩ đến bữa ăn tối nay.
 
Back
Top Bottom