Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 360: Chương 360



Dù là nhà hàng Trung hay Tây, đến giờ ăn thì đều phải xếp hàng. Khác biệt ở chỗ, nhà hàng quốc doanh chỉ cần có phiếu lương thực, phiếu thịt là vào được, còn nhà hàng Tây thì phải có phiếu ăn Tây. Vậy nên, vào thời điểm này, ở nhà hàng quốc doanh có khi đồ ăn đã gần hết nhưng ở nhà hàng Tây thì lượt khách đầu tiên chỉ mới ăn xong.

Nhóm Thủy Lang xếp hàng chưa bao lâu thì đã được gọi vào.

“Rõ ràng là chúng tôi đến trước, sao lại gọi bọn họ vào trước?”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy tức giận.

Thủy Lang quay đầu nhìn, đối phương chạm mắt với cô thì hơi sững lại.

“Là các người.”

“Thầy Lưu.” Thủy Lang liếc qua nữ đồng chí đứng bên cạnh ông ta, lại nhìn đứa bé gái bên cạnh: “Dẫn gia đình đi ăn à?”

“Chu Tử Thanh?” Cô bé gái ngạc nhiên nhìn Đại Nha, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, trông như không dám tin.

“Chính là đứa nhà quê từ nơi khác mà con nói?” Nữ đồng chí kia quay sang nhìn Đại Nha, rồi nhìn Lão Du Điểu bên cạnh cô bé, vẻ mặt khinh miệt lộ ra một nửa. Nhưng khi thấy Chu Quang Hách thì hơi khựng lại, đến khi ánh mắt chuyển sang Thủy Lang đang mặc bộ cán bộ, môi vốn định bĩu ra cũng thu lại, ánh mắt lảng đi nhưng khóe mắt vẫn len lén đánh giá bọn họ.

Thuỷ Lang quét mắt nhìn qua, lạnh nhạt nói:

"Thì ra gia đình thầy Lưu ai cũng có chung một tính cách như vậy. Đúng là mắt đậu xanh nhìn mắt rùa, không phải một nhà thì không vào chung một cửa."

Người phụ nữ hoàn toàn không ngờ lại bị châm chọc thẳng mặt bằng những lời khó nghe như vậy, liền giận dữ hỏi:

"Cô nói ai là đậu xanh? Ai là rùa?"

Thuỷ Lang tỏ vẻ kinh ngạc:

"Chuyện này cũng cần tôi chia giúp sao?"

Người phụ nữ tức giận đến run người:

"Cô!"

"Nói cái gì vậy!" Lưu Hướng Trạch quát lên cắt ngang, sau đó nhìn về phía Thuỷ Lang, giọng điệu đầy chế nhạo:

"Các người cũng đến ăn đồ Tây à? Lần đầu tiên đến đúng không? Đám người mới về thành phố như các người chắc không biết đâu, nhà hàng Tây không giống nhà ăn quốc doanh, ở đây có quy tắc, phải xếp hàng theo thứ tự trước sau, không phải muốn chen vào là chen được!"

Thuỷ Lang không để ý đến hắn, chỉ đưa vé cho nhân viên phục vụ:

"Sáu người lớn, ba trẻ em. Hai bé dùng chung một vé, đứa nhỏ nhất không tính vé, đúng không?"

"Đúng vậy." Nhân viên phục vụ đếm lại vé, sau đó mở cửa, mỉm cười nói: "Mời vào, hôm nay chúng tôi có ba thực đơn đặc biệt, các vị đông người, có thể thử tất cả."

Lưu Hướng Trạch đứng đó bị phớt lờ hoàn toàn, trơ mắt nhìn Thuỷ Lang cùng mọi người được chào đón vào nhà hàng, sắc mặt lập tức biến đổi, không cam lòng hét lên:

"Này!"

"Gào cái gì! To tiếng thì giỏi chắc!"

Nhân viên phục vụ vừa dịu dàng với nhóm Thuỷ Lang ban nãy bỗng chốc hóa thành sư tử Hà Đông, gầm lên với Lưu Hướng Trạch:

"Nhà người ta mười người, nhà anh mấy người? Còn đòi trẻ con miễn vé? Không tự xem con nhà anh bao nhiêu tuổi à! Không có vé mà còn đến đây làm loạn, đúng là mất mặt!"

Thuỷ Lang lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Lưu Hướng Trạch:

"Không phải chứ? Thầy Lưu, tôi còn có vé đây, có cần tôi cho mượn nửa tấm không?"

Lưu Hướng Trạch đỏ bừng mặt. Anh ta không ngờ rằng nhân viên nhà hàng Tây trông có vẻ sang trọng lại ngang ngược chẳng khác gì nhân viên nhà ăn quốc doanh.

Lần đầu tiên đến ăn, vậy mà lại bị mắng té tát trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt Thuỷ Lang.

Lại nghe thấy Thuỷ Lang cố ý gọi to danh tính mình, ánh mắt những người xung quanh lập tức trở nên kỳ quái, khiến sắc mặt anh ta càng đỏ hơn.

Cô bé bên cạnh anh ta cũng tức giận đến đỏ bừng mặt, bắt đầu đá chân, giận dữ hét lên:

"Con muốn vào! Con muốn vào ăn! Con đã nói với các bạn là hôm nay sẽ đi ăn đồ Tây rồi, ngày mai đến lớp phải kể lại nữa!"

Lưu Hướng Trạch bị làm loạn đến không chịu nổi. Nhìn sang vợ thấy cô ta liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, anh ta cắn răng, đỏ mặt bước đến trước mặt Thuỷ Lang, định mở miệng nói gì đó.

Nào ngờ, Thuỷ Lang lại bất ngờ lên tiếng trước:

"Ôi, tôi quên mất, thầy Lưu là người rất có bản lĩnh, sao có thể thiếu một tấm vé của tôi được chứ? Hơn nữa, thầy Lưu nổi tiếng liêm khiết, làm sao có thể nhận đồ của phụ huynh học sinh? Là lỗi của tôi rồi. Thôi, chúng tôi vào trước đây."

Lưu Hướng Trạch lập tức sững người.

Anh ta đã cố gắng cúi đầu vì con mình, vậy mà Thuỷ Lang lại cố ý trêu chọc anh ta sao?

Phía sau vang lên tiếng khóc của con gái.

Sắc mặt Lưu Hướng Trạch lúc này còn đỏ hơn cả bức tường sơn đỏ trong nhà hàng, lần này là vì tức đến phát điên!

Nhân viên phục vụ vừa vặn dẫn nhóm Thuỷ Lang đến bàn cạnh cửa sổ kính. Nhà hàng Tây dùng bàn chữ nhật, không giống nhà ăn quốc doanh dùng bàn tròn lớn. Họ còn ghép thêm một bàn khác, trải khăn trắng lên, đặt một bình hoa sứ trắng, cắm một nhánh lan hồ điệp màu tím với cánh hoa hình thoi.

Đại Nha và Nhị Nha tranh nhau ngồi sát cửa sổ, nhìn rõ cô bé bên ngoài đang ôm chân thầy Lưu khóc lóc. Khi cô bé thấy Đại Nha bên trong lớp kính, tiếng khóc của cô càng thêm thảm thiết.

Thủy Lang ngồi bên cạnh Nhị Nha, nhìn sang Đại Nha đối diện: "Cô bé đó học cùng lớp với cháu à?"

Đại Nha sững người một chút, sau đó gật đầu: "Bạn ấy tên là Lưu Nhất Hân."

Thủy Lang cầm ly nước chanh mà nhân viên phục vụ mang lên, uống một ngụm: "Hôm nay hai đứa có mâu thuẫn gì à?"

Những người lớn vừa ngồi xuống đều nhìn sang. Chu Huỷ muốn hỏi: Ngày đầu tiên đi học đã có mâu thuẫn rồi sao? Nhưng nghĩ đến việc con gái lớn trước giờ không phải kiểu người gây sự, cô ấy không hỏi nữa.

"Không hẳn là mâu thuẫn." Đại Nha quay mặt đi, không nhìn cô bạn đang khóc bên ngoài nữa: "Hôm nay trong lớp, bạn ấy là người đầu tiên chủ động nói chuyện với cháu. Bạn ấy tưởng cháu là người bản địa Thượng Hải, đến khi hỏi mới biết không phải, liền xếp cháu vào một nhóm khác."

"Một nhóm khác?" Thủy Lang tò mò: "Nhóm nào?"

"Chính là nhóm có miếng vá và nhóm không có miếng vá. Không có miếng vá là người bản địa Thượng Hải, có miếng vá là dân từ nơi khác đến." Đại Nha nghĩ đến chuyện đó thì bật cười: "Cháu mặc đồ, đi giày da do mợ nhỏ mua cho, còn có cặp sách mới, nên bạn ấy tưởng cháu là người bản địa."

Lão Du Điểu cũng lần đầu nghe chuyện này: "Vậy chia như thế để làm gì? Đánh nhau chắc?"

"Sao có thể như vậy được." Chu Huỷ cau mày: "Lúc trước tôi đi học, có rất nhiều người từ nơi khác đến tị nạn rồi định cư ở đây. Mọi người chung sống với nhau, chưa từng thấy có sự phân biệt nào cả."

"Trong lớp cháu cũng có." Nhị Nha đột nhiên nói, thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng trạng thái của con bé lại không có vẻ gì là bị ảnh hưởng: "Người bản địa không chơi với dân từ nơi khác đến nhưng không phải ai cũng vậy. Vẫn có bạn biết cháu là người nơi khác nhưng vẫn ăn cơm cùng cháu."

Đại Nha gật đầu: "Chỉ có nhóm của Lưu Nhất Hân là không chơi với dân từ nơi khác đến, còn không cho những bạn bản địa khác nói chuyện với cháu."

"Gặp chuyện thế này, cháu cứ lấy khí thế hôm đó bảo vệ mợ nhỏ mà nói thẳng ra." Thủy Lang nhìn thực đơn: "Có chuyện gì, mợ nhỏ sẽ xử lý. Nói chung, không được chịu một chút ấm ức nào, biết không?"

Trên bàn vang lên tiếng cười.

Chu Quang Hách đặt bộ dụng cụ ăn uống xuống trước mặt Thủy Lang, không nói lời nào.

"Như vậy sao được." Chu Huỷ lắc đầu: "Lâu ngày thành thói quen, nhỡ có chuyện gì lại liên lụy đến mọi người."

"Chị à, ba đứa nhỏ này thông minh hơn chị nghĩ đấy." Thủy Lang đưa thực đơn cho Đại Nha: "Nhịn lâu quá sẽ làm mất đi sự tự tin. Người mà mất tự tin thì sẽ trở nên e dè, dè dặt. Hoa Mộc Lan phải dám nghĩ dám làm, đất nước mới có tương lai."

"......"

Lại mở rộng đến cả tầm quốc gia rồi.

Chu Huỷ dở khóc dở cười, không biết nói gì.

Ba đứa nhỏ nhìn mợ nhỏ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Người mà chúng muốn trở thành nhất chính là mợ nhỏ!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 361: Chương 361



Lúc này, thực đơn của nhà hàng Tây chủ yếu là món sườn lợn chiên giòn và canh borscht. Gần như bàn nào cũng có một phần sườn lợn chiên giòn, được làm từ thịt sườn tẩm bột rồi chiên vàng, đi kèm với salad rau củ.

Hôm nay có ba phần combo đặc biệt, họ gọi hết cả ba.

Combo sườn lợn chiên giòn bao gồm một phần bánh mì bơ, một phần sườn lợn chiên giòn, canh borscht, salad khoai tây, giá 1 đồng 6 hào 8 xu/phần.

Combo bò bít tết sốt tiêu đen gồm một phần bánh mì bơ, một miếng bít tết, một con tôm lớn, mì Ý, khoai tây, một bát súp kiểu Pháp – canh hành tây, và một phần kem Ý, giá 2 đồng 3 hào 8 xu/phần.

Còn lại là combo cá tuyết áp chảo, gồm bánh mì khai vị, mì Ý sốt kem thịt xông khói, súp kem nấm, khoai tây nghiền, kem Ý, giá 2 đồng 2 hào 6 xu/phần.

"Tôi nhớ món nổi tiếng phải có ốc sên nướng kiểu Pháp, nghêu nướng kiểu Pháp và cua nướng phô mai?" Thủy Lang nhìn vào thực đơn món ăn: "Không thấy ghi trong này, hôm nay không có sao?"

Người phục vụ sững người, cả bàn cũng sững người.

Ngoại trừ Thủy Lang, hầu hết mọi người ở đây đều lần đầu tiên ăn ở nhà hàng phương Tây. Đặc biệt là Chu Quang Hách, từng ăn ở nhà ăn đơn vị vài lần nhưng cũng chỉ có bít tết và cà phê, chưa từng thử qua ốc sên.

"Ồ, có chứ." Người phục vụ móc từ túi tạp dề đen ra bút và giấy ghi chép: "Chị có thể gọi trực tiếp, mấy món này là gọi thêm riêng."

Thủy Lang: "..."

Không đưa cho cô thực đơn mà bảo gọi món?

"Mấy món tôi vừa nói, mỗi món lên hai phần trước, thêm một phần gà nho sốt kem, một phần bò sốt rượu vang đỏ..."

"Không có, không có, mấy món đó không có." Người phục vụ xua tay: "Bây giờ chỉ có ốc sên nướng kiểu Pháp, nghêu nướng, và cua nướng phô mai thôi."

"Được rồi, lên món trước đi."

Món khai vị được mang lên rất nhanh, không đựng trong giỏ nhỏ mà bày trên đĩa sứ trắng. Giữa đĩa là một ổ bánh mì hình bầu dục, bề mặt được nướng vàng giòn, đi kèm là một đĩa nhỏ chứa bơ hình xoắn. Người phục vụ đưa bộ d.a.o nĩa, trong đó có một con d.a.o nhỏ để phết bơ.

Cả bàn vô thức nhìn về phía Thủy Lang.

"Có thể ăn trực tiếp, hoặc phết bơ vào giữa." Thủy Lang cầm d.a.o khéo léo cắt một đường giữa ổ bánh, phết bơ vào rồi kẹp lại cắn một miếng. Vỏ giòn rụm, bên trong mềm xốp, hương vị bơ béo ngậy nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi: "Ngon quá~"

Nhị Nha lập tức cầm bánh lên cắn một miếng, mắt tròn xoe: "Mềm hơn cả màn thầu!"

"Để tôi thử xem." Lão Du Điểu nuốt nước bọt, bắt chước Thủy Lang phết bơ lên bánh rồi vội vàng cắn một miếng to. Còn chưa kịp cảm nhận hết vị, ông ấy đã giơ ngón tay cái lên: "Ngon, ngon! Mềm hơn màn thầu, thơm hơn màn thầu!"

Chu Quang Hách phết xong một miếng, đưa cho bà ngoại Tống: "Ngoại ơi, ngoại chắc chắn ăn được món này."

Bà ngoại Tống cười, cầm lấy bánh mì nhưng chưa ăn ngay mà ngắm nghía một lúc, ngẩng đầu cười với Thủy Lang: "Hôm nay theo cô bé này ăn sơn hào hải vị rồi, không ngờ cũng có ngày bà được ăn bánh mì."

Đại Nha, Chu Huỷ, Lộ Khai Dương đều bắt đầu thưởng thức.

Thủy Lang mỉm cười nhìn bà ngoại ăn một miếng: "Ngon không ạ?"

"Ngon lắm!" Bà ngoại Tống gật đầu liên tục: "Bảo sao phiếu ăn nhà hàng Tây lại khó kiếm đến thế, thật sự rất thơm."

Tam Nha sau khi tự mình phết bơ, ăn xong vui vẻ nói: "Mềm mềm, trơn trơn."

Thủy Lang cười: "Bánh mì khai vị này với bơ, ăn hết rồi có thể gọi thêm, miễn phí."

"Cái gì?!!!"

Cả bàn người trợn tròn mắt, Lão Du Điểu cùng ba chị em nhà họ Đại tròn mắt to hơn cả chuông đồng.

"Ăn miễn phí bao nhiêu cũng được sao?"

"Nếu các người mặt dày thì có thể thử." Thủy Lang vừa nhai bánh mì vừa nói. Nhà hàng này tồn tại đến tận lúc cô xuyên không, có lẽ vì sau này nhiều người gọi thêm quá nên mới bắt đầu tính phí. Nhưng cô từng nghe nói có người ngồi trong phòng riêng gọi nhiều lần mà vẫn không bị tính phí, không biết ở thời điểm này thế nào.

"Tôi mặt dày! Tôi có thể gọi hoài!" Lão Du Điểu vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Nhưng đây là bánh mì đấy! Làm sao có thể mềm thế này? Làm từ bột mì trắng à? Bơ cũng rất quý nữa! Thế mà lại để người ta ăn bao nhiêu cũng được?"

"Gọi nhiều quá có khi sẽ bị lườm đấy. Nhân viên phục vụ ở đây không phải dạng vừa đâu, các người cũng thấy rồi." Thủy Lang cười nói: "Nhưng cũng đừng vì thấy miễn phí mà cứ lợi dụng, chúng ta đã gọi rất nhiều món, đây mới chỉ là bánh khai vị thôi. Ăn no rồi, mấy món ngon thật sự, mấy món đắt tiền, không ăn nổi thì lại phí lắm."

"Yên tâm, tôi chắc chắn ăn hết!"

Lão Du Tử vừa dứt lời, Lộ Khai Dương lập tức ăn hết phần bánh mì và bơ mà nãy giờ còn đang tiết kiệm từng miếng: "Phục vụ, cho thêm một phần bánh khai vị!"

"Tôi cũng muốn!" Nhị Nha đột nhiên giơ tay. Vừa nghe mợ nhỏ nói, cô bé liền vội vàng ăn sạch phần của mình.

Chu Quang Hách thấy bánh mì trong tay Thủy Lang sắp hết, liền đẩy phần của mình qua: "Tôi cũng gọi thêm một phần nữa."

Đại Nha và Tam Nha ăn chậm hơn, thấy ai cũng gọi thêm, liền vùi đầu vào cắn bánh như những con sóc nhỏ, nhai liên tục, sau đó đồng loạt giơ tay lên cao: "Chúng tôi cũng muốn!"

Nhân viên phục vụ bước đến đếm số người gọi thêm, mặt không đổi sắc rồi rời đi.

Nhưng bánh mì còn chưa kịp mang ra thì từng đĩa thức ăn lớn đã được bưng lên.

Món thịt heo chiên xù vàng giòn, đi kèm rau bắp cải thái sợi. Bít tết phủ sốt tiêu đen, bên cạnh là một quả cà chua bi, hai bông bông cải xanh, và hai miếng khoai tây cắt hình tam giác. Cá tuyết chiên giòn thơm phức cũng được dọn lên. Hương thơm của món ăn không chỉ đánh thức khứu giác mà còn làm cả bàn người bị mê hoặc. Mọi ánh mắt dán chặt vào những món ăn chưa từng thấy bao giờ, gần như quên luôn bánh mì khai vị vừa nãy.

"Đây là thịt heo chiên xù kiểu Tây à?" Lão Du Điểu nhìn suất ăn của mình, có chút thất vọng: "Cũng giống như trong quán ăn quốc doanh thôi, chỉ khác là có thêm rau sống. Biết vậy tôi gọi bít tết rồi!"

Thủy Lang gọi bít tết, liền nói: "Để tôi đổi với ông."

"Không cần, không cần." Lão Du Tử cầm nĩa lên, xiên một miếng thịt heo chiên xù đưa lên miệng: "Để tôi thử xem, biết đâu vị lại khác."

Ăn xong, ông ta không phản ứng gì, im lặng luôn.

"Xem ra cũng không khác mấy." Thủy Lang cười, cầm lấy một miếng bánh khai vị khác, phết bơ rồi đưa cho Chu Quang Hách.

Chu Quang Hách sững người, sau đó mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng lớn.

Hai bàn ăn ghép lại, bày đầy món ăn lớn. Lúc này, nhân viên phục vụ bê một chiếc giỏ mây đầy bánh mì, dùng kẹp gắp từng phần đặt vào đĩa của những người đã giơ tay gọi thêm.

Cả bàn tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Bất chợt, bên ngoài vang lên một tiếng khóc chói tai.

Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện nhà họ Lưu Hướng Trạch vẫn chưa rời đi. Lưu Nhất Hân đã ngồi bệt xuống đất, vừa đập chân vừa gào khóc, ánh mắt dõi về phía này. Cứ mỗi khi nhân viên phục vụ mang thêm một món ăn lên, tiếng khóc lại càng to hơn.

"Ăn ốc sên đi."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 362: Chương 362



Thủy Lang gắp một con ốc sên bỏ vào đĩa của Đại Nha. Ốc sên được lấy thịt ra rửa sạch, để ráo nước, sau đó trộn với gia vị, tỏi băm, cần tây băm nhuyễn và rượu để khử mùi tanh. Sau đó, thịt ốc lại được đặt vào vỏ và nướng: "Dám ăn không?"

"Có gì mà không dám?" Nhị Nha trả lời trước, rồi nhìn chị cả: "Cái này trông giống ốc bươu to ấy."

Thủy Lang bật cười, dùng nĩa lấy một con ốc bỏ vào miệng: "Ăn cũng giống ốc bươu vậy."

Lúc Thủy Lang gọi món, Đại Nha đã nghĩ ngay đến những con ốc sên bò dài xúc tu vào buổi sáng ở quê. Ban đầu cô bé hơi e ngại nhưng vừa nghe nói giống ốc bươu, lại nghĩ đến những bữa ăn mùa hè với ốc bươu, cơn thèm ăn lập tức trỗi dậy.

Cô bé cắn thử một miếng, thịt mềm dai, hương vị đậm đà. Cô vội gật đầu liên tục, cảm thấy nếu ăn kèm với bánh mì thì sẽ ngon hơn, thế là nhanh chóng cắn thêm một miếng bánh mì.

Bánh mì bơ và ốc sên kết hợp với nhau, mang đến một cảm giác mềm mại và đậm đà, quả thật càng thêm mềm mịn, hương vị càng thêm phong phú. Cảm giác hạnh phúc lập tức tăng gấp đôi, Đại Nha vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo nhỏ.

Cùng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng khóc lóc.

"Gia đình này thật là..." Lộ Khai Dương ăn bít tết: "Thiếu một vé trẻ con thì chỉ cần một người lớn mang theo đứa trẻ là được, sao lại phải mang cả gia đình ba người vào, để đứa trẻ khóc lâu như vậy mà cũng không quản."

"Tôi biết anh ta đang nghĩ gì." Lão Du Điểu nhai đầy miệng bánh mì, món ăn đã được dọn xong, nhưng ông ấy vẫn không quên rằng bánh mì là miễn phí, đã ăn tới cái thứ ba: "Chắc là nghĩ, đã xếp hàng lâu thế rồi, đứa trẻ khóc lâu như vậy, người xếp sau chắc chắn chỉ còn lại họ, biết đâu sẽ được miễn vé cho đứa trẻ."

"Không quan tâm." Thủy Lang uống súp đuôi bò: "Lão Du Điểu, ông có muốn uống rượu không?"

"Tôi lại quên mất rượu rồi!" Lão Du Điểu tiếc nuối kêu lên: "Lẽ ra phải uống chút rượu vang, thôi thôi, lần sau đi, để dành chút kỷ niệm, hôm nay không uống, để lần sau ăn bít tết với rượu vang."

Chu Quang Hách khẽ cười, đưa bít tết đã cắt sẵn cho Thủy Lang, rồi gọi phục vụ mang hai chai bia đen, chỉ vào Lão Du Điểu và Lộ Khai Dương.

Hai người lập tức vui mừng hớn hở.

"Tôi đã bảo mà, đi theo chị Thủy sẽ có ngày tháng tốt lành!"

"Chuyến này giúp đỡ quả thật đáng giá!"

Các cô gái ăn đến cuối cùng, bụng căng tròn, vẫn đang ăn kem Ý, đây là một món tráng miệng rất cổ điển, nhìn bề ngoài giống như kem nhưng thật ra là kem sữa, không ai lại không yêu thích kem sữa, ăn đến mức không thể dừng miệng lại.

Họ đến muộn, người đông, gọi nhiều món, ăn cũng nhiều, cho đến khi nhà hàng gần đóng cửa mới bước ra, bụng đầy ăm ắp.

Gia đình Lưu Hướng Trạch vẫn còn đang tranh cãi với nhân viên phục vụ, đứa trẻ khóc lâu như vậy mà vẫn không mệt.

Cho đến khi nhóm Thủy Lang đi ra ngoài, cả gia đình mới không cam lòng trừng mắt nhìn họ, rồi kéo con gái đi.

Thủy Lang "chậc" một tiếng: "Đúng là nhân tài."

Lão Du nhóm lắc đầu cảm thán: "Quả thật là nhân tài."

...

Hôm qua ăn một bữa no nê, ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau, Thủy Lang trực tiếp đến Cục Xây Dựng tìm trưởng cục Bạch: "Đồng chí Quốc Hạp có ở đó không?"

Vừa bước vào đơn vị, khóe miệng trưởng cục Bạch lập tức co giật.

Quốc Hạ là cái tên để cô gọi sao???

“Tên, đơn vị, thư giới thiệu.”

Cô gái trong phòng tiếp tân vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ ném ra vài từ.

“Thủy Lang, nhân viên đổi nhà của bộ phận bảo đảm nhà ở thuộc Cục Quản lý Nhà ở Phúc Mậu, không có thư giới thiệu.”

Cô gái vẫn không ngẩng đầu lên, nhíu mày lại: "Không có thư giới thiệu thì đến đây làm gì…”

Phòng tiếp tân bỗng trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Cô gái cầm bút cũng dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thủy Lang: "Cô vừa nói cô là ai?”

Vô số ánh mắt bất ngờ đổ dồn vào người cô, tất cả đều là những ánh mắt không mấy thiện cảm. Thủy Lang quay đầu nhìn một vòng, có nam có nữ, có già có trẻ, cô không quen ai cả.

“Thủy Lang, nhân viên đổi nhà của Cục Quản lý Nhà ở Phúc Mậu.”

“Cô là người phụ trách cải tạo khu Bình An đó sao?”

“Đúng.”

“……”

Một nhóm ánh mắt ngay lập tức trở nên không mấy thiện cảm hơn nữa.

Thủy Lang nhướng mày, nhìn về phía người ghi chép: "Cục trưởng Bạch có ở trong không?”

Cô gái nhìn xung quanh, rồi tiến lại gần: "Cô mau đi đi, cô nhìn thấy những người này chưa? Tất cả đều đến tìm cục trưởng Bạch để gây rối vì chỉ tiêu vật liệu xây dựng, tôi không ngăn được đâu, trong kia còn cả một đám nữa.”

“Trong kia có người rồi sao?” Thủy Lang nhìn cô gái gật đầu: "Vậy tôi có thể vào trước không?”

Cô gái trợn mắt: "Cô không sợ sao? Những người thật sự ghét cô lắm đấy.”

“Sợ chứ.” Thủy Lang đại khái đoán được sẽ là ai: "Nhưng cũng không thể để cục trưởng Bạch một mình đối mặt, hôm nay tôi đến là để giúp ông ấy mà.”

Cục trưởng Bạch đang nghe lén ở góc tường, khẽ động lòng.

Chắc là đã có người nói cho Thủy Lang chi tiết về cuộc họp ở thành phố với mấy người cục trưởng Chu.

Thủy Lang cảm động, liền chạy tới để bảo vệ ông ấy!

“Cái này…” Người ghi chép hơi do dự: "Cô thật sự là Thủy Lang sao? Đưa thẻ công tác của cô cho tôi xem.”

Thủy Lang lấy thẻ công tác từ trong túi xách ra, đưa cho cô ấy.

“Quả thật là cô.” Người ghi chép suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nếu cô thật sự muốn vào, thì vào chờ trong đó đi, nhưng cục trưởng không biết khi nào mới đến đâu.”

“Cảm ơn đồng chí.”

Thủy Lang tìm được văn phòng của cục trưởng Bạch, quả thật ông ấy là ông anh cả trong giới, văn phòng lớn gấp đôi so với của cục trưởng Chu, một bộ ghế da đen, khí thế bao trùm, bàn trà ở giữa còn to hơn giường của Đại Nha và Nhị Nha, phủ một lớp kính thủy tinh có màu xanh, trên đó là một dãy cốc sứ trắng, mỗi chiếc cốc là của một người đàn ông trung niên, ai cũng trông có vẻ không dễ chọc.

Nếu những cán bộ trong cuộc họp của Cục Quản lý Nhà ở hôm trước giống như cá nóc thì hôm nay nhóm đàn ông này giống như những con sư tử nổi giận.

Dù sao thì những người cá nóc ấy, ngoài việc cạnh tranh, nếu khu Bình An thực sự được cải tạo thì họ cũng coi như những người hưởng lợi.

Quốc gia hiện tại chỉ có ngần ấy chỉ tiêu vật liệu xây dựng, cô báo bao nhiêu, không phải là cấp thêm, mà là từ chỉ tiêu xây dựng của Cục Xây dựng đã có được phân bổ cho Cục Quản lý Nhà ở.

Nếu khu Bình An thử nghiệm thành công, chỉ tiêu chuyên biệt cho cải tạo cũ sẽ chính thức được thiết lập. Sau này, các khu vực cải tạo cũ khác sẽ giống như khu Phúc Mậu, Cục Xây dựng sẽ phải phân bổ chỉ tiêu vật liệu xây dựng cho Cục Quản lý Nhà ở, toàn bộ việc cải tạo sẽ do Cục Quản lý Nhà ở tự chịu trách nhiệm, không còn liên quan đến Cục Xây dựng nữa.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 363: Chương 363



Vì vậy, đối với những ông lớn trong Cục Xây dựng, đây chính là việc cắt đi tim gan họ, tước đoạt đi thịt của họ, đúng nghĩa là bánh ngọt bị người khác cướp mất.

Người làm việc này chính là Thủy Lang.

Lần trước, khi cục trưởng Cục Quản lý Nhà ở khu của họ thất bại thảm hại tại Cục Quản lý Nhà ở Phúc Mậu, nhân vật quan trọng chính là cục trưởng Bạch đột ngột quay lại ủng hộ đối phương.

Cùng thuộc Cục Xây dựng nhưng cục trưởng Bạch không những không đứng cùng phe với họ, mà còn ủng hộ việc thúc đẩy sự thành công của dự án trong cuộc họp. Tất nhiên, họ sẽ đến đây để gây phiền phức cho ông ấy.

Thực tế, mục đích thật sự của họ vẫn là tìm mọi cách ngăn chặn sự thành công của thử nghiệm tại Phương An, bảo vệ vị thế anh cả của Cục Xây dựng.

Thủy Lang bước vào văn phòng, một nhóm ông lớn với ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm về phía cô.

Có hai người, từ ánh mắt là rõ ràng họ đã chuẩn bị sẵn sàng để nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy cô là một cô gái nhỏ, họ lập tức ngẩn ra, sắc mặt càng trở nên khó coi, sự kiên nhẫn dường như sắp cạn kiệt.

“Khi nào thì cục trưởng Bạch đi làm?”

Giọng điệu rất nặng, tức giận rất rõ ràng.

Thủy Lang đi tới, ngồi xuống ghế sofa trống: "Không biết.”

Cô ngồi xuống khiến nhóm ông lớn ngẩn người.

“Không biết?” Một người đàn ông có mái tóc đen dài, không chải tóc ngược mà chia theo kiểu ba bảy, kiềm chế cơn giận nói: "Cục trưởng của các cô thường đi làm mấy giờ?”

“Cục trưởng của chúng tôi à?”

“Đúng!”

Thủy Lang suy nghĩ một chút: "À, thật ra không biết, có lúc thấy, có lúc không, cụ thể mấy giờ đi làm thì thật sự không rõ.”

“Có lúc thấy, có lúc không thấy?” Người đàn ông tóc dài nhíu mày đến mức có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con ruồi, khí thế mạnh mẽ: "Câu này là sao, cục trưởng các cô mỗi ngày không đi làm đúng giờ sao?”

Thủy Lang lắc đầu: “Không phải vậy.”

Người đàn ông nóng tính, tóc cạo trọc và đeo kính đen, kiểu của ông trùm đen chính hiệu. Nếu không phải vì người trước mặt là một cô gái nhỏ, anh ta đã đập bàn từ lâu rồi: "Đừng có mà vờ vĩnh ở đây!”

Thủy Lang cầm tách trà mà Người đàn ông nóng tính để không đụng vào, thổi nhẹ vào lá trà, từ từ uống một ngụm. Nhìn đám ông lớn trước mặt, m.á.u trên trán họ như muốn bộc phát nhưng cô vẫn từ từ uống trà, tiếp tục nói: “Chủ yếu là vì tôi không đi làm đúng giờ, nên thật sự không biết cục trưởng của chúng tôi có đi làm đúng giờ không.”

“……”

Văn phòng chìm trong im lặng.

Những ông lớn nhìn chằm chằm Thủy Lang nhấp từng ngụm trà.

Cô không đi làm đúng giờ?

Họ đều đến làm đúng giờ mỗi ngày.

Cô là ai vậy?

Người đàn ông nóng tính nhìn vào tách trà của mình, dừng lại rất lâu, rồi phá vỡ sự im lặng: "Cô là ai?”

Cả nhóm nhìn Thủy Lang với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Vừa nãy họ còn tưởng cô chỉ là thư ký nhỏ.

Nhưng nhìn vào khí chất, dáng vẻ, và giọng điệu của cô, thậm chí còn tựa như cục trưởng Bạch trở lại văn phòng của mình.

Không lẽ cục trưởng Bạch bị cách chức rồi?

Thay thế bằng một cô gái nhỏ, trực tiếp thăng chức thành cục trưởng?

Chắc hẳn là để khiến nhóm ông lớn này không thể nổi giận?

“Tôi à?” Thủy Lang đặt tách trà xuống, mỉm cười nói: “Tôi là một nhân viên mới, tuy đã có biên chế chính thức nhưng vẫn đang trong tháng thực tập đầu tiên.”

“……”

Văn phòng lại chìm trong im lặng.

Cả nhóm đàn ông đã đi qua bao sóng gió, nhìn thấy đủ thứ, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống như thế này.

Thật đúng là "dê non không sợ hổ"!

Nhưng đó chỉ là "dê non" thôi, nếu làm việc thêm nửa năm nữa, cô làm sao có thể dũng cảm như vậy?

Nhìn Thủy Lang, các ông lớn ngồi đó bỗng nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ của mình.

Ai mà không từng là một "dê non" trong quá khứ?

“Đột nhiên tôi nhớ lại ngày xưa.” Người anh lớn mập mạp chỉ vào người đàn ông nóng tính: "Ngày xưa công viên Phúc Giao còn bị mấy người Tây giữ, ghi rõ chỉ có Tây và chó mới được vào, công viên của nước mình, chó còn được vào mà chúng ta không được, đó là một sự nhục nhã lớn, không phục thì lao vào đánh mấy tên Tây, đánh đến đầu họ chảy máu, rồi cũng vào đồn ngồi. Đúng không?”

Người đàn ông nóng tính hơn năm mươi tuổi, đột nhiên nở nụ cười mang nét thanh niên: "Đúng thế, ra ngoài xong, tôi lập tức đi tìm bọn họ, họ bị tôi đánh sợ rồi, không dám cản tôi nữa, vào công viên Phúc Giao tôi muốn vào lúc nào thì vào.”

“Có chuyện này sao?” Người đàn ông tóc dài ngạc nhiên nhìn anh chàng nóng tính: "Không trách được mỗi lần xây dựng công viên, anh đều phải nghĩ đến việc đấu thầu, thì ra từ nhỏ anh đã thích đi công viên.”

Người đàn ông nóng tính: “……”

“Lão Bì, không cần phải lúc nào cũng nói chuyện đầy ẩn ý thế chứ.”

“Làm gì có chuyện nói chuyện đầy ẩn ý.” Người đàn ông mặt vuông không lên tiếng bỗng mở miệng: "Các anh đúng là dựa vào kinh nghiệm, tay đã vươn ra những khu vực khác, đó là sự thật.”

“Lão Viên, anh nói vậy không đúng rồi.” Người đàn ông mập mạp lên tiếng: “Đó là Cục Xây dựng chỉ định lão Bảo đi giúp lão Bì mở rộng khu vườn, chuyện này nếu có chuyện, phải trách Cục Xây dựng, đừng có mà tự chia rẽ nội bộ.”

“Chia rẽ nội bộ?” Người đàn ông tóc dài cười: "Từ khi nào mà chúng ta trở thành nội bộ rồi?”

“Anh nói vậy còn chẳng thú vị gì.” Người đàn ông nóng tính chỉ vào bàn làm việc của cục trưởng Bạch: "Hôm nay chúng ta cùng nhau đến tìm lão Bạch để hủy bỏ chỉ tiêu vật liệu xây dựng của Cục Quản lý Nhà ở, nói là không tính toán chuyện cũ, hợp sức lại, mà vừa gặp nhau đã cãi nhau rồi!”

“May mà lão Bạch không có ở đây, không thì chắc chắn sẽ cười đến rụng răng mất.” Người đàn ông mập mạp cầm tách trà lên uống.

“Còn không phải hai người các anh nhớ lại chuyện xưa sao.” Người đàn ông tóc dài cũng cầm tách trà lên: "Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Người đàn ông nóng tính vừa định nâng tách trà lên nhưng phát hiện trà đã hết, nghe thấy câu này, lập tức quay đầu nhìn Thủy Lang: "Cô…”

Thủy Lang vỗ vỗ bụng, đặt cốc chỉ còn lại lá trà xuống bàn: "Cuối cùng cũng hết khát rồi, các vị cục trưởng là đến từ khu nào?”

Không ai trả lời, tất cả đều nhíu mày nhìn cô.

“Quái lạ.”

Người đàn ông nóng tính nhìn sang anh chàng béo: "Sao tôi cảm thấy có gì đó kỳ quái?”

Người đàn ông béo nhướn mày, vô thức gật đầu, lúc nãy không biết sao mà câu chuyện bị dẫn đi xa, suýt chút nữa là nội bộ xảy ra mâu thuẫn.

Hình như không phải suýt nữa, mà thực sự đã xảy ra rồi!

“Vừa nãy có phải chúng ta đang nói về chuyện cục trưởng Bạch mấy giờ đi làm không?”

“Đúng rồi.” Người đàn ông nóng tính nhìn Thủy Lang: "Cô là ai? Đến đây tiếp đón chúng tôi à?”

Thủy Lang tiếc nuối nhìn chiếc cốc trà: "Trà hết rồi.”

Người đàn ông nóng tính: “?”

Hoang mang quay đầu nhìn những người khác.

Cô đang ám chỉ bảo ông ta đi lấy trà sao?

Thủy Lang không nói gì, văn phòng lại lặng ngắt không một tiếng động.

“Anh đổ trà cho cô ấy đi.” Người đàn ông tóc dài thúc giục: "Cuối cùng cũng có người đến rồi, nhanh chóng hỏi cho ra cục trưởng Bạch ở đâu, nếu không chúng ta sẽ phải ngồi đây suốt.”

Người đàn ông nóng tính: “……”

Mẹ kiếp, sao ông không đổ trà đi?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 364: Chương 364



Cả nhóm ông lớn đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông nóng tính, như thể hôm nay thành bại đều nằm ở việc cậu ta có đổ trà hay không.

Người đàn ông nóng tính tiếp tục ngồi, vừa mới ngồi xuống ba giây, lại không chịu nổi nữa, đứng dậy cầm ấm nước nóng, mở nút chai, rót trà vào cốc của Thủy Lang.

Rót được một nửa, ông ta mới nhớ ra, đây là cốc của chính mình!

Không biết từ khi nào Thủy Lang đã lấy mất cốc của ông ta, uống sạch rồi, giờ ông ta còn phải giống như thư ký mà tiếp tục rót trà cho cô!

Mẹ kiếp!

“Nói đi! Khi nào cục trưởng Bạch đến?”

“Giờ thì không phải lo sẽ bị khát nữa rồi.” Thủy Lang khen ngợi nhìn người đang rót trà.

Người đàn ông nóng tính, mạch m.á.u trên trán giật giật, con dê non, cô đang khen ai vậy??

Có biết quy tắc tôn ti không đấy!

“Nói đi!”

“Tôi không biết.” Thủy Lang giơ tay lên: "Tôi vừa mới nói là không biết rồi, sao mọi người cứ hỏi tôi mãi vậy.”

Tiếng thở dài lại vang lên.

Cả đám ông lớn mặt mày nhăn lại, quay lại cái dáng vẻ giận dữ như lúc Thủy Lang mới bước vào văn phòng.

“Vậy, cô là ai!” Người đàn ông nóng tính đập bàn đứng dậy, làm đổ một nửa tách trà trắng mà mình vừa rót: "Còn ở đây mà lừa gạt, có tin tôi ném cô ra ngoài cửa sổ không?”

Thủy Lang quay lại nhìn cửa sổ: "Đây là tầng ba, nếu ném xuống có phải sẽ trải nghiệm được cảm giác bay không?”

Người đàn ông nóng tính trừng mắt, tức đến mức môi mím chặt, tay chỉ vào Thủy Lang, ngón tay run rẩy: "Cô…”

Cái gì thế này, thế hệ trẻ bây giờ sao lại như vậy!

Nghe thấy lời đe dọa như thế không những không sợ, mà còn tỏ ra thích thú???

Người đàn ông nóng tính tháo áo khoác ra, xắn tay áo lên: "Cô thật sự nghĩ tôi không thể động tay động chân à, muốn bay à? Đến đây, tôi cho cô bay luôn!”

“Lão Bào!” Người đàn ông mập mạp vội vàng đứng dậy ngăn ông ta lại: "Anh làm gì vậy? Sao không kiềm chế được tính nóng như thế, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, ông định làm gì?”

“Làm sao mà dễ bị kích động như vậy!” Người đàn ông tóc dài lắc đầu thở dài, lập tức làm người đàn ông nóng tính càng thêm tức giận, giãy giụa muốn cho Thủy Lang “trải nghiệm cảm giác bay”.

Người đàn ông tóc dài nhìn Thủy Lang đang ngẩn người: "Sợ rồi phải không? Mau đi mời cục trưởng Bạch đến cứu cô, ông ấy mà đến thì có thể ném cô xuống đó thật đó!”

“Sợ?” Thủy Lang nhìn người đàn ông nóng tính, đột nhiên cười: "Ông ấy dễ thương như vậy, sao tôi phải sợ chứ?”

“!!!”

Người đàn ông hói đầu đang ngăn cản người đàn ông nóng tính, quay đầu sang, cổ cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Thủy Lang.

Người đàn ông nóng tính ngay lập tức như bị bóp cổ, toàn thân như dính vào vai của người đàn ông hói đầu, đôi mắt mở trừng, ngẩn ra nhìn Thủy Lang.

Người đàn ông tóc dài vừa khuyên Thủy Lang, vì câu hỏi là do ông ta đưa ra, và Thủy Lang cũng trả lời anh ta, đối diện với cú sốc mạnh, ông ta cũng ngây ngẩn nhìn Thủy Lang, tách trà trên tay nghiêng đi, nước tràn ra ngoài, giày da ướt sũng, nhưng không có phản ứng.

Những người còn lại, ngoài sự ngẩn ngơ và ngạc nhiên, đều bất động, từ từ, ánh mắt của họ lại dần dần lộ ra sự kính phục!

Ngày xưa họ, dù là những chú bò con mới sinh, chỉ có dũng cảm, chứ chưa bao giờ có sự bình tĩnh và tự tin như vậy, chỉ một câu nói mà có thể làm người ta sững sờ, không biết phải làm gì!

Người đàn ông nóng tính ngơ ngác nhìn Thủy Lang, sau đó lại ngơ ngác nhìn anh chàng béo: "Tôi… dễ thương?”

Ông ta sống bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy...

Người đàn ông mập mạp tiếp tục quay đầu với cổ cứng đờ, nhìn người đàn ông nóng tính, sau đó không dám nhìn thẳng vào nữa.

Ông ta bị mù rồi!

Nhưng chắc chắn cô gái này không mù!

Trước mặt cái vẻ mặt đáng sợ hơn cả hai người thần chết, mà lại có thể nói ra hai từ “dễ thương” sao!

Bây giờ thẩm mỹ của giới trẻ thật sự có vấn đề lớn rồi!

“Xin hỏi, ngài là người phương nào?” Người đàn ông tóc dài giơ nắm đ.ấ.m về phía Thủy Lang: "Tôi nguyện bái phục, thật sự rất kính nể, nhiều bạn bè là nhiều cơ hội, tôi là Cục trưởng Cục Xây dựng Khu An Định, Bùi Lập Phong.”

“Quả là một thế hệ giỏi hơn thế hệ trước.” Người đàn ông mặt vuông thở dài, rồi nhìn Thủy Lang với vẻ ngưỡng mộ: "Cô gái này, sau này chắc chắn không phải người đơn giản, tôi là Cục trưởng Cục Xây dựng Khu Phố Giang, Viên Tế Hương, cô cũng là đồng nghiệp của chúng tôi à? Cô làm ở vị trí nào?”

Các cục trưởng khu vực khác nhìn thấy mấy vị cục trưởng trước mặt đã bị Thủy Lang chi phối, không khỏi thốt lên:

“Cô gái này dù còn trẻ nhưng đã có phong thái của một vị tướng, không phải người đơn giản, gia đình bình thường không thể nuôi dạy ra cô ấy đâu.”

“Lúc tôi ở độ tuổi của cô ấy, nói gì đến việc vào phòng làm việc của cục trưởng, ngay cả vào phòng làm việc của trưởng phòng mà chân tay tôi cũng run lẩy bẩy.”

“Cô này chắc là người kế thừa của Cục trưởng Bạch phải không?”

“Cảm giác tôi cũng nghĩ vậy, mới chỉ là con bò con mà đã có thể so với Lão Bạch, Cục Xây dựng Phúc Mậu sau này chắc chắn vẫn sẽ là ông lớn trong giới chúng ta.”

“Có một số người có tài năng bẩm sinh, nhìn cô gái này, tôi mới biết được, không phải cứ già là giỏi, chẳng qua là cô ấy thật sự quá tài giỏi!”

Thủy Lang nghe xong, nhìn về phía anh chàng mặt vuông, cười nói: “Có thể coi là đồng nghiệp, tôi là nhân viên trao đổi nhà của Cục Quản lý Nhà ở Phú Mậu, Thủy Lang.”

Người đàn ông mặt vuông ngạc nhiên: "Cô là nhân viên Cục Quản lý Nhà ở, không phải Cục Xây dựng…”

Chưa kịp nói hết câu, người đàn ông tóc dài đứng bật dậy, kêu lên: “Thủy Lang?!”

Câu nói này giống như ném một quả b.o.m lớn vào phòng làm việc của Cục trưởng Bạch, lập tức phát nổ!

Những người đang mỉm cười, thể hiện sự ngưỡng mộ và tỏ vẻ thân thiện, tất cả đều bị sốc, mặt mày thất thần, mắt đơ ra, toàn thân ngẩn ngơ.

Họ không kịp phản ứng, đầu tóc còn như bị nổ cháy, vừa mới hồi phục một chút đã muốn tát vào mặt mình!

Thủy Lang!

Cô chính là người đã khiến họ đau đầu, căm giận mắng chửi, kẻ chủ trương cải cách chính sách thay đổi cũ mới mà họ suốt mấy ngày qua luôn trong cơn ác mộng?

Cô lại dám xuất hiện trước mặt họ!

Mà quan trọng là cô còn làm họ suýt chút nữa xảy ra xích mích, lừa gạt họ suốt thời gian qua!

Hơn nữa, họ còn phục vụ cô ấy trà nước!!!

Người đàn ông nóng tính vừa mới phục hồi lại một chút, lại bị sốc thêm lần nữa.

Văn phòng lại rơi vào im lặng, yên tĩnh đến mức còn hơn cả phòng lưu xác.

Bất ngờ, người đàn ông mập mạp không còn ngăn cản người đàn ông nóng tính nữa, mà cũng bắt đầu tháo áo khoác ra, xắn tay áo lên, quay trái quay phải tìm kiếm đồ đạc.

Ông ta nhìn thấy cây chổi sau cửa, bước tới, nhặt cây chổi lên, chỉ vào Thủy Lang, miệng mở ra nhưng tức giận đến mức không thể thốt ra lời!

Cơn giận càng tăng lên, ông ta giơ chổi lên, lao về phía Thủy Lang.

“Cái quái gì thế?”

Người đàn ông nóng tính đột nhiên phản ứng lại, chỉ tay về phía Thủy Lang: "Cô chính là Thủy Lang!!”

Ngay sau đó, phía sau truyền đến một tiếng “bốp” vang dội.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 365: Chương 365



Nhìn lại, thì ra vừa nãy ông ta nâng tay lên vô tình làm đổ cây chổi trong tay Cục trưởng Hầu, cây chổi đã đập thẳng vào mặt của chính Cục trưởng Hầu.

Người đàn ông mập mạp cúi người, che mắt suýt bị cây chổi đ.â.m mù, cuối cùng mới có thể phát ra tiếng: "Cái quái gì vậy!"

Mọi người vì sự náo loạn bất ngờ này mà tỉnh lại.

"Ôi!" Thủy Lang nghiêng đầu nhìn anh ta: "Sao lại nội bộ đấu đá vậy?"

Người đàn ông béo: "..."

Người đàn ông nóng tính: "..."

Các ông không có chút nhận thức gì sao? Còn phải hỏi nữa à?

"Cục trưởng Hầu, ông không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!"

Nhìn thấy hai người đàn ông này đã mất khí thế, người đàn ông tóc dài sửa lại cốc trà đã cạn, mạnh tay đập xuống bàn trà, chỉ tay vào Thủy Lang với ánh mắt giận dữ, quát: "Cô..."

"Ê, ai vừa tè ra vậy?"

Thủy Lang đột nhiên kêu lên, cắt ngang lời Cục trưởng Bùi.

Từ "tè" ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả người đàn ông mập mạp đang che mặt kêu đau cũng lập tức bỏ tay ra nhìn về phía đó.

Trên sàn là một vũng nước màu vàng xanh, chảy dài về phía cửa sổ.

Mọi người nhìn theo vệt nước và quay lại nhìn vũng nước, rồi nhìn lên Cục trưởng Bùi, Cục trưởng Cục Xây dựng An Định, Bùi Lập Phong, với đôi giày vải ướt, quần bị ướt, nhìn lên trên...

Người đàn ông tóc dài: "..."

Ngay lập tức, ông ta khép chặt hai chân, che kín nửa người dưới, mặt đỏ bừng.

"Không phải! Tôi không có!"

Mọi người vẫn đang nhìn kỹ.

"Các người mù à? Đó là trà!! Đừng có nhìn nữa!!"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: "Thật là xấu hổ quá."

Mọi người ban đầu định không nhìn nữa nhưng khi nghe thấy câu này, quay lại nhìn thấy Cục trưởng Bùi, lập tức cảm giác như bị một tia sét đánh thẳng vào đầu.

Cục trưởng Bùi đang ngồi nửa mông, hai tay che vùng kín, mái tóc dài bay lên vì gió ngoài cửa sổ, để lộ khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua.

Thủy Lang vỗ tay thán phục: "Bùi Lệ Liên·Monroe!"

"!!!"

Các cục trưởng giật mình, suýt nữa muốn tự móc mắt mình ra!

Tiếp theo, mọi người nhìn chằm chằm vào Cục trưởng Bùi, thấy ông ta liên tục mở miệng, nhưng ai cũng cảm nhận được rằng ông ấy đang chất chứa một nghìn câu chửi bới, một nghìn tấn cơn thịnh nộ, nhưng vì giận quá mức, đôi môi ông ta run rẩy, giống như Cục trưởng Hầu lúc nãy, không thể phát ra một từ nào.

Một lúc lâu sau, Cục trưởng Bùi, trong cơn giận dữ, dùng chiêu "sư hống công" (gầm lên như sư tử) tấn công về phía Thủy Lang, quát: "Im miệng!!!"

Cả đời ông ta đã trải qua bao sóng gió, vượt qua mọi khó khăn để trở thành Cục trưởng Cục Xây dựng của khu vực lớn, quá trình ấy đầy thử thách, gian khổ nhưng bất kể gặp chuyện gì, ông ta đều có thể xử lý một cách bình tĩnh ngay cả khi tức giận, đó cũng là một chiến thuật của ông ta.

Chưa bao giờ bị ai làm cho mất hết lý trí chỉ trong hai câu nói, khiến ông ta không thể kiểm soát bản thân, vươn tay ra như muốn bóp cổ người khác, lao vào Thủy Lang.

"Tôi sẽ g.i.ế.c cô!!!"

Thủy Lang: "Cục trưởng Bùi Monroe, nếu ông làm vậy thì không còn hấp dẫn nữa đâu nhé!"

"Ông Bùi, ông làm gì vậy!"

Cuối cùng, Cục trưởng Bạch đã xuất hiện đúng lúc, chặn lại tình huống căng thẳng này.

Một nhóm người vội vàng quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Cục trưởng Bạch, từng người một đứng bật dậy, trừng mắt giận dữ nhìn ông ấy, bao nhiêu tức giận tích tụ từ nãy giờ đều muốn bùng phát.

Đột nhiên, Thủy Lang từ ghế sofa đơn trượt xuống đất, ôm ngực, sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ:

“Cục trưởng Bạch… mau báo cảnh sát… có người muốn g.i.ế.c tôi!”

Người đàn ông tóc dài: “!!!”

Người đàn ông nóng tính: “!!!”

Người đàn ông mập mạp: “!!!”

Các cục trưởng khác: “!!!”

Khoan, lúc nãy cô đâu có như thế này?!

Cục trưởng Bạch lập tức thay đổi sắc mặt, nheo mắt nhìn chằm chằm Cục trưởng Bùi:

“Lão Bùi! Là ông sao?”

Cục trưởng Bùi vẫn còn đang giơ hai tay trong tư thế sắp bóp cổ người khác, sắc mặt lập tức biến đổi:

“Tôi không có! Tôi không chạm vào cô ta! Không phải tôi đẩy cô ta ngã xuống đất!”

“Không phải ông đẩy thì cũng là ông dọa cô ấy sợ đến mức té ngã!” Cục trưởng Bạch chỉ thẳng vào mặt Cục trưởng Bùi, sau đó lại chỉ vào tay ông ta:

“Lão Bùi, tôi thật không ngờ ông lại làm ra chuyện độc ác như vậy! Cô ấy còn chưa lớn bằng con ông nữa đấy!”

Cục trưởng Bùi nhìn xuống hai tay mình, lập tức rụt tay ra sau lưng.

Rồi ông ta lại nhìn xuống Thủy Lang đang ngã dưới đất, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tái nhợt, mặt không còn chút huyết sắc, trán đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thế nào cũng thấy giống bị dọa đến mức hoảng loạn.

Chẳng lẽ dáng vẻ của ông ta lúc nãy thực sự đáng sợ đến vậy sao?

Thủy Lang run rẩy chỉ vào điện thoại bàn trên bàn làm việc:

“Mau báo cảnh sát… Không chỉ có một người muốn g.i.ế.c tôi, người này, người này và cả người này nữa… tất cả bọn họ đều muốn g.i.ế.c tôi!”

Ngoài Cục trưởng Bùi, những người bị chỉ mặt gọi tên, người đàn ông nóng tính và người đàn ông mập mạp, đều rùng mình một cái, vội vàng xua tay phủ nhận:

“Tôi… tôi không có! Tôi chỉ lấy chổi dọa cô ta một chút thôi!”

“Tôi cũng không có! Chính cô ta nói muốn bay, tôi chỉ bảo cô ta trải nghiệm cảm giác bay thôi!”

“Còn dám nhắc đến ‘bay’ sao?!” Cục trưởng Bạch trừng mắt giận dữ: “Lão Bào, lão Hầu, tôi thật không ngờ các ông vì một ít chỉ tiêu vật liệu xây dựng mà muốn g.i.ế.c người diệt khẩu!”

“Lão Bạch, ông đừng có nói bừa!” Cục trưởng Bào hoảng hốt, chỉ vào Thủy Lang:

“Cô gái này nhìn thì giống trẻ con nhưng thật ra cô ta không phải trẻ con đâu! Lúc nãy cô ta cũng không hề sợ hãi! Tôi bảo sẽ ném cô ta xuống, vậy mà cô ta chẳng sợ tí nào, còn nói tôi dễ thương! Rõ ràng là cô ta thấy ông đến nên mới giả vờ thôi!”

Cục trưởng Hầu và Cục trưởng Bùi lập tức gật đầu lia lịa, đồng thanh nói:

“Đúng! Cô ta đang giả vờ!”

“Giả vờ? Các ông nói mà không thấy xấu hổ sao?!” Cục trưởng Bạch chỉ vào Thủy Lang, người trông như sắp kiệt sức:

“Nhìn sắc mặt này đi! Nhìn mồ hôi lạnh này! Nhìn ánh mắt này! Đây đều là phản ứng đang sợ hãi! Các ông giả vờ thử xem? Các ông có giả được không?!”

Ba vị cục trưởng nhìn sắc mặt Thủy Lang, quả thật càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng ngày càng nhiều.

Kiểm soát ánh mắt có thể giả vờ nhưng không ai có thể kiểm soát mồ hôi lạnh và sắc mặt. Đây rõ ràng là phản ứng của một người bị dọa đến phát hoảng.

Ba người nhìn nhau.

Sau đó, Cục trưởng Hầu và Cục trưởng Bào đồng loạt chỉ sang Cục trưởng Bùi:

“Là tại ông dọa cô ta sợ c.h.ế.t khiếp!”

Mắt Cục trưởng Bùi vốn đã đầy tia m.á.u vì bị Thủy Lang làm cho tức giận, bây giờ lại bị hai người kia đột nhiên chỉ tay đổ lỗi, gân m.á.u càng giật giật thêm mấy đường:

“Nói bậy! Tôi còn chưa đụng vào cô ta! Rõ ràng là bị hai ông huơ tay múa chân dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp!”

“Chúng tôi cũng đâu có đụng vào cô ta!” Cục trưởng Hầu chỉ vào Cục trưởng Phó: "Ông thử lấy gương ra mà xem, chính ông cũng tự dọa mình sợ đấy! Vừa rồi ông đứng gần con bé nhất, hơn nữa, ông mới là người vung tay múa chân. Ai cũng thấy, ông thực sự muốn g.i.ế.c cô ta!”

“Đúng vậy!” Cục trưởng Bào lập tức tiếp lời: “Vừa nãy ông còn hét lên ‘Tao g.i.ế.c mày!’ Rất có thể người bên ngoài cũng nghe thấy rồi.”

Cục trưởng Phó cuống đến nỗi muốn mọc thêm trăm cái miệng để biện bạch. Ông ta vô thức quay sang nhìn đồng minh của mình – Cục trưởng Bành.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 366: Chương 366



Người đàn ông mặt vuông lắc đầu thở dài. Thật lòng mà nói, vừa rồi ngay cả ông ta cũng bị dọa sững sờ, huống hồ là một cô gái nhỏ: “Giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng dỗ dành cô ấy.”

Ba cục trưởng bừng tỉnh ngộ, đúng rồi! Đây mới là chuyện quan trọng!

Họ lập tức quay đầu nhìn về phía Thủy Lang rồi đứng sững tại chỗ.

Trống không, người đâu mất rồi?!

Bỗng nhiên, từ phía bàn làm việc vang lên một giọng nói yếu ớt:

“Alo, cảnh sát phải không? Có người muốn g.i.ế.c tôi, đây là văn phòng của Cục trưởng Bạch, Cục Xây dựng Phục Mậu…”

Ba cục trưởng lập tức hồn vía bay mất, lao tới hét lên: “Không!!!”

Nhưng đã quá muộn.

“Cạch.” Cuộc gọi đã hoàn tất, điện thoại bị dập xuống.

Cả phòng chìm trong im lặng.

Ba cục trưởng mặt không còn chút máu, môi tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn Thủy Lang đang ngồi vững vàng trên chiếc ghế sau bàn làm việc.

Trong đầu họ chỉ hiện lên hai chữ:

Xong rồi!

Sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều trở nên kinh hoàng. Không ai ngờ mọi chuyện lại rẽ sang hướng này.

Ba cục trưởng của Cục Xây dựng… sắp bị bắt!

Tội danh: Mưu sát bất thành!

“Không phải vậy đâu! Thật sự không phải vậy!” Cục trưởng Phó sụp xuống bên bàn làm việc, nhìn Thủy Lang, mồ hôi chảy ròng ròng, run rẩy giải thích:

“Cô gái nhỏ, đồng chí nhỏ, sao tôi có thể g.i.ế.c cô được chứ> Như Cục trưởng Bạch nói, cô còn nhỏ hơn con tôi mà! Tôi chỉ… tôi thực sự chỉ đùa một chút thôi! Thật đấy!”

“Tôi cũng vậy!” Cục trưởng Bào run rẩy. Không chỉ đối mặt với nguy cơ ngồi tù, mà còn có rất nhiều dự án lớn chờ xử lý, vô số người đang muốn tranh giành vị trí của họ. Nếu thực sự dính phải tội danh này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi: "Đồng chí Thủy Lang, hôm nay là tôi sai! Tôi thái độ không tốt! Thật sự xin lỗi! Tôi không hề có ý đó!”

“Đúng, đúng vậy!” Cục trưởng Hầu định vòng ra sau bàn làm việc nhưng thấy Thủy Lang co vai lại, ông ta lập tức dừng bước, lúng túng nói:

“Tôi chỉ… chỉ là đợi quá lâu, thấy văn phòng Cục trưởng Bạch có bụi nên định quét dọn chút thôi! Không có ý gì khác! Thật đấy!”

Thủy Lang ôm ngực, lắc đầu: "Các ông vừa rồi đúng là muốn g.i.ế.c tôi. Cứ giải thích với cảnh sát đi.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào nữa.

Ba cục trưởng vừa nghe đến cảnh sát, lập tức toát mồ hôi hột, quay sang cầu cứu nhóm người phía sau:

“Các anh đều là người ngoài cuộc, giúp chúng tôi nói vài lời đi!”

Hai cục trưởng đột nhiên đứng dậy:

“Còn nhiều dự án phải xử lý, chúng tôi xin phép đi trước.”

Ngay sau đó, vài người khác cũng đứng lên.

“Đúng vậy, còn phải bàn chuyện cải tạo nhà ở với Cục Quản lý nhà đất nữa.”

“Tôi còn phải lên thành phố họp, cần chuẩn bị tài liệu.”

Ba cục trưởng trừng mắt nhìn, không ngờ đám người này lại tháo chạy vào lúc quan trọng thế này!

“Không ai được đi cả.”

Giọng nói của Thủy Lang bất ngờ vang lên.

“Họ là chủ mưu, còn các ông là đồng phạm.”

Nghe xong những lời này, khóe miệng của cục trưởng Bạch, người vốn đang nghiêm mặt tức giận, khẽ giật giật.

Mọi người trong phòng lập tức câm nín, không dám động đậy, trên mặt tràn đầy hối hận. Sau đó, từng ánh mắt trách móc lần lượt hướng về ba vị cục trưởng còn lại.

"Lớn tuổi thế này rồi mà lại không thể thắng nổi một đứa trẻ, còn muốn ra tay với cô ta."

"Các ông coi cô ta là con cháu nhà mình chắc? Nói đánh là đánh, bây giờ thì hay rồi, lát nữa còn chưa biết sẽ ra sao đâu."

"Mưu sát bất thành thường bị xử lý thế nào nhỉ? Ngồi tù ở Tề Lam Kiều hay bị đưa xuống nông trường cải tạo?"

Ba vị cục trưởng run lên một cái, biết rằng đám người này không thể trông cậy được nữa, liền quay sang cục trưởng Bạch, cầu cứu: "Lão Bạch, cứu mạng!"

"Thật không biết nói các ông thế nào!"

Cục trưởng Bạch, người giờ đây đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, nhìn bọn họ với vẻ mặt hận sắt không thành thép:

"Chẳng qua chỉ là một chút chỉ tiêu vật liệu xây dựng, lại chỉ là thử nghiệm thôi. Cho dù có lấy được thì đã sao? Tôi đã nói rồi, chỉ là hai năm nay tạm thời phân bổ, cải cách sắp bắt đầu rồi, chỉ tiêu làm sao có thể bất biến được? Mấy người vì thế mà ôm hận, còn sinh lòng sát ý với một cô bé, đến mức khiến bản thân cũng rơi vào tình cảnh này sao?"

Không phải vậy!

Bọn họ không có!

Chỉ là bị cô ta chọc giận mà thôi!

Thế nhưng, vào lúc này không những không ai chịu đứng ra giúp họ giải thích, mà từng ánh mắt trách cứ vẫn không ngừng hướng về phía họ. Đến cả cục trưởng Bạch, nhân vật then chốt duy nhất còn chịu lên tiếng, cũng chỉ có thể nghe mà không giúp gì được, họ đành phải chấp nhận:

"Phải phải phải, là chúng tôi sai rồi! Cục trưởng Bạch, bây giờ đừng nói mấy chuyện này nữa, công an sắp đến rồi, mau nghĩ cách đi!"

Nếu là lúc bình thường, ba vị cục trưởng chắc chắn sẽ không bị dọa đến mức này.

Nhưng bọn họ… tuy không thực sự muốn g.i.ế.c người, nhưng đúng là có ý định ra tay.

Cục trưởng Bùi cảm thấy chột dạ nhất, đây là lần đầu tiên ông ta bị trêu đùa đến mức này. Vừa rồi, ông ta thực sự bị chọc giận đến mất lý trí. Ông ta cũng không dám chắc rằng nếu khi nãy không bị cắt ngang, liệu có thực sự làm tổn thương Thủy Lang hay không.

Với tình hình như vậy, nếu bị đưa đến đồn cảnh sát, ai biết sẽ bị thẩm vấn ra sao?

"Chuyện các ông làm, tôi có thể làm gì đây?" Cục trưởng Bạch tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi bất ngờ tung ra một đòn chí mạng: "Tôi cũng vừa mới đến nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy lão Bùi hét lên Tôi g.i.ế.c cô!!' Kèm theo cái bộ dạng ấy, đúng là trông như muốn g.i.ế.c người thật."

Cục trưởng Bùi: "……"

Hai cục trưởng còn lại sốt ruột đến mức muốn phát điên: "Lão Bạch! Chúng tôi thực sự không có mà!"

Cục trưởng Bạch thở dài: "Đều là anh em lâu năm cả, tôi cũng hiểu tính cách các ông. Dù có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay với một đứa trẻ."

"Đúng đúng đúng!"

"Phải phải phải!"

"Nhưng mà các ông đã dọa cô bé sợ đến mức này rồi." Cục trưởng Bạch quay đầu nhìn về phía Thủy Lang: "Bây giờ chỉ xem các ông định bồi thường thế nào để cô ấy nguôi giận thôi. Nếu cô ấy chịu bỏ qua thì mọi chuyện vẫn có thể thu xếp được."

"Bồi thường?" Cục trưởng Bùi vốn đã chột dạ, lập tức nói: "Cô muốn bồi thường gì tôi cũng đáp ứng! Quần áo, ăn uống, đi lại, cái gì cũng có thể. Nếu cần, tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn nữa!"

"Xe đạp, radio, máy may, mỹ phẩm, quần áo mới… những thứ này cô chắc chắn không thiếu rồi." Cục trưởng Bào lau mồ hôi trên trán: "Vậy thì… tivi! Phiếu mua tivi! Thế nào?"

Thủy Lang vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cục trưởng Hầu vắt óc suy nghĩ, nhưng mấy thứ kia đều không ổn… Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông ta: "Vật liệu xây dựng! Công nhân xây dựng!"

Thủy Lang chậm rãi mở mắt.

Ba vị cục trưởng lập tức vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng nói trúng trọng điểm rồi!

"Cô muốn bao nhiêu?" Cục trưởng Hầu vừa thốt ra liền có chút hối hận, nhưng cũng không còn cách nào khác. Ông ta biết Thủy Lang không phải người bình thường, mấy thứ tầm thường căn bản không thể khiến cô động lòng: "Chúng ta thuộc khu vực khác nhau, nhưng trước nay các cục xây dựng vẫn thường trao đổi, mượn vật liệu của nhau. Chúng tôi cũng có thể cho các cô mượn một ít vật liệu."

"Mượn?" Thủy Lang vừa thốt ra một chữ, liền có ý định nhắm mắt dưỡng thần.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 367: Chương 367



"Khoan đã!" Cục trưởng Bùi vội vàng gọi giật lại: "Lần này khu Bình An đang trong giai đoạn thử nghiệm, tình hình khá đặc biệt. Trong nội dung cuộc họp cũng đã đề cập, các cục xây dựng cần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phát triển. Chúng tôi có thể hỗ trợ một số vật liệu xây dựng cho khu Bình An."

"Có thể?" Thủy Lang lại định nhắm mắt.

"Trực tiếp cấp luôn!" Cục trưởng Bào nói nhanh như chớp: "Khu Bình An đang thực hiện một dự án chưa từng có tiền lệ, chúng ta nên dốc sức giúp đỡ. Đây cũng là phương châm công tác từ cấp trên. Kho vật liệu của chúng tôi vẫn còn một phần, có thể ưu tiên để khu Bình An sử dụng trước."

Thủy Lang chống tay lên ghế, ngồi thẳng dậy: "Các ông sẽ không nói suông đấy chứ? Định lén lút chiếm dụng tài sản quốc gia à?"

Ba vị cục trưởng lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Tội danh mưu sát chưa gỡ xuống được, giờ lại thêm tội biển thủ tài sản quốc gia nữa sao?!

"Không có! Thật sự không có!" Cục trưởng Bùi vội vàng giải thích: "Đây là kết quả cuộc họp cấp trên! Chính sách cải tạo khu Bình An được ủng hộ mạnh mẽ, các khu vực cần hỗ trợ lẫn nhau. Không tin cô cứ hỏi cục trưởng Bạch!"

Cục trưởng Bạch gật đầu: "Cấp trên đúng là rất ủng hộ. Nếu không, giữa bao nhiêu ý kiến phản đối, chỉ tiêu này đã không thể được phê duyệt nhanh như vậy."

Ba vị cục trưởng: "……"

Không bổ thêm một đao thì không chịu nổi à?

Không thấy là bọn tôi vừa dỗ dành xong sao?

Nếu cô ta lại nhắm mắt nữa thì phải làm sao đây?

Thủy Lang gõ nhẹ lên bàn: "Vậy theo phương châm công tác từ cấp trên, các ông có thể bồi thường cho khu Bình An bao nhiêu vật liệu xây dựng?"

"10 tấn xi măng, 10.000 viên gạch!" Cục trưởng Bùi không dài dòng nữa, nói thẳng luôn: "Thêm nữa thì bên cục bất động sản sẽ lấy mạng tôi mất!"

"10.000 viên gạch, 10 khối cát!" Cục trưởng Bào tiếp lời: "Cô cũng biết khu chúng tôi nghèo, chỉ có thể lấy ra bấy nhiêu thôi, đây là đã vét từ kẽ răng rồi đấy."

Thủy Lang nhìn sang cục trưởng Hầu.

Cục trưởng Hầu cắn răng: "20 tấn đá dăm! Đúng lúc gần đây đang làm đường, Hoa Tế Lộ và khu Bình An là khu vực giáp ranh. Lần này sửa đường, cục chúng tôi và cục Phúc Mậu cùng chia sẻ tài nguyên, phối hợp phát triển, sẽ lát đường luôn vào bên trong khu Bình An."

"Tôi đến rồi."

Một giọng nói vang lên.

Chu Quang Hách đột nhiên dẫn theo vài cảnh sát bước vào văn phòng cục trưởng Bạch: "Ai là nghi phạm?"

Ba vị cục trưởng đồng loạt run lên, hoảng hốt nhìn về phía Thủy Lang, thấp thỏm chờ phản ứng của cô.

"Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, dù đã có biên chế chính thức nhưng vẫn đang trong tháng thử việc đầu tiên." Thủy Lang tựa lưng vào ghế làm việc: "Các vị đều là nhân vật lớn, chuyện vòng vo bên trong, tôi thật sự không hiểu. Dù sao tôi cũng không tham gia cuộc họp cấp trên, chẳng rõ phương châm công tác là gì. Cũng chẳng có văn bản cam kết nào, lỡ như các ông lợi dụng tôi không hiểu chuyện để hại tôi, hoặc hứa hẹn rồi lại lật lọng thì đúng là phiền phức. Thôi, tốt nhất các ông cứ đi theo cảnh sát đi."

"Tôi viết giấy cam kết!"

"Tôi viết thỏa thuận!"

"Chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nếu cô vẫn chưa yên tâm, chúng tôi sẽ ký thỏa thuận trước mặt cục trưởng Bạch. Cô cứ trực tiếp lấy số vật liệu xây dựng này từ cục của mình."

Cảnh sát đã đến, ba vị cục trưởng không còn dám nói nhảm, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề mà Thủy Lang muốn nghe.

Cục trưởng Bạch cố nhịn cười, đi vòng qua chỗ Thủy Lang, mở ngăn kéo lấy giấy thư và bút máy, đưa cho ba người, sau đó nhìn sang Chu Quang Hách: "Đồng chí cảnh sát, mời ngồi. Ở đây có chút hiểu lầm, cần làm rõ trước."

Thủy Lang đứng dậy đi về phía Chu Quang Hách: "Khát rồi nhỉ? Để tôi pha trà cho mọi người."

"Để tôi! Để tôi!" Cục trưởng Bào lập tức buông bút, nhanh chóng lấy mấy chén trà trước mặt ba vị cục trưởng, đặt trước mặt Chu Quang Hách và nhóm cảnh sát.

Lý Hoa gãi đầu, lẩm bẩm: "Chị dâu không phải làm việc ở cục quản lý nhà đất sao? Sao lại ở cục xây dựng mà trông cứ như nhà mình vậy?"

Chu Quang Hách cúi đầu cười, không uống trà mà nhìn sang Thủy Lang: "Chuyện gì thế?"

Giọng Thủy Lang không nhỏ: "Cụ thể thế nào thì xem biểu hiện của bọn họ. À đúng rồi, mấy người này đều có khả năng là đồng phạm, anh có thể tra hỏi kỹ hơn."

Tất cả mọi người: "!!!"

Không liên quan đến bọn tôi mà!!

Ba vị cục trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu ra sức viết cam kết.

"Chữ mà quá cẩu thả, tôi sẽ không nhận đâu."

Ba người lập tức chậm lại, cố gắng viết ngay ngắn, rõ ràng nhất có thể.

Khoảng năm phút sau, ba bản thỏa thuận cam kết được đặt vào tay Thủy Lang, cô liền đưa thẳng cho cục trưởng Bạch.

Cục trưởng Bạch gật đầu. Ba vị cục trưởng lập tức hồi hộp nhìn về phía Thủy Lang.

"Nếu vậy thì..." Thủy Lang nhìn sang Chu Quang Hách: "Làm phiền anh đưa họ đi lập hồ sơ nhé."

"Cái gì?"

Cục trưởng Bùi nhảy dựng lên: "Chúng tôi đã bồi thường rồi, hiểu lầm cũng được hóa giải rồi mà?!"

"Lập hồ sơ thôi, chứ có phải khởi tố đâu, ông căng thẳng cái gì?" Thủy Lang đặt tay lên ngực, ra vẻ yếu ớt: "Nhìn dáng vẻ mấy ông không cam tâm thế kia, khu Bình An còn chưa bắt đầu xây dựng, các ông đã ngày ngày tìm cách phá hoại trong bóng tối. Ai biết sau này các ông còn làm gì nữa, còn gây chuyện gì nữa. Tôi phải cân nhắc đến sự an toàn của chúng tôi. Chỉ khi nào lập hồ sơ xong, chuyện này mới thực sự kết thúc. Nếu không thì…"

Cô giơ ba bản thỏa thuận lên: "Mời các anh nhận lại, tôi sẽ trực tiếp nộp đơn khởi tố."

Ba vị cục trưởng: "……"

Người này sao mà giỏi quá vậy?

Đúng là kín kẽ không để lọt một giọt nước!

Một khi đã lập hồ sơ, nếu ở khu Bình An, Thủy Lang hay cục trưởng Bạch xảy ra bất cứ vấn đề gì, những người này đều sẽ bị lôi ra chịu trách nhiệm đầu tiên!

Không những không thể làm chuyện gì chống đối, bọn họ còn phải giám sát người khác không được phá hoại, nếu không thì rắc rối sẽ kéo dài mãi không dứt!

Không còn cách nào khác, ba vị cục trưởng cùng các cục trưởng khác đành phải nghe theo lời Thủy Lang, đến cục cảnh sát lập hồ sơ.

Lúc rời đi, ai nấy đều than ngắn thở dài, hận không thể trừng đến thủng lưng ba người Bùi, Hầu, Bào.

Ba vị cục trưởng là người cay đắng nhất.

Đúng là mất cả chì lẫn chài, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo!

Trước khi đi, Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, cô bảo mình sẽ đến khu Bình An.

Ánh mắt hai người giao nhau vài giây rồi tách ra.

Thủy Lang ở lại văn phòng của cục trưởng Bạch.

Khi mọi người đi hết, cục trưởng Bạch ngửa đầu cười lớn.

Cười suốt hai phút vẫn không dừng lại.

"Cô đúng là nhân tài trăm năm có một!"

"Ha ha ha ha ha."

Cười xong lại tiếp tục cười.

"Tôi bận lắm, nói chuyện chính đi.” Thủy Lang lấy tài liệu của Lỗ Ban ra: "Cục trưởng Bạch, hôm nay tôi không chỉ giúp ông thu hút sự chú ý mà còn giải quyết cả đống phiền phức cho ông, đúng không?"

"Đúng!" Cục trưởng Bạch cầm chén trà lên, cười đến khát khô cổ, uống liền mấy ngụm nước: "Những người này không phải dạng vừa đâu. Hôm nay mà không có cô, thì phiền phức cứ nối tiếp mà đến, mỗi ngày lại có cả đống người chờ tôi xử lý. Cô đúng là có bản lĩnh, có thể làm họ tức đến mức đó, lại chẳng hề sợ hãi, còn nhân cơ hội nắm thóp họ, thậm chí dám báo cảnh sát bắt hết bọn họ đi. Ha ha ha ha ha.”

Ông ấy lại bật cười lần nữa.

Xem ra còn lâu mới dừng lại được.

"Cục trưởng Bạch, tôi có chuyện này." Thủy Lang đưa tài liệu của Lỗ Ban qua: "Đây là con trai của bậc thầy thợ bậc tám Lỗ sư phụ của cục chúng tôi. Cậu ta ấy công nhân điện nước bậc ba nhưng thực ra ước mơ của cậu ấy là trở thành một kiến trúc sư xây dựng nhà. Ông giúp tôi điều cậu ấy sang cục của ông, đích thân dẫn dắt cậu ấy. Tôi đã hứa với Lỗ sư phụ sẽ tìm một người thầy không hề thua kém ông ấy cho Lỗ Ban. Chỉ cần ông gật đầu chuyện này, dự án khu Bình An có thể chính thức khởi động."

Cục trưởng Bạch nghe phần đầu thì không phản ứng gì, nhưng đến đoạn cuối, ông ấy chỉ vào mình, không tin nổi: "Cô nói tôi dạy sao?"

"Các cục trưởng kia chắc đang đầy một bụng tức giận, nếu không thì tôi nghĩ nên rút đơn đi. Dù sao thì người họ tìm là ông, không phải một nhân viên tuy có biên chế nhưng vẫn đang trong tháng thử việc đầu tiên như tôi."

"Tôi không dạy thì ai dạy? Ngoài tôi ra, trong cục còn ai có thể so được với bậc thầy thợ bậc tám chứ!"

Thủy Lang hài lòng mỉm cười, lấy ra một cuốn truyện tranh nhỏ: "Còn một chuyện nữa. Nhà xuất bản mỹ thuật, chắc ông có mối quan hệ chứ?"

"Còn chuyện nữa?" Cục trưởng Bạch trợn tròn mắt: "Cô coi tôi là bảo mẫu của cô đấy à? Chuyện gì cũng tìm tôi?"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 368: Chương 368



"Cũng không cần hạ thấp bản thân như vậy."

Thủy Lang chỉ vào cuốn truyện tranh nhỏ: "Tôi muốn xuất bản sách tranh, ông có thể giúp tôi sắp xếp không?"

"Không thể!" Cục trưởng Bạch đặt tách trà lên bàn: "Tôi là cục trưởng cục xây dựng, không phải tổng biên tập của nhà xuất bản mỹ thuật…"

"Nghe nói con gái lớn của ông là tổng biên tập ở đó mà?"

"……"

Cục trưởng Bạch nghi ngờ nhìn Thủy Lang: "Ngay cả chuyện nhà tôi làm gì cô cũng điều tra rõ ràng rồi?"

"Không hẳn, tôi chỉ biết mỗi chuyện về ông và con gái lớn của ông thôi." Thủy Lang lật mở cuốn Trí Thủ Uy Hổ Sơn trên tay: "Ông giúp tôi giới thiệu một chút, tất nhiên nếu có thể nói giúp tôi vài câu thì càng tốt. Nếu khó nói thì tôi tự đi đàm phán, chủ yếu là không có ông mở đường thì tôi không thể bước chân vào nhà xuất bản mỹ thuật được."

Cục trưởng Bạch đột nhiên hừ một tiếng đầy châm chọc: "Trên đời này còn có chuyện mà cô làm không được sao? Cô giỏi như vậy cơ mà…"

Thủy Lang bất ngờ cầm lấy ống nghe điện thoại trên bàn, cục trưởng Bạch theo phản xạ lập tức đè lại: "Đây là điện thoại của văn phòng tôi, là của nhà nước, là tài sản công của cục xây dựng, cô muốn gọi là gọi được à? Cô có biết đây là tài sản công không?!"

"Vậy thì thôi." Thủy Lang lại cầm lên bản cam kết của ba vị cục trưởng trên bàn: "Giờ tôi đi thẳng đến đồn cảnh sát."

"Ngồi xuống!"

Cục trưởng Bạch đặt chén sứ trắng xuống trước mặt Thủy Lang: "Thanh niên bây giờ sao mà nóng nảy thế, trước hết nói cho tôi nghe, tự dưng lại muốn làm sách tranh là sao? Giải thưởng Ngọc Lan sắp khai mạc rồi, cô phải dồn hết tâm sức chuẩn bị, cô có biết ngõ Bình An bây giờ quan trọng thế nào không? Bây giờ chúng ta như châu chấu buộc chung một sợi dây, chuyện này không đơn giản chỉ là cải thiện đời sống cư dân khu Bình An nữa, mà còn liên quan đến cục quản lý nhà đất, cục xây dựng, cả khu vực này, ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ Phức Mậu. Hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, nếu thất bại, bọn họ sẽ…"

"Có phải đến độ tuổi này, ở vị trí này rồi, ai cũng lắm lời dài dòng không dứt như vậy không?"

"……"

Cục trưởng Bạch tức giận: "Cô có biết bao nhiêu người muốn nói chuyện với tôi mà không có cơ hội không?"

"Biết, hiểu rõ." Thủy Lang đã uống no trà, đẩy chén sứ trắng trước mặt về phía trước.

"Tôi rót trà cho cô mà cô còn không uống sao?" Cục trưởng Bạch càng tức hơn: "Ngay cả lãnh đạo thành phố đến tôi còn chưa rót trà cho họ đâu đấy!"

"Thôi nào, đừng có làm quá lên thế chứ?"

"……!!!"

Cục trưởng Bạch trợn tròn mắt, tức đến mức nghẹn lời.

Làm quá?

Không phải từ này dùng để miêu tả mấy cô gái trẻ hay các bà nội trợ à?

Cô dám nói ông ấy "làm quá"?!

Chỉ một chữ thôi mà khiến đầu óc ông ấy ong ong vì tức giận!

Cuối cùng ông ấy cũng hiểu vì sao đám người lão Bùi lại tức giận đến như vậy rồi!

"Ông cũng nói rồi, tôi bận lắm. Nếu không phải là ông, tôi đã chẳng có kiên nhẫn ngồi đây nghe lải nhải đâu. Nếu là cục trưởng của chúng tôi, tôi đã chạy mất từ lâu rồi." Thủy Lang mất kiên nhẫn nói: "Nói một câu thôi, có giới thiệu hay không?"

Nhìn cái vẻ mặt thiếu kiên nhẫn này.

Nghe cái giọng điệu thiếu kiên nhẫn này.

Rồi nhìn cái hàng dài người xếp hàng dưới sảnh tầng một cục xây dựng, chờ để được gặp ông ta.

Lại nhìn cô ta ngồi vắt vẻo trên ghế làm việc của ông ấy như thể ông ấy mới là kẻ phải cầu cạnh cô.

Cục trưởng Bạch đáng lẽ phải tức giận nhưng trong đầu cứ quanh quẩn câu nói kia: "Nếu là cục trưởng của chúng tôi, tôi đã chạy mất rồi."

Câu đó vừa lọt vào tai, cơn giận đầy bụng phút chốc tan biến.

Dù bị đối xử kiểu này, ông ấy vẫn không giận nổi, trái lại còn thấy vui vui.

"Được rồi, vậy để tôi về hỏi, có tin gì sẽ báo cô." Cục trưởng Bạch cố nén nụ cười đang lộ ra: "Ý cô là, tôi giỏi hơn cục trưởng Chu của các cô?"

"Ừ ừ ừ."

Thủy Lang xách túi đứng dậy, đặt hồ sơ của Lỗ Ban lên bàn, gõ gõ hai cái: "Trước ngày mai phải xong."

Cục trưởng Bạch, người vừa thấy vui vẻ khi nãy: "……"

"Lãnh đạo thành ủy cũng không có cái quyền to như cô!"

Ông tức tối nhìn theo bóng lưng Thủy Lang, vừa giận vừa bất lực.

Nhưng vẫn phải làm theo!

Khắc tinh!

Thật sự là khắc tinh của ông mà!

...

Sau khi cục trưởng Bạch xác nhận, Thủy Lang quay lại văn phòng.

Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân sững sờ nhìn cô: "Giải quyết xong rồi sao?"

"Có lẽ ngày mai là chuyển qua được rồi." Thủy Lang lấy tài liệu cần dùng, nhét vào túi: "Người của Từ Bang đâu? Cờ đỏ nhỏ và băng tay chuẩn bị xong chưa?"

Hai người kia vẫn đứng đờ ra.

Thủy Lang cầm tập tài liệu gõ lên bàn.

Cả hai đồng loạt giật mình tỉnh táo lại.

"Không phải chứ, cô chỉ đi ra ngoài có một buổi sáng, còn chưa đến mười một giờ, mà đã xử lý xong chuyện của Lỗ Ban rồi sao?" Lâm Hậu Bân không thể tin nổi: "Đó là cục trưởng Bạch đó! Người khó nói chuyện nhất, khó đoán tâm tư nhất, khó gặp nhất trong các cục trưởng đó!"

"Trước đây, mỗi lần làm đường trong ngõ, đừng nói là chúng ta, ngay cả phó cục trưởng Hứa và phó cục trưởng Khâu cũng phải chạy đi chạy lại mấy lần. Đến mức chúng ta phải nhờ cục trưởng đích thân ra mặt, ông ta mới chịu bố trí người xuống."

Lưu Đức Hoa nhìn Thủy Lang, biết chắc chắn cô đã thành công, hơn nữa là thành công hoàn toàn, nên càng cảm thấy kinh ngạc và thán phục: "Đồng chí Thủy Lang, cô đúng là một nhân vật không tầm thường!"

Thủy Lang cười nói: "Nghe anh nói vậy, tôi mới nhớ lại ngày đầu tiên đi làm, anh bảo đi xử lý chuyện với cục xây dựng. Đến khi xong việc quay lại, tổ đăng ký của anh đã tan rã hết, nên mới có tổ đăng ký gồm anh, tôi, và Tiêu Khả Mai."

"Đúng vậy, ôi, nghe cô nói thế, tự nhiên tôi không còn ghét đám người bên cục xây dựng nữa." Lưu Đức Hoa cười theo: "Không những không ghét, tôi còn phải cảm ơn họ. Nếu không có họ, làm sao tôi có thể bám được vào con thuyền của chị Thủy."

"Thuyền?" Lâm Hậu Bân đẩy gọng kính: "Là du thuyền hạng sang mới đúng!"

"Giờ tôi cũng hiểu cảm giác được nịnh bợ là thế nào rồi." Thủy Lang ôm tập tài liệu: "Đi thôi, qua khu Bình An làm việc."

...

Vài thùng giấy được đặt ở trung tâm khu Bình An, người dân tò mò nhìn chúng.

"Cán bộ Thủy, đây là gì vậy?"

"Cờ đỏ, băng tay và huy hiệu cho cán bộ khu phố và tổ trưởng các tòa nhà."

"Oa—."

Hàng trăm cư dân đồng loạt reo lên đầy phấn khích, ánh mắt nhìn về phía những thùng giấy càng thêm háo hức.

Lý Đại Đầu lao tới, đứng trước thùng giấy xoa tay: "Cán bộ Thủy, mở ra xem đi?"

Thủy Lang lấy d.a.o rọc giấy, lưỡi d.a.o lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Lý Đại Đầu giật mình ôm đầu ngồi thụp xuống: "Làm gì vậy! Không xem thì thôi, việc gì phải rút dao!"

Thủy Lang lờ đi, cắt đứt sợi dây trắng cố định trên thùng giấy rồi mở nắp: "Đây là băng tay và cờ đỏ đặc biệt do cục chuẩn bị cho mọi người. Các cán bộ khu phố và tổ trưởng các tòa nhà đã được chọn xong hết chưa?"

"Chọn xong rồi! Ngay tối hôm cán bộ Thủy nói, chúng tôi đã bầu luôn!"

"Tối đó bầu xong tổ trưởng tòa nhà, còn cán bộ khu phố là do bên phường chọn. Họ tới nhanh lắm!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 369: Chương 369



"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi cảm nhận được phường lại có thể giải quyết việc nhanh thế. Tất cả nhờ có cán bộ Thủy!"

"Cán bộ Thủy, khu phố chúng tôi bầu ra ba người: Lý Đại Đầu, Đào Hồng nhà Đại Chuỳ, còn có bà cụ Thụ Trang."

Thủy Lang nhìn Lý Đại Đầu, một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng và một bà lão từng dẫn đầu nằm giữa đường ăn vạ, mỉm cười: "Tốt lắm, rất tốt."

"Ba mươi tám người này chính là tổ trưởng ba mươi tám tòa nhà của chúng ta." Lý Đại Đầu chỉ vào nhóm người đứng đầu hàng. Có nam có nữ, phần lớn tầm ba bốn chục tuổi, cũng có những người trung niên khoảng bốn năm chục nhưng không có ai dưới hai mươi.

"Cán bộ Thủy, không ai trong bọn tôi được chọn hết!"

"Đúng đó! Họ cứ lấy cớ tuổi tác, nói chúng tôi miệng còn hôi sữa, làm việc không đáng tin!"

Nhóm thanh niên từng đứng trên nóc tòa nhà hôm trước, ai nấy tức tối, không cam lòng kêu oan.

Vừa dứt lời, hai cái đế giày lập tức bay về phía họ.

"Lũ ranh con, lông còn chưa mọc đủ đã đòi quản ông đây hả?"

"Mấy đứa như chúng bay thì đè đầu được ai? Nói còn chẳng ai nghe, còn dám mách lẻo?"

Một đám tổ trưởng tòa nhà chống nạnh dạy dỗ đám thanh niên, không ít người còn định tháo giày ném tiếp.

"Nếu đã chọn xong, ba vị cán bộ khu phố hãy chia cờ đỏ và băng tay ra đi."

Thủy Lang lên tiếng kịp thời, cắt ngang cảnh tượng hỗn loạn, cứu đám thanh niên thoát nạn.

Đám đông không ngừng chen lấn về phía những thùng giấy, ai nấy gương mặt rạng rỡ.

Những người nhận được băng tay đầu tiên đều không dám thở mạnh, nâng niu hết mức, nhìn ngắm đầy trân trọng.

Có người không kìm được, áp nhẹ băng tay lên má.

Cũng có người vội vã đeo ngay lên cánh tay, cài huy hiệu lên chiếc áo sơ mi vá đầy miếng vá, khuôn mặt tràn ngập phấn khích, đi khắp nơi khoe khoang.

Bất chợt, bà cụ Thụ Trang v**t v* băng tay đỏ, ôm lá cờ nhỏ rồi bật khóc: "Không ngờ đến tuổi này rồi, tôi vẫn còn được một ngày như thế này."

Bà cụ vừa khóc, một nhóm trung niên và người già cũng bắt đầu lau nước mắt, ai nấy đều quý trọng lá cờ nhỏ trong tay mình.

"Tôi cũng không ngờ, đời này lại có ngày tôi được nở mày nở mặt như thế."

"Trước đây chỉ biết ngưỡng mộ người khác, khu phố chúng ta lúc nào cũng lạc hậu, nhưng bây giờ thì khác rồi, chúng ta đều trở thành cán bộ cả!"

"Hu hu hu, xúc động quá, tôi thật sự không nghĩ mình có thể làm cán bộ. Nếu cha tôi mà biết được, chắc ông cười mà sống lại mất!"

"Đây là chuyện tốt, đừng khóc nữa." Thủy Lang và Lưu Đức Hoa cùng những người phía sau đều bị cảm động. Không ngờ chỉ một lá cờ đỏ nhỏ, một chiếc băng tay, một huy hiệu mà có thể khiến cư dân khu Bình An phấn khích đến vậy.

"Chúng ta đã xa rời tập thể quá lâu rồi." Vương Lão Mạo, một tổ trưởng tòa nhà, ánh mắt cũng ngấn lệ: "Tôi nghe nói lần cải tạo này có phần đánh giá cư dân có phối hợp hay không. Nếu phối hợp tốt, còn có thể được khen thưởng, là một vinh dự tập thể. Cán bộ Thủy, cô yên tâm, lần này những cán bộ chúng tôi nhất định sẽ dẫn dắt khu phố, hợp tác trăm phần trăm, giành lấy vinh dự tập thể đầu tiên!"

Nhóm thanh niên lập tức bĩu môi.

Lâm Hậu Bân nhìn thấy, không nhịn được mà bật mí: "Mấy cậu đừng buồn vội, để tôi nói cho mà nghe, so với chức cán bộ khu phố và tổ trưởng tòa nhà, cán bộ Thủy còn chuẩn bị cho các cậu một bất ngờ lớn hơn!"

Tiếng reo hò, tiếng khóc, tiếng cười nhất thời lắng xuống.

Đám thanh niên nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Thủy Lang: "Bất ngờ dành cho bọn tôi?"

Thủy Lang liếc Lâm Hậu Bân: "Cái miệng nhanh quá đấy, còn chưa có gì chắc chắn đâu."

"Tám chín phần là chắc rồi." Lưu Đức Hoa cười, nhìn mọi người: "Các cậu có biết đơn vị nào phụ trách sửa chữa khu Bình An không?"

"Ai?"

"Cục Xây dựng!"

"Đúng vậy! Xây dựng công trình lớn đều do Cục Xây dựng làm, chuyện này mấy năm trước chúng tôi đã nghe qua rồi!"

"Quả thật là Cục Xây dựng." Nhắc đến chuyện này, Lưu Đức Hoa không khỏi phấn khích: "Nhưng lần này, cán bộ Thủy đã đưa ra một quyết định chưa từng có. Cô ấy cho phép các cậu tự mình tham gia vào đội thi công, tự tay sửa chữa!"

Cư dân im lặng như tờ, ngơ ngác nhìn Lưu Đức Hoa, rồi lại quay sang Thủy Lang.

"Bọn tôi không biết làm đâu."

"Chúng tôi chỉ biết sửa chữa đơn giản, còn xây dựng lớn phải có thợ chuyên nghiệp, nào là thợ xây, thợ điện nước, thợ mộc, thợ sơn… đều là những nghề cần tay nghề cao!"

"Đúng đó, cán bộ Thủy, việc này… bọn tôi làm không nổi đâu."

"Thợ xây thì còn đỡ nhưng điện nước thì không thể làm bừa được, đâu phải ai cũng làm được chứ!"

"Vậy nên," Lưu Đức Hoa nở nụ cười rộng hơn: "Cán bộ Thủy đã tìm cho các cậu vài người thầy. Họ đều là thợ sửa chữa nội bộ của Cục Quản lý Nhà, thấp nhất cũng là công nhân bậc ba, bậc bốn, thậm chí còn có cả một người bậc tám!"

kKu Bình An lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Những người già ngồi trên ghế dài, ngẩng cao đầu nhìn về phía Thủy Lang, không hề cử động.

Nhiều người vốn đang thì thầm, khi bất ngờ nghe thấy câu nói này, miệng vẫn dán vào tai người bên cạnh, đôi mắt ngây ngẩn nhìn Lưu Đức Hoa.

Những cán bộ khu phố và tổ trưởng tòa nhà đứng ở phía trước, tay vẫn nâng niu sờ vào băng tay, lá cờ nhỏ lắc qua lắc lại, cũng ngây ngẩn nhìn về phía Thủy Lang.

Những thanh niên trẻ trố mắt nhìn, như thể tất cả đều bị một bất ngờ rơi xuống từ trên trời, khiến họ ngớ người.

Hàng trăm người chen chúc trong trung tâm và hành lang khu phố nhưng không ai phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Biểu cảm trên khuôn mặt họ đều tươi sáng, như thể bộ phim bỗng nhiên bị dừng lại, nhìn thật là buồn cười.

Thủy Lang quả thật không nhịn được mà bật cười, chủ yếu là vì mấy người gần nhất, ngay lập tức quay đầu lại, cổ đều vươn dài ra như cổ hươu, khiến cô bật cười thành tiếng.

Cô vừa cười xong, như thể đã ấn nút phát lại.

Một phần nhỏ trong số họ chớp mắt, nhìn nhau, dần dần tỏ vẻ hoang mang, vô thức thì thầm.

"Vừa nãy cán bộ Lưu nói gì nhỉ? Thợ sửa chữa?"

"Thợ bậc tám? "

"Hình như là nói bậc ba bậc bốn trước?"

"Đúng đúng đúng… bậc tám… tôi tôi nghe rõ rồi… nhìn thấy rồi..."

Trong đám thanh niên có một chàng trai vẻ ngoài ngây ngô, vừa nói vừa ấp úng, nhìn Lưu Đức Hoa với vẻ chân thành, có vẻ đã suy nghĩ một lúc rồi, trực tiếp quay sang nhìn Thủy Lang, định nói gì đó, nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói nhưng lại nuốt tiếp một ngụm nữa.

Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng hô to: "Thợ sửa chữa! Thật sự là tìm thợ cho chúng ta à?"

Tiếng hô lớn khiến những thanh niên trẻ tỉnh lại, đồng thời cũng khiến những người khác chú ý, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.

Đôi mắt của họ đều ánh lên vẻ mong đợi, khao khát, hy vọng, và cả sự hoài nghi.

Họ muốn tin nhưng lại sợ hy vọng bị thất vọng, sợ rằng mình đã nghe nhầm, nên không dám tin.

Tất cả đều chờ đợi Thủy Lang mở miệng, để nghe một câu khẳng định chắc chắn từ cô.

Thủy Lang nhìn những khuôn mặt, không hề nói quá, cô thật sự nghe thấy tiếng tim của những cư dân khu Bình An đập thình thịch, hỗn loạn nhưng cũng trật tự, như thể trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh.
 
Back
Top Bottom