Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 310



Không vội vàng quyết định ra giá bao nhiêu, mà chỉ ra lệnh cho người đưa trà ngon lên.

Lông mày của ông giãn ra trong lúc nói chuyện, mặc dù ông không nói rõ ràng rằng ông muốn hợp tác cùng với Diệp Gia, nhưng rõ rệt thái độ của ông đã gần gũi hơn rất nhiêu. Ngẩng đầu lên nhìn canh giờ, đúng lúc đã đến giờ ăn trưa. Trương quản sự lịch sự mời Diệp Gia và A Cửu ngồi xuống, ông còn nói rằng nhà mình có một người đầu bếp nấu thịt dê rất giỏi, mời Diệp Gia ở lại và ăn thử món này vào buổi trưa.

"Canh giờ này không còn sớm nữa, đúng lúc đến giờ ăn trưa. Bà chủ Diệp cứ yên tâm, người mã phu ở ngoài của ngươi sẽ có người chăm sóc."

Mí mắt Diệp Gia khẽ cử động, biết chuyện hôm nay đã giải quyết xong, nên nàng cũng không cân vội vàng nữa.

Quả thật đầu bếp Trình gia nấu món thịt dê rất giỏi, thịt dê thơm ngon được hắn ta hầm đến mức mềm nhữn. Diệp Gia ăn không nhiều, nhưng A Cửu đã uống rất nhiều rượu với Trương quản sự. May mắn là Diệp Gia đã đưa A Cửu đến đây, nếu không Trương quản sự muốn uống rượu, nàng cũng không còn cách nào ứng phó được.

Trương quản sự thấy sắc mặt của A Cửu vẫn tỉnh táo sau khi uống nhiều rượu đến như vậy, thậm chí vẫn bình tĩnh. Lập tức liên tục khen ngợi hắn ta: "Anh chàng này không tệ nha, uống được rượu mà tính tình cũng tốt, là người làm việc lớn."

Tự nhiên Diệp Gia cũng mỉm cười, lễ thượng vãng lai khen ngợi chất lượng rượu của Trương quản sự.

Sau khi uống rượu xong, Trương quản sự bày tỏ ý muốn hợp tác với Diệp Gia. Nếu như chỉ có sự khác biệt về hương liệu, thì có thể bán với giá thấp hơn. Chỉ cần có đủ hàng, bán ra ngoài là có thể kiếm được tiền. Trương quản sự nhìn bộ dáng không kiêu ngạo không nóng nảy của Diệp Gia, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Nghe nói nha đầu này còn bị Tiểu Nhị Gia nhìn trúng ở lúc trước, nhưng cuối cùng lại có duyên mà không có nợ rơi vào trong nhà của người khác.

"Bà chủ Diệp muốn hợp tác như thế nào?" Đương nhiên Trương quản sự muốn mua đứt hết tất cả. Chỉ cân mua hết tất cả của Diệp Gia, rồi bán nó với giá bao nhiêu ở Tây Vực cũng được. Nhưng làm ăn là chuyện lâu dài, nếu muốn hợp tác, thì phải thể hiện lên sự chân thành của mình.

Tất nhiên Diệp Gia muốn chọn nhận hoa hồng, việc mua đứt là khi nàng cần tiền gấp, hiện tại nàng đang nắm hai nghìn lượng bạc ở trong tay. Căn bản nàng không cần tiền nhanh chóng.

Trương quản sự vừa nhìn đã biết nàng muốn nhận hoa hồng. Nhưng tỷ lệ hoa hồng cần phải được thỏa thuận chỉ tiết. Tuy hàng hóa là do Diệp Gia cung cấp, nhưng các mặt hàng phải được vận chuyển đến Tây Vực thì mới có thể bán được. Mà chỉ có các vật phẩm không có cửa hàng và khách hàng cũng không thể bán được. Nói cách khác, các món hàng của Diệp Gia có thể bán được bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu tiền, đều phụ thuộc vào thương dự và danh tiếng của hiệu buôn Trình gia ở Tây Vực.

Với sự tự tin này, tiền hoa hồng không thể nào thấp được. Trương quản sự suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra tỷ lệ hoa hồng cho Diệp Gia là năm năm.

Mức phí này đối với Diệp Gia là không thể chấp nhận được. Hàng hóa đều do bên nàng sản xuất, đương nhiên chi phí cũng là do Diệp Gia chỉ trả. Nếu như tiền hoa hồng là năm năm, thì các chi phí chi tiêu ra thì Chu gia sẽ nhiều hơn so với Trình gia, dù cho xưởng của nàng nhỏ nhưng cũng không đủ khả năng để kinh doanh như vậy.

"Giá cả mà Trương quản sự đưa ra có vẻ hơi thấp." Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn sàng rằng việc kinh doanh này sẽ đàm phán không dễ dàng, lúc này nàng không hề hoảng sợ: "Phương thức sản xuất xà phòng thơm thuộc về Chu gia của bọn ta, chi phí chi trả cũng thuộc về Chu gia của bọn ta. Trình gia của ngươi chỉ có việc vận chuyển một chuyến, lấy hàng của cửa hàng ta bán mà còn kiếm được nhiều lợi nhuận hơn gia đình ta nữa, vậy thì chuyện làm ăn của ta còn không bằng đưa cho nhà ngươi làm luôn."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 311



Đương nhiên Trương quản sự biết mức giá mà ông đưa ra là quá thấp, nhưng việc vận chuyển hàng hóa đến Tây Vực có thể gây ra mạng người. Những người tiêu sư của Trình gia cho dù là ăn, chỗ ở hay là bồi thường sau tai nạn, thì cũng đều do Trình gia chỉ trả.

Các cửa hàng đã hoạt động rất nhiều năm ở Tây Vực, dựa vào mồ hôi sự vất vả của tổ tiên để tạo ra được danh tiếng như ngày nay. Nếu như muốn mượn nó, sao có thể đơn giản như vậy được?

Đây tự nhiên là một ván cờ, thắng nhiều hay thắng ít đều phụ thuộc vào bản lãnh của chính mình. A Cửu ngồi ở một bên nhìn di tỷ cẩn thận nói chuyện, khả năng thu hút sự chú ý của mọi người giống như có thêm một đôi tai hơn người khác. Diệp Gia cũng không còn cách nào, liên quan đến tiền bạc. Mà nếu đẩy mạnh hợp tác thì ít nhất cũng phải một năm nữa, nếu như muốn buông lỏng, vậy thiệt hại sẽ lớn đến mức nào.

Diệp Gia và Trương quản sự đưa đẩy với nhau rất lâu, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết ba năm với bốn mươi phần trăm lợi nhuận.

Thực ra trong lòng Trương quản sự đã nghỉ đến điểm mấu chốt này, ông ta cũng không cảm thấy sự hợp tác này khó chấp nhận. Nhưng Diệp Gia lại cảm thấy có chút khó chịu, điểm mấu chốt trong lòng nàng là ba mươi. Nhưng vừa rồi nàng từ bỏ mười phần trăm lợi nhuận với hai yêu câu. Tức là nàng phải cử một hoặc hai người đi theo trong suốt quá trình áp tải đó. Đồng thời nếu như hàng hóa đó bán không được, xuất hiện tình huống bị lỗ, thì Trình gia và Chu gia sẽ gánh chịu tỷ lệ theo hoa hồng.

Đây cũng không phải là không tin tưởng Trình gia, mà là nàng chưa bao giờ đi đến Tây Vực. Không biết tình huống ở Tây vực, không biết việc làm ăn của Trình gia có ảnh hưởng như thế nào ở đó, và giá cả của những thứ được vận chuyển này. Nàng không chắc chắn, đương nhiên nàng sẽ cử người tin tưởng theo dõi suốt cả một quá tình, điều này có thể phòng ngừa Trình gia lừa gạt bọn họ.

Trương quản sự không hề cảm thấy khó chịu trước lời đề nghị của Diệp Gia, một kế hoạch sáng suốt kiến mọi người dễ chấp nhận hơn, và đỡ rắc rối về sau.

"Vậy được rồi, nếu như thuận tiện, thì chúng ta hãy soạn thảo văn bản lý kết trong ngày hôm nay luôn." Trương quản sự làm việc nhanh chóng, không cần tốn quá nhiều công sức cho việc kinh doanh, mà vẫn có thể giải quyết ngay lập tức.

Diệp Gia cũng là người thẳng thắn, mở miệng đồng ý.

Sau khi kế sách được soạn thảo, cả hai bên đều ký tên và đồng ý. Trương quản sự nói thời gian mà bọn họ sẽ vận chuyển hàng đến Tây Vực cho Diệp Gia biết. Do vị trí địa lý thuận lợi, nên Trình gia thực hiện hai ba chuyến đi mỗi năm đến đó. Cụ thể có thể kinh doanh được bao nhiêu còn tùy thuộc vào số lượng hàng hóa được áp tải đến vào trong thời điểm đó.

Ngày áp tải tiếp theo là, tháng giêng của năm sau. Diệp Gia gật đầu nhẹ nhàng, đồng ý sẽ giao hàng cho Trương quản sự vào cuối tháng mười hai. Rồi nàng đưa A Cửu và khế sách cùng nhau trở về Chu gia.

Xe la di chuyển rất nhanh, buổi chiều bọn họ xuất phát mà khi về đến Chu gia trời còn chưa tối. Nhưng khi đến cửa, tuyết bất ngờ rơi. Trời thì lạnh thật, giá lạnh cộng với tuyết rơi, Diệp Gia ngồi ở trong xe ngựa mà còn cảm thấy tay chân lạnh buốt nữa. Nàng cầm kế sách ba năm ở trong tay, cố gắng nhịn cười. Vừa vào nhà, là nhanh chóng cởi mũ ra còn nhịn không được mà cười: "Nương, con lại ký thêm một đơn hàng lớn nữa đó!"

Những đơn hàng lớn và nhỏ, ban đầu bà ấy còn không hiểu, nhưng về sau khi nghe Diệp Gia nói nhiều hơn thì Dư thị cũng hiểu ý của nàng. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng làm bà ấy không khỏi vui mừng theo: "Thật sự là... Hôm nay cả nhà chúng ta uống một bình rượu nhé?”

Diệp tứ muội đã sớm hết ngày ở cữ, ban ngày nàng ấy bế con ra tiền viện cùng xoay đậu với Dư thị, đồng thời có thể chăm sóc đứa nhỏ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 312



Diệp ngũ muội mới khóa gian hàng không bao lâu, hiện tại đang ở nhà bếp phía sau, đang làm bánh chiên giòn. Nói đến việc nấu bữa sáng, Diệp ngũ muội kiên trì hơn so với Diệp Gia nhiều. Hiện tại Diệp Gia đang nhìn thấy đồng tiền lớn, nàng không quan tâm đến số tiền nhỏ kiếm được ở gian hàng bán đồ ăn sáng nữa.

"Gọi Diệp ngũ muội đến đây! Hôm nay lại là một ngày ăn mừng nữa của chúng tai"

Diệp Gia rất thích những phần thưởng này, mỗi khi nàng làm được một chuyện tốt hay là việc kinh doanh thuận lợi thì nàng sẽ ban thưởng cho những người ở trong nhà. Đừng coi thường bữa ăn này, nó luôn khiến cho ý chí chiến đấu của cả nhà cao hơn, vui vẻ trong nhiều ngày.

Dư thị không khỏi mỉm cười, nói Diệp Gia đi lấy nước nóng tắm rửa trước, còn chính bà ấy đi ra cửa sau cầm theo một cây dù đi gọi người khác.

Mùa đông rất lạnh lão, khi đến nơi này Diệp Gia mới hiểu được là tại sao nam nữ ở Tây Bắc đều uống rượu. Thật sự là do trời quá lạnh, không có cách nào để làm ấm cơ thể. Sau khi uống một ngụm rượu mạnh xong, là có thể đốt từ dạ dày lên đến tim. Dù rất khó uống, nhưng quen rồi thì thật sự rất tốt. Bởi vì Dư thị quan tâm, nên Diệp Gia và mấy người Diệp tứ muội cũng có thói quen uống rượu.

Đương nhiên người ta thường ăn lẩu thịt cừu ở trong trời tuyết lạnh lẽo này, lần trước Diệp Gia làm lẩu, Diệp ngũ muội bên cạnh vừa nhìn thì đã học được từ lâu. Lần này không cần Diệp Gia ra tay nữa, mấy người Diệp tứ muội bận rộn làm ra một nồi lẩu, lẩu Diệp ngũ muội làm ra còn ngon hơn của Diệp Gia nữa.

"Tay nghề này của muội không biết phát triển như thế nào, mà cùng một món ăn nhưng qua đôi tay của muội lại ngon hơn nữa đó." Diệp Gia cũng bối rối, theo logic thì nàng ấy nấu ăn cũng ngon đó. Nếu không có tài năng, thì nàng ấy sao có thể kiên nhẫn để đi buôn bán thức ăn được.

"Đó là do tỷ chưa nếm thử món ăn của tứ tỷ làm." Diệp ngũ muội nheo mắt cười: "Trù nghệ của tứ tỷ mới tuyệt vời hơn!"

Diệp Gia chưa nếm thử món ăn của Diệp tứ muội, nhưng nếu việc kinh doanh thực phẩm trong tương lai trở nên lớn hơn thì chắc chắn phải cần người. Nếu như tay nghề của Diệp tứ muội thật sự rất tuyệt vời, nàng cũng không ngại khi nhờ nàng ấy cùng với Diệp ngũ muội giúp đỡ mình. Dù sao còn có A Cửu ở đây, Diệp Gia quyết định A Cửu sẽ chạy thương, là người đi đến Tây Vực cùng với Trình gia ở tháng giêng năm sau, trong lòng Diệp Gia bí mật quyết định như vậy. Về việc có làm được hay không, đương nhiên phải nói rồi mới biết được.

"Vậy thì tốt, cửa hàng của chúng ta sẽ tốt hơn ở trong tương lai, nếu như Diệp tứ muội rãnh rỗi thì có thể tới giúp đỡ một chút."

Diệp ngũ muội mỉm cười, cũng không keo kiệt nói: "Nghe tỷ sắp xếp ạ." Ăn nồi lẩu dễ dàng hơn nhiều rồi, canh đã hầm từ lâu. Đồ xào cũng đơn giản, sau khi Diệp ngũ muội làm xong thì cho canh vào. Sau đó lấy cái bếp nhỏ ở lần trước ra nấu, sau khi thái thịt rửa sạch rau củ là có thể trực tiếp ăn được. A Cửu với ông Tôn ngồi ở bên cạnh, trong nhà không lớn. Bây giờ người ngồi ở đây cũng không phải là người ngoài, nên nam nhân cùng nữ nhân ngồi ở một cái bàn. Diệp tứ muội muốn cho con bú, không thể ăn được đồ cay, vì vậy đặc biệt làm một nồi lẩu trong suốt, canh thịt cừu có hương vị đậm đà hơn cũng đủ rồi.

Cả nhà ăn một bữa ăn nóng hổi, ăn xong mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi dày đặc không thể nhìn được nơi xuất phát.

Cả nhóm người vui vẻ, ăn hết nồi này rồi uống một ngụm rượu. Trời đổ tuyết rất đúng lúc, cuối bữa ăn những người say rượu nhảy múa và hát thơ ca. Đương nhiên người duy nhất có thể hát thơ ca là Dư thị, những người khác thì không thể, nên họ chỉ có thể ngơ ngác mà làm theo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 313



Dư thị uống ba lượng rượu mạnh, và hát bốn năm bài hát. Còn chưa kể, giai điệu của bà ấy rất dịu dàng, ngay cả những người không hiểu cũng cảm thấy tao nhã.

Diệp Gia vui vẻ vỗ tay ở bên cạnh, Dư thị vừa vui vẻ, lại cam lên chiếc cốc uống một ngụm rồi bỏ xuống.

Đúng là trong nhà không có ai phụ trách, bọn họ đều say đến bất tỉnh nhân sự, Dư thị không thể bước đi vững vàng. Cuối cùng Diệp ngũ muội bỏ ra một sức lực lớn để nâng bà ấy trở vê nhà. Người vừa đặt xuống giường liên ngủ thiếp đi.

A Cửu cõng Diệp tứ muội về. Mọi người đều đang uống rượu, cho nên nàng ấy cũng uống một chút. Trước đây nàng ấy chưa từng uống rượu ở Diệp gia, nhưng khi đến Chu gia thì đây là lân đầu tiên của nàng ấy. Đương nhiên không thắng được tửu lượng của mình, say đến mức không thèm quan tâm đến bọn trẻ. Diệp ngũ muội bởi vì tuổi còn nhỏ nên không uống nhiều, sau khi chăm sóc Dư thị còn phải thu dọn cho Nhuy Tả Nhi. Đến cuối cùng ngoại trừ ông Tôn, A Cửu và mấy đứa nhỏ không dám uống rượu vẫn tỉnh táo, thì cũng chỉ có một mình Diệp Gia đang ngồi thẳng ở đó.

Kỳ thực Diệp Gia cũng không còn tỉnh táo, nàng uống rất nhiều, đầu óc nàng đã rối loạn từ lâu rôi. Nhưng nàng lại là một người uống rượu giỏi, cho dù nàng có uống say thì không ai có thể nhìn ra. Ngoại trừ đôi mắt lơ đãng của nàng, đôi má ửng hồng và rất trâm tính.

Ông Tôn liếc nhìn Diệp Gia vài lần, nhưng ông cụ không dám quan tâm đến điều đó vì có sự khác biệt giữa nam với nữ.

A Cửu ôm vợ của mình quay đầu lại nhìn Diệp Gia, trong lòng hắn ta suy nghĩ để nàng ở đấy chắc sẽ ổn thôi nhỉ, canh giờ này thì chắc tỷ phu cũng gần về rồi, di tỷ trông không giống như một người đang say rượu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ. Vừa suy nghĩ như vậy, thì Diệp Gia tự mình đứng dậy, nàng bước đi vững vàng như thể nàng chưa từng say rượu, chính nàng đi bộ về phòng.

A Cửu với ông Tôn liếc nhìn nhau, yên tâm đi về phòng của mình.

Diệp Gia đi về phòng nhưng không có đi ngủ. Lúc này bụng của nàng rất nóng hổi, nhưng tay chân vẫn luôn tê cứng. Nàng cúi đầu chậm rãi thở vào trong lòng bàn tay của mình, chà xát, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Nàng quay đầu nhìn chiếc giường, mọi thứ trước mặt nàng đang rung chuyển. Nàng chóng mặt và buồn nôn. Đầu nàng tràn ngập những phiền muộn, đáng lẽ nàng nên để một chiếc giường đất ở trong phòng. Nếu như có giường đó, thì chắc chắn sẽ không lạnh.

Vừa nghĩ ngày mai nàng sẽ tìm người làm giường, nàng đi đến bên cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, mọi thứ ở dưới lớp tuyết dày đặc phản chiếu những đốm trắng trong ánh sáng. Nàng lo lắng không biết mình có bị c.h.ế.t cóng hay không, nàng đang năm trước cửa sổ thì nhìn thấy có một bóng người ở trong sân đang đi đến. Người đó đang cầm ô, một tay khác đang cầm lồng đèn, dáng người cao như cây tre đang đi trong tuyết.

Bước chân của người đó rất vững vàng, quân áo bay phấp phới trong những cử động, như nước chảy mây trôi. Dường như hắn đã chú ý đến có người ở bên cửa sổ đang nhìn mình, bước chân khựng lại. Vừa ngước mắt lên, người đó đã đi đến bên cạnh cửa sổ.

Phản ứng của Diệp Gia có chút chậm chạp, ngửa mặt lên trong trạng thái say xỉn.

Khuôn mặt trước mặt biến thành hai, khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng nheo mắt lại ợ rượu, một lúc lâu rồi mới bắt đầu hỏi: "Chàng... là ai? Sao chàng lại đến nhà của ta?"

Hôm nay Chu Cảnh Sâm mới nhận được tin tức là có kẻ buôn người ở thôn Tứ Đạo, vì vậy hắn đích thân đuổi theo suốt ba mươi dặm. Cuối cùng dồn người đó vào trong một ngôi làng, g.i.ế.c c.h.ế.t hai người, bắt được một người. Làm việc một lúc lâu nên bây giờ mới đi về nhà. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của Diệp Gia thì đột nhiên dịu xuống. Hai má Diệp Gia đỏ bừng, trong cổ họng đang lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa. Mũi của hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, không khỏi cong khóe miệng lên.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 314



Lần trước Gia Nương say rượu, dùng gậy đánh hắn. Mà lần này lại nhìn hắn với ánh mắt mềm nhũn, không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi?

"Ta là ai? Nàng nói thử ta là ai?" Chu Cảnh Sâm đặt chiếc lồng đèn trong tay lên bệ cửa sổ, hơi cúi người, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn tú được ánh nến chiếu sáng chuyển sang màu vàng ấm áp, dường như đôi mắt đứa đầy một đáy vực sâu: "Hay là nàng đến gần hơn để xem ta là ai nhé?”

Làm sao Diệp Gia có thể biết hắn là ai được, đầu óc nàng đang quay cuồng, nàng không nhận ra là ai đang đến.

Nàng khit mũi, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm cũng không có trốn tránh, để cho nàng nắm lấy cổ áo của mình rồi kéo mình về phía trước. Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào trong mặt hắn, lông mi hắn run rẩy, cảm giác chóp mũi của hai người chỉ cách nhau một nắm tay. Đôi mắt tràn đầy sương mù của nàng cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một lúc lâu sau, mới đưa tay còn lại ra kéo lông mi của hắn.

"Đây là đồ giả nhỉ?" Diệp Gia kéo một lúc lâu, nhưng không có kéo ra được: "Ôi dài ghê... cho ta nhé."

Nói thật, lúc kéo lông mi vẫn còn có chút đau. Chu Cảnh Sâm bất lực nắm lấy tay nàng, yếu hầu lên xuống hai lần, nhẹ nhàng nói: "Là thật, cho dù nàng có kéo xuống cũng không thể gắn lên được đôi mắt của nàng đâu."

Diệp Gia rất tiếc nuối, làm sao hắn có thể biết nàng muốn kéo nó ra rồi gắn lên mắt mình nhỉ?

Dừng một chút, nàng vặn vẹo ngón tay hai lần thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Sau đó lại chạm vào môi của hắn, s* s**ng rất lâu, không những không lau đi vết đỏ, mà càng xoa càng đỏ hơn: "Chàng đang dùng màu gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm: "2?"

"Miệng của chàng, chính là cái thứ mà chàng đang bôi á." Diệp Gia xoa một lúc lâu, làm cho đôi môi của hắn cũng sưng lên: "Là màu gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm phải mất một lúc mới hiểu được ý của nàng, có chút dở khóc dở cười: "... Hay là nàng tự mình xem nhé?”

Diệp Gia lắc đâu, cảm thấy đôi môi đang mở ra khép lại này như có một cái gì đó đang câu nàng đến. Nàng đang nắm lấy cổ áo của người đó và giữ chặt, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ. Không biết cái này có mùi vị như thế nào nhỉ?

Vừa nghĩ, nàng đã trực tiếp kéo người đó lại gần về phía mình, sau đó đặt môi mình lên đó. Khoảnh khắc có cái gì đó mềm mại chạm vào khiến cho đầu óc Chu Cảnh Sâm bối rối.

Hắn dừng lại một chút, do dự có nên lợi dụng sự khó khăn của người khác mà trực tiếp ra tay hay là trở thành một chính nhân quân tử hay không, đừng làm cho Gia Nương ghét hắn khi nàng tỉnh lại, trong lúc hắn đang do dự, người đang tóm lấy hắn cũng không có khách khí. Mùi rượu xộc thẳng vào giữa mũi và miệng của hắn, chiếc lưỡi mềm mại đang cố gắng cạy môi và răng của hắn ra, đưa vào trong miệng của hắn.

Xương cụt của Chu Cảnh Sâm tê dại, một cảm giác tê dại kỳ lạ và gây nghiện đang dâng lên từ sau đầu hắn. Gần như hắn không cần suy nghĩ, mở răng và môi mình ra để người đó đưa chiếc lưỡi vào.

Dường như Diệp Gia cảm thấy giữa hai người có một bức tường khoảng cách, đó là một trở ngại. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Chu Cảnh Sâm vòng qua cổ của người trước mặt, ấn đầu hắn vào tường, móc đầu lưỡi của hắn bắt đầu ngậm m*t. Tiếng hôn bị tiếng tuyết dày ở ngoài cửa sổ bóp ngặt, Chu Cảnh Sâm buông tay cầm ô ra, chiếc ô rơi xuống đất.

Chiếc lồng đèn ở trên bệ cửa sổ bị gió thổi điên cuông, mấy lần phảng phất sắp tắt. Lông mi của Chu Cảnh Sâm run lên, như thể đầu óc hắn đang rối loạn. Ánh mắt của hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt của Diệp Gia, hơi thở nhanh đến mức không thể kiểm soát được nữa.

Một lúc lâu sau, Diệp Gia tựa như đã nếm đủ mùi vị nên cuối cùng cũng buông hắn ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 315



Hắn cơ hồ nhịn không được mà trèo qua cửa sổ xông vào, trực tiếp bế người say rượu đó đi lên giường.

Diệp Gia nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của hắn, hít cái mũi của mình, nàng cảm thấy không khí lạnh lẽo đang xộc vào trong mũi nàng. Nàng không khỏi dùng một tay bịt mũi mình lại, khen ngợi hắn một cách đặt biệt ngốc nghếch: "Chàng thật tuấn tú, có đôi mắt đẹp, có cái mũi ưa nhìn, có cái miệng cũng đẹp de... Toàn bộ cơ thể deu đẹp, chàng trông rất hợp gu thẩm mỹ của ta."

Mặc dù Chu Cảnh Sâm không biết gì thẩm mỹ là cái gì, nhưng có lẽ hắn cũng hiểu được ý từ đó. Lúc này hắn đang th* d*c, sự tự chủ hai đời đã kiềm chế hành vi có vẻ không quân tử của hắn.

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang thì thâm vào trong tai của ai đó, hắn mỉm cười quyến rũ: "Ồ, thật sao?"

Diệp Gia ngước đôi mắt nặng triu của mình lên nhìn hắn, rồi đột nhiên lùi lại một bước: "Đừng cợt nhả, cợt nhả quá sẽ gặp những điều xui xẻo đó."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia đi đến bên giường ngồi xuống, tự mình gỡ tóc ra. Nhìn thấy nam nhân đó vẫn đứng ở bên ngoài cửa sổ, đèn lồng đã bị thổi tắt từ lúc nào. Một lớp tuyết vô hình rơi trên vai hắn, trên mặt hắn có vẻ lạnh lùng và mê hoặc.

"Nhưng ta thích cợt nhả." Đột nhiên Diệp Gia nhe răng nhìn hắn và mỉm cười.

Chu Cảnh Sâm không nhịn được, che mặt, bàn tay to cũng không che được khóe môi cười đến mang tai của hắn.

Chuyện say rượu ban đêm, Diệp Gia đã cưỡng chế xóa đi ký ức về chuyện này ở trong đầu. Ôm tâm lý "Chỉ cần ta không nghĩ đến nó thì nó sẽ không thể khiến ta bận tâm", do vậy Diệp Gia quên đi chuyện tối qua mình đè người ta ra cưỡng hôn một cách hợp tình hợp lý.

Sáng sớm tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang của tên Chu nào đó, Diệp Gia cũng kiên trì ra vẻ như không có chuyện gì cho đến cùng.

Chu Cảnh Sâm cũng không làm khó nàng, làm bộ như không che giấu được phiên muộn đi rửa mặt.

Tuyết lớn rơi một đêm, sáng sớm ngoài cửa chồng chất thành một thế giới được bao phủ trong làn áo bạc. Lấy một cây gậy cắm xuống, sâu ít nhất một thước. Diệp Gia cũng cảm thấy thân kỳ, một đêm mà lượng tuyết rơi có thể sâu đến như vậy.

Quả nhiên câu thơ "Tuyết sâu dày ba thước, tuyết phủ đến ngàn dặm" không phải khoa trương.

"Không được, hôm nay có vẻ rất lạnh, e là năm nay không dễ trải qua mùa đông." Diệp Gia đứng ở cửa, nhìn trời đầy sắc tuyết thì chân mày nhíu lại thật chặt. Trời còn chưa sáng ông Tôn và A Cửu đã ở trong sân xúc tuyết, lát nữa còn phải vận chuyển thức ăn vào trong cửa hàng. Không xúc tuyết đi thì xe không dễ đi. Diệp Tứ Muội ôm đứa nhỏ ra sân trước, cũng cam chổi quét giúp trong sân.

"Ngoại trừ nhóm chậu than, phía chúng ta cũng không có cách nào khác."

Đương nhiên Dư thị cũng cảm thấy lạnh, ngày xưa ở Yên Kinh, vương phủ có phủ địa long. Có người hầu ở bên ngoài đốt lửa, hơi nóng sẽ thông qua đường lửa truyền vào trong phòng. Đến lúc đó trên mặt đất cũng sẽ trải thảm nỉ, đặt chậu than. Ngay cả khi trời lạnh, mặc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh.

Đến nơi này, bà ấy không rành thứ gì. Mùa đông mấy năm trước đều dựa vào mạng lớn mà cố gắng chống đỡ tiếp.

Diệp Gia không biết mấy năm nay Dư thị đã chịu gian khổ ở Tây Bắc khi vào mùa đông giá rét, có chuyện thì nghĩ cách giải quyết, nàng sẽ không cố chịu đựng: "Xương cốt thân thể chúng ta đều yếu, không thể cố chịu đựng được, phải nghĩ cách để sưởi ấm, bằng không có thể lạnh cóng đến sinh bệnh."

Nếu là người ngoài nói như vậy, Dư thị chắc chắn không có gửi gắm hy vọng. Có lẽ do hơn nửa năm nay biểu hiện của Diệp Gia quá đáng tin cậy, bây giờ nàng nói cái gì thì bà ấy đều tin. Lúc này Diệp Gia mới nói phải suy nghĩ cách để trải qua mùa đông, mà trái tim lạnh lẽo của Dư thị đã yên tâm không ít.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 316



Không ai có thể cảm nhận được cái lạnh mùa đông ở mảnh đất này rõ hơn bà ấy, nói là lạnh thấu xương cũng đã là nhẹ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở đây da lông lại quý giá như vậy. Làm sao áo khoác rách có thể giữ ấm bằng da lông chứ?

Càng đến cuối năm, da lông ở trên thị trường lại càng đắt.

Nhắc mới nhớ, hàng năm vào lúc này A Cửu sẽ dẫn người vào núi. Bọn họ mua đi bán lại da lông, vào mùa đông là lúc dã thú có da lông dày nhất. Bắt được lột ra một tấm da hoàn chỉnh, bán đi cũng được ba bốn lượng.

Trong khoảng thời gian này A Cửu còn đang suy nghĩ dẫn người vào núi, nhưng nghĩ đến phía Diệp Gia có việc gọi hắn ta, hắn ta mới trì hoãn đến khi tuyết lớn rơi xuống mà còn chưa vào núi.

Chuyện này Diệp Gia không có biết. Nếu nàng biết thì chắc đã sớm tìm A Cửu nói chuyện. Nhưng Diệp Gia thật sự cũng định qua hai ngày nữa sẽ nói chuyện với A Cửu, dù sao chuyện đi Tây Vực cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn ta hoặc là thuộc hạ mà hắn ta tin tưởng. Phía Diệp Gia đang tìm người nhưng tạm thời không tìm được người thích hợp. Hôm nay chuyện quan trọng nhất là giải quyết vấn đề mùa đông lạnh giá.

Diệp Gia có biết thời xưa đã có kỹ thuật giường lò.

Theo hiểu biết của Diệp Gia, thời kỳ đồ đá cũng đã có cách đốt lửa sưởi ấm để trải qua mùa đông, khi đó được gọi là hố lửa. Sau đó lại xuất hiện thiêu đất. Cái gọi là thiêu đất, chính là đào hố lửa, người ngồi hay nằm trên mặt đất để hơ lửa, hai thứ là bếp lò và hơ lửa kết hợp lại với nhau thành thiêu lửa. Thời kỳ Bắc Ngụy mới có kỹ thuật hơ lửa mặt đất và thiết lập ống khói, dần dần, lại phát triển thành kiểu đặt một bức tường ở trước lửa, biến đổi thành tường ấm. Rồi biến đổi đến cuối cùng, vùng nông thôn Đông Bắc xuất hiện sự kết hợp với giường nhỏ, cuối cùng mới trở thành giường sưởi được mọi người biết đến.

Nhưng loại giường lò này cũng chỉ có ở khu vực Đông Bắc, cũng chính là phía bắc U Châu lúc bấy giờ. Loại kỹ thuật làm giường lò này được xuất hiện ở cuối thời nhà Tần và đầu nhà thời Hán nhưng vẫn chưa phổ cập, ở phía Hoa Bắc, Tây Bắc từng xuất hiện giường sưởi một mặt. Nhưng thật ra phía Tây Bắc vẫn chủ yếu chống lạnh bằng da lông.

Nói cách khác, muốn tìm người làm được giường lò có thể nằm ngủ, nàng còn phải tự mình phân tích rõ nguyên lý và kỹ thuật trước rồi mới có thể tìm người làm việc.

Giờ đây nhà mà Chu gia ở đã được xây dựng xong. Nếu làm giường lò, có nhiều chỗ nên dỡ thì phải dỡ xuống, có nhiều chỗ còn phải làm lại một lân nữa, nếu vậy thì sẽ là công trình không hề nhỏ. Diệp Gia nhìn quanh phòng của mình, lại đi các phòng nhìn vài lần. Nếu làm xong giường lò thì e là củi lửa trong nhà cũng không đủ dùng.

Nhưng cũng may phía sau cái sân này của nàng là một rừng cây, dùng củi lửa, chỉ cân mang cái sot đi vào trong rừng nhặt là được.

Suy nghĩ cả buổi, có thể làm giường lò khác nhau với những kiểu khác nhau. Chỗ ngủ trong phòng thì đương nhiên phải dùng giường đất, nhà chính bên ngoài có thể làm giường lò. Thật sự không được, cũng là có thể làm giường sưởi một mặt hoặc thiêu đất.

Nguyên thủy thì nguyên thủy, chỉ can không lạnh, thì đều dễ nói.

Diệp Gia đã quyết định làm giường lò thì cũng không trì hoãn nữa. Dù sao có trì hoãn thì đến cuối cùng người chịu lạnh cũng chỉ có mình. Mùa đông ở phía Tây Bắc hạ nhiệt rất nhanh, có khi đến ngày nào đó nước đóng thành băng thì nàng có muốn tìm người làm cũng không tìm được. Nghĩ như vậy, nàng lại đi lấy giấy bút và nghiên mực của Chu Cảnh Sâm, vẽ ra bản vẽ cấu trúc ở trên giấy vẽ, lại cẩn thận phân chia xem bên trong nên bố trí như thế nào.

Sợ người ta xem không hiểu, nàng cố ý chia ra thành nhiều phần vô cùng tỉ mỉ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 317



Chờ nàng vẽ xong bản bản vẽ, Diệp Ngũ Muội và ông Tôn đều đã lái xe đến cửa hàng. Diệp Ngũ Muội vội vã đi bày sạp thức ăn, trời tuyết lớn cũng không sợ không có ai ra phố ăn, trái lại nàng ấy làm rất tích cực.

Diệp Tứ Muội còn đang quét tuyết trong sân, tuyết chất rất cao, ánh nắng chiếu lên trên sáng đến chói mắt.

Diệp Gia híp mắt nhìn thêm vài lần, rồi hỏi Dư thị đang ở đâu.

"Đại nương ra phía sau nhặt củi rồi." Diệp Tứ Muội lau những hạt tuyết trên mặt, bước từng bước từng bước trở về. Nàng ấy mặc áo lông dày, là A Cửu may cho nàng ấy hai bộ. Trời lạnh mà nàng ấy cũng không sợ lạnh, mặt nóng đến đỏ bừng: "Tỷ, tỷ có chuyện gì mà cần tìm người thế? Giờ đây muội cũng không bận, để muội phụ tỷ một tay."

Diệp Gia đâu có việc gì bận rộn, chỉ là nàng muốn đi ra ngoài. Nhà không người phải dặn dò Dư thị một tiếng: “A Cửu đâu? Tỷ tìm A Cửu có một số việc."

Diệp Tứ Muội biết A Cửu muốn làm ăn với Diệp Gia, cũng biết rõ những tính toán trong lòng hắn ta. Mỗi đêm, A Cửu ở trên giường ôm nàng ấy cũng sẽ nhắc đến với nàng ấy. Lúc này nghe Diệp Gia nói muốn tìm A Cửu, lập tức trả lời: "A Cửu nói có chút việc đi ra ngoài một chuyến, tầm giữa trưa sẽ trở về. Tỷ đang có chuyện gấp sao? Có cần muội đi tìm chàng ấy về không?"

"Đi ra ngoài?" Mới có được một lúc, mà A Cửu đã đi ra ngoài. Diệp Gia xua tay: "Không cần không cần, chờ hắn ta trở về rồi nói cũng được."

Diệp Tứ Muội nhìn Diệp Gia như vậy thì trong lòng thật sự tò mò. Tuy rằng nàng ấy không hiểu lắm về chuyện làm ăn, rất nhiều chuyện cũng biết được đôi chút. Nhưng thường xuyên nghe A Cửu nhắc tới, đầu óc con người cũng sẽ linh hoạt. Trong lòng cũng muốn biết đó có phải chuyện làm ăn hay không, dù sao lần trước A Cửu dẫn người đi ra ngoài một chuyến trở về, Diệp Gia đã câm ba mươi lượng cho bọn họ. Số tiền kiếm được thật sự không nhỏ.

"Tỷ, là chuyện làm ăn sao?" Tính tình Diệp Tứ Muội mềm mại, nói chuyện cũng mềm mại.

Diệp Gia nhìn nàng ấy, nếu đã có lòng muốn A Cửu giúp đỡ làm việc, có một số việc cũng có thể nói với Tứ Muội. Không chừng phía A Cửu còn có thể nghe theo lời Tứ Muội nói. Diệp Gia suy nghĩ một lát, A Cửu trở vê cũng không chưa chắc có thể nói chuyện được, trước tiên nói với Diệp Tứ Muội: "Không phải đã ký đơn hàng lớn với Trình gia đó sao, sau này đồ đạc muốn bán sang Tây Vực, toàn bộ nghe theo lời của người Trình gia nhưng tỷ lại thấy không tin lắm. Phải tìm một người đáng tin đi cùng, phải quen đi lại ở chặng đường này, cũng biết cách giao tiếp với người Tây Vực."

Diệp Tứ Muội chớp chớp mắt, trong lòng lấy làm mừng vì tỷ tỷ và A Cửu có cùng suy nghĩ. A Cửu mới lẩm bẩm với nàng ấy chuyện làm thương nhân, tỷ của nàng ấy ở bên này chỉ đường, rồi tìm người đi cùng: "Tỷ muốn bảo A Cửu đi sao?"

"Ừ, người bên ngoài tỷ không tin được, em rể thì còn có thể yên tâm." Nói xong, Diệp Gia lại nhíu mày nhìn nàng ấy: "Nhưng A Cửu cũng không thể chạy đi mãi được, phía muội và đứa nhỏ..."

"Không sao đâu tỷ, muội cũng không có yếu ớt như vậy." Trong lòng Diệp Tứ Muội thấy ấm áp, không khỏi nhớ tới lúc mình thành thân cái gì cũng không có, tỷ tỷ mua trang sức lén nhét cho nàng ấy. Tỷ muội nhà mình đều có quan hệ huyết thống, người ngoài làm sao có thể so sánh được: "Hơn nữa, A Cửu bôn ba bên ngoài cũng chỉ vì muốn cho muội và đứa nhỏ có cuộc sống tốt mà? Chàng ấy kiếm được tiền cũng là để cho muội tiêu."

Diệp Gia nghe được lời này thì bật cười. Trong lòng lấy làm kinh ngạc, chẳng lẽ là nàng yêu tiền quá rõ ràng, đến mức Tứ Muội và Ngũ Muội cũng bị lệch lạc theo nàng?

"Ừ, tiền trong nhà nắm ở trong tay đúng là không sai." Diệp Gia suy tư một lát, công nhận lời nàng ấy nói.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 318



Diệp Tứ Muội cong mắt bỗng cười phá lên. Phải nói, giờ đây Tứ Muội cũng đã có chút trưởng thành. Giống khuôn mặt của Diệp Gia đến năm phần, so với Diệp Gia xinh đẹp đến mức làm người ta choáng ngợp thì tướng mạo của Tứ Muội có vẻ nhu hòa dịu dàng. Diệp Gia cảm thấy mình dạy cũng không tính là sai, tuy nói thời xưa địa vị nam nữ khác nhau một trời một vực, nhưng nắm quyền tài chính ở trong tay, ít nhiều cũng có tiếng nói hơn.

Nếu A Cửu không có ở đây, Dư thị lại đi ra sau nhặt củi. Diệp Gia bèn đi vào trong phòng thay quần áo dày, tự mình đi ra ngoài: "Tứ Muội, muội ở nhà trông coi nhà, nếu nương quay về thì nói với nương một tiếng, ta ra chỗ môi giới ở trên phố tìm thợ hồ."

Nói xong, Diệp Gia cầm một cái ô đi ra ngoài.

Không thể không nói, sau khi có tuyết lớn, trên đường phố hoàn toàn vắng vẻ. Rất hiếm thấy người đi ngoài đường, chợ sành cũng không mở. Cửa hàng dọc theo hai bên đường lại có mấy cửa hàng đang mở, nhưng phần lớn toàn là đóng cửa. Thời xưa giao thông không phát triển như đời sau, tuyết lớn chặn đường không dễ đi. Tiểu thương cũng không thể đi vào thị trấn trong thời tiết này, không có khách, cửa hàng đương nhiên cũng sẽ nghỉ.

Cũng may chỗ môi giới còn mở, chẳng qua chỉ mở một cánh cửa nhỏ, bên trong có hai người làm đang ngồi sưởi ấm bên cạnh chậu than.

Diệp Gia đi vào nói ra yêu cầu của mình, tiểu nhị sưởi ấm suy tư một lát rồi nói có thể tìm được người. Nhưng thời tiết này không tiện xuống nông thôn, nói thẳng là ba ngày sau sẽ gọi Diệp Gia lại đến một chuyến, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thợ hồ tới nhận công việc.

"Không thể sớm hơn sao?" Diệp Gia muốn nhận dịp mấy ngày này không bận rộn, nhanh chóng làm giường lò cho xong: "Ta có thể cho nhiều tiên công hơn."

Tiểu nhị ở chỗ môi giới suy nghĩ một lát, cũng không nói gì khác. Diệp Gia trả nhiều tiền công thì tiền hoa hồng bọn họ kiếm được cũng nhiều hơn. Đã như vậy, chẳng thà đi đến nhà thợ hồ quen biết một chuyến. Hôm qua tuyết lớn, hôm nay chắc chắn đều ở nhà trú đông, tìm người cũng tiện.

"Vậy được, làm phiền ngươi chờ một lát, ta đi ra ngoài một chuyến."

Diệp Gia được mời vào trong nhà ngồi rất khách sáo. Tên tiểu nhị kia lấy hai cái túi bọc chân, mang theo mũ nỉ rồi vội vàng ra cửa. Chỉ chốc lát sau, đã có hai hán tử cường tráng mặt đen đi theo người môi giới đến. Trước khi đến người môi giới đã nói cho bọn họ nghe yêu cầu tuyển thợ của Diệp Gia, nên đương nhiên đều là người có thể ăn chén cơm này. Những thứ khác không cần phải nói, chỉ cần nói số tiên công là có thể đưa người về làm việc.

Thông thường mà nói, tiền công của thợ hồ trên thị trường là ba trăm đồng một lần. Kỹ thuật không tinh thông thì có thể rẻ hơn một nửa. Diệp Gia đang gấp, nói muốn cho bọn họ thêm tiền công do làm việc vào trời tuyết lớn, giá cả lại tăng thêm một trăm đồng. Với giá tiền này, hai hán tử đều kích động. Phía Diệp Gia còn chưa hỏi, bọn họ đã vội nói là có thể làm.

Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định như thế.

Đến lúc đó Diệp Gia trả tiền công là trả cho người môi giới, rồi người môi giới trả lại cho thợ hồ. Phải nói, mức hoa hồng cũng rất ghê gớm, hoa hồng một lần là hai phân mười tiền công. Chẳng trách lại có câu không gian trá không phải nhà buôn, hoa hồng của người môi giới thật sự có hơi cao.

Tiền công là trả sau khi làm xong việc, hai hán tử trước tiên theo Diệp Gia trở vê.

Lúc Diệp Gia mang người về Chu gia, đúng lúc Dư thị mang theo mấy đứa nhỏ trở về. Hai tiểu tử Tôn Tuấn mỗi người cõng một bó lớn, tuổi không lớn nhưng cũng đã bắt đầu làm việc. Nhuy Tả Nhi cũng ôm một bó nhỏ, một lớn ba nhỏ cũng trở vê. Gặp Diệp Gia, Dư thị liếc nhìn hai người phía sau Diệp Gia. Còn chưa hỏi, Diệp Gia đã kể hết mọi chuyện: "Mùa đông trời lạnh, nên tìm người về làm giường lò."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 319



"Giường lò?" Dư thị không hiểu cái này lắm, cũng lần đầu tiên nghe thấy từ giường lò này. Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Gia, có vẻ cần làm thứ này rất gấp. Vì thế bà ấy gật gật đầu, để mấy đứa nhỏ vào sân: "Có cần trong nhà phụ giúp một tay không?”

"Vâng." Làm giường lò trong phòng, đương nhiên phải chuyển hết đồ dùng trong phòng ra ngoài.

Trong nhà không có nhiều đồ tốt, chuyển ra ngoài cũng không sợ mất. Chủ yếu tiền hơn nửa năm nay Diệp Gia kiếm được đều ở trên xà ngang. Đợi lát nữa làm việc chắc chắn phải ra ra vào vào, nàng phải đem rương tiền cho Dư thị trông chừng. Chờ sau khi giao phó xong xuôi, Diệp Gia còn phải ra đường mua đồ. Dù sao làm giường lò cũng cần phải có vật liệu, đất vàng, vôi, miếng bùn, gạch. Những thứ này không được thiếu cái nào cả.

Diệp Gia đã nói với Dư thị là muốn dọn trống căn nhà, lại tự mình lấy tiên ra đưa vào phòng của Dư thị, bảo bà ấy nhất định lại giữ kỹ. Đương nhiên Dư thị cũng hiểu rõ, ôm rương tiền trở về phòng mình, Diệp Gia lại đi lên đường một chuyến.

Trước khi đi, đến cửa hàng gọi ông Tôn. Ông Tôn lái xe đi theo.

Lò gạch kia không có mở cửa nhưng trong nhà vẫn có người ở, gõ cửa có người trả lời.

Mặc dù ban ngày không có mở cửa nhưng nếu thật sự có người đến cửa mua hàng thì cũng sẽ không từ chối. Quản lý lò gạch kia nghe nói Diệp Gia muốn mua đồ, bèn dẫn người ra sau nhà kho. Thương lượng giá cả với người lò gạch xong, đã mua đủ gạch và vôi sống nhưng lại không có miếng bùn. Dù sao nơi này chưa từng có ai dùng đến, không thể làm được lò gạch cũng không phải chuyện lạ. Nhưng cũng may không có miếng bùn thì cũng có thể dùng phiến đá mỏng để thay thế.

"Phiến đá mỏng thì có." Ở lò gạch này có không ít phiến đá, chỉ là độ dày có hơi dày: "Ngươi xem cái này có được không?”

Diệp Gia nhìn độ dày của phiến đá, đúng là có hơi dày: "Chỗ ngươi có thể mài mỏng một chút không?”

"Có thể thì có thể nhưng có hơi tốn công." Quản lý lò gạch làm ăn khách sáo, Diệp Gia muốn dày bao nhiêu thì hắn ta có thể mài bấy nhiêu. Nhưng nếu cần nhiều, phải tốn chút công sức mới có thể có hàng.

"Vậy được, dựa theo kích thước này, có lẽ ta cần khoảng ba trăm miếng." Giường đất phải chia làm ba tâng, lớp chịu nhiệt, đường sưởi và mặt sưởi. Miếng bùn phải dựa theo kích thước của mặt sưởi để phủ lên một tầng. Diệp Gia tính theo chiều rộng năm thước chiều dài sáu thước. Diệp Gia liếc mắt nhìn kích thước của phiến đá mỏng, tính toán: "Chủ quán, các ngươi ước chừng tâm khi nào thì có thể mài xong?”

"Nếu cần gấp thì buổi chiều ngươi tới lấy." Quản lý có thể thấy Diệp Gia đang gấp, nói sẽ mau chóng tìm người làm. Diệp Gia nghĩ đến trưa chắc cũng chưa làm giường lò xong, nên gật gật đầu: "Vậy buổi chiều ta sẽ quay lại một chuyến."

Đi tới đi lui mấy lần, Diệp Gia về đến nhà thì Dư thị đã gọi người mang đồ đạc trong nhà ra ngoài. Thật ra cũng không có nhiều đồ, mang giường chiếu bàn ghế, hai cái tủ một cái rương trong phòng Diệp Gia ra, chỉ còn lại một cái bàn trang điểm. Trời tuyết lớn cũng không tiện để trong sân, nên chuyển đến một gian phòng trống khác. Muốn làm giường trong phòng, đương nhiên phải dọn đồ của hai phòng ra.

Đồ đạc ở chỗ Dư thị cũng cỡ đó, đều chuyển đến trong phòng trống.

Bên này vôi đã được chở về, đất vàng phải ra ngoài chọn. Diệp Gia không biết đất vàng ở đâu mới có nhưng hai người thợ hồ thì biết rõ.

"Chủ nhà yên tâm, cứ cầm hai cái thùng và dây thừng đòn gánh ra, để chúng ta đi chọn là được." Thợ hồ đã ở đây cho tới trưa, ngoại trừ việc hỗ trợ chuyển đồ, cũng đang nhàn rỗi. Nghĩ đến việc người ta sẵn sàng cho thêm một trăm đồng, đương nhiên bọn họ cũng ngại ở không.

Bọn họ có thể tìm được đất vàng, nên Diệp Gia để cho bọn họ đi chọn.
 
Back
Top Bottom