Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 300: Chương 300



Chu Cận Xuyên nghe vậy bật cười: “Nhà họ Bạch? Tôi ở Kinh Thị sao chưa từng nghe nói đến nhà họ Bạch nào nhỉ?"

Ông Bạch thấy anh nói năng mỉa mai, tức giận đến đỏ mặt: “Anh ở chỗ khỉ ho cò gáy này chưa nghe nói cũng phải thôi, anh có thể đi hỏi thăm, kẻo sau này hối hận không kịp."

Tô Ý thấy hai người vây công Chu Cận Xuyên, liền lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi được chứng kiến, phạm pháp mà còn dám mang gia thế ra dọa người.

Theo cách nói của ông bà, ai có thế lực thì có thể tùy tiện phạm pháp, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt sao?"

Bà Bạch trừng mắt nhìn hai người: “Không cần nhiều lời với các người, khuyên các người nên biết điều thì mau chóng đi tìm hiểu cho rõ ràng, nếu không sau này hối hận thì đã muộn, có những người không phải các người có thể động vào đâu."

Chu Cận Xuyên nhếch mép đầy ẩn ý, sau đó bước đến chỗ điện thoại, nhanh chóng bấm một dãy số.

Điện thoại vừa được kết nối, anh liền hỏi: “Chú hai, hỏi chú chuyện này, chú có nghe nói đến nhà họ Bạch nào ở Kinh Thị không?"

"Cái gì? Cậu suốt ngày ở ngoài giao du rộng rãi mà cũng không biết à? Tôi còn tưởng mình lạc hậu rồi."

“Ý tôi không phải vậy, chú cứ nói cho tôi biết, so với nhà họ Chu thì thế nào?"

"Ừm, có chút việc, có hai người tự xưng là người nhà họ Bạch có m.á.u mặt ở Kinh Thị đến tìm tôi và cháu dâu gây sự, còn dọa cho tôi sống không yên ổn."

"Không phải nói đùa đâu, người ta tìm đến tận cửa rồi, chú đi hỏi thăm giúp tôi, càng nhanh càng tốt, à, đừng để ông cụ biết chuyện này."

Nói xong, Chu Cận Xuyên giơ điện thoại về phía hai người: “Đi hỏi thăm rồi hẵng nói chuyện, muốn chờ thì cứ chờ."

Vợ chồng nhà họ Bạch nhìn nhau, vẻ mặt đều gượng gạo.

"Anh, anh vừa nói nhà họ Chu là nhà nào?"

Chu Cận Xuyên nhếch môi cười: “Mấy người ở chốn kinh kỳ thì quen biết được bao nhiêu Chu gia? Theo tôi thấy thì chắc là không nhiều nhặn gì."

Sắc mặt ba Bạch Nhược Lâm tức khắc trắng bệch: “Ý cậu là..."

DTV

Lời nói đến bên miệng nhưng lại không dám thốt ra, ông ta cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt, họ Chu, lại còn mang khí chất bất phàm.

Chẳng lẽ là cậu ấm nhà kia thật?

Nghĩ vậy, ba Bạch Nhược Lâm không còn giữ được vẻ kiêu ngạo ban nãy, vội vàng kéo mẹ cô ta cáo từ.

"Thật ngại quá! Chúng tôi còn có việc phải đi trước, xin phép.”

Mẹ Bạch Nhược Lâm còn chưa kịp phản ứng, đang định tiếp tục nói chuyện thì đã bị chồng lôi kéo đi mất.

Ba cô ta kéo bà ta một mạch đến tận nhà khách.

Vừa đóng cửa lại, mẹ cô ta đã không nhịn được lẩm bẩm: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao anh ta chỉ gọi một cú điện thoại mà ông đã sợ thành thế này?"

Ba cô ta tức giận đập bàn: “Im đi, muốn sống thì ngậm cái miệng lại!"

Nói xong, ông ta lập tức đi mượn điện thoại gọi về kinh kỳ.

Sau một hồi dò hỏi, quả nhiên Chu gia có một vị cháu đích tôn đang làm đoàn trưởng ở Tây Bắc.

Trở về phòng, ba Bạch Nhược Lâm lập tức ngồi phịch xuống đất: “Xong rồi, lần này đúng là đụng phải chuyện lớn rồi! Bà có biết vừa rồi bà mắng ai không?"

Nghe ông ta giải thích xong, mẹ Bạch Nhược Lâm cũng run rẩy cả chân: “Có khi nào là nhầm lẫn không? Hay là đi hỏi lão Vương xem sao? Sao trước đây ông ta không nói gì với chúng ta?"

"Lão Vương? Ông ta nhiều lắm là biết Chu gia không tầm thường nhưng chắc chắn không thể ngờ là nhà đó!"

"Vậy phải làm sao? Vừa rồi tôi nói năng l* m*ng như vậy, ông cũng chẳng ngăn cản, còn hùa theo tôi mắng người ta."

"Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Dù sao nếu người ta thật sự muốn truy cứu thì con gái bà chắc chắn không thoát tội đâu."

"Hay là...

chúng ta về kinh đi, nếu chúng ta không ở đây, biết đâu kết quả sẽ tốt hơn? Chúng ta cứ thế này mà đi à? Còn con Lâm đang nằm viện thì sao?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 301: Chương 301



"Nằm viện? Nằm viện để làm gì? Nó như vậy chỉ tổ bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Bạch, c.h.ế.t quách đi cho xong, sau này coi như không có đứa con gái này nữa! Lần này về kinh, bà cứ nói nó c.h.ế.t vì tai nạn ngoài ý muốn là được."

Mẹ Bạch Nhược Lâm bàng hoàng nhìn chồng, thái độ của ông ta đã xoay chuyển 180 độ.

Ngày trước yêu thương con gái nhất nhà, vậy mà giờ đây lại hận không thể bóp c.h.ế.t cô ta.

Bà ta cảm thấy lạnh lẽo: “Nhưng đó là con gái của chúng ta mà..."

Chưa nói hết câu, bà ta đã bị chồng ngắt lời: “Chẳng lẽ vì một mình nó mà cả nhà họ Bạch phải đi theo chịu tội? Nếu ngày trước bà không nuông chiều nó quá mức thì nó đã không kiêu ngạo ngỗ ngược như ngày hôm nay!"

Bị chồng mắng xơi xơi, mẹ Bạch Nhược Lâm nhất thời chưa kịp phản ứng.

Bà ta ngồi thẫn thờ trên giường khóc nức nở, một lúc sau mới sực nhớ ra điều gì đó: “Hay là...

ông đột nhiên trở mặt với mẹ con tôi như vậy là vì nhìn thấy cô Tô kia, nhớ đến mối tình đơn phương thời trẻ với Tô Nhân? Đừng tưởng tôi không nhận ra, con bé đó lớn lên giống hệt Tô Nhân thời trẻ!"

Sau khi gọi điện thoại về, đầu óc ba Bạch Nhược Lâm lúc này chỉ nghĩ đến việc phải làm sao để thoát thân khi về kinh, nhờ vả ai để hòa giải với Chu gia, và vứt bỏ Bạch Nhược Lâm như thế nào để bảo toàn cho bản thân và gia đình.

Ai ngờ vợ ông ta không những không giúp ông ta giải quyết vấn đề, ngược lại còn lôi những chuyện đâu đâu ra nói.

Ông ta giáng xuống một cái bạt tai: “Bà còn muốn nhà họ Bạch chúng ta c.h.ế.t không toàn thây hay sao? Tôi với Tô Nhân trong sạch, người ta đã sớm gả vào Lâm gia, con đàn cháu đống mấy chục năm rồi, bà tưởng Lâm gia là hạng nhà nào mà muốn chọc là chọc?"

Bị chồng tát cho một cái, mẹ Bạch Nhược Lâm lập tức tỉnh táo lại.

Thực ra bà ta cũng biết chồng mình và Tô Nhân trong sạch, cho dù ông ta có ý gì thì Tô Nhân cũng chẳng bao giờ để mắt đến ông ta.

Chỉ là vừa rồi nhìn thấy Tô Ý, trong lòng bà ta bất giác dâng lên muôn vàn hồi ức thời trẻ.

Lúc đó Tô Nhân xinh đẹp rạng ngời, luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

DTV

Sự tồn tại của bà ta như một cái gai trong mắt bà ta, khiến bà ta ghen ghét đến phát điên, vô thức coi bà ta như kẻ thù tưởng tượng.

Nhưng cả đời này, bà ta chưa từng một lần nào hơn được Tô Nhân.

Ngay cả chuyện kết hôn, nhà họ Bạch và nhà họ Lâm cũng là một trời một vực, căn bản không thể so sánh.

Nghĩ đến nhà họ Lâm, trong đầu mẹ Bạch Nhược Lâm chợt lóe lên một ý nghĩ.

Hình như trước đây bà ta có nghe nói, con gái duy nhất của nhà họ Lâm có ý với cháu đích tôn nhà họ Chu.

Còn âm thầm muốn kết thông gia với nhà họ Chu.

Nếu con gái nhà họ Lâm biết Chu Cận Xuyên đã có người yêu, liệu cô ta sẽ lựa chọn từ bỏ hay là cố đ.ấ.m ăn xôi?

Dù thế nào đi nữa, Tô Ý cũng coi như là đắc tội với người không nên đắc tội.

Như vậy, nhà họ Bạch lại thêm một nhà họ Lâm nữa, phần thắng sẽ càng lớn hơn.

Chỉ cần Tô Ý không dựa dẫm được vào đâu, biết đâu con gái bà ta còn có đường sống.

Nghĩ vậy, mẹ Bạch Nhược Lâm lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Đi, bây giờ chúng ta lập tức ra thành phố bắt xe về kinh."

…..

Vợ chồng nhà họ Bạch đến đột ngột, đi cũng đột ngột.

Tô Ý cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hai người họ bị Chu Cận Xuyên dọa cho sợ mất mật.

Hai người họ đi không lâu, Bạch Nhược Lâm xuất viện, sau đó bị đưa thẳng vào trại giam.

Ngay sau đó, tội danh của cô ta được xác nhận, bị kết án mười năm tù giam.

Trong khoảng thời gian này, cả Vương Chính ủy và Tần Vân Phong đều không ai đến thăm cô ta.

Ban đầu, Bạch Nhược Lâm còn làm ầm ĩ đòi gặp hai người họ và người nhà, sau đó cũng không dám nữa.

Cô ta chỉ còn một yêu cầu cuối cùng - muốn gặp Tô Ý..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 302: Chương 302



Điều này khiến Tô Ý khó hiểu, không ngờ đến nước này rồi mà Bạch Nhược Lâm vẫn còn muốn gặp cô.

Chu Cận Xuyên không cần suy nghĩ đã phản đối: “Em đừng đi, bây giờ cô ta chỉ muốn gặp em để dùng lời lẽ kích bác em thôi, đi cũng vô ích."

Tô Ý suy nghĩ một lúc: “Thực ra em vẫn muốn đi xem, xem cô ta còn muốn nói gì với em."

Nữ chính xuống dốc hẳn là một phân cảnh rất quan trọng.

DTV

Chưa biết chừng còn có thể moi ra được chuyện gì đó mà cô chưa biết.

Thấy Tô Ý kiên quyết muốn đi, Chu Cận Xuyên đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Nếu em muốn đi thì anh đi cùng em."

Mặc dù Chu Cận Xuyên đi cùng, nhưng người vào thăm chỉ được vào một mình, hơn nữa Tô Ý cũng không muốn Chu Cận Xuyên phải chứng kiến cảnh này, vì vậy cô đi vào một mình.

Mấy ngày không gặp, Bạch Nhược Lâm như biến thành một người khác.

Gương mặt hốc hác, vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn, không còn tia sáng, ngay cả khi nhìn thấy Tô Ý cũng không còn sự hận thù ngút trời như trước, thay vào đó là sự bất cam.

Nhìn thấy Tô Ý, trên gương mặt vô hồn của Bạch Nhược Lâm dần hiện lên một nụ cười chế giễu.

"Không ngờ đến cuối cùng người chịu đến gặp tôi lại là cô."

Bạch Nhược Lâm chỉ buông lời cảm thán chứ chẳng hề tỉnh ngộ, Tô Ý nhướng mày: "Nói đi, nhìn tôi cô muốn nói gì?"

Bạch Nhược Lâm nhìn Tô Ý chằm chằm: "Nếu tôi nói tôi là người trọng sinh, cô có tin không?"

Tô Ý cong môi: 'Rồi sao? Kiếp trước tôi đắc tội cô, nên kiếp này cô mới trăm phương ngàn kế hãm hại tôi?"

"Cô nói gì vậy?" Bạch Nhược Lâm ngỡ ngàng nhìn cô: “Cô tin tôi sao? Chuyện này tôi đã nói với Tần Vân Phong và Chu Cận Xuyên rồi, họ đều bảo tôi bị điên.”

Bạch Nhược Lâm lẩm bẩm xong, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vội vàng nhìn Tô Ý: "Vậy nên, cô cũng là người trọng sinh đúng không? Chắc chắn là vậy, nếu không kiếp này cô sao có thể lạnh nhạt với Tần Vân Phong như vậy, lại còn nhiều lần may mắn như thế!"

Tô Ý cười lạnh cắt ngang: "Họ nói đúng đấy, cô thật sự bị điên rồi! Còn không nhẹ là đằng khác!"

"Nếu cô không phải trọng sinh, vậy sao kiếp này cô lại may mắn như vậy?" Thấy Tô Ý thản nhiên, không hề giống bị nói trúng tim đen, Bạch Nhược Lâm lại hoài nghi.

Nghĩ một lát, cô ta cười khổ: "Thôi, dù sao chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa, cho dù có trọng sinh thì đã sao, sống không bằng kiếp trước thì có ích gì, ít nhất kiếp trước..."

Tô Ý không muốn nghe cô ta lải nhải nữa, bèn cắt ngang: "Thay vì oán trách số phận, chi bằng cô hãy nghĩ cho kỹ xem mình sai ở đâu, hiện tại cô có rất nhiều thời gian để mà ngẫm nghĩ."

Bạch Nhược Lâm nghe vậy cười ha hả: "Mười năm? Cô nói dễ nghe thật đấy, chờ tôi ra khỏi đây thì đã ngoài ba mươi rồi! Cuộc đời còn gì đáng nói nữa!"

"Tô Ý, tôi biết bây giờ cô đang rất đắc ý, nhưng đừng có đắc ý quá sớm, tôi nhớ rõ đã từng nói với cô rồi, Chu gia cô tuyệt đối không vào được đâu, kiếp này đừng có mơ mộng hão huyền..."

Tô Ý lại mất kiên nhẫn cắt ngang cô ta: "Đủ rồi, cô chưa nói đủ nhưng tôi thì nghe đủ rồi, cô không thể nào nói ra điều gì mới mẻ hơn hay sao?"

Bạch Nhược Lâm đảo mắt, cười khẩy: "Đúng là có một chuyện, cô còn chưa biết à? Chu Cận Xuyên ở Kinh Thị có vị hôn thê đấy!"

"Vị hôn thê?" Tô Ý nghi hoặc nhìn cô ta, sau đó bật cười: "Chuyện đó không thể nào!"

Là độc giả của nguyên tác, cô rất rõ ràng về điểm này.

Bạch Nhược Lâm lại thêm mắm dặm muối: "Cho dù không phải vị hôn thê thì cũng là thanh mai trúc mã, dù sao cũng là con dâu tương lai do Chu gia lựa chọn, sau này cô sẽ biết."

"Hết giờ rồi..."

Vừa dứt lời, thời gian thăm hỏi cũng hết, Bạch Nhược Lâm lập tức bị dẫn đi.

Trước khi đi, cô ta còn không cam lòng quay đầu nhìn Tô Ý: "Tin hay không tùy cô, không tin thì tự mình về hỏi Chu Cận Xuyên đi, xem anh ta có nói thật với cô hay không, rồi sẽ biết!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 303: Chương 303



Tuy không tin lời Bạch Nhược Lâm, nhưng ra khỏi đó, Tô Ý vẫn không nhịn được nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.

Chuyện vị hôn thê chắc chắn là Bạch Nhược Lâm cố tình bịa ra để chọc tức cô.

Nhưng thanh mai trúc mã...

hình như là có một người ...

vậy?

Nhưng vì không xuất hiện nhiều nên cô không có ấn tượng gì.

Sau khi Tô Ý lên xe, Chu Cận Xuyên thấy cô còn đang ngẩn ngơ, vội vàng hỏi: "Có phải cô ta đã nói gì với cô không?"

Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên một cách đầy ẩn ý, sau đó gật đầu: "Ừm, nói."

"Nói gì?"

"Cô ta nói, anh ở Kinh Thị có vị hôn thê."

Chu Cận Xuyên vừa khởi động xe ra khỏi cổng, nghe Tô Ý nói vậy thì giật mình đạp phanh.

Tô Ý không kịp đề phòng, cả người lao về phía trước.

May mà Chu Cận Xuyên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đưa tay kéo cô lại.

"Thật xin lỗi, em không sao chứ?"

Tô Ý cũng hoảng hốt, cười gượng: "Không sao, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ Bạch Nhược Lâm nói trúng rồi, anh thật sự có vị hôn thê ở Kinh Thị?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Tất nhiên là không có!"

Tô Ý nhướn mày: "Vậy có bạn học nữ nào thân thiết quá không? Hoặc là đối tượng xem mắt do gia đình sắp xếp, hay là thanh mai trúc mã..."

Sắc mặt Chu Cận Xuyên càng thêm khó xem: "Lúc đi học, anh chưa từng thân thiết với bất kỳ bạn nữ nào, nhà anh tuy luôn giục anh về xem mắt nhưng anh chưa từng đi xem mắt ai, càng không thể nói là thân thiết."

"Còn về thanh mai trúc mã, từ nhỏ anh đã có tính cách kỳ quặc, bạn bè chơi thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là con gái? Sao anh có thể có thanh mai trúc mã được?"

Tô Ý bán tín bán nghi gật đầu: "Chắc chắn chứ? Nếu bây giờ không thành thật khai báo, sau này đến Kinh Thị mà để em phát hiện ra thì không chỉ đơn giản như vậy đâu."

Chu Cận Xuyên nghiêm túc gật đầu: "Anh chắc chắn."

Thấy anh khẳng định như vậy, Tô Ý cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ là có một người như vậy, nhưng chỉ là trong nhận thức của Bạch Nhược Lâm thì đó là cái gọi là thanh mai trúc mã, tình địch.

Còn trong nhận thức của Chu Cận Xuyên thì không tính.

Mà cô cũng không phải thật sự để tâm chuyện này, chỉ là muốn trêu chọc anh một chút.

Không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.

Thấy cô không nói gì, Chu Cận Xuyên lại bổ sung: "Đừng tin lời Bạch Nhược Lâm, chờ qua khoảng thời gian này, chúng ta cùng đến Kinh Thị, đến lúc đó em sẽ biết."

Tô Ý gật đầu cười: "Được rồi."

Trở về từ huyện thành, Tô Ý và Chu Cận Xuyên tạm biệt nhau, mỗi người một việc.

Ai ngờ Tô Ý vừa về đến nơi, nói chuyện với mọi người được vài câu, đang định đeo tạp đề vào bếp phụ thì điện thoại của Chu Cận Xuyên đã gọi đến.

Từ Tiểu Cần cười đưa điện thoại cho Tô Ý, còn trêu chọc: "Mới xa nhau có một lát, điện thoại của Chu đoàn trưởng đã gọi tới rồi sao?"

Tô Ý lườm cô nàng một cái, sau đó "alo" một tiếng: “Có chuyện gì vậy?"

Chu Cận Xuyên vừa nghe thấy giọng Tô Ý, vội vàng giải thích: "Vừa rồi thôn trưởng gọi điện thoại cho anh."

Hóa ra, Chu Cận Xuyên vừa trở về đơn vị thì nghe nói có người tự xưng là thôn trưởng thôn Thạch Mương gọi điện thoại tìm anh.

Anh đang định hỏi Tạ Tiểu Quân xem có số điện thoại hoặc lời nhắn gì không thì điện thoại trên bàn làm việc lại reo lên.

Nhấc máy nghe thì đúng là thôn trưởng gọi lại.

DTV

Thấy ông gọi liên tục hai cuộc, giọng điệu lại gấp gáp như vậy, Chu Cận Xuyên vội vàng hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Hỏi ra mới biết, mấy hôm trước Bạch Nhược Lâm đã gửi một bức điện tín và một lá thư về cho nhà họ Tô.

Tuy không biết nội dung cụ thể, nhưng chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.

Dù sao Bạch Nhược Lâm và nhà họ Tô chẳng có liên quan gì đến nhau, cho dù có gửi điện tín thì cũng nên gửi cho nhà họ Tần, sao lại gửi cho nhà họ Tô?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 304: Chương 304



Hơn nữa, sau khi nhận được tin, người nhà họ Tô liền không thấy đâu.

Nghe người trong thôn nói là đã lên xe lửa đi nơi khác.

Thôn trưởng đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Tô Ý nên mới gọi điện thoại báo cho cô biết.

Chu Cận Xuyên vừa dứt lời an ủi, Tô Ý liền ngắt lời: “Không cần điều tra đâu, chắc chắn là bọn họ đến tìm em.”

Tô Ý dừng một chút, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Bạch Nhược Lâm gửi thư cho nhà họ Tô, đơn giản là muốn gây chuyện cho cô.

Mục đích là gì? Rất đơn giản, khiến cô không được yên ổn.

Có người nhà làm hậu thuẫn, bọn họ sẽ càng được nước làm tới.

Chuyện bé xé ra to, cả thị trấn này sẽ biết đến câu chuyện của cô.

Đến lúc đó đừng nói là không sống yên ổn được, ngay cả Chu Cận Xuyên cũng sẽ bị liên lụy.

Nói không chừng, còn có mục đích nào khác nữa.

Chu Cận Xuyên chỉ cần ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu ra vấn đề, anh nói: “Em đừng lo lắng, có anh ở đây, bọn họ không thể bắt nạt em được.”

Tô Ý suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này anh đừng nhúng tay vào, đợi tối về em sẽ nói chuyện với anh.”

Cúp điện thoại xong, Tô Ý bắt đầu suy tính.

Trước đây khi cô còn ở nhà, bọn họ liên tục gặp xui xẻo, sau này có phần e dè, thậm chí là sợ cô.

Mới được bao lâu chủ, đã quên hết đau đớn rồi sao?

Nếu bọn họ muốn gây chuyện, vậy thì cô sẽ chơi cùng bọn họ một vố, khiến bọn họ sợ đến tận xương tủy.

Chỉ là, bây giờ cô đang ở gần đơn vị.

Nếu Chu Cận Xuyên nhúng tay vào, không biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho anh, chắc chắn sẽ có lời đồn đại khó nghe.

Cô không muốn vì những kẻ không ra gì đó mà khiến Chu Cận Xuyên phải chịu ấm ức.

Vì vậy, Tô Ý quyết định, tối về sẽ nói chuyện rõ ràng với Chu Cận Xuyên, yêu cầu anh không được nhúng tay vào chuyện này.

Ngoài ra, cô cũng phải chuẩn bị thật tốt để nghênh đón những vị khách không mời mà đến này.

…..

Đến trưa ngày hôm sau.

Quả nhiên có mấy người lạ mặt đến thị trấn, vừa đến nơi, họ đã đi khắp nơi hỏi thăm xem có ai biết Tô Ý, chủ một quán cơm ở thị trấn này hay không.

Rất nhanh sau đó, họ đã tìm đến quán cơm của Tô Ý.

Lúc này, Tô Ý và mọi người đang bận rộn dọn dẹp quán.

Từ Tiểu Cần nhìn thấy mấy người kia hùng hổ tiến vào, vội vàng kéo tay Tô Ý: “Tô Ý, mau nhìn xem có phải người nhà cô đến không?”

Tô Ý nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là người nhà của cô.

Ngoài nhà Tô Đại Hải, còn có bốn người khác nữa.

Thấy bọn họ vừa bước vào cửa, Tô Ý liền nhanh tay cầm lấy một chậu nước, hắt thẳng ra ngoài.

Bốn người không kịp trở tay, bị hắt nước ướt hết người.

Tô Ý vội vàng chạy ra, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, sao lại là mọi người?”

Nói xong, Tô Ý bê chậu nước vào trong, sau đó mới quay đầu lại nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào nhà đi.”

Bốn người đang định mắng chửi té tát, nhưng lại sợ mình đuối lý, đành cố kìm nén con tức giận, nghĩ cách dạy dỗ cô.

Ai ngờ cô phản ứng nhanh như vậy, lập tức quay vào nhà còn gọi bọn họ vào.

Họ nhất thời không biết phải làm gì.

Bốn người đành ngơ ngác bước vào quán.

DTV

Vừa vào quán, bọn họ liền nhìn xung quanh đánh giá, sau đó không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Quán này được đấy chứ, là do mày mở à?”

Chuyện Tô Ý mở quán cơm, cả thị trấn đều biết, giấu cũng không được.

Tô Ý cũng không định giấu giếm, chỉ nói nước đôi: “Không phải chỉ mình tôi, là do mấy người chúng tôi cùng nhau mở.”

Tô Nhị cười khẩy nói: “Đừng có giả nai, trên đường đến đây chúng tao đã hỏi thăm rõ ràng rồi, quán cơm này là do mày mở, những người khác đều là do mày thuê cả đấy chứ gì?”

Trương Quế Lan cũng trợn mắt nhìn Tô Ý: “Con bé c.h.ế.t tiệt này, một mình mày ở đây giàu có, cha mẹ anh em đều ở nhà sống khổ sở, mày cũng không biết gọi chúng tao đến đây hưởng chút phúc, còn định giấu chúng tao, nếu không phải vợ thằng Tần gửi thư cho chúng tao thì chúng tao vẫn bị mày qua mặt đấy!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 305: Chương 305



Tô Hưng Phát vừa đánh giá xung quanh vừa lên giọng dạy dỗ: “Chính xác, có tiền thuê người khác sao không thuê người nhà, từ nay về sau, bốn người chúng tao sẽ ở lại đây giúp mày.”

Từ Tiểu Cần và những người khác nghe xong liền cảm thấy khó chịu.

Hôm qua tuy đã được Tô Ý kể qua tình hình, nhưng không tận mắt chứng kiến thì thật sự không thể tin nổi.

Nhà này còn không bằng kẻ thù.

Đây mà là người nhà sao? Rõ ràng là lũ địa đói.

Tô Ý thấy vậy liền bước ra trước mặt mọi người, nhìn bốn người kia với nụ cười nhạt: “Không thành vấn đề, nhưng mà trước khi ở lại làm việc, tôi sẽ đưa mọi người đến đồn công an một chuyển.”

Bốn người tưởng Tô Ý đã thay đổi suy nghĩ, đang định vui mừng.

Ai ngờ câu tiếp theo cô lại muốn đưa bọn họ đến đồn công an, lập tức hoảng sợ: “Đến đồn công an làm gì?”

Tô Ý cười lạnh: “Mọi người còn không biết sao? Bạch Nhược Lâm cách đây không lâu đã thuê người hãm hại tôi, bị kết án mười năm tù giam, những kẻ đồng lõa với cô ta cũng đều bị trừng phạt thích đáng.”

“Theo lời khai của cô ta, trước khi gây án, cô ta đã từng gửi thư điện báo cho mọi người và viết thư tay nữa, vốn dĩ nếu mọi người không đến thì công an cũng sẽ đến tận nhà tìm, bây giờ mọi người đã đến đây rồi, vậy thì khỏi phải mất công công an đi một chuyến.”

Trương Quế Lan nghe xong liền hoảng hốt: “Cô ta bị bắt rồi sao? Sao có thể như vậy được? Mấy hôm trước...”

“Dù sao chúng tôi cũng không liên quan gì đến cô ta, cô ta bị bắt thì liên quan gì đến chúng tôi?”

Tô Ý cười khẩy: “Có liên quan hay không, đến đồn công an điều tra là rõ ngay thôi.

Tôi cũng không muốn nghĩ mọi người là đồng lõa của cô ta, nhưng thời gian trùng hợp như vậy, mọi người vẫn nên tự mình đến nói chuyện với công an thì hơn.”

Nói xong, Tô Ý liền nháy mắt với Từ Tiểu Cần.

DTV

Từ Tiểu Cần hiểu ý, lập tức chạy đến quầy thu ngân, cầm điện thoại lên định bấm số.

Mấy người kia thấy họ làm thật, lập tức sợ hãi, vội vàng chạy đến che điện thoại lại.

Sau đó lục tìm trong túi xách lấy ra một phong thư: “Thư đây, không tin thì tự xem đi, chúng tôi thật sự không cấu kết gì với cô ta cả.”

“Đúng vậy, cô ta chỉ nói mày ở đây mở quán cơm, kiếm được rất nhiều tiền, bảo chúng tôi nhanh chóng đến đây hưởng phúc thôi.”

Tô Ý rất phối hợp cầm lấy phong thư, chỉ liếc mắt qua loa rồi cất đi: “Lá thư này tôi xin giữ lại, trong thư này Bạch Nhược Lâm còn nói đã gửi tiền xe cho mọi người, tôi phải đưa cho công an xem sao.”

Trương Quế Lan định giật lại, nhưng không kịp.

Bà ta trừng mắt nhìn Tô Ý: “Tiền xe gì chứ, chỉ có hai mươi tệ thôi, chúng tôi phải hỏi vay anh cả mày mới đủ tiền xe đến đây đấy, thật sự không liên quan gì đến chuyện hãm hại mày đâu.”

Tô Ý cười khẩy: “Vậy ý mọi người là đến đây để giành quán cơm với tôi?”

Tất cả đều sửng sốt, Tô Hưng Phát lắp bắp: “Đều là người một nhà, sao mày phải nói khó nghe như vậy?”

Tô Ý cũng cười lạnh: “Ai là người một nhà với mọi người, sổ hộ khẩu của tôi đã tách ra từ lâu rồi, chúng ta không còn là người một nhà nữa.”

Trương Quế Lan lập tức mắng: “Dù có tách hộ khẩu thì mày vẫn là con gái của tao, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.”

“Chính xác, nếu mày không cho chúng tao ở lại, chúng tao sẽ đến đây quậy phá mỗi ngày, đến lúc đó mày đừng hòng kinh doanh gì được nữa! Để xem mọi người đánh giá xem, xem con gái có thể bất hiếu với cha mẹ đến mức nào!”

Tiệm cơm vẫn còn lác đác vài vị khách chưa rời đi.

Nghe ngóng một hồi, mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.

"Người nhà gì chứ, rõ ràng là quỷ hút m.á.u chứ còn gì!"

"Đúng đó, mọi người không nghe thấy sao? Bọn họ nhận được tin của con đàn bà họ Bạch kia mới đến đây, mụ ta đã vào tù rồi, đám người này chắc chắn là đến để trả thù!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 306: Chương 306



Nhà họ Tô ban đầu định dùng thân phận người nhà để uy h.i.ế.p Tô Ý, nào ngờ chỉ nói vài câu đã bị cô dắt mũi.

Vô tình để lộ ra những lời nói dối trước mặt mọi người.

Ban đầu, họ mong muốn nhận được sự ủng hộ từ đám đông, nhưng giờ đây lại choáng váng, vội vàng ngậm miệng không dám hé răng.

Tô Ý thấy mục đích đầu tiên đã đạt được, cũng chẳng buồn đôi co với họ nữa.

Cô trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Muốn gây sự thì cứ việc đến, người dân ở đây sáng suốt lắm, công an cũng không phải để trưng bày đâu, không tin thì cứ thử xem."

Trương Quế Lan bĩu môi, không dám nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm: "Dù sao chúng tôi cũng lặn lội đường xa đến đây, ít nhất cô cũng phải tìm chỗ cho chúng tôi ở lại đã chứ."

Tô Ý ánh mắt khẽ động, thản nhiên đáp: "Ra khỏi cửa rẽ phải có một nhà nghỉ."

"Nhà cô phía sau không phải còn phòng trống sao? Sao không cho chúng tôi ở?"

DTV

Tô Ý đưa mắt nhìn Trương Thiên Hoa và Lý Kiến Quốc: “Đã có người ở rồi, chẳng lẽ tôi phải đuổi họ đi để nhường chỗ cho các người? Hơn nữa, ở nhà nghỉ điều kiện còn tốt hơn."

Vừa dứt lời, Trương Thiên Hoa và Lý Kiến Quốc lập tức đứng phắt dậy, vẻ mặt hung dữ.

Hai người đàn ông cao to, đặc biệt là Lý Kiến Quốc, tuy chân cẳng không được lành lặn nhưng trước đây từng là lính, lại thêm mấy năm nay thường xuyên làm việc nặng nhọc, tuy thường ngày không thể hiện ra nhưng khi hung dữ lên cũng khiến người ta phải dè chừng.

Bốn người nhìn là biết ngay không phải dạng vừa, cũng không dám cố chấp đòi ở lại nữa.

Đang giằng co thì Tần Vân Phong nghe tin cũng chạy đến.

Dù sao cũng là người cùng thôn, bốn người nhìn thấy Tần Vân Phong liền cảm thấy thân thiết hơn hẳn, xem như có chỗ dựa.

Trương Quế Lan vội vàng kéo tay Tần Vân Phong, nũng nịu: "Vân Phong à, cháu đến vừa lúc, chúng tôi lặn lội đường xa đến đây, Tiểu Ý thấy chúng tôi không vui vẻ gì cả, còn bảo chúng tôi tự đi tìm nhà nghỉ."

Tần Vân Phong tuy không ưa gì nhà họ Tô, nhưng nghĩ dù sao cũng là cha mẹ và anh trai của Tô Ý, nên muốn giúp cô chăm sóc họ một chút, cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt cô.

Anh ta chủ động đề nghị: "Tiểu Ý bận rộn trong tiệm, không có thời gian tiếp đãi mọi người, hay là cháu đưa mọi người đến nhà nghỉ nhé?"

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tô Ý: "Được không?"

Tô Ý hừ lạnh một tiếng, nhếch mép cười khẩy: "Tần Vân Phong, nếu anh nhiều tiền thì tôi không cản, nhưng nếu muốn lấy lòng tôi thì anh đừng mơ tưởng hão huyền nữa."

Nói rồi, cô ra hiệu cho Trương Thiên Hoa lùa đám người ra ngoài.

Tần Vân Phong nhìn thấy thái độ của Tô Ý đối với người nhà, trong lòng lập tức nguội lạnh.

Đúng vậy, nhà họ Tô đối xử với Tô Ý như vậy, sao cô có thể muốn làm hòa với họ chứ?

Chính mình làm như vậy, không những không giúp được gì cho Tô Ý, ngược lại còn khiến cô thêm khó xử.

Nghĩ vậy, Tần Vân Phong có chút d.a.o động.

Tuy bị đuổi ra ngoài, trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy Tần Vân Phong ra mặt, ít ra cũng kiếm được chỗ ở miễn phí, đám người Trương Quế Lan liền nịnh nọt nói với anh ta đủ lời ngon ngọt.

"Vân Phong à, cháu không biết đâu, vừa rồi Tiểu Ý nói với chúng tôi rất nhiều lời khó nghe về cháu, chúng tôi thật sự không ngờ cháu lại tốt bụng như vậy, sao Tiểu Ý lại có thể xem thường cháu như thế chứ?"

"Cháu có biết không? Lần này chúng tôi đến đây là do vợ của cháu gửi thư, hiện tại cô ấy không có ở đây, chúng tôi chỉ có thể làm phiền cháu thôi."

"Cháu yên tâm, chờ chúng tôi ổn định chỗ ở, nhất định sẽ bắt Tiểu Ý thả vợ cháu ra, đều là người cùng thôn, có chuyện gì mà phải làm lớn chuyện đến mức bắt người ta đi như vậy?"

Trương Quế Lan vốn định lấy lòng Tần Vân Phong, nào ngờ vài câu nói lại chọc trúng nỗi đau của anh ta..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 307: Chương 307



Chỉ thấy Tần Vân Phong nhìn đám người Trương Quế Lan với vẻ mặt khó tin, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn hẳn: "Mọi người nhận được tin của Bạch Nhược Lâm mới đến đây?"

"Phải."

Tần Vân Phong cười lạnh một tiếng: "Ra vậy, thảo nào mọi người lại đột ngột đến đây.

Có phải Bạch Nhược Lâm nói với mọi người là Tiểu Ý mở tiệm cơm kiếm được bộn tiền, nên mọi người đến đây để moi tiền?"

Trương Quế Lan sượng sùng: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, đều là người một nhà, sao có thể gọi là moi tiền? Con bé sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, cái tiệm này sớm muộn gì chẳng phải là của anh em nó? Chúng tôi đến sớm một chút để phụ giúp, sau này cũng dễ dàng tiếp quản hơn."

Tần Vân Phong nghe xong, tức giận đến mức không nói nên lời.

Trước đây, anh ta ít khi tiếp xúc trực tiếp với nhà họ Tô, lần trước ở trong thôn vì chuyện trả lại tiền là lần đầu tiên.

Lúc đó, anh ta chỉ cảm thấy bọn họ vô cớ gây rối.

Hôm nay tiếp xúc lại, anh ta mới phát hiện ra bọn họ không phải vô cớ gây rối, mà rõ ràng là vô liêm sỉ.

Anh ta lập tức cảnh cáo: "Ở đây không phải trong thôn, mọi người đừng có giở trò."

"Hơn nữa, Bạch Nhược Lâm phạm pháp mới bị bắt, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t Tô Ý, mọi người đến đây có hỏi han xem cô ấy có ổn không chưa? Vậy mà lại thản nhiên nói là chuyện bé xé ra to?"

Đám người Trương Quế Lan nghe xong đều nhìn nhau, thấy Tần Vân Phong sa sầm mặt mày, liền lẩm bẩm: "Bạch Nhược Lâm không phải vợ sắp cưới của cậu sao? Sao cậu lại bênh vực người ngoài?"

DTV

Tần Vân Phong mím chặt môi, vẻ mặt u ám: "Tôi và Bạch Nhược Lâm đã ly hôn rồi, nhà nghỉ ở ngay phía trước, mọi người tự đi đi."

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Thấy vậy, đám người Tô Hưng Phát vội vàng gọi với theo: "Vân Phong, cậu đừng đi, đưa chúng tôi đi với!"

"Đúng đó, chúng tôi còn chưa ăn trưa!"

Tần Vân Phong nghe vậy càng bước nhanh hơn, đi thẳng về phía tiệm cơm.

Anh ta muốn nhanh chóng đến xin lỗi Tô Ý.

Nào ngờ khi đến nơi, anh ta lại nghe nói Tô Ý đã về nhà cũ.

Anh ta vội vàng đạp xe đuổi theo, đến tận nhà cũ cũng không thấy bóng dáng Tô Ý đâu, chỉ biết hối hân.

Mười lăm phút trước, thấy Tần Vân Phong dẫn theo nhà họ Tô rời đi, Tô Ý lập tức quay về nhà cũ.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Chu Cận Xuyên đang đi đi lại lại trong sân.

Thấy Tô Ý trở về, anh vội vàng tiến lên hỏi: "Sao em về sớm vậy?"

Tô Ý cười nói: "Hôm nay anh gọi điện thoại đến tiệm tìm anh Lý nhiều như vậy, em không về sớm một chút thì được sao?"

Chu Cận Xuyên bị vạch trần, cũng không che giấu: "Em không cho anh can thiệp, anh chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thôi.

Vừa rồi anh nghe Kiến Quốc nói mọi người đã đến rồi?"

Tô Ý gật đầu: "Ừm, đã đến rồi, tạm thời bị em đuổi đi rồi, nhưng e là tối nay họ sẽ quay lại."

Chu Cận Xuyên nghe vậy có chút lo lắng: "Tối nay anh đến với em nhé, có anh ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì quá đáng đâu."

Tô Ý lắc đầu, trong lòng chợt lóe lên một kế: "Yên tâm, em có cách rồi."

….

Chiều buông, bóng tối dần bao phủ khắp nơi.

Đúng như Tô Ý và Từ Tiểu Cần dự đoán, bốn người nhà họ Tô lại đến, đúng vào cái giờ cao điểm đông khách nhất.

Từ Tiểu Cần tức giận đến mức suýt nữa thì xông ra đuổi thẳng cổ bọn họ.

Nhưng nghĩ đến việc ồn ào sẽ ảnh hưởng đến Tô Ý, cô đành nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn bọn họ bằng ánh mắt hình viên đạn.

Thấy họ đến, Tô Ý chỉ lặng lẽ bảo Từ Tiểu Cần sắp xếp chỗ ngồi gần quầy cho bọn họ, sau đó sai cô vào bếp phụ giúp.

Tô Ý đứng ở quầy, bắt đầu thu tiền của khách.

Mỗi khi nhận tiền, cô đều cố tình đếm kỹ trước mặt mọi người, sau đó lại ném vào ngăn kéo mà không buồn cất đi.

Chiếc chìa khóa cũng được đặt chình ình trên bàn..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 308: Chương 308



Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, ánh mắt sáng rực, quên cả coơn đói đang cồn cào trong bụng.

Đang lúc bận rộn tính tiền, Tô Ý bỗng thấy Giang Viễn và Lục Tử lái xe tải đến, vừa nhìn thấy cô, hai người vội vàng chào hỏi:

"Lần trước về xong, chúng tôi lại chạy một chuyến vào Nam, hôm qua mới về đến nơi.

Nghe nói trên trấn xảy ra chuyện, cô không sao chứ?"

Tô Ý mỉm cười: "Chỉ là một phen hú vía thôi.

Phải cảm ơn hai người nhiều lắm."

Nếu không có lời nhắc nhở của họ, Tô Ý đã chẳng kịp chuẩn bị nước ớt cay, xem như là ông trời run rủi giúp cô một tay.

Cô niềm nở mời hai người ngồi xuống ăn cơm, coi như là lời cảm ơn.

Giang Viễn và Lục Tử nghe vậy thì mừng rỡ, nhưng Lục Tử vội nói: "Lần này chúng tôi đến là có việc nhờ cô.

DTV

Lần trước cô có nói muốn tìm mua tủ lạnh giá cả phải chăng, chuyến này đi Nam lấy hàng, chúng tôi tiện thể chở về cho cô một cái."

Tô Ý nghe vậy, lập tức bỏ hết mọi việc, hào hứng chạy ra xem.

Mấy người đang bận rộn trong bếp nghe nói có tủ lạnh cũng tò mò chạy ra xem.

Thời tiết ngày càng nóng, mọi người đều đang lo lắng không biết bảo quản thịt như thế nào, giờ có tủ đông rồi thì khỏi lo nữa.

Tô Ý vội vàng hỏi giá cả rồi sai Trương Thiên Hoa và mọi người khiêng tủ đông vào bếp.

Sau đó, cô lại nhìn thấy trên xe tải có vài chiếc TV, liền tò mò hỏi: "Mấy cái TV này cũng là từ trong Nam chở ra à?"

Giang Viễn cười gật đầu: "Đúng rồi, TV trong Nam chất lượng tốt mà giá cả lại rẻ, chỉ có 400 tệ một chiếc.

Nếu bà chủ Tô muốn lấy thì tôi để cho 360 tệ một chiếc."

Tô Ý nghe vậy, trong lòng lập tức rung động.

Nếu mua một chiếc TV đặt trong quán, mọi người lúc rảnh rỗi có thể xem cho đỡ buồn, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách.

Nghĩ vậy, cô lập tức gật đầu: "Được, vậy tôi lấy một chiếc."

Nhìn thấy nhà họ Tô vẫn còn ở đó, Tô Ý bèn dặn dò hai người: "Nhưng mà đừng mang TV vào vội, lát nữa mọi người ăn cơm xong, tôi sẽ tự mình mang lên lầu."

Giang Viễn không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý.

"Tối nay chúng tôi không đi nữa, còn mấy chiếc TV này định mai mang ra chợ bán.

Lục Tử cũng tiếp lời: "Mấy hôm nay chạy xe đường dài mệt muốn chết, giờ chỉ còn lại có mấy chiếc, thôi tối nay cứ chuyển hết vào quán cho chị Tô, chúng tôi cũng tiện đường ra nhà khách nghỉ ngơi một đêm."

Tô Ý cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao tối nay cô cũng phải ở lại quán trông coi.

Cô đồng ý ngay lập tức, định bụng đợi lát nữa mọi người giải tán hết sẽ tìm cách chuyển TV lên lầu hai.

Trong lúc Tô Ý đang nói chuyện với Giang Viễn và Lục Tử, bốn người nhà họ Tô len lén nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải.

Thấy bọn họ khiêng tủ lạnh xuống, lại thấy Tô Ý lén lút bàn bạc điều gì đó với hai người kia, bọn họ biết ngay trên xe chắc chắn còn rất nhiều thứ tốt.

Vài người lập tức chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa, vội vàng chuồn ra ngoài với vẻ mặt đầy mưu mô.

Vừa ra khỏi quán, bọn họ liền chạy thẳng về nhà khách, bắt đầu bàn bạc kế hoạch.

"Vừa rồi tao tận mắt nhìn thấy trong ngăn kéo có đến mấy trăm tệ, hơn nữa cái khóa cũng dễ mở nữa.

Tao còn chẳng thèm lấy trộm chìa khóa, lỡ đâu nó phát hiện ra."

"Thế buổi tối nó để tiền trong ngăn kéo thật à?"

"Tao nghĩ là vậy, ban ngày cái ngăn kéo lúc nào cũng mở, chắc chắn là để dành đến tối mới khóa lại.

Tối nay tao với thàng Tam sẽ đến đó xem sao."

"Mà không biết trên xe tải kia còn chở cái gì nữa? Chắc chắn là toàn đồ giá trị, nghe nói là từ trong Nam chở ra đấy."

Đang nói chuyện thì Tô Tam Hổ bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu lên: "Nhanh lên đây xem!"

Mấy người nghe vậy, vội vàng chạy lại.

Bọn họ thấy chiếc xe tải trước của quán của Tô Ý bỗng được mở ra, sau đó thấy mấy người lần lượt khiêng từng chiếc TV xuống..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 309: Chương 309



"Mẹ ơi, sao lại nhiều TV thế này? Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó sao lại phung phí mua nhiều TV như vậy?"

"Còn phải hỏi, chắc chắn là mở quán cơm kiếm được bộn rồi.

Tao thấy trên lầu hai còn rất nhiều phòng trống, chắc chắn là nó mua TV về để ở đó cho khách thuê phòng xem."

Vài người vừa kinh ngạc cảm thán, vừa âm thầm lên kế hoạch.

"Dù sao thì cái quán cơm này cũng không dễ dàng gì mà cướp lại được, chúng ta ở đây tranh giành với nó cũng chẳng được miếng nào, không bằng trực tiếp lấy trộm mấy cái TV này rồi bán đi."

DTV

"Tao cũng nghĩ vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ chở TV xuống huyện bán, bán xong thì về quê."

Tô Hưng Phát có chút do dự: "Nhưng nhỡ con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó báo công an thì sao?"

Trương Quế Lan hừ lạnh một tiếng: "Sợ cái gì? Đều là người một nhà, lấy của nó mấy cái TV thì đã sao? Chẳng lẽ người một nhà lại đi báo công an sao?"

Tô Nhị Cường cũng xoa tay, vẻ mặt nôn nóng: "Đúng vậy, tối nay nhân lúc không có ai, con sẽ đi tìm một cái xe đẩy, lén lút chuyển đồ xuống huyện, xem nó biết đi đâu mà tìm."

Vài người bàn bạc xong, quyết định hành động vào buổi tối.

Bọn họ phấn khích đến mức chẳng buồn ăn cơm chiều, chỉ ăn tạm mấy cái bánh bao với nước lọc, sau đó hồi hộp chờ đợi màn đêm buông xuống.

Để tạo điều kiện cho nhà họ Tô hành động, Tô Ý cố tình đuổi khéo Trương Thiên Hoa và Lý Kiến Quốc về.

Ban đầu, cô định một mình ở lại canh chừng, nhưng Chu Cận Xuyên nhất quyết đòi đi cùng, cuối cùng, hai người đành ngồi trong xe, quan sát động tĩnh trước của quán từ xa.

Tô Ý có chút ngại ngùng, nói: "Em thấy lôi anh ra làm chuyện này có hơi kỳ quặc."

Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Anh là bạn trai của em, loại chuyện này anh không giúp em thì để Tần Vân Phong giúp à?"

Tô Ý nhướng mày, cười nói: "Ghen tuông bất ngờ vậy, em không kịp đề phòng.”

Chu Cận Xuyên im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Nghe nói sau khi ly hôn, hắn ta thường xuyên đến tìm em, có phải hắn ta muốn quay lại với em không?"

Tô Ý phì cười khi thấy Chu Cận Xuyên thực sự giận tím mặt vì ghen.

"Em cười cái gì?"

"Em không ngờ anh cũng biết ghen đấy? Yên tâm, cho dù đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t hết thì em cũng không thể nào có gì vớianh ta đâu."

Chu Cận Xuyên nghe xong, khóe môi không khỏi giương cao.

Trong lúc hai người nói chuyện, bốn người nhà họ Tô đã lén lút đẩy xe đẩy đến cửa tiệm cơm.

Chu Cận Xuyên vội vàng ra hiệu im lặng, sau đó nhìn chằm chằm vào hành động của mấy người kia.

Chỉ thấy bọn họ đến cửa tiệm, len lén nhìn xung quanh một vòng, thấy vắng vẻ bốn bề mới bắt đầu cạy cửa sổ chui vào.

Vào được bên trong, cánh cửa lớn được mở ra.

Cả bốn người ùa vào như một tổ ong vỡ tổ.

Kẻ cạy khóa, người lấy tiền, kẻ khiêng TV.

Ban đầu Tô Ý chỉ nghĩ bọn họ định trộm tiền, không ngờ bọn họ cả gan lấy cả TV.

"Cái TV này là của Giang Viễn và Lục Tử gửi tạm ở tiệm, sao bọn họ dám?"

Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Cứ để bọn họ lấy."

Tô Ý lập tức hiểu ý, âm thầm giơ ngón tay cái với Chu Cận Xuyên.

Bốn người kia nhanh chóng khiêng tất cả TV ở tầng dưới ra ngoài.

Sau đó lại lén lút đóng cửa tiệm.

Tốc độ này khiến Tô Ý phải thốt lên kinh ngạc.

Ngày thường ở nhà lười biếng là thế, vậy mà giờ khiêng TV lại thoăn thoắt như gắn bánh xe vào chân.

Bốn người phân công rõ ràng, Tô Nhị Cường phụ trách kéo xe, Trương Quế Lan và Tô Hưng Phát đẩy xe.

Tô Tam Hổ đi trước dò đường cảnh giới.

Đợi bọn họ đi ra đường lớn, Chu Cận Xuyên mới chậm rãi lái xe từ chỗ nấp ra.

Bốn người kéo xe chạy như bay về hướng huyện thành, không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Chạy một mạch nửa tiếng, sắp vào đến thành phố.

Đột nhiên, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi lao đến chặn đầu.

Bốn người sợ đến hồn bay phách lạc, hoảng loạn chạy ngược trở lại..
 
Back
Top