Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 320



Dư thị nhìn gian phòng trống không, vật liệu cũng mới đem về một nửa, lo lắng buổi tối không có chỗ ngủ: "Giường lò này phải làm bao lâu mới xong?"

"Lúc thời tiết tốt thì một ngày là đủ." Làm giường lò thì trước tiên phải đào hai cái lỗ ở trước tường, một cái là cửa đốt lửa, một cái là ống dẫn khói. Làm giường lò trong nhà thì phải làm ống dẫn khói cho tốt, nếu không đêm hôm khuya khoắt mà bị hun khói thì không ai chịu nổi. Gạch, bùn và vôi là để làm bệ. Diệp Gia nhìn vôi sống, lại hỏi: "Đi đâu để lấy được cỏ khô đây?"

"Không phải đã trộn vôi với bùn rồi sao? Còn cần cỏ khô nữa à?" Lần đầu tiên Dư thị nhìn thấy Diệp Gia gọi người đến sửa nóc nhà, tận mắt nhìn thấy nên đương nhiên cũng biết tác dụng của những thứ này. Nhắc tới cỏ khô, Chu gia không ruộng không đất cũng không trông hoa màu, nên đương nhiên không có cỏ khô.

"Có mỗi vôi sống thì không cháy được. Đất bùn càng đốt càng vững chắc, thêm chút cỏ khô có thể tăng sức chống đỡ và độ dẻo của bùn." Một mặt Diệp Gia kiểm kê nguyên liệu tính toán xem còn thiếu cái gì. Cũng không có tốn toàn bộ thời gian chỉ để chờ phiến đá mỏng. Làm giường đất có rất nhiều trình tự, phiến đá mỏng là để trải lên một lớp ở trên mặt sưởi, trước tiên bọn họ có thể mau chóng làm giường lò ở một vài phòng, để làm cho nhanh chóng, trước tiên làm phòng của Diệp Gia và Dư thị. Bên này hai thợ hồ đã trải bệ dưới xong xuôi, cũng đã chừa đường ống khói. Xong xuôi cũng gần đến buổi chiều.

Làm giường lò xong còn phải chờ cho nó khô, ít nhất cần ba đến năm ngày.

Diệp Gia không phải người keo kiệt, nếu đã làm giường lò thì sẽ phải làm hết. Phòng của nàng và Dư thị đều phải làm, phòng phu thê Diệp Tứ Muội và ông Tôn cũng phải làm giường. Mùa đông giá rét, cũng không thể keo kiệt để người ta bị lạnh cóng. Dù sao hai gian phòng đều có trẻ con nên Diệp Gia cũng không đành lòng. Chỉ là trong nhà không có nhiều phòng, còn trống hai phòng có thể chuyển sang, chờ hai cái giường lò này có thể ngủ được thì lại làm hai cái giường lò bên kia.

Ông Tôn lại đến lò gạch một chuyến, kéo phiến đá mỏng đã mài xong trở về. Chỉ trong một ngày, hai cái giường lo đã được làm xong. Hai hán tử này thật sự làm việc rất được, Diệp Gia cố ý giữ hai người ở lại Chu gia ăn cơm, ăn xong thì cùng bọn họ đến chỗ môi giới để thanh toán sổ sách.

Sau khi trả hoa hồng hai phần mười, một ngày làm việc của hai thợ hồ nhận được ba trăm đồng.

Chờ ra chỗ môi giới, Diệp Gia nhìn hai người vui mừng phấn khởi cất tiền công rồi bỗng gọi người lại: "Nhà ta còn phải làm thêm hai cái giường lò, chờ năm ngày sau hai cái giường này có thể sử dụng, các ngươi lại đến nhà ta một chuyến đi. Lần tới không cần thông qua chỗ môi giới, ta trực tiếp trả tiền công cho hai ngươi luôn."

Hai hán tử không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, lập tức cảm ơn: "Chủ nhà thật tốt bụng, năm ngày sau chúng ta sẽ đến một chuyến."

Diệp Gia gật gật đầu, trở về nhà thì phòng tạm thời không thể ở được. Dư thị chuyển đồ đạc của nàng đến gian phòng phía đông. Căn phòng đó hơi âm u nhưng lúc khẩn cấp nên cũng không yêu cầu nhiều. Giường đặt ở góc tường, Dư thị cố ý trải hai lớp chăn. Trong ngăn tủ vốn là tấm đệm để Chu Cảnh Sâm dùng cũng được trải ở trên giường, đúng là tâm tư của Tư Mã Chiêu.

Giải quyết xong chuyện, Dư thị bèn trả rương tiên về. Diệp Gia mở ra xem, ngân phiếu bên trong không hề nhúc nhích. Dư thị thật sự rất có tố chất ở phương diện này, ngoại trừ Diệp Gia cho bà ấy tiên tiêu xài, bà ấy cũng sẽ không chủ động đòi.

Đến chạng vạng tối thì sắc trời trở nên kỳ lạ, không lâu sau lại bắt đầu có tuyết rơi.

Có vẻ động tĩnh ở nơi đóng quân không được đúng lắm, dường như đang rất rối bời.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 321



Diệp Gia đứng ở cửa một hồi, thấy có chút may mắn vì công việc làm ăn chủ yếu của nàng không ở việc mở cửa hàng làm thức ăn. Nếu không vào mùa đông mà thường xuyên có thời tiết như thế này, mà nơi đóng quân xảy ra chuyện thì hoàn toàn không có lời. Nhưng chuyện xà bông thơm thì không thể bỏ.

Khế thư ký kết với Trình gia không nói rõ là sẽ đưa bao nhiêu hàng, chỉ xác định phí hoa hồng, thời gian thanh toán và các điêu kiện. Về phần một lân vận chuyển được bao nhiêu qua đó thì phải xem bên này bọn họ giao bao nhiêu hàng. Đương nhiên Diệp Gia nghĩ là càng nhiều càng tốt. Dù sao một năm Trình gia cũng chỉ đến Tây Vực có ba chuyến. Lần sau lại đến Tây Vực, chắc phải là nửa năm sau. Nếu chuyến này đi chỉ kiếm được một chút, nàng cần gì phải phí công tốn sức?

Một ngày xà bông thơm không làm được quá nhiều, nên mỗi ngày Diệp Gia luôn làm mấy trăm miếng và để ở trong phòng trống hong khô. Bởi vì xà bông thơm cần hong khô ít nhất mười lăm ngày.

Cho nên trong vòng mười năm ngày trước khi Trình gia đi vận chuyển vào đợt tháng giêng, nàng phải cố gắng bớt chút thời gian để làm.

Đồ tể trên trấn càng đến cửa ải cuối năm, họ càng g.i.ế.c nhiều lợn. Bởi vì có một số thôn dân sẽ nuôi gia súc, đến lúc này sẽ g.i.ế.c heo g.i.ế.c dê để ăn Tết. Mua tụy lợn cũng dễ hơn rất nhiều, Diệp Gia chỉ cần cho đồ tể một giá tốt, hắn ta sẽ mang tới giúp Diệp Gia.

Không thể không nói, lúc trước ông Tôn đến trấn Lý Bắc mang về trăm cân bột giặt đúng là đã giúp được một việc lớn. Nếu không tính trữ một lân nhiều như vậy, e rằng bọn họ còn phải chờ. Lúc này không chỉ phải chế biến đủ hàng để mang đi Tây Vực, mà còn phải để lại nguồn hàng cố định cho ngõ Lê Viên và cửa hàng Linh Lung. Diệp Gia nhìn bột giặt càng ngày càng ít, cuối cùng gọi A Cửu qua.

Thật ra A Cửu cũng đã sớm nghe Diệp Tứ Muội nhắc tới chuyện Diệp Gia muốn hắn ta đi đến Tây Vực, nên đã sớm chờ đợi.

Thật ra, ngày đó theo Diệp Gia đến Trình gia nói chuyện, trong lòng hắn ta cũng đã nắm chắc. Dù sao Chu gia chỉ có từng ấy người, đều là nữ tử, chỉ có Chu Cảnh Sâm là một nam tử. Nếu hắn không có chức vụ, chuyện này đương nhiên sẽ do hắn tự mình dẫn đội đi. Nhưng Chu Cảnh Sâm là quân chức, không thể dễ dàng rời khỏi trấn Đông Hương. Còn có ông Tôn giúp đỡ Chu gia làm việc nhưng ông Tôn lớn tuổi như vậy, làm sao có thể lặn lội đường xá xa xôi được.

Là em rể, A Cửu tự nhận mình ở chỗ Diệp Gia, chắc chắn đáng tin hơn ông Tôn một chút. Nhưng nói thật, có muốn đi Tây Vực hay không, trong lòng A Cửu cũng có chút khó lựa chọn. Nếu hắn ta chỉ một thân một mình, chạy bao xa cũng không sao. Bị thương c.h.ế.t cũng không có người ràng buộc. Nhưng giờ đây đã có thê tử, sinh hai đứa con. Ít nhiều hắn ta cũng không thể bỏ thê tử và con. "Chàng yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa con trai của chúng ta." Diệp Tứ Muội thì lại rất thoáng, tuy nói lúc tình cảm phu thê đang hòa hợp thì rất khó chia ly nhưng không thể ràng buộc A Cửu ở thắt lưng của nàng ấy cả đời được: "Hơn nữa, tỷ cũng sẽ không để ta không có cơm ăn đâu."

Diệp Gia đối xử với hai muội muội như thế nào, trong lòng A Cửu hiểu rõ.

Có Diệp Tứ Muội ủng hộ, A Cửu tới đây ngồi xuống, mới nghe Diệp Gia lên tiếng nói chuyện đã đồng ý.

Đồng ý quá nhanh, Diệp Gia cũng không kịp phản ứng: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm có ý định này? Lần trước đến Trình gia, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu mạ vàng đó của Trình gia một hồi lâu..."

"Tỷ nhận ra rồi à."" A Cửu ngượng ngùng gãi gãi gáy: "Ta cũng không thể không có tiên đồ cả đời được."

Diệp Gia nghe hắn ta thừa nhận thì cũng cười, nàng thích những người thành thật như vậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 322



"Nhưng tháng Chạp này ngươi phải ra ngoài mua đồ trước." Diệp Gia trâm ngâm một lát, nói: "Không câu nệ là Luân Đài hay là Quan Nội, chỉ cân ngươi có thể tìm được nguồn hàng thích hợp, chất lượng tốt, giá cả phải chăng, nguồn cung cấp ổn định. Chỉ cân xác định những thứ này thì ngươi hợp tác với cửa hàng hay xưởng nào cũng được nhưng bản thân ta nghiêng vê việc hợp tác với xưởng hơn."

Đương nhiên A Cửu cũng biết, thông thường mà nói, mua đồ trực tiếp chắc chắn sẽ rẻ hơn việc mua qua tay.

"Xưởng làm bột giặt, lấy cái này làm sản xuất chính, nguồn cung cấp sẽ càng được bảo đảm hơn. Nếu tìm thương gia để hợp tác, bản thân thương gia cũng nhập hàng từ xưởng, thêm con đường trung gian, giá cả chắc chắn cao hơn một chút." Diệp Gia không rõ là A Cửu có kinh nghiệm trong phương diện này hay không nhưng vẫn cẩn thận giải thích nguyên tắc cho hắn ta nghe một lượt: "Ngươi đàm phán xong xuôi thì ta cũng không để ngươi chạy đi không công. Chạy một chuyến, cũng sẽ tính tiền hoa hồng cho ngươi và đám thuộc hạ của ngươi."

"Tỷ, ta không có lo lắng chuyện tiền hoa hồng." Huynh đệ ruột thịt phải tính toán rõ ràng, chuyện này lần trước Diệp Gia đã nói rất rõ.

A Cửu biết Chu gia đang chế tạo xà bông thơm, mấy tháng nay thỉnh thoảng hắn ta cũng thấy cảnh cả nhà bận rộn. Nhưng là xuất phát từ thái độ kiêng dè, mỗi lân hắn ta chạm mặt cũng không dám nhìn lâu.

"Chỉ là bột giặt tốt hay xấu thì ta không dễ dàng phân biệt." Nói A Cửu thành thật thì quả là thành thật, con người hắn ta cũng đã lăn lộn ở bên ngoài khá nhiều năm. Nhưng kiến thức nhiều nhất trong những năm qua chính là da lông, da lông có tốt hay không thì hắn ta có thể nhận ra được ngay. Còn bột giặt tốt hay xấu, vậy thì khó nói rồi: "Nếu tỷ đã yên tâm bảo ta đi mua, trước tiên phải chỉ cho ta biết cách phân biệt bột giặt tốt hay xấu."

"Đây là chuyện chắc chắn." Chuyện này không cần A Cửu nói thì Diệp Gia cũng phải nói: "Lần đầu tiên đi thì ta sẽ đi cùng ngươi."

Nói thật, cho dù tin tưởng A Cửu, Diệp Gia cũng vẫn phải để tâm. Giống như lúc trước hợp tác với Từ Hữu Tài, nàng không để ý nên mới tùy ý để Từ Hữu nắm chắc nguồn cung cấp ở trong tay. Lúc này nếu muốn hợp tác lâu dài, Diệp Gia đương nhiên phải tự mình đi nói chuyện với xưởng sản xuất bột giặt ở bên ngoài. Lấy hàng thì có thể gọi A Cửu đi nhưng ký khế ước và chọn hàng thì phải qua tay nàng.

A Cửu nhướng mày, mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, hắn ta không cảm thấy Diệp Gia làm không đúng chỗ nào.

"Vậy được." A Cửu cũng gật đầu: " Tỷ tỷ đã định ngày nào khởi hành chưa?”

"Sớm nhất có thể." Xưa nay Diệp Gia Tố không thích kiểu gấp rút không chút chuẩn bị, nàng làm bất cứ chuyện gì cũng phải chắc chắn thì mới yên tâm: "Trong mùa đông ngày ngắn đêm dài, thời gian chớp mắt là qua ngay. Nếu còn trì hoãn, sợ là mấy trận tuyết lớn rơi xuống là phải kéo dài tới sang năm."

Nếu muốn hợp tác, Diệp Gia cũng phải nghiêm túc chuẩn bị. Nàng cũng không phải muốn thu nạp A Cửu về làm việc dưới trướng, mà dùng phương thức bình đẳng hợp tác ký khế thư. Hiện giờ trong tay A Cửu cũng có chút bạc, cố gắng thì cũng có thể kiếm một đội hộ tống. Hiện giờ không có đội hộ tống nhưng bản thân A Cửu có thể tìm được người làm, vậy thì cũng được.

Như vậy đồng nghĩa với việc Diệp Gia và A Cửu đang hợp tác, chuyện sau đó thì là A Cửu đi bàn với người khác.

Diệp Gia suy nghĩ một chút, dứt khoát viết một khế thư ở ngay tại chỗ.

Về chi phí hộ tống tính như thế nào, quyền lực và trách nhiệm phân chia như thế nào, tình huống ngoài ý muốn thì sẽ phân chia trách nhiệm như thế nào v. v. Nàng làm một bản dựa theo hợp đồng vận chuyển hàng ở đời sau, viết xong lại làm một bản khác. Hai bản giống nhau, A Cửu cũng biết chữ. Đọc qua một lượt, rồi hai bên chính thức ký tên đồng ý.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 323



"Nếu đã làm chính thức như vậy thì để ta trở về nói với đám huynh đệ một tiếng." A Cửu cầm khế thư chính thức, cười lộ ra hai cái răng nanh.

Diệp Gia ngoại trừ gặp bốn người tám chuyện lần trước thì chưa từng gặp những người khác. Nhưng cũng biết tuổi tác của đám người này không lớn lắm, đều là người trẻ tuổi. Lập tức gật đầu: "Ngươi đi nói chuyện, chuyện này rất gấp, chờ trận tuyết lớn này ngừng, chúng ta sẽ ra bên ngoài tìm nguồn cung cấp."

Buổi tối A Cửu cũng không ở nhà ăn cơm, nói với Diệp Tứ Muội một tiếng rồi đi.

Diệp Gia thật vất vả mới xử lý xong những chuyện này, trời đã tối đến độ đưa tay không thấy được năm ngón. Ngũ Muội đã sớm chuẩn bị cơm nước xong xuôi, học Diệp Gia làm một đĩa thịt dê xào, làm khá cay. Mùa đông trời lạnh, lại làm bánh luộc nóng hổi. Đây là món lần trước Diệp Gia có làm một lần lúc lười biếng. Diệp Ngũ Muội nhìn thấy đã học được, lần đầu tiên làm nhưng phải nói mùi vị rất ngon.

Bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm thì Chu Cảnh Sâm từ bên ngoài bước vào với người đầy hạt tuyết.

Giờ đây Điểm Điểm đã cao bằng nửa người, mùa đông đến làm bộ lông trên người xù lên. Lông xù giống như bị nổ tung, làm nó trông mập mạp hơn. Nghe thấy động tĩnh thì giật giật lỗ tai, mắt không mở, không hề có ý định đứng dậy.

Diệp Gia ngồi xuống bàn, nhét chân vào bụng Điểm Điểm. Không thể không nói, lông dày đúng là vừa tốt vừa ấm áp.

Cửa nhà chính đang khép hờ, được đẩy ra một tiếng két.

Diệp Gia ngẩng đầu, nhìn lông mi đang đọng một lớp tuyết của Chu Cảnh Sâm. Không biết hắn từ đâu đến, quần áo trên người rách nát rất nhiêu. Cánh tay và vạt áo toàn là bùn, làm Diệp Gia ngẩn người. Đèn đuốc chiếu vào hắn, cặp mắt Chu của Cảnh Sâm dưới ánh nến lóe ra ánh sáng trong vắt: "Ta đi thay quần áo."

Lúc này Dư thị mới chú ý đến vẻ chật vật trên người hắn, buông đũa đứng lên: "Con đi làm cái gì vậy? Sao lại thành ra bộ dạng này?"

"Xảy ra chút chuyện nhỏ, trước đó vài ngày bắt được một đám lừa đảo chạy trốn." Chu Cảnh Sâm mơ hồ nói: "Không có bị thương."

"Lừa đảo? Lừa đảo bắt được còn có thể trốn?"

"Ừ. Màu mắt của Chu Cảnh Sâm u tối, cúi đầu đáp một tiếng. Lại nghiêm túc dặn dò: "Khoảng thời gian gân đây nhớ trông chừng trẻ con trong nhà."

Dư thị cau mày, nhìn thoáng qua Diệp Gia.

Diệp Gia dứt khoát buông bát đũa đứng lên, định đi sang đó. Thấy Chu Cảnh Sâm đẩy cửa gian phòng trước đó ở, nàng chớp chớp mắt. Dư thị không nhịn được cong khóe mắt lên. Không có ai nhắc chuyện hôm nay hắn đổi phòng.

Quả nhiên hắn mới thò đầu vào nhìn thoáng qua rồi lại lui về, quay đầu nhìn về phía mọi người, trong lòng Chu Cảnh Sâm hãng một nhịp: "Chuyển phòng?”

"Ừ." Diệp Gia không lên tiếng, là Dư thị lên tiếng trước. Diệp Gia thấy bà ấy đáp lời thì cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nhét vào miệng chậm rãi nhai. Lúc này lời Dư thị nói không có dễ nghe, ít nhất con trai ruột của bà ấy thấy không được dễ nghe cho lắm: "Thấy con phiền lòng, nên dứt khoát dỡ phòng này luôn, đã chuyển đồ đạc của con ra hết rồi."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn vẫn cho rằng nương nói những lời này là để nói khích hắn, ai ngờ thật sự đã chuyển đồ đạc của hắn ra ngoài. Trong lòng Chu Cảnh Sâm không dễ chịu lắm, ánh mắt vô thức rơi xuống mặt Diệp Gia.

Diệp Gia cắn đũa im lặng nhìn hắn, cũng không có ý giải thích một câu.

Dừng một chút, hắn đột nhiên giơ tay vuốt khóe miệng.

Dưới mí mắt của Diệp Gia, nhẹ nhàng dùng khớp giữa của ngón tay trỏ quẹt lên môi một cái.

Diệp Gia tỏ vẻ việc không liên quan đến mình nhưng da đầu lại căng cứng, tai và gò má vô thức nóng lên. Mặt nàng không chút thay đổi nhìn thẳng vào mắt hắn. Chu Cảnh Sâm rũ mi mắt xuống, trang phục chật vật cùng với vẻ mặt hiu quanh không hiểu sao lại có vài phần tủi thân. Hắn há miệng như muốn giải thích gì đó, Diệp Gia vội vàng buông đũa xuống: "Nương, con đi tìm quần áo cho tướng công. Đã đổi phòng mới, đồ đạc để ở đâu cũng không dễ tìm."

Nói xong, Diệp Gia từ phía sau bàn đi ra, kéo Chu Cảnh Sâm vào phòng phía sau.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 324



Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Tứ Muội, Diệp Ngũ Muội và mấy người khác tự dưng cảm thấy động tác vừa rồi của hai người họ kỳ lạ ở chỗ nào đó, nên đều tránh tầm mắt không nhìn. Dư thị nhíu mày, cam đũa ăn một miếng. Cúi đầu mới thấy Nhuy Tả Nhi nâng bát nhỏ của mình lên. Giờ đây Nhuy Tả Nhi được chăm cho trắng nõn, còn có chút cảm giác mum mm.

Một tay cô bé cầm cái bát nhỏ, tay kia cầm cái thìa gỗ. Vểnh cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ: "Tổ mẫu, đói, đồ ăn đồ ăn."

Dư thị nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy bát nhỏ của cô bé để gắp thức ăn cho cô bé.

Gap đầy một bát, Nhuy Tả Nhi cảm thấy hài lòng cam một bát đồ ăn đến cái bàn thấp để ăn. Hai huynh hệ Tôn Tuấn cũng ngồi ở đó, trên bàn trẻ con không có đồ ăn, đều là ăn xong rồi đến bên người lớn xin. Ba người cùng ăn, ăn cũng khá là nhiều.

Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm vào phòng, Chu Cảnh Sâm mới biết đã đổi phòng. Cách bài trí bên này cũng giống như phòng bên cạnh, chỉ là phương hướng ngược lại. Tủ để ở bên tường, thật ra quần áo bên trong chưa từng lấy ra thì vẫn để ở chỗ cũ. Không cần Diệp Gia tìm giúp, tự Chu Cảnh Sâm cũng có thể tìm quần áo. Trong lúc hắn tìm quần áo, Diệp Gia đã nói với hắn chuyện làm giường lò ở trong nhà.

Chu Cảnh Sâm không phải như Dư thị không biết chuyện đời, đương nhiên biết giường lò là gì. Nhưng vật đó chỉ thấy ở U Châu, làm sao mà Gia Nương biết làm?

Nhắc mới nhớ, Chu Cảnh Sâm cũng không phải là không có phát hiện ra sự kỳ lạ của Diệp Gia. Bình thường mà nói, một cô gái nông thôn Tây Bắc không thể biết nhiều thứ như vậy. Nếu nói lúc trước cảm thấy Diệp Gia thuận miệng có thể ngâm thơ, khiến hắn bất ngờ. Giờ đây đến chuyện giường lò này, không khỏi khiến hắn không hoài nghi thân phận của Diệp Gia. Thật ra, Chu Cảnh Sâm biết giường lò này là ở đời trước.

Bởi vì dân tộc Nữ Chân lần lượt quấy ray vùng U Châu ở Đông Bắc, hắn đích thân dẫn binh thảo phạt mới biết được sự tồn tại của giường sưởi. Gia Nương là một cô nương sinh ra và lớn lên ở Tây Bắc, làm sao biết được giường sưởi, còn có thể làm ra giường sưởi?

Sự bất thường này đã khiến Chu Cảnh Sâm khó có thể xem nhẹ, lông mi hắn khẽ lay động, có chút âm thầm đánh giá Diệp Gia.

Diệp Gia dám làm giường lò thì sẽ không sợ bị người phát hiện. Nói thật ra, trên người nàng có rất nhiều chỗ dị thường, nghiên cứu tỉ mỉ khắp nơi đều là sơ hở. Nàng không biết thiếu nữ của vùng Tây Bắc có dáng dấp thế nào, càng không rõ ràng nguyên chủ có dáng dấp ra sao, nàng chỉ có thể dựa theo cách sống vốn có của mình. Nếu về sau thật sự dây dưa không rõ với Chu Cảnh Sâm, dù sao những chuyện này cũng không thể thoát khỏi hắn.

Hơn nữa với sự nhạy bén của Chu Cảnh Sâm, hẳn là đã sớm phát hiện ra sự kỳ lạ của nàng mới đúng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia thản nhiên mà không sợ. Chu Cảnh Sâm l.i.ế.m l**m môi, trầm ngâm một lát, ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Hôm nay không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, ánh mắt chuyển động rồi hắn cũng đè nén những nghi vấn xuống bụng. Gật gật đầu: "Cái giường sưởi kia đó phải mất tâm mấy ngày mới có thể sử dụng?"

"Thông thường là ba đến năm ngày, với thời tiết bây giờ thì ít nhất năm ngày mới có thể khô.

Diệp Gia không rõ vừa rồi hắn khựng lại một chút là muốn nói gì, nhưng rõ ràng nhận thấy biểu cảm vừa rồi của hắn là cảm thấy kỳ lạ. Nhưng tại sao hắn lại lựa chọn không khỏi, điều này làm cho Diệp Gia cảm thấy khó hiểu. Nàng nhìn hắn lấy từng bộ từng bộ y phục ra, không cần nàng hỗ trợ, nên cũng không có ở trong phòng nữa: "Trên bếp có nước nóng còn ấm, muốn dùng thì tự mình xách."

Nói xong, nàng đã di ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 325



Tay cầm xiêm y của Chu Cảnh Sâm khựng lại, ngón trỏ cong lại đè lên môi. Suy tư một lát, nhếch môi chậm rãi mỉm cười. Đặt xiêm y ở trên giường, rồi xoay người đi ra ngoài xách nước xách thùng. Tới tới lui lui cũng phải đi qua nhà chính, khiến cho mấy người ăn cơm đều có chút không được tự nhiên.

Khi Chu Cảnh Sâm trở về thì ông Tôn, Diệp Ngũ Muội đã buông đũa xuống, Dư thị thì ăn mấy miếng rồi sau đó cũng buông đũa. Diệp Gia đi ra thì thấy mọi người đều buông đũa xuống không ăn, mà chờ đợi. Nàng bèn quay về chỗ mình ngồi xuống: "Ăn tiếp đi. Tướng công tắm rửa còn mất một lúc nữa, trời lạnh lát nữa cơm sẽ nguội mất. Lát nữa chàng ăn thì để ta làm cho chàng cái khác."

Diệp Gia nói như vậy, ánh mắt của những người khác lại nhìn về phía Dư thị.

Dư thị nghĩ thấy cũng được, chờ một lát thì cơm nguội lại không ngon. Chẳng thà để lát nữa con dâu làm đồ ăn mới. Vì vậy bà ấy cũng cam lấy đũa bắt đầu ăn: "Đều ăn lúc còn nóng đi, đợi lát nữa dọn dẹp sạch sẽ, Gia Nương lại làm cho Doãn An cũng được.

Bà ấy nói như vậy, những người khác cũng thấp thỏm cầm lấy đũa ăn.

Nhưng ăn mấy miếng là cũng buông xuống, chuyện gì cũng không có quan trọng bằng ăn no. Ăn cơm xong, Diệp Ngũ Muội bưng bát đũa chuẩn bị ra sau bếp, ông Tôn cũng đi đun nước nóng. Lâm Trạch Vũ nhìn trái nhìn phải không biết có thể làm gì, bèn lui sang bên cạnh không nói lời nào. Chu Cảnh Sâm cũng đã tắm rửa xong xuôi, thay xiêm y đi ra ngoài, liếc nhìn rồi nhắc đến cậu ta: "Sau này ăn cơm xong thì chuyện rửa bát, giặt đồ cứ kêu cậu ta làm."

Diệp Ngũ Muội sửng sốt, nhìn về phía thiếu niên đứng ở góc tường, rồi nhìn về phía tỷ của nàng ấy.

"Ừ, để cậu ta làm đi." Thiếu niên mười mấy tuổi mà rửa bát cũng không phải là việc gì quá nặng, với lại Ngũ Muội cũng chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi thôi. Không thể để muội muội của nàng nấu cơm rồi rửa bát, còn nô bộc mua mười lượng bạc về lại ăn no mà không làm gì hết.

Diệp Gia quay đầu nhìn thấy tóc Chu Cảnh Sâm dính nước, thuận miệng hỏi một câu: “Tướng công đã dùng cơm chưa?"

"Chưa." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Gia Nương, cả ngày hôm nay ta chưa có dùng cơm, làm món gì dễ tiêu hóa một chút."

Diệp Gia:

Ngũ Muội đưa bát đũa cho Lâm Trạch Vũ, Diệp Gia thì đứng dậy đi vào bếp.

Canh trong nồi treo còn thừa một ít, Diệp Gia bèn làm cho hắn một bát mì. Nàng làm mì rất nhanh, lúc Ngũ Muội nấu ăn có nhào bột thừa không ít. Mì cắt tay rất nhanh, mì sợi bỏ vào đun chín rồi vớt lên, chần qua một lần nước lạnh rồi bỏ vào trong canh nóng hổi. Diệp Gia nêm nếm cho hắn, rồi chuẩn bị chút tương ớt đặt ở bên cạnh canh. Khi bưng qua, Chu Cảnh Sâm đã ở trong phòng. Ngon đèn theo gió nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng vang tiếng nổ đôm đốp. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào, Chu Cảnh Sâm mới đặt bút xuống ngẩng đầu lên. Hắn vươn tay ra nhận, sau đó yên lặng ăn mì ở trước mặt Diệp Gia.

Thật sự có người có thể ăn mì mà không phát ra một chút âm thanh nào.

Diệp Gia đã sớm tắm rửa, hôm nay bận rộn cả ngày nên nàng cũng rất mệt mỏi. Mùa đông trời lạnh, nàng chuyển ổ của Điểm Điểm đến chân giường, Diệp Gia vừa chuẩn bị nằm xuống, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên nuốt thức ăn vào trong miệng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Gia Nương, hôm qua chuyện nàng làm với ta, nàng không nói rõ một chút sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng lại như một tiếng sấm rên đánh vào đầu, tay kéo chăn của Diệp Gia khựng lại, mở to hai mắt.

"Chớ có kiếm cớ nói nàng uống say gì đó nhớ không rõ." Chu Cảnh Sâm hơi nghiêng mặt, lông mi ở trên sống mũi kéo ra bóng dáng của một đường nhỏ dài. Không hề chú ý đến quy tắc ăn không nói ngủ không nói, dường như sợ Diệp Gia nhắm mắt lại là ngủ mất.

Diệp Gia đang chuẩn bị ngủ: "...
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 326



Diệp Gia không nói lời nào, hắn lại thấp giọng hỏi: "Gia Nương, không có lời gì muốn nói với ta sao?"

"... Nói cái gì?" Diệp Gia giật giật khóe miệng, da đầu của nàng cứng do giống như miệng của nàng vậy. Giờ này khắc này, chẳng lẽ nàng phải thẳng với người nàng quấy rối sau khi say rượu, rằng nàng thèm khát cơ thể người ta, nàng mặt dày không biết xấu hổ sao?

Lúc này Diệp Gia còn có chút buồn ngủ đã biến mất chỉ trong nháy mắt, nàng đỡ chăn ngôi dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vẫn chậm rãi uống một ngụm canh.

“Chuyện đêm qua."

Diệp Gia do dự một chút, trả lời: "Vậy... Xin lỗi nhé?" Nàng cũng không phải cố ý, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi tuyệt vời về cả vóc dáng tướng mạo và tính tình cứ thỉnh thoảng lượn qua lượn lại, hàng đêm hai người còn ngủ ở một phòng. Cho dù trái tim Diệp Gia có làm bằng sắt cũng khó tránh khỏi rung động mà? Lúc không uống rượu nàng đã cố gắng giả bộ không thèm để ý, uống rượu khiến bản thân bung xõa nên nàng cũng không có cách nào khống chế.

"Chỉ có vậy?" Chu Cảnh Sâm kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía nàng, kiểu như sao nàng lại có thể mặt dày mày dạn như vậy chứ.

Hai má Diệp Gia không ngừng đỏ lên, vừa nóng vừa đỏ.

"Chàng muốn thế nào?"

Trong mắt Chu Cảnh Sâm chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt, nhíu mày, giống như suy tư.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng thăm dò: "Tối nay, ta có thể lên giường ngủ không?"

Ánh mắt Diệp Gia chợt nâng lên, quét về phía hắn.

Chu Cảnh Sâm lại uống một ngụm canh, tư thế ngồi không hề lộn xộn. Ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn, bởi vì ăn mì mà trên đôi môi đỏ thẫm còn nhuộm ánh nước. Giọng điệu của hắn có phần dịu lại, còn có vài phần đáng thương nói: "Trời lạnh, ngủ dưới đất lạnh thấu xương không có chịu nổi."

Tình huống có chút biến hóa, Chu Cảnh Sâm không thể không thay đổi cách thức đối xử với Diệp Gia.

Ngay lúc nãy khi hắn đẩy phòng bên cạnh ra nhìn thấy giường sưởi, hắn đã ý thức được một chuyện. Gia Nương trước mắt, có lẽ không phải là Diệp thị mà nương cưới về cho hắn. Chu Cảnh Sâm không rõ tình huống của Diệp Gia là như thế nào, có phải tương tự với tình huống bây giờ của hắn hay không. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được là không phải, cho dù ấn tượng về thê tử trước đây rất mong manh, Chu Cảnh Sâm cũng nhớ rõ người nọ không có hiểu biết nhiều thứ như vậy. Người trước mắt rõ ràng là một người khác.

Tuy nói không biết là duyên cớ gì rơi vào trong lòng hắn nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không muốn buông tay. Mới vừa rồi khi đang tắm rửa, hắn nhớ lại từng chút từng chút chuyện xảy ra giữa hai người trong thời gian này, ý thức được lúc trước dùng nước ấm luộc ếch có lẽ không quá thích hợp. Gia Nương, dường như còn phóng khoáng và to gan hơn hắn tưởng. Hơn nữa, nàng rất ít khi có sự e lệ của nữ tử. Có lẽ thèm muốn vẻ đẹp của hắn, nhưng ở thời điểm quan trọng lại phân biệt rất rõ ràng.

Muốn khiến Gia Nương để ý hắn, không nỡ bỏ hắn, giữa bọn họ phải có đủ vướng mắc và sự tin tưởng.

Diệp Gia nhìn mi mắt hắn rũ xuống, ánh sáng giao thoa khiến thoạt nhìn trông hắn có chút cô đơn. Trong lòng nàng không khỏi xem xét lại mình, luôn bảo Chu Cảnh Sâm ngủ dưới đất có phải quá đáng hay không. Đúng là cẩn thận ngẫm lại, mùa đông dưới đất rất lạnh, nàng ngủ trên giường còn cảm thấy lạnh. Xương cốt thân thể Chu Cảnh Sâm dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi?... Nhưng, chuyện lúc trước ngủ dưới đất cũng không phải nàng yêu cầu mài

"Chàng muốn ngủ thì lên ngủ, cũng có ai đuổi chàng xuống đâu, là tự chàng muốn xuống mà." Thật ra Diệp Gia mơ hồ cảm nhận được giữa hai người có chút thay đổi. Từ sau khi hình ảnh đêm qua lắc lư trong đầu ba bốn lần, ý nghĩ của Diệp Gia khi đối mặt với Chu Cảnh Sâm không khỏi trở nên bỉ ổi hơn rất nhiều.

Nàng cũng không muốn bỉ ổi, nhưng người này cứ quyến rũ nàng!
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 327



Ánh mắt của Diệp Gia vô thức rơi xuống ánh nước dính trên môi hắn, nhìn trộm mấy cái thì bị hắn bắt quả tang tại trận. Hai má Diệp Gia nóng lên, hít hít mũi dời tâm mắt đi. Vẫn bị người ta nhìn chằm chằm mà lại không muốn chịu thua, bèn kiên quyết dời ánh mắt về, nhìn hắn với vẻ vô tội.

Chu Cảnh Sâm cũng nhìn ra nàng đang cố ra vẻ bình tĩnh, trong lòng tuy buồn cười nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ lên án.

"Trừ cái này ra, Gia Nương không có gì khác nói với ta sao?" Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, bàn tay trắng tinh đặt bát đũa xuống, chẳng biết khi nào mà hắn đã ăn hết bát mì đó. Canh cũng uống xong, thật sự không một chút tiếng động như gió cuốn mây tan.

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Hay là, Gia Nương không có gì muốn hỏi ta sao? Liên quan đến ta và Chu gia."

Tim Diệp Gia đập thình thịch, nâng mi mắt lên.

"Gia Nương chưa từng thổ lộ tâm tình với ta, là bởi vì sợ phiền toái, hay là bởi vì ta và nương không có thẳng thắn với nàng?" Chu Cảnh Sâm ý thức được vấn đề này vẫn chưa được vạch trần thì Diệp Gia vẫn sẽ tiếp tục giải ngu với hắn, nên dứt khoát đ.â.m thủng.

Diệp Gia vốn dĩ vẫn muốn lảng tránh, bởi vì quyết định này quá quan trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến mười năm hai mươi năm cuộc đời của nàng. Nàng cố gắng thận trọng, hết sức tỉnh táo. Nhưng không thể phủ nhận, thỉnh thoảng sẽ bị Chu Cảnh Sâm dụ dỗ. Đây cũng là nguyên nhân nàng rối rắm lảng tránh, h*m m**n sắc đẹp của người ta lại không hạ quyết tâm bầu bạn với người ta cả đời, mà cứ tránh nặng tìm nhẹ.

Cho tới bây giờ Chu Cảnh Sâm vẫn mặc cho nàng lừa dối, không biết tại sao lại bỗng dưng lại trở nên cứng cỏi, làm Diệp Gia có chút bất ngờ không kịp trở tay.

Trong lòng nàng có chút phiên não, trái tim đập rất nhanh. Nhưng đối mặt với Chu Cảnh Sâm, nàng lại không muốn hoàn toàn hết duyên với hắn. Thật sự... Muốn tự do mà lại muốn giữ lấy người hiếm có mà mình rung động, quả nhiên trên đời này không có chuyện tốt vẹn toàn đôi bên.

Khẽ mím môi, Diệp Gia dứt khoát cứng cổ thừa nhận: "Đều có."

Đầu óc Diệp Gia vẫn rất tỉnh táo, vì quá tỉnh táo nên mới có thể đưa ra lựa chọn một cách lý trí: "Chu Cảnh Sâm, Chu Doãn An, đúng là ta thật sự rất rung động trước chàng. Diện mạo, tính tình, thái độ xử sự của chàng đều rất hợp ý ta, nhưng chàng lại quá rắc rối. Có thể nhận thấy chàng không phải người bình thường, cũng nhận thấy chàng có dã tâm và hoài bão. Rồng bơi chỗ cạn, chàng sẽ không lại nơi nhỏ bé ngày mãi mãi, một ngày nào đó sẽ rời đi."

"... Sau khi rời đi, chuyện bên ngoài là không thể khống chế. Về sau bên cạnh chàng sẽ xuất hiện càng nhiều phiền toái và nhiều cám dỗ hơn. Giờ đây là do ta và chàng cùng ở trong nơi nhỏ bé, sớm chiều gặp nhau nên mới có ảo giác thân mật khăng khít. Một khi thoát ly khỏi hoàn cảnh này, mọi thứ đều sẽ thay đổi. Thế giới bên ngoài rộng lớn, người xinh đẹp, người thú vị không biết bao nhiêu, ai cũng không thể cam đoan là sự lựa chọn duy nhất của đối phương. Chàng không thể, ta cũng không thể. Địa vị nam nữ không giống nhau. Nam nhân đối mặt với nhiều cám dỗ hơn, thật sự có thể chung thủy trước sau như một sao? Nếu không thể, những chuyện tương lai gặp phải sẽ gây nên hiểu lâm không ngớt. Hoặc là, khi khoảng cách hoặc mọi thứ gây ra những sai lệch ve nhận thức, đến lúc đó ai có thể cam đoan ta và chàng vẫn tin tưởng lẫn nhau như bây giờ. Hay có thể chung sống cùng phòng giống như bây giờ, cùng nhau thắp nến nói chuyện ban đêm?"

Nàng thẳng thắn thừa nhận như vậy, Chu Cảnh Sâm lại bị nàng làm cho nghẹt thở.

Chu Cảnh Sâm chưa bao giờ nghĩ Diệp Gia thoạt nhìn thì có vẻ vô tư nhưng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Đúng là thế giới bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, lòng người dễ thay đổi. Đời trước Chu Cảnh Sâm đã trải qua quá nhiều, quá nhiều bộ mặt hoàn toàn thay đổi. Nhưng hắn luôn tin rằng mọi thứ đều do con người.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 328



Dừng một chút, hắn trịnh trọng hỏi: "Vậy không thử thì làm sao biết không thể?"

Không thử xác thật không biết, nhưng không phải Diệp Gia vẫn còn đang cân nhắc sao?

Cũng không phải là nàng không có dũng khí, chỉ là nàng phải cẩn thận trước khi ra quyết định. Nghe nói là nơi đóng quân có quầy hàng của người Đột Quyết, thân phận bị lộ ra ngoài, suốt đêm chạy thoát. Bản vẽ bố phòng Kashgar cũng theo đó biến mất không tung tích. Oghuz hạ lệnh bắt giữ rất nhiều thuộc hạ của Thẩm Hải, cấp tốc phong trấn.

"Phong trấn?" Diệp Gia thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, Vậy sẽ bị phong toả mấy ngày?"

Quan binh tiến lên gõ cửa nhận ra người Chu gia, dù sao cũng ở gần. Phụ cận nơi đóng quân cũng chỉ có một hộ này, cho dù không hay nói chuyện, nhưng xe ngựa của Chu gia thường chở một xe người tới tới lui lui, đều đã quen rồi. Binh lính kia biết đây là gia quyến của Chu Tư Mã, thái độ gõ cửa rất trịnh trọng. Dư thị cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ tiến vào tìm một vòng.

Không có ai, Diệp Gia ngược lại còn cho bọn họ một mâm lớn sủi cảo nóng hầm hập để lót bụng: “Ai chạy trốn vậy?"

"Một khúc trưởng họ Trần." Cắn người miệng mềm, các binh lính ăn sủi cảo liền kể lại sự tình.

Thì ra chuyện này còn có quan hệ với Thẩm Hải. Lúc trước hai chủ sự mới cũ của nơi đóng quân đấu đá nhau, Oghuz bất ngờ bao vây Thẩm phủ, lấy tội danh cấu kết nhiều năm với Mã phỉ áp bức dân chúng bắt giữ Thẩm Hải. Thẩm Hải viết thư xin giúp đỡ, Thẩm gia phái người đến tự mình ra mặt, vọng tưởng thuyết phục Oghuz thả cho Thẩm Hải một con ngựa. Nhưng bởi vì chuyện mỏ Tằng Thanh ở Hồng sơn, hai bên đều muốn độc chiếm, tự nhiên là triệt để trở mặt. Thẩm Hải không nuốt nổi cục tức này, liền tạo tin đồn Oghuz cấu kết với Đột Quyết. Người Thẩm gia mượn tin này khua chiêng gõ trống làm loạn ở doanh địa.

Vốn dĩ đây chỉ là chậu phân bị Thẩm gia ác ý xối lên đầu Oghuz, ai biết mấy ngày trước phát hiện, thư phòng của Oghuz bị trộm, bản vẽ bố phòng Kashgar nhiều năm đã biến mất không tung tích. Mà đợt hãn binh trông coi Thẩm gia kia là người của Oghuz.

Người Thẩm gia hiện giờ bốn bê tuyên dương là Oghuz giam thủ tự đạo, dù sao thư phòng của Oghuz và thư phòng của Thẩm gia đều chỉ có người của Oghuz có thể vào.

Làm sao Oghuz có thể thừa nhận một tội danh vô căn cứ như vậy. Bèn cắn c.h.ế.t là người Thẩm gia đang âm mưu hãm hại.

Hai bên tranh đấu không ngớt, sự tình còn chưa tranh ra cao thấp, sáng sớm nay đã phát hiện một khúc trưởng họ Trần trong nơi đóng quân suốt đêm người đi nhà trống. Sáng nay đến phủ đệ của hắn ta tìm người, không chỉ không tìm được người, mà trong phòng cũng đã sớm trống không như bị cướp sạch. Lúc đầu còn chưa phát hiện dị thường, nhưng từ lúc có người công bố từng nhìn thấy Trân Trăn lén lui tới với người Đột Quyết, sự tình lập tức trở nên nghiêm trọng. Lại liên hệ đến nửa tháng trước bản vẽ bố phòng bị mất, xâu chuỗi lại, đây là muốn khai chiến. Hiện giờ mặc kệ ở đây rốt cuộc có gì đáng nghi hay không, hai bên đều đình chỉ tranh đấu. Nếu để lớn chuyện, ai cũng không ăn được trái ngọt. Việc hàng đầu là bắt được Trần Trăn, lấy lại bản vẽ bố phòng.

Diệp Gia nghe mà thấy sốt ruột, biên quan còn chưa đánh giặc, người một nhà đã tự đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống trước.

Tiễn quân lính đến điều tra về, Diệp Gia liền phong viện. Mí mắt của nàng vẫn luôn giật, trong lòng lo lắng rốt cuộc lúc nào Chu Cảnh Sâm mới có thể đi về, biết được đầu đuôi của cái chuyện sốt ruột này.

Biên quan không yên ổn, ngồi ở nhà cũng có thể bị nồi từ trên trời rớt trúng.

Ba ngày kế tiếp Chu Cảnh Sâm không quay về, Diệp Gia lo lắng, mượn cớ đưa cơm đến nơi đóng quân vòng vài lần. Không gặp được ai quen thuộc, nhưng mỗi lần nói bóng nói gió đều bị người canh gác chặn lại.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 329



Bảo nàng không có chuyện gì thì đừng đến lắc lư trước cửa nơi đóng quân, trong nơi đóng quân gặp chuyện không may, cũng ngừng trò hỏi bóng gió này càng sớm càng tốt. Diệp Gia lo lắng cũng không có biện pháp, nhẫn nhịn ở nhà chờ tuyết lớn dừng lại.

Đợi bốn năm ngày, vừa thấy tuyết lớn ngừng, A Cửu bên kia tìm tới.

"Phải đi càng sớm càng tốt."

"Đương nhiên rồi." Diệp Gia đã sớm thu dọn xong hành lý xuất hành, chuyện bên ngoài nàng quản không tới, nhưng chuyện cái ăn của mọi người trong nhà thì nàng phải quản,/Ngươi cứ dựa theo kinh nghiệm vận chuyển da lông ngày xưa mà sắp xếp, tỷ đều có thể phối hợp."

A Cửu lập tức đi sắp xếp.

Lần này không chỉ có A Cửu đi, Diệp Gia cũng dẫn Lâm Trạch Vũ và Ngũ muội theo. Dẫn Ngũ muội theo thì không có gì, dù sao Ngũ muội làm cái gì cũng có thể giúp nàng một tay. Nhưng tên nhóc Lâm Trạch Vũ này, thì Diệp Gia không muốn dẫn theo.

Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy đứa nhỏ này có gì đó kỳ quái.

"Vẫn lên dẫn theo, thằng nhóc này biết chữ, có thể dùng bàn tính." Dư thị khuyên,"Con và đệ nương đều là nữ tử, đi ra ngoài cùng nam nhân sẽ bất tiện. Có chuyện gì thì để thằng nhóc kia đi làm cũng tốt. Nếu mà thấy ngại mắt, thì đưa người ra ngoài bảo A Cửu quản lý là được."

Vì Chu Cảnh Sâm vẫn chưa về, Diệp Gia chỉ nhắc qua chuyện này với Dư thị.

Dư thị tất nhiên là đồng ý để Diệp Gia đi. Chuyện làm ăn bà ấy vẫn cùng Diệp Gia cùng nhau quan tâm, đậu tắm trong nhà chính là do bà ấy dẫn mấy đứa nhỏ đi đánh bóng. Nói thật, không vận chuyển hàng được, bà ấy còn lo hơn Diệp Gia. Nhưng để Diệp Gia theo đám nam tử kia và A Cửu đi ra ngoài bà ấy lại lo lắng, mới bắt Diệp Gia phải dẫn theo Ngũ muội và Lâm Trạch Vũ để tị hiềm.

Kỳ thật Diệp Gia cảm thấy dẫn theo Tôn thúc thì tốt hơn chút, dù sao Tôn thúc có thể giúp lái xe. Nhưng lại nghĩ lần này vốn đã mang A Cửu đi, nếu còn mang Tôn thúc đi, nữ tử ở nhà sợ là ban đêm đi ngủ cũng cảm thấy bất an.

"Các quầy hàng của nhà mình đều đóng hết đi. Bình thường mọi người không có chuyện gì thì ít ra cửa." Trước khi đi Diệp Gia dặn,"Qua hai ngày nữa sẽ có thợ gạch ngói tới đóng gạch, đóng cho phòng của Tứ muội và Tôn thúc. Lân trước con đã nói với bọn họ, nếu có người đến, nương cho bọn họ tiên công thương nghị là một ngày ba trăm năm mươi văn."

Dư thị tất nhiên đã biết, có kinh nghiệm lần trước, tất nhiên biết nên sắp xếp thế nào.

"Trên đường nhớ phải bảo vệ bản thân an toàn, thứ tiền tài này sinh không chạy đến c.h.ế.t không chạy đi, nhớ kỹ chớ vì tiền tài mà liều mình." Dư thị hiểu tính tình của con dâu, sợ nàng muốn tiền không muốn mạng, chỉ đành dặn đi dặn lại,"Thật sự không bán được đậu tắm cũng không sao, nương chỉ cần con trở về hoàn chỉnh." Diệp Gia cười cười, dẫn theo Diệp ngũ muội và Lâm Trạch Vũ lên xe la.

Xe la tất nhiên là do A Cửu lái.

Hắn ta cười nói, trên xe này một là di tỷ của hắn ta, một là tiểu di tử. Một đám hán tử thô ráp thèm nữ nhân tới nỗi xanh cả mắt dưới tay hắn ta kia, A Cửu mới không có khả năng cho bọn họ cơ hội tiếp cận với di tỷ và di muội. Đến nỗi Lâm Trạch Vũ, A Cửu cũng không mềm lòng giống như nữ tử Chu gia, trực tiếp gọi ra ngoài nóc xe ngồi, không đồng ý để cậu ta vào trong thùng xe.

Lâm Trạch Vũ trừ sợ Chu Cảnh Sâm, trong cả Chu gia cũng chỉ sợ A Cửu. Trong ánh mắt của A Cửu có một luồng huyết tinh chỉ nam nhân mới hiểu, hắn ta đã từng thấy máu.

Vì chống lạnh, A Cửu cố ý cầm hai tấm da thật dày cho hai vị di tỷ muội. Diệp Gia cảm giác mình đã bọc cả người như một con gấu, nhưng vẫn cảm thấy tay chân lạnh băng. Ngũ muội co ro bên cạnh Diệp Gia, có chút tò mò muốn vén màn treo trên cửa sổ xe ra.
 
Back
Top Bottom