Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 240



Đa số mọi người đều thích bánh quế, làm một sọt bánh quế lớn như vậy thế mà đã ăn hết rồi. Thật ra ngẫm lại cũng rất bình thường, thời buổi này đa số mọi người đều thiếu dầu trong bụng. Bánh quế của Diệp Gia lại có rất nhiêu dầu, bá tánh bị thiếu dầu ở trấn Đông Hương sau khi ăn vào đều cảm thấy vừa thơm vừa giòn. Người ở phía trước ăn thấy ngon, thì ở phía sau lập tức có người học theo. Những người mua sau muốn thêm bánh quế thì hoàn toàn không còn bánh để thêm nữa.

"Làm nhiều thêm một chút " Lúc vừa rồi Diệp Gia có đếm một chút, kiếm được hai lượng, không tin được."Ngày mai cũng làm thêm một chút bánh quế."

Lúc hai tỷ muội đang ở bên này tính sổ sách, cũng là đang đợi đến giờ bán thịt đầu heo. Diệp Gia thấy còn có thêm được một chút thời gian thế là chuẩn bị đi mua thêm một ít rau và chút dâu muối. Nàng đi đến cái rương khóa tiên, mở ngăn tủ ra để cho Diệp ngũ muội nhìn. Sau đó đứng dậy đi đến chỗ Ngõa thị. Diệp ngũ muội biết mỗi ngày tỷ tỷ đều sẽ đi mua đồ ăn, thấy nàng đi thì trong lòng vô cùng vui vẻ, gật gật đầu, câm bánh chờ ở bên cạnh quầy ăn.

Diệp Gia đi đến trung tâm Ngõa thị, chuẩn bị mua một vài món chay. Nàng vừa mới đi đến quầy hàng đã nghe thấy có nhiêu người đang nói chuyện. Châu đầu ghé tai nhau, nhìn dáng vẻ hình như còn rất nghiêm trọng. Nàng vốn không muốn nghe, kết quả lại nghe được một câu: "Chuyện này là thật hay giả? Bên trong nơi đóng quân thật sự có đại nhân vật cấu kết với mã phỉ à?"

Tim Diệp Gia đập thình thịch, dừng bước lại.

"Đương nhiên là sự thật! Chuyện này còn có thể là giả sao?" Có một phụ nhân vác rổ trên tay, không mua đồ ăn mà đứng đó nói: "Bằng không thì ngươi nói xem hai cái thôn ở trấn Lý Bắc sao lại có thể thê thảm đến như vậy? Mã phi lợi hại cỡ nào, có thể so được với binh lính ở nơi đóng quân à? Nơi đóng quân của chúng ta mấy năm nay tuyển biết bao nhiêu binh sĩ, thậm chí năm nay chúng ta còn cử một nhóm người đến. Nhiều người như thế mà không quản được một đám mã phỉ chưa đến trăm tên à? Đây còn không phải là do quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho bọn chúng ar

"Ông trời oil Bọn họ muốn tuyệt đường sống của người ta mà, quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho mã phi đi g.i.ế.c người, lòng dạ bọn họ sao có thể đen tối đến thế hả? Bọn họ làm càn làm bậy ra cái chuyện súc sinh này không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống al

"Thiên lôi đánh xuống thì vẫn còn cơ một cái cửa cao đó thôi! Lão quan gia người ta ra đường còn có một đám hạ nhân đông đúc che chở cho, cho dù có sét đánh xuống thì cũng sẽ có người chắn cho..."

Nói rồi, hai phụ nhân đứng ở giữa đường than ngắn thở dài.

Diệp Gia mới không đến trấn Ngõa thị có vài ngày, không nghĩ đến hiện giờ chuyện này đã được lan truyền đi. Đi qua mấy sap, đều là bàn luận chuyện ở nơi đóng quân có quan lớn che chở cho mã phi. Tin đồn này có căn cứ đàng hoàng, thậm chí còn có người đồn rằng ngày Trương Gia Kiều bị đồ sát, hôm đó còn có người chính mắt nhìn thấy quan binh nói chuyện với mã phỉ. Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu, không khỏi nhớ đến lời mà trước khi Chu Cảnh Sâm đi đã nói với nàng.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thì có vẻ như ở nơi đóng quân đang thực hiện một chuyện lớn nào đó. Không biết có xảy ra chiến tranh hay không, đến lúc đó liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt an ổn của bá tánh hay không. Diệp Gia suy nghĩ trong lòng một chút, bây giờ tâm tư mua đồ ăn cũng đã không còn. Trái lo phải nghĩ, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dứt khoát đi đến tiệm lương thực mua thêm một chút lương thực.

Mặc kệ là ở bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần trữ đủ lương thực thì có thể sống sót.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 241



Trên đường đi Diệp Gia không chỉ nghĩ đến tích trữ lương thực rau dưa, mà còn muốn tích trữ thêm dầu muối tương dấm. Ông Tôn đánh xe bò đi ở đằng sau Diệp Gia giúp nàng chở đồ vê.

Đi mấy lần, chưa kể đến Dư thị ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Gia trữ lương thực và dầu ở trong nhà, thì tình cờ ở trên quán trà trong phố, Diệp Gia lại gặp được người quen.

Đã lâu rôi không gặp, Diệp Gia từ cái nhìn đầu tiên thì không thể nhận ra được người này. Thế nhưng cũng là do Quách Hoài thay đổi y phục, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra. Đôi mắt sắc bén của Diệp Gia nhìn người này mấy lần, nhìn kỹ thật kỹ mới nhận ra người trước mặt mình đây chính là Quách Hoài. Lúc này Quách Hoài ăn mặt như một người kể chuyện, người đứng ở giữa quán trà kể chuyện, nước miếng bay tứ tung. Hắn ta nói những lời này là đang có ý đồ gì, Diệp Gia nghe được một hai câu thì đã đoán được chuyện mà hắn ta muốn nói. Lời hắn ta nói chính là chuyện kỳ lạ của đám mã phỉ ở trong thôn của trấn Lý Bắc, còn liệt kê một cách có trật tự các điểm không hợp lý của cái cách quan binh nơi đóng quân xử trí mã phỉ.

Miệng lưỡi của hắn ta sắt bén, nói chuyện cũng vô cùng dễ hiểu, từng chuyện liệt ra cũng sẽ chỉ dẫn đến một số người báo lại với nơi đóng quân. Người đến sẽ bắt Quách Hoài, người lan truyền lời đồn này, rôi đánh chết.

Quách Hoài hiển nhiên cũng nhìn thấy được Diệp Gia bên trong đám người, mỉm cười từ xa.

Khi Diệp Gia lại nhìn một lần nữa, hắn ta không còn cười nữa, lại tiếp tục nước miếng bay tứ tung, nói đến thảm trạng của bá tánh trấn Lý Bắc bị đồ sát như thế nào. Lời nói kia cực kỳ chuẩn xác, dùng từ rất tàn nhẫn, thật sự khiến cho người nghe phải thương tâm đến rơi lệ. Diệp Hoa nhìn thấy một số người mềm lòng một chút đang lau nước mắt. Sau đó hắn tiện tay vỗ thước vào tay một cái, uống một hớp nước trà rồi nói: "Hôm nay nói đến đây thôi."

Nói xong, hắn ta cũng không hề thu tiên thưởng. Uống nước trà rồi chui vào trong dòng người, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.

Diệp Gia cau mày nàng nghĩ đến lúc trước Chu Cảnh Sâm muốn nhờ nàng nhắn lại chuyện này với Quách Hoài. Cũng không biết bên trong những việc này có bút tích của Chu Cảnh Sâm hay không.

Trong lòng nàng còn có việc, chờ đến lúc trở về sạp, Diệp ngũ muội ở bên này đã bận đến mức thở không nổi nữa.

Thịt đầu heo đã lâu không được ăn, bỗng nhiên trở thành thứ mới mẻ. Mấy ngày nay thực khách thích thịt đâu heo đã cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, nên rất ngóng trông sạp Tây Thi ra bán hàng. Ngẫm lại, trời sập xuống cũng có người cao đỡ cho, cũng không phải quá lo lắng quá.

Buồn lo vô cớ. Dư thị chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước tiên lại chỗ quầy đồ ăn giúp cắt thịt đầu heo. Ban đầu còn cảm thấy muốn bán cửa hàng, Diệp Gia đang nghĩ cần phải chờ thêm một chút.

Nàng cũng không phải là người chậm hiểu như vậy, Chu Cảnh Sâm ở bên trong lén lút làm chuyện gì, thật ra ở trong lòng nàng đã mơ hồ đoán ra được. Nhưng không rõ là hắn có thể sẽ làm được đến cái mức cụ thể nào, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Chu gia lớn cỡ nào. Thâm nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải chờ một cái kết luận.

Đến lúc Chu Cảnh Sâm trở về, nàng sẽ đến tìm hắn để nói chuyện.

Trong lòng có chuyện thì không còn chú ý đến thời gian nữa, chờ lúc nàng hồi thần thì đã bán hết thịt đầu heo. Diệp ngũ muội ngồi ở một bên ăn bánh rán giò cháo quẩy mà buổi sáng chưa ăn xong, một bên quay đầu đánh giá Diệp Gia, một bên lại trả lời thực khách ở trước mặt đến hỏi chuyện: "Đã bán hết rồi, hôm nay đã bán xong rồi. Nếu ngày mai muốn ăn thì hãy đến sớm thêm một chút."

"Được rồi, đi về trước đi." Tạm thời Diệp Gia cũng không có dự định gì, vừa đúng lúc ông Tôn đã gửi một ít hàng hoá về.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 242



Đồ đạc mà bọn họ dọn ra quán đều dọn hết lên xe bò, Diệp Gia cân nhắc đến chuyện tháng sau còn phải làm xà bông thơm, lại đi đến chỗ tiệm tạp hoá.

Chủ tiệm tạp hoá bây giờ cũng đã biết Chu gia ở đâu, Diệp Gia ở đây mua hàng của hắn ta, nói hắn ta về Chu gia lấy bạc. Sau đó mỗi cửa hàng đều ghé qua một lân, mua thêm nhiều nguyên vật liệu để ở trong nhà. Đến lúc đó có thể làm thêm một chút xà bông thơm, đồ trữ lại cũng có thể ứng phó được cửa hàng son phấn và ngõ Lê Hoa ở bên kia trong thời gian dài. Nàng chạy qua đây, xong việc rồi, lúc ra khỏi cửa hàng thì lại đụng phải Quách Hoài ở trên phố.

Lúc này hắn ta đã thay y phục, làm cho dáng vẻ của hắn trông như một người đứng tuổi. Một tay cầm lấy cờ hiệu đoán mệnh kia, một tay cầm phù trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt mà đi đi lại lại ở trên trấn, thật là tự tại.

Gặp được Diệp Gia còn nói giỡn một câu: "Lão đạo nhìn thấy tướng mạo của ngươi có thể sống lâu trăm tuổi, đừng quá lo lắng."

Nói xong, thì cầm cờ hiệu lắc lư mà rời đi.

Diệp Gia: ”..."

Không biết là câu nói này có tác dụng hay là nhìn thấy đồ ăn trữ trong nhà đủ dùng cho một năm khiến cho Diệp Gia tự tin lên, về đến nhà rồi, Diệp Gia đột nhiên ngừng hoảng sợ. Nhưng nàng cũng không hề ổn định, nghĩ đến Chu Cảnh Sâm chính là một đại ác nhân ác hoàn toàn. Nơi đóng quân rộng cỡ bao nhiêu, từ chỗ nào đến chỗ nào? Nếu ngay cả ở chỗ này cũng không thể sống sót thì làm sao có thể sống đến cuối cùng để tàn sát được vai chính?

Tưởng tượng như thế, Diệp Gia về đến nhà thì gọi người mang tất cả lương thực đều chuyển vào trong hầm. Căn hâm này vốn là một phần của ngôi nhà, ở ngay phía sau bếp. Lúc trước Diệp Gia không để ý đến cái này, là ngày đó ông Tôn giúp nàng dọn cái bình nước chấm lớn, thấy không có chỗ để nên đã tìm thấy chỗ này.

Lương thực được cất vào trong hầm, nước chấm cũng có, củi lửa thì ở rừng cây phía sau sân có rất nhiều. Dâu muối tương dấm đều được cất trữ, nhìn thấy căn hầm đầy ap này thì trái tim của nàng cũng đã bình tĩnh lại.

Sau nửa tháng tu dưỡng, hiện tại A Cửu đã có thể ra cửa đi lại được.

Thế nhưng hắn ta vẫn tuân thủ lời hứa cẩn thận khi tiến vào, sợ bản thân sẽ kéo hoạ đến cho người Chu gia. Bình thường không có người thì mới đi lại ở trước. Nếu như có việc đột xuất phải ra ngoài, cũng sẽ không trở về. Cũng không biết hắn ta lấy ở đâu ra một cây đao dài, mỏng, bằng bạc tặng cho Diệp Gia. Diệp Gia giơ tay bổ một phát, vô cùng sắc bén. Hôm nay lúc Diệp Gia trở vê, vừa hay thấy hắn ta đang múa đao ở trong sân, tiếng đao xé gió trong không khí cũng khá giống với cái đao kia.

Thêm mấy ngày bình an trôi qua mà không có chuyện gì, tin đồn nhảm nhí ở trên trấn không những là không mất đi, ngược lại càng ngày càng tăng thêm. Chu Cảnh Sâm bị giam mấy ngày nay cũng không hoảng hốt, còn người trong lòng có quỷ lại thấy không yên ổn. Bọn họ sắp được thăng chức, cấp trên đang điều tra tư lịch của họ một cách kỹ lưỡng. Nếu lúc này mà bị người ta bắt được nhược điểm. Chỉ sợ không chỉ là không còn cơ hội thăng quan tiến chức mà nghiêm trọng hơn là còn có khả năng phải bị rơi đầu!

Thẩm Hải nghe được lời đồn đại vớ vẩn, phản ứng đầu tiên chính là đập vỡ bình sứ ở bên trong phòng.

Thẩm phủ ở trong trấn Đông Hương, Thẩm gia chính là gia tộc phú quý nhất trong phạm vi trăm dặm gân đó. Lời này truyền ra tới đã truyên đến bên tai của Thẩm Hải, khiến cho hắn vô cùng giận dữ. Trong lòng chỉ hận không thể đem kẻ tung tin đồn này chặt ra làm tám mảnh, nhưng trong tình thế này thì không thể nào làm như vậy được. Hiện giờ ở trong quân doanh bên này, muốn xử kẻ tung tin đồn cũng không dám gióng trống khua chiêng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 243



Sợ rằng động tĩnh bắt người của mình quá lớn, bị đối thủ làm ầm ï lên thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Không dám làm lớn chuyện, còn kẻ tung ra tin đồn kia thì lại trơn tuồn tuột như con cá chạch khiến bọn họ không thể bắt được. Bọn họ ngồi ở trong thị trấn một khoảng thời gian cũng không bắt được người nọ. Thẩm Hải vốn còn tưởng giam Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên cho hạ hoả, nhưng bây giờ lại không dám giở trò một chút nào.

Lập tức sai người thả hai người tra đồng thời còn treo thưởng lớn cho những người có công diệt phỉ. Lúc trước đổ lỗi cho Đặng Hổ thì bây giờ cũng có lời giải thích đầy đủ.

Trực tiếp.

Lời nói là tin yêu và có trách nhiệm sâu sắc, đúng là vì có nhiều kỳ vọng khá cao với Đặng Hổ nên mới đặt trọng trách bất kham lên hắn ta, lâm trận đổi tướng là hành vi rất thất vọng. Khiển trách như thế là vì để cảnh giác, để hắn ta có thể khắc sâu được nỗi khổ tâm của mình. Hơn nữa sau khi xuất phát, Thẩm Hải triệu tập tất cả tướng sĩ mà Bắc Doanh sở hữu, gióng trống khua chiêng tiến hành luận công phong thưởng. Đặng Hổ có công diệt phỉ, cũng đã có công phát hiện được hai thanh niên tài tuấn bằng tuệ nhãn của mình. Thẩm Hải đích thân khen ngợi, còn ban thưởng tài vật vô cùng hậu hĩnh.

Không chỉ có như thế, hắn còn thăng ba cấp cho Chu Cảnh Sâm ở trước mặt mọi người, trực tiếp thăng lên làm khúc trưởng, quản lý ky binh của quân doanh. Bị xách đến bên người của Thẩm Hải đi nhậm chức. Liễu Nguyên cũng vì có công phụ tá mà được thăng lên làm phó khúc trưởng, làm phụ tá của Chu Cảnh Sâm.

Một đoạn tin đồn lan ra còn chưa đến nửa tháng, kết quả diệt phỉ đã chuyển biến quay cuồng đến mức muốn có bao nhiêu nhanh chóng thì có bấy nhiêu. Liễu Nguyên chứng kiến một chuỗi biến hoá ở trước mắt mình, ánh mắt nhìn Chu Cảnh Sâm có chút phức tạp: "... Ngươi bố trí từ khi nào?"

Thật ra Chu Cảnh Sâm cũng cảm thấy khá buồn cười, buồn cười việc tốc độ tự vả của Thẩm Hải lại nhanh như thế. Trong tay của hắn vẫn còn rất nhiêu đồ vật chưa lấy ra, Thẩm Hải co được giãn được như thế, nhưng thật ra hắn lại không có nơi dựng võ. Hắn nhàn nhạc nhấc khoé mắt lên, không cao ngạo cũng không nóng nảy, giống như người mà hắn ta hỏi không phải là bản thân mình. Chu Cảnh Sâm không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn ta, mà hỏi ngược lại: "Sau này ngươi tính như thế nào?"

"Muốn thu nạp ta?" Liễu Nguyên khoanh tay ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía của Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm cũng không kiêng dè gì mà gật gật đầu: "Liễu Tam công tử học vấn phong phú, thông kim bác cổ, có bản lĩnh trị thế. Điều binh khiển tưởng không phải là thế mạnh của ngươi, ngươi có quanh quẩn ở đây cũng không thể nổi danh được. Bị vây ở nơi nhỏ bé này mơ hồ sống qua ngày chẳng phải là lãng phí sao?"

Đối với lời khen của hắn, Liễu Nguyên khinh thường nhìn lại, cười nhạo một tiếng: "Ai nói với ngươi là ta có tài trị thế?"

“Ta nói."

Gương mặt tươi cười của Liễu Nguyên cứng đờ.

Thái độ của Chu Cảnh Sâm không cấp bách cũng không chậm rãi, lời nói cũng không mặn không nhạt: "Thấy thế nào?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nguyên không nói gì, xoay người đi ngủ.

Hiện giờ hai người vẫn còn ở cùng một doanh trướng, việc phong thưởng mới truyền xuống cũng chưa được thực hiện đầy đủ. Chu Cảnh Sâm cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn ta, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đầu gối. Ánh mắt lướt qua tấm rèm ở doanh trướng đã được kéo lên, nhìn đến ánh trăng sáng tỏ ở bên ngoài, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.

Không biết qua bao lâu, người đang ngủ bỗng nhiên bật dậy, nói ra một câu: "Tay nghề nấu ăn của đệ muội thật tốt? Món gà nướng mấy ngày trước gửi đến đây thật sự không tồi."

Biểu cảm thản nhiên trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, khoé miệng rũ xuống. Hai mắt liếc nhìn hắn ta.

Liễu Nguyên nhe răng cười.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 244



Bóng đêm như nước, trăng như lưỡi câu. Ánh trăng sáng trong chiếu vào bên trong doanh trướng, phủ lên một tấm màn trên những đồ đạc thô sơ được bài trí ở trong phòng. Chu Cảnh Sâm hơi hơi mỉm cười, nhỏ nhã lễ độ, nói: "Võ nghệ của ta cũng không tồi đâu."

Liễu Nguyên: "..."

Mấy lời đồn đại còn khó dập tắt hơn hắn ta nghĩ, ban đầu hắn ta cho rằng chỉ cần g.i.ế.c vài người lắm mồm là có thể đe dọa được đám dân đen ngu ngốc ở đây.

Không ngờ, cách làm của hắn ta càng tàn bạo, lời đồn càng quá đáng hơn.

Đừng nói Thẩm Hải, mà ngay cả những người có dây mơ rễ má với những đám cướp trong doanh trại khác cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dạo gân đây Thẩm Hải như một ngòi pháo, chạm nhẹ cũng phát nổ, khi ở trong doanh trại luôn tức giận, không ai dám đến gần hắn ta. Bây giờ ai nấy trong Bắc Doanh đều câm như hến, sợ mình chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ cũng đụng phải họng súng.

Nhưng chuyện này chưa yên chuyện khác đã đến, hắn ta còn chưa dập tắt được lời đồn, người cấp trên phái đến lại tới trước. Người này là Lâm Chi Lan, thư ký đắc của đại đô hộ, hắn ta phụ trách việc hộ tống công văn và kiếm tra công lao và thành tích của các thuộc hạ tướng lĩnh.

Đại Yên tiếp tục sử dụng chế độ ba tỉnh sáu bộ, ngoài thánh thượng có quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm ra, Lại bộ cũng chịu trách nhiệm bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên. Theo lý mà nói, Lại bộ cũng quản lý việc bổ nhiệm và bãi nhiệm chức quan của võ tướng, tuy nhiên đô hộ phủ Bắc Đình và đô hộ phủ An Tây nằm ở biên giới là ngoại lệ. Vì nơi này lạnh khủng khiếp lại còn cách kinh thành Đại Yên khá xa, nên để tiết kiệm thời gian, triều đình đã giao việc bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên ở đây cho đại đô hộ.

"Đại đô hộ đóng quân ở Luân Đài, cách xa phủ đô đốc hàng nghìn dặm. Đại đô hộ vô cùng bận rộn, làm gì có chuyện quản tất cả mọi việc?"

Thẩm Hải ghét bỏ phất tay, bảo tất cả mọi người cút đi, sau khi buông rèm bên trong lại vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ.

Sau khi rời khỏi lêu, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, họ vội vàng rời đi.

Bây giờ Chu Cảnh Sâm ở một mình một lều, nằm ngoài khu vực đóng quân của doanh trại. Chu Cảnh Sâm buông thanh kiếm bên hông, sắc mặt dần tối sầm. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, rồi lập tức đứng dậy đi đến lều của Tôn Ngọc Sơn.

Sau buổi trưa, Tôn Ngọc Sơn rời khỏi doanh trại.

Binh sĩ tầng chót không thể tùy tiện ra vào doanh trại dễ dàng, tuy nhiên những tướng lĩnh đứng đầu lại không giống như vậy. Một mình hắn ta tránh khỏi tai mắt rồi đến phố Đông. Đầu tiên hắn ta ăn một bữa thịt bò ở một quán ăn tại chợ Tây, rồi lại đi lung tung trên đường, trước khi quay về doanh trại hắn ta tính một quẻ trong một gian hàng thầy bói. Tôn Ngọc Sơn gõ hai lân lên gian hàng của gã thầy bói kia, sau đó xách một vò rượu quay về doanh trại.

Trong hai ngày vừa rồi, lời đồn đã trở nên thú vị. Lời đồn chưa dập tắt lúc trước càng lúc càng giống như thật.

Vốn dĩ đang đồn từ quan lớn cấu kết với đám cướp, bây giờ lại thành ở Bắc Doanh có quan lớn nhận hối lộ của đám cướp để sát hại người dân. Với lời đồn như chỉ mặt gọi tên đó, sao Thẩm Hải còn có thể ngủ ngon?

Lời đồn thổi này gần như chỉ mặt gọi tên hắn tal

Thẩm Hải tức muốn chết, hắn ta triệu tập thuộc h* th*n tín thăm dò suốt đêm.

Đông Hương trấn lớn đến đâu? Chỉ cần có một chút động tĩnh cũng có thể điều tra ra hết. Huống chi Thẩm Hải còn luôn sai người theo dõi Ngưu Bất Quần, chỉ cần có chút động tĩnh là hắn ta lập tức nhận được tin. Quả nhiên là do Ngưu Bất Quần gây ra, Thẩm Hải tức đến mức xém chút nữa đã rút đao c.h.é.m Ngưu Bất Quần.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 245



Hắn ta lập tức ra lệnh, nhất định phải cho Tây Doanh một bài học: "Nếu hắn đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Vì muốn leo lên cao mà Ngưu Bất Quần không từ thủ đoạn, còn lâu ông đây mới sợ hắn ta Thẩm Hải vô cùng tức giận, hắn ta tiếc rằng đã không vạch trân những việc làm của Tây Doanh. Rõ ràng tên Ngưu Bất Quần này là chó chứ không phải người, hắn ta đùa giỡn Thẩm Hải như một kẻ ngốc!

"Hắn ta dám to gan hắt nước bẩn lên đầu ông, vậy đừng trách ông đây không nương tay!"

Thẩm Hải cũng lập tức định trả thù.

Thực ra, hôm ấy Chu Cảnh Sâm lục soát túi nỉ, quả thật hắn tìm thấy rất nhiều thứ. Ngoài thư từ qua lại của Thẩm Hải và Tô Cam, còn có một cuốn sổ. Mấy năm nay Tô Cam ghi chép tất cả của cải cướp được vào trong một quyển sổ, trong sổ còn có tên của những người nhận hối lộ trong vài năm gần đây.

Trong đó có cả Ngưu Bất Quần.

Thật ra thì nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được chuyện này, Tây Doanh chiếm ưu thế về địa lý hơn Bắc Doanh. Nơi này nằm giữa lối vào Bắc Lý trấn và Đông Hương trấn, cách Trương Gia Kiều chưa đến mười dặm. Đêm đến Trương Gia Kiều bị tàn sát, thế nhưng Tây Doanh chẳng có hành động gì. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không thể dùng bất cứ lý do nào để bao biện cho sự thờ ơ và tắc trách Tây Doanh.

Nếu không phải Tây Doanh và Bắc Doanh bắt tay bưng bít vụ án tàn sát ở hai thôn, có lẽ chuyện này đã vô cùng dữ dội. Ngưu Bất Quần là quan quản lý Tây Doanh, hắn ta sẽ phải đứng mũi chịu sào gánh hết trách nhiệm. Nếu Thẩm Hải muốn trả thù Ngưu Bất Quần thì rất đơn giản, hắn ta chỉ cần bới chuyện này ra là được.

Quả nhiên, sau khi vụ án hơn ba trăm người tại Trương Gia Kiều và thôn Ô Gia bị g.i.ế.c hại bị phanh phui, Lâm Chi Lan lập tức rời khỏi Ngưu Phủ ngay trong đêm.

Chưa đến ba ngày sau, cấp trên đã sai người đến điều tra việc này.

Ba trăm mạng người không phải vụ án nhỏ, chuyện lớn như vậy không ai có thể gánh nổi trách nhiệm. Dù đúng là Lâm Chi Lan rất háo sắc, tuy nhiên kể cả hai tiểu mỹ nhân Ngưu Bất Quần tặng hắn ta dù đẹp nhưng vẫn kém cái mũ cánh chuồn trên đầu. Dĩ nhiên hắn ta phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Thẩm Hải vừa làm vậy, dĩ nhiên khiến bên phía Ngưu Bất Quần nổ tung.

Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, một tên bất nhân thì đương nhiên kẻ còn lại cũng bất nghĩa. Thẩm Hải đã dám chọc vào tổ ong vò vẽ, vậy hắn ta cũng sẽ vạch trần đến cùng. Ngưu Bất Quần lập tức giao nộp chứng cứ Thẩm Hải cấu kết với đám cướp lên trên, đồng thời công bố người thực sự cấu kết với đám cướp là Thẩm Hải, còn Thẩm Hải đang vu oan giá họa cho mình. Lúc này Thẩm Hải cảm thấy rất may mắn vì mấy người Chu Cảnh Sâm va Liễu Nguyên đã diệt sạch đám cướp. Không có nhân chứng, dù cho có nói gì đi chăng nữa đều không có chứng cứ. Hơn nữa trong Bắc Doanh vẫn còn gián điệp của đám cướp, chỉ cần hắn ta nhất quyết nói mình căm thù đám cướp đến tận xương tuỷ, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm mới đủ sức hốt hết cả đám cướp. Còn Ngưu Bất Quần mới thật sự là người vu oan giá họa.

Ngưu Bất Quần có chứng cứ, Thẩm Hải cũng có, có điều chứng cứ của Thẩm Hải chắc chắn hơn, thêm nữa hắn ta còn có công lao diệt trừ đám cướp nên càng có thể đứng vững gót chân. Chỗ Thẩm Hải ngoài thư từ qua lại ra, còn có cả một quyển sổ ghi chép rõ ràng.

Hai bên Tây Bắc Doanh đang đấu nhau túi bụi, động tĩnh rất lớn khiến người ở Đông Hương trấn cảm thấy cực kỳ lo lắng.

Giằng co tròn nửa tháng, cuối cùng khi kẻ cầm đầu Ngưu Bất Quần và một nhóm người ở Tây Doanh bị cách chức điều tra, chuyện này mới chấm dứt. Bây giờ Tây Doanh loạn cào cào, phía Bắc Doanh mới miễn cưỡng tránh thoát một kiếp.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 246



Thẩm Hải thành công hạ bệ Ngưu Bất Quần, tuy nhiên hắn ta cũng chẳng thể giành được vị trí đứng đầu. Việc người thôn Ô Gia và Trương Gia Kiều bị tàn sát cũng chẳng có tác dụng gì, dù hắn ta không phải là người phụ trách, tuy nhiên vẫn bị liên lụy. Hắn ta cũng bị trách phạt, không chỉ trì trệ chẳng thăng tiến, mà hắn ta còn bị ba năm phạt bổng.

Chuyện hai doanh trại xác nhập làm một tạm thời bị gác lại, vài ngày nữa sẽ biết người mà phủ đại đô hộ phái đến đây.

Vì việc này mà Thẩm Hải nôn ra máu, hắn ta vất vả rất lâu nhưng không tìm hiểu kỹ, còn tự chặt đứt con đường thăng tiến của mình. Nếu biết trước như vậy, chẳng bằng hắn ta và Ngưu Bất Quần tiếp tục bình yên vô sự còn hơn. Tình thế thay đổi, bây giờ Thẩm Hải không còn tâm trí để nghĩ đến việc khác. Hắn ta bắt đầu lo lắng rằng liệu vị quan trên sắp tới có dễ sống chung không, quan trọng hơn cả là người kia sẽ phát hiện ra trạng thái bất thường của Hồng Sơn. Đường kiếm tiền từ phía tây đã đứt, mỏ đồng xanh Hồng Sơn là tính mạng của Thẩm Hải. Thẩm Hải không cho phép bất cứ ai dám nhòm ngó. Nếu có kẻ nào dám động tay vào báu vật của hắn ta, hắn ta dám chặn đường g.i.ế.c người.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, hai bên doanh trại đã gây ra những động tĩnh rất lớn nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiêu đến dân chúng bình thường.

Quan là quan, dân là dân. Chỉ cân không đánh giặc, không dính líu đến thuế má ruộng vườn thì dân chúng đã làm thế nào vẫn sẽ làm như thế. Mỗi ngày Chu gia ra ngoài làm ăn, ngoài việc nhận ra các quan binh trên đường vội vàng hơn thì cũng chẳng có gì quá khác biệt. Đã hai tháng rồi Chu Cảnh Sâm chưa quay về nhà, dù lo lắng nhưng Dư thị cũng không dám đến doanh trại xem thử. Tôn Ngọc Sơn đến chảo hỏi, bảo họ không có việc gì thì đừng đi lại bên ngoài doanh trại.

Dù Diệp Gia không biết rõ ngọn ngành, thế nhưng Tôn Ngọc Sơn đã tự mình đến chào hỏi, vậy chắc hẳn không phải chuyện vô ích.

Tuy nhiên lúc đó lại xảy ra một chuyện khác. Ngày Tôn Ngọc Sơn đến Chu gia, vừa hay gặp phải ông Tôn nghe tiếng động nên ra mở cửa. Tôn Ngọc Sơn đã tìm cha ruột nhiều ngày ở khắp mọi nơi nhưng không thấy tăm hơi, giờ thấy ông cụ ở Chu gia khiến Tôn Ngọc Sơn sung sướng đến phát điên. Hơn nữa ngoài cha ruột, hai đứa cháu trai của hắn ta cũng đang sống yên ổn ở Chu gia. Nhìn vóc dáng của chúng còn cao ráo khỏe mạnh hơn lúc trước ở nhà.

Tôn Ngọc Sơn vui phát khóc, suýt chút nữa hắn ta đã quỳ xuống đập đầu với Diệp Gia, cảm ơn nàng vì đã cứu cha hắn ta.

Diệp Gia rất ngại ngùng khi thấy hắn ta nói lời cảm ơn trịnh trọng như vậy. Nàng vội vàng đỡ hắn dậy rồi nói khách sáo vài câu, sau đó rời đi để hai cha con Tôn Ngọc Sơn trò chuyện trong phòng.

Ông Tôn cũng không khách sáo, ông cụ kéo thẳng Tôn Ngọc Sơn vào phòng của mình. Sau khi nghe cha mình kể lại đầu đuôi sự việc, ánh mắt Tôn Ngọc Sơn nhìn Diệp Gia kính trọng hơn rất nhiều. Hắn ta cũng không nói mấy lời như là đại ân đại đức không cần báo đáp, trước khi hắn ta nói qua về tình hình trong doanh trại cho Diệp Gia. Khi nói đến một vị quan háo sắc ở doanh trại, Diệp Gia trâm ngâm một lúc lâu lâu, mấy tháng này nàng chưa từng đến quá gần doanh trại.

Cuộc sống cũng dần ổn định, Diệp Gia hiểu sẽ không đánh nhau nên cuối cùng nàng vẫn quyết định mở một cửa hàng ở phố Đông.

Diệp Gia đang ở Ngõa Thành. Nàng ngắm nghía rất lâu nhưng chỉ để ý đến một cửa hàng đối diện cửa vào Ngõa Thành. Ông chủ của cửa hàng này muốn rời khỏi Đông Hương trấn, nên đã bán sạch những thứ trong cửa hàng. Tuy nhiên vì không vội nên ông ta ra giá rất cao.

Sao lại đắt như vậy? Kể cả lúc trước Diệp Gia mua một tòa nhà, gồm năm căn phòng lớn, hai căn phòng nhỏ cộng thêm một phòng bếp lớn, kho chứa và một cái viện rộng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 247



Mảnh đất lớn như vậy kể cả có xa đường phố nhưng vẫn rất có giá, mà nàng chỉ tốn có hơn hai mươi lượng bạc. Còn cửa hàng này chẳng lớn bằng một phần ba tòa nhà kia mà lại đòi tận hai mươi lượng bạc, không bớt một xu.

Diệp Gia cố gắng thuyết phục ông ta, tuy nhiên kể cả nàng có nói đến rách miệng nhưng vẫn không thành công. Thái độ của ông chủ cửa hàng rất kiên quyết. Ông ta nói thẳng là vị trí nơi này vô cùng tốt, buôn bán đắt hàng nên cái giá hai mươi lượng bạc đã rất rẻ rồi.

Dư thị nghĩ, nếu không mua được cửa hàng này thì cứ đổi một nơi khác, tuy nhiên Diệp Gia thật sự rất thích chỗ này nên cuối cùng nàng vẫn chấp nhận.

Tốn hai mươi lượng mua lại nơi này nhưng bên trong chẳng có gì. Ông chủ đúng là keo kiệt, ông ta đã tháo dỡ hết những thứ có thể tháo dỡ. Nếu Diệp Gia muốn mở cửa hàng, vậy nàng sẽ phải tu sửa làm lại đồ gia dụng. Cửa hàng cũng chẳng có biển hiệu, sau khi bàn bạc họ quyết định vẫn sẽ sử dụng cái tên Tây Thi Than, chủ yếu vì thực khách sẽ quay lại nhờ tên cửa hàng. Trước khi cửa hàng khai trương lại từ đầu, Diệp Gia đã tốn khoảng mười lượng bạc để làm lại đồ gia dụng và xây sửa cửa hàng.

Một ngày trước khi khai trương cửa hàng, Dư thị đề nghị nấu một bàn tiệc để ăn mừng việc khai trương.

Cuối tháng tám nàng đã giao hai đợt xà bông. Cửa hàng son phấn Lung Linh kiếm được 180 lượng, Hẻm Lê Hoa kiếm được nhiều hơn, tận 200 lượng. Lần này có tận 380 lượng nên số tiền trong tay Diệp Gia rất dư giả. Nàng nghĩ cẩn thận, dạo gần đây ai nấy đều rất bận rồi, vừa phải buôn bán vừa phải trông coi cửa hàng. Quả thật nên ăn mừng thỏa thích một lần.

Nàng lập tức gật đầu: "Được, làm một bàn đi! Ngày mai đóng cửa hàng con đi mua ít thịt bò, chúng ta cùng ăn một bữa no nêt"

Nàng vừa dứt lời, trong viện vang dội tiếng hoan hô.

Từ lúc Diệp tứ muội, Diệp ngũ muội và ba ông cháu ông Tôn đến ở Chu gia, họ luôn được ăn thịt. Bây giờ ngày nào điều họ phải lo không còn là ăn có đủ no không, có kiếm được thứ gì ăn hay không? Mà là hôm nay có món nào mới không? Trên đời này, họ chẳng muốn gì khác ngoài việc ăn no bụng và ăn ngon miệng. Bây giờ mỗi ngày họ đều sống rất vui vẻ.

Vốn dĩ khi vết thương của A Cửu khá hơn, vợ chồng A Cửu và Diệp tứ muội cũng định dọn ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó nơi đóng quân lại có động tĩnh lớn, ngay cả Chu Cảnh Sâm đã bận xới tung đất để tìm người cũng đến nhắc nhở họ phải cẩn thận. Bên phía Bắc Doanh và Tây Doanh thường hay có quan binh qua lại. Hơn nữa cái bụng của tứ muội cũng đã rất lớn, Diệp Gia thấy có vẻ giống thai đôi nên cũng không nỡ để nàng ấy ôm cái bụng lớn như vậy mà bôn ba. Đành giữ hai vợ chồng A Cửu ở lại đến khi tứ muội sinh con.

Dĩ nhiên A Cửu cảm ơn liên tục, tuy nhiên hắn ta cũng băn khoăn khi thấy cả nhà mình ăn uống chực của Diệp Gia. Hắn ta đã tìm được một căn nhà trong một con hẻm ở phố Đông trên thị trấn. Chuẩn bi sau khi Diệp tứ muội sinh xong sẽ chuyển đến đó.

Hắn ta làm như vậy một là vì nghĩ cho sức khỏe của Diệp tứ muội và con, hai là vì hắn ta là một nam nhân cô độc, không hiểu chuyện sinh sản của nữ tử. Dù gì ở Chu gia cũng có Dư thị từng sinh và nuôi dưỡng vài đứa trẻ, sau này khi sinh con gặp chuyện gì cũng có người biết cách xử lý.

Mấy ngày này, để mua nhà nên hắn ta không còn quá nhiều tiền. A Cửu cũng không nói khoác như sau này có tiền sẽ báo đáp, mà chỉ khắc ghi ân tình của nhà chị vợ vào trong lòng. Bình thường nếu có thể giúp gì hắn ta sẽ cố gắng làm. Thi thoảng Diệp Gia ra ngoài làm việc, nếu Dư thị không thể đi theo, hắn ta sẽ đi cùng để khuân vác và bảo vệ cho nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 248



Hơn nữa, với gương mặt và dáng vẻ này mà Diệp Gia không gặp chuyện gì trong trấn này, cũng nhờ A Cửu lén giải quyết rất nhiều người sau lưng nàng.

Nếu Diệp Gia không bịt kín toàn bộ gương mặt thì sẽ luôn có kẻ háo sắc không có mắt quấn lấy. Trước kia nàng không bị quấy rối vì may mắn hoặc ít đi qua mấy nơi hỗn loạn. Nhưng khoảng thời gian này Diệp Gia hợp tác lâu dài với Trình Lâm Phương, nên thỉnh thoảng nàng sẽ ra vào Hẻm Lê Hoa. Đi lại vài lần, kiểu gì cũng sẽ gặp phải một hai kẻ không sợ c.h.ế.t như vậy.

A Cửu có thể ra tay ác hơn nhiều. Hắn ta giỏi võ nghệ, tính tình tàn nhẫn. Nếu dám trêu ghẹo nàng, gãy tay gãy chân là chuyện bình thường. Nếu không phải lo g.i.ế.c người sẽ gặp rắc rối, có khi hắn ta còn g.i.ế.c cả người khác. Cũng vì hắn ta ra tay tàn nhẫn, nên có rất nhiều kẻ sợ hãi không dám mơ tưởng đến Diệp Gia.

Nhưng A Cửu chưa nói những điều này nên Diệp Gia cũng không biết rõ. Tuy nhiên cũng vì thế mà bình thường người Chu gia cũng hay quan tâm chăm sóc Diệp tứ muội.

Ngày hôm đó sau khi đóng cửa hàng, Diệp Gia cố ý đi mua ba cân thịt bò mang về nhà, nàng còn mua cả những món đã đưa ra thị trường. Diệp Gia định nghỉ cả ngày mai, hôm sau sẽ chính thức khai trương. Từ nay về sau nàng sẽ chỉ buôn bán trong cửa hàng.

Xe bò kéo một xe thức ăn lớn toàn đồ ăn ngon về nhà, Diệp Gia ngồi trên xe bò, còn A Cửu theo sau xe bò.

Đoàn người vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói trong viện. Cửa viện mở toang, ông Tôn còn chưa dừng xe bò, đã có một bóng đen lao ra từ trong viện. Tốc độ của cái bóng này rất nhanh, chỉ trong chốc lát nó đã thả người nhảy lên xe bò.

Diệp Gia bật cười, gọi Điểm Điểm. Hai chân Điểm Điểm khoác lên vai Diệp Gia, l.i.ế.m nàng hai cái, sau đó nhảy xuống xe bò.

Ông Tôn dắt xe bò vào viện, A Cửu bước lên gỡ đồ đặc. Diệp Gia nhìn vào trong viện, thấy trong viện đã có thêm một người. Người đó đã thay y phục của quan quân, đang quay lưng về phía Diệp Gia và ngồi trước mặt Dư thị. Có lẽ vì vóc dáng rất cao lớn, nên hắn phải ngồi khuyu chân trên chiếc ghế gỗ mới làm hôm trước. Nghe thấy tiếng động, hắn quay lại, đây chính là Chu Cảnh Sâm lâu rồi không gặp.

Nghe thấy tiếng động, Dư thị cũng quay lại: "Gia Nương à, Doãn An về rồi."

Diệp Gia "Ồ" lên một tiếng, rồi bước về phía họ. Không biết Dư thị nghe thấy gì mà bà ấy đang cười đến mức khóe mắt xuất hiện nếp nhăn. Thấy nàng đi đến, bà ấy lập tức đứng dậy: "Trong doanh trại xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ Doãn An là quân của Tư Mã. Hôm nay cuối cùng cũng có thể quay về."

Nói rồi bà ấy vỗ tay Diệp Gia: "Doãn An vừa về vẫn còn chưa rửa mặt, ta đi đun cho hắn ít nước nóng." Thật ra mà nói, mấy tháng không gặp, dáng vẻ của Chu Cảnh Sâm trông tuan tú hơn rất nhiều. Lúc trước người này còn một chút khí chất của thiếu niên, có lẽ khoảng thời gian này khổ cực nên hắn đã gầy hơn. Đường nét trên cằm hắn trở nên rõ ràng, người nọ anh tuấn như một vị tiên trong bức tranh.

Hắn ngửa đầu nhìn Diệp Gia, chớp mắt một lát: "Ta chưa gội đầu, lại để ngươi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của ta rồi."

Diệp Gia: "..." Hai người họ cũng chẳng phải quan hệ cần gội đầu mới có thể gặp nhau.

Diệp Gia gật đầu, vốn dĩ nàng còn muốn hỏi mấy tháng này hắn thế nào, thế nhưng nghĩ lại hắn mới vừa về nàng đã gặng hỏi như thế thì hơi quá đáng. Nàng nghĩ dù gì cũng nên để cho hắn nghỉ một lát, rồi thay y phục như đã về nhà.

Nàng vừa quay người rời đi, Chu Cảnh Sâm ngồi trên ghế đã nháy mắt một cái rồi nhìn về phía A Cửu đang đứng trong viện.

Là huynh đệ đồng liên cả nên hai người cũng không biết phải nói gì. Lần trước gặp chuyện không may, Chu Cảnh Sâm đã đến phòng của hắn ta, nhờ hắn ta để ý giúp nữ quyến Chu gia. Hai người gật đầu với nhau, sau đó A Cửu xách đồ đến nhà bếp.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 249



Chu Cảnh Sâm cụp mắt, đứng dậy, quay ve phòng của Diệp Gia.

Khi hắn vào phòng, Diệp Gia đang lục lọi đồ đạc, trên giường có một cái bọc mở tung ra.

Vốn dĩ nàng không cẩn thận chạm vào, thế nhưng khi mở ra xem mới phát hiện đó không phải đồ của mình. Khi nàng chuẩn bị đóng cửa thì lại nhận ra một thứ trông rất quen. Nàng bới được một mảnh vải đỏ tươi từ trong bọc y phục của Chu Cảnh Sâm. Mảnh vải quen thuộc này, hình dáng cũng quen... Nàng nhíu mày xem cẩn thận, sau khi phát hiện ra một hoa văn quen thuộc trên mảnh vải đỏ, Diệp Gia ngước mắt nhìn Chu Cảnh Sâm vừa mới bước vào phòng.

Khi ánh mắt kỳ lạ của Diệp Gia, không hiểu sao xương sống của Chu Cảnh Sâm bỗng lạnh buốt.

Chu Cảnh Sâm cố gắng bình tĩnh nói: "... Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ngươi lấy cái này ở đâu ra?"

Diệp Gia híp mắt, ánh mắt sắc bén như muốn đ.â.m thủng tên trộm đồ lót trước mặt.

Chu Cảnh Sâm chớp mắt, ngay khi ánh mắt hắn rơi xuống món đồ lót màu đỏ tươi, gương mặt hắn lập tức đỏ bừng. Hắn vội vàng vào phòng, nhanh tay đóng cửa rồi lúng túng tháo cả thanh gác cửa sổ, sau đó hạ giọng nói: "Ngươi gửi cho ta."

Diệp Gia: "22"

Nàng còn tưởng là mình nghe nhầm, hoặc đầu nàng bị chập nên hỏi lại hắn một lần nữa: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại xem nào??”

"Ngươi gửi cho ta, nếu không... Sao ta có thể lấy được?"

Diệp Gia:

Chu Cảnh Sâm từ từ đi đến cạnh bàn, cầm món đồ màu đỏ khỏi tay nàng, rồi gấp cẩn thận.

Diệp Gia khiếp sợ: "22???"

Chu Cảnh Sâm đứng trước mặt Diệp Gia như một cây trúc cao ngất. Hắn cúi xuống nhìn nàng, hiểu rõ nhưng gương mặt vẫn mất khống chế đỏ bừng. Hắn nói nhỏ, dáng vẻ khó giấu nổi sự ngại ngùng: "Cơ mà Gia Nương, từ nay ve sau nếu muốn đưa cho ta thứ này nên kín đáo một chút. Thứ riêng tư như thế này tuyệt đối không thể nhờ người gửi hộ, nếu có người nào xấu xa một mình lục lọi bọc đồ của ngươi. E rằng sẽ không hay..."

Gương mặt của Diệp Gia đỏ bừng như sắp phát nổ.

"Nếu ngươi muốn tặng thì cứ tự tay đưa cho ta." Hắn ho khẽ rồi nghiêng mặt, vành tai đỏ bừng như sắp rỉ máu.

Nàng nhìn xung quanh, thấy một tờ giấy trong bao đồ. Nàng bước lên túm lấy tờ giấy, xé thành mảnh vụn, sau đó lại lao lên, tung trước mặt Chu Cảnh Sâm như cánh hoa rơi. Chu Cảnh Sâm chớp mắt: "??"

"Nhìn thấy chưa?"Diệp Gia túm cổ áo hắn, kéo hắn xuống cùng độ cao với mình. Mặt nàng đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói "Tuyết rơi tháng sáu, sét đánh ngày đông! Ngươi từng nghe đến chưa? Bên ngoài Đậu Nga tức đến bật khóc rồi kìa, ngươi có nghe thấy nàng ấy đang khóc gì không?”

Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi hương gần trong gang tấc của nàng, hương hoa lê mềm dịu. Mi mắt hắt run rẩy cực nhanh: "... Hả? Đậu Nga là ai?"

Diệp Gia hung dữ túm lấy thịt ở hai bên má hắn: "Điều quan trọng không phải Đậu Nga là ai? Mà là nàng ấy đang khóc, nàng ấy đang khóc đó. Ta bị oan, ta bị một kẻ giả vờ lịch sự như ngươi đổ oan!"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Cuối cùng về vấn đề món đồ này là hắn lấy hay là nàng gửi, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng. Nhưng lẫn nhau đều ôm tâm thái chừa lại chút mặt mũi cho người kia để thối lui một bước, làm như không có gì phát sinh. Chỉ là về việc món đồ lót này thuộc quyền sở hữu của ai, Diệp Gia nghiêm mặt nhìn Chu Cảnh Sâm gấp nó chỉnh tê bỏ vào trong bọc y phục của mình, mặt không chịu thua kém đỏ lên.

"... Chàng thế nào cũng phải mang nó theo sao?" Nghẹn thật lâu, Diệp Gia tính thẳng vẫn không nhịn được mà châm biếm.

Tên này thật sự giả một bộ nhã nhặn muốn chết. Cứ giả vờ mặt đỏ tai hông e thẹn không thôi, không phải vẫn công khai mang đồ theo hay sao? Người bình thường nếu cảm thấy ngượng ngùng, bị vạch trân thì không phải nên trực tiếp trả đồ về hay sao?!
 
Back
Top Bottom