Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 100: Chương 100



Tuy nhiên, chị cả có thể chờ được, nhưng ba cô bé lại không thể đợi được năm năm, mười năm, mất một năm sẽ chậm một lớp, Đại Nha đã chín tuổi, đáng lẽ phải vào tới lớp ba rồi.

Chu Quang Hách và cô là hợp tác vì lợi ích, chị cả là điều kiện, cũng là người ngoài, trong khoảng thời gian này, rõ ràng là cô ấy không biết nội tình cuộc hôn nhân này, có thể nói ra sẽ mua việc làm giúp cô, hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm.

Thủy Lang bỗng nhiên cau mày, có chút không dám tin vào suy nghĩ và lời nói vừa rồi của mình.

Có phải vừa rồi cô đã đặt người khác lên trên bản thân mình không?

Có phải vừa rồi cô tràn đầy lòng trắc ẩn không?

Người đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại mười phần, thậm chí là một trăm phần, đây là tính cách của cô trước khi bước vào xã hội, trước khi xuyên không, cô đã sớm trở thành một người ích kỷ hoàn hảo.

Ông già ngã xuống đất, cô thậm chí còn không nhìn một cái.

Tại sao lại biến thành dạng người này?

“Anh nhớ rồi.” Chu Quang Hách chỉ là cho rằng cô là người tốt bụng, lại suy nghĩ nhiều cho chị cả và ba bé gái: “Em có thể cải tạo phòng của chị cả như vậy, có năng lực tốt như vậy, anh sẽ nhờ người qua chỗ xưởng đồ gia dụng và cục quản lý bất động sản hỏi thăm một chút.”

“Sao cũng được...” Thủy Lang thản nhiên trả lời rồi đột nhiên ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh: “Cục quản lý bất động sản?”

Chu Quang Hách bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, nhìn về phía khuôn mắt nhỏ đang ở gần trong gang tấc, anh không được tự nhiên tránh đi ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “Em muốn làm việc ở Cục quản lý bất động sản sao?”

“Muốn!!!”

Sau Thủy Lang hét lên rồi mới nhận ra mình quá phấn khích, lại xích người ra sau, thầm nghĩ mình bị Tam Nha lây nhiễm, nếu không là bị những người trong ngõ lây nhiễm, hay kích động, mới gặp chút chuyện đã không thể bình tĩnh.

“Anh cũng đã nói,em có năng lực cải tạo phòng ở, còn em , em cũng thích thiết kế nhà và làm nghề mộc. Trong thành phố rất nhiều ngôi nhà thuộc về đơn vị, cũng thuộc về cục quản lý bất động sản phân phối, ngoại trừ trường hợp giống như gia đình anh có giấy chứng nhận tài sản riêng, hầu hết đều cần có sự đồng ý của cục quản lý bất động sản mới có thể sửa chữa.”

“Anh hiểu rồi.” Chu Quang Hách trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ tìm cách.”

Thủy Lang sớm trở về thành phố chính là để ngăn tiểu tam và người bố cặn bã vượt lên trước đi đăng ký sở hữu. Tuy nhiên, người bố cặn bã đang làm việc ngay tại cục quản lý bất động sản mặc dù biết trong lòng cô biết đại khái người bố cặn bã muốn làm gì nhưng cô còn đang nghĩ đến việc trở thành cán bộ ngõ, sửa sang thêm nhiều ngôi nhà để thu hút sự chú ý của cục quản lý bất động sản. Không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì một niềm vui bất ngờ đã từ trên trời rơi xuống!

Nếu cô có thể vào đó làm việc, thật sự là ông trời giúp cô, nghĩ đến đây, Thủy Lang kéo Chu Quang Hách nói: “Anh thật sự có thể nghĩ ra cách sao?"

"Thật ra an có một người bác làm việc ở văn phòng bất động sản.” Chu Quang Hách nhắc đến người họ hàng này, lông mày lại nhíu lại: “Ông ấy là cục trưởng Cục quản lý Bất động sản.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 101: Chương 101



“Cái gì!!!”

Thủy Lang lại lần nữa không thể bình tĩnh, kinh ngạc hét lên.

“Cục trưởng?”

Nhìn thấy phản ứng kích động của cô, lông mày đang cau lại của Chu Quang Hách thả lỏng: “Nhưng ông ấy không phải bác ruột mà là anh họ của bố anh.”

Thủy Lang nghi hoặc nhìn anh: “Quan hệ không tốt sao?”

Chu Quang Hách do dự nói: “Lúc trước có mâu thuẫn, đã rất nhiều năm không liên lạc, trước đây bác là người đầu tiên trong nhà ra ngoài, sau đó chức vụ càng lúc càng cao, con trai cũng có triển vọng liền không đi lại nhiều với người trong nhà.”

“Ồ ~” Anh nói chuyện rất hàm súc, nhưng Thủy Lang lại hiểu rất rõ: “Là vì sợ các người đi vòi tiền gây chuyện nên ghét các người phải không?”

Chu Quang Hách cười khẽ, gật đầu: “Chính là như vậy.”

“Không đúng, gia đình của anh cũng khá mà, sao có thể bị người khác ghét bỏ được?” Thủy Lang suy nghĩ, nếu không lúc trước anh làm sao có thể đính hôn với Thủy Lang được? Nhưng rồi cô nghĩ lại, lúc trước đính hôn với Thuỷ Lanh, bối cảnh đó không bị ghét bỏ mới là không bình thường, lập tức thở dài.

“Em đừng lo lắng.” Chu Quang Hách nhìn thấy cô thở dài, cho rằng là cô đang thất vọng: “Ngày mai giờ nghỉ trưa, anh sẽ đến nhà bọn họ hỏi một chút.”

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện đôi mắt anh trong veo, trong mắt không hề có chút khó xử hay qua loa nào, ngược lại tràn đầy vẻ chân thành và kiên quyết, tựa như anh đã quyết định từ tận đáy lòng, nhất định sẽ làm tốt nhu cầu của cô, trong lòng cô đột nhiên giống như bị ai đó bóp lấy, cảm thấy chua chua, mềm nhũn: “Ngủ đi.”

Hai người nằm xuống, tắt đèn, nhắm mắt lại nhưng đều không ngủ.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối vang lên giọng nói của Chu Quang Hách: “Em ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

Yết hầu Chu Quang Hách nhấp nhô mấy lần, anh thật sự rất muốn hỏi, em có muốn ôm không?

Đột nhiên lại nghe thấy cô bé hỏi lại: “Có phải lúc ngủ tôi không thành thật không?”

Đầu óc Chu Quang Hách nhanh chóng quay cuồng, nhất thời không biết nên trả lời có hay không.

“Nhị Nha nói…”

“Thành thật.”

Bóng tối lại lần nữa rơi vào im lặng, một lúc sau, trong giọng nói của Thủy Lang tràn đầy nghi hoặc không chắc chắn: “Thật sao?”

“Thật.”

“Ồ, nếu như em ngủ không thành thật thì anh cứ trải giường trên sàn hoặc tiếp tục ngủ ở phòng khách.”

“...”

May mắn cho anh quá.

“Đừng để em quấy rầy anh, khiến anh ngủ không ngon, mặc dù em cũng không biết mình ngủ say sẽ làm gì, nhưng không thể ảnh hưởng đến anh đi làm việc.”

“Thật sự thành thật.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hô hấp của cô dần trở nên đều đặn, Chu Quang Hách quay đầu kéo lên một góc chăn, không lâu sau, con tằm nhỏ đã chui qua, anh sớm ôm người, v**t v* sau lưng.

Lời tiên đoán đã thành công, tướng ngủ của cô bé thực sự rất thành thật.

Trong đêm tối, Chu Quang Hách cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng thì thầm.

Thiếu cảm giác an toàn



“Cái gì?”

“Em muốn tới đó à?”

Sáng sớm, từ phía sau bếp đã truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Chu Phục Hưng.

Buổi sáng anh ấy đến đây giao tiền lương, đúng lúc gặp em trai hỏi có phiếu sữa mạch nha không, muốn mượn hai cái, sau này có sẽ trả lại, anh ấy nhiều chuyện hỏi thêm một câu, kết quả lại nghe một câu trả lời chấn kinh như vậy.

Chu Quang Hách đang cầm nồi hấp bằng thép hai tai đựng sữa đậu nành vừa mua ở bên ngoài về, Chu Phục Hưng theo sát phía sau.

“Tại sao? Tại sao em lại muốn mua đồ đi qua bên đó?”

“Bên nào?”

Kim Xảo Chi tình cờ cùng con gái nhỏ đi xuống cầu thang, đôi mắt Chu Mẫn sưng lên như quả anh đào, hôm qua xem xong gian phòng lâu đài, cô bé đi lên khóc lóc muốn đòi nhà lại, náo loạn cả đêm cũng vô ích, sáng sớm vừa thức dậy đã đòi mẹ đưa xuống dưới lâu đài.

“Em trai muốn đi đường Phục Nam.”

“Cái gì!” Kim Xảo Chi dẫn con gái nhỏ bước nhanh xuống lầu, đi theo sau lưng Chu Quang Hách, đi thẳng vào cửa sau dẫn xuống tầng trệt, vừa định bước vào, cô ta đã nhìn thấy vợ chồng em trai mình đang nhìn chằm chằm vào chân mình, lập tức đá dép lê ra, đi tất trên sàn nhà.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 102: Chương 102



“Em trai, sao em lại có thể nghĩ đến việc đi tới đó? Anh nói cho em biết, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng nghĩ đến việc tìm bên đó giúp đỡ. Nếu em đi, sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự sỉ nhục đâu.”

“Chị dâu em nói đúng, đừng tự đi tìm phiền toái.” Chu Phục Hưng dời gót giày, vội vàng đuổi theo: “Đừng nói là người một nhà,, người ta đã sớm không coi chúng ta là họ hàng rồi, năm đó bà nội qua đời, bọn họ không đưa tới bất cứ thứ gì, cả nhà đông người như vậy, chỉ có một mình bác qua nhìn một chút, chưa đầy hai phút đã rời đi!”

“Khi bà nội còn sống, hai nhà vẫn là anh em ruột thịt, bây giờ lại thành ra thế này, chúng ta kết hôn, một bóng người cũng không thấy, càng đừng nói đến một vật gì.”

Kim Xảo Chi không nhận được một chút lợi ích nào từ việc có một người họ hàng quyền lực như vậy, ngược lại bởi vì chủ động liên lạc, cô ta còn phải nhận lấy rất nhiều ánh mắt khinh thường, cô ta vẫn luôn ôm mối hận trong lòng: “Làm gì có người bác nào như vậy? những năm này, nếu ông ấy quan tâm, chức vụ của anh cả và chị đã sớm chuyển lên rồi. Chị cả ở nông thôn, cũng đã sớm có thể trở về, em còn muốn đưa đồ sang bên đó sao?”

“Đừng đi!” Chu Phục Hưng ngăn cản: “Cũng đừng chủ động qua bên đó nữa, ngươi xem, ngươi sắp kết hôn, bên đó có xảy ra chuyện gì không?"

Thủy Lang nhìn vẻ mặt tức giận kích động của hai người, liền nhận ra mối quan hệ giữa gia đình này và người bác còn tệ hơn cô tưởng tượng.

“Không sao đâu.”

Chu Quang Hách đột nhiên mở miệng, không biết là đang trả lời anh cả chị dâu, hay là đang an ủi Thủy Lang.

Anh dùng thìa múc một chén sữa đậu nành, thêm hai thìa đường, sau đó đặt trước mặt Thủy Lang, lại lấy bánh quẩy quấn bánh nướng rồi đưa cho cô.

“Em chỉ đi qua để hỏi một ít chuyện thôi.”

Chu Phục Hưng nhìn chằm chằm sữa đậu nành trên bàn, bọn họ đã nhiều ngày không được ăn sáng như thế này, anh ta nuốt nước bọt một cái, trong lòng càng buồn bực hơn: “Nếu em nhất quyết muốn đi, anh cũng không ngăn cản được em, anh thật sự không hiểu, tại sao em lại muốn tự gây rắc rối cho mình như vậy?”

“Anh có phiếu không?” Chu Quang Hách lại hỏi lại câu này.

“Không có!”

Chu Phúc Hưng giận dữ bỏ đi.

Anh ta không khuyên nổi nên tức giận.

Không được ăn lại càng tức giận.

Còn không bằng rời đi.

Kim Xảo Chi kéo con gái nhỏ muốn rời đi, Chu Mẫn lại nhìn chằm chằm trứng gà trên bàn, sống c.h.ế.t không chịu rời đi: “Chú, cháu muốn ăn trứng, đã nhiều ngày không được ăn trứng, cho cháu một quả đi.”

Chu Quang Hách nghe vậy, quay đầu nhìn Chu Mẫn: “Sao nhiều ngày không được ăn trứng?”

“Trong nhà không có trứng gà, nhà bà ngoại có, nhưng bà không nấu cho cháu, cháu muốn ăn, nhưng bà ngoại lại mắng cháu.” Chu Mẫn nhìn quả trứng trắng nõn mềm mại mà Đại Nha vừa mới bóc vỏ, nước miếng bỗng trào ra, úp sấp bên mép bàn: “Chị Đại Nha, chị có thể cho em một miếng được không, chỉ một miếng thôi.”

Đại Nha sửng sốt, cô bé không thể tin được Chu Mẫn lại gọi mình là chị, cô bé do dự nhìn quả trứng trong tay, chưa kịp suy nghĩ thì một cái đầu mập mạp đã há miệng tới.

Khi chuẩn bị cắn thì quả trứng đã bị một bàn tay gầy gò lấy đi, hoàn thành việc thức ăn từ cái miệng mập kia.

Chu Mẫn nhìn thím cắn một miếng hết nửa quả trứng gà, lòng trắng trứng mềm mềm bao bọc lòng đỏ vàng, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, cô bé ôm cái bụng đã nhỏ hơn trước đây, rụt cổ lại không dám nói một lời nào.

“Cô…” Kim Xảo Chi tức giận đầy bụng, nhưng cũng không dám nói gì, cô ta nhìn sữa đậu nành, bột chiên, bánh nướng và trứng gà trên bàn, những thứ trước đây cô ta có thể tùy ý ăn, hoàn toàn không để vào mắt, bây giờ lại khiến con gái mình thèm ăn đến mức nằm sấp trong chén Đại Nha trước đây căn bản không ăn nổi!

Quan trong là vẫn không được ăn!

Quan trọng hơn nữa là có đợi thêm cũng không được ăn!

Đột nhiên cảm thấy chán nản đến mức gần như muốn nổ tung.

“Cháu qua đây.”

Đột nhiên, Thủy Lang hướng về phía cửa sau vẫy tay.

“Cháu?” Chu Linh chỉ vào người mình, nhìn thấy thím gật đầu, liền đi tới: “Thím, thím tìm cháu à?”

Thủy Lang lấy một quả trứng trong đĩa ra đưa vào tay cô bé: “Cho cháu.”

Chu Linh đột nhiên mở to mắt, nhìn quả trứng trong tay: “Cảm ơn thím.”

“Chị ơi, em muốn…”

“Ngồi xuống đây ăn đi.”

Thủy Lang vừa lên tiếng, đã dọa cho Chu Mẫn sợ hãi, lập tức nuốt lại lời muốn nói, sự vui vẻ trên mặt cũng biến mất.

Chu Linh tỏ vẻ do dự, cúi đầu nhìn quả trứng lớn trong tay một lúc, mới ngẩng đầu thận trọng hỏi: “Thím ơi, cháu muốn cầm lên lầu ăn cùng với cháo bắp ngô.”

Thủy Lang cắn một miếng bánh quẩy, trái tim ba mẹ con Kim Xảo Chi đang treo lên cao không thể hạ xuống, nghe được một câu “Tuỳ cháu”, mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cầm một quả trứng lên lầu.

“Có cho cái gì, cuộc sống của Linh Linh cũng sẽ không dễ dàng hơn.” Chu Huỷ đột nhiên thở dài, “Thủy Lang, em tốn công vô ích rồi.”

“Em không tốn công vô ích, em chỉ thích đứa trẻ đó thôi."

Thủy Lang bưng sữa đậu nành lên uống mấy ngụm, nuốt cái bánh nướng đang bị nghẹn xuống.

“Em ăn xong rồi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 103: Chương 103



Chu Quang Hách chỉ mấy phút đã ăn xong bữa sáng, cầm áo khoác và mũ công an treo trên móc áo lên: “Giữa trưa anh không về, buổi tối cũng không biết mấy giờ mới về, nếu không về trước sáu giờ thì không cần đợi cơm anh đâu.”

“Anh đợi một chút.”

Thủy Lang đi vào phòng đóng cửa lại, một lúc sau mới mở cửa đi ra đưa cho anh một chồng giấy sáp gấp lại, “Anh cầm cái này, khi đến đơn vị mới được mở ra, còn có cái này là phiếu anh cần.”

Chu Quang Hách cầm lấy tờ giấy sáp, xem xét, nhét vào túi, sau đó cầm lấy phiếu từ tay Thủy Lang, nhìn xem: “Phiếu sữa mạch nha! Em lấy ở đâu ra vậy?”

“Em lấy đồ từ đâu ra còn phải báo cáo với anh sao?” Thủy Lang đi đến bên bàn, tiếp tục uống sữa đậu nành, “Ba phiếu, vừa rồi anh anh nói cần ba phiếu, còn lại một phiếu, nếu có đủ tiền, mua một bình về nhà.”

Ba bé gái đều sửng sốt, trên mặt hai cô bé lớn có biểu cảm giống nhau, bọn họ hoàn toàn bất ngờ, ngạc nhiên và cảm động.

Tam Nha thẳng thắn hơn một chút, sau khi sửng sốt một lát, sau đó nở một nụ cười thật tươi, đi đến bên cạnh mợ nhỏ: “Mợ nhỏ, có phải lần trước cháu hỏi nên mợ mới bảo cậu cháu mua về cho cháu uống không?”

“Không phải, là mợ muốn uống.”

Thủy Lang nhướng mày nhìn những người cùng bàn đang nhìn mình: “Không được sao?”

“Được.” Chu Huỷ cúi đầu, tiếp tục bóc trứng, khóe môi mang theo ý cười.

“Được ạ!" Tam Nha hét lên, ôm lấy mợ nhỏ: “Nghe nói sữa mạch nha uống rất ngon.”

“Chẳng những có thể uống.” Nhị Nha nhớ tới hạt tròn trong tay Tiểu Bá Vương: “Còn có thể ăn.”

Đại Nha lo lắng nhìn Thủy Lang: “Mợ nhỏ, mợ thật sự muốn uống sao?”

“Đúng vậy.” Thủy Lang cầm khăn tay lên lau khóe miệng:“Mợ là đồ nhà quê, muốn nếm thử hương vị của đồ uống cao cấp.”

Đại Nha cười nói: “Mợ nhỏ là đồ nhà quê, vậy cháu cũng là đồ nhà quê.”

Nhị Nha cũng lập tức không bài xích từ này nữa: “Cháu cũng là đồ nhà quê, cháu vẫn là đồ nhà quê.”

Tam Nha giơ hai tay nhỏ lên: “Vậy cháu là Tam Nhà Quê.”

Phòng khách nhà họ Chu lập tức vang lên tiếng cười.



Ngay khi đến giờ ăn trưa, Chu Quang Hách đạp xe đạp rời đồn công an, một đường đạp xe đến khu nhà cục quản lý bất động sản..

Từ giữa đến cuối tháng ba, thời tiếtdần dần chuyển nóng, giữa trưa mặt trời lên cao, nhiệt độ c*̃ng đạt tới đỉnh điểm trong ngày.

Chu Quang Hách đạp xe với tốc độ có thể bắt kịp tốc độ của xe buýt, mái tóc đen trên trán bị gió thổi bay, để lộ vầng trán trơn bóng , anh đặc biệt cởi áo khoác đồng phục cảnh sát, treo một túi lưới lên tay lái, bên trong chứa hai bình màu đỏ sữa mạch nha nhãn hiệu Thượng Hải, trên đường đi khiến người đi đường phải nhao nhao quay đầu lại.

Một số người là vì người trên xe quá xuất chúng phiêu dật, một số lại bị thu hút bởi hai bình sữa mạch nha.

Cho dù là ở trong thành phố Thượng Hải, một bình sữa mạch nha cũng có thể khiến rất nhiều người ghen tị, dù sao kiếm tiền khó khăn, giá trị của thứ này cũng gần bằng một phần ba tiền lương của nhiều người.

Mang theo hai bình đi trên đường, đương nhiên nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.

“Xin chào, xin hỏi cục trưởng Chu có ở đây không?”

Chu Quang Hách đặc biệt mang đồ trực tiếp đến, cũng không lựa chọn khiêm tốn về nhà riêng.

Đăng ký viên: “Anh là ai? Tên gì? Có chuyện gì thế? Có thư giới thiệu không?”

Chu Quang Hách lấy giấy chứng nhận công tác ra, nói: “Tôi là họ hàng của cục trưởng Chu, tôi đến thăm ông ấy.”

Sau khi đọc giấy chứng nhận, đăng ký viên nói: “Anh ngồi đây một lát, tôi lên thông báo một tiếng.”

Chu Quang Hách gật đầu, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, hàng trước và hàng sau đã có rất nhiều người ngồi sẵn, thấy anh đi tới, mọi người đều thở dài một tiếng.

“Bây giờ mới xếp hàng thì còn phải chờ đến lúc nào?”

“Tôi đã đợi một tuần rồi mà vẫn chưa gặp được cục trưởng Chu.”

“Anh cứ xem đi, người này không phải đi thông báo một chú đâu, xem ra chính là đến căn tin ăn cơm, chưa đến hai tiếng chưa quay lại đâu.”

Chu Quang Hách mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói chuyện với người xung quanh.

Đã đưa giấy chứng nhận công tác, dù thế nào đăng ký viên cũng phải đi thông báo một chút.

Tuy nhiên, nửa tiếng trôi qua mà đăng ký viên vẫn chưa quay lại.

Một tiếng sau cũng không thấy đâu.

Trong sảnh chờ vang lên tiếng oán thán.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 104: Chương 104



Chu Quang Hách đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng trong lòng cũng có chút sốt ruột, sắp đến giờ đi làm.

Một tiếng rưỡi sau, đăng ký viên quay lại, nhìn đám người trên ghế rồi đi đến trước mặt Chu Quảng Hách: “Tôi đã thông báo rồi, không có ai xuống gọi anh sao?”

Chu Quang Hách lắc đầu: “Không có.”

“Anh không bỏ đi đâu đấy chứ?”

“Không.”

Sắc mặt đăng ký viên đột nhiên tối sầm lại, mất đi sự lịch sự vừa rồi: “Người thân gì chứ? LÀ giả làm người thân, nếu không tại sao lại không muốn gặp mặt?”

Chu Quang Hách ngẩng đầu nhìn văn phòng trên tầng hai, đứng đợi một lúc, đã sắp hết giờ nghỉ trưa, mọi người dù là cục bất động sản hay đồn công an đều phải đi làm, sau đó anh xách theo đồ trong tay đi ra cửa..

Vừa mới gạt chân chống xe, một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa sổ phía trên đầu anh: “Quang Hách.”

Chu Quang Hách theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, liền đáp: “Bác?”

“Lên đi.” Người bên cửa sổ vẫy tay rồi biến mất.

Khi Chu Quang Hách lên lầu, đăng ký viên cũng không ngăn cản, mắt nhìn bốn phía, anh ta đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ở cầu thang tầng hai đã có thư ký cục trưởng chờ sẵn.

“Cháu trực tiếp đến đơn vị tìm bác là có chuyện gì vậy?”

Hai bên tóc mai cục trưởng Chu đã hơi bạc, thân thể thẳng tắp, ngồi sau bàn làm việc nhìn Chu Quảng Hách , trong mắt không có chút tình cảm nào, trên mặt cũng không có nụ cười.

Chu Quang Hách đặt hai bình sữa mạch nha lên bàn: “Nghe nói gần đây có một nhóm người ở Cục quản lý bất động sản đã nghỉ hưu, cháu muốn hỏi bác một chút, có chỗ nào trống không, nhờ bác sắp xếp giúp một người.”

Cục trưởng Chu nhìn trên hai cái bình đỏ trên bàn một chút: “Người nào?”

“Vợ cháu.”

Cục trưởng Chu đặt cây bút trong tay xuống, khóe miệng hạ thấp xuống: “Cháu trở về rồi, đã kết hôn rồi, bây giờ mới nhớ tới đi thăm bác sao”

Chu Quang Hách biết hôm nay tới đây mình sẽ bị xấu hổ, hơn nữa cũng biết cơ hội chỉ có ba mươi phần trăm.

Nếu là tiệm cơm quốc doanh, cửa hàng quốc doanh, rạp chiếu phim quốc doanh là những nơi mà người bình thường chèn vỡ đầu mới vào được, thì cục quản lý bất động sản là nơi mà người bình thường có vỡ đầu cũng không vào được, hầu hết mọi người thậm chí sẽ không nghĩ tới.

Nhưng mà vợ anh lại muốn vào.

Cho nên đừng nói cơ hội chỉ có ba mươi phần trăm, dù chỉ là một phần trăm, dù có nhiều hơn chín chín tám mươi mốt cửa của Đường Tăng, anh cũng sẽ cố gắng trải qua, đột phá hết cửa này tới cửa khác.

Không nhận được câu trả lời, Cục trưởng Chu cũng không thể tiếp tục răn dạy anh, lại bĩu môi hỏi: “Bây giờ cô bé đang làm công việc gì?”

“Không có việc làm.”

“Không có việc làm?” Cục trưởng Chu cau mày: “Tiểu Huỷ mang theo ba đứa con về, cháu lại còn tìm về một người vợ không có việc làm? Ý cháu là bây giò cháu cầm tiền lương của một người nuôi bao nhiêu người như vậy sao?”

“Vợ cháu rất giỏi.” Chu Quang Hách hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cô ấy có thể thiết kế nhà, có thể làm nghề mộc. Cô ấy đã giúp bốn mẹ con chị cả sửa sang lại căn phòng khiến cả ngõ đều ghen tị. Gỗ dùng để cải tạo căn phòng là do phó xưởng trưởng Thạch của một xưởng sản xuất nội thất cung cấp miễn phí, chính là vì đánh giá cao tài năng của cô ấy.”

Cục trưởng Chu không có cơ hội chính thức bắt đầu khiển trách, sắc mặt rất khó coi: “Đã có năng lực như vậy, công việc có lẽ cũng không cần lo lắng.”

“Những công việc khác quá mệt mỏi, cháu muốn cô ấy vào làm ở cục quản lý bất động sản.” Chu Quang Hách đẩy hai bình sữa mạch nha về phía trước: “Bác, nếu có vị trí thích hợp, bác xem có thể chuyển cho bọn cháu được không?”

“Vị trí trong cục quản lý bất động sản mà cháu nói giống như bắp cải ở chợ rau, chờ người tới lựa chọn? Ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức, nói như vậy chỉ có người làm việc mà không hề suy nghĩ như cháu thôi.”

Cục trưởng Chu cuối cùng cũng răn dạy được một câu, tâm tình tốt rất nhiều, tiếp tục nói: “Cháu đã ra chiến trường nhiều lần như vậy, tất cả đều vô ích. Cho dù Cục trưởng Cục Công an có chuyển cháu về thì có thể dùng vào việc gì? Chỉ là một quyền đội trưởng, phía sau còn có một đám người đang chực chờ cắn vào sau cổ cháu. Nếu cháu cứ làm việc l* m*ng như vậy thì có thể có tương lai tốt đẹp gì? Bác nghĩ cháu nên nghĩ cho bản thân mình trước đi, kẻo bị đuổi khỏi đồn công an, cả nhà phải ra ngoài xin ăn.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 105: Chương 105



“Vì để nhà cháu không phải đến nhà bác xin ăn, bác nhất định phải quan tâm hơn, có công việc tốt nào đó thì ngay lập tức giữ lại vợ cháu.” Chu Quang Hách nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là một giờ rưỡi: “Cháu đã trễ giờ làm rồi, có việc gì thì tối nay chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Đã đi rồi sao?”

Cục trưởng Chu nhìn bóng lưng thanh niên đi ra ngoài, sau đó ngồi dậy đi về phía cửa: “Chân tay lóng ngóng, bộ dạng như vậy không ra ngoài xin ăn mới là chuyện lạ, sao có thể có tương lai tốt đẹp?”

Người đã chạy xa, không thể nghe thấy.

Cục trưởng Chu cao giọng hô lớn:

“Tối nay tới nhà bác nói chuyện sao?”

“Chắc chắn tới sao?”

“Cục trưởng, đó là ai?” Ô Thiện Bình cầm văn kiện trong tay, cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Quảng Hách, nếu ông ta không nhìn nhầm, người này chính là đội trưởng đội an ninh, anh đến đây làm gì?

“Họ hàng tới vòi tiền.”

Cục trưởng Chu luôn có vẻ mặt nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng đi vào văn phòng, cầm tách trà sứ trắng trên bàn lên, mở nắp ra thì phát hiện không có nước, quay người định rót vào, Ô Thiện Bình đã cầm bình nước nóng lên, nói: “Để tôi giúp ông.”

Đổ nước xong, Ô Thiện Bình quan sát thấy cục trưởng không mấy vui vẻ, trước đây người đến vòi tiền như thế này cũng không ít, tìm tới nhà thì còn đỡ, một khi tìm đến đơn vị, cục trưởng hoặc sẽ bát đợi rất lâu, hoặc trực tiếp không cho một chút mặt mũi nào.

"Tôi có thể hiểu được tâm tình của cục trưởng. Tôi cũng khó chịu nhất là người thân không có mắt nhìn này, bọn họ giống như ruồi, có đánh cũng không thể đuổi đi được, không biết xấu hổ, luôn muốn đạt được thứ gì đó, đều là tâm tính tham lam lợi dụng bao nhiêu cũng không thấy đủ.”

Cục trưởng Chu nhấp một ngụm trà, nhổ lá trà ra: “Đúng vậy, không ra gì, phiền c.h.ế.t đi được.”

“Lần sau nếu cục trưởng Chu có người thân như vậy tới, ông không tiện ra mặt thì cứ trực tiếp giao cho tôi, tôi sẽ xử lý giúp ông, tôi rất am hiểu những việc này.”

Lúc trước khi ông ta vừa... vừa lấy người vợ đầu tiên, người tới cửa làm thân chính là đếm không hết, Ô Thiện Bình đã sớm quen với loại chuyện này.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Cục trưởng Chu xem xét, phê duyệt từng tài liệu ông ta đưa đến.

“Cục trưởng, nhân viên trao đổi nhà ở đã chính thức nghỉ hưu.”

Bởi vì không có đồng hồ La Mã, trong thời gian ngắn không thể có được một cái khác, nên cửa bên chỗ phó cục trưởng Hứa đã đi không được, Ô Thiện Bình nghĩ đến việc trực tiếp tìm giải pháp từ chỗ cục trưởng, mặc dù hy vọng tương đối xa vời, bởi vì cục trưởng luôn luôn ngay cả người thân trong nhà cũng không giúp đỡ: “Ông xem Lâm Lâm nhà chúng tôi, hiện tại đã làm thực tập sinh ở bộ phận an ninh nhà ở đã được nửa năm, có thể…”

“Làm tốt lắm.” Cục trưởng Chu duyệt xong văn kiện, đưa cho ông ta.

“Đúng vậy, làm rất tốt.” Ô Thiện Bình bị cắt ngang, nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ, giả vờ ngu ngốc, tiếp tục nói: “Cục trưởng đã nói là làm tốt, ông xem...”

“Tôi đã nói tài liệu này quy hoạch rất tốt. Ông đang nói về cái gì vậy?”

“...”

“À đúng rồi.” Cục trưởng Chu chỉ vào cửa, "Thư ký Lưu, nhờ ông mời phó cục trưởng Hứa qua đây một chuyến.”

“Phó cục trưởng Hứa?”

Sự chú ý của Ô Thiện Bình bị thu hút.

Trong vòng hai phút, phó cục trưởng Hứa được gọi đến: “Cục trưởng, ông tìm tôi có gì giao phó?”

“Hôm nay không phải đúng lúc bộ phận của ông đi đăng ký căn nhà trên đường Phục Mậu sao?” Cục trưởng Chu viết một địa chỉ trên giấy: “Khi đến đó thì qua chỗ Ủy ban khu phố đường Phục Mậu cẩn thận hỏi một chút, nghe nói ở đó có một ngôi nhà cải tạo gian phòng rất thành công, chúng ta có thể đến đó tham khảo trước cho công việc sau này.”

Phó cục trưởng Hứa cầm lấy địa chỉ, nhìn lướt qua rồi trợn mắt: “Đây là trong ngõ Ngô Đồng à? Tôi và cục trưởng quả nhiên là có suy nghĩ giống nhau. Đêm qua tôi nghe Ủy ban khu phố Phục Mậu nói chuyện bên đó mới tuyển được một cán bộ ngõ mới, cực kỳ có năng lực, ngôi nhà người đó cải tạo khiến tất cả cư dân trong ngõ đều ngưỡng mộ, nước bọt muốn nhỏ xuống thành dòng, trong ngõ bọn họ bỏ phiếu, người cán bộ ngõ gần như đạt số phiếu tuyệt đối... Cục trưởng, ông vui vẻ gì vậy?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 106: Chương 106



“Ông nói là suy nghĩ giống nhau, tôi nhìn thấy ông là sẽ không còn vui vẻ nữa.” Cục trưởng Chu giơ cốc lên che mặt: “Vậy ông tìm người qua đó đi.”

“Để tôi đi.” Ô Thiện Bình tận dụng cơ hội nói: “Công việc của tôi đã sớm hoàn thành trong buổi sáng, tôi đi một chuyến giúp hai vị cục trưởng.”

“Không cần, chỗ đó sao có thể phiền đến ông đi.” Phó cục trưởng Hứa xua tay nói: “Tai nghe không bằng mắt thấy, chiều nay tôi sẽ đích thân đi qua đó xem một chút.”

Sắc mặt Ô Thiện Bình suýt chút không thể dãn ra nổi, ông ta biết phó cục trưởng Hứa không hài lòng nên mới có thể trực tiếp dùng lời chặn ông ta ngay trước mặt cục trưởng.

Cục trưởng Chu dường như không nghe thấy gì, thúc giục hai người: “Đều đi làm việc đi.”

...

Hết lần này đến lần khác, hàng xóm trong ngõ rất nhanh đã đạp nát cửa nhà Chu gia, phó xưởng trưởng Thạch cung cấp gỗ mới khoan thai tìm tới.

“Mấy ngày trước tôi đi công tác, vừa mới trở về.”

“Ông ấy vừa về đã nghe nói phòng ở của cô đã cải tạo xong, thậm chí còn không nghỉ ngơi, tắm rửa một cái là chạy tới ngay.” Uông Tú, vợ của phó xưởng trưởng Thạch dời gót giày, bước nhanh vào phòng khách: “Lão Thạch, ông mau đến xem đi, nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy những đồ đạc này khớp với nhau như mọc ra từ trong nhà vậy.”

Phó xưởng trưởng Thạch bước vào phòng, khi nhìn thấy đồ đạc trên bản vẽ hiện ra ở trước mắt còn hoàn hảo hơn cả trong tưởng tượng, lập tức khiếp sợ không nói nên lời, kìm lòng không được di chuyển xung quanh, như đói như khát nhìn chằm chằm mỗi một chỗ thiết kế.

“Cám ơn phó xưởng trưởng Thạch đã giúp đỡ.” Thủy Lang ngồi ở trên ghế trong phòng khách: “Không có gỗ mà ông ủng hộ, thật sự không có cách nào làm được như thế này.”

Phó xưởng trưởng Thạch nuốt nước bọt một cái, làm ướt cổ họng khô khốc, không bỏ được rời mắt khỏi phòng, nhưng nghe Thủy Lang nói cám ơn mình, liền đi tới cửa nói:

“Có thể được nhìn thấy thiết kế như vậy, cho dù là dùng bao nhiêu gỗ, tôi cũng sẵn sàng. Điều khó khăn nhất khi thiết kế đồ dùng trong nhà chính là thiết kế ra thứ gì đó khác biệt đối với những thứ tưởng chừng là thông thường nhất, tầm thường nhất, không thể thay đổi, làm tới độ này rất khó nắm chắc, cô không những nắm chắc mà còn hoàn thành rất hoàn hảo. Tôi vừa về đến nhà đã có mấy nhóm người đến hỏi tôi, xưởng sản xuất đồ nội thất có bán đồ nội thất như vậy không. Đồng chí Thủy Lang, lần này cô thật sự quá thành công, xưởng đồ nội thất của chúng tôi đã nhiều năm không nhận được yêu cầu như vậy.”

“Nhìn xem lão Thạch nhà chúng tôi kích động như thế nào.” Uông Tú cười đến không ngậm được miệng: “Vừa mở miệng đã nói nhiều như vậy, bình thường dù là ở nhà hay ở nơi làm việc, đều cảm thấy buồn bực muốn chết. Đây là thật sự rất vui vẻ, rất kích động.”

So với sự kích động của hai vợ chồng, Thủy Lang lại lộ ra vẻ đặc biệt bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi những gì phó xưởng trưởng Thạch sẽ nói.

Lúc đó lấy ra hai trăm cân gỗ, sau khi làm được thành phẩm thì không thể nào không có bất cứ phản ứng gì khác được.

“Tôi nghe nói đồng chí Thủy Lang hiện tại vẫn chưa có việc làm.” Uông Tú mở miệng trước: “Lão Thạch, nhân tài như vậy, lại để ông gặp được trước, sao không nhanh chóng sắp xếp người vào xưởng làm việc đi? Nếu không qua hai ngày nữa, xưởng thứ hai, xưởng thứ ba, xưởng thứ tư đều sẽ đến cướp người.”

Nói đến chuyện chính, phó xưởng trưởng Thạch lập tức bình tĩnh lại: “Đồng chí Thủy Lang, tôi mới về, còn chưa vào xưởng, cô có ý kiến gì không? Trước tiên có thể nói ra, chờ sau giờ nghỉ, tôi tới xưởng thương lượng, giúp cô có được đãi ngộ tốt nhất.”

Mặc dù lúc Uông Tú bắt đầu thúc giục nói các xưởng khác sẽ tới cướp người, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời xã giao, bà ấy nói như vậy là để hợp tác với phó xưởng trưởng Thạch.

Trong lời nói của Phó giám đốc nhà máy Thạch, đã sớm kết luận Thủy Lang sẽ gia nhập xưởng, không thể từ chối.

“Chính là chỗ này.”

Thủy Lang còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến giọng nói hưng phấn của mợ: “Tòa nhà số 6, đây chính là nhà của Chu Quang Hách, phòng phía đông chính là căn phòng đã được cải tạo. Ôi, cải tạo thật đáng kinh ngạc.”

“Nếu muốn cải tạo trang trí thì tốt nhất là giúp chúng tôi làm giống như vậy.”

“Nếu thật sự có thể làm được như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên giơ tay tán thành.”

“Nếu các người không có kế hoạch cải tạo, chúng tôi có thể tự làm, các người thông qua là được.”

Lại là người quen nhao nhao bước vào cửa trước sân vườn nhà Chu gia.

“Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để tham quan học tập.” Người lãnh đạo mặc một cái áo khoác đen bình thường, chân đi giày vải đen, nhìn có vẻ liêm khiết thanh bạch bước qua cửa trước: “Phó xưởng trưởng Thạch, ông cũng đến đây à?”

“Phó cục trưởng Hứa, phó chủ nhiệm Phương, phó chủ nhiệm Lưu, sao các ông có thể đến đây?” Phó xưởng trưởng Thạch lấy t.h.u.ố.c lá ra, bước tới phân phát: “Không phải các ông đến đây là vì căn phòng mà cô bé đã cải tạo đấy chứ?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 107: Chương 107



“Đúng vậy.” Phó cục trưởng Hứa xua tay, không nhận điếu thuốc: “Hôm nay chúng ta đến ngõ Ngô Đồng, ông là người dân của ngõ Ngô Đồng, chúng ta không thể lấy đi một cây kim sợi chỉ của người dân.”

“Chúng ta đều là bạn cũ, ai mà không biết?” Phó xưởng trưởng Thạch kiên quyết nhét một điếu thuốc vào tai phó cục trưởng Hứa: “Sao vậy? Có tin tức gì mới từ Cục Bất động sản không?”

“Nghỉ ngơi rồi hãy nói. Vị này có phải là nhà thiết kế không?” Phó cục trưởng Hứa đánh giá một vòng, Uông Tú thì ông ấy đã quen. Chu Huỷ bị cụt cả hai chân, Thủy Lang là người còn lại duy nhất, tuổi tác nhìn qua cũng không chênh lệch người mới cưới: “Một cô gái còn trẻ mà đầu óc đã thông minh như vậy. Tôi nghe nói cô ấy không chỉ giỏi thiết kế mà còn giỏi nghề mộc.”

“Xin chào.” Thủy Lang khẽ cau mày: “Ông là... phó cục trưởng Hứa?”

Tiểu tam vì muốn con gái được vào làm việc ở cục quản lý bất động sản với tư cách là nhân viên chính thức, mua một cái đồng hồ La Mã để lấy lòng phó cục trưởng Hứa này sao?

“Đúng vậy, vị này chính là phó cục trưởng Hứa của khu Phục Mậu chúng ta, vị này, còn có vị này, tất cả đều là người của Cục quản lý Bất động sản.” Người mợ vô cùng phấn khích: “Bọn họ đều đến xem căn phòng do cháu thiết kế, mọi người nhìn xem, đến bên này nhìn xem, chính là căn phòng này.”

Phó cục trưởng Hứa nhìn Thủy Lang mỉm cười, đi tới cửa căn phòng phía đông, nhìn vào bên trong, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Sau đó toàn bộ thân thể đều cứng đờ.

Hôm nay ông ấy đến cũng là bởi vì cục trưởng lên tiếng, chỉ là giống như đi ngang qua sân khấu, dù thiết kế có thông minh đến đâu ông ấy đều không để ở trong lòng.

Bởi vì có rất nhiều người xếp hàng để ông ấy lựa chọn vào những vị trí sắp bị bỏ trống, ông ấy chắc chắn muốn đạt được lợi ích nhiều nhất cho bản thân, chẳng những phải đạt được nhiều lợi ích trước mắt mà còn muốn chọn những người có tiềm năng nhất trong tương lai, ông ta hoàn toàn không ngờ tới!

Chỉ một chút, chỉ một cái liếc mắt, chỉ một cái nhìn thoáng qua!

Đầu óc liền trống rỗng, cái gì mà đạt được nhiều lợi ích nhất có thể, cái gì mà tiềm năng nhất trong tương lai, tất cả đều bị bay hết ra khỏi đầu.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt vời!

Quá tuyệt vời!

Cái giường này, cái tủ này, giường tầng này, giá sách này, bàn dài này giống như tay chân của một con người, mỗi một bộ phận đều được sinh ra từ cơ thể một cách tự nhiên, ăn khớp hoàn hảo không một chút sai lệch, tạo thành một vẻ đẹp hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Mặc dù hiện tại ông ấy đang sống trong phòng cán bộ rộng rãi nhưng cũng nhịn không được xúc động, muốn chạy đến bên giường dưới nằm xuống, sau đó lại đi lên cầu thang nằm xuống giường trên.

Còn có bàn sách này, giá sách này còn đẹp hơn cả những vật trang trí hai ba trăm nghìn tệ trong nhà gỗ, mặc dù vật liệu không thể so sánh được, nhưng thiết kế này từ sàn nhà đến trần nhà đều hoàn hảo, giá sách hai bên bao bọc lấy bàn đọc sách, mang lại cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn, cũng có thể khơi dậy sự thôi th*c m*nh mẽ trong học tập và làm việc.

Sự thúc đẩy của khoảnh khắc này khiến ông ấy cảm thấy như mình trở lại năm hai mươi tuổi, toàn thân tràn đầy năng lượng vô tận.

Phó cục trưởng Hứa tỉnh dậy sau cơn mê, nhận ra rằng mình đã đi đến giường, cởi giày và leo lên cầu thang dẫn đến lâu đài bằng đôi chân trần.

Thật là tội lỗi!

Tại sao căn phòng này còn choáng váng hơn cả thuốc độc?

Phó cục trưởng Hứa nhìn cái giường phía trên, suýt chút nữa mất trí, nhìn ngọn đèn nhỏ này, con bướm nhỏ này, trái tim nhỏ này, cái đầu gấu nhỏ này, ai mà không muốn sống bên trong!

Qua một lúc lâu sau, phó cục trưởng Hứa mới lui ra, giữ cửa sau lưng để lấy lại vẻ nghiêm túc của mình, khi quay người lại, ông ấy nhìn thấy mấy khuôn mặt si ngốc, thậm chí còn thẫn thờ hơn cả khuôn mặt của bọn họ trong ngày cưới vợ, sự xấu hổ trong lòng ông ấy chợt biến mất hơn một nửa.

Hóa ra ông ấy không phải là người duy nhất mất mặt!

Cũng đúng, căn phòng này, ai nhìn thấy mà không choáng váng được?

Lúc phó cục trưởng Hứa lại đi tới chỗ Thủy Lang, Thủy Lang để ý thấy ánh mắt của người đàn ông này giống như vừa mới lấy hai bóng đèn từ căn phòng phía đông lắp vào, sáng đến đáng sợ.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 108: Chương 108



“Cô bé, cô thật tài năng! Cô thật sự có tài! Chẳng trách danh tiếng của cô đã truyền đến Cục quản lý Bất động sản. Lần này chúng tôi phải cảm ơn Ủy ban khu phố đường Phục Mậu, bọn họ đã phát hiện được một nhân tài như vậy, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này của chúng tôi!”

Thủy Lang tránh ánh mắt đó, sáng chói đến thực sự chướng mắt, cô nhìn thấy Đại Nha Nhị Nha đang rót trà: “Phó cục trưởng Hứa, các vị lãnh đạo, phó xưởng trưởng Thạch, Uông tiểu thư, mợ, mời ngồi xuống uống trà trước đã.”

Phó cục trưởng Hứa vừa rồi còn nói không được lấy một cái kim sợi chỉ của nhân dân, cũng là người vừa nói trong cuộc họp trước khi ra ngoài không được uống một ngụm nước trong nhà nhân dân, là người đầu tiên ngồi xuống, nhận lấy chén trà trong tay Thủy Lang, không sợ bỏng, một ngụm lớn.

Mợ đuổi theo phó cục trưởng Hứa, hỏi: “Cục phó, vừa rồi ông nói cô bé này sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này. Có phải là ông muốn đưa cô bé nhà chúng tôi đến làm việc ở Cục quản lý bất động sản không?”

Câu nói này trực tiếp đánh thức đầu óc choáng váng của phó cục trưởng Hứa, ông ấy không còn nói mà không suy nghĩ nữa: “Làm việc ở Cục quản lý bất động sản sao có thể dễ dàng như vậy chứ?”

“Cái gì?” Người mợ lập tức bĩu môi ghét bỏ: “Vậy ông nói cái gì mà giúp ích rất lớn, còn kích động như vậy. Tôi còn tưởng tìm được nhân tài, muốn sắp xếp người vào làm việc ở Cục quản lý bất động sản.”

“Đương nhiên, nếu cần có việc làm thì không phải là không thể, hiện tại hính sách vẫn chưa ban hành nên chúng tôi phải đợi thôi.”

Phó cục trưởng Hứa biết rất rõ sắp tới sẽ có chính sách gì, cô bé này quả thực có năng lực, ông cũng thực sự động tâm nên không nói lời phủ nhận hoàn toàn.

Ngõ Ngô Đồng là một con hẻm có nhà ở khá tốt ở khu Phục Mậu, có đủ loại nhà vệ sinh, khi kết hợp khu vực riêng tư và công cộng, diện tích trung bình có thể đạt tới mười đến mười lăm mét vuông mỗi người, đây có thể khiến cho hầu hết người dân Thượng Hải ghen tị đến con mắt đỏ đến nhỏ máu.

Diện tích sinh hoạt trung bình ở Thượng Hải là bốn mét vuông, phòng cưới dành cho hai người là căn phòng mười mét vuông, ở các ngõ khác, các hộ gia đình sinh hoạt khó khăn, đặc biệt là các hộ đặc biệt khó khăn, có diện tích khoảng 2 đến 2,5 mét vuông, phần lớn là chưa đến 3 mét vuông, một gia đình ba thế hệ, thậm chí bốn thế hệ chen chúc một phòng, bảy tám nam nữ ở chung, ban đêm ngủ trên rương, trên ban công, trong lối đi nhỏ, thậm chí trên quầy bếp, dưới bếp lò... Chen chúc không chịu nổi, cuộc sống giống như cuộn tròn trong một cái hộp đựng ốc vít.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 109: Chương 109



Ngôi nhà do Thuỷ Lang thiết kế có thể khiến mọi người ở ngõ Ngô Đồng phải ghen tị, nếu nhân tài như vậy được tiến cử vào trong cục, đưa tới phát huy ở các khu vực lân cận khác, cùng với các chính sách cải cách và phát triển nhà ở sau đó, chỉ cần có thể lập được những thành tựu đẹp đẽ, lợi ích của ông ấy sẽ không thiếu gì lợi ích.

Nhưng tốt nhất là có thể vẹn toàn đôi bên, điều ông ấy có được không được ít hơn, như thế thì sẽ tốt hơn!

“Chính sách gì?” Phó xưởng trưởng Thạch nhìn về phía mấy cán bộ còn đang tham quan phòng: “Các ông hôm nay đến đây đông như vậy, không phải chỉ là để xem cái tạo trang trí thôi à?”

“Không phải, hôm nay tôi chủ yếu tới đây để tổng điều tra đăng ký nhà một lần nữa, thuận đường ghé qua xem căn phòng được cải tạo nổi tiếng này.”

Phó cục trưởng Hứa gọi cán bộ: “Vừa đúng lúc, đăng ký lại cư dân của tòa nhà số 6 đi. Nếu hồ sơ không rõ ràng thì hỏi lại cho rõ ràng.”

Thủy Lang nhìn động tĩnh của cục quản lý bất động sản, trong đầu có chút suy đoán, nhưng cũng không chắc chắn, lặng lẽ quan sát, sau khi chị cả và mợ trả lời xong mới nói: “Sẽ không phải bắt chúng tôi dọn nhà đi đấy chứ?”

“Không phải các người, những gia đình khác thì không chắc.” Phó cục trưởng Hứa rất thích nói chuyện với Thủy Lang, đáng tiếc cô bé không có việc làm, trong nhà lại không có bao nhiêu tiền, nếu có một cái đồng hồ La Mã và một con số có thể vượt qua cửa ải thì tốt biết bao.

“Những gia đình khác thì không chắc?" Uông Tú kêu lên: “Tại sao? Rốt cuộc các người đang làm công việc gì vậy?”

“Làm gì là bí mật quốc gia, có thể tùy tiện nói cho cô biết được sao?” Phó cục trưởng Hứa lấy điếu thuốc trên tai ra, châm lửa: “Dù sao thì cũng không liên quan gì đến loại người như cô. Cho dù có phải chuyển đi, chính phủ cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho các người.”

Uông Tú biết sự nặng nhẹ, cũng không tiếp tục hỏi nữa, mặc dù cô rất muốn nói, không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.

Thủy Lang nghe xong lời này, trái tim đập nhanh hơn, những người như Uông Tú đều là Hồng Vệ binh tiêu chuẩn, nếu không liên quan đến người của bọn họ, chính là liên quan đến người đối đầu với Hồng Vệ binh.

Quả nhiên, cô không đoán sai.

Cho dù phải đến năm 1979 nhà nước mới chính thức trả lại tài sản cho, nhưng để có thể trả lại đến trong tay hầu hết người dân đúng hạn vào năm 1979, giai đoạn chuẩn bị trước đó chắc chắn là rất dài.

Việc hồi hương toàn quốc phải được thực hiện trước ít nhất một hai năm, năm 1976 có quá nhiều sự kiện trọng đại, chỉ có thể là sự khởi đầu, nhưng thực sự khởi đầu phải là vào năm 1977.

Cô đã đoán đúng!

Trở về trước khi đám người ông bố cặn bã và tiểu tam ra tay, nếu là muộn một năm sau mới quay về, ai biết quá trình này sẽ có bao nhiêu người tham gia, độ khó cũng sẽ tăng lên biết bao nhiều lần.

“Đồng chí Thủy Lang, không ngờ bên Cục quản lý bất động sản cũng coi trọng tài năng của cô như vậy.” Phó xưởng trưởng Thạch đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói đã không còn sự chắc chắn trước đó nữa, ngược lại có thể nghe ra có chút sốt ruột: “Nhưng tôi cảm thấy cô đến làm ở xưởng nhà chúng tôi, mới có thể phát huy được tài năng thực sự của cô. Nếu đến cục quản lý bất động sản, không biết khi nào mới có thể được dùng đến. ”

“Cái gì?” Phó cục trưởng Hứa giật mình: “Sao vậy? Ông muốn cướp người?”

“Hôm nay tôi đến vốn là để bàn bạc tiền lương đãi ngộ với đồng chí Thủy Lang, nhưng lại bị các ông đột nhiên đến làm gián đoạn.” Phó xưởng trưởng Thạch nhìn Thủy Lang: “Nếu cô đến xưởng sản xuất đồ nội thất, cô muốn dùng bao nhiêu gỗ thì dùng, muốn thiết kế gì thì thiết kế cái đó. Ngoài tiền lương cố định, chắc chắn tiền thưởng cầm không hết. Nhà máy sản xuất đồ nội thất đầu tiên của chúng tôi rất gần ngõ Ngô Đồng, chỉ mất năm phút đi xe đạp là đến nơi.”
 
Back
Top Bottom