Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 270



Làm chuyện tốt thì nói dễ nghe chút đi, cứ phải đ.â.m chọc nàng một câu làm gì?

Nhưng Diệp Gia cũng không có thời gian kiểu cách với hắn, vừa rồi nàng chạy nhanh quả thật treo đến chân. Gấp gáp nên không để ý, vây giờ bị nhắc mới thấy đau. Nàng do dự một chút, nhưng rất nhanh chọn tư thế thoải mái nằm lên lưng Chu Cảnh Sâm. Bộ n.g.ự.c mềm mại dán lên xương bả vai người nào đó, người bên dưới cứng đờ. Hắn nhẹ nhàng cõng người dậy, người trên lưng mềm mại và nhẹ như không có trọng lượng.

Chu Cảnh Sâm thu liễm tâm tư, rũ mắt che đi màu tối trong mắt, cõng người bước nhanh về nhà.... Khoan hãy nói, quả thật còn nhanh hơn Diệp Gia chạy.

Gió mát thổi qua mái tóc rối bù trên mặt Diệp Gia, gò má hơi ngứa. Diệp Gia cụp mắt, chăm chú nhìn gò má người bên dưới, xương mày và gò má của Chu Cảnh Sâm nhìn từ sau đều rất đẹp. Chắc là vừa thao luyện xong, trên người có mồ hôi, bởi vì hắn quen sạch sẽ nên mùi không hề khó ngửi, có mùi vị mát lạnh.

Ánh mắt Diệp Gia vô thức rơi trên mặt hắn, dừng một chút, lại thu lại.

Người này thật đẹp trai...

Lúc về đến nhà, lão đại phu và bà mụ đều ở trong phòng. Chu Cảnh Sâm là anh rể, một nam nhân, không thể vào phòng Diệp tứ muội.

Mấy đứa trẻ không biết xảy ra chuyện gì, ngơ ngác chờ bên ngoài.

Hiện tại thấy người lớn trở về thì vội vàng vây quanh, Nhuy Thư Nhi ngọt ngào gọi thẩm nương. Diệp Gia xuống khỏi lưng Chu Cảnh Sâm, nhờ hắn chăm sóc mấy đứa trẻ, mình thì tập tenh vào phòng. Diệp tứ muội nhìn có vẻ chưa sinh, an tĩnh nằm trên giường. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, tóc ướt đẫm dính vào mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Trên người nàng ấy đậy vải, bà mụ đứng cuối giường, lão đại phu ngồi bên cạnh nắm cổ tay nàng ấy bắt mạch.

Một lúc sau, mới nói: "Còn một lúc nữa, chờ một chút."

"Đúng là song thai, thể chất xương cốt khá khỏe mạnh, hai đứa bé đều rất khỏe." Lão đại phu là Diệp Gia mời tới, đương nhiên nói với Diệp Gia: "Người mẹ hồi trước từng thiếu hụt, nhưng khoảng thời gian này chăm sóc tốt, ngược lại cũng không có đại sự gì."

Diệp ngũ muội nghe không có đại sự, hơi thở lo âu cũng thả lỏng.

Nói là chờ, kết quả đến trời tối Diệp tứ muội vẫn chưa chuyển dạ. Lão đại phu bên ngoài phòng cũng đã uống ba chén trà, dùng cơm tối, trong phòng vẫn không có động tĩnh, Ngay khi Diệp Gia cho rằng hôm nay không sinh, đột nhiên từ trong phòng truyền ra tiếng hét thảm thiết của Tứ muội.

Tiếng hét thật sự thảm thiết, đau đớn thống khổ như bị người dùng d.a.o cắt thịt. Diệp Gia ở ngoài nghe đến da đầu tê dại, nhớ lại bộ phim tài liệu đời trước từng xem, da gà cũng nổi lên. Nàng qua lại bên ngoài thật lâu, định đi vào, lại bị Chu Cảnh Sâm cản lại. Hắn vừa lấy dược bôi tan m.á.u bầm ở chỗ lão đại phu, cản người, đưa người về phòng mình. Ngồi xuống giường, nắm lấy một chân Diệp Gia đặt lên đầu gối mình.

"Bên trong có bà mụ, mẫu thân cũng trông nom, còn mời cả đại phu. Nàng đừng vào chen lấn."

Chu Cảnh Sâm một tay nắm mắt cá chân Diệp Gia, những ngón tay trắng nõn dường như phát sáng dưới ánh đèn. Hắn ung dung chậm rãi mở nắp bình, dùng ngón tay lấy một chút dược cao bôi lên mắt cá chân Diệp Gia. Sau đó chậm rãi xoa, cổ tay xoa nhẹ chân cho nàng: "Phòng sinh chỉ lớn bằng đó, nàng vào cũng không giúp được gì. Đừng nhìn nhiều quá dọa mình."

Nàng đâu có nhát gan như vậy? Mặc dù việc sinh con rất đáng sợ nhưng chỉ nhìn cũng không hù được.

Tay Chu Cảnh Sâm thêm lực, Diệp Gia đau nhăn mặt. Nàng giật giật, muốn tránh, nhưng chân bị giữ chặt không thoát được. Hơn nữa tư thế của nàng cũng thật sự rất xấu hổ, một chân bị Chu Cảnh Sâm nắm đặt trên đầu gối hắn, một chân khác rũ xuống giường, như vậy thì khó tránh phải d*ng ch*n ngôi trước người họ Chu kia. Chu Cảnh Sâm chân dài, gập chân, đầu gối hắn cũng gân chạm đến chân nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 271



Tuy nói Diệp Gia là người hiện đại tu tưởng cởi mở hơn nhiều, người kia cũng đang làm chuyện đứng đắn. Nhưng trực nữ cứng rắn độc thân hai đời ít nhiều có chút khó xử với tư thế này. Rất sợ hắn động, đầu gối sẽ cọ đến bắp đùi nàng.

Mất tự nhiên, lắp bắp nói: "Ài, tướng công, ta nhớ... không phải chàng có chứng sạch sẽ sao?"

Bàn tay đang xoa chân của Chu Cảnh Sâm hơi chậm lại, ngước mắt nhìn vê phía nàng.

"Hôm nay ta chạy bên ngoài một ngày, ra một thân mồ hôi, chưa rửa chân nữa." Diệp Gia đau đến toát mồ hôi lạnh, nhe răng cười.

Chu Cảnh Sâm cứng người một lát, khôi phục bình thường, chỉ là xuống tay càng nặng hơn.

Lần này việc sinh nở của Tứ muội khó khăn đến không ngờ. Bụng nàng ấy quá lớn, bản thân tuổi còn nhỏ, căn bản là xương cốt trong cơ thể chưa trưởng thành. Cộng thêm trình độ chữa bệnh ở thời cổ đại còn lạc hậu, thực sự là đang đánh cược mạng sống trên sòng bạc.

Tiếng kêu thảm thiết truyên đến đã là đêm khuya, ban đêm Diệp Gia cũng không dám ngủ. Nghe thấy động tĩnh, nàng lập tức chạy tới canh giữ.

Lão đại phu vốn muốn rời đi, nhưng Diệp Gia thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện không may, khuyên can mãi mới giữ được ông ấy ở lại.

Không thể không nói quyết định này rất may mắn, nếu buổi tối không có đại phu nào ở đây, có lẽ Diệp tứ muội đã xảy ra chuyện rồi. Hai người lão đại phu và bà đỡ đang ở trong phòng sinh, từng chậu từng chậu m.á.u loãng được đưa ra bên ngoài. Diệp Gia ngửi thấy mùi m.á.u tanh tràn ngập khắp phòng, cảm thấy da đầu tê dại, kiếp trước nàng đã xem rất nhiều tin tức, có phần sợ hãi việc cưới xin và sinh con. Chuyện xảy ra với Tứ muội lại phủ thêm một tâng bóng ma lên nỗi sợ của nàng.

Diệp Gia đứng ngoài cửa, nhưng Dư thị không cho nàng vào. Bà ấy nói là căn phòng quá nhỏ, nhiều người chen chúc thì không được, ngược lại sẽ gây cản trở công việc.

Nàng nhìn cánh cửa phòng sinh khép hờ, ánh nến yếu ớt chiếu qua ke hở trên cửa, nàng nghĩ nếu đi vào nhìn xem một chút sẽ yên tâm hơn. Nhưng vừa di tới cửa, cổ tay của nàng đã bị một bàn tay nắm chặt. Một bàn tay ấm áp từ phía sau che mắt nàng lại, mùi hương trong lành dễ chịu bao quanh nàng, Chu Cảnh Sâm nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Đừng nhìn, nhìn nhiều sẽ sợ. Đi ngủ đi, có ta ở đây xem là được rồi."... Thật sự không sợ đến mức đó, nhưng những người có tố chất tâm lý kém một chút có thể để lại bóng ma tâm lý thôi.

Mặc dù đời này Diệp Gia không có ý định không sinh con, nhưng nhìn chung nàng vẫn thận trọng về vấn đề này. Có lẽ bản tính nàng ích kỷ, nàng chưa bao giờ cảm thấy người khác quan trọng hơn mình. Sinh con thì được, nhưng đó phải là điều nàng muốn, không thể bắt buộc nàng phải thỏa hiệp vì ai cả. Đây là điểm mấu chốt của Diệp Gia, cuộc đời nàng cũng chỉ có một lần mà thôi.

Hai người đứng ở cạnh cửa, bốn năm bóng người đang di chuyển trong phòng sinh, lờ mờ. Dư thị đã canh giữ bên giường Tứ muội từ ban ngày, bà đỡ cũng ở bên trong. Cùng với một lão đại phu và Diệp ngũ muội luôn theo dõi tình hình, thực sự không cần thêm một người nào bên cạnh cản đường nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Gia thu lại bước chân lên ngưỡng cửa.

Tuy nhiên, tư thế đứng này có phần không được tự nhiên.

Hàng mi dài mềm mại khẽ run lên, rung chuyển khiến lòng bàn tay Chu Cảnh Sâm ngứa ngáy.

Ánh trăng sáng ngời tràn ngập đình viện, nhưng thực ra màn đêm không che lấp được thứ gì. Chu Cảnh Sâm rũ mắt xuống nhìn nữ tử trước mặt. Kiếp trước lòng hắn đầy hận thù, một lòng thù nhà hận nước, chưa bao giờ tĩnh tâm thổ lộ tình cảm với thê tử. Có lẽ hắn vẫn còn khinh thường, chướng mắt thê tử xuất thân hương dã, thế nên kiếp trước hắn chưa từng cảm nhận được sự viên mãn khi cưới thê tử. Kiếp này, nhờ ông trời ưu ái có thể làm lại, sau khi trải qua một cuộc đời gió tanh mưa máu, hắn đã sớm bình tâm tĩnh khí.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 272



Hôm nay hắn mới nhận ra mình may mắn biết bao, ngoài ý muốn cưới được một viên minh châu phủ bụi trần.

Thiếu nữ trước mặt có mái tóc đen tuyền, đôi má tuyết, nàng giảo hoạt mà nhanh nhẹn. Nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, càng làm người ta kinh hỉ hơn nữa, chính là tính tình của nàng rất hợp với hắn, nhất cử nhất động của nàng không ngờ đều ảnh hưởng đến tâm trí hắn.

Chu Cảnh Sâm nắm lấy cổ tay người nọ, kéo nàng sang một bên.

Trên thực tế, không phải hắn không biết việc Gia Nương bài xích hắn. Chu Cảnh Sâm là loại người hiểu biết như thế nào? Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt để hiểu rõ hơn về bản tính con người, một chút chi tiết nhỏ cũng có thể phân tích suy nghĩ trong lòng mỗi người. Hắn biết rõ Gia Nương có thể vì gương mặt của bản thân mà có chút tình cảm với hắn, nhưng hắn sẽ không vì chút hảo cảm này mà liều lĩnh. Gia Nương không giống như tiểu cô nương trong đầu luôn nghĩ đến tình yêu kia, nàng trông trẻ tuổi hoạt bát, nhưng thực ra đầu óc nàng rất sáng suốt. Chu Cảnh Sâm nghĩ đến chuyện này, khó tránh thất vọng, trước mắt hắn thật sự không nghĩ ra lợi thế nào đáng giá để Diệp Gia dâng hiến cả cuộc đời cho hắn.

Một khuôn mặt tuấn tú có thể lừa được Gia Nương thường ngày cho hắn sắc mặt tốt một chút, giúp hắn chiếu cố mẫu thân và cháu gái để kiếm tiền nuôi gia đình đã là cực hạn. Nếu hắn được voi đòi tiên, lợi dụng trinh tiết của nữ tử hoặc cố ý làm cho Gia Nương hoài thai một đứa bé, gây khó dễ cho nàng, đó mới thực sự là vô liêm sỉ.

Lòng kiêu hãnh của Chu Cảnh Sâm không cho phép hắn làm chuyện hèn hạ như vậy.

Cũng đừng nói cái gì mà tất cả phu thê đều nói dõi, khi tai họa ap đến, cả hai đều tự bay đi, Chu Cảnh Sâm không bao giờ tin vào điều này. Hơn nữa, nếu hắn thực sự tin rằng thê tử nên cống hiến cả cuộc đời cho phu gia, kiếp trước hắn cũng không uổng công vì "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại"* mà cô độc cả đời. Hắn không phải là người theo khuôn phép cũ như lời đồn, nhìn vào bản chất thật của mình, hắn chỉ giấu nó sâu hơn mà thôi. Trên thực tế, các quy củ, lễ pháp và luân thường đều không thể chi phối hành vi của hắn. Hắn chỉ làm những gì bản thân cho là đúng, hoặc nên nói, hắn chỉ làm những việc khiến mình không hối hận.

*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Đây là câu cuối trong lời của Mạnh Tử chép trong thiên "Ly lâu thượng" của sách Mạnh Tử:

"A ý khúc tòng, hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã.

Lương cùng thân lão, bất vi lộc sĩ nhị bất hiếu dã.

Bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự, tam bất hiếu dã.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."

Dịch nghĩa: Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chánh nghĩa, là điêu bất hiếu thứ nhất. Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ, sinh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.

Đương nhiên hắn biết Gia Nương không hài lòng với mình như thế, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không có ý định lùi bước. Chỉ cần mỗi ngày Gia Nương ở bên cạnh hắn, sẽ có một ngày chờ được mây tan, thấy trăng sáng. Hắn có rất nhiêu kiên nhẫn.

"Đi thôi, chúng ta quay vê phòng nào."

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm vô thức chăm chú vào khuôn mặt của Diệp Gia, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình luôn nhìn chằm chằm nhìn vào Diệp Gia. Dư thị bước ra rót nước, liếc mắt nhìn thấy hai người, một cao một thấp ở trong sân. Đứa con trai xưa nay không biết nóng lạnh của bà ấy, trong mắt lại chứa đựng một người: "Hai con đến đây làm gì?"

"Con đến xem một chút, Viện Nương thế nào rồi ạ?" Diệp Gia đang định nói gì đó, nghe thấy giọng của Dư thị thì lập tức quay đầu lại: "Con vừa nghe thấy tiếng hét ở bên trong. Nhưng Viện Nương thấy khó chịu chỗ nào thế? Đứa bé thế nào rồi ạ? Đã được sinh ra chưa?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 273



"Vẫn chưa, không thể dễ dàng như vậy được." Dư thị liếc nhìn sắc mặt đứa con trai đang ẩn trong bóng tối, nói với Diệp Gia: "Thai đầu đều rất khó sinh. Lúc trước ta mang thai con đầu lòng, phải mất hai ngày mới sinh được Doãn An. Xương cốt thân thể của Viện Nương quá mảnh mai, xương chậu quá hẹp, nếu song thai được sinh ra thuận lợi, con bé chắc chắn sẽ bị giày vò. Con đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, trở về phòng với Doãn An đi. Hai con không giúp được gì đâu, ngược lại ở đây còn ngáng đường đấy."

Diệp Gia suy nghĩ một chút, cảm thấy Du thị nói có lý. Nhưng tình huống này nàng trở vê cũng không ngủ được, không bằng vào bếp đun nước: "Trong phòng có đủ nước không ạ? Có cần rượu mạnh không? Để con đi đun nước nóng."

Lúc này quả thực thiếu nước nóng, Diệp ngũ muội đang ở trong phòng sinh, cần phải có người đun nước. Ngẫm lại, bà ấy gật đầu: "Được, con đun nước nóng đi."

Vì thế Diệp Gia không chậm trễ, xoay đầu đi vê phía phòng bếp.

Dư thị liếc nhìn ánh mắt của Chu Cảnh Sâm lại đang đuổi theo Diệp Gia, thấy hắn quay người lại, không khỏi cười hắn một câu: "Chỉ nhìn thôi cũng có ích lợi gì! Cũng không biết sử dụng sức lực của mình, mấy người nhỏ tuổi hơn con đều sinh cả rồi!"

Chu Cảnh Sâm tốt tính cười. Mẫu thân hắn không hiểu hắn đang nghĩ gì, có nói thêm nữa cũng vô ích: "Nương, chăm sóc tốt cho Tứ muội."

"Còn cần con nói nữa à?" Dư thị tức giận, khinh thường nhìn hắn, nói xong bèn vung tay áo quay trở lại phòng sinh.

Diệp Gia đi vào phòng bếp, nơi ông Tôn đang đun nước nóng ở bên trong. Ông Tôn đến tối mới trở về, mang về chừng trăm cân tảo đậu. Vừa quay lại đã gặp phải Diệp tứ muội đang sinh con, cả nhà đều bận rộn đến mức không còn quan tâm đến chuyện khác. Nghĩ rằng ban ngày ông cụ bôn ba mệt nhọc, Diệp Gia bảo ông cụ về phòng ngủ sớm. Nhưng Chu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ông Tôn làm sao có thể ngủ được? Khi thấy hai cháu trai nhỏ đang ngủ say, ông cụ đứng dậy giúp đỡ.

Tuy nhiên, ông cụ đã có tuổi nên không thể tham gia cuộc vui trong phòng sinh, dứt khoát vào sau bếp đun nước nóng. Lúc trước ông cụ đã tận mắt chứng kiến mẫu thân sinh con nhiêu lân, so với người trẻ tuổi thì biết rõ hơn.

Chu gia chỉ có một cái bếp, cho nên lúc ông Tôn đun nước cũng không cần Diệp Gia làm việc. Nàng ở sau bếp dứt khoát nấu canh, sản phụ sinh con sẽ tiêu hao rất nhiều sức. Nếu không cho nàng ấy ăn nhiều đồ ăn ngon để bổ sung, sau này cơ thể và xương cốt của nữ tử sẽ rất yếu ớt.

Đã trễ thế này, thịt cũng không còn. Diệp Gia chỉ đơn giản là đi tìm Chu Cảnh Sâm, kéo hắn sang đây đi g.i.ế.c gà cho nàng.

Sau sự hướng dẫn của Diệp ngũ muội, bây giờ Chu Cảnh Sâm cũng biết g.i.ế.c gà là g.i.ế.c bọn chúng khi còn sống, lấy m.á.u chúng. Hắn làm việc rất thuần thục, nhanh nhẹn g.i.ế.c c.h.ế.t con gà một cách gọn gàng. Diệp Gia lấy một cái bình, cho ít cẩu kỷ* vào trong để hầm.

*Cẩu kỷ: tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì.

Hai người bận rộn làm việc, trời cũng dân sáng.

Vào lúc bình minh, Diệp tứ muội sinh ra một cặp bé trai sinh đôi. Quá trình sinh nở vô cùng nguy hiểm, nàng ấy phải chịu đựng rất nhiều vì xương chậu quá nhỏ. Nếu không có hai người đại phu và bà đỡ canh giữ bên cạnh, sợ là mẫu tử ba người, một thai ba mạng cứ như thế nghẹn c.h.ế.t trong phòng sinh.

Dư thị vừa bước ra, người giống như vừa mới vớt lên khỏi nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hai đứa trẻ lớn bằng chuột đỏ, tiếng khóc yếu ớt làm cho Diệp Gia cũng không dám chạm vào. Diệp tứ muội vô cùng đau đớn, nằm đó bất động. Diệp Gia nhìn một cái, suýt nữa bị dọa chất. Nếu không phải Tứ muội nghe thấy tiếng động, mở mắt chậm rãi nhìn Diệp Gia, mỉm cười một cái, hẳn là Diệp Gia đã tưởng nàng ấy c.h.ế.t trên giường sinh rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 274



"Gia Nương, mau di lấy chút đồ ăn cho Viện Nương." Dư thị rất mệt mỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn hai con chuột nhỏ: "Con bé hét lâu như vậy, sợ đã hao hết sức lực. Làm cho con bé chút mì nước lót dạ trước đã, nhớ cho ít dầu và muối thôi."

Diệp Gia gật đầu, tuy nàng chưa từng sinh con, nhưng nàng đã từng chứng kiến tẩu tử họ hàng ở cữ. Món ăn đều có mùi vị rất nhạt.

Vừa khéo là tối qua nàng đã nấu canh hơn một canh giờ, cực kỳ thơm ngon. Diệp Gia múc canh gà, làm một chén mì cho Diệp tứ muội, bưng qua cho nàng ấy ăn. Sau đó thấy mọi người bận rộn cả đêm không ngủ, dứt khoát nhào thêm chút mì. Cho hết phần canh gà còn lại, sáng sớm mỗi người ăn một chén mì sợi gà. Trì hoãn từ hôm qua đến bây giờ, hôm nay không thể buôn bán được.

Chờ Diệp ngũ muội dọn dẹp phòng của Tứ muội xong, nàng ấy lại thu dọn cho Tứ muội từ trong ra ngoài. Mọi người đã ăn uống no rồi thì sẽ đi ngủ, ai cũng ngáp một cái roi vê phòng nghỉ ngơi.

Ban ngày Chu Cảnh Sâm còn phải luyện tập, hắn ăn điểm tâm xong mới trở về doanh địa. Diệp Gia chốt cửa sân lại, cả Chu gia đều trở vê phòng đi ngủ.

A Cửu tới cửa vào lúc giữa trưa, ở ngoài sân la hét nhiều lần nhưng không có ai trả lời. Hắn ta có thể trèo tường, nhưng nhớ lại có rất nhiều bay được đào gần bức tường trong sân Chu gia. Sợ mình nhớ không rõ, nhảy xuống sẽ bị kẹp gãy chân, hắn ta đành đến cửa hàng trên phố Đông xem thử. Kết quả là cửa hàng cũng bị khóa, không có ai ở đây.

Hắn ta lo lắng chạy mấy lần, khi trở lại sân của Chu gia, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh.

Ông Tôn là người mở cửa, vừa mở cửa đã nói chúc mừng hắn ta.

A Cửu sửng sốt hồi lâu, suy nghĩ không biết chúc mừng ở đâu? Khi vào sân, họ nhìn thấy Diệp Gia và Diệp ngũ muội đang nhuộm đỏ trứng gà. Dường như đầu óc hắn ta bị người ta gõ một cái, tức khắc tỉnh táo lại: "Co phải Viện Nương đã sinh con không?! Tỷ tỷ, đúng là Viện Nương sinh rồi!"

Diệp Gia sau một giấc ngủ, tỉnh lại tinh thần thấy tốt hơn nhiều, nàng cười tít mắt: "Đúng vậy! Chúc mừng ngươi A Cửu, Viện Nương đã sinh cho ngươi một cặp sinh đôi đấy!"

A Cửu đã đi ra ngoài được hai ngày, người đầy gió bụi. Sau khi nghe tin tức, hắn ta cực kỳ hào hứng muốn di ra hậu viện. Tuy nhiên khi Dư thị bước ra khỏi phòng nơi bọn họ ở, Dư thị mở miệng gọi người lại: "Tiểu A Cửu, ngươi chạy cái gì? Sao ngươi không đi lấy chậu nước, tắm rửa bản thân ngươi trước đã? Một thân đầy bụi bặm, vào phòng tấn công mũi của Viện Nương và hai đứa bé thì thế nào?"

A Cửu vui vẻ đáp lại vài tiếng ôi ôi, bất chấp thời tiết dân dân chuyển lạnh. Hắn ta đến bên giếng, lấy một thùng nước đá, tắm rửa sạch sẽ bản thân bằng nước lạnh ở phía sau hậu viện. Nhe hàm răng trắng, hắn ta lao vào phòng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng cười cao hứng bên trong.

Dư thị mỉm cười lắc đầu, phủi bụi trên vạt áo rồi quay trở về tiên viện.

A Cửu thật sự phấn chấn, vui mừng đến nỗi cởi thẳng xiêm y rườm rà bẩn thỉu của mình ra. Hắn ta khỏa thân leo lên giường. Cẩn thận ôm lấy Diệp tứ muội, hắn ta vùi mặt vào cổ nàng ấy, lúc đầu cười, sau đó rầu rĩ lặng lẽ rơi nước mắt. Hai đứa con trai đỏ rực bị gạt sang một bên, hắn ta cuộn mình lại, không dám chạm vào.

A Cửu siết c.h.ặ.t t.a.y Diệp tứ muội, ban đầu không tiếng động mà rơi lệ, sau đó lại bắt đầu khóc nức nở.

Diệp tứ muội đang ngủ say, trong lúc ngủ mo, nàng ấy bị tiếng động đánh thức liên mở mắt ra. Nhìn thấy tướng công cuộn tròn bên cạnh mình đang khóc, nàng ấy giật mình: "Sao vậy A Cửu? Chàng mật à?"

"Không." A Cửu lẩm bẩm với giọng mũi khàn khàn: "Viện Nương, cảm ơn vì đã cho ta một mái nhà."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 275



A Cửu là cô nhi, khi hắn ta mới bảy, tám tuổi thì người nhà hắn ta đều đã c.h.ế.t hết. Một người trốn thoát khỏi thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn, lẻ loi ở ngọn núi phía sau thôn Ô Gia tán loạn xin việc. Mặc dù thỉnh thoảng có sư phụ đến dạy võ và dạy chữ cho hắn ta, nhưng hắn ta vẫn sống một mình như thế suốt nhiều năm. Hắn ta lấy Viện Nương là ngoài ý muốn, bị tính kế chiếm thân thể của Viện Nương, hắn ta mới cưới được một thê tử hiền lành giỏi giang như vậy.

Diệp tứ muội chạm vào mặt hắn ta, nhấch khóe môi với hắn ta. Nàng ấy không nói gì, ôm hắn ta cùng nhau ngủ.

Đứa bé vừa mới chào đời, sản phụ không thể tiếp xúc với gió, không thể mệt nhọc. Diệp Gia để nàng ấy ở lại Chu gia, đợi thời gian ở cữ kết thúc rồi mới rời đi. A Cửu vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Diệp Gia, nghe Tứ muội tự nói về nguy hiểm khi sinh con, biết Dư thị và đại phu đã giúp đỡ rất nhiều. Sau khi tỉnh ngủ, hắn ta đến tìm Diệp Gia để nói lời cảm tạ với Dư thị.

"Người một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy."

Hôm qua trì hoãn cả ngày, hôm nay còn phải chuẩn bị nguyên liệu cho việc buôn bán ngày mai. Lúc A Cửu tới, Diệp Gia và Diệp ngũ muội còn đang bận, người đang kho đầu heo cùng thịt heo thì tiếp tục kho, người đang rửa ruột già còn phải rửa sạch.

Dư thị lấy một chiếc cối xay bằng đá, đang xay tảo đậu ở một bên. Một trăm cân tảo đậu đủ để dùng lâu dài, lần này quả thật là đi đường vòng.

A Cửu có hơi ngượng ngùng, tỷ tỷ khách khí mới nói như vậy. Kỳ thật trong thâm tâm A Cửu biết rất rõ, lúc trước bọn họ tới đây nương tựa rõ ràng là chiếm tiện nghi của tỷ tỷ. Chỉ vì Diệp Gia không nói những điều này, không có nghĩa là bọn họ thật sự có thể coi đó là hiển nhiên.

"Tỷ tỷ." Gọi Diệp Gia tỷ tỷ, A Cửu thành tâm thành ý: "Chuyện dưa hấu đã được quyết định. Ngày mai có thể cho người chuyển ra ngoài."

Diệp Gia sửng sốt, thật ra nàng không ngờ lại nhanh như vậy.

"Trái cây tươi và dưa hấu không chờ đợi ai phải không?" A Cửu không phải loại người nói dối. Phương thức hắn ta bày tỏ lòng biết ơn rất trực tiếp, chính là thật sự giúp đỡ người khác một việc: "Hôm qua ta đã thỏa thuận với những người đó rồi, tối nay bọn họ sẽ có mặt ở cửa trấn, số dưa hấu, dưa lê ở hậu viện kia, trước khi trời tối phải được hái xuống hết. Họ có sẵn trong tay một đoàn xe la*, ước chừng trong khoảng một hoặc hai ngày có thể chuyển đến Luân Đài.

*đoàn xe la: xe do con la kéo.

Đây thực sự là một điều bất ngờ, Diệp Gia vui mừng đến mức vội vàng đặt ruột già trong tay xuống: "Giá cả thế nào? Tiền công thì sao?"

"Ta sẽ để ý đến giá cả, những thứ này nhất định sẽ không bán được ở chợ." Vừa nhìn đã biết A Cửu là người có kinh nghiệm mua đi bán lại, nói những điều này một cách rõ ràng: "Chỉ có gia đình giàu có thích những thứ mới mẻ, phỏng chừng giá cả phải do bọn ho định đoạt. Về tiền công, ta sẽ tính theo giá của người chủ áp tải. Ngày xưa, khi bọn họ áp tải lông thú, cứ dựa theo giá cả người áp tải tính toán. Ngày xưa ta đều trả cho họ ba trăm văn tiền mỗi chuyến đi, chuyến khứ hồi thì cho gấp đôi tiền, bao ăn và chỗ ở trên đường đi. Tỷ tỷ, giá này chúng ta không có cách nào hạ thấp được, mọi người chạy việc đều khổ cực, lại phải đề phòng cướp đông cướp tây dọc đường, đương nhiên phải cao hơn một chút."

Mặc dù Diệp Gia không biết những người áp tải tính giá như thế nào, nhưng nàng nhớ lại khi nàng ở thôn Vương Gia, con trai của bà cụ nhà bên mỗi lần áp tải trở về, luôn mang về bao lớn bao nhỏ chứa không ít thứ tốt. Suy đoán giá của người áp tải chắc chắn không thấp: "Được, dưa hấu và dưa lưới là hàng hiếm, là dưa được cống nạp, ở ngoài không có. Giá cả muốn cao hơn chút, hẳn có thể bán ra ngoài được."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 276



Đương nhiên A Cửu hiểu rõ điều này, tuổi của hắn ta không lớn lắm, nhưng loại chuyện này lại làm rất nhiều lần: "Tỷ tỷ yên tâm, nhất định ta sẽ thay tỷ lo liệu chuyện này."

Nếu A Cửu đã nói việc này rất cấp bách, cho nên Diệp Gia vội vàng cho người đi thu dưa. Hậu viện mới có hơn một mẫu đất, dưa hấu chỉ hơn hai phần đất, dưa lưới cũng chỉ hơn một phần, kỳ thật dưa không tính là nhiều. Ông Tôn dẫn theo hai cháu trai, một canh giờ đã hái hết.

"Được rồi, trước tiên xếp dưa ở góc phòng, đợi buổi tối đoàn xe la sẽ đến đây."

Nếu A Cửu đã sắp xếp xong mọi việc, Diệp Gia an tâm: "Ngươi yên tâm, tỷ sẽ không bảo ngươi làm việc vô ích. Ngươi giúp tỷ bán đi, giá dưa này ngươi sẽ lấy được lợi nhuận, giá bán càng cao thì thu lợi càng cao. Ngươi cứ yên tâm Viện Nương bên này, chúng ta sẽ chăm sóc tốt"

Khi Diệp Gia nói lời này, lập tức mặt mày A Cửu rạng rỡ. Hắn ta vốn định nói mình không cần tiên, nhưng Diệp Gia kiên quyết, hắn ta cũng chỉ có thể ghi nhớ tình cảm này.

"Được rồi, ngươi có thể đi và dành nhiều thời gian hơn với Viện Nương." Dưa vừa được hái xong, hậu viện dường như trống rỗng. Diệp Gia nghĩ ngày mai còn phải buôn bán, trở về lại tiếp tục rửa ruột heo. Bởi vì có một ngày nghỉ ngơi, tất cả mọi người ngoại trừ Liễu Nguyên đều có vẻ thích ăn. Cũng không biết những người khác trong thị trấn cảm thấy thế nào khi ăn nó nữa. Diệp Gia dựa vào sự tự tin, quyết định kho ba nồi thử xem.

Khi nàng từ hậu viện trở vê, Diệp ngũ muội đã cho thịt đầu heo và thịt ba chỉ vào nồi để kho. Nàng ấy đang nhào bột bên cạnh, lát nữa sẽ chiên thành bánh rán giòn. Sau khi Diệp Gia toàn quyền giao cho nàng ấy thì không còn phải lo lắng nữa, nhìn thấy khói bốc lên từ trong nồi, Diệp Gia cân nhắc có nên chuẩn bị hai cái bếp không.

"Một cái hình như không đủ dùng. Đến khi chúng ta thật sự bận rộn, rất nhiêu thứ phải chờ." Diệp Gia đi một vòng quanh nhà bếp, cảm thấy việc đặt thêm một chiếc bếp khác có vẻ không thực tế lắm. Không gian nhà bếp tuy không nhỏ, nhưng cũng không đủ rộng để chứa thêm một cái bếp. Hơn nữa, khi đốt hai bếp thì vị trí của ống khói cũng phải thay đổi. Nếu muốn tăng số lượng, phải xây lại bếp hiện tại, thay bằng bếp hai nồi.

"Muốn xây lại cần tốn bao nhiêu chi phí và công sức?" Dư thị không biết nhiều về điều này, nhưng bà ấy cảm thấy như vậy là không đủ dùng. Tựa như thịt và lòng, phải để trong nồi riêng, không thể nấu chung được, mất rất nhiều thời gian. Đốt lửa cũng bỏ dở củi lửa: "Nếu không mất thời gian quá, chúng ta xây lại bếp đi."

"Trong một ngày có thể làm được." Diệp Gia cảm thấy khả thi, nếu không cứ chờ đợi hết nồi này đến nồi khác thì quá lãng phí củi lửa: "Ngày mai con sẽ tìm người đến xây."

Đang lúc nói chuyện thì trời cũng đã muộn. Muốn xay được trăm cân tảo đậu không phải dễ, dùng cối xay bằng đá phải mất từ ba đến năm ngày. Chỉ có điều, xà phòng thơm phải được làm ra càng sớm càng tốt, nếu không thì khi lô hàng này được gửi đi, tháng sau sẽ không có tin tức.

"Hôm nay trước tiên cứ như vậy đi, dọn dẹp một chút, lát nữa phải nấu cơm."

Gần đến buổi tối, A Cửu cùng một nhóm người từ phía đông đến đây. Bốn năm chiếc xe la xếp thành hàng dài, đến trước sân Chu gia thì dừng lại ở đó. Đi cùng A Cửu còn có bốn năm người trẻ tuổi mang ít nhiêu huyết thống ngoại lai. Vừa bước vào sân đã thấy người trong nhà toàn là nữ tử, vô cùng xinh đẹp. Dư thị tuy đã lớn tuổi nhưng nét duyên dáng vẫn còn đó, nhưng đôi mắt có phần không che giấu được.

Một người trong số họ liếc nhìn Diệp Gia vài lần thì đã bị ánh mắt sắc bén của A Cửu dọa cho sợ hãi. A Cửu trước mặt người của Chu gia trông có vẻ ngượng ngùng, khi đối mặt với những người này, Diệp Gia mới nhận ra tính tình hung dữ của hắn ta.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 277



Ánh mắt kia đảo qua, giống như một lưỡi d.a.o cạo vào cơ thể ai đó, lại khiến nhiều người khiếp sợ đến mức thành thật.

"Sau khi cho những thứ này vào xong thì sẽ lên đường." A Cửu nói chuyện không khách khí, lạnh lùng cứng rắn: "Tối nay chúng ta sẽ khởi hành, trái cây và dưa không đợi ai cả. Nếu để lâu thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều, nhanh làm khô cho tai"

A Cửu răn dạy người khác, Diệp Gia sẽ không xen vào, nhìn bọn họ chất mấy xe dưa đi, dặn dò mấy câu: "Trên đường chú ý an toàn."

A Cửu gật đầu, rồi đi đến phòng sau hậu viện nói vài lời với Diệp tứ muội và đứa bé. Cùng với một con dao, cứ thế mà đi.

Họ vừa rời đi thì Chu Cảnh Sâm mới từ doanh địa trở về. Cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay lại dành cả ngày luyện tập trong doanh địa. Lúc hắn trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm, dưới mắt đều là quầng thâm. Đoán chừng trong doanh địa lại xảy ra chuyện gì đó, ngôi trong phòng trầm tư hồi lâu, lại đi lấy giấy và bút mực viết mấy phong thư rồi gửi đi. Đến khi trời tối, hắn mang theo một thân sương sớm từ ngoài nhà trở về.

Lúc bước vào phòng, Diệp Gia đang tính toán sổ sách dưới ánh đèn. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn.

Chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái, Diệp Gia chú ý hình như hắn bị thương. Y phục mặc chỉnh tê, không nhìn kỹ cũng không thể biết được, nhưng Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra cánh tay của hắn chuyển động không mấy uyển chuyển. Bàn tay đếm tiền dừng lại, Diệp Gia cau mày nhìn về phía hắn: "Cánh tay chàng bị sao vậy?"

Chu Cảnh Sâm không ngờ ánh mắt của Diệp Gia lại tỉnh tường đến vậy, một cử động nhỏ cũng khiến nàng nhìn ra.

"Không có gì." Chu Cảnh Sâm cởi áo giáp mỏng, đi đến ngồi đối diện Diệp Gia. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người, ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống trên khuôn mặt của Diệp Gia. Ngoại hình của nàng ngày càng nảy nở, ngày càng xinh đẹp động lòng người. Hắn nhàn nhạt cười, nước da của hắn trắng nõn, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng sau một đêm chịu đựng không ngủ.

Thật ra hắn không xấu, nhưng sắc mặt của hắn như vậy khiến hắn ta lộ ra vài phân gầy yếu: "Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa*."

"Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa?" Diệp Gia nhướng mày: "Trưởng quan khu đóng quân mới đã đến rồi à?"

*Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay dau lai vao day.

"Ừm"

Chu Cảnh Sâm bận rộn đến canh giờ này, một hạt cơm cũng chưa ăn, bưng ấm trà trên bàn, úp tách trà lên, rót một tách rồi uống.

Trà lạnh làm ẩm môi hắn, khiến môi hắn càng đỏ hơn: "Mặc dù là trưởng quan nhưng suy cho cùng là người mới đến. Để khiến bọn rắn độc địa phương nghe lời, đương nhiên phải ra tay chỉnh đốn tay sai một phen rồi."

Diệp Gia thấy cánh tay hắn cử động không được tự nhiên, nàng bỏ hết tiền vào rương tiên rồi đứng dậy.

Nàng bước đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, nắm lấy tay kia của hắn.

Lông mi Chu Cảnh Sâm khẽ run ray hai cái, hắn rít nhẹ một tiếng, để nàng tùy ý nắm lấy cổ tay mình. Diệp Gia thuận theo cổ tay hắn, bóp từ bắp tay nhỏ lên trên bắp tay lớn, lại nghe thấy hắn khẽ rít lên.

Diệp Gia mím môi, lên tiếng nói: "Chàng đứng lên, đi theo ta qua kia nhìn xem."

Chu Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn Diệp Gia, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi, lông mi dày che khuất ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn.

Hắn vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy, bị Diệp Gia kéo đến bên giường ngồi xuống.

Nhưng y phục hắn mặc là quân phục, cổ tay áo rất chật, căn bản không thể kéo lên được.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 278



Diệp Gia cau mày quan sát hồi lâu, muốn xem vết thương ở đâu thì phải cởi y phục này ra. Ngọn đèn dầu ở bên cạnh bàn cách khá xa, căn phòng tối quá không nhìn rõ được. Diệp Gia bảo hắn đợi một chút, đi tới bàn cầm cây đèn dầu đặt lên đầu giường. Ánh mắt nàng nhìn vào thắt lưng của hắn mấy lần, nhưng rồi nàng thu lại: "Chàng tự cởi hay để ta làm?”

Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm tuy hiền lành nhưng động tác tay kéo thắt lưng lại rất gọn gàng dứt khoát. Diệp Gia vừa mới mở lời nói hắn cởi y phục, bên này hắn đã kéo thắt lưng cởi bỏ áo ngoài. Đừng nhìn người hắn gầy gò, áo khoác vừa cởi ra, những đường nét thon gọn, mượt mà bên trong giống như được điêu khắc ra vậy.

Diệp Gia:

Kiêm chế ánh mắt lung tung của mình, nàng đưa tay giúp hắn cởi một bên tay áo ra.

Làn da trắng nõn phủ đầy vết bâm tím, không có một mảng da nào lành lặn. Toàn bộ cánh tay của hắn sưng tấy. Diệp Gia nhìn thấy bèn hít một hơi thật sâu, bị thương thành như vậy cũng thiệt thòi cho người này giữ được bình tĩnh: "Chuyện gì xảy ra thế? Làm sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy?"

"Ta bị phạt năm mươi quân côn." Chu Cảnh Sâm đề cập chuyện này khá nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói: “Tay ta chặn lại, bị trúng đòn."

"Tại sao? Chàng đã phạm sai lâm gì mà bị phạt năm mươi cây quân côn chứ?" Sắc mặt Diệp Gia đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được mà cười, lông mày cong cong: "Không có gì to tát, chẳng qua chỉ là quân côn thôi mà. Gia Nương, hôm nay đến canh giờ này ta còn chưa ăn cơm, trong nhà có đồ thừa không, chuẩn bị cho ta một ít nhé?”

"Đến bây giờ chàng vẫn chưa ăn sao?"

Chu Cảnh Sâm cười hiền lành: "Buổi sáng ở nhà ăn cơm, nhưng ban ngày lại không ăn."

Diệp Gia:

Diệp Gia nghe nói hắn bị đánh, còn đến canh giờ này vẫn chưa ăn cơm. Không biết tại sao, một cảm giác chua xót dâng lên từ tận đáy lòng. Nhưng nàng cũng biết những chuyện bên trong khu đóng quân không thể giải thích bằng vài ba câu. Nếu cấp trên muốn trừng phạt ngươi, sẽ luôn tìm cớ để ngươi bị trừng phạt. Đời sau của một vài tập đoàn đơn vị lớn chính là như thế, đặc biệt là bên trong cơ chế quốc doanh. Trong lòng Diệp Gia vẫn luôn biết rõ điều này.

Hiển nhiên, việc quan trên cũ mới đánh cờ chính là tai ương của người phía dưới. Chu Cảnh Sâm là người mới, gần đây mới leo lên trên, căn cơ không ổn định, bị quan trên lấy ra khai đao.

Hít sâu một hơi rồi nuốt xuống, Diệp Gia không nói lời nào an ủi hắn, lạnh mặt xoay người đi ra ngoài. "Nàng đi đâu vậy?" Chu Cảnh Sâm gọi nàng.

"Làm gì đó cho chàng ăn.”

Diệp Gia vừa nói thì người đã rời khỏi phòng, ánh mắt Chu Cảnh Sâm dõi theo bóng dáng nàng rời đi, đôi mắt khẽ chuyển động. Một lúc sau, hắn nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nở nụ cười. Gia Nương có lẽ không thích hắn nhiều như vậy, nhưng nàng chắc chắn bị hắn thu hút.

Mặc dù giả vờ đáng thương sẽ làm tổn hại đến hình tượng oai hùng của một nam tử, nhưng nếu Gia Nương chịu bộ dạng này, hắn sẽ không bận tâm.

Đúng là trong nhà vẫn còn một ít cơm, Diệp Gia đã chiên cho hắn một dĩa cơm chiên trứng. Ưu điểm của Chu Cảnh Sâm chính là ở điểm này, đưa cái gì ăn cái đó, dù ngon hay dở hắn đều ăn sạch sẽ. Diệp Gia ngồi bên cạnh nhìn hắn chậm rãi ăn hết một dĩa cơm lớn, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng. Nàng đến ngăn tủ lấy một chai thuốc mỡ ra, đặt lên đầu giường mà không nói lời nào.

Chu Cảnh Sâm đặt đũa xuống rồi lau miệng, sau đó ngước nhìn Diệp Gia và nở nụ cười.

Từ khóe mắt Diệp Gia thoáng nhìn thấy được vết thương sau lưng hắn, cái con người này dường như đau cũng không biết kêu một tiếng. Sau một hồi lâu, nàng mới cất tiếng thở dài: "Cười cười cười, chàng chỉ biết cười, ăn no chưa?”

"Ừm"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 279



"Ăn xong thì tự mình dọn sạch chén dĩa đi." Diệp Gia lại lấy hộp đựng tiền ra, sau đó ngồi xuống đối diện Chu Cảnh Sâm và bắt đầu đếm. Vừa đếm vừa ghi sổ, tính toán lợi nhuận sau khi đã trừ đi phí hao tổn: "Rửa mặt sạch sẽ rồi bước qua đây, ta xoa chút thuốc cho chàng."

Chu Cảnh Sâm rung động, ngoan ngoãn cầm chén đĩa đi rửa sạch. Chỉ có một cái chảo với một cái dĩa, tất cả đều đã được rửa sạch qua nước ấm. Sau đó hắn đun một ít nước sôi, rồi lại ở sau bếp lau chùi sạch sẽ mới mang theo hơi nước trên người về phòng.

Lúc hắn quay lại, Diệp Gia vẫn còn đang tính toán sổ sách, tốc độ tính toán của nàng rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ thế mà đã thật sự kiếm được không ít tiền. Phần lớn là đến từ việc bán xà phòng thơm, chỉ khoảng ba tháng, bọn họ đã gom góp được một ngàn một trăm lượng. Cộng với số tiền từ việc bán thức ăn nhanh và bữa sáng, tổng cộng là một ngàn một trăm năm mươi sáu lượng, ba tiền và sáu mươi lăm văn tiền. Hiện tại vẫn còn một lô xà phòng thơm chuẩn bị đưa ra ngoài, nếu cộng thêm số tiên hàng nhận được sau nửa tháng, có lẽ bọn họ sẽ tiết kiệm được khoảng một ngàn bốn trăm lượng.

Số tiền này đủ để mua xe ngựa, thậm chí bọn họ có thể đổi xe ngựa nếu muốn. Diệp Gia đang suy nghĩ về việc có nên mua thêm một chiếc xe ngựa trong nhà không, và nếu công việc lần này của A Cửu làm tốt, nàng sẽ xem xét việc ký một khế thư hợp tác lâu dài với A Cửu.

Suy cho cùng, trên thế giới này chỉ có một số ít thương nhân không tuân thủ hợp đồng, hầu hết các thương nhân đều hiểu rõ sự chính trực mới là nền tảng.

Đang suy nghĩ vấn đề này trong lòng, nàng bất chợt nhìn lên đã thấy thằng nhãi Chu Cảnh Sâm đang đứng với mái tóc đen ướt sũng, sau khi ăn một dĩa cơm to, cuối cùng trên mặt cũng đã có chút huyết sắc. Hắn cụp mắt xuống, hàng lông mi tạo thành một vệt bóng xanh đen dưới mi mắt, người thì lắng lặng ngồi trước mặt nàng. Diệp Gia chớp mắt, nàng khóa hộp tiền lại rồi cất lại lên vách ngăn trên nóc nhà. Nàng vừa cất tiền vừa quay đầu nhìn hắn, nhưng cái người ngồi cạnh bàn rất tự giác, hắn thậm chí còn không thèm liếc sang bên này.

Diệp Gia nhảy từ trên ghế xuống, vỗ vỗ tay ý bảo hắn đến nằm sap xuống lên giường: "Chàng ngồi cao quá, nằm xuống thì ta mới dễ làm được."

Chu Cảnh Sâm cũng không kháng cự, ngoan ngoãn bước đến cạnh giường ngồi xuống. Hắn hạ mắt nhìn Diệp Gia đang kéo đai lưng của mình ra, cởi luôn áo trên của mình xuống. Bộ dáng hai hàng lông mi khe khẽ run của hắn rất giống như một phụ nam nhà lành đang bị người đùa giốn nhưng lại nhu nhược không dám phản kháng. Diệp Gia giật giật khóe miệng, muốn vứt cái cảm giác quái dị này ra, đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay xoa cho nóng lên rồi bắt đầu xoa thuốc cho hắn.

Bàn tay nàng vừa chạm vào người hắn một cái, cơ thể hắn lập tức khẽ run.

Diệp Gia: "..." Làm gì đấy! Nàng không thể chạm hắn một cái à? Vất thương của Chu Cảnh Sâm thật ra cũng không nặng lắm. Nghe năm mươi gậy từ quân đội thì có vẻ dọa người, nhưng người đánh hắn lại quen biết với hắn nên đã dùng một kỹ thuật khéo léo. Sở dĩ nhìn đáng sợ vậy đơn giản là gì làn da của hắn quá trắng. Nhưng dù vết thương có nghiêm trọng thật hay không thì Gia Nương đều sẵn lòng đau lòng thay hắn, nàng cũng sẽ không cố tình phá vỡ: "Gia Nương nàng nhẹ chút, có hơi đau..."... Hóa ra là đau đến co rúm lại.

Diệp Gia yên lặng hạ nhẹ lực lại một chút, vừa xoa bóp vừa hỏi hắn có đau không.

Chu Cảnh Sâm hàm hồ đáp lại, chất giọng nhẹ nhàng vô cùng dễ nghe. Chỉ có một vết thương trên lưng, nhưng Diệp Gia phải xoa hết hai phút mới xong.

Thuốc mỡ khi bôi lên người cảm giác khá nhớp nháp, nên cũng không mặc đồ bình thường được, nhưng nếu để hắn cứ vậy mà lắc lư trước mắt thì cũng thật là chói mù mắt.
 
Back
Top Bottom